Bài viết: 317 

CHƯƠNG 23
[BOOK]"Trước khi ra khỏi Đồng Quan ta đã biết hài cốt của sư phụ chôn ở lăng viên Thi gia ngoại ô, đồng thời cũng nhận được tin tức Bắc Tần Vương bí mật đến Quân Hiến thành. Lúc mới bắt đầu ta cũng không phải là vì hài cốt sư phụ mà vào thành, bọn hắn lấy thi cốt người chết dẫn dụ vây giết ta, ta vì sao không thể tương kế tựu kế lẻn về Quân Hiến thành?" Hàn Diệp chậm rãi mở miệng, xem như trả lời nghi hoặc của Đế Tử Nguyên: "Bắc Tần Vương ăn uống có thị vệ thử độc, nhưng trà nhất phẩm hắn uống mỗi ngày là Liên Lan Thanh tự mình mang từ Quân Tử lâu về, cho nên chưa từng cảnh giác."
"Huynh động tay chân bên trong lá trà? Đây là chuyện không có khả năng." Đế Tử Nguyên nhíu mày. Lá trà trà nhất phẩm của Quân Tử lâu từ lúc xây lâu đã phân chia đẳng cấp đặt trong đại đường tùy tân khách tự do lựa chọn, khách nhân mua trà mỗi ngày như nước chảy, sao Hàn Diệp có thể đoán ra Liên Lan Thanh chọn hộp nào? Y cũng không thể hạ độc trong tất cả lá trà a?
"Trà không độc, nhưng trà nhất phẩm là đồ nóng, chỉ cần mỗi ngày phối hợp ăn cùng Tuyết Liên và cá tầm, sau mười lăm ngày đại huyệt vận công quanh thân sẽ bị phong bế, chỉ cần vận dụng nội lực, độc ẩn trong nội thể sẽ phát tác, sau khi phát tác trong vòng ba ngày không thể vận công."
Mạc Thiên nghĩ đến nửa tháng này phòng bếp ngày ngày đưa tới cá tầm và Tuyết Liên, thần sắc lạnh hơn. Vốn tưởng rằng Thi phủ phòng thủ như thùng sắt, không ngờ lại có nhiều lỗ thủng như thế, xem ra hắn không chỉ xem thường Đế Tử Nguyên, càng coi thường năng lực Thái tử Đại Tĩnh này.
"Vì sao không nói thật với ta?"
"Nàng sẽ không đồng ý." Trong con ngươi đen như mực của Hàn Diệp lóe lên cảm xúc yếu ớt rồi biến mất, y né qua ánh mắt chất vấn của Đế Tử Nguyên, mang theo ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Mạc Thiên: "Tử Nguyên, ta hiểu nàng rất rõ, nếu như biết mục đích của ta, nàng nhất định sẽ ngăn cản ta đến Quân Hiến thành."
Đế Tử Nguyên lần theo ánh mắt Hàn Diệp rơi trên người Mạc Thiên: "Huynh là vì Bắc Tần Vương mà đến?"
Mục đích thực sự của Hàn Diệp không chỉ ngoài ý muốn với Đế Tử Nguyên, ngay cả Mạc Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Bắc Tần Vương liên quan đến loạn binh đao ba nước, lấy thế cục hiện giờ, hắn coi như tự tuyệt trong Quân Hiến thành, cũng sẽ không cam lòng bị mang về Đại Tĩnh làm tù binh.
Một đế vương bị bắt làm tù binh, ngày sau tuyệt đối không còn tư cách quay về Bắc Tần leo lên hoàng vị. Huống hồ với các thế lực triều đình Bắc Tần rắc rối phức tạp và quốc phong hung hãn, chỉ sợ Mạc Thiên còn chưa về đến Bắc Tần, giang sơn đã đổi chủ.
"Bên ngoài Thi phủ đóng mấy vạn quân, huynh làm cách nào đem hắn ra ngoài? Coi như có thể dẫn hắn trở về, Bắc Tần cũng chưa chắc sẽ lui binh đầu hàng?"
