Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 60 Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mạc tổng, tôi nhớ trước đây tôi đã bàn chuyện với quản lý Hứa. Tại sao lần này anh lại đích thân đến?"

    "Đúng vậy, cùng nói chuyện làm ăn với Vạn tổng, tôi có thể không có thành ý sao? Dù sao thì Vạn tổng, ông là một ông chủ lớn trong ngành! Tôi còn phải dựa vào ông!"

    "Mạc tổng khách khí rồi. Mọi người đều biết ở thành phố A, nhà họ Mạc và nhà họ Đường là người đứng đầu, hơn nữa, Mạc tổng đã đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Đường rồi. Mạc tổng, anh tiền đồ vô lượng a!"

    "Vậy nhờ lời tốt của ông."

    Sau khi Mạc Uất Sở và Vạn tổng khách sáo một phen, họ bắt đầu chính thức thảo luận về công việc kinh doanh.

    Hai người họ rất vui, nhanh chóng thương lượng xong, hai người họ sẽ hợp tác và kiếm tiền cùng nhau.

    Sau khi xác định hợp tác, họ thảo luận về cách làm tốt dự án này.

    "Mạc tổng, tôi cảm thấy, lần hợp tác này của chúng ta vẫn phải tìm một người phát ngôn xinh đẹp, hơn nữa, còn phải nổi tiếng.", Vạn tổng nói, "Anh thấy bất động sản mà chúng ta đang phát triển lần này không có gì đặc biệt, nhưng nếu có người nổi tiếng sống ở khu này, chẳng phải sẽ bán được sao? Dù sao, rất nhiều người muốn ở gần người nổi tiếng."

    "Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vạn tổng, tôi cảm thấy đề xuất của ông không tệ, hơn nữa, nếu như vậy chúng ta cũng không cần phải trả phí phát ngôn, trực tiếp tặng một ngôi nhà là được rồi."

    "Dự án này chúng tôi không có biệt thự, đều là nhà cao tầng, nếu người đó không thích thì sao?"

    "Có lẽ là không." Mạc Uất Sở nói, "Vì vậy, tôi đề nghị xây một biệt thự riêng trong khu, tặng nó chúng ta có thể thay phí đại ngôn."

    Hai người họ giải quyết vấn đề, liền bắt đầu tìm kiếm các ngôi sao.

    Ngôi sao mà họ đang tìm kiếm là Trương Nhị Hưng, đây là nghệ danh, ngôi sao này rất có khí chất, ngoại hình cũng tốt, là đại lưu lượng, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn.

    Để Trương Nhị Hưng đồng ý dự án này, sẽ có rất nhiều cô gái vì để được gần Trương Nhị Hưng, sẽ đến khu này mua phòng.

    Tất nhiên, điều này cũng dẫn đến một hệ quả, đó là hầu hết những người đến mua nhà đều là các cô gái trẻ, thực tế họ không có nhiều tiền, đang tuổi ăn tuổi lớn hoặc sống cùng gia đình.

    Tuy nhiên, dự án này vẫn chưa mở bán, mới đến thời hạn mở bán, dự kiến sẽ bắt đầu mở bán vào trước tháng sau.

    Kỳ thực, việc lấy một mảnh đất trong khu cho Trương Nhị Hưng xây biệt thự thực sự không tiết kiệm chi phí, bởi vì nếu mảnh đất này được xây dựng nhà cao tầng, có thể bán được rất nhiều tiền.

    Nhưng, vị trí hiện tại của Trương Nhị Hưng rất lớn, hẳn là phí phát ngôn anh ta yêu cầu cũng không phải là con số nhỏ. Nói chung, xây một biệt thự cho anh ta sẽ rẻ hơn.

    Hôm nay, Đường Âm đã đổi tên WeChat của mình thành: Hoa Niên.

    Bởi vì, gần đây cô tâm đắc một câu: Hoa niên đương ca, dữ tử tương phú.

    Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy, anh đã nhanh chóng đổi tên WeChat của mình, là: Cẩm sắt ngọ đoan.

    Đường Âm nhận ra Mạc Uất Sở cũng đã đổi tên, vội vàng hỏi: "Tại sao anh lại đổi tên?"

    Mạc Uất Sở nói: "Bởi vì bây giờ em tên là Hoa Niên, có một bài thơ tên là" Cẩm Sắt ", được viết bởi Lý Thương, một nhà thơ nổi tiếng ở thời nhà Đường. Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên."

    "Em biết bài thơ này." Đường Âm nói, "Tiếp theo là: Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thời dĩ võng niên."

    "Đúng, là bài thơ này. Anh cảm thấy hai câu cuối không hay. Nhưng để phù hợp với tên của em, anh vẫn dùng bài thơ này, sao em không nghĩ một chút, dùng một bài thơ là tên của đôi tình lữ?"

    "Em cảm thấy không cần, bởi vì em rất thích bài thơ này, mặc dù lúc đầu em đặt tên là Hoa Niên không phải vì bài thơ này."

    "Ồ? Vậy tên của em dựa trên cái gì?"

    "Hoa Niên đương ca, dữ tử cùng phú."

    "Câu này không tệ, em nhìn thấy nó ở đâu?"

    "Đại diện lớp ngữ văn của em đã đăng nó lên, em cũng không rõ nguồn gốc, chỉ là cảm thấy nó rất đẹp, vì vậy muốn lấy Hoa Niên làm tên WeChat."

    "Được rồi, hai chúng ta coi như có một cái tên tình lữ trên mạng. Nhân tiện, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa."

    "Anh nói đi."

    "Đây là một câu chuyện có thật. Có một người phụ nữ tên là Hoa Niên, giống với tên WeChat của em. Cô ấy chết khi sinh con và sinh ra một đôi long phượng thai. Sau đó, chồng của cô ấy vì để tưởng nhớ cô ấy, đặt tên cho hai đứa con là Nhất Huyền và Nhất Trụ, chính là vì nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."

    "Thật sự rất đẹp." Đường Âm nói, "Có thể nhìn ra được, chồng cô ấy rất yêu cô ấy."

    Đường Âm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Câu Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên có nghĩa là gì?"

    "Em có biết Đỗ Vũ Mạ không?" Mạc Uất Sở hỏi.

    "Chưa từng nghe qua."

    "Đỗ Vũ là vị vua huyền thoại của nước Thục."

    "Truyền thuyết? Đây không phải là sự thật sao?"

    "Không biết, nhưng anh nghe nói Đỗ Vũ đã tham gia vào cuộc chiến của vua Ngô chống lại nhà Chu vào năm 1057 trước Công nguyên, vì vậy có thể là sự thật."

    "Điều đó không hẳn là đúng, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết về Ngô vương phạt Trụ, điều này đã làm xáo trộn lịch sử thực tế. Chẳng lẽ Đỗ Vũ là Vọng đế sao?"

    "Đúng vậy, ông ấy chính là Vọng đế trong câu Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên."

    "Bài thơ này thật sự rất hay." Đường Âm nói, "Em thích nhất là hai dòng em vừa nói, nhưng bởi vì giáo viên không dạy em bài thơ này, cho nên em cũng không hiểu lắm ý nghĩa của bài thơ này."

    Thật trùng hợp, đêm đó, Đường Âm có một giấc mơ.

    Cũng có thể vì quá thích bài thơ này, ngày suy nghĩ gì đêm liền mơ đó, cho nên buổi tối cô thực sự mơ thấy mình đã trở thành một con bướm.

    Đường Âm từ trong mộng tỉnh lại liền tự cười một mình, sao cô có thể giống như Trang sinh? Cư nhiên thực sự đã mơ thấy mình trở thành một con bướm.

    Tuy nhiên, Đường Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khi trọng sinh làm người, chẳng phải là do ông trời muốn cho cô cơ hội trở thành bướm sao?

    Bây giờ, Đường Âm đã ở đầu ngọn gió rồi, kiếp này cô muốn trở thành con bướm, phá kén bay cao bay xa.

    Biệt thự Thục gần đây rất nổi tiếng, là biệt thự mới mở của một ông chủ ở thành phố A. Mạc Uất Sở muốn đưa Đường Âm và Mạc Tửu đến đó chơi.

    Mộ Cửu cũng đưa Phạm Tình đi theo như trước, Phạm Tình thực sự có chút ngại đến đó chơi, bởi vì cô ta sợ Mạc Uất Sở lại vô cớ tìm lỗi của mình.

    Nhưng cô ta thích đăng lên mạng, phí vào cửa của biệt thự này khá cao, cô ta cảm thấy nếu đi chơi, chụp nhiều ảnh để đăng lên mạng thì chắc chắn cô ta sẽ được nở mày nở mặt.

    * * *

    Editor: Lại là câu chuyện về bạn cùng nhóm khó ưa. Chuyện là trước lúc thuyết trình một ngày, hắn nói hắn bị đau họng không thuyết trình, mình chỉ nói hắn là báo lại cho giáo viên. Thế là hắn chửi mình. Ủa, tui có nói gì đâu. Bạn muốn né thuyết trình thì tui cho bạn cơ hội chứng minh thôi mà. Có tật giật mình nhảy dựng lên chửi rồi out nhóm.

