Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 20 Chuyển phát nhanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan lạnh mặt gắp lấy một viên bò viên từ trong nồi, cắn một ngụm, nước súp nóng hổi chảy ra làm Đường Nhan bỏng rát.

    Tâm trạng của Đường Nhan nhất thời càng trở nên tồi tệ, mà một màn này bị Đường Âm nhìn thấy.

    Lúc này, Long Liên Tâm ngắt lời nói: "Được rồi, mẹ, Tiểu Âm, đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, những miếng lòng này hơi già rồi, nếu không ăn sẽ không ngon."

    Khi cả nhà đang ăn lẩu, đột nhiên một người giúp việc bước đến nói: "Nhị tiểu thư, đây là chuyển phát nhanh của cô, đều là giao hôm nay, cô xem tôi nên đặt ở đâu thì thích hợp?"

    "Cứ đặt nó lên chiếc ghế trống này đi, dù sao chiếc ghế này cũng không có ai ngồi cả, sau khi tôi ăn tối xong, tôi sẽ tự mình mang lên lầu sau."

    "Được, nhị tiểu thư."

    Sau khi người giúp việc đặt chuyển phát nhanh xuống, đi ra ngoài.

    "Yo! Em mua nhiều thứ như vậy sao?" Đường Nhan đang tức giận liền âm dương quái khí nói, "Người có tiền tiêu vặt 3 vạn quả thật có khác! Muốn mua cái gì cũng được! Ai? Đúng rồi, em mua cái gì vậy? Sẽ không phải là bom đi? Em muốn cho nổ tung nhà họ Đường của chúng ta sao?"

    Bom? Đường Âm thực sự bị Đường Nhan chọc giận đến mức nở nụ cười.

    "Nhan nhi! Con nói gì thế? Thật sự là càng ngày càng lộng ngôn!" Bà cụ cao giọng trách mắng, "Lần trước Tiểu Âm mua một ít đồ trang điểm, con lại nói này nói nọ, kết quả tất cả đồ mĩ phẩm cũng không đắt bằng một hộp kem mắt của con, bà tin lần này những thứ Tiểu Âm mua chắc chắn cũng đều không đắt, bom? Chỉ có con mới nghĩ đến đi!"

    Đường Nhan bị bà cụ trách mắng như thế, cũng nhận ra những gì cô ta vừa nói thật giống như không có não, nhưng cô ta vẫn tức giận, cô ta nghĩ hiện tại mỗi tháng cô ta chỉ có ba nghìn tệ tiền tiêu vặy, mà Đường Âm mỗi tháng có 3 vạn tiền tiêu vặt.

    Nghĩ đến đây, Đường Nhan nhất định yêu cầu Đường Âm mở tất cả những chuyển phát nhanh và kiểm tra trước mặt cả nhà.

    Đường Âm phát hiện Đường Nhan luôn không biết tự cao tự đại như vậy, cô ta tin rằng tất cả những gì cô mua là những thứ đắt tiền, nhận định cô tiêu tiền bừa bãi, vậy cô liền mở chuyển phát nhanh để cô ta xem những thứ cô mua trực tuyến.

    Đầu tiên là một cuốn sách dày, rất nhiều trang.

    "Tiểu Âm bây giờ vẫn đang chăm chỉ học hành, mua một cuốn sách dày một chút cũng không có vấn đề." bà cụ nói, "Tiểu Âm, con tiếp tục mở ra cho chị gái xem con đã mua gì."

    "Vâng." Đường Âm gật đầu, lại mở hộp thứ hai.

    "Ở đây tất cả đều là văn phòng phẩm." Đường Âm nói. "Đôi khi con mắc lỗi khi làm các câu hỏi và cảm thấy lộn xộn sau khi sửa, cho nên con đã mua rất nhiều bút chì và tẩy, ngoài ra ở đây còn có băng dính và la bàn, con có thể sử dụng khi con học."

    "Chà." bà cụ gật đầu, "Không tệ, Tiểu Âm rất thích học, là cháu gái ngoan của bà".

    Đường Âm lại mở hộp thứ ba, trong đó có một công thức chăm sóc sức khỏe.

    "Tiểu Âm, con mua cái này làm gì?" Bà cụ hỏi.

    "Bà nội, con thấy bà đã lớn tuổi, ngày thường chú ý bảo vệ sức khỏe, mà con lớn lên ở nông thôn, mặc dù con biết nấu ăn nhưng con chỉ biết nấu đồ ăn ở nhà, cũng không biết làm thế nào để bảo vệ sức khỏe, cho nên con muốn mua một cuốn sách dạy nấu ăn lành mạnh, học theo công thức, sau này nấu nhiều món ăn tốt cho sức khỏe hơn cho bà."

    "Tốt, tốt, tốt, rất tốt," bà cụ nói liên tiếp mấy lần, "Tiểu Âm, con thực có hiếu! Không tệ, bà nội rất hài lòng."

    Sau đó, Đường Âm cũng mở những thùng chuyển phát nhanh còn lại, chúng đều rất hữu dụng và không hề tốn kém.

    Điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan rất buồn bực, đặc biệt là công thức bảo vệ sức khỏe, điều này thực sự khiến hình ảnh của Đường Âm trong lòng bà cụ tốt hơn rất nhiều.

    Thật trùng hợp, khi Đường Âm dọn xong toàn bộ chuyển phát nhanh, chuẩn bị tiếp tục ăn lẩu, thì người giúp việc vừa đi giao chuyển phát nhanh lại bước vào, nói một người giao hàng vừa đến để giao hàng, lần này là của đại tiểu thư.

    Điều này làm cho Đường Nhan cảm thấy rất ngượng ngùng, bà cụ trực tiếp nói với người giúp việc, "Đưa chuyển phát nhanh cho tôi, cô ra ngoài đi!"

    "Vâng! Lão thái thái."

    Người giúp việc bước đi rất nhanh, sau khi người giúp việc rời đi, bà cụ nói với Đường Nhan, "Tiểu Âm, đưa cho bà chiếc kéo mà con vừa dùng để mở hàng chuyển phát nhanh."

    "Vâng! Bà nội!" Đường Âm cung kính đưa cây kéo cho bà cụ.

    Bởi vì đây là trong phòng ăn, mà phòng ăn cách xa phòng bếp, cho nên Đường Âm vừa mở giao hàng liền dùng kéo chuyên dụng trong phòng bếp để mở gói hànng chuyển phát nhanh.

    Sau khi bà cụ cầm lấy cây kéo, nhanh chóng mở thùng chuyển phát nhanh ra.

    Đường Nhan biết ý của bà cụ, hơn nữa cô ta cũng biết những thứ cô ta mua gần đây không hề rẻ, cho nên hiện tại cô ta có chút sợ hãi không dám nhìn thứ được lấy ra từ hộp chuyển phát nhanh, bây giờ Đường Nhan chỉ hi vọng cái hộp này rẻ hơn bình thường.

    Đúng như cô mong muốn, những món đồ này là những món rẻ nhất mà cô ta mua trong thời gian này, nhưng khi nhìn thấy bà cụ đổ đồ ra khỏi thùng chuyển phát nhanh, cô ta nghĩ mình có thể chết rồi.

    "Đây là.." bà cụ ngây ngẩng cả người.

    Long Liên Tâm và Đường Âm cũng ngây ngẩn cả người, cả ba người phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.

    Sắc mặt Đường Nhan tái nhợt, đó là một hộp "áo mưa".

    "Giải thích đi." Mặt bà cụ lập tức lạnh đi, sự tức giận xen lẫn hoài nghi, bà không muốn tin đứa cháu gái mà bà luôn tự hào lại làm ra chuyện như vậy.

    Đường Âm không tiện xen vào, đành phải giả vờ bình tĩnh tiếp tục ăn, gắp một cây rau trong nồi đã nóng hổi, vừa ăn vừa vểnh tai lên nghe Đường Nhan giải thích.

    "Bà nội, con.."

    "Con cái gì con? Con đã sớm làm chuyện như vậy với đàn ông lâu lắm rồi phải không?"

    "Phải.."

    "Bà vẫn tưởng con là một đứa bé ngoan, mặc dù kể từ khi em gái của con đến, bà liền nhìn ra con có chút không phù hợp, nhưng bà cho rằng con giở thói đại tiểu thư, coi thường người em gái lớn lên ở nông thôn! Không có nghĩ đến, con thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy! Nói, con mua về là muốn dùng với ai?"

    "Bà nội.."

    "Đừng gọi tôi là bà! Thế nào? Con là cùng với bà, là bà dùng sao? Mau nói! Người đàn ông đó là ai?"

    Dưới sự tra hỏi của bà cụ, cuối cùng Đường Nhan cũng nói ra tên của người đàn ông.

    "Mạc Nhiên".

    Hai chữ này đều dán chặt trong lòng Đường Âm, sau khi cô nghe hai chữ này, trong lòng âm thầm cười khổ. Mạc Nhiên cặn bã như thế, đời trước tại sao cô lại coi trọng anh ta.

    "Mạc Nhiên?" Lúc này, Long Liên Tâm cũng không ngồi yên, "Nhan nhi, con và Mạc Nhiên ở bên nhau sao? Chuyện này xảy ra khi nào?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2022
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 21 Phát sóng trực tiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cách đây không lâu."

    "Không lâu là bao lâu?"

    "Khoảng một tuần trước!"

    "Nhan nhi, con và Mạc Nhiên đang quen nhau, sao con không nói sớm? Nhà họ Mạc muốn kết thông gia với nhà họ Đường chúng ta, mẹ để Tiểu Âm đi, nhưng Tiểu Âm chỉ có thể cùng Mạc Uất Sở, vì xuất thân của con bé không hợp với Mạc Nhiên. Nhưng con thì khác, nếu con có thể gả cho người nhà họ Mạc thì con có thể lấy Mạc Nhiên, như vậy mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta không phải sẽ bền chặt hơn sao? Dù sao, ở nhà họ Mạc, Mạc Nhiên là người có địa vị tốt nhất." Sắc mặt bà cụ hòa hoãn hơn rất nhiều, như vẫn có chút hận không thể rèn sắt thành thép.

    Hơn nữa, bà vẫn còn rất tức giận, bà cảm thấy đứa cháu gái mà bà tự hào phải là trong trắng, sạch sẽ, không phải là một cô gái làm điều đó với người khác trước khi kết hôn.

    Ngay sau khi sự việc này lộ ra, bà cụ có chút như ngồi trên kim, sau khi suy nghĩ kỹ, quyết định đến nhà họ Mạc để nói chuyện.

    Mạc Nhiên chỉ đang chơi đùa với Đường Nhan, anh ta tuyệt đối không nghĩ đến, chuyện này lại ầm ĩ đến mức ngay cả bà cụ Đường cũng phải hoảng hốt. Hơn nữa, sau khi bà cụ Đường và người nhà họ Mạc thương lượng, cuối cùng quyết định để Mạc Nhiên và Đường Nhan kết hôn. Hôn lễ có thể được tổ chức sau khi Đường Nhan tốt nghiệp Đại học, tuy nhiên, lễ đính hôn phải được tổ chức trước, mời những người có máu mặt ở thành phố A tham dự.

    Nhưng Mạc Nhiên từ chối, vì Mạc Nhiên hiện đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Văn, Văn Yên.

