Bài viết: 42 

Phần 10: Ô ăn quan (Cuối)
Tuấn tưởng chừng sắp ngất đến nơi. Anh ta dù có mạnh dạn đến đâu cũng không dám chạm vào mấy miếng thịt máu me nhầy nhụa kia.
Mấy viên đá bên đối phương vang lên lạch cạch, thúc dục anh ta đi tiếp. Lâm bảo:
- Mày lùi lại đi để tao. Cùng lắm là chết thôi. Bố đây đếch sợ.
Lâm vừa bước lên, được hai bước liền không đi tiếp được nữa, giống như có một bức tường vô hình chặn anh ta lại vậy.
- Sao lại thế này?
- Hình như anh vừa làm Quan rồi thì không được làm người chơi nữa. Thôi, để em lên đi.
Dương nắm chặt vạt áo bước lên, lại bị Tuấn nắm chặt cổ tay. Anh ta thở hổn hển:
- Đừng đi, để anh lên.
- Không - Dương lắc đầu - Tình huống của anh bây giờ không đủ tỉnh táo. Em có bùa hộ mệnh đây rồi, không sao đâu.
Tuấn nhìn cô một lúc rồi thả tay ra. Anh ta cũng không cậy mạnh. Bản thân anh ta bây giờ đứng cũng không xong, quả thật sẽ đặt mọi người vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Dương bước lên cúi xuống nhặt đá trắng dính máu lên rải. Lúc hết đá trắng, cầm trên tay miếng thịt người vẫn còn nóng hôi hổi, cả người Dương không khỏi lạnh toát. Vòng tóc bện tỏa ra hơi nóng, giúp cái đầu đang nặng trịch của cô thoáng cái trở nên tỉnh táo.
Dương cắn răng, tiếp tục cầm từng miếng thịt rải đi. Trên tay cô không phải là thịt người mà là mạng người. Mạng của bốn người bọn họ. Không gian im ắng đến ngột ngạt, chỉ còn văng vẳng tiếng đá lách cách va vào nhau, tiếng gió thổi u u. Lâm cùng Tuấn gần như nín thở nhìn chằm chằm Dương thả từng miếng thịt đặt xuống.
"Cạch"
Miếng thịt cuối cùng rơi xuống, các viên đá bị xô cọ sát vào nhau, phát ra tiếng báo hiệu trò chơi kết thúc.
Dương đã thành công cứu được Quan.
- Cứu được rồi.
Bọn họ nở nụ cười trút được gánh nặng. Thế nhưng người vừa được cứu tinh thần đã muốn hỏng, hoảng loạn la hét chạy trốn như ruồi mất đầu.
- Coi chừng.
Tất cả đồng loạt hô lên. Lâm bất chấp tất cả vọt lên muốn kéo anh bạn lại nhưng cuối cùng chỉ nắm được một cái góc áo.
Tòa nhà này cao tám tầng, anh ta cứ thể rơi thẳng xuống.
Lâm một tay nắm lan can, một tay nắm góc áo, trợn lớn mắt nhìn bạn mình rơi xuống đất, máu dưới thân cứ lan rộng dần ra. Lâm ngồi phệt xuống đất, thẫn thờ nhìn Dương và Tuấn.
Hết Quan toàn quân thu về. Mỗi một Quan được tính mười điểm, hai bên đều ăn được hai quan, được 20 điểm. Tiếp đến là quân. Mỗi quân được một điểm. Bên kia vẫn đang vừa ăn vừa đếm, những mẩu thịt cuối cùng còn sót lại dần bị nuốt sạch. Máu trong sân tụ lại một chỗ hình thành số 46.
"Nó" được bốn mươi sáu điểm.
Dương cùng Tuấn cẩn thẩn đếm quân bên mình. Một, hai, ba.. bốn lăm, bốn sáu, bốn bảy. Bốn mươi bảy điểm, hơn đối phương một điểm. Bọn họ thắng.
Tiếng gió ngừng thổi, đá bên đối phương rung rung một chút rồi biến mất.
- "Nó" đi rồi.