    Tui cần biện pháp đối phó loại người này. Online chờ trả lời gấp!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2022
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng chín 2022
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 62 Vương Hương Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù ngoài miệng Phạm Tình nói vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy cô ta là người đẹp nhất.

    "Thanh, hai chúng ta là bạn học cũ, kể từ sau khi tớ lên trung học, hai chúng ta không có liên lạc, hai chúng ta đã lâu không gặp? Tuy nhiên, trước đây chúng ta tham gia nhóm lớp. Sau khi tớ bắt đầu dùng WeChat, tớ vẫn luôn chú ý đến Wechat của cậu. Mặc dù bình thường chúng ta không nói chuyện, nhưng mối quan hệ của chúng ta vẫn được duy trì."

    "Chính là như vậy." Phạm Tình cũng nhẹ đáp.

    Kỳ thật, mối quan hệ giữa Phạm Tình và Vương Hương Tuyết cũng không tốt như vậy, hai người họ là bạn học tiểu học và trung học, cũng chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi.

    Sau này, khi họ tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học, Vương Hương Tuyết được nhận vào một trường trung học rất tốt, nhưng Phạm Tình chỉ học đến cấp hai.

    Mặc dù Vương Hương Tuyết sớm biết Phạm Tình học không tốt, nhưng sau khi Phạm Tình lên cấp hai, cô ta càng xem thường Phạm Tình hơn.

    Sau đó, có người thành lập nhóm lớp, khi ấy Phạm Tình cũng cảm thấy sau này Vương Hương Tuyết nhất định sẽ có tiền đồ, vì vậy cô ta đã thêm WeChat của Vương Hương Tuyết.

    Ban đầu, Vương Hương Tuyết không chấp nhận kết bạn, bởi vì cô ta cảm thấy Phạm Tình chỉ học cấp hai, ước tính sau này sẽ không có tiền đồ, vì vậy, cô ta lười chấp nhận kết bạn. Cô ta cũng không muốn có liên lạc với người nghèo.

    Sau này, Phạm Tình ở trong nhóm hỏi Vương Hương Tuyết tại sao không add WeChat của cô ta. Sau đó, Vương Hương Tuyết miễn cưỡng chấp nhận, vì vậy hai người căn bản không phải là bạn học cũ có quan hệ đặc biệt tốt.

    Bạn học cũ không phải giả, nhưng quan hệ đặc biệt tốt lại là giả.

    Bây giờ, Vương Hương Tuyết thấy wechat của Phạm Tình, thấy cô phát đạt liền lôi kéo làm quen, tựa hồ đã quên mất lúc đầu cô ta đã coi thường Phạm Tình như thế nào.

    "Tình, hôm nào chúng ta có thời gian hẹn nhau một bữa nhé? Chúng ta đã lâu không gặp, tớ thật sự rất nhớ cậu, vừa lúc cả hai ta đều ở thành phố A."

    "Được, vừa lúc tam thiếu gia nhà tôi đã mua cho tôi quá nhiều nước hoa, tôi dùng không hết, để một chỗ cũng lãng phí, cậu có thích Gucci không?"

    "Tất nhiên là tôi thích, nhưng nó rất đắt, phải không?"

    "Đối với tôi mà nói, nước hoa của Gucci vẫn rất rẻ.", Phạm Tình cũng nói, "Chai nước hoa đó là tam thiếu mua cho tôi, trước khi mua cũng không hỏi tôi, tôi không quá thích mùi đó. Chờ hôm nào tôi với cậu cùng nhau đi ăn tôi sẽ tặng cho cậu!"

    "Cảm ơn cậu rất nhiều!"

    "Được, không tán gẫu nữa, anh cả của tôi Mạc tổng bảo tôi cùng đi ăn thịt nướng!"

    "Được, vậy cậu đi đi, sau này chúng ta có cơ hội thì nói tiếp."

    Phạm Tình cũng giả vờ rất tốt, thật ra Mạc Uất Sở không rủ cô ta đi ăn thịt nướng, bây giờ anh cùng Mạc Tửu và chủ nhân của biệt thự Thục Hợp đang ngồi trò chuyện cùng nhau!

    Hơn nữa, Mạc Uất Sở không thích nhìn thấy Phạm Tình, cho nên Phạm Tình chỉ đang giả vờ hòa thuận với nhà họ Mạc mà thôi.

    Đường Âm cũng đăng wechat, nhưng cô không hư vinh như Phạm Tình.

    Đường Âm đặc biệt thích hoa cỏ cây cối trong Biệt thư Thục Hợp, vì vậy cô chỉ chụp một vài bức ảnh về hoa mà thôi, hơn nữa cũng không có chỉnh sửa.

    Quan trọng nhất là trong wechat của cô chỉ có một câu: Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu. (Dịch nghĩa: Xưa nay hễ thu về là người ta buồn rầu, quạnh vắng. Riêng tôi thấy ngày thu còn hơn cả buổi sớm mai mùa xuân)

    Phạm Tình cũng thấy wechat của Đường Âm, lập tức trả lời: "Nam triêu tứ bách bát thập tứ, đa thiểu lâu thai yên vũ trung?"

    Khi Đường Âm nhìn thấy bình luận của Phạm Tình, cô thực sự bất lực.

    Đường Âm chỉ là không hiểu nổi, Phạm Tình dù chỉ có bằng trung học, nhưng hiện tại cô ta tốt xấu gì cũng là giáo viên của lớp học ủy thác, cô ta không học thêm sao? Với kiến thức như vậy, làm sao có thể dạy học sinh?

    Vì vậy, Đường Âm thẳng thắn đáp: "Cô đừng làm giáo viên nữa, đừng dạy sai cho học sinh."

    Đường Âm lần này thật sự rất mất mặt, sau khi cô vừa gửi tin nhắn trả lời, Phạm Tình đã đi tới, hỏi: "Chị dâu, sao chị lại nói như vậy?"

    Phạm Tình trợn mắt liếc nhìn Đường Âm một cái, tức giận nói: "Không phải bây giờ cả hai chúng ta đều đang ở biệt thự Thục Hợp sao? Chị có chuyện gì thì cứ nói cho em biết không được sao? Chị ở trong wechat bình luận gì? Không phải em nhìn thấy một bài thơ em vất vả học thuôvj sao? Vì vậy em đã bình luận!"

    "Nhưng cô đã nhớ nhầm!" Đường Âm có chút bất lực nói, "Hai dòng thơ của tôi tiếp theo là: Tình không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu." (Nắng đẹp hạc đơn rẽ mây lướt, tiện đem thơ ý tới trời xanh)

    "A? Vậy hai câu của em thì sao?"

    "Hai dòng đầu trong bài thơ của cô là: Thiên lí oanh đề lục ánh hồng, thủy thôn sơn quách tửu kì phong." (Oanh hót suốt nghìn dặm, màu xanh hòa lẫn màu hồng. Xóm sông, thành núi, gió thổi lá cờ quán rựu)

    "A.." Phạm Tình nhanh chóng lấy điện thoại ra, "Chị dâu, bây giờ em sẽ xóa bình luận của em, chị cũng xóa câu trả lời của chị được không?"

    "Được." Đường Âm gật đầu, "Tôi có thể cho cô chút mặt mũi này, nhưng cô có thể học thêm kiến thức không? Cô đừng quên, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là giáo viên, cô phải có trách nhiệm với học sinh của mình!"

    "Em chỉ là một giáo viên trong lớp ủy thác mà thôi, em cũng không phải íao viên trong trường, em học nhiều kiến thức làm gì? Hơn nữa, nếu em học, em sẽ tốt nghiệp cấp hai chứ? Năm ấy em không học thật tốt, bây giờ để em học, cũng quá khó đi?"

    "Giáo viên lớp trông coi cũng là giáo viên. Chỉ cần là giáo viên, phải có trách nhiệm với học sinh của mình!" Đường Âm ngay thẳng nói, "Tôi đã xóa trả lời trong wechat, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, cô nhanh đi học đi, không lần trước đại thiếu gia đã kêu tam thiếu gia đăng ký cho cô học năm ba trung học sao? Cô không đi sao?"

    "Em không đi! Em cũng không muốn đối mặt với nhiều kỳ thi như vậy. Một khi không vượt qua kỳ thi, còn bị giáo viên nói."

    "Cô nghe tôi nói, bây giờ cô còn trẻ, nếu có thể học tập thì nên tập trung học, dù cho thi ba môn cũng tốt!"

    "Được rồi!" Phạm Tình rốt cuộc không nhịn được tức giận. "Chị dâu, em tôn trọng chị vì chị là chị dâu của chồng sắp cưới của em, nhưng chị cũng không thể giáo huấn em như vậy?"

    "Làm sao tôi có thể giáo huấn cô? Tôi là vì lợi ích của bản thân sao? Nói cách khác, cô lấy thân phận là một người tốt nghiệp trung cấp, nhà họ Mạc có thể chấp nhận cô không?"

