Bạn được Isora2004 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 20 Chuyển phát nhanh

Đường Nhan lạnh mặt gắp lấy một viên bò viên từ trong nồi, cắn một ngụm, nước súp nóng hổi chảy ra làm Đường Nhan bỏng rát.

Tâm trạng của Đường Nhan nhất thời càng trở nên tồi tệ, mà một màn này bị Đường Âm nhìn thấy.

Lúc này, Long Liên Tâm ngắt lời nói: "Được rồi, mẹ, Tiểu Âm, đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, những miếng lòng này hơi già rồi, nếu không ăn sẽ không ngon."

Khi cả nhà đang ăn lẩu, đột nhiên một người giúp việc bước đến nói: "Nhị tiểu thư, đây là chuyển phát nhanh của cô, đều là giao hôm nay, cô xem tôi nên đặt ở đâu thì thích hợp?"

"Cứ đặt nó lên chiếc ghế trống này đi, dù sao chiếc ghế này cũng không có ai ngồi cả, sau khi tôi ăn tối xong, tôi sẽ tự mình mang lên lầu sau."

"Được, nhị tiểu thư."

Sau khi người giúp việc đặt chuyển phát nhanh xuống, đi ra ngoài.

"Yo! Em mua nhiều thứ như vậy sao?" Đường Nhan đang tức giận liền âm dương quái khí nói, "Người có tiền tiêu vặt 3 vạn quả thật có khác! Muốn mua cái gì cũng được! Ai? Đúng rồi, em mua cái gì vậy? Sẽ không phải là bom đi? Em muốn cho nổ tung nhà họ Đường của chúng ta sao?"

Bom? Đường Âm thực sự bị Đường Nhan chọc giận đến mức nở nụ cười.

"Nhan nhi! Con nói gì thế? Thật sự là càng ngày càng lộng ngôn!" Bà cụ cao giọng trách mắng, "Lần trước Tiểu Âm mua một ít đồ trang điểm, con lại nói này nói nọ, kết quả tất cả đồ mĩ phẩm cũng không đắt bằng một hộp kem mắt của con, bà tin lần này những thứ Tiểu Âm mua chắc chắn cũng đều không đắt, bom? Chỉ có con mới nghĩ đến đi!"

Đường Nhan bị bà cụ trách mắng như thế, cũng nhận ra những gì cô ta vừa nói thật giống như không có não, nhưng cô ta vẫn tức giận, cô ta nghĩ hiện tại mỗi tháng cô ta chỉ có ba nghìn tệ tiền tiêu vặy, mà Đường Âm mỗi tháng có 3 vạn tiền tiêu vặt.

Nghĩ đến đây, Đường Nhan nhất định yêu cầu Đường Âm mở tất cả những chuyển phát nhanh và kiểm tra trước mặt cả nhà.

Đường Âm phát hiện Đường Nhan luôn không biết tự cao tự đại như vậy, cô ta tin rằng tất cả những gì cô mua là những thứ đắt tiền, nhận định cô tiêu tiền bừa bãi, vậy cô liền mở chuyển phát nhanh để cô ta xem những thứ cô mua trực tuyến.

Đầu tiên là một cuốn sách dày, rất nhiều trang.

"Tiểu Âm bây giờ vẫn đang chăm chỉ học hành, mua một cuốn sách dày một chút cũng không có vấn đề." bà cụ nói, "Tiểu Âm, con tiếp tục mở ra cho chị gái xem con đã mua gì."

"Vâng." Đường Âm gật đầu, lại mở hộp thứ hai.

"Ở đây tất cả đều là văn phòng phẩm." Đường Âm nói. "Đôi khi con mắc lỗi khi làm các câu hỏi và cảm thấy lộn xộn sau khi sửa, cho nên con đã mua rất nhiều bút chì và tẩy, ngoài ra ở đây còn có băng dính và la bàn, con có thể sử dụng khi con học."

"Chà." bà cụ gật đầu, "Không tệ, Tiểu Âm rất thích học, là cháu gái ngoan của bà".

Đường Âm lại mở hộp thứ ba, trong đó có một công thức chăm sóc sức khỏe.

"Tiểu Âm, con mua cái này làm gì?" Bà cụ hỏi.

"Bà nội, con thấy bà đã lớn tuổi, ngày thường chú ý bảo vệ sức khỏe, mà con lớn lên ở nông thôn, mặc dù con biết nấu ăn nhưng con chỉ biết nấu đồ ăn ở nhà, cũng không biết làm thế nào để bảo vệ sức khỏe, cho nên con muốn mua một cuốn sách dạy nấu ăn lành mạnh, học theo công thức, sau này nấu nhiều món ăn tốt cho sức khỏe hơn cho bà."

"Tốt, tốt, tốt, rất tốt," bà cụ nói liên tiếp mấy lần, "Tiểu Âm, con thực có hiếu! Không tệ, bà nội rất hài lòng."

Sau đó, Đường Âm cũng mở những thùng chuyển phát nhanh còn lại, chúng đều rất hữu dụng và không hề tốn kém.

Điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan rất buồn bực, đặc biệt là công thức bảo vệ sức khỏe, điều này thực sự khiến hình ảnh của Đường Âm trong lòng bà cụ tốt hơn rất nhiều.

Thật trùng hợp, khi Đường Âm dọn xong toàn bộ chuyển phát nhanh, chuẩn bị tiếp tục ăn lẩu, thì người giúp việc vừa đi giao chuyển phát nhanh lại bước vào, nói một người giao hàng vừa đến để giao hàng, lần này là của đại tiểu thư.

Điều này làm cho Đường Nhan cảm thấy rất ngượng ngùng, bà cụ trực tiếp nói với người giúp việc, "Đưa chuyển phát nhanh cho tôi, cô ra ngoài đi!"

"Vâng! Lão thái thái."

Người giúp việc bước đi rất nhanh, sau khi người giúp việc rời đi, bà cụ nói với Đường Nhan, "Tiểu Âm, đưa cho bà chiếc kéo mà con vừa dùng để mở hàng chuyển phát nhanh."

"Vâng! Bà nội!" Đường Âm cung kính đưa cây kéo cho bà cụ.

Bởi vì đây là trong phòng ăn, mà phòng ăn cách xa phòng bếp, cho nên Đường Âm vừa mở giao hàng liền dùng kéo chuyên dụng trong phòng bếp để mở gói hànng chuyển phát nhanh.

Sau khi bà cụ cầm lấy cây kéo, nhanh chóng mở thùng chuyển phát nhanh ra.

Đường Nhan biết ý của bà cụ, hơn nữa cô ta cũng biết những thứ cô ta mua gần đây không hề rẻ, cho nên hiện tại cô ta có chút sợ hãi không dám nhìn thứ được lấy ra từ hộp chuyển phát nhanh, bây giờ Đường Nhan chỉ hi vọng cái hộp này rẻ hơn bình thường.

Đúng như cô mong muốn, những món đồ này là những món rẻ nhất mà cô ta mua trong thời gian này, nhưng khi nhìn thấy bà cụ đổ đồ ra khỏi thùng chuyển phát nhanh, cô ta nghĩ mình có thể chết rồi.

"Đây là.." bà cụ ngây ngẩng cả người.

Long Liên Tâm và Đường Âm cũng ngây ngẩn cả người, cả ba người phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.

Sắc mặt Đường Nhan tái nhợt, đó là một hộp "áo mưa".

"Giải thích đi." Mặt bà cụ lập tức lạnh đi, sự tức giận xen lẫn hoài nghi, bà không muốn tin đứa cháu gái mà bà luôn tự hào lại làm ra chuyện như vậy.

Đường Âm không tiện xen vào, đành phải giả vờ bình tĩnh tiếp tục ăn, gắp một cây rau trong nồi đã nóng hổi, vừa ăn vừa vểnh tai lên nghe Đường Nhan giải thích.

"Bà nội, con.."

"Con cái gì con? Con đã sớm làm chuyện như vậy với đàn ông lâu lắm rồi phải không?"

"Phải.."

"Bà vẫn tưởng con là một đứa bé ngoan, mặc dù kể từ khi em gái của con đến, bà liền nhìn ra con có chút không phù hợp, nhưng bà cho rằng con giở thói đại tiểu thư, coi thường người em gái lớn lên ở nông thôn! Không có nghĩ đến, con thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy! Nói, con mua về là muốn dùng với ai?"

"Bà nội.."

"Đừng gọi tôi là bà! Thế nào? Con là cùng với bà, là bà dùng sao? Mau nói! Người đàn ông đó là ai?"

Dưới sự tra hỏi của bà cụ, cuối cùng Đường Nhan cũng nói ra tên của người đàn ông.

"Mạc Nhiên".

Hai chữ này đều dán chặt trong lòng Đường Âm, sau khi cô nghe hai chữ này, trong lòng âm thầm cười khổ. Mạc Nhiên cặn bã như thế, đời trước tại sao cô lại coi trọng anh ta.

"Mạc Nhiên?" Lúc này, Long Liên Tâm cũng không ngồi yên, "Nhan nhi, con và Mạc Nhiên ở bên nhau sao? Chuyện này xảy ra khi nào?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 21 Phát sóng trực tiếp

"Cách đây không lâu."

"Không lâu là bao lâu?"

"Khoảng một tuần trước!"

"Nhan nhi, con và Mạc Nhiên đang quen nhau, sao con không nói sớm? Nhà họ Mạc muốn kết thông gia với nhà họ Đường chúng ta, mẹ để Tiểu Âm đi, nhưng Tiểu Âm chỉ có thể cùng Mạc Uất Sở, vì xuất thân của con bé không hợp với Mạc Nhiên. Nhưng con thì khác, nếu con có thể gả cho người nhà họ Mạc thì con có thể lấy Mạc Nhiên, như vậy mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta không phải sẽ bền chặt hơn sao? Dù sao, ở nhà họ Mạc, Mạc Nhiên là người có địa vị tốt nhất." Sắc mặt bà cụ hòa hoãn hơn rất nhiều, như vẫn có chút hận không thể rèn sắt thành thép.

Hơn nữa, bà vẫn còn rất tức giận, bà cảm thấy đứa cháu gái mà bà tự hào phải là trong trắng, sạch sẽ, không phải là một cô gái làm điều đó với người khác trước khi kết hôn.

Ngay sau khi sự việc này lộ ra, bà cụ có chút như ngồi trên kim, sau khi suy nghĩ kỹ, quyết định đến nhà họ Mạc để nói chuyện.

Mạc Nhiên chỉ đang chơi đùa với Đường Nhan, anh ta tuyệt đối không nghĩ đến, chuyện này lại ầm ĩ đến mức ngay cả bà cụ Đường cũng phải hoảng hốt. Hơn nữa, sau khi bà cụ Đường và người nhà họ Mạc thương lượng, cuối cùng quyết định để Mạc Nhiên và Đường Nhan kết hôn. Hôn lễ có thể được tổ chức sau khi Đường Nhan tốt nghiệp Đại học, tuy nhiên, lễ đính hôn phải được tổ chức trước, mời những người có máu mặt ở thành phố A tham dự.

Nhưng Mạc Nhiên từ chối, vì Mạc Nhiên hiện đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Văn, Văn Yên.

Nếu anh ta đính hôn với Đường Nhan, hơn nữa lại mời những người máu mặt ở thành phố A, thì mọi người ở thành phố A sẽ biết chuyện của anh và Đường Nhan.

Như vậy làm sao anh ta có thể theo đuổi Văn Yên? Phải biết rằng, anh ta sắp tán được Văn Yên rồi, anh ta cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, Mạc Nhiên đối với Văn Yên cũng không phải thật lòng, thật ra anh ta chỉ muốn vui vẻ mà thôi.

Đúng vậy, hiện tại Mạc Nhiên không muốn kết hôn với ai, anh ta đối với ai cũng chỉ muốn vui vẻ mà thôi, anh ta thấy Văn Yên cũng ưa nhìn, cho nên anh ta muốn chơi đùa với Văn Yên.

Không thể không nói, Mạc Nhiên thật là một tên cặn bã, chơi bời lêu lổng cũng được, còn tốn tiền đi tìm.

Trong phòng karaoke lớn nhất thành phố A, Mạc Nhiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng riêng, uống hết một chai rượu đỏ, rồi mỉm cười nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh ta, nói: "Em vừa mới nói em tên gì? Tiểu Lam sao?"

"Là Tiểu Tử."

"Được, Tiểu Tử, em muốn ăn gì, hay uống gì không?"

"Không, hiện tại người ta chỉ muốn ăn anh."

"Thú vị, bây giờ chúng ta lên lầu đi, thiếu gia cho em thưởng thức bữa tối ngon lành."

Lần nào Mạc Nhiên và Tiểu Tử lên lầu cũng lên cùng một phòng, bởi vì phòng đó là phòng tốt nhất. Nhưng lúc này, anh ta được báo đã có người ở bên trong.

Đúng lúc này, một thanh niên khoảng 20 tuổi bước ra khỏi phòng, nói với người phục vụ anh ta đột nhiên không muốn ở, muốn trả phòng.

Bởi vì cậu ta mới đến hai giờ trước, cho nên hiện tại muốn trả phòng có chút không hợp lý.

Mạc Nhiên thấy vậy liền nói với người phục vụ: "Không sao, ngươi để cậu ta rời đi, hai giờ hôm nay cậu ta thuê phòng tính cho tôi, tôi trả giúp cậu ta!"

"Vậy thì cám ơn ngài"

"Không sao, cậu có chuyện thì đi đi, đừng để lại thứ gì, căn phòng này bây giờ thuộc về tôi!"

"Tất nhiên." người thanh niên mỉm cười, sau đó ôm Mạc Nhiên một cái, "Tạm biệt!"

"Này? Tại sao ngươi ôm bổn thiếu gia? Sở thích của ngươi khác với đàn ông bình thường sao?"

Người thanh niên không nói gì, rời khỏi tầng khách sạn, băng qua tầng karaoke, khi cách xa tòa nhà, anh ta lấy điện thoại di động ra.

"Tiểu Âm, mọi chuyện đã giải quyết xong cho em rồi, Mạc Nhiên đã cùng gái rượu đi vào rồi, điện thoại của anh ta cũng bị anh lấy rồi, ai gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng không thể nghe máy, bây giờ em có thể bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp rồi."

"Tốt, cảm ơn anh, Tiểu Phàm."

"Chúng ta có quan hệ gì? Có cần khách sáo như vậy không? Nhớ mời anh uống rượu đỏ là được."

"Yên tâm đi, em nhất định sẽ mời anh uống rượu chính thống của Pháp trong khách sạn lớn trong thành phố."

Đúng vậy, người vừa rồi là Trương Tiểu Phàm, anh ấy ôm Mạc Nhiên một cái kia chính là vì muốn cướp điện thoại của Mạc Nhiên, như vậy, khi cha mẹ Mạc Nhiên thấy chuyện tốt của Mạc Nhiên, muốn gọi điện cho Mạc Nhiên thì cũng gọi không được.

Vừa rồi Trương Tiểu Phàm ở trong phòng chính là vì giúp Đường Âm lắp camera giám sát, mặc dù Trương Tiểu Phàm không biết Đường Âm và Mạc Nhiên rốt cuộc có thù oán gì, nhưng Đường Âm nói cô sẽ chỉnh Mạc Nhiên, Trương Tiểu Phàm chắc chắn sẽ giúp.

Lúc này, nhà họ Mạc đang chuẩn bị đám cưới, vì là hôn lễ thứ hai nên tổ chức vào ban đêm.

Nhưng bởi vì nhà chú rể cũng là một gia tộc danh giá ở thành phố A nên rất nhiều người có máu mặt đều tham gia.

Tại hiện trường hôn lễ, màn hình lớn đang phát đoạn video địa điểm do cô dâu chú rể đặc biệt quay, đột nhiên, cảnh phim thay đổi, chuyển sang cảnh của Mạc Nhiên và Tiểu Tử.

Mặc dù đây là ngày vui, nhưng Mạc Uất Sở đã giúp Đường Âm điều tra trước, sở dĩ đôi vợ chồng chọn kết hôn vào ban đêm là vì bọn họ là hôn lễ thứ hai, phong tục là như vậy

Mà sở dĩ bọn họ kết hôn lần thứ hai là bởi vì cô dâu đêm nay là vợ ba, người đã ép chết người vợ ban đầu của chú rễ, cho nên hai người cũng không phải là người tốt gì, phá hỏng hôn lễ của họ, Đường Âm cảm thấy không trái với lương tâm.

Phải biết rằng, những người tới tham dự hôn lễ đều là người có máu mặt ở thành phố A, hơn nữa, trong này còn có bà cụ Đường và Long Liên Tâm, còn có Đường Nhan.

Hơn nữa, Mạc Nhiên là đại thiếu gia nhà họ Mạc, ai lại không biết anh ta?

Nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều ngây ngẩn cả người, mà lúc này người nhà họ Đường và người nhà họ Mạc cũng đang thất thần.

Nhất là Đường Nhan, cô ta tuyệt đối không nghĩ đến Mạc Nhiên lại là người như vậy cô ta lại thích Mạc Nhiên như vậy.

Nhưng, càng khổ sở hơn là người nhà họ Mộ, bọn họ nhìn thấy nhị thiếu gia nhà mình, người thừa kế của gia tộc lại lấy phương thức như vậy xuất hiện trên màn ảnh rộng, bị rất nhiều người xem, bọn họ thực sự đau lòng muốn chết.

Ông nội của Mạc Nhiên nói với cha của Mạc Nhiên: "Mau gọi tên súc sinh, bảo nó đừng tiếp tục nữa, mau mặc quần áo vào!"

Cha của Mạc Nhiên vội vàng gọi điện cho con trai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tắt máy.

"Sao vậy?" ông cụ Mạc lo lắng hỏi.

"Tắt máy rồi."

"Tên súc sinh này thực sự muốn chọc chết tôi! Tại sao nó lại cố tình tắt máy vào lúc này?"

Cứ như vậy, người nhà họ Mạc thực sự không có biện pháp, nhìn vào màn hình lớn cũng không biết đây là khách sạn nào.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 22 Trăm năm cô đơn

Dù sao, khách sạn này bình thường có rất ít khách, hầu như chỉ tiếp một số khách vừa hát vừa đi cùng gái rượu lên lầu.

Khách giống như Trương Tiểu Phàm đi một mình một tháng cũng không được mấy người.

Cho nên, bây giờ người nhà họ Mạc thực sự không thể làm gì.

Người nhà họ Đường còn đang rối bời, bà cụ Đường quay đầu lại nhìn Đường Nhan, nói với Đường Nhan: "Đây là người con định chung thân cả đời sao?"

Giọng nói của bà cụ cố ý giữ ở mức thấp, chính là vì để ngăn không cho những người khác có mặt ở đây nghe thấy.

Nhưng Đường Nhan lại không có não hô lên: "Con mặc kệ, con thích Mạc Nhiên, Mạc Nhiên không phải người như vậy, thứ đang chiếu trên màn ảnh nhất định là giả!"

"Ba!" Bà cụ hận không thể rèn sắt thành thép tát Đường Nhan.

Mọi người đều nhìn lại, Đường Nhan cũng coi như thua lớn.

Mạc Uất Sở nhìn thấy cảnh này, trên mặt nở nụ cười xấu xa, đè thấp giọng nói với Đường Âm: "Kết quả này em hài lòng chưa?"

"Hài lòng." Đường Âm nhỏ giọng đáp, trên mặt nở nụ cười khó bị phát hiện.

Danh tiếng của Mạc Nhiên xem như bị hủy, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, đàn ông phong lưu một chút cũng không quá mất mặt. Chỉ có thể nói, danh tiếng của Mạc Nhiên từ nay về sau nhất định không tốt, không thể tạo được hình tượng một người đàn ông tốt nữa.

Nhưng anh ta là thiếu gia của một gia đình giàu có, vẫn có nhiều phụ nữ săn đón nên Mạc Nhiên cũng không cần phải e ngại điều gì.

Đường Âm suy nghĩ, nếu có thể chỉnh Đường Nhan như vậy một lần thì tốt rồi.

Dù gì Đường Nhan cũng là một người phụ nữ, nếu để xảy ra chuyện này một lần, thì cuộc đời của cô ta thật sự sẽ bị hủy hoại.

Dù sao Đường Nhan cũng là phụ nữ, nếu cô ta phạm sai lầm như vậy, vậy cuộc đời cô ta có thể thực sự bị hủy.

Nhưng làm thế nào mới có thể khiến Đường Nhan phạm phải sai lầm như vậy? Dường như Đường Nhan rất yêu Mạc Nhiên, cô ta sẽ không đến nỗi có quan hệ với người khác đi?

Sau khi Mạc Nhiên và Tiểu Tử làm xong, anh ta mới phát hiện điện thoại của mình đã biến mất, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm thì mua một cái khác, chuyện này đối với Mạc Nhiên là chuyện nhỏ, một cái di động đáng bao nhiêu tiền.

Anh ta thường xuyên làm mất điện thoại, sau đó cũng không quan tâm.

Sau khi Mạc Nhiên trở về nhà, người nhà họ Mạc đã xào xáo, Mạc Nhiên vừa về đến nhà đã bị đánh ngay.

Sau đó, nghe người nhà họ Mạc nói lại chuyện đã xảy ra, Mạc Nhiên mới biết được quá trình giữa mình và Tiểu Tử đã bị phát sóng trực tiếp, hơn nữa có rất nhiều người xem!

Mạc Nhiên suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Anh ta nghĩ đến Trương Tiểu Phàm, nhưng sau đó nghĩ khác, không thể là Trương Tiểu Phàm, bởi vì Trương Tiểu Phàm chỉ là ở trong khách sạn mà thôi, cho dù anh ấy lắp camera trong khách sạn, anh ấy cũng không có bản lĩnh kết nối video giám sát với màn hình lớn trong hôn lễ.

Hơn nữa, lúc đó Trương Tiểu Phàm còn đeo kính râm và đội mũ, cổ kéo cao, anh ta căn bản không nhìn rõ bộ dáng của Trương Tiểu Phàm.

Còn có, khách sạn đó không yêu cầu đăng ký thẻ căn cước, anh ta căn bản không biết Trương Tiểu Phàm tên họ là gì.