    Nếu anh ta đính hôn với Đường Nhan, hơn nữa lại mời những người máu mặt ở thành phố A, thì mọi người ở thành phố A sẽ biết chuyện của anh và Đường Nhan.

    Như vậy làm sao anh ta có thể theo đuổi Văn Yên? Phải biết rằng, anh ta sắp tán được Văn Yên rồi, anh ta cũng không hy vọng xảy ra chuyện gì.

    Đương nhiên, Mạc Nhiên đối với Văn Yên cũng không phải thật lòng, thật ra anh ta chỉ muốn vui vẻ mà thôi.

    Đúng vậy, hiện tại Mạc Nhiên không muốn kết hôn với ai, anh ta đối với ai cũng chỉ muốn vui vẻ mà thôi, anh ta thấy Văn Yên cũng ưa nhìn, cho nên anh ta muốn chơi đùa với Văn Yên.

    Không thể không nói, Mạc Nhiên thật là một tên cặn bã, chơi bời lêu lổng cũng được, còn tốn tiền đi tìm.

    Trong phòng karaoke lớn nhất thành phố A, Mạc Nhiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng riêng, uống hết một chai rượu đỏ, rồi mỉm cười nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh ta, nói: "Em vừa mới nói em tên gì? Tiểu Lam sao?"

    "Là Tiểu Tử."

    "Được, Tiểu Tử, em muốn ăn gì, hay uống gì không?"

    "Không, hiện tại người ta chỉ muốn ăn anh."

    "Thú vị, bây giờ chúng ta lên lầu đi, thiếu gia cho em thưởng thức bữa tối ngon lành."

    Lần nào Mạc Nhiên và Tiểu Tử lên lầu cũng lên cùng một phòng, bởi vì phòng đó là phòng tốt nhất. Nhưng lúc này, anh ta được báo đã có người ở bên trong.

    Đúng lúc này, một thanh niên khoảng 20 tuổi bước ra khỏi phòng, nói với người phục vụ anh ta đột nhiên không muốn ở, muốn trả phòng.

    Bởi vì cậu ta mới đến hai giờ trước, cho nên hiện tại muốn trả phòng có chút không hợp lý.

    Mạc Nhiên thấy vậy liền nói với người phục vụ: "Không sao, ngươi để cậu ta rời đi, hai giờ hôm nay cậu ta thuê phòng tính cho tôi, tôi trả giúp cậu ta!"

    "Vậy thì cám ơn ngài"

    "Không sao, cậu có chuyện thì đi đi, đừng để lại thứ gì, căn phòng này bây giờ thuộc về tôi!"

    "Tất nhiên." người thanh niên mỉm cười, sau đó ôm Mạc Nhiên một cái, "Tạm biệt!"

    "Này? Tại sao ngươi ôm bổn thiếu gia? Sở thích của ngươi khác với đàn ông bình thường sao?"

    Người thanh niên không nói gì, rời khỏi tầng khách sạn, băng qua tầng karaoke, khi cách xa tòa nhà, anh ta lấy điện thoại di động ra.

    "Tiểu Âm, mọi chuyện đã giải quyết xong cho em rồi, Mạc Nhiên đã cùng gái rượu đi vào rồi, điện thoại của anh ta cũng bị anh lấy rồi, ai gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng không thể nghe máy, bây giờ em có thể bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp rồi."

    "Tốt, cảm ơn anh, Tiểu Phàm."

    "Chúng ta có quan hệ gì? Có cần khách sáo như vậy không? Nhớ mời anh uống rượu đỏ là được."

    "Yên tâm đi, em nhất định sẽ mời anh uống rượu chính thống của Pháp trong khách sạn lớn trong thành phố."

    Đúng vậy, người vừa rồi là Trương Tiểu Phàm, anh ấy ôm Mạc Nhiên một cái kia chính là vì muốn cướp điện thoại của Mạc Nhiên, như vậy, khi cha mẹ Mạc Nhiên thấy chuyện tốt của Mạc Nhiên, muốn gọi điện cho Mạc Nhiên thì cũng gọi không được.

    Vừa rồi Trương Tiểu Phàm ở trong phòng chính là vì giúp Đường Âm lắp camera giám sát, mặc dù Trương Tiểu Phàm không biết Đường Âm và Mạc Nhiên rốt cuộc có thù oán gì, nhưng Đường Âm nói cô sẽ chỉnh Mạc Nhiên, Trương Tiểu Phàm chắc chắn sẽ giúp.

    Lúc này, nhà họ Mạc đang chuẩn bị đám cưới, vì là hôn lễ thứ hai nên tổ chức vào ban đêm.

    Nhưng bởi vì nhà chú rể cũng là một gia tộc danh giá ở thành phố A nên rất nhiều người có máu mặt đều tham gia.

    Tại hiện trường hôn lễ, màn hình lớn đang phát đoạn video địa điểm do cô dâu chú rể đặc biệt quay, đột nhiên, cảnh phim thay đổi, chuyển sang cảnh của Mạc Nhiên và Tiểu Tử.

    Mặc dù đây là ngày vui, nhưng Mạc Uất Sở đã giúp Đường Âm điều tra trước, sở dĩ đôi vợ chồng chọn kết hôn vào ban đêm là vì bọn họ là hôn lễ thứ hai, phong tục là như vậy

    Mà sở dĩ bọn họ kết hôn lần thứ hai là bởi vì cô dâu đêm nay là vợ ba, người đã ép chết người vợ ban đầu của chú rễ, cho nên hai người cũng không phải là người tốt gì, phá hỏng hôn lễ của họ, Đường Âm cảm thấy không trái với lương tâm.

    Phải biết rằng, những người tới tham dự hôn lễ đều là người có máu mặt ở thành phố A, hơn nữa, trong này còn có bà cụ Đường và Long Liên Tâm, còn có Đường Nhan.

    Hơn nữa, Mạc Nhiên là đại thiếu gia nhà họ Mạc, ai lại không biết anh ta?

    Nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều ngây ngẩn cả người, mà lúc này người nhà họ Đường và người nhà họ Mạc cũng đang thất thần.

    Nhất là Đường Nhan, cô ta tuyệt đối không nghĩ đến Mạc Nhiên lại là người như vậy cô ta lại thích Mạc Nhiên như vậy.

    Nhưng, càng khổ sở hơn là người nhà họ Mộ, bọn họ nhìn thấy nhị thiếu gia nhà mình, người thừa kế của gia tộc lại lấy phương thức như vậy xuất hiện trên màn ảnh rộng, bị rất nhiều người xem, bọn họ thực sự đau lòng muốn chết.

    Ông nội của Mạc Nhiên nói với cha của Mạc Nhiên: "Mau gọi tên súc sinh, bảo nó đừng tiếp tục nữa, mau mặc quần áo vào!"

    Cha của Mạc Nhiên vội vàng gọi điện cho con trai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tắt máy.

    "Sao vậy?" ông cụ Mạc lo lắng hỏi.

    "Tắt máy rồi."

    "Tên súc sinh này thực sự muốn chọc chết tôi! Tại sao nó lại cố tình tắt máy vào lúc này?"

    Cứ như vậy, người nhà họ Mạc thực sự không có biện pháp, nhìn vào màn hình lớn cũng không biết đây là khách sạn nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 22 Trăm năm cô đơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù sao, khách sạn này bình thường có rất ít khách, hầu như chỉ tiếp một số khách vừa hát vừa đi cùng gái rượu lên lầu.

    Khách giống như Trương Tiểu Phàm đi một mình một tháng cũng không được mấy người.

    Cho nên, bây giờ người nhà họ Mạc thực sự không thể làm gì.

    Người nhà họ Đường còn đang rối bời, bà cụ Đường quay đầu lại nhìn Đường Nhan, nói với Đường Nhan: "Đây là người con định chung thân cả đời sao?"

    Giọng nói của bà cụ cố ý giữ ở mức thấp, chính là vì để ngăn không cho những người khác có mặt ở đây nghe thấy.

    Nhưng Đường Nhan lại không có não hô lên: "Con mặc kệ, con thích Mạc Nhiên, Mạc Nhiên không phải người như vậy, thứ đang chiếu trên màn ảnh nhất định là giả!"

    "Ba!" Bà cụ hận không thể rèn sắt thành thép tát Đường Nhan.

    Mọi người đều nhìn lại, Đường Nhan cũng coi như thua lớn.

    Mạc Uất Sở nhìn thấy cảnh này, trên mặt nở nụ cười xấu xa, đè thấp giọng nói với Đường Âm: "Kết quả này em hài lòng chưa?"

    "Hài lòng." Đường Âm nhỏ giọng đáp, trên mặt nở nụ cười khó bị phát hiện.

    Danh tiếng của Mạc Nhiên xem như bị hủy, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, đàn ông phong lưu một chút cũng không quá mất mặt. Chỉ có thể nói, danh tiếng của Mạc Nhiên từ nay về sau nhất định không tốt, không thể tạo được hình tượng một người đàn ông tốt nữa.

    Nhưng anh ta là thiếu gia của một gia đình giàu có, vẫn có nhiều phụ nữ săn đón nên Mạc Nhiên cũng không cần phải e ngại điều gì.

    Đường Âm suy nghĩ, nếu có thể chỉnh Đường Nhan như vậy một lần thì tốt rồi.

    Dù gì Đường Nhan cũng là một người phụ nữ, nếu để xảy ra chuyện này một lần, thì cuộc đời của cô ta thật sự sẽ bị hủy hoại.

    Dù sao Đường Nhan cũng là phụ nữ, nếu cô ta phạm sai lầm như vậy, vậy cuộc đời cô ta có thể thực sự bị hủy.

    Nhưng làm thế nào mới có thể khiến Đường Nhan phạm phải sai lầm như vậy? Dường như Đường Nhan rất yêu Mạc Nhiên, cô ta sẽ không đến nỗi có quan hệ với người khác đi?

    Sau khi Mạc Nhiên và Tiểu Tử làm xong, anh ta mới phát hiện điện thoại của mình đã biến mất, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm thì mua một cái khác, chuyện này đối với Mạc Nhiên là chuyện nhỏ, một cái di động đáng bao nhiêu tiền.

    Anh ta thường xuyên làm mất điện thoại, sau đó cũng không quan tâm.

    Sau khi Mạc Nhiên trở về nhà, người nhà họ Mạc đã xào xáo, Mạc Nhiên vừa về đến nhà đã bị đánh ngay.

    Sau đó, nghe người nhà họ Mạc nói lại chuyện đã xảy ra, Mạc Nhiên mới biết được quá trình giữa mình và Tiểu Tử đã bị phát sóng trực tiếp, hơn nữa có rất nhiều người xem!

    Mạc Nhiên suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

    Anh ta nghĩ đến Trương Tiểu Phàm, nhưng sau đó nghĩ khác, không thể là Trương Tiểu Phàm, bởi vì Trương Tiểu Phàm chỉ là ở trong khách sạn mà thôi, cho dù anh ấy lắp camera trong khách sạn, anh ấy cũng không có bản lĩnh kết nối video giám sát với màn hình lớn trong hôn lễ.

    Hơn nữa, lúc đó Trương Tiểu Phàm còn đeo kính râm và đội mũ, cổ kéo cao, anh ta căn bản không nhìn rõ bộ dáng của Trương Tiểu Phàm.

    Còn có, khách sạn đó không yêu cầu đăng ký thẻ căn cước, anh ta căn bản không biết Trương Tiểu Phàm tên họ là gì.

