Welcome! You have been invited by Root to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 80: Mới bao lớn đã đòi hun với chả hít.

[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau, Tô Khả Khả theo thường lệ uống mấy ngụm liền uống xong ly sữa bò, uống xong cô đưa đáy cốc cho chú nhìn.

"Chú, cháu đi học đây, buổi tối gặp lại!"

Tiểu nhóc con chạy nhanh như chớp, Tần Mặc Sâm không khỏi lắc đầu.

Dì Lâm ở một bên cười nói: "Khả Khả mỗi khi muốn đi gặp bạn thì đều vội vàng như vậy."

Tần Mặc Sâm vừa nghe đến chữ "Bạn", hắn liền nghĩ ngay đến việc cô kết bạn với những tên đàn ông.

Về phương diện kết bạn, hắn tuyệt đối không thể dung túng, một số quan điểm và giá trị về cuộc sống của cô gái nhỏ này còn chưa có hoàn thiện, hắn phải hướng dẫn để cô không đi nhầm đường mới được. Đặc biệt là chuyện phải cần đề phòng những tên đàn ông đó, thời gian tới hắn cần phải nói thêm chuyện này với cô rồi.

"Dì Lâm."

Dì Lâm vội vàng đáp: "Tứ gia."

"Hôm nay có thể tôi sẽ về trễ một chút, nếu nhóc con trở về hỏi đến tôi, thì dì hãy nói cho nhóc ấy biết."

Tần Mặc Sâm mới vừa nói xong rồi lại nói: "Thôi quên đi, để tôi tự mình nói với cô ấy."

Vì thế, người đang ngồi ở tàu điện ngầm học từ đơn Tô Khả Khả đã nhận được một tin nhắn từ chú mình: "Nhóc con, hôm nay chú sẽ về trễ một chút, cháu ăn cơm tối trước, đừng chờ chú."

Tô Khả Khả vội vàng hỏi hắn: "Chú tăng ca sao? Chú giữ gìn sức khỏe thân thể, đừng để quá mệt mỏi. Nếu trước tám giờ chú chưa trở về, cháu sẽ đi tìm chú, bởi vì cháu là vệ sĩ nhỏ của chú."

Tần Mặc Sâm trả lời: Không phải tăng ca, là có người thiếu ăn đòn, tôi đi dạy dỗ một chút, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ về trước tám giờ.

Tô Khả Khả nghĩ, là chú đang muốn đi đánh người sao?

Chú cư nhiên muốn đi đánh người?

Tô Khả Khả phát ngốc một lúc, đáp lại: Rất tốt chú, nhưng nếu cần thiết thì chú hãy để vệ sĩ của chú làm nhé, đánh người cũng rất mệt mỏi.

Đầu bên kia Tần Mặc Sâm nhìn thấy tin nhắn liền cười đến sung sướng.

Cô gái này cư nhiên lo lắng cho hắn, sợ hắn mệt mỏi vì đi đánh người khác.

Làm sao lại mệt, thắng nhóc Tần Tuấn Trì kia chịu đòn rất tốt, không mệt.

Tô Khả Khả bước vào cổng trường, hòa vào dòng học sinh.

Nhìn thoáng qua, nam sinh nữ sinh đều mặc đồng phục học sinh cười nói rôm rả, đi về phía giảng đường.

Cô rất thích bầu không khí này. Trước kia ở thôn Đào Hoa, cô thường ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ trong ngôi nhà tranh để đọc sách, hoặc là đem một cái băng ghế nhỏ ngồi trước mái nhà tranh, đôi mắt liếc nhìn sang cây đào ở trên núi, nhìn những bông hoa đào, có những bông đã kết trái, hoặc những bông đang lụi tàn, và những chú chim sẻ đang kêu ríu rít đậu trên thân cây.

Cảm giác bây giờ so với lúc đó hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không tệ. Khi ngồi trong lớp học, bầu không khí khẩn trương trong lớp sẽ khiến lòng ham học của một con người trở nên mạnh mẽ hơn.

"Mạn Mạn, trời ạ, tớ rất nhớ các cậu." Tô Khả Khả thẳng thắn bày tỏ sự nhớ nhung của mình.

Tần Hành nói không nên lời, "Khả Khả à, không phải chỉ mới hai ngày không gặp thôi sao, cứ như một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau vậy."

Tô Khả Khả cười ha ha: "Bởi vì tớ cảm thấy rất lâu, người xưa nói rằng, một ngày không gặp như cách ba thu, chỉ xem ý trên mặt chữ, rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của tớ."

La Mạn phụt cười, hỏi cô: "Khả Khả, lần trước tớ ghi lại các điểm quan trọng cho câu, bây giờ cậu còn nhớ không?"

"Nhớ, tớ học thuộc hơn một rồi, phần còn lại thì tớ sẽ học thuộc trước khi kiểm tra."

La Mạn cho nàng một ngón tay cái: "Giỏi lắm, cứ tiếp tục phát huy như thế này, thì điểm trong bài kiểm tra sắp tới của cậu sẽ chắc chắn hơn trung bình."

"Mau học đi, tan học lại trò chuyện tiếp." Triệu Khả Tâm nhắc nhở nói.

Tô Khả Khả quay lại hàng ghế của mình, nhìn thấy lưng dựa của chiếc ghế nhẵn nhụi, cô thốt lên một tiếng: "Hả?"

Cô thường cắt một tờ giấy vàng dán vào lưng ghế, nhưng bây giờ sao lại không thấy đâu?

Bao Thần ở phía trước quay đầu lại nhìn cô, "Bạn học Tô Khả Khả, cậu đang tìm mảnh giấy màu vàng có viết chữ" sơn "sao?"

Tô Khả Khả gật đầu.

Bao Thần giải thích nói: "Lớp phó vệ sinh cho rằng đồ đó của cậu làm cho khung cảnh của lớp học không được đẹp, nên đã xé đi. Nhưng mà, tại sao cậu lại dán một tờ giấy màu vàng lên chỗ ngồi của mình, mặt trên còn viết chữ ' sơn '?" Tô Khả Khả vốn không định nói cho người khác biết, nhưng mà bây giờ lại có người hỏi, cô giải thích nói: "Tớ ngồi ở cuối cùng, sau lưng không có chỗ dựa vào, phong thủy rất kiêng kỵ điều này. Phía trước là bàn học, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, như vậy mới có thể trở thành khu vực học tập.

Cách cục là bị sinh khí vây quanh. Khí vượng thì may mắn cũng vượng, như vậy khi học tập thì mới có thể tĩnh tâm."

Bao Thần nghe xong thì sửng sốt.

Tô Khả Khả giải thích xong một lúc, cô dừng ánh mắt trên ấn đường của cậu ta, hảo tâm nhắc nhở một câu: "Bạn học Bao Thần, hôm nay cậu đừng đi đâu một mình, nếu có đi đâu thì hãy nhớ rủ ai đó đi cùng đi."

Bao Thần nhìn cô một cách khó hiểu, hắn cảm thấy Tô Khả Khả có chút kỳ quái.

Còn những lời khuyên của cô, hắn đương nhiên không để trong lòng, hắn là con trai cũng không phải là con gái, làm gì cũng phải có người khác đi cùng, ấu trĩ.

Tô Khả Khả nhìn thái độ hắn không cho là đúng, cũng không nói gì nữa.

Ấn đường của Bao Thần hơi tối, trong ngày hôm nay sẽ có tai nạn đổ máu, bất quá tai nạn này cũng không lớn, cho nên cô cũng chỉ nhắc nhở một chút, nếu hắn không để trong lòng, cô cũng không quan tâm.

Không nghĩ tới, chuyện này rất nhanh đã linh nghiệm.

Thời gian giữa giờ tiết thể dục, Bao Thần không về lớp, nghe nói là bị vài tên tụ tập với nhau kéo đến một góc đánh, sau đó có bạn học đi ngang qua mới đưa hắn đến phòng y tế.

Vài người phía trước Tô Khả Khả đang nhỏ giọng bàn tán chuyện này.

"Nghe nói sáng sớm hôm nay, hoa khôi Tưởng Phương Phỉ lớp một năm nhất và sinh viên năm ba Từ Hạo bị gọi lên văn phòng để nói chuyện. Bao Thần bị đánh có lẽ cũng liên quan đến chuyện này."

"Chuyện gì đã xảy ra? Nói mau nói mau!" "Theo một ít thông tin nói, buổi tối thứ sáu tuần trước, Bao Thần đã tình cờ gặp được hai người đang trốn trong lùm cây hôn nhau, chậc chậc, tay đều đưa vào trong quần áo. Mọi người đều không ngờ đến, có nhiều người theo đuổi hoa khôi giảng đường như vậy, cô ta cũng không nói rõ là đồng ý ai, kết quả đột

Nhiên ở đâu nhảy ra một tên năm ba Từ Hạo."

"ahihi, tại sao lại là Từ Hạo? Tên đó ngoại trừ gia thế, hắn còn có cái gì chứ?"

"Nghe lời nói đầy sự ghen tỵ của cậu xem, chỉ cần xuất thân từ Từ gia là đủ rồi, đó là một trong tứ đại hào môn ở đế đô đó."

