CHƯƠNG 27.1 Bấm để xem Cả hai đều không có kinh nghiệm loại hôn môi thâm nhập này, hoàn toàn là theo bản năng, có chút vụng về, lại mới mẻ.. Đầu lưỡi quấn quýt, hay là nam nhân từ lúc sinh ra đã có thiên phú về loại chuyện này, dần dần, Hoắc Tư Diễn nắm quyền chủ động, đầu tiên là vội vã ở trong miệng cô càn quét tới lui, sau lại nhẹ nhàng, ôn nhu, từ từ gặm nhấm.. Thân thể Miểu Miểu như nhũn ra, cảm giác toàn bộ khí lực đều bị hút cạn, liền quên cả hít thở, tròng mắt cô hiện lên một tầng ướt át, hai tay nắm chặt cổ tay áo anh, âm thanh yêu kiều: "Hoắc, Hoắc Tư Diễn." Dừng.. A! Nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ không thở nổi. Hoắc Tư Diễn cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng anh cũng dừng lại, hô hấp trầm mà loạn, bên gò má cô quẹt qua vài sợi tóc, trái tim tựa hồ như lông chim nhẹ nhàng chộn rộn. Trong lúc nhất thời, không gian an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của hai người. Miểu Miểu không biết làm sao có chút muốn cười, có ai lại.. Hôn môi hai người lại không thở? Đây cũng coi như trải nghiệm mới mẻ. Nhờ cây nến chiếu sáng một góc bên trong, Miểu Miểu mặt đã biến thành quả cà chua, đỏ đến triệt để, đều giống nhau, cô không biết là nam nhân đối diện gương mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng hồng nhạt. Một hồi sau, Hoắc Tư Diễn bình ổn nhịp thở, ho nhẹ một tiếng, Miểu Miểu cho là anh muốn nói gì, lưng không chủ động ngồi thẳng dậy, ai biết được anh chỉ nhìn cô, mặt nữa sáng nửa tối, không nhìn ra được vẻ mặt gì. Anh đang âm thầm ảo não, vốn định lướt qua liền thôi, không nghĩ rằng khi đã hôn, lại căn bản không khống chế được, thêm nữa lại là lần đầu, biểu hiện không tốt, không biết cô có cảm thấy đường đột? Hai người mấy phút trước còn vô cùng thân mật, ngồi đối diện nhau, yên tĩnh không nói. Cây nến màu hồng nhạt vẫn đang cháy, hơi rung nhẹ, chiếu hình bóng hai người lên vách tường. Sắp tới mười giờ, Miểu Miểu nhanh chóng trở lại phòng sát vách, chạy vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương cười ngây ngô, tựa như không quen, cô khẽ vuốt bờ môi, dường như nhiệt độ cùng cảm xúc vẫn còn lưu lại. Lần trước không tính, lần này mới là nụ hôn đầu. Lúc cấp ba, cô đã từng tưởng tượng qua. Trí tưởng tượng có hạn, cứ nghĩ môi dán môi chính là hôn, sau đó ở sau vườn trường thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, cô dường như mở ra thế giới mới. Có điều chỉ lén lút nghĩ, hiện thực không dám, nói như vậy cũng không chính xác, chủ yếu là, không có cơ hội. Miểu Miểu lại bật cười. Tắm rửa xong, dùng máy sấy sấy khô tóc, cô nằm trên giường, tóc dài đổ xuống như thác nước, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Tiểu Kiều. "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tớ thật không chống đỡ được rồi." Tiểu Kiều đang chơi game cũng không buồn chơi nữa, chỉ hận mài sắt không thành thép, muốn chém cho cô một dao [hình ảnh], vô cùng đau đớn: "Lúc này mới một ngày một ngày!" Miểu Miểu đính chính lại: "Hai ngày." Tiểu Kiều: "Excuse me, có khác nhau sao? [khinh bỉ]" Miểu Miểu: "Anh ấy tối nay bù đắp cho tớ bữa tối dưới nến." Tiểu Kiều: "Hôn?" Hôn. Hơn nữa còn hôn lưỡi. Tiểu Kiều: "Kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?" Miểu Miểu: "..." Tiểu Kiều: "Vì lẽ đó cậu bị mê đến tâm chao đảo, đầu óc choáng váng rồi hả?" Hình như chính là như vậy. Tiểu Kiều: "Sắc đẹp làm lu mờ suy nghĩ a!" Tiểu Kiều: "Tớ nghĩ cậu có thể chống đỡ được một tháng, ít nhất cũng nữa tháng." Miểu Miểu: "Tớ hiện tại vẫn chưa đáp ứng anh ấy." Tiểu Kiều: "Kỳ thực chuyện tình cảm như vậy, như người nóng lạnh tự biết, theo lý tớ không nên nhúng tay vào, có điều, tớ hiểu rất rõ cậu, cậu quá mức trọng tình, tớ là sợ cậu bị tổn thương." Cô ấy lại đưa ra ví dụ: "Cậu xem, tớ cùng Đồng Phóng ở bên nhau năm năm, nếu như, tớ nói là nếu như, tương lai một ngày nào đó, chúng tớ có chia tay, tớ cũng sẽ đau khổ, tuy nhiên chỉ đau khổ một thời gian, đến khi cảm xúc qua đi, tớ lại đi tìm mùa xuân mới." "Còn cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu cho tớ cảm giác, một khi đã hãm sâu vào thì không thể tự kiềm chế, chỉ cần nhận định, liền không phải người kia thì không thể. Dù là cách trở âm dương.. Phi tớ đang nói cái gì! Câu này xui quá, tớ thu hồi." "Có lẽ cậu sinh ra trong gia đình hoàn cảnh đơn thuần, chú dì lại ân ái, hòa thuận vui vẻ, quan điểm tình yêu của cậu cùng phần lớn phụ nữ không giống nhau, cậu có một cái bánh mỳ, điều còn lại là, ừm, nói thế nào nhỉ? Hai bên tình nguyện, một đời một kiếp với nhau, chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết ngôn tình." "Tớ cũng không nói như vậy không được, nếu như có thể, loại này hiếm như tình cảm mùa thu, có cô gái nào không muốn? Tớ chỉ lo là, anh ta.. Có thể có tình yêu như cậu sao?" Cấp ba, sách giáo khoa ngữ văn có một đoạn cảnh giác viết cho thế hệ các cô gái mê đắm sau này: Nếu bạn là một cô gái, bạn không thể nói về nó! Bạn có thể nói về nó nếu bạn là một chàng trai. Bạn không thể nói về nó nếu bạn là một cô gái. Thật không hổ là khuê mật tốt a, thật hiểu nhau. Miểu Miểu bị lời phân tích thật lòng của Tiểu Kiều làm sáng tỏ, cô nhìn trần nhà, nghĩ đến đôi mắt sâu và mềm mại kia, trên môi chậm rãi nở một nụ cười: "Tớ tin tưởng anh ấy." Nếu không thử, làm sao biết kết quả? Tiểu Kiều: "Ha ha ha ha tớ cũng biết là đáp án này." Nếu như chần chờ, lưỡng lự không quyết, như vậy không phải là Tạ An Miểu Miểu rồi. Tiểu Kiều: "Như vậy, vẫn là câu nói kia, làm theo trái tim của cậu đi." Miểu Miểu: "Khà khà khà, tớ sẽ để anh ấy theo đuổi lâu một chút." Sau đó, nếu có con, nói đến chuyện này, chỉ có thể nói: Lúc trước baba con dùng hai ngày theo đuổi được mẹ. Cô sẽ mất mặt cỡ nào a. Dưới sự khai sáng của Tiểu Kiều, Miểu Miểu đã có điều lệ trong lòng mà chìm vào giấc ngủ yên bình, ngày hôm sau là thứ 7. Cô ngủ đến bảy giờ sáng thì bị điện thoại của mẹ đánh thức. An Dung Trinh biết con gái ngày hôm nay nghỉ, hỏi cô có muốn về nhà không. Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi liền nói: "Về a." "Vậy con nói anh con một tiếng, nói nó buổi trưa tới nhà ăn cơm." "Đã biết." Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Miểu Miểu nhắn tin cho Tạ Nam Trưng, hắn trả lời lại "Được." Cô đem điện thoại vứt sang một bên, bò dậy rửa mặt. Hai lát bánh mì nướng với mứt dâu và một cốc sữa nóng đã được dùng cho bữa sáng. Cô ra ban công tưới cây, nghe ngóng động tĩnh sát vách. Cô đoán chắc Hoắc Tư Diễn vẫn còn ngủ, Miểu Miểu sẽ không quấy rối, cô cầm lấy chìa khóa xe và đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm. Thời gian này trên đường ùn tắc đến rối mù, Miểu Miểu bật radio giao thông, nghe được phía trước ùn tắc do xảy ra tai nạn xe cộ, cô ỷ vào quen thuộc địa hình, qua đầu, thành công tránh được đoạn đường tắc, đồng hành còn có một ông chú trung tuổi tài xế taxi, nhìn cô như tiểu cô nương lão luyện, liền giơ ngón tay cái về phía cô. Miểu Miểu đắc ý đến bím tóc cũng nhếch lên rồi, cô một đường thông suốt, dùng nữa giờ để về đến nhà. Tạ Nam Trưng lại không may mắn như vậy. Tối hôm qua hắn trực đêm, thấy tin nhắn của Miểu Miểu, định về nhà trọ tắm rửa, thay bộ áo quần, không ngờ đi được nữa đường xảy ra chút chuyện bất ngờ.
