Đam Mỹ [Edit] Gả Cho Lão Công Nhà Giàu - Thiên Phong Nhất Hạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi kẻ dấu mặt, 11 Tháng chín 2018.

  1. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Hán Việt: Giá cấp hào môn lão nam nhân

    Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc

    Edit: Kẻ Dấu Mặt​

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Sinh con, Hào môn thế gia, Tiền hôn hậu ái, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, 1v1

    Văn án:

    Đi ra ngoài chơi An Vô Dạng uống một cốc rượu mạnh, lúc ấy tùy tiện chọn một người đàn ông nhìn vừa mắt liền ngủ anh ta.

    Một tháng sau tự nhiên thấy choáng đầu, buồn nôn, mệt rã rời, thế nhưng có thai.

    Lựa chọn giữa đứa trẻ và vào đại học, An Vô Dạng đã lựa chọn.. Giữ lại đứa trẻ.

    Quý công tử Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, trong nhà ép kết hôn.

    Tốt, tìm một chàng trai tức chết họ, cái gì? Dựng kiểm?

    P/S:

    Đây là truyện mình đang edit dở trên blog của mình Đọc truyện đam mỹ, từ giờ mình sẽ chỉ edit trên đây nhé.

    Thảo luận - Góp ý: Các tác phẩm của Kẻ Dấu Mặt
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười 2018
  2. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 1.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh đèn nê ông lấp lánh, chiếu rội những gương mặt tuổi trẻ, non nớt; bọn họ ở chỗ này ca hát nhảy múa, trút bỏ những áp lực từ thi đại hoc, cũng với những chia ly sắp tới.

    An Vô Dạng nhảy ra một thân mồ hôi, cảm thấy khát nước, hắn đi trở về bên cạnh bàn uống một hớp từ chính ly rượu Cocktal cũ, sau đó quay ra bên cạnh nói với tên béo đang ở tán gái:

    "Anh em, tôi đi toilet cái, các ông phải về thời điểm đừng quên chờ tôi ấy".

    Tên béo vội vàng tán gái, có lệ mà vẫy vẫy tay: "Đi đi"

    An Vô Dạng bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán liền xoay người đi rồi.

    Tán gái đối với hắn mà nói chính là nhàn chán, còn không thú vị bằng ca hát nhảy múa.

    Ở gần đó, Người đàn ông nhìn chằm chằm An Vô Dạng đã lâu, nhìn thấy chàng trai đi hướng toilet, lập tức đuổi theo.

    Một tiếng trước, đám tuổi trẻ học sinh dào dạt đi vào quán bar, người đàn ông này liền để ý đến một chàng trai.

    Kia thoáng qua thân thể mảnh khảnh, mềm dẻo, khuôn mặt đẹp trai xuất trần, quả thức chính là dẫn dắt người phạm tội.

    "..."

    Đặc biệt là khi đến gần, người đàn ông đầy kích động mà nhìn chằm chằm vào mông của An Vô Dạng, theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nghĩ, lát nữa nhất định chơi nhiều mấy lần mới có thể thả cái đồ lẳng lơ này.

    Đi thẳng đến toilet An Vô Dạng không hề biết mặt sau có tên dê xồm nhìn chằm chằm vào mình.

    Hắn cảm thấy cả người đều rất là nóng, độ ấm không cách nào hạ xuống được.

    "Ngô.." An Vô Dạng sau khi đi vào một gian đi vệ sinh vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.

    Vì thế đi đến bồn rửa tay trước mặt, mạnh dạn mà mở ra vòi nước, đem mặt qua rửa.

    Cái động tác đáng yêu này cũng làm cho người nhìn chằm chằm vào hắn cảm thấy nhiệt huyết trong người.

    Chính là bên cạnh bồn rửa tay tạm thời còn có người khác, kia tên dê xồm đành phải canh giữ ở bên cạnh yên lặng nhìn tình huống.

    Hắn tính toán ở trong lòng, chờ thuốc trong người chàng trai phát huy tác dụng, ngay cả đứng đều đứng không được thì mình sẽ đi qua mang thiếu niên đó đi.

    An Vô Dạng đem mặt nâng lên, ánh mắt mê ly mà nhìn chính mình trong gương, cái này gương mặt đỏ hồng, biểu tình quyến rũ, thật là bản thân mình sao?

    Quá nóng.

    Hắn kéo kéo chiếc áo thun của mình, trong lòng khẳng định một điều, đó là, khả năng bản thân uống cốc rượu kia có vấn đề..

    Hắn đầu óc không ngốc, lập tức yên lặng mà quan sát xung quang.

    Một thân hình lén lút, ở gian vệ sinh đầu tiên, đi tới đi lui mà không rời đi cũng không đóng cửa.

    An Vô Dạng lập tức có thể xác định, tên đó chính là kẻ hạ thuốc mình.

    Hắn cắn răng mắng một tiếng khốn nạn, sau đó xoay người nhìn bên cạnh mình, một người đàn ông đang chống tay tại bồn rửa để tỉnh rượu.

    Ấn tượng từ anh ta là thân hình cao to, ăn mặc tỉ mỉ, vừa nhìn là đã biết là người có địa vị xã hội.

    An Vô Dạng không xác định bản thân có thể hay không đi ra cái toilet này, hắn có thể nghĩ đến biện pháp đáng tin cậy nhất chính là tìm người khác hỗ trợ.

    Tay chân đã bắt đầu không nghe sai bảo, tắt đi vời nước, hướng bên cạnh đi qua:

    "Anh ơi, giúp một chút với?"

    Hoắc Vân Xuyên nghe thấy một tiếng hết sức ngọt "anh ơi" đã cho rằng mình bị ảo giác, chính là vừa quay đầu, thì nhìn thấy một gương mặt dễ thương như giọng nói, hắn trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

    An Vô Dạng tưởng lại nói cái gì đó, nhưng mà cả người rất là khó chịu, cứ định mở miệng liền biến thành khiến người ta cảm thấy xấu hổ rầm rì: "..."

    Càng cảm thấy xấu hổ chính là, hắn không thể khống chế được thân thể của mình, hướng về phía đối phương ngã qua.

    Trong miệng lẩm bẩm mà tưởng biểu đạt rõ ràng, bạn học của mình ở bên ngoài, chính là nghe vào tai của Hoắc Vân Xuyên, An Vô Dạng rầm rì một chữ cũng nghe không hiểu, tất cả đều là khiến người ta lỗ tai tê dại say say.

    Thân cao gần một mét chín Hoắc Vân Xuyên, nhẹ nhàng đem dáng người mảnh khảnh, cao còn không đến một mét tám An Vô Dạng chặn ngang bế lên.

    Người đàn ông ở cách gian nhìn thấy liền nóng nảy, hắn cực cực khổ khổ nhìn chằm chằm cả đêm cừu non như thế nào có thể dễ dàng làm cho người khác cướp tay trên.

    Hắn đi qua nói: "Tiên sinh, cậu ấy là bạn của tôi, anh đem cậu ta giao cho tôi là được."

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cũng chưa thèm nhìn anh ta liếc mắt một cái, trực tiếp đi qua anh ta.

    "Tiên sinh.." Người đàn ông tại lúc cấp bách, duỗi tay ngăn lại hắn.

    Hoắc Vân Xuyên không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn anh ta: "Biến".

    Ánh mắt kia thật đáng sợ đến làm người ta không rét mà run, thành công khiến người đàn ông kia sợ hãi không dám đuổi theo.

    "Ngô.." An Vô Dạng ôm lấy Hoắc Vân Xuyên, bởi vì cả người cảm thấy thực không thoải mái, chỉ có thể dùng cọ tới thư hoãn sự nôn nóng bất an của mình: "Khó chịu.."

    Trong miệng của hắn phun nhè nhẹ mùi rượu, mang theo hương vị của quả.

    Tại bên trong quán bar, Hoắc Vân Xuyên vẫn là nghe thấy được.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng chín 2018
  3. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 1.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải hương vị nước hoa thấp kém, cũng không phải mùi thuốc lá khiến người ta chán ghét, mà là đến từ mùi hương độc đáo trên người thiếu niên, không thể hiểu được mà làm khứu giác nhanh nhạy như Hoắc Vân Xuyên nghĩ đến hương vị của thanh xuân và ánh mặt trời.

    Này rất là khó gặp được, thế nhưng không có làm anh ta cảm thấy chán ghét.

    Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, bởi vì bắt bẻ mùi cơ thể mà vẫn luôn không có tìm được đối tượng phù hợp.

    Nhóm bạn bè tốt cùng hắn cùng nhau lớn lên luôn hằng ngày cười nhạo hắn, đời này đại khái chỉ có thể độc thân một mình làm lão xử nam.

    May mà Hoắc Vân Xuyên không phải chòm sao Xử Nữ, nếu không nhất định sẽ cho chòm sao Xử Nữ một vết đen rưc rỡ..

