Ngôn Tình [Edit] Danh Môn Tiểu Điềm Điềm - Hạ Lương Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoahoa24, 26 Tháng mười 2021.

  1. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 20: Đêm nay hình như là.. đêm tân hôn của chúng ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Thần Ngữ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Trương Húc trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Dung Diệc Sâm truyền đến: "Còn không đi theo?"

    "A.. Đi đâu?"

    "Bảo cô đi thì cứ đi."

    Tống Thần Ngữ chạy theo, lúc này cô mới nhìn thấy ở đầu hẻm Ngô Đồng đậu một loạt siêu xe.

    Tư thế này.. Cũng quá phô trương rồi?

    Phỏng chừng hôm nay náo loạn như vậy, cô ở hẻm Ngô Đồng xem như nổi tiếng.

    Tài xế cung kính khom lưng, mở cửa xe: "Thiếu phu nhân, xin mời."

    Tống Thần Ngữ ngồi xuống, bên trong xe bật điều hòa, cô không nhịn được che miệng hắt hơi một cái.

    Dung Diệc Sâm nhìn cô, chống tay lên thái dương nói với tài xế: "Về nhà cũ Dung gia."

    "Vâng, Dung tiên sinh."

    Tống Thần Ngữ vừa nghe, hoàn toàn luống cuống: "Cái gì? Tới Dung gia? Tôi.. Tôi cứ thế đi với bộ dạng như thế này? Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả.."

    "Tống Thần Ngữ," anh gọi đầy đủ tên của cô, "Có vẻ như cô đem lời tôi nói vào sáng nay như gió thoảng bên tai."

    Ách.. Lúc ở Cục Dân Chính, Dung Diệc Sâm ném cô lên xe, hình như nói qua bảo cô chuẩn bị một chút, buổi tối anh sẽ đến đón cô.

    Nhưng mà cô ngủ quên một cách tráng lệ, hoàn toàn không nhớ tới chuyện này.

    "Tôi không ngờ anh muốn đưa tôi tới Dung gia.."

    "Không thể hy vọng vào người phụ nữ này có thể thông minh một chút được." Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày, "Quay đầu, đi trung tâm mua sắm!"

    Trung tâm mua sắm, tầng hai.

    Bởi vì Dung Diệc Sâm đang đến, giám đốc trung tâm vội vàng thu dọn tầng hai sạch sẽ, chỉ để phục vụ một mình anh.

    Tống Thần Ngữ đứng bên cạnh anh, khoác áo khoác của anh, cả người trông vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.

    Dung Diệc Sâm giơ tay lên nhìn thời gian: "Hai mươi phút, chuẩn bị tốt cho cô ấy."

    Ngay khi anh vừa dứt lời, mấy người nhân viên cửa hàng lập tức xúm lại, vây xung quanh Tống Thần Ngữ rồi đưa cô tới phòng thử đồ.

    Anh nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lật xem vài tờ tạp chí, vắt chéo chân, nhất cử nhất động đều toát lên khí chất cao quý.

    Đầu óc Tống Thần Ngữ choáng váng, cô giống như một con rối, chỉ biết đứng im còn lại để cho những người khác chuyên tâm phục vụ.

    Dung Diệc Sâm bưng ly cà phê, cúi đầu nhấp một ngụm, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, quay đầu nhìn lại.

    Tống Thần Ngữ đứng trước mặt anh có chút lúng túng: "Tôi như vậy, có phải hơi lộng lẫy không?"

    "Miễn cưỡng nhìn vừa mắt." Anh nói, "Quả nhiên người đẹp vì lụa."

    Tống Thần Ngữ không nhịn được trợn mắt, cười híp mắt nói: "Có thể vừa mắt Dung đại tổng tài của chúng ta, vậy cũng coi như không tồi. Chúng ta đi thôi!"

    Dung Diệc Sâm cụp mắt xuống, giấu đi vẻ kinh diễm trong mắt.

    Trên váy của cô, có một con bướm với đôi cánh dang rộng, làm nổi bật cả người cô vô cùng xinh đẹp.

    Anh chọn phụ nữ vô cùng tốt.

    "Không đi Dung gia nữa." Dung Diệc Sâm đặt ly cà phê xuống, đột nhiên thay đổi chủ ý.

    Tống Thần Ngữ đang chuẩn bị bước chân ra liền dừng lại: "A? Không đi? Sao anh có thể tùy tiện như vậy, nói không đi là không đi."

    "Tôi chỉ là nhớ ra, đêm nay hình như là.. Đêm tân hôn của chúng ta."

    Tống Thần Ngữ đầu đầy hắc tuyến: ".. Anh nghĩ hơi nhiều."

    "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng." Dung Diệc Sâm đứng lên, đầu ngón tay vuốt qua gò má Tống Thần Ngữ, thì thầm vào tai cô, "Dung gia bên đó, sẽ hiểu cho chúng ta."

    Nghe được trong giọng nói của anh có chút ái muội, phản ứng đầu tiên của Tống Thần Ngữ, chính là -- trốn!
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  2. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 21: Ở trên giường có thể thương lượng cái gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, một phen nắm chặt cổ tay cô: "Đã kết hôn rồi, còn xấu hổ cái gì?"

    Dọc theo đường đi, Tống Thần Ngữ suy nghĩ, cô chỉ đi thay quần áo một lúc thôi mà Dung Diệc Sâm đã thay đổi chủ ý nhớ đến cái gì đêm tân hôn.

    Cái gì đêm tân hôn! Hoàn toàn chính là đêm cô thất thân!

    Còn không bằng cho cô đi Dung gia, đối mặt với các trưởng bối bên đó!

    Xe lái vào một khu biệt thự, cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự phong cách Châu Âu sang trọng nhất, có diện tích lớn nhất.

    Nói nơi này là biệt thự, càng không bằng nói nó như lâu đài, vô cùng xa hoa, còn có một đài phun nước khổng lồ trong vườn, tràn đầy sức sống.

    Tống Thần Ngữ xuống xe, người giúp việc tiến lên dẫn đường cô, đi qua con đường nhỏ lát đá khá dài, lại đi qua vườn hoa, cuối cùng mới nhìn thấy lối vào của biệt thự.

    Người giúp việc nói: "Thiếu phu nhân, Dung tiên sinh đã ở bên trong chờ ngài."

    Tống Thần Ngữ chậm rì rì đi vào bên trong, không muốn đi vào chút nào.

    Cô nghĩ.. Lần trước Dung Diệc Sâm bị bỏ thuốc, cô mới có thể may mắn thoát thân. Lần này chỉ sợ mình sẽ không gặp may mắn như thế, Dung Diệc Sâm nhất định sẽ muốn cô.

    Tống Thần Ngữ chậm chạp đi vào, nhìn thấy phòng khách to lớn nguy nga tráng lệ, mỗi một vật trang trí thoạt nhìn đều vô giá.

    Nhà tư bản có tiền a..

    "Đứng ngốc ở chỗ đó làm gì?" Giọng của Dung Diệc Sâm đột nhiên vang lên, "Tới đây."

    Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh đang đứng trên đầu cầu thang tầng hai, từ trên cao nhìn xuống cô.

    "Tôi.." Tống Thần Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi có thể từ chối không?"

    "Cô nói xem?"

    Tâm trạng của Tống Thần Ngữ khi đi lên cầu thang, còn nặng nề hơn so với đi lên đoạn đầu đài* .

    Đoạn đầu đài*: dụng cụ đặc biệt để hành hình người bị án chém

    Dung Diệc Sâm dựa vào tường, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, anh đối với cô nhất định phải có được!

    Tống Thần Ngữ vừa đi đến trước mặt anh, liền cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, được anh bế ngang lên.

    Cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh: "Dung Diệc Sâm, anh.. Anh nghiêm túc sao?"

    Anh không nói lời nào, môi mỏng khẽ mím, hai tay vững vàng ôm cô, trực tiếp đá văng cánh cửa phòng ngủ chính, ôm cô đi vào rồi đặt cô ở trên giường.

    Tống Thần Ngữ đang muốn đứng dậy, lại bị anh đè dưới thân.

    "Muốn chạy?"

    "Anh.. Anh không phải muốn thật đúng không?"

    Một tay Dung Diệc Sâm chống bên tai cô, một tay bắt đầu cởi cúc áo sơmi của mình, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

    Hai tay Tống Thần Ngữ chống đỡ trên ngực anh: "Anh anh.. Anh đừng cởi quần áo! Chúng ta có việc cần thương lượng!"

    "Ở trên giường có thể thương lượng cái gì? Thương lượng dùng tư thế nào?"

    Tống Thần Ngữ thiếu chút nữa bị nước bọt của chính mình làm cho sặc: "Chúng ta có thể thảo luận một chút, chuyện phân phòng ngủ."

    "Cô nghĩ tốt thật."

    Cảm giác được nơi nào đó của anh đã có chút phản ứng, Tống Thần Ngữ càng thêm dùng sức chống đỡ ngực anh, thẳng thắn nói rõ ra.

    "Anh đừng làm tôi sợ, Dung Diệc Sâm, anh sẽ không muốn tôi."

    Anh nhíu mày một cái: "Thật không? Vậy cô phải cẩn thận nhìn!"

    Tống Thần Ngữ đã hoảng rồi: "Anh kết hôn với tôi, hoàn toàn không phải bởi vì yêu tôi. Nếu không yêu tôi, vậy cũng đừng muốn tôi!"

    Dung Diệc Sâm cúi đầu, sượt môi mỏng qua bờ môi cô: "Nói chuyện yêu đương với tôi, Tống Thần Ngữ, cô có chút tham tham."

    "Thân thể của tôi, chỉ dành cho người mình yêu."

    Cô nói từng câu từng chữ.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  3. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 22: Thân thể, cũng phải thuộc về tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Môi mỏng Dung Diệc Sâm khẽ mở: "Nhưng cô là vợ của tôi."

    Tống Thần Ngữ nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh: "Dung Diệc Sâm, thật ra anh cưới tôi là có dụng ý khác đúng không? Trên người tôi có cái gì để anh có thể lợi dụng."

    Dung Diệc Sâm buông một câu: "Cô nói cô, lúc cần thông minh lại vừa ngu vừa đần đội. Lúc không cần thông minh đầu óc lại linh hoạt như vậy?"

    Tống Thần Ngữ nghe anh nói như vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Cô đoán đúng rồi.

    Dung Diệc Sâm cưới cô, quả nhiên anh có suy nghĩ của anh, chỉ là cô không biết đó là gì.

    "Anh có thể lợi dụng tôi," Tống Thần Ngữ nói, "Tôi cũng sẽ phối hợp với anh, nhưng mà anh không được muốn tôi, có được không.."

    Đột nhiên khóe môi cô đau nhức, Dung Diệc Sâm cắn cô một cái thật mạnh: "Tại sao không muốn cô? Tống Thần Ngữ, trong lòng cô có người đàn ông khác?"

    "Không có."

    Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Người trong lòng của cô đã chết. Bởi vì, anh ta chính là Lâm Phàm, đúng không?"

    Lần đầu tiên thấy cô, chính là ở trong tang lễ Lâm Phàm, ánh mắt cô ấy khi nhìn di ảnh rất khác thường.

    Tống Thần Ngữ vội vàng lắc đầu: "Không phải, tôi với Lâm Phàm không có bất cứ quan hệ gì, chúng tôi chỉ là.."

    Cô còn chưa nói hết câu, váy trên người đã bị Dung Diệc Sâm kéo lên, da thịt trắng như tuyết nhất thời bại lộ trong không khí.

    Dung Diệc Sâm nói từng câu từng chữ vào tai cô: "Cưới cô là muốn lợi dụng cô. Thân thể, cũng phải thuộc về tôi."

    Nếu cô đã là vợ của anh, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải thuộc về anh, không thể chối cãi.

    Tống Thần Ngữ không thể tin được, Dung Diệc Sâm lại bá đạo đến trình độ này!

    Tay anh từ phía sau lưng cô trượt xuống một đường, dừng lại bên hông cô, nâng vòng eo cô lên rồi áp vào người mình.

    Bởi vì động tác này, Tống Thần Ngữ không thể không dựng thẳng nửa người trên, gắt gao dán chặt vào người đàn ông này.

    Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, Dung Diệc Sâm đã gần như mất khống chế, trực tiếp tiến thẳng vào cô!

    Đau..

    Cơn đau bị xé rách ập đến như thủy triều đánh úp lại, Tống Thần Ngữ không thể chịu nổi, gần như sắp muốn ngất đi.

    Kích cỡ của anh.. Quá lớn..

    "Đau," Tống Thần Ngữ bám vào vai của anh, "Đau quá.."

    "Ngoan." Vẻ mặt lạnh lùng của Dung Diệc Sâm dịu xuống trở nên nhu hòa, "Một lát nữa sẽ không đau."

    "Khốn kiếp, đồ khốn nạn.."

    Cô gào khóc, một hồi lại một hồi đánh vào bờ vai của anh, đôi môi đỏ tươi bị chính cô cắn thật sâu tạo thành dấu răng.

    Khiến người ta nhìn vào vô cùng thương tiếc.

    Dung Diệc Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng mổ bờ môi cô, cố gắng cạy hàm răng của cô ra: "Nghe lời, Tống Thần Ngữ, đừng tự cắn mình."

    Vào giờ phút này, anh vô cùng thỏa mãn.

    Anh có thể cảm nhận được mình đã phá tan tầng rào cản kia, đây là lần đầu tiên của cô, anh danh chính ngôn thuận có được lần đầu tiên của cô.

    Tống Thần Ngữ nhìn người đàn ông trên người mình, oán hận nói: "Anh đi ra ngoài!"

    Tuy rằng giọng điệu của Dung Diệc Sâm ôn nhu triền miên, nhưng thái độ của anh cũng rất kiên quyết: "Không thể."

    "Vậy anh.. Anh," Tống Thần Ngữ lắp bắp, không biết nên nói cái gì, "Anh đáng ghét!"

    Anh, anh cứ ở bên trong như vậy sao?

    Cầm thú!
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  4. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 23: Tôi là người đàn ông đầu tiên của em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đau, vừa lớn, lại khó chịu, còn có một loại cảm giác không nói nên lời, lan tràn toàn thân.

    Dung Diệc Sâm dễ như trở bàn tay hiểu được ý tứ của cô, thấp giọng cười: "Ý của em là, muốn tôi động sao?"

    Tống Thần Ngữ vừa thẹn vừa xấu hổ, tức giận cắn một cái vào vai anh.

    "Tôi là người đàn ông đầu tiên của em." Dung Diệc Sâm nói, "Tống Thần Ngữ, em nhớ kỹ cho tôi."

    "Tôi ghét anh.."

    "Rất nhanh em sẽ thích."

    Tiếng nói của anh vừa dứt, chính là một trận che trời lấp đất hung hăng chiếm hữu.

    Tống Thần Ngữ không biết một đêm này tại sao lại như vậy.

    Cơ thể như không có người kiểm soát bị Dung Diệc Sâm tra tấn hết lần này đến lần khác, cảm giác kỳ lạ tràn ngập toàn thân khiến cô hoàn toàn không khống chế được chính mình.

    Cuối cùng, trước khi ngất đi cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Dung Diệc Sâm.

    Ngày hôm sau.

    Tống Thần Ngữ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức, cả người như tan thành từng mảnh.

    Một người đàn ông đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cô, bóng lưng cao lớn đang giơ tay chỉnh lại cà vạt.

    Tống Thần Ngữ nhẹ nhàng cử động, chuẩn bị xoay người ngủ tiếp, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy.

    "Dung Diệc Sâm!"

    Thắt xong cà vạt, người đàn ông quay người lại nhìn cô: "Tỉnh rồi?"

    "Anh.. Anh vô sỉ vô tình vô nghĩa vô pháp vô thiên vô duyên vô cớ cố tình gây sự!"

    Tống Thần Ngữ túm chặt vào chăn, che khuất nửa người trên, nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ủy khuất ngân ngấn nước như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

    Cô đã mềm lòng xuống cầu xin anh, nhưng anh vẫn muốn cô.

    "Thành ngữ học được không tồi." Dung Diệc Sâm nói, "Nhưng tối qua rõ ràng em cũng rất hưởng thụ."

    "Tôi.."

    Tống Thần Ngữ cắn môi dưới, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô không thể kiểm soát được, cô cũng rất tuyệt vọng!

    "Đây chỉ là nghĩa vụ của một người vợ."

    Dung Diệc Sâm nói, đi tới mép giường, Tống Thần Ngữ vội vàng lùi về sau: "Anh.. Anh đứng lại ở chỗ đó, đừng tới đây."

    Anh hoàn toàn không để ý tới lời của Tống Thần Ngữ, ánh mắt anh quét một vòng qua cổ cô, trên môi mang theo ý cười.

    Tống Thần Ngữ cúi đầu nhìn rồi lặng lẽ kéo chăn che lại.

    Cầm thú! Trong lòng cô thầm nghĩ, để lại nhiều dấu hôn trên cổ cô như vậy! Muốn cô gặp người như thế nào!

    Dung Diệc Sâm đứng bên giường: "Bồn tắm đã đổ đầy nước, có thể tự mình đi qua không?"

    Tống Thần Ngữ gật đầu: "Đương nhiên có thể."

    "Có vẻ như tối qua tôi vẫn chưa đủ nỗ lực."

    Tống Thần Ngữ không muốn nhìn thấy anh, trực tiếp nằm trên giường, dùng chăn che kín người: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!"

    "Tối hôm qua chỉ là bắt đầu, cho em nhớ kỹ tốt thân phận của mình."

    Cô rầu rĩ trả lời: "Thân phận Dung Thiếu phu nhân, là anh áp đặt cho tôi!"

    "Tống Thần Ngữ, em đã là Dung thiếu phu nhân, có thể làm gì, không thể làm gì, tự mình suy nghĩ kĩ."

    Nói xong, Dung Diệc Sâm xoay người đi ra ngoài.

    Tống Thần Ngữ trốn trong chăn, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô cắn cắn môi, bỗng nhiên lên tiếng.

    "Dung Diệc Sâm, người ở An Thành đều nói tôi có số khắc chồng, anh cưới tôi không lo lắng sao?"

    Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ của anh chậm rãi truyền đến: "Tôi không mê tín, tôi chỉ tin vào bản thân mình."

    Thật là tự phụ!
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  5. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 24: Đàn ông kết hôn chính là khác hẳn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Dung Diệc Sâm rời đi, Tống Thần Ngữ mới xuống giường đi phòng tắm tắm rửa.

    Hai chân cô như sắp nhũn ra, đứng cũng không vững, miễn cưỡng đi đến phòng tắm. Nằm vào trong bồn tắm, làn nước ấm áp tràn ngập cơ thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

    Tống Thần Ngữ thỏa mãn thở dài, cơn đau nhức toàn thân cuối cùng cũng có thể thuyên giảm.

    Bất giác, cô nhớ đến cảnh tượng tối qua, nhớ tới sự dũng mãnh cùng chiếm hữu của anh, sững sờ nhìn xuống mặt nước.

    Lần đầu tiên cô có hành vi thân mật như vậy với một người đàn ông, cô hoàn toàn thuộc về anh.

    Nhưng mà, Tống Thần Ngữ nghĩ, Dung Diệc Sâm cưới cô rốt cuộc là vì cái gì?

    Cô không nghĩ ra, cho dù có đoán ra thì cô cũng không thay đổi được điều gì.

    Bởi vì, cô không đấu lại Dung Diệc Sâm, cô chính là con cờ trong tay anh!

    Quên đi đến đâu hay đến đó, cô sẽ tùy cơ ứng biến. Dù sao, trên người Tống Thần Ngữ cũng không có gì để mất.

    Trong sân, Dung Diệc Sâm đứng trước xe liếc mắt nhìn lên tầng hai.

    "Để ý cô ấy, không được xảy ra sai sót."

    "Vâng, Dung tiên sinh."

    Dung Diệc Sâm lên xe rời đi, xe chạy về hướng tập đoàn Dung Thị.

    Giang Chỉ vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu: "Dung tổng, tinh thần hôm nay.. không tệ."

    "Hôm nay cậu nói hơi nhiều."

    Giang Chỉ yên lặng câm miệng, vẫn là không nên chọc giận Dung tổng tâm trạng đang tương đối tốt.

    Tuy cậu không dám trêu chọc nhưng lại có một người dám trêu chọc, còn dám trắng trợn đùa giỡn Dung tổng.

    Xe của Dung Diệc Sâm dừng trước cửa công ty vừa vặn phía trước cũng có một chiếc siêu xe dừng lại.

    Đó là Tổng giám đốc tập đoàn Dung thị, Cố Bắc Niên.

    Cố Bắc Niên tháo kính râm xuống, cười như không cười nhìn anh: "Dung đại tổng tài, hôm nay khí sắc không tệ!"

    Dung Diệc Sâm lãnh đạm nhìn anh ta một cái, sau đó nhấc chân bước vào trong công ty.

    Cố Bắc Niên đi tới sánh bước với anh: "Quả nhiên, đàn ông kết hôn chính là khác hẳn, xem ra tinh thần rất thoải mái."

    "Ai nói cho cậu biết tôi kết hôn?"

    "Còn cần ai nói?" Cố Bắc Niên nói, "Tớ liếc mắt một cái đã nhìn ra."

    Dung Diệc Sâm hơi nhướng mày: "Là em gái tôi nói cho cậu?"

    Chuyện anh kết hôn không có ý định gạt Dung gia. Vốn dĩ tối qua, anh muốn đưa Tống Thần Ngữ đến Dung gia gặp mặt các trưởng bối nhưng anh lại thay đổi ý định.

    Cố Bắc Niên gật đầu, thừa nhận: "Quả thật là cô ấy chủ động nói với tớ."

    "Cánh tay này của em ấy đúng là càng ngày càng vươn ra bên ngoài rồi."

    "Vậy cậu phải quản cô ấy thật tốt, nếu như cô ấy không phải em gái cậu, tớ đã sớm.."

    Cố Bắc Niên đang nói, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người, chưa kịp nói hết câu, anh ta đã vội vàng đeo kính râm lên, cúi đầu bước nhanh sang một bên rồi chạy đi.

    Dung Thiển Tô nhanh chóng chạy tới, nhưng lại trơ mắt nhìn Cố Bắc Niên đi vào thang máy, cô ấy đuổi không kịp.

    Cô có chút ảo não dậm chân một cái: "Anh thấy tôi là trốn, tôi đáng sợ như vậy sao?"

    Nói xong, Dung Thiển Tô lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dung Diệc Sâm: "Anh, anh cũng ở đây sao."

    Dung Diệc Sâm thản nhiên nói: "Ở trong mắt em, trước tiên nhìn thấy Cố Bắc Niên, sau đó mới nhìn thấy anh trai là anh đây sao."

    "Anh, anh với anh ấy.. Không thể đánh đồng với nhau, hoàn toàn không thể so sánh."

    "Vì theo đuổi Cố Bắc Niên, mặt mũi Dung gia chúng ta, sắp bị em ném đi rồi."

    Dung Thiển Tô bĩu môi: "Nhưng em thích anh ấy!"
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  6. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 25: Thả bồ câu tất cả mọi người ở Dung gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả tập đoàn Dung Thị, thậm chí toàn bộ giới xã hội thượng lưu ở An Thành hầu như đều biết, con gái duy nhất của Dung gia - Dung Thiển Tô thích Cố Bắc Niên.

    Thậm chí, cô ấy vì theo đuổi Cố Bắc Niên, không chút do dự dùng hết tất cả mọi tâm tư cùng thủ đoạn.

    Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình..

    Dung Diệc Sâm chẳng muốn nói gì thêm với cô ấy, cô em gái này của anh đặc biệt mắt toét, nhất quyết phải là Cố Bắc Niên, người khác nói cái gì cũng không nghe.

    "Vậy em cứ tiếp tục mất mặt đi."

    Dung Diệc Sâm đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, Dung Thiển Tô cũng đi theo vào.

    Dung Thiển Tô cười lấy lòng: "Anh, tối hôm qua sao anh không tới nhà cũ Dung gia? Sắc mặt ông nội rất khó coi."

    "Tạm thời có chuyện."

    "Có chuyện gì?" Dung Thiển Tô hỏi, "Em có nhắc tới chuyện anh kết hôn với Cố Bắc Niên, lại nói cho anh ấy biết, anh thả bồ câu* tất cả mọi người ở Dung gia. Anh đoán xem, anh ấy nói gì?"

    Thả bồ câu*: Hiểu như cho leo cây

    Dung Diệc Sâm có trực giác, trong miệng Cố Bắc Niên sẽ không nói ra được lời tốt đẹp gì.

    Quả nhiên, Dung Thiển Tô cười trộm: "Anh ấy nói, chắc chắn là đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đêm tân hôn anh chìm trong sự ôn nhu của chị dâu, không nỡ rời đi."

    Dung Diệc Sâm nhíu mày: "Cố Bắc Niên biết được rất nhiều. Em nói xem, sao cậu ấy có nhiều kinh nghiệm như vậy?"

    Nụ cười của Dung Thiển Tô lập tức đông cứng trên khuôn mặt.

    "Anh!"

    "Cố Bắc Niên là cao thủ tình trường, em không kiểm soát được cậu ta đâu."

    "Anh.. Anh ấy chỉ là gặp dịp thì chơi!" Dung Thiển Tô nói, "Em hiểu anh ấy là người như thế nào."

    "Em có thể tiếp tục lừa gạt mình."

    "Anh đừng làm em sợ." Dung Thiển Tô khẽ hừ một tiếng, "Anh, rốt cuộc khi nào em mới có thể gặp chị dâu?"

    Dung Diệc Sâm bình tĩnh đáp: "Sớm hay muộn em sẽ gặp được."

    Cửa thang máy mở ra, Dung Diệc Sâm bước ra ngoài, Giang Chỉ nở nụ cười lịch sự với Dung Thiển Tô, sau đó chạy nhanh đi theo.

    Rất nhanh, Dung Diệc Sâm vùi đầu vào trong công việc, mở các cuộc họp, gặp khách hàng, ký các văn kiện quan trọng.

    *

    Biệt thự Vọng Thu.

    Tống Thần Ngữ ngâm mình trong bồn tắm rất thoải mái, mê man ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì nước đã lạnh.

    Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, nhưng.. Lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ, cô rất xấu hổ vì lạc đường.

    Tầng hai này sao có nhiều hành lang như vậy, cô đi tới đi lui như sắp muốn ngất đi cũng không thấy cầu thang ở đâu.

    "Dung Diệc Sâm này, xây chỗ này lớn như vậy làm gì, còn thiết kế phức tạp như vậy.."

    Ngay khi Tống Thần Ngữ nhỏ giọng oán giận, cuối hành lang, xuất hiện một người đàn ông trung niên ước chừng khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hiền lành, tinh thần sáng láng, chắp hai tay ở trước mặt.

    "Thiếu phu nhân, chào buổi sáng."

    Tống Thần Ngữ bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho sợ hết hồn: "Ông.. Ông là?"

    "Thiếu phu nhân, tôi là quản gia của biệt thự Vọng Thu, Kỷ Hách."

    Tống Thần Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, nhất định là cô lang thang quanh chỗ này, bị quản gia thấy được.

    Cô ha ha che giấu sự xấu hổ: "Hóa ra nơi này gọi là biệt thự Vọng Thu, tên rất hay, là Dung Diệc Sâm đặt sao?"

    "Đúng vậy, Thiếu phu nhân."

    "Vậy.. Dung Diệc Sâm đâu?"

    Kỷ Hách vô cùng khách khí cười nói: "Dung tiên sinh đã đến công ty. Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi, bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho ngài."

    Không để lại bất kỳ dấu vết nào, Kỷ Hách đã giải quyết được sự xấu hổ khi bị lạc đường của Tống Thần Ngữ.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  7. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 26: Đúng là oan gia ngõ hẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng ăn xa hoa, người giúp việc đứng thành hai hàng, ngay khi Tống Thần Ngữ vừa bước vào, lập tức khom lưng cúi đầu chào: "Thiếu phu nhân, chào buổi sáng."

    Cái này hơi phô trương..

    Tống Thần Ngữ ăn bữa sáng, Kỷ Hách quy củ đứng ở một bên, rất có phong thái của một quản gia.

    Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng ăn, Tống Thần Ngữ vội vàng cầm lấy di động ấn nghe điện thoại.

    "Alo? Tống Thần Ngữ, cô không muốn làm công việc này nữa phải không? Hôm qua xin nghỉ một ngày, hôm nay mấy giờ rồi còn chưa thấy bóng dáng? Quản lý là tôi sắp phát điên rồi!"

    Giọng của quản lý cửa hàng thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của cô, lúc này Tống Thần Ngữ mới nhớ ra rằng.. mình quên đi làm.

    Cô nhanh chóng đáp lại: "Tôi sẽ đến ngay!"

    Tống Thần Ngữ vừa cúp điện thoại liền chạy nhanh ra ngoài, Kỷ Hách hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu? Cần chuẩn bị xe không?"

    "Không cần không cần."

    Cô là đi làm, có hợp lý không khi có xe có tài xế?

    Tống Thần Ngữ làm việc trong một cửa hàng đồ cưới, làm trợ lý cho một nhà thiết kế váy cưới. Cô vẫn còn đang thực tập.

    Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi Lâm Phàm qua đời, cô chuyển đến hẻm Ngô Đồng và tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân.

    Hai ngày này, bị Dung Diệc Sâm tra tấn, cô gần như quên mất việc đi làm.

    Lúc chạy tới cửa hàng, Tống Thần Ngữ xui xẻo bị quản lý cửa hàng bắt được.

    "Tống Thần Ngữ, cô vẫn đang trong thời gian thực tập đã tuỳ tiện xin nghỉ, hôm nay còn đến muộn hả?"

    "Quản lý.. Xin lỗi, hôm nay tôi sẽ tăng ca để bù giờ."

    Thái độ nhận sai của cô rất tốt, quản lý cũng không làm khó cô.

    Tống Thần Ngữ thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến chỗ Đường Mộng trước mặt: "Chị Đường, em xin lỗi vì tới muộn."

    Cô là trợ lý của Đường Mộng, đến muộn khẳng định làm lỡ không ít công việc.

    Đường Mộng là người vô cùng tốt, xua tay: "Không sao. Bây giờ em cầm bản thảo thiết kế này đi đến trung tâm thương mại Dung thị lấy bộ váy cưới trở về, tuyệt đối đừng làm hỏng nó."

    "Được, em sẽ đi ngay bây giờ."

    Tống Thần Ngữ duỗi tay cầm lấy bản thảo thiết kế, cô nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cảm thán: "Đẹp quá.. Chị Đường, khi nào em mới có thể giống chị, thiết kế ra một chiếc váy cưới đẹp như vậy."

    "Em rất có thiên phú, một ngày nào đó sẽ vượt qua chị." Đường Mộng cổ vũ cô, "Hãy tin vào bản thân."

    "Chiếc váy cưới này xem ra rất đắt.. Là thiên kim nhà ai đặt ạ?"

    "Con gái của Thị trưởng." Đường Mộng nói, "Cho nên em phải cẩn thận một chút."

    Tống Thần Ngữ đến trung tâm thương mại Dung thị, thuận lợi lấy được chiếc váy cưới rất có trọng lượng nặng trình trịch.

    Chiếc váy cưới này không thể tùy ý gấp, sẽ có nếp nhăn, đặc biệt là chiếc váy đắt tiền như vậy, chỉ có thể nâng trên tay cẩn thận từng li từng tí rồi mang về cửa hàng treo lên.

    Tống Thần Ngữ thầm ghen tị trong lòng, mặc váy cưới đẹp như vậy, lại được gả cho người mình yêu khẳng định rất hạnh phúc.

    Đâu giống cô, Dung Diệc Sâm cứ như vây cưới cô, ngoại trừ một tờ giấy kết hôn, ngay cả một sợi lông đều không có, thậm chí cô còn phải bù chính mình vào.

    "Ai nha, Tống Thần Ngữ, đúng là oan gia ngõ hẹp!"

    Một giọng nói chua ngoa ác ý vang lên, trong lòng Tống Thần Ngữ lộp bộp một chút, không phải đâu, cô sao có thể gặp Lâm Vãn Như ở đây?

    Lâm Vãn Như cầm ly cà phê, móng tay cô ta sơn màu đỏ tươi, một thân toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, cao ngạo nhìn cô.

    Tống Thần Ngữ vô thức ôm chiếc váy cưới chặt hơn một chút: "Cô.. Có chuyện gì?"
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  8. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 27: Giơ tay chính là một bạt tai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có việc gì. Trùng hợp gặp được cô nên lên tiếng chào hỏi." Lâm Vãn Như nói, "Diệc Sâm đã cảnh cáo tôi không thể tùy tiện động vào cô, tôi nào dám tìm cô kiếm chuyện?"

    Nghĩ đến Dung Diệc Sâm, Tống Thần Ngữ có chút tự tin hơn.

    "Tôi còn có việc." Cô nói, "Xin lỗi tôi đi trước."

    "Vội vã đi như vậy làm gì? Chiếc váy cưới trên tay cô rất đẹp." Lâm Vãn Như nói, bước lên phía trước một bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô.

    Móng tay đỏ tươi của cô ta xẹt qua chiếc váy cưới, trong lòng Tống Thần Ngữ đột nhiên có tiếng chuông báo động vô cùng mãnh liệt.

    Lâm Vãn Như cười cợt: "Chiếc váy cưới này xem ra rất đắt, không phải là chiếc váy cưới cô sẽ mặc trong đám cưới với Dung Diệc Sâm chứ?"

    "Chuyện này.. Không liên quan gì tới cô."

    Tống Thần Ngữ gắt gao che chở chiếc váy cưới, cô sợ Lâm Vãn Như sẽ làm ra chuyện xấu gì.

    Nếu như chiếc váy này xảy ra chút vấn đề gì, công việc này của cô khẳng định khó giữ được.

    "Tôi nghĩ không thể nào là của cô. Đường đường là Dung thiếu phu nhân, cần gì phải tự mình tới trung tâm thương mại Dung thị để lấy váy cưới?"

    Lâm Vãn Như nói, một nụ cười xấu xa chợt loé lên trong mắt cô ta.

    Tống Thần Ngữ chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy Lâm Vãn Như "A" một tiếng.

    "Xin lỗi, trượt tay." Lâm Vãn Như cười nói, "Bây giờ phải làm sao?"

    Cà phê trong tay cô ta toàn bộ đều đổ lên váy cưới, để lại một vệt lớn vết bẩn màu nâu!

    Tống Thần Ngữ tức giận đến cả người phát run: "Lâm Vãn Như!"

    Cô ta rõ ràng đang cố ý!

    Tống Thần Ngữ càng tức giận, Lâm Vãn Như càng vui vẻ cười: "Hay để tôi tìm người mang đến tiệm giặt quần áo, giúp cô giặt sạch, dù sao cũng là lỗi của tôi.."

    Nói xong, Lâm Vãn Như chạm vào vết bẩn dính cà phê trên váy cưới, hai tay dùng sức kéo, lớp ren mỏng như cánh ve lập tức bị cô ta xé toạc.

    Tống Thần Ngữ không thể nhịn được nữa.

    Cô giơ tay tát Lâm Vãn Như một bạt tai, "Bốp" một tiếng giòn vang, mặt của Lâm Vãn Như đều nghiêng qua một bên.

    "Cô đánh tôi?" Lâm Vãn Như bụm mặt, không dám tin nhìn cô, "Tống Thần Ngữ, cô lại dám đánh tôi?"

    "Lâm Vãn Như, đừng khinh người quá đáng!" Tống Thần Ngữ chỉ vào mũi cô ta, "Trước kia tôi nhường cô, không phải tôi nhu nhược mà là vì nhìn mặt mũi của Lâm Phàm!"

    "Cô là cái thá gì? Lâm gia chúng tôi dùng tiền mua cô về làm vợ, kết quả còn có số khắc chồng, bây giờ cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô nghĩ rằng gả cho Diệc Sâm, cô liền biến thành phượng hoàng rồi hả?"

    Lâm Vãn Như nói xong, trở tay muốn tát lại cô!

    Cô ta không thể uổng công chịu đựng bị Tống Thần Ngữ tát một cái này.

    Tống Thần Ngữ hất tay cô ta ra: "Cô muốn đánh tôi? Không có cửa đâu, Lâm Vãn Như, tôi sẽ không lại nhường cô!"

    "Tống Thần Ngữ, hôm nay tôi không trả lại mối thù bị tát này, tôi không phải họ Lâm!"

    Gây ra động tĩnh lớn như vậy, các nhân viên bảo vệ trong trung tâm đều chạy đến, lập tức kéo hai người ra.

    Theo sau, giám đốc trung tâm cũng tới, vừa nhìn thấy Lâm Vãn Như, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười: "Lâm tiểu thư, đây là.. Xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Báo cảnh sát!" Lâm Vãn Như nổi giận đùng đùng nói, "Người phụ nữ này đánh tôi!"

    Giám đốc quay đầu lại nhìn Tống Thần Ngữ một chút. Tống Thần Ngữ vẫn luôn cúi đầu, đau lòng nhìn chiếc váy cưới vừa bẩn vừa rách. Xong rồi, e rằng công việc này thật sự không giữ được rồi.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  9. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 28: Thiếu phu nhân ở trung tâm thương mại Dung thị đánh nhau với người khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên Giám đốc nghĩ thầm, người của Lâm gia, ông ta không đắc tội nổi.

    Nghe nói Dung phu nhân có ý định để Lâm tiểu thư làm con dâu. Nếu như việc này thành, đến lúc đó, Lâm Vãn Như chính là vợ ông chủ của ông ta.

    Cho nên.. Trong chuyện này, nên thiên vị ai, rất rõ ràng.

    "Vị tiểu thư này." Tên giám đốc hắng giọng một cái, nhìn Tống Thần Ngữ, "Cô xin lỗi Lâm tiểu thư trước, chúng ta sẽ lại nói đến chuyện khác. Nếu như báo cảnh sát, sẽ không tốt đối với cô."

    "Tôi xin lỗi?" Tống Thần Ngữ nói, "Không có cửa đâu! Hiện tại ông lập tức điều tra lại camera giám sát, nhìn xem đến tột cùng ai là người gây sự trước!"

    Cô không tin, Lâm Vãn như vẫn có thể nói đen thành trắng!

    Sắc mặt Lâm Vãn Như thay đổi, nếu như điều tra camera, chân tướng rõ ràng, cô ta sẽ yếu thế hơn.

    Vì vậy, cô ta liền nháy mắt ra hiệu cho tên giám đốc.

    Tên giám đốc lập tức hiểu ý, nói với Tống Thần Ngữ: "Camera giám sát này không thể tùy tiện điều tra. Mặc kệ thế nào, cô đánh người là sai, mau xin lỗi."

    Xa xa, vệ sĩ vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tống Thần Ngữ trong bóng tối, móc điện thoại ra.

    Dung Diệc Sâm đang ngồi trong văn phòng làm việc, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh không thèm nhìn vào màn hình liền ấn nghe: "Alo?"

    "Dung tiên sinh, thiếu phu nhân ở trung tâm thương mại Dung thị đánh nhau với người ta."

    "Tôi sẽ tới ngay."

    Dung Diệc Sâm ném văn kiện trong tay qua một bên, bước nhanh tiêu sái ra khỏi văn phòng.

    Lúc chạy tới nơi, anh nhìn thấy Tống Thần Ngữ đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay ôm một quả cầu lụa trắng, không biết là thứ gì.

    Dung Diệc Sâm không chút suy nghĩ, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên ôm vào trong ngực: "Tống Thần Ngữ, tôi mới không để ý đến em một lúc, em lại gây rắc rối rồi sao?"

    Cô ngây người nhìn anh: ".. Dung Diệc Sâm? Sao anh lại tới đây?"

    "Em nói xem tại sao tôi lại đến?" Ánh mắt Dung Diệc Sâm nặng nề, "Bị thương chỗ nào?"

    Tống Thần Ngữ lắc đầu: "Tôi không bị thương."

    Bị thương, là chiếc váy cưới trong ngực cô.

    Dung Diệc Sâm nhíu mày: "Không phải em đánh nhau với người khác sao?"

    "Đúng vậy." Tống Thần Ngữ trả lời, "Nhưng mà, là tôi đánh cô ta, không phải cô ta đánh tôi."

    Nghe cô nói như vậy, Dung Diệc Sâm giật giật khóe miệng: "Lần này rất có bản lĩnh, không tồi."

    Là cô ấy đánh người khác, không chịu thiệt cũng không bị thương, vậy là anh yên tâm rồi.

    Tên giám đốc ở một bên chết lặng nhìn một cảnh này.

    Chuyện nhỏ như vậy lại có thể kinh động đến Dung tổng?

    Hơn nữa, tại sao Dung tổng vừa đến, chẳng thèm qua tâm tiểu thư Lâm Vãn Như, ngược lại lại là quan tâm người phụ nữ này trước?

    Nhưng mà, ông ta sẽ không thể ngờ, cảnh tượng tiếp theo càng khiến ông ta trợn mắt há hốc mồm.

    Tống Thần Ngữ nhìn Dung Diệc Sâm, thấy anh còn cười, cơn lửa giận không rõ trong lòng chợt trào ra.

    "Dung Diệc Sâm! Anh còn cười, anh còn không biết xấu hổ cười!" Cô tức giận ném chiếc váy cưới lên người anh, "Đều là anh, đều tại anh!"

    "Trách tôi?"

    "Nếu không phải anh, Lâm Vãn Như sẽ hết lần này đến lần khác tìm tôi gây phiền phức sao? Bây giờ thì hay rồi, váy cưới đã bị làm hỏng, tôi với Lâm Vãn Như trở mặt, công việc cũng khó giữ được rồi!"

    Tuy rằng trước kia, lúc cô chăm sóc Lâm Phàm thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp xúc với Lâm Vãn Như. Lâm Vãn Như không để ý đến cô, nhưng bọn họ cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.

    Từ khi cô và Dung Diệc Sâm gặp nhau, Lâm Vãn Như chính là thích nhắm vào cô, như thể cô chỉ hít thở không khí thôi cũng là sai.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  10. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 29: Cô ấy đánh cô, thì sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm vươn tay bắt được quả cầu vải trắng mà cô ném qua, lúc này anh mới nhìn rõ, thứ cô vẫn luôn ôm là một chiếc váy cưới.

    Tuy nhiên mặt trên có một mảng lớn vết bẩn màu cà phê, lại còn bị rách.

    Xem ra lần này, cô thật sự bị chọc giận.

    Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người giám đốc: "Cô ấy đánh Lâm Vãn Như?"

    "Dung tổng, là vâng.. Đúng vậy. Cô.. cô cô cô ấy cùng tiểu thư Lâm Vãn Như xảy ra mâu thuẫn."

    Dung Diệc Sâm xoay người, bây giờ anh mới nhìn thấy Lâm Vãn Như đang đứng ở một bên, lúc nãy sự chú ý của anh đều đổ dồn lên người Tống Thần Ngữ, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác.

    "Diệc Sâm.." Lâm Vãn Như tỏ vẻ đáng thương, cố ý cho anh xem vết đỏ ở trên mặt, "Tống Thần Ngữ, là cô ta đánh tôi. Anh phải cho tôi một lời giải thích."

    Trên mặt Lâm Vãn Như có năm dấu tay, nhìn rất rõ, không hề biến mất.

    Có thể thấy, một tát này của Tống Thần Ngữ xuống tay rất nặng.

    Tống Thần Ngữ tức giận nhìn Lâm Vãn Như đang giả vờ đáng thương, khi nhìn Dung Diệc Sâm cô lại càng tức giận hơn.

    "Tôi đánh cô ta, thì sao!" Tống Thần Ngữ nói, "Dung Diệc Sâm, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây, về nhà lại nói!"

    Ngoài dự đoán, Dung Diệc Sâm vậy mà chiều theo ý cô: "Được, chúng ta về nhà nói."

    Kỳ thực, lời này của Tống Thần Ngữ rất ái muội, người bình thường có thể cùng Dung Diệc Sâm về nhà, sống chung dưới một mái hiên sao?

    Chỉ là cô đang nhất thời nổi nóng, không quan tâm nhiều như vậy.

    Tống Thần Ngữ lại trừng mắt nhìn Lâm Vãn Như, bình tĩnh giật lấy chiếc váy cưới trong tay anh rồi bỏ đi không quay đầu lại.

    Chết chắc rồi.. Cô phải nghĩ cách sửa lại váy cưới.

    Đừng nói chiếc váy cưới này đắt tiền cỡ nào, còn là của thiên kim nhà thị trưởng, cô đắc tội không nổi!

    Tống Thần Ngữ bỏ đi mà không quay đầu lại, vứt lại mớ hỗn độn ở đây, mặc kệ.

    Dung Diệc Sâm nhìn bóng lưng của cô, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều.

    Thấy Tống Thần Ngữ đi rồi mà Dung Diệc Sâm vẫn luôn nhìn cô ấy rời đi, trong lòng Lâm Vãn Như cực kỳ không cam lòng!

    "Diệc Sâm.." Lâm Vãn Như cố tình dịu giọng, "Chuyện này, anh phải cho tôi một câu trả lời."

    Tên giám đốc nói: "Dung tổng, thật ra chuyện là như vậy, Lâm tiểu thư vừa nói chuyện với.."

    Dung Diệc Sâm quay người lại, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không muốn nghe chuyện gì xảy ra hết."

    Lâm Vãn Như nói: "Nhưng cô ta đánh tôi, đây là thật! Đầu đuôi câu chuyện thế nào anh không muốn biết một chút sao!"

    "Cô ấy đánh cô." Dung Diệc Sâm gật đầu, dừng một chút, "Thì sao?"

    Lâm Vãn Như ngạc nhiên nhìn anh, không dám tin vào tai mình vừa nghe được.

    "Cô ấy muốn đánh ai thì đánh, tôi cho phép." Dung Diệc Sâm lại nói, "Vì sao cô cứ phải tìm cô ấy gây phiền phức?"

    "Tôi chỉ không cẩn thận đổ cà phê.."

    Dung Diệc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Lại thuận tiện không cẩn thận xé rách váy cưới?"

    "Tôi.."

    Dung Diệc Sâm cắt ngang lời nói của Lâm Vãn Như: "Bởi vì cô, mà cô ấy tức giận với tôi. Tổn thất này, cô gánh chịu nổi không?"

    "Sao anh có thể thiên vị cô ta như vậy!" Lâm Vãn Như tức đến phát khóc, "Rõ ràng là cô ta làm sai!"

    "Lâm Vãn Như, cô nên biết rằng tôi ghét nhất là người khác nói dối."
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...