Chương 10: Bất công.
Quang Thanh kể câu chuyện của mình cho Tâm Đan nghe với bao nhiêu uất ức trong lòng. Những gì mềm yếu nhất mà anh luôn giấu kín thì ngay lúc này đây đã được anh đưa ra cho cô thấy. Tâm Đan nhìn anh đầy cảm thông, anh nhìn lại cô, ánh mắt họ nhìn nhau, không cần phải nói lời nào cả, tại thời khắc này họ đều đã cảm nhận được sự cảm thông, thấu hiểu từ đối phương. Im lặng lúc này chính là đỉnh cao của âm thanh, im lặng để nghe và cảm nhận nhịp đập của trái tim.
Những cơn gió thổi qua khe khẽ, cả hai đều chưa muốn về nhà lúc này, họ cùng nhau đi bộ dưới bờ hồ. Buổi tối hôm nay trời rất đẹp, ánh trăng to tròn chiếu sáng xuống trần gian, họ bước đi cùng nhau, bàn tay của Quang Thanh cứ định đưa ra rồi lại thu về, đôi khi lướt qua và chạm nhẹ vào nhau, nhưng anh lại chẳng dám nắm lấy bàn tay của người con gái ấy.
Trong tâm trạng vừa hồi hộp, vừa thao thức, trái tim hai người đều đập thật nhanh, những lần nhói lên cứ liên tục xuất hiện. Hai người bước đi chầm chậm. Bàn tay hai người ngày càng gần nhau hơn, giây phút ấy Quang Thanh lấy hết can đảm để nắm lấy tay cô, nhưng anh lại không thể làm được, bàn tay đang chuẩn bị rút về thì có một cảm giác mềm mại, ấm áp nắm lại. Bốn bàn chân đều chôn chặt không bước đi được nữa, anh quay sang nhìn cô, cô nhìn anh ánh mắt dịu dàng.
- Nếu anh sợ khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, vậy em sẽ bước trước một bước về phía anh để làm động lực cho anh, những bước tiếp theo, em sẽ bước cùng anh, anh cũng phải bước cùng em, nếu anh bước một bước em cũng sẽ bước một bước, nếu anh dừng lại, em cũng dừng, nếu anh quay lưng lại với em, em cũng sẽ quay lưng lại với anh.
Quang Thanh hiểu những gì Tâm Đan nói, mọi ý tứ trong cô anh đều hiểu, anh đã có một đời vợ, lại có cả con gái, mẹ anh và cô lại là oan gia. Trận cãi nhau lần trước đã tạo cho họ hiềm khích không hề nhỏ. Nếu yêu cô, chắc chắn họ sẽ phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Anh phải cùng cô vượt qua, nếu anh cứ bênh vực mẹ mình vô điều kiện như trước, cô sẽ phải thiệt thòi. Còn nếu anh cãi lời mẹ, bà sẽ tổn thương, bà một lòng muốn anh và vợ cũ của anh quay lại. Nếu anh yêu cô, chắc chắn bà sẽ phản đối, anh phải cùng cô vượt qua cửa ải này.
Tâm Đan đã phải sống cuộc sống mất hết người thân, cô ý thức được việc mình yêu Quang Thanh sẽ rất khó khăn và vất vả. Cảm xúc này đã có từ lâu, nhưng cô luôn né tránh nữa, giờ phút này cô muốn bất chấp hết mọi thứ, muốn đối diện với tình yêu của mình. Cô chủ động trước với Quang Thanh, nhưng nếu anh bênh vực mẹ anh vô lý, cô sẽ dừng lại. Cô biết vậy là ích kỷ. Nhưng cô nghĩ, anh ấy sẽ trở nên hoàn hảo hơn nếu biết bảo vệ người mình yêu thương. Anh cần phải biết phân tích đúng sai cho mẹ mình chứ không phải bênh vực vô điều kiện. Đó là nhu nhược. Cô đã nhìn thấy sự nhu nhược đó từ anh. Nhưng không vì điều đó mà cô bớt yêu anh.
Quang Thanh nhìn Tâm Đan mỉm cười.
- Anh biết là khó khăn, nhưng anh hứa, sẽ không để em phải chịu thiệt.
Họ nhìn nhau mỉm cười. Đôi môi họ tìm đến nhau, cảm xúc che giấu bấy lâu nay đã được bung tỏa trong giây phút này, hạnh phúc như vỡ òa. Không cần biết con đường trước mắt khó đi như thế nào, chỉ cần biết hiện tại, họ đang rất hạnh phúc.
Tình yêu là như vậy, nó khiến con người ta không thể kiểm soát được, dù có bản lĩnh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc rơi vào lưới tình.
Họ chia tay nhau để trở về nhà sau một buổi tối hẹn hò lãng mạn. Chút vương vấn còn trong mỗi người, có sự lo lắng khi đối diện với người thân của họ và đối phương, nhưng cả hai người đều tin rằng tình yêu của họ sẽ chiến thắng tất cả.