Cho nên, ngay cả khi có manh mối này, Mạc Nhiên bắt đầu tự hỏi ngày đó trong những người đi dự hôn lễ, anh ta đã đắc tội với ai?

Mạc Uất Sở là đối thủ của anh ta trong nhà, nhưng địa vị của Mạc Uất Sở trong nhà thật sự không cao, cho dù Mạc Uất Sở làm như vậy, thật sự có thể đánh bại anh ta sao?

Điều quan trọng nhất là Mạc Nhiên luôn cảm thấy Mạc Uất Sở là người không ham tranh đoạt, chỉ muốn là đại thiếu gia của nhà họ Mạc, sống một cuộc đời không lo cơm ăn áo mặc mà thôi, anh không đến nỗi phải hại anh ra!

Vì vậy, còn ai có khả năng, hơn nữa con hận anh ta thấu xương?

Mạc Nhiên thực sự không nghĩ ra, nhưng anh ta thực sự muốn biết rốt cuộc ai đã làm chuyện này, ai đang gây rắc rối cho anh ta?

Dịch vụ chuyển phát trong một thành phố rất nhanh, ngày hôm sau Mạc Nhiên đã nhận được điện thoại của mình, thông tin của người gửi bị bỏ trống.

Mạc Nhiên đến công ty chuyển phát nhanh kiểm tra, thấy màn hình hiển thị một cô gái nhỏ, không cần suy nghĩ, khẳng định là người kia để cô gái nhỏ gửi, có lẽ sẽ mua kẹo mút để cô gái nhỏ đồng ý giúp đỡ.

Vì vậy, manh mối bị phá vỡ một lần nữa, bây giờ anh ta không thể tra ra.

Không thể lấy lại camera đã lắp đặ của Trương Tiểu Phàm trong khách sạn, nhưng Đường Âm căn bản không quan tâm đến chút tiền này, kia đều là cô mua trực tuyến, cũng không đắt lắm.

Đương nhiên, địa chỉ nhận hàng của cô là địa chỉ của trường luyện thi, cho nên người nhà họ Đường cũng không biết Đường Âm có chuyển phát nhanh.

Cho nên, chuyện này đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết, ai cũng không biết rốt cuộc là ai làm.

Hôm nay, Đường Âm lại nhận chuyển phát nhanh, đây là sách cô mua trên mạng, tên là "Trăm năm cô đơn".

Bà cụ Đường thấy Đường Âm đã bắt đầu xem tác phẩm nổi tiếng, liền khen Đường Âm trước mặt mọi người.

Mặc dù Đường Nhan thấy cảnh đó không nói gì nhưng cô ta rất không hài lòng, bởi vì đây là cuốn sách cô ta đã đọc khi còn học tiểu học.

Long Liên Tâm nhìn không được, cười nói với Đường Âm, "Tiểu Âm, sau này con không cần phải bỏ tiền ra mua loại sách này, con hỏi chị con, chị con tiểu học đã đọc hết các tác phẩm nổi tiếng trong ngoài nước, bây giờ vẫn chưa vứt đi! Nếu con muốn đọc thì cứ hỏi chị gái. Hơn nữa nếu con đọc không hiểu thì có thể hỏi chị con, chị con đã nghiên cứu rất nhiều về những tác phẩm nổi tiếng".

Cấp bậc của Long Liên Tâm quả thực khá cao, khi bà ta nói như vậy, một là nhắc nhở bà cụ, Đường Nhan ưu tú hơn, sách Đường Âm đang đọc bây giờ là những cuốn sách mà Đường Nhan đã đọc khi còn học tiểu học. Nhắc nhở bà cụ Đường Âm không có văn hóa, một số sách có thể sẽ xem không hiểu, nhưng Đường Nhan đã nghiên cứu kỹ lưỡng.

Khi Đường Âm nghe Long Liên Tâm nói vậy, cô cười nói: "Đúng vậy, chị gái là tiểu thư khuê tú, từ nhỏ đã được học hành tử tế, không giống con, từ nhỏ chỉ biết giặt giũ nấu ăn, ngay cả tác phẩm nổi tiếng đều chưa đọc qua."

Lời nói của Đường Âm lại càng đặt mình vào hoàn cảnh đáng thương, bà cụ nghe xong thật sự cảm thấy xót xa.

Long Liên Tâm lập tức bị nghẹn họng, bà ta thật sự không ngờ Đường Âm cư nhiên lại có thể chuyển bại thành thắng.

Xem ra Đường Âm quả thực có chút khôn ngoan.

Tuy nhiên, Long Liên Tâm cũng không phải ngồi không, ngay lập tức nói: "Đúng vậy, trước đây con đã chịu khổ, cho nên một chút văn hóa cũng đều không có, như như vậy, sau này con phải đọc thêm sách, đừng làm mất thể diện của người nhà họ Đường chúng ta!"

Không thể không nói, Long Liên Tâm rất khôn ngoan, đúng vậy, mặc kệ trước đây Đường Âm đã chịu khổ bao nhiêu, tóm lại, bây giờ cô chính là không có học thức, rất dễ làm mất thể diện nhà họ Đường.

"Vâng." Đường Âm gật đầu, "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đọc nhiều sách, không làm mất mặt nhà họ Đường."

Long Liên Tâm không nói thêm nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn lên uống.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 23 Tam thiếu gia

Ở thành phố A có một danh lam thắng cảnh đặc biệt đẹp, được gọi là danh lam thắng cảnh "Thung lũng hoàng hôn". Hằng năm nghỉ hè nhiều sinh viên đại học đến đây tham quan, nghe nói nơi đây rất đẹp.

Nhưng Mạc Uất Sở chưa bao giờ đến đó, cho nên hôm nay Mạc Uất Sở nói với Đường Âm anh sẽ đưa cô đến Thung lũng Hoàng hôn để ngắm hoàng hôn.

"Em đã đến Thung lũng hoàng hôn bao giờ chưa?" Mạc Uất Sở vừa lái xe vừa hỏi.

"Tôi chưa từng đến, tôi mới đến thành phố A, trước đây luôn sống ở nông thôn, làm sao tôi có thể đến đó được?"

"Cũng đúng."

Thật ra đời trước Đường Âm đã từng đến đó, lúc đó Mạc Nhiên dẫn cô đến Thung lũng hoàng hôn, khi ấy Đường Nhan cũng nói cô ta chưa từng đến Thung lũng hoàng hôn, cho nên muốn đi theo cùng.

Lúc đó Đường Âm rất đơn thuần, cô căn bản không bao giờ nghĩ đến chị gái mình lại cướp người đàn ông của mình, cho nên cô đã đồng ý, để Đường Nhan đi cùng.

Sau này cô mới biết, khi ấy Đường Nhan đã sớm đến đây.

Cảnh đẹp nhất của thung lũng hoàng hôn chính là cảnh hoàng hôn, những bức ảnh chụp hoàng hôn buổi tối khiến người ta say mê ngay lập tức, thậm chí không thể rút điện thoại ra chụp ảnh.

Bởi vì cảnh sắc lúc đó quá đẹp, con người thực ra cũng ích kỷ, muốn tự mình thưởng thức cảnh đẹp như vậy, không có thời gian chụp ảnh cho người khác xem.

"Mạc thiếu gia, anh mau nhìn, mặt trời sắp lặn rồi!"

Đường Âm vừa dứt lời, hoàng hôn tráng liệt buông xuống hôn lên ngọn núi đằng kia.

Trong tích tắc, những người đang ngắm cảnh đẹp đều hận không thể cháy mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Hoàng hôn đỏ rực, nhiều người trong khung cảnh đẹp đẽ này tỏ tình, trong phút chốc bọn họ đều chỉ muốn cùng đối phương đi đến bạc đầu. Nhưng Mạc Uất Sở không có thổ lộ, Đường Âm cũng vậy.

Họ đều biết bây giờ chưa phải là lúc. Hơn nữa lúc này bọn họ không có loại tình cảm nam nữ với nhau.

Khi hoàng hôn hôn tạm biệt ngọn đồi cuối cùng, buông xuống, du khách trên đồi cũng dần dần rời đi, Đường Âm và Mạc Uất Sở cũng đang chuẩn bị rời đi.

Trên đường trở về, Đường Âm nói: "Tôi muốn đổi một chiếc máy tính, máy tính tôi đang dùng là máy tính cũ mà Đường Nhan không muốn dùng nữa, dùng không tốt lắm."

Sau khi Mạc Uất Sở nghe xong vội vàng nói: "Anh mua cho em một cái."

"Không cần." Đường Âm từ chối, "Chúng ta chỉ mới đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn, tôi mua máy tính sẽ tự bỏ tiền ra mua, anh chỉ cần tìm giúp tôi nơi nào bán tốt là được."

Mặc dù Đường Âm nói như vậy, nhưng Mạc Uất Sở vẫn để Mạc Tửu gửi cho Đường Âm một chiếc máy tính, trực tiếp đưa đến nhà họ Đường.

Mạc Tửu là con của một người giúp việc nhà họ Mạc, bởi vì người giúp việc sinh Mạc Tửu ra không được bao lâu thì cha của Mạc Tửu qua đời.

Cho nên, mẹ của Mạc Tửu đã được giới thiệu đến nhà họ Mạc làm người giúp việc, mà Mạc Tửu lớn lên trong nhà họ Mạc. Ông cụ Mạc thấy Mạc Tửu khá vừa ý, liền nhận cậu làm cháu của mình, Mạc Tửu đương nhiên cũng theo họ nhà họ Mạc, họ Mạc.

Hơn nữa, Mạc Tửu từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Mạc Uất Sở, quan hệ của cậu với Mạc Nhiên cũng tốt, chỉ là không thân bằng Mạc Uất Sở mà thôi.

Cho nên, mặc dù tất cả mọi người biết Mạc Tửu không có quan hệ huyết thống với nhà họ Mạc, nhưng vẫn gọi cậu là "Tam thiếu gia".

Nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều biết thiếu gia nhà họ Mạc chỉ có một, đó là Mạc Nhiên, hai vị thiếu gia này bọn họ không phải thực tán thành.

Đương nhiên, Mạc Uất Sở vẫn hơn Mạc Tửu một chút, dù sao anh cũng là con ruột nên có nhiều quyền hơn Mạc Tửu.

Khi Mạc Tửu đến giao máy tính, Đường Âm đang làm bài tập, khi cô nhìn thấy Mạc Tửu liền rót một ly nước trái cây cho Mạc Tửu, rồi mới nói: "Tôi không biết cậu, xin hỏi cậu là ai của Mạc Uất Sở?"

"Đây là tam thiếu gia nhà họ Mạc." Người đi cùng Mạc Tửu nói.

"Tam thiếu gia nhà họ Mạc?" Đường Âm sửng sốt, từ khi trùng sinh lại thế giới thay đổi nhiều như vậy sao? Nhà họ Mạc có tam thiếu gia khi nào?

"Vậy mẹ cậu là.."

"Mẹ tôi là người giúp việc nhà họ Mạc, tôi không phải là con của ông Mạc, vì mẹ tôi làm người giúp việc trong nhà họ Mạc nên ông chủ nhận tôi là con đỡ đầu, cháu đỡ đầu, tôi liền đổi thành họ Mạc, kỳ thật trước đây tôi không phải họ này. Mạc Tửu là tên anh trai tôi Mạc Uất Sở đặt cho tôi, bởi vì từ nhỏ tôi đã thích uống rượu."

"Thì ra là như vậy, kia thực sự cám ơn cậu, làm phiền cậu giúp tôi đưa máy tính đến đây."

"Không sao, chị dâu, chị không cần phải khách sáo với em."

Mạc Tửu goi "chị dâu" ít nhiều khiến Đường Âm có chút xấu hổ, dù sao cô vẫn chưa chính thức kết hôn với Mạc Uất Sở!

Bất quá, nếu Mạc Tửu đã gọi như vậy, cô cũng không không biết xấu hổ nói cái gì. Mạc Tửu thích gọi như vậy, vậy cứ để cậu gọi như vậy đi.

"Mạc Tửu, cậu nhỏ hơn Mạc Nhiên phải không?"

"Đúng vậy, cho nên em chỉ là lão tam thôi!"

"À, thì ra là như vậy, sau này tôi liền gọi cậu là em ba, được không?"

"Đương nhiên, chị dâu, em vốn là em ba của chị!"

"Được." Đường Âm mỉm cười, "Vậy thì khi nào rảnh cậu thường xuyên đến chơi!"

"Yên tâm, em sẽ."

Đường Âm cố tình lôi kéo làm quen với Mạc Tửu, cô vì muốn tìm cơ hội trả thù Mạc Nhiên, cô sẽ tìm cách làm thân với bất kỳ ai trong nhà họ Mạc.

Hơn nữa Mạc Tửu này xem ra cũng không phải người phiền phức, mặc dù nhìn qua không được đẹp trai như Mạc Nhiên và Mạc Uất Sở, nhưng cũng không tệ.

Mạc Tửu khi ra ngoài cũng được coi là soái ca, có rất nhiều cô gái theo đuổi.

Sau khi Đường Âm suy nghĩ cẩn thận, bởi vì cô trở về năm cô mười chín tuổi, cho nên rất nhiều thứ đã thay đổi. Nếu đời này ông trời an bài Mạc Uất Sở cho cô, nên xung quanh Mạc Uất Sở nhất định phải có một số người mà kiếp trước cô chưa từng gặp, vị tam thiếu gia Mạc Tửu là một trong số họ.

Đối mặt với sự thay đổi như vậy, Đường Âm thực sự khá vui vẻ, dù sao thì cô hy vọng sẽ có nhiều nhân vật xuất hiện hơn để tạo điều kiện cho cô trả thù.

Cho nên Đường Âm vừa gặp Mạc Tửu đã suy nghĩ sau này Mạc Tửu có thể làm gì cho mình. Nhưng cô nhất định sẽ không vì báo thù mà liên lụy đến Mạc Tửu, dù sao Mạc Tửu cũng là người không tệ.

Bất quá, nếu người này xuất hiện, vậy Đường Âm nhất định sẽ lợi dụng thật tốt.

"Hôm nay cậu đi đưa máy tính cho chị dâu cậu chưa?" Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, Mạc Uất Sở ngồi trên sô pha hỏi Mạc Tửu.

"Ừ, anh cả, hôm nay em gặp chị dâu, ngày hai người đính hôn, em vì có việc nên không thể đi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp chị dâu, thật xinh đẹp! Nhưng cảm giác thân thể rất yếu!"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 24 Điều tra Đường Nhan

"Chà." Mạc Uất Sở gật đầu, "Chị dâu cậu nhìn qua quả thực rất yếu, cô ấy gầy quá."

"Anh cả, có phải chị ấy suy dinh dưỡng không?"

"Có lẽ vậy, từ nhỏ cô ấy lớn lên ở nông thôn, mới được đưa về nhà họ Đường, hơn nữa, trước kia cô ấy ở nông thôn vẫn bị gia đình nuôi dưỡng dùng làm người giúp việc, chi phí ăn mặc cũng không tốt, cho nên có lẽ cô ấy bị suy dinh dưỡng."

"Ai! Thế gian này có chuyện gì vậy? Một thiên kim đại tiểu thư thế nhưng lại sống như vậy."

"Cũng không còn cách nào, ai nói cô ấy là con gái ngoài giá thú? Anh cả cậu cũng là con ngoài giá thú, cậu xem anh cả cậu sống tốt không?"

"Không sao, anh cả, mặc dù anh là con ngoài giá thú, nhưng vẫn là con ruột, em còn là con của người giúp việc ở nhà họ Mạc vẫn sống tốt đây?"

"Đó là cậu khát vong thấp, anh không làm được, anh là đại thiếu gia nhà họ Mạc, sớm muộn gì anh cũng sẽ sống tốt hơn anh hai cậu!"

"Anh cả, chuyện này anh cứ nói với em, nhưng đừng để anh hai nghe thấy!"

"Yên tâm đi, anh cả cậu không ngốc." Mạc Uất Sở đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Cậu đi giúp anh làm một việc?"

"Được, lần này là đi đưa máy tính cho ai?"

"Sao cậu chỉ biết đưa máy tính vậy? Cậu có ngốc không? Nhà họ Mạc bỏ tiền ra cho cậu ăn học đúng là phí phạm, thế nhưng lại là một đứa ngốc."

"A? Không phải đưa máy tính sao? Anh cả, vậy anh nói cái gì?"

"Cậu giúp anh điều tra Đường Nhan một chút."

"Đường Nhan nào?"

"Chị của chị dâu cậu."

"Chị dâu hai của em?"

"Chị dâu hai cái gì? Anh hai cậu đã bị gièm pha như vậy rồi, cậu cho rằng bà cụ Đường còn có thể gả cháu gái quý giá cho anh hai cậu sao? Cậu đi điều tra Đường Nhan, tất cả mọi chuyện đều phải điều tra, tốt nhất là có thể tìm hiểu xem có bất kỳ rối loạn nào trong cuộc sống của cô ta hay không".

"Được! Em sẽ làm ngay!" Mạc Tửu nói xong rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Mạc Tửu chính là như vậy, Mạc Uất Sở muốn cậu làm chuyện gì, cho tới bây giờ cậu cũng không hỏi tại sao, cậu chỉ làm theo.

Hơn nữa, cậu luôn đến nhanh, đi cũng nhanh, năng lực làm việc luôn rất mạnh.

Tật xấu lớn nhất với Mạc Tửu chính là đôi khi có chút ngốc, Mạc Uất Sở luôn nói cậu ngốc. Nhưng cậu không thực sự ngốc, cậu vẫn rất đáng tin cậy trong việc làm gì đó.

"Lão sư, thầy xem bài tập của em giải như thế này đúng không?"

"Các bước đều đúng, nhưng hơi cẩu thả, sau dấu thập phân này có một số." gia sư của trường luyện thi nghiêm túc nói, "Tiểu Âm, em không thể làm như thế này, em phải biết rằng điểm xuất phát của em so với người khác chậm hơn rất nhiều, giờ em chỉ học nhồi nhét tạm thời, nếu cuối cùng em học hết các điểm kiến thức mà vẫn bị mất điểm trong kỳ thi đại học vì dấu thập phân, vậy cái được không bù được cái mất, em sẽ bị trừ ít nhất một điểm, phải biết rằng có thể tìm được hàng vạn người chênh lệch một điểm trong kỳ thi đại học! Vì vậy, một điểm cũng rất quan trọng."

"Vâng." Đường Âm gật đầu, "Lão sư, em biết rồi, về sau em nhất định sẽ chú ý."

"Được rồi, em cứ theo dạng câu hỏi này làm vài câu, làm xong thì gọi giáo viên một tiếng! Bây giờ lão sư đi hỏi giáo viên ngoại ngữ của em, hỏi xem bảng câu hỏi đã hết chưa."

"Vâng, lão sư, ngài vất vả rồi."

Bởi vì lúc trước Đường Âm chưa từng học, cho nên đời này cô rất quý trọng cơ hội được học, đồng thời cô cũng rất kính trọng lão sư, cô đối với tất cả lão sư đều đặc biệt tôn kính.

Vì vậy, giáo viên tự nhiên cũng đặc biệt thích cô.

Đương nhiên, giáo viên tốt với cô cũng có liên quan đến việc Mạc Uất Sở trả nhiều tiền, dù sao, trả tiền càng nhiều, giáo viên đương nhiên sẽ dạy tận tâm hơn.

"Tiểu Âm, giáo viên người Trung Quốc nói tờ giấy vẫn còn hơi ngắn, em nên làm một vài bài toán trước, khi về, em mang tờ giấy đó về nhà làm, ngày mai đến lớp học thì nhớ mang theo." giáo viên số học Triệu Khang Bang nói: "Đây là kem mà tôi vừa mang đến từ giáo viên Trung Quốc, em ăn thử đi."

"Cảm ơn lão sư, nếu là giáo viên tiếng Trung thì sẽ thích ngồi trong phòng máy lạnh mà ăn kem."

"Đúng vậy." Triệu Khang Bang cười nói, "Giáo viên ngữ văn rất thích ăn cái này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh chàng này mua một đống đồ ăn."

Sau khi Đường Âm ăn kem xong, cô làm một số câu hỏi mà lão sư vừa hỏi, lần này đều ổn, sau đó Triệu Khang bang lại đưa cho cô một đề toán khác, để cô cầm về nhà làm, ngày mai cùng đề ngữ văn đến.

Trước khi Đường Âm rời đi, giáo viên ngữ văn đã gọi cô lại, cho cô mượn một cuốn sách bách khoa toàn thư, nói với cô phải đọc nhiều hơn.

Đường Âm cảm ơn sau đó liền rời khỏi trường luyện thi, cô cảm giác hôm nay lại không kịp làm bữa tối. Chuyện nhà mẹ Ngô còn chưa xử lý xong nên vẫn chưa trở lại.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Đường Âm vẫn nấu ăn, cũng may hôm qua Đường Âm ở trên "Bữa tối hôm sau" mua không ít đồ ăn, ước chừng đã giao đến nhà họ Đường.

Bữa tối hôm sau là một chương trình nhỏ, tiện lợi cho những người không có thời gian mua đồ ăn, chỉ cần mua thứ gì trên đó thì hôm sau sẽ được chuyển đến điểm chỉ định.

Đường Âm biết bà chủ của cửa hàng này đặc biệt chịu khó, chỉ cần mỗi lần mua hơn mười lăm nghìn, cô ấy sẽ tự mình giao đến tận nhà.

Mà Đường Âm ở chương trình nhỏ không có khả năng không mua đủ 15 nghìn, hôm qua cô đặt đồ ăn gần 200 nghìn!

Cho nên Đường Âm ước tính lúc này chắc chắn đồ ăn đã được chuyển đến nhà họ Đường rồi, dù sao cô cũng đã thêm WeChat của bà chủ, nói cho bà chủ biết địa chỉ của nhà họ Đường.

Nhưng Đường Âm không ngờ tới chính là những món ăn mà cô đặt vừa giao đến đã bị Đường Nhan mắng ngay một trận.