    "Tôi tốt nghiệp cấp hai thì sao? Trước đây chị cũng chưa từng đi học! Không phải chị cũng đính hôn với đại thiếu gia sao? Theo em biết, sau khi chị đính hôn với đại thiếu mới đi học không phải sao?"

    "Quả thực là như vậy, nhưng mà tôi biết học, hơn nữa, cô cũng đừng quên, trước khi đi học, tôi tốt xấu gì cũng là Đường nhị tiểu thư, còn cô? Cô có gì để nhà họ Mạc chấp nhận cô?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2022
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 63: Học sinh mới chuyển trường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này của Đường Âm cũng không phải nói sai, cô tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường. Còn Phạm Tình thì sao? Gia cảnh bình thường, học cấp hai, tuy rằng ngoại hình tạm ổn, nhưng thật sự không đẹp bằng Đường Âm.

    Vì vậy, Đường Âm nói cô ta đi học chính là suy nghĩ cho cô ta, nhưng cô ta lại không cảm kích.

    Nếu như vậy, Đường Âm cũng không cần phải nói gì với Phạm Tình, bởi vì Phạm Tình rất cố chấp, không cầu tiến.

    Nếu cô tiếp tục nói, liền chỉ làm khó chịu, mà bây giờ cô không nghĩ muốn làm bạn với Phạm Tình. Dù sao, Phạm Tình cũng là bạn gái của Mạc Tửu, mà cô chỉ là chị dâu chưa qua cửa của Mạc Tửu mà thôi.

    Cho nên, mặc dù Đường Âm muốn đánh Phạm Tình một trận, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống.

    Tuy nhiên, sau đó, Đường Âm liền triệt để hiểu được tại sao Mạc Uất Sở lại không muốn nhìn thấy Phạm Tình nhiều như vậy.

    Là một giáo viên, học vấn của cô ta không cao không nói, còn không muốn học tập, cảm thấy mình là giáo viên ủy thác quản lý, không cần phải có trách nhiệm với học sinh.

    Không thể không nói, điểm này thật sự có thể nhìn ra được nhân phẩm, lúc này Đường Âm xem như hiểu được, nhân phẩm của Phạm Tình cũng không ra gì.

    Một người khác trong wechat của Đường Âm trả lời, là bạn cùng lớp của Đường Âm, Trịnh Thủy Thủy.

    "Tiểu Âm, cậu đi chơi ở đâu vậy?"

    "Là biệt thự. Nếu hôm nào có dịp, chúng ta cùng nhau đi."

    "Được, đúng rồi, Tiểu Âm, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường, nhưng hôm nay cậu không ở trường, cậu không biết."

    Quả thực, hôm nay không phải cuối tuần, Đường Âm xin nghỉ phép đi chơi.

    "Nam hay nữ?"

    "Nam, nhìn rất đẹp."

    Đường Âm nở nụ cười, không đáp lại, cô không nghĩ một học sinh cấp ba có thể đẹp trai, cô cảm thấy học sinh cấp ba đều là trẻ nhỏ chưa lớn, khẳng định sẽ không đẹp.

    Ngày hôm sau Đường Âm đi học, nhưng hôm nay tài xế nhà họ Đường đưa bà cụ đi dự tiệc trà nên Đường Âm tự mình đến trường.

    Kỳ thực, Đường Âm có thể nhờ Mạc Uất Sở hoặc Trương Tiểu Phàm đến chở cô đi, nhưng hôm nay Đường Âm dậy khá sớm nên cô muốn tự mình đi bộ đến trường.

    Vài ngày trước Đường Âm vừa mới mua một cặp tai nghe trên mạng, cô vừa nghe nhạc vừa đi đến trường.

    Thành thật mà nói, nó không gần lắm, có một số điểm dừng, nhưng nếu đi bộ thì thực tế chỉ có bốn mươi phút mà thôi.

    Đối với những người lười đi bộ mà nói, quãng đường 40 phút quả thực là quá nhiều, nhưng Đường Nhân thực sự khá lưu tâm đến sức khỏe của mình.

    Dù sao, có một cơ thể khỏe mạnh là vốn để trả thù! Cho nên, bình thường khi Đường Âm gặp cơ hội rèn luyện thân thể sẽ không bỏ qua.

    Một giọng hát thanh thúy truyền ra từ trong tai nghe: "Tại bình để thư hán lệ phảng tiền triêu đích phiêu dật, tựu đương ngã vi ngộ kiến nhĩ phục bút."

    Đường Âm rất thích bài hát này, thật ra bài hát này là bài hát cũ từ hơn mười năm trước. Bây giờ có rất nhiều bài hát được yêu thích, có rất nhiều bài hát mới phát hành có thể nghe.

    Nhưng Đường Âm chỉ thích bài hát này, nhất là lời bài hát, cô cảm thấy Phương tiên sinh viết lời bài hát rất giỏi.

    "Trời xanh đợi mưa sương, còn em đợi anh. Ánh trăng vớt lên ngất ngây Như sứ trắng xanh lưu truyền đời này qua đời khác. Đôi mắt anh.. A!"

    "Cô đi đường có thể nhìn đường không?"

    Đường Âm vừa nghe vừa ngâm nga theo tiết tấu, cô quên mất bản thân mình đang đi đường cũng không nhìn kỹ nên đã va phải một người con trai.

    "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy cậu, cậu không sao chứ?"

    Trong lúc nói chuyện, Đường Âm đỡ cậu bé trên mặt đất lên, hỏi: "Sao cậu chạy nhanh vậy?"

    "Đừng nói nữa, hôm qua tôi mới chuyển đến đây, kết quả hôm nay quên mang đồ đến lớp. Tôi phải về nhà lấy, sau đó phải quay lại trường học."

    "Vậy cậu mau đi đi, vừa rồi là tôi không đúng."

    "Không sao, tôi không nói với cậu nữa, tạm biệt!"

    Đường Âm nhìn theo bóng lưng của nam sinh, bộ đồng phục cậu ấy đang mặc chính là đồng phục thống nhất của tất cả học sinh trung học ở thành phố A. Có vẻ cậu ấy cũng là học sinh trung học.

    Đường Âm đến trường, trước khi tiết học bắt đầu, cô đã sớm tự học.

    Không thể không nói, không khí của ngôi trường này rất tốt, mỗi buổi sáng sau khi học sinh đến trường, liền tự giác tự học.

    "Vương Siêu Chi, bây giờ cậu có bận không?" Đường Âm hỏi.

    Vương Siêu Chi là học bá ngồi trước Đường Âm, mặc dù hắn trông không được có gì đặc biệt, nhưng thành tích học tập rất tốt.

    Đường Âm luôn cảm thấy mình thực sự không là gì so với Vương Siêu Chi, vì vậy Đường Âm luôn tôn trọng Vương Siêu Chi, luôn hỏi Vương Siêu Chi một số câu hỏi.

    "Tôi không bận, nói đi, lại hỏi gì?"

    "Đây là câu hỏi đọc hiểu." Đường Âm chỉ vào câu hỏi trên sách, "Cô gái này biết rõ đối phương lén xịt nước hoa của mình, tại sao cô ấy không vạch trần đối phương?"

    "Tôi nói cho cậu biết, cô gái là như thế là vì.."

    Trong khi Vương Siêu Chi đang giảng bài cho Đường Âm, chuông vào học đột nhiên vang lên.

    Một người con trai rất đẹp trai tiến vào lớp theo tiếng chuông, Đường Âm thoáng sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô xác định người này chính là nam sinh mà cô vừa đụng phải trên đường.

    Thiếu niên không để ý tới Đường Âm, mà là trực tiếp đi tới chỗ bên cạnh Đường Âm ngồi xuống.

    "Bạn học, cậu là ai?"

    "Tôi là học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua, tôi tên là Trầm Tựu." Trầm Tựu lấy sách cho tiết học thứ nhất từ trong cặp ra, đầu cũng không nhìn lên nói, "Hôm qua cậu không đến lớp sao? Cho nên cậu không biết tôi, bởi vì trong lớp chỉ có cậu không cùng bàn, vì vậy giáo viên để tôi ngồi cùng bàn với cậu, bây giờ vị trí bên cạnh cậu là của tôi."

    "Không phải, bạn học, cậu có thể ngẩng đầu nhìn tôi một chút không?"

    "Hả?" Trầm Tựu ngẩng đầu lên, "Là cậu? Cậu là người vừa va vào tôi trên đường?"

    "Ừm." Đường Âm gật đầu, "Xin chào, tôi tên Đường Âm, cũng là học sinh chuyển trường, nhưng tôi đến sớm hơn."

    "Hèn gì chỗ ngồi của cậu là duy nhất trong lớp. Hóa ra cậu đến muộn, được rồi, sau này chúng ta ngồi chung bàn, xin chiếu cố!" Trầm Tựu nói, đưa tay phải ra, nở một nụ cười hoàn hảo.

    Ánh mặt trời lúc tám giờ sáng chiếu vào mặt Trầm Tựu, khiến mặt cậu trông đặc biệt đẹp.

    Lúc này Đường Âm mới tin những gì Trịnh Thủy Thủy nói với cô ngày hôm qua, học sinh mới chuyển đến thực sự rất đẹp.