Sáng hôm sau, Quang Thanh đi thật sớm để đợi ở cổng nhà Tâm Đan. Cô mở cổng thấy anh thì hơi bất ngờ.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh sẽ đón em đi làm mỗi buổi sáng.
- Có nhất thiết phải phiền phức vậy không? Em thích đi bộ mà.
- Vậy anh để xe ở nhà em rồi đi bộ cùng em nhà.
- Anh cũng rảnh quá nhỉ.
- Anh không rảnh nhưng anh muốn được ở cùng em nhiều hơn.
Tâm Đan hơi đỏ mặt, trước giờ cô và anh gặp nhau là cãi nhau, giờ nghe những lời ngọt ngào bỗng có chút bối rối. Anh mở cửa cho cô bước lên xe. Anh thắt dây an toàn cho cô, tay vòng qua bụng, ánh mắt hai người gặp nhau, anh cúi xuống gần cô hơn, cô đẩy nhẹ anh ra.
- Đi thôi không trễ giờ.
Thanh nhéo má cô cười hiền. Anh hỏi cô.
- Sáng nào em cũng đi bộ không thấy mệt à. Tuy là gần nhưng anh thấy đi bộ cũng hơi lâu đó.
- Bảo vệ môi trường mà, với lại thời gian dắt xe rồi gửi xe em cũng thấy mệt, đi bộ cho khoẻ. Nhiều lúc mưa gió đi xe cũng ngại. Em không biết lái xe hơi.
- Cái gì? Em không biết lái xe.
- Vì tai nạn của bố mẹ, phải khó khăn lắm em mới ổn định tâm lí khi ngồi vào trong xe, việc lái xe với em là không thể.
Quang Thanh nắm lấy tay cô như an ủi, mọi chuyện xảy ra với cô có lẽ không dễ gì vượt qua được. Cô gái này đã mất mát quá nhiều, vậy nên cô ấy muốn dành hết sức lực có thể để giúp đỡ những hoàn cảnh bất hạnh mà cô gặp trong đời. Anh càng lúc càng muốn bảo vệ người con gái này nhiều hơn.
Việc Tâm Đan và Quang Thanh quen nhau nhanh chóng lan truyền khắp khoa. Mọi người đều vui mừng vì hai người quản lí nghiêm khắc ấy quen nhau, tâm trạng vui vẻ nên cũng bớt xét nét cấp dưới. Duy chỉ có Kiên là buồn bã, những tưởng tên Tuấn Khải kia có người mới, anh sẽ có cơ hội, ai dè người này đi thì người khác đến. Hơn nữa, tình cảm lần này của chị đại lại có vẻ sâu sắc chứ không hời hợt như với người kia.
Kiên thấy thật bất công khi chị đại của mình xinh đẹp, giỏi giang, giàu có lại có tấm lòng nhân hậu, tại sao lại đi quen người đàn ông đã từng có một đời vợ. Trong khi anh đẹp trai, con nhà giàu lại không theo đuổi được cô.
Những cơn gió thổi qua khe khẽ, cả hai đều chưa muốn về nhà lúc này, họ cùng nhau đi bộ dưới bờ hồ. Buổi tối hôm nay trời rất đẹp, ánh trăng to tròn chiếu sáng xuống trần gian, họ bước đi cùng nhau, bàn tay của Quang Thanh cứ định đưa ra rồi lại thu về, đôi khi lướt qua và chạm nhẹ vào nhau, nhưng anh lại chẳng dám nắm lấy bàn tay của người con gái ấy.
Trong tâm trạng vừa hồi hộp, vừa thao thức, trái tim hai người đều đập thật nhanh, những lần nhói lên cứ liên tục xuất hiện. Hai người bước đi chầm chậm. Bàn tay hai người ngày càng gần nhau hơn, giây phút ấy Quang Thanh lấy hết can đảm để nắm lấy tay cô, nhưng anh lại không thể làm được, bàn tay đang chuẩn bị rút về thì có một cảm giác mềm mại, ấm áp nắm lại. Bốn bàn chân đều chôn chặt không bước đi được nữa, anh quay sang nhìn cô, cô nhìn anh ánh mắt dịu dàng.
- Nếu anh sợ khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, vậy em sẽ bước trước một bước về phía anh để làm động lực cho anh, những bước tiếp theo, em sẽ bước cùng anh, anh cũng phải bước cùng em, nếu anh bước một bước em cũng sẽ bước một bước, nếu anh dừng lại, em cũng dừng, nếu anh quay lưng lại với em, em cũng sẽ quay lưng lại với anh.
Quang Thanh hiểu những gì Tâm Đan nói, mọi ý tứ trong cô anh đều hiểu, anh đã có một đời vợ, lại có cả con gái, mẹ anh và cô lại là oan gia. Trận cãi nhau lần trước đã tạo cho họ hiềm khích không hề nhỏ. Nếu yêu cô, chắc chắn họ sẽ phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Anh phải cùng cô vượt qua, nếu anh cứ bênh vực mẹ mình vô điều kiện như trước, cô sẽ phải thiệt thòi. Còn nếu anh cãi lời mẹ, bà sẽ tổn thương, bà một lòng muốn anh và vợ cũ của anh quay lại. Nếu anh yêu cô, chắc chắn bà sẽ phản đối, anh phải cùng cô vượt qua cửa ải này.
