Ngôn Tình [Edit] Nam Trà Xanh Giả Nữ Trang Nghĩ Công Lược Ta - Cẩm Chanh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tieututieudao, 15 Tháng mười 2021.

  1. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 20.2: Về trường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cổng đồn cảnh sát, người qua đường thưa thớt. Cố Minh Âm đến tới một góc tường kiểm tra xem trong vali còn có thể dùng được những thứ gì. Đồ đạc đã bị phá hoại gần hết. Cố Minh Âm ném mấy thứ đã hỏng vào thùng rác. Thẩm Dư Tri đang đi bên cạnh tiếc hận "Mấy bộ quần áo kia rõ ràng là mới mua, đều lãng phí hết."

    Xa Hân Duyệt đoán chừng cũng nhìn ra kia là quần áo mới, cho nên cố tình phá hư.

    Cố Minh Âm lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng không nhiều tiền, huống chi bọn họ cũng bồi thường." Cô nghèo, toàn chọn đồ rẻ nhất mua, hai bộ vừa vứt đi còn không đến 200 tệ.

    "Thực xin lỗi, Minh Âm." Thẩm Dư Tri cắn môi, trên mặt không hề kiêu kì khi đối mặt với Chu phu nhân, lộ vẻ áy náy, ".. Nếu biết bọn họ bắt nạt cậu, hôm nay tớ nhất định sẽ không xin nghỉ bệnh ở nhà." Nói xong rũ mi mắt xuống.

    Tiểu độc ác tự nhận lỗi về mình trông bộ dạng thật mềm mại, giống như một con cún ướt đáng thương. Ngay cả Cố Minh Âm là một sắt thép thẳng nữ cũng cảm thấy nữ hài tử trước mắt quá đáng yêu.

    Cố Minh Âm cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, vô thức kiễng chân lên, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của hắn: "Chớ nói nhảm, bệnh tật thì không kiểm soát được."

    Đầu ngón tay cô rất mềm, tựa như bông vải cọ lên đỉnh đầu Thẩm Dư Tri. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt ướt át long lanh câu lên nhìn cô. Cặp mắt kia rất sáng, lóe ra ba phần ngượng ngùng. Cố Minh Âm nụ cười ngưng lại, tay chợt thu về ho nhẹ "Xin lỗi"

    Thẩm Dư Tri cúi người đến gần: "Tóc của tớ nói không sao. Cho cậu sờ sờ."

    Nữ hài ấm áp hơi thở vay lấy bên tai, tựa như là có người dùng cái đuôi mèo bên tai vuốt ve, lại ngứa lại thẹn thùng. Cố Minh Âm đỏ mặt lập tức vội vàng tránh xa cô gái.

    Thẩm Dư Tri ý cười càng sâu, bất động thanh sắc chuyển chủ đề: "Vậy chúng ta về trường học trước, chờ cuối tuần rảnh lại cùng nhau đi dạo phố."

    "Được." Cố Minh Âm không có từ chối, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, hoài nghi hỏi, "Thân thể của cậu không có chuyện gì chứ?"

    "Chỉ là cảm cúm bình thường, buổi sáng nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, Âm Âm đừng lo lắng."

    Cố Minh Âm thấy cô cũng không khác gì bình thường. Sắc mặt chỉ hơi tái nhợt nên cũng yên tâm.

    **

    Cả hai cùng về đến trường khi có tiếng chuông tan học.

    Toàn bộ Nam Sơn cả buổi sáng đều nghị luận về mâu thuẫn giữa Cố Minh Âm và Chu Hiểu Hiểu. Bây giờ nhìn thấy bọn họ trở lại, có thể tưởng tượng được bọn họ có bao nhiêu ánh mắt dò xét, xì xào bàn tán.

    Cố Minh Âm trước tiên trở lại lớp thu dọn cặp sách. Vừa đi ra liền đụng phải Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt.

    Xa Hân Duyệt hai mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.

    Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt khó coi, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ căm hận.

    Cô không nói, kiên nhẫn chờ họ chủ động nói.

    "Cố, Cố Minh Âm.." Xa Hân Duyệt nắm chặt tay, tiến lên trước.

    Thấy vậy, các học sinh hai bên đang đi đến dừng lại để xem trò hay.

    "Bọn tớ.. Tớ xin lỗi." Nàng vừa nói vừa khóc nói xin lỗi, "Tớ không nên cố ý làm hỏng đồ của cậu, cũng không nên.. Tớ không nên nói xấu cậu trên diễn đàn. Tất cả đều là của tớ. Tất cả là do tớ gây ra, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ."

    Sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát đã khiến Xa Hân Duyệt nhận thức rõ ràng lỗi lầm của mình. Khi trở về cô đã bị những lời châm chọc mỉa mai của bạn trong lớp làm tổn thương. Dù sao cô cũng sẽ không bao giờ ở lại ngôi trường này. Cho dù là Cố Minh Âm không yêu cầu, cô cũng sẽ tự nguyện rời đi.

    Lúc này--

    Xa Hân Duyệt chỉ mong Cố Minh Âm có thể tha thứ cho cô và khiến cô rời đi yên ổn.

    Xa Hân Duyệt nói xong, Chu Hiểu Hiểu đi tới, cô ấy không khóc lóc như Xa Hân Duyệt. Mặt cau có, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Cố Minh Âm, xin lỗi, tớ không nên dật dây người khác hãm hại cậu. Đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa."

    Tiếng nói vừa dứt, chung quanh một mảnh xôn xao.

    "Ý gì, là Chu Hiểu Hiểu để Xa Hân Duyệt làm?"

    "Thật á?"

    "Còn không phải sao, không nhìn thấy bọn họ đều bị cảnh sát bắt đi. Nếu Cố Minh Âm không gọi cảnh sát, có thể sẽ lại bị bắt nạt."

    "Xa Hân Duyệt ngày thường trông khá tốt, không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy.."

    "Đúng là không nhìn ra."

    "Cô ấy chơi với Chu Hiểu Hiểu, làm sao có thể là một cô gái tốt.."

    "..."

    Chung quanh thảo luận thanh âm càng lúc càng lớn, nhìn về phía Xa Hân Duyệt ánh mắt cũng càng thêm khinh miệt. Xa Hân Duyệt làm sao có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu, mệt mỏi quá mức và vô cùng xấu hổ, lại không kìm được nước mắt khóc lên.

    Cố Minh Âm lẳng lặng nhìn bọn họ, chốc lát mới đáp lại: "Ừ."

    Hai người chờ Cố Minh Âm nói tiếp. Không ngờ Cố Minh Âm lại cho họ một bóng lưng.

    "Minh Âm."

    Cố Minh Âm mới đi được hai bước, cổ tay liền bị kéo.

    Cố Tịch Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, "Hiểu Hiểu và Hân Duyệt đều là vì em, nên mới làm chuyện xúc động như vậy. Họ cũng đã xin lỗi. Chị tha thứ cho họ được không? Đừng để họ chuyển.."

    Cố Tịch Nguyệt quy tất cả trách nhiệm cho "thấy việc bất bình ra tay tương trợ". Cố Minh Âm khiến họ phải chuyển trường trở thành một kẻ xấu xa.

    Cố Minh Âm giật tay lại, cổ tay đỏ bừng. Không nghĩ cô ta dùng lực như vậy để cô chán ghét thêm.

    Cô chế nhạo: "Chị em tốt như vậy, không bằng cô chuyển trường thay bọn họ"

    Vẻ mặt Cố Tịch Nguyệt thay đổi.

    Cố Minh Âm nhếch môi: "Nếu như em chủ động chuyển trường, chị sẽ không bắt bọn họ rời đi nữa, thế nào?"

    Mặt cô ta lạnh ngắt, im lặng không trả lời.

    Cố Minh Âm cười: "Ha. Không làm được? Nếu không làm được thì đừng giả thánh mẫu ở đây, tôi còn tưởng thấy một ít Xá Lợi Tử.."

    "Minh, Minh Âm, em chỉ là.."

    "Âm Âm." Một giọng nói thanh lạnh đột nhiên cắt ngang lời Cố Tịch Nguyệt còn chưa nói ra.

    Thẩm Dư Tri bước qua đám người, tiến lên thâm mật ôm lấy cánh tay Cố Minh Âm. Trên môi nở một nụ cười ôn nhu động long người, yếu ớt nhje nhàng nói "Chúng ta đi ăn đi, đến muộn sẽ không còn chỗ."

    "Được."

    Thẩm Dư Tri đồng tử quét qua, ý cười trở nên thâm thúy: "Thật kỳ quái nha, hai người này không phải là bởi vì phạm tội phải rời đi a, tại sao còn chưa đi?"

    Bị điểm tên Chu Hiểu Hiểu cùng Xa Hân Duyệt xấu hổ vô cùng, lập tức cúi đầu xuống.

    Cố Tịch Nguyệt bất mãn vì tỷ muội giải thích: "Tri Tri ngươi chớ nói lung tung, bọn họ không có phạm tội."

