Cốt Truyện Game Hoàng Hậu Cát Tường

Discussion in 'Chia Sẻ' started by Mộng Ẩn Tình, Jul 20, 2021.

  1. CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-1 & 8-2)

    Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8-1: Tranh chấp trong sân.

    Là người hiện đại, ấn tượng về Viên Minh viên ở trong tranh, nay có cơ hội nhìn tận mắt khiến Phùng Linh Anh vui mừng vô cùng. Đặc biệt là trong Đông Hồ, nó tượng trưng cho ba hòn đảo lớn nhỏ Bồng Lai, Doanh Châu, dường như đang trong ảo cảnh.

    Lần này ra ngoài rất nhiều người, ngoài hoàng hậu và hoàng thượng, những người khác đều không thể có phòng riêng. Sắp xếp chỗ ở cho phi tần đi cùng xong, còn phải đi tuần nữa để phòng có chỗ nào sắp xếp chưa thỏa đáng.

    "Trời sinh mệnh lao lực, ta cũng muốn đi cảm nhận phong cảnh đẹp ở Viên Minh viên."

    "Thiếu chủ, cố gắng thêm chút, đây đã là viện cuối cùng rồi."

    "Viên Minh viên không nhiều quy củ, xong việc, thiếu chủ tha hồ quan sát xung quanh."

    Nghe Minh Tương và Tiểu Lộ Tử khích lệ xong, cô đi đến viện còn lại, xa xa đã nghe giọng ngang ngược của Tuệ Quý phi: "Viện nhìn rất độc đáo, nhưng không đủ lớn, Nghi tần ngươi dời đến góc phòng nhé."

    "Quý phi nương nương, nhưng đây là nơi chúng nô tỳ ở."

    "Chủ tử nói chuyện, nô tỳ ngươi xen vào gì chứ."

    Nghi tần vốn sợ cung nữ bị trừng phạt, chỉ đành vội vã trả lời: "Thần thiếp hiểu, lát nữa sẽ dọn đến góc."

    Tuệ Quý phi ỷ thế cao, đàn áp phi tần cấp dưới, Nghi tần này thật đáng thương, cô không thể cứng rắn, quyết định thay đổi chỗ ở của Tuệ Quý phi, để nàng ta rời khỏi, hóa giải khó xử của các phi tần.

    "Quý phi nương nương, viện này thật cô đơn, thật sự xa cách với người, thần thiếp muốn đổi viện khác."

    "Đổi viện khác? Nếu như bổn cung không đồng ý? Trần Uyển Quân, đừng nghĩ bổn cung không biết ngươi đang giở trò."

    "Quý phi nương nương, người hiểu lầm thần thiếp rồi, thần thiếp thật lòng muốn đổi viện thoải mái hơn cho người, viện này gần phía đông gần hoàng thượng, tuy không đẹp đẽ thanh tịnh nhưng là một nơi tốt."

    Khi nghe gần tiểu viện của hoàng thượng, thái độ từ chối kiên quyết của Tuệ quý phi hơi khác, chỉ chờ cô cho nàng ta lối thoát.

    "Thần thiếp biết Quý phi thích thanh tịnh, nhưng sức khỏe hoàng hậu nương nương không tốt, hoàng thượng không ai chăm sóc, khiến thần thiếp lo lắng."

    "Không ai hầu hạ hoàng thượng! An Hoa, dọn đến đông viện."

    Nghi tần gan nhỏ, bị Tuệ Quý phi làm khó, hiện tại vẫn có chút bất an, cô quyết định điều chỉnh chỗ ở, cùng nàng ở chung.

    8-2: Đi sâu điều tra.

    Từ lúc tân đế đăng cơ, thái hậu luôn ưu tư lo lắng, trước Viên Minh viên nhớ lại những ngày tiên đế còn sống. Các phi tần tỏ lòng hiếu thảo, một vài ngày lại đến trò chuyện, trong đó có Nghi tần.

    "Nói vậy, tỷ tỷ đã đến Viên Minh viên nửa năm rồi?"

    "Bổn cung không giống các tỷ muội khác, hoàng thượng rất lâu mới đến chỗ bổn cung một lần, chi bằng đến bầu bạn cùng thái hậu."

    Nghi tần ở Viên Minh viên đã được một khoảng thời gian, Phùng Linh Anh muốn nghe ngóng chuyện thi thể Trần Uyển Quân.

    "Tỷ tỷ thường xuyên ở trong Viên Minh viên, bên này có gì không? Ta sợ sẽ phá quy tắc."

    Nghi tần nghe nói vậy, trầm tư nghĩ kỹ một lát: "Trước đây không có cấm địa, trong đêm mấy tháng trước, có mấy tên thái giám đem một số sách trong Tàng Thư các ra hậu viện đốt lửa, lửa cháy rất lâu, giờ nơi đó đã bị khóa."

    "Nên thu dọn ít sách cũ, bút ký này cần chép lại, bản cũ thiêu hủy, để tránh ăn mòn đến thư tịch hiếm." Cô nghĩ ra lý do qua loa để tránh Nghi tần hoài nghi.

    Đêm khuya thanh vắng, nhân cơ hội Nghi tần và người khác ngủ say, cô đến Tàng Thư các xem kết quả. Kiểm tra giá sách, chỉ một ít sách có dấu vết di chuyển, số lượng này không đủ để giữ lửa trong thời gian dài.

    (Xem ra đốt sách chẳng qua chỉ là cái cớ, chỉ sợ đồ bị đốt còn có thứ khác)

    Nghi ngờ nơi bị cháy sẽ lưu lại vết tích, nên cô đến hậu viện thư các.

    Ngoài một ít tro tàn còn sót lại từ việc đốt sách trên mặt đất, còn có một số mảnh nhỏ màu trắng. Cô cầm lấy nhánh cây, dùng nó để cào bùn đất lên, phát hiện một khúc xương nát.

    (Cái này.. Chẳng lẽ là xương người) Cảm thấy ớn lạnh, liên tưởng xương cốt này có thể là xác của Trần Uyển Quân bị đốt cháy còn sót lại, nhanh chóng quăng đi.

    Còn chưa kịp làm dịu lại sự khủng hoảng trong lòng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy sau lưng có bóng người lén la lén lút. Không nghĩ được nhiều, cô nhặt gậy gỗ bên cạnh giơ cao lên, chuẩn bị đánh cái bóng đen ấy.

    "Uyển Đậu tiểu thư, là ta!"

    Lúc này, sức mạnh đã tuột khỏi tay, theo quán tính ngả về trước, tuy không đánh trúng Alendi, nhưng lại ngã đè lên Alendi.

    "Alendi, sao lại là ngươi! Thế nào? Có bị thương không?" Cô nâng người dậy, lo lắng kiểm tra Alendi có bị thương ở đâu không.

    "Ta không bị thương, nhưng tiếp tục như vậy, Uyển Đậu tiểu thư phải chịu trách nhiệm." Alendi bị cô ngã đè lên người, cảnh này người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ hiểu nhầm cô cưỡng đoạt dân nam.

    "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý." Cô vội vàng đứng dậy từ trên người Alendi, sau đó vươn tay về phía Alendi.

    Alendi nhìn cô đưa tay ra sững sờ, dường như không phản ứng kịp: "Trước giờ chưa ai muốn kéo ta khi ta vấp ngã, ngay cả mẫu thân.. cũng vậy."

    Không ngờ Alendi hoạt bát lại có lúc cô đơn vậy, khiến cô xúc động: "Bây giờ có rồi, mau đứng lên đi."

    Alendi tuấn tú ngắm nhìn cô, cười nhẹ và nắm lấy bàn tay.

    "Alendi, sao ngươi lại ở đây?"

    "Không ngủ được nên đi dạo, tình cờ thấy Uyển Đậu tiểu thư đi về hướng rừng trúc, sợ đêm tối không an toàn, không ngờ ngươi dũng cảm vậy, không cần ta bảo vệ."

    "Ngươi đi đường sao không thấy tiếng động gì? Ta tưởng.. lần sau nhớ gọi ta, vết thương Vạn Nhất Chân ngươi sao rồi?"

    "Được, là lỗi của ta, lần sau sẽ không vậy nữa. Để bù đắp tội lỗi, để ta hộ giá Uyển Đậu, đưa ngươi về viện nhé."