    Vì để xác định An Vô Dạng trên người mùi cơ thể có thật sự làm cho chính mình chán ghét hay không, Hoắc Vân Xuyên ôm hắn, trực tiếp vào khách sạn gần đó, dù sao hắn uống xong rượu cũng không thể lái xe, thiếu niên trong ngực của mình cũng cần một nơi an tĩnh để nghỉ ngơi.

    Dọc theo đường đi, Hoắc Vân Xuyên cảm giác trong lồng ngực của mình tựa như ôm một con mèo hoang không hề ngoan ngoãn, ở trong lồng ngực của mình chộp tới cào đi, trái củng phải cọ, tưởng hết mọi biện pháp khiến mình chú ý.

    Mà hắn trước sau đều lạnh lùng, bước đi thong dong.

    Cho dù đối mặt với sự hoài nghi của tiếp tân khách sạn, cũng mắt không chớp.

    Vào trong phòng khách sạn Hoắc Vân Xuyên trực tiếp đem An Vô Dạng vào phòng tắm. Quy hoạch một chút sau, trước đem người phóng ở bồn tắm, cởi quần áo, dùng vòi hoa sen giúp hắn tắm rửa.

    Bị dược hiệu phát tán, thiếu niên cuộn tròn trong bồn tắm giống như con cá đang hấp hối, khi thì an tĩnh khi thì làm ầm ĩ.

    Hoắc Vân Xuyên dùng tay cố định An Vô Dạng, tránh cho hắn lộn xộn đụng phải người.

    Khi mùi thuốc lá của quán ba và mùi rượu theo dòng nước mà bị tẩy đi, mùi cơ thể trên người thiếu niên càng rõ ràng, lượn lờ dưới mũi của Hoắc Vân Xuyên, khiến cho ánh mắt của anh ta biến thâm.

    An Vô Dạng không biết chính mình đang gặp phải chuyện gì, hắn chỉ biết hành động theo bản năng, làm ra những hàng động có thể khiến bản thân dễ chịu chút ít.

    Loại này như có như không mời, đối với bất luận một thanh niên trai tráng nào tới nói đều là một khảo nghiệm.

    "An tĩnh một chút". Hoắc Vân Xuyên thanh âm hỗn loạn mang theo chút nguy hiểm nhè nhẹ.

    Mà lúc này An Vô Dạng cơ hồ đã mất đi lý trí, hắn là lần đầu tiên biết bị bỏ thuốc là khó chịu như vậy, quả thực muốn đâm tường chết mà.

    Nhưng thân là một người sợ đau, trên người đâm một chút liền sẽ ứ thanh, An Vô Dạng không có khả năng đi đâm tường, hắn chỉ biết nắm chặt người nam nhân này, đem toàn bộ sức lực phát tiết ở đối phương trên người.

    Chẳng qua có tý sức lực đó, đối với Hoắc Vân Xuyên mà nói, không hề đau đớn gì, thậm chí còn khiến người ta miên man suy nghĩ.

    Hắn mặt không biểu tình mà buông vòi hoa sen, giơ tay ra, bàn tay dày rộng ấy bắt lấy nắm tay so với mình còn bé một vòng: "Đủ rồi".

    Hắn thật sự không hề có tính toán xuống tay đối với thiếu niên thoạt nhìn còn quá non nớt này, chỉ là bởi vì mùi hương trên người không khiến ngươi ta chán ghét, cho nên ôn nhu một chút mà thôi.

    Ngăn lại An Vô Dạng hành động giống như tiểu mèo hoang lúc sau, động tác nhanh chóng, sạch sẽ đem mảnh khảnh thiếu niên bế lên tới.

    Vừa rồi còn ngoan ngoãn thiếu niên, tới gần lúc sau đột nhiên tóm được hắn cắn một ngụm: "..."

    Vẫn luôn dùng sức không chịu buông miệng.

    Hoắc Vân Xuyên mày tạch một chút liền nhíu chặt lại: "..."

    Quay đầu lại nhìn chính mình trên vai kia viên ẩm ướt đầu, nhưng hắn lại không nói gì thêm.

    Thẳng đên bên mép giường, hắn mới dùng tay nhéo gương mặt của An Vô Dạng, giải cứu khối thịt ở cần cổ. An Vô Dạng nức nở một chút, khuôn mặt bằng bàn tay vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt, thấy thế nào đều là biểu tình khó chịu.

    Giả như nếu hắn gặp được người có tự chủ kém, nói chùng vừa rồi ở trong phòng tắm đã bị ăn sạch sẽ. Đáng tiếc hắn gặp được chính là Hoắc Vân Xuyên, một cái hằng năm vẫn giữ mình trong sạch, lớn tuổi xử nam đối với nhân loại không có nhiều ảo tưởng.

    Đối mặt với thiếu niên tuấn tú, người này liền hô hấp cũng chưa biến một chút, trực tiếp tìm máy sấy, nghiêm trang mà cấp đối phương thổi tóc.

    Làn gió ấm áp thổi trên đầu, An Vô Dạng lại cảm thấy bản thân càng khó chịu, hắn ba chân bốn cẳng mà dọc theo cánh tay của người đàn ông, hướng người nọ trên người sát lại gần.

    Hoắc Vân Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay đem thiếu niên cố định trong lồng ngực, tiếp tục thổi tóc.

    Đương một khuôn mặt ướt dầm dề ấm áp áp vào khuôn mặt của mình, hắn rốt cuộc ý thức được muốn rải quyết triệt để vấn đề này không phải chỉ có đơn giản là tắm rửa là xong.

    "Ngươi tuổi còn nhỏ, nhịn một chút." Trải qua ngắn ngủi suy xét, Hoắc Vân Xuyên không chút do dự đẩy An Vô Dạng ra, thuận tay kéo chắn, đem đối phương che lại.

    Thực mau mà một đôi tay tinh tế từ trong chăn vươn ra tới, không thuận theo, không buông tha mà bắt lấy tay áo của hắn: "Cầu ngươi.." Ngắn ngủi thanh tỉnh An Vô Dạng mở to một chút đôi mắt, bên trong đều là nước mắt.

    Hoắc Vân Xuyên thấy vậy liền sửng sốt. Sau đó mím chặt đôi môi, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: "Ta không phải người tùy tiện."

    An Vô Dạng trực tiếp khóc ra nước mắt, chính mình sao lại xui xẻo như thế, lại tìm một người nam nhân như vậy, lúc này kêu đối phương giúp chính mình tìm người còn kịp sao?

    "Kia.. Kia, giúp ta tìm cá nhân.."

    Thanh âm của thiêu niên mơ hồ không rõ, Hoắc Vân Xuyên tiến gần đến bên miệng nghe xong 2 lần mới nghe rõ.

    "..."

    Nói thật hắn đối với chàng trai này thực thất vọng.
     
    Trần Mai Thi, AmiLeeOrokana Neko thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2018
  4. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 2.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng ở An Vô Dạng lập trường, hắn biết chính mình bắt đầu uống lên côc rượu kia là lúc đã làm tốt thất thân chuẩn bị, nghiêm túc mà nói hắn cũng không quá coi trọng vấn đề trinh tiết, nhưng cũng không đại biểu hắn là người tùy tiện.

    Nếu như không bị ám toán, cùng người khác lên giường sẽ không bao giờ phát sinh. Không được Hoắc Vân Xuyên đáp lại, An Vô Dạng chấp nhận bò dậy, tìm di động của mình.

    "Ngươi đang làm gì?". Hoắc Vân Xuyên thật sâu mà hiều lầm hành động của An Vô Dạng, cho rằng hắn muốn đi ra ngoài tìm người, mày nhắn chặt lại, chẳng lễ thật sự không thể nhẫn nhịn được sao?

    Vẫn là nói, cái này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm thiếu niên, đã là cái người thâm niên chơi đùa trong giới đồng tính này.

    Tự dưng, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy một trận sinh khí.

    Hắn chán ghét những người có sinh hoạt cá nhân phóng đãng, không kiềm chế được, cùng với tuổi còn trẻ liền đã cặp kè vô số người.

    An Vô Dạng không biết người nam nhân này suy nghĩ cái gì, tay chân của hắn không hề có tý sức lực nào mà quăng ngã trở về, nhỏ giọng thỉnh cầu: "Giúp ta gọi điện thoại.. Gọi cho đồng học của ta tiểu béo.."

    Còn may, An Vô Dạng vẫn là đem hoàn chỉnh ý tứ câu nói biểu đạt rõ ràng: "Gọi bọn hắn.. Không cần chờ ta.."

    Sắc mặt của Hoắc vân xuyên khó khăn lắm mới tốt một chút, cầm lấy di động thiếu niên chuẩn bị gọi thời điểm, đối phương lại nói: "Thuận tiện.. Giúp ta tìm cái sạch sẽ nam nhân, ta sắp chết rồi.."

    "..."

    Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta đen lại, đứng lên đi đến bên cạnh gọi điện thoại.

    Chuyển được lúc sau, đơn giản nói rõ ràng tình huống, sau đó tắt máy.

    Đến nỗi thiếu niên cái thứ hai yêu cầu, hoắc vân xuyên thực xin lỗi, hắn sẽ không tìm nam nhân, không có tâm tình cũng không có con đường.