Dương thều thào. Ba người ngã ngửa ra đất, thở hồng hộc một lúc sau đó lồm cồm bò dậy, nâng đỡ nhau biến khỏi nơi quái quỷ này. Bọn họ còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện khóa cửa sân thượng.
Vết máu trên tay Dương không biết đã biến mất từ lúc nào, hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng chạm vào mấy thứ đó. Thế nhưng, cảm giác mềm nhũn khi cầm mấy miếng thịt trên tay khiến cô ấy vẫn cảm thấy tởm lợm.
Lê lết xuống đến sân, cái xác của anh bạn kia liền không thấy, thậm chí một giọt máu cũng không để lại. Bảo vệ trường gật gù ngồi đó, giống như không hề biết được có chuyện kinh khủng vừa mới xảy ra.
- Chúng tôi không biết là cái xác đã đi đâu, hay đã bị ăn mất rồi.
Tuấn nuốt nuốt nước miếng nhằm giảm bớt khô khan trong cuống họng.
Tôi nhìn Lâm mất hồn mất vía ngồi kia, lại nhìn Dương ngủ không an ổn thở dài một hơi.
Đêm nay sẽ là cơn ác mộng đeo đẳng suốt cuộc đời bọn họ, có trốn cũng không thoát.
- Tôi có thể chắc chắn rằng mọi người đã an toàn. Có điều sự biến mất của ba người kia bây giờ mới thật sự đau đầu.
Lâm đang ngồi thừ người đột nhiên giống như nổi điên chồm lên bóp cổ Tuấn.
- Là mày, tất cả là tại mày với con ranh kia nếu không bọn nó đã không chết. Tất cả là tại mày.
Tuấn bị bóp cổ đè ra sàn nhà sắc mặt tím tái. Ngân thấy thế liền nhanh chóng dùng tay dao đánh ngất anh ta. Dù gì thì Ngân cũng học võ vài năm, đánh ngất một người cũng không khó. Tuấn lấy lạo được không khí, ho sù sụ, hốc mắt còn có nước mắt đảo quanh. Người con trai tưởng chừng như gan góc cuối cùng cũng sụp đổ. Anh ta khóc nức nở:
- Mày tưởng tao muốn thế à? Mày tưởng tao không đau à. Chúng nó cũng là bạn tao mà. Tao hối hận rồi, tao hối hận lắm rồi.
Nhưng mà hết thảy đã muộn. Tuổi trẻ hiếu thắng, bọn họ không kiềm chế nổi bản tính của mình thì lúc hối hận cũng không còn kịp nữa.
Dương chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cúi đầu rơi nước mắt.
- Em xin lỗi, tất cả là lỗi tại em. Nếu em không bày ra khiến mọi người tò mò, sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Là em sai, là tại em hết.
Tuấn lắc đầu, không nói nên lời gì. Tôi với Ngân cũng không biết an ủi họ thế nào, chỉ biết ôm lấy Dương, hi vọng sưởi ấm cho cô ấy.
Cả một đêm này chúng tôi trôi qua trong đau khổ và bị thương.
Sáng hôm sau, Lâm bị tiếng điện thoại đánh thức. Anh ta xoa cái gáy ẩn ẩn đau nghe điện thoại.
- Ai đó?
- Thằng kia, hai đứa mày đi đâu cả đêm không về thế hả? Lại còn tắt máy không gọi được. Làm bố đợi cửa cả đêm nhan sắc tụt xuống ba độ rồi. Mau về mua bún chả bồi bổ cho ông nhanh lên.
Trí nhớ của Lâm chầm chậm chảy về. Anh ta ngơ ngác nhìn về phía Tuấn. Tuấn cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Lâm đờ đẫn hỏi:
- Bình?
- Ừ sao đấy? Sao giọng mày nghe lạ thế?
- Mày.. mày còn sống à?
Tuấn cũng chồm dậy giật phăng điện thoại của Lâm mở loa ngoài. Giọng Bình oang oang:
- Đinh công mạnh, mày hỏi thế là có ý gì thằng chó? Mày trù bố đấy à?