    Cô gật đầu đồng ý, dũng cảm tiến lên, Alendi ở hiện trường, cô không thể tìm được chứng cứ, chỉ đành từ bỏ.

    Alendi lặng nhìn bàn tay vừa nắm, lưu luyến hơi ấm của cô: "Thật ấm áp, nếu không muốn buông ra phải làm sao?"

    Alendi nhặt xương vụn bỏ vào túi, sau đó đi theo bước chân cô.
     
    Last edited: Nov 15, 2021
  2. CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-3 & 8-4)

    Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8-3: Gặp mặt thái hậu.

    Đến Viên Minh viên ngày thứ hai, vừa sáng sớm Phùng Linh Anh đã bị Minh Tương gọi dậy. Xoa vào lưng bị đau lưng, mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu.

    (Xuyên không bao lâu, hầu như đều ngủ trễ dậy sớm như đặc vụ, không hôm nào ngủ nướng, xem ra sớm muộn không còn là người hiện đại nữa rồi)

    "Thiếu chủ, hôm nay là lần đầu tiên người đến thỉnh an thái hậu, phải nhanh lên, nếu chậm trễ thì là đại bất kính đó." Minh Tương đỡ cô lên và chải chuốt cho cô: "Nếu chậm trễ, Minh Tương sẽ giúp thiếu chủ thay đồ."

    Minh Tương nói như vậy, cô mở to mắt ra, tỉnh táo lại ngay, hai tay đan chéo trước ngực: "Không cần, ta tự làm được rồi."

    Vào triều Thanh, người có chút thân phận đều được nô bộc giúp thay áo quần, cô là người hiện đại, không có thói quen này, nhanh lấy áo quần đi thay.

    Cô theo đám phi tần, dưới sự hướng dẫn của hoàng thượng và hoàng hậu, thỉnh an thái hậu. Khi cô chưa phát hiện ra, Thư phi vừa thấy cô, khuôn mặt rất thảng thốt, thoáng chốc lại mỉm cười.

    Thái hậu mỉm cười, lệnh ma ma xếp chỗ ngồi.

    "Xem ra bổn vương đến trễ, nhi thần thỉnh an hoàng ngạch nương, nguyện người phúc thọ an khang, thanh xuân vĩnh trú."

    "Đứa trẻ này, ai gia đã từng này tuổi, còn mong trẻ mãi gì nữa chứ." Hoằng Trú vừa đến, thái hậu đang trong tâm trạng phấn khởi, vội vã triệu Hoằng Trú lại gần: "Đứa trẻ này sao gầy vậy, đã bảo với ngươi, chuyện triều chính cứ để hoàng huynh xử lý là được, hắn làm hoàng đế, nên làm tốt trách nhiệm của một hoàng đế."

    "Hoàng ngạch nương, nhi thần sẽ nỗ lực không phụ lòng tiên đế."

    Thái độ của thái hậu khiến cô cảm thấy kì lạ. (Thái hậu tuy không phải là mẹ ruột của vua Càn Long, nhưng một tay bà nuôi dưỡng, ngược lại sao lại đối xử với Hòa Thân Vương giống mẹ ruột với con ruột hơn)

    "Hoàng đế, nghe nói người cấm túc Hoằng Trú, nó là hoàng đệ người, đừng quá nghiêm khắc." Không ngờ, trước mặt thái hậu, hoàng thượng như một đứa trẻ mắc lỗi, thái hậu không hề nể mặt người, trực tiếp nói rõ.

    Sau khi thỉnh an, cô cũng lui xuống, Hoằng Trú lại đi lên: "Nhìn thấy rồi chứ, hoàng huynh không chỉ bảo vệ bổn vương hơn mà ngay cả thái hậu cũng chăm sóc rất chu đáo, thay vì cô đơn trong thâm cung thì hãy đi cùng bổn vương, ta sẽ thương yêu ngươi."

    "Hòa Thân Vương, ngươi chỉ biết ỷ thế mẫu thân cáo mượn oai hùm trước mặt người khác, có tài nên làm việc cho triều đình, đừng ở đây sống bừa bãi."

    Cô cố ý kích thích Hòa Thân Vương, vốn nghĩ hắn không để ý, không ngờ hắn bóp cổ cô, ấn vào tường: "Câm miệng, ngươi biết cái gì, tưởng bổn vương là phế vật sao?"

    Nhận ra bản thân sai, hắn vội buông tay, ôm cô vào lòng: "Sợ rồi chứ, ngoan ngoãn không tốt hơn sao? Lại đi chọc giận bổn vương." Hắn nhẹ nhàng an ủi, vùi đầu vào cổ cô, dịu dàng vuốt tóc.

    8-4: Đắc tội thân vương.

    Nghi tần thấy Phùng Linh Anh sợ hãi, rụt rè tiến lên, thì bị Hòa Thân Vương trừng mắt: "Hòa, Hòa Thân Vương, muội muội là phi tần của hoàng thượng, ngươi như vậy không ổn."

    "Hửm, sao không ổn? Ta khuyên ngươi đừng nhiều chuyện. Phi tần không được sủng ái, dù xảy ra chuyện, cũng không sao." Hoằng Trú thả cô ra, đi đến Nghi tần, khiến người ta bị áp chế bởi lời thì thầm, Nghi tần vốn đã nhát gan càng sợ hãi: "Bổn vương thấy ngươi cũng có vài phần tư sắc, chăm lo bản thân trước đi, bằng không khuôn mặt xuất hiện vết thương thì không tốt."

    Nghi tần giận nhưng không dám nói, mắt ngấn lệ, hai tay vội lấy chiếc khăn tay.

    Nghi tần nhút nhát vì cô mà đứng ra lên tiếng. Bỏ qua mọi sợ hãi, cô kéo lấy Nghi tần: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, thánh sủng sau này chắc chắn có cơ hội, Hòa Thân Vương ngươi đừng làm xằng bậy!"

    Hoằng Trú nghe xong, đột nhiên phá lên cười: "Tính của ả làm sao nhận thánh sủng? Nếu không vì tỷ tỷ ả mất, hoàng thượng thương hại, bây giờ cũng chỉ là đáp ứng, sao có tước vị như này."

    "Ân sủng của thánh thượng, đâu phải Hòa Thân Vương có thể nắm rõ, không nên hàm ngôn."

    "Thú vị, vừa rồi còn sợ, giờ đã giương nanh vuốt lên phản đòn, nàng ấy.. đúng là ngày càng làm bổn vương say mê."

    Hòa Thân Vương nhìn cô say đắm, muốn nắm lấy tay cô, cô lùi lại một bước, không để hắn đạt được mục đích.

    "Ngươi bảo vệ ả ta, bổn vương chỉ đường cho, nửa tháng sau là tiệc Đoan Ngọ, lúc đó nếu không giành được hạng nhất, bổn vương lại tính món nợ hôm nay!"

    "Tỷ tỷ nhất định sẽ được ân sủng, cứ chờ xem!"

    "Bổn vương rửa mắt nhìn, mong các ngươi đừng để bổn vương thất vọng, ha ha.." Hoằng Trú cười lớn rồi rời đi, hình như rất mong đợi sự chuyển biến tiếp theo.

    Nghi tần vì cô nên mới đắc tội với Hòa Thân Vương, để không liên lụy đến nàng ấy, cô phải khiến Nghi tần giành vị trí đầu trong buổi tiệc Đoan Ngọ.
     
  3. CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-5 & 8-6)

    Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8-5: Tiệc rượu Đoan Ngọ.

    Làm sao đạt hạng nhất trong buổi tiệc, đang khổ não thì hoàng thượng truyền gọi.

    Trong tẩm cung, hoàng thượng đích thân cho hoàng hậu uống thuốc, tình cảm sâu đậm.

    "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

    Hoàng hậu muốn ngồi dậy, bị hoàng thượng ngăn lại: "Thân thể nàng không khỏe, đừng đứng dậy." Hoàng thượng đắp chăn cho hoàng hậu, hoàng hậu nghe lời động đậy, trên mặt có sự thẹn thùng của thiếu nữ.

    "Hoàng hậu thể nhược, nàng cũng giúp đỡ lâu ngày, tiệc Đoan Ngộ lần này giao cho nàng."

    Sững người, đúng là ước gì được đó, vừa nãy còn đau đầu, giờ đã giải quyết xong.

