Chương 80: Mới bao lớn đã đòi hun với chả hít.
[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau, Tô Khả Khả theo thường lệ uống mấy ngụm liền uống xong ly sữa bò, uống xong cô đưa đáy cốc cho chú nhìn.
"Chú, cháu đi học đây, buổi tối gặp lại!"
Tiểu nhóc con chạy nhanh như chớp, Tần Mặc Sâm không khỏi lắc đầu.
Dì Lâm ở một bên cười nói: "Khả Khả mỗi khi muốn đi gặp bạn thì đều vội vàng như vậy."
Tần Mặc Sâm vừa nghe đến chữ "Bạn", hắn liền nghĩ ngay đến việc cô kết bạn với những tên đàn ông.
Về phương diện kết bạn, hắn tuyệt đối không thể dung túng, một số quan điểm và giá trị về cuộc sống của cô gái nhỏ này còn chưa có hoàn thiện, hắn phải hướng dẫn để cô không đi nhầm đường mới được. Đặc biệt là chuyện phải cần đề phòng những tên đàn ông đó, thời gian tới hắn cần phải nói thêm chuyện này với cô rồi.
"Dì Lâm."
Dì Lâm vội vàng đáp: "Tứ gia."
"Hôm nay có thể tôi sẽ về trễ một chút, nếu nhóc con trở về hỏi đến tôi, thì dì hãy nói cho nhóc ấy biết."
Tần Mặc Sâm mới vừa nói xong rồi lại nói: "Thôi quên đi, để tôi tự mình nói với cô ấy."
Vì thế, người đang ngồi ở tàu điện ngầm học từ đơn Tô Khả Khả đã nhận được một tin nhắn từ chú mình: "Nhóc con, hôm nay chú sẽ về trễ một chút, cháu ăn cơm tối trước, đừng chờ chú."
Tô Khả Khả vội vàng hỏi hắn: "Chú tăng ca sao? Chú giữ gìn sức khỏe thân thể, đừng để quá mệt mỏi. Nếu trước tám giờ chú chưa trở về, cháu sẽ đi tìm chú, bởi vì cháu là vệ sĩ nhỏ của chú."
Tần Mặc Sâm trả lời: Không phải tăng ca, là có người thiếu ăn đòn, tôi đi dạy dỗ một chút, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ về trước tám giờ.
Tô Khả Khả nghĩ, là chú đang muốn đi đánh người sao?
Chú cư nhiên muốn đi đánh người?
Tô Khả Khả phát ngốc một lúc, đáp lại: Rất tốt chú, nhưng nếu cần thiết thì chú hãy để vệ sĩ của chú làm nhé, đánh người cũng rất mệt mỏi.
Đầu bên kia Tần Mặc Sâm nhìn thấy tin nhắn liền cười đến sung sướng.
Cô gái này cư nhiên lo lắng cho hắn, sợ hắn mệt mỏi vì đi đánh người khác.
Làm sao lại mệt, thắng nhóc Tần Tuấn Trì kia chịu đòn rất tốt, không mệt.
Tô Khả Khả bước vào cổng trường, hòa vào dòng học sinh.
Nhìn thoáng qua, nam sinh nữ sinh đều mặc đồng phục học sinh cười nói rôm rả, đi về phía giảng đường.
Cô rất thích bầu không khí này. Trước kia ở thôn Đào Hoa, cô thường ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ trong ngôi nhà tranh để đọc sách, hoặc là đem một cái băng ghế nhỏ ngồi trước mái nhà tranh, đôi mắt liếc nhìn sang cây đào ở trên núi, nhìn những bông hoa đào, có những bông đã kết trái, hoặc những bông đang lụi tàn, và những chú chim sẻ đang kêu ríu rít đậu trên thân cây.
Cảm giác bây giờ so với lúc đó hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không tệ. Khi ngồi trong lớp học, bầu không khí khẩn trương trong lớp sẽ khiến lòng ham học của một con người trở nên mạnh mẽ hơn.
"Mạn Mạn, trời ạ, tớ rất nhớ các cậu." Tô Khả Khả thẳng thắn bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
Tần Hành nói không nên lời, "Khả Khả à, không phải chỉ mới hai ngày không gặp thôi sao, cứ như một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau vậy."
Tô Khả Khả cười ha ha: "Bởi vì tớ cảm thấy rất lâu, người xưa nói rằng, một ngày không gặp như cách ba thu, chỉ xem ý trên mặt chữ, rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của tớ."
La Mạn phụt cười, hỏi cô: "Khả Khả, lần trước tớ ghi lại các điểm quan trọng cho câu, bây giờ cậu còn nhớ không?"