    "Ơ?" Thẩm Dư Tri nhướng mày "Ý cậu là phá hoại tài sản trị giá 100 vạn của người khác không phải là tội sao? Không phải là tội? Cậu cho là làm từ thiện?"

    100 vạn?

    Cố Tịch Nguyệt trợn to mắt.

    Làm sao có thể?

    Cố Minh Âm mỗi tháng chỉ có hơn một nghìn tiền tiêu vặt, sau này vì Triệu Mặc Thần cô còn không có nổi một nghìn. Gia đình cũng không mua cho cô ta bất cứ đồ xa xỉ nào, chỉ có một số đồ cô không thèm thi thải ra cho cô ta..

    Cô ta làm sao có đồ nào giá trị hàng 100 vạn.

    Cố Tịch Nguyệt nhìn về phía sau, hai người đều không có ý định biện giải, rõ ràng đã

    Thừa nhân.

    "Bạn học Cố Tịch Nguyệt, cậu ngạc nhiên cũng sao? Cũng đúng, rốt cuộc cậu cũng có biết cái gì đâu." Thẩm Dụ Trì quyến rũ cuộn tóc, đối với Cố Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói, "Nói mới nhớ, bọn họ vì cậu mới làm như vậy. Nhà họ không tốt bằng nhà câu, sao cậu không chia sẻ chút tiền đền bù cùng họ?"

    "Nhưng.." Cố Tịch Nguyệt cắn môi, ".. nhưng bọn họ đều đã xin lỗi."

    Thẩm Dư Tri cũng không có tiếp tục nói hết, chỉ là thản nhiên nói: "Tịch Nguyệt, tôi vẫn nghĩ không thông: Minh Âm rõ ràng mới là người nhà của cô, cô vì cái gì không đứng về phía cậu ấy lại một mực đứng về phía người ngoài. Hiện tại bạn của cô làm ra loại sự tình này. Cô lại một câu xin lỗi liền xong? Thật kỳ quái a, làm cho người ta đều tưởng rằng cô xui khiến họ. Đâu.."

    Thẩm Dư Tri giống như là không nghĩ tới mình sẽ buột miệng nói ra như thế, vội vàng che miệng, mắt xinh đẹp chớp chớp chuyển hai vòng. Sau đó chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ lại nói lung tung rồi."

    "Tịch Nguyệt bình thường quan tâm đến Minh Âm nhiều như vậy, sao có thể để người ngoài bắt nạt Minh Âm? Dù sao cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở nông thôn, còn có thể uy hiếp gì." Nói xong, Thẩm Dư Tri lôi kéo Cố Minh Âm nghênh ngang rời đi.

    Lập tức, không ít người nhìn về phía Cố Tịch Nguyệt ánh mắt đã phát sinh biến hóa, bọn hắn đã không tin Cố Tịch Nguyệt giống mặt ngoài như thế vô tội.

    Cố Tịch Nguyệt bị những lời này làm cho tâm phiền ý loạn. Vừa nghiêng đầu thì thấy Cố Gia Vũ đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chăm cô.

    Cố Tịch Nguyệt trong lòng một cái lộp bộp, giương mặt hiện lên hoảng loạn.

    "Anh.."

    "Đi thôi, đi ăn cơm." Cố Gia Vũ hai tay đút túi, mặt không biểu tình đi về phía nhà ăn.

    Cố Tịch Nguyệt cúi đầu, yên lặng đi theo hắn.

    Một đường yên tĩnh.

    Cố Gia Vũ đột nhiên dừng bước, quay đầu đánh giá cô. Cố Tịch Nguyệt bị nhìn tâm hoảng ý loạn, chậm chạp không dám nói gì.

    "Là em để cho Chu Hiểu Hiểu tìm Cố Minh Âm gây phiền phức à?" Hắn hỏi.

    Đây là hắn lần đầu tiên chất vấn cô.

    Cố Tịch Nguyệt lập tức hốc mắt đỏ lên, trong mắt tràn ngập ủy khuất: ".. Anh cũng không tin em sao?"

    "Tri Tri rất ít khi nói như thế.."

    "Cho nên anh thà rằng tin tưởng người ngoài cũng không tin em?" Cô ta nói nói rồi khóc lên.

    Cố Gia Vũ phiền muộn, tay hung hăng vuốt vuốt xõa tung sợi tóc.

    Hắn cũng không biết mình bị làm sao, nghe Thẩm Dư Tri nói lời kia vậy mà đối em gái mình dâng lên mấy phần hoài nghi. Không thể không nói Cố Minh Âm cũng thật đáng thương, nếu không có con búp bê bên trong vali thì cũng chỉ mấy món đồ rẻ tiền ít ỏi.