    Hoằng Lịch thấy cô thất thần, tưởng cô muốn cự tuyệt, liền mất bình tĩnh: "Nàng không muốn tiếp nhận, trẫm sẽ sắp xếp người khác, đừng tỏ vẻ không tình nguyện."

    "Hoàng thượng hiểu lầm rồi, thần thiếp bằng lòng chứ, chỉ là thụ sủng nhược kinh, không ngờ hoàng thượng tin thần thiếp như vậy."

    "Thật tốt, đừng để trẫm thất vọng"

    Tiệc Đoan Ngọ lần này, các phi tần vì muốn được hoàng thượng chú ý, nhất định sẽ làm điều hoàng thượng thích nhất, nhưng hoàng thượng hiếu thuận, tiệc Đoan Ngọ chủ yếu là để làm thái hậu vui, chú ý đến hoàng thượng thôi lại phản tác dụng.

    "Nghe tiểu thái giám nói, thái hậu thích hí khúc, cách mấy ngày sẽ gọi gánh hát."

    "Nghe đồn đoàn kịch cho ra khúc mới 'Đào hoa đình kì', thiếu chủ có thể bắt đầu từ đây."

    "Giọng hát tỷ tỷ tuyệt vời, nhất định lần này có thể nổi tiếng."

    Không ngờ Nghi tần vừa nghe, thần sắc có chút khó nhìn, muốn nói lại thôi.

    "Tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?"

    "Muội muội, đừng vì tỷ tỷ mà phí sức nữa, nếu thất bại xúc phạm thái hậu, phải làm sao đây? Muội muội lanh lợi, sao không toan tính cho bản thân?"

    "Tỷ tỷ vì ta đắc tội với Hòa Thân Vương, thực sự khiến muội muội khó xử, Hòa Thân Vương không phải người tốt, muội muội không thể để tỷ tỷ bị hắn hại được."

    Qua nhiều lần khuyên bảo, Nghi tần miễn cưỡng đáp ứng.

    8-6: Nhân lực không đủ.

    Để có thể khiến thái hậu chú ý trong ngày tiệc Đoan Ngọ, Phùng Linh Anh quyết định dùng cách chèo qua đài các, trên sông hoa sen nở, con thuyền sặc sỡ dần dần vào lòng mọi người. Tiếp theo với khúc dân gian 'Đào hoa đinh kì' được thái hậu hài lòng.

    "Nhưng quy mô bữa tiệc không nhỏ, nếu theo thiếu chủ, nhất định sẽ không kịp."

    "Thiếu chủ, lần này đến Viên Minh viên, Nội vụ phủ phân công người không đủ.."

    "Nếu thiếu người, có thể đến chỗ tạp dịch Viên Minh viên xem xem"

    Nghe theo Nghi tần, cô đến tạp dịch ở Viên Minh viên. Nơi này là nơi các cung nữ làm những việc nặng nhọc, thấy cô đến, sau khi bọn họ lạnh nhạt thỉnh an xong, tiếp tục công việc trên tay. Cô lấy danh lợi để câu dẫn, sau này được trọng dụng sẽ một bước lên mây. Nghe cô nói vậy, mọi người đều trở nên háo hức.

    "Nửa tháng sau, đến ngày hoàng thượng tổ chức tiệc Đoan Ngọ cho thái hậu, phiền mọi người cũng giúp đỡ."

    "Thiếu chủ, hãy yên tâm, việc này giao cho bọn nô tì."

    "Có thể giúp thái hậu, hoàng thượng làm việc, là phúc phận của bọn nô tài, bọn nô tài sẽ tận tâm tận lực, không phụ sự mong đợi."

    Đột nhiên, một thái giám hung hăng dẫn một đám người đến, cường ngạnh chen vào trong đám đông: "Sao ồn thế, các ngươi đang kêu gào gì đấy!"

    "Thiếu chủ muốn để chúng ta giúp tiệc Đoan Ngọ, mọi người vui mừng mới ồn ào một chút, mong công công đừng trách tội."

    "Tiệc Đoan Ngọ? Nô tài phụng mệnh Hòa Thân Vương kêu họ đến tu sửa viện, e là người cũng không rảnh."

    "Công công, ta phụng ý chỉ hoàng thượng sắp xếp tiệc Đoan Ngọ, ngươi như vậy sẽ kinh động thánh giá."

    "Vậy thiếu chủ hãy đi nói với hoàng thượng. Nô tài cũng là tuân lệnh làm việc, các cung nhân muốn đi đâu nô tài cũng không thể miễn cưỡng, Hòa Thân Vương được thái hậu sủng ái, các ngươi hãy xem đó mà làm!"

    Hòa Thân Vương uy hiếp, các cung nhân im lặng rút lui. Thái hậu gần gũi với Hòa Thân Vương hơn hoàng thượng, việc ồn đến tai hoàng thượng không biết ra sao.

    Trở về viện, cô mệt mỏi thở dài trên bàn. Nghi tần thấy vậy, có chút lo lắng: "Có vẻ mọi chuyện không khả quan, chi bằng muội muội từ bỏ đi." Cô vừa nghĩ cái gì, lại bị Nghi tần cắt ngang: "Muội không cần tự trách, việc Hòa Thân Vương hãy giữ kín, có lẽ đây là số của ta."

    "Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta nhất định sắp xếp tốt."

    Do thiếu người, sáng xong việc sắp xếp tiệc Đoan Ngọ, lệnh cho Nội vụ phủ tiếp quản các việc, tối còn phải vẽ cảnh cho vở kịch và thiết kế trang phục cho Nghi tần.
     
  4. CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-7 & 8-8)

    Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8-7: Ra tay giúp đỡ.

    Minh Tương và Tiểu Lộ Tử vất vả mấy ngày, Phùng Linh Anh sợ họ làm việc quá sức, kêu họ về nghỉ ngơi, còn một mình khêu đèn vẽ tranh.

    (Nếu là thuật phân thân thì tốt biết mấy, cho dù Na Tra ba đầu sáu tay, cứ như vậy sao được)

    Gấp trang phục xong, cô dụi mắt, nhìn sang bối cảnh chuẩn bị kịch bên cạnh. Cô đứng duỗi eo, làm dịu mệt mỏi, không ngờ hoa mắt chống mặt. Khi cơ thể ngã xuống, sau lưng có đôi tay giữ lại, cô rơi vào ôm ấm áp.

    "Uyển Đậu tiểu thư! Uyển Đậu tiểu thư!"

    Cô đỡ đầu, tầm mắt trước mắt dần sáng lên, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Alendi: "Ta không sao, chỉ thấy hơi chóng mặt."

    Alendi cẩn thận đặt cô lên ghế nghỉ ngơi, sau đó khoanh tay lại, vẻ mặt giận dữ nhìn cô. Cô nhìn lại hắn, không biết tại sao hắn lại tức giận. Khi Alendi phát hiện vẻ mặt mệt mỏi của cô, hắn đã tỏ vẻ nhẹ nhàng hơn.

    "Uyển Đậu tiểu thư, vì sao mệt mỏi quá rồi cũng không tìm ta giúp đỡ?"

    Cô tỉ vẻ ngại ngùng vì luôn tìm hắn giúp. Alendi nghe xong, tự dưng thấy uể oải: "Xem ra trong lòng Uyển Đậu tiểu thư, đừng nói là Hạ Nghênh Xuân, đến cả Chung Võ Diễm ta cũng không bằng."

    "Đâu có ai thích bị lợi dụng mãi."

    "Chỉ cần người này là Uyển Đậu tiểu thư thì ta không để bụng, vậy ta có được vị trí đặc biệt trong lòng Uyển Đậu tiểu thư không?"

    Cô không khuyên được Alendi đành để hắn giúp đỡ. Vì quá mệt mỏi nên ngẫu nhiên ngủ gật, sợ bản thân như vậy đành đánh lên mặt để tỉnh táo. Alendi nắm lấy tay rồi nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Đột nhiên lại gần, mặt đối mặt.

    (Trời ơi, lông mi của Alendi dài quá, thật khiến người khác ngưỡng mộ)

    "Uyển Đậu tiểu thư, buồn ngủ thì ngủ một lát, sao lại đi đánh mình thế chứ, mặt đỏ lên hết cả rồi."

    "Không được, nếu ngủ tiếp, sẽ không kịp giờ nữa."