"Nhớ, tớ học thuộc hơn một rồi, phần còn lại thì tớ sẽ học thuộc trước khi kiểm tra."
La Mạn cho nàng một ngón tay cái: "Giỏi lắm, cứ tiếp tục phát huy như thế này, thì điểm trong bài kiểm tra sắp tới của cậu sẽ chắc chắn hơn trung bình."
"Mau học đi, tan học lại trò chuyện tiếp." Triệu Khả Tâm nhắc nhở nói.
Tô Khả Khả quay lại hàng ghế của mình, nhìn thấy lưng dựa của chiếc ghế nhẵn nhụi, cô thốt lên một tiếng: "Hả?"
Cô thường cắt một tờ giấy vàng dán vào lưng ghế, nhưng bây giờ sao lại không thấy đâu?
Bao Thần ở phía trước quay đầu lại nhìn cô, "Bạn học Tô Khả Khả, cậu đang tìm mảnh giấy màu vàng có viết chữ" sơn "sao?"
Tô Khả Khả gật đầu.
Bao Thần giải thích nói: "Lớp phó vệ sinh cho rằng đồ đó của cậu làm cho khung cảnh của lớp học không được đẹp, nên đã xé đi. Nhưng mà, tại sao cậu lại dán một tờ giấy màu vàng lên chỗ ngồi của mình, mặt trên còn viết chữ ' sơn '?" Tô Khả Khả vốn không định nói cho người khác biết, nhưng mà bây giờ lại có người hỏi, cô giải thích nói: "Tớ ngồi ở cuối cùng, sau lưng không có chỗ dựa vào, phong thủy rất kiêng kỵ điều này. Phía trước là bàn học, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, như vậy mới có thể trở thành khu vực học tập.
Cách cục là bị sinh khí vây quanh. Khí vượng thì may mắn cũng vượng, như vậy khi học tập thì mới có thể tĩnh tâm."
Bao Thần nghe xong thì sửng sốt.
Tô Khả Khả giải thích xong một lúc, cô dừng ánh mắt trên ấn đường của cậu ta, hảo tâm nhắc nhở một câu: "Bạn học Bao Thần, hôm nay cậu đừng đi đâu một mình, nếu có đi đâu thì hãy nhớ rủ ai đó đi cùng đi."
Bao Thần nhìn cô một cách khó hiểu, hắn cảm thấy Tô Khả Khả có chút kỳ quái.
Còn những lời khuyên của cô, hắn đương nhiên không để trong lòng, hắn là con trai cũng không phải là con gái, làm gì cũng phải có người khác đi cùng, ấu trĩ.
Tô Khả Khả nhìn thái độ hắn không cho là đúng, cũng không nói gì nữa.
Ấn đường của Bao Thần hơi tối, trong ngày hôm nay sẽ có tai nạn đổ máu, bất quá tai nạn này cũng không lớn, cho nên cô cũng chỉ nhắc nhở một chút, nếu hắn không để trong lòng, cô cũng không quan tâm.
Không nghĩ tới, chuyện này rất nhanh đã linh nghiệm.
Thời gian giữa giờ tiết thể dục, Bao Thần không về lớp, nghe nói là bị vài tên tụ tập với nhau kéo đến một góc đánh, sau đó có bạn học đi ngang qua mới đưa hắn đến phòng y tế.
Vài người phía trước Tô Khả Khả đang nhỏ giọng bàn tán chuyện này.
"Nghe nói sáng sớm hôm nay, hoa khôi Tưởng Phương Phỉ lớp một năm nhất và sinh viên năm ba Từ Hạo bị gọi lên văn phòng để nói chuyện. Bao Thần bị đánh có lẽ cũng liên quan đến chuyện này."
"Chuyện gì đã xảy ra? Nói mau nói mau!" "Theo một ít thông tin nói, buổi tối thứ sáu tuần trước, Bao Thần đã tình cờ gặp được hai người đang trốn trong lùm cây hôn nhau, chậc chậc, tay đều đưa vào trong quần áo. Mọi người đều không ngờ đến, có nhiều người theo đuổi hoa khôi giảng đường như vậy, cô ta cũng không nói rõ là đồng ý ai, kết quả đột
Nhiên ở đâu nhảy ra một tên năm ba Từ Hạo."
"ahihi, tại sao lại là Từ Hạo? Tên đó ngoại trừ gia thế, hắn còn có cái gì chứ?"