    Nhưng là nếu thật sự như vậy nhẫn nại không được nói.. Hắn kéo ra chính mình cà vạt, một bên lạnh mặt, một bên xoay người, đi trở về thiếu niên bên người.

    Khi thân hình cao lớn rơi xuống chính mình trước mắt, An Vô Dạng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể giải thoát rồi.

    "..."

    Nhưng là thực mau mà hắn phát hiện, đây là ảo giác!

    Có đàn ông so với không có đàn ông càng thống khổ, càng muốn chết!

    Không, trực tiếp chính là đã chết, còn không ngừng một lúc!

    Cầm thú.. Gia súc.. Ngụy quân tử.. An Vô Dạng hai mắt vô thần mà lên án, tiếp tục xóc nảy ở trên giường, trải nghiệm cảm giác chết đi lại sống lại thống khổ.

    Hoắc Vân Xuyên ngay từ đầu chỉ là đánh cuộc một hơi, cũng không có nghĩ tới là phải làm đến cuối cùng.

    Chỉ là sau lại phát sinh sự tình, mất khống chế.

    Liên tục vài lần đều mặc kệ chính mình, làm ra trái ngược với nguyên tắc bản thân.

    Sau khi kết thúc, An Vô Dạng ngất lịm đi mà ngủ, liên ngón tay cũng chưa động một chút, vẫn giữ nguyên tư thế.

    Hoắc vân xuyên nhìn dưới ánh đèn, nhìn thấy những dấu vết ghê người, trong nháy mắt mở to hai mắt, hoài nghi cuộc sống: "..."

    Hắn không cho rằng chính mình vừa rồi có bao nhiêu thô lỗ, mặc dù tức giận thì tức giận, lần đầu tiên thực tiễn loại sự tình này, trừ bỏ cẩn thận tỉ mỉ ở ngoài, hắn không tán thành khác thái độ.

    Nhưng là sự thật bày ra ở trước mắt, hắn, đem đối phương bị thương.

    "..."

    Đôi môi Hoắc vân xuyên gắt gao nhấp lại, giơ tay nhìn một chút thời gian, phát hiện mới rạng sáng, hắn lập tức xuống giường, phủ thêm quần áo ra cửa.

    Ở trên phố mất một đoạn thời gian, tìm được hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, Hắn đi vào tiệm thuốc tỏ vẻ chính mình muốn mua thuốc cao, thuốc mỡ để giảm sưng giảm đau.

    Thuận tiện hỏi rõ ràng: "Miệng vết thương bị trầy da có thể dùng sao?"

    Hắn không xác định nhất chịu tra tấn địa phương của đối phương có hay không miệng vết thương, yêu cầu cẩn thận hỏi rõ ràng.

    "Có thể." Nhân viên cửa hàng không cẩn thận ngắm đến cần cổ hoắc vân xuyên có dấu cắn, cơ hồ có thể xác định vị khách hàng này mua thuốc cao dùng để làm gì, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ một chút bao cao su trong tiệm của mình: "Tiên sinh yêu cầu bao cao su sao hay thuốc bôi trơn không?"

    Sắc mặt Hoắc vân xuyên ngay lập tức một trận thanh một trận bạch, bởi vì hắn đã quên sử dụng bao cao su, càng không có sử dụng thuôc bôi trơn: "Không cần." Giọng nói của hắn đông cứng thanh toán tiền, dẫn theo thuốc mỡ vội vàng ra cửa.

    Trở lại khách sạn, đã là rạng sáng 2 giờ.

    Vắt khô khăn lông nhiệt giúp đối phương lau tốt thân thể, bôi xong thuốc mỡ, đã là 3 giờ sáng.

    Hoắc vân xuyên nằm ở bên cạnh đang ngủ hô hô thiếu niên, lại không hề buồn ngủ, rốt cuộc hắn đã chịu đánh sâu vào, cũng không so cách vách nam hài tiểu, thậm chí lớn hơn nữa..

    Phải biết rằng ở trước đó, xuất thân đại thiếu gia của gia đình giàu có quyền lực, căn bản không có nghĩ tới khả năng chính mình là gay.

    Sự thật chứng minh, hắn một chút cũng không hề chán ghét thân thể nam tính.

    Thậm chí hiện tại nhắm mắt lại lúc sau, còn có thể dư vị cảm giác sung sướng trong lúc chiến đấu kịch liệt, cùng với.. Bao gồm tất cả biểu hiện của đối phương.

    "..."

    Nghĩ đến đây, hoắc vân xuyên chịu không nổi mà cùng thiếu niên kéo ra khoảng cách, lấy bảo đảm chính mình sẽ không giống phía trước như vậy, bất tri bất giác đem đối phương làm cho thảm không nỡ nhìn.

    Liền ở vừa rồi cấp đối phương bôi thuốc mỡ thời điểm, hắn thấy được càng nghiêm trọng vết bầm, kia một khắc trực tiếp hoài nghi chính mình có phải hay không biến thái..

    Mang theo ý tưởng phức tạp này, sắc mặt của hoắc vân xuyên lúc xanh lúc đỏ, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

    Hắn sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi thực quy luật, rất ít ngủ muộn như vậy.

    Nếu không liền sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học, làm cho ngày hôm sau buổi sáng không dậy được.

    Vừa mới kết thúc thi đại học giấc ngủ của An Vô Dạng chất lượng phi thường tốt, mặc kệ trước một ngày buổi tối là vài giờ đi ngủ, dù sao thì ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ liền sẽ tự động tỉnh lại.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2018
  5. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay buổi sáng, An Vô Dạng cùng mọi khi giống nhau ở trên giường tỉnh lại: "Dựa.." Hắn phát hiện chính mình toàn thân đau nhức tựa như bị xe nghiền quá giống nhau, tay tay chân chân, không có một cái bộ phận nào là có sức lực.

    Thậm chí liền miệng đều đau..

    An Vô Dạng mất mười mấy giây, ngơ ngác mà nhớ tới chuyện tối hôm qua, ngay lập tức nâng lên bàn tay che một chút hai mắt.

    "A.." Muốn chết!

    Lúc bị bỏ thuốc cũng không cảm thấy cùng người khác lên giường có cái gì không tốt, giải quyết nhu cầu sinh lý là điều bình thường.

    Này hẳn là bệnh chung của tất cả đàn ông.

    An Vô Dạng mới mười tám tuổi, nhưng hắn là cái hàng thật giá thật đàn ông.

    Sau khi dùng ra hết sức lực ngồi dậy, hắn quay đầu nhìn mắt người đàn ông bên cạnh, gương mặt ngủ say, khuôn mặt điển trai, mũi cao thẳng, rất tuấn tú.

    Nhưng không ngại An Vô Dạng hướng hắn mắt trợn trắng, bởi vì dù có đpẹ trai cũng che dấu không được bản chất hắn là đầu gia súc, xem hắn làm cho làn da của mình, cơ hồ thành vỉ pha màu.

    "Gia súc.." An Vô Dạng khi xuống giường cơ bắp rất đau nhức, bực tức mà phát lại mắng một câu.

    Thuận tiện nơi nơi tìm kiếm quần áo của mình, cuối cùng ở trong toilet tìm được nguyên bộ quần áo của mình.

    Sau khi mặc vào, hắn rời đi khách sạn như trốn ôn dịch

    Mới 7 giờ, bên ngoài người còn không có nhiều lắm.

    Sáng sớm không khí trong lành, làm An Vô Dạng hít sâu một hơi, sau đó quấn chặt chính mình trên người áo thun, sờ sờ túi tiền.

    Trong bao không còn bao nhiêu tiền, chỉ có hai tờ một trăm.

    Đó là An Vô Dạng chuẩn bị tối hôm qua cùng mọi người cùng nhau gánh vác chi phí, sau khi hắn nhớ tới chuyện này, ở trên lối đi bộ vừa đi, một bên vừa phát tin nhắn cấp tiểu béo: "Anh em, tối hôm qua mỗi người mất bao nhiêu, ta cho ngươi đưa qua đi."

    Hắn cho rằng tiểu béo lúc này khẳng định không tỉnh, liền thu hồi di động.

    Leng keng một tiếng, làm An Vô Dạng trong lòng căng thẳng, giống như chú chim nhỏ bị dọa giống nhau.

    "Gia súc.." Hắn xoa xoa tim của mình, thầm mắng cái người đàn ông kia làm chính mình thần hồn nát thần tính.

    - Anh em, không cần tiền, có cái nhà giàu mua đơn.

    - Tốt như vậy, ai vậy?

    - Là tên Tạ Vanh đấy, nhà hắn có tiền.

    - Ngươi tối hôm qua cùng người đẹp thế nào?

    * * *

    Xem tiểu béo trả lời liền biết không thàng công, An Vô Dạng không phải cái loại người bóc vết sẹo người khác, hắn cười cười liền thu hồi di động, sau đó ở ven đường ăn bữa sáng, lấy ra hai trăm đồng tiền trong đó một tờ.