"Nhưng gia thế của nữ thần tôi cũng không kém, Tưởng gia ở kinh đô được xếp vào hàng top mười đó. Cho nên tôi cảm thấy nữ thần nhất định là bị tên phú nhị đại kia cưỡng ép.."

Tô Khả Khả nghe được một nửa cũng không dám nghe hết, khuôn mặt khẽ đỏ lên.

Tô Khả Khả từ nhỏ lớn lên ở thôn Đào Hoa, Những người cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có sư phụ và ma, xem sách cũng đều là sách phong thủy, cô tưởng rằng mình đối với chuyện nam nữ cũng thực sự hiểu rõ. Thực tế, cô chỉ nghĩ là đắp chung chăn rồi nói chuyện phím là có thể sinh con. Xét cho cùng, nhà của Tô Khả Khả và sư phụ của cô quá nghèo, TV cũng không có, di động của hai người cũng là di động cũ, ngoài việc thỉnh thoảng cô đi ra ngoài mua những thứ như giấy tiền vàng bạc hay la bàn, cũng chỉ có thời điểm khi sư phụ có việc mới dẫn cô đi ra nhìn thế giới bên ngoài.

Nhiều người nói thời cổ đại phụ nữ không ra đường nhưng họ vẫn có các ma ma dạy dỗ nghi thức lễ nghi và những chuyện nam nữ, nhưng Tô Khả Khả thì không có. Ông lão Tô là một ông lão thô kệch, ngoại trừ dạy phong thủy cho cô, về phương diện nam nữ ông chưa từng nhắc đến.

Sự hiểu biết của Tô Khả Khả về phương diện này rất hẹp, những thứ mà cô biết được đều dựa trên sách vở mà cô đọc được.

Cho nên Tô Khả Khả bây giờ rất thẹn thùng. Cô biết con người thời nay không thể so sách với những người xưa trong sách vở được, phong tục tập quán bây giờ cũng rất cởi mở. Nhưng --

Thời cổ đại mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn, bây giờ hiện đại thì hơn hai mươi tuổi thậm chí ba mươi tuổi mới kết hôn, mười bảy mười tám tuổi bây giờ tương đương với mười một mười hai tuổi thời cổ đại. Ách, mới bao lớn, mà đã hôn môi?

Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 81: Tám chuyện, dung mạo của hoa khôi.

[HIDE-THANKS]Lúc Bao Thần từ phòng y tế trở về, trên mặt đã dán một đống băng dán cá nhân, khóe miệng sưng tấy, còn được bôi thuốc, nhìn vô cùng thảm.

Nghe nói đám người kia sau khi đánh cậu ta xong thì liền bỏ chạy, là một đám người lạ mặt, Bao Thần căn bản không biết chúng.

Bao Thần thận trọng ngồi xuống chỗ của mình, nhe răng trợn mắt hừ một tiếng, "Do lơ là mà thôi, căn bản không phải do lão tử đi mách!"

Tô Khả Khả nhỏ giọng nói thầm: "Không phải cậu cáo mách, nhưng tin tức này từ chính miệng cậu truyền ra, tớ đã từng nhắc nhở cậu rồi, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

Bao Thần nghe vậy, chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô. "Bạn học Tô Khả Khả, lúc trước cậu nói tớ không nên đi một mình, chẳng lẽ cậu biết có người muốn đánh tớ?"

Tô Khả Khả mỉm cười, chỉ chỉ ấn đường của mình: "Tớ không biết cậu sẽ bị người vây đánh, chỉ là phát hiện ấn đường của cậu hơi đen, trong hôm nay sẽ gặp phải họa sát thân."

Bao Thần một mặt khó hiểu, hiển nhiên không tin những lời này, "Mặc kệ là bởi vì cái gì, tóm lại cám ơn cậu, mặc dù tớ không tránh, nhưng phần ân tình này của cậu tớ sẽ nhận."

Tô Khả Khả: ".. Không cần khách khí."

Đầu năm nay nói thật ra cũng không ai tin, cô cũng rất bất đắc dĩ.

Chuyện giữa hoa khôi Tưởng Phương Phỉ và Từ Hạo cứ như vậy nói một truyền mười lọt vào trong tai của Tưởng Nguyệt Nguyệt.

Khi biết tin cô ta rất sốc, kiên quyết không tin.

"Không thể nào! Các cậu đừng nói bậy nói bạ!"

"Nói bậy chỗ nào, chính mắt Bao Thần nhìn thấy hai người họ hôn nhau."

Bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi cô ta: "Tớ nói này Nguyệt Nguyệt, sao cậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Từ Hạo mặc dù thành tích bình thường, nhưng trong nhà có tiền nha, về sau nói không chừng có thể kế thừa sản nghiệp Từ gia, đây chính là Từ gia đó, một trong tứ đại gia tộc ở Đế Đô, chị của cậu có thể gả vào đó, cậu không thấy vui sao? Hì hì, nếu tớ có thể gả vào đó, có nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh."

"Nhưng mà cũng thật kỳ quái, bình thường cũng không thấy hai người bọn họ qua lại với nhau, sao lại ở cùng một chỗ với nhau chứ." Cô gái cùng bàn lầm bầm nói.

Tưởng Nguyệt Nguyệt nắm chặt quyển sách trong tay, nắm vô cùng chặt, đến cả môi dưới cũng sắp bị cắn nát luôn rồi.

Từ Hạo rõ ràng là bạn trai của cô ta!

Trường học cũng khá tiến bộ thoải mái, không nghiêm cấm yêu đương nhưng lại cấm có các cử chỉ thân mật trong khuôn viên nhà trường, chính cô ta cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của nhau, cho nên mới giấu diếm chuyện này.

Làm sao mà chỉ trong chớp mắt, anh Từ Hạo cùng Tưởng Phương Phỉ lại dính líu quan hệ với nhau rồi?

Số lần cô ta mang theo Tưởng Phương Phỉ cùng nhau đi gặp Từ Hạo, cũng chỉ có 3 lần mà thôi.

Tưởng Nguyệt Nguyệt đột nhiên gục xuống bàn, nghẹn ngào khóc rống lên.

Cô ta nhất định phải tìm Tưởng Phương Phỉ cùng Từ Hạo đòi một lời giải thích.

Cũng không biết Tưởng Phương Phỉ đã giải thích với Tưởng Nguyệt Nguyệt như thế nào, thời điểm đến xế chiều, tâm tình của Tưởng Nguyệt Nguyệt không còn tệ như trước nữa, cô ta nói với cô bạn cùng bàn rằng người đi cùng chị gái cô ta không phải Từ Hạo, là do có người nhận nhầm.

Cái dáng vẻ mà Tưởng Nguyệt Nguyệt cật lực cố gắng giải thích với người khác khiến cho Tần Tinh phải trợn tròn mắt.

Thời điểm cùng Tô Khả Khả nói chuyện phiếm, cô ấy lại một lần nữa cảm thán: Tưởng Nguyệt Nguyệt này thật sự rất ngu ngốc.

Tô Khả Khả nghĩ nghĩ, nói: "Cô ta chỉ là có hơi hiếu thắng, kỳ thật tâm tư cũng không xấu."

"Khả Khả, sao cậu lại có thể đứng về phía doanh trại của quân địch như thế được? Nhớ lại ngày đó cô ta đã chế nhạo cậu như thế nào."

Tô Khả Khả ồ một tiếng, vội vàng thừa nhận sai lầm của mình, "Tớ chắc chắn là sẽ kiên quyết đứng về phía doanh trại của mình rồi."

"Như này còn tạm được. Nhưng mà, nếu như giữa Tưởng Nguyệt Nguyệt và Tưởng Phương Phỉ chỉ được chọn một người làm kẻ địch, tớ tình nguyện chọn loại người như Tưởng Nguyệt Nguyệt này, ít nhất thì nếu cô ta muốn làm gì thì sẽ làm cho bằng được, không giống một số người, ha ha, tớ chỉ cần nhìn thấy bộ dáng liễu yếu đào tơ của cô ta là lại thấy phiền."

Lúc Tần Tinh nói những lời này, một nữ sinh tóc dài xõa trên vai vừa vặn đi ra từ phòng vệ sinh nữ, vừa đi vừa nói cười với nữ sinh bên cạnh đi ngang qua hai người.

Nếu chỉ xét riêng về ngoại hình, cô gái này thực ra còn kém Tần Tinh, thậm chí nếu La Mạn chỉ cần thoáng trang điểm một chút, cũng không kém gì cô gái này, nhưng nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp của nữ sinh này lại mang đến cho người ta cảm giác sạch sẽ mà mĩ lệ, cộng thêm với mái tóc đen dài như một tấm áo choàng nhẹ xõa ở trên vai, hoàn toàn chính là vẻ đẹp của mối tình đầu quốc dân.

Bất quá sau khi nhìn qua gương mặt của cô ta Tô Khả Khả không nghĩ muốn tiếp xúc với cô ta.