    Đường Âm đưa tay ra bắt tay Trầm Tựu.

    "Cậu có biết Phùng Tử Đô không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2022
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 64 Trung học Thụ Diệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi nghe nói trước đây có một nô lệ của gia đình họ Hoắc, tên là Phùng tên Đô. Các tướng của Y ỷ đã chế nhạo nhà họ Hoắc."

    "Đúng vậy, tôi có nghe nói về ông ấy." Đường Âm có chút ngượng ngùng nói, "Không biết tại sao, sau khi tôi nhìn thấy cậu liền nghĩ đến cái tên này."

    "Có lẽ là do tôi quá đẹp." Trầm Tựu không hề khiêm tốn nói, "Nghe nói Phùng Tử Đô rất đẹp, nhưng tôi nghĩ khí chất của tôi nên không giống ông ấy, đúng không? Phùng Tử Đô nói trắng ra chỉ là đầy tớ nhà họ Hoắc mà thôi, nhưng tôi nghĩ tôi có khí chất vương giả, có người nói tôi giống Vệ Trang trong phim hoạt hình."

    "Uh.." Đường Âm nhất thời không nói nên lời, "Tôi đã xem phim hoạt hình đó, tôi nghĩ khí chất của cậu giống Thiên Minh, quên Vệ Trang đi."

    "Được rồi, cậu không có tầm nhìn, không nói với cậu nữa? Đúng rồi, tại sao giáo viên vẫn chưa tới?"

    "Không biết, tiết thứ nhất là tiết Ngữ văn, dù sao cô giáo Ngữ văn luôn thích đến lớp muộn. Cô ấy có vẻ lười biếng."

    "Đúng vậy." Vương Siêu Chi ngồi trước bàn Đường Âm quay lại nói, "Giáo viên Ngữ văn của chúng tôi thực sự mang lại cho mọi người cảm giác rất vô trách nhiệm."

    "Chúng tôi là khoa văn, lớp học Ngữ văn rất quan trọng, dáng vẻ của cô giáo dạy Ngữ văn như thế này, chúng tôi có nên khiếu nại không?" Trầm Tựu nói.

    "Quên đi, Tử Đô," Đường Âm nói, "Cô giáo rất nhanh sẽ đến?"

    "Cái gì Tử Đô?" Trầm Tựu trừng mắt nhìn Đường Âm, "Tôi không phải Tử Đô, tôi tên là Trầm Tựu!"

    "Được, Tử Đô."

    Khi giáo viên dạy ngữ văn đến, Đường Âm bắt đầu tập trung nghe giảng, mà Trầm Tựu nhìn qua giống như có vẻ không nghiêm túc lắm.

    Ngay cả khi giáo viên yêu cầu cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, cũng là Đường Âm đã đẩy cậu một chút, cậu mới phản ứng lại, rồi mới đứng dậy.

    "Bạn học mới này, cậu trả lời đi." Giáo viên ngữ văn hỏi một câu, cô cho rằng vừa rồi bạn học mới này không chú ý nghe giảng nên không thể trả lời.

    Kết quả, Trầm Tựu mở miệng liền trả lời, trả lời đơn giản lại dễ hiểu.

    "Được rồi, ngồi xuống đi." giáo viên ngữ văn hơi ngạc nhiên, "Có vẻ như bạn học này đã có nền tảng vững chắc ở trường cũ, bạn học, em tên gì, chuyển đến từ đâu vậy?"

    "Thưa thầy, em tên là Trầm Tựu, Trầm trong tam điểm thủy đích Trầm, Tựu trong tương tựu, em đến từ trường trung học Thụ Diệp."

    Trầm Tựu tự giới thiệu bản thân khá kỳ lạ, đáng lẽ cậu phải nói tên của cậu là Tựu trong thành tựu, kết quả cậu là nói Tựu trong tương tựu.

    Phải biết rằng, tương tựu không phải là một từ tốt!

    Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không để ý tên của cậu được giới thiệu như thế nào, mọi người đều quan tâm đến trường học cũ của cậu.

    Trung học Thụ Diệp là một trường trung học tư nhân nổi tiếng, học phí rất cao.

    Kỳ thật, lúc đó Mạc Uất Sở muốn Đường Âm đến Trung học Thụ Diệp, nhưng vì học sinh của trường Trung học Thụ Diệp đều không muốn học nên cuối cùng cô đã chọn trường trung học hiện tại, bởi vì trường trung học này toàn những đứa trẻ học rất tốt.

    Do điểm xét tuyển của trường trung học này rất cao nên những người có thể trúng tuyển vào trường trung học này đều học rất giỏi.

    Tất nhiên, sau khi đóng phí thành lập trường, Đường Âm mới vào học. Về phần Trầm Tựu, có lẽ cậu cũng đã đóng phí thành lập trường!

    Vì vậy, sau khi tan học, câu hỏi đầu tiên mà Đường Âm hỏi Trầm Tựu là: "Cậu đóng phí thành lập trường bao nhiêu?"

    "Phí thành lập trường là cái gì?"

    "Chính là những học sinh không thi trung khảo vào học bình thường như chúng ta, không phải đóng phí thành lập trường mới có thể đi học sao?"

    "Ồ, cậu đang nói đến tiền à, ta không phải trả tiền."

    "Tại sao?"

    "Bởi vì ba tôi là hiệu trưởng."

    "Hả?" Đường Âm sửng sốt, "Hiệu trưởng Trầm là ba cậu?"

    "Ừ, cậu nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy, chuyện này không thể để người khác biết, hiểu không?" Trầm Tựu đè thấp giọng nói.

    "Ồ, được, cậu yên tâm, tôi sẽ không cho người khác biết, vậy tại sao trước đây cậu lại học trường Trung học Thụ Diệp?"

    "Bởi vì ở loại trường tư nhân đó, giáo viên sẽ coi học sinh như tổ tông, đương nhiên, bây giờ tôi sắp thi đại học, nên tôi về đây học một năm. Dù sao, người luôn phải vì tương lai mà tính toán!"

    "Hiệu trưởng Trẩm giàu có như vậy, sao cậu không ở trường Trung học Thụ Diệp, đợi sau khi tốt nghiệp liền đi du học? Như vậy không phải cậu không cần tham gia thi vào đại học sao?"

    "Không phải cậu cũng vậy sao?" Trầm Tựu nói, "Quần áo trên người cậu không rẻ, hơn nữa, nếu tôi không nhầm thì chiếc váy này phải có giá ba vạn, đúng không?"

    Đường Âm cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác đồng phục, để lộ quần áo của chính mình.

    Nhưng Đường Âm tuyệt đối không nghĩ đền, Trầm Tựu chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra chiếc váy này bao nhiêu tiền.

    "Làm sao cậu biết? Cậu có tìm hiểu về con gái sao?"

    "Chị gái tôi cũng mua một chiếc giống như của cậu, nên tôi đương nhiên biết."

    "Thì ra là thế."

    "Nếu cậu có tiền như thế, sao cậu không đi học ở trường trung học tư nhân?"

    "Cậu đừng đem chuyện chuyển lên người tôi, là tôi hỏi cậu trước."

    "Chuyện này thì ai đến trước làm trước? Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết, bởi vì tôi nghĩ nếu mọi thứ giải quyết bằng tiền, vậy thì tôi sẽ vô dụng, tôi không muốn cuộc sống như vậy. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác cố gắng, cho nên, tôi đến đây để trải nghiệm, nếu tôi có thể vào đại học bằng chính nỗ lực của mình thì sao? Như vậy, tôi không cần phải tốn tiền để đi du học."

    "Quả nhiên, hổ phụ sinh hổ tử, con của Hiệu trưởng Thẩm quả nhiên tài giỏi!"

    "Cậu nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy, nói cho tôi biết sao cậu không học trường tư nhân?"

    "Tôi muốn thi vào trường đại học mà chị gái tôi đang theo học." Đường Âm nói, "Tôi cũng nói với cậu một bí mật, tôi và chị gái tôi có mối thù không đội trời chung, cho nên tôi muốn thi vào trường đại học mà chị ấy đang học."

    "Ở nhà báo thù không được sao? Tại sao phải đến trường báo thù?"

    "Bởi vì cô ấy muốn phá hoại, không muốn để tôi học đại học, cho nên tôi không chỉ muốn học đại học, mà còn phải vào trường đại học mà cô ấy theo học!"

    "Có chí khí." Trầm Tựu lấy ra một gói đồ ăn vặt, "Thừa dịp giáo viên vẫn chưa đến, ăn trước một chút."

    "Là huynh đệ liền cùng tôi ăn bánh tai mèo?" Đường Âm đọc quảng cáo trên túi đồ ăn vặt, "Quảng cáo này rất đặc biệt, khi còn nhỏ tôi đã thấy bánh tai mèo. Tôi có một người anh họ không có nửa điểm quan hệ huyết thống, anh ta thích ăn loại đồ ăn vặt này, thỉnh thoảng khi tâm trạng anh ta tốt, sẽ cho tôi ăn vài miếng."
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng chín 2022
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 65 Bánh tai mèo

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2022
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 66 Phùng Tưởng Tưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, chúng tớ đều biết chuyện này, Đường Âm chưa từng giấu diếm chúng tớ."