    "Cảm ơn." An Vô Dạng tiếp nhận chủ quán tìm một đống tiền lẻ, cẩn thận mà gấp lại, sau đó lấy ra hai khối tiền, đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe buýt vượt qua non nửa cái thành phố, trở lại nhà của chính mình ở khu thành nam cũ.

    Hắn là đứa trẻ ở khu thành cũ này lớn lên, trong nhà không nghèo cũng không giàu, chính là một gia đình phổ thông như bao gia đình khác.

    Phía trên có cái tỷ tỷ rất là tài giỏi, đang đi học ở một trường nổi tiếng, phía dưới có cái đệ đệ cũng rất thông minh lanh lợi, năm nay mới vừa học xong cấp 2, đang theo học một trường trung học thuộc quản lý của môt trường nổi tiếng khác.

    Đều nói con thứ 2 là lúng ta lúng túng tồn tại, thật ra thì đúng vậy.

    Cha mẹ An Vô Dạng cũng rất buồn bực, như thế nào mà lão đại cùng lão tam một đứa so với một đứa thông minh, là kiểu người vừa thấy liền biết tương lai là những người tài giỏi trong xã hội, đến phiên con thứ hai thì lại không được.

    Muốn chỉ số thông minh thi không có chỉ số thông minh, phải vì người khôn khéo thì cũng không làm người khôn khéo được, toàn thân chỉ được mỗi cái túi da.

    Tính cách không thể nói chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối không làm cho người ta thích.

    Dù sao chính là rất là bình thường, không ưu điểm, cũng tìm không ra khuyết điểm gì lớn.

    An gia hai vợ chồng toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người của lão đại cùng lão tam, ngày thường hai đôi mắt đều cẩn thận nhìn chằm chằm, một bên đi làm kiếm tiền một bên bồi dưỡng chúng, sợ hai đứa trẻ có tiềm lực này đi sai bước.

    Nhưng thật ra đối An Vô Dạng lại không thế nào trông coi, thích thi được vài điểm thì thi, thích đi ra ngoài chơi liền đi ra ngoài chơi, chỉ cần đến giờ sẽ về nhà là được.

    Buổi tối không trở về nhà, An Vô Dạng vẫn là lần đầu tiên trải qua, vào cửa thời điểm hắn có chút sợ hãi.

    Nhưng là hắn suy nghĩ nhiều, hiện tại mới 8 giờ, cha mẹ 9 giờ rưỡi mới đi làm, hiện tại căn bản liền chưa có dậy.

    "Ca." Lão tam An Vô Tật ở phòng khách làm bài tập, ngẩng đầu nhìn thấy An Vô Dạng, nhàn nhạt hô một tiếng.

    "Ân, sớm như vậy đi học tập?" Bởi vì chỉ có đệ đệ, An Vô Dạng liền thả lỏng bước chân, đứng ở ngoài cửa đổi giày.

    "Mau cuối kỳ." An Vô Tật nói.

    "Nga." Cũng là, nghĩ đến đệ đệ đối vượt cấp nhiệt tình, An Vô Dạng cái này học tra ngượng ngùng mở miệng: "Ta đây về phòng ngủ, không quấy rầy ngươi."

    "Ân." An Vô Tật gật đầu, một lòng chui vào học tập thượng.

    Bởi vì trong nhà phòng có hạn, hai anh em bọn họ ở tại cùng một gian phòng.

    Ca ca là giường trên, đệ đệ tại giường dưới.

    Chính là hôm nay, An Vô Dạng thật sự không có sức bò đi lên giường của mình, hắn ở đệ đệ trên giường ngủ.

    Nửa giờ sau, An Vô Tật tiến vào lấy đồ vật, thấy An Vô Dạng cuộn ở trên giường của chính mình ngủ rồi, giống như một con tôm trứng.

    Vị này mười một tuổi học cấp 2 đã là học bá- học sinh suất sắc, banh khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ khốc soái, đi qua đi kéo chăn, cho vị ca ca lười nhát của hắn không có khả năng tự gánh vác sinh hoạt đắp lên.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2018
  6. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 3.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầm 8 giờ rưỡi, An Vô Tật từ phòng ra tới, gặp phải ba mẹ đã rời giường đi làm, ngoan ngoãn hô thanh: "Ba, mẹ."

    "Sớm, ca của ngươi còn không có rời giường à?" Đinh Vi mắt nhìn cửa phòng của hai đứa con trai, cơ hồ dùng chính là câu khẳng định.

    "Ân." An Vô Tật gật gật đầu, không nói thêm gì.

    Một bên lão ba An Thành liền cười: "Không có việc gì, bọn trẻ tới rồi nghỉ hè chính là như vậy, giống như cả ngày ngủ không tỉnh." Bọn họ đều thói quen.

    "Chờ anh của ngươi thức dậy, cho hắn lấy ít đồ vật ăn, miễn cho hắn đói chết." Đinh Vi nói, sau đó hai vợ chồng chuẩn bị đầy đủ, khuôn mặt mệt mỏi mà đi làm.

    "..."

    Hoắc Vân Xuyên ở khách sạn tỉnh lại, thói quen đưa tay lấy ra di động nhìn một chút thời gian.

    Buổi sáng 10 giờ chung, so ngày thường ngủ nhiều ba cái giờ.

    Nghĩ đến nguyên nhân chính mình khiến thời gian làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, hắn lập tức quay đầu xem xét bên cạnh mình.. Trống trơn mà.

    Xốc chăn lên tìm kiếm, cả chiếc giường chỉ còn lại chính mình một người.

    Hoắc Vân Xuyên rời giường, đi đến phòng tắm xem xét, cũng không ai.

    Hắn hơi chau mày, rửa mặt qua đi rồi cũng rời đi khách sạn.

    Tối hôm qua vị kia không biết tên thiếu niên, không có đê lại tên, không có phương thức liên hệ, cũng không có địa chỉ, thực hiển nhiên chỉ là một hồi sương sớm nhân duyên.

    Hoắc Vân Xuyên ở bãi đỗ xe gần đó tìm được xe của mình.

    Điện thoại ở ngay lúc này vang lên, người đàn ông đang ở lái xe, đem xe khai ra bãi đỗ xe, lại tiếp điện thoại.

    "Uy?"

    "Việc ngày hôm qua thực xin lỗi." Gọi điện thoại cho hắn chính là mẫu thân Chương Nếu Kỳ: "Ở ngươi không hiểu rõ tình huống, ta không nên tụ tập nhiều người như vậy tới bàn luận chuyện của ngươi, này đối với ngươi là không tôn trọng."

    "Đúng vậy." Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng nói: "Ta đầu tiên là cá nhân, tiếp theo mới là con trai của ngài."

    "Ai.. Cho nên chúng ta hoàn toàn không có cơ hội đưa ra ý kiến đúng không?" Chương Nếu Kỳ nói.

    "Có." Hoắc Vân Xuyên nói: "Nhưng là có nghe hay không ở chỗ ta, không phải ngài, cũng không phải cô mẫu hoặc là dì."

    Sau đó im lặng hồi lâu.

    Từ khi Hoắc Vân Xuyên kết thúc cuộc điện thoại này: "Quá một đoạn thời gian lại cùng ta thảo luận chuyện này đi, hiện tại không thích hợp."

    Treo điện thoại, hắn đem xe chuyển đến chung cư của mình.

    Thứ hai đến thứ sáu hắn ở nơi này, vì khoảng cách đến công ty tương đối gần, phương tiện đi làm.

    Ở đối diện cùng Hoắc Vân Xuyên là một mình Quý Minh Giác, hai người từ trung học bắt đầu chính là bằng hữu, quen đến không thể lại quen.

    Hoắc Vân Xuyên về nhà nhìn người đàn ông đến nằm ở trên sô pha của mình, còn tưởng rằng chính mình đi nhầm nhà.

    "Không cần nhìn, đây là nhà ngươi." Quý Minh Giác ngồi dậy nói: "Mẹ ngươi nói ngươi đêm qua cáu kỉnh, kêu ta lại đây nhìn xem ngươi."

    Hoắc Vân Xuyên ném xuống tất cả đồ vật của mình trên người, đối với hắn coi như không thấy mà đi vào phòng ngủ.

    "Uy.." Quý Minh Giác theo sau, ngửi được mùi rượu: "Ngươi thật sự đi uống rượu? Ha ha, có như vậy tức giận sao?" Hắn dựa vào ván cửa thượng nói: "Còn không phải là thúc giục kết hôn, ai mà không trải qua, bọn họ muốn nói mặc kệ cho bọn hắn nói, ngươi cũng sẽ không thiếu một miếng thịt."

    Ở điểm này hắn cảm thấy Hoắc Vân Xuyên quá để ý.

    "Được rồi, buổi tối ta gọi mấy cái bằng hữu ra tới cùng ngươi uống rượu, được chưa?" Dù sao bọn họ này một đám người, tính tính cũng có một chút thời gian không có gặp nhau.

    Không hề giống như trước kia, thỉnh thoảng liền đi ra tụ hội.

