CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-1 & 8-2)
Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..
Là người hiện đại, ấn tượng về Viên Minh viên ở trong tranh, nay có cơ hội nhìn tận mắt khiến Phùng Linh Anh vui mừng vô cùng. Đặc biệt là trong Đông Hồ, nó tượng trưng cho ba hòn đảo lớn nhỏ Bồng Lai, Doanh Châu, dường như đang trong ảo cảnh.
Lần này ra ngoài rất nhiều người, ngoài hoàng hậu và hoàng thượng, những người khác đều không thể có phòng riêng. Sắp xếp chỗ ở cho phi tần đi cùng xong, còn phải đi tuần nữa để phòng có chỗ nào sắp xếp chưa thỏa đáng.
"Trời sinh mệnh lao lực, ta cũng muốn đi cảm nhận phong cảnh đẹp ở Viên Minh viên."
"Thiếu chủ, cố gắng thêm chút, đây đã là viện cuối cùng rồi."
"Viên Minh viên không nhiều quy củ, xong việc, thiếu chủ tha hồ quan sát xung quanh."
Nghe Minh Tương và Tiểu Lộ Tử khích lệ xong, cô đi đến viện còn lại, xa xa đã nghe giọng ngang ngược của Tuệ Quý phi: "Viện nhìn rất độc đáo, nhưng không đủ lớn, Nghi tần ngươi dời đến góc phòng nhé."
"Quý phi nương nương, nhưng đây là nơi chúng nô tỳ ở."
"Chủ tử nói chuyện, nô tỳ ngươi xen vào gì chứ."
Nghi tần vốn sợ cung nữ bị trừng phạt, chỉ đành vội vã trả lời: "Thần thiếp hiểu, lát nữa sẽ dọn đến góc."
Tuệ Quý phi ỷ thế cao, đàn áp phi tần cấp dưới, Nghi tần này thật đáng thương, cô không thể cứng rắn, quyết định thay đổi chỗ ở của Tuệ Quý phi, để nàng ta rời khỏi, hóa giải khó xử của các phi tần.
"Quý phi nương nương, viện này thật cô đơn, thật sự xa cách với người, thần thiếp muốn đổi viện khác."
"Đổi viện khác? Nếu như bổn cung không đồng ý? Trần Uyển Quân, đừng nghĩ bổn cung không biết ngươi đang giở trò."
"Quý phi nương nương, người hiểu lầm thần thiếp rồi, thần thiếp thật lòng muốn đổi viện thoải mái hơn cho người, viện này gần phía đông gần hoàng thượng, tuy không đẹp đẽ thanh tịnh nhưng là một nơi tốt."
Khi nghe gần tiểu viện của hoàng thượng, thái độ từ chối kiên quyết của Tuệ quý phi hơi khác, chỉ chờ cô cho nàng ta lối thoát.
"Thần thiếp biết Quý phi thích thanh tịnh, nhưng sức khỏe hoàng hậu nương nương không tốt, hoàng thượng không ai chăm sóc, khiến thần thiếp lo lắng."
"Không ai hầu hạ hoàng thượng! An Hoa, dọn đến đông viện."
Nghi tần gan nhỏ, bị Tuệ Quý phi làm khó, hiện tại vẫn có chút bất an, cô quyết định điều chỉnh chỗ ở, cùng nàng ở chung.
Từ lúc tân đế đăng cơ, thái hậu luôn ưu tư lo lắng, trước Viên Minh viên nhớ lại những ngày tiên đế còn sống. Các phi tần tỏ lòng hiếu thảo, một vài ngày lại đến trò chuyện, trong đó có Nghi tần.
"Nói vậy, tỷ tỷ đã đến Viên Minh viên nửa năm rồi?"
"Bổn cung không giống các tỷ muội khác, hoàng thượng rất lâu mới đến chỗ bổn cung một lần, chi bằng đến bầu bạn cùng thái hậu."
Nghi tần ở Viên Minh viên đã được một khoảng thời gian, Phùng Linh Anh muốn nghe ngóng chuyện thi thể Trần Uyển Quân.
"Tỷ tỷ thường xuyên ở trong Viên Minh viên, bên này có gì không? Ta sợ sẽ phá quy tắc."