- Bình, Bình mày còn sống thật sao?
- Định mệnh lại được mày nữa thằng Tuấn còi. Bố còn sống nhăn răng đây mà chúng mày cứ trù bố là sao hả? Bạn bè kiểu mẹ gì thế?
- Mày.. thế.. thế còn thằng Mạnh cùng phòng mày với con Phương người yêu nó thì sao?
- Ai cơ? Mạnh nào Phương nào? Mày nói gì tao chả hiểu gì cả?
- Mạnh lớp Kĩ thuật điện cùng phòng tụi mình ấy.
Lâm ghé vào điện thoại nói.
- Mày điên à, phòng mình làm đếch gì có đứa nào tên Mạnh. Có mỗi tao, mày với thằng Phong cóc. Tao nói này, hai thằng mày hôm nay làm sao đấy hả?
- Không.. không sao đâu. Hôm qua tụi tao uống hơi nhiều nên hơi lú. Mày muốn ăn bún chả hả, tí về tao mua cho.
Tuấn nói xong không đợi bên kia phản hồi liền cúp máy. Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Thế này là thế nào? Rõ ràng bọn họ tận mắt nhìn thấy Bình rơi từ sân thượng xuống, hơn nữa Mạnh và Phương chơi cùng bọn họ rất thân, làm sao có thể không có được.
- Chúng ta lên sân thượng xem thử đi.
Tuấn nói. Chúng tôi cùng gật đầu, kéo nhau lên trên đó. Cái gì cũng không có. Không có ô ăn quan, không có đá, không có máu. Tất cả đều sạch sẽ như chưa có gì xảy ra.
- Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Dương lẩm bẩm, ôm lấy cánh tay bất giác rùng mình. Chuyện bọn họ trải qua là thật hay là mơ.
Chúng tôi đi dạo một vòng, hỏi thăm về hai người Mạnh, Phương. Không một ai biết đến bọn họ, giống như họ thật sự không tồn tại.
Chúng tôi ghé quán bún chả, mua một suất rồi mang đến phòng kí túc của Lâm.
Bình nhìn thấy mấy người chúng tôi thì sửng sốt một chút, sau đó cười bỉ ổi huých nhẹ hai thằng bạn:
- Bảo sao cả đêm không về, hóa ra có mấy đóa hoa làm bạn.
Bình cười tươi chào hỏi chúng tôi. Tuấn nhìn sang tôi, giống như muốn tôi khẳng định điều gì. Tôi giật giật thái dương. Mẹ, cái ánh mắt như kiểu thầy ơi phán đi kia có nghĩa là gì?
Tôi chán nản gật đầu. Lâm cùng Tuấn không hẹn mà cùng nhau rú lên, nhảy chồm lên người Bình đè anh ta ra đất mà vần vò. Bình la oai oái, vùng vẫy mà không thoát.
Sau khi bị hai thằng bạn chà đạp thê thảm, Bình tả tơi không khác gì cái bang. Chúng tôi không nhịn được mà che miệng cười khúc khích.
- Mẹ hai thằng điên này, chúng mày làm cái đếu gì thế?
- Nghi thức chào mừng người đẹp. Nào nào, lại đây giới thiệu: Đây là Ngân, đây là Dương, còn đây là Ngọc. Giới thiệu với các em đây là Bình, bạn nối khố của tụi anh.
- Chào anh, rất vui được làm quen với anh.
- À.. chào.. chào các em.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trước khi ra về tôi kéo Tuấn ra một góc, nói với anh ta:
- Bạn của anh thật sự là người sống, thế nhưng một hồn của anh ta đã bị mất. Sau này không nên để anh ta gặp bất cứ chuyện kích thích gì nữa, nếu không, nhẹ thì ngớ ngẩn, nặng thì đi chầu ông bà ông vải.
Tuấn hơi biến sắc, vội vàng gật đầu. Câu chuyện cứ thế chìm vào quá khứ, chỉ còn tôi và ba người bọn họ là nhớ được từng chuyện đã xảy ra.