    Có lẽ là tâm linh tương thông của song bào thai, lại có lẽ là những nhân tố khác. Khi nhìn máy giám sát ghi lại, lúc đó, hắn cảm thấy rất không thoải mái.

    Không phải Cố Tịch Nguyệt chỉ điểm là tốt nhất, nếu là là..

    Hắn cũng không thể làm gì.

    Dù sao Cố Tịch Nguyệt mới là người cùng hắn lớn lên. Hắn vẫn sẽ bảo vệ Cố Tịnh Nguyệt.

    "Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, em nói không phải anh liền tin."

    Cố Tịch Nguyệt lập tức thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa con mắt nói: "Không phải em, là Hiểu Hiểu muốn vì em xả giận, cô ấy biết Cố Minh Âm đánh em thì rất tức giận, em không nghĩ tới cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy." Cố Tịch Nguyệt lôi kéo Cố Gia Vũ tay áo nũng nịu, "Anh, em thật sự không biết.."

    Cô ta không định vì khuê mật cầu tình.

    Hiện tại kết cục tốt nhất chính là để bọn họ chuyển trường học, còn ở lại đối với cô chỉ có hại chứ không có lợi.

    Cố Gia Vũ hít một hơi thật sâu, hắn bỏ đi phiền muộn, một lần nữa nắm lấy Cố Tịch Nguyệt tay: "Là do anh không tốt, về sau anh sẽ không như vậy nữa."

    "Vâng." Cố Tịch Nguyệt lau khô nước mắt, thật vui vẻ ôm cánh tay của hắn.
     
    Hạ Tiểu Anh, Quỳnhhh đâyXiaoman123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  2. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 21.1: Nhiệm vụ nhốt Cố Mặc Thần trên sân thượng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, yoru31, Tahnmkdon1210 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  3. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 21.2: Làm thêm ở cửa hàng tiện lợi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, Tahnmkdon12, Trngnm10 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  4. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 21.3: Sống chung cùng Thẩm Dư Tri

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, Tahnmkdon12, Trngnm10 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  5. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 22: Ngày thứ hai sống chung: Để tớ chăm sóc cậu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, Tahnmkdon12, Trngnm10 người khác thích bài này.
  6. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 22.2: Đừng gọi tôi Tri Tri

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, Tahnmkdon12, Trngnm9 người khác thích bài này.
  7. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 23: Triệu Mặc Thần bị chặn đánh. Anh hùng cứu mĩ nhân .

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ffgghhhh, Tahnmkdon12, Trngnm9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2021
  8. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 23.2: Muốn cùng thế giới chi nữ mãi mãi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tahnmkdon12, Trngnm, Kim Th9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2021
  9. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 24: Khảo thí

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tahnmkdon12, Trngnm, Kim Th9 người khác thích bài này.
  10. tieututieudao Tiếu Thâm Dao

    Bài viết:
    49
    Chương 24: Con người có thể tự tin, nhưng không thể tự mình đa tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Minh Âm trong giờ giải lao nhắn tin cho Thẩm Dư Tri.

    [ Tiểu Nãi Nhu: Ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng đi chơi không? ]

    [ Cố Minh Âm: Được, cậu muốn đi đâu.]

    [ Tiểu Nãi Nhu: Chúng ta có thể đi làm tóc, sau đó đi công viên chơi, cậu thấy thế nào? ]

    [ Cố Minh Âm: Được đó.]

    [ Tiểu Nãi Nhu: Buổi tối tớ lại cùng cậu tới chỗ làm thêm, hắc hắc. (Gif: Mãnh hổ nũng nịu. Cực phẩmG) ]

    Con mèo nhỏ Thẩm Dư Tri gửi thành công chọc cười Minh Âm.

    Cô lưu meme vào, nói: [làm thêm rất nhàm chán, cậu có thể ở nhà chờ tớ về.]

    [ Tiểu Nãi Nhu: Tớ ở nhà cũng rất nhàm chán, cứ như vậy đi nhá! Buổi tối chúng ta cùng trở về.]

    Cố Minh Âm đang muốn rep lại, khuỷu tay bị người va chạm.

    "Này, crush của cậu đến." Hà Thao giống như là xem kịch vui nói.

    "?"

    Minh Âm ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Mặc Thần đi tới chỗ cô.

    Thiếu niên sắc mặt âm trầm, khóe miệng có vết thương làm tăng thêm một vòng lệ khí.

    Trước mắt bao người, Triệu Mặc Thần trực tiếp kéo tay Cố