CHƯƠNG 27.2 Bấm để xem Ngã tư đường. Lúc đèn xanh mới vừa sáng, Tạ Nam Trưng đạp phanh, vừa tăng tốc vừa lái xe ra khỏi vỉa hè thì một chiếc Passat màu xanh lam từ bên phải lao ra, thẳng tắp hướng về chiếc xe màu đỏ bên cạnh lao tới, chủ nhân chiếc xe BMW phản ứng nhanh chóng, liều lĩnh quay vô lăng về phía bên trái, "Ầm" một tiếng, đầu xe trực tiếp va vào cửa ghế lái phụ xe hắn.. Tai bay vạ gió. Tạ Nam Trưng xuống xe nhìn, cửa xe bị va lõm một lỗ lớn, huyệt thái dương đập thình thịch, hắn nhìn về phía chủ xe BMW, kinh ngạc phát hiện người trong xe là Mạnh Lâm Tinh, hơn nữa.. Nhìn cô tựa như bị va chạm mà hôn mê. Hắn đi tới, gõ của xe mấy lần, Mạnh Lâm Tinh nghiêng đầu, thấy là hắn, trước mắt có vô số vì sao hiện ra, một hồi sau mới hiểu hắn đang nói gì. Khóa mở ra, Tạ Nam Trưng kéo cửa xe, cởi đai an toàn, đem cô từ trong xe ôm xuống. "Đầu có choáng không? Mạnh Lâm Tinh cơ thể như đang treo giữa bầu trời, theo bản năng ôm lấy hắn:" Ừ. " " Buồn nôn? " Cô có tâm tình cùng hắn đùa giỡn:" Trước thì có chút, nhìn thấy anh thì hết rồi. " Tạ Nam Trưng hoài nghi cô bị chấn động não, tiện tay ở ven đường gọi một chiếc taxi, đem cô đến bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên. Bác sĩ Hoàng khoa giải phẩu thần kinh làm CT kiểm tra cho Mạnh Lâm Tinh, không phát hiện trong não có sưng hay bị tổn thương, tình hình không nghiêm trọng, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng là được. " Một tuần? "Mạnh Lâm Tinh không cần," Dựa vào cái gì tên khốn kiếp kia vượt đèn đỏ, người bị tông xe là cháu, người nằm viện cũng là cháu? " Bác sĩ Hoàng nhìn bộ dáng của cô cau mày:" Mạnh đại tiểu thư, tuyệt đối đừng kích động. " Mạnh Lâm Tinh hai tay chống nạnh:" "Cháu đau đầu!" Bác sĩ Hoàng đề nghị: "Vậy cho cháu tiêm một chút thuốc giảm đau?" Mạnh Lâm Tinh nguýt ông một cái, tức giận không nơi xả, đỉnh đầu cũng sắp bốc hỏa. Tạ Nam Trưng lên tiếng: "Tình huống của cô ấy, chắc không cần tiêm thuốc giảm đau đâu." Bác sĩ Hoàng thu hồi ý cười: "Ta chỉ cùng nó đùa một chút thôi." Nha đầu này ông nhìn từ nhỏ đến lớn, ầm ĩ lại không an phận, cách ngày lại té hai lần, bố cô lo lắng vô cùng, không có việc gì cũng đưa tới noi này của ông, chỉ lo con gái té đến bể đầu. Một y tá nhỏ giọng hỏi Tạ Nam Trưng: "Bác sĩ Tạ, anh thế nào lại đến đây cũng Tiểu Ma Nữ?" Tạ Nam Trưng lộ vẻ mặt nghi hoặc, y tá nói: "Anh vừa tới không lâu, không biết vị này là Tiểu Ma Nữ nổi danh ở bện viện chúng ta. Ầy, chính là thiên kim của Mạnh chủ tịch, là bảo bối.." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Một người đàn ông hơn 150 cân người đầy thịt mở từ ngoài cửa đi vào, mặt đầy lo âu: "Con gái a! Tiểu Tinh Nhi, bố đã nói bao nhiêu lần, đi xe không quen không nên đi ra đường, bố cho người làm tài xế cho con được không?" Ông nắm lấy tay nhỏ của con gái, mắt ứa lệ, tự biên tự diễn ra chuyện: "Mẹ con đi sớm, nếu như con lại xảy ra chuyện gì, con nói, bố làm sao mà sống?" "Bố!" nhiều người như vậy đều đang nhìn, Mạnh Lâm Tinh tuy rằng không cảm thấy thẹn thùng, tuy nhiên cũng không muốn thấy người ngoài xem trò vui, "Lời này từ nhỏ đến lớn con đều nghe bố nói, bố có phải đàn ông không thế, động chút là khóc. Hơn nữa lần này không phải lỗi của con. Bố không tin, bác sĩ Tạ có thể làm chứng.. A?" Tay cô chỉ qua, bác sĩ Tạ đâu? Lúc hai người đang phụ tử tình thâm, Tạ Nam Trưng liền yên lặng rời đi. Hắn còn muốn xử lý hậu quả của xe cộ, gọi điện thoại cho Miểu Miểu, nói mọi người không cần chờ, lần sau sẽ qua ăn cơm. Miểu Miểu lo lắng hỏi: "Vậy anh không sao chứ?" "Không có việc gì." "Vậy thì tốt." Miểu Miểu đem những gì hắn nói chuyển lời với ba mẹ, An Dung Trinh câu đầu tiên cũng hỏi người có sao không, nghe nói chỉ va trúng cửa xe mới yên lòng, lại không nhịn được nhắc nhở con gái: "Con lái xe nhất định phải cẩn thận." Miểu Miểu liền nói: "Thà chờ ba phút, không tranh một giây." Có điều, tình huống như anh của cô, chỉ có thể nói là.. Thật xui xẻo. Một nhà ba người cơm nước xong, ngồi ở phòng khách nói chuyện. Miểu Miểu thỉnh thoảng chăm chú nhìn điện thoại di động, sau khi cô về đến nhà nhắn tin cho Hoắc Tư Diễn, cũng coi như báo lịch trình, anh đến bây giờ vẫn không nhắn lại, không phải là còn chưa dậy chứ? "Miểu Miểu." Tạ Thích Minh xoa vai cho vợ, "Nghe nói phòng thí nghiệm các con làm người máy chữa bệnh?" "Đúng vậy đúng vậy." Đáy lòng Miểu Miểu đột nhiên sinh ra cảm giác vinh dự, đang nghĩ làm sao đem phòng thí nghiệm khen ngợi một lần thật tốt, liền nghe ba ba cô nói, "Vị Hoắc tổng của phòng thí nghiệm các con thật quá khách khí rồi." Có chuyện gì sao? Tạ Thích Minh giọng nói êm tai: "Ngày đó không phải cậu ta đến bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên ký hợp đồng sao? Vốn là không có quan hệ gì với khoa chình hình đúng không, vậy mà cậu ta tự mình đem trà chiều cùng hoa quả đến đây, hỏi thăm một chút, toàn bộ bệnh viện đa khoa cũng chỉ có khoa bọn ta có đãi ngộ này, nói có lạ hay không?" Trong lòng Miểu Miểu lộp bộp một tiếng. Vì thế thời điểm cô không biết gì, Hoắc Tư Diễn đã đến gặp mặt ba cô, hơn nữa còn gây thiện cảm trước? "Có phải là cậu ta có quen biết với người nào đó ở phòng mọi người? Người làm ăn vài chục năm trên thương trường như An Dung Trinh nhìn là biết trọng điểm," Bằng không vô duyên vô cớ, sao cậu ta làm vậy. " " Người thanh niên này, dáng vẻ đàng hoàng, khiêm tốn lịch sự. "Tạ Thích Minh nói," Nhìn toàn thân phong độ, không giống có quan hệ gì với các đồng nghiệp bình thường ở khoa bọn ta. Phòng thí nghiệm bọn họ làm hạng mục người máy chữa bệnh, thật sự rất khó! Tình trạng trong nước hiện nay, chuyên dùng là người máy lâm sàng từ nước ngoài nhập về, biết tại sao không? Bởi vì kỹ thuật quá cao, tài chính lại lớn, công ty làm hạng mục này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một khi phòng thí nghiệm bọn họ nghiên cứu chế tạo thành công, đó cũng như phá vỡ cục diện.. " Miểu Miểu không biết đồng chí lão Tạ lại hiểu rõ về người máy chữ bệnh như vậy, nghe xong thật muốn vỗ tay, Tạ Thích Minh nói xong, không quên cổ vũ con gái:" Làm nghề này rất tốt, phải thật nổ lực, tiền đồ vô hạn. " Miểu Miểu gật đầu như giả tỏi. Trong lòng rất kiêu ngạo. Ba ba nói anh là nam nhân rất giỏi, rất tinh mắt, anh còn đang theo đuổi cô đây. Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Miểu Miểu nhìn sang, là tin nhắn từ ông chủ nhà cô. Hsy:" Mới vừa tỉnh. " Miểu Miểu:" Tối qua lại thức đêm hả? " Hsy:" Ừ. " Cảm giác thật kỳ diệu. Sau khi có tiếp xúc gần, cô nghĩ mình sẽ hơi khó xử, con gái có da mỏng, tâm tư cũng thế, luôn thích nghĩ về những thứ mình không có, có lẽ cũng vì con người thật không ở trước mặt, nên cuộc trò chuyện bắt đầu một cách tự nhiên. Hsy:" Cuối tuần đều ở nhà? " Miểu Miểu:" Chiều nay trở lại. " Hsy:" Trước tiên anh đi tắm, sau đó có thể gọi video không? " Miểu Miểu chột dạ nhìn ba mẹ một chút, trả lời anh hai chữ:" Có thể. " Cô đứng lên:" Con đi nghỉ trưa. " " Đi đi. "Tạ Thích Minh cười nói:" Nghỉ ngơi thật tốt. " Chờ con gái sau khi lên lầu, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, An Dung Trinh nói trước:" Yêu rồi? " Tạ Thích Minh trầm tư vài giây:" Có thể." Hai người lại nhìn nhau lần nữa, trong ánh mắt hiện lên sự giống nhau: Cảm giác vui mừng khi con gái đã lớn, nhưng cũng thật vất vả mới nuôi lớn một củ cải trắng, không biết nam nhân nào có phúc cùng buồn vui. Miểu Miểu trở lại phòng ngủ, nằm lỳ ở trên giường, hai chân không yên giữa không trung, lay động, không tự chủ được nghĩ, cách vách ký túc xá mấy chục km, Hoắc Tư Diễn đang ở trong buồng tắm rửa ráy.. Phim A Phiến là chưa từng xem, nhưng cô có xem qua một chút truyện, dựa vào não tưởng tượng ra hình ảnh càng ướt át hơn, điều hòa trong phòng mở 20 độ cũng không giảm được độ nóng. Tạ An Miểu Miểu cô làm sao thế.. Sắc đẹp a! Đợi khoảng mười phút, Hoắc Tư Diễn đã gọi video tới, Miểu Miểu liền nhận máy. Hình ảnh hiện lên, xuất hiện trước mặt cô là hình ảnh hầu kết anh còn động nước, đi xuống, là xương quai xanh lưu loát, xuống chút nữa, là áo ngủ màu xanh lam cổ khoét chữ V mỏng dính trên da, và.. Một vật nhỏ nào đó nhô lên. Ảo tưởng đột nhiên trở nên rõ ràng. Miểu Miểu bị sắc đẹp nam nhân mê hoặc đến choáng váng, cảm giác chóp mũi dâng lên luồng ấm áp, tiếp theo, chất lỏng chảy xuống, cô hốt hoảng dùng tay thử xem.. A là chảy máu mũi!
CHƯƠNG 28.1 Bấm để xem Thế này thật là lúng túng. Miểu Miểu luống cuống đi lấy giấy ăn. Hoắc Tư Diễn vừa điều chỉnh được góc độ điện thoại, liền thấy cô ở đầu bên kia xảy ra chuyện, hướng dẫn từ xa: "Ngồi thẳng người, nắm cánh mũi, tiếp tục bóp chặt." Miểu Miểu nghe theo. "Đi tìm khăn lông hoặc khăn mùi xoa, nhún nước lạnh, đắp lên." Miểu Miểu "Ừ ừ ừ" rồi tiến vào phòng tắm, lăn lộn mấy phút, máu mũi cuối cùng cũng ngừng lại, cô nhìn mình trong gương rồi mới ra khỏi. "Xong rồi?" "Ừ." Miểu Miểu gật đầu, cảm thấy phải giải thích một chút, "Có thể buổi trưa uống canh gà mẹ nấu, trong người có chút nóng." Tuyệt đối không phải vì nhìn thấy cái gì không nên thấy mà chảy máu mũi! "Mùa hè vẫn nên ăn đồ thanh đạm một chút thì tốt hơn." Miểu Miểu khá là tán đồng, có lúc cô lười, không muốn nấu cơm, liên tục ăn đồ ăn ngoài, đều là đồ nóng, cô cũng là bất đắc dĩ a. "Miểu Miểu." Hoắc Tư Diễn nhanh cơ hội lên kế hoạch lâu dài, "Chúng ta sau này cùng nhau ăn cơm đi." "Được." Miểu Miểu tự nhiên đáp. "Đúng rồi." "Anh/ Em.." Hai người đồng thanh nói. "Anh/ Em nói trước đi." Hai người lại cùng lên tiếng. Miểu Miểu đem tóc ở gò má vén ra sau ta: "Em nghe bố nói, ngày đó anh đưa trà chiều cùng hoa quả đến khoa bọn họ." "Ừ." Hoắc Tư Diễn trực tiếp thừa nhận, "Thuận tiện chào hỏi trước." Miểu Miểu cảm thấy không đơn giản như vậy. "..." Anh do dự, tựa hồ như đang tìm từ thích hợp, "Cũng vì tương lại.. Phòng ngừa chu đáo?" Làm sao Miểu Miểu nghe không hiểu ý anh, trái tim tựa như mặt nước tĩnh lặng ném xuống một viên đá nhỏ, nổi lên từng trận ngọt ngào: "Thì ra khi đó anh đã.." Bắt đầu trù tính rồi! Hoắc Tư Diễn khẽ nhếch lông mày, đuôi mắt mang theo chút ý cười vui sướng, từng bước dụ dỗ: "Phải xem thời gian phía trước." Miểu Miểu tiếp tục suy nghĩ, một tia tùy hứng, trước kia rất nhiều chi tiết đều bỏ qua, sau khi hắn nhắc nhở, tất cả đều nổi lên: "Tại Bắc Thành, bạn cũ cũng là em? Anh đặc biệt tới tìm em?" Cô nhớ tới đêm đó bọn họ ở phòng ăn nhà thuyền ăn cơm, cô quyết định muốn cùng anh làm bạn bè, kết quả anh lại mang tâm tư kia? Còn có, lúc trở về, tóc cô bị vướng ở cúc áo anh, quá trình gỡ ra lại như động tác ôm ấp, chính vì thế dì Vương nói bọn họ là một đôi tình nhân cãi nhau, tiếp đó bà nội cũng nói cô có bạn trai.. Ở miếu Tiên Nữ, nhân duyên bọn họ xem kết quả giống nhau, anh lúc đó nói cái gì rất đúng? "Anh cảm thấy rất chuẩn." Trên máy bay trở về ngẫu nhiên gặp anh. Không, bây giờ nghĩ lại, không phải là ngẫu nhiên gặp. Còn có những năm này, anh vẫn luôn giữ số của cô. Nhiều dấu hiện như vậy, cô thời khắc này rõ đến từng chân tóc: "Tại sao?" Từ lúc gặp nhau ở quán cà phê Hoa Ngữ, anh lại từng bước tiếp cận cô, đều có một khoảng cách thời gian. Hoắc Tư Diễn có chút thở dài: "Trước đó anh nghe nói em có bạn trai." Cái gì? Miểu Miểu bị kinh hãi: "Ai nói cho anh biết?" "Anh trai em." Hoắc Tư Diễn nhớ tới là một đêm tuyết rơi, từ phòng thí nghiệm đi ra, tình cờ đụng phải Tạ Nam Trưng đang đứng trước thang máy nói chuyện điện thoại, anh vô tình nghe được câu này: "Được rồi Miểu Miểu, anh còn có chút việc bận, trước cứ như vậy đi." Anh vốn tưởng là không để ý, nhưng buổi tối ở lại phân tích ca bệnh, lúc này phải tìm chỗ ăn tối. Cửa thang máy mở ra, anh cùng Tạ Nam Trưng cùng đi vào, chợt nghe âm thanh mềm mại nói ở đầu dây bên kia: "Được rồi, anh đi đi, em cũng phải tìm bạn trai em chơi cùng." Lúc đó liền cảm thấy trời đất u ám. Cũng không có tâm tình đi phân tích ca bệnh, trở lại nhà trọ, lấy hết rượu của Chu Phùng Ngọc, một đêm say đến rạng đông. Miểu Miểu biết là hiểu lầm, nằm nhoài trên bàn cười ra nước mắt, đứt quãng nói: "Chuyện ấy, anh của em nói không sai, em, em xác thực.. Có một..'bạn trai'." Hoắc Tư Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt hơi sẫm, lập tức nghiêm túc nói: "Anh không ngại em từng có bạn trai." Cũng không phải là để ý, chỉ là tiếc nuối, đoạn thời gian này cô trải qua cùng nam nhân khác. Miểu Miểu vốn định giải thích rõ ràng "Bạn trai cũ" là chuyện gì, có thể thấy dáng dấp trịnh trọng của Hoắc Tư Diễn, nhưng anh lại kiềm chế, đẳng cấp trêu người của anh rất cao, cô như núi đổ binh bại, dứt khoát giữ bí mật, chờ cho anh một niềm vui bất ngờ là được rồi. Hay là, cân nhắc tìm cơ hội hẹn "Bạn trai cũ" về nước một chuyến? Nói chuyện hơn nữa tiếng, Miểu Miểu lo lắng dạ dày Hoắc Tư Diễn không được, bảo anh mau đi ăn chút gì, kết thúc cuộc gọi video, cô kiểm tra lại một lần, mũi cũng không chảy máu nữa, mới bồ lên giường nằm lại thêm lần nữa, chuẩn bị nghỉ trưa. Cuộc sống ở nhà rất thoải mái, thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều chủ nhật, Miểu Miểu trở về phòng thì nghiệm với sắc mặt hồng hào, vì cô muốn chạy Audi đến tiệm 4S bảo dưỡng, nên An Dung Trinh đưa cô về phòng thí nghiệm. Cũng gần tới lúc hoàng hôn, hai mẹ con bao lớn bao nhỏ đứng ở tầng năm, Miểu Miểu lấy chìa khóa trong túi, cửa sát vách liền mở, Hoắc Tư Diễn đi ra. Nhìn thấy An Dung Trinh, anh tựa hồ có chút bất ngờ, có điều vẻ mặt rất nhanh khôi phục như thường. Miểu Miểu chú ý mẹ như có như không đánh giá Hoắc Tư Diễn, thầm kêu không ổn, cô nhắm mắt lên tiếng: "Mẹ, đây chính là Hoắc tổng của