Tần Tinh bên cạnh phóng ra một cái lườm nguýt, cười lạnh nói: "Khả Khả, cậu biết vì sao thành tích của La Mạn tốt như vậy, mà lại học ở ban ba không? Lúc trước có một bà mẹ âm thầm tìm La Mạn, cho cậu ấy một khoản tiền, lại còn lấy thân phận địa vị ra uy hiếp cậu ấy, vừa dụ dỗ vừa đe dọa lợi ích, La Mạn mới từ bỏ gạch tên ra khỏi ban nhất. Cậu ấy vừa rời đi, một người thành tích đến ngay cả ban ba cũng không thể bước chân vào được Tưởng Phương Phỉ lại hiên ngang tiến vào."

Tần Tinh nói đến đây liền bĩu môi, "Được rồi, chính Mạn Mạn cũng không để tâm việc này, tớ cũng không đề cập đến nữa, dù sao thì đối phương cũng có tiền, ngu sao không lấy, Mạn Mạn học ở đâu cũng vậy cả, người có thành tích đứng đầu toàn trường luôn luôn là cậu ấy."

Tô Khả Khả gật gật đầu, biểu thị tán thành.

"Đại Tinh, ngoại hình của Tưởng Phương Phỉ này thật ra tớ cũng không thích lắm."

Tần Tinh đột nhiên có hứng thú, "Nói như thế nào?"

"Mũi của cô ta có ba đường cong, mặc dù ba đường cong không quá rõ ràng. Cái mũi trong tướng mạo chính là viên quan thẩm biện, một chiếc mũi đoan chính, cao thẳng, mũi mượt mà không bị lộ, đây là tướng mũi thượng thừa, người như vậy là người chính trực, làm việc quang minh chính đại, tài vận dồi dào, hì hì, ví dụ như chú của tớ vậy."

Tần Tinh trong lòng thầm phun tào: Sao mình lại không thấy Chú Tư tốt như vậy ta?

"Cánh mũi bên ngoài, mỏng và không có thịt, phần chóp mũi rủ xuống, hướng vào phía trong cong lại, lại nhọn như mỏ diều hâu. Loại này được gọi là mũi diều hâu, mũi của Tưởng Phương Phỉ chính là loại này. Nhưng mà, tớ rất ít gặp thấy nữ sinh có dáng mũi diều hâu, dựa trên sách ghi chép và những gì mà tớ đã thấy thì đây là dáng mũi của nam giới.

Những người sinh ra có mũi diều hâu hầu hết đều là người xảo quyệt, âm hiểm, vô cảm lại là người dối trá đạo đức giả, làm gì cũng toan tính tỉ mỉ, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tâm tư trả thù cũng rất mãnh liệt.

Tần Tinh nghe nói thế, lập tức hô lên một tiếng" Tớ biết ngay mà "," Khả Khả, cậu nói quá chuẩn. Theo như tớ quan sát, Tưởng Phương Phỉ chính là loại người này! "

Tô Khả Khả lại lắc đầu," Đại Tinh, tớ còn chưa nói xong mà. Mọi thứ đều có hai mặt, những gì tớ vừa nói chỉ là một mặt khác mà thôi, những người sinh ra có dáng mũi diều hâu tính cách mặc dù âm trầm, nhưng nếu có thể tiết chế điều khiển cảm xúc của bản thân, thì cũng không phải là người xấu.

Bọn họ cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn như luôn giải quyết vấn đề bằng lý trí, giỏi giấu tài, có khả năng lãnh đạo cực cao. Về sau nếu cậu gặp người có dáng mũi này thì cũng đừng vội vàng gán mác kẻ xấu lên đầu người ta, đối phương sẽ bị oan uổng đến chết đấy. "

Tần Tinh nhìn bóng lưng đã đi xa của Tưởng Phương Phỉ ậm ừ nói:" Tớ mặc kệ, Tưởng Phương Phỉ chắc chắn là loại thứ nhất, vô cùng phù hợp, chỉ có mặt xấu không có mặt tốt. "

Tô Khả Khả không biết phải phản bác lại như thế nào, cô lại tiếp tục phân tích nói:" Người có mũi diều hâu thoạt nhìn không có lực hấp dẫn, nhưng Tưởng Phương Phỉ này tình cờ lại có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, trung hòa với chiếc mũi diều hâu mang lại ác cảm cho người đối diện này. "

Tần Tinh:" Ha ha, đúng vậy đúng vậy, chính là đôi mắt hạnh to tròn ướt sũng làm nũng kia khiến cho đám nam sinh đó cảm thấy cô ta vừa vô tội lại đơn thuần. "

Nói xong, Tần Tinh nhìn đôi mắt của Tô Khả Khả," Khả Khả, tớ thấy đôi mắt của cậu mới đẹp, vừa sạch sẽ lại rất sáng, vừa nhìn liền cảm thấy thanh thuần hồn nhiên, vô cùng dễ thương mềm mại, vừa thuần khiết vừa đáng yêu, không giống như ai đó, giả nhân giả nghĩa."Tần Tinh khó nén được vẻ chán ghét trong đáy mắt.

Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 82: Chú Tư, chú không biết xấu hổ sao?

[HIDE-THANKS]"Đại Tinh, cậu có thù với Tưởng Phương Phỉ sao?" Tô Khả Khả hỏi.

Tần Tinh trả lời: "Không có, chỉ đơn giản là tớ thấy ngứa mắt thôi, theo lời đám con trai đó nói, tớ chắc chắn là ghen tị."

Nhưng thật ra là bởi vì có một lần cô ấy vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tưởng Phương Phỉ và một nam sinh, Tưởng Phương Phỉ rõ ràng không thích đối phương nhưng thái độ lại luôn muốn câu dẫn đối phương khiến cô ấy cảm thấy buồn nôn. Về sau, thỉnh thoảng lại để ý một chút hết lần này đến lần khác càng ngày cô ấy càng cảm thấy Tưởng Phương Phỉ này vô cùng giả tạo.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng chuyện giữa cô ta và Từ Hạo đã trở thành một chuyện lớn, loại chuyện hôn hít cũng lan truyền ra khắp nơi rồi, vậy mà cô ta vẫn còn có thể mặt dày nói cười như một người bình thường, đúng là không biết xấu hổ.

Ha ha, có khi kẻ vụng trộm còn đang mừng thầm trong lòng không chừng, khiến cho mọi người đều biết cô ta chính là người của Từ Hạo.

Bất quá những chuyện này, Tần Tinh cũng không muốn nói cho Tô Khả Khả biết.

"Cậu cũng không phải loại người hay ganh tị với người khác." Tô Khả Khả nói.

"Ồ, Khả Khả đại sư, thật sao? Thỉnh thoảng tớ nghe có người nói tớ ganh tị với vẻ đẹp hoa khôi, nhiều lần nghe thấy thế, chính tớ cũng sắp tin luôn rồi."

Tô Khả Khả cười nói: "Vầng trán cao lại vừa có lồi có lòm, lông mày vừa ngắn lại còn mỏng, người có những đặc điểm này mới có lòng đố kị cao. Nhưng mà, mặc kệ là tướng mạo như thế nào, người mà dễ kích động hay giận dỗi vô cớ có tính đố kỵ thì đều không thể ở chung, nhưng có đôi khi ưu điểm sẽ che đi khuyết điểm.

Hơn nữa, tướng mạo của cậu cũng có thể thay đổi, tương đương với việc tâm tư cũng không còn giống trước nữa, ngũ quan cùng mười hai đường cung cũng sẽ xảy ra biến hóa rất nhỏ. Cho nên mới có câu" Tâm sinh tướng "."

Tần Tinh ôm quyền hướng Tô Khả Khả, "Đại sư, xin chỉ giáo. Ngài nói cái gì tôi đều sẽ nghe theo."

Tô Khả Khả khiêm tốn nói: "Cũng có rất nhiều thứ mà tớ chưa biết, chẳng hạn như điều khiển thi thể, luyện âm sát, đuổi quỷ, sư phụ nói những thứ này đều là thiên môn, không biết cũng được."

*Thiên môn: Thủ đoạn/ phương pháp đặc biệt, hiếm thấy*

"Ai ai ai, dừng lại dừng lại, Khả Khả đại sư à, chúng ta đừng nói cái này nữa, tớ sợ đến phát hoảng luôn rồi." Tần Tinh chà xát cánh tay của mình.

Khả Khả người này sao lại nghiêm túc như vậy, về sau người ta làm sao dám nói đùa với cậu nữa đây?

"Đúng rồi Khả Khả, tớ đột nhiên nhớ tới vấn đề này, vừa rồi tớ hình như không nói cho cậu biết người nào là Tưởng Phương Phỉ, sao cậu lại biết? Chẳng lẽ lại là do khoa khôi có gương mặt quá đẹp đến nỗi cậu vừa nhìn một phát liền nhận ra ngay?"

Tô Khả Khả giọng điệu đương nhiên nói, "Cô ta không phải là chị của Tưởng Nguyệt Nguyệt sao, là do tớ nhìn thấy tướng mạo cô ta đoán ra được, ngũ quan của hai người đó cùng với 12 cung ít nhất cũng có ba điểm tương đồng giống nhau đến 7 phần trở lên, phải có quan hệ chị em ruột thịt mới có thể giống đến như vậy."