Sau này khi đã ra trường được nhiều năm, Dương kết hôn sinh được một bé gái. Đáng tiếc, đứa trẻ sinh ra không được bao lâu thì chồng cô ấy ngoại tình. Hôn nhân tan vỡ, cô ấy cứ đơn độc một mình nuôi con cho đến tận bây giờ. Tôi đến thăm cô ấy cũng chỉ cười buồn, nghẹn ngào nói:
- Đây là cái giá tớ phải trả. Bị thế này là nhẹ nhàng lắm rồi.
Tuấn thì trở thành kĩ sư cầu đường, vẫn độc thân. Trong một lần kiểm tra lại thiết kế ga tàu điện ngầm, anh ta vô tình ngã xuống đường ray, bị tàu đi qua nghiền nát đôi chân. Dương nghe được tin, liền đón anh ta về chăm sóc. Ban đầu Tuấn không chịu, chửi rủa đuổi đánh Dương nhưng cô ấy cũng chỉ rưng rưng nước mắt:
- Để em chăm sóc anh đi. Coi như đây là cái giá chúng ta phải trả cho sự ngu ngốc khi còn trẻ.
Tuấn nhìn hai ống quần trống không, cúi đầu không nói gì nữa. Lâm thì ra nước ngoài sinh sống, nghe nói là trở thành một tên ăn chơi trác táng, đem sức khoẻ và tiền bạc hao mòn trong những cuộc vui, không bao lâu thì táng gia bại sản, sống cù bất cù bơ qua ngày. Còn Bình cũng không biết gặp phải chuyện gì, trở thành người thực vật.
Tham gia trò chơi đó, không một ai có cuộc sống yên ổn cả.
Cái gì cũng có giá của nó. Họ thắng trong trò chơi lại không thắng được nhân sinh.
Chuyện thời đại học cũng giống như sự tồn tại của Mạnh và Phương, bị xóa hết ra khỏi kí ức của mọi người nhưng không xóa được trong lương tâm của họ.
Sự tò mò hiếu thắng nếu không kiềm chế được sẽ dẫn đến những hậu quả không thể vãn hồi.
Hết phần 10
Mấy viên đá bên đối phương vang lên lạch cạch, thúc dục anh ta đi tiếp. Lâm bảo:
- Mày lùi lại đi để tao. Cùng lắm là chết thôi. Bố đây đếch sợ.
Lâm vừa bước lên, được hai bước liền không đi tiếp được nữa, giống như có một bức tường vô hình chặn anh ta lại vậy.
- Sao lại thế này?
- Hình như anh vừa làm Quan rồi thì không được làm người chơi nữa. Thôi, để em lên đi.
Dương nắm chặt vạt áo bước lên, lại bị Tuấn nắm chặt cổ tay. Anh ta thở hổn hển:
- Đừng đi, để anh lên.
- Không - Dương lắc đầu - Tình huống của anh bây giờ không đủ tỉnh táo. Em có bùa hộ mệnh đây rồi, không sao đâu.
Tuấn nhìn cô một lúc rồi thả tay ra. Anh ta cũng không cậy mạnh. Bản thân anh ta bây giờ đứng cũng không xong, quả thật sẽ đặt mọi người vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Dương bước lên cúi xuống nhặt đá trắng dính máu lên rải. Lúc hết đá trắng, cầm trên tay miếng thịt người vẫn còn nóng hôi hổi, cả người Dương không khỏi lạnh toát. Vòng tóc bện tỏa ra hơi nóng, giúp cái đầu đang nặng trịch của cô thoáng cái trở nên tỉnh táo.
Dương cắn răng, tiếp tục cầm từng miếng thịt rải đi. Trên tay cô không phải là thịt người mà là mạng người. Mạng của bốn người bọn họ. Không gian im ắng đến ngột ngạt, chỉ còn văng vẳng tiếng đá lách cách va vào nhau, tiếng gió thổi u u. Lâm cùng Tuấn gần như nín thở nhìn chằm chằm Dương thả từng miếng thịt đặt xuống.