    "Đúng vậy, tôi cũng đã từng gặp vị hôn phu của Đường Âm, rất đẹp trai, hơn nữa còn nhiều tiền, là một tổng tài."

    "Hiện tại Đường Âm và người đàn ông đó đã tiến triển đến đâu rồi?"

    "Đính hôn!"

    Nghe mọi người nói như thế, lúc này Trầm Tựu mới nhận ra cô gái thường ngày xức nước hoa rất nhẹ kia thực ra là một phụ nữ đã đính hôn.

    Cậu thích mùi thơm trên người Đường Âm, cho nên thực ra cậu cũng thích Đường Âm.

    Học sinh trung học không được xức nước hoa, nhưng bởi vì nước hoa của Đường Âm có mùi rất nhẹ nên không có giáo viên nào nói gì cô, thậm chí có giáo viên còn cho rằng đó chỉ là mùi dầu gội hoặc sữa tắm.

    Mà mùi này đối với Trầm Tựu thực sự rất thơm.

    "Trầm Tựu, sao cậu lại hỏi cái này?" Trịnh Thủy Thủy phản ứng lại hỏi, "Không phải cậu Tiểu Âm đấy chứ?"

    "Làm sao có thể?" Trầm Tựu lúng túng cười, "Cậu nhạy cảm quá, Đường Âm lớn hơn chúng ta, cho dù tôi thích, cũng sẽ không thích người lớn hơn!"

    Mặc dù Trầm Tựu nói như vậy, nhưng trong lòng cậu cảm thấy Đường Âm cũng không lớn lắm, hơn nữa Đường Âm cũng chỉ hơn học sinh cùng lớp một tuổi mà thôi. Cho nên, nếu Đường Âm không đính hôn, cậu thật sự muốn theo đuổi Đường Âm.

    "Hắt xì!" Đường Âm xoa xoa mũi, "Là ai đang nói về tôi?"

    "Hahaha, xem ra Đường tiểu thư xác thực là vạn người mê." Đối tác Trầm tổng cười nói, "Cô đến nói chuyện công việc với tôi, cư nhiên còn có người nói về cô, nói đi, là người đàn ông nào?"

    "Ngài nói đùa rồi. Tôi không thường đi gần đàn ông như vậy. Trầm tổng, chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn đi, phần lợi nhuận này thuộc về ngài, ngài xem có được không?"

    "Cô thật lòng. Vì cô đã cho nhiều lợi nhuận như vậy, nếu tôi không đồng ý thì cũng không thích hợp, được rồi, cứ như vậy đi. Đường tiểu thư, tối nay cô có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi để đi ăn?"

    "Không cần như vậy đâu, hắt xì!" Đường Âm lại hắt xì một cái, "Ôi! Sao tôi vẫn còn hắt xì? Xem ra tôi thực sự bị cảm, cho nên tối nay tôi không cùng ngài đi ăn tối, chúng ta ký hợp đồng trước đi, sau đó tôi sẽ đi về."

    "Đường tiểu thư, nếu cô không có thành ý như vậy, tôi nghĩ hợp đồng này không cần ký nữa?"

    "Ngài có ý gì?"

    "Ý tôi là gì, cô không biết sao?"

    "Tôi hiểu." Đường Âm lạnh lùng nói, "Bất quá, tôi chỉ bán sản phẩm của công ty chúng tôi, mà tôi không phải sản phẩm của công ty chúng tôi."

    "Cô bán hàng, sao không hy sinh cái này?"

    "Đương nhiên ta không muốn, dù sao bán hàng cũng là người!" Đường Âm đứng đắn nói, "Ngài không cần truyền cho tôi ý nghĩ nếu là người bán hàng thì nhất định phải hy sinh, tôi không rẻ như vậy."

    "Không rẻ như vậy? Vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"

    "Tôi không cần tiền, ta chỉ muốn một tấm chân tình, mà người đàn ông như ngài không có chân tình."

    Đường Âm nói xong, xoay người định rời đi, Trầm tổng đột nhiên gọi Đường Âm lại.

    "Khoan đã!"

    "Trầm tổng, ngài còn căn dặn gì?"

    "Cô rất đặc biệt."

    "Cám ơn!" Đường Âm nhẹ giọng nói xong liền rời đi, cô thà rằng không có điểm thành tích, cũng không thể hẹn hò với một người đàn ông lớn tuổi như vậy!

    Đường Âm vì dự án này đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, nhưng kết quả cô lại nhận được kết cục như vậy, điều này khiến cô rất buồn bực.

    Vì vậy, Đường Âm kích động, đăng lên Weibo: Họ Trầm không phải thứ gì tốt!

    Ngay sau đó một số bạn học đã trả lời: "Thảo nào hôm nay cậu không đến dự tiệc tẩy trần của Trầm Tựu, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Hôm nay Trầm Tựu có nhắc đến cậu. Có vẻ như cậu ấy đã biết lỗi nên mới hỏi mọi người về cậu, hẳn là muốn tìm cách đền bù cho cậu?"

    "Tôi đã làm gì khiến cậu không vui sao?" Đây là tin nhắn WeChat do Trầm Tựu gửi.

    "Cậu đừng hiểu nhầm, không phải tôi đang nói cậu, cậu đừng đoán mò?"

    Lúc này Đường Âm mới nhận ra, hóa ra Trầm Tựu và bạn học của cô đều hiểu lầm, sau khi cô đăng lên Weibo thì quên mất, họ của Trầm Tựu cũng là Trầm, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy.

    "Vậy thì cậu đang nói về ai vậy?"

    Để Trầm Tựu yên tâm, Đường Âm không còn cách nào khác là phải nói chuyện hôm nay về Trầm tổng tóm gọn lại cho Trầm Tựu nghe.

    "Thì ra là như vậy." sau khi Trầm Tựu nghe Đường Âm nói xong mới cảm thấy nhẹ nhõm, "Tôi còn tưởng tôi đắc tội cậu ở đâu, sau khi nhìn thấy Weibo của cậu, tôi liền vội vàng hỏi cậu, hôm nay nghe bạn học nói rằng cậu đã đính hôn?"

    "Đúng vậy." Đường Âm không chút giấu giếm nói, "Tôi vẫn luôn thoải mái cho bạn học biết tôi đã đính hôn!"

    "Vậy thì hôn phu của cậu là ai?"

    "Đại thiếu gia tập đoàn Mạc thị, Mạc Uất Sở."

    "Cậu cùng một người có thân phận như vậy ở cùng nhau, là vì trả thù, hay là để chung thân?"

    "Tôi cũng không biết." Đường Âm đáp.

    Đúng vậy, Đường Âm thật sự không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý hứa gả cho nhà họ Mạc, nhưng mà, cho tới bây giờ, cô thật sự không hối hận.

    Hôm nay, Ứng Tiểu Hồng mang một đứa trẻ về, Đường Âm tò mò hỏi: "Đứa trẻ này từ đâu ra vậy?"

    "Đây là con của họ hàng của em. Họ hàng của em cũng đang làm việc ở thành phố A. Bị ngã khi đang làm việc, hiện đang nằm viện, đứa nhỏ không có ai chăm sóc nên nhờ em chăm sóc vài ngày". Ứng Tiểu Hồng có chút ngượng ngùng nói. "Nhị tiểu thư, em biết em là người hầu của nhà họ Đường, em không đủ tư cách để mang đứa trẻ vào, nhưng em xin chị cho phép em chăm sóc đứa nhỏ vài ngày, gia đình họ hàng của em vài ngày sau là có thể chăm sóc cho đứa nhỏ."

    "Được," Đường Âm hào sảng gật đầu, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, chị thích nhất là con gái, con bé tên là gì?"

    "Nói cho tỷ tỷ biết, em tên gì?"

    "Chào chị, em tên là Phùng Tưởng Tưởng."

    "Tưởng Tưởng, vậy em và Tiểu Hồng tỷ tỷ ở nhà, là bối phận gì?"

    "Vâng." Ứng Tiểu Hồng gật đầu, "Con bé cũng gọi em là chị."

    "Được rồi, chị đi mua sắm trước. Chị và Mạc đại thiếu gia cùng nhau đi siêu thị mua sắm. Nghe nói hôm nay ở đó có sự kiện xổ số. Em biết chị thích tham gia xổ số mà, ngay cả khi chỉ được một gói khăn giấy, đó cũng là một món quà miễn phí!"

    "Hahaha," Ứng Tiểu Hồng cười, "Nhị tiểu thư, em cảm thấy không nên gọi trung tâm mua sắm là trung tâm mua sắm, mà nên gọi cho trung tâm thương mại, chị nhanh đi đi, em ở nhà dọn dẹp."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2022
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 67: Vụ nổ lớn ở trung tâm mua sắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ứng Tiểu Hồng nói xong, đưa túi xách cho Đường Âm, Đường Âm xoay người chuẩn bị rời đi.