    Rốt cuộc đều là người đã ba mươi tuổi, vội sự nghiệp vội sự nghiệp, vội gia đình vội gia đình, xác thật..

    Là số tuổi đang phải chịu nhiều áp lực.

    Lại nói An Vô Dạng một giấc này ngủ đến giữa trưa, vẫn là bị đệ đệ đánh thức.

    An Vô Tật đứng ở mép giường, mắt đầy lo lắng mà nhìn hắn: "Ngươi có phải hay không thân thể không thoải mái?"

    Loại chuyện này sao có thể nói ra dọa hư đệ đệ, An Vô Dạng xua tay nói: "Không có việc gì, ta một lát liền dậy, ngươi nấu cơm chưa?"

    Ngày thường hắn cũng làm, chỉ là hôm nay chỉ sợ không có khả năng.

    "Ân, ngươi mau đứng lên ăn."

    Nhìn An Vô Dạng bò dậy, An Vô Tật mới xoay người đi ra ngoài chờ.

    Ngủ một buổi sáng, An Vô Dạng cảm giác khá hơn nhiều, trừ bỏ địa phương nào đó vẫn là không thể tránh né mà nhức mỏi, người thì lại có tinh thần hơn nhiều.

    Ăn uống cũng tốt, so đối với môi hồng răng trắng đệ đệ, ước chừng ăn hai bát cơm đầy.

    Sau khi ăn uống no đủ, gác xuống chén đũa hỏi: "Tỷ khi nào nghỉ, biết không?"

    Tỷ Tỷ cùng tiểu đệ từ trước đến nay tương đối gần gũi nhau, muốn biết tin tức của nàng thì hỏi tiểu đệ là biết ngay.

    Cũng không phải An Vô Ngu không thích Nhị đệ, chỉ là.. Không có tiếng nói chung.

    An Vô Tật nói: "Nghỉ hè nàng không trở về nhà, muốn đi nước Mỹ học tập."

    An Vô Dạng ngơ ngác, bởi vì đi nước Mỹ phải tốn không ít tiền, đối với cha mẹ tới nói lại là một khoản chi phí lớn.

    "Khụ, trường học tổ chức sao?" Như vậy có thể thiếu tốn chút.

    An Vô Tật lắc đầu: "Không phải, nàng cùng đồng học cùng đi."

    An Vô Dạng liền chưa nói cái gì, đứng dậy thu thập chén đũa, dọn đến phòng bếp rửa sạch.

    "Ngươi buổi chiều còn muốn ngủ sao?" Bên ngoài truyền đến đệ đệ thanh âm.

    Hắn lau khô tay, đi ra ngoài đi qua đệ đệ nói: "Ta buổi chiều đi ra ngoài tìm việc làm thêm, làm công."

    Trước kia hắn cũng là như thế này làm, kiếm được ít tiền sẽ chia cho đệ đệ một chút, cấp đối phương mua văn phòng phẩm.

    An Vô Tật gật gật đầu, trên tay đã cầm lấy sách vở.

    An Vô Dạng đi vào phòng, nâng lên cánh tay ngửi ngửi trên người quần áo, một luồng mùi rượu bôc lên, vì thế đổi đi, giặt sạch quần áo mới ra cửa.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2018
  7. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 3.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm thêm đều giống nhau, phát truyền đơn hay làm phục vụ sinh gì đó, hắn cơ hồ đều rõ như lòng bàn tay. Loại này công tác thực dễ dàng tìm được, nhưng là kiếm không đến đồng tiền lớn. Kiêm chức mà có thể kiếm được tiền, chỉ có làm bán hàng hoặc tiếp khách. An Vô Dạng trải qua đêm qua ở quán bar bị người bỏ thuốc, đối với chỗ ăn chơi trong lòng còn mang sợ hãi.

    Hắn không dám tùy tiện tìm một chỗ để làm thêm, muốn tìm liền phải nơi cao cấp một chút. Nhưng là loại địa phương này yêu cầu rất cao, nhân viên chính không nhất định sẽ đồng ý học sinh đến làm thêm.

    Nam nhân viên chính của quán bar K, người khác vẫn kêu hắn Tuyền ca, phụ trách dẫn dắt nam tiêu thụ viên, doanh thu mỗi tháng muốn cùng nữ tiêu thụ viên bên kia đánh nhau.

    Gần nhất thuộc hạ có cái đầu bảng đã rời đi, hắn bên này như trứng chọi đá, làm cho hắn sứt đầu mẻ trán. Cách một đoạn thời gian liền hỏi một chút bộ phận nhân sự, không biết có người xuất sắc nào tới nhận lời mời làm nhân viên tiêu thụ.

    Bên nhân sự trả lời có, nhưng là không xuất sắc. Muốn tìm một người như nhân viên đầu bảng cũa của Tuyền ca so là không có khả năng.

    An Vô Dạng ở thông báo tuyển dụng trên mạng nhìn đến nhà hội sở này danh tiếng không tồi, tuyển nhân viên tiêu thụ, trực tiếp liền tới đây hỏi: "Ngươi hảo, xin hỏi còn tuyển thêm người không ạ?"

    Nhân viên tiếp tân vừa thấy hắn, bộ dáng lớn lên trông non choẹt như vậy, còn cả người trông như học sinh, nghiêm trọng hoài nghi có phải hay không vị thành niên..

    Tiểu tỷ tỷ: "Chúng ta nơi này không tuyển vị thành niên."

    An Vô Dạng vô ngữ, từ trong ví rút ra chứng minh nhân dân: "Ta trông giống vị thành niên sao?" Rõ ràng thân cao cũng có gần 1 mét 8.

    "Ngạch.." Tiểu tỷ tỷ nói: "Nhận lời mời chức vị gì?"

    Chỉ cần đủ mười tám tuổi nói, bọn họ bên này là đồng ý tuyển.

    "Nhân viên tiêu thụ." An Vô Dạng nói.

    "Hảo đi." Tiếp tân nhìn hắn đánh giá một chút, kỳ thật trừ bỏ khuôn mặt ngây ngô, dáng người khí chất, các phương diện khác đều không tồi: "Đi theo ta." Nàng mang An Vô Dạng đi gặp bộ phận nhân sự, còn kinh động Tuyền ca, lại đây nhìn nhiều hai mắt.

    Nghe nói là cái học sinh làm thêm, Tuyền ca mặt lộ vẻ đáng tiếc: "Chúng ta giống nhau không thu học sinh làm thêm, dễ dàng xảy ra chuyện."

    Khách hàng bên này, tố chất của đại đa số người đều không có trở ngại, chính là ai có thể bảo đảm không có một cá biệt nào đó không tốt. Vạn nhất học sinh làm thêm ở chỗ này gặp cái gì không hay, đem sự tình làm cho nhốn nháo ồn ào, thế thì sẽ rất là khó coi.

    "Ta thực sự yêu cầu công tác này." An Vô Dạng thỉnh cầu nói: "Làm ta làm thử một chút đi, nếu không đạt được yêu cầu của ngươi, ngươi có thể không cần ta."

    Tuyền ca tâm tình rất là phức tạp, nếu là học sinh bình thường tới nhận lời mời, hắn không nói hai lời liền sẽ từ chối, chính là trước mắt vị này.. Điều kiện thập phần xuất sắc.

    Xem hắn bướng bỉnh ánh mắt, khẳng định cũng không phải cái loại này đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày người trẻ tuổi.

    Tuyền ca nói: "Chúng ta bên này ngươi cũng biết, có chút khách hàng uống nhiều quá, sẽ không đối nhân viên tôn trọng, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh cho sự tình như vậy sẽ xảy ra, nhưng là không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, ngươi phải làm tốt chuẩn bị tâm lý có khả năng bị chiếm tiện nghi."

    An Vô Dạng cau mày, nhỏ giọng nói: "Chỉ là sờ sờ eo sờ sờ tay, ta là có thể tiếp thu, mông khả năng không được."

    Nam nhân bị sờ sờ eo sờ sờ tay không sao, chính là mông liền không được, kia thật là không tôn trọng người khác.

    Tuyền ca cùng đang ngồi đều sửng sốt hạ: "..."

    Chủ yếu là chưa thấy qua người có thể thản nhiên nghiêm trang đem chuyện này ra nói như vậy, tự dưng cảm thấy có điểm buồn cười.

    "Cái loại này khách hàng vẫn là tương đối ít, nhưng là ta nói, không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn." Tuyền ca nói: "Có thể hay không bị chiếm tiện nghi, liền xem chính bản thân ngươi như thế nào nắm chắc." Mặt khác: "Phải phóng khoáng một chút mới khai được đơn, ngươi nếu là quá kín kẽ, nếu không kể cả với loại công tác này ngươi cũng kiếm không đến tiền."

    An Vô Dạng gật gật đầu: "Cho nên nói mong rằng có thể cho ta một cái cơ hội làm ta thử xem, nếu thật sự không được, ta sẽ biết khó mà lui."

    Vừa nghe chính là người trẻ còn ngây thơ không tiếp xúc quá xã hội, Tuyền ca ở trong xã hội sờ bò lăn lộn mấy năm nay, nhất phiền chính là loại này.