"Cạch"
Miếng thịt cuối cùng rơi xuống, các viên đá bị xô cọ sát vào nhau, phát ra tiếng báo hiệu trò chơi kết thúc.
Dương đã thành công cứu được Quan.
- Cứu được rồi.
Bọn họ nở nụ cười trút được gánh nặng. Thế nhưng người vừa được cứu tinh thần đã muốn hỏng, hoảng loạn la hét chạy trốn như ruồi mất đầu.
- Coi chừng.
Tất cả đồng loạt hô lên. Lâm bất chấp tất cả vọt lên muốn kéo anh bạn lại nhưng cuối cùng chỉ nắm được một cái góc áo.
Tòa nhà này cao tám tầng, anh ta cứ thể rơi thẳng xuống.
Lâm một tay nắm lan can, một tay nắm góc áo, trợn lớn mắt nhìn bạn mình rơi xuống đất, máu dưới thân cứ lan rộng dần ra. Lâm ngồi phệt xuống đất, thẫn thờ nhìn Dương và Tuấn.
Hết Quan toàn quân thu về. Mỗi một Quan được tính mười điểm, hai bên đều ăn được hai quan, được 20 điểm. Tiếp đến là quân. Mỗi quân được một điểm. Bên kia vẫn đang vừa ăn vừa đếm, những mẩu thịt cuối cùng còn sót lại dần bị nuốt sạch. Máu trong sân tụ lại một chỗ hình thành số 46.
"Nó" được bốn mươi sáu điểm.
Dương cùng Tuấn cẩn thẩn đếm quân bên mình. Một, hai, ba.. bốn lăm, bốn sáu, bốn bảy. Bốn mươi bảy điểm, hơn đối phương một điểm. Bọn họ thắng.
Tiếng gió ngừng thổi, đá bên đối phương rung rung một chút rồi biến mất.
- "Nó" đi rồi.
Dương thều thào. Ba người ngã ngửa ra đất, thở hồng hộc một lúc sau đó lồm cồm bò dậy, nâng đỡ nhau biến khỏi nơi quái quỷ này. Bọn họ còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện khóa cửa sân thượng.
Vết máu trên tay Dương không biết đã biến mất từ lúc nào, hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng chạm vào mấy thứ đó. Thế nhưng, cảm giác mềm nhũn khi cầm mấy miếng thịt trên tay khiến cô ấy vẫn cảm thấy tởm lợm.
Lê lết xuống đến sân, cái xác của anh bạn kia liền không thấy, thậm chí một giọt máu cũng không để lại. Bảo vệ trường gật gù ngồi đó, giống như không hề biết được có chuyện kinh khủng vừa mới xảy ra.
- Chúng tôi không biết là cái xác đã đi đâu, hay đã bị ăn mất rồi.
Tuấn nuốt nuốt nước miếng nhằm giảm bớt khô khan trong cuống họng.
Tôi nhìn Lâm mất hồn mất vía ngồi kia, lại nhìn Dương ngủ không an ổn thở dài một hơi.
Đêm nay sẽ là cơn ác mộng đeo đẳng suốt cuộc đời bọn họ, có trốn cũng không thoát.
- Tôi có thể chắc chắn rằng mọi người đã an toàn. Có điều sự biến mất của ba người kia bây giờ mới thật sự đau đầu.
Lâm đang ngồi thừ người đột nhiên giống như nổi điên chồm lên bóp cổ Tuấn.
- Là mày, tất cả là tại mày với con ranh kia nếu không bọn nó đã không chết. Tất cả là tại mày.
Tuấn bị bóp cổ đè ra sàn nhà sắc mặt tím tái. Ngân thấy thế liền nhanh chóng dùng tay dao đánh ngất anh ta. Dù gì thì Ngân cũng học võ vài năm, đánh ngất một người cũng không khó. Tuấn lấy lạo được không khí, ho sù sụ, hốc mắt còn có nước mắt đảo quanh. Người con trai tưởng chừng như gan góc cuối cùng cũng sụp đổ. Anh ta khóc nức nở:
- Mày tưởng tao muốn thế à? Mày tưởng tao không đau à. Chúng nó cũng là bạn tao mà. Tao hối hận rồi, tao hối hận lắm rồi.