"Nghe lời nói đầy sự ghen tỵ của cậu xem, chỉ cần xuất thân từ Từ gia là đủ rồi, đó là một trong tứ đại hào môn ở đế đô đó."
"Nhưng gia thế của nữ thần tôi cũng không kém, Tưởng gia ở kinh đô được xếp vào hàng top mười đó. Cho nên tôi cảm thấy nữ thần nhất định là bị tên phú nhị đại kia cưỡng ép.."
Tô Khả Khả nghe được một nửa cũng không dám nghe hết, khuôn mặt khẽ đỏ lên.
Tô Khả Khả từ nhỏ lớn lên ở thôn Đào Hoa, Những người cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có sư phụ và ma, xem sách cũng đều là sách phong thủy, cô tưởng rằng mình đối với chuyện nam nữ cũng thực sự hiểu rõ. Thực tế, cô chỉ nghĩ là đắp chung chăn rồi nói chuyện phím là có thể sinh con. Xét cho cùng, nhà của Tô Khả Khả và sư phụ của cô quá nghèo, TV cũng không có, di động của hai người cũng là di động cũ, ngoài việc thỉnh thoảng cô đi ra ngoài mua những thứ như giấy tiền vàng bạc hay la bàn, cũng chỉ có thời điểm khi sư phụ có việc mới dẫn cô đi ra nhìn thế giới bên ngoài.
Nhiều người nói thời cổ đại phụ nữ không ra đường nhưng họ vẫn có các ma ma dạy dỗ nghi thức lễ nghi và những chuyện nam nữ, nhưng Tô Khả Khả thì không có. Ông lão Tô là một ông lão thô kệch, ngoại trừ dạy phong thủy cho cô, về phương diện nam nữ ông chưa từng nhắc đến.
Sự hiểu biết của Tô Khả Khả về phương diện này rất hẹp, những thứ mà cô biết được đều dựa trên sách vở mà cô đọc được.
Cho nên Tô Khả Khả bây giờ rất thẹn thùng. Cô biết con người thời nay không thể so sách với những người xưa trong sách vở được, phong tục tập quán bây giờ cũng rất cởi mở. Nhưng --
Thời cổ đại mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn, bây giờ hiện đại thì hơn hai mươi tuổi thậm chí ba mươi tuổi mới kết hôn, mười bảy mười tám tuổi bây giờ tương đương với mười một mười hai tuổi thời cổ đại. Ách, mới bao lớn, mà đã hôn môi?
Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]
"Chú, cháu đi học đây, buổi tối gặp lại!"
Tiểu nhóc con chạy nhanh như chớp, Tần Mặc Sâm không khỏi lắc đầu.
Dì Lâm ở một bên cười nói: "Khả Khả mỗi khi muốn đi gặp bạn thì đều vội vàng như vậy."
Tần Mặc Sâm vừa nghe đến chữ "Bạn", hắn liền nghĩ ngay đến việc cô kết bạn với những tên đàn ông.
Về phương diện kết bạn, hắn tuyệt đối không thể dung túng, một số quan điểm và giá trị về cuộc sống của cô gái nhỏ này còn chưa có hoàn thiện, hắn phải hướng dẫn để cô không đi nhầm đường mới được. Đặc biệt là chuyện phải cần đề phòng những tên đàn ông đó, thời gian tới hắn cần phải nói thêm chuyện này với cô rồi.
"Dì Lâm."
Dì Lâm vội vàng đáp: "Tứ gia."
"Hôm nay có thể tôi sẽ về trễ một chút, nếu nhóc con trở về hỏi đến tôi, thì dì hãy nói cho nhóc ấy biết."
Tần Mặc Sâm mới vừa nói xong rồi lại nói: "Thôi quên đi, để tôi tự mình nói với cô ấy."
Vì thế, người đang ngồi ở tàu điện ngầm học từ đơn Tô Khả Khả đã nhận được một tin nhắn từ chú mình: "Nhóc con, hôm nay chú sẽ về trễ một chút, cháu ăn cơm tối trước, đừng chờ chú."
Tô Khả Khả vội vàng hỏi hắn: "Chú tăng ca sao? Chú giữ gìn sức khỏe thân thể, đừng để quá mệt mỏi. Nếu trước tám giờ chú chưa trở về, cháu sẽ đi tìm chú, bởi vì cháu là vệ sĩ nhỏ của chú."
Tần Mặc Sâm trả lời: Không phải tăng ca, là có người thiếu ăn đòn, tôi đi dạy dỗ một chút, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ về trước tám giờ.
Tô Khả Khả nghĩ, là chú đang muốn đi đánh người sao?
Chú cư nhiên muốn đi đánh người?