"Ai nói ta muốn dẫn hắn về Đại Tĩnh, một người chết, làm gì đáng cho ta hao tâm tổn trí."
Lời này vừa nói ra, thần tình Đế Tử Nguyên bỗng nhiên trầm xuống: "Hàn Diệp, huynh đang nói cái khốn kiếp gì đó, huynh có biết nếu như Mạc Thiên chết tại Quân Hiến thành sẽ có hậu quả gì hay không!"
"Tử Nguyên, thời gian không đợi ta, nếu như không thể mau chóng đoạt lại Quân Hiến thành và Vân Cảnh thành, ba tháng sau trận chiến tranh này chỉ có thể dùng nghị hòa để kết thúc, chúng ta ở Tây Bắc đẫm máu một năm, chết bao nhiêu tướng sĩ.." Hàn Diệp nói rồi rút ra chủy thủ bên eo nhìn Mạc Thiên, thần sắc băng lãnh.
Đế Tử Nguyên ngăn y lại, bắt lại một góc tay áo y: "Vậy cũng không được, huynh đừng quên trong ngoài Quân Hiến thành trừ thiết kỵ Bắc Tần, còn có mấy vạn bá tánh Đại Tĩnh tay không tấc sắt, nếu Bắc Tần Vương chết trong Quân Hiến thành.." Không khác gì khiến cho những bá tánh vô tội này chôn cùng một chỗ!
"Tử Nguyên, ta không thể để An Ninh chết không nhắm mắt!" Hàn Diệp bỗng nhiên ngắt lời Đế Tử Nguyên, thanh âm lạnh lẽo nặng nề khó hiểu, lại lặp lại một lần: "Ta không thể để trận chiến tranh mà An Ninh ngay cả mạng cũng ném đi chỉ rơi xuống kết cục nghị hòa!"
Thần tình Đế Tử Nguyên khẽ động, đáy mắt lướt qua một tia bi ai cực độ, tay đang giữ chặt Hàn Diệp không tự giác nới lỏng. Hàn Diệp nhân thời cơ này, chủy thủ ra khỏi vỏ, bỗng nhiên tấn công Mạc Thiên.
Mạc Thiên không tự giác trốn về phía sau, trong con ngươi chỉ còn ngân quang chủy thủ nhanh chóng đánh tới kia.
"Phanh" một tiếng vang lên, trong chớp mắt chủy thủ sắp cắm vào trán, chén sứ tuyết trắng mang theo nội kình sắc bén cắt ngang thế công của chủy thủ, chỉ lưu lại một vết thương trên trán Mạc Thiên.
Trong phòng trầm mặc như chết, máu tươi lần theo thái dương rơi xuống trên mặt đất, Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên ngăn ở trước mặt Mạc Thiên, đầu lông mày tức giận.
"Tướng sĩ chúng ta ở Tây Bắc đẫm máu một năm, vì bá tánh trên mảnh quốc thổ này, An Ninh chiến tử tại Thanh Nam thành, cũng là vì con dân của nàng, bây giờ huynh vì thắng bại một trận chiến tranh mà không để ý tới sinh tử của bá tánh toàn thành, coi như An Ninh ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không được an nghỉ!"
Đế Tử Nguyên lạnh lùng mở miệng, nghênh đón ánh mắt Hàn Diệp, đáy mắt nổi lên một vòng đạm mạc cực mỏng: "Hàn Diệp, huynh muốn mạng Mạc Thiên không phải là vì An Ninh, huynh chỉ là muốn một trận chiến tranh mà phần thắng thuộc về người Hàn gia, đừng lấy An Ninh ra gạt ta. Ngay cả việc ta đến Quân Hiến thành cũng là trong dự liệu của huynh, nếu như huynh không lâm vào tuyệt cảnh, ta cũng sẽ không vào thành, thế lực ngầm bên trong Quân Hiến thành của Đế gia tích sức mấy năm sao lại dốc tổ mà ra, vì huynh mà dọn sạch con đường thoát khỏi Quân Hiến thành sau khi tru sát Mạc Thiên? Sau trận chiến này, Đế gia ở Tây Bắc không còn lực lượng có thể ẩn nấp nữa."