    Kết quả là lúc này Phùng Tưởng Tưởng rất ngoan lại khóc đòi đi cùng cô, mặc cho Ứng Tiểu Hồng trách móc cô bé, nhưng cô bé vẫn nhất quyết đi cùng cô.

    "Đứa nhỏ này thật là." Ứng Tiểu Hồng tức giận nói, "Em hiện tại dựa vào người khác, làm sao có thể quấn Nhị tiểu thư?"

    Đường Âm ban đầu không vui, nhưng khi nghe đến năm chữ "dựa dẫm vào người khác", cô chợt nghĩ đến những ngày còn bé sống ở nhà họ Chu.

    Cuộc sống những năm tháng đó như hiện ra trước mắt cô, cô cảm thấy cuộc sống của mình khi sống dựa vào người khác trong thời gian đó thật sự rất khổ.

    Bây giờ cuộc sống của cô đã khá hơn, lại có một cô bé giống cô khi còn nhỏ, có lẽ cô cũng nên ôn nhu một chút.

    Cho nên, Đường Nhân nghĩ nghĩ, liền nói với Ứng Tiểu Hồng, "Không sao, em cũng thay quần áo đi, chúng ta cùng đi trung tâm mua sắm!"

    Trong trung tâm mua sắm, vốn Mạc Uất Sở, Đường Âm, Ứng Tiểu Hồng và Phùng Tưởng Tưởng vẫn đang tham quan trung tâm mua sắm, nhưng Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên khóc, nhất quyết rời khỏi trung tâm mua sắm.

    Đám người Đường Âm thực sự bất lực, nhất là Uất Sở, anh thật sự không thích trẻ con, thậm chí còn không thích chó mèo.

    Cho nên, Mạc Uất Sở đã cau mày, Đường Âm nhìn thấy chuyện này liền cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, ôm lấy Phùng Tưởng Tưởng, lại nhìn Ứng Tiểu Hồng, lúc này khuôn mặt Ứng Tiểu Hồng có vẻ áy náy.

    Đường Âm cũng không muốn làm cho Ứng Tiểu Hồng khó xử, vì vậy Đường Âm nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Phùng Tưởng Tưởng, đưa Phùng Tưởng Tưởng ra khỏi trung tâm thương mại. Mạc Uất Sở cau mày và Ứng Tiểu Hồng áy náy cũng cùng đi ra, lúc này họ hoàn toàn không biết, chính vì Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên khóc như thế, bọn họ phải ra ngoài nên mới cứu được mạng của họ.

    "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

    "Ca ca, chúng ta đi công viên giải trí đi!" Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên nói.

    Được, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, vậy đi công viên giải trí thôi!

    Sau khi cả bốn người đến công viên giải trí, Ứng Tiểu Hồng cùng Phùng Tưởng Tưởng đi đu quay, trong khi đó Mạc Uất Sở xem tin tức địa phương trên điện thoại của mình.

    Di động Mạc Uất Sở vừa vang lên, là tin tức thời sự do địa phương đưa lên.

    Kết quả là, Mạc Uất Sở chỉ tùy tiện liếc mắt một cái liền sửng sốt.

    "Hôm nay mặc kệ đứa nhỏ này chơi bao nhiêu trò chơi, anh sẽ trả tiền hết." Mạc Uất Sở nói, "Đứa trẻ này là ân nhân của chúng ta."

    "Hả?" Đường Âm sửng sốt, "Sao anh đột nhiên lại nói như vậy?"

    "Em xem tin tức này đi." Mạc Uất Sở nói rồi đưa điện thoại cho Đường Âm, "Nếu không phải vừa rồi đứa nhỏ này không khóc, thì hôm nay chúng ta đã chết ở trung tâm thương mại rồi."

    "Trời ạ!" Đường Âm hét lên, cầm điện thoại, "Không có người sống sót sao?"

    "Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Chỉ có thể trách nhân viên bảo vệ trong mua sắm quá bất cẩn, hệ thống giám sát và báo động đều bị phá hủy, nhưng họ không hề biết."

    "À, em thấy rồi, có nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ bên ngoài tòa nhà nên họ sống sót. Họ nói rằng trước đó họ không có phát hiện. Tuy nhiên, mặc dù một vài nhân viên bảo vệ sống sót, nhưng bên trong tòa nhà không có người nào sống sót, có quá nhiều người, chuyện này xem ra là chuyện lớn."

    "Anh đoán thị trưởng nhất định sẽ bị trừng phạt." trọng điểm của Mạc Uất Sở vẫn luôn kỳ quái như vậy, "Em có biết anh có một người cô không?"

    "Em nhớ, anh nói Mạc Tình Nhất, dì Mạc sao?"

    "Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Cô anh đi trên con đường làm quan, mặc dù anh cũng không muốn nhìn thấy nhiều người chết như vậy, nhưng nếu bọn họ đã chết, thị trưởng nhất định sẽ bị trừng phạt, vậy thì, nhà họ Mạc anh có thể sẽ nhân cơ hội này để cô anh trở thành thị trưởng mới."

    Đường Âm vốn tưởng Mạc Uất Sở chỉ là nói lung tung, cô căn bản không để tâm chút nào.

    Sau khoảng thời gian này, sự việc phát nổ ở trung tâm thương mại gây xôn xao dư luận, Đường Âm thực sự có chút sợ. Nếu khi ấy không phải vì Phùng Tưởng Tưởng cùng đi trung tâm thương mại, rồi lại khóc khiến họ phải rời đi, có lẽ bây giờ bọn họ đã chết rồi.

    Thị trưởng thành phố A đã bị cách chức vì vụ nổ quá lớn, con số thương vong kinh ngạc.

    Vì vậy, thị trưởng đã bị cách chức như vậy, sau đó thị trưởng mới được nhậm chức, mà thị trưởng mới này thực sự là Mạc Tình Nhất, cô của Mạc Uất Sở.

    Mạc Tình Nhất này thật ra cũng không già lắm, hiện tại cũng chưa đến bốn mươi tuổi. Hiện nay, phụ nữ dưới bốn mươi thực sự có thể được gọi là tiểu thư, nhưng họ không thực sự già.

    Trước đây Mạc Tình Nhất nhậm chức ở thành phố khác, nhưng hiện tại bà ta đã bị chuyển đến thành phố A làm thị trưởng, cho nên đương nhiên sẽ sống ở nhà của mình, Mạc Uất Sở đã lâu không gặp cô nên rất thân thiết, thỉnh thoảng còn cùng đi ăn.

    Đường Âm cũng bị Mạc Uất Sở gọi đi, Mạc Uất Sở nói anh muốn cô gặp cô của mình.

    Thật ra Đường Âm thật sự không muốn nhìn thấy Mạc Tình Nhất, bởi vì Mạc Tình Nhất không phải đột nhiên xuất hiện ở kiếp này, bà ấy khác với Mạc Uất Sở, bà ấy đã tồn tại ở kiếp trước.

    Tuy nhiên, trong ký ức kiếp trước của Đường Âm, Mạc Tình Nhất không trở thành thị trưởng thành phố, lúc đó Mạc Tình Nhất vì một sai lầm mà bị cách chức, sau đó trở về thành phố A.

    Ở kiếp trước, Đường Âm gặp Mạc Tình Nhất với vai trò là vợ của Mạc Nhiên, lúc đó Mạc Tình Nhất rất không thích Đường Âm.

    Bởi vì Mạc Tình Nhất xuất thân danh môn, học thức rất cao. Vì vậy bà ấy xem thường người chưa từng đọc sách như Đường Âm, bà ấy cảm thấy rất không hài lòng, cảm thấy Đường Âm không xứng với cháu mình.

    Hơn nữa kiếp trước không có Mạc Uất Sở, kiếp trước Đường Âm ở cùng Mạc Nhiên, Mạc Nhiên là thiếu gia duy nhất của nhà họ Mạc.

    Đương nhiên, bây giờ Mạc Nhiên không phải là thiếu gia duy nhất của nhà họ Mạc, hôm nay trên đời này còn có hai người là Mạc Uất Sở và Mạc Tửu. Nhưng không thể không nói, thân phận của Mạc Uất Sở và Mạc Tửu không thể sánh với Mạc Nhiên.

    Vì vậy, Đường Âm không biết lần này Mạc Tình Nhất thấy cô đi cùng Mạc Uất Sở, có bới móc thiếu sót không. Đúng là cô là con riêng, nhưng Mạc Uất Sở cũng là con riêng, này có thể được cho là môn đăng hộ đối đi? Hơn nữa, kiếp này cô cũng đang rất nỗ lực để vào đại học, vậy nên cô cũng không đến nỗi không xứng với Mạc Uất Sở đi?

    Vì vậy, khi Mạc Uất Sở nói với Đường Âm muốn cùng Mạc Tình Nhất ăn tối, tuy rằng có chút không muốn nhưng cô cũng không sợ cái gì.