phòng thí nghiệm chúng con." Cô nhìn về phía anh: "Đây là, mẹ của em." "Bác gái, xin chào." Hoắc Tư Diễn thong dong trầm tĩnh chào hỏi, "Cháu là Hoắc Tư Diễn." "Xin chào." An Dung Trinh một bộ dạng nói chuyện với tiểu bối, liếc mắt thấy con gái đang cúi mặt xuống đất, "Miểu Miểu nhất định là gây cho cậu không ít phiền phức phải không?" "Không có chuyện này." Hoắc Tư Diễn cười nói, "Miểu Miểu giúp cháu rất nhiều việc." An Dung Trinh cũng cười, không hề nói gì. Miểu Miểu như con kiến ở trên đống lửa, sốt ruột không chịu được, quá gấp gáp, hoàn toàn không chú ý đến hai người chỉ đơn giản nói chuyện vài câu với nhau, lại chứa sóng ngầm mãnh liệt, hai cao thủ còn đang không chút biến sắc so chiêu, cô chỉ một lòng muốn tìm chìa khóa, cuối cùng cũng tìm được, liền mở cửa, kéo mẹ vào trong. Sau đó, quay ra cửa cười cười nói xin lỗi với Hoắc Tư Diễn. "Mẹ ngồi đi, con rót cho mẹ ly nước." An Dung Trinh nhìn quanh từ phòng ngủ, đến phòng bếp: "Nơi này của con cũng không tệ lắm." "Đúng vậy a." Miểu Miểu nghe một đằng trả lời một nẻo, "Bên cạnh còn một vị sư huynh nữa, cũng học hệ máy tính đại học A." An Dung Trinh uống ngụm nước, cười nói: "Mẹ không tò mò về những người khác sống bên cạnh con. Miểu Miểu:"... " Cô đây là giấu đầu lòi đuôi rồi hả? An Dung Trinh không tiếp tục chủ đề kia, bà đặt ly nước xuống, bắt đầu giúp con gái dọn những thứ trong bao, đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, quần áo bỏ vào tủ quần áo, Miểu Miểu đi phía sau bà như một cái đuôi nhỏ:" Con cũng không còn nhỏ, những việc này con có thể tự mình làm. " " Con có lớn hơn nữa, trong mắt mẹ cũng là một đứa trẻ. " Miểu Miểu phùng má lên, không thể nào phản bác. An Dung Trinh đóng tủ quần áo lại:" Được rồi, mẹ về đây."
CHƯƠNG 28.2 Bấm để xem "Con đưa mẹ xuống." "Không cần." An Dung Trinh đi tới cửa, lại quay đầu lại, nhìn cô nói sâu xa, "Nhớ làm tốt các biện pháp phòng hộ, đừng để chưa tốt nghiệp liền có án mạng." Khí huyết trong nháy mắt xong lên mặt, Miểu Miểu thẹn đến muốn giậm chân: "Mẹ!" Đây là đang nói cái gì cùng cái gì a? "Mẹ về đây." Miểu Miểu đi theo ra ngoài vài bước: "Về tới nhà nhớ nhắn tin cho con." An Dung Trinh phất tay với cô, bước vào thang máy. Miểu Miểu trở về phòng, vào phòng tắm đi rửa mặt, dùng bông tẩy trang lau khô, vỗ nhẹ hai lần, vừa mới đi ra, liền nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô tưởng mẹ để quên gì quay lại lấy, kết quả vừa mở cửa, người đứng ngoài cửa là Hoắc Tư Diễn. "Nấu chè đậu xanh, muốn ăn thử không?" Tùy rằng anh không nói, nhưng Miểu Miểu biết, chè này là đặc biệt vì cô mà nấu, giúp hạ nhiệt. Đương nhiên tâm ý như vậy không thể phụ lòng. Miểu Miểu lần thứ hai chịu không được mê hoặc này, ngồi ở phòng khách phòng Hoắc Tư Diễn, nhìn anh bưng hai bát chè đậu xanh từ phòng bếp đi ra, cô đưa lên miệng thử một miếng luộc đến mềm mại, ngon miệng, rất nhanh cô đã uống cạn nữa bát. "Mùi vị thế nào?" Hoắc Tư Diễn hỏi. "Uống rất ngon." Miểu Miểu cười nhẹ nhàng, "Rất ngọt." Hoắc Tư Diễn sững sờ, anh cũng không cho bao nhiêu đường, sao lại thế.. Rất ngọt? Nhìn thấy trong mắt cô sự mềm mại, ngay lập tức hiểu ra: "Anh cũng thấy rất ngọt." "Muốn một bát nữa không?" "Được." Chè đậu xanh bình thường, hai người uống ra cũng có mùi vị tình ý. Uống xong chè, Miểu Miểu lại theo lý ở lại ăn tối, sau khi ăn xong cùng Hoắc Tư Diễn xuống lấu tản bộ, hơn chín giờ mới trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, nhắn tin với Tiểu Kiều, gọi cô ấy chiến đấu trong Vương Giả Vinh Diệu. Ba thắng ba bại, thế hòa. Bất tri bất giác đêm đã khuya, Miểu Miểu nói ngày mai còn phải đi làm, nhắn với Tiểu Kiều muốn thoát game. Cô vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại lại rung một hồi, là tin nhắn của Hoắc Tư Diễn. Hsy: "Ngủ sớm một chút." Miểu Miểu trả lời: "Ngủ ngon." Bên kia Tiểu Kiều chiến mù quáng, còn nói muốn đánh một ván cuối cùng, cô cũng chỉ có thể xả thân vì quân tử. Vừa mới chọn xong nhân vật, Hoắc Tư Diễn đã nhắn tin tới.. "Lần này không có [hôn hôn] nữa à?" Miểu Miểu: "..." Không dám, không trêu chọc nổi. Vạn nhất lần này anh nhảy từ ban công qua hôn cô thì phải làm sao bây giờ? Cô nhắn lại một hình ảnh [mặt trăng] . Game bắt đầu. Miểu Miểu chơi là trợ thủ Thái Văn Cơ, một Lolita mong manh, trên đường, giữa đường, cuối đường đều không cần cô, ngay khi đến gần đối thủ, cô ấy sử dụng giọng nói hệ thống để "bắt đầu rút lui" để lái xe Tiểu Kiều cầm chân người đi rừng Lý Bạch, cô không thể theo kịp tốc độ ra tay quá nhanh nên phải trốn trong bụi cỏ và chơi trong bùn. Người đi rừng của đối thủ, Tôn Ngộ Không, đã lên cấp độ 4, một nước đi lớn, anh ta lặng lẽ chạm vào bụi cỏ mà không thèm nhìn cô, đi qua cô, cầm gậy đánh gục lính nhỏ Lỗ Ban. Lỗ Ban sử dụng năng lực ẩn hiện vội vàng chạy trốn, cuối cùng là bị đánh chết tại tháp của mình, vinh quang rớt một máu, phẩn nộ gửi tin nhắn: "Thái Văn Cơ ngươi mắt mù sao?" Miểu Miểu đáng yêu (Thái Văn Cơ) : . Có trách thì trách tên kia nhanh như cơn lốc, ta làm sao cản được? Game bắt đầu được bảy phút, phân định thắng bại, ngay cả khi Lý Bạch của tiểu Kiều phát huy tốt nhất cũng khó có thể lật ngược tình thế. Kẻ địch mang theo binh linh sắp tấn công đường thủy, Thái Văn Cơ của Miểu Miểu vừa hồi sinh từ dưới nước, cô nhận được ba tin nhắn từ Hoắc Tư Diễn. Hsy: "Không được thức đêm chơi game, nhanh đi ngủ." Miểu Miểu nhìn bốn phía, lòng nghi ngờ Hoắc Tư Diễn lắp camera trong này, nếu không phải vậy làm sao biết cô đang chơi game? Cô nhanh chóng trả lời lại: "Đi ngủ rồi!" Game không cần nhìn cũng biết là thua. Trước khi ngủ, Miểu Miểu lướt vòng bạn bè, nhìn thấy hình ảnh Tạ Nam Trưng với chiếc xe màu đenvô tội bị liên lụy, like một cái, lại bình luận vào khung chát: "Ngày mai anh làm sao đi làm?" Tạ Nam Trưng: "Bắt taxi đi." Miểu Miểu: "Vốn định đưa xe của em cho anh mượn, có điều đã đưa đi bảo dưỡng." Tạ Nam Trưng: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?" Miểu Miểu: "Xin chào, tôi là bạn trai Miểu Miểu, cô ấy đã ngủ rồi." Tạ Nam Trưng dỡ khóc dỡ cười: "Một vở kịch nhỏ." Hắn gấp lại sách y học đang xem, cũng dự tính tắt đèn đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn mờ mịt, Tạ Nam Trưng đã dậy, ăn sáng xong, hắn đi ra khỏi tiểu khu, một chiếc Maserati phiên bản giới hạn toàn cầu màu đỏ rực kiêu kỳ phóng tới, đứng ở lề đường, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Mạnh Lâm Tinh tràn đầy phấn chấn xuất hiện trước mặt hắn. "Bác Sĩ Tạ, sớm a." Tạ Nam Trưng cảm thấy gần đây số lần bọn họ gặp nhau nhiều quá mức bình thường: "Cô đến đây làm gì?" Mạnh Lâm Tinh nói chuyện đương nhiên: "Tôi tới đón anh đi làm." Lý do cô đưa ra quá mức thuận miệng: "Tôi đựng hỏng xe anh, lòng vẫn có chút hổ thẹn, cả đêm cũng ngủ không ngon? Anh không có xe, đi làm không tiện, nếu như đến muộn, vạn nhất bệnh nhân xảy ra chuyện bất ngờ.. Mạng người quan trọng a bác sĩ Tạ!" "Mau lên đây, nơi này