Hầu hết những thứ Đường Âm mua đều được đặt trong Buổi tối ngày mai, nhưng một trong số những quả dưa hấu do chính bà chủ mua, Đường Âm cũng yêu cầu bà chủ mua cho cô một quả.

Vì không biết trọng lượng nên khi giao hàng, bà chủ sẽ ghi trọng lượng và số tiền bằng bút lông trên túi dưa hấu.

Ngay khi Đường Âm về đến nhà, Đường Nhan đã chỉ vào đống đồ nói: "Đường Âm, cô mua mấy món rau hỏng này làm gì. Mặc dù trên rau không có ghi giá, nhưng nó lại được viết trên dưa hấu, tám tệ một cân, tổng cộng là mười hai cân, 96 tệ, cô cho chúng tôi ăn dưa hấu không đến mười tệ? Dưa hấu cô mua rẻ như vậy, có lẽ rau cô mua cũng sẽ không đắt đi?"

"Thật sự không đắt, có vấn đề gì không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 25 Thêm 1 vạn tệ tiền tiêu vặt

"Bà nội mỗi tháng đều cho cô nhiều tiền tiêu vặt như vậy, cô để chúng tôi ăn đồ rẻ tiền như vậy?"

"Chị, em không hiểu đồ ăn rẻ thì có vấn đề gì, em nghĩ chị chỉ cần chú ý phối hợp dinh dưỡng là được. Em mua đồ ăn có rau dưa, có thịt trứng, khi phối hợp rất có dinh dưỡng! Chị nói dưa hấu rẻ, đây là bà chủ cố ý đến nông trại tỉ mỉ chọn lọc, khá là ngọt. Hơn nữa, ban đầu dưa hấu cũng không đắt nên tiêu hai trăm tệ để mua dưa hấu không đáng?"

"Trước khi mẹ Ngô về quê, bà ấu mua dưa hấu 200 tệ một quả! Cũng chỉ có những người quê mùa như cô mới mua dưa hấu này với giá chưa đến 10 tệ?"

"Nhan nhi, con bắt nạt em gái mình sao?" bà cụ từ trong phòng đi ra.

"Bà nội, con không có, là Đường Âm mặc kệ sức khỏe của người nhà chúng ta, mua một đống nguyên liệu rẻ tiền về!" Đường Nhan trực tiếp đem mọi chuyện đổ lên trên người Đường Âm.

Bà cụ bước tới đây, nhìn một lượt mớ rau trên mặt đất rồi mới hỏi: "Tiểu Âm, những món này bao nhiêu tiền?"

"Gần hai trăm." Đường Âm nói thật.

"Rẻ như vậy?" Bà cụ hơi ngạc nhiên, "Đi đi, cầm làm đi, Tiểu Âm, đoạn thời gian này mẹ Ngô không có ở đây, con vất vả rồi."

"Không sao đâu bà nội, nấu cho mọi người, con bằng lòng."

"Nhìn xem em gái con hiểu chuyện như thế nào?" Bà cụ quay đầu lại nói với Đường Nhan, "Con nói Tiểu Âm mua đồ ăn rẻ tiền, hiện tại mỗi tháng bà cho Tiểu Âm 3 vạn tệ tiền tiêu vặt, con bé mua đồ ăn rẻ như vậy là không đúng, bà hỏi con, trước đây mỗi tháng bà cho cô 3 vạn tệ, con đã mua gì cho gia đình? Huống chi gần hai trăm tệ, chỉ có hai tệ thôi cũng không thấy cô mua gì cho gia đình này! Vậy bây giờ con lấy tư cách gì nói Tiểu Âm không đúng?"

"Bà nội, tiền trước kia bà cho con là tiền tiêu vặt của con, cũng không phải tiền mua đồ ăn. Hơn nữa, lúc trước không phải có mẹ Ngô sao?"

"Tiền của con là tiền tiêu vặt, con không dùng cho nhà, chỉ có thể tiêu trên người mình. Tại sao tiền tiêu vặt của Tiểu Âm lại phải tiêu cho nhà? Tiểu Âm đã vì cái nhà này tiêu rất nhiều tiền, con cư nhiên còn nói đồ ăn con bé mua là rẻ? Con có xấu hổ không?"

Đường Nhan bị nói đến á khẩu, hai mắt đỏ hoe.

Cô ta thực sự rất tủi thân, trước kia lúc Đường Âm chưa trở về nhà họ Đường, bà cụ rất chiều chuộng cô ta, sau khi Đường Âm trở về, bà cụ lại chiều chuộng Đường Âm hơn, không còn tốt với cô ta như trước nữa.

Vì vậy, Đường Nhan rất hận Đường Âm, cô ta cảm thấy Đường Âm đã lấy đi sự yêu thích của bà cụ.

Thật ra, Đường Nhan đã sai, chỉ cần cô ta nguyện ý hòa thuận với Đường ÂM, bà cụ vẫn sẽ đối xử tốt với cô ta như trước. Chỉ là cô ta cố tình ghen tuông với Đường Âm, à bà cụ ghét chính là người một nhà tính kế nhau, bà cụ cảm thấy chuyện này sẽ khiến trong nhà không yên, không phải chuyện tốt.

Đường Âm cầm nguyên liệu vào bếp, trước tiên cô chuyển tiền mua dưa hấu cho bà chủ, sau đó đối chiếu với danh sách đồ ăn trên điện thoại rồi mới cho từng nguyên liệu vào tủ lạnh.

Làm xong mọi việc, Đường Âm thấy không thiếu thứ gì, bắt tay vào làm bữa tối.

Đường Âm dựa theo công thức được dạy trong cuốn sách nấu ăn bảo vệ sức khỏe cô mua trên mạng, khi ăn Đường Âm cũng nhấn mạnh rằng đây là bữa ăn bảo vệ sức khỏe, rất tốt cho cơ thể.

Sau khi bà cụ nghe xong, không ngừng khen ngợi Đường Âm có tâm, cơm tốt cho sức khỏe này không chỉ có tốt cho sức khỏe, mà hương vị cũng không tệ.

Nghe bà cụ khen Đường Âm như vậy, ánh mắt Đường Nhan có chút đỏ, cô ta rất tủi thân. Lúc trước bà cụ chỉ khen cô ta, hiện tại lại ở trước mắt cô ta khen Đường Âm.

Lúc này, Long Liên Tâm cũng nghe không nổi nữa, bà ta uyển chuyển nói: "Tiểu Âm, con biết hiếu thảo với bà nội là chuyện tốt, con cơm dưỡng sinh cho bà chứng tỏ con rất hiếu thảo. Nhưng nguyên liệu rẻ tiền thực sự không thể mua, nếu bởi vì nguyên liệu có vấn đề, dưỡng sinh sẽ trở thành hành vi tự sát, như vậy thì làm sao bây giờ?"

Nghe Long Liên Tâm nói như thế, Đường Âm uống một hớp nước trái cây, sau đó đặt cái cốc xuống, thản nhiên nói: "Mẹ, trước hết những thứ này con mua chủ yếu là rau củ, mà rau củ đều là trồng ở trên mặt đất, những thứ này cũng không thể làm giả. Mẹ thích ăn những loại rau đắt tiền, kỳ thật, để bán được những loại rau đắt tiền với giá cao, người bán sẽ cố gắng làm cho chúng trông đặc biệt đẹp mắt, liền tránh không được sự can thiệp của con người, cứ như vậy, kỳ thật đồ ăn này ngược lại hoàn toàn lại càng không tốt. Mặc dù một số rau củ con mua không được đẹp mắt cho lắm, nhưng ít nhất chúng cũng có thể chứng minh rằng chúng đã phát triển như vậy. Còn có, con cảm thấy đều là rau dưa, làm gì lại đắt như vậy? Giá trị dinh dưỡng đều như nhau, vừa ngon vừa rẻ không được sao?"

"Ừm, Tiểu Âm nói có lý." bà cụ nói. "Tiểu Âm, hôm nay mẹ Ngô gọi điện đến, bà ấy nói có thể bà ấy sẽ không về được trong mấy tháng, con nói chúng tìm một người giúp việc nấu ăn, hay là con vẫn nấu ăn?"

"Bà nội, ta tiếp tục nấu ăn, không ngại vất vả."

"Ừm." bà cụ gật đầu, "Đã thế, từ nay về sau bà nội mỗi tháng sẽ cho con thêm 1 vạn tệ tiêu vặt, con có thể dùng 1 vạn tệ này mua đồ ăn! Vừa lúc cuối tháng cũng không còn mấy ngày nữa, bà đưa tiền tiêu vặt tháng sau cho con trước, bà nội sẽ chuyển vào điện thoại của con, con kiểm tra lại đi."

Bà cụ rất thời thượng, vừa nói chuyện vừa dùng điện thoại chuyển tiền mà không gặp rắc rối gì.

"Cái gì? Bây giờ mỗi tháng cô ta có 4 vạn tệ? Còn con chỉ có 3 nghìn tệ? Bà nội, không công bằng!" Đường Nhan nói.

"Nếu nói không công bằng, Đường gia chúng ta đã nhiều năm không công bằng, Nhan nhi, trước kia con sống tốt, em gái của con sống không tốt, hiện tại coi như bồi thường cho em gái con."

"Cho dù là như vậy, cũng không cần mỗi tháng cho cô ta thêm 1 vạn tệ! Bà nội, không phải bà nói những nguyên liệu rẻ tiền này là được sao? Bà nhìn nguyên liệu hôm nay cô ta mua đi, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ, hơn nữa, bữa cơm này cô ta cũng chỉ dùng một phần nguyên liệu mà thôi, cô ta mua nguyên liệu nấu ăn một tháng nói thế nào cũng không dùng đến 1 vạn! Con nghĩ hai nghìn tệ là quá đủ rồi."

"Đúng vậy, mẹ, thêm 1 vạn tệ có phải hơi nhiều không?" Long Liên Tâm cũng nói, hiển nhiên là bất mãn với quyết định của bà cụ.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 26 Quỳ xuống

"Nếu Tiểu Âm mua một thứ như nhân sâm và bào ngư thì sao?" bà cụ nói, "Hơn nữa, Tiểu Âm là tiểu thư của nhà chúng ta, không phải người giúp việc, con bé nấu ăn vất vả như vậy, cho con bé thêm một chút tiền tiêu vặt thì sao nào?"

Long Liên Tâm không còn gì để nói, đúng vậy, là tiểu thư nhà họ Đường, tự mình xuống bếp, mỗi tháng cho thêm tiền thật sự không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng Long Liên Tâm vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi vì cho tới bây giờ bà ta chưa bao giờ coi Đường Âm là tiểu thư.

Chỉ là việc đã đến nước này, Long Liên Tâm cũng không tiện nói gì, bằng không liền lộ ra bà ta có chút keo kiệt.

Long Liên Tâm cầm ly nước việt quất mà Đường Âm vừa mới vắ trên bàn, nhíu mày thật chặt, nhưng không nói gì.

Chưa kể, nước việt quất này thật không tệ, cũng không biết Đường Âm đã thêm vào cái gì. Dã nha đầu ở nông thôn này có lẽ chưa bao giờ uống nước trái cây, thực không biết cô học được những kỹ thuật này ở đâu.

Long Liên Tâm nhìn Đường Âm, nghĩ thầm: Tại sao Nhan nhi của bà không thông minh và có năng lực như Đường Âm? Theo lý mà nói, Nhan nhi của bà cũng rất ưu tú, nhưng tại sao sau khi Đường Âm đến, Nhan nhi luôn thua?

Nói thật, trong lòng Long Liên Tâm cũng cảm thấy Đường Âm là một cô gái thông minh, có năng lực, điểm này giống như mẹ cô, lúc đó mẹ cô rất có đầu óc, Long Liên Tâm thực sự không bằng.

Kể từ lần trước Mạc Uất Sở tặng Đường Âm một chiếc máy tính mới, Đường Âm đã sử dụng chiếc máy tính này thật tốt. Đường Âm tải xuống một phần mềm học tập, những câu cô thường làm sai đều được lưu lại trong đó, một số điểm kiến thức và ghi chú cũng được lưu trong đó, ngoài ra còn có phân tích các câu hỏi dễ mắc lỗi.

Tóm lại, phần mềm này đối với Đường Âm rất quan trọng, mỗi ngày Đường Âm đều sử dụng phần mềm này. Nếu một ngày nào đó dữ liệu trong phần mềm này bị xóa, Đường Âm sẽ thực sự gặp rắc rối.

Mà phía Long Liên Tâm giả mù sa mưa đến phòng Đường Âm để trò chuyện, thấy Đường Âm sử dụng phần mềm này. Mà Long Liên Tâm biết Đường Nhan cũng đã sử dụng phần mềm này trước khi vào đại học, lúc trước Đường Nhan có một lần không cẩn thận bấm nhầm và xóa hết dữ liệu trong đó, khi ấy, Đường Nhan đã khóc rất lâu, vì một khi dữ liệu bị xóa hết thì thần tiên cũng không tìm lại được.

Cho nên, khi Long Liên Tâm phát hiện Đường Âm đang sử dụng phần mềm này, bà ta đã có ý đồ xấu.

"Nhan nhi, con có nhớ lần trước mẹ nói với con là Đường Âm cũng dùng phần mềm học tập đó không?"

"Nhớ, có chuyện gì sao, mẹ?"

"Mẹ nhớ lúc đó con không cẩn thận xóa dữ liệu trên phần mềm đó, kết quả tìm lại không được, con biết cách xóa nó không?"

"Đương nhiên là con biết!"

"Con xem, nếu chúng ta xóa hết dữ liệu trên phần mềm học tập trên máy tính của Đường Âm, việc học của nó có bị ảnh hưởng không?"

"Đó là điều chắc chắn! Cô ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, dữ liệu trong phần mềm đó rất quan trọng!"

"Ngày mai chúng ta thừa dịp cô ta đến trường luyện thi, chúng ta bí mật xóa dữ liệu trong phần mềm của cô ta! Con nghĩ thế nào?"

"Được! Cứ làm vậy đi!" Đường Nhan hung ác nói, "Con thật muốn xem, nếu cô ta không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta còn dùng cái gì để cạnh tranh với con?"

Sáng sớm ngày hôm sau Đường Âm phải đến trường luyện thi, cô mang theo một tập bài toán và một tập đề ngữ văn cô làm vào tối hôm qua. Đường Âm học rất nhanh, giáo viên ngữ văn đã kiểm tra điểm của cô, điểm này khá cao.

Mà bài toán hơi khó, chưa đạt điểm tiêu chuẩn, như vậy nếu thi vào đại học có thể không qua.

Cho nên, lớp học hôm nay của Đường Âm chỉ có một tiết ngữ văn, còn lại là lớp toán, về ngoại ngữ, cô không có học lớp chuyên, bình thường cô chỉ học trực tuyến ở nhà mà thôi.

Trong khi Đường Âm đang học toán ở trường luyện thi, Đường Nhan lẻn vào phòng ngủ của Đường Âm.

Đường Nhan bật máy tính lên, dùng chuột bấm vào phần mềm học tập, sau đó xóa sạch dữ liệu trong đó không chừa một khoảng trống nào.

Đường Nhan biết rằng một khi dữ liệu bị xóa, có là thần tiên cũng sẽ không thể tìm lại được.

Đợi đến buổi tối Đường Âm trở về, Đường Nhan và Long Liên Tâm đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi ăn tối, họ nghe thấy Đường Âm khóc trong phòng.

Chiêu này của Đường Âm thực sự rất hay, cô cũng không nói chuyện này với bà cụ, cô chỉ khóc, càng khóc càng lớn.

Bà cụ hoảng hốt chạy lên lầu xem Đường Âm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mẹ con Long Liên Tâm và đám người giúp việc cũng vây quanh.

"Tiểu Âm, con có chuyện gì vậy? Con khóc nhiều như vậy khiến bà nội thực đau lòng!" bà cụ lúc này thật sự rất đau lòng đối với Đường Âm.

"Bà nội, dữ liệu trong phần mềm học tập của con đều bị xóa hết rồi, ô ô!"

"Được rồi, đừng khóc ở đây!" Đường Nhan một bộ xem náo nhiệt nói, "Cũng không có ai vào phòng cô, tôi thấy cô chính là tự mình xóa đi, tìm lí do để một năm sau mới thi vào đại học!"

"Làm sao chị biế không có ai vào phòng em? Nếu một người giúp việc thấy em không thuận mắt, lẻn vào thì sao?"

"Làm sao có thể?" Đường Nhan nói, "Dù sao cô cũng là tiểu thư của cái nhà này, ai dám bắt nạt cô?"

"Không sao, trong phòng tôi có camera!" Đường Âm đột nhiên nói.

Lời nói của Đường Âm lập tức khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan đổ mồ hôi lạnh, sau đó, Đường Âm trước mặt mọi người, bấm vào một biểu tượng ẩn trong máy tính, đem video giám sát ngày hôm nay chiếu ra.

Video giám sát chụp rõ hôm nay Đường Nhan bước vào phòng ngủ của Đường Âm, hơn nữa mở máy tính lên, ngay cả cảnh cô ta xóa dữ liệu cũng được chụp lại rõ ràng.

Lần này xem như chân tướng rõ ràng, Đường Nhan muốn giảo biện cũng không thể giảo biện.

Bà cụ tức giận đến mức tát vào mặt Đường Nhan mấy cái.

Đường Nhan đã bị đánh liên tục mấy cái, đời này cô ta bị đánh hai lần, một lần là ở trước hôn lễ, bà cụ nhìn thấy Mạc Nhiên và Tiểu Tử trên màn hình lớn, Đường Nhan lớn tiếng nói cô ta thích Mạc Nhiên, khi ấy bà cụ đánh cô ta một cái.

Đây là lần thứ hai cô bị đánh, cho tới bây giờ cô ta không bao giờ nghĩ đời này mình sẽ bị đánh lần nữa, hơn nữa trong thời gian ngắn bị đánh hai lần, cả hai lần đều là do người bà hết mực yêu thương cô đánh.

Hơn nữa, lần này còn bị tát liên tiếp mấy cái, thật sự khiến Đường Nhan không chịu nổi.

Lúc này, Long Liên Tâm biết mọi chuyện đã bị bại lộ, bà ta vì cứu vãn tình thế, cũng xoay người tát con gái một cái, hơn nữa cao giọng nói: "Quỳ xuống!"

Đánh con, mẹ đau lòng, Đường Nhan đã lớn như vậy rồi, Long Liên Tâm vẫn là lần đầu tiên đánh cô ta.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 27 Đường Nhan quỳ

Đường Nhan lúc này mới bình tỉnh lại, cô ta biết tuy rằng mẹ mình đánh mình, nhưng mẹ nhất định là vì muốn tốt cho cô ta.

Vì vậy, Đường Nhan quỳ gối xuống trước mặt bao nhiêu người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà cụ, khóc nói: "Bà nội, con biết sai rồi."

Bà cụ giận run lên, chỉ vào Đường Nhan hỏi: "Nói! Tại sao muốn xóa sạch dữ liệu của Tiểu Âm?"

"Bởi vì con ghen tị với Tiểu Âm!" Đường Nhan thông minh trả lời hợp lí, bây giờ cô ta có thể trả bất cứ giá nào.

"Trước đây Tiểu Âm ở nông thôn đã phải chịu nhiều khổ nhiều như vậy, mà con vẫn luôn được cưng chiều, con ghen tị cái gì?"

"Không! Con ghen tị với em ấy! Bà nội, trước đây bà như thế nào? Trước kia bà vẫn nói con là niềm tự hào của nhà họ Đường, khi con còn nhỏ, bà đã ôm con, đưa con đi mua sắm, kể với con chuyện xưa, con nhớ có một lần con bị bệnh, bà đã khóc, ngoại trừ lúc bà nhớ ông, đó là lần duy nhất bà khóc".

Tiếp theo, Đường Nhan nói rất nhiều trước kia, nhìn bà cụ có chút cảm động, cô ta lại nói tiếp: "Nhưng, sau khi Tiểu Âm đến, bà vẫn luôn thực bất công với Đường Âm, bà bắt đầu càng lúc càng cảm thấy con không tốt, bà nói Tiểu Âm ở đâu cũng tốt, con ghen tị với Tiểu Âm, luôn tìm lý do cãi nhau với Tiểu Âm, nhưng bà luôn bênh vực Tiểu Âm. Con không biết tại sao bà lại tốt với Tiểu Âm như vậy, nhưng con nghĩ bà đối xử tốt với Tiểu Âm vì bà cảm thấy rằng nợ Tiểu Âm. Nếu là như vậy, con thà rằng người chịu khổ ở nông thôn trước đây không phải là Tiểu Âm, mà là con! Bà nội, con thật sự cảm thấy trước đây bà rất cưng chiều con, nhưng bây giờ bà đem hơn phân nửa sự cưng chiều dành cho Tiểu Âm, con chịu không nổi! Cho nên, con ghen tị với Tiểu Âm, con mới lên kế hoạch làm chuyện này."

Chưa kể, sau khi Đường Nhan nhận mấy cái tát, dường như cô đã bừng tình, nhưng câu nói của cô ta đều chạm đến nỗi lòng của bà cụ.

Sau đó, Đường Nhan lại nói rất nhiều điều khiến bà cụ cảm động, Đường Âm ở một bên nghe, thực sự cảm thấy Đường Nhan có khả năng tổ chức ngôn ngữ tốt như vậy, không đi viết kịch bản thật đáng tiếc.

Cuối cùng, Đường Nhan thành công lay động bà cụ, bà cụ cũng không trừng phạt cô ta, chỉ thản nhiên nói: "Con đứng dậy đi, sau này bà nội sẽ cố gắng không bất công nữa."

Bà cụ nhận ra hiện tại mình có chút thiên vị, vậy những nỗ lực trước đây của Đường Âm căn bản là vô ích.

Tuy nhiên, Đường Âm cảm thấy tình hình hiện tại cũng rất tốt, vì sau này bà cụ nhất định sẽ cố gắng chú ý tuyệt đối không thiên vị, cứ như vậy ít nhất cô cũng nắm chắc đãi ngộ mọi mặt sẽ không tệ hơn Đường Nhan.