Tần Tinh nghe nói như thế, đột nhiên ngừng chân, bật ra một câu chửi thề: "Ui là trời! Cậu nói cái gì?"

"Hai người này có quan hệ máu mủ?"

Tô Khả Khả một mặt khó hiểu nhìn cô ấy, "Đại Tinh, cậu không biết sao?"

Việc hai người này là chị em là Tần Tinh chính miệng nói cho cô biết mà.

Tần Tinh vội vàng kéo người sang một bên, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Khả Khả, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể xác định hai người này có quan hệ máu mủ?"

Tô Khả Khả trả lời: "99%"

Tuy rằng chắc chắn, nhưng sư phụ vẫn thường nói làm bất cứ việc gì vẫn nên để lại một đường lui. Cho nên Tô Khả Khả không nói hết tất cả mọi thứ. "Nếu để ý về cơ bản sẽ phát hiện hình dáng Thải Thính Quan của hai người bọn họ giống nhau. À, Thải Thính Quan chính là lỗ tai. Còn giám sát quan chính là con mắt, mặc dù nếu chỉ nhìn bề ngoài, hình dáng không giống nhau lắm, nhưng bọn họ đều có đường viền khóe mắt tròn không bén, hình dáng đôi mắt cũng có xu thế giống vậy, trong ngũ quan có 2 điểm tương tự, cộng thêm với sự tương đồng trùng lặp về các vị trí uốn lượn lồi lõm và độ trơn nhẵn bóng mịn của mười hai cung, không còn nghi ngờ gì nữa họ chắc chắn là chị em ruột."

Tần Tinh nghe xong những lời này hoàn toàn lộ ra vẻ mặt bị người ta hung hăng nhét thứ gì đó và miệng.

Cô ấy không phải là loại con gái thích nói xấu sau lưng bàn tán chuyện của người khác, nhưng Khả Khả không phải là người ngoài, lại kín miệng, với lại chuyện này cũng là do Khả Khả gợi ra, Tần Tinh do dự một lúc liền nói với cô.

"Mẹ của Tưởng Phương Phỉ về sau mới gả vào Tưởng gia."

Thời điểm Tô Khả Khả nghe nói như vậy liền sửng sốt một lúc lâu.

"Cậu có hiểu ý của tớ không Khả Khả? Ba mẹ của Tưởng Nguyệt Nguyệt mới ly hôn vài năm trước, về sau ba cô ta cùng mẹ của Tưởng Phương Phỉ gây dựng lại gia đình, Tưởng Phương Phỉ trước kia không phải là họ Tưởng, về sau mới đổi họ.

Chuyện này những đại nhân vật trong vòng luẩn quẩn này đều biết rõ, nhưng mẹ của Tưởng Phương Phỉ rất có thủ đoạn, rất nhanh đã có thể hòa mình vào cái vòng này, kết thân với rất nhiều phu nhân quyền quý, đối xử với Tưởng Nguyệt Nguyệt như con đẻ, cho nên những năm này dành được tiếng tăm vô cùng tốt."

Tần Tinh cười nhạo nói, "Ai mà chẳng biết cái vòng luẩn quẩn này vốn chẳng sạch sẽ gì, nhất là quan hệ nam nữ, nhưng tớ không nghĩ tới.. Tưởng Phương Phỉ chỉ lớn hơn Tưởng Nguyệt Nguyệt 3 tháng tuổi."

Vãi cả mùa xuân thứ hai, vãi cả hiền huệ, người mẹ này của Tưởng Phương Phỉ rõ ràng chính là một kẻ tiểu tam chen ngang vào đạp đổ chính thất để thượng vị! Càng khiến người ta ghê tởm hơn chính là, tiểu tam này đã sớm thông đồng cùng với ba Tưởng Nguyệt Nguyệt, vẫn luôn ẩn núp che giấu nhiều năm, cho dù năm đó ba Tưởng và mẹ Tưởng ly hôn, thì sau hai năm bà ta mới gả vào Tưởng gia, cho nên căn bản không ai nghĩ vị bước vào cửa Tưởng gia sau này

Lại chính là tiểu tam.

*Chính thất: Vợ đầu, vợ trước*

Độ sâu tâm cơ mưu mô của người phụ nữ này thật đáng sợ.

Tô Khả Khả bình tĩnh nghe câu chuyện bí mật cẩu huyết khổng lồ này.

Lúc trước khi sư phụ dạy cô xem tướng mạo đều lấy ví dụ thực tế để dạy, hai người tìm nơi có nhiều người đi qua, cầm hai cái ghế đẩu ngồi xuống, sư phụ cô một bên cắn hạt dưa một bên phân tích tướng mạo của những người qua đường cho cô nghe.

Gian môn lõm xuống xuất hiện những vết đốm đen cả đàn ông và phụ nữ cô đã từng thấy rất nhiều, người có loại tướng mạo đó đều là những kẻ gian dối và hay ngoại tình.

*Gian môn là vị trí từ hai đuôi mắt kéo sang hai bên, còn gọi là cung phu thê. *

Tần Tinh hiển nhiên có chút xoắn xuýt, "Khả Khả, cậu nói, chúng ta có nên nói chuyện này cho Tưởng Nguyệt Nguyệt biết hay không?"

Tô Khả Khả liền vội vàng lắc đầu, "Cậu đừng hỏi tớ, tuyệt đối đừng hỏi tớ, tớ không muốn dính vào chuyện này."

Tần Tinh một mặt u oán nhìn cô. Tô Khả Khả vô cùng ngượng ngùng, thấp giọng giải thích: "Bình thường khi tớ xem tướng đoán mệnh cho người khác đều lấy tiền, coi như là tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong, không ai nợ ai. Vừa rồi là do tớ không biết chuyện này, nếu không thì tớ cũng sẽ không nói nhiều với cậu như vậy, người tu đạo như chúng tớ không thể tùy tiện xen vào những chuyện thị phi như này, sẽ dính dấp đến một chút luật nhân quả."

"Biết rồi Tô đại sư, mấy người các cậu có nhiều thứ phải chú ý quá đấy."

Tô Khả Khả nói, "Không phải nói không cứu được, xem tướng còn đỡ, nhiều lắm cũng chỉ là không cẩn thận liên lụy đến một chút quan hệ nhân quả mà thôi, xem bói coi bói cho người ta, ở một mức độ nào đó liền được coi như là tiết lộ thiên cơ."

Sư phụ vẫn thường dạy bảo cô, nên hạn chế coi bói đoán mệnh cho người khác, xem phong thủy nhiều, thậm chí là bắt quỷ hóa sát cũng còn tốt hơn là xem bói đoán mệnh cho người ta.

Cho nên, lần trước Tô Khả Khả muốn hỏi ngày sinh tháng để của chú, thật ra cũng có chút do dự, một là trước đó đã có một đại sư suýt đẩy chú vào chỗ chết, hai là cô vẫn nhớ kỹ lời sư phụ dạy bảo, không nên tùy tiện xem bói đoán mệnh cho người khác, hơn nữa loại bói toán tính mệnh này điểm mấu chốt, được coi là càng chuẩn, thì tiết lộ thiên cơ càng lớn.

Người trong cuộc dù có những biện pháp hóa giải thích hợp nhưng ít nhiều cũng phải hứng chịu một vài phản phệ, sư phụ cũng không ngoại lệ.

Tần Tinh nghe xong, liền hiểu ra gật đầu, "Tớ hiểu rồi, thiên cơ bất khả lộ, không thì sẽ bị sét đánh."

Tiết học tiếp theo, Tần Tinh đều không tập trung nghe giảng.

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tưởng Nguyệt Nguyệt một chút, tâm tình cực kỳ bế tắc.

Tô Khả Khả đối với loại sự tình như thế này ngược lại lại có cái nhìn thoáng hơn, nên làm cái gì thì làm cái đấy, hiệu suất học tập vẫn cao như trước.

Sau khi tan học trở về, Tô Khả Khả đầu tiên là gọi một tiếng "Chú", chờ gọi xong mới nhớ tới, hôm nay chú muốn đi đánh người, cho nên tối nay mới trở về.

Tô Khả Khả không biết, người hiện tại bị chú nhỏ của cô đè xuống đất hung hăng mà đánh lại chính là Tần Tuấn Trì.

Ngoại trừ mặt, toàn thân người này đều bị đánh cho bầm dập.

Tần Tuấn Trì như người chết nằm rạp trên mặt đất, quỷ khóc sói gào, "Gọi là bàn luận, nhưng thật ra lại là công báo tư thù, chú Tư, chú không biết xấu hổ sao? Con là cháu trai lớn của chú đó!"

Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 83: Thuyết giáo, chuyện trẻ con yêu sớm.

[HIDE-THANKS]Tần Mạc Sâm vừa mới đánh người xong, trên trán chỉ còn đọng lại một tầng mồ hôi mỏng nhàn nhạt, vẫn như cũ, cực kì nhẹ nhàng khoan khoái, cùng với bộ dáng "Chó chết" chật vật đau đớn trên mặt đất chỉ kém chút nữa liền rơi nước mắt của Tần Tuấn Trì tạo lên mộ sự đối lập không hề nhẹ.