không thể dừng xe," Cô chắp tay trước ngực, vẻ mặt đáng thương, "Thêm một tờ giấy phạt nữa, tôi đến tiền ăn cơm cũng không còn. Bác sĩ Hoàng cũng nói, tôi không thể kích động.." Tin được cô mới lạ. Ma xui quỷ khiến, Tạ Nam Trưng ngồi vào ghế lái phụ: "Đã làm phiền cô." "Đâu có đâu có." Mạnh Lâm Tinh khỏi động xe, "Nên làm." Chạy một đoạn đường. Tạ Nam Trưng nhìn tốc độ xe chạy từ cửa sổ với ánh mắt phức tạp. Hắn không thể chịu nổi việc để chiếc xe thể thao nổi tiếng về tốc độ bị sỉ nhục thế này. Sau khi lái xe qua một ngã tư, hắn đã yêu cầu Mạnh Lâm Tinh tấp vào lề, đỗ lại và sau đó chuyển sang vị trí ghế lái. Mạnh Lâm Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Anh xem tay tôi đều là mồ hôi." Tạ Nam Trưng không muốn nói chuyện với cô, sợ kích động tâm tình của cô. Một đường bình an đến bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên. Tạ Nam Trưng sau khi nói cảm ơn, không quên nhắc nhở một cậu: "Sau này không nên lái xe một mình." Mạnh Lâm Tinh nhún nhún vai, vẻ mặt oan ức: "Anh là người thứ một trăm lẻ một nói với tôi câu này." Tạ Nam Trưng thầm nghĩ nên nói câu, tại hạ rất vinh hạnh sao? Chỉ cần kỹ năng lái xe của cô, lái xe trên đường, đó chính là hại người hại mình, trả thù xã hội! Cô còn nói: "Tôi buổi sáng đã dậy sớm đón anh đi làm, buổi tối mời tôi ăn cơm không quá phận chứ?" "Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tạ~có thể không?" Tạ Nam Trưng: ".. Có thể." "Cứ quyết định như vậy." Tạ Nam Trưng không kịp nói gì, điện thoại trong túi vang lên, hắn lấy ra nhìn, trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ. Mạnh Lâm Tinh cười như con tiểu hồ ly: "Đây là số của tôi, anh lưu lại, có thể liên lạc bất cứ lúc nào." Cô lại nói: "Anh có thể lưu là Tiểu Tinh Nhi, hoặc nhũ danh Mộng Mộng của tôi đều được." Tạ Nam Trưng lưu tên đầy đủ của cô, Mạnh Lâm Tinh nhìn với dáng vẻ thất vọng: "Chờ anh xong việc thì điện thoại cho tôi." Cô nói xong, thản nhiên đi. Tạ Nam Trưng cười nhẹ. Trên đường trở về phòng làm việc, hắn nhớ lại chuyện hồi sáng, lại phát hiện, chính mình giống như.. bị Tiểu Ma Nữ theo dõi. * * * Xế chiều, giờ tan tầm Tạ Nam Trưng cùng Mạnh Lâm Tinh ăn cơm ở quán ăn gần bệnh viện đa khoa, ai biết cô nói đi phòng rửa tay, nhưng cô đã bí mật thanh toán hóa đơn. Khi cô quay lại, cô hóm hỉnh thông báo với anh ta: "Anh nợ tôi hai bữa ăn." Tạ Nam Trưng không còn lời nào để nói, chỉ có thể để mặc cô. Một bên khác, Miểu Miểu ăn cơm tối với Hoắc Tư Diễn, sau khi ăn xong từ quán cơm đi ra, sắc trời đã tối, trăng cùng sao cũng xuất hiện trên bầu trời. Dưới ánh trăng, nói chuyện trên trời dưới đất. Miểu Miểu nhớ tới đèn ở ban công bị hỏng, muốn mua cái mở để đổi, cô cùng Hoắc Tư Diễn đi vào siêu thị, còn mua một cái chụp đèn màu hồng nhạt, anh trả tiền, cũng là anh xách túi. Mua đồ xong đi ra ngoài, hai người sóng vai đi cùng nhau, hai cái bóng dưới mặt đất cực kỳ thân mật. Hoắc Tư Diễn đi chậm lại vài bước, lại cùng bước theo, Miểu Miểu cảm giác được tay anh đụng vào mu bàn tay cô hơi lạnh, ngay sau đó, nhẹ nhàng cầm nó..
CHƯƠNG 29 Bấm để xem Miểu Miểu cũng nắm lấy, mười ngón tay đan xen vào nhau. Rõ ràng là nam nữ trưởng thành đến hôn sâu cũng đã có, nhưng với loại chuyện dắt tay nhau như vậy lại như học sinh trung học mà đỏ mặt, dù sao đây cũng là bên ngoài, trước mặt mọi người, ý nghĩa hoàn toàn không nhau. Dắt tay nhau trở về ký túc xá. Miểu Miểu đưa một cái ghế gỗ qua, mắm chặt tay vịnh, Hoắc Tư Diễn cởi dép lê, để sang một bên rồi đứng lên ghế, cô ngửa đầu hơi: "Anh cao bao nhiêu vậy?" Hoắc Tư Diễn suy nghĩ một chút: "186." "Cao hơn em 21 cm." Với chiều cao này, nếu muốn đứng hôn môi, thì luôn phải có một người nhân nhượng một người khác, Miểu Miểu theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ. Hoắc Tư Diễn không để ý đến cử động nhỏ của cô. Anh đưa tay lên thay bóng đèn hỏng rồi lắp bóng mới vào. Đèn không sáng, anh nghi ngờ có vấn đề với hệ thống dây dẫn. Anh trở lại sát vách và mang theo một hộp dụng cụ qua, sau vài phút mày mò, rồi lắp lại, ánh sáng nhấp nháy, cuối cùng nó đã bật sáng. Lắp cái chụp đèn xuống, bóng đèn chao đảo làm nổi bật màu hồng nhẹ bên dưới, mềm mại hơn so với trước. Khuôn mặt, cổ, cánh tay và những bộ phận lộ ra khác của Miểu Miểu lộ ra bên ngoài đều hiện lên một màu trắng ngà, cô có một nụ cười nhẹ, giống như một bông hoa nở trên cành xuân trong gió, thật đẹp và sống động mà không tự biết. Hoắc Tư Diễn ở dưới chụp đèn, nhìn cô: "Miểu Miểu, có muốn đưa cái này vào việc quan sát của em không?" Miểu Miểu không hiểu: "Cái gì?" Nam nhân đôi mắt hoa đào nhìn cô, nhếch khóe môi: "Nấu cơm, làm việc nhà, thay bóng đèn.." Miểu Miểu nghe được xì một tiếng. Anh đây là.. đang chào hàng chính mình sao? Loại cảm giác kỳ diệu thế này hình dung như thế nào đây? Đây như là chuyện Đóa Hoa Cao Lãnh mọi người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngờ có một ngày anh lại chủ động đi đến bên cạnh cô, lại còn thành tâm thành ý khẩn cầu cô, xin cô đưa anh về trong nhà nuôi dưỡng. Cách nói phổ thông nhất, chính là, xin em hãy giữ anh lại. Miểu Miểu thật không chịu được mê hoặc như vậy: "Tốt, chờ mong biểu hiện của anh." Thấy sắc mặt Hoắc Tư Diễn ảm đạm ba phần, trong lòng Miểu Miểu mới vui vẻ, hiện tại anh đã biết cô theo đuổi anh cực khổ thế nào rồi chứ? Sau khi làm xong các bài toán, lý và hóa, tế bào não của tôi bị thương bảy bảy tám tám, cô phải dùng đèn pin để trốn trên giường và cố gắng viết thư tình cho anh, tổng cộng có ba mươi bức thư, mặc dù một số nội dung là sao chép lời bài hát, một số sao chép bài thơ, nhưng mọi lời đều do chính cô viết ra! "Đúng rồi," Cô nhẹ giọng hỏi, "Thư tình em viết đưa cho anh còn giữ không?" "Còn." Cũng không biết nhìn bao nhiêu lần, đã đọc thuộc làu rồi. "Thật sự?" Miểu Miểu nâng cao âm lượng hỏi? Hoắc Tư Diễn từ trên ghế xuống, từ trong túi lấy ra chiếc khăn mùi xoa caro màu xanh xám lau cái ghế, mặc dù anh mặc tất giẫm lên, trên mặt cũng không bẩn, nhưng có thể do làm bác sĩ lâu, trong xương vẫn có loại bệnh ưa sạch sẽ. Miểu Miểu trên mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, lại nghe anh nói: "Hoắc Tư Diễn sư huynh, xin chào. Anh còn nhớ em không? Ngày mùng 2 tháng 9 buổi sáng hôm đó, em đi nhầm phòng học, ngồi ở chỗ của anh. Thật là có duyên, chỗ ngồi chúng ta đều ngồi ở lầu một, bàn thứ sáu tổ bốn.." Đây không phải là.. Thư tình cô viết cho anh sao? Miểu Miểu còn nhớ rất rõ, lập tức kêu dừng, Hoắc Tư Diễn liếc cô một cái, tiếp tục đọc, cô xấu hổ tiến lên che miệng anh. Không nghĩ tới anh lại. Ở trong lòng bàn tay lại hôn. Nơi này hơi ngứa, còn ngứa tận đáy lòng. Miểu Miểu còn muốn nói gì đó, trong nháy mắt đã quăng tới tận chín tầng mây. Người xấu! Miểu Miểu nhìn anh chằm chằm giả vờ tức giận, anh có chút sốt sắng: "Tức giận à?" Lập tức xin lỗi, "Anh sai rồi". Đây mới chính xác là tư thế theo đuổi mà. Đừng lật lại lịch sử đen tối, tương lai mới