    Vì thế tức giận nói thầm câu: "Ngươi cho ta nơi này là chợ bán thức ăn?"

    An Vô Dạng cũng nói thầm: "Thử xem đối với các ngươi lại không có tổn thất."

    Tuyền ca khụ khụ hai tiếng, nếu không phải xem tiểu tử này lớn lên ngoan, hắn cũng không kiên nhẫn cảnh cáo như vậy nhiều: "Hành, ngươi thật sự nghĩ đến, buổi tối 8 giờ tới đi làm."

    "Hảo, cảm ơn ngươi." An Vô Dạng nói, hướng về phía Tuyền ca nhe răng cười.

    Nhìn gương mặt này, Tuyền ca liền cảm thấy không mệt, biết đâu tiểu tử này thật sự có thể đâu. Hiện tại mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm, sau khi cùng hội sở bên này xác định, An Vô Dạng ngồi xe buýt trở về nhà.

    Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm xong, liền nói chính mình tìm buổi tối muốn đi làm thêm, trong chốc lát ra cửa.

    Đinh Vi sửng sốt hạ: "Nhanh như vậy liền tìm việc làm thêm?"

    An Thành gật đầu: "Thành tích không phải còn chưa công bố sao?"

    An Vô Dạng nói: "Dù sao điểm đều không cũng không thay đổi mấy." Không tốt cũng không xấu, không có gì phải chờ mong: "Khả năng muốn tối nay trở về."

    "Cái gì công tác như vậy làm muộn như vậy?" Đinh Vi nhíu mày nhìn hắn.

    An Vô Dạng nói: "Phòng bóng bàn."

    An Thành nghe xong cũng là một trận nhíu mày: "Địa phương này người trẻ tuổi nhiều rất loạn, nếu không ngươi đổi chỗ khác?" Hắn kiến nghị nói: "Phát tờ rơi hoặc là làm nhân viên phục vụ cũng được."

    "Những cái đó ta làm chán rồi." An Vô Dạng nói.

    An gia hai vợ chồng tức khắc mặt lộ vẻ phức tạp, lại cũng không hề nói cái gì.

    Lão nhị đi ra ngoài làm thêm, thứ nhất có thể rèn luyện năng lực xã giao, tăng trưởng kiến thức, thứ hai có thể giải quyết chính tiền tiêu vặt của hắn. Nói thật, bình thường gia đình mà phải gánh chi phí cho ba đứa trẻ, bọn họ áp lực không hề nhỏ. Lão đại cố gắng học tập không có thời gian làm thêm, mà chi phí bên kia thì rất lớn. Trong nhà đem tiền toàn đưa qua đi, lão nhị muốn tiêu tiền chỉ có thể chính mình nghĩ cách.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2018
  8. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 4.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì mới đầu buổi chiều, tiếp tân còn nhớ rõ khuôn mặt của nhân viên làm thêm này lớn lên thực non.

    "Tới, ta mang ngươi vào đi thôi, muốn thay quần áo mới có thể đi làm." Tiếp tân nói, làm An Vô Dạng đi theo chính mình: "Trong chốc lát đổi hảo quần áo, sẽ có người dạy ngươi quy củ."

    An Vô Dạng gật gật đầu: "Hảo, cảm ơn."

    Tiếp tân tiểu tỷ tỷ lại hỏi: "Ngươi cao bao nhiêu?"

    An Vô Dạng nói: "Một mét bảy tám."

    Tiểu tỷ tỷ quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhìn kia eo nhỏ cùng chân dài khiến người cảnh đẹp ý vui, suy nghĩ nói: "Ngươi như vậy gầy, cho ngươi mặc bộ kích cỡ một bảy mươi lăm liền vừa."

    Kích cỡ một mét bảy mươi lăm quả nhiên thích hợp An Vô Dạng, đem eo cùng chân cảu hắn phác họa đường cong rõ nét.

    Sau đó Tuyền ca phái một người lại đây dẫn hắn học quy củ, như thế nào tiếp đón khách nhân, như thế nào đẩy mạnh tiêu thụ rượu linh tinh, không chỉ hắn một nhân viên mới, mặt khác còn có hai cái.

    Xem ra mùa hè là cao điểm tìm công tác.

    "Các ngươi nhận thức nhiều ít chủng loại rượu?" Dẫn bọn hắn là tay già đời kêu Huy ca, phó lãnh đạo bên nam tiêu thụ bên này.

    Còn lại hai cái tân nhân đều đem trên mặt bàn rượu nhận được đại khái.

    "Đây là Johnnie Walker, đây là Rhum, đây là.. Remy Martin Louis XIII.." Người mới dừng một chút: "Này rượu thực quý."

    Huy ca liệt miệng cười: "Có thể bán Remy Martin Louis XIII, ngươi biết trích phần trăm có bao nhiêu sao?"

    Mấy cái tân nhân lắc đầu, vãnh tai nghe, bao gồm phi thường muốn kiếm tiền An Vô Dạng.

    "Bán một lọ Remy Martin Louis XIII trích phần trăm là 600 khối." Huy ca nói: "Chúng ta hội sở không thiếu có tiền khách nhân, có thể hay không bán đi liền dựa vào mồm mép của các ngươi, biết không?"

    Một lọ rượu trích phần trăm sáu trăm khối? An Vô Dạng líu lưỡi, kia này bình rượu đến bao nhiêu tiền? Sau lại Huy ca nói cái gì hắn cũng chưa cẩn thận nghe, chỉ nhớ thương Remy Martin Louis XIII. Một lọ 600 khối, cả đêm bán một lọ, một tháng liền có hai vạn khối..

    Trước nay chưa thấy qua nhiều như vậy tiền, trái tim bang bang nhảy. Trong chốc lát Huy ca liền bắt đầu nói phòng tránh sắc lang những việc cần chú ý: "Các ngươi đều là nam, so nữ tiêu thụ bên kia tình huống khá hơn nhiều, bất quá các ngươi phải biết rằng, giống nhau điểm nam tiêu thụ đi vào bồi rượu, đều là gay, bị chiếm chút tiện nghi là không thể tránh được, nếu là không có chuẩn bị tâm lý, nhân lúc còn sớm cút đi, này phân tiền lương các ngươi lấy không nổi."

    Nói trắng ra, tiêu thụ chính là bồi rượu, bồi cười, không phải cái gì chức nghiệp sáng rọi.

    Rất nhiều người lựa chọn này nghành, nếu không chính là tình huống không được, tùy tiện gia nhập, nếu không chính là cần dùng tiền gấp.

    Đương nhiên, cũng có tâm tính mở ra, bản thân người này liền hưởng thụ công tác. An Vô Dạng phía trước hai người đều có, hắn nghĩ cùng lắm thì liền không làm, coi tình huống mà định.

    Lại qua nửa giờ, 9 giờ, hội sở lục tục tới khách hàng.

    Khách quen thích gọi bên tiêu thụ quen biết qua đi bồi rượu, trừ phi muốn tìm cảm giác mới mẻ, sẽ hỏi một câu có hay không có người mới. Tuyền ca đối An Vô Dạng khá tốt, một ít khách hàng khó chơi, hắn không có kêu A Huy an bài An Vô Dạng đi bồi rượu.

    Đội học sinh chính là như vậy phiền phức, còn phải cẩn thận chiếu cố, khiến cho hắn-một cái thanh niên cường tráng lại giống mẹ già dường như.

    9 giờ qua đi, đại bộ phận nam tiêu thụ đều vào ghế lô, dư lại hoặc là là dưa vẹo táo nứt, hoặc là là An Vô Dạng loại này không địa phương phù hợp thả xuống.

    Êm đẹp ăn Tuyền ca một cái xem thường, An Vô Dạng vô tội mà cười trở về.

    Lúc này, người tiếp khách mang một nhóm tuổi trẻ khách hàng tiến vào, rõ ràng là mấy cái kinh thành công tử nhà giàu đã lâu không có tới kia, Tuyền ca nhớ rõ năm kia vẫn là năm kia thời điểm, bọn họ là nơi này khách quen.

    "Tuyền giám đốc." Quý Minh Giác triều hắn đánh thanh tiếp đón.

    Tuyền ca đầy mặt tươi cười: "Nha, Quý đại thiếu, Trần thiếu, còn có Tưởng thiếu, vài vị khách quý đã lâu không có tới nha?" Nói xong lại chợt vừa thấy, mặt sau còn có một vị, hắn tức khắc thu hồi cợt nhả, khom người hô thanh: "Hoắc tiên sinh."

    Quý Minh Giác thích mà một tiếng: "Khác biệt đãi ngộ a, Tuyền giám đốc, như thế nào chúng ta mấy cái đều là thiếu, hắn chính là Hoắc tiên sinh đâu?"

    Trần Sơ nói: "Biết rõ cố hỏi, tự nhiên là bởi vì chúng ta mấy cái là khách hàng, Vân Xuyên là đến cổ động."