Mạc Thiên đứng thẳng phía sau nàng trông thấy bàn tay dùng sức ném ra chén sứ của Đế Tử Nguyên giấu sau lưng đang run nhè nhẹ, đôi mắt sâu thẳm, thần sắc nhìn về phía Đế Tử Nguyên đầy vẻ phức tạp.
Nữ tử thông minh quả quyết như thế, lại là Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh, thật là đáng tiếc.
Đế Tử Nguyên thở dài một hơi, nhìn về phía Hàn Diệp trầm mặc không nói: "Hay cho một tính toán không lộ chút sơ hở, không hổ là nhi tử của hoàng đế Gia Ninh." Nàng trầm thấp ho khan một cái, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường: "Hàn Diệp, trận chiến Tây Bắc, là ta thua."
Vô luận cuối cùng cuộc chiến kết thúc thế nào, thực lực của Quân gia và quan hệ với Đế gia cũng không thể tiếp tục ẩn tàng. Vốn cho là sinh tử có nhau sóng vai chiến đấu, nàng vì cuộc chiến ba nước dốc hết toàn lực, lại ở trong trận cờ giữa hai nhà Hàn Đế thua hết cả bàn.
Minh Tây nói đúng, nàng và Hàn Diệp từ mười một năm trước bắt đầu chính là tử cục, sớm đã không cách nào giải được.
Tình nghĩa giữa nàng và Hàn Diệp cuối cùng không thắng nổi thiên hạ giang sơn và đế vị chí tôn.
Là trong lòng nàng còn nuôi hy vọng, không phải người ta sai.
Trong mắt Đế Tử Nguyên đạm mạc thương cảm dường như khiến Hàn Diệp xúc động, môi mỏng của y khẽ nhếch, một câu cãi lại cũng không có.
Đối mặt với sự thật, y cũng không có lời có thể nói.
Đúng vào lúc này, vô số âm thanh kinh lôi chói tai ở bên ngoài phủ đồng thời vang lên, tiếng vang xẹt qua chân trời, cả tòa thành trì giống như bị rung chuyển.
Ba người đồng thời xuyên qua khe hở nhỏ bé trên cửa sổ nhìn ra ngoài, lôi quang giáng đỏ nhiễm khắp bầu trời nửa thành, thanh âm liệt mã hý vang cùng kiếm kích binh qua ở ngoài phủ lờ mờ truyền đến. Bên ngoài Ngô Đồng các, bọn thị vệ vốn nên nghe hỏi mà báo lại không thấy một điểm động tĩnh, yên tĩnh ngạt thở đến quỷ dị khó hiểu.
"Thiết giáp quân ngoài phủ tạm thời bị ngăn cản, hiện tại là cơ hội tốt nhất để chúng ta chạy đi." Chỉ trong nháy mắt, Đế Tử Nguyên liền khôi phục tỉnh táo tự kiềm chế bình thường, nàng giương cằm về phía Hàn Diệp, mắt có chút nheo lại: "Ta sẽ không để bá tánh một thành chết trong tay chúng ta, hoặc là huynh lấy tính mạng Mạc Thiên, ta lập tức để tử sĩ Đế gia lui giữ ngoài thành, không để ý sự tình bên trong thành, đợi thiết giáp quân rảnh tay vây phủ, huynh mất Bắc Tần Vương làm con tin, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ. Hoặc là chúng ta lấy Bắc Tần Vương làm con tin ra khỏi thành, hắn sống, chúng ta sống, bá tánh toàn thành cũng sống."
"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên khẽ thở dài một hơi: "Một lần cuối cùng ta giao mạng cho huynh định đoạt."
Từ nay về sau, đối với ngươi, Đế Tử Nguyên ta không còn nửa phần tín nhiệm.[/BOOK]
[BOOK]"Trước khi ra khỏi Đồng Quan ta đã biết hài cốt của sư phụ chôn ở lăng viên Thi gia ngoại ô, đồng thời cũng nhận được tin tức Bắc Tần Vương bí mật đến Quân Hiến thành. Lúc mới bắt đầu ta cũng không phải là vì hài cốt sư phụ mà vào thành, bọn hắn lấy thi cốt người chết dẫn dụ vây giết ta, ta vì sao không thể tương kế tựu kế lẻn về Quân Hiến thành?" Hàn Diệp chậm rãi mở miệng, xem như trả lời nghi hoặc của Đế Tử Nguyên: "Bắc Tần Vương ăn uống có thị vệ thử độc, nhưng trà nhất phẩm hắn uống mỗi ngày là Liên Lan Thanh tự mình mang từ Quân Tử lâu về, cho nên chưa từng cảnh giác."
"Huynh động tay chân bên trong lá trà? Đây là chuyện không có khả năng." Đế Tử Nguyên nhíu mày. Lá trà trà nhất phẩm của Quân Tử lâu từ lúc xây lâu đã phân chia đẳng cấp đặt trong đại đường tùy tân khách tự do lựa chọn, khách nhân mua trà mỗi ngày như nước chảy, sao Hàn Diệp có thể đoán ra Liên Lan Thanh chọn hộp nào? Y cũng không thể hạ độc trong tất cả lá trà a?
"Trà không độc, nhưng trà nhất phẩm là đồ nóng, chỉ cần mỗi ngày phối hợp ăn cùng Tuyết Liên và cá tầm, sau mười lăm ngày đại huyệt vận công quanh thân sẽ bị phong bế, chỉ cần vận dụng nội lực, độc ẩn trong nội thể sẽ phát tác, sau khi phát tác trong vòng ba ngày không thể vận công."
Mạc Thiên nghĩ đến nửa tháng này phòng bếp ngày ngày đưa tới cá tầm và Tuyết Liên, thần sắc lạnh hơn. Vốn tưởng rằng Thi phủ phòng thủ như thùng sắt, không ngờ lại có nhiều lỗ thủng như thế, xem ra hắn không chỉ xem thường Đế Tử Nguyên, càng coi thường năng lực Thái tử Đại Tĩnh này.
"Vì sao không nói thật với ta?"
"Nàng sẽ không đồng ý." Trong con ngươi đen như mực của Hàn Diệp lóe lên cảm xúc yếu ớt rồi biến mất, y né qua ánh mắt chất vấn của Đế Tử Nguyên, mang theo ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Mạc Thiên: "Tử Nguyên, ta hiểu nàng rất rõ, nếu như biết mục đích của ta, nàng nhất định sẽ ngăn cản ta đến Quân Hiến thành."
Đế Tử Nguyên lần theo ánh mắt Hàn Diệp rơi trên người Mạc Thiên: "Huynh là vì Bắc Tần Vương mà đến?"
Mục đích thực sự của Hàn Diệp không chỉ ngoài ý muốn với Đế Tử Nguyên, ngay cả Mạc Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Bắc Tần Vương liên quan đến loạn binh đao ba nước, lấy thế cục hiện giờ, hắn coi như tự tuyệt trong Quân Hiến thành, cũng sẽ không cam lòng bị mang về Đại Tĩnh làm tù binh.
Một đế vương bị bắt làm tù binh, ngày sau tuyệt đối không còn tư cách quay về Bắc Tần leo lên hoàng vị. Huống hồ với các thế lực triều đình Bắc Tần rắc rối phức tạp và quốc phong hung hãn, chỉ sợ Mạc Thiên còn chưa về đến Bắc Tần, giang sơn đã đổi chủ.
"Bên ngoài Thi phủ đóng mấy vạn quân, huynh làm cách nào đem hắn ra ngoài? Coi như có thể dẫn hắn trở về, Bắc Tần cũng chưa chắc sẽ lui binh đầu hàng?"
"Ai nói ta muốn dẫn hắn về Đại Tĩnh, một người chết, làm gì đáng cho ta hao tâm tổn trí."
Lời này vừa nói ra, thần tình Đế Tử Nguyên bỗng nhiên trầm xuống: "Hàn Diệp, huynh đang nói cái khốn kiếp gì đó, huynh có biết nếu như Mạc Thiên chết tại Quân Hiến thành sẽ có hậu quả gì hay không!"
"Tử Nguyên, thời gian không đợi ta, nếu như không thể mau chóng đoạt lại Quân Hiến thành và Vân Cảnh thành, ba tháng sau trận chiến tranh này chỉ có thể dùng nghị hòa để kết thúc, chúng ta ở Tây Bắc đẫm máu một năm, chết bao nhiêu tướng sĩ.." Hàn Diệp nói rồi rút ra chủy thủ bên eo nhìn Mạc Thiên, thần sắc băng lãnh.
Đế Tử Nguyên ngăn y lại, bắt lại một góc tay áo y: "Vậy cũng không được, huynh đừng quên trong ngoài Quân Hiến thành trừ thiết kỵ Bắc Tần, còn có mấy vạn bá tánh Đại Tĩnh tay không tấc sắt, nếu Bắc Tần Vương chết trong Quân Hiến thành.." Không khác gì khiến cho những bá tánh vô tội này chôn cùng một chỗ!
"Tử Nguyên, ta không thể để An Ninh chết không nhắm mắt!" Hàn Diệp bỗng nhiên ngắt lời Đế Tử Nguyên, thanh âm lạnh lẽo nặng nề khó hiểu, lại lặp lại một lần: "Ta không thể để trận chiến tranh mà An Ninh ngay cả mạng cũng ném đi chỉ rơi xuống kết cục nghị hòa!"
Thần tình Đế Tử Nguyên khẽ động, đáy mắt lướt qua một tia bi ai cực độ, tay đang giữ chặt Hàn Diệp không tự giác nới lỏng. Hàn Diệp nhân thời cơ này, chủy thủ ra khỏi vỏ, bỗng nhiên tấn công Mạc Thiên.
Mạc Thiên không tự giác trốn về phía sau, trong con ngươi chỉ còn ngân quang chủy thủ nhanh chóng đánh tới kia.
"Phanh" một tiếng vang lên, trong chớp mắt chủy thủ sắp cắm vào trán, chén sứ tuyết trắng mang theo nội kình sắc bén cắt ngang thế công của chủy thủ, chỉ lưu lại một vết thương trên trán Mạc Thiên.
Trong phòng trầm mặc như chết, máu tươi lần theo thái dương rơi xuống trên mặt đất, Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên ngăn ở trước mặt Mạc Thiên, đầu lông mày tức giận.
"Tướng sĩ chúng ta ở Tây Bắc đẫm máu một năm, vì bá tánh trên mảnh quốc thổ này, An Ninh chiến tử tại Thanh Nam thành, cũng là vì con dân của nàng, bây giờ huynh vì thắng bại một trận chiến tranh mà không để ý tới sinh tử của bá tánh toàn thành, coi như An Ninh ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không được an nghỉ!"
Đế Tử Nguyên lạnh lùng mở miệng, nghênh đón ánh mắt Hàn Diệp, đáy mắt nổi lên một vòng đạm mạc cực mỏng: "Hàn Diệp, huynh muốn mạng Mạc Thiên không phải là vì An Ninh, huynh chỉ là muốn một trận chiến tranh mà phần thắng thuộc về người Hàn gia, đừng lấy An Ninh ra gạt ta. Ngay cả việc ta đến Quân Hiến thành cũng là trong dự liệu của huynh, nếu như huynh không lâm vào tuyệt cảnh, ta cũng sẽ không vào thành, thế lực ngầm bên trong Quân Hiến thành của Đế gia tích sức mấy năm sao lại dốc tổ mà ra, vì huynh mà dọn sạch con đường thoát khỏi Quân Hiến thành sau khi tru sát Mạc Thiên? Sau trận chiến này, Đế gia ở Tây Bắc không còn lực lượng có thể ẩn nấp nữa."