có thể là bạn trai bạn gái tốt. Ai biết, Hoắc Tư Diễn lại đàng hoàng trịnh trọng hạ thấp giọng hỏi: "Cho em hôn lại?" Miểu Miểu không trúng kế anh: "Hoắc Tư Diễn, anh thay đổi rồi." Vậy mà cô còn ở trước mặt mẹ nói anh là chính nhân quân tử, trên thực tế là một con sói hoang dã mới đúng. Hoắc Tư Diễn cũng cảm thấy chính mình thay đổi không ít, đặc biệt là từ lúc Chu Phùng Ngọc chỉ điểm cho, rất nhiều chuyện nam nữ đều được khai sáng, chủ yếu là có kinh nghiệm, ngã một lần lại khôn ra thêm, mấy câu nói nghe như ngọt ngào, nói là xuất phát từ trái tim thì đúng hơn. Anh thật khó tưởng tượng khi đem những câu này ra nói với những người phụ nữ khác ngoài Miểu Miểu, nhưng với Miểu Miểu thì nói ra thật tự nhiên. Dù sao đi nữa, một mình cô biết là được rồi. "Biến thành dạng gì?" Miểu Miểu nhẹ nhàng nói: "Không giống với.. Hoắc Tư Diễn nữa." Trước kia anh đối với cô không nhu hòa như thế, cũng không cười như thế, còn đối với cô ve vãn, nói chung, cảm giác rất khác lạ. Anh nghiêm người tiến lên: "Hoắc Tư Diễn là dạng gì?" "Miểu Miểu." Hoắc Tư Diễn đưa tay ôm lấy cô, ôm trong ngực, "Đây mới thực sự là Hoắc Tư Diễn." Mặc kệ trong quá khứ anh là người thế nào, ở trong tình yêu, ở trước mặt cô, anh cũng chỉ là nam nhân bình thường. Miểu Miểu nghe có tiếng tim đập, còn có nhiệt độ trên người anh, lỗ tai đỏ ửng một bên: "Em không thay đổi nhiều lắm." Cô vẫn thích anh như vậy. Hoắc Tư Diễn ôm cô chặt hơn. Anh có một thay đổi rất rõ ràng.. Trước đây giống như đi trên lớp băng mỏng, không dám đặt nửa kỳ vọng vào tương lai mờ mịt, bây giờ nó dần dần có hướng đi rõ ràng: Tạ An Miểu Miểu. Tương lai muốn liên quan đến cô. Mười giờ tối. Trong phòng thí nghiệm tư nhân xuất hiện một chuỗi đối thoại quỷ dị. Hầu Khả: "Bí mật bí mật!" Đồng Phóng: "Bí mật bí mật~" Hầu Khả: "Bí mật?" Đồng Phóng: "Bí mật!" * * * Ngô Phi: "[khuôn mặt dấu chấm hỏi màu đen]" Ngô Phi: "Mấy người đang nói chuyện gì bí mật vậy?" Hầu Khả: "Tôi thấy Hoắc tổng cùng Miểu Miểu tay trong tay từ bên ngoài trở về, hơn nữa lại vào phòng Miểu Miểu, 3 phút trước mới về phòng!" Đồng Phóng: "Tôi cũng nhìn thấy~" Hầu Khả: "Có gian tình?" Đồng Phóng: "Tuyệt đối có!" Ngô Phi: "! Định mệnh, các người nói thật chứ?" Hầu Khả: "Không phải bạn học Miểu Miểu không phải a." Đông Phóng: "Hoắc tổng cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt chắc phải tháng trước." Hầu Khả: "Xin gọi tôi là người mai mối!" Ngô Phi tổng kết lại: "Nói như vậy, phòng thí nghiệm chúng ta sắp có bà chủ tương lai?" Hầu Khả: "Mỹ nữ duy nhất của phòng thí nghiệm, có chủ rồi!" Kỹ thuật Trần Cười: "Sấm sét giữa trời quang! Tôi cũng muốn theo đuổi Miểu Miểu." Hầu Khả: "Quên đi người anh em." Đồng Phóng: "Theo đuổi thật, khả năng sẽ đổi thanh Trần Khóc @Trần Cười" Hầu Khả: "Ha ha có đạo lý!" Hầu Phảng đột nhiên xuất hiện: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, vòng cung phản chiếu của tất cả mọi người ở đây là quá đủ để bao quanh dải ngân hà." Ngô Phi: "Định mệnh, có chuyện? Nói mau!" Hầu Phảng tựa như không muốn cho họ biết, yên lặng không nói gì. Tất cả mọi người, bao gồm cả Hầu Khả, đều hận không thể xông lên lầu đem hắn ra sức đánh một trận. Mấy người đàn ông độc thân vẫn bát quái đến tận nữa đêm, cơ hồ đào lên tất cả các nghi vấn có thể cho thấy Hoắc Tư Diễn cùng Miểu Miểu có ám muội, ví dụ như lúc giới thiệu nói đây là đàn em học cùng cấp ba ý nói là quan hệ không bình thường. Lại ví như, ngày đầu làm việc liền uống trà cùng ông chủ, lấy laptop của anh làm việc, đây không phải đãi ngộ của bạn gái sao? Khó trách Hầu Phảng khinh bỉ bọn họ. Hầu Khả đột nhiên trở mình, đột nhiên nhớ tới ngày đó Miểu Miểu vào ở ký túc xá, trong phòng có hoa hồng cùng cây xanh, lúc đó hắn còn nghĩ không ra, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là kiệt tác của Hoắc tổng! Hắn bị quấn vào vòng xoắn xuýt bên trong. Đến cùng là bọn họ anh có tình, em có ý, đã sớm có mờ ám, hay là hắn đơn thuần đã đem thỏ trắng đến cách vách hang sói? Nghĩ lại thật hoang mang. Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa, hai tầng lầu mỗi người ngủ với tâm sự riêng. Miểu Miểu một đêm ngon giấc, sáng sớm đã tỉnh dậy, cô nằm trên giường, nhớ lại từ lúc gặp Hoắc Tư Diễn tới nay, lại ảo tưởng, nếu như lúc còn học cấp ba bọn họ liền ở chung một chỗ, như vậy đến hiện tại sẽ thế nào? Hay là vẫn chia tay? Khả năng này không nên nghĩ tới. Cũng có khả năng đã có con rồi. Nói tới con, không phải cô đến tên cũng nghĩ rồi? Gọi là Hoắc Điểm Điểm. Điểm Điểm. Miểu Miểu đem gối ôm trong ngực vò vò, tựa như tưởng tượng thì có lẽ Điểm Điểm đã ở trên đời này rồi. Suy nghĩ của cô đang ở trong không trung, sau khi ăn sáng xong thì cô đến phòng thí nghiệm, mọi người đều đã làm việc, thấy cô xuất hiện, ánh mắt mọi người quỷ dị, cô cảm thấy lạ, lại không biết lạ ở đâu. Đồng Phóng ánh mắt giảo hoạt hướng về cô nháy mắt. Miểu Miểu mơ hồ đi về phòng làm việc, trên đường gặp mọi người cũng thấy nụ cười sâu xa, xảy ra chuyện gì? Làm sao chỉ một đêm, thái độ mọi người với cô thật khác? Nghi ngờ này, mãi đến tối cùng Hoắc Tư Diễn ăn cơm mới được giải đáp. Hoắc Tư Diễn đưa canh khổ qua xương sườn đến trước mặt cô, cười một tiếng: "Hiện tại cả phòng thí nghiệm đều biết chúng ta đang yêu đương, em chừng nào mới cho anh danh phận chính thức?" Nữa câu sau lại như đang ai oán. Miểu Miểu nghe được trợn mắt ngoác mồm. Chẳng trách, chẳng trách. Cho nên nói, là lịch sử lại tái diễn sao? Sao họ lại biết? Có phải tối qua cô cùng Hoắc Tư Diễn nắm tay nhau trở về, bị nhìn thấy.. Miểu Miểu vùi đầu, dùng sức ăn canh. May là Hoắc Tư Diễn không tiếp tục dùng đề tài này để ép cô, Miểu Miểu khờ dại cho rằng chuyện "Muốn danh phận" này coi như kết thúc, ai biết sau khi ăn xong anh từ phòng ngủ lấy ra một cái rương màu bạc nhỏ. "Đây là cái gì?" Hoắc Tư Diễn nhập password, rương mở ra, anh mắt Miểu Miểu nhìn thấy những phong thư các màu sắc.. Điểm giống nhau duy nhất là, chúng đều đã củ, tựa như đã thật lâu. Đây không phải là ba mươi bức thư tình cô viết chứ? Anh thực sự giữ lại, còn bảo quản thật tốt. Miểu Miểu trong lòng cảm động đến không thể miêu tả được. Cô muốn trêu chọc anh một hồi, nhưng còn chưa kịp, mắt đã ửng hồng, muốn khóc. Một nam nhân trầm mặc lại kiệm lời, qua thời gian chính năm, cách khoảng cách cả đại dương, lại mang tâm ý nặng trịch trở về trước mặt cô. Nói cho cô biết, tấm lòng chân thành mà cô ban đầu đã được anh cất giữ và đặt đúng chỗ. Miểu Miểu lật qua các phong thư, mỗi cái đều có dấu hiệu thường xuyên lật, nhưng không có nếp gấp nhỏ trên con dấu, điều này cho thấy anh đã cẩn trọng đến mức nào. Cô chợt phát hiện ra có một chiếc phong thư màu trắng nằm dưới những phong thư sặc sỡ. Tâm Miểu Miểu như run lên. Cô có lẽ đã đoán được bên trong có thứ gì, nhanh chóng mở phong ấn ra, lấy ra một xấp giấy, là loại giấy bản thảo tiêu chuẩn 300 ô vuông, cảm thấy độ dày, hẳn là hơn mười tờ. Anh xưng hô là Miểu