    Tưởng thiếu phi rất phiền bọn họ tát pháo, nói thẳng: "Tìm một phòng an tĩnh, kêu mấy người đẹp lại đây."

    Tuyền ca gật đầu: "Tốt, ta trước mang vài vị đi lên."

    Rốt cuộc Hoắc Vân Xuyên là đưa lưng về phía An Vô Dạng, đồng thời lại không nói gì, cho nên cũng chưa nhìn đến lẫn nhau.

    Tuyền ca đem người dàn xếp ổn thỏa, xuống dưới đối An Vô Dạng ngoắc ngoắc ngón tay: "Tiểu tử, hiện tại có một phòng oàn khách quý, tiện nghi ngươi, ngươi hảo hảo biểu hiện."

    "Nga, Tuyền ca." An Vô Dạng tràn ngập thấp thỏm mà theo sau, có chút khẩn trương.

    Tuyền ca dẫn hắn đi nữ thợ cả bên kia, chọn mấy cái xinh đẹp có thể uống.

    "Ai nha? Phô trương lớn như vậy." Kia mấy người đẹp chính là đầu bảng, không hỏi rõ ràng nữ thợ cả khôngchịu thả người.

    Tuyền ca nói: "Hoắc tiên sinh cùng hắn bằng hữu."

    Bên kia ngẩn người, chạy nhanh đối các cô nương dặn dò: "Hảo hảo hầu hạ, đừng chỉ lo tiêu thụ, hầu hạ tốt liền không tồi."

    An Vô Dạng ở bên cạnh nghe, trái tim lại là vừa kéo, bắt đầu run lên.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2018
  9. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 4.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế mấy cái tiểu tỷ tỷ vào bên trong, bị Tuyền ca đưa tới phòng 309.

    "Tiểu đệ đệ, học điểm." Các tỷ tỷ vào phòng, từng người đến khách nhân bên người ngồi xuống, khai rượu khai rượu, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm.

    Trong đó một vị điều kiện tốt nhất cô nương, đi đến Hoắc Vân Xuyên bên người, còn không có tới kịp ngồi xuống, người nọ liền nâng tay lên từ chối: "Không cần, chính ngươi tìm một chỗ ngồi."

    Cô nương mặt lộ vẻ mất mát, ở cách đó không xa ngồi xuống.

    Quý Minh Giác thấy thế cười ha ha: "Vân Xuyên lâu lắm không có tới, nơi này các người đẹp cũng không biết tính cách của ngươi." Sau đó ánh mắt chợt lóe, thấy cạnh cửa còn đứng một cái ngu xuẩn.. nhân viên phục vụ?

    "Di?" Trần Sơ bên người còn không có cô nương, ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa còn có một cái, hắn liền nói Tuyền giám đốc không có khả năng chỉ tìm ba cái cô nương tiến vào.

    Mà An Vô Dạng sắc mặt đã sớm thay đổi, hắn thấy Hoắc Vân Xuyên, trong lòng ngọa tào một tiếng, đây là cái gì duyên phận?

    "Kia ai, lại đây a." Trần Mới nhìn nhân gia lớn lên trắng nõn sạch sẽ mà, thấy có thiện cảm, vẫy tay.

    Hoắc Vân Xuyên theo bạn tốt tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng cửa, bởi vì tâm tình không hảo mà cả ngày vững vàng hai tròng mắt, đột nhiên thay đổi cái dạng, hoảng hốt.

    Cùng kia đầu gia súc chạm phải tầm mắt lúc sau, An Vô Dạng khuôn mặt tạch mà hồng lên, ngón tay bắt lấy biên quần, chân tay luống cuống.

    "..."

    Thật mẹ nó xấu hổ, thật sự.

    "Lại đây." Hoắc Vân Xuyên mở miệng nói.

    Ba vị bạn tốt của hắn đột nhiên dời tầm mắt, động tác nhất trí không thể tin tưởng mà nhìn hắn: "Vân Xuyên?" Thứ này không bệnh đi? Chẳng lẽ là do bức hôn nên choáng váng..

    Lại hoặc là bọn họ đều nghe lầm. Dù sao Hoắc Vân Xuyên không có khả năng để cho người khác bồi rượu.

    An Vô Dạng tưởng xoay người chạy lấy người, chính là Tuyền ca kia ghét bỏ ánh mắt còn rõ ràng trước mắt, nếu thật xoay người đi ra ngoài, không chỉ đắc tội cả phòng khách hàng này, còn mất công tác này.

    Luôn mãi cân nhắc một lát, hắn liền triều Hoắc Vân Xuyên đi qua, căng da đầu ở bên cạnh nam nhân đó ngồi xuống. Trên người vừa người tiểu tây trang, bởi vì động tác ngồi xuống của An Vô Dạng, càng thêm hiện ra dáng người của hắn.

    Hoắc Vân Xuyên nhịn không được mà duỗi tay ôm eo của hắn.

    "..."

    Hắn ba vị bạn tốt đều là giật mình.

    Thật sự, hình ảnh trước mắt là thật sự lệnh người choáng váng.

    Tưởng Thiếu Phi lười nhác nói: "Thì ra là thế."

    "Cái gì thì ra là thế?" Quý Minh Giác còn thất thần, ngây ngốc nhìn bạn tốt, tên kia bưng rượu, lười biếng mà hưởng thụ.

    Nhấp một ngụm, nói: "Vân xuyên thích nam."

    "Phốc.." Trần sơ nói: "Các ngươi hoang tưởng quá lớn đi, Vân Xuyên chỉ là ôm bồi rượu, Vân Xuyên đúng không?"

    Bọn họ cũng đều biết Hoắc Vân Xuyên tâm tình không tốt, như vậy thả lỏng một chút cũng thuộc bình thường.

    "Đều câm miệng đi." Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì nói, tay như cũ gác ở bên hông của thiếu niên cùng chính mình có một đêm tình duyên, cảnh cáo xong bạn tốt liền nhìn đối phương sườn mặt, hỏi: "Ở chỗ này đi làm đã bao lâu?"

    An Vô Dạng cảm thấy chính mình hiện tại biểu tình khẳng định rất khó xem, nhưng là hắn khống chế không được: "Buổi tối mới đến." Nháo tâm.

    Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Tên gọi là gì?"

    An Vô Dạng đối thượng kia thẳng lăng lăng ánh mắt, lại vội dời đi nói: "Kêu An Vô Dạng.."

    "Nha." Quý Minh Giác phát biểu ý kiến: "Tên thật là dễ nghe." Hắn vui vẻ mà nâng chén uống một ngụm, cùng còn lại người giống nhau, mùi ngon mà nhìn Hoắc Vân Xuyên tán trai.

    Nói như thế nào đâu, bọn họ cảm thấy này so với chính mình tán gai càng có ý tứ.

    Hoắc Vân Xuyên lại hỏi: "Vài tuổi?"

    Thuận tiện cau mày, nghĩ đến lần trước chính mình không hỏi rõ ràng liền ngủ, chẳng may là cái vị thành niên..

    "Mười tám." An Vô Dạng thanh âm thấp thấp nói, rũ mắt tránh né toàn bộ ghế lô tầm mắt, hắn không thích trở thành tiêu điểm.

    "Nghiệp chướng, mới mười tám tuổi." Trần Mới nhìn Hoắc Vân Xuyên nói: "Người ta mới mười tám tuổi, ngươi liền buông tha người ta đi, ngươi đều không sai biệt lắm có thể làm ba ba của người ta."

    Quý Minh Giác cùng Tưởng Thiếu Phi một trận cười, cảm khái nói: "Trời a, nguyên lai chúng ta đều là như vậy người nhiều tuổi như vậy sao?" Đều có thể làm thúc thúc của thiếu niên mười tám tuổi.

    Mười tám tuổi, thực hảo, Hoắc Vân Xuyên ấn đường nhảy nhảy, kéo lỏng cà vạt tiếp tục đề ra nghi vấn: "Không đọc sách sao?"

    Tuổi còn trẻ liền trà trộn với quán bar cùng hội sở, thật là giỏi lắm..

    "Còn đọc." An Vô Dạng nói, hắn khẩn trương, đôi tay gác trên đầu gối: "Ta là nhân lúc nghỉ hè đi làm công, tháng 9 này sẽ vào năm nhất."

    Ghế lô mấy cái thúc thúc lại là một trận cười: "Tới hội sở đi làm thêm, ta thiên ha, ha ha ha ha.." Lại xem An Vô Dạng mặt, nghiêm trang, giống như thật không biết bọn họ đang cười cái gì.

    "Thiếu tiền sao?" Hoắc Vân Xuyên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

    "Thiếu." An Vô Dạng gật gật đầu, không đợi Hoắc Vân Xuyên mở miệng liền nói: "Các ngươi uống cái gì rượu?"

    Trong phòng mấy người đều há hốc mồm, bắt đầu làm khởi sinh ý, ha ha ha ha.

    Hoắc Vân Xuyên không hề chịu ảnh hưởng bởi cả phòng tiếng cười, hỏi: "Ngươi hy vọng ta uống cái gì rượu?"