Người đàn ông ung dung buông tay áo vừa xắn lên của mình, liếc mắt nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Cháu nghĩ nhiều rồi, chú chỉ là làm tròn bổn phận của trưởng bối, chẳng qua chú chỉ muốn kiểm tra khả năng chiến đấu gần đây của cháu một chút mà thôi."

Tần Tuấn Trì: .

Mặt mũi chú đẹp trai sáng sủa đến thế, mắc gì mặt chú Tư lại dày đến mức không biết xấu hổ là gì như vậy được chứ?

"Chú Tư, nghe nói hạng mục của Hoàng gia kia, chú rút vốn rồi hả?" Tần Tuấn Trì liếc mắt đưa tình với anh, nụ cười đầy ý vị thâm tình, "Chắc không phải là vì chú muốn báo thù cho em gái Khả Khả đấy chứ?"

Động tác đang chỉnh lại ống tay áo của Tần Mạc Sâm hơi dừng lại.

Tần Tuấn Trì đôi mắt sắc bén phát hiện động tác nhỏ này của anh, lập tức thở dài một cái, "Chú Tư, con thật sự đã nói đúng rồi hả? Mặc dù con cũng cảm thấy Hoàng Duyệt San quá đáng, nhưng chú cũng không cần làm đến mức này chứ? Trực tiếp rút vốn khỏi Hoàng gia?"

Tần Mặc Sâm ánh mắt lành lạnh nhìn hắn một cái, "Ba mẹ sao thì con cái y vậy, mặc dù chỉ là một hành động hất rượu, nhưng cũng đủ khiến cho chú nghi ngờ, ba của Hoàng Duyệt San cũng không đủ năng lực đảm nhiệm hạng mục hợp tác lần này, dù sao thì, lần hợp tác này cần người trầm ổn và có kiên nhẫn."

Tần Tuấn Trì thật con mẹ nó muốn cười lớn.

Quả đúng không hổ là chú Tư của hắn, dùng thái độ nghiêm trang nói ra những lời như vậy.. Ừm, một lý do vô cùng thanh lệ thoát tục hoàn toàn hợp lý.

"Chú Tư, con nghiêm túc hỏi chú một câu, có phải chú có hứng thú với em gái Khả Khả hay không?" Nửa câu sau, Tần Tuấn Trì hỏi bằng giọng rất nhỏ.

Tần Mạc Sâm hơi nheo mắt, ánh mắt kia nhìn cực kỳ nguy hiểm.

Tần Tuấn Trì lập tức cười khan, "Con chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, ha ha, chú Tư cứ coi như con chưa nói gì đi."

"Bỏ ngay cái bộ dáng suy đoán xấu xa của con đi, cho rằng chú cũng giống con chắc?" Tần Mặc Sâm lạnh dùng chốt hạ một câu: "Chú với con bé chỉ là quan hệ trưởng bối và vãn bối mà thôi, cô bé đó đã gọi chú một tiếng chú, chú sẽ không để nó bị người ta bắt nạt.'

Tần Tuấn Trì nhìn chằm chằm bóng lưng chú Tư của mình rời đi, trong lòng tức giận phun tào: Ngày ngày cháu cũng gọi chú là Chú Tư đó thôi, cũng đâu có thấy chú che trở cho cháu, không bắt nạt cháu coi như là tốt lắm rồi!

" Còn có. "Lúc Tần Mạc Sâm đi tới của, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng lại, quay đầu liếc hắn một cái.

Tần Tuấn Trì lập tức thu hồi bộ dáng tức giận bất bình vừa rồi, bày ra một bộ dáng suy nhược đáng thương.

" Không được gọi con bé là em gái Khả Khả. "Tần Mạc Sâm chậm rì rì mà bổ xung thêm một câu:" Ăn nói tùy tiện. "

Tần Tuấn Trì vô lực trợn trắng mắt.

Không gọi là em gái thì gọi là thím à? Sao lại thành ăn nói tùy tiện rồi?

Tê, đau quá, xong rồi xong rồi, đoán chừng trên người hắn chẳng còn chỗ thịt nào lằn lạnh yên ổn cả.

Mệt hắn hai ngày nay đều trốn ở trong nhà không dám bước chân ra khỏi cửa, kết quả chú Tư của hắn vừa vào cửa, Lão gia tử vừa nhìn thấy chú ấy cái gì cũng đều nghe theo, còn tặng thêm một câu," Được, tên nhóc lì lợm này con cứ mang đi đi, tùy con xử lý. "

Đây là ông nội của hắn thật ư? Chắc chắn không phải!

Ông nội không giống ông nội ruột, ba mẹ cũng không giống ba mẹ ruột, Tần Tuấn Trì hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, có lẽ hắn là sản phẩm được người ta tặng kèm lúc ba mẹ hắn đang nạp tiền điện thoại!

Tần Mạc Sâm trở lại biệt thự, vừa mơi xuống xe, đã ngay lập tức nhận ra điều gì đó.

Anh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn lên ban công ở lầu hai.

Tô Khả Khả vội vàng vẫy tay với anh, kích động gọi anh:" Chú chú chú! "

Tần Mạc Sâm khóe miệng hơi hơi khéo lên một chút nhưng lại nhanh chóng thu hồi.

Cô gái nhỏ vừa vẫy tay xong đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, chờ tới lúc Tần Mạc Sâm mở cửa ra, cô gái nhỏ đã đứng ở trước cửa.

Chạy cũng nhanh thật.

Chỉ trong nháy mắt liền từ trên lầu chạy tới đại sảnh trước cửa lầu một.

Tô Khả Khả cười đến lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh," Con có linh cảm chú sẽ về sớm, nên chạy ra ban công nhìn thử, không ngờ tới vậy mà chú trở về thật! "

" Ăn cơm rồi? "Tần Mạc Sâm hỏi.

" Dạ chưa. "

Tần Mạc Sâm lập tức nhăn mày, không hài lòng nhìn cô," Trước đó chú đã nói những gì, con quên rồi sao? "

" Con nhớ rất kỹ mà chú, cho nên con mới nói với dì Lâm, nếu chờ thêm mười phút mà chú chưa trở về, thì con sẽ ăn trước. Dì Lâm, con nói đúng hăm? "

Dì Lâm cười nói," Đúng vậy, kết quả đúng là Khả Khả đã chờ, còn một phút cuối cùng, Tứ gia ngài liền đã trở về. "

Tô Khả Khả thấy chú nhỏ của mình cởi áo khoác, thuận theo tự nhiên mà nhận lấy treo lên giá áo. Cà vạt cởi ra cũng cất đi cẩn thận.

Đối với cô mà nói, đây đều là những chuyện nhỏ nhặt không tốn sức gì, nhưng Tần Mạc Sâm lại khẽ nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

" Dì Lâm, con giúp dì bưng đồ ăn ra, con phải ăn ngay lập tức, con sắp đói chết luôn rồi. "

Tần Mạc Sâm nhìn cô gái nhỏ xách dép chạy vào trong nhà bếp, vừa muốn mở miệng trách cứ lại yên lặng nuốt trở về.

Thật đúng là.. Không biết nghe lời.

" Hôm nay ở trường có chuyện gì không? "Trên bàn cơm, Tần Mặc Sâm hỏi Tô Khả Khả.

Tô Khả Khả hơi ngạc nhiên.

Chú của cô bình thường lúc ăn cơm rất ít khi nói chuyện, mặc dù cô cũng biết ngủ không nói ăn không nói, nhưng sống tùy ý cùng sư phụ đã thành thói quen, cũng không chú ý đến những thứ này.

Tô Khả Khả nhớ lại một chút những chuyện ở trường hôm nay, đáp:" Rất phong phú, vào buổi sáng con tiếp tục học thuộc những kiến thức trọng điểm của các chủ đề mà Mạn Mạn đã sắp xếp cho con, sau đó lại đọc một vài đoạn văn tiếng Anh, buổi chiều lại tiếp tục đọc sách giáo khoa, hiện tại con đã đọc đến sách giáo khoa sơ cấp rồi đó! "

Nói đến đây, Tô Khả Khả đôi mắt đen láy liền phát sáng.

Tần Mạc Sâm ừ một tiếng," Tiếp tục cố gắng. "

Tô Khả Khả nghĩ nghĩ, lại đem những chuyện nhỏ trong trường học nói ra, bao gồm cả chuyện lùm xùm giữa Tưởng Phương Phỉ và Từ Hạo.

Tần Mạc Sâm nghe xong liền nhíu mày.

" Con đã nhắc nhở Bao Thần, nhưng cậu ta lại không thèm để ý. Còn có hoa khôi tên Tưởng Phương Phỉ kia, cô ta lớn lên rất xinh đẹp, nhưng con cảm thấy cũng không đẹp bằng Đại Tinh, hơn nữa.. "

Tô Khả Khả rối rắm một hồi lâu, hỏi chú của mình," Chú, có phải con hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới này hay không? Đại Tinh cùng Mạn Mạn đều nói con là Tiểu đồ cổ, tư tưởng quá bảo thủ, ở độ tuổi này của con yêu đương là chuyện rất bình thường sao? Các bạn học nói lãnh đạo của trường học đều là người thế hệ trước, tư tưởng rất bảo thủ mục nát, nhưng chúng con là người của thời đại mới, không giống nhau. "

Tuy rằng Tô Khả Khả lớn lên ở thôn Đào Hoa, nhưng thôn Đào Hoa cũng được coi như là một cái thôn giàu có, người trẻ tuổi đều đi ra bên ngoài cọ sát, cô cũng chưa từng thấy những người chỉ vừa mới 17-18 tuổi đã yêu đương cùng kết hôn.