    "Nếu đã vậy, ăn chút gì để lấy lại tinh thần." Alendi nói xong, phấn khích rút ra một số bánh trong túi, bóc giấy dầu cầm một viên đưa lên môi cô. Động tác này quá mập mờ, giống tương tác của những người yêu nhau, khiến cô đỏ mặt. Nhìn vẻ mặt mong chờ của Alendi, cô không đành lòng cự tuyệt, há mồm ngậm lấy.

    "Thế nào, có phải ngọt ngọt làm tinh thần hưng phấn không?"

    Cô khẽ gật đầu, cảm nhận vị ngọt nơi khóe miệng. Những nỗi lo âu vất vả suốt mấy tháng nay, dường như đều tan biến hết.

    Alendi đau lòng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, duỗi tay ra, đặt đầu cô lên vai hắn: "Uyển Đậu tiểu thư, ngươi ta cùng ở trong cung, tốt xấu gì cũng là bằng hữu, hi vọng sau này ngươi có thể giúp đỡ ta."

    "Được."

    Cô nhẹ nằm trên vai Alendi nghỉ ngơi một lúc, sau đó hai người cùng tiếp tục công việc.

    8-8: Đào hoa đình ký.

    Khi thức dậy, phát hiện mình đang ngủ trên sàn với Alendi, đầu gối lên cánh tay hắn, trên người đắp chiếc áo của hắn.

    "Chào Uyển Đậu tiểu thư! Rất vui khi sáng sớm đã thấy nàng, mong sau này ngày nào cũng như thế."

    Phùng Linh Anh ngượng ngùng lui lại, Alendi đáng thương nhìn cô: "Xem ra Uyển Đậu tiểu thư rất ghét ta, Tiểu Hữu, sự hi sinh của ngươi không đáng."

    "Tiểu Hữu là ai?"

    Alendi giơ tay phải lên, cương cứng đưa về trước: "Tay phải của ta bị ngươi kê ngủ tê cả rồi."

    "Ta sai, ta xin lỗi nó. Nhưng ta ngủ quên, bối cảnh kia phải làm sao?"

    Alendi nhắm vào một bên, không ngờ vải đã vẽ xong rồi. Tuy có chút gấp gáp, nhưng lại thoải mái.

    "Sao không gọi ta dậy?"

    "Uyển Đậu tiểu thư ngủ say rất đáng yêu, ta không muốn đánh thức."

    Cô giảm bớt bực, cả người thả lỏng, cùng Alendi trở lại sân, chuẩn bị diễn tập 'Đào hoa đình ký'. Câu chuyện này nói về người hát và quý nữ yêu nhau hiểu nhau, sau mọi khó khăn được bên nhau.

    "Tuy ta cũng mong muốn yêu đương tự do, nhưng ở đây hình như không có vé. Dù gì trong cung cũng phong kiến nghiêm ngặt."

    "Thái hậu thích nhạc kịch dân gian, nhưng không vì vậy mà bị ảnh hưởng."

    Nghi tần dù có thiên phú, chất giọng tốt, nhưng vì nhát gan, đứng trên đài tay chân còn luống cuống, càng đừng nhắc đến hát khúc. Sau khi chỉ dạy, biểu diễn vẫn cứng đơ.

    "Tỷ tỷ, đối diện với người mình thích, có lẽ rất tình tứ, khi hắn nhìn tỷ, tỷ sẽ e thẹn cúi đầu, mặt hiện ý cười."

    "Xin lỗi muội muội, tỷ tỷ làm không được."

    Qua nhiều lần thử, Nghi tần không nắm được nội dung, quý nữ nàng đóng không thích kịch, cô đành đổi trang phục, tự mình diễn.

    Cô thay đồ nhạc kịch xong, mắt Alendi sáng lên, kích động đến trước mặt: "Uyển Đậu tiểu thư, bên ngươi cần một người biểu diễn cùng, như vậy mới xuất thần hơn."

    Alendi đóng vai người yêu của quý nữ trong vở kịch, cùng cô diễn trên sân khấu. Để làm mẫu cho Nghi tần, cô vui vẻ đồng ý.

    "Uyển Đậu tiểu thư, vậy chúng ta bắt đầu nhé."

    Vừa cúi đầu Alendi đã nắm lấy tay cô, đôi mắt long lanh tràn đầy tình ý, khiến cô say đắm. Thường ngày ha hả nhưng Alendi biểu diễn rất chăm chỉ như tình yêu sâu sắc dành cho cô. Cô không chịu thua, lập tức hòa vào vở kịch, hai người tình cảm như tình nhân thật sự.
     
  5. CHƯƠNG 8: Yến tiệc trong sân (8-9 & 8-10)

    Bị Thân Vương trêu chọc, Nghi tần ra tay giúp đỡ, vì vậy mà bị liên lụy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8-9: Chuẩn bị hủy diệt.

    Nghi tần có hai người tham chiếu, diễn xuất tiến bộ hơn, nhưng cảm tình chưa đủ.

    "Tỷ tỷ cảm tình phải chân thành hơn."

    "Người biểu diễn cùng muội muội là Alendi, hai người quen thân nhau, dù không phải người yêu thực sự nhưng có thể mượn tình cảm quen thân diễn như thật, nhưng tỷ tỷ phải đối mặt với người lạ.."

    Phùng Linh Anh hiểu ý Nghi tần, biểu diễn tình cảm với người lạ, cảm xúc chắc chắn sẽ cứng nhắc. Cô bảo nàng ấy kêu người yêu trong vở kịch làm hoàng thượng, bộc lộ tình yêu. Nghi tần thử kìm nén cảm xúc, sau này khả năng nhìn người cũng phong phú, đoạn hí khúc hát ra cũng nói lên chân tình.

    "Tỷ tỷ, đoạn này hay lắm, chỉ cần duy trì hiện trạng như vậy, nhất định có thể đạt hạng trên đài."

    Nghi tần được cô ủng hộ, càng thêm tự tin, chủ động đề xuất diễn tiếp. Nhằm giúp Nghi tần nhanh chóng nắm bắt, cách nhanh nhất là biểu diễn kịch một lần từ đầu đến cuối.

    Tình tiết tiếp theo là Quý Nữ và Hí Tử vì thân phận khác biệt mà bị chia cắt uyên ương. Cô và Alendi nắm chặt tay, lại gặp phải sự phản đối của gia tộc, hai người đau khổ chia tay. Đột nhiên Tuệ quý phi đến, vừa nhìn liền nhớ chuyện xưa, đau xót hóa nộ.

    "To gan, thân làm phi tần của hoàng thượng, lại dám lôi kéo tư thông với nam nhân ở đây! Người đâu, đập hết đồ ở đây cho ta!"

    Cô muốn đi ngăn cản, lại bị cung nữ thái giám của Tuệ quý phi chặn lại, đông quá Alendi không thể chặn.

    "Quý phi nương nương, người hiểu lầm rồi, ta và Uyển Đậu chỉ là luyện tập biểu diễn cho tiệc Đoan Ngọ thôi."

    "Alendi, ngươi lưu luyến với các cung nữ, bổn cung mặc kệ, nhưng lần này ngươi không đúng mực, bổn cung không thể để hậu cung phi tần thất đức!"

    Tuệ quý phi luôn miệng vu tội cô và Alendi, nếu lúc này không thanh minh, e là gây đại họa.

    "Quý phi nương nương, hiện trường nhiều người như vậy, sao lại là tư thông?"

    "Cung nhân ở đây đều là người của ngươi, chỉ e họ đã thành cầu nối trao đổi ngầm. Lời của họ sao chứng minh ngươi vô tội?"

    Lúc này, cô không biết trả lời sao, nhờ Alendi thận trọng, còn nhớ Nghi tần bên cạnh: "Quý phi hiểu lầm rồi, Nghi tần có thể làm chứng."

    Đột nhiên, mọi người đều nhìn sang Nghi tần, nàng ấy hốt hoảng, hình như bởi vì hành động vừa nãy các cung phá hoại, nên kinh ngạc: "Thần thiếp tham kiến quý phi nương nương."

    "Nghi tần, sao ngươi lại ở đây?"

    "Thần thiếp luôn ở đây, chỉ có điều nương nương mới vào đã nổi nóng đùng đùng, còn chưa kịp thỉnh an quý phi nương nương, thần thiếp có thể làm chứng cho chuyện này."

