Giang Quyện trầm tư hồi lâu.
Thiết lập của nhân vật chênh lệch xa như vậy, không phải là hắn cầm nhầm kịch bản chứ?
Đang miên man suy nghĩ thì có người bước vào Ly vương phủ. Người này tuổi không lớn, cả người cẩm y ngọc bào, ngay cả chào hỏi cũng không kịp làm, trong miệng chỉ lo hét lên: "Để nơi này, mấy rương đồ này cũng để ở đây - nhẹ một chút, cái tên nô tài ngu xuẩn này!"
Đợi cái rương cuối cùng được đặt xuống, hắn ta quay đầu nói: "Ngũ ca, phụ hoàng sai ta tới dự lễ, thuận đường đem quà tặng mà người âm thầm chuẩn bị thêm cho huynh cùng với những rương quà khác gộp chung đưa tới, có phải ta tới trễ hay không?"
Hắn ta gọi Ngũ ca, thân phận không cần nói cũng biết.
Lục hoàng tử, Tiết Tòng Quân.
Tiết Phóng Ly: "Không tính là quá muộn."
Tiết Tòng Quân cười hắc hắc, hắn ta và Tiết Phóng Ly đều là hoàng tử, không cần phải hành lễ, nhưng những người khác thì không được, những người đồng hành cùng hắn ta đều cung kính nói: "Nô tài ra mắt Ly vương."
"Ly Vương điện hạ, đây là danh mục quà tặng." Giọng nói the thé vang lên.
Người này là Trương công công hầu hạ bên người Thánh thượng, theo Lục hoàng tử Tiết Tòng Quân cùng nhau tới đây. Tiết Phóng Ly đánh mắt với Cao quản gia, ông liền vội vàng tiếp nhận danh sách quà tặng, lần nữa lùi sang một bên.
Trương công công trên mặt không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng lài rất rõ ràng.
Ly vương cũng không lưu tâm đến Vương phi mới cưới này. Nếu không, danh sách quà tặng nên để cho cậu cầm mới đúng.
Chẳng qua là, không cần nghĩ cũng biết.
Trương công công cười tủm tỉm mở miệng: "Lúc nãy ở trong cung, bệ hạ vẫn đang nhắc tới Tam công tử, hôm nay vừa thấy, quả thật.."
Quả thật như thế nào, không có nói tiếp.
Tiết Tòng Quân vừa nghe, cũng nghiêng đầu qua. Hắn ta cùng Giang Niệm rất thân thiết, dĩ nhiên biết gần đây Giang Niệm xảy ra chút chuyện, Niệm ca chính là bị tên nhà quê này đẩy, đẩy - Tiết Tòng Quân thấy rõ gương mặt của Giang Quyện, ngây ngẩn.
Thiếu niên xương cốt đồng đều, tóc đen lỏng lẻo buông rủ xuống.
Màu sắc giữa chân mày và mi mắt vừa vặn, nhiều một phân thì nồng, thiếu một phân thì đạm, không thua kém với màu sắc đặc biệt giữa ánh trăng và tuyết, chưa kể đến khí chất của cậu hết sức thuần khiết, cả người quả thật không giống tục vật phàm trần, phảng phất đến từ Dao Trì (1).
- Giao trì (nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại).
Tiết Tòng Quân bị làm cho kinh diễm, cơ hồ không dời mắt nổi.
Đây là Giang Quyện? Đây là tên nhà quê kia?
Trước kia sao lại không phát hiện cậu trông đẹp mắt như vậy?
Phản ứng của Trương công công và hắn ta giống nhau như đúc. Ông ta sửng sốt một chút, không dùng những lời khách sáo đã chuẩn bị lúc trước, ngược lại kìm lòng không đặng tán dương: ".. Quả thật là tuyết ngọc liền đôi, dung mạo tuyệt diễm."
Vị Tam công tử này, sao lại khác xa với tin đồn ở kinh thành như vậy?
Bọn họ không biết, có một câu như vậy - tướng do tâm sinh. Thật ra thì Giang Quyện trong sách căn cơ cũng tốt, nhưng y quả thực quá tự ti, hầu như lúc thấy người thì không dám ngẩng đầu, khí chất cũng rụt rè e sợ, hèn nhát đến mức khiến người ta chán ghét, tự nhiên sẽ không còn người nào chú ý tới gương mặt của y nữa.