Tô Khả Khả phát ngốc một lúc, đáp lại: Rất tốt chú, nhưng nếu cần thiết thì chú hãy để vệ sĩ của chú làm nhé, đánh người cũng rất mệt mỏi.
Đầu bên kia Tần Mặc Sâm nhìn thấy tin nhắn liền cười đến sung sướng.
Cô gái này cư nhiên lo lắng cho hắn, sợ hắn mệt mỏi vì đi đánh người khác.
Làm sao lại mệt, thắng nhóc Tần Tuấn Trì kia chịu đòn rất tốt, không mệt.
Tô Khả Khả bước vào cổng trường, hòa vào dòng học sinh.
Nhìn thoáng qua, nam sinh nữ sinh đều mặc đồng phục học sinh cười nói rôm rả, đi về phía giảng đường.
Cô rất thích bầu không khí này. Trước kia ở thôn Đào Hoa, cô thường ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ trong ngôi nhà tranh để đọc sách, hoặc là đem một cái băng ghế nhỏ ngồi trước mái nhà tranh, đôi mắt liếc nhìn sang cây đào ở trên núi, nhìn những bông hoa đào, có những bông đã kết trái, hoặc những bông đang lụi tàn, và những chú chim sẻ đang kêu ríu rít đậu trên thân cây.
Cảm giác bây giờ so với lúc đó hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không tệ. Khi ngồi trong lớp học, bầu không khí khẩn trương trong lớp sẽ khiến lòng ham học của một con người trở nên mạnh mẽ hơn.
"Mạn Mạn, trời ạ, tớ rất nhớ các cậu." Tô Khả Khả thẳng thắn bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
Tần Hành nói không nên lời, "Khả Khả à, không phải chỉ mới hai ngày không gặp thôi sao, cứ như một tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau vậy."
Tô Khả Khả cười ha ha: "Bởi vì tớ cảm thấy rất lâu, người xưa nói rằng, một ngày không gặp như cách ba thu, chỉ xem ý trên mặt chữ, rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của tớ."
La Mạn phụt cười, hỏi cô: "Khả Khả, lần trước tớ ghi lại các điểm quan trọng cho câu, bây giờ cậu còn nhớ không?"
"Nhớ, tớ học thuộc hơn một rồi, phần còn lại thì tớ sẽ học thuộc trước khi kiểm tra."
La Mạn cho nàng một ngón tay cái: "Giỏi lắm, cứ tiếp tục phát huy như thế này, thì điểm trong bài kiểm tra sắp tới của cậu sẽ chắc chắn hơn trung bình."
"Mau học đi, tan học lại trò chuyện tiếp." Triệu Khả Tâm nhắc nhở nói.
Tô Khả Khả quay lại hàng ghế của mình, nhìn thấy lưng dựa của chiếc ghế nhẵn nhụi, cô thốt lên một tiếng: "Hả?"
Cô thường cắt một tờ giấy vàng dán vào lưng ghế, nhưng bây giờ sao lại không thấy đâu?
Bao Thần ở phía trước quay đầu lại nhìn cô, "Bạn học Tô Khả Khả, cậu đang tìm mảnh giấy màu vàng có viết chữ" sơn "sao?"
Tô Khả Khả gật đầu.
Bao Thần giải thích nói: "Lớp phó vệ sinh cho rằng đồ đó của cậu làm cho khung cảnh của lớp học không được đẹp, nên đã xé đi. Nhưng mà, tại sao cậu lại dán một tờ giấy màu vàng lên chỗ ngồi của mình, mặt trên còn viết chữ ' sơn '?" Tô Khả Khả vốn không định nói cho người khác biết, nhưng mà bây giờ lại có người hỏi, cô giải thích nói: "Tớ ngồi ở cuối cùng, sau lưng không có chỗ dựa vào, phong thủy rất kiêng kỵ điều này. Phía trước là bàn học, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, như vậy mới có thể trở thành khu vực học tập.
Cách cục là bị sinh khí vây quanh. Khí vượng thì may mắn cũng vượng, như vậy khi học tập thì mới có thể tĩnh tâm."
Bao Thần nghe xong thì sửng sốt.
Tô Khả Khả giải thích xong một lúc, cô dừng ánh mắt trên ấn đường của cậu ta, hảo tâm nhắc nhở một câu: "Bạn học Bao Thần, hôm nay cậu đừng đi đâu một mình, nếu có đi đâu thì hãy nhớ rủ ai đó đi cùng đi."
Bao Thần nhìn cô một cách khó hiểu, hắn cảm thấy Tô Khả Khả có chút kỳ quái.