Nghi tần nghe nói vậy, trầm tư nghĩ kỹ một lát: "Trước đây không có cấm địa, trong đêm mấy tháng trước, có mấy tên thái giám đem một số sách trong Tàng Thư các ra hậu viện đốt lửa, lửa cháy rất lâu, giờ nơi đó đã bị khóa."
"Nên thu dọn ít sách cũ, bút ký này cần chép lại, bản cũ thiêu hủy, để tránh ăn mòn đến thư tịch hiếm." Cô nghĩ ra lý do qua loa để tránh Nghi tần hoài nghi.
Đêm khuya thanh vắng, nhân cơ hội Nghi tần và người khác ngủ say, cô đến Tàng Thư các xem kết quả. Kiểm tra giá sách, chỉ một ít sách có dấu vết di chuyển, số lượng này không đủ để giữ lửa trong thời gian dài.
(Xem ra đốt sách chẳng qua chỉ là cái cớ, chỉ sợ đồ bị đốt còn có thứ khác)
Nghi ngờ nơi bị cháy sẽ lưu lại vết tích, nên cô đến hậu viện thư các.
Ngoài một ít tro tàn còn sót lại từ việc đốt sách trên mặt đất, còn có một số mảnh nhỏ màu trắng. Cô cầm lấy nhánh cây, dùng nó để cào bùn đất lên, phát hiện một khúc xương nát.
(Cái này.. Chẳng lẽ là xương người) Cảm thấy ớn lạnh, liên tưởng xương cốt này có thể là xác của Trần Uyển Quân bị đốt cháy còn sót lại, nhanh chóng quăng đi.
Còn chưa kịp làm dịu lại sự khủng hoảng trong lòng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy sau lưng có bóng người lén la lén lút. Không nghĩ được nhiều, cô nhặt gậy gỗ bên cạnh giơ cao lên, chuẩn bị đánh cái bóng đen ấy.
"Uyển Đậu tiểu thư, là ta!"
Lúc này, sức mạnh đã tuột khỏi tay, theo quán tính ngả về trước, tuy không đánh trúng Alendi, nhưng lại ngã đè lên Alendi.
"Alendi, sao lại là ngươi! Thế nào? Có bị thương không?" Cô nâng người dậy, lo lắng kiểm tra Alendi có bị thương ở đâu không.
"Ta không bị thương, nhưng tiếp tục như vậy, Uyển Đậu tiểu thư phải chịu trách nhiệm." Alendi bị cô ngã đè lên người, cảnh này người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ hiểu nhầm cô cưỡng đoạt dân nam.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý." Cô vội vàng đứng dậy từ trên người Alendi, sau đó vươn tay về phía Alendi.
Alendi nhìn cô đưa tay ra sững sờ, dường như không phản ứng kịp: "Trước giờ chưa ai muốn kéo ta khi ta vấp ngã, ngay cả mẫu thân.. cũng vậy."
Không ngờ Alendi hoạt bát lại có lúc cô đơn vậy, khiến cô xúc động: "Bây giờ có rồi, mau đứng lên đi."
Alendi tuấn tú ngắm nhìn cô, cười nhẹ và nắm lấy bàn tay.
"Alendi, sao ngươi lại ở đây?"
"Không ngủ được nên đi dạo, tình cờ thấy Uyển Đậu tiểu thư đi về hướng rừng trúc, sợ đêm tối không an toàn, không ngờ ngươi dũng cảm vậy, không cần ta bảo vệ."
"Ngươi đi đường sao không thấy tiếng động gì? Ta tưởng.. lần sau nhớ gọi ta, vết thương Vạn Nhất Chân ngươi sao rồi?"
"Được, là lỗi của ta, lần sau sẽ không vậy nữa. Để bù đắp tội lỗi, để ta hộ giá Uyển Đậu, đưa ngươi về viện nhé."
Cô gật đầu đồng ý, dũng cảm tiến lên, Alendi ở hiện trường, cô không thể tìm được chứng cứ, chỉ đành từ bỏ.
Alendi lặng nhìn bàn tay vừa nắm, lưu luyến hơi ấm của cô: "Thật ấm áp, nếu không muốn buông ra phải làm sao?"
Alendi nhặt xương vụn bỏ vào túi, sau đó đi theo bước chân cô.
Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..
8-1: Tranh chấp trong sân.