Hơn nữa, bà cụ cũng không nói khôi phục tiền tiêu vặt cho Đường Nhan, cô cảm thấy sau này bà cụ chỉ cần cố gắng không thiên vị, nhưng khẳng định vẫn sẽ đối tốt với cô.

Bởi vì bà cụ cũng đã biết Đường Nhan làm chuyện có lỗi với cô, cho nên sau này cô cũng không phải làm gì, bà cụ đã có chút thất vọng với Đường Nhan rồi.

Hơn nữa, đại tiểu thư nhà họ Đường, tâm tư nhỏ nhen như vậy, đối với bà cụ là chuyện không thể chấp nhận được.

Vì vậy, cô chỉ cần tiếp tục giả lợn ăn thịt hổ.

Đường Âm nhìn về phía hai mẹ con Long Liên Tâm và Đường Nhan, trong mắt đều là lửa giận, nếu không phải bây giờ bà cụ bảo vệ cô, chắc hai mẹ con đáng sợ này đã sớm bóp chết cô rồi.

Đêm đã khuya, hai mẹ con Long Liên Tâm và Đường Nhan vẫn chưa ngủ, Long Liên Tâm sờ mặt Đường Nhan, đau lòng hỏi: "Nhan nhi, còn đau không?"

"Đau.. ô ô ô.."

"Ôi! Nhan nhi, mẹ xin lỗi con, con cũng đừng giận mẹ, trong tình huống hôm nay, nếu mẹ không tát con, cơn tức giận của bà cụ thật sự khó có thể nguôi ngoai."

"Không sao, mẹ, con không trách mẹ, con biết mẹ cũng là bất đắc mới đánh con." Đường Nhan nói, "Hơn nữa, cho dù mẹ không tát con, con vẫn đau, bà nội tát con mấy cái tát đó cũng không hề nhẹ!"

"Ôi! Bây giờ bà cụ đối với con thật sự là tàn nhẫn, mẹ thật sự không nghĩ tới bà ấy sẽ vì Đường Âm mà đánh con, lại còn nặng tay như vậy."

"Mẹ, đều là do Đường Âm, nếu cô ta không đến nhà họ Đường, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra."

"Đúng vậy." Long Liên Tâm gật đầu, "Mưu mô của Đường Âm quá cao. Chúng ta chưa bao giờ thắng cô ta, ai, Nhan nhi, con nói, cô ta lớn lên ở nông thôn, là một dã nha đầu làm sao lại có thể trở nên lợi hại như vậy?"

"Ai biết được, dù sao Đường Âm mang lại cho con cảm giác rất kỳ lạ." Đường Nhan nói, "Phải biết rằng, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, hơn nữa còn không có học, cô ta thật sự không thể lợi hại như vậy, mẹ, mẹ nói Đường Âm này có phải hay không rất kì quái? Giống như một lão yêu tinh sống ngàn năm."

"Con đừng dọa mẹ! Con nói như thế, sao mẹ cảm thấy lưng mình phát lạnh? Đường Âm này quả thực rất kỳ quái, dù sao chúng ta cũng phải tìm cách khiến cô ta rời khỏi nhà họ Đường."

"Khiến cô ta rời khỏi nhà họ Đường?" Đường Nhan sửng sốt, "Mẹ, con cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu?"

"Đưa cô ta một chút tiền, sau đó để cô ta chọn tiền hay ở lại nhà họ Đường."

"Mẹ, vậy mẹ nghĩ chúng ta cho cô ta bao nhiêu tiền là thích hợp?"

"Cô ta là một đứa vô học, có lẽ cũng chưa từng thấy nhiều tiền, cho cô ta 100 vạn chắc đủ rồi?"

"100 vạn? Trời ạ! Nhiều như thế?"

"So với việc để cô ta ở lại nhà họ Đường, con nghĩ 100 vạn còn nhiều sao?"

"So sánh như vậy, 100 vạn quả thực không nhiều."

Hôm nay, Long Liên Tâm và Đường Nhan thấy Đường Âm hôm nay không đến trường luyện thi, cho nên hai người vào phòng ngủ của Đường Âm để tìm Đường Âm.

"Đường Âm, đây là 100 vạn tiền mặt." Long Liên Tâm đặt chiếc vali da lên bàn trong phòng ngủ của Đường Âm, "Cô có thể kiểm một chút, bất quá, tôi đoán cô cũng kiểm không nổi, cô cầm tiền rồi rời khỏi Đường gia đi".

Đường Âm nhìn chiếc vali da trước mặt đột nhiên duỗi tay ra đếm.

Phương pháp đếm tiền của Đường Âm vẫn rất điêu luyện, nhìn cô không giống người chưa từng nhìn thấy tiền bao giờ. Điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan ngạc nhiên, nhưng hai người bọn họ bây giờ không thèm đếm xỉa đến phương pháp của Đường Âm, họ chỉ muốn biết đến tột cùng Đường Âm có lấy tiền mà ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Đường hay không.

Đường Âm đếm hồi lâu, tay rất đau, nhưng Long Liên Tâm không lừa cô, vali da đựng đúng 100 vạn tiền mặt.

Vì vậy, vấn đề hiện tại là, cô chọn ở lại nhà Đường hay cầm lấy số tiền của Long Liên Tâm rời đi?

Tất nhiên cô chọn ở lại!
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 28 Một trăm vạn

Phải biết rằng, bây giờ mỗi tháng bà cụ Đường cho cô ta 4 vạn tệ, 25 tháng là 100 vạn. Mà 25 tháng không phải là khoảng thời gian hai năm một tháng sao?

Cô dùng hai năm ;à có thể có 100 vạn, sao cô phải bỏ đi với 100 vạn chứ?

Mặc dù hiện tại mỗi tháng cô có 4 vạn cũng bao gồm tiền mua đồ ăn cho gia đình, nhưng mua đồ ăn cũng không tốn bao nhiêu tiền, dù sao cô cũng mua đồ ăn trên "Buổi tối ngày mai", đồ ăn trên đó đều rất rẻ.

Hơn nữa, nếu cô rời khỏi nhà họ Đường, thuê một căn nhà cũng không phải là một khoản nhỏ.

Phải biết rằng, ở thành phố A, 100 vạn cũng không thể mua được một căn nhà tốt, ngay cả khi cô mua một ngôi nhà rất nhỏ với quyền sở hữu tài sản 40 năm, cô sẽ phải trả tiền mua tài sản, tiền máy sưởi, nước, điện và phí khác.

Tổng cộng linh tinh thực ra không phải là một con số nhỏ.

Điều quan trọng nhất là hiện tại cô đã ở đây, tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường, ngoại trừ cô nấu ăn cho gia đình, cô không cần phải làm gì khác, người giúp việc trong nhà sẽ làm.

Sau một thời gian, nếu mẹ Ngô trở lại, tiền tiêu vặt của cô có thể trở thành 3 vạn mỗi tháng. Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng chỉ dùng không đến 3 năm là có thể tiết kiệm 1000 vạn.

Vì vậy, cô cảm thấy ở lại tốt hơn.

Đương nhiên, việc quan trọng nhất của cô là báo thù, nếu cô rời khỏi nhà họ Đường, cô báo thù như thế nào?

Với suy nghĩ như vậy, Đường Âm đương nhiên sẽ không đồng ý rời đi với 100 vạn này, phải biết rằng, hận thù giữa cô và Long Liên Tâm, Đường Nhan không phải 100 vạn có thể trả được!

Nhưng, Đường Âm không có từ chối Long Liên Tâm, cô muốn bà cụ biết Long Liên Tâm là người như thế nào.

Vì vậy, cô vui vẻ nhận lấy 100 vạn này, sau đó nhẹ giọng nói với Long Liên Tâm: "Cảm ơn mẹ, mẹ đối với con thật tốt quá."

Mặc dù đã sớm biết Đường Âm chưa từng trải sự đời, nhưng 100 vạn đối với cô mà nói đã không ít. Nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan vẫn có chút ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Đường Âm thế nhưng thực sự nhận 100 vạn là có thể rời đi.

"Cô đã nhận tiền rồi thì đừng ở nhà họ Đường nữa, cô mau thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi!"

"Được, mẹ, con hiểu rồi."

Đường Âm đồng ý cầm tiền rời đi, điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan thực sự ngạc nhiên, nhưng bây giờ họ rất cao hứng.

Hai người bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng ra sau khi Đường Âm rời đi, trong nhà thiếu đi một đối thủ, bọn họ thực sự rất vui vẻ.

Nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan tuyệt không bao giờ ngờ tới là sau khi Đường Âm nhận tiền không rời khỏi nhà họ Đường.

Hai người chân trước vui vẻ đi mua sắm, chân sau Đường Âm liền đem chiếc vali đi tìm bà cụ.

Đường Âm đến phòng của bà cụ, sau khi mở vali đặt trước mặt bà cụ, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, trên mặt đầy nước mắt, tủi thân nhìn bà cụ.

"Tiểu Âm, con như này là thế nào? Tiền ở đâu ra vậy?"

"Bà nội, Tiểu Âm thực sự không muốn rời xa bà, nhiều năm qua Tiểu Âm đã không ở bên cạnh hầu hạ bà, giờ cuối cùng cũng có thể ở bên chăm sóc bà, Tiểu Âm thực sự không muốn cứ thế này rời đi."

"Tiểu Âm, nói cho bà biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Bà nội, vừa rồi mẹ và chị đến phòng của con, hai người họ đưa tiền cho con, nói tổng cộng có 100 vạn, bắt con nhận tiền này rồi rời khỏi nhà họ Đường. Bà nội, Tiểu Âm thực sự không muốn rời đi, Tiểu Âm vẫn muốn tiếp tục chăm sóc bà! Tiểu Âm chỉ muốn mỗi ngày đều làm món ăn bồi bổ sức khỏe cho bà, để bà có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng Tiểu Âm thực sự sợ mẹ và chị, cho nên Tiểu Âm đã phải nhận tiền, nhưng Tiểu Âm thực sự không muốn rời đi."

"Ý con là số tiền này là của Long Liên Tâm và Nhan nhi đưa cho con?"

"Vâng!" Đường Âm vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt lớn rơi thẳng xuống, làm cho bà cụ cảm thấy xót xa.

"Được rồi, Tiểu Âm, con đừng khóc, con lấy chứng cứ ra, sau đó bà nội đi tìm hai mẹ con kia tính sổ."

"Chứng cứ?" Đường Âm giả bộ sửng sốt, "Bà nội, trong phòng của con có camera!"

"Được, vậy con đem camera đến đây, bà nội tìm hai người họ tính sổ!"

Long Liên Tâm và Đường Nhan đến trung tâm mua sắm, hai mẹ con đang vui vẻ dạo phố, dù sao Đường Âm đã cầm tiền, chuẩn bị rời đi, hai người đã giải quyết xong kẻ thù lớn nhất.

Vì vậy, hiện tại hai người họ thực sự rất vui vẻ, cảm thấy không khí trong trung tâm thương mại trong lành hơn bình thường.

"Mẹ, mẹ nói xem, sao Đường Âm lại thông suốt, rời khỏi nhà họ Đường?"

"Đó là chuyện của cô ta, dù sao con bé đáng chết kia cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, đó là 100 vạn! Cô ta đến nông thôn mua một mảnh đất rộng là đủ rồi, người như cô ta cũng chỉ xứng ở nông thôn trồng trọt, cô ta căn bản không cứng sống ở thành phố! Nếu không bởi vì trên người cô ta có dòng máu của nhà Đường, bây giờ cô ta đã sớm chết đói ở đâu cũng không biết, cô ta muốn đấu với chúng ta? Hừ! Đúng là nằm mơ!"

Đúng lúc này, điện thoại của Long Liên Tâm vang lên.

"Nhan nhi, bác Phúc gọi."

"Hả? Bác Phúc có chuyện gì vậy?"

"Không biết." Long Liên Tâm trả lời điện thoại, "Uy? Bác Phúc, có chuyện gì vậy?"

"Phu nhân, bà cụ muốn bà cùng đại tiểu thư về nhà ngay bây giờ."

"Nhưng chúng tôi đang đi dạo phố, không phải sắp đến mùa thu rồi sao? Tôi muốn mua một vài bộ quần áo mùa thu đẹp cho Nhan nhi." Long Liên Tâm nói, tạm dừng một chút, "Hơn nữa, tôi thấy Tiểu Âm cũng không có đồ mùa thu, tôi định mua cho con bé vài bộ!"

Nghe Long Liên Tâm nói như thế, bác Phúc mỉm cười, sau đó nói: "Bà cụ muốn tôi truyền đạt lại, tôi đã chuyển đến bà, có trở về hay không tùy bà quyết định."

Bác Phúc nói xong liền cúp điện thoại.

Đều nói tôi tớ là một nửa chủ nhân, lời thật quả thật không sai.

Mặc dù Bác Phúc là người làm, còn Long Liên Tâm và Đường Nhan là chủ nhân, nhưng đôi khi hai người bọn họ thực sự không dám làm trái ý của Bác Phúc. Bởi vì, bác Phúc là người thân cận bên bà cụ, làm trái ý bác Phúc cũng chính là làm trái ý bà cụ.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Đừng thử quần áo nữa, chúng ta phải về nhà ngay."

"Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết, dù sao nghe ý tứ cyar bác Phúc là bà nội kêu chúng ta về nhà ngay, mẹ có dự cảm không tốt, hình như Đường Âm đã làm gì đó, con nói, sẽ không phải là chuyện 100 vạn kia chứ?" Long Liên Tâm có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra.

"Không thể nào? Làm sao Đường Âm thật sự có thể không để vào mắt 100 vạn?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 29 Con chọn bà

"Cũng có thể là Đường Âm thật sự rời khỏi nhà họ Đường, bà cụ gọi chúng ta trở về là muốn tìm cô ta!" Long Liên Tâm đoán, "Quên đi, bây giờ chúng ta ở đây đoán tới đây cũng vô dụng, chúng ta nhanh về nhà xem đi! Bây giờ bà cụ đang nhìn hai chúng ta không thuận mắt, nếu chúng ta không nhanh chóng trở về, hậu quả còn có thể càng nghiêm trọng."

Như vậy, Long Liên Tâm và Đường Nhan không mua quần áo nữa, trực tiếp về nhà họ Đường.

Ngay khi Long Liên Tâm và Đường Nhan về đến nhà, liền nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha, Đường Âm ngồi bên cạnh bà, bác Phúc đứng bên cạnh.

Chiếc vali da đặt trên bàn cà phê trước ghế sô pha, 100 vạn trong vali trông đặc biệt chói mắt.

Trong lòng Long Liên Tâm biết có chuyện không hay, trực tiếp kéo Đường Nhan quỳ xuống, quỳ trước mặt bà cụ, cũng chính là quỳ trước mặt Đường Âm.

Tình huống hiện tại là Long Liên Tâm và Đường Nhan đang quỳ gối, Long Liên Tâm quỳ trước mặt bà cụ, Đường Nhan lại quỳ trước mặt Đường Âm bởi vì Đường Âm đang ngồi bên cạnh bà cụ.

Đường Âm nhìn Đường Nhan đang quỳ trước mặt mình, cô hận thật sự không thể đạp Đường Nhan một cái. Nhưng cô không làm như vậy, cô biết lần này Đường Nhan sẽ không bị trừng phạt quá nặng, cho nên lần này cô chỉ muốn trút giận, về phần làm sao để Đường Nhan phải trả giá cho mạng của cô ở kiếp trước, cô vẫn chưa nghĩ ra, cô phải đợi đến sau này mới từ từ vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.

Lúc này bà cụ thật sự rất tức giận, Đường Âm vừa cho bà xem video, bà cụ rất tức giận.

Bây giờ bà cụ lấy ra uy phong của gia chủ Đường gia, nhìn qua như một đại tướng quân uy phong khiến người khác run sợ, chẳng qua là không có tư cách đánh người.

Nhưng bây giờ bà cụ rất tức giận, Long Liên Tâm và Đường Nhan không thể không thừa nhận sai lầm của mình.

"Mẹ, con sai rồi, con không nên đưa tiền cho Tiểu Âm, để Tiểu Âm rời đi, nhưng con cũng là vì muốn tốt cho con bé!" Long Liên Tâm lại bắt đầu phát huy tài ăn nói điêu luyện của mình. "Con thấy Tiểu Âm từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, thực sự không thích ứng được cuộc sống của nhà họ Đường chúng ta, cho nên con mới đem tất cả số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm qua cho Tiểu Âm, để con bé rời khỏi nhà họ Đường, sống một cuộc sống phù hợp với nó, mẹ, con thật là muốn tốt cho nó!"

Lúc này Đường Âm mới phát hiện nếu Long Liên Tâm không muốn mặt mũi, bà ta thật sự có thể nói là đen thành trắng. Với tài ăn nói của bà ta, nếu bà cụ buông tay để bà ta ở thương trường làm một công việc lớn, chắc hẳn bà ta cũng sẽ không tệ hơn những tinh anh kinh doanh kia.

"Cô thật là khéo miệng!" bà cụ tức giận nói: "Lúc đó sao con trai tôi lại chọn một người phụ nữ như cô làm vợ a?"

Long Liên Tâm nghe bà cụ nói, thế nhưng trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ! Đúng vậy, mẹ, con biết mẹ luôn luôn không hài lòng với con, cho nên sau khi con trai mẹ cưới con, anh ấy liền đi ra ngoài tìm phụ nữ, mẹ không có không ngăn cản?"

"Ba!" Bà cụ tát một cái, "Cô còn dám nói như vậy?"

Long Liên Tâm đột nhiên phát điên, không còn nghe lời, điều này khiến Đường Âm thực sự kinh ngạc. Xem ra, sự xuất hiện của cô thật sự khiến người phụ nữ này loạn, bằng không với chỉ số thông minh của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

Đường Âm biết vừa rồi Long Liên Tâm nói như vậy, chính là bởi vì hận cô thấu xương, cho nên Long Liên Tâm mới đột nhiên liều lĩnh như vậy.

"Mẹ, con biết Tiểu Âm muốn mẹ thích con bé, mặc dù con bé là con ngoài giá thú, nhưng con bé cũng là cháu gái của mẹ. Mà Nhan nhi con gái của con mặc dù là tiểu thư nhà họ Đường, là con vợ cả. Nhưng mẹ đối với người vợ cả là con vâcn luôn không hài lòng, cho nên trong cảm nhận của mẹ, Nhan nhi cũng như Tiểu Âm, chỉ có nửa dòng máu thuộc về nhà Đường là cao quý, mà mặt khác nửa dòng máu còn lại là hèn mọn! Mẹ, con không hiểu, vì sao mẹ vẫn luôn không thích con? Con đã làm gì sai sao?"

"Cô nói đúng, bắt đầu từ nay về sau, cô không còn là người nhà họ Đường nữa." bà cụ cũng đột nhiên tàn nhẫn nói ra câu này.

Điều này thật sự khiến Long Liên Tâm không ngờ tới, bà ta vốn tưởng rằng bà cụ chỉ trừng phạt bà ta một chút, bà ta tuyệt đối không nghĩ đến, bà cụ thế nhưng muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Đường.

Bà ta đã bỏ qua một điểm, bà cụ chính là nhân vật phong vân ở thương trường, trong mắt bà cụ không chấp nhận được một hạt cát, con trai bà đã qua đời nhiều năm như vậy, nếu không phải vì bà ta đã sinh ra Đường Nhan cho nhà họ Đường, mà Đường Nhan vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Đường, bà cụ đã sớm không muốn để ý đến bà ta.

Nhưng bây giờ Đường Nhan đã không còn là niềm tự hào của nhà họ Đường nữa, bây giờ người dân ở thành phố A đều biết cô ta thích Mạc Nhiên, mà danh tiếng của Mạc Nhiên đều đã bị hủy.

Vì vậy, bây giờ người dân thành phố A cười nhạo nhà họ Mạc, cũng cười nhạo nhà họ Đường.

Hơn nữa, chuyện này không phải do Long Liên Tâm tự mình làm, mà là Long Liên Tâm và Đường Nhan cùng nhau đưa Đường Âm 100 vạn, cho nên Đường Nhan cũng không phải cái gì tốt.

Hơn nữa, lúc trước Đường Nhan xóa hết dữ liệu của phần mềm học tập trong máy tính của Đường Âm, có thể nhìn ra Đường Nhan thật sự không có tâm địa đơn thuần như bà cụ tưởng tượng.

Cho nên, bây giờ bà cụ cũng không cảm thấy Long Liên Tâm cho bà cụ cô cháu gái tốt như thế nào, ngược lại cảm thấy đứa cháu gái này có chút giống mẹ, tâm tư quá sâu.

"Bà nội, bà không thể đuổi mẹ con ra ngoài!" Đường Nhan vừa khóc vừa nói, "Nhan nhi chỉ có một người mẹ, Nhan nhi không thể không có mẹ!"

"Con muốn bà nội hay mẹ?" Vẻ mặt lão bà cụ lạnh lùng, "Không đuổi con ra ngoài cùng là đã tốt rồi, con chọn một người đi!"

Lúc này Long Liên Tâm tuyệt đối không nghĩ đến chuyện lại phát triển đến bước này, con gái mà cả đời bà ta yêu thực lòng nói: "Con chọn bà nội."

Long Liên Tâm thật sự tuyệt vọng, cả đời này bà ta chỉ hy vọng vào Đường Nhan, kết quả là Đường Nhan thế nhưng lại đối xử với bà ta như thế!

Mà một khắc này bà cụ coi như nhìn thấu, Đường Nhan thực sự không phải là một cô gái tâm địa đơn thuần, cô ta vì vinh hoa phú quý của mình, cùng mẹ bày ra rất nhiều kế hoạch chống lại Đường Âm như vậy, năm lần bảy lượt muốn hãm hại Đường Âm.

Mà sau khi sự việc xảy ra, cô ta thế nhưng lại chọn như vậy, phải biết rằng Long Liên Tâm là mẹ ruột của cô ta! Hơn nữa, cho dù Long Liên Tâm có xấu xa như thế nào, thì đối với cô ta cũng rất tốt! Mặc dù Long Liên Tâm quả thực là người xấu, nhưng Đường Nhan cũng không thể không cần mẹ ruột mình!