    Nó không chỉ là một bữa ăn thôi sao? Ăn cơm xong, con dâu xấu xa sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, càng huống gì cô không phải xấu xa, Mạc Tình Nhất không phải là mẹ của Mạc Uất Sở, cũng không phải là bà chồng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2022
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 68 Cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ như vậy, Đường Âm liền ăn cơm, trong bữa tối, Mạc Tình Nhất cùng Mạc Uất Sở vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

    Và khi lần đầu tiên Mạc Uất Sở giới thiệu Đường Âm với Mạc Tình Nhất, Mạc Tình Nhất không phải rất hài lòng với Đường Âm.

    Vì Đường Âm vẫn không tăng cân, quá gầy, hơn nữa còn thấp. Mạc Tình Nhất thích những cô gái cao ráo, cho nên lần này bà ta cũng không thèm hỏi về xuất thân và học vấn của Đường Âm, liếc mắt nhìn Đường Âm một cái cũng không muốn.

    "Nghe nói lần này con hợp tác rất tốt với tập đoàn Vạn thị."

    "Đúng vậy." Mạc Uất Sở gật đầu, "Cô, chuyện này cô cũng biết sao?"

    "Đương nhiên, mà tại sao da của con cá nướng này vẫn chưa chín?"

    Lúc này, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới nói: "Thị trưởng Mạcạc, món cá nướng này đã chín rồi, khi nào dọn ra thì cũng đã chín".

    Lúc này, nữ phục vụ vội vã đi đến nói, "Thị trưởng Mạc, con cá này đã nướng chín."

    "Nếu đã nấu chín rồi, sao da cá không giòn? Quán các cô không có bán cá nướng giòn sao?"

    Mạc Tình Nhất luôn sắc bén như thế, đối với ai cũng không lưu tình chút nào.

    Sắc mặt nữ phục vụ có chút xấu, cô ta đã từng gặp nhiều "đạt quan hiển quý", nhưng người khác đều nói cá nướng ở nhà hàng này rất ngon, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người nói da cá không đủ giòn.

    (*) người chức cao vọng trọng, gia thế hiển hách

    Vì vậy, cô phục vụ nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Nếu ngài cảm thấy không đủ giòn, tôi sẽ đem đi để đầu bếp làm giòn hơn một chút."

    "Được, vậy cô đem xuống đi." Mạc Tình Nhất nói, "Nhất định phải đủ giòn trước khi dọn lên."

    "Được, Thị trưởng Mạc, ngài chờ một chút."

    "Tôi nghĩ không cần thiết nữa." Đường Âm đột nhiên nói, "Da cá này đủ giòn rồi!"

    Đường Âm thực sự cảm thấy da cá đã đủ giòn rồi, không cần chế biến lại, nhưng cô vừa nói ra những lời này, vẻ mặt Mạc Tình Nhất liền thay đổi.

    Mạc Tình Nhất trợn mắt nhìn Đường Âm một cái, sau đó nói với Mạc Uất Sở, "Tôi cảm thấy ăn ở đây không thoải mái, Uất Sở, nếu hôn thê của anh cho rằng cá nướng ở đây rất ngon, vậy để cô ta ở đây ăn một mình đi, chúng ta đến quán khác!"

    "Cô.."

    Mạc Uất Sở chưa nói xong, Mạc Tình Nhất đã xách túi đi ra ngoài.

    Mạc Uất Sở không có lựa chọn nào khác ngoài nói với người phục vụ, "Thanh toán."

    Quản lý cửa hàng đi tới, xin lỗi Mạc Uất Sở, nói rằng đơn này miễn phí, Mạc Uất Sở cũng rất xấu hổ, nhất định yêu cầu thanh toán hóa đơn, nhưng quản lý không thu tiền.

    Cuối cùng, Mạc Uất Sở chỉ nói sau này nhất định sẽ lại tới, liền kéo Đường Âm rời đi.

    Khi Đường Âm và Mạc Uất Sở bước đến bên cạnh xe, liền nhìn thấy Mạc Tình Nhất đứng ở một bên.

    Mạc Uất Sở cầm lấy chìa khóa mở cửa xe, Mạc Tình Nhất không khách sáo, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Đường Âm không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi vào ghế sau.

    "Cô, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?"

    "Còn có thể ăn chỗ nào? Tối nay không ăn cơm! Đưa vị hôn thê của anh về nhà trước đi!"

    Lời này của Mạc Tình Nhất đã quá rõ ràng rồi, chỉ là bà ta không thích Đường Âm. Lúc đầu chỉ là bởi vì Đường Âm thấp gầy, hiện tại không thích Đường Âm vì Đường Âm phản bác lại lời nói của cô ta, vì bà ta nói da cá nướng không đủ giòn thì ai dám nói giòn. Cô cũng không thể.

    Vì vậy, Mạc Tình Nhất chỉ đơn giản là không muốn ăn cơm cùng Đường Âm nữa, nên bà ta để Mạc Uất Sở nhanh chóng đưa Đường Âm về nhà.

    Mạc Uất Sở bất lực, đưa Đường Âm trở lại nhà họ Đường, sau đó lái xe đưa Mạc Tình Nhất về nhà họ Mạc.

    Trên đường đi, Mạc Tình Nhất nói: "Cô ta thật sự là người nhà họ Đường?"

    "Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vô ấy là Nhị tiểu thư nhà họ Đường."

    "Nhị tiểu thư?" Mạc Tình Nhất sửng sốt một chút, "Nhà họ Đường không phải chỉ có một tiểu thư tên là Đường Nhân sao? Vị nhị tiểu thư này từ đâu đến? Là nhận nuôi sao?"

    "Cô, trước đây cô làm việc ở nước ngoài, trước khi cô trở về đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cô ấy là con gái riêng của nhà họ Đường, không phải nhận nuôi. Chỉ là trước đây cô ấy vẫn luôn được nuôi dưỡng ở quê, năm nay mới trở về nhà họ Đường."

    "Thì ra là người nông thôn, trách không được không hiểu quy củ như thế, hơn nữa, cô ta cũng chưa nhìn thấy cái gì, da cá nướng rõ ràng là không đủ giòn, nhưng cô ta cảm thấy giòn! Hơn nữa, dù sao cô cũng là trưởng bối, làm sao cô ta có thể phủ định lời của cô?"

    "Cô, Tiểu Âm nhất định không phải cố ý."

    "Cô biết cô ta không phải cố ý, nhưng đây là quy tắc tối thiểu. Quy củ như vậy cô ta thậm chí còn không hiểu, làm sao có tư cách trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Mạc chúng ta? Con nên nhanh chóng từ hôn với cô ta đi, dù sao bây giờ cô cũng là thị trưởng thành phố A, nhà họ Mạc chúng ta không liên hôn với nhà họ Đường, cô sẽ làm chỗ dựa cho con."

    "Cô, không thể nói thư thế, tình cảm của con và Tiểu Âm rất tốt."

    "Tốt cái gì? Con thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ quê mùa sao? Đừng quên, con là đại thiếu gia nhà họ Mạc, còn là cháu của thị trưởng!"

    Mạc Tình Nhất vừa nói xong lời này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền nói với Mạc Uất Sở: "Quên đi, chúng ta trước tiên không về nhà, chúng ta đi ăn chút gì đi! Vừa rồi cô chưa ăn gì, bây giờ hơi đói."

    Nghe Mạc Tình Nhất nói như vậy, Mạc Uất Sở liền chuyển đầu xe tìm một chỗ ăn cơm.

    Mà lúc này Đường Âm đang hờn dỗi ở nhà, cô còn chưa ăn cơm tối! Vừa rồi cô chỉ cắn một miếng da cá, kết quả Mạc Tình Nhất liền đi, đến bây giờ cô có một miếng da cá trong bụng, có thể không đói sao?

    Đường Âm nghĩ nghĩ, từ trên giường ngồi dậy, đi phòng bếp tìm đồ ăn.

    Người nhà họ Đường bình thường không thích ăn đồ ăn thừa, vì vậy đồ ăn thừa thường vứt đi, thỉnh thoảng Đường Âm nhìn thấy sẽ đóng gói mang đến trường ăn cùng Trịnh Thủy Thủy.

    Nhưng chiều nay Đường Âm không có ở nhà, vì vậy đồ ăn thừa đã bị ném đi.

    Bởi vậy, Đường Âm không còn cách nào khác ngoài việc xem trong tủ lạnh có những nguyên liệu gì, cô nhìn qua một lượt cũng không thấy gì.

    Bởi vì nhà họ Đường có người hầu chuyên nấu ăn, mỗi bữa ăn mẹ Ngô đều chuẩn bị kỹ lưỡng, cho nên cô không thấy bất cứ thức ăn nhanh trong tủ lạnh, bởi vì người nhà họ Đường sẽ không ăn loại đồ ăn đó.

    Điều này khiến Đường Âm rất sầu, bây giờ cô đang tuổi lớn, cô thật sự rất sợ đói.

    Đường Âm đột nhiên chú ý tới trong tủ lạnh vẫn còn hai quả dưa chuột, quả là chuyện tốt, ít nhất nó cũng làm dịu cơn khát và đói.

    Vì vậy, Đường Âm trực tiếp lấy dưa chuột đi ra.

    "Này? Cô làm gì đó?" Đường Nhân đột nhiên đi tới, "Đây là dưa chuột tôi dùng làm mặt nạ, cô lấy nó để làm cá gì?"