Còn những lời khuyên của cô, hắn đương nhiên không để trong lòng, hắn là con trai cũng không phải là con gái, làm gì cũng phải có người khác đi cùng, ấu trĩ.
Tô Khả Khả nhìn thái độ hắn không cho là đúng, cũng không nói gì nữa.
Ấn đường của Bao Thần hơi tối, trong ngày hôm nay sẽ có tai nạn đổ máu, bất quá tai nạn này cũng không lớn, cho nên cô cũng chỉ nhắc nhở một chút, nếu hắn không để trong lòng, cô cũng không quan tâm.
Không nghĩ tới, chuyện này rất nhanh đã linh nghiệm.
Thời gian giữa giờ tiết thể dục, Bao Thần không về lớp, nghe nói là bị vài tên tụ tập với nhau kéo đến một góc đánh, sau đó có bạn học đi ngang qua mới đưa hắn đến phòng y tế.
Vài người phía trước Tô Khả Khả đang nhỏ giọng bàn tán chuyện này.
"Nghe nói sáng sớm hôm nay, hoa khôi Tưởng Phương Phỉ lớp một năm nhất và sinh viên năm ba Từ Hạo bị gọi lên văn phòng để nói chuyện. Bao Thần bị đánh có lẽ cũng liên quan đến chuyện này."
"Chuyện gì đã xảy ra? Nói mau nói mau!" "Theo một ít thông tin nói, buổi tối thứ sáu tuần trước, Bao Thần đã tình cờ gặp được hai người đang trốn trong lùm cây hôn nhau, chậc chậc, tay đều đưa vào trong quần áo. Mọi người đều không ngờ đến, có nhiều người theo đuổi hoa khôi giảng đường như vậy, cô ta cũng không nói rõ là đồng ý ai, kết quả đột
Nhiên ở đâu nhảy ra một tên năm ba Từ Hạo."
"ahihi, tại sao lại là Từ Hạo? Tên đó ngoại trừ gia thế, hắn còn có cái gì chứ?"
"Nghe lời nói đầy sự ghen tỵ của cậu xem, chỉ cần xuất thân từ Từ gia là đủ rồi, đó là một trong tứ đại hào môn ở đế đô đó."
"Nhưng gia thế của nữ thần tôi cũng không kém, Tưởng gia ở kinh đô được xếp vào hàng top mười đó. Cho nên tôi cảm thấy nữ thần nhất định là bị tên phú nhị đại kia cưỡng ép.."
Tô Khả Khả nghe được một nửa cũng không dám nghe hết, khuôn mặt khẽ đỏ lên.
Tô Khả Khả từ nhỏ lớn lên ở thôn Đào Hoa, Những người cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có sư phụ và ma, xem sách cũng đều là sách phong thủy, cô tưởng rằng mình đối với chuyện nam nữ cũng thực sự hiểu rõ. Thực tế, cô chỉ nghĩ là đắp chung chăn rồi nói chuyện phím là có thể sinh con. Xét cho cùng, nhà của Tô Khả Khả và sư phụ của cô quá nghèo, TV cũng không có, di động của hai người cũng là di động cũ, ngoài việc thỉnh thoảng cô đi ra ngoài mua những thứ như giấy tiền vàng bạc hay la bàn, cũng chỉ có thời điểm khi sư phụ có việc mới dẫn cô đi ra nhìn thế giới bên ngoài.
Nhiều người nói thời cổ đại phụ nữ không ra đường nhưng họ vẫn có các ma ma dạy dỗ nghi thức lễ nghi và những chuyện nam nữ, nhưng Tô Khả Khả thì không có. Ông lão Tô là một ông lão thô kệch, ngoại trừ dạy phong thủy cho cô, về phương diện nam nữ ông chưa từng nhắc đến.
Sự hiểu biết của Tô Khả Khả về phương diện này rất hẹp, những thứ mà cô biết được đều dựa trên sách vở mà cô đọc được.
Cho nên Tô Khả Khả bây giờ rất thẹn thùng. Cô biết con người thời nay không thể so sách với những người xưa trong sách vở được, phong tục tập quán bây giờ cũng rất cởi mở. Nhưng --
Thời cổ đại mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn, bây giờ hiện đại thì hơn hai mươi tuổi thậm chí ba mươi tuổi mới kết hôn, mười bảy mười tám tuổi bây giờ tương đương với mười một mười hai tuổi thời cổ đại. Ách, mới bao lớn, mà đã hôn môi?
Edit: The Calantha team.[/HIDE-THANKS]