Cho nên cô mới nghi hoặc, các bạn học hình như đều cảm thấy 17-18 tuổi yêu đương là vô cùng bình thường, Đại Tinh thậm trí còn nói, cái này còn chưa tính là gì, có người chỉ mới 14-15 tuổi liền đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng. Đương nhiên, thời điểm Đại Tinh nói những lời này cũng không mấy tán đồng.

" Đây là yêu sớm, các trưởng bối kỳ thật cũng không quá đồng ý. "Tần Mặc Sâm nhíu mày nói, hơi ngừng lại," Chú lại càng không đồng ý. "

Người đàn ông không nói thẳng đúng hay sai, chỉ nói thái độ của mình.

Tô Khả Khả nhìn anh, bày ra một bộ dáng khiêm tốn sẵn sàng nghe trưởng bối dạy bảo, muốn nhu thuận bao nhiêu liền nhu thuận bấy nhiêu.

Đối mặt với khuôn mặt nhỏ non nớt nghe lời này, những đường cong trên khuôn mặt của Tần Mạc Sâm vốn bởi vì căng cứng không vui mà tỏ ra lạnh lùng sắc bén thoáng mền mại xuống một chút, sau đó kiên nhẫn giải thích mặt lợi mặt hại của dạng quan hệ này.

" Các con đang ở độ tuổi trẻ con mới biết yêu, tuổi trẻ nổi loạn hay phản nghịch, hành sử bốc đồng dễ xúc động, ngay cả cảm xúc lẫn vấn đề sinh hoạt của chính bản thân mình còn xử lý còn chưa xong, nói gì đến ba cái chuyện yêu đương? "

" Nam sinh nếu ở thời điểm hiện tại mà yêu đương, sẽ làm ra những việc đi quá giới hạn cho phép, mà bản thân hắn lại không đủ khả năng để chịu trách nhiệm. Mà nữ sinh, thì không đủ tự ái. "

" Dạ, dạ."

Tô Khả Khả hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, một đôi mắt to tròn đen láy, trong suốt đến mức cơ hồ có thể phản chiếu hình ảnh khuôn mặt tuấn mĩ của người đàn ông.

Tần Mạc Sâm môi mỏng mím lại, vốn cả người vẫn đang ngồi thẳng lại không nhịn được chỉnh đốn lại tư thế.

Chuyện yêu sớm này không thể được, anh phải cẩn thận dạy dỗ chút đạo lý này cho nhóc con nhà mình, miễn cho cô không cẩn thận lại nhầm đường lạc lối.

Edit: The Calntha team.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 84: Giao dịch, quỷ nhập xác.

[HIDE-THANKS]Tần Mặc Sâm nhìn thẳng, tiếp tục nói: "Con trai ở độ tuổi này vẫn chưa đủ tư cách để có thể tùy tiện làm theo ý mình. Con đường tương lai sau này của bản thân mình thế nào mà còn chưa nghĩ tới, thì đừng nói đến chuyện yêu đương, không thể cho đối phương được thứ gì, cũng không có khả năng chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là loại côn đồ mà con thường nói tới hay sao?"

Tô Khả Khả gật đầu, đồng tình đáp: "Đúng vậy, giống như chuyện lấy tiền người ta mà không chịu làm việc, đều là thứ côn đồ cả."

Ha ha, không ngờ rằng chú vẫn còn nhớ rõ lời cô nói.

"Còn con gái thì lại càng phải chịu đựng loại chuyện này hơn ai khác, nếu ngay đến bản thân mình mà còn không trân trọng, thì còn muốn ai nâng niu yêu quý mình nữa đây?"

Tô Khả Khả lại nhẹ gật đầu.

"Chẳng qua đấy chỉ là sự tò mò và bồn chồn nhất thời của tuổi trẻ, nếu thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, chắc chắn cả hai bên đều sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm. Nhưng ngay cả khi không xảy ra chuyện gì, thì thứ tình cảm không thành thục này cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, rồi từ đó lại ảnh hưởng đến chất lượng học tập. Ở cái tuổi này chỉ cần làm những gì nên làm là được, hiện tại nhiệm vụ chính của con là học tập cho thật tốt, đợi đến khi con lớn hơn một chút nữa, học tập trở thành một việc nhỏ có thể lo liệu ổn thỏa, lúc ấy con mới có thể làm chủ được chuyện tình cảm của bản thân mình."

Tần Mặc Sâm là một người ít nói, đây là lần đầu tiên Tô Khả Khả nghe hắn nói nhiều như vậy.

Giọng điệu trầm trầm đê mê của người đàn ông này thật dễ nghe làm sao.

Tô Khả Khả cảm thấy, giọng điệu dễ nghe này nói gì cũng có lý cả.

"Chú, con hiểu mà, thật ra con cũng cảm thấy không đúng, cho nên chú cứ yên tâm, con sẽ không học theo bọn họ, con sẽ không yêu sớm đâu."

Vốn dĩ cô định đến ba mươi tuổi thì mới suy xét đến chuyện này, nhưng nếu không gặp được người thích hợp, cũng có thể cô sẽ không lấy chồng luôn. Sở dĩ hỏi chú chuyện này, chỉ vì cô tò mò rằng mình có phải một đứa quê mùa hay không thôi.

Còn tốt chán, may mà chú và cô đều có cùng chung một quan điểm.

Tần Mặc Sâm nghe cô nói vậy, cảm thấy hài lòng, hắn không khỏi xoa xoa đầu cô, giọng điệu trầm thấp xen lẫn với chút vui sướng mà bật ra một câu: "Ngoan."

Mắt thấy sắp tới có bài thi thử, hai ngày nay Tô Khả Khả vô cùng bận rộn. Ban ngày học bài trên trường không ngừng nghỉ, buổi tối về nhà vẫn phải làm bài tập.

Buổi tối Tần Mặc Sâm cũng ở trong phòng làm việc, phát hiện thấy chú còn bận rộn hơn so với chính mình, tuy rằng trước kia chú vẫn luôn xử lý công việc trong phòng vào ban đêm như bây giờ, nhưng dường như số lượng công việc của hai ngày nay nhiều hơn mọi ngày thì phải.

"Chú, sao mấy ngày nay chú bận thế ạ?" Tô Khả Khả dừng bút, cô hỏi hắn.

Tần Mặc Sâm trả lời: "Mấy ngày gần đây phải tiếp thu thêm nhiều kiến thức mới, nên mới dồn hết những tài liệu không quan trọng để làm vào ban đêm sau."

"Thân phận và địa vị của chú như vậy rồi, mà cũng cần phải học tập thêm sao ạ? Mà chú đang học gì thế?" Tô Khả Khả tò mò hỏi.

"Biển học là vô tận, mỗi người đều có thể học được rất nhiều điều mới." Tần Mặc Sâm trả lời.

Vấn đề sau của Tô Khả Khả, lập tức bị hắn ngó lơ.

Cái miệng nhỏ của Tô Khả Khả khẽ mấp máy, như thể đang muốn nói thêm gì đấy, nhưng vào lúc này, điện thoại đột ngột reo lên.

Trong danh bạ của cô không lưu số nhiều người cho lắm, cho nên người có khả năng gọi cho cô vào lúc này rất có thể là..

Tô Khả Khả cầm điện thoại lên nhìn, trong điện thoại là một dãy số xa lạ.

Chờ sau khi cô bắt máy, bên đầu dây kia của điện thoại lập tức vang lên giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ: "Đại sư, là tôi.."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả Khả không vội vàng hành động ngay, mà chỉ khẽ lên tiếng dò hỏi Tần Mặc Sâm: "Chú, con có thể đi làm thêm được không?"

Tần Mặc Sâm nghe thấy ba chữ đi làm thêm xong, tâm trạng lập tức trở nên vi diệu chỉ trong nháy mắt.

"Đổi từ khác đi, lần sau đừng dùng từ đi làm thêm nữa."

"Vậy phải dùng từ gì thì mới được ạ?" Tô Khả Khả hỏi.

"Đi làm nhiệm vụ."

Sau đó, Tô Khả Khả lập tức dẫn theo chú đi làm nhiệm vụ.

Tô Khả Khả ngượng ngùng nói: "Trời đã tối rồi mà chú vẫn theo con đi làm nhiệm vụ thế này."

Tần Mặc Sâm một tay xách cái ba lô nhỏ của Tô Khả Khả, một tay xoa đầu cô nói: "Chú đã bảo là sẽ luôn đặt con ở trong tầm mắt, chú nói được thì làm được."

Cái miệng nhỏ của Tô Khả Khả lén lút cười toe toét.