    Tuệ quý phi không ngờ có Nghi tần, nhất thời không thể tìm ra cớ để phát tác tiếp, tức giận nhìn các cô.

    8-10: Trong có ẩn tình.

    Phùng Linh Anh nghĩ việc sẽ kết thúc, nào ngờ Hòa Thân Vương cũng đến, mặt hớn hở, tay cầm quạt đi chậm: "Ôi quý phi nương nương, hậu cung phi tần cấu kết lẫn nhau, thân là quý phi nương nương, phải giúp huynh trưởng, đừng để người khác lừa gạt."

    "Đến đúng lúc lắm, Nghi tần này cũng có mặt, hãy nói rõ một lần đi."

    "Nghi tần này cũng không thể làm nhân chứng, ai biết được có cùng một giuộc hay không!"

    Rõ ràng Hòa Thân Vương là đang mượn tay Tuệ quý phi tấn công cô. Hai người đó thân phận cao quý, một là thân vương, một là quý phi, đều là những kẻ cô không dễ đối phó. Nếu họ cố ý đổi trắng thay đen, thì bất luận chân tướng hôm nay thế nào, cũng khó giải thích.

    (Xem ra trước khi chúng đạt được thỏa thuận phải kích mối quan hệ của chúng để chúng tự cắn nhau)

    "Hòa Thân Vương, tuy rằng ngươi và ta có đón lễ, nhưng cũng không thể để quý phi nương nương đục nước béo cò mới đúng."

    "Chuyện này nói sao?"

    "Quý phi nương nương chẳng lẽ không thấy quá trùng hợp rồi sao? Sao Hòa Thân Vương lại biết ở đây có tập dượt hí khúc mà kịp thời báo người đến."

    Tuệ quý phi mới nghe bỗng tỉnh ngộ, giận dữ nhìn về Hòa Thân Vương: "Hòa Thân Vương, ngươi dám trêu đùa bổn cung? Không sợ bổn cung báo cho hoàng thượng sao?"

    Hòa Thân Vương thấy sự việc bại lộ, cúi đầu nhận tội: "Có thể bổn vương hiểu nhầm, quý phi nương nương đừng giận."

    Tuy Tuệ quý phi tin cô, nhưng chuẩn bị trước đó đều đã bị hủy, cô cần tính toán lại.

    Tuệ quý phi dẫn người rời đi, giữa đường bị Hòa Thân Vương chặn lại.

    "Hòa Thân Vương còn có chuyện sao?"

    "Quý phi nương nương, bổn vương có ý tốt nhắc nhở, người đối xử thế này, thật đau lòng!"

    "Hòa Thân Vương tốt nhất lo chuyện của mình, chớ nhiều chuyện."

    "Chẳng lẽ quý phi muốn chuyện cũ tái diễn? Lời đồn năm xưa, bổn vương vẫn nhớ rõ, sự tình thật giả, chỉ có nương nương biết.."

    "Mọi thứ bổn cung đã cho người phá hủy, không diễn hí khúc nữa, Hòa Thân Vương, người đã đạt mục đích khiến ta giận, không còn việc gì bổn cung đi trước."

    Hòa Thân Vương nhìn bóng dáng Tuệ quý phi mỉm cười gian ác: "Điều đó thật khó nói.."

    /HẾT CHƯƠNG 8/
     
  6. CHƯƠNG 9: Dao trì tiên nữ (9-1 & 9-2)

    Vốn cho rằng lấy được tư cách vào tiệc Đoan Ngọ, nhưng sự chuẩn bị cả tháng nay bị hủy trong một ngày, phải nghĩ cách khác..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    9-1: Suy nghĩ kì lạ.

    Đêm khuya yên tĩnh, Thư phi dẫn theo nô tỳ cẩn thận tiến vào tẩm cung của Tuệ quý phi, nô tỳ cẩn thận kiểm tra tứ phía không người, liền đóng cửa lại.

    "Quý phi tỷ tỷ, không biết tìm thần thiếp có việc gì?"

    "Thư phi, thường ngày bổn cung cũng coi như có nhiều chiếu cố tới ngươi, tới lúc nên biểu hiện sự trung thành của ngươi với bổn cung rồi."

    Tuệ quý phi ghé tai Thư phi nói gì đó, chỉ thấy Thư phi nghe xong có vẻ bối rối, gật đầu đồng ý rồi dẫn nô tì rời khỏi.

    Để giúp hoàng thượng thu xếp tiệc Đoan Ngọ, tốn nhiều thời gian để chuẩn bị. Giờ đây, mọi thứ dày công chuẩn bị cùng Alendi đều bị phá hủy, ban đầu không có chút manh mối nào. Sắp đến tiệc Đoan Ngọ, nhưng mọi thứ vẫn chưa xong, Phùng Linh Anh quyết định bắt đầu từ cách xuất hiện ở sân khấu.

    (Nhưng đi tìm Tạo Biện Sở giúp, không chừng cho ta là kẻ ngốc đuổi đi, chắc chỉ hắn mới hứng thú với suy nghĩ của ta)

    Nghĩ được ý hay, liền lấy giấy bút, vẽ ra thiết kế. Hôm sau, cô tìm đến chỗ Tề Mặc, chia sẻ kế hoạch của mình.

    "Tề Mặc, ngươi có ở đây không?"

    "Thiếu chủ, để ý chút về thần thái, dù gì cũng còn cung nhân bên cạnh."

    "Ngươi rảnh không? Ta có việc muốn nói với ngươi."

    "Nay nhiều việc quá, tại hạ sợ không có thời gian."

    Chưa kịp nói đã bị từ chối, phải nghĩ cách trêu đùa Tề Mặc. Cô mặc kệ, nói rõ ý tưởng với hắn.

    "Bản vẽ máy móc? Cái đó.. mượn để tại hạ nghiên cứu nhé!"

    "Không phải ngươi nói không có thời gian sao?"

    "Vừa nãy đúng là tại hạ không đúng, không nên qua loa như vậy."

    "Bản thiết kế máy móc này rất phức tạp, không biết ngươi có thể làm được không?"

    Tề Mặc cầm bản vẽ trong tay cô mở ra, khuôn mặt kích động. Hắn nhấn lên vai cô, làm cô đau: "Ngươi.. Từ đâu ngươi có bản vẽ này?"

    "Tề Mặc, nhanh buông ra đi, làm ta đau quá."

    Dường như biết được bản thân thất lễ, Tề Mặc vội thu cánh tay, ngại ngùng vo một góc bức tranh: "Xin lỗi, nhưng ngươi lấy nó ở đâu, tại hạ chưa bao giờ thấy thiết kế thông minh vậy."

    Lo lắng Tề Mặc sẽ nghi ngờ thân phận của mình, cô lấy lí do qua loa: "Khi còn nhỏ, một vị cao nhân ở nhà ta một đoạn thời gian, hắn để lại bản vẽ này. Ngươi thấy có kịp hoàn thành trước tiệc Đoan Ngọ không?"

    "Thời gian quá ngắn, tại hạ không chắc chắn."

    Do Hòa Thân Vương cố ý làm khó, không có ai giúp, phải nhờ Tề Mặc ra mặt: "Có thể giúp ta tìm mấy cung nhân tin tưởng cùng phân công hoàn thành không?"

    "Được, tại hạ bằng lòng thử một chút."

    9-2: Đêm thâu tĩnh lặng.

    Thời gian gấp gáp, Tề Mặc nhanh chóng tìm người, đóng cửa bế quan mà tập trung chế tạo cơ quan và các linh kiện.

    (Không ngờ Tề Mặc xem xong bản vẽ, lại thành bộ dáng này, hay hắn chỉ kinh ngạc với thiết kế này)

    "Thiếu chủ, Tề Mặc đại nhân lệnh ta bẩm báo, sân khấu thiết kế xong bước đầu rồi!"

    "Tốt lắm, nhờ hắn đúng là không sai! Minh Tương, lấy áo khoác cho ta, ta phải đi gặp Tề Mặc."

    Muốn nhanh chóng thấy được thành quả, nên cô chạy đến chỗ ở của Tề Mặc.

    "Thiếu chủ, người đi chậm chút.."

    Đang muốn đẩy cửa đi vào, đã nghe tiếng bước chân tới gần. Đêm khuya tĩnh lặng, đi vào phòng nam nhân e rằng sẽ bị đồn..