Miểu sư muội. Trước hết, anh nghĩ cô là một cô gái ấm áp, vui vẻ và tốt bụng, khẳng định tất cả những điểm sáng của cô, còn bình tĩnh phân tích rằng cô khác với những cô gái khác, những cô gái khác viết thư tình cho anh, cô nhưng là thích thuần túy thích, đối với anh mà nói rất quý giá. Cụ thể, anh tạm thời không thể trả lời lý do của việc thích này, thứ nhất, thành phần gia đình anh phức tạp, anh lo lắng cô sẽ vô tình bị hại. Thứ hai, hiện tại đang là giai đoạn quan trọng của trường trung học, nên để tập trung vào việc học trước. Thứ ba.. Cuối cùng, anh còn mờ mịt biểu lộ tương lai, hy vọng có thể đi cùng cô. Một bức thư dài hơn ba ngàn chữ, Hoắc Tư Diễn không hề nói "Anh thích em", nhưng ý tứ của anh, thậm chí còn nhắn đến muốn đi xa hơn cùng cô. Nước mắt Miểu Miểu rơi trên tờ giấy đã ố vàng. Chẳng biết từ lúc nào Hoắc Tư Diễn đã ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai cô. Miểu Miểu thuận thế nghiêng qua, nghẹn ngào: "Thì ra anh.. Thực sự viết thư hồi âm?" Hơi thở của Hoắc Tư Diễn lướt qua sợi tóc bên má cô, thấm vào làn da, khuôn mặt cô như hoa đào, đôi mắt đẫm nước, cô lại ngồi thẳng dậy, nhìn anh. Đáy mắt anh giống như vực sâu, nổi lên những mảnh vụn tinh xảo, sâu thẳm dường như ẩn chứa một vòng xoáy chết chóc, hút cả người cô vào trong. Miểu Miểu cảm xúc mãnh liệt, sát lại gần, muốn hôn anh. Hoắc Tư Diễn phối hợp, ngửa về sau, tay vịn eo cô, âm thanh trầm thấp tràn đầy mê hoặc: "Miểu Miểu, nếu như hôn, em chính là bạn gái anh."
CHƯƠNG 30 Bấm để xem Hôn, còn chưa phải hôn, đây là một vấn đề. Miểu Miểu dùng 0.1 giây nghĩ ra đáp án. Cô không muốn lãng phí thời gian nữa, cô thích anh, muốn cùng anh ở chung một chỗ. Như những thước phim quay chậm, nhịp tim của Miểu Miểu giống như mưa bão đập vào lá sen, hai mắt của Hoắc Tư Diễn đang dán vào nhau, rút ngắn khoảng cách giữa hai người từng chút một, như thể đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng nào đó, nhẹ nhàng dán lên môi anh, vào lúc đó, cô cảm thấy đôi tay thon thả và mạnh mẽ siết chặt eo mình. Anh ôm thật chặt, thân thể lẫn nhau dính chặt, nhiệt độ tăng lên vùn vụt. Miểu Miểu khô môi không phải chỉ là một phản ứng sinh lý đơn thuần, trong lòng cô luôn giấu một lỗ hổng chưa ai nói cho cô biết, giờ lại có thêm một trái tim nữa để khâu cô lại. Cô bây giờ, thật thỏa mãn. Trải qua trời gian chín năm, tựa như cách xa ngàn vạn năm. Cô cuối cùng cũng tìm lại chính mình. Cô nghĩ, những gì đã qua không thể lấy lại được vậy thì cứ để nó trôi qua. Cô ấy chỉ muốn hạnh phúc trong tầm tay. "Xác định?" Hoắc Tư Diễn sờ trán cô, thấp giọng hỏi. Ngữ khí dò hỏi nhưng tay anh đặt ở eo cô xiết chặt, không cho cô chỗ trốn. Miểu Miểu tựa hồ cả nữa người dán lên người anh, cô lui lại một chút, một lần nữa nhìn vào mắt anh, kinh ngạc phát hiện anh đỏ mặt, trời ạ, ngạc nhiên quá a! Cô đang định kêu lên, anh đã cúi đầu, đôi môi mỏng dính lên, giọng nói của cô đã bị chặn lại. Nụ cười của cô ẩn hiện trên đôi mắt đen láy như những vì sao trong đêm đen, lông mày cũng được uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm. "Chuyên tâm chút." Anh ngậm môi cô, khẽ cắn một hồi, "Hm?" Âm thanh khẽ vang lên, càng mang theo tình cảm. Miểu Miểu mắc cỡ phiên hồng đến mang tai, không tiếng động: "Nha." Cứ như vậy, răng hé ra. Đã có kinh nghiệm hôn sâu, cô đương nhiên tưởng rằng anh sẽ chủ động nắm lấy cơ hội xông vào, không ngờ anh chỉ dùng môi và lưỡi vẽ ra để làm ẩm môi cô, không có động thái gì thêm. Cô đã hiểu. Lần này, anh không bị dụ, anh đang dụ cô. Miểu Miểu bị dụ vào khoang miệng ấm áp của anh, không biết gì và bối rối, anh chào cô, kéo cô nán lại, dạy cô bằng sự kiên nhẫn tối đa.. Có thể tưởng tượng không? Người đàn ông này trước kia vẫn như một tay mơ, lúc hôn thở không được, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, tiến bộ thật nhanh chóng, hiện tại cũng có thể dạy dỗ cô! Năng lực học hỏi của người này không thể xem thường? Bi phẫn của Miểu Miểu chỉ lóe lên một cái rồi biến mất trong nháy mắt, rồi nhanh chóng bị cảm xúc dâng trào lấn át, cô gần như vô thức nhìn theo anh, mút mát, rồi trầm mình, trao nhau sự thân mật giữa những người yêu nhau. Cuối cùng kết thúc.. Cô mềm mại tựa như không xương dựa vào ngực Hoắc Tư Diễn. Hô hấp anh dồn dập nhưng cũng không bị loạn, không giống cô, nếu có con bò trước mặt không chừng cô bị đá bay giữa không trung rồi. "Hoắc Tư Diễn, anh sao có thế.." Miểu Miểu nắm tay, nhìn đôi môi còn ướt nước của anh, không nói được lời nào. Hoắc Tư Diễn tựa như cùng cô tâm linh tương thông, lập tức hiểu ý cô, tâm tình thật tốt nhướng mày: "Cảm ơn khen ngợi." Môi ướt át hôn bên tai cô: "Bạn gái." Tai và tim Miểu Miểu cùng lúc đứng hình. Quá phạm quy rồi! "Có muốn ăn chút đồ tráng miệng sau bữa tối không?" Tốt như vậy? Miểu Miểu nuốt nước miếng: "Có cái gì?" "Muốn xoài Tây Mễ Lộ, hay Dương Chi cam lộ?" Vốn bữa tối Miểu Miểu ăn không nhiều, trải qua vừa rồi cũng tiêu hóa gần hết, khi anh cho hai lựa chọn như vậy, lại làm khó cô, cô do dự, cuối cùng chọn xoài Tây Mễ Lộ. Hoắc Tư Diễn từ trên sô pha đứng dậy, chuẩn bị vào bếp làm. Miểu Miểu nghi hoặc hỏi: "Sao trước đây không thấy ăn xong có tráng miệng?" "À." Anh không quay đầu nói: "Đây là đãi ngộ chỉ bạn gái mới có." Miểu Miểu che mặt, thấy hơi nóng kinh khủng, cô thở dài thườn thượt ngọt ngào, đây mới là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên, sau này mình phải làm sao đây. Hoắc Tư Diễn vào bếp, xắn tay áo, lau sạch nồi sữa vừa mua, đun với nước, cho một nắm Tây Mễ vào, vặn lửa nhỏ. Anh cầm dao gọt hoa quả từ cột dao, cầm trái xoài trong lòng bàn tay, gọt thịt dọc theo đường mép, lấy dao cắt ngang, cắt thịt rồi để riêng vào bát. Người đã quen với dao mổ thì tự nhiên thành thạo và nhuần nhuyễn. Sau khi gọt xong rửa sạch dao gọt hoa quả, thả về chỗ cũ. Hai ngón tay xoắn lấy thịt, nếm thử, chua chua ngọt ngọt, hẳn cô sẽ thích. Tây Mễ đã chín và trong suốt, Hoắc tiên sinh tắt bếp, vớt ra, xả qua nước lạnh một lần nữa, sau đó đổ sữa vào khuấy đều với Tây Mễ. Trong lúc chờ đợi, anh lấy điện thoại di động ra và gửi hai email. Tây Mễ và sữa gần như hòa quyện vào lúc này, và Hoắc Tư Diễn đổ vào thịt xoài, thêm hai thìa mật ong, thế là món tráng miệng này đã sẵn sàng. Miểu Miểu ở phòng khách chờ được ăn. Thật ra, trong lúc Hoắc Tư Diễn không có ở đó, cô ấy đã lật xem vài bức thư tình, chữ viết trẻ con và phông chữ tiểu học đó, nhìn thẳng vào thì cô ấy không chịu nổi, lịch sử đen tối không thoát ra được, cô mới đổi ý, cô chỉ nghĩ đến việc lấy trộm chiếc hộp trở lại, Hoắc Tư Diễn mang Tây Mễ Lộ ra. Miểu Miểu duỗi tay gạt chọn tóc. Hoắc Tư Diễn liếc nhìn bạn gái liền biết suy nghĩ trong lòng cô, sau khi đưa cho cô ấy món tráng miệng và thìa, anh ấy gấp gọn gàng phong thư cất lại vào hộp. "Chờ một chút." Miểu Miểu gọi anh lại, "Có thể cho em thư hồi âm chứ?" Hoắc Tư Diễn rất thoải mái đem phong thư màu trắng đưa cho cô. Miểu Miểu nhận lấy, đặt ở trong lòng, đắc ý hất cằm nói: "Một phong trả lời ba mươi phong." Hoắc Tư Diễn bật cười lắc đầu. Miểu Miểu ăn tráng miệng, sữa rất thơm, Tây Mễ vị QQ, thịt xoài vừa ngọt vừa chua, chỉ cần ăn một miếng thôi là đã thấy vị ngon thần thánh rồi, không muốn đổi luôn, và cô ấy cũng đã nếm một chút vị của nó. Ngọt quá, có phải thêm mật ong không? Không khỏi nghĩ lại, bây giờ là mùa hạ, nếu có thể để ở trong tủ lạnh nữa giờ thì đúng là hoàn mỹ! "Con gái không nên ăn quá nhiều đồ lạnh." Hoắc Tư Diễn như nhìn ra tâm tư của cô, "Đối với thân thể không tốt." Nhớ tới lần trước khi đưa việt quất, anh chính là cho cô uống ước khoáng không lạnh. Miểu Miểu lĩnh giáo gật đầu, ai! Ở nhà thì ba mẹ quản, ra ngoài thì bạn trai quản, cô cũng muốn quản người khác a? Bởi vì lúc ở nhà sau khi ăn xong Miểu Miểu sẽ rửa chén, ăn xong tráng miệng, cô tự giác đem đồ đi rửa, Hoắc Tư Diễn nói không cần, anh sẽ rửa sau. Một người bạn trai ân cần, săn sóc như vậy ở thời đại này có thể nói là khó tìm được. Miểu Miểu từng nghe một người bạn cùng phòng phàn nàn thời còn học đại học, nói rằng chính bạn trai của cô là người vội vàng làm mọi công việc trước mặt cô, nhưng sau lưng anh ta lại nói với bạn mình rằng bạn gái lười biếng và không hiểu sự chăm chỉ của anh ta. Bạn cùng phòng tức quá, đánh đập chửi rủa một trận, sau đó chia tay.. Cô sẽ không hoài nghi Hoắc Tư Diễn ngoài miệng nói một đằng, trong tâm nghĩ một nẻo, anh là người quang minh lỗi lạc, trước sau như một, liên yên tâm thoải mái đến xem tivi. Mười giờ tối, Miểu Miểu trở về ký túc xá, trước khi vào cửa còn được bạn trai hôn chúc ngủ ngon. A, bạn trai, từ hôm nay cô cũng có bạn trai rồi. Miểu Miểu tâm tình như trên mây, mang theo làn váy, uyển chuyển nhảy múa. Cô quay lại và nhìn thấy ánh trăng đang lọt vào ban công, và chợt nhớ đến một tin nhắn WeChat đêm hôm đó ai đó đã gửi cho cô: "Đêm nay ánh trăng đẹp quá." Khi đó cô nghĩ anh không hiểu từ dùng biểu lộ, kết quả, người không hiểu là cô! Cô còn trả lời cái gì? "Được, em ra ngoài xem xem." Trời ơi, để một tia sét đánh thẳng vào người cô, thật không thể hiểu nổi! Miểu Miểu buồn bã một hồi, và cảm thấy rằng hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô nên phát lên vòng bạn bè để ăn mừng và và kỷ niệm, nhưng cô ấy có rất nhiều người thân trong WeChat. Mối quan hệ chỉ mới bắt đầu và cô ấy không muốn để nói với cả thế giới, vì vậy cô ấy chỉ có thể giấu nó đi.. "Đêm nay ánh trăng cũng thật đẹp." Thứ nhất là ám chỉ cô thoát khỏi FA, đã nói chuyện yêu đương, thứ hai là đáp lại cái tin kia của Hoắc Tư Diễn. Một mũi tên trúng hai con chim. Cô thật thông minh! Sau khi phát lên vòng bạn bè Miểu Miểu quăng điện thoại đi tắm, sau khi tắm rửa xong trở về nhìn điện thoại, mười mấy lượt like, mười mấy bình luận. Tiểu Kiều: "Chà chà, cách màn hình vẫn nghe được mùi chua của tình yêu nha." Bạn trai (Long Doanh Doanh) : "Có tình huống rồi?" Thật không hổ là bạn thân có hỏa nhãn kim tinh a. Miểu Miểu trả lời tiểu Kiều: "Chà chà, mũi chó." Miểu Miểu trả lời bạn trai: "Thẹn thùng." Những nhận xét của những người khác tương đối đơn giản. Một số người nói rằng bạn không thể nhìn thấy mặt trăng vào một ngày nhiều mây, một số người đã chép những bài thơ bên dưới bài của cô.. Cũng có những bình luận như Tạ Nam Trưng và bố cô, rất đơn thuần. Tạ Anh Vũ: "Đã trễ thế này còn trăng cái gì? Nhanh về đi ngủ." Bố: "Bên ngoài lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác." Miểu Miểu trả lời bố: "Đã biết bố, ngủ ngon." Miểu Miểu trả lời Tạ Anh Vũ: "Bát ca, suy nghĩ của anh thật nguy hiểm." Cẩn thận thật không tìm được bạn gái nha. Tạ Anh Vũ trả lời Miểu Miểu: "Cái quỷ gì?" Miểu Miểu trả lời: "Lêu lêu lêu.." Điện thoại liên tục rung lên, đã có một số tin nhắn từ tiểu Kiều. "Ba ngày" "Chỉ, ba, ngày!" "Cậu đã bị đổ, cậu nói xem cậu làm gì tốt" Miểu Miểu oan ức: "Tốt xấu gì cũng sống quá ba ngày phải không?" Tiểu Kiều: "Nghe tới có vẻ thật lợi hại." Miểu Miểu trong tâm rớt nước mắt: Tóm lại là Hoắc Tư Diễn quá mức khó chống đỡ, ngay cả một nữ nhân cứng rắn, dưới sự công kích nhẹ nhàng như vậy, nhất định sẽ sớm đầu hàng, đúng không? Tiểu Kiều đột nhiên đổi hướng gió. "Chúc mừng Miểu Miểu thoát cô đơn rồi! Vỗ tay, rãi hoa!" Bắt đầu cuộc hành trình của hạnh phúc. "Đừng thẹn thùng, tớ nói với cậu, vị kia nhà cậu dáng dấp quá đẹp, đương nhiên mình không phải cố ý quan sát, chủ yếu là do dáng dấp đẹp đến rõ ràng, hơn nữa trước kia là bác sĩ, ừ ừ, cậu biết mà (cười xấu xa). " Nói chung nhanh chóng tận tình sử dụng đi. Tin tưởng tớ, cậu sẽ không thất vọng đâu! " Miểu Miểu:".. Thân ái, cậu có thể lấy hơi sao? " Miểu Miểu bị trêu chọc đến gò má phiến hồng, vì dời đi sự chú ý của cô:" Chơi game không? " Tiểu Kiều rất cảnh giác:" Không được không được. Mới không cùng người đang yêu đương chơi game, nhất định sẽ quỳ đến cha mẹ cũng không nhận ra. " Được rồi. Sau khi nói chuyện vài phút, tiểu Kiều nói muốn đi chơi, à không, đi ngắm trăng. Miểu Miểu đã thoát khỏi cuộc trò chuyện riêng tư và có mười lăm lời nhắc trong khoảnh khắc của cô. Cô nhấp để đọc. Lời nhắc mới nhất là của Hoắc Tư Diễn. Hsy: Không bằng một phần vạn của em. Ừ hả? Miểu Miểu lúc đầu mộng nhiên, rất nhanh phản ứng lại. Cô:" Đêm nay ánh trăng cũng thật đẹp. " Anh:" Không đẹp bằng một phần vạn của em." Xong đời. Đêm nay phỏng chừng muốn mất ngủ. Thật muốn hỏi anh một chút, trước đây chưa từng yêu đương? Cô làm sao có thể tin đây. Đêm đó, Miểu Miểu nghiêng người, ngơ ngác nhìn ánh sáng và bóng đen phản chiếu trên cửa sổ. Mắt như sắp tạo thành một khe, nhưng thần sắc lại vô cùng phấn chấn. Anh nói, ánh trăng không bằng một phần vạn em, nghĩa là cô rất đẹp, rất đẹp? Thật sự có đẹp như vậy sao? Có phải hay không trong mắt người tình hóa Tây Thi? Miểu Miểu đứng dậy, đi chân trần chạy đến bàn trang điểm để soi gương, cô ấy có khuôn mặt trái xoan, làn da mịn màng, lông mày cũng như nét vẽ, đôi mắt đen, to và sáng, và đôi môi mọng, lúc không cười cũng hơi cong lên, nghe nói là hình dáng thích hợp hôn môi, hai hàng răng trắng đều tăm tắp, chiếc cổ cong đẹp, đường xương đòn thanh tú, tuy ngực không lớn nhưng cũng rất vừa vặn, và nó có một vòng eo mỏng và đôi chân dài.. Thật tâm chắp tay trước ngực, con xin chân thành cảm ơn gen tốt của cha mẹ, và con cũng biết ơn bản thân mình đã được trẻ đẹp như vậy. Miểu Miểu hài lòng đi ngủ. Đại khái là trước khi đi ngủ cùng Tiểu Kiều nói về những chủ đề bị hạn chế, cô có chút mộng xuân, kỳ thực không có hình dung rõ ràng, chính là khuôn mặt của nam và nữ chính trong cuốn sách nhỏ màu vàng mà cô từng đọc trước đây đã biến thành cô và Hoắc Tư Diễn. Trên giường, bồn tắm, ban công..
CHƯƠNG 31.1 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 31.2 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 32.1 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 32.2 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**