Hai người trực tiếp đi đến địa chỉ mà Hà Nhụy cho trước đó, người này đúng là người học việc lần trước mà Tô Khả Khả đã thấy qua trong cửa tiệm của Johan.

Mở cửa ra là một người phụ nữ với vẻ mặt tái nhợt, còn hốc hác hơn so với lần trước lúc Tô Khả Khả gặp.

"Âm khí trên người cô quá nặng nề rồi." Tô Khả Khả nhíu mày nói.

Hà Nhụy nhìn người đàn ông đứng ngay phía sau Tô Khả Khả, có chút bất ngờ, nhưng hiện tại cô cũng không có tâm trạng để chú ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này cho lắm.

"Tần tứ gia, cô Tô, đi vào trong đã rồi nói sau."

Tô Khả Khả vừa bước vào cửa đã lập tức ngó nghiêng nhìn xung quanh, sau đó, hàng lông mày lập tức nhíu lại.

"Là âm khí của quỷ.."

"Quỷ sao?"

Hà Nhụy nghe Tô Khả Khả lẩm bẩm trong miệng, trong lòng lập tức dâng lên một chút tự tin, cô nhẹ giọng dò hỏi: "Cô Tô, cô có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ đó sao?"

"Tôi là người tu đạo, đương nhiên là có thể thấy rồi."

"Vậy.. cô ta có ở đây không?" Hà Nhụy cẩn thận hỏi. Đôi khi cô có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ đó, đôi khi lại không thể nhìn thấy.

"Bây giờ thì không, nhưng chút nữa cô ta có ở đây không thì khó mà nói được."

Hà Nhụy nghe vậy, từng sợi máu đỏ lập tức hằn rõ trong đôi mắt đang trừng lớn của cô: "Tôi biết mà, tôi biết chắc cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi mà."

Tô Khả Khả căng mặt ra, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tốt nhất cô nên kể ra hết toàn bộ nguyên nhân của sự việc này thế nào cho tôi đi, chỉ thế thì mới giúp tôi phán đoán được tình hình hiện tại của cô thế nào mà thôi."

Hà Nhụy im lặng, cô che mặt lại, sau đó đột ngột bật khóc.

Người đàn ông vô cảm đứng ngay bên cạnh Tô Khả Khả khẽ nhíu mày lại.

Tô Khả Khả không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nói: "Vốn dĩ cơ thể của cô đã yếu ớt lắm rồi, nếu còn tiếp tục khóc nữa, chắc chắn cơ thể sẽ càng trở nên yếu ớt hơn, khi ấy lại dễ dàng đạt được điều mà thứ không sạch sẽ kia mong muốn đấy."

Lúc này Hà Nhụy mới ngừng khóc, thút tha thút thít mà kể lại toàn bộ những chuyện cô đã trải qua.

Mẹ của cô bị bệnh nặng, cần có chi phí giải phẫu cao, Hà Nhụy đã tình cờ gặp được thứ không sạch sẽ đó trên đường từ bệnh viện trở về nhà.

Đó là một nữ quỷ trẻ tuổi, lúc ấy vì tinh thần của Hà Nhụy đang trong tình trạng hoảng hốt, lại yếu ớt vô cùng, nên mới có thể thấy được cô ta.

Sau đó, Hà Nhụy lập tức bị mê hoặc.

Nữ quỷ nói, cô ta có tiền, có thể cho Hà Nhụy, chỉ cần Hà Nhụy cho cô ta mượn xác vào ban đêm một chút.

Cô ta nói bởi vì cô ta chết quá đột ngột, còn nhiều chuyện dở dang chưa làm, và cả tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành nữa, cho nên muốn dùng thân xác của Hà Nhụy để thực hiện tâm nguyện.

Ngay từ đầu, hai người hợp tác vô cùng vui sướng, buổi tối Hà Nhụy cho nữ quỷ mượn xác, đến sáng sớm hôm sau là có thể thấy trong điện thoại lại có thêm một khoản tiền ngay.

Mà mỗi ngày ngoại trừ cái eo đau nhức nhối, trên quần áo có mùi nước hoa nhàn nhạt ra, thì Hà Nhụy cũng không phát hiện thấy có bất cứ điều dị thường gì. Khi quay trở về nữ quỷ còn đặc biệt tắm rửa lại thân xác cho cô.

Cô không biết nữ quỷ dùng thân xác của cô đi đâu, làm gì, nhưng ngay từ đầu nữ quỷ đã hứa với cô rằng, tuyệt đối sẽ không làm hại người khác.

".. Đúng là cô ta không hề hại người khác, nhưng cô ta lại hại tôi!" Hà Nhụy khóc đến sưng mắt.

Buổi sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, Hà Nhụy phát hiện thấy cô không thức dậy trên giường của mình như thường lệ nữa, mà là ở trong một căn phòng tràn ngập khói thuốc lá xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, còn có một người đàn ông đang đè lên trên người cô..

Khi ấy, cô hét lên một cách mất kiểm soát, cô cực lực phản kháng, nhưng lại bị người đàn ông kia bịt miệng lại, còn tát cho cô một phát, mắng cô là kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết, còn rất nhiều từ khó nghe khác nữa.

Cho đến lúc này, Hà Nhụy mới chợt bừng tỉnh, rằng nữ quỷ là dùng cách gì để kiếm tiền về cho cô.

Cũng chính ngày hôm đó, cả người cô tê dại hoàn toàn. ".. Cho dù tôi có thiếu tiền đến mấy thì cũng sẽ không làm ra mấy cái trò bẩn thỉu này, cô ta đã hủy hoại danh dự của tôi mất rồi! Thế mà cô ta lại hãm hại tôi bằng cách này! Ghê tởm, ghê tởm chết mất!"

Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 92 Tìm chủ đề
Chương 85: Sắc quỷ, không phải diễm quỷ*

[HIDE-THANKS](*) Sắc quỷ: Là loại quỷ tà dâm, thích thực hiện hành vi quan hệ với nhiều người, không được sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu.

(*) Diễm quỷ: Cũng là loại quỷ tà dâm, chuyên đi hút tinh khí của người khác mà đối tượng phần lớn là đàn ông.

Cô cho ả ta mượn thân thể tổng cộng mười ngày, cô không dám tưởng tượng đến cảnh vào mỗi buổi tối, nữ quỷ kia đã hành hạ thân thể của cô thế nào, cô một chút cũng không dám nghĩ tới.

Cứ như vậy, chỉ trong nháy mắt, trong đầu Hà Nhụy đã sớm nghĩ đến cái chết, nhưng cô vẫn luôn cố gắng đè nén suy nghĩ này xuống.

Vì cô còn có người nhà, họ sẽ thấy buồn khi cô chết, thay vào đó, khi đối mặt với những chuyện dơ bẩn mà nữ quỷ kia đã gây ra, cô chỉ còn cách tự an ủi mình rằng mọi chuyện đều đã ổn rồi, không sao cả, chỉ có như vậy, cô mới có thể nuốt trôi cơn buồn nôn mà tiếp tục sống.

Có một số chi tiết Hà Nhụy không muốn đề cập qua, nhưng cũng đủ để cho Tô Khả Khả đoán được rằng đây là loại quỷ gì.

"May mà đó chỉ là sắc quỷ, không phải diễm quỷ chuyên đi hút dương khí của con người là tốt rồi." Tô Khả Khả nói.

"Sắc quỷ sao?" Hà Nhụy khó hiểu.

"Đúng vậy.. chính nó." Bản thân Tô Khả Khả không biết phải nên giải thích thế nào, cho nên cô lập tức dùng lời mà sư phụ từng nói trước đây: "Chính là loại quỷ thích ngủ với đàn ông, nếu không được ngủ với đối phương thì sẽ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, vì khi còn sống người này có chấp niệm nặng nề với việc ngủ, nên khi chết sẽ trở thành loại quỷ thiếu hơi đàn ông thích ngủ với người lạ này."

Tần Mặc Sâm nghe cô nói xong, biểu cảm lập tức trở nên vi diệu, hắn khẽ liếc nhìn Tô Khả Khả một cái.

Ai dạy lung tung cho con vậy chứ.

"Nhưng loại sắc quỷ thì chỉ muốn ngủ với người khác mà thôi, còn diễm quỷ thì sẽ thông qua việc ngủ mà hút hết dương khí của người khác, trước đây loại quỷ này chủ yếu là nam, về sau thì nữ chiếm nhiều hơn."

Chỉ là thật không ngờ rằng, Hà Nhụy lại gặp phải một con quỷ dâm tà hiếm thấy.

Vốn dĩ Hà Nhụy không hề biết ý đồ của nữ quỷ kia thế nào, bây giờ nghe Tô Khả Khả nói xong, cô mới hiểu được, thì ra ý đồ của nữ quỷ này chính là muốn ngủ với đàn ông!

Cô sắp sửa bật khóc mất rồi, tại sao trước đó cô lại giao dịch với loại quỷ như cô ta chứ?

Hà Nhụy trắng mặt nói: "Hình như hôm qua tôi lỡ chọc giận cô ta ròi."

