- Đã đến thì vào đi (một âm thanh trầm ổn vang lên).
- Dạ Cha.. Cơ Tán nắm tay Tùng bước vào.
Bên trong rất rộng lớn phía trước sân có treo một cái chuông đại đồng cũ kĩ khá lớn tầm ba người ôm chắc vừa đủ. Có lẽ lâu rồi chưa ai đánh nên vết thời gian cũng bị phủ bụi dày không nhìn rõ nó in hoa văn gì trên đó.
Đặc biệt nó bị bịt kín bởi một miếng da trống nhìn rất kì quái.
Chuông không để đánh sao, bịt lại vậy chắc chỉ trưng thôi nhỉ (tùng lẩm nhẩm).
Con vào thay đồ đi tại sao lại mặc giáp khi ra ngoài hãy thu vào.
- Dạ! (Cơ Tán thu hồi chiến giáp)
Dắt bạn con lên tầng trang phục chọn một bộ rồi cùng dùng cơm.
Tùng định chào chú - bác nhưng chưa xác định phương hướng nên gật đầu nhẹ.
- Theo tôi nè.
- Cái chuông lớn nhỉ, gõ chắc đánh thức cả khu phố chỗ tôi luôn ấy.
- Suỵt đừng nói về tháp Bảo Linh đó điều cấm kị á trong gia tộc tôi tôn sùng Bảo Linh tháp như trấn bảo á.
- Ồ xin lỗi.
- Không sao ông đứng đây đợi tôi xíu qua gặp mẹ tôi cái không đi lung tung nha ba tôi khó lắm đó.
- Ok, tôi sợ bị lạc lắm trang viên nhà ông gần bằng khu phố chỗ tôi á.
- Mẹ con đã về!.. Cơ Tán quay sang phải để rẽ vào một trang viện đèn đốm sáng trưng khá cổ kính.
- Đây chẳng phải khuôn viên nhà sao lại hun khói ngoài sân thế, mùi cũng thơm ta, để xem đó là gì chắc đi không xa đâu.
- Thì ra là con rồng bằng đá này, sứt mẻ tùm lum chắc công trình đã lâu rồi chưa sửa chữa lại.
- Xấu chết đi được để tao lau giúp mày xem như trả ơn Cơ Tán cứu tao lau chùi đồ đạc xem như góp tí công cho nhẹ lòng.
- Bàn tay Tùng vừa đặt lên thì.
Đại biến xảy ra.
- Tiếng Long ngâm vang lên, con rồng như sống dậy muốn vùng vẫy bay lên.
- Chuông đại đồng bỗng run mạnh gõ Boong Boong.. Chín tiếng bật tung miếng da dán miệng chuông.
Không ổn!
- Tùng hoảng sợ chạy về chỗ cũ không biết rằng tay hắn bị sước một đường lớn vừa đau vừa rát nhưng vẫn im lặng.
- Trên tầng cao nhất một người bay ra trên vai mang quân hàm Thiên Tinh bảy sắc.. Chói sáng một góc trời.
Bốn thân ảnh khác mang mặt nạ bí ẩn cũng bay ra từ các hướng vai tỏa Thiên Lan lấp lánh đủ màu sắc tụ lại nơi trống đồng.
- Cha! Tiếng của Nhị lão gia tức cha của Cơ Tán hướng lão già bay tới trên vai ông là quân hàm Thiên Tinh nhất sắc.
- Tam gõ tỏ thiên nhân. (thấy người)
- Lục gõ tỏ thiên mệnh. (thấy tương lai)
- Cửu gõ tỏ thiên nhập chân long kiếp. (chân long hiện hữu kiếp này)
- Mở đại ấn bảo vệ Chân Long linh.
- Chỉ thấy miếng da sáng lên chụp lên tháp Bảo Linh tay bốn người bất ấn miếng da bay ra một con rồng lớn hướng về tượng rồng cũ kĩ như chộp xuống mà như vỗ về khiến nó yên tĩnh hơn.
Người đàn ông nhìn xa xăm như mang nhiều trắc ẩn nói khẽ..
Đã trở về!
Năm người còn lại nhìn nhau.
Tùng cũng khó tin vào mắt mình.
- Xem đã chưa đi nè, Cơ Tán vội lôi Tùng thẳng về trang viện của mình. Hai người không xem nữa.
- Có chuyện gì à?
- Tổ Long thức tỉnh đó.
- Có rồng thật à.
Cơ Tán nhìn hắn không nói gì.
Hôm sau hắn dậy sớm định ra ngoài xem có phụ gì được mọi người không, cảm thấy áy náy ngại ngùng vì mình khá xa lạ nơi này.
A Tùng (Cơ Tán gọi) đi theo tôi gia gia muốn gặp ông kìa.
- Bây giờ sao (vẫn chưa ăn gì luôn á hắn nghĩ thầm).
- Ừ nhanh gia gia gọi theo tôi nè.
Tùng nhanh chân theo sau Cơ Tán vào một cái am nhỏ nơi này khác nhiều so với bên ngoài nó đơn giản đến thoải mái, chỉ có vài dụng cụ cần thiết một bộ bàn ghế và một hàng trải dài hoa cải vàng cùng những dãy hoa cỏ đủ loại.