    "Hứ, đừng lên tiếng, có người tới! Hay là chúng ta.." Núp đi trước, tránh cung nhân nhiều chuyện, rước họa vào thân.

    "Thiếu chủ, sau lưng có hòn đá lớn, Minh Tương cảm thấy trốn ở đó không tồi."

    Cô cùng Minh Tương thông qua khe đá quan sát. Chỉ thấy vài thái giám cầm khay, thong thả đi tới.

    "Thư phi nương nương nửa đêm còn dặn ta làm bánh gì?"

    "Nhỏ giọng chút, mang nó cho Tề đại nhân, chủ nhân bảo làm gì thì làm nấy, nói nhiều làm gì!"

    "Thiếu chủ, người đạp chân nô tỳ rồi." Minh Tương khẽ kêu.

    "Ai? Ai đang lén lút ngoài kia, mau ra đây!"

    Cô và Minh Tương ngơ ngác nhìn nhau, chỉ đành rời khỏi tảng đá lớn: "Công công, ta không có ý nghe lén, vì thời tiết nóng nực, nên dẫn tỳ nữ ra giải sầu."

    "Ngươi là ai, không biết ban đêm không được đi lại lung tung sao?"

    "Đây là chủ của Cảnh Nhân cung."

    "Cảnh Nhân cung? Không đúng, ai biết các ngươi có giả mạo không, thừa cơ vào Viên Minh viên, mưu đồ gây rối!"

    Trương công công có ý làm khó cô, sợ cãi nhau không hay, cô tạm thời hồi cung: "Hôm nay ta không tính toán với ngươi, nếu có lần sau, Thận Hình ti sẽ không tha cho ngươi đâu."
     
    Last edited: Jan 19, 2022
  7. CHƯƠNG 9: Dao trì tiên nữ (9-3 & 9-4)

    Vốn cho rằng lấy được tư cách vào tiệc Đoan Ngọ, nhưng sự chuẩn bị cả tháng nay bị hủy trong một ngày, phải nghĩ cách khác..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    9-3: Đêm khuya trong sân.

    Bởi vì chuyện tối qua, nên Phùng Linh Anh suy nghĩ lại, nên giả trang mới ra ngoài, như vậy mới thích hợp.

    "Minh Tương, tìm giúp ta vài bộ trang phục của cung nhân."

    Sau khi thay y phục trong cung, hài lòng soi gương quay một vòng, rồi dẫn Minh Tương đến chỗ Tề Mặc.

    Bảo Minh Tương gõ cửa lớn mấy cái, vẫn không ai trả lời, đành đẩy cửa vào, đi một vòng không gặp ai, nhưng có tiếng gõ ở trong sân.

    (Chẳng lẽ người ở trong sân)

    Đi tới sân, cô thấy Tề Mặc quay lưng lại phía hồ nước, hình như đang làm trò gì. Hắn nghiêm túc chế tác như vậy lại có mấy phần hấp dẫn, nhất thời đến cô cũng ngẩn ra.

    Tề Mặc bỗng đứng dậy, lùi về sau mấy bước nắm chặt các công cụ trong tay, rất kích động: "Cuối cùng cũng thành công rồi!"

    "Cười rồi, xem ra ngươi rất thích nghiên cứu cơ quan?"

    "Sao ngươi lại đến.."

    "Hôm qua ngươi cho người báo ta, ta đương nhiên phải đến xem thành quả rồi!"

    Tề Mặc mở cơ quan nhỏ trong hồ nước, phải nói rằng kỹ thuật của Tề Mặc rất tuyệt vời.

    "Muốn biết vị cao nhân có thể nghĩ ra thiết kế này, cơ quan tự vận chuyển dưới nước, không bị dòng nước ảnh hưởng."

    "Phao nổi bên dưới làn nước tăng sức nổi, đồng thời giảm mạnh cản trở vận hành."

    "Dường như ngươi rất hiểu cơ quan này?"

    "À thì lúc đó cao nhân đã giải thích cho ta nghe, ta nói lại nguyên vẹn cho ngươi đấy.."

    Nay cơ quan nhỏ này đã hoạt động tự nhiên, tiếp theo chỉ cần giao các cung nhân phân công làm các bộ phận, lắp ráp xong có thể dùng ở tiệc Đoan Ngọ.

    "Hay là, về sau ta cũng tới hỗ trợ!"

    "Ngươi là phi tần hậu cung, tại hạ e không ổn, nếu có tiến triển, sẽ tìm Minh Tương báo tin."

    "Cám ơn ngươi, tiệc Đoan Ngọ này rất quan trọng với ta, không có ngươi giúp đỡ chỉ sợ.."

    "Tại hạ chỉ là thấy bản vẽ thiết kế thú vị, nên đã làm ra thành phẩm, ngươi không cần cảm tạ."

    9-4: Va chạm thô bạo.

    Cũng không biết bọn người Tề Mặc tiến hành tới giai đoạn rồi nào, ở Ngự thiện phòng sai người làm ít bánh ngọt, muốn đến cổ vũ Tề Mặc.

    (Hy vọng sẽ thích bánh ngọt này, xem ra rất ngon)

    "Uyển Đậu tiểu thư! Ngươi còn bôn ba vì tiệc Đoan Ngọ ư? Xin lỗi, lần trước.. Ta không bảo vệ tốt thành quả."

    (Chút nữa quên việc này, dù gì Alendi cũng bận biểu diễn, ta phải)

    Cảm ơn hắn, đồng thời nói cô đã có cách ứng phó.

    "Đừng khách sáo, chuyện của Uyển Đậu tiểu thư, cho dù lúc nào ta cũng là chỗ dựa vững chắc của ngươi."

    "Vậy sau này tìm ngươi giúp, không được từ chối nhé!"

    "Dĩ nhiên không sao, dạo này ta đang chăm chỉ để có thể cống hiến cho Uyển Đậu tiểu thư."

    Bức tranh sau lưng Alendi vẽ phong cảnhh khắp nơi như thể sao chép một góc của Viên Minh viên.

    "Đến lúc đó tiểu nhân sẽ giúp Alendi đại nhân chuẩn bị bánh ngọt, xin đừng chê."

    "Đương nhiên không chê! Uyển Đậu tiểu thư coi trọng tiệc Đoan Ngọ, nhưng cũng phải tự chăm mình."

    "Cảm ơn! Alendi, ta còn có việc nên đi trước đây."

    Sau khi tạm biệt Alendi, cô đi vào nơi ở của Tề Mặc, bị cửa lớn đột nhiên đẩy ra đụng: "Ây da, đau chết!"

    Nhìn y phục thái giám của người gõ cửa, khuôn mặt này, không phải là Trương công công sao!

    "Thiếu chủ, mau cản thái giám kia lại!" Tề Mặc la lớn.

    "Ngươi chạy cái gì? Có phải đã làm gì khuất tất không?"

    "Thiếu chủ, nô tài chỉ phụng mệnh đến lấy đồ, giờ phải về báo với nương nương."

    "Còn ngụy biện? Tại hạ chỉ đi một lúc, bộ phận cơ quan đặt trên bàn bị hỏng, còn nói không phải ngươi?"

    "Đại nhân, nô tài nào dám chạm vào! Nô tài chỉ nhắc nhở, phi tần hậu cung và nam nhân gặp lén, rất dễ bị mất mạng.."

    Không ngờ tên thái giám này ghê vậy, Tề Mặc biết sự việc nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn cô.

    "Đừng cãi với hắn, chúng ta về phòng kiểm tra xem có thể sửa chữa không."

    "Vẫn là thiếu chủ hiểu lý lẽ, vậy nô tài không làm phiền nữa."

    Nếu đã bị nắm thóp, chỉ có thể để Trương công công rời đi, cơ quan lại bị người ta hoại, tiệc Đoan Ngọ này còn diễn ra thuận lợi được không?
     
  8. CHƯƠNG 9: Dao trì tiên nữ (9-5 & 9-6)

    Vốn cho rằng lấy được tư cách vào tiệc Đoan Ngọ, nhưng sự chuẩn bị cả tháng nay bị hủy trong một ngày, phải nghĩ cách khác..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    9-5: Hoàng hôn xuất hành.

    Cùng Tề Mặc về nơi ở kiểm tra, phát hiện phần cơ quan hư hỏng nghiêm trọng, sợ không thể dùng: "Đều do ta, gây thù trong hậu cung quá nhiều, ngươi và các cung nhân vất vả rồi, cứ bị.."

