Tôi, Những Ngày Chớm Mưa, Và Cây Ban Trắng Tác giả: Blueskykadon Thể loại: Tản văn * * * Chớm mùa mưa, trời quang và cao hẳn. Những đám mây chẳng còn tản mát phía đằng xa mà tụ lại thành từng khối nặng trĩu, lững thững trôi, trông có vẻ như muốn rơi xuống, lọt thỏm vào lòng.. Tôi thích cái tiết trời này, man mác và dịu dàng, nhất là vào những buổi trưa bức, dưới bóng râm của tán cây, gió mát rười rượi, ghé ngang với một sự khoan khoái và dễ chịu lạ lùng, tưởng như có thể thổi bay hết những suy nghĩ buồn lòng, mà cũng có lẽ là thế thật. Mà trời càng làm nực thì râm càng mát, và gió thổi càng làm sóng sánh lòng người, kể cũng kì lạ thật. Cái cảm giác ấy nếu so sánh ra, thì như kiểu những gắt gỏng ở đời, chỉ cần tựa vào một bóng cây, nấp sau một bóng người, hay ngả lưng về nơi nào đó- nơi mà mình thuộc về, thì có thể lòng này, sẽ vui hơn được một chút, yêu đời hơn được một chút, yên ổn mà ngả mình, như con mèo béo, vùi mình trong ghế, ngoan ngãn, lặng im, rồi chìm vào trong đấy.. Cây ban nở trắng trước ô cửa nhà tôi. Chẳng hiểu vì nguyên cớ gì, từ ngày tôi chuyển đến đây, tôi chưa từng thấy lá xanh hay lộc non trên cây, dù đã mấy tháng trời trôi qua. Nghiễm nhiên rằng, những thứ tôi thấy, chỉ rặt những cành lá rào rạt những bông hoa trắng muốt lay đón gió. Chúng tỏa thành đám, như những cuộn mây nở trên mặt đất, và rồi chúng cũng bắt đầu nở trong lòng tôi, chẳng biết tự lúc nào.. Lòng tôi rung rinh những hoa trắng. Kể ra thì tâm tưởng này chẳng còn hồn nhiên trắng tinh như hồi tôi còn bé, mà đã chằng chịt những vết đứt gãy, nguệch ngoạc ngang dọc. Những ý nghĩ, cả tốt lẫn xấu, bén mầm và đeo bám tôi như bám lấy bản thể của mọi con người trên thế giới này. Tôi không thể ngừng suy nghĩ với những câu hỏi kiểu như: "Liệu mình đã đủ tốt hay chưa; đúng hay sao; mình có vậy có phải lẽ; mình có đang giết chết chính mình, chính người..". Tựa hồ như mỗi con người đều có một vũ trụ cho riêng mình, mỗi xúc cảm, mỗi cách tiếp cận sự vật, sự việc khác nhau, vậy hà cớ gì tôi lại buồn lòng vì mình những thứ không đáng, tôi thật không thể hiểu, và tôi cũng chẳng cần phải hiểu cho kì được, vì tôi, là tôi.. Hoa mãi chẳng tàn, hoặc vẫn chưa đến lúc tàn, in bóng lên nền trời xanh, còn phần tôi, dù ít dù nhiều, cũng xem ra đã và đang đặt được một chân về phía thực tại, một chuyện may mắn ở đời. Cứ nở thật rực rỡ, không cần phải thật lộng lẫy trong mắt của ai đó, chỉ cần thật trong sáng, tinh khôi trong lòng mình, rồi mình sẽ được an yên, có phải không? - Hết -