Mạc Thiên đứng thẳng phía sau nàng trông thấy bàn tay dùng sức ném ra chén sứ của Đế Tử Nguyên giấu sau lưng đang run nhè nhẹ, đôi mắt sâu thẳm, thần sắc nhìn về phía Đế Tử Nguyên đầy vẻ phức tạp.
Nữ tử thông minh quả quyết như thế, lại là Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh, thật là đáng tiếc.
Đế Tử Nguyên thở dài một hơi, nhìn về phía Hàn Diệp trầm mặc không nói: "Hay cho một tính toán không lộ chút sơ hở, không hổ là nhi tử của hoàng đế Gia Ninh." Nàng trầm thấp ho khan một cái, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường: "Hàn Diệp, trận chiến Tây Bắc, là ta thua."
Vô luận cuối cùng cuộc chiến kết thúc thế nào, thực lực của Quân gia và quan hệ với Đế gia cũng không thể tiếp tục ẩn tàng. Vốn cho là sinh tử có nhau sóng vai chiến đấu, nàng vì cuộc chiến ba nước dốc hết toàn lực, lại ở trong trận cờ giữa hai nhà Hàn Đế thua hết cả bàn.
Minh Tây nói đúng, nàng và Hàn Diệp từ mười một năm trước bắt đầu chính là tử cục, sớm đã không cách nào giải được.
Tình nghĩa giữa nàng và Hàn Diệp cuối cùng không thắng nổi thiên hạ giang sơn và đế vị chí tôn.
Là trong lòng nàng còn nuôi hy vọng, không phải người ta sai.
Trong mắt Đế Tử Nguyên đạm mạc thương cảm dường như khiến Hàn Diệp xúc động, môi mỏng của y khẽ nhếch, một câu cãi lại cũng không có.
Đối mặt với sự thật, y cũng không có lời có thể nói.
Đúng vào lúc này, vô số âm thanh kinh lôi chói tai ở bên ngoài phủ đồng thời vang lên, tiếng vang xẹt qua chân trời, cả tòa thành trì giống như bị rung chuyển.
Ba người đồng thời xuyên qua khe hở nhỏ bé trên cửa sổ nhìn ra ngoài, lôi quang giáng đỏ nhiễm khắp bầu trời nửa thành, thanh âm liệt mã hý vang cùng kiếm kích binh qua ở ngoài phủ lờ mờ truyền đến. Bên ngoài Ngô Đồng các, bọn thị vệ vốn nên nghe hỏi mà báo lại không thấy một điểm động tĩnh, yên tĩnh ngạt thở đến quỷ dị khó hiểu.
"Thiết giáp quân ngoài phủ tạm thời bị ngăn cản, hiện tại là cơ hội tốt nhất để chúng ta chạy đi." Chỉ trong nháy mắt, Đế Tử Nguyên liền khôi phục tỉnh táo tự kiềm chế bình thường, nàng giương cằm về phía Hàn Diệp, mắt có chút nheo lại: "Ta sẽ không để bá tánh một thành chết trong tay chúng ta, hoặc là huynh lấy tính mạng Mạc Thiên, ta lập tức để tử sĩ Đế gia lui giữ ngoài thành, không để ý sự tình bên trong thành, đợi thiết giáp quân rảnh tay vây phủ, huynh mất Bắc Tần Vương làm con tin, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ. Hoặc là chúng ta lấy Bắc Tần Vương làm con tin ra khỏi thành, hắn sống, chúng ta sống, bá tánh toàn thành cũng sống."
"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên khẽ thở dài một hơi: "Một lần cuối cùng ta giao mạng cho huynh định đoạt."
Từ nay về sau, đối với ngươi, Đế Tử Nguyên ta không còn nửa phần tín nhiệm.[/BOOK]