    "Trời không tuyệt đường người, có lẽ còn có cách cứu vãn."

    "Căn bản không có thời gian chuẩn bị, ta bẩm báo hoàng thượng, nói ta đã phụ kỳ vọng.."

    "Trước đó tại hạ đã gửi một nửa thành phẩm đến thị trấn để sư phụ nghiên cứu.."

    (Nửa thành phẩm? Nếu sửa đổi nửa thành phẩm, có thể chắp vá một chút, chi bằng)

    Lấy nửa thành phẩm về, cải tạo nó để dùng biểu diễn.

    "Tin ta, ta sẽ nghĩ cách làm xong, hoàn thành sân khấu biểu diễn."

    "Tề Mặc.."

    "Tại hạ đi mượn xe ngựa, rời khỏi Viên Minh viên trước khi quá muộn."

    Dù chỉ có một hi vọng, cũng không muốn từ bỏ. Sự cảm tạ từ nội tâm với Tề Mặc càng khó nói ra lời, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là tới thị trấn tìm sư phụ của Tề Mặc.

    Thủ vệ cửa nam kiểm tra chặt chẽ người đi qua: "Các ngươi là ai, đưa lệnh bài ra sẽ cho đi!"

    "Ta cùng hoàng hậu đến thị trấn lấy một số thứ, phiền thị vệ đại ca giúp đỡ, hãy thả hai chúng ta ra."

    Thị vệ giữ cửa sau khi kiểm tra thủ dụ đưa đến, nét mặt dịu xuống: "Nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không mặt trời lặn thì không đi được."

    "Cảm ơn thị vệ đại ca nhắc nhở, bọn ta đi đây."

    9-6: Hội hoa trong trấn.

    Vội đến trấn trước khi trời tối, gặp được lễ hội, trên đường rất náo nhiệt. Còn có hai vũ sư nhảy múa lễ hội, chuông màu trên đó lấp lánh, nghe vui tai.

    "Có cả vũ sư, ngươi xem, còn có cả dàn nhạc và xe diễu hành này!"

    "Ngươi đừng quên mục đích lần này của chúng ta." Bị náo nhiệt trước mắt thu hút, Tề Mặc thấy Phùng Linh Anh thích hội hoa, liền đồng ý: "Phía trước là khách điếm của sư phụ, hay là tại hạ đi bái kiến sư phụ, còn ngươi ở đây xem múa lân?"

    "Tốt quá! Tề Mặc, ngươi mau trở về a, đừng để ta đợi quá lâu."

    "Ta biết.."

    Hai bên vệ đường treo đầy đèn lồng, phố xá đông đúc nào người nào lân. Cảnh này khiến cô nhớ lại những ngày lễ cùng gia đình.

    (Cũng không biết lúc nào mới tập hợp đủ Bạch Sơn Tú Quyển, mình còn có cơ hội trở về không)

    Múa lân đi đến, chỉ cách cô vài bước, cô vội vã lùi lại liền va trúng người phía sau. Hoảng hốt xin lỗi, nói mình không phải cố ý.

    "Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, dám đụng đến lão gia nhà ta!"

    "Thái độ gì thế, ta tạ lỗi rồi mà?"

    Cô đụng vào nam tử trung niên, duỗi tay cản lại tùy tùng: "Không sao! Đừng làm chậm trễ chính sự."

    "Vẫn là vị lão gia này nói lý.."

    Đang muốn nói cảm ơn mới phát hiện có người đứng sau. Bỗng mũi bị bịt bằng khăn tay, sau khi ngửi được mùi hương gì đó, mắt cô dần mơ hồ rồi mất ý thức..
     
    Heo Bảo Bảo likes this.
  9. CHƯƠNG 9: Dao trì tiên nữ (9-7 & 9-8)

    Vốn cho rằng lấy được tư cách vào tiệc Đoan Ngọ, nhưng sự chuẩn bị cả tháng nay bị hủy trong một ngày, phải nghĩ cách khác..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    9-7: Chim lồng cá chậu.

    Cảm giác không thoải mái khi thân thể đụng trúng vật cứng, từ từ tỉnh lại, trên dưới lắc lư khiến Phùng Linh Anh nhận thức rõ bản thân đang trong kiệu.

    (Chuyện gì vậy! Không xui xẻo vậy chứ, gặp cướp sao)

    Hai tay bị trói chặt, miệng bịt kín. Có tiếng nói cười ở ngoài kiệu, cả giọng của một người đàn ông quen thuộc liên tục hét lên: "Trần Uyển Quân!.. Trần Uyển Quân!"

    (Là Tề Mặc! Ta phải nói ta bị bắt cóc rồi)

    Cố gắng giãy giụa làm khăn tay buông lỏng ra, phun ra khỏi miệng, thò đầu ra lưới cửa sổ hét to: "Tề Mặc! Ta ở đây! Cứu mạng!"

    Người hầu đi theo kiệu thấy cô hô lên, lập tức mở cửa kiệu: "Im miệng, hét cái gì?"

    "Các ngươi lại dám trói ta, biết ta là ai không? Biết điều thì mau thả ta rời khỏi!"

    Tên người hầu thấy cô vẫn phản kháng, tung chân đá vào phần bụng. Cô nhất thời quên la hét chỉ có thể dùng tay ôm lấy bụng, tránh né từng đợt đạp tới.

    "Kêu đi, sao không kêu! Vừa nãy ngươi không phải rất giỏi kêu ư?"

    "Đừng đá nữa, đau quá.. Ta không kêu nữa, không kêu nữa!"

    "Thành thật chút, bằng không ngươi đừng mơ dễ chịu."

    Có lẽ tiếng người đi đường lấn át tiếng hét của cô, cô không thấy Tề Mặc đến giải cứu, tên người hầu khóa cửa xe kiệu, chiếc xe vẫn đi tiếp..

    9-8: Mình đầy thương tích.

    Đêm đã khuya, đám người hầu khiêng kiệu nhanh, quanh vòng cửa sau trạch viện mới dừng.

    "Nhanh nhẹn chút, đừng để bị trông thấy."

    Sau khi nghe tên người hầu dặn dò, hai người hầu khác khiêng kiệu lên, vào nhà từ cửa sau, liền rẽ vào nhà kề đưa người vào trong.

    Sau khi khóa cửa phòng, cô mới dần dần tỉnh lại. Khó khăn di chuyển người, nhìn rõ môi trường xung quanh.

    (Đây là đâu? Sớm biết, ta đã theo sát Tề Mặc)

    Có tiếng bước chân vội ngoài cửa, có người đến! Cô vừa nhắm mắt lại, cửa phòng bị đẩy ra, một chậu nước lạnh giội lên người cô.

    "Sắc mặt không tệ, không chết là được. Chờ Thư Phi nương nương tới, sẽ đích thân lột xác ngươi."

    Cứ nghĩ người này trả thù chuyện cô va phải hắn, không ngờ lại liên quan đến Thư Phi.

    "Tiểu cô nương, cô đụng phải người không được đắc tội, hãy chờ ở đây đi."

    "Ngươi giúp Thư Phi làm việc dơ bẩn, không sợ hoàng thượng lấy mạng ư!"

    "Ngươi chỉ là một phi tử thất sủng, hậu cung nhiều nữ nhân, thiếu một hai người không ai biết được. Ta khuyên ngươi cứ nghĩ sẵn di ngôn, có thể ta sẽ chuyển lời cho Trần đại nhân."

    Nam tử trung niên thấy cô không trả lời, liền quay người dẫn theo tên người hầu nọ rời đi, dặn dò tùy tùng khóa cửa cẩn thận.

    Ngày hôm sau, người hầu đưa đến một chén nước, nâng cằm đổ cho cô uống, ngoài ra không cho ăn cơm.

    Miệng khô, bụng đói, không còn chút sức lực để bò dậy. Ngày mai là tiệc Đoan Ngọ, không chỉ biểu diễn không thành công, còn bị bắt cóc đến đây, an nguy không rõ.

    "Đói quá.. Ta muốn ăn, ta muốn uống."

    Vừa dứt lời, nghe tiếng mở cửa, tiếng bước chân đến gần, một tô mì nước đặt trước mặt cô.

    "Nhanh ăn đi, nếu không chẳng có sức trốn thoát đâu."

    Nghe lời này cô mới ngẩng đầu lên nhìn: "Tề Mặc.. Ngươi, cuối cùng ngươi cũng đến cứu ta rồi.."

    "Ta biết, ngươi chịu khổ rồi! Việc cấp bách là rời khỏi đây, tại hạ trộm áo quần cho ngươi, chọn một cái thay đi!"
     
    Heo Bảo Bảo likes this.
  10. CHƯƠNG 9: Dao Trì tiên nữ (9-9 & 9-10)

    Vốn cho rằng lấy được tư cách vào tiệc Đoan Ngọ, nhưng sự chuẩn bị cả tháng nay bị hủy trong một ngày, phải nghĩ cách khác..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    9-9: Truy kích nguy hiểm.

    Sau khi thay đồ hạ nhân, theo Tề Mặc ra khỏi phòng. Xung quanh không có thị vệ, Phùng Linh Anh thấy lạ nhưng quan trọng nhất là rời khỏi đây trước.

    Khi đến cửa sau, nhìn thấy xe ngựa đang đợi ở cổng.

    "Mau lên xe, nếu không họ phát hiện đuổi theo, sẽ rắc rối!"

    Sau khi lên xe, Tề Mặc điều khiển xe ngựa hướng đến Viên Minh viên, tảng đá trong lòng cô buông xuống: "Tề Mặc, ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta."

    "Nếu không phải tại hạ nghe được tiếng gọi, theo dõi cỗ kiệu tìm tới, sợ ngươi không giữ được tính mạng."

    "Không ngờ Thư phi hạ thủ ác như thế, phái người bắt cóc ta.. ngươi lấy được nửa thành phẩm kia rồi sao?"

    "Ừ, hôm qua tại hạ đã nhờ người đưa đến Viên Minh viên, chắc các cung nhân đã cải tạo rồi."

    Đang muốn khen Tề Mặc làm việc thỏa đáng, nhưng Tề Mặc bỗng quay đầu lại nhìn phía sau xe ngựa.

    "Lão gia, tên xấu xa đó ở phía trước!"

    "Không hay rồi, họ đuổi đến rồi!"

    Sắp đến Viên Minh viên rồi, bọn họ vẫn dám đuổi tới. Cô bảo Tề Mặc điều khiển xe ngựa đến cửa nam, thu hút thị vệ.

    "Làm theo lời ngươi."

    Vội dừng xe lại, chạy về cổng Nam, người ngựa sau lưng thấy cô định chạy vào Viên Minh viên, tăng tốc đuổi theo.

    "Thị vệ đại ca, cứu mạng! Ta là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, có kẻ trộm đang đuổi theo chúng ta." Vừa muốn lấy thủ dụ ra, lại phát hiện trong tay áo đã trống không.

    "Thị vệ đại nhân, nô tài là gia bộc của Tào Thông Phán, tiện nữ này là nha đầu của lão gia nhà ta, trộm tiền tài bỏ đi theo trai, nô tài phải bắt đôi cẩu nam nữ này về."

    "Cẩu nô tài ngươi nói bậy! Rõ ràng các ngươi bắt cung phi tần hậu cung, muốn giết người diệt khẩu!"

    "Còn không mau theo ta trở về, có lẽ lão gia sẽ tha mạng cho ngươi!"

    Thấy tặc nhân sắp thắng, Tề Mặc tức không nói nên lời, đá bay tên người hầu kia, thị vệ canh cửa thấy vậy liền kề đao lên cổ Tề Mặc.

    9-10: Cảnh đẹp Dao Trì.

    "Dừng tay, mau bỏ đao xuống!" Giọng nói quen thuộc khiến Phùng Linh Anh thấy nhẹ nhõm, có lẽ hắn như vị cứu tinh có thể xuất hiện mỗi khi cô cần nhất: "Thiếu chủ, người không sao chứ?"

    "Ta không sao! A Lý Cổn, may mà ngươi kịp thời xuất hiện. Ngươi tạm giam bọn chúng trước, đợi ngày mai cùng ta diễn kịch hay."

    Buổi chiều ngày hôm sau, tiệc Đoan Ngọ được cử hành đúng giờ, các cung nhân tuần tự bày tiệc trên thuyền. Tiếng nhạc tấu lên, hoàng đế theo thái hậu vào chỗ, hoàng hậu theo sau, đợi chúng hậu phi ngồi xuống, tiệc bắt đầu.

    "Hoàng thượng, cũng trễ rồi, để cung nhân biểu diễn nhé?"

    Hoàng thượng gật đầu ý bảo cung nữ, chỉ thấy cung nữ đi đến lan can hướng thuyền hoa, phất khăn tay trên mặt nước. Lúc đó, mặt nước nổi lên gợn sóng, một tòa kiệu từ trong nước trồi lên. Một nữ tử mặc diễn phục đi qua cầu đến giữa hồ, hành lễ với mọi người.

    Người trong cung chơi nhạc, nữ tử nhảy múa, hát lên khúc động lòng người, mặt hồ sương khói, cảnh đẹp như tranh. Tuệ quý phi thấy Nghi tần biểu diễn thành công, ngón tay bấm chặt lại suýt bị thương.

    "Đây là?"

    "Hoàng ngạch nương, đây là tiết mục Đoan Ngọ của Nghi tần và Uyển Quân, tên là 'Đào hoa đình ký', thái hậu có thích không?"

    "Chuyện Nghi tần hát, ai gia mới nghe lần đầu, đúng là thú vị."

    "Hay là để Uyển Quân xuất hiện, giải thích cho hoàng ngạch nương."

    Nghe hoàng hậu gọi, cô bước ra từ bình phong. Thư phi thấy cô bình yên vô sự, sắc mặt thay đổi: "Sao ngươi lại ở đây?"

    "Thư phi tỷ tỷ, sao thần thiếp lại không thể ở đây?" Thư phi tự biết đã lỡ miệng, chỉ có thể tròn mắt căm hận nhìn cô: "Hoàng thượng, thần thiếp còn cho rằng sẽ âm dương cách biệt, không thể gặp được người nữa.."

    "Lời này là có ý gì?"

    "Thần thiếp xuất cung tìm cao nhân nhiều ngày, muốn tạo ra khói này, nào ngờ bị kẻ xấu bắt cóc, gần như mất mạng." Hoằng Lịch thấy sự bất thường của cô, quỳ dưới đất vừa nũng nịu vừa giả khóc, không khỏi buồn cười: "Thần thiếp rất sợ, bọn người xấu đó nói phụng mệnh.. Thư phi tỷ tỷ."

    "Trần Uyển Quân! Ngươi vu khống, lại dám hắt nước bẩn lên người ta? Thần thiếp bị oan! Nếu thần thiếp có ý hại Uyển Quân, thần thiếp chết không yên."

    Thấy Thư phi ngụy biện, đành ra hiệu cho Minh Tương mời A Lý Cổn đi. Một lúc sau, A Lý Cổn dẫn Tào Thông Phán ra ngoài: "Thần khấu kiến hoàng thượng!"

    "Bình thân đi! A Lý Cổn, nói xem rốt cuộc là chuyện gì?"

    "Hoàng thượng, hôm qua thần cứu được Uyển Quân thiếu chủ bị truy sát, lúc đó Tào Thông Phán còn định lừa gạt thị vệ, may mà thần đến ngăn cản kịp."

    "Khốn kiếp! Tào Lập Nhân, ngươi nhắm vào ái phi của trẫm, muốn chiếm đoạt sao!"

    "Hoàng thượng, người cho thần mười lá gan thần cũng không dám làm vậy.."

    "Còn muốn ngụy biện? Nói, là ai chỉ thị ngươi làm thế?"

    Tào Thông Phán quỳ trên mặt đất nhìn qua chỗ phi tần, liên tục khấu đầu xin tha, một mình nhận hết tội lỗi. Không ngờ rằng Tào Lập Nhân mạo hiểm giấu cho Thư phi, chỉ thấy Thư phi đắc ý, còn nhìn cô. Để không làm gián đoạn tiệc Đoan Ngọ, A Lý Cổn dẫn Tào Lập Nhân đến hình bộ, vở kịch này mới tạm kết thúc.

    Còn Tuệ quý phi ở bên, sau khi trừng mắt nhìn Thư phi liền nhìn cô, ánh mắt xấu xa.

    /HẾT CHƯƠNG 9/
     
    Heo Bảo Bảo likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...