Tâm Đan đã phải sống cuộc sống mất hết người thân, cô ý thức được việc mình yêu Quang Thanh sẽ rất khó khăn và vất vả. Cảm xúc này đã có từ lâu, nhưng cô luôn né tránh nữa, giờ phút này cô muốn bất chấp hết mọi thứ, muốn đối diện với tình yêu của mình. Cô chủ động trước với Quang Thanh, nhưng nếu anh bênh vực mẹ anh vô lý, cô sẽ dừng lại. Cô biết vậy là ích kỷ. Nhưng cô nghĩ, anh ấy sẽ trở nên hoàn hảo hơn nếu biết bảo vệ người mình yêu thương. Anh cần phải biết phân tích đúng sai cho mẹ mình chứ không phải bênh vực vô điều kiện. Đó là nhu nhược. Cô đã nhìn thấy sự nhu nhược đó từ anh. Nhưng không vì điều đó mà cô bớt yêu anh.
Quang Thanh nhìn Tâm Đan mỉm cười.
- Anh biết là khó khăn, nhưng anh hứa, sẽ không để em phải chịu thiệt.
Họ nhìn nhau mỉm cười. Đôi môi họ tìm đến nhau, cảm xúc che giấu bấy lâu nay đã được bung tỏa trong giây phút này, hạnh phúc như vỡ òa. Không cần biết con đường trước mắt khó đi như thế nào, chỉ cần biết hiện tại, họ đang rất hạnh phúc.
Tình yêu là như vậy, nó khiến con người ta không thể kiểm soát được, dù có bản lĩnh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc rơi vào lưới tình.
Họ chia tay nhau để trở về nhà sau một buổi tối hẹn hò lãng mạn. Chút vương vấn còn trong mỗi người, có sự lo lắng khi đối diện với người thân của họ và đối phương, nhưng cả hai người đều tin rằng tình yêu của họ sẽ chiến thắng tất cả.
Sáng hôm sau, Quang Thanh đi thật sớm để đợi ở cổng nhà Tâm Đan. Cô mở cổng thấy anh thì hơi bất ngờ.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh sẽ đón em đi làm mỗi buổi sáng.
- Có nhất thiết phải phiền phức vậy không? Em thích đi bộ mà.
- Vậy anh để xe ở nhà em rồi đi bộ cùng em nhà.
- Anh cũng rảnh quá nhỉ.
- Anh không rảnh nhưng anh muốn được ở cùng em nhiều hơn.
Tâm Đan hơi đỏ mặt, trước giờ cô và anh gặp nhau là cãi nhau, giờ nghe những lời ngọt ngào bỗng có chút bối rối. Anh mở cửa cho cô bước lên xe. Anh thắt dây an toàn cho cô, tay vòng qua bụng, ánh mắt hai người gặp nhau, anh cúi xuống gần cô hơn, cô đẩy nhẹ anh ra.
- Đi thôi không trễ giờ.
Thanh nhéo má cô cười hiền. Anh hỏi cô.
- Sáng nào em cũng đi bộ không thấy mệt à. Tuy là gần nhưng anh thấy đi bộ cũng hơi lâu đó.
- Bảo vệ môi trường mà, với lại thời gian dắt xe rồi gửi xe em cũng thấy mệt, đi bộ cho khoẻ. Nhiều lúc mưa gió đi xe cũng ngại. Em không biết lái xe hơi.
- Cái gì? Em không biết lái xe.
- Vì tai nạn của bố mẹ, phải khó khăn lắm em mới ổn định tâm lí khi ngồi vào trong xe, việc lái xe với em là không thể.
Quang Thanh nắm lấy tay cô như an ủi, mọi chuyện xảy ra với cô có lẽ không dễ gì vượt qua được. Cô gái này đã mất mát quá nhiều, vậy nên cô ấy muốn dành hết sức lực có thể để giúp đỡ những hoàn cảnh bất hạnh mà cô gặp trong đời. Anh càng lúc càng muốn bảo vệ người con gái này nhiều hơn.
Việc Tâm Đan và Quang Thanh quen nhau nhanh chóng lan truyền khắp khoa. Mọi người đều vui mừng vì hai người quản lí nghiêm khắc ấy quen nhau, tâm trạng vui vẻ nên cũng bớt xét nét cấp dưới. Duy chỉ có Kiên là buồn bã, những tưởng tên Tuấn Khải kia có người mới, anh sẽ có cơ hội, ai dè người này đi thì người khác đến. Hơn nữa, tình cảm lần này của chị đại lại có vẻ sâu sắc chứ không hời hợt như với người kia.
Kiên thấy thật bất công khi chị đại của mình xinh đẹp, giỏi giang, giàu có lại có tấm lòng nhân hậu, tại sao lại đi quen người đàn ông đã từng có một đời vợ. Trong khi anh đẹp trai, con nhà giàu lại không theo đuổi được cô.