Nhưng lúc này Đường Nhan luôn luôn nhu thuận lại đưa ra quyết định như vậy, đây có phải là đứa cháu gái ngoan mà bà cụ từng biết không? Đây chỉ đơn giản là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa!
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 30 Hư tình giả ý cầu tình

Giờ phút này, không chỉ lòng Long Liên Tâm lạnh lẽo, mà tâm bà cụ cũng lạnh theo. Thì ra cô cháu gái mà trước giờ bà luôn tự hào, hóa ra lại là một người như vậy, điều này thật sự khiến bà cảm thấy mình đã sai lầm.

Sau khi kinh hoàng, Long Liên Tâm cố gắng điều chỉnh tâm thái, từ từ khôi phục tâm trạng cháng váng, nói với bà cụ: "Mẹ, nếu mẹ phải đuổi con ra khỏi nhà họ Đường, con có thể chấp nhận, nhưng mẹ không thể đuổi Nhan nhi ra ngoài. Nhan nhi đã được chiều từ nhỏ, nếu con bé rời khỏi nhà họ Đường, căn bản con bé sẽ không sống nổi."

"Nhan nhi, con xem đi? Bây giờ mẹ con vẫn cầu xin cho con, lựa chọn vừa rồi của con có xứng đáng với mẹ con không?"

"Bà nội, bà nghe Nhan nhi giải thích.."

"Được rồi! Con câm miệng lại cho bà!" Bà lão mắng Đường Nhan, "Nhan nhi, con nghe cho rõ, bây giờ bà thực sự rất thất vọng với con, con bất trung với Đường gia, bất nghĩa với em gái mình, bất hiếu với mẹ mình, con là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, bà có thể để con tiếp tục ở lại nhà họ Đường coi như là may mắn, nếu bây giờ con còn dám nói thêm một câu, đừng trách bà đuổi con ra khỏi nhà họ Đường!"

Nhìn thấy một màn như vậy, Đường Âm cảm thấy nóng hết cả người, đã đến lúc cô phải làm người tốt rồi.

Thế nhưng, tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới phát sinh một cảnh tượng, Đường Âm đột nhiên nói với bà cụ: "Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi."

"Con nói cái gì?" bà cụ sửng sốt, "Long Liên Tâm làm chuyện như vậy với con, con còn gọi cô ta là mẹ? Cô ta hai lần ba lượt muốn hãm hại con, con cũng không để ý sao?"

"Bà nội, Tiểu Âm từ nhỏ đã không có mẹ, Tiểu Âm không muốn nhìn thấy chị gái mất mẹ, cho nên xin bà đừng đuổi mẹ đi, Tiểu Âm nguyện ý cùng mẹ và chị giải hòa."

Động tác này của Đường Âm quả thật khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan không ngờ tới, nhưng lúc này bọn họ không hề cảm động, ngược lại có chút sợ hãi.

Họ biết thủ đoạn của Đường Âm, cho nên không thể tin được Đường Âm lại xin bà cụ giữ Long Liên Tâm lại, đây thật là xuất phát từ lòng tốt.

Thật ra, Đường Âm cũng thực sự không xuất phát từ lòng tốt, cô đã không còn lương thiện như trước nữa. Sở dĩ cô cầu xin chính là vì cô muốn trả thù, mà nếu cô muốn trả thù Long Liên Tâm, thì cần phải giữ Long Liên Tâm bên cạnh mình.

Mặc dù cô nhìn thấy Long Liên Tâm liền cảm thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn không hy vọng Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường như vậy, cô cảm thấy quả báo khi ra khỏi nhà họ Đường là quá nhẹ.

Cuối cùng, bà cụ theo thỉnh cầu của Đường Âm, đồng ý không đuổi Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường, nhưng 100 vạn kia không thể trả lại cho Long Liên Tâm.

100 vạn kia coi nhue phần thưởng cho lời cầu xin của Đường Âm, trở thành tài sản riêng của Đường Âm.

100 vạn đối với Long Liên Tâm mà nói không xem như đặc biệt nhiều, nhưng đối với Đường Âm lúc này lại là một khoản tiền lớn.

Hơn nữa, lần này Long Liên Tâm không chỉ mất 100 vạn, mà cô cũng không cầm 100 vạn rời khỏi Đường gia. Hơn nữa, bà ta và Đường Nhan còn quỳ trước mặt bà cụ, điều này khiến Long Liên Tâm cảm thấy mình thật sự vừa mất chồng, vừa mất quân.

Ngay từ khi muốn đưa Đường Âm trở lại nhà họ Đường, bà ta đã lập kế hoạch làm thế nào để thu thập Đường Âm.

Nhưng những kế hoạch của bà ta đến nay vẫn chưa thực hiện được chưa có lần nào bà ta không trộm gà mà không bị mất tiền.

Là một người mẹ kế, bà ta cũng thật có tài.

Long Liên Tâm thực sự rất phiền muộn, nhưng bà ta vẫn ở lại nhà họ Đường, bà ta không có gan trực tiếp rời đi.

Hôm nay, Đường Âm đến công ty, giám đốc bán hàng Hứa Vạn Phong nói với cô, tối nay sẽ mời đối tác dùng bữa tối, đối tác là những nhà phân phối lớn trong ngành, không có gì họ không bán được. Nếu lần này thương lượng thành công, thành tích trong sáu tháng cuối năm sẽ không phải lo lắng.

Đường Âm biết mình vẫn còn là người mới, cần học tập nhiều hơn, cho nên làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?

Hứa Vạn Phong đưa cho Đường Âm một hộp nước hoa, nói với Đường Âm: "Đối tác là phụ nữ, hơn nữa cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tinh tế, đây là loại nước hoa mà tôi ứng vào tài chính của công ty để mua cho cô ấy. Nước hoa này cũng không rẻ, cô thay tôi giữ nó, sau khi đến đó, cô nói ngọt một chút, đem nước hoa tặng cho cô ấy, rồi mới cùng cô ấy nói chuyện về hàng hóa xa xỉ và mỹ phẩm, rồi chúng ta cùng cô ấy uống rựu, nếu cô ấy trò chuyện vui vẻ, uống vui vẻ, tôi đoán việc đàm phán cũng không có vấn đề gì. Điều này liên quan đến thành tích của bộ phận tiêu thụ chúng ta trong nửa cuối năm, vì vậy cô nhất định phải cố gắng!"

"Quản lý Hứa, anh yên tâm đi, tôi biết nói phải gì."

"Ừm, buổi tối chúng ta và Tiền A Yến đến khách sạn gặp đối tác."

"Vâng, quản lý Từ."

Tên khách sạn Bối Lí không có gì đặc biệt, thật ra người kinh doanh bình thường không muốn đến khách sạn này, bởi vì trong tên có chữ "Bối" nghĩa là chống lưng người kinh doanh cảm thấy đây là xui xẻo.

Nhưng đây lại là nơi được nữ tổng tài đối tác lựa chọn cho lần hợp tác lần này, vì cô ấy cảm thấy các món ăn của khách sạn Bối Lí đặc biệt ngon.

Hứa Vạn Phong khi ấy cũng nhắc nhở nữ tổng tài, tên khách sạn này không may mắn.

Nhưng nữ tổng tài căn bản là không quan tâm, cô ấy cho rằng dù chỉ là xã giao thì cũng nên ăn ngon uống tốt, chỉ cần đồ ăn ngon, không quan trọng tên là gì.

Có thể nói, nữ tổng tài này coi như là một người thích ăn uống, thật là đem năm chữ "Dân lấy thực vi thiên" dán ở trên mặt.

Vừa rồi Hứa Hứa Vạn Phong nói đến Tiền A Yến là một nữ đồng nghiệp trong phòng kinh doanh, mặc dù tên khá quê mùa nhưng nhìn cũng rất xinh đẹp, cô ấy là quán quân doanh số của quý trước, ăn nói cũng rất tốt.

Vì vậy, Hứa Vạn Phong quyết định đem Tiền A Yến đi cùng, nếu Đường Âm không thể nói chuyện với nữ tổng tài, Tiền A Yến có thể giúp nói chuyện.

Mà sở dĩ lần này Hứa Vạn Phong muốn đưa Đường Âm đi cùng là vì Mạc Uất Sở nói anh tin tưởng Đường Âm, muốn anh ta đưa Đường Âm, tranh thủ chỉ dẫn cho Đường Âm.

Mặc dù Mạc Uất Sở không nói với Hứa Vạn Phong Đường Âm và anh có quan hệ gì, nhưng lão tổng tự mình điểm danh chỉ người, anh ta vẫn nên chỉ dẫn thật tốt.

Mà sau khi Mạc Uất Sở suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy mình đi cùng tương đối tốt hơn, anh muốn xem một chút Đường Âm có bao nhiêu năng lực, hiện tại anh thật sự rất tò mò về vị hôn thê của mình.

Nhưng Mạc Uất Sở không ngờ tới là họ vừa gặp nữ tổng tài kia chưa được bao lâu đã có chuyện.

Chuyện liên quan đến hộp nước hoa đắt tiền, khi vừa đến khách sạn Bối Lí, Tiền A Yến liền đưa hộp nước hoa giao cho Đường Âm.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 31 Nước hoa đã được sử dụng

Lúc trước Tiền A Yến nói với Đường Âm cô ấy sẽ giữ nó, Đường Âm cũng không nghĩ nhiều, liền đưa nước hoa cho Tiền A Yến. Bây giờ, Tiền A Yến đưa lại nước hoa cho cô, nói: "Hình như buổi chiều tôi đã ăn quá nhiều kem, dạ dày có chút khó chịu, tôi vào phòng vệ sinh một chút."

Đường Âm cũng không nghĩ nhiều, liề cầm lấy hộp nước hoa, vừa nhìn thấy nữ tổng tài kia liền đưa nước hoa cho nữ tổng tài.

Nữ tổng tài rất thích loại nước hoa này, bởi vì loại nước hoa này không chỉ đắt, hiện tại cũng rất khó mua, các quầy trong nước về cơ bản đã hết hàng.

Mà nữ tổng tài này thực sự muốn nước hoa này, khuê mật của cô ấy mua một lọ, trước đây cô đã ngửi thử, cảm thấy đặc biệt thơm. Khuê mật của cô hứa sẽ giúp cô ấy lưu ý xem ở đâu có bán. Kết quả đã hơn nửa tháng, khuê mật cũng không tìm được chỗ bán nước hoa này.

Bây giờ, tập đoàn Mạc thị cư nhiên mua một hộp nước hoa này cho cô ấy, đương nhiên cô rất vui, cảm tình dành cho tập đoàn Mạc thị liền tăng cao.

Không thể không nói, Hứa Vạn Phong thực sự rất giỏi trong việc chọn quà, cũng rất hiểu phụ nữ. Hơn nữa, mối quan hệ của anh quả thực đủ rộng, cư nhiên có thể mua loại nước hoa khó tìm này.

Không thể không nói, anh ta có thể ngồi vào vị trí trưởng phòng kinh doanh cũng là có nguyên nhân, đơn giản là bạn của phụ nữ!

Đường Âm thông qua biểu hiện của nữ tổng tài có thể nhìn ra cô ấy rất hài lòng với món quà này, cho nên cô thề sau này nhất định phải học hỏi Hứa Vạn Phong nhiều hơn.

Nhưng ngay khi Đường Âm và nữ tổng tài mở hộp nước hoa để nữ tổng tài xịt thử thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

"Chai nước hoa này đã bị người khác dùng rồi." nữ tổng tài đột nhiên lạnh lùng nói.

"Làm sao có thể?" Hứa Vạn Phong sửng sốt một chút. "Chuyện này không có khả năng, có khi nào cô nhìn nhầm không?"

"Tôi không có khả năng nhầm lẫn." Lúc này, sắc mặt nữ tổng tài rõ ràng có chút xấu, "Nước hoa mới có một khoảng không khí, cho nên hai lần đầu khẳng định không ra, bình thường lần thứ ba mới có thể ra, mà bình nước hoa này tôi chỉ xịt một lần liền ra."

Lúc này, vẻ mặt Mạc Uất Sở cũng thay đổi.

Hứa Vạn Phong cho dù có sành sỏi như thế nào, lúc này anh cũng có chút trầm mặt, anh ta ngượng ngùng nói, "Đường Âm, cô hãy học hỏi chị tổng tài này, nhìn xem người ta hiểu biết nhiều về nước hoa a? Sau này chúng ta cũng cố gắng tìm hiểu một chút!"

Nữ tổng tài nói không sai, hai lần xịt đầu quả thật là không thể ra, nhưng vừa rồi xác thực chỉ xịt một lần liền ra, cho nên nước hoa này khẳng định là đã bị người khác dùng qua

Vậy rốt cuộc là ai dùng? Hứa Vạn Phong có phải đã mua đồ đã dùng rồi không? Hay là người bán nước hoa tự xịt một ít? Hay có vấn đề ở trung gian?

"Đường Âm, là cô dùng sao?" Hứa Vạn Phong đột nhiên hỏi.

Đường Âm choáng váng, thật sự không phải cô dùng, trong lúc nhất thời cô không biết phải làm sao cho tốt.

"Nếu quý công ty có thành ý như thế, vậy tôi nghĩ lần hợp tác này không cần nói nữa, các người cũng không cần phải lãng phí thời gian ở đây để tiếp đãi tôi!"

Nghe nữ tổng tài nói như vậy, Đường Âm đột nhiên phản ứng lại, cô biết bây giờ mình nên làm gì.

"Thật ngại quá, chị đừng tức giận, nước hoa này quả thực là lúc trước em đã xịt." Đường Âm kinh ngạc nói, "Bởi vì nước hoa này lúc trước là do em chọn, lúc trước khi chưa gặp chị, nghe Mạc tổng nói với quản lý Từ chị rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất đặc biệt đoan trang, em đã nghĩ phải chọn cho chị một chai nước hoa phù hợp với khí chất đoan trang của chị, em thấy mùi hương bình thường khẳng định không xứng với chị, bởi vậy mỗi loại nước hoa em đều xịt thử, mà loại nước hoa nàu chị cũng biết, rất khó tìm, cho nên không có chai dùng thử, em liền xịt thử chai này, sau đó liền mua chai này, em chính là vì muốn xác định chai nước hoa này phù hợp với khí chất đoan trang của chị."

"Đúng vậy." Hứa Vạn Phong nhanh chóng phản ứng lại, "Chị tổng tài của tôi, chị đừng tức giận, lão đệ không thể lừa chị, nhân viên bán hàng nhỏ của tôi vì chọn một loại nước hoa phù hợp cho chị, không biết đã xịt bao nhiêu nước hoa, bay giờ đã bị ứng nước hoa."

"Hắt xì!" Đường Âm đúng lúc hắt hơi.

"Ôi! Cô thế nào lại bị dị ứng?" nữ tổng tài vội vàng rút khăn giấy trên bàn đưa cho Đường Âm, "Cô đứa nhỏ này cũng cũng thật là, thật có lòng, cũng vì thấy cô có tâm như vậy, nhân tình của cô tôi nhớ, được rồi, chúng ta ăn trước đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện hợp tác."

Lúc này sắc mặt của nữ tổng tài đã tốt lên rất nhiều, Mạc Uất Sở cảm thấy chuyện này nhất định sẽ thương lượng thành công.

Nhưng, đến tột cùng là ai đã dùng nước hoa? Anh biết Hứa Vạn Phong là người mua, căn bản không phải là Đường Âm tỉ mỉ lựa chọn, cho nên xịt thử nước hoa khẳng định là giả.

Hơn nữa, Đường Âm cũng không thể là người làm chuyện như lén dùng nước hoa, vậy rốt cuộc là ai?

Đúng lúc này, Tiền A Yến bước vào phòng riêng.

"Xin lỗi, bụng tôi hơi khó chịu nên vừa đi vệ sinh".

Tiền A Yến ở công ty có một tật xấu, thích kết thân với Mạc Uất Sở và Hứa Vạn Phong, có thể là bởi vì cô cảm thấy mình đẹp, rất có mị lực, có thể hấp dẫn hai người đàn ông này!

Lần này, Mạc Uất Sở và Hứa Vạn Phong đang ngồi cùng nhau, cô ấy liền trực tiếp ngời giữa hai người họ.

Ngay sau khi Tiền A Yến ngồi xuống, Mạc Uất Sở đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, hình như anh đã từng ngửi qua.

Đúng, vừa rồi nữ tổng tài xịt nước hoa chính là mùi này.

Mà mùi nước hoa trên người Tiền A Yến khá nồng, mặc dù Đường Âm và nữ tổng tài ngồi bên kia bàn không ngửi thấy, nhưng Mạc Uất Sở và Hứa Vạn Phong ngồi ở hai bên Tiền A Yến đều có thể ngửi thấy rõ ràng.

Mạc Uất Sở lập tức nhìn về phía Hứa Vạn Phong, anh phát hiện Hứa Vạn Phong cũng đang nhìn mình, hơn nữa Hứa Vạn Phong còn liếc mắt nhìn Tiền A Yến, ám chỉ anh ta cũng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiền A Yến. Mạc Uất Sở gật đầu nhẹ, tỏ vẻ anh cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Lần hợp tác này đàm phán thành công, nữ tổng tài đặc biệt thích Đường Âm, còn thêm WeChat của Đường Âm, nói sau này có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm cô ấy.

Đường Âm biết những người mang thân phận như nữ tổng tài không thích cho người khác thông tin liên lạc. Nhưng nữ tổng tài này thế nhưng lại chủ động thêm WeChat của Đường Âm, Đường Âm thật là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).

Đường Âm quét mã QR và thêm WeChat với nữ tổng tài, trong lòng mừng thầm.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 32 Mùi không giống

Phải biết rằng, hiện tại thứ cô thiếu nhất chính là quan hệ và tiền, cô cảm thấy nếu muốn báo thù thì không thể thiếu hai thứ này, mà nữ tổng tài này không nghi ngờ là một mối quan hệ tốt.

Sau khi tiễn nữ tổng tài đi, Đường Âm nhịn không được nói: "Thật sự không phải tôi lén xịt nước hoa."

"Tôi biết." Hứa Vạn Phong nói, "Mạc tổng cũng biết."

"Hai người đều biết?" Đường Âm sửng sốt, đầu tiên là nhìn Hứa Vạn Phong, sau đó quay đầu nhìn Mạc Uất Sở.

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Tại sao cô muốn hại cô ấy?" Khi Mạc Uất Sở nói điều này, anh nhìn Tiền A Yến.

"Mạc tổng, anh ý gì?" Tiền A Yến nghe Mạc Uất Sở nói như thế, có chút chột dạ.

"Đừng giả vờ nữa." Mạc Uất Sở nói, "Mùi nước hoa trên người cô, kẻ ngốc cũng biết người dùng là cô! Vừa rồi bởi vì bàn lớn, cô ngồi cách xa, cho nên chỉ có tôi và quản lý Hứa ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô."

Đường Âm nghe Mạc Uất Sở nói vậy, kéo quần áo của Tiền A Yến ngửi thử, sau đó nói: "Mạc tổng, quản lý Hứa, có phải các anh ngửi nhầm không? Đây không phải là mùi nước hoa đó, tôi nghĩ, nước hoa này quá khó mua, cho nên người mua nước hoa trước đã lén xịt một chút. Hoặc người khách trước đã xịt, nhưng không mua, người bán nước hoa đã bán nước hoa cho quản lý Hứa."

Lời nói của Đường Âm khiến mọi người sửng sốt, Mạc Uất Sở và Hứa Vạn Phong chắc chắn mùi giống nhau, mà trong lòng Tiền A Yến cũng biết rõ nước hoa là do chính cô ta lén xịt.

Nhưng tại sao Đường Âm lại nói giúp Tiền A Yến nói dối?

Hứa Vạn Phong suy nghĩ cẩn thận, lúc đầu Đường Âm thừa nhận nước hoa là do chính mình xịt là vì không muốn mất đi một đối tác tốt như vậy, vì thành tích của bộ phận, và lợi ích của công ty.

Mà bây giờ Đường Âm bao che cho Tiền A Yến chính là vì không muốn Tiền A Yến mất mặt, cô hy vọng anh ta và Mạc Uất Sở có thể cho Tiền A Yến một cơ hội.

Mạc Uất Sở thông minh hơn Hứa Vạn Phong, đương nhiên anh có thể hiểu được điều này, anh thật sự không ngờ Đường Âm lại có đầu óc và EQ cao như vậy.

Kỳ thật, là con gái, bị người khác hiểu lầm là lén xịt nước hoa, nhất định sẽ cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình không lén xịt nước hoa, mà cố gắng tìm ra thủ phạm.

Tuy nhiên, Đường Âm thì không, vì lợi ích của công ty mà thừa nhận lén dùng nước hoa, sau khi bắt được tên trộm thật, cô lại nói mùi không giống, muốn bênh vực tên trộm, không khỏi làm cho tên trộm xấu hổ.

Không thể không nói, hành vi của Đường Âm thực sự khiến trong lòng Mạc Uất Sở và Hứa Vạn Phong khâm phục, tâm tư và thái độ của cô gái này quả thực không thua gì nam nhân, thậm chí còn cao hơn rất nhiều nam nhân.

Hứa Vạn Phong thực sự ngưỡng mộ Đường Âm, mà Mạc Uất Sở lại cảm thấy vị hôn thê của mình thực sự hiểu biết hơn những tiểu thư của những gia tộc lớn.

Bởi vì sự việc lần này đã được Đường Âm giải quyết, cũng không gây tổn thất gì cho công ty. Hơn nữa Đường Âm cố ý giúp Tiền A Yến, cho nên bọn họ cũng không cố chấp nữa.

Vì vậy, Tiền A Yến không bị phạt, mà Tiền A Yến vì chuyện lần này cũng trở thành bạn tốt của Đường Âm.

"Tiểu Âm, tại sao hôm đó cô lại nói như vậy?" Tiền A Yến hỏi: "Cô rõ ràng biết là tôi lén xịt nước hoa, sao cô lại giúp tôi?"

"Tôi cảm thấy cô gái gặp được loại nước hoa yêu thích, lén dùng nước hoa một chút cũng coi như không có chuyện gì quá lớn, không cần phải làm lớn chuyện như vậy." Đường Âm nói, "Cô không phải là Quán quân về doanh số mùa trước sao? Thành tích của cô cao như vậy, hoa hồng cũng không thấp đi? Sao cô lại nghèo túng đến mức muốn lén dùng nước hoa của người khác?"

"Hoa hồng của tôi đúng là không ít, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng bán nhỏ thì có thể thu được bao nhiêu hoa hồng? Cái tôi gọi là nhiều, chỉ là so với những người làm việc ở thành phố này như tôi. Thực tế là tôi cố gắng làm việc nhiều năm, chỉ sợ cũng không tư cách cùng người địa phương ngồi cùng nhau uống cà phê. Tôi có một người anh trai, tên là Tiền Đạo Lý, cô dừng nhìn vào tên anh ấy như thế, kỳ thực, anh ấy luôn rất vô lý. Gia đình chúng tôi thực sự là một gia đình gia trưởng, từ nhỏ, bố mẹ tôi đã truyền cho tôi tư tưởng, tôi là con gái, tôi không bằng anh trai. Tôi rất nghe lời, cuối cùng, ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ rằng tôi không bằng anh trai, ý nghĩa tồn tại của mình chỉ là để giúp đỡ anh trai."

"Vậy.. tất cả tiền của cô đều tiêu cho anh trai của cô sao?"

"Ừm." Tiền A Yến gật đầu, "Có thể nói như thế, anh trai tôi không có việc làm, vì vậy bố mẹ tôi trông cậy vào tôi, anh trai và chị dâu tôi một phân tiền cũng không cho, hơn nữa anh trai tôi luôn đòi tiền tôi, nếu tôi không đưa, anh ấy liền để bố mẹ xin."

"Nếu cha mẹ cô xin, cô cũng có thể không cho!"

"Làm sao được? Dù sao thì tôi cũng phải cho bố mẹ tôi tiền dưỡng lão, nếu anh trai tôi đòi tôi tiền, nếu tôi không đưa, bố mẹ tôi sẽ đưa tiền dưỡng lão tôi cho họ đưa cho anh trai tôi, nếu như vậy, hai người họ liền không có tiền ăn. Tiểu Âm, cô cảm thấy tôi có thể nhìn cha mẹ mình chết đói sao?"

Lời nói của Tiền A Yến rất có lý, Đường Âm đột nhiên cảm thấy mình đứa trẻ không cha không mẹ dường như cũng không phải tệ nhất, ít nhất cô không cần phải đối mặt với chuyện như vậy.

Mặc dù bây giờ cô cùng Đường Nhan cạnh tranh, nhưng cô vẫn luôn chiếm thế thượng phong. Hơn nữa, cô cũng không cần đưa tiền cho gia đình, ngược lại mỗi tháng gia đình cho cô 4 vạn.

"Tiểu Âm, cô có biết không? Mặc dù tôi rất hiểu biết về hàng xa xỉ, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng mua cho mình bất kỳ món hàng xa xỉ nào, bởi vì tôi đưa tiền cho gia đình, thậm chí có lúc tôi còn phải ăn mì gói."

"Không đúng a, tôi thấy chiếc váy này trên người cô không phải là hàng hiệu sao? Chiếc váy này cũng phải hai vạn?"

"Đồ giả đấy." Tiền A Yến cười buồn, "Lúc trước tôi biết một người làm kế hoạch bây giờ đã chuyển sang kinh doanh nhỏ, đồ anh ta bán đều là hàng nhái chất lượng cao, chỉ cần một thương hiệu lớn ra một kiểu dáng, anh ta liền có thể nhận làm ra một hàng nhái trông y như đúc."

"Đừng nói, chiếc váy này thật sự không nhìn ra là hàng nhái."

"Cuối tuần sau tôi sẽ tổ chức sinh nhật vào thứ tư, đến lúc đó khẳng định sẽ có nhiều người đàn ông tặng quà cho tôi, những món quà họ tặng tôi đều rất tốt, không thể là hàng rẻ."

"Vậy không phải cô còn có có đồ hiệu để dùng sao?"

"Không, tôi căn bản là không thể giữ cho mình, tôi bán nó, tôi cũng biết một người, anh ta mở một cửa hàng chuyên thu mua hàng xa xỉ đã sử dụng, nếu là đồ mới, có thể có giá rất tốt, giá của phiên bản giới hạn thậm chí còn cao hơn."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 33 Chị em tốt

"Vì vậy, cô đem tất cả những món quà mà cô nhận được bán cho anh ta?"

"Đúng vậy." Tiền A Yến gật đầu, "Trước kia mỗi lần tôi nhận được quà, tôi đều mang đến cho anh ấy bán, vì hàng mới giá có thể cao hơn một ít nên bình thường tôi không dám dùng, nhất là mỹ phẩm, một khi mở ra liền không bán được giá, đến nỗi quần áo và túi xách thì tôi chỉ có thể mặc một ngày, mặc đến công ty khoe một chút, nhưng cũng chỉ mặc được 1 ngày vì mặc lâu rồi sẽ có thể nhìn thấy dấu vết, túi thì tốt hơn, có thể mang hai ngày sau đó vẫn có thể bán như đồ mới."

"Thì ra là như vậy." Đường Âm nói, "Nhưng tôi nhớ lần trước Tôn tổng cho cô chiếc túi, cô vẫn mang nó đến tận bây giờ!"

"Đó không còn là chiếc túi của Tôn tổng tặng nữa, tôi đã lấy chiếc túi mà Tôn tổng tặng tôi đi bán, bây giờ ở đây là đồ giả, bắt chước chiếc túi do Tôn tổng tặng."

"Thực không nghĩ đến, cô đã sống như vậy, tất cả những điều cô vừa nói, tôi nhớ là tôi đã xem nó trong một bộ phim, tên bộ phim đó là gì nhỉ? Sao tôi lại quên rồi? Khi tôi còn ở nông thôn, tôi đã nghe những người khác nói."

"<<Hoan nhạc tụng>>, tôi đặc biệt giống Phiền Thắng Mĩ, hoàn cảnh của tôi giống hệt cô ấy."

"Đúng, đúng, chính là cái tên này, cô chính là hiện thân của Phiền Thắng Mĩ!"

Đường Âm thật sự tuyệt đối không nghĩ đến, ở ngoài đời thực thế nhưng thực sự lại có cô gái như Phiền Thắng Mĩ tồn tại. Xem ra, có nhiều cô gái có cuộc sống thực sự không tốt, thậm chí còn thảm hơn Tiền A Yến, nhưng nhà họ Đường cũng không trọng nam khinh nữ, người Đường gia chỉ là xem thường dã nha đầu ở nông thôn lớn lên mà thôi.

"Quản lý Hứa, anh tìm tôi?"

"Ừm." Hứa Vạn Phong gật đầu, "Vừa rồi ban quản lý công ty đã họp, đề cập đến thành tích hiện tại của chúng ta, lúc trước chúng ở nhà hàng Bối Lí đàm phán hợp tác thực sự cho chúng ta rất nhiều lợi ích, cho nên, quản lý cấp cao quyết định tối nay thưởng cho chúng ta, Mạc tổng cũng tham dự, tôi thấy Mạc tổng coi trọng cô, cho nên, tối nay cô ăn mặc đẹp một chút, ở trước mặt Mạc tổng nói ngọt một chút, điều này rất quan trọng cho sự phát triển trong tương lai của cô."

Hứa Vạn Phong không biết Đường Âm là vợ chưa cưới của Mạc Uất Sở, anh ta còn đặc biệt nhắc nhở cô phải biểu hiện thật tốt trước mặt Mạc Uất Sở, Đường Âm thực sự cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng Đường Âm lại cảm thấy ấm lòng hơn, mặc dù Hứa Vạn Phong không biết rằng Đường Âm đã là vợ chưa cưới của Mạc Uất Sở, nhưng anh ta lại nói với cô như thế này, điều này chứng tỏ Hứa Vạn Phong thực ra ngoài lạnh trong nóng, anh ta cũng hy vọng tài năng của Đường Âm có thể phát triển tốt hơn trong công ty.

Cho nên Đường Âm thực sự cảm động, cô lễ phép nói: "Cảm ơn quản lý Hứa, đúng rồi, quản lý Hứa, tôi có thể xin anh một việc không?"

"Cô nói."

"Tôi muốn nhờ anh mua giúp một lọ nước hoa, chính là lọ lần trước tặng cho chị gái tổng tài xinh đẹp."

"Tiểu Âm, thực ra cô không cần phải mua nước hoa đắt tiền như vậy."

"Thực ra cũng không tính là quá đắt, tôi thường tiết kiệm một ít tiền, thứ tư tới, Tiền A Yến tổ chức sinh nhật, tôi muốn tặng cô ấy một lọ."

"Chuyện của Tiền A Yến tôi cũng có nghe nói, nghe nói rằng của cô ấy đều đưa cho gia đình, mặc dù thường cô ấy không thừa nhận, luôn giả vờ thanh cao, nhưng Mạc tổng đã để tam thiếu gia điều tra cô ấy, cũng khó trách lần trước cô ấy lại lén dùng nước hoa, cô ấy quả thật cũng không dễ dàng gì. Tiểu Âm, tôi thực sự không ngờ cô lại tốt bụng như vậy, nhưng bình nước hoa kia có chút đắt, tôi nhớ lần trước mua nước hoa gần 1 vạn! Hơn nữa bây giờ có vẻ khó mua hơn, tôi cũng không biết có mua được không."

Nghe Hứa Vạn Phong nói như thế, Đường Âm làm ra vẻ khúm núm nhìn Hứa Vạn Phong cười nói: "Anh Phong, tôi tin tưởng anh nhất định có thể mua được."

"Nghịch ngợm!" Hứa Vạn Phong nhìn Đường Âm trước mặt cười, "Cô a, thật sự là khiến người khác không có biện pháp."

Thực ra bình thường Đường Âm không gọi Hứa Vạn Phong như vậy, cô chỉ gọi như vậy khi đang nói đùa với Hứa Vạn Phong, không có ý câu dẫn Hứa Vạn Phong.

Hứa Vạn Phong đem chuyện này nói cho Mạc Uất Sở biết, Mạc Uất Sở để Hứa Vạn Phong tìm cách mua nước hoa, về phần chi phí sẽ không hỏi Đường Âm, anh để Hứa Vạn Phong đến phòng tài vụ thanh toán tiền.

Cứ như vậy, mặc dù nước hoa được tặng cho Tiền A Yến dưới danh nghĩa Đường Âm, nhưng thực tế thuộc về Tập đoàn Mạc thị, khi Tiền A Yến nhận được nước hoa, vẻ mặt của cô ấy thay đổi rất phức tạp, nhiều nhất chính là cảm động.

"Tiểu Âm, tôi thật sự không nghĩ đến, lần trước tôi thuận miệng nói với cô một chút, cô cư nhuên liền nhớ sinh nhật của tôi. Hơn nữa, cô còn tặng tôi một lọ nước hoa đắt như vậy, đây là món quà tôi rất thích."

"Không có gì, tất cả mọi người đều là chị em tốt!" Đường Âm cười cười, sau đó nói: "Thật ra, mặc dù bình nước hoa này là tôi nhờ quản lý Hứa mua, nhưng chuyện này đã bị Mạc tổng biết, Mạc tổng nói tiền này công ty trả, kỳ thật tôi không trả cái gì, hơn nữa, cô cũng không cần lo lắng Mạc tổng và quản lý Hứa làm khó dễ cô, kỳ thật bọn họ đã sớm bỏ qua chuyện nước hoa lần trước rồi."

"Thực sự không nghĩ đến, họ thế nhưng có thể tha thứ cho tôi, Tiểu Âm, tôi thực sự phải cảm ơn cô, nếu không phải cô giúp tôi, Mạc tổng và quản lý Hứa nhất định sẽ trách tôi. Bởi vì, dù sao hành động của tôi ngày hôm đó gần như đã làm cuộc hợp tác bị hủy bỏ, hơn nữa, khi ấy nếu không phải cô chịu trách nhiệm về mình, việc hợp tác nhất định sẽ thất bại, nữ tổng tài bên kia đã tức giận như vậy rồi. Tiểu Âm, cô là ân nhân của tôi, tôi phải cảm ơn cô thật tốt."

"Tôi thì tính là ân nhân gì chứ? Tôi chỉ là cố gắng hết sức mà thôi." Đường Âm cười nói, "Được rồi, hôm nay sinh nhật cô, phải vui vẻ! Sau này, hai chúng ta sẽ là chị em tốt, cô nhớ kĩ, sau này nếu gặp khó khăn gì phải nói cho tôi biết. Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?"

"Tôi chắc chắn lớn hơn cô, cho nên, tôi là chị." Tiền A Yến tinh nghịch chớp mắt với Đường Âm.

"Được, chị gái tốt của tôi, chị nhanh thổi nến đi! A.. ước trước đi."

Tiền A Yến ước, thổi nến, Đường Âm cùng cô ấy đi ăn bánh ngọt, Đường Âm đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ không đến công ty, tôi chờ đến cuối tuần mới đến. Bởi vì tôi muốn đến trường luyện thi, nhưng lão sư không có tiết dạy kèm một, cho nên cuối tuần tôi lại đến đây làm."

"Có thể, bây giờ cô là hồng nhân trước mặt Mạc tổng và quản lý Hứa. Cho dù một tháng không đi làm, họ cũng sẽ không nói gì về cô."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 34 Núi Đại Không

Đường Âm thực sự không đến công ty vào thứ năm và thứ sáu, cô đến trường luyện thi mà trước đây cô luôn học.

Mà Tiền A Yến đã ký một hợp đồng lớn khác trong hai ngày qua, cô không tự mình nhận hết tiền hoa hồng mà chia đều thành tích với Đường Âm.

Đường Âm biết, này là vì Tiền A Yến thực sự coi cô như chị em tốt, mặc kệ nói thế nào, hành động của Tiền A Yến thực sự khiến cô cảm thấy rằng cô đã không giúp đỡ cô ấy một cách vô ích.

"Chị A Yến, từ nay em sẽ coi chị như chị gái ruột của mình, chị còn tốt hơn chị gái cùng cha khác mẹ của em rất nhiều."

"Em còn có chị gái cùng cha khác mẹ?" Tiền A Yến có chút kinh ngạc, "Vậy bây giờ em ở với mẹ ruột hay mẹ kế?"

"Mẹ kế."

"Ôi!" Tiền A Yến thở dài, "Có vẻ như cả hai chúng ta đều là những người mệnh khổ, không sao, sau này hai chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, chị tin hai chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Ừm, em cũng tin vậy."

Thành phố A có một ngọn núi, gọi là núi Đại Không, đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa bởi vì ở trong thành phố nên khách du lịch rất nhiều. Bởi vậy, Mạc Uất Sở muốn mở một khách sạn ở đó, khách sạn rất nhanh đã được lựa chọn, cũng đã trang trí, không cần sửa sang lại.

Cho nên bây giờ việc Mạc Uất Sở cần làm là tuyển người, anh muốn tuyển một quản lý ở đây.

Đường Âm không nghĩ nhiều, trực tiếp tiến cử Trương Tiểu Phàm với Mạc Uất Sở. Lúc trước Trương Tiểu Phàm từng làm việc trong một nhà hàng nhỏ ở thành phố, sau khi tốt nghiệp trung học thì làm việc trong một nhà hàng nhỏ, cho nên đã đạt được vị trí giám đốc chi nhánh.

Nhưng, một khách sạn lớn như vậy mà lại trực tiếp để anh ấy làm quản lý thì có vẻ hơi khó.

Bất quá, Mạc Uất Sở tin tưởng mắt nhìn người của Đường Âm, trực tiếp giao khách sạn cho Trương Tiểu Phàm quản lý.

Trương Tiểu Phàm thực sự là lần đầu tiên ngồi ở vị trí như vậy, cậu vẫn còn cần phải học hỏi rất nhiều. Cho nên trong một khoảng thời gian, cậu ấy đối với công việc này thật sự không thoải mái, Mạc Uất Sở cấp cho cậu một thư ký cùng một phó quản lý. Cứ như vậy Trương Tiểu Phàm có thể học vừa quản lý, vừa học hỏi.

Trương Tiểu Phàm thực ra khá thông minh nên học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Hôm nay, Trương Tiểu Phàm ngửi thấy trên người thư ký của mình có mùi có chút khác nên hỏi: "Tôn Vũ, cô dùng nước hoa sao? Sao mùi khác với mấy ngày trước?"

"Vâng." Tôn Vũ cười gật đầu, "Trương tổng, bây giờ tôi dùng nước hoa mới mua, bằng một tháng tiền lương của tôi!"

"Trời ạ! Cô vì một lọ nước hoa, cư nhiên bỏ ra một tháng tiền lương? Cô không tiếc sao?"

"Không có biện pháp, mỗi ngày chúng ta đều phải tiếp xúc với khách hàng cao cấp nên nhất định không thể dùng nước hoa rẻ tiền. Đúng rồi, Trương tổng, nước hoa trên người anh mùi rất nhẹ, còn rất thơm, anh dùng loại nước hoa gì vậy?"

"Tôi không dùng nước hoa." Trương Tiểu Phàm ngửi mùi trên người mình, "Đây là mùi xà phòng Thư Phu Giai."

"Hả.." Tôn Vũ có chút kinh ngạc, "Trương tổng, bình thường anh không dùng nước hoa sao?"

"Ừ." Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Tôi là một đại nam nhân, tại sao lại dùng nước hoa?"

"Đàn ông cũng cần phải dùng nước hoa, hơn nữa, anh cũng không phải đại nam nhân gì, anh vẫn là đại thiếu gia!" Tôn Vũ cười cười, "Trương tổng, anh thật sự còn quá nhỏ, có một số việc có thể anh không hiểu, đối với những người như chúng ta làm ở khách sạn cao cấp, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, đều nhất định phải dùng nước hoa, như vậy đi, lúc trước tôi có một chai nước hoa tương đối trung tính, nam nữ đều có thể dùng, nếu anh không chê thì tôi sẽ lấy cho anh."

"Được, cô để chai nước hoa không cần ở đâu?"

"Ngay tại bàn làm việc của tôi, anh chờ một chút."

Tôn Vũ vừa nói vừa lấy nước hoa mình không dùng đưa cho Trương Tiểu Phàm.

Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Phàm dùng nước hoa, dưới sự chỉ dẫn của Tôn Vũ, anh đã tìm ra các bước dùng nước hoa, biết nên dùng ở đâu.

Chưa kể, mùi nước hoa này khá hợp với Trương Tiểu Phàm, xem ra con trai dùng nước hoa cũng rất mê người.

Trường đại học của Đường Nhan đã có các sinh viên cùng lớp đi thực tập, đương nhiên lớp học vẫn chưa kết thúc, bọn họ đi thực tập vẫn còn có chút sớm.

Nhưng nếu ai có nơi thực tập tốt thì nhà trường không ngăn cản, ngược lại nhà trường khuyến khích sinh viên đi thực tập sớm.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cho học kỳ này phải có đủ tín chỉ, bằng không phải đợi đến ngày 1 tháng 9, sau khi bắt đầu học kì, nhanh chóng lấy số tín chỉ của học kì tiếp theo rồi học kì sau mới có cơ hội đi thực tập.

Học kỳ này Đường Nhan khẳng định đủ tín chỉ, bây giờ lại vừa vẹn là kỳ nghỉ hè, cô ta muốn tìm một nơi thực tập càng sớm càng tốt.

Mặc dù lúc trước cô ta và Long Liên Tâm đã khiến bà cụ thất vọng với cô ta, nhưng vì Đường Âm đã cầu xin, Long Liên Tâm không bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa, bà cụ sợ mất mặt, căn bản là không đem chuyện này truyền ra ngoài.

Cho nên bây giờ Long Liên Tâm vẫn là phu nhân của nhà họ Đường, Đường Nhan vẫn là Đường đại tiểu thư.

Ở tình huống này, địa vị của Long Liên Tâm vẫn khá cao, bà ta muốn tùm cho Đường Nhan một địa điểm thực tập tốt cũng không khó.

Long Liên Tâm đã sắp xếp cho Đường Nhan làm người dẫn chương trình của một đài truyền hình ở thành phố A, dẫn chương trình thời sự địa phương.

Hôm nay, Đường Nhan dẫn chương trình thời sự trên TV, Long Liên Tâm đưa bà cụ ngồi trên ghế sô pha trước TV, Long Liên Tâm nói với bà cụ: "Mẹ, mẹ xem, Nhan nhi nhà chúng ta có ăn ảnh không?"

"Ừm." bà cụ gật đầu, "Không tệ, Nhan nhi trở thành người dẫn chương trình tin tức, đối với Đường gia chúng ra mà nói coi như là nở mày nở mặt, huống chi Nhan nhi trông thật ăn ảnh!"

Nghe bà cụ khen Đường Nhan như vậy, Long Liên Tâm tự mãn liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, ý tứ muốn thị uy với Đường Âm.

Mặc dù lần trước Long Liên Tâm suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, là Đường Âm cầu xin, nhưng Long Liên Tâm lại không hề biết ơn Đường Âm, ngược lại bà ta cảm thấy Đường Âm là đầu sỏ làm hại bà ta suýt bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường.

Mà bây giờ, bà cụ nhìn thấy cháu gái mình xinh đẹp rạng rỡ trên TV, bà cụ lại lần nữa yêu thích Đường Nhan, cảm thấy Đường Nhan vẫn giống như trước.

Bất quá, Đường Âm cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì cô biết Long Liên Tâm và Đường Nhan tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi chờ dễ dàng như vậy, bọn họ nhất định sẽ có nhiều cách khác nhau để xóa tan thành kiến của bà cụ đối với họ.

Cho nên, tình hình trước mắt Đường Âm đã sớm nghĩ tới, cho nên cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì không thể chấp nhận.

Hơn nữa, Đường Âm biết, cho dù bây giờ bà cụ thấy Đường Nhan trở thành người dẫn chương trình, có thể tạm thời khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan vui vẻ, nhưng bà cụ không có khả năng quên chuyện bọn họ đã làm trước đây.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 35 Kem

Có thể nói, quan hệ của hai người cùng bà cụ tạm thời hòa hoãn mà thôi.

Đương nhiên, Long Liên Tâm cũng biết chuyện này, nhưng bà ta đã thấy tác dụng rồi, ít nhất bây giờ bà cụ cũng khen ngợi Đường Nhan.

Cho nên, trong lòng Long Liên Tâm vẫn rất vui vẻ, chỉ cần còn có hy vọng là tốt rồi. Xem ra, nếu muốn khiến bà cụ thay đổi cái nhìn đối với mẹ con hai người, vậy nhất định phải tìm cách để Đường Nhan trở nên càng ưu tú, bà cụ thích người ưu tú.

"Mẹ, con nhớ ban ngày nghe Nhan nhi nói buổi chiều con bé không đi làm mà đi học cách làm kem, không phải lúc trước mẹ nói muốn ăn kem sao? Nhan nhi cố ý đi học, chờ sau khi con bé học xong, liền làm cho mẹ."

"Nhan nhi thật có tâm."

Lời này bị Đường Âm nghe thấy, Đường Âm không có xa xỉ như vậy, học làm kem còn phải học bên ngoài, cô thuận tay tìm kiếm trên mạng cũng thấy rất nhiều video hướng dẫn.

Cho nên, tối hôm đó Đường Âm liền học làm kem, cô phải đuổi kịp Đường Nhan ở phía trước, làm cho bà cụ ăn.

Lần này Đường Nhan đã ghi danh vào một lớp học dài hạn, cô ta muốn đợi cho đến khi mình học hết mọi thứ rồi mới làm cho bà cụ một món kem thịnh soạn.

Mà Đường Âm không có nhiều thời gian để học, tối hôm đó sau khi cô xem xong video hướng dẫn, ngày hôm sau liền mua rất nhiều thứ cần thiết để làm kem, sau đó trực tiếp làm.

Hôm nay, buổi tối Đường Nhan mới từ đài truyền hình trở về, vừa về đến nhà liền thấy Đường Âm đã chuẩn bị xong đồ ăn, hơn nữa trên bàn còn có mấy ly kem.

"Bà nội, sao bà lại ăn kem vậy?" Đường Nhan nói, "Kem bán ở ngoài không tốt, ăn xong có thể bị đau bụng, con đã đăng ký lớp học bên ngoài học làm kem rồi, chờ sau khi con học xong, con làm cho bà."

"Không cần." bà cụ nói, "Này là Tiểu Âm tự mình làm, dùng nguyên liệu tốt lắm, sẽ không có vấn đề gì."

"Cái gì? Tiểu Âm làm?" Đường Nhan nhìn Đường Â, "Cô học làm kem khi nào?"

"Trước kia ở Chu gia em từng làm!" Đường Âm không thừa nhận mình học trên mạng. "Chị, chị cũng học làm kem sao? Sao chị không nói sớm, em có thể dạy cho chị? Chị học bên ngoài rất đắt tiền."

"Hừ! Tôi học ở bên ngoài, có thể giống cô học ở nông thôn sao? Phải biết rằng, lớp tôi đăng ký lớp học là 1 vạn!"

"Lớp đào tạo kiểu đó dạy hoa mỹ, kem thành phẩm nhìn cũng đẹp nhưng bỏ tiền ra học tạo hình, kỳ thật có chút vô ích, lại còn lãng phí tiền." Đường Âm nói. "Hơn nữa, chị, bây giờ mỗi tháng chị chỉ có ba nghìn tệ tiền tiêu vặt, chị vì học làm kem, bỏ ra hơn một vạn, thực không đáng."

Nghe Đường Âm nói như thế, bà cụ lập tức phản ứng lại, nói với Đường Nhan: "Đúng vậy, Nhan nhi, Tiêu Âm nói đúng, một tháng con chỉ có ba nghìn tệ tiền tiêu vặt, con lấy đâu ra tiền?"

Đường Âm vừa nói đến chuyện này, trực tiếp đem số tiền không rõ nguồn gốc của Đường Nhan làm lộ ra.

"Bà nội, này là con tiết kiệm bằng cách ăn uống thanh đạm."

"Thật sao? Bà thấy là mẹ con đã cho con đúng không?"

"Không có." Long Liên Tâm nhanh chóng phản bác nói, "Sau khi lần trước con đưa cho Tiểu Âm một trăm vạn, con thực sự không có tiền, mẹ, tiền này thực sự đều là Nhan nhi tự mình tiết kiệm."

"Đừng nói nữa, tôi thấy gần đây Nhan nhi nhận chuyển phát nhanh cũng không ít, không giống như có thể tiết kiệm tiền."

"Bà nội, tiền này đều là trước đây con tiết kiệm. Lúc trước tiền tiêu vặt của con không phải là mỗi tháng ba vạn sao? Lúc đó con đã bắt đầu tiết kiệm."

"Được, vậy thì không có gì." bà cụ nói "Con hãy nghỉ lớp dạy làm kem đi, có thể hoàn lại bao nhiêu thì hoàn, đừng tiêu tiền vô ích. Từ nhỏ cô đã được chiều sinh hư rồi, con như vậy có lẽ cũng không làm ra cái gì ngon, sau này cứ để Tiểu Âm tự mình làm đi, con cũng không phải lãng phí tiền."

Đường Nhan thực sự sắp nổ tung vì tức giận, cô ta tưởng cuối cùng mình cũng có thể hòa một ván với Đường Âm, nhưng bây giờ lớp học của cô ta đã vô ích, hơn nữa còn bị bà cụ trách vì lãng phí tiền.

Dự định làm kem cho bà cụ ban đầu vư nhiên liền như thế bị Đường Âm cướp đi, mà kem do Đường Nhan làm thực sự không đẹp mắt.

Một ngày nắng đẹp khác, Mạc Tửu đến công ty.

"Anh cả, đây là lần trước anh nhờ em điều tra về chị dâu hai."

"Chị dâu hai cái gì?" Mạc Uất Sở liếc mắt nhìn Mạc Tửu một cái. "Anh hai cậu làm ra chuyện gièm pha như vậy, à bây giờ Đường Nhan là một người dẫn chương trình xinh đẹp tươi sáng, bà cụ Đường sẽ không để cô ấy kết hôn với anh hai cậu. Đúng rồi, cậu đã tra ra cái gì?"

"Tất cả đều ở đây!" Mạc Tửu nói, ném túi giấy cho Mạc Uất Sở, "Có một tin tức bùng nổ trong đó."

Mạc Tửu nói xong liền trực tiếp đổ lên sô pha trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bộ dạng tuyệt không văn minh.

Mạc Uất Sở mở túi hồ sơ, đem tư liệu lấy ra, không nói, thật là có tin tức nóng hổi, Đường Nhan này không chỉ thường xuyên lui tới hộp đêm, hơn nữa còn có quan hệ không tệ với mấy tên trai bao bên trong.

Trong đó có một tên trai bao đặc biệt giỏi nói chuyện, hơn nữa còn rất lợi hại, cho nên Đường Nhan là khách quen của anh ta, lần nào tới đó cũng phải gọi hắn.

Gần đây, lại có một tên trai bao họ Vệ khác, Đường Nhan cũng rất thích anh ta. Cho nên, Đường Nhan đã làm một việc đặc biệt, cả hai lần Đường Nhan đều một lúc gọi hai tên trai bao, cùng hai người đàn ông này đồng thời làm chuyện đó.

"Lão tam, cậu không có tra nhầm chứ? Đường Nhan thực sự có sở thích này sao?"

"Yên tâm đi, đại ca, em làm việc gì cũng rất đáng tin cậy." Mạc Tửu vẫn nằm trên sô pha nói, "Rất nhiều người đều có thể chứng minh Đường Nhan luôn cùng họ vào phòng, gần đây đã trở thành ba người, xem ra cô ta đang chơi khá tốt, điều này thực sự em không nghĩ đến!"

Không nói Mạc Tửu không nghĩ đến, Mạc Uất Sở cũng không nghĩ đến, Đường Âm lại càng không dám nghĩ đến phương diện kia, bởi vì cô vẫn cảm thấy Đường Nhan mặc dù vì muốn đoạt Mạc Nhiên khỏi cô mà không từ thủ đoạn, nhưng tình cảm của Đường Nhan đối với Mạc Nhiên là thật lòng, bằng không cô ta cũng không đến nỗi không có lương tâm muốn đoạt Mạc Nhiên khỏi cô.

Đường Âm thực sự không ngờ Đường Nhan không toàn tâm toàn ý với Mạc Nhiên.

Thật ra, Đường Âm lại sai rồi, Đường Nhan thật sự toàn tâm toàn ý với Mạc Nhiên, cô ta rất thích Mạc Nhiên, cho nên cô ta mới đem lần đầu tiên của mình cho Mạc Nhiên.

Nhưng sau khi cô ta làm với Mạc Nhiên một nhiên, Mạc Nhiên không để ý đến cô ta nữa. Hơn nữa, Mạc Nhiên hoàn toàn không chịu lấy cô ta, khiến Đường Nhan rất buồn, cô cảm thấy Mạc Nhiên căn bản không yêu cô ta.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 36 Hàng chục cái tát

Mặc dù sau đó Mạc Nhiên thỉnh thoảng sẽ đi tìm Đường Nhan, hoặc là Đường Nhan chủ động đi tìm Mạc Nhiên, hoặc là Mạc Nhiên muốn giải quyết một chút.

Mà Đường Nhan cảm nhận được niềm vui ở phương diện đó, cô ta sẽ không lại thanh tâm quả dục, đôi khi cô ta muốn hẹn Mạc Nhiên nhưng nếu không hẹn được, cô lại đến hộp đêm tìm Tiểu Lai và Tiểu Vệ.

"Tối nay có buổi phát tin tức, tôi không muốn phát trực tiếp, chúng ta hãy ghi lại đi, buổi tối chỉ cần đưa nó ra thôi."

"Làm sao vậy? Đường Nhan, đêm nay cô có việc gì hả?"

"Đúng vậy." Đường Nhan vừa nói vừa dùng nước hoa, "Buổi tối tôi đi ăn cơm với bạn bè, nên tin tức tối nay phải ghi lại."

"Không sao, dù sao chúng ta cũng không có giao lưu với khán giả, thu âm và phát sóng cũng không có vấn đề gì."

"Vẫn là cô đối với tôi tốt, hộp nhỏ này tặng cô." Đường Nhan nói xong đưa hộp nhỏ cho đồng nghiệp nữ, dù sao một món quà nhỏ cũng có thể thuận tiện trong công việc.

Đồng nghiệp nữ vui vẻ nhận quà, sau đó giúp Đường Nhan ghi hình trước.

Buổi tối, Long Liên Tâm lại cùng bà cụ ngồi ở trước TV, đúng giờ xem tin tức tối hôm đó.

"Xin chào mọi người, hoan nghênh xem tin tức của thành phố A, tôi là người dẫn chương trình, Đường Nhan." Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhan lại một lần nữa xuất hiện trên TV.

Bà cụ thấy cháu gái mình trên TV tự nhiên hào phóng như thế, cũng rất hài lòng.

Mà lúc này, Đường Âm đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm với những người khác.

Có tổng cộng năm người trong nhóm: Đường Âm, Mạc Uất Sở, Mạc Tửu, Trương Tiểu Phàm, còn có một người là Mạc Tửu tìm đến trợ giúp.

Mặc dù Đường Âm không biết thân phận của đối phương, nhưng cô biết người này có vai trò quan trọng, nếu không có anh ta, chuyện đêm nay không thể xảy ra.

"Bà cụ và Long Liên Tâm đang xem tin tức." Đường Âm gửi tin nhắn trong nhóm.

"Hình ảnh giám sát được đặt sẵ, ba người đang ở cùng nhau, đang truyền trực tiếp."

"Người phụ nữ này thực lợi hại, cùng một lúc hai tên trai bao?" Mạc Tửu nhìn màn hình nói với người trợ giúp, "Bây giờ thế nào rồi? Có chuyển không?"

"Chuyển!" Đường Âm tàn nhẫn, gửi đi.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Đường Âm đứng trên lầu bí mật nhìn xuống, ánh mắt dán vào màn hình TV.

Có một khoảng thời gian trễ hình ngắn, nhưng không dài.

Ngay sau đó, Đường Âm nhìn thấy màn hình tin tức trên TV đã bị cắt, vừa rồi hiển thị trên màn hình là Đường Nhan, bây giờ vẫn là Đường Nhan, nhưng quần áo trên người cô ta đã không còn, địa điểm cũng thay đổi lên giường, hơn nữa, đồng thời còn có hai người đang ở bên cô ta. Hai người này đều là đàn ông, những người đàn ông khỏa thân.

Trong khi chuẩn bị, Trương Tiểu Phàm đã giống như lần trước đánh cắp điện thoại của Mạc Nhiên, lấy cắp điện thoại của Đường Nhan, hơn nữa còn tắt điện thoại.

Cho nên khi Long Liên Tâm phản ứng lại, muốn gọi cho Đường Nhan, phát hiện Đường Nhan đã tắt máy.

"Mẹ, Nhan nhi tắt máy rồi."

"Sự việc này cũng giống như chuyện xảy ra với Mạc nhị thiếu gia, cũng bị người phát trực tiếp, hơn nữa điện thoại bị tắt. Mẹ nghe nói lúc đó điện thoại của Mạc nhị thiếu gia bị trộm, hôm sau được gửi về, con nói, lần này Nhan nhi là tự mình tắt điện thoại, hay bị trộm điện thoại?"

"Con không biết." Long Liên Tâm lộ vẻ bối rối, "Mẹ, mẹ nói, người hại Nhan nhi lần này và người hại Mạc nhị thiếu gia lần trước có phải cùng một người không? Đối phương vì sai phải làm như thế này? Người đó là nam hay nữ, có thù hận gì với nhà họ Đường và nhà họ Mạc?"

"Không biết." Với tư cách là chủ tịch của Đường thị, bà lão cả đời phong vân, giờ phút này đầu óc trống rỗng.

Bà thực sự mệt mỏi, cháu gái mà bà luôn coi là niềm tự hào của nhà họ Đường lại làm chuyện như vậy, cùng lúc với hai người đàn ông.

Hơn nữa, cảnh này thế nhưng còn bị truyền hình trực tiếp, còn ở chính chương trình thời sự do cô dẫn chương trình bị phát trực tiếp.

Thành phố A có không ít người xem tin tức, nhất là những người kinh doanh, họ thích đọc tin tức nhất vì có rất nhiều tin tức tài chính mới trên đó, còn có một số chủ đầu tư đang mua đất ở Thành phố A, tin tức một ít xí nghiệp lớn ở thành phố A đầu tư cũng được phát sóng trong khoảng thời gian này.

Cho nên mỗi đêm những người kinh doanh ở Thành phố A luôn thích xem tin tức, muốn tìm một dự án thích hợp để đầu tư.

Cho nên bây giờ ít nhất trong giới kinh doanh của thành phố A, Đường Nhan xem như có tiếng. Hơn nữa, không chỉ những người kinh doanh mà những người bình thường cũng thích xem tin tức, vì sau bản tin kết thúc sẽ có dự báo thời tiết.

Trong lúc nhất thời, những người phụ nữ ở thành phố A tắt TV, dặn dò chồng con không được xem bừa bãi. Một số cặp vợ chồng trẻ vẫn thích xem loại cảnh này, bởi vì có thể trợ hứng cho bọn họ.

Mấy cẩu độc thân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trực tiếp ghi lại, dù sao đây cũng là cảnh đẹp mê hồn của mỹ nữ dẫn chương trình, giữ lại không có gì sai.

Vào lúc này, người quản lý của đài truyền hình phản ứng lại, đột nhiên hét lên: "Cắt màn hình!"

Nhưng cắt màn hình nào có dễ như cắt hoa quả?

"Không được, không thể cắt màn hình, một hộp thoại bật lên, nói không được phép chuyển đổi."

"Đứng dậy, để tôi thử!"

Có người thử một chút, nhưng tất cả đều hiển thị các ký tự bị cắt xén.

"Mã bị cắt cũng không sao, cho dù là để khán giả xem mã bị cắt, còn hơn để khán giả xem cảnh như vậy!"

"Bây giờ trên TV có gì?"

"Vẫn là cảnh đó."

"Trời ạ! Phải làm sao bây giờ?"

Nhất thời, đài truyền hình nháo nhào, mà trên màn hình ba người trong màn ảnh cũng vội vàng.

"Chị Đường Nhan, chị rốt cuộc là thích em hay thích Tiểu Vệ?" Tiểu Lai đột nhiên hỏi.

"Đều thích."

"Không được, chị phải chọn một." Tiểu Mai nói, dùng nhiều sức hơn.

"A! Chị thích em!"

Nghe Đường Nhan nói như thế, Tiểu Vệ cũng rất cố gắng, "Chị dẫn chương trình xinh đẹp của em, em cho chị cơ hội lựa chọn khác, lần này đừng chọn sai!"

Được, "Chị Đường Nhan", "Chị dẫn chương trình xinh đẹp", hai xưung hô này chứng minh mọi người không có xem nhầm, người phụ nữ trong màn hình chính là mỹ nữ dẫn chương trình Đường Nhan.

Sau khi bức ảnh khó tả này được một ai đó có tâm ghi lại, trong một đêm nó lan truyền trên mạng, mà Đường Nhan đã không về nhà.

Sáng hôm sau khi Đường Nhan trở về nhà, nghêng đón cô ta là mười cái tát của bà cụ.

Nếu không phải vì Long Liên Tâm ngăn cản, bà cụ có thể tát nàng hơn trăm cái.

"Bà nội, sao bà lại đánh con?"

"Cô cái đứa nghiệp chướng này, cô quỳ xuống cho tôi!"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 37 Em không làm chuyện này

"Bà nội.."

"Nhan nhi, nghe lời, mau quỳ xuống!"

Mặc dù Đường Nhan không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta biết chắc chắn là chuyện không tốt, cho nên ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Điện thoại cô đâu?" bà cụ hỏi.

Đường Nhan mở túi, lúc này phát hiện điện thoại của mình không thấy.

"Ở đây." bà cụ lấy ra chiếc điện thoại của Đường Nhan, "Giống chuyện của Mạc nhị thiếu gia, sáng sớm hôm nay được chuyển phát nhanh tới đây."

"Giống Mạc Nhiên?" Đường Nhan cảm thấy đầu sắp nổ tung, "Chẳng lẽ tối hôm qua con cũng bị.."

"Bị phát trực tiếp." bà cụ nói, "Tôi và mẹ cô cũng thấy, trên màn hình có hai người đàn ông, cô cũng thực sự phóng khoáng!"

"Bà nội, hôm qua phát trực tiếp đám cưới của ai vậy?"

"Không phải ở đám cưới, là trên tin tức của thành phố A, chính là tin tức do cô dẫn chương trình về bệnh viêm kết mạc, màn hình đột nhiên chuyển thành cô và hai người đàn ông kia, toàn bộ mọi người khi ấy đều thấy. Sau một đêm tin tứcđược lan truyền trên mạng, giờ đây người dân cả nước đều biết chuyện của cô."

Đường Nhan đột nhiên cảm thấy mình tiêu rồi, sau gièm pha như vậy, cô ta làm gì còn mặt mũi tiếp tục làm người dẫn chương trình nữa? Hơn nữa, cho dù cô ta không trở thành người của công chúng thì thanh danh của cô ta cũng bị hủy sau này cô ta muốn gả cho một người đàn ông tốt cũng khó.

Còn có, bây giờ cô ta đã trở thành nỗi sỉ nhục đối với nhà họ Đường, bà cụ chỉ sợ sẽ không bao giờ coi cô là niềm tự hào của nhà họ Đường nữa.

Đương nhiên, Đường Nhan sợ nhất là Mạc Nhiên sẽ không nhận cô ta nữa, cô ta rất muốn ở bên Mạc Nhiên. Nhưng mà, chuyện này xảy ra, chỉ sợ Mạc Nhiên sẽ chán ghét cô ta đi?

Đường Nhan gần như phát điên, điên cuồng lao tới Đường Âm, đánh Đường Âm.

Đường Âm cũng không chống trả, mà là tủi thân rơi lệ.

Cô biết, bây giờ mặt cô càng tủi thân, bà cụ lại càng đứng về phía cô.

"Nhan nhi! Cô làm gì vậy hả? Chính cô gây ra họa, cô đánh em gái cô làm cái gì?"

"Đường Âm! Cô nói thật cho tôi biết, chuyện này là cô làm đúng không? Kể từ khi đến nhà họ Đường, cuộc sống của tôi không có ngày nào tốt! Cô nói, chuyện này là cô làm đúng không?"

"Chị, chuyện này thật sự không liên quan đến em, tin tức ngày hôm qua em thậm chí còn không có xem." Đường Âm vừa nói vừa lau nước mắt.

"Đủ rồi! Nhan nhi! Chuyện này không liên quan gì đến em gái con, gần đây con bé bận học, làm sao có thời gian để hại con? Hơn nữa, con bé có khả năng đó không? Ngược lại là con, con năm lần bảy lượt hãm hại Tiểu Âm, bây giờ con gặp chuyện không may, con cư nhiên lại giống một con chó điên, cắn em gái mình một ngụm?"

"Bà nội, bây giờ bà cảm thấy con giống chó điên sao?" Đường Nhan không thể tin nhìn về phía bà cụ, "Bà nội, con ở trong cảm nhận của bà là như vậy sao? Con rốt cuộc đã làm gì sai? Bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ con phải giống như phụ nữ cổ đại, đợi đến đêm tân hôn đem lần đầu tiên của mình trao cho chồng mình sao? Con chỉ là cùng đàn ông ở trên giường mà thôi, chuyện này có gì sai? Chuyện này thực sự là thiên lý bất dung, nhân thần cộng phẫn sao?"

"Bây giờ con quả thật là cởi mở, một người phụ nữ chưa chồng phát sinh quan hệ với người khác cũng không có gì to tát. Nhưng con không thể một lúc cùng hai người đàn ông!" Bà cụ hận không thể rèn sắt thành thép nói, "Hơn nữa, con tuẹ mình xem lại, con rốt cuộc đã đắc tội với ai? Vì sao bị người phát trực tiếp?"

"Bà nội, nếu như bà nghĩ thế, lúc trước Mạc Nhiên bị phát trực tiếp, anh ấy là Mạc nhị thiếu gia, lần này lại là con, Đường đại tiểu thư. Này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người này hận nhà giàu, người này nhìn không quen cuộc sống của người có tiền, cho nên muốn vạch trần chuyện riêng của người giàu. Cho nên con thực sự không đắc tội ai, này là bởi vì có một người căm thù người giàu đang cố tình chỉnh chúng ta."

"Mặc kệ thế nào, dù sao, con thành thật nói cho bà, cư nhiên lại tìm hai người đàn ông, cũng cũng thật không phải cái gì tốt!"

Lời nói của bà cụ thực nghiêm túc, Đường Nhan cảm thấy trời sắp sập, bây giờ bà nội không có khả năng lại coi trọng cô ta, Mạc Nhiên cũng không nhận cô ta.

Còn có, công việc của cô ta chắc chắn không giữ được, bà cụ trả lại điện thoại cho cô ta, cô ta liền bật lên.

Sau đó, Đường Nhan nhận được thông báo từ nhà đài, yêu cầu cô ta làm thủ tục chấm dứt hợp đồng thực tập, cô ta biết rằng lần này cô ta thực sự rất khó để xoay người.

"Nhị tiểu thư, đây là nước hoa vị thiếu gia này tặng cho cô." Trong khách sạn núi Đại Không, Mạc Uất Sở và Đường Âm đang hẹn hò, Trương Tiểu Phàm ở một bên tiếp khách, "Tôi thực sự tò mò, em cùng Đường Nhan rốt cuộc có bao nhiêu thù hận, tại sao là chỉnh cô ấy đến đường chết?"

"Đúng a, Tiểu Âm, tôi cũng rất tò mò, mặc dù cô cùng Đường Nhan là đối thủ cạnh tranh, nhưng cô cũng không đến nỗi chỉnh cô ta như thế chứ?" Trương Tiểu Phàm cũng hỏi.

Đường Âm không định nói với họ cô đã sống một đời, đời trước bị Đường Nhan hại chết. Cô chỉ nói Long Liên Tâm và Đường Nhan thường tìm cô gây phiền phức, chính là không để cô học đại học, còn có chuyện cô ta xóa dữ liệu của phần mềm học tập trong máy tính, nói những món ăn cô mua không đủ đắt.

Trương Tiểu Phàm không nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy Đường Nhan thật sự rất phiền phức, hảo hảo thu thập cô ta một phen cũng không có gì xấu.

Nhưng Mạc Uất Sở có đầu óc, anh không phải là người thô bạo như Trương Tiểu Phàm.

Mạc Uất Sở luôn cảm thấy đối với những chuyện vụn vặt này, Đường Âm không nên trả thù Đường Nhan một cách hung hãn như vậy, cô và Đường Nhan nhất định phải có hận thù sâu sắc hơn.

Bất quá, Mạc Uất Sở cũng không hỏi tiếp, dù sao bây giờ Đường Âm bất quá cũng chỉ là vị hôn thê của anh mà thôi, anh không cần phải quan tâm hết thả mọi chuyện của cô.

Bên này, Mạc Uất Sở và Đường Âm đang hẹn hò. Bên kia, Mạc Nhiên và Đường Nhan cũng hẹn hò.

"Mạc Nhiên, anh còn có thể chấp nhận em chứ?"

"Có thể." Mạc Nhiên nhếch mép, "Lúc đó tôi xem bản tin thành phố A, tôi cảm thấy trên màn ảnh cô rất mê người, bây giờ khó có thể tìm được một người phụ nữ phóng khoáng như cô, cho nên, đêm nay cô có rảnh không?"

"Hiện tại em đang rảnh! Bây giờ chúng ta đến biệt thự riêng của anh ở ngoại ô không tốt sao?"

"Bây giờ không được, bạn tôi đã mua vé máy bay, bây giờ vẫn chưa về nước, có lẽ buổi tối cậu ta mới có thể xuống máy bay."

"Bạn của anh?" Đường Nhan sửng sốt một chút, "Anh gọi bạn của mình đến làm gì?

" Không phải cô thích cùng hai người đàn ông sao? "Mạc Nhiên nhếch mép cười," Cho nên, lần này bổn thiếu gia đặc biệt kêu bạn ở nước ngoài trở về cùng chúng ta cùng nhau. "

" Mạc Nhiên, có phải anh hiểu lầm em không? Em không phải loại phụ nữ như anh tưởng, hôm nay em chỉ muốn ở bên anh."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 38 Tôn nghiêm cuối cùng của Đường đại tiểu thư

"Ha ha.. cô đừng giả vờ nữa." Mạc Nhiên cười nhạc, "Cô giống như những người phụ nữ tôi biết, căn bản không có người đàn ông nào cô ấy cự tuyệt. Chỉ cần là đàn ông đều có thể."

"Mạc Nhiên, em thực sự không phải là người phụ nữ như vậy, người anh nói em biết, cô ta là một kẻ ti tiện, em không giống cô ta."

"Được, cô không giống cô ta! Hơn nữa, cô thậm chí còn hạ tiện hơn. Người phụ nữ đó phát sinh quan hệ với đàn ông còn có thể kiếm tiền. Tôi hỏi cô, để hai ngưu lang cùng với cô một lần mất bao nhiêu tiền? Cô có boa không?"

"Một lần ba nghìn."

"Là một người ba nghìn?"

"Đúng, một người ba nghìn, hai người sáu nghìn một lần."

"Cô cũng thật là không có thuốc chữa! Cư nhiên một lần sáu nghìn tìm hai ngưu lang, cô thật sự là như vậy sao? Vậy, đêm nay tôi thỏa mãn cô, tôi và bạn tôi cùng nhau thỏa mãn cô, cô thấy thế nào?"

"Mạc Nhiên, em không biết phải giải thích với anh như thế nào, em thực sự không phải loại phụ nữ như vậy, em cùng Tiểu Lai và Tiểu Vệ chỉ là ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn? Chẳng lẽ hai người họ dùng vũ lực với cô sao? Nhưng tôi thấy trên màn hình cô rất vui vẻ, còn bảo bọn họ tiếp tục. Cô trên màn hình không phải rất lợi hại sao? Mọi người ngồi trước TV đều thấy được mặt cô như vậy, bây giờ cô vẫn muốn giả vờ là một cô gái đơn thuần vô tội với tôi, cô cảm thấy tôi có thể tin cô sao?"

"Mạc Nhiên, em.."

"Được rồi, cô không cần giải thích nữa, tối nay bạn của tôi sẽ đến thành phố A, tôi đến sân bay đón cậu ấy. Nếu cô đồng ý thì cứ gọi điện cho tôi, ba người chúng ta cùng nhau chơi. Nếu cô không đồng ý thì cũng hãy nói cho tôi biết một tiếng, để tôi đưa cậu ấy đến hộp đêm."

Nghe Mạc Nhiên nói như thế, Đường Nhan nhịn không được bộc phát, cô mắng Mạc Nhiên: "Đủ rồi! Mạc Nhiên! Anh rốt cuộc đem Đường Nhan tôi trở thành loại người gì? Mặc kệ nói thế nào, tôi tốt xấu gì cũng là Đường đại tiểu thư! Tôi toàn tâm toàn ý đối với anh, tôi cho anh lần đầu tiên, anh không nhìn thấy máu sao? Sau khi tôi cùng một chỗ với anh, bà nội mắng tôi, tôi nói tôi rất thích anh. Sau đó, bà nội tôi đến nhà họ Mạc anh để cầu thân, anh cư nhiên không đồng ý kết hôn với tôi, thậm chí còn không nguyện ý đính hôn! Nhưng tôi vẫn yêu anh thắm thiết."

Mạc Nhiên nghe Đường Nhan nói đến đây, lúc này anh ta mới biết, thì ra Đường Nhan nghiêm túc với anh ta.

Đường Nhan nói tiếp: "Sau này ở hôn lễ anh bị truyền hình trực tiếp, lúc đó bà nội tôi đã khuyên tôi rời khỏi anh, nhưng, tôi đã lớn tiếng thay anh biện bạch, kết quả, tôi bị bà nội tát trước mặt mọi người. Anh nói, làm sao lúc đó tôi xuống sân khấu được? Tôi vì anh, đã mất mặt trước bao nhiêu người? Về phần Tiểu Lai và Tiểu Vệ, đó là bởi vì tôi gọi anh đi, anh luôn không chịu đi, cho dù thỉnh thoảng đi một chút, cũng là sau khi giải quyết anh sẽ vội vàng rồi đi. Tôi thấy Tiểu Lai thoạt nhìn giống anh, cho nên mới ở cùng với Tiểu Lai, tôi tự lừa mình, người đó là anh, tôi bỏ tiền ra để anh đối với tôi ôn nhu một chút, không phải cũng rất tốt sao? Sau này, bởi vì ở chung với Tiểu Lai một thời gian dài, tôi dần dần phát hiện tôi có thể chấp nhận những người đàn ông khác ngoài anh. Cho nên dưới sự giới thiệu của Tiểu Lai, tôi ở cùng với Tiểu Vệ. Chính là bởi vì nguyên nhân này, mỗi lần tôi đến hộp đêm đều sẽ gọi Tiểu Lai và Tiểu Vệ. Anh bỏ mặc tôi lạnh lùng như vậy, tôi cùng đàn ông khác cùng nhau thì thế nào?"

Bởi vì Đường Nhan nói giọng rất lớn, cô lớn giọng bày tỏ

Cho nên, bây giờ các thực khách trong nhà hàng này đã bắt đầu xì xào.

"Đây là Đường đại tiểu thư?"

"Đúng vậy, cô ấy chính là người dẫn chương trình Đường Nhan, anh có biết chuyện kia của cô ấy không?"

"Tôi biết, chính là đoạn phim phát sóng trực tiếp đã được chuyển đổi bởi một người bí ẩn, cảnh quay cô ta và hai người đàn ông."

"Đúng vậy, chính là cô ta, xem dáng vẻ này, người đàn ông đi cùng cô ta chính là Mạc nhị thiếu gia Mạc Nhiên! Mạc Nhiên cũng từng bị gièm pha, giống như cô ta, cũng bị phát sóng trực tiếp. Bất quá, Mạc Nhiên không thảm như vậy, không bị phát sóng trên chương trình truyền hình, cho nên chuyện gièm pha của Mạc Nhiên đã bị áp xuống, bây giờ không còn ai nhắc tới nữa."

"Thì ra là vậy, hai người họ đều có gièm pha? Vậy hai người họ còn muốn ở bên nhau sao? Đừng nói, hoàn toàn xứng đôi."

Lúc này, Mạc Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đường tiểu thư, tôi thấy, cô thực sự thích tôi. Nhưng, xin lỗi, tôi không có kế hoạch kết hôn với cô. Trước không nói bây giờ thanh danh của cô đã bị hủy, tôi cũng không có kế hoạch cưới cô."

"Yo! Anh có nghe thấy không? Mạc Nhiên cư nhiên không coi trọng Đường Nhan!" Các thực khách lại xì xào, "Bất quá, tôi nói thật, tôi rất thích thân hình của Đường Nhan, dù sao thì nó cũng đẹp và đủ mạnh mẽ.."

"Anh đừng nghic như thế, cô ta cũng không phải là người mà chúng ta có thể bao nuôi được, tôi thấy ở trên mạng có người nói một lọ nước hoa của Đường Nhan có giá hàng chục vạn, anh nghĩ anh có thể mua nó không?

" Trời ạ, đắt thật đấy, nhưng gia đình cô ta quả thật có tiền. Đáng tiếc gia môn bất hạnh a, gia đình tốt như vậy cư nhiên lại nuôi một nỗi xấu hổ. Nếu không phải có người chuyển màn hình thì tôi thật sự không biết thì ra người dẫn chương trình xinh đẹp nổi tiếng hóa ra lại có đức hạnh như vậy. "

" Cũng không phải sao? Trước đây tôi cũng từng thích cô ta, ngày nào tôi cũng xem tin tức chỉ để xem cô ấy, kết quả cô ta cư nhiên lại là người như vậy, thật là khiến người khác ngạc nhiên. "

Lần này, Đường Nhan đã bảo vệ được tôn nghiêm cuối cùng của Đường đại tiểu thư cô, buổi tối cô không đến chỗ của Mạc Nhiên.

Bất quá, sau khi trải qua chuyện này, Đường Nhan vẫn rất thích Mạc Nhiên, cô ta cũng thực sự yêu Mạc Nhiên.

Đường Nhan có một người bạn thân, gần đây cô ấy mua một lọ nước hoa mới, cô ấy nói mùi của loại nước hoa này rất thơm, lúc trước cô ấy đã ngửi thấy mùi này của đồng nghiệp nên đã mua hai chai, muốn tặng một chai cho Đường Nhan.

Đường Nhan cảm thấy bạn thân đối xử với cô ta không tệ, kể từ sau khi cô ta xảy ra chuyện, liền không có ai quan tâm đến cô ta.

Nhưng người bạn thân tên Tôn Đằng này thực sự khác với những người khác, cô ta cảm thấy cho dù Đường Nhan gặp chuyện không may, thanh danh không tốt, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người họ.

Vì vậy, Tôn Đằng vẫn chơi với Đường Nhan, Đường Nhan nghe nói cô ấy mua cho mình một lọ nước hoa đặc biệt thơm. Cô ta liền vội vã đến tìm Tôn Đằng.

" Nhan nhi, đây là hai chai nước hoa tôi mới mua, trong đó một chai là cho cô. "Khuê mật noid, liền mở một chai nước hoa trong đó," Cô ngửi xem."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 39 Tôn Đằng

Đường Nhan ngửi mùi nước hoa, không nói, mùi thật sự rất thơm, một mùi hoa lan tỏa ra.

"Thế nào?" Tôn Đằng hỏi, "Có phải là rất thơm không?"

"Ừm, siêu cấp thơm, đây không phải là loại nước hoa đang rất hot sao?" Đường Nhan rất cao hứng "Loại nước hoa này hiện giờ rất khó mua, lúc trước tôi quen một đại lí, nhờ mua giúp tôi, nhưng cô ấy vẫn không mua được."

"Tôi cũng đang tìm người để mua nó. Dù sao thì người mà tôi biết có khả năng mua được. Cô ấy luôn có thể mua thứ mà người khác không thể mua được. Đúng rồi, tôi có một chiếc váy, cô xem xem nhìn được không? Này cũng là cô ấy mua giúp tôi."

Tôn Đằng nói, lấy chiếc váy đỏ của mình ra.

"Oa! Chiếc váy đỏ này rất khó mua, tôi chỉ mua màu đen thôi."

"Màu đen cũng rất tốt, thật tốt quá, sau này chúng ta có thể mặc đồ đôi."

"Tôn Đằng, cô đối với tôi thật tốt." Đường Nhan cảm động nói, "Bây giờ ai cũng không muốn chơi với tôi, chỉ có cô vẫn coi tôi là chị em tốt."

"Dù sao thì hai chúng ta cũng đã biết nhau từ nhỏ." Tôn Đằng cười nói, "Hơn nữa, đạo đức cá nhân của cậu thế nào không liên quan đến tôi, dù sao, hai người đàn ông cô tìm chỉ là ngưu lang mà thôi, cũng không phải là bạn trai tôi, tôi cũng không cần phải tức giận với cậu?"

"Vậy cậu cẩn thận, cẩn thận hôm nào tôi giành bạn trai của cậu!" Đường Nhan cười nói đùa với Tôn Đằng.

"Cậu đó, chỉ biết nói đùa với tôi, trước nói bước tiếp theo cậu định làm gì đi!

" Còn có thể làm gì? Đi từng bước xem từng bước. "Đường Nhan cười khổ," Bây giờ tôi đã không còn là người dẫn chương trình của đài truyền hình nữa, tôi cảm thấy sau này mình sẽ khó có thể ở trong vòng luẩn quẩn này. "

" Là ý gì? Người nổi tiếng nào không có quá khứ đen tối? Như vậy đi, cậu đi quay phim đi, đóng một vài vai tích cực hơn, tốt nhất là một nữ minh tinh nổi tiếng làm nữ chính, sau đó cậu diễn vai người tốt nhất với cô ấy, như vậy, khán giả sẽ thích vai diễn của cậu, nếu cậu tham gia sâu vào bộ phim, họ cũng sẽ thích cậu. Sau đó, cậu làm công ích từ thiện hay gì đó, quay đầu mọi người sẽ từng chút một quên đi lịch sử đen tối của cậu, như vậy, cậu có thể lại nghịch tập. "

" Đề nghị này của cậu không tệ, nhưng bây giờ tôi đã như vậy, liệu có ai để tôi quay phim sao? "

" Tôi biết gần đây có một bộ phim sắp quay, ta tôi biết đạo diễn, nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu làm diễn viên, liền diễn người giúp việc bên nữ chính. "

" Nhưng là, tôi dù sao cũng là đại tiểu thư, để tôi diễn nha hoàn có phải là hơi quá không? "

" Chỉ cần có thể trở mình, những thứ đó có quan trọng không? Hơn nữa, cậu đừng quên, tháng 9 trường học sẽ khai giảng sớm, nếu cậu không thể tìm được đơn vị thực tập, cậu phải quay lại trường tiếp tục học. Với thanh danh này của cậu, đi học không phải là bị các bạn học mắng chết sao? Cho nên cậu vẫn nên quay phim thật tốt đi, như vậy tốt xấu gì cậu cũng không phải đối mặt với những lời đàm tiếu trong trường học. "

" Cậu nói có lý, mặc dù tôi không đi học, bọn họ nhất định sẽ thảo luận chuyện của tôi, nhưng nếu tôi đi đóng phim, dù sao tôi cũng không nghe được, như vậy sẽ không cảm thấy buồn. "

" Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, tôi sẽ thảo luận với bố tôi một chút, xem liệu ông ấy có thể đưa cậu vào đoàn phim hay không. "

" Như vậy đi, tôi cám ơn cậu trước, nếu ngày nào đó tôi thật sự trở mình, tôi nhất định sẽ không quên cậu. "

" Chúng ta là chị em, sao lại nhắc đến chuyện này? "

Chưa kể, Tôn Đằng này đối với Đường Nhan thật sự rất tốt, cô ấy cầu xin cha giúp tìm cách, cha mej cô ấy cũn rất bất lực, thực sự đưa Đường Nhan vào đoàn phim, hơn nữa, Đường Nhan diễn vai người giúp việc bên cạnh nữ chính.

Bối cảnh của nha hoàn này rất tốt, một lòng một dạ với nữ chính, cuối cùng cũng vì nữ chính mà chết.

Vì vậy, có thể nói đây là một vai diễn ăn khách, rất nhiều người muốn giành vai diễn này. Kết quả đột nhiên xuất hiện một Đường Nhan, giành lấy vai diễn này.

Kể từ khi Đường Nhan gia nhập đoàn phim, liền không quay về nhà mà đi quay phim ở những nơi khác.

Nhoáng một cái, đã hơn nửa tháng trôi qua, Đường Âm có chút đứng ngồi không yên.

Mặc dù bây giờ Đường Âm vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với Đường Nhan, nhưng dù sao bây giờ Đường Nhan cũng ở rất xa cô.

Nhưng Đường Âm cảm thấy mình nên làm gì đó, sau khi suy nghĩ xong, cô lại đi đến khách sạn Núi Đại Không.

Mạc Uất Sở cũng bị Đường Âm kêu đến, hơn nữa, cô còn gọi Mạc Tửu đến.

" Bây giờ Đường Nhan đi quay phim, các người đều biết sao? "Đường Âm nói thẳng.

" Ừm. "Mạc Tửu gật đầu," Tên bộ phim là "Tìm Cố Cung". Lúc đầu, tôi nghĩ cái tên này kỳ lạ. Sau đó, tôi kiểm tra bộ phim, nàu là từ một cuốn tiểu thuyết được chuyển thể, điểm chính là tác giả nói rằng đây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của mình, vì vậy độc giả đều hy vọng vào bộ phim.

"Nghe cái tên này là phim cung đấu đúng không?"

"Đúng vậy, phim cung đấu, nữ diễn viên đóng vai nương nương, mà Đường Nhan diễn vai người hầu gái trung thành bên nữ chính, sau này cùng chủ nhân tiến cung, trở thành cung nữ. Bởi vì vai diễn này là vai trung thành và tận tâm, chết tương đối thảm. Cho nên một khi bộ phim này công chiếu, sẽ có rất nhiều người thích vai diễn của Đường Nhan. Xem ra, Đường Nhan muốn tiến vào làng giải trí, sống một cuộc đời hào nhoáng. Cho nên cô ta dùng phương thức này để mọi người bỏ qua chuyện gièm pha trước đây của mình, cũng là nói, chúng ta phải cẩn thận. Nếu Đường Nhan thật sự quay xong bộ phim này, cô ta liền thật sự xoay người." Mạc Tửu nói.

Mạc Tửu phân tích rất có lý, Đường Âm nghe xong liền cảm thấy đau đầu.

"Đại thiếu gia, tam thiếu gia, hai người có biện pháp gì không?" Đường Âm hỏi.

Mạc Uất Sở và Mạc Tửu đều không lên tiếng, mà là nhìn Trương Tiểu Phàm.

"Các người đừng nhìn Tiểu Phàm, Tiểu Phàm chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người nổi tiếng nào, cậu ấy căn bản không hiểu những chuyện này."

"Nếu Tiểu Phàm có cách thì sao?" Mạc Uất Sở nói, "Tiểu Phàm, cậu cứ dùng hiểu biết hiện tại của mình để phân tích vấn đề này."

"Ừm.." Trương Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, "Tôi cũng không biết nhiều về ngành giải trí, tôi chính là muốn biết, nếu các người đều cho rằng nếu Đường Nhan đóng phim này, cô ta có thể xoay người, vậy vì sao các người không ngăn cô ta quay bộ phim này?"

"Ý kiến hay." hai mắt Mạc Uất Sở đột nhiên sáng lên, "Trực tiếp không để cô ta quay bộ phim này không phải xong rồi sao?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back