Sau khi phát hiện ra những việc mà nữ quỷ làm trong những ngày gần đây, đương nhiên là làm gì có chuyện Hà Nhụy chịu giao thân thể cho nữ quỷ kia hành hạ, nhưng thế mà nữ quỷ lại muốn chiếm đoạt luôn thân thể của cô.

Hà Nhụy đã tự mình lấy dao đâm vào đùi để cho bản thân tỉnh táo hơn, cô bắt buộc phải thật tỉnh táo, kiên quyết không cho nữ quỷ kia thừa cơ hội đạt được mục đích.

Vì cô biết, rằng một khi cô ngủ say, thì nữ quỷ kia sẽ chiếm lấy thân thể của cô.

Hành động của cô khiến cho nữ quỷ tức giận, nữ quỷ bày ra bộ dạng vô cùng đáng sợ ngay trước mặt cô, cả mặt trắng xanh, nhe răng trợn mắt mà vung móng vuốt về phía cô, luôn miệng kêu to: "Đưa thân thể cho tôi! Tôi muốn thân thể của cô!"

Hà Nhụy sợ tới mức liên tục hét lên từng tiếng chói tai.

Tiếng hét chói tai của cô làm kinh động đến hàng xóm, nên nữ quỷ mới chịu rời đi.

Nhưng Hà Nhụy biết, cô ta vẫn còn đầy thời cơ, chắc chắn là cô ta vẫn đang trốn ở đâu đó, chực chờ cơ hội tới thì sẽ xông lên rồi chiếm lấy cơ thể của cô.

"Hai ngày nay tôi không dám ngủ, cũng không dám về nhà, cứ luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi chỉ sợ là một khi tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh lại nữa mất.."

Tô Khả Khả thấy cô khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lập tức đưa tờ khăn giấy bên cạnh sang cho cô, rồi nói: "Thật ra loại sắc quỷ có chấp niệm sâu sắc với việc ngủ này không có gì đáng lo ngại hết, nhưng cô sai ở một chỗ là không nên ký khế ước với cô ta."

"Khế ước ư?" Hà Nhụy sững sờ.

"Cô ta đáp ứng về nhu cầu tiền bạc cho cô, còn cô thì cho cô ta mượn thân thể, đây chính là khế ước. Vì lúc đó cô không nhận ra nên đã lập khế ước với cô ta mất rồi."

"Chả trách.." Hà Nhụy lẩm bẩm nói: "Sáng sớm hôm nay tôi có lên chùa tìm đại sư Phương Trượng, nhưng đại sư Phương Trượng lại nói chuyện này ông ấy không quản nổi, sau lại tặng cho tôi một lá bùa hộ mệnh."

Hà Nhụy đưa lá bùa hộ mệnh đó cho Tô Khả Khả xem: "Nhưng bùa hộ mệnh này có thể bảo vệ tôi trong bao lâu đây?"

Sau khi nhận lấy lá bùa hộ mệnh, Tô Khả Khả nhìn nó hồi lâu, cô không khỏi tự hỏi, rằng đây có thật sự là bùa hộ mệnh do vị đại sư đức cao vọng trọng Phương Trượng kia vẽ ra hay không? Không như sư phụ nói là có thể duy trì được những năm đến sáu năm, cô thấy hiệu lực của nó cũng chẳng hơn là bao so với bùa hộ mệnh do cô vẽ ra.

"Nếu cô đã chủ động tìm đến tôi rồi, thế thì tôi đành ra tay giúp đỡ vậy, bảo đảm tôi sẽ không đào tiền của cô đâu. Giá thị trường là một trăm ngàn, nhưng tôi thấy trông cô không giống người có tiền cho lắm, thôi thì tôi cho không cô luôn vậy." Tô Khả Khả nói.

Khóe miệng Hà Nhụy khẽ giật giật.

Nói xong Tô Khả Khả bắt đầu bố trí đồ vật, cô lấy la bàn ra, một thanh kiếm gỗ và một xấp bùa chú.

"Có bột mì không?" Tô Khả Khả hỏi.

Hà Nhụy đưa túi bột mì cho Tô Khả Khả.

Tô Khả Khả chỉ lấy một chén bột mì, sau đó châm lửa đốt một lá bùa, rồi trộn tro của lá bùa vào với bột mì.

"Hai người ngồi im đừng nhúc nhích nhé." Dặn dò xong xuôi, Tô Khả Khả bắt đầu rải đều bột mì lên mặt đất, cả trên cửa sổ nữa.. Mỗi một góc trong nhà đều được rải bột mì qua.

Tần Mặc Sâm thấy cô bận rộn trăm việc, nhưng hắn không tiến lên trợ giúp.

Hắn biết rõ bản thân hắn chỉ là một người hết sức bình thường, nên khi đối mặt với loại tình huống này, cô bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm theo y vậy, vì thà không giúp còn hơn là gây trở ngại.

Hà Nhụy tò mò hỏi một câu: "Cô Tô, bột mì cũng có thể đuổi quỷ sao?"

Tô Khả Khả mỉm cười nhìn cô: "Không phải đâu, đây chỉ là thói quen bắt quỷ trừ tà của tôi với sư phụ mà thôi, để nhằm nói với gia chủ rằng, chúng tôi trừ tà không nhằm mục đích hãm hại hay lừa gạt ai."

Hà Nhụy: .

Tần Mặc Sâm không khỏi đỡ trán. Hóa ra con nhóc này bận rộn nửa ngày trời, cũng chỉ vì để cho bọn họ được diện kiến con quỷ dâm tà kia thôi sao?

"Nhóc con này, con có chắc nữ quỷ kia sẽ đến vào đêm nay chứ?" Tần Mặc Sâm hỏi.

"Con chắc mà. Thường thì khi còn sống quỷ dâm tà rất thích ẩn thân, hoặc là khi trở thành quỷ rồi thì vẫn duy trì thói quen vậy. Cô ta đã gạt bỏ hết tất cả mọi thứ xung quanh sang một bên, và chỉ đinh ninh muốn chiếm lấy thân thể của cô Hà mà thôi."

Nói xong, cô hỏi Tần Mặc Sâm: "Cô hồn dã quỷ trên thế gian này không ít, nhưng lại không có quá nhiều trường hợp bị quỷ chiếm xác cho lắm, chú biết tại sao không?"

Tần Mặc Sâm: Biết rõ còn cố hỏi sao con nhóc này.

Tô Khả Khả nhìn hắn cười: "Sư phụ nói trên cơ thể của mỗi người đều có thần khí hay chú có thể dễ hiểu nó chính là vía, nếu không hợp vía, quỷ sẽ không thể chiếm xác, mà có rất ít trường hợp vía của người với quỷ hợp nhau. Nếu bị quỷ chiếm xác, thì cũng giống như trường hợp của cô Hà thôi, đó là ký khế ước với quỷ, có thể là do dương khí quá yếu, khiến cho thần khí trên người trở nên yếu ớt theo, không đủ để bài xích vật lạ xâm nhập." Cô lại nhìn về phía Hà Nhụy: "Cũng may là thể chất của cô khá tốt, tuy rằng trên người còn vướng không ít âm khí, nhưng thần khí trong cơ thể vẫn có thể chống lại sự cưỡng đoạt của cô ta, chỉ là, nếu cô còn tiếp tục lăn lộn như vậy nữa, thần khí của cô sẽ bị suy yếu, khi đó, cô ta sẽ có cơ hội chiếm đoạt thân xác của cô."

Hà Nhụy run rẩy nói: "Là lỗi của tôi, giá như hôm đó tôi không tình cờ đi đường tắt, tôi sai thật rồi."

Tô Khả Khả không an ủi cô, ngược lại còn gật đầu đồng ý: "Đây là cái nghiệp do cô tạo ra."

Hà Nhụy cúi đầu không nói nên lời.

Ba người đợi ước chừng vài tiếng sau, nhưng xung quanh vẫn không hề có động tĩnh gì.

Trước kia lúc chưa biết chuyện, nữ quỷ hay đợi lúc Hà Nhụy ngủ say thì mới nhập vào, nhưng bây giờ Hà Nhụy đã ngủ rồi, thế mà vẫn không thấy nữ quỷ tới.

Tô Khả Khả còn muốn sau khi xong việc sẽ trở về giường rồi đánh một giấc, ai mà ngờ nữ quỷ lại cứng đầu không chịu đến.

Mười hai giờ đêm là khoảng thời gian âm khí hưng thịnh nhất, chẳng lẽ nữ quỷ dâm tà kia quyết định chờ đến lúc đó mới chịu mò mặt đến sao?

"Chú, ngày mai chú còn phải đi làm mà, hay giờ chú ngủ ở đây một lát đi." Tô Khả Khả cảm thấy có lỗi mà quay sang nói với hắn.

Tần Mặc Sâm nhìn cô đáp: "Không được. Chú chưa thấy sắc quỷ bao giờ, chú tò mò lắm."

Tô Khả Khả nhăn nhó mặt mày, cô vô cùng khó hiểu. Sắc quỷ có đẹp đẽ gì đâu mà trông mong chứ, biểu cảm của sắc quỷ trông đáng khinh vô cùng kia kìa. Cô từng gặp qua đủ loại quỷ rồi, nhưng ghét nhất vẫn là loại sắc quỷ này.

Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back