Nhưng mà hết thảy đã muộn. Tuổi trẻ hiếu thắng, bọn họ không kiềm chế nổi bản tính của mình thì lúc hối hận cũng không còn kịp nữa.
Dương chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cúi đầu rơi nước mắt.
- Em xin lỗi, tất cả là lỗi tại em. Nếu em không bày ra khiến mọi người tò mò, sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Là em sai, là tại em hết.
Tuấn lắc đầu, không nói nên lời gì. Tôi với Ngân cũng không biết an ủi họ thế nào, chỉ biết ôm lấy Dương, hi vọng sưởi ấm cho cô ấy.
Cả một đêm này chúng tôi trôi qua trong đau khổ và bị thương.
Sáng hôm sau, Lâm bị tiếng điện thoại đánh thức. Anh ta xoa cái gáy ẩn ẩn đau nghe điện thoại.
- Ai đó?
- Thằng kia, hai đứa mày đi đâu cả đêm không về thế hả? Lại còn tắt máy không gọi được. Làm bố đợi cửa cả đêm nhan sắc tụt xuống ba độ rồi. Mau về mua bún chả bồi bổ cho ông nhanh lên.
Trí nhớ của Lâm chầm chậm chảy về. Anh ta ngơ ngác nhìn về phía Tuấn. Tuấn cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Lâm đờ đẫn hỏi:
- Bình?
- Ừ sao đấy? Sao giọng mày nghe lạ thế?
- Mày.. mày còn sống à?
Tuấn cũng chồm dậy giật phăng điện thoại của Lâm mở loa ngoài. Giọng Bình oang oang:
- Đinh công mạnh, mày hỏi thế là có ý gì thằng chó? Mày trù bố đấy à?
- Bình, Bình mày còn sống thật sao?
- Định mệnh lại được mày nữa thằng Tuấn còi. Bố còn sống nhăn răng đây mà chúng mày cứ trù bố là sao hả? Bạn bè kiểu mẹ gì thế?
- Mày.. thế.. thế còn thằng Mạnh cùng phòng mày với con Phương người yêu nó thì sao?
- Ai cơ? Mạnh nào Phương nào? Mày nói gì tao chả hiểu gì cả?
- Mạnh lớp Kĩ thuật điện cùng phòng tụi mình ấy.
Lâm ghé vào điện thoại nói.
- Mày điên à, phòng mình làm đếch gì có đứa nào tên Mạnh. Có mỗi tao, mày với thằng Phong cóc. Tao nói này, hai thằng mày hôm nay làm sao đấy hả?
- Không.. không sao đâu. Hôm qua tụi tao uống hơi nhiều nên hơi lú. Mày muốn ăn bún chả hả, tí về tao mua cho.
Tuấn nói xong không đợi bên kia phản hồi liền cúp máy. Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Thế này là thế nào? Rõ ràng bọn họ tận mắt nhìn thấy Bình rơi từ sân thượng xuống, hơn nữa Mạnh và Phương chơi cùng bọn họ rất thân, làm sao có thể không có được.
- Chúng ta lên sân thượng xem thử đi.
Tuấn nói. Chúng tôi cùng gật đầu, kéo nhau lên trên đó. Cái gì cũng không có. Không có ô ăn quan, không có đá, không có máu. Tất cả đều sạch sẽ như chưa có gì xảy ra.
- Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Dương lẩm bẩm, ôm lấy cánh tay bất giác rùng mình. Chuyện bọn họ trải qua là thật hay là mơ.
Chúng tôi đi dạo một vòng, hỏi thăm về hai người Mạnh, Phương. Không một ai biết đến bọn họ, giống như họ thật sự không tồn tại.
Chúng tôi ghé quán bún chả, mua một suất rồi mang đến phòng kí túc của Lâm.