Giang Quyện bây giờ là hài tử được người nhà nuôi rất tốt, giơ tay nhấc chân tự nhiên không còn cổ không phóng khoáng kia nữa, thậm chí còn có cảm giác hồn nhiên chưa trải sự đời, nói là lột xác cũng không quá đáng.
Tiết Tòng Quân tinh thần hoảng hốt, theo bản năng gật đầu đồng ý, nhưng đầu hắn ta gật gật mấy cái, chợt phục hồi tinh thần lại.
Không đúng, hắn ta hôm nay là ra mặt thay Niệm ca!
Cho dù tên nhà quê này dễ nhìn đi nữa, còn không phải là để phù hợp với lòng dạ bò cạp, ngay cả một sợi tóc của Niệm ca so ra cũng kém hơn.
Niệm ca của hắn ta là người đẹp tâm thiện. Không giống người này, phí hoài một túi da tốt, hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.
Nghĩ tới đây, Tiết Tòng Quân nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Giang Quyện.
Ánh mắt của hắn ta quá không thân thiện rồi, Giang Quyện dĩ nhiên chú ý tới, bất quá cậu nhận ra thân phận của người này, cũng không bất ngờ vì sao hắn ta lại ôm địch ý lớn như vậy đối với mình.
Lục hoàng tử có thể là một trong những vai chính.
Đoàn sủng đoàn sủng, dĩ nhiên muốn tạo thành đoàn thể sủng ái nhân vật chính. Trong nguyên tác, Lục hoàng tử là hoàng tử nhỏ nhất, rất được Thánh thượng sủng ái, cho nên cũng dưỡng thành tính tình bá đạo vô cùng, bất kể ở trong cung hay bên ngoài cung, đều là người ngại chó phiền.
Sau đó hắn ta gặp nhân vật chính thụ, dưới sự ôn nhu khuyên can của cậu ta, Lục hoàng tử bị cảm hóa, thu liễm bản tính, cả ngày Niệm ca dài Niệm ca ngắn mà đi theo sau mông của thụ chính, trở thành nhân vật tiểu mê đệ số một của thụ chính.
Đại khái là tiểu mê đệ tới ra mặt đi.
Giang Quyện đoán không sai, Tiết Tòng Quân chính là đặc biệt đến đây vì chuyện này. Hắn ta trừng người đủ rồi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tiết Phóng Ly: "Ngũ ca, phụ hoàng cũng thật là, người nào cũng có thể đưa đến chỗ của huynh."
Tiết Phóng Ly thờ liếc hắn ta một cái, "Hả?"
Nếu là ngày thường, Tiết Tòng Quân nhất định không dám càn rỡ trước mặt hắn, dẫu sao thì lúc Tiết Phóng Ly phát điên lên quá đáng sợ, hắn ta từ nhỏ đã sợ hắn, thế nhưng bây giờ tình huống đặc thù.
Tiết Tòng Quân phải vì Giang Niêm ra mặt, hơn nữa hắn ta biết cuộc hôn nhân này, sở dĩ Tiết Phóng Ly buông thả để có thể cử hành thuận lợi, nói chung chẳng qua là chừa chút mặt mũi cho phụ hoàng mà thôi, cho nên Tiết Tòng Quân hiếm có lúc tự tin.
Hắn ta giận dữ bất bình nói: "Trước đây mấy ngày, chỉ cách đây mấy ngày thôi, cái tên Giang Quyện này bởi vì một chút chuyện nhỏ mà đem Niệm ca tức là anh ruột của tên này đẩy vào trong hồ, Niệm ca bị hoảng sợ lại bị lạnh, đến bây giờ còn chưa khỏi bệnh."
Nói xong, Tiết Tòng Quân liếc nhìn Giang Quyện, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra mấy phần xấu hổ, kết quả ánh mắt vừa rơi xuống trên mặt cậu, bản thân Tiết Tòng Quân lại hoảng hốt trước, ngay cả ý định ban đầu cũng quên mất, cho đến khi Giang Quyện vô tội nhìn lại hắn ta.
Tiết Tòng Quân: "?"
Người này đang làm bộ làm tịch cái gì? Hắn dựa vào cái gì bày ra vẻ mặt vô tội?
Trên đời tại sao có thể có người mặt dày vô sỉ như vậy!
Trên thực tế, Giang Quyện không chỉ vô tội, cậu còn vô cùng có lý chẳng sợ.
Người đẩy Giang Niệm vào trong hồ là Giang Quyện trước kia, cùng cậu bây giờ có quan hệ gì đâu.