Bước vào mang cảm giác gạt bỏ mọi thứ bên ngoài thanh tịnh hơn, nhẹ nhàng hơn.
Thật mát thật thoải mái (tùng nghĩ).
- Gia gia con đã dắt A Tùng qua ạ.
Không ai trả lời, Cơ Tán bảo:
- Ở đây nha gia gia ra liền đó tôi hết nhiệm vụ tí ra tìm tôi.
- Ọt.. Ọt.. (bao tử lên tiếng)
- Một cụ già cầm theo bình tưới chẳng khác gì một lão nông xuất hiện. (Chẳng lẽ đây là gia gia Cơ Tán)
- Con chào ông.
- Lại đây ngồi xuống, con tên Tùng khu phố lão Tam à. Ăn miếng bánh đi khà khà. (Lão cười)
- Ông biết Tam lão à.
- Có biết và con sẽ gặp lại.
- Ai cho con ngọc Thánh Linh.
- Dạ Ngọc nào ạ.
- Cái con đang mang trên cổ, lão nhẹ chạm lên thì như cảm ứng được một sợi dây ngọc màu xanh hiện ra.
- À sợi dây này con có biết, trước đó.. Hắn kể lại.
- Vậy xem như ta nợ hắn một cái ân tình (lão nói).
- Con cảm thấy gia đình này lạ không.
- Dạ con không dám.
- Thực tế xã hội bây giờ có sau gia tộc ta rất rất nhiều năm ta không thể nhớ quá rõ nữa.
- Con đã được nghe vài điều từ Tiểu Tán đó chỉ là tiểu tiết thời nay thôi vì tu luyên giả không còn như trước.
Trước đây Tu Chân Giới chia ra: Binh cấp, Thiên cấp, Hộ Pháp, Thông Linh, Hóa Thần, Thiên Cảnh, sau này là Đế Quân trên nữa thì.. ài. Mỗi tầng đều có 7 giai là đúng.
Do cách gọi trong quân đội nên thay đổi đôi chút cho phù hợp Thông Linh là Lang Tướng, Hóa Thần là Đại Soái, Thiên Cảnh là Thống Soái.
Ý trời!
- Mảnh châu thổ Thất Vĩ này có bảy ngọn núi, chia làm bốn gia tộc thủ hộ cùng hai giáo môn, còn một ngọn thuộc về Đế Quân bây giờ.
- Lần lượt bốn thủ hộ thần ra đời trước tiên để bảo vệ bình yên mãnh châu thổ này.
- Sau đó có một người siêu việt tu luyện đột phá bước kia được sự chấp nhận từ bốn thủ hộ tôn lên làm Đế Quân sau đó thành lập ra hai quân đoàn Sáng Tối chính là hai giáo môn hiện tại.
"Thủ hộ Cơ (giáp thú Thanh Long biểu tượng trái Tim tượng trưng hồi sinh bất tử).
Thủ hộ Rô (giáp thú Huyền Qui biểu tượng cái Khiên tượng trưng giáp bất khả chiến bại).
Thủ hộ Chuồn (giáp thú Chu Tước biểu tượng Vương Miệng tượng trưng trí tuệ và quyền lực).
Thủ hộ Bích (giáp thú Kì Lân biểu tượng Thanh Gươm tượng trưng sức mạnh dũng mãnh)".
Hai giáo môn:
Thiên Âm Giáo biểu tượng kị sĩ đen là tình báo sát thủ của Đế Quân.
Ngọc Dương Môn biểu tượng kị sĩ đỏ là quan quyền các cấp dưới chuyên biệt của Đế Quân.
Thế rồi một ngày nọ phân tranh nổ ra cuộc chiến ấy muốn thay đổi cả đại lục lúc bấy giờ.
Để giữ lại mảnh châu thổ này bốn thủ hộ thần chấp nhận ngủ say đến ngày nay chỉ có Thanh Long là còn một giọt máu rơi lại chính là Long Linh đá nơi hộ viện.
Bốn gia tộc sau đó cũng lui về sống ẩn cư nhường lại cho thế hệ bây giờ. Trừ khi có biến cố sinh tử tuyệt không xuất hiện.
Nơi đây không chỉ là nhà mà là sự sống lời hứa hẹn của rất nhiều rất nhiều thế hệ chúng ta gìn giữ đến nay.
Trông ông như già thêm.
Còn bí ẩn phía sau cuộc chiến ngay cả ta cũng chưa phải lúc để nói vì nó mang lại một hồi ức đau thuơng.
Và..
Có thể bây giờ người nhắc đến nó đều đã chết.
Con giơ tay lên xem.
Tùng vội giơ tay lên.
Ủa vết sướt..
Đó là năng lực đặc biệt tộc ta Haha!
Con biết tại sao chúng ta khác xa xã hội bên ngoài rồi chứ vì chúng ta thuộc tu chân giả tụi con thuộc
hiện đại hóa.
Và con mang cả hai thế hệ.. mừng con trở về Cơ Tùng.