    Kia tên rượu ở An Vô Dạng trong miệng đảo quanh, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Chính ngươi làm chủ, ta không hiểu ngươi thích uống cái gì."

    Hoắc Vân Xuyên trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay ở trên eo của thiếu niên xoa bóp: "Cho ta số điện thoại để liên hệ, ta cho ngươi khai hai bình Louis XIII."

    Các bằng hữu của hắn đều sợ tới mức không nhẹ, phun rượu phun rượu, dựng ngón cái dựng ngón cái: "Cao.." Về sau không bao giờ muốn nói Hoắc Vân Xuyên sẽ không tán gái, hắn rõ ràng liền rất biết tán gái.
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2018
  10. kẻ dấu mặt

    Bài viết:
    2
    Chương 5.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai bình Louis XIII, tự động ở An Vô Dạng trong đầu thay đổi thành một ngàn hai trăm khối, hắn trái tim nhỏ lại kích động một phen, chính là.. Thiên hạ không có ăn cơm trưa lại không trả tiền.

    Lúc này nói không cho, đó chính là không cho khách hàng mặt mũi; cấp, sau đó lại kéo đen cũng không có gì tổn thất.

    "Nga." An Vô Dạng trong bụng tràn đầy ý nghĩ xấu, ngoan ngoãn lấy ra di động cùng Hoắc Vân Xuyên trao đổi số điện thoại.

    "Cho ta." Một bàn tay đem An Vô Dạng di động cầm lấy, ngón tay thon dài ở trên màn hình, chuẩn xác mà nhanh chóng đưa vào số di động của chính mình, gọi qua.

    "Được rồi." Hoắc Vân Xuyên đem điện thoại nhét trở lại cho hắn, nói: "Gọi người tới điểm đơn đi."

    Nhìn An Vô Dạng đi ra ngoài kêu người phục vụ, trong phòng các cô nương một trận đỏ mắt, kia chính là hai bình Louis XIII, trích phần trăm một ngàn hai trăm khối, các nàng cũng muốn.

    "Quý thiếu, đêm nay thượng uống hai bình Louis XIII là đủ rồi sao?" Cô nương ngồi ở Quý Minh Giác bên người, kiều kiều đà đà hỏi, biểu tình mềm mại thật sự.

    Quý Minh Giác xoa bóp nàng mặt, tâm tình rất tốt mà nói: "Ca mấy cái đêm nay cao hứng, rượu tùy ý các ngươi uống, có thể uống nhiều ít xem bản lĩnh của các ngươi."

    Kêu tiểu thỏ cô nương một trận cao hứng, chờ An Vô Dạng kêu phục vụ sinh tiến vào, điểm xong đơn lúc sau, nhấc tay: "Ta liền không cần Louis XIII ta muốn một lọ xo."

    Làm người vẫn là muốn có chừng mực, không thể lòng tham không đáy được.

    Quý Minh Giác: "Ai, điểm cái gì xo, nếu đêm nay uống khai LouisXIII, vậy toàn uống Louis XIII."

    Tiểu thỏ hận không thể hôn một cái Quý Minh Giác, cười đến ngọt ngào nói: "Cảm ơn Quý thiếu, người ta yêu nhất ngươi."

    Bồi ở cô nương ngồi bên cạnh Tưởng thiếu thấy thế cũng ngo ngoe rục rịch, nhả khí như lan mà nói: "Tưởng thiếu, người ta cũng muốn một lọ."

    Còn không phải là một lọ rượu giá một vạn sao, Tưởng Thiếu Phi trong nhà làm kinh doanh xuất khẩu, điểm này tiền trinh căn bản không để vào mắt: "Tùy ý, ngươi có thể uống nhiều ít điểm nhiều ít."

    Cô nương cắn môi, tròng mắt đổi tới đổi lui vẫn là không gọi đệ bình thứ hai.

    Nhất thảm chính là cô nương ngay từ đầu bị Hoắc Vân Xuyên từ chối, tuy rằng ngồi xuống Trần Sơ bên người, lại không dám đối Trần Sơ làm nũng.

    Nhưng thật ra Trần Sơ có tiếng ôn nhu, chủ động cho nàng điểm một lọ rượu.

    "Cảm ơn Trần thiếu." Cô nương trong lòng mới dễ chịu một chút, không đến mức bị mặt khác tỷ muội cười chết.

    Nghiêm túc lại nói, Tuyền ca mới là đêm nay muốn cười chết người đi, chỉ là An Vô Dạng một người liền tiêu hai bình Louis XIII.

    Toàn bộ ghế lô tính lên chính là ít nhất mười vạn khối.

    "Xin hỏi các vị, còn muốn gọi cái gì sao?" Nhân viên phục vụ nhìn nhìn đơn tử, cũng có chút nhi bị khách hàng tại phòng này khiếp sợ đến, thật sự là quá hào phóng.

    Các vị toàn xem người đàn ông bên cạnh mình, sau đó hỗ trợ chuyển đạt ý tứ, lắc đầu.

    Hoắc Vân Xuyên lại mở miệng: "Lấy một cốc sữa bò đi lên, cốc to."

    Người trong ghế lô đối với sự khác thường của hắn trong đêm nay, vốn dĩ đã chết lặng, lại vẫn là bị câu sữa bò dọa đến: "Không phải đâu, Vân Xuyên, chúng ta đều uống rượu, hắn uống sữa bò, có phải hay không quá không công bằng?"

    Hoắc Vân Xuyên đôi mắt hơi liếc, nói: "Không phải các ngươi nói hắn mới mười tám tuổi sao? Không biết xấu hổ mà làm hắn bồi rượu?"

    "Ai?" Quý Minh Giác đầy mặt không đồng ý.

    "Từ từ." Tưởng thiếu phi giơ tay nói: "Hắn uống sữa bò cũng đúng, đợi chút hắn chơi thua, ngươi muốn uống bù nhiều một nửa rượu, như vậy chúng ta liền đồng ý hắn uống sữa bò."

    Trần Sơ vỗ tay: "Cái này chủ ý rất tốt, ta đồng ý như vậy tới. Thế nào, Vân Xuyên, dám sao?"

    Hoắc Vân Xuyên đem bọn họ mấy cái nhìn một vòng, gật đầu nói: "Được."

    An Vô Dạng ở bên cạnh gắt gao nhấp miệng, phát hiện căn bản không có cơ hội cho chính mình xen mồm, bất quá.. Thực sự có người giúp chính mình uống rượu hắn cũng vui.

    Chính là đối phương vì cái gì muốn làm như vậy?

    An Vô Dạng tự nhận không cho rằng một đêm sương sớm nhân duyên có thể làm cho tình cảm của nhau có bao nhiêu sâu.

    Hắn cho rằng mở hai bình rượu liền tính không tồi.

    Nghe thấy Hoắc Vân Xuyên giúp An Vô Dạng chắn rượu, cùng là bồi rượu vài vị cô nương, xem hắn với ánh mắt lập tức khác thường, thức thời Tiểu Thỏ lập tức nói: "Hiện tại rượu còn không có mang đến, nếu không hát một bài đi?" Nàng cười ngâm ngâm mà nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt ngừng ở An Vô Dạng trên người: "An tiểu ca ca, ngươi hát một bài không?"

    Vài đôi mắt tức khắc rất có thú vị mà nhìn An Vô Dạng.

    Kỳ thật ca hát gì đó không có gì vui cả, bọn họ không thích hát cũng không thích nghe, chính là người này không giống nhau, Hoắc Vân Xuyên nhìn trúng, làm cái gì đều thú vị.

    "Thích ca hát sao?" Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt hỏi câu.

    Nghe vào An Vô Dạng lỗ tai, chính là làm chính mình phải hát, hắn nghiêm trang mà nói: "Nhưng thật ra có biết hát mấy bài, nhưng là không thích hợp hát tặng."

    Trần Sơ thú vị hỏi: "Vì cái gì?"

    An Vô Dạng bảo trì đứng đắn mặt nói: "Ta chỉ biết xướng hai chỉ lão hổ cùng chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh."

    "Phốc!" Quý Minh Giác lại một lần phun cái ly dùng để đưa tặng rượu vang đỏ: "Thần con mẹ nó chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh.. Vậy ngươi hát bài đó đi."

    Tưởng Thiếu Phi phụ họa: "Đúng vậy, hát đi."

    Trần Mới nhìn xem Hoắc Vân Xuyên sắc mặt, giữ lại ý kiến không dám nói lời nói.

    Lúc này microphone đã nhét vào An Vô Dạng trong tay, Tiểu Thỏ đi chọn bài.

    "..."

    An Vô Dạng mặt đỏ đến không được, hắn biết nếu hát bài hát này, toàn bố người trong ghế lô sẽ cười đến chết, nhưng là cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, ngoại trừ căng da đầu hát, hắn cũng không có biện pháp khác: "Các vị tiên sinh.. Làm ta một cái người trưởng thành hát bài hát này quá cảm thấy xấu hổ, có thể hay không không ca hát?"
     
    Trần Mai ThiAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...