Tiết Tòng Quân thấy vậy, tức giận không thôi, chẳng qua hắn ta ít nhiều vẫn biết đúng mực, chỉ nói với Tiết Phóng Ly: "Ngũ ca, tâm tư của hắn ác độc như vậy, huynh phải cẩn thận một chút."
Nói đến đây, Tiết Tòng Quân không nhịn được lẩm bẩm một câu, "Dáng dấp ngược lại là tựa như Thiên Tiên, không nhiễm khói lửa trần gian.."
Vừa dứt lời, không biết vì sao mà Tiết Phóng Ly nhấc lên mí mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm hắn ta, Tiết Tòng Quân căng thẳng trong lòng, nhất thời lông măng dựng đứng, thiếu chút nữa cắn lên đầu lưỡi, hắn ta nhắm mắt nói tiếp: "Muốn, muốn ta nói, Ngũ ca, hôn sự này của hai người không thành cũng không sao, dù sao phụ hoàng cũng nói, thuận theo tâm ý của huynh."
Dĩ nhiên, đây cũng không phải là nguyên văn lời nói của Thánh thượng, nguyên văn là: "- Đến trong phủ Ngũ ca của ngươi nhìn một chút. Lễ thành, những thứ này chính là quà tặng, chẳng may không thành, ngươi phải cơ trí một chút, chớ chọc Ngũ ca của ngươi sinh khí."
Hiểu con không ai bằng cha. Ngay cả đương kim Thánh thượng cũng biết rõ tính tình Tiết Phóng Ly, dự đoán cuộc hôn nhân này sẽ không thành, huấn chi là Tiết Tòng Quân. Lúc hắn ta tới trễ, phát hiện hai người đã bái đường xong, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh ngạc.
"Thuận theo tâm ý của ta?" Tiết Phóng Ly cười một tiếng, đương nhiên biết đây không phải là nguyên văn, nhưng hắn lười truy cứu, "Bổn vương biết."
Tiết Tòng Quân tốn một phen miệng lưỡi như vậy, thuần túy là muốn thị uy với Giang Quyện, thế nhưng vào tai Giang Quyện, thì không còn là chuyện như vậy nữa.
Khuyên phân, đây là đang khuyên phân sao?
Vốn dĩ Giang Quyện không muốn phản ứng với Tiết Tòng Quân. Dù sao cũng là một trong những nhân vật chính cao quý, cậu không chọc nổi. Thế nhưng Tiết Tòng Quân tố cáo thì tố cáo đi sao lại nói hôn sự không thành cũng được, cá mặn cũng không thể nhẫn được nữa.
Giang Quyện sâu kín hỏi: "Lục hoàng tử có từng nghe qua câu này chưa? Phá hoại hôn sự của người khác sẽ bị thiên lôi đánh."
Tiết Tòng Quân sửng sốt: "Không, không có?"
Giang Quyện gật đầu: "Vậy thì hiện tại ngài đã nghe thấy."
Tiết Tòng Quân: "?"
Hắn ta nhất thời không phản ứng kịp, lỡ miệng nói: "Ta phá hỏng hôn sự cái gì? Ta cùng lắm là nói cho Ngũ ca biết cách đối nhân xử thế của ngươi. Người có lòng dạ rắn rết giống như ngươi vậy, Ngũ ca nên trực tiếp đuổi đi mới đúng--" Tiết Tòng Quân ngừng nói, cuối cùng cũng nhận ra.
Hắn ta hơi há mồm, nghĩ đến việc bị thiên lôi đánh, liền khép miệng lại, nhưng Tiết Tòng Quân không phải là người dễ dàng đầu hàng, hắn ta không chịu thua kém nói: "Không nói cái này thì không nói cái này, vậy chuyện ngươi đẩy Niệm ca xuống hồ là ta nói sai rồi sao?"
Chỉ cần Tiết Tòng Quân không khuyên phân, hắn ta nói cái gì thì là cái đó, Giang Quyện lại khôi phục bản tính cá mặn, qua loa lấy lệ mà trả lời: "Vâng, vâng, nói không sai."
Tiết Tòng Quân: "..."
Sao hắn càng cảm thấy tức giận hơn rồi?
Tiết Tòng Quân hít sâu một hơi, phải thắng Giang Quyện một ván mới được, "Nếu ngươi thừa nhận, vậy bắt ngươi nói lời xin lỗi cũng không quá đáng chứ?"
Giang Quyện liếc hắn một cái, vô cùng co được dãn được nói: ".. Thật xin lỗi?"