Bình nhìn thấy mấy người chúng tôi thì sửng sốt một chút, sau đó cười bỉ ổi huých nhẹ hai thằng bạn:
- Bảo sao cả đêm không về, hóa ra có mấy đóa hoa làm bạn.
Bình cười tươi chào hỏi chúng tôi. Tuấn nhìn sang tôi, giống như muốn tôi khẳng định điều gì. Tôi giật giật thái dương. Mẹ, cái ánh mắt như kiểu thầy ơi phán đi kia có nghĩa là gì?
Tôi chán nản gật đầu. Lâm cùng Tuấn không hẹn mà cùng nhau rú lên, nhảy chồm lên người Bình đè anh ta ra đất mà vần vò. Bình la oai oái, vùng vẫy mà không thoát.
Sau khi bị hai thằng bạn chà đạp thê thảm, Bình tả tơi không khác gì cái bang. Chúng tôi không nhịn được mà che miệng cười khúc khích.
- Mẹ hai thằng điên này, chúng mày làm cái đếu gì thế?
- Nghi thức chào mừng người đẹp. Nào nào, lại đây giới thiệu: Đây là Ngân, đây là Dương, còn đây là Ngọc. Giới thiệu với các em đây là Bình, bạn nối khố của tụi anh.
- Chào anh, rất vui được làm quen với anh.
- À.. chào.. chào các em.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trước khi ra về tôi kéo Tuấn ra một góc, nói với anh ta:
- Bạn của anh thật sự là người sống, thế nhưng một hồn của anh ta đã bị mất. Sau này không nên để anh ta gặp bất cứ chuyện kích thích gì nữa, nếu không, nhẹ thì ngớ ngẩn, nặng thì đi chầu ông bà ông vải.
Tuấn hơi biến sắc, vội vàng gật đầu. Câu chuyện cứ thế chìm vào quá khứ, chỉ còn tôi và ba người bọn họ là nhớ được từng chuyện đã xảy ra.
Sau này khi đã ra trường được nhiều năm, Dương kết hôn sinh được một bé gái. Đáng tiếc, đứa trẻ sinh ra không được bao lâu thì chồng cô ấy ngoại tình. Hôn nhân tan vỡ, cô ấy cứ đơn độc một mình nuôi con cho đến tận bây giờ. Tôi đến thăm cô ấy cũng chỉ cười buồn, nghẹn ngào nói:
- Đây là cái giá tớ phải trả. Bị thế này là nhẹ nhàng lắm rồi.
Tuấn thì trở thành kĩ sư cầu đường, vẫn độc thân. Trong một lần kiểm tra lại thiết kế ga tàu điện ngầm, anh ta vô tình ngã xuống đường ray, bị tàu đi qua nghiền nát đôi chân. Dương nghe được tin, liền đón anh ta về chăm sóc. Ban đầu Tuấn không chịu, chửi rủa đuổi đánh Dương nhưng cô ấy cũng chỉ rưng rưng nước mắt:
- Để em chăm sóc anh đi. Coi như đây là cái giá chúng ta phải trả cho sự ngu ngốc khi còn trẻ.
Tuấn nhìn hai ống quần trống không, cúi đầu không nói gì nữa. Lâm thì ra nước ngoài sinh sống, nghe nói là trở thành một tên ăn chơi trác táng, đem sức khoẻ và tiền bạc hao mòn trong những cuộc vui, không bao lâu thì táng gia bại sản, sống cù bất cù bơ qua ngày. Còn Bình cũng không biết gặp phải chuyện gì, trở thành người thực vật.
Tham gia trò chơi đó, không một ai có cuộc sống yên ổn cả.
Cái gì cũng có giá của nó. Họ thắng trong trò chơi lại không thắng được nhân sinh.
Chuyện thời đại học cũng giống như sự tồn tại của Mạnh và Phương, bị xóa hết ra khỏi kí ức của mọi người nhưng không xóa được trong lương tâm của họ.
Sự tò mò hiếu thắng nếu không kiềm chế được sẽ dẫn đến những hậu quả không thể vãn hồi.
Hết phần 10
Chỉnh sửa cuối: