Ngôn Tình [Edit] Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh - Thanh Phong Vãn Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Giang Uyển Quỳnh, 19 Tháng mười một 2020.

  1. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 50: Nhát gan rồi lại tiện đường đi

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có Giang Tiểu Vũ thao thao bất tuyệt, Nhuận Lăng nên Nhuận Lăng càng lười nói chuyện hơn so với ngày thường.

    Anh ngẫu nhiên cũng lấy một miếng điểm tâm nếm thử. Anh mặc kệ thân phận mới tân hôn của mình khiến người ta chú ý thế nào.

    Ông Nhuận rất vừa lòng. Hai vợ chồng Nhuận Lăng rời đi thì ông rất luyến tiếc.

    Nhuận Bình và Chu Tử Kỳ vẫn không ra ngoài. Khi hai vợ chồng từ biệt ra về thì họ vẫn ở trong phòng.

    Kiều Tư Hoa cũng không xuất hiện.

    Chỉ có Kiều Tư Dung, mặc kệ trong lòng lại dày vò, cô vẫn kiên trì ngồi đối diện Nhuận Lăng.

    Cô ta nhìn hai vợ chồng Nhuận Lăng thỉnh thoảng lại thân mật.

    Kiều Tư Hoa khóc lóc rời đi, Giang Tiểu Vũ cảm thấy là có quan hệ với mình nên không muốn làm em của cô ấy ở trong đại sảnh không người hỏi thăm. Vì vậy mà Giang Tiểu Vũ còn chào hỏi với Kiều Tư Dung.

    Kiều Tư Dung đối với Giang Tiểu Vũ thì nho nhã lễ độ nhưng cô ta vẫn luôn nhìn về phía Nhuận Lăng. Cô ta do dự mở miệng:

    - Anh Lăng.

    Giang Tiểu Vũ ngốc nghếch cuối cùng cũng đã hiểu ra một chút. "Cảm giác thật kỳ quái."

    Giang Tiểu Vũ dùng cánh tay chạm chạm Nhuận Lăng:

    - Gọi anh kìa.

    Biểu cảm của Kiều Tư Dung như cô là người cướp đoạt gì đó.

    Giang Tiểu Vũ cũng chỉ có thể đem mọi chuyện vứt qua cho Nhuận Lăng. Cô muốn xem anh sẽ nói thế nào.

    Nhuận Lăng âm trầm nhìn cánh tay Giang Tiểu Vũ: "Có dám lại làm nữa không? Anh mà nội thương thì em có thể phải đem anh khiêng trở về đấy."

    - Cô có việc gì?

    Giang Tiểu Vũ không nhìn anh nên anh đành phải đem ánh mặt đặt ở trên người Kiều Tư Dung.

    Kiều Tư dung vô cùng vui vẻ. Nhuận Lăng cuối cùng cũng nhìn mình rồi. "Giọng điệu của anh ấy cũng nhẹ nhàng không ít nữa."

    - Em nghe dì nói, anh Lăng dọn đến chung cư Ánh Nắng Ban Mai, mà em cũng vừa mới mua phòng ở đó. Chúng ta vừa lúc tiện đường, chi bằng cùng nhau đi.

    Thấy Nhuận Lăng không dao động, cô ta bỏ thêm một câu:

    - Em nhát gan lắm, đêm khuya không dám một mình lái xe.

    Nhuận Lăng nhíu mày: "Không dám lái xe mà có thể đến nhà họ Nhuận. Dù sao nhà này cũng có phòng cố định cho khách. Còn việc cô ta mua nhà ở chung cư Ánh Nắng Ban Mai khi nào? Mình nhớ rõ là chung cư Ánh Nắng Ban Mai không có phòng bán mà."

    Giang Tiểu Vũ cảm giác hai người này có chút kỳ quái, nhưng tiện đường nên cô cũng không keo kiệt:

    - Đi cùng nhau đi, cô ở tầng mấy của chung cư Ánh Nắng Ban Mai vậy?

    Nhuận Lăng lại đem ánh mắt âm trầm hướng về phía Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ xấu hổ cười cười: "Hình như xe này không phải mình lái. Mình đồng ý có hơi tùy tiện rồi."

    "Nhưng Kiều Tư Dung là em của em dâu anh ấy mà. Hôm nay anh chọc em dâu khóc nên đưa em gái của cô ấy về cũng là việc đương nhiên. Tiện đường mà, còn có mình nữa thì làm sao có chuyện gì được."

    Kiều Tư Dung nhìn Giang Tiểu Vũ nhiệt tình thì cảm giác mọi chuyện cô đều thế Nhuận Lăng quyết định. Điều này khiến Kiều Tư Dung không thoải mái.

    Nhưng chỉ cần có thời gian nhiều ở cùng Nhuận Lăng thì cô ta vẫn tình nguyện không để ý tới Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ vừa nghe Kiều Tư Dung nói ra địa chỉ thì cảm thấy rất quen thuộc. Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vui vẻ mở miệng:

    - Đó không phải là ở dưới lầu nhà tôi sao. Thật tốt quá. Vừa lúc cô gái đi ngoài đường không an toàn, vậy chúng tôi đưa cô về nhà đi.

    Nói xong, cô liền kéo Kiều Tư Dung đi ra khỏi nhà lớn, trực tiếp ngồi vào xe mà quản gia đã sai người lái lại đây.

    Nhuận Lăng đen mặt đi theo ngồi lên xe. Độ ấm trong xe dần biến thành băng lạnh.

    Nhuận Lăng không lái xe, mặt đen nhìn Giang Tiểu Vũ ngồi ở phía sau.

    "Sao? Xem Nhuận Lăng mình là tài xế chung cư Ánh Nắng Ban Mai hay gì?"

    Giang Tiểu Vũ cuối cùng cũng hiểu được. Cô từ ghế sau chuyển lên ghế phụ bên cạnh ghế lái của Nhuận Lăng. Cô còn ngoan ngoãn thắt kỹ đai an toàn. Sau đó cô vô tội nhìn Nhuận Lăng đang có sắc mặt không tốt.

    Kiều Tư Dung ở ghế sau cứ thế mà nhìn không chớp mắt ghế trước.

    Cô ta phát hiện, cho dù cô ta có ngồi cùng một xe đi nữa thì trong mắt Nhuận Lăng vẫn không có sự tồn tại của mình

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  2. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 51: Tiếng khóc nửa đêm

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Tiểu Vũ nhạy bén phát hiện ánh mắt sau lưng thì liền quay đầu xin lỗi:

    - Tư Dung, ngại quá. Tay Nhuận Lăng bị chuột rút rồi, chờ anh ấy một chút là có thể đi rồi.

    Nói xong, cô cầu cứu nhìn Nhuận Lăng đang ngồi bất động, nhỏ giọng nói:

    - Hay là để em lái đi.

    Nhuận Lăng không
    muốn nói chuyện. Anh chụp lấy tay lái liền khởi động xe chạy với tốc độ run sợ mà về chung cư Ánh Nắng Ban Mai. Trên đường đi anh vẫn cứ lạnh mặt như vậy.

    Tuy rằng đã thắt chặt đai an toàn nhưng Giang Tiểu Vũ vì mạng nhỏ của mình mà nắm chặt tay vịn. Dọc đường đi, tim của cô như bay tới cổ họng.

    "Không có việc gì mà lái xe nhanh như vậy làm gì? Bị phạt bộ không cần tiền hay sao hả?"

    Người tốt làm tới cùng,
    lúc tới thang máy, Giang Tiểu Vũ còn thuận tiện mà nhấn lầu 38. Thang máy đi lên, Kiều Tư Dung đột ngột mở miệng:

    - Anh Lăng, em có thể đơn độc nói chuyện với anh không?

    Giang Tiểu Vũ yên lặng quay đầu sang một bên.

    Nhuận Lăng không mở miệng.

    - Em có chuyện rất quan trọng. Anh có thể ở lầu 38 dừng một chút không?

    Kiều Tư Dung không buông tay.

    Giang Tiểu Vũ lúc này
    thật sự là không muốn buông người: "Lầu 38. Đó không phải là nhà của người ta hay sao. Nếu đi đến thì không tốt chút nào."

    Cô cũng rất sĩ diện.

    "Nhưng, cách một tầng, nói vài câu liền đi thì chắc không sao đâu."

    - Tới rồi. Nhuận Lăng, anh cũng đi ra ngoài đi.

    Vừa đến lầu 38, Kiều Tư Dung liền đi ra ngoài chờ.

    Lúc cô ta không còn ôm hi vọng thì Giang Tiểu Vũ ấn nút tạm dừng, mở miệng để Nhuận Lăng đi ra.

    Nhuận Lăng
    không còn là vẻ âm trầm nữa mà thay vào đó là bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ hoảng hốt.

    "Làm sao vậy? Mình vừa phạm phải tội gì sao? Anh ấy nhìn mình như vậy là muốn tối mình mơ ác mộng à?"


    Nhuận Lăng nhìn bà xã ngốc nghếch chẳng biết chuyện gì rồi nhấc chân ra thang máy.

    Anh nhìn người đứng ở trước mặt, lạnh lùng mở miệng:

    - Có chuyện thì nói. Đã khuya rồi.


    Câu nói có ý là: "Có chuyện thì nói mau. Đều mệt mỏi cả."

    - Anh Lăng, vì sao anh lại muốn cùng Giang Tiểu Vũ kết hôn?

    Kiều Tư Dung nắm chặt tay, nhịn xuống mà rơi lệ. "Em vẫn đang đợi, vẫn luôn ở đây mà chờ đợi.
    Nếu Nhuận Lăng muốn kết hôn thì phải nghĩ đến người đó là mình chứ."

    Cô biết Nhuận Lăng là một người đàn ông cảm tình nhạt nhẽo. Anh không cho người con gái được tình yêu nhưng cô chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi. Anh không yêu cô cũng không sao cả.

    Nhuận Lăng
    bỏ tay vào túi, lạnh lẽo dựa vào vách tường, lạnh lạnh mở miệng:

    - Đây là chuyện quan trọng mà cô nói à?

    Giọng điệu của anh có chút châm chọc.

    Kiều Tư Dung nghe ra ý trong miệng Nhuận Lăng thì trong lòng chua xót:

    - Chẳng lẽ nó không quan trọng sao?

    Có chuyện gì đau đớn bằng chuyện người mình yêu lại kết hôn với người khác. Nghĩ tới cô càng thêm khủng hoảng.

    Nhuận Lăng lạnh lẽo nhìn Kiều Tư Dung.
    Ánh sáng ở hành lang đều tụ tập chiếu trên người anh.

    Ánh đèn sáng tỏ nhưng lại không có độ ấm. Nó giống như tính cách của anh vậy:

    - Nếu không có chuyện khác. Tôi đi đây.

    - Được, ngủ ngon, anh Lăng.

    Sợ một lúc nữa sẽ làm lớn chuyện nên Kiều Tư Dung quyết định để Nhuận Lăng rời đi.

    Cô cứ vậy mà đứng đó nhìn Nhuận Lăng rời đi. Anh thậm chí không chờ thang máy mà trực tiếp đi thang bộ.

    Cô nhìn bóng dáng của anh muốn nắm giữ cũng không được. Cô mềm mại trượt xuống vách tường.

    Cô quỳ gối. Cả hành lang đều là tiếng khóc của cô.

    Giang Tiểu Vũ còn ở khai mật mã, liền thấy Nhuận Lăng đi nhanh đã đi tới, không khỏi nhìn hạ thân sau thang máy, "Ngươi không có việc gì bò cái gì thang lầu, hơn phân nửa đêm, ta còn tưởng rằng là cái gì thanh âm đâu."


    Đang mở mật mã thì thấy Nhuận Lăng đã đi tới. Cô nhìn thang máy sau người rồi nói:

    - Anh đi thang bộ làm gì vậy? Hơn nửa đêm, em còn tưởng là thanh âm gì nữa đó.

    Nhuận Lăng lười xem Giang Tiểu Vũ. Sau khi mở cửa xong, anh dẫn đầu đi vào, để lại cho Giang Tiểu Vũ một hình bóng giận dỗi.

    Giang Tiểu Vũ vô tội sờ sờ mũi.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    ruaxl7banta thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  3. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
  4. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 53: Phòng bếp oán niệm

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Lăng không cảm thấy chỗ nào buồn cười, cho nên không cười.

    "Trời xanh tha cho ai? Tương lai còn dài. Chờ xem."

    - Tốt lắm. Đi làm cho anh bữa khuya đi, phu thê phổi phiến.

    Nhuận Lăng lạnh lùng tiếp lời.

    - Hả?

    Giang Tiểu Vũ cười cứng đờ.

    "Mình nghe không lầm chứ? Hơn nửa đêm muốn ăn phu thê phổi phiến, thần kinh ung thư rồi à."

    Giang Tiểu Vũ rất không muốn làm đồ ăn kia, kì kèo nói:

    - A, Nhuận Lăng, hơn nửa đêm rồi ăn phu thê phổi phiến không tốt đâu. Nó quá cay. Nếu anh bị nóng thì hôm sau tỉnh lại sẽ nổi mụn đó.

    Nhuận Lăng cười như không cười nhìn Giang Tiểu Vũ, ngôn ngữ có chút phiêu:

    - Nóng quá cũng không sao. Không phải còn có em đấy ư?

    "Hả? Có ý gì vậy?"

    Giang Tiểu Vũ lùi ba bước, tay ôm trước ngực.

    "Mình không phải bình chữa cháy. Nóng quá kêu mình làm gì."

    - Nhanh làm đi. Đừng vô nghĩa.

    Nhuận Lăng nắm tay Giang Tiểu Vũ ném vào phòng bếp. Anh còn thuận tiện mà đóng cửa bếp lại.

    Đầu óc Giang Tiểu Vũ rối loạn làm gì mà có tâm tình nấu phu thê phổi phiến.

    Nhưng nếu cô không làm thì người xấu - Nhuận Lăng nhất định sẽ không cho cô ra ngoài.

    Cô cảm thấy mình rất khổ:

    - Nếu không mai mốt em làm nha. Giờ ăn xong mà đi ngủ thì sẽ mập đó.

    - Nhanh làm đi.

    Nhuận Lặng ném cho Giang Tiểu Vũ ba chữ.

    Sau đó anh liền ngồi vào ghế ở phòng bếp với một bộ dáng rất kiên nhẫn chờ.

    Giang Tiểu Vũ đành phải nhận mệnh. Cô mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn quen thuộc. Sau đó cô đem chúng sắp xếp lại. Trong nháy mắt phòng bếp vang lên tiếng "bang bang" cắt rau.

    Mắt Nhuận Lăng mang theo ý cười nhìn bà xã vội vội vàng vàng: "Ừm, có cảm giác của người rửa tay làm canh thang. Đêm khuya nhưng vẫn rất ấm lòng."

    Khóe miệng anh câu lên. Ngũ quan của anh nhu hòa làm cho phồn hoa của thế gian đều trở nên kém sắc.

    Giang Tiểu Vũ lau nước mắt, nước mũi mà hoàn thành món phu thê phổi phiến. Ý nghĩ quanh co khúc khuỷu trong đầu, cô cũng sớm vứt lên tận trời rồi.

    Bấy giờ cô cũng chỉ có mắng thầm Nhuận Lăng: "Làm quỷ gì thế không biết? Hơn nửa đêm còn đòi thức ăn. Xem mình là người làm công của quán ăn khuya à?"

    Một bụng oán niệm, Giang Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng nhìn món phu thê phổi phiến thành công.

    Cô tà ác muốn thêm một chút gia vị vào trong món ăn nhưng lại cảm thấy ánh mắt sau lưng quá đáng sợ nên thôi.

    Nếu cô bỏ thêm thứ không nên bỏ không biết là cô có thể bị treo lên mà bị đánh một trận hay không.

    - Đã làm xong rồi, Nhuận đổng đại nhân.

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy mình là hầu gái mà anh mời tới.

    Nhuận Lăng từ trên ghế đứng lên, xoay người liền ra khỏi phòng bếp.

    Giang Tiểu Vũ oán niệm bưng phu thê phổi phiến đi theo.

    Đừng hỏi vì sao cô không nấu cơm, ai bảo anh không nói làm chi, không phải sao?

    Nhuận Lăng ngồi vào bàn. Giang Tiểu Vũ cẩn thận đem phu thê phổi phiến để trước mặt anh.

    Sau đó cô đem chén nhỏ và đũa dọn lên.

    Cô đứng một bên, giơ tay:

    - Nhuận đổng đại nhân, mời dùng chậm.

    Phu thê phổi phiến tỏa hơi nóng, hương vị cay nồng sặc mũi. Mà nó chui vào mũi hai người, đặc biệt là Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng mũi nhìn về phía bày đồ ăn.

    "Phu thê phổi phiến quả nhiên danh bất hư truyền."

    Giang Tiểu Vũ đứng thật xa, hô hấp nhẹ nhàng. Cô thấy Nhuận Lăng không động đũa thì mở miệng:

    - Nếu bữa khuya em làm cho anh xong rồi thì hẳn là không có chuyện của em nữa rồi nhỉ? Em có thể quay về tắm rửa rồi ngủ không?

    "Mình nấu ăn khổ như vậy rồi. Mình không muốn tiếp tục ngốc ở nơi này mà hít mùi món phu thê phổi phiến nữa. Như vậy thì cái mũi của mình sẽ không nhạy mất thôi."

    Nghĩ vậy, Giang Tiểu Vũ liền muốn cất bước chạy đi ngay.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
  5. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 54: Đúng lý hợp tình sai

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người thường gặp tình huống đặc thù như vậy cũng có ý muốn chạy nước rút để phân cao thấp cùng quán quân.

    Giang Tiểu Vũ nắm tay lại, mắt nhìn về phía cửa như liền lao đi mất.

    - Anh không ăn ớt cay.

    Nhuận Lăng không ngó lên mà chỉ lạnh lạnh nói.

    Giang Tiểu Vũ muốn giả bộ như không nghe thấy nhưng cũng khá khó. Bởi vì tay Nhuận Lăng không biết từ khi nào đã nắm lấy tay cô.

    "Buông bảo bảo ra."

    Giang Tiểu Vũ đau khổ khóc không ra nước mắt.

    - Anh nói gì cơ?

    Giang Tiểu Vũ cho rằng mình nghe nhầm.

    Nhuận Lăng nắm lấy tay Giang Tiểu Vũ không bỏ, đôi mắt chợt lóe. Anh tốt bụng nhắc thêm một lần nữa:

    - Giang Tiểu Vũ, anh không ăn ớt cay.

    - Không ăn ớt cay, vậy anh chọn phu thê phổi phiến làm gì? Chọn..

    "Chọn chết à."

    Nhận được ánh mắt đáng sợ của Nhuận Lăng, Giang Tiểu Vũ đành phải đem lời định nói nuốt trở lại.

    - Khụ khụ khụ.

    Giang Tiểu Vụ bị sặc nước miếng rồi.

    Nhuận Lăng lấy khăn giấy lau cho Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ bình tĩnh lại rồi thì nói:

    - Nếu không thì em đi nấu lại cho anh nha?

    Cô thề tuyệt đối sẽ không bỏ ớt cay nữa để cho Nhuận đổng đại nhân yên tâm ăn.

    - Không cần.

    Nhuận Lăng tốt bụng nói:

    - Quá muộn rồi, không cần phiền như vậy. Em giúp anh gắp ớt cay ra thì được rồi.

    Giang Tiểu Vũ nhìn ớt cay băm nhỏ xen lẫn với nhau: "Cái này làm sao mà lựa ra đây?"

    - Không phiền đâu. Em liền làm lại cho anh mà.

    Giang Tiểu Vũ tươi cười, kiên quyết cần mẫn một chút.

    "Không được, ta liền phải này chén phu thê phổi phiến, hơn nữa muốn cùng nhau ăn, ngươi ăn ớt cay, ta ăn thịt bò." Nhuận Lăng kiên quyết phản đối.

    - Không được, anh phải ăn chén phu thê phổi phiến này. Hơn nữa, anh muốn chúng ta cùng nhau ăn. Em ăn ớt cay, anh ăn thịt bò.

    Nhuận Lăng kiên quyết phản đối. Anh nhón người đem Giang Tiểu Vũ ấn trở lại.

    Giang Tiểu Vũ ngốc ngốc không biết sao lại như vậy thì Nhuận Lăng liền đem đũa nhét vào tay cô:

    - Em ăn trước đi.

    Giang Tiểu Vũ nắm chặt đũa nhìn về phía đồ ăn tươi sáng mà Nhuận Lăng đẩy lại. Cô làm sao cũng không có dũng khí gắp lấy.

    Một bàn tay của Nhuận Lăng đặt trên bàn ăn, một bàn tay cầm chén phu thê phổi phiến. Giang Tiểu Vũ cảm giác được áp bách lớn từ anh.

    Giang Tiểu Vũ mở to mắt khẩn cầu nhìn Nhuận Lăng.

    "Hu hu, không thể ăn hiếp mình như vậy."

    - Em đi lấy hai ly nước ấm và một đôi đũa nữa đi.

    Nhìn Giang Tiểu Vũ đáng thương như vậy thì Nhuận Lăng cũng hết giận, mở miệng phá vỡ trường hợp giằng co này.

    Giang Tiểu Vũ cười, chạy chậm cầm đồ đến.

    Trong lòng cô nghĩ: "Nhuận Lăng cũng không phải ma quỷ như vậy."

    Nhuận Lăng quay đầu nhìn bà xã nhảy nhót thì lắc đầu cười khẽ.

    Hai người ngồi cùng nhau, có nước ấm, có chén đũa, có một mâm phu thê phổi phiến như mọi thứ không phải là vấn đề gì.

    - Cay.

    Giang Tiểu Vũ lè đầu lưỡi ra mà dùng tay quạt gió. Cô bưng nước ấm uống mấy hớp liền, rồi cười nói:

    - Đã quá.

    Nhuận Lăng không có nhiều biểu cảm phong phú như vậy. Anh cầm đũa gắp hai miếng thịt bò ngẫu nhiên.

    - A, không phải anh nói, anh không ăn được ớt cay sao?

    Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng gắp một ít ớt cay bỏ vào trong miệng.

    Nhuận Lăng ăn, mặt không đổi sắc.

    - Lừa em đó.

    Nhuận Lăng đúng lý hợp tình nói.

    Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng: "Anh gặt người ta, anh còn có lý vậy sao?"

    - Hơn nửa đêm, anh làm em sợ. Anh có ý gì vậy?

    Giang Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng.

    - Là có ý!

    Nhuận Lăng vẫn như cũ đúng lý hợp tình nói.

    - A, em đánh chết anh.

    Giang Tiểu Vũ rốt cuộc chịu không nổi mà tức giận.

    Cô buông đũa đi đến trước mặt Nhuận Lăng. Cô nắm lấy áo ngủ của anh mà ra sức giằng xé.

    Nhuận Lăng nắm lấy hai bàn tay chơi xấu. Anh nhìn đôi mắt đang phẫn nộ của Giang Tiểu Vũ, lạnh lạnh mở miệng:

    - Em chắc chắn muốn xé áo choàng của anh?

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
  6. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 55: Gặp chỗ cũ

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Lăng nhìn cổ áo của mình bị kéo xuống.

    Giang Tiểu Vũ nhìn theo. Cô nuốt nước miếng, buông tay. Mắt cô cũng chuyển sang hướng khác.

    Nhuận Lăng thong thả ung dung sửa lại quần áo của mình rồi tự tại dựa vào ghế:

    - Em dọn nhà ăn và phòng bếp sạch sẽ đi.

    Giang Tiểu Vũ phồng mặt đem đồ trên bàn dọn dẹp.

    "Mình tới đây làm gì vậy? Nửa đêm bảo mẫu nào cũng nghỉ ngơi rồi."

    Giang Tiểu Vũ cầm chén đũa để vào bồn rửa rồi phẫn hận đem nửa chai nước rửa chén đổ vào. Sau đó cô cầm bắt đầu chùi rửa.

    Cô khôi phục nguyên dạng phòng bếp rồi nhìn đồng hồ treo trên tường.

    Hai giờ khuya.

    Tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.

    Người nào đó nên ngủ rồi.

    Giang Tiểu Vũ bỏ dép lê ra rồi rón rén từ phòng bếp vòng qua phòng khách lên lầu, sau đó đến phòng sách nhỏ của mình.

    Cô thuận lợi mà tới cửa phòng sách.

    Giang Tiểu Vũ tươi cười đầy mặt, ngọt ngào say lòng người mở cửa phòng sách ra. Cô phải nhào vào mà ngủ cho đến trưa mai.

    Nhuận Lăng ôm tay dựa trên tường mà nhìn Giang Tiểu Vũ cười say lòng người.

    Giang Tiểu Vũ run rẩy, tươi cười vặn vẹo.

    - Dọn dẹp xong rồi?

    Giọng nói của Nhuận Lăng trong đêm như nho đã được ướp lạnh, lạnh lùng như một loại rượu mê người.

    Giang Tiểu Vũ cứng đờ đứng tại chỗ.

    "Không dọn xong anh cũng không đứng đây chứ?"

    - Dọn xong rồi thì đi ngủ thôi.

    Nhuận Lăng tự quyết định mà duỗi eo, xoay người đi vào bên trong.

    Giang Tiểu Vũ đứng bất động ở cửa.

    Nhuận Lăng đi đến mép giường rồi kéo cửa ra, quay đầu lại cười với Giang Tiểu Vũ:

    - Ngủ ngon, quỷ nhỏ bướng bỉnh.

    Nói xong, anh liền biến mất ở cửa thông qua phòng kia.

    Giang Tiểu Vũ cắn môi dưới, oán hận nói:

    - Anh mới là bướng bỉnh, anh mới là quỷ.

    Cô ngã mạnh lên giường rồi mơ hồ đi vào mộng đẹp.

    Trong mộng, cô đuổi theo người gọi cô là "quỷ nhỏ bướng bỉnh" mười mấy con phố.

    Giang Tiểu Vũ bởi vì bị thương ở eo nên phải khoảng nửa tháng mới lành. Hiện tại vẫn là kỳ nghỉ của cô.

    Nhuận Lăng thì đối lập với cô. Sáng sớm anh đã đi làm. Giang Tiểu Vũ dậy trễ nên hai người không gặp nhau.

    Đến giữa trưa Giang Tiểu Vũ tỉnh lại. Cô đi đến phòng ăn mà dùng cơm trưa Tống Như Yên đã chuẩn bị.

    Di động bên cạnh sáng lên. Giang Tiểu Vũ cầm lên. Cô chưa kịp mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói nôn nóng:

    - Giang Tiểu Vũ, cậu không thể nào lại kém tớ được. Sao cậu lại để eo bị thương vậy? Sao lại gãy hả?

    Giang Tiểu Vũ uống nước. Bạn tốt của cô còn chưa nói xong.

    Cô mở loa ngoài rồi đặt lên bàn.

    - Nè, Giang Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì vậy? Cậu còn đó không?

    Bạn tốt nói không ngừng tận ba phút mới bắt đầu hỏi Giang Tiểu Vũ.

    Bây giờ Giang Tiểu Vũ mới cầm lấy di động:

    - Tớ ở đây. Sao cậu lại biết eo tớ bị thương vậy?

    Cô nhớ cô không gọi điện thoại kể khổ mà.

    - Tớ đi công tác về thì liền đến trường học của cậu. Giáo viên ở trường cậu nói cho tớ biết.

    Bạn tốt Hà Tiêu Phong trả lời.

    - Mà vấn đề không phải cái này. Vì sao eo cậu lại bị thương hả? Thành thật mà khai ngay đi.

    Giang Tiểu Vũ chớp chớp mắt.

    Thật là không được lừa gạt.

    - Lý do bị thương rất đơn giản thôi. Tớ không cẩn thận nên bị gãy.

    Giang Tiểu Vũ ấp úng nói.

    - Vậy cậu ở bệnh viện nào? Tớ đến thăm cậu.

    - Tớ xuất viện rồi.

    - Không thể. Cậu cũng không ở nhà mà.

    - Cái đó..

    Giang Tiểu Vũ bị hỏi làm cho ngậm miệng.

    Hà Tiêu Phong không đợi được đáp án mà kết luận:

    - Quả nhiên là cậu có vấn đề. Gặp mặt rồi nói, chỗ cũ nha.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
  7. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 56: Nhất thời luẩn quẩn trong lòng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được, một giờ gặp.

    Giang Tiểu Vũ chào hỏi Tống Như Yên rồi đi xuống lầu đến trạm đón taxi.

    Chỗ cũ hai người gặp chính là nhà của bạn tốt. Nó cách nơi cô ở trước đây chỉ cần đi hơn mười phút. Nhưng khi xe chạy tới nơi thì khoảng một tiếng.

    Cô đau lòng đưa cho tài xế hơn một trăm. Bấy giờ Giang Tiểu Vũ mới tới dưới lầu nhà bạn tốt.

    Cô gõ cửa. Hà Tiêu Phong liền ra mở cửa.

    Kéo Giang Tiểu Vũ vào, Hà Tiêu Phong mới đóng cửa lại.

    - Nói đi, không phải cậu mới ra viện sao? Vì sao không ở nhà mà lại chạy đến nơi cách chỗ này phải đi tới một tiếng hả? Đi tới đó làm gì?

    Hà Tiêu Phong kéo Giang Tiểu Vũ ngồi xuống.

    Đôi mắt của cô đều là nghi vấn.

    Giang Tiểu Vũ bị nhìn như vậy thì có chút chột dạ:

    - Tớ ở chỗ đó. Tớ có thể làm gì chứ?

    - Ở chỗ đó?

    Hà Tiêu Phong hoài nghi nhìn Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ vô tội gật gật đầu:

    - Ừa, ở đó.

    "Tính đi tính lại, mình cũng ở đó hai buổi tối rồi."

    - Cậu đi vay để mua nhà bên kia à?

    Hà Tiêu Phong nhìn chằm chằm Giang Tiểu Vũ đang chột dạ:

    - Hay là cậu ở chỗ bạn trai?

    Giang Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn.

    - Không đúng, bạn trai cậu không ở xa như vậy.

    Hà Tiêu Phong lại phủ định suy đoán của mình.

    Giang Tiểu Vũ nhìn quanh.

    - Cũng không đúng. Nửa tháng trước cậu nói cậu đã chia tay với tên tra nam kia rồi mà.

    Hà Tiêu Phong phủ định thêm lần nữa.

    - Ừ, đúng vậy.

    Giang Tiểu Vũ không biết nói gì hơn.

    - Cậu chia tay mà cậu còn dọn ra ở riêng. Rốt cuộc cậu nghĩ gì thế?

    "Đọc truyện miễn phí trên dembuon.vn để ủng hộ mình dịch tiếp nhé các bạn!"

    Hà Tiêu Phong vì bạn ngốc mà rầu thúi ruột. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một ý tưởng:

    - Không phải là cậu có bạn trai mới rồi chứ? Nhanh vậy mà đã ở cùng nhau rồi hả?

    Giang Tiểu Vũ kinh hoảng lui ra một khoảng.

    Hà Tiêu Phong kích động như vậy làm gì?

    - Giang Tiểu Vũ, cậu nói thật đi. Lại là tên tra nam nào lừa cậu nữa? Cậu dẫn tớ đi tìm hắn mau. Thế nào tớ cũng phải đánh chết hắn mới được.

    Cả người Hà Tiêu Phong đều không tốt.

    - Không có. Không thể nào.

    Giang Tiểu Vũ vội vàng trả lời:

    - Không có tra nam nào lừa gạt tớ hết. Tớ và chồng tớ ở cùng nhau, là hợp pháp.

    Cô không phải là người không đáng tin cậy như Hà Tiêu Phong nghĩ.

    "Cái gì?" Hà Tiêu Phong tạm thời mất đi tổ chức ngôn ngữ năng lực.

    - Cái gì?

    Hà Tiêu Phong tạm thời mất năng lực tổ chức ngôn ngữ. "Cái gì chồng? Đó là xưng hô gì vậy?"

    Giang Tiểu Vũ vỗ vỗ Hà Tiêu Phong hóa đá, nhỏ giọng nói:

    - Tiêu Phong, cậu đừng kích động. Tớ biết tớ kết hôn có hơi nhanh. Nhưng người ai mà không kết hôn chứ.

    Cô cũng thực bất đắc dĩ.

    - Giang Tiểu Vũ!

    Hà Tiêu Phong lớn tiếng rống lên tên Giang Tiểu Vũ.

    Một trận âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

    Ngôi nhà nhỏ cũng như bị chấn động.

    Lỗ tai Giang Tiểu Vũ ầm ầm vang lên. Tim cô kinh hoảng.

    Hà Tiêu Phong hô một tiếng xong thì ôm lấy đầu Giang Tiểu Vũ, phẫn uất:

    - Sao cậu lại không chờ tớ đồng ý mà đã gả cho một tên tra nam chứ?

    - Tiêu Phong.

    Giang Tiểu Vũ muốn cứu lấy khuôn mặt của mình. Cô sợ Hà Tiêu Phong kích động sẽ đem mặt cô chọc một lỗ thủng mất:

    - Tuy rằng tớ biết cậu không tin tình yêu, nhưng cậu nói chồng tớ là tra nam thì không đúng rồi.

    - Nói, có phải cậu bị hắn hãm hiếp không? Rồi hắn bức cậu gả cho hắn?

    Hà Tiêu Phong vẫn luôn không nghĩ đàn ông là sinh vật tốt.

    Giang Tiểu Vũ nghĩ thầm: "Cậu ấy bị chứng vọng tưởng ngày càng nghiêm trọng rồi. Nhất định phải đến bệnh viện trị liệu thôi, chậm thì không xong mất."

    - Giang Tiểu Vũ, mau nói rõ ngọn nguồn đi. Tớ nhất định sẽ làm chủ cho cậu.

    Hà Tiêu Phong bình tĩnh lại. Cô lấy bản năng chức nghiệp ra mà suy nghĩ biết mình biết ta, sau đó lại tính toán.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2021
  8. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 57: Nhất thời não tàn

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.

    Cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện rõ ràng rồi.

    Ôm lấy gương mặt, Giang Tiểu Vũ kể đơn giản chuyện ly kỳ trải qua nửa tháng kia.

    Sau năm phút, Giang Tiểu Vũ cũng đã trần thuật xong:

    - Cứ như thế, tớ liền kết hôn.

    Bởi vì cô sợ Hà Tiêu Phong nổi điên nên cô đã bỏ bớt chuyện đi gặp cha mẹ Nhuận Lăng.

    Hà Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Vũ:

    - Cậu nói là, ngày mưa cậu la lối khóc lóc đều bị hắn thấy hết nên cậu có ấn tượng không tốt với hắn. Vậy nên cậu mới lớn mật đem hết bài thi của người ta làm xong với điểm tuyệt đối?

    Giang Tiểu Vũ vô tội gật gật đầu.

    - Có phải cậu bị ngốc hay không vậy?

    "Rước họa vào thân, tìm nổi bật làm gì chứ?"

    - Không phải, tớ đều làm đúng hết. Tớ thực thông minh mà.

    Hà Tiêu Phong cự tuyệt tranh luận vấn đề không ý nghĩa như vậy:

    - Giấy kết hôn là thật ư? Cậu nói Nhuận Lăng. Đó không phải là chủ tịch tập đoàn Nhuận thị chứ?

    Thật trùng hợp là vấn đề nói ở phía trước đều quay xung quanh vị này.

    "Đọc truyện miễn phí trên dembuon.vn để ủng hộ mình dịch tiếp nhé các bạn!"

    Lúc đó, cô thấy người con gái đứng chung với vị kia rất giống Giang Tiểu Vũ. Xem ra đó không phải vấn đề giống hay không.

    - Ừa, hình như là vậy. Tớ nghe nhiều người kêu anh ấy là Nhuận đổng.

    Giang Tiểu Vũ không biết rõ chức vị của Nhuận Lăng.

    - Nghe nói người nhà họ Nhuận đều là nhân tinh. Vì không thể ly hôn nên nhiều người không muốn kết hôn đâu. Mà Nhuận Lăng cũng chỉ mới 28 thôi. Hắn có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mà trẻ như vậy đã kết hôn nhỉ?

    Hà Tiêu Phong chuyển hướng, bắt đầu nói Nhuận Lăng nhất thời não tàn.

    Giang Tiểu Vũ nghe thấy không đúng lắm: "Có ý gì vậy? Anh ấy 28, mình 23. Nói ai nghĩ không thông vậy?"

    - Loại chuyện này sao lại không rơi xuống đầu tớ nhỉ? Thật đáng tiếc mà. Tớ cũng muốn tìm một thẻ ngân hàng dài hạn như vậy.

    Giang Tiểu Vũ hoài nghi bản thân kết bạn nhầm với một người bạn thân giả:

    - Vậy chúc cậu sớm ngày ước thành hiện thực. Thẻ ngân hàng quẹt mãi không hết.

    Hà Tiêu Phong thong thả vuốt tóc ngắn của mình, tán thành:

    - Chắc chắn rồi. Gần đây tớ đang phát triển một tình yêu mới. Tớ tin là nó rất nhanh sẽ đi đến hôn nhân.

    Giang Tiểu Vũ liên tục gật đầu. Cô hy vọng bạn thân có thể đến với hạnh phúc.

    Bạn tốt đắm chìm trong tình yêu. Ngày thường cô ấy là một nữ hán tử thong thả. Hiện tại nhìn qua, cô cũng có vẻ dịu dàng ngọt ngào. Gương mặt cô tinh xảo, mỹ lệ.

    Giang Tiểu Vũ ôm cánh tay bạn tốt rồi đem đầu vùi vào lòng ngực cô:

    - Tiêu Phong, hắn là dạng đàn ông gì mà có thể đem cậu thu phục vậy?

    Hà Tiêu Phong đánh bàn tay Giang Tiểu Vũ một cái:

    - Nói ai khó hầu hạ đó? Tớ rất dịu dàng nha.

    Giang Tiểu Vũ mếu máo:

    - Lúc cậu nói chuyện đừng động thủ thì sẽ tương đối có sức thuyết phục đó.

    Hà Tiêu Phong lại nhẹ nhàng vuốt tay Giang Tiểu Vũ:

    - Tớ động thủ cũng rất dịu dàng mà. Cậu nhìn nè, tớ cũng có thể làm một thục nữ.

    - Được rồi, tớ tin cậu.

    Giang Tiểu Vũ vì không muốn bị đối đãi bạo lực nên đã chọn đầu hàng.

    Có lẽ là ở trong tình yêu nên tính tình của Hà Tiêu Phong cũng tốt hơn rất nhiều. Giang Tiểu Vũ có thể thoát khỏi cửa ải này một cách dễ như trở bàn tay.

    Văn phòng Nhuận Lăng.

    Bí thư Trường đứng thẳng tắp, biểu cảm trầm trọng:

    - Báo cáo Nhuận đổng, cha mẹ ngài trong lúc du lịch từng gặp ba lần ngoài ý muốn. Tuy không có bị thương nhưng bở vì quá nguy hiểm nên khiến cha mẹ ngài cùng phía sui gia nảy sinh không ít mâu thuẫn.

    - Không phải tôi đã dặn dò rồi sao? Trong lúc du lịch phải chú ý an toàn của bốn người cha mẹ. Đặc biệt là người bên kia.

    Biểu cảm của Nhuận Lăng hơi lạnh.

    Một chuyến du lịch nước Pháp sao lại thường xảy ra vấn đề như vậy? Phải chăng là bên trong có nhân tố mới quấy phá?

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2021
  9. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 58: Anh nuôi Giang Tiểu Lôi

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bên đó chúng tôi vẫn luôn phòng bị kĩ. Chuyện ngoài ý muốn này rất có thể là liên quan đến nhà họ Giang.

    Bí thư Trường theo như tư liệu từ nước Pháp gửi về mà đưa ra kết luận.

    - Nhà họ Giang?

    Nhuận Lăng buông đồ trong tay, kéo dài từng chữ.

    Bí thư Trường chấn động: "Nhuận đổng cưới con gái nhà họ Giang mà. Sao nhắc tới nhà họ Giang lại quanh co khúc khuỷu vậy nhỉ? Đúng là tình cảm quỷ dị."

    - Lúc phu nhân chưa được sinh ra, cha mẹ phu nhân..

    Nhìn thấy Nhuận Lăng như tỏa ra khí lạnh, bí thư Trường liền sửa miệng:

    - Cha mẹ vợ của ngài khi vừa kết hôn thì có nhặt được một đứa bé trai ven đường. Sau đó họ không tìm thấy cha mẹ của hắn, lại không đành lòng để hắn vào viện phúc lợi nên đã nhận nuôi.

    Nhuận Lăng không có biểu cảm gì nhiều.

    Bí thư trường tiếp tục:

    - Khi hắn năm tuổi thì phu nhân được sinh ra. Phu nhân mười tuổi, anh nuôi của cô ấy bị cha mẹ ruột đón đi. Hắn chính là con trai nhà vạn gia tài tiếng tăm lừng lẫy ở nước Pháp - Vạn Giang Lôi.

    Nhuận Lăng nghe đến tên người nọ thì khóe miệng trừu trừu: "Con trai của một thế hệ tập đoàn tài chính. Tên này cũng quá không ưu nhã rồi."

    Bí thư trường rốt cuộc cũng nói xong câu cuối cùng:

    - Báo cáo Nhuận đổng, tên lúc trước của anh ta là Giang Tiểu Lôi.

    Nhuận Lăng gõ tay lên bàn làm việc: "Giang Tiểu Vũ, Giang Tiểu Lôi. Quả nhiên là tên của anh em."

    "Đọc truyện miễn phí trên dembuon.vn để ủng hộ mình dịch tiếp nhé các bạn!"

    - Xem ra hắn ta đối với nhà họ Giang có rất nhiều tình cảm.

    Âm thanh của Nhuận Lăng vang to trong phòng rồi dội lại.

    - Đúng vậy.

    Da đầu bí thư Trường tê dại. Anh cảm giác được âm mưu sâu xa của Nhuận Lăng. Sau khi anh xuất ngũ về cầm tấm bằng chính quy đi vào tập đoàn Nhuận. Anh may mắn mà trở thành trợ thủ của Nhuận đổng. Anh chàng vẫn còn mang theo hương vị của quân binh. Nhưng sau khi anh quen với Nhuận Lăng rồi thì anh mới thấy anh so với Nhuận đổng đại nhân chỉ là đầu ngón út.

    Nhuận Lăng cao lớn, vô cùng tuấn mỹ và phi thường hấp dẫn người. Không biết với tướng mạo của anh thì mê hoặc được bao nhiêu người nữa. Tóm lại, chỉ lấy tướng mạo của anh mà đánh giá thì trong giới thương nghiệp khó mà có người được vậy.

    Một cái, hai cái, người ta cho rằng anh dựa vào nhà họ Nhuận ngàn năm mà làm yêu.

    Tám, mười cái, mọi người sợ hãi không phải gia thế của anh mà là bản thân anh.

    Người trong thương nghiệp nhìn thấy anh đều nơm nớp lo sợ.

    Anh không làm chuyện máu me nhưng mọi người lại công nhận anh là Diêm Vương sống.

    Phụ nữ muốn gả cho anh lại cảm thấy anh ở trên cao quá.

    Cho đến khi anh đột nhiên kết hôn thì họ mới phát hiện anh cưới là một cô giáo bình thường.

    - Xin chỉ thị của Nhuận đổng, thân thể của mẹ ngài không khỏe. Ngài về một chuyến sao?

    Bí thư Trường gian nan hỏi vấn đề này: "Mình cũng rất khó xử mà. Ai bảo mẹ của Nhuận đổng gọi điện thoại làm gì. Nhưng với số lần Nhuận đổng về nhà thì chắc chắn sẽ không về rồi."

    Nhuận Lăng cúi đầu bắt đầu xử lý văn kiện, đáp:

    - Liên hệ với viện trưởng bệnh viện.

    Tinh thần bí thư Trường suy sụp. Anh cũng chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh:

    - Viện trưởng đã qua Nhuận gia, nói là phải điều dưỡng mấy ngày.

    "Mẹ người ta là muốn gặp con trai. Viện trưởng y thuật cao không có thuốc dẫn cũng không có cách. Xem ra mình đang ở giữa hai bên không phải người. Làm công thật khó mà."