    Cho nên, ngay cả khi có manh mối này, Mạc Nhiên bắt đầu tự hỏi ngày đó trong những người đi dự hôn lễ, anh ta đã đắc tội với ai?

    Mạc Uất Sở là đối thủ của anh ta trong nhà, nhưng địa vị của Mạc Uất Sở trong nhà thật sự không cao, cho dù Mạc Uất Sở làm như vậy, thật sự có thể đánh bại anh ta sao?

    Điều quan trọng nhất là Mạc Nhiên luôn cảm thấy Mạc Uất Sở là người không ham tranh đoạt, chỉ muốn là đại thiếu gia của nhà họ Mạc, sống một cuộc đời không lo cơm ăn áo mặc mà thôi, anh không đến nỗi phải hại anh ra!

    Vì vậy, còn ai có khả năng, hơn nữa con hận anh ta thấu xương?

    Mạc Nhiên thực sự không nghĩ ra, nhưng anh ta thực sự muốn biết rốt cuộc ai đã làm chuyện này, ai đang gây rắc rối cho anh ta?

    Dịch vụ chuyển phát trong một thành phố rất nhanh, ngày hôm sau Mạc Nhiên đã nhận được điện thoại của mình, thông tin của người gửi bị bỏ trống.

    Mạc Nhiên đến công ty chuyển phát nhanh kiểm tra, thấy màn hình hiển thị một cô gái nhỏ, không cần suy nghĩ, khẳng định là người kia để cô gái nhỏ gửi, có lẽ sẽ mua kẹo mút để cô gái nhỏ đồng ý giúp đỡ.

    Vì vậy, manh mối bị phá vỡ một lần nữa, bây giờ anh ta không thể tra ra.

    Không thể lấy lại camera đã lắp đặ của Trương Tiểu Phàm trong khách sạn, nhưng Đường Âm căn bản không quan tâm đến chút tiền này, kia đều là cô mua trực tuyến, cũng không đắt lắm.

    Đương nhiên, địa chỉ nhận hàng của cô là địa chỉ của trường luyện thi, cho nên người nhà họ Đường cũng không biết Đường Âm có chuyển phát nhanh.

    Cho nên, chuyện này đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết, ai cũng không biết rốt cuộc là ai làm.

    Hôm nay, Đường Âm lại nhận chuyển phát nhanh, đây là sách cô mua trên mạng, tên là "Trăm năm cô đơn".

    Bà cụ Đường thấy Đường Âm đã bắt đầu xem tác phẩm nổi tiếng, liền khen Đường Âm trước mặt mọi người.

    Mặc dù Đường Nhan thấy cảnh đó không nói gì nhưng cô ta rất không hài lòng, bởi vì đây là cuốn sách cô ta đã đọc khi còn học tiểu học.

    Long Liên Tâm nhìn không được, cười nói với Đường Âm, "Tiểu Âm, sau này con không cần phải bỏ tiền ra mua loại sách này, con hỏi chị con, chị con tiểu học đã đọc hết các tác phẩm nổi tiếng trong ngoài nước, bây giờ vẫn chưa vứt đi! Nếu con muốn đọc thì cứ hỏi chị gái. Hơn nữa nếu con đọc không hiểu thì có thể hỏi chị con, chị con đã nghiên cứu rất nhiều về những tác phẩm nổi tiếng".

    Cấp bậc của Long Liên Tâm quả thực khá cao, khi bà ta nói như vậy, một là nhắc nhở bà cụ, Đường Nhan ưu tú hơn, sách Đường Âm đang đọc bây giờ là những cuốn sách mà Đường Nhan đã đọc khi còn học tiểu học. Nhắc nhở bà cụ Đường Âm không có văn hóa, một số sách có thể sẽ xem không hiểu, nhưng Đường Nhan đã nghiên cứu kỹ lưỡng.

    Khi Đường Âm nghe Long Liên Tâm nói vậy, cô cười nói: "Đúng vậy, chị gái là tiểu thư khuê tú, từ nhỏ đã được học hành tử tế, không giống con, từ nhỏ chỉ biết giặt giũ nấu ăn, ngay cả tác phẩm nổi tiếng đều chưa đọc qua."

    Lời nói của Đường Âm lại càng đặt mình vào hoàn cảnh đáng thương, bà cụ nghe xong thật sự cảm thấy xót xa.

    Long Liên Tâm lập tức bị nghẹn họng, bà ta thật sự không ngờ Đường Âm cư nhiên lại có thể chuyển bại thành thắng.

    Xem ra Đường Âm quả thực có chút khôn ngoan.

    Tuy nhiên, Long Liên Tâm cũng không phải ngồi không, ngay lập tức nói: "Đúng vậy, trước đây con đã chịu khổ, cho nên một chút văn hóa cũng đều không có, như như vậy, sau này con phải đọc thêm sách, đừng làm mất thể diện của người nhà họ Đường chúng ta!"

    Không thể không nói, Long Liên Tâm rất khôn ngoan, đúng vậy, mặc kệ trước đây Đường Âm đã chịu khổ bao nhiêu, tóm lại, bây giờ cô chính là không có học thức, rất dễ làm mất thể diện nhà họ Đường.

    "Vâng." Đường Âm gật đầu, "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đọc nhiều sách, không làm mất mặt nhà họ Đường."

    Long Liên Tâm không nói thêm nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn lên uống.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 23 Tam thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở thành phố A có một danh lam thắng cảnh đặc biệt đẹp, được gọi là danh lam thắng cảnh "Thung lũng hoàng hôn". Hằng năm nghỉ hè nhiều sinh viên đại học đến đây tham quan, nghe nói nơi đây rất đẹp.

    Nhưng Mạc Uất Sở chưa bao giờ đến đó, cho nên hôm nay Mạc Uất Sở nói với Đường Âm anh sẽ đưa cô đến Thung lũng Hoàng hôn để ngắm hoàng hôn.

    "Em đã đến Thung lũng hoàng hôn bao giờ chưa?" Mạc Uất Sở vừa lái xe vừa hỏi.

    "Tôi chưa từng đến, tôi mới đến thành phố A, trước đây luôn sống ở nông thôn, làm sao tôi có thể đến đó được?"

    "Cũng đúng."

    Thật ra đời trước Đường Âm đã từng đến đó, lúc đó Mạc Nhiên dẫn cô đến Thung lũng hoàng hôn, khi ấy Đường Nhan cũng nói cô ta chưa từng đến Thung lũng hoàng hôn, cho nên muốn đi theo cùng.

    Lúc đó Đường Âm rất đơn thuần, cô căn bản không bao giờ nghĩ đến chị gái mình lại cướp người đàn ông của mình, cho nên cô đã đồng ý, để Đường Nhan đi cùng.

    Sau này cô mới biết, khi ấy Đường Nhan đã sớm đến đây.

    Cảnh đẹp nhất của thung lũng hoàng hôn chính là cảnh hoàng hôn, những bức ảnh chụp hoàng hôn buổi tối khiến người ta say mê ngay lập tức, thậm chí không thể rút điện thoại ra chụp ảnh.

    Bởi vì cảnh sắc lúc đó quá đẹp, con người thực ra cũng ích kỷ, muốn tự mình thưởng thức cảnh đẹp như vậy, không có thời gian chụp ảnh cho người khác xem.

    "Mạc thiếu gia, anh mau nhìn, mặt trời sắp lặn rồi!"

    Đường Âm vừa dứt lời, hoàng hôn tráng liệt buông xuống hôn lên ngọn núi đằng kia.

    Trong tích tắc, những người đang ngắm cảnh đẹp đều hận không thể cháy mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

    Hoàng hôn đỏ rực, nhiều người trong khung cảnh đẹp đẽ này tỏ tình, trong phút chốc bọn họ đều chỉ muốn cùng đối phương đi đến bạc đầu. Nhưng Mạc Uất Sở không có thổ lộ, Đường Âm cũng vậy.

    Họ đều biết bây giờ chưa phải là lúc. Hơn nữa lúc này bọn họ không có loại tình cảm nam nữ với nhau.

    Khi hoàng hôn hôn tạm biệt ngọn đồi cuối cùng, buông xuống, du khách trên đồi cũng dần dần rời đi, Đường Âm và Mạc Uất Sở cũng đang chuẩn bị rời đi.

    Trên đường trở về, Đường Âm nói: "Tôi muốn đổi một chiếc máy tính, máy tính tôi đang dùng là máy tính cũ mà Đường Nhan không muốn dùng nữa, dùng không tốt lắm."

    Sau khi Mạc Uất Sở nghe xong vội vàng nói: "Anh mua cho em một cái."

    "Không cần." Đường Âm từ chối, "Chúng ta chỉ mới đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn, tôi mua máy tính sẽ tự bỏ tiền ra mua, anh chỉ cần tìm giúp tôi nơi nào bán tốt là được."

    Mặc dù Đường Âm nói như vậy, nhưng Mạc Uất Sở vẫn để Mạc Tửu gửi cho Đường Âm một chiếc máy tính, trực tiếp đưa đến nhà họ Đường.

    Mạc Tửu là con của một người giúp việc nhà họ Mạc, bởi vì người giúp việc sinh Mạc Tửu ra không được bao lâu thì cha của Mạc Tửu qua đời.

    Cho nên, mẹ của Mạc Tửu đã được giới thiệu đến nhà họ Mạc làm người giúp việc, mà Mạc Tửu lớn lên trong nhà họ Mạc. Ông cụ Mạc thấy Mạc Tửu khá vừa ý, liền nhận cậu làm cháu của mình, Mạc Tửu đương nhiên cũng theo họ nhà họ Mạc, họ Mạc.

    Hơn nữa, Mạc Tửu từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Mạc Uất Sở, quan hệ của cậu với Mạc Nhiên cũng tốt, chỉ là không thân bằng Mạc Uất Sở mà thôi.

    Cho nên, mặc dù tất cả mọi người biết Mạc Tửu không có quan hệ huyết thống với nhà họ Mạc, nhưng vẫn gọi cậu là "Tam thiếu gia".

    Nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều biết thiếu gia nhà họ Mạc chỉ có một, đó là Mạc Nhiên, hai vị thiếu gia này bọn họ không phải thực tán thành.

    Đương nhiên, Mạc Uất Sở vẫn hơn Mạc Tửu một chút, dù sao anh cũng là con ruột nên có nhiều quyền hơn Mạc Tửu.

    Khi Mạc Tửu đến giao máy tính, Đường Âm đang làm bài tập, khi cô nhìn thấy Mạc Tửu liền rót một ly nước trái cây cho Mạc Tửu, rồi mới nói: "Tôi không biết cậu, xin hỏi cậu là ai của Mạc Uất Sở?"

    "Đây là tam thiếu gia nhà họ Mạc." Người đi cùng Mạc Tửu nói.

    "Tam thiếu gia nhà họ Mạc?" Đường Âm sửng sốt, từ khi trùng sinh lại thế giới thay đổi nhiều như vậy sao? Nhà họ Mạc có tam thiếu gia khi nào?

    "Vậy mẹ cậu là.."

    "Mẹ tôi là người giúp việc nhà họ Mạc, tôi không phải là con của ông Mạc, vì mẹ tôi làm người giúp việc trong nhà họ Mạc nên ông chủ nhận tôi là con đỡ đầu, cháu đỡ đầu, tôi liền đổi thành họ Mạc, kỳ thật trước đây tôi không phải họ này. Mạc Tửu là tên anh trai tôi Mạc Uất Sở đặt cho tôi, bởi vì từ nhỏ tôi đã thích uống rượu."