Là người hiện đại, ấn tượng về Viên Minh viên ở trong tranh, nay có cơ hội nhìn tận mắt khiến Phùng Linh Anh vui mừng vô cùng. Đặc biệt là trong Đông Hồ, nó tượng trưng cho ba hòn đảo lớn nhỏ Bồng Lai, Doanh Châu, dường như đang trong ảo cảnh.
Lần này ra ngoài rất nhiều người, ngoài hoàng hậu và hoàng thượng, những người khác đều không thể có phòng riêng. Sắp xếp chỗ ở cho phi tần đi cùng xong, còn phải đi tuần nữa để phòng có chỗ nào sắp xếp chưa thỏa đáng.
"Trời sinh mệnh lao lực, ta cũng muốn đi cảm nhận phong cảnh đẹp ở Viên Minh viên."
"Thiếu chủ, cố gắng thêm chút, đây đã là viện cuối cùng rồi."
"Viên Minh viên không nhiều quy củ, xong việc, thiếu chủ tha hồ quan sát xung quanh."
Nghe Minh Tương và Tiểu Lộ Tử khích lệ xong, cô đi đến viện còn lại, xa xa đã nghe giọng ngang ngược của Tuệ Quý phi: "Viện nhìn rất độc đáo, nhưng không đủ lớn, Nghi tần ngươi dời đến góc phòng nhé."
"Quý phi nương nương, nhưng đây là nơi chúng nô tỳ ở."
"Chủ tử nói chuyện, nô tỳ ngươi xen vào gì chứ."
Nghi tần vốn sợ cung nữ bị trừng phạt, chỉ đành vội vã trả lời: "Thần thiếp hiểu, lát nữa sẽ dọn đến góc."
Tuệ Quý phi ỷ thế cao, đàn áp phi tần cấp dưới, Nghi tần này thật đáng thương, cô không thể cứng rắn, quyết định thay đổi chỗ ở của Tuệ Quý phi, để nàng ta rời khỏi, hóa giải khó xử của các phi tần.
"Quý phi nương nương, viện này thật cô đơn, thật sự xa cách với người, thần thiếp muốn đổi viện khác."
"Đổi viện khác? Nếu như bổn cung không đồng ý? Trần Uyển Quân, đừng nghĩ bổn cung không biết ngươi đang giở trò."
"Quý phi nương nương, người hiểu lầm thần thiếp rồi, thần thiếp thật lòng muốn đổi viện thoải mái hơn cho người, viện này gần phía đông gần hoàng thượng, tuy không đẹp đẽ thanh tịnh nhưng là một nơi tốt."
Khi nghe gần tiểu viện của hoàng thượng, thái độ từ chối kiên quyết của Tuệ quý phi hơi khác, chỉ chờ cô cho nàng ta lối thoát.
"Thần thiếp biết Quý phi thích thanh tịnh, nhưng sức khỏe hoàng hậu nương nương không tốt, hoàng thượng không ai chăm sóc, khiến thần thiếp lo lắng."
"Không ai hầu hạ hoàng thượng! An Hoa, dọn đến đông viện."
Nghi tần gan nhỏ, bị Tuệ Quý phi làm khó, hiện tại vẫn có chút bất an, cô quyết định điều chỉnh chỗ ở, cùng nàng ở chung.
8-2: Đi sâu điều tra.
Từ lúc tân đế đăng cơ, thái hậu luôn ưu tư lo lắng, trước Viên Minh viên nhớ lại những ngày tiên đế còn sống. Các phi tần tỏ lòng hiếu thảo, một vài ngày lại đến trò chuyện, trong đó có Nghi tần.
"Nói vậy, tỷ tỷ đã đến Viên Minh viên nửa năm rồi?"
"Bổn cung không giống các tỷ muội khác, hoàng thượng rất lâu mới đến chỗ bổn cung một lần, chi bằng đến bầu bạn cùng thái hậu."
Nghi tần ở Viên Minh viên đã được một khoảng thời gian, Phùng Linh Anh muốn nghe ngóng chuyện thi thể Trần Uyển Quân.
"Tỷ tỷ thường xuyên ở trong Viên Minh viên, bên này có gì không? Ta sợ sẽ phá quy tắc."