    Bí thư Trường uể oải đi ra văn phòng, suýt chút nữa đụng phải Thái tử Mễ Mông Hứa đang đi vào.

    - Ái chà, làm tôi sợ muốn chết. Tư Nhĩ, cậu đừng đè tôi đấy. Tôi không thích cậu như vậy.

    Mễ Mông Hứa để tay lên ngực bí thư, khoa trương mà hô to gọi nhỏ.

    - Cảm ơn ngài không thích.

    Tư Nhĩ cúi đầu nhìn hai móng vuốt trên ngực mình rồi lại ngó về phía phù hoa thiếu gia:

    - Mễ thiếu gia, tay của ngài để hơi lâu rồi.

    Mễ Mông Hứa lại sờ một phen nữa mới vô lại buông tay:

    - Đều là đàn ông với nhau mà Tư Nhĩ rắn chắc quá.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2021
  10. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 59: Nam sinh nữ tướng, nữ sinh nam tướng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cảm ơn đã khích lệ. Mời Mễ thiếu.

    Bí thư Trường giơ tay mời Mễ Mông Hứa vào văn phòng, rồi mặt không cảm xúc mà đi ra ngoài. Xem ra anh chàng muốn thay một bộ quần áo khác rồi.

    Nhuận Lăng thở hắt ra. Anh đem văn kiện khép lại rồi ngã lưng ra sau ghế. Anh khẽ nâng mi nhìn Mễ Mông Hứa đang ngập tràn gió xuân:

    - Cậu tự trọng chút đi.

    Mễ Mông Hứa chỉnh lại mũ, cười ma mị mà đi đến trước văn phòng Nhuận Lăng:

    - Quân lính Tư Nhĩ càn quấy như vậy thật sự là khiến người ta muốn động thủ mà.

    Tư Nhĩ mở cửa ra, đem bia lạnh để trên bàn:

    - Mễ thiếu, mời dùng đồ uống.

    "Vừa đúng lúc làm lạnh cho cái đầu nóng của hắn."

    Nói xong, anh không chờ hai người mở miệng mà nhanh chóng rời đi.

    "Đọc truyện miễn phí trên dembuon.vn để ủng hộ mình dịch tiếp nhé các bạn!"

    Nhuận Lăng bưng trà lạnh bên người uống mấy ngụm liền. Sau đó, anh nhìn Mễ Mông Hứa rồi tự rót thêm một ly:

    - Cậu đắc tội bí thứ của tôi làm gì? Đến đồ uống cũng không có người mở nữa.

    - Không sao, tớ có thể tự mình mở mà.

    Mễ Mông Hứa mở đồ uống rồi bưng lên uống một hớp lớn:

    - Tư Nhĩ đúng là một người biết quan tâm, lại còn biết tớ thích uống bia lạnh nữa chứ.

    Nhuận Lăng nhíu mày:

    - Tôi nhớ lần trước cậu nói, cậu thích uống nước đậu xanh.

    Đương nhiên lần đó cũng là bí thư Trường bưng nước đậu xanh đến.

    - Ha ha, nam chính đã kết hôn thật không thú vị gì cả.

    Mễ Mông Hứa xấu hổ cười hai tiếng.

    Anh ta lại uống lên mấy hớp bia lạnh nữa.

    - Cút.

    Nhuận Lăng nhẹ nhàng mà nói một chữ. "Không thú vị thì đứng ì ra đó làm gì?"

    - Đừng mà người anh em.

    Mễ Mông Hứa vội buông lon bia xuống, rồi sát lại gần Nhuận Lăng:

    - Lăng Lăng, cậu đoán xem lần này ở nước Pháp tớ gặp một nữ hiệp như thế nào đi. Chờ tớ tìm được cô ấy thì tớ cũng kết hôn.

    Nhuận Lăng giơ tay đẩy mặt Mễ Mông Hứa ra xa. Anh nhìn biểu cảm của hắn thì không tỏ ý kiến:

    - Thì ra cậu thích nữ à?

    "Vừa rồi vậy mà còn dám động thủ với bí thư của mình nữa."

    Mễ Mông Hứa chốc lát chớp chớp đôi mắt hồ ly hắc ám, nhấp cánh môi say nồng:

    - Không giống nhau đâu. Tư Nhĩ là thưởng thức, còn nữ hiệp mới là người tớ ngưỡng mộ.

    - Nữ hiệp?

    Nhuận Lăng nhấm nuốt hai chữ này rồi lại ngó nam sinh nữ tướng – Mễ Mông Hứa, gật đầu:

    - Rất hợp, theo đuổi đi.

    Nghe lời này xong, Mễ Mông Hứa liền nhìn Nhuận Lăng với nhiều ý vị sâu xa.

    Nhuận Lăng nhạy bén liền cảm giác được việc này có quan hệ với mình:

    - Là người tôi quen biết?

    Mễ Mông Hứa muốn quỳ ngay lập tức.

    - Đúng vậy. Lăng Lăng, lần này cậu nhất định phải giúp tớ.

    Đôi mắt ma mị không ngừng truyền điện về phía Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng không có cảm xúc.

    - Cậu nói người đó là ai trước đi.

    Nhuận Lăng ở thương trường thật ra tiếp xúc không ít các loại hình nữ cường, nữ hán tử. Muốn nói quen biết thì đúng thật là không có.

    - Ở nước pháp cô ấy cứu tớ, sau đó liền biến mất. Khi tớ lấy lại tinh thần thì mới biết cô ấy đã về nước rồi.

    Mễ Mông Hứa từ từ kể ra:

    - Sau đó tớ về nước tìm. Tớ phát hiện cô ấy và vợ của cậu quen biết nhau.

    Mễ Mông Hứa nói xong thì chớp chớp mắt nhìn Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng lại uống một ngụm trà lạnh, sau đó mở văn kiện ra tiếp tục xử lý công sự.

    Mễ Mông Hứa chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy Nhuận Lăng ngẩng đầu. Hắn vô cùng tuyệt vọng:

    - Lăng Lăng, sao cậu có thể giả vờ như không nghe vậy chứ? Rõ ràng là cậu nghe thấy lại giả như không nghe được. Cậu không cảm thấy vất vả lắm sao?

    Nhuận Lăng thờ ơ.

    Mễ Mông Hứa càn quấy một trận cuối cùng cũng đầu hàng mất mát mà rời khỏi văn phòng của Nhuận Lăng.

    Văn phòng cũng không còn tạp âm nữa mà bắt đầu yên tĩnh trở lại.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...