    "Chị, không phải chị có một đống mặt nạ sao? Hơn nữa, Hương Chi Hữu do nhà chúng ta làm ra không phải rất tốt sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2022
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 69 Không ăn tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô có thực sự là người nhà họ Đường của chúng tôi không? Cô quá quê mùa? Cô còn không biết mặt nạ có thể xếp chồng lên nhau sao?" Đường Nhan liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, "Sau khi đắp dưa chuột lên, cuối cùng đắp mặt nạ lên phần ngoài cùng để hiệu quả dưỡng da được tốt nhất."

    Đường Nhan nói xong, mặc kệ Đường Âm, trực tiếp cầm lấy hai quả dưa chuột trên tay cô muốn thu về cắt thành từng miếng, sau đó đắp mặt nạ lên.

    Kết quả là Đường Âm không có gì để ăn, Đường Âm không còn cách nào khác, đành phải gọi mẹ Ngô đến nấu bữa tối cho mình.

    Mẹ Ngô là người giúp việc của nhà họ Đường, bà vốn nên cái gì cũng phải vâng lời chủ nhân. Vì vậy, buổi tối bà dậy nấu thêm một bữa cơm, Đường Âm đang đợi bên cạnh cô ăn cơm.

    Tuy nhiên, bởi vì nấu ăn có âm thanh, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan đều đi xuống, nói âm thanh nấu nướng quấy rầy họ nghỉ ngơi.

    Họ bắt đầu tranh cãi, mãi đến khi bà cụ xuống họ mới ngừng tranh cãi.

    Bà cụ nhìn mẹ Ngô đang nấu cơm, hỏi: "Mẹ Ngô, tại sao hơn mười giờ tối lại làm cơm?"

    "Lão phu nhân, chuyện là như thế này. Nhị tiểu thư nói không có ăn cơm, cho nên tôi làm cơm cho cô ấy."

    "Ồ?" Bà lão nhìn Đường Âm, "Tiểu Âm, chuyện này là thế nào? Không phải con cùng Mạc đại thiếu gia và thị trưởng Mạc đi ăn tối sao? Sao không ăn cơm?"

    Lúc này Đường Âm không nhịn được ủy khuất, liền nói cho bà cụ chuyện vừa rồi.

    Sau khi bà cụ nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.

    Đường Âm nghĩ bà cụ cảm thấy đau lòng cho mình, nhưng bà cụ lại nói: "Con thật vô tích sự, con là đại thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Mạc, con lại không thể đối phó lại cô của đại thiếu gia. Hơn nữa, người ta nói da cá không giòn, con không nên nói cá giòn, con muốn làm gì? Con muốn người ta nghĩ rằng nhị tiểu thư nhà họ Đường chưa bao giờ ăn cá nướng phải không? Hay con muốn mọi người biết con không phải là người biết phép tắc? Mạc Tình Nhất là thị trưởng mới của thành phố A chúng ta, con không có quan hệ tốt với bà ta, này không phải là đang gây rắc rối cho nhà họ Đường chúng ta sao?"

    "Đúng vậy, cô đúng là đồ ngán chân Đường gia chúng tôi!" Đường Nhan cũng phụ họa theo.

    "Được rồi, mẹ Ngô, đừng nấu cơm." Long Liên Tâm nói với mẹ Ngô, "Để cô ta đói đi, cũng để cô ta nhớ cho kĩ, để sau này khi ra ngoài không làm Đường gia xấu hổ."

    "Cái này.." mẹ Ngô có chút khó xử, "Nhị tiểu thư còn chưa ăn cơm!"

    Lúc này, bà cụ cũng không giúp đỡ Đường Âm nữa, nói với mẹ Ngô: "Không có chuyện gì, nghỉ ngơi là quan trọng, con bé không ăn một bữa cũng không chết."

    Nghe bà cụ nói thế, Đường Âm hết hy vọng, mẹ Ngô cũng rời đi, cô trở về phòng.

    Nước mắt Đường Âm chảy xuống, cô không cam lòng, Mạc Tình Nhất không cho cô ăn, nhà Đường cũng không cho cô ăn, cô rốt cuộc đã làm gì sai chứ?

    Cô chỉ nói da cá đủ giòn, cô thực sự nghĩ da cá đủ giòn, có lẽ cô không kén chọn, hoặc cũng có thể là do cô và Mạc Tình Nhất có khẩu vị khác nhau. Dù sao, cô chỉ nghĩ rằng cá rất ngon. Và cô thực sự không cảm thấy cần phải làm lại.

    Cô thực sự không cảm thấy mình đã làm gì sai, nhưng rốt cuộc tại sao cô lại thành ra thế này?

    Lúc này Đường Âm cũng hiểu ra một vấn đề, chỉ dựa vào việc cô là cháu gái của bà cụ thì không đủ để khiến bà cụ thật sự đối xử tốt với mình.

    Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Đường, bà cụ càng quan tâm đến thể diện và quyền lợi của nhà họ Đường. Nếu cô nói với bà cụ cô và Mạc Tình Nhất rất hợp nhau, Mạc Tình Nhất hứa sau này có dự án gì sẽ nghĩ đến nhà họ Đường.

    Không nói nửa đêm cô muốn ăn, cho dù cô định treo cổ tự vẫn, bà cụ cũng sẽ dỗ dành cô nhanh xuống.

    Cho nên, bây giờ Đường Âm hiểu muốn sống tốt ở nhà họ Đường thì phải mang lại lợi ích cho nhà họ Đường. Tỷ như Đường Nhan, lúc trước Đường Nhan có vụ bê bối lớn như vậy.

    Nhưng Đường Nhan có thể tăng gấp đôi doanh thu của Hương Chi Hữu, cho nên bây giờ bà cụ dường như đã quên chuyện tai tiếng của Đường Nhan, đặc biệt coi trọng Đường Nhan.

    Mà nếu Đường Âm cũng có thể mang lại lợi ích cho nhà Đường như Đường Nhan, có lẽ cô cũng có thể được bà cụ yêu thích.

    Nhưng, hiện tại Đường Âm không có tâm trạng nghĩ đến những vấn đề này, hiện tại cô chỉ muốn ăn thôi, cô thực sự rất đói.

    Đường Âm gửi tin nhắn cho Mạc Uất Sở: "Anh ngủ chưa?"

    "Chưa, anh và cô đang ăn ngoài."

    "Em chưa ăn."

    "Sao lại như vậy?"

    "Nhà họ Đường không cho em ăn."

    "Em muốn ăn gì? Lát nữa anh sẽ mang cho em."

    "Em muốn ăn tôm biển."

    "Vừa lúc, cửa hàng này có bán, lát nữa anh đem qua cho em."

    Sau khi Mạc Uất Sở gửi tin nhắn, anh nói với chủ cửa hàng, "Thêm một phần tôm biển, đóng gói, đúng rồi, lấy thêm một phần cơm, cũng đóng gói."

    "Sao con muốn một phần tôm biển?"

    "Tiểu Âm vẫn chưa ăn. Cô ấy nói muốn ăn tôm biển. Con muốn đem cho cô ấy."

    Cơn giận của Mạc Tình Nhất đối với Đường Âm vẫn chưa nguôi ngoai, cho nên khi nghe phần tôm này là mang cho Đường Âm, bà ta liền ăn rất, dù sao cửa hàng này cũng mở cửa 24/24, cho nên bà ta không nhanh không chậm ăn.

    Tôm và cơm đóng gói để ở trên bàn, Mạc Tình Nhất cũng không động đậy thức ăn. Nhưng bà cố ý ăn chậm, một lúc lâu sau, Đường Âm lại gửi đến một tin nhắn khác: "Tôm biển đâu?"

    "Cô còn chưa ăn xong, anh phải đợi cô ăn xong mới đi được!"

    "Vậy khi nào thì cô ăn xong?"

    "Không biết!"

    "Dì chưa ăn xong, anh không không thể đến sao?"

    "Ấn tượng hiện tại của cô đối với em đã không tốt, nếu anh thúc giục bà ấy ăn xong vì em, cô nghĩ bà ấy sẽ còn ấn tượng tốt với em sao?"

    "Lúc trước em chỉ biết có một loại người là mẹ bảo nam, em vẫn là lần đầu thấy cô bảo nam, sau này anh cứ sống với cô của mình đi!"

    Trong nháy mắt đã gần hai giờ đêm, Đường Âm gửi tới tin nhắn: "Đã gần ba giờ, quên đi, em không ăn, anh và dì cứ ăn thật ngon, sau này anh không cần đến gặp em!"

    Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy tin nhắn này, có chút ngượng ngùng nói với Mạc Tình Nhất: "Cô, sao không cô cứ ăn ở đây, con đưa đồ cho Tiểu Âm ở nhà họ Đường?"

    Mạc Tình Nhất lạnh mặt, không nói gì.

    Mạc Uất Sở lên đường đến nhà Đường, Mạc Tình Nhất đoán được Mạc Uất Sở đã đi được nửa đường, liền gọi Mạc Uất Sở: "Uất Sở, con mau trở về, đưa cô về nhà."
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...