    "Thì ra là như vậy, kia thực sự cám ơn cậu, làm phiền cậu giúp tôi đưa máy tính đến đây."

    "Không sao, chị dâu, chị không cần phải khách sáo với em."

    Mạc Tửu goi "chị dâu" ít nhiều khiến Đường Âm có chút xấu hổ, dù sao cô vẫn chưa chính thức kết hôn với Mạc Uất Sở!

    Bất quá, nếu Mạc Tửu đã gọi như vậy, cô cũng không không biết xấu hổ nói cái gì. Mạc Tửu thích gọi như vậy, vậy cứ để cậu gọi như vậy đi.

    "Mạc Tửu, cậu nhỏ hơn Mạc Nhiên phải không?"

    "Đúng vậy, cho nên em chỉ là lão tam thôi!"

    "À, thì ra là như vậy, sau này tôi liền gọi cậu là em ba, được không?"

    "Đương nhiên, chị dâu, em vốn là em ba của chị!"

    "Được." Đường Âm mỉm cười, "Vậy thì khi nào rảnh cậu thường xuyên đến chơi!"

    "Yên tâm, em sẽ."

    Đường Âm cố tình lôi kéo làm quen với Mạc Tửu, cô vì muốn tìm cơ hội trả thù Mạc Nhiên, cô sẽ tìm cách làm thân với bất kỳ ai trong nhà họ Mạc.

    Hơn nữa Mạc Tửu này xem ra cũng không phải người phiền phức, mặc dù nhìn qua không được đẹp trai như Mạc Nhiên và Mạc Uất Sở, nhưng cũng không tệ.

    Mạc Tửu khi ra ngoài cũng được coi là soái ca, có rất nhiều cô gái theo đuổi.

    Sau khi Đường Âm suy nghĩ cẩn thận, bởi vì cô trở về năm cô mười chín tuổi, cho nên rất nhiều thứ đã thay đổi. Nếu đời này ông trời an bài Mạc Uất Sở cho cô, nên xung quanh Mạc Uất Sở nhất định phải có một số người mà kiếp trước cô chưa từng gặp, vị tam thiếu gia Mạc Tửu là một trong số họ.

    Đối mặt với sự thay đổi như vậy, Đường Âm thực sự khá vui vẻ, dù sao thì cô hy vọng sẽ có nhiều nhân vật xuất hiện hơn để tạo điều kiện cho cô trả thù.

    Cho nên Đường Âm vừa gặp Mạc Tửu đã suy nghĩ sau này Mạc Tửu có thể làm gì cho mình. Nhưng cô nhất định sẽ không vì báo thù mà liên lụy đến Mạc Tửu, dù sao Mạc Tửu cũng là người không tệ.

    Bất quá, nếu người này xuất hiện, vậy Đường Âm nhất định sẽ lợi dụng thật tốt.

    "Hôm nay cậu đi đưa máy tính cho chị dâu cậu chưa?" Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, Mạc Uất Sở ngồi trên sô pha hỏi Mạc Tửu.

    "Ừ, anh cả, hôm nay em gặp chị dâu, ngày hai người đính hôn, em vì có việc nên không thể đi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp chị dâu, thật xinh đẹp! Nhưng cảm giác thân thể rất yếu!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 24 Điều tra Đường Nhan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chà." Mạc Uất Sở gật đầu, "Chị dâu cậu nhìn qua quả thực rất yếu, cô ấy gầy quá."

    "Anh cả, có phải chị ấy suy dinh dưỡng không?"

    "Có lẽ vậy, từ nhỏ cô ấy lớn lên ở nông thôn, mới được đưa về nhà họ Đường, hơn nữa, trước kia cô ấy ở nông thôn vẫn bị gia đình nuôi dưỡng dùng làm người giúp việc, chi phí ăn mặc cũng không tốt, cho nên có lẽ cô ấy bị suy dinh dưỡng."

    "Ai! Thế gian này có chuyện gì vậy? Một thiên kim đại tiểu thư thế nhưng lại sống như vậy."

    "Cũng không còn cách nào, ai nói cô ấy là con gái ngoài giá thú? Anh cả cậu cũng là con ngoài giá thú, cậu xem anh cả cậu sống tốt không?"

    "Không sao, anh cả, mặc dù anh là con ngoài giá thú, nhưng vẫn là con ruột, em còn là con của người giúp việc ở nhà họ Mạc vẫn sống tốt đây?"

    "Đó là cậu khát vong thấp, anh không làm được, anh là đại thiếu gia nhà họ Mạc, sớm muộn gì anh cũng sẽ sống tốt hơn anh hai cậu!"

    "Anh cả, chuyện này anh cứ nói với em, nhưng đừng để anh hai nghe thấy!"

    "Yên tâm đi, anh cả cậu không ngốc." Mạc Uất Sở đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Cậu đi giúp anh làm một việc?"

    "Được, lần này là đi đưa máy tính cho ai?"

    "Sao cậu chỉ biết đưa máy tính vậy? Cậu có ngốc không? Nhà họ Mạc bỏ tiền ra cho cậu ăn học đúng là phí phạm, thế nhưng lại là một đứa ngốc."

    "A? Không phải đưa máy tính sao? Anh cả, vậy anh nói cái gì?"

    "Cậu giúp anh điều tra Đường Nhan một chút."

    "Đường Nhan nào?"

    "Chị của chị dâu cậu."

    "Chị dâu hai của em?"

    "Chị dâu hai cái gì? Anh hai cậu đã bị gièm pha như vậy rồi, cậu cho rằng bà cụ Đường còn có thể gả cháu gái quý giá cho anh hai cậu sao? Cậu đi điều tra Đường Nhan, tất cả mọi chuyện đều phải điều tra, tốt nhất là có thể tìm hiểu xem có bất kỳ rối loạn nào trong cuộc sống của cô ta hay không".

    "Được! Em sẽ làm ngay!" Mạc Tửu nói xong rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

    Mạc Tửu chính là như vậy, Mạc Uất Sở muốn cậu làm chuyện gì, cho tới bây giờ cậu cũng không hỏi tại sao, cậu chỉ làm theo.

    Hơn nữa, cậu luôn đến nhanh, đi cũng nhanh, năng lực làm việc luôn rất mạnh.

    Tật xấu lớn nhất với Mạc Tửu chính là đôi khi có chút ngốc, Mạc Uất Sở luôn nói cậu ngốc. Nhưng cậu không thực sự ngốc, cậu vẫn rất đáng tin cậy trong việc làm gì đó.

    "Lão sư, thầy xem bài tập của em giải như thế này đúng không?"

    "Các bước đều đúng, nhưng hơi cẩu thả, sau dấu thập phân này có một số." gia sư của trường luyện thi nghiêm túc nói, "Tiểu Âm, em không thể làm như thế này, em phải biết rằng điểm xuất phát của em so với người khác chậm hơn rất nhiều, giờ em chỉ học nhồi nhét tạm thời, nếu cuối cùng em học hết các điểm kiến thức mà vẫn bị mất điểm trong kỳ thi đại học vì dấu thập phân, vậy cái được không bù được cái mất, em sẽ bị trừ ít nhất một điểm, phải biết rằng có thể tìm được hàng vạn người chênh lệch một điểm trong kỳ thi đại học! Vì vậy, một điểm cũng rất quan trọng."

    "Vâng." Đường Âm gật đầu, "Lão sư, em biết rồi, về sau em nhất định sẽ chú ý."

    "Được rồi, em cứ theo dạng câu hỏi này làm vài câu, làm xong thì gọi giáo viên một tiếng! Bây giờ lão sư đi hỏi giáo viên ngoại ngữ của em, hỏi xem bảng câu hỏi đã hết chưa."

    "Vâng, lão sư, ngài vất vả rồi."

    Bởi vì lúc trước Đường Âm chưa từng học, cho nên đời này cô rất quý trọng cơ hội được học, đồng thời cô cũng rất kính trọng lão sư, cô đối với tất cả lão sư đều đặc biệt tôn kính.

    Vì vậy, giáo viên tự nhiên cũng đặc biệt thích cô.

    Đương nhiên, giáo viên tốt với cô cũng có liên quan đến việc Mạc Uất Sở trả nhiều tiền, dù sao, trả tiền càng nhiều, giáo viên đương nhiên sẽ dạy tận tâm hơn.

    "Tiểu Âm, giáo viên người Trung Quốc nói tờ giấy vẫn còn hơi ngắn, em nên làm một vài bài toán trước, khi về, em mang tờ giấy đó về nhà làm, ngày mai đến lớp học thì nhớ mang theo." giáo viên số học Triệu Khang Bang nói: "Đây là kem mà tôi vừa mang đến từ giáo viên Trung Quốc, em ăn thử đi."

    "Cảm ơn lão sư, nếu là giáo viên tiếng Trung thì sẽ thích ngồi trong phòng máy lạnh mà ăn kem."

    "Đúng vậy." Triệu Khang Bang cười nói, "Giáo viên ngữ văn rất thích ăn cái này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh chàng này mua một đống đồ ăn."

    Sau khi Đường Âm ăn kem xong, cô làm một số câu hỏi mà lão sư vừa hỏi, lần này đều ổn, sau đó Triệu Khang bang lại đưa cho cô một đề toán khác, để cô cầm về nhà làm, ngày mai cùng đề ngữ văn đến.

    Trước khi Đường Âm rời đi, giáo viên ngữ văn đã gọi cô lại, cho cô mượn một cuốn sách bách khoa toàn thư, nói với cô phải đọc nhiều hơn.

    Đường Âm cảm ơn sau đó liền rời khỏi trường luyện thi, cô cảm giác hôm nay lại không kịp làm bữa tối. Chuyện nhà mẹ Ngô còn chưa xử lý xong nên vẫn chưa trở lại.

    Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Đường Âm vẫn nấu ăn, cũng may hôm qua Đường Âm ở trên "Bữa tối hôm sau" mua không ít đồ ăn, ước chừng đã giao đến nhà họ Đường.

    Bữa tối hôm sau là một chương trình nhỏ, tiện lợi cho những người không có thời gian mua đồ ăn, chỉ cần mua thứ gì trên đó thì hôm sau sẽ được chuyển đến điểm chỉ định.

    Đường Âm biết bà chủ của cửa hàng này đặc biệt chịu khó, chỉ cần mỗi lần mua hơn mười lăm nghìn, cô ấy sẽ tự mình giao đến tận nhà.

    Mà Đường Âm ở chương trình nhỏ không có khả năng không mua đủ 15 nghìn, hôm qua cô đặt đồ ăn gần 200 nghìn!

    Cho nên Đường Âm ước tính lúc này chắc chắn đồ ăn đã được chuyển đến nhà họ Đường rồi, dù sao cô cũng đã thêm WeChat của bà chủ, nói cho bà chủ biết địa chỉ của nhà họ Đường.

    Nhưng Đường Âm không ngờ tới chính là những món ăn mà cô đặt vừa giao đến đã bị Đường Nhan mắng ngay một trận.

    Hầu hết những thứ Đường Âm mua đều được đặt trong Buổi tối ngày mai, nhưng một trong số những quả dưa hấu do chính bà chủ mua, Đường Âm cũng yêu cầu bà chủ mua cho cô một quả.

    Vì không biết trọng lượng nên khi giao hàng, bà chủ sẽ ghi trọng lượng và số tiền bằng bút lông trên túi dưa hấu.

    Ngay khi Đường Âm về đến nhà, Đường Nhan đã chỉ vào đống đồ nói: "Đường Âm, cô mua mấy món rau hỏng này làm gì. Mặc dù trên rau không có ghi giá, nhưng nó lại được viết trên dưa hấu, tám tệ một cân, tổng cộng là mười hai cân, 96 tệ, cô cho chúng tôi ăn dưa hấu không đến mười tệ? Dưa hấu cô mua rẻ như vậy, có lẽ rau cô mua cũng sẽ không đắt đi?"

    "Thật sự không đắt, có vấn đề gì không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 25 Thêm 1 vạn tệ tiền tiêu vặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà nội mỗi tháng đều cho cô nhiều tiền tiêu vặt như vậy, cô để chúng tôi ăn đồ rẻ tiền như vậy?"

    "Chị, em không hiểu đồ ăn rẻ thì có vấn đề gì, em nghĩ chị chỉ cần chú ý phối hợp dinh dưỡng là được. Em mua đồ ăn có rau dưa, có thịt trứng, khi phối hợp rất có dinh dưỡng! Chị nói dưa hấu rẻ, đây là bà chủ cố ý đến nông trại tỉ mỉ chọn lọc, khá là ngọt. Hơn nữa, ban đầu dưa hấu cũng không đắt nên tiêu hai trăm tệ để mua dưa hấu không đáng?"

    "Trước khi mẹ Ngô về quê, bà ấu mua dưa hấu 200 tệ một quả! Cũng chỉ có những người quê mùa như cô mới mua dưa hấu này với giá chưa đến 10 tệ?"

    "Nhan nhi, con bắt nạt em gái mình sao?" bà cụ từ trong phòng đi ra.

    "Bà nội, con không có, là Đường Âm mặc kệ sức khỏe của người nhà chúng ta, mua một đống nguyên liệu rẻ tiền về!" Đường Nhan trực tiếp đem mọi chuyện đổ lên trên người Đường Âm.

    Bà cụ bước tới đây, nhìn một lượt mớ rau trên mặt đất rồi mới hỏi: "Tiểu Âm, những món này bao nhiêu tiền?"

    "Gần hai trăm." Đường Âm nói thật.

    "Rẻ như vậy?" Bà cụ hơi ngạc nhiên, "Đi đi, cầm làm đi, Tiểu Âm, đoạn thời gian này mẹ Ngô không có ở đây, con vất vả rồi."

    "Không sao đâu bà nội, nấu cho mọi người, con bằng lòng."

    "Nhìn xem em gái con hiểu chuyện như thế nào?" Bà cụ quay đầu lại nói với Đường Nhan, "Con nói Tiểu Âm mua đồ ăn rẻ tiền, hiện tại mỗi tháng bà cho Tiểu Âm 3 vạn tệ tiền tiêu vặt, con bé mua đồ ăn rẻ như vậy là không đúng, bà hỏi con, trước đây mỗi tháng bà cho cô 3 vạn tệ, con đã mua gì cho gia đình? Huống chi gần hai trăm tệ, chỉ có hai tệ thôi cũng không thấy cô mua gì cho gia đình này! Vậy bây giờ con lấy tư cách gì nói Tiểu Âm không đúng?"

    "Bà nội, tiền trước kia bà cho con là tiền tiêu vặt của con, cũng không phải tiền mua đồ ăn. Hơn nữa, lúc trước không phải có mẹ Ngô sao?"

    "Tiền của con là tiền tiêu vặt, con không dùng cho nhà, chỉ có thể tiêu trên người mình. Tại sao tiền tiêu vặt của Tiểu Âm lại phải tiêu cho nhà? Tiểu Âm đã vì cái nhà này tiêu rất nhiều tiền, con cư nhiên còn nói đồ ăn con bé mua là rẻ? Con có xấu hổ không?"

    Đường Nhan bị nói đến á khẩu, hai mắt đỏ hoe.

    Cô ta thực sự rất tủi thân, trước kia lúc Đường Âm chưa trở về nhà họ Đường, bà cụ rất chiều chuộng cô ta, sau khi Đường Âm trở về, bà cụ lại chiều chuộng Đường Âm hơn, không còn tốt với cô ta như trước nữa.

    Vì vậy, Đường Nhan rất hận Đường Âm, cô ta cảm thấy Đường Âm đã lấy đi sự yêu thích của bà cụ.

    Thật ra, Đường Nhan đã sai, chỉ cần cô ta nguyện ý hòa thuận với Đường ÂM, bà cụ vẫn sẽ đối xử tốt với cô ta như trước. Chỉ là cô ta cố tình ghen tuông với Đường Âm, à bà cụ ghét chính là người một nhà tính kế nhau, bà cụ cảm thấy chuyện này sẽ khiến trong nhà không yên, không phải chuyện tốt.

    Đường Âm cầm nguyên liệu vào bếp, trước tiên cô chuyển tiền mua dưa hấu cho bà chủ, sau đó đối chiếu với danh sách đồ ăn trên điện thoại rồi mới cho từng nguyên liệu vào tủ lạnh.

    Làm xong mọi việc, Đường Âm thấy không thiếu thứ gì, bắt tay vào làm bữa tối.

    Đường Âm dựa theo công thức được dạy trong cuốn sách nấu ăn bảo vệ sức khỏe cô mua trên mạng, khi ăn Đường Âm cũng nhấn mạnh rằng đây là bữa ăn bảo vệ sức khỏe, rất tốt cho cơ thể.

    Sau khi bà cụ nghe xong, không ngừng khen ngợi Đường Âm có tâm, cơm tốt cho sức khỏe này không chỉ có tốt cho sức khỏe, mà hương vị cũng không tệ.

    Nghe bà cụ khen Đường Âm như vậy, ánh mắt Đường Nhan có chút đỏ, cô ta rất tủi thân. Lúc trước bà cụ chỉ khen cô ta, hiện tại lại ở trước mắt cô ta khen Đường Âm.

    Lúc này, Long Liên Tâm cũng nghe không nổi nữa, bà ta uyển chuyển nói: "Tiểu Âm, con biết hiếu thảo với bà nội là chuyện tốt, con cơm dưỡng sinh cho bà chứng tỏ con rất hiếu thảo. Nhưng nguyên liệu rẻ tiền thực sự không thể mua, nếu bởi vì nguyên liệu có vấn đề, dưỡng sinh sẽ trở thành hành vi tự sát, như vậy thì làm sao bây giờ?"

    Nghe Long Liên Tâm nói như thế, Đường Âm uống một hớp nước trái cây, sau đó đặt cái cốc xuống, thản nhiên nói: "Mẹ, trước hết những thứ này con mua chủ yếu là rau củ, mà rau củ đều là trồng ở trên mặt đất, những thứ này cũng không thể làm giả. Mẹ thích ăn những loại rau đắt tiền, kỳ thật, để bán được những loại rau đắt tiền với giá cao, người bán sẽ cố gắng làm cho chúng trông đặc biệt đẹp mắt, liền tránh không được sự can thiệp của con người, cứ như vậy, kỳ thật đồ ăn này ngược lại hoàn toàn lại càng không tốt. Mặc dù một số rau củ con mua không được đẹp mắt cho lắm, nhưng ít nhất chúng cũng có thể chứng minh rằng chúng đã phát triển như vậy. Còn có, con cảm thấy đều là rau dưa, làm gì lại đắt như vậy? Giá trị dinh dưỡng đều như nhau, vừa ngon vừa rẻ không được sao?"

    "Ừm, Tiểu Âm nói có lý." bà cụ nói. "Tiểu Âm, hôm nay mẹ Ngô gọi điện đến, bà ấy nói có thể bà ấy sẽ không về được trong mấy tháng, con nói chúng tìm một người giúp việc nấu ăn, hay là con vẫn nấu ăn?"

    "Bà nội, ta tiếp tục nấu ăn, không ngại vất vả."

    "Ừm." bà cụ gật đầu, "Đã thế, từ nay về sau bà nội mỗi tháng sẽ cho con thêm 1 vạn tệ tiêu vặt, con có thể dùng 1 vạn tệ này mua đồ ăn! Vừa lúc cuối tháng cũng không còn mấy ngày nữa, bà đưa tiền tiêu vặt tháng sau cho con trước, bà nội sẽ chuyển vào điện thoại của con, con kiểm tra lại đi."

    Bà cụ rất thời thượng, vừa nói chuyện vừa dùng điện thoại chuyển tiền mà không gặp rắc rối gì.

    "Cái gì? Bây giờ mỗi tháng cô ta có 4 vạn tệ? Còn con chỉ có 3 nghìn tệ? Bà nội, không công bằng!" Đường Nhan nói.

    "Nếu nói không công bằng, Đường gia chúng ta đã nhiều năm không công bằng, Nhan nhi, trước kia con sống tốt, em gái của con sống không tốt, hiện tại coi như bồi thường cho em gái con."

    "Cho dù là như vậy, cũng không cần mỗi tháng cho cô ta thêm 1 vạn tệ! Bà nội, không phải bà nói những nguyên liệu rẻ tiền này là được sao? Bà nhìn nguyên liệu hôm nay cô ta mua đi, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ, hơn nữa, bữa cơm này cô ta cũng chỉ dùng một phần nguyên liệu mà thôi, cô ta mua nguyên liệu nấu ăn một tháng nói thế nào cũng không dùng đến 1 vạn! Con nghĩ hai nghìn tệ là quá đủ rồi."

    "Đúng vậy, mẹ, thêm 1 vạn tệ có phải hơi nhiều không?" Long Liên Tâm cũng nói, hiển nhiên là bất mãn với quyết định của bà cụ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2022
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 26 Quỳ xuống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu Tiểu Âm mua một thứ như nhân sâm và bào ngư thì sao?" bà cụ nói, "Hơn nữa, Tiểu Âm là tiểu thư của nhà chúng ta, không phải người giúp việc, con bé nấu ăn vất vả như vậy, cho con bé thêm một chút tiền tiêu vặt thì sao nào?"

    Long Liên Tâm không còn gì để nói, đúng vậy, là tiểu thư nhà họ Đường, tự mình xuống bếp, mỗi tháng cho thêm tiền thật sự không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng Long Liên Tâm vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi vì cho tới bây giờ bà ta chưa bao giờ coi Đường Âm là tiểu thư.

    Chỉ là việc đã đến nước này, Long Liên Tâm cũng không tiện nói gì, bằng không liền lộ ra bà ta có chút keo kiệt.

    Long Liên Tâm cầm ly nước việt quất mà Đường Âm vừa mới vắ trên bàn, nhíu mày thật chặt, nhưng không nói gì.

    Chưa kể, nước việt quất này thật không tệ, cũng không biết Đường Âm đã thêm vào cái gì. Dã nha đầu ở nông thôn này có lẽ chưa bao giờ uống nước trái cây, thực không biết cô học được những kỹ thuật này ở đâu.

    Long Liên Tâm nhìn Đường Âm, nghĩ thầm: Tại sao Nhan nhi của bà không thông minh và có năng lực như Đường Âm? Theo lý mà nói, Nhan nhi của bà cũng rất ưu tú, nhưng tại sao sau khi Đường Âm đến, Nhan nhi luôn thua?

    Nói thật, trong lòng Long Liên Tâm cũng cảm thấy Đường Âm là một cô gái thông minh, có năng lực, điểm này giống như mẹ cô, lúc đó mẹ cô rất có đầu óc, Long Liên Tâm thực sự không bằng.

    Kể từ lần trước Mạc Uất Sở tặng Đường Âm một chiếc máy tính mới, Đường Âm đã sử dụng chiếc máy tính này thật tốt. Đường Âm tải xuống một phần mềm học tập, những câu cô thường làm sai đều được lưu lại trong đó, một số điểm kiến thức và ghi chú cũng được lưu trong đó, ngoài ra còn có phân tích các câu hỏi dễ mắc lỗi.

    Tóm lại, phần mềm này đối với Đường Âm rất quan trọng, mỗi ngày Đường Âm đều sử dụng phần mềm này. Nếu một ngày nào đó dữ liệu trong phần mềm này bị xóa, Đường Âm sẽ thực sự gặp rắc rối.

    Mà phía Long Liên Tâm giả mù sa mưa đến phòng Đường Âm để trò chuyện, thấy Đường Âm sử dụng phần mềm này. Mà Long Liên Tâm biết Đường Nhan cũng đã sử dụng phần mềm này trước khi vào đại học, lúc trước Đường Nhan có một lần không cẩn thận bấm nhầm và xóa hết dữ liệu trong đó, khi ấy, Đường Nhan đã khóc rất lâu, vì một khi dữ liệu bị xóa hết thì thần tiên cũng không tìm lại được.

    Cho nên, khi Long Liên Tâm phát hiện Đường Âm đang sử dụng phần mềm này, bà ta đã có ý đồ xấu.

    "Nhan nhi, con có nhớ lần trước mẹ nói với con là Đường Âm cũng dùng phần mềm học tập đó không?"

    "Nhớ, có chuyện gì sao, mẹ?"

    "Mẹ nhớ lúc đó con không cẩn thận xóa dữ liệu trên phần mềm đó, kết quả tìm lại không được, con biết cách xóa nó không?"

    "Đương nhiên là con biết!"

    "Con xem, nếu chúng ta xóa hết dữ liệu trên phần mềm học tập trên máy tính của Đường Âm, việc học của nó có bị ảnh hưởng không?"

    "Đó là điều chắc chắn! Cô ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, dữ liệu trong phần mềm đó rất quan trọng!"

    "Ngày mai chúng ta thừa dịp cô ta đến trường luyện thi, chúng ta bí mật xóa dữ liệu trong phần mềm của cô ta! Con nghĩ thế nào?"

    "Được! Cứ làm vậy đi!" Đường Nhan hung ác nói, "Con thật muốn xem, nếu cô ta không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta còn dùng cái gì để cạnh tranh với con?"

    Sáng sớm ngày hôm sau Đường Âm phải đến trường luyện thi, cô mang theo một tập bài toán và một tập đề ngữ văn cô làm vào tối hôm qua. Đường Âm học rất nhanh, giáo viên ngữ văn đã kiểm tra điểm của cô, điểm này khá cao.

    Mà bài toán hơi khó, chưa đạt điểm tiêu chuẩn, như vậy nếu thi vào đại học có thể không qua.

    Cho nên, lớp học hôm nay của Đường Âm chỉ có một tiết ngữ văn, còn lại là lớp toán, về ngoại ngữ, cô không có học lớp chuyên, bình thường cô chỉ học trực tuyến ở nhà mà thôi.

    Trong khi Đường Âm đang học toán ở trường luyện thi, Đường Nhan lẻn vào phòng ngủ của Đường Âm.

    Đường Nhan bật máy tính lên, dùng chuột bấm vào phần mềm học tập, sau đó xóa sạch dữ liệu trong đó không chừa một khoảng trống nào.

    Đường Nhan biết rằng một khi dữ liệu bị xóa, có là thần tiên cũng sẽ không thể tìm lại được.

    Đợi đến buổi tối Đường Âm trở về, Đường Nhan và Long Liên Tâm đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi ăn tối, họ nghe thấy Đường Âm khóc trong phòng.

    Chiêu này của Đường Âm thực sự rất hay, cô cũng không nói chuyện này với bà cụ, cô chỉ khóc, càng khóc càng lớn.

    Bà cụ hoảng hốt chạy lên lầu xem Đường Âm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mẹ con Long Liên Tâm và đám người giúp việc cũng vây quanh.

    "Tiểu Âm, con có chuyện gì vậy? Con khóc nhiều như vậy khiến bà nội thực đau lòng!" bà cụ lúc này thật sự rất đau lòng đối với Đường Âm.

    "Bà nội, dữ liệu trong phần mềm học tập của con đều bị xóa hết rồi, ô ô!"

    "Được rồi, đừng khóc ở đây!" Đường Nhan một bộ xem náo nhiệt nói, "Cũng không có ai vào phòng cô, tôi thấy cô chính là tự mình xóa đi, tìm lí do để một năm sau mới thi vào đại học!"

    "Làm sao chị biế không có ai vào phòng em? Nếu một người giúp việc thấy em không thuận mắt, lẻn vào thì sao?"

    "Làm sao có thể?" Đường Nhan nói, "Dù sao cô cũng là tiểu thư của cái nhà này, ai dám bắt nạt cô?"

    "Không sao, trong phòng tôi có camera!" Đường Âm đột nhiên nói.

    Lời nói của Đường Âm lập tức khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan đổ mồ hôi lạnh, sau đó, Đường Âm trước mặt mọi người, bấm vào một biểu tượng ẩn trong máy tính, đem video giám sát ngày hôm nay chiếu ra.

    Video giám sát chụp rõ hôm nay Đường Nhan bước vào phòng ngủ của Đường Âm, hơn nữa mở máy tính lên, ngay cả cảnh cô ta xóa dữ liệu cũng được chụp lại rõ ràng.

    Lần này xem như chân tướng rõ ràng, Đường Nhan muốn giảo biện cũng không thể giảo biện.

    Bà cụ tức giận đến mức tát vào mặt Đường Nhan mấy cái.

    Đường Nhan đã bị đánh liên tục mấy cái, đời này cô ta bị đánh hai lần, một lần là ở trước hôn lễ, bà cụ nhìn thấy Mạc Nhiên và Tiểu Tử trên màn hình lớn, Đường Nhan lớn tiếng nói cô ta thích Mạc Nhiên, khi ấy bà cụ đánh cô ta một cái.

    Đây là lần thứ hai cô bị đánh, cho tới bây giờ cô ta không bao giờ nghĩ đời này mình sẽ bị đánh lần nữa, hơn nữa trong thời gian ngắn bị đánh hai lần, cả hai lần đều là do người bà hết mực yêu thương cô đánh.

    Hơn nữa, lần này còn bị tát liên tiếp mấy cái, thật sự khiến Đường Nhan không chịu nổi.

    Lúc này, Long Liên Tâm biết mọi chuyện đã bị bại lộ, bà ta vì cứu vãn tình thế, cũng xoay người tát con gái một cái, hơn nữa cao giọng nói: "Quỳ xuống!"

    Đánh con, mẹ đau lòng, Đường Nhan đã lớn như vậy rồi, Long Liên Tâm vẫn là lần đầu tiên đánh cô ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2022
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 27 Đường Nhan quỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Nhan lúc này mới bình tỉnh lại, cô ta biết tuy rằng mẹ mình đánh mình, nhưng mẹ nhất định là vì muốn tốt cho cô ta.

    Vì vậy, Đường Nhan quỳ gối xuống trước mặt bao nhiêu người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà cụ, khóc nói: "Bà nội, con biết sai rồi."

    Bà cụ giận run lên, chỉ vào Đường Nhan hỏi: "Nói! Tại sao muốn xóa sạch dữ liệu của Tiểu Âm?"

    "Bởi vì con ghen tị với Tiểu Âm!" Đường Nhan thông minh trả lời hợp lí, bây giờ cô ta có thể trả bất cứ giá nào.

    "Trước đây Tiểu Âm ở nông thôn đã phải chịu nhiều khổ nhiều như vậy, mà con vẫn luôn được cưng chiều, con ghen tị cái gì?"

    "Không! Con ghen tị với em ấy! Bà nội, trước đây bà như thế nào? Trước kia bà vẫn nói con là niềm tự hào của nhà họ Đường, khi con còn nhỏ, bà đã ôm con, đưa con đi mua sắm, kể với con chuyện xưa, con nhớ có một lần con bị bệnh, bà đã khóc, ngoại trừ lúc bà nhớ ông, đó là lần duy nhất bà khóc".

    Tiếp theo, Đường Nhan nói rất nhiều trước kia, nhìn bà cụ có chút cảm động, cô ta lại nói tiếp: "Nhưng, sau khi Tiểu Âm đến, bà vẫn luôn thực bất công với Đường Âm, bà bắt đầu càng lúc càng cảm thấy con không tốt, bà nói Tiểu Âm ở đâu cũng tốt, con ghen tị với Tiểu Âm, luôn tìm lý do cãi nhau với Tiểu Âm, nhưng bà luôn bênh vực Tiểu Âm. Con không biết tại sao bà lại tốt với Tiểu Âm như vậy, nhưng con nghĩ bà đối xử tốt với Tiểu Âm vì bà cảm thấy rằng nợ Tiểu Âm. Nếu là như vậy, con thà rằng người chịu khổ ở nông thôn trước đây không phải là Tiểu Âm, mà là con! Bà nội, con thật sự cảm thấy trước đây bà rất cưng chiều con, nhưng bây giờ bà đem hơn phân nửa sự cưng chiều dành cho Tiểu Âm, con chịu không nổi! Cho nên, con ghen tị với Tiểu Âm, con mới lên kế hoạch làm chuyện này."

    Chưa kể, sau khi Đường Nhan nhận mấy cái tát, dường như cô đã bừng tình, nhưng câu nói của cô ta đều chạm đến nỗi lòng của bà cụ.

    Sau đó, Đường Nhan lại nói rất nhiều điều khiến bà cụ cảm động, Đường Âm ở một bên nghe, thực sự cảm thấy Đường Nhan có khả năng tổ chức ngôn ngữ tốt như vậy, không đi viết kịch bản thật đáng tiếc.

    Cuối cùng, Đường Nhan thành công lay động bà cụ, bà cụ cũng không trừng phạt cô ta, chỉ thản nhiên nói: "Con đứng dậy đi, sau này bà nội sẽ cố gắng không bất công nữa."

    Bà cụ nhận ra hiện tại mình có chút thiên vị, vậy những nỗ lực trước đây của Đường Âm căn bản là vô ích.

    Tuy nhiên, Đường Âm cảm thấy tình hình hiện tại cũng rất tốt, vì sau này bà cụ nhất định sẽ cố gắng chú ý tuyệt đối không thiên vị, cứ như vậy ít nhất cô cũng nắm chắc đãi ngộ mọi mặt sẽ không tệ hơn Đường Nhan.

    Hơn nữa, bà cụ cũng không nói khôi phục tiền tiêu vặt cho Đường Nhan, cô cảm thấy sau này bà cụ chỉ cần cố gắng không thiên vị, nhưng khẳng định vẫn sẽ đối tốt với cô.

    Bởi vì bà cụ cũng đã biết Đường Nhan làm chuyện có lỗi với cô, cho nên sau này cô cũng không phải làm gì, bà cụ đã có chút thất vọng với Đường Nhan rồi.

    Hơn nữa, đại tiểu thư nhà họ Đường, tâm tư nhỏ nhen như vậy, đối với bà cụ là chuyện không thể chấp nhận được.

    Vì vậy, cô chỉ cần tiếp tục giả lợn ăn thịt hổ.

    Đường Âm nhìn về phía hai mẹ con Long Liên Tâm và Đường Nhan, trong mắt đều là lửa giận, nếu không phải bây giờ bà cụ bảo vệ cô, chắc hai mẹ con đáng sợ này đã sớm bóp chết cô rồi.

    Đêm đã khuya, hai mẹ con Long Liên Tâm và Đường Nhan vẫn chưa ngủ, Long Liên Tâm sờ mặt Đường Nhan, đau lòng hỏi: "Nhan nhi, còn đau không?"

    "Đau.. ô ô ô.."

    "Ôi! Nhan nhi, mẹ xin lỗi con, con cũng đừng giận mẹ, trong tình huống hôm nay, nếu mẹ không tát con, cơn tức giận của bà cụ thật sự khó có thể nguôi ngoai."

    "Không sao, mẹ, con không trách mẹ, con biết mẹ cũng là bất đắc mới đánh con." Đường Nhan nói, "Hơn nữa, cho dù mẹ không tát con, con vẫn đau, bà nội tát con mấy cái tát đó cũng không hề nhẹ!"

    "Ôi! Bây giờ bà cụ đối với con thật sự là tàn nhẫn, mẹ thật sự không nghĩ tới bà ấy sẽ vì Đường Âm mà đánh con, lại còn nặng tay như vậy."

    "Mẹ, đều là do Đường Âm, nếu cô ta không đến nhà họ Đường, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra."

    "Đúng vậy." Long Liên Tâm gật đầu, "Mưu mô của Đường Âm quá cao. Chúng ta chưa bao giờ thắng cô ta, ai, Nhan nhi, con nói, cô ta lớn lên ở nông thôn, là một dã nha đầu làm sao lại có thể trở nên lợi hại như vậy?"

    "Ai biết được, dù sao Đường Âm mang lại cho con cảm giác rất kỳ lạ." Đường Nhan nói, "Phải biết rằng, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, hơn nữa còn không có học, cô ta thật sự không thể lợi hại như vậy, mẹ, mẹ nói Đường Âm này có phải hay không rất kì quái? Giống như một lão yêu tinh sống ngàn năm."

    "Con đừng dọa mẹ! Con nói như thế, sao mẹ cảm thấy lưng mình phát lạnh? Đường Âm này quả thực rất kỳ quái, dù sao chúng ta cũng phải tìm cách khiến cô ta rời khỏi nhà họ Đường."

    "Khiến cô ta rời khỏi nhà họ Đường?" Đường Nhan sửng sốt, "Mẹ, con cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu?"

    "Đưa cô ta một chút tiền, sau đó để cô ta chọn tiền hay ở lại nhà họ Đường."

    "Mẹ, vậy mẹ nghĩ chúng ta cho cô ta bao nhiêu tiền là thích hợp?"

    "Cô ta là một đứa vô học, có lẽ cũng chưa từng thấy nhiều tiền, cho cô ta 100 vạn chắc đủ rồi?"

    "100 vạn? Trời ạ! Nhiều như thế?"

    "So với việc để cô ta ở lại nhà họ Đường, con nghĩ 100 vạn còn nhiều sao?"

    "So sánh như vậy, 100 vạn quả thực không nhiều."

    Hôm nay, Long Liên Tâm và Đường Nhan thấy Đường Âm hôm nay không đến trường luyện thi, cho nên hai người vào phòng ngủ của Đường Âm để tìm Đường Âm.

    "Đường Âm, đây là 100 vạn tiền mặt." Long Liên Tâm đặt chiếc vali da lên bàn trong phòng ngủ của Đường Âm, "Cô có thể kiểm một chút, bất quá, tôi đoán cô cũng kiểm không nổi, cô cầm tiền rồi rời khỏi Đường gia đi".

    Đường Âm nhìn chiếc vali da trước mặt đột nhiên duỗi tay ra đếm.

    Phương pháp đếm tiền của Đường Âm vẫn rất điêu luyện, nhìn cô không giống người chưa từng nhìn thấy tiền bao giờ. Điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan ngạc nhiên, nhưng hai người bọn họ bây giờ không thèm đếm xỉa đến phương pháp của Đường Âm, họ chỉ muốn biết đến tột cùng Đường Âm có lấy tiền mà ngoan ngoãn rời khỏi nhà họ Đường hay không.

    Đường Âm đếm hồi lâu, tay rất đau, nhưng Long Liên Tâm không lừa cô, vali da đựng đúng 100 vạn tiền mặt.

    Vì vậy, vấn đề hiện tại là, cô chọn ở lại nhà Đường hay cầm lấy số tiền của Long Liên Tâm rời đi?

    Tất nhiên cô chọn ở lại!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2022
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 28 Một trăm vạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải biết rằng, bây giờ mỗi tháng bà cụ Đường cho cô ta 4 vạn tệ, 25 tháng là 100 vạn. Mà 25 tháng không phải là khoảng thời gian hai năm một tháng sao?

    Cô dùng hai năm ;à có thể có 100 vạn, sao cô phải bỏ đi với 100 vạn chứ?

    Mặc dù hiện tại mỗi tháng cô có 4 vạn cũng bao gồm tiền mua đồ ăn cho gia đình, nhưng mua đồ ăn cũng không tốn bao nhiêu tiền, dù sao cô cũng mua đồ ăn trên "Buổi tối ngày mai", đồ ăn trên đó đều rất rẻ.

    Hơn nữa, nếu cô rời khỏi nhà họ Đường, thuê một căn nhà cũng không phải là một khoản nhỏ.

    Phải biết rằng, ở thành phố A, 100 vạn cũng không thể mua được một căn nhà tốt, ngay cả khi cô mua một ngôi nhà rất nhỏ với quyền sở hữu tài sản 40 năm, cô sẽ phải trả tiền mua tài sản, tiền máy sưởi, nước, điện và phí khác.

    Tổng cộng linh tinh thực ra không phải là một con số nhỏ.

    Điều quan trọng nhất là hiện tại cô đã ở đây, tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường, ngoại trừ cô nấu ăn cho gia đình, cô không cần phải làm gì khác, người giúp việc trong nhà sẽ làm.

    Sau một thời gian, nếu mẹ Ngô trở lại, tiền tiêu vặt của cô có thể trở thành 3 vạn mỗi tháng. Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng chỉ dùng không đến 3 năm là có thể tiết kiệm 1000 vạn.

    Vì vậy, cô cảm thấy ở lại tốt hơn.

    Đương nhiên, việc quan trọng nhất của cô là báo thù, nếu cô rời khỏi nhà họ Đường, cô báo thù như thế nào?

    Với suy nghĩ như vậy, Đường Âm đương nhiên sẽ không đồng ý rời đi với 100 vạn này, phải biết rằng, hận thù giữa cô và Long Liên Tâm, Đường Nhan không phải 100 vạn có thể trả được!

    Nhưng, Đường Âm không có từ chối Long Liên Tâm, cô muốn bà cụ biết Long Liên Tâm là người như thế nào.

    Vì vậy, cô vui vẻ nhận lấy 100 vạn này, sau đó nhẹ giọng nói với Long Liên Tâm: "Cảm ơn mẹ, mẹ đối với con thật tốt quá."

    Mặc dù đã sớm biết Đường Âm chưa từng trải sự đời, nhưng 100 vạn đối với cô mà nói đã không ít. Nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan vẫn có chút ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Đường Âm thế nhưng thực sự nhận 100 vạn là có thể rời đi.

    "Cô đã nhận tiền rồi thì đừng ở nhà họ Đường nữa, cô mau thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi!"

    "Được, mẹ, con hiểu rồi."

    Đường Âm đồng ý cầm tiền rời đi, điều này khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan thực sự ngạc nhiên, nhưng bây giờ họ rất cao hứng.

    Hai người bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng ra sau khi Đường Âm rời đi, trong nhà thiếu đi một đối thủ, bọn họ thực sự rất vui vẻ.

    Nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan tuyệt không bao giờ ngờ tới là sau khi Đường Âm nhận tiền không rời khỏi nhà họ Đường.

    Hai người chân trước vui vẻ đi mua sắm, chân sau Đường Âm liền đem chiếc vali đi tìm bà cụ.

    Đường Âm đến phòng của bà cụ, sau khi mở vali đặt trước mặt bà cụ, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, trên mặt đầy nước mắt, tủi thân nhìn bà cụ.

    "Tiểu Âm, con như này là thế nào? Tiền ở đâu ra vậy?"

    "Bà nội, Tiểu Âm thực sự không muốn rời xa bà, nhiều năm qua Tiểu Âm đã không ở bên cạnh hầu hạ bà, giờ cuối cùng cũng có thể ở bên chăm sóc bà, Tiểu Âm thực sự không muốn cứ thế này rời đi."

    "Tiểu Âm, nói cho bà biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    "Bà nội, vừa rồi mẹ và chị đến phòng của con, hai người họ đưa tiền cho con, nói tổng cộng có 100 vạn, bắt con nhận tiền này rồi rời khỏi nhà họ Đường. Bà nội, Tiểu Âm thực sự không muốn rời đi, Tiểu Âm vẫn muốn tiếp tục chăm sóc bà! Tiểu Âm chỉ muốn mỗi ngày đều làm món ăn bồi bổ sức khỏe cho bà, để bà có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng Tiểu Âm thực sự sợ mẹ và chị, cho nên Tiểu Âm đã phải nhận tiền, nhưng Tiểu Âm thực sự không muốn rời đi."

    "Ý con là số tiền này là của Long Liên Tâm và Nhan nhi đưa cho con?"

    "Vâng!" Đường Âm vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt lớn rơi thẳng xuống, làm cho bà cụ cảm thấy xót xa.

    "Được rồi, Tiểu Âm, con đừng khóc, con lấy chứng cứ ra, sau đó bà nội đi tìm hai mẹ con kia tính sổ."

    "Chứng cứ?" Đường Âm giả bộ sửng sốt, "Bà nội, trong phòng của con có camera!"

    "Được, vậy con đem camera đến đây, bà nội tìm hai người họ tính sổ!"

    Long Liên Tâm và Đường Nhan đến trung tâm mua sắm, hai mẹ con đang vui vẻ dạo phố, dù sao Đường Âm đã cầm tiền, chuẩn bị rời đi, hai người đã giải quyết xong kẻ thù lớn nhất.

    Vì vậy, hiện tại hai người họ thực sự rất vui vẻ, cảm thấy không khí trong trung tâm thương mại trong lành hơn bình thường.

    "Mẹ, mẹ nói xem, sao Đường Âm lại thông suốt, rời khỏi nhà họ Đường?"

    "Đó là chuyện của cô ta, dù sao con bé đáng chết kia cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, đó là 100 vạn! Cô ta đến nông thôn mua một mảnh đất rộng là đủ rồi, người như cô ta cũng chỉ xứng ở nông thôn trồng trọt, cô ta căn bản không cứng sống ở thành phố! Nếu không bởi vì trên người cô ta có dòng máu của nhà Đường, bây giờ cô ta đã sớm chết đói ở đâu cũng không biết, cô ta muốn đấu với chúng ta? Hừ! Đúng là nằm mơ!"

    Đúng lúc này, điện thoại của Long Liên Tâm vang lên.

    "Nhan nhi, bác Phúc gọi."

    "Hả? Bác Phúc có chuyện gì vậy?"

    "Không biết." Long Liên Tâm trả lời điện thoại, "Uy? Bác Phúc, có chuyện gì vậy?"

    "Phu nhân, bà cụ muốn bà cùng đại tiểu thư về nhà ngay bây giờ."

    "Nhưng chúng tôi đang đi dạo phố, không phải sắp đến mùa thu rồi sao? Tôi muốn mua một vài bộ quần áo mùa thu đẹp cho Nhan nhi." Long Liên Tâm nói, tạm dừng một chút, "Hơn nữa, tôi thấy Tiểu Âm cũng không có đồ mùa thu, tôi định mua cho con bé vài bộ!"

    Nghe Long Liên Tâm nói như thế, bác Phúc mỉm cười, sau đó nói: "Bà cụ muốn tôi truyền đạt lại, tôi đã chuyển đến bà, có trở về hay không tùy bà quyết định."

    Bác Phúc nói xong liền cúp điện thoại.

    Đều nói tôi tớ là một nửa chủ nhân, lời thật quả thật không sai.

    Mặc dù Bác Phúc là người làm, còn Long Liên Tâm và Đường Nhan là chủ nhân, nhưng đôi khi hai người bọn họ thực sự không dám làm trái ý của Bác Phúc. Bởi vì, bác Phúc là người thân cận bên bà cụ, làm trái ý bác Phúc cũng chính là làm trái ý bà cụ.

    "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

    "Đừng thử quần áo nữa, chúng ta phải về nhà ngay."

    "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    "Không biết, dù sao nghe ý tứ cyar bác Phúc là bà nội kêu chúng ta về nhà ngay, mẹ có dự cảm không tốt, hình như Đường Âm đã làm gì đó, con nói, sẽ không phải là chuyện 100 vạn kia chứ?" Long Liên Tâm có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra.

    "Không thể nào? Làm sao Đường Âm thật sự có thể không để vào mắt 100 vạn?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2022
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 29 Con chọn bà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cũng có thể là Đường Âm thật sự rời khỏi nhà họ Đường, bà cụ gọi chúng ta trở về là muốn tìm cô ta!" Long Liên Tâm đoán, "Quên đi, bây giờ chúng ta ở đây đoán tới đây cũng vô dụng, chúng ta nhanh về nhà xem đi! Bây giờ bà cụ đang nhìn hai chúng ta không thuận mắt, nếu chúng ta không nhanh chóng trở về, hậu quả còn có thể càng nghiêm trọng."

    Như vậy, Long Liên Tâm và Đường Nhan không mua quần áo nữa, trực tiếp về nhà họ Đường.

    Ngay khi Long Liên Tâm và Đường Nhan về đến nhà, liền nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha, Đường Âm ngồi bên cạnh bà, bác Phúc đứng bên cạnh.

    Chiếc vali da đặt trên bàn cà phê trước ghế sô pha, 100 vạn trong vali trông đặc biệt chói mắt.

    Trong lòng Long Liên Tâm biết có chuyện không hay, trực tiếp kéo Đường Nhan quỳ xuống, quỳ trước mặt bà cụ, cũng chính là quỳ trước mặt Đường Âm.

    Tình huống hiện tại là Long Liên Tâm và Đường Nhan đang quỳ gối, Long Liên Tâm quỳ trước mặt bà cụ, Đường Nhan lại quỳ trước mặt Đường Âm bởi vì Đường Âm đang ngồi bên cạnh bà cụ.

    Đường Âm nhìn Đường Nhan đang quỳ trước mặt mình, cô hận thật sự không thể đạp Đường Nhan một cái. Nhưng cô không làm như vậy, cô biết lần này Đường Nhan sẽ không bị trừng phạt quá nặng, cho nên lần này cô chỉ muốn trút giận, về phần làm sao để Đường Nhan phải trả giá cho mạng của cô ở kiếp trước, cô vẫn chưa nghĩ ra, cô phải đợi đến sau này mới từ từ vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.

    Lúc này bà cụ thật sự rất tức giận, Đường Âm vừa cho bà xem video, bà cụ rất tức giận.

    Bây giờ bà cụ lấy ra uy phong của gia chủ Đường gia, nhìn qua như một đại tướng quân uy phong khiến người khác run sợ, chẳng qua là không có tư cách đánh người.

    Nhưng bây giờ bà cụ rất tức giận, Long Liên Tâm và Đường Nhan không thể không thừa nhận sai lầm của mình.

    "Mẹ, con sai rồi, con không nên đưa tiền cho Tiểu Âm, để Tiểu Âm rời đi, nhưng con cũng là vì muốn tốt cho con bé!" Long Liên Tâm lại bắt đầu phát huy tài ăn nói điêu luyện của mình. "Con thấy Tiểu Âm từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, thực sự không thích ứng được cuộc sống của nhà họ Đường chúng ta, cho nên con mới đem tất cả số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm qua cho Tiểu Âm, để con bé rời khỏi nhà họ Đường, sống một cuộc sống phù hợp với nó, mẹ, con thật là muốn tốt cho nó!"

    Lúc này Đường Âm mới phát hiện nếu Long Liên Tâm không muốn mặt mũi, bà ta thật sự có thể nói là đen thành trắng. Với tài ăn nói của bà ta, nếu bà cụ buông tay để bà ta ở thương trường làm một công việc lớn, chắc hẳn bà ta cũng sẽ không tệ hơn những tinh anh kinh doanh kia.

    "Cô thật là khéo miệng!" bà cụ tức giận nói: "Lúc đó sao con trai tôi lại chọn một người phụ nữ như cô làm vợ a?"

    Long Liên Tâm nghe bà cụ nói, thế nhưng trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ! Đúng vậy, mẹ, con biết mẹ luôn luôn không hài lòng với con, cho nên sau khi con trai mẹ cưới con, anh ấy liền đi ra ngoài tìm phụ nữ, mẹ không có không ngăn cản?"

    "Ba!" Bà cụ tát một cái, "Cô còn dám nói như vậy?"

    Long Liên Tâm đột nhiên phát điên, không còn nghe lời, điều này khiến Đường Âm thực sự kinh ngạc. Xem ra, sự xuất hiện của cô thật sự khiến người phụ nữ này loạn, bằng không với chỉ số thông minh của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

    Đường Âm biết vừa rồi Long Liên Tâm nói như vậy, chính là bởi vì hận cô thấu xương, cho nên Long Liên Tâm mới đột nhiên liều lĩnh như vậy.

    "Mẹ, con biết Tiểu Âm muốn mẹ thích con bé, mặc dù con bé là con ngoài giá thú, nhưng con bé cũng là cháu gái của mẹ. Mà Nhan nhi con gái của con mặc dù là tiểu thư nhà họ Đường, là con vợ cả. Nhưng mẹ đối với người vợ cả là con vâcn luôn không hài lòng, cho nên trong cảm nhận của mẹ, Nhan nhi cũng như Tiểu Âm, chỉ có nửa dòng máu thuộc về nhà Đường là cao quý, mà mặt khác nửa dòng máu còn lại là hèn mọn! Mẹ, con không hiểu, vì sao mẹ vẫn luôn không thích con? Con đã làm gì sai sao?"

    "Cô nói đúng, bắt đầu từ nay về sau, cô không còn là người nhà họ Đường nữa." bà cụ cũng đột nhiên tàn nhẫn nói ra câu này.

    Điều này thật sự khiến Long Liên Tâm không ngờ tới, bà ta vốn tưởng rằng bà cụ chỉ trừng phạt bà ta một chút, bà ta tuyệt đối không nghĩ đến, bà cụ thế nhưng muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Đường.

    Bà ta đã bỏ qua một điểm, bà cụ chính là nhân vật phong vân ở thương trường, trong mắt bà cụ không chấp nhận được một hạt cát, con trai bà đã qua đời nhiều năm như vậy, nếu không phải vì bà ta đã sinh ra Đường Nhan cho nhà họ Đường, mà Đường Nhan vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Đường, bà cụ đã sớm không muốn để ý đến bà ta.

    Nhưng bây giờ Đường Nhan đã không còn là niềm tự hào của nhà họ Đường nữa, bây giờ người dân ở thành phố A đều biết cô ta thích Mạc Nhiên, mà danh tiếng của Mạc Nhiên đều đã bị hủy.

    Vì vậy, bây giờ người dân thành phố A cười nhạo nhà họ Mạc, cũng cười nhạo nhà họ Đường.

    Hơn nữa, chuyện này không phải do Long Liên Tâm tự mình làm, mà là Long Liên Tâm và Đường Nhan cùng nhau đưa Đường Âm 100 vạn, cho nên Đường Nhan cũng không phải cái gì tốt.

    Hơn nữa, lúc trước Đường Nhan xóa hết dữ liệu của phần mềm học tập trong máy tính của Đường Âm, có thể nhìn ra Đường Nhan thật sự không có tâm địa đơn thuần như bà cụ tưởng tượng.

    Cho nên, bây giờ bà cụ cũng không cảm thấy Long Liên Tâm cho bà cụ cô cháu gái tốt như thế nào, ngược lại cảm thấy đứa cháu gái này có chút giống mẹ, tâm tư quá sâu.

    "Bà nội, bà không thể đuổi mẹ con ra ngoài!" Đường Nhan vừa khóc vừa nói, "Nhan nhi chỉ có một người mẹ, Nhan nhi không thể không có mẹ!"

    "Con muốn bà nội hay mẹ?" Vẻ mặt lão bà cụ lạnh lùng, "Không đuổi con ra ngoài cùng là đã tốt rồi, con chọn một người đi!"

    Lúc này Long Liên Tâm tuyệt đối không nghĩ đến chuyện lại phát triển đến bước này, con gái mà cả đời bà ta yêu thực lòng nói: "Con chọn bà nội."

    Long Liên Tâm thật sự tuyệt vọng, cả đời này bà ta chỉ hy vọng vào Đường Nhan, kết quả là Đường Nhan thế nhưng lại đối xử với bà ta như thế!

    Mà một khắc này bà cụ coi như nhìn thấu, Đường Nhan thực sự không phải là một cô gái tâm địa đơn thuần, cô ta vì vinh hoa phú quý của mình, cùng mẹ bày ra rất nhiều kế hoạch chống lại Đường Âm như vậy, năm lần bảy lượt muốn hãm hại Đường Âm.

    Mà sau khi sự việc xảy ra, cô ta thế nhưng lại chọn như vậy, phải biết rằng Long Liên Tâm là mẹ ruột của cô ta! Hơn nữa, cho dù Long Liên Tâm có xấu xa như thế nào, thì đối với cô ta cũng rất tốt! Mặc dù Long Liên Tâm quả thực là người xấu, nhưng Đường Nhan cũng không thể không cần mẹ ruột mình!

    Nhưng lúc này Đường Nhan luôn luôn nhu thuận lại đưa ra quyết định như vậy, đây có phải là đứa cháu gái ngoan mà bà cụ từng biết không? Đây chỉ đơn giản là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...