Nghi tần nghe nói vậy, trầm tư nghĩ kỹ một lát: "Trước đây không có cấm địa, trong đêm mấy tháng trước, có mấy tên thái giám đem một số sách trong Tàng Thư các ra hậu viện đốt lửa, lửa cháy rất lâu, giờ nơi đó đã bị khóa."
"Nên thu dọn ít sách cũ, bút ký này cần chép lại, bản cũ thiêu hủy, để tránh ăn mòn đến thư tịch hiếm." Cô nghĩ ra lý do qua loa để tránh Nghi tần hoài nghi.
Đêm khuya thanh vắng, nhân cơ hội Nghi tần và người khác ngủ say, cô đến Tàng Thư các xem kết quả. Kiểm tra giá sách, chỉ một ít sách có dấu vết di chuyển, số lượng này không đủ để giữ lửa trong thời gian dài.
(Xem ra đốt sách chẳng qua chỉ là cái cớ, chỉ sợ đồ bị đốt còn có thứ khác)
Nghi ngờ nơi bị cháy sẽ lưu lại vết tích, nên cô đến hậu viện thư các.
Ngoài một ít tro tàn còn sót lại từ việc đốt sách trên mặt đất, còn có một số mảnh nhỏ màu trắng. Cô cầm lấy nhánh cây, dùng nó để cào bùn đất lên, phát hiện một khúc xương nát.
(Cái này.. Chẳng lẽ là xương người) Cảm thấy ớn lạnh, liên tưởng xương cốt này có thể là xác của Trần Uyển Quân bị đốt cháy còn sót lại, nhanh chóng quăng đi.
Còn chưa kịp làm dịu lại sự khủng hoảng trong lòng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy sau lưng có bóng người lén la lén lút. Không nghĩ được nhiều, cô nhặt gậy gỗ bên cạnh giơ cao lên, chuẩn bị đánh cái bóng đen ấy.
"Uyển Đậu tiểu thư, là ta!"
Lúc này, sức mạnh đã tuột khỏi tay, theo quán tính ngả về trước, tuy không đánh trúng Alendi, nhưng lại ngã đè lên Alendi.
"Alendi, sao lại là ngươi! Thế nào? Có bị thương không?" Cô nâng người dậy, lo lắng kiểm tra Alendi có bị thương ở đâu không.
"Ta không bị thương, nhưng tiếp tục như vậy, Uyển Đậu tiểu thư phải chịu trách nhiệm." Alendi bị cô ngã đè lên người, cảnh này người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ hiểu nhầm cô cưỡng đoạt dân nam.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý." Cô vội vàng đứng dậy từ trên người Alendi, sau đó vươn tay về phía Alendi.
Alendi nhìn cô đưa tay ra sững sờ, dường như không phản ứng kịp: "Trước giờ chưa ai muốn kéo ta khi ta vấp ngã, ngay cả mẫu thân.. cũng vậy."
Không ngờ Alendi hoạt bát lại có lúc cô đơn vậy, khiến cô xúc động: "Bây giờ có rồi, mau đứng lên đi."
Alendi tuấn tú ngắm nhìn cô, cười nhẹ và nắm lấy bàn tay.
"Alendi, sao ngươi lại ở đây?"
"Không ngủ được nên đi dạo, tình cờ thấy Uyển Đậu tiểu thư đi về hướng rừng trúc, sợ đêm tối không an toàn, không ngờ ngươi dũng cảm vậy, không cần ta bảo vệ."
"Ngươi đi đường sao không thấy tiếng động gì? Ta tưởng.. lần sau nhớ gọi ta, vết thương Vạn Nhất Chân ngươi sao rồi?"
"Được, là lỗi của ta, lần sau sẽ không vậy nữa. Để bù đắp tội lỗi, để ta hộ giá Uyển Đậu, đưa ngươi về viện nhé."
Cô gật đầu đồng ý, dũng cảm tiến lên, Alendi ở hiện trường, cô không thể tìm được chứng cứ, chỉ đành từ bỏ.
Alendi lặng nhìn bàn tay vừa nắm, lưu luyến hơi ấm của cô: "Thật ấm áp, nếu không muốn buông ra phải làm sao?"
Alendi nhặt xương vụn bỏ vào túi, sau đó đi theo bước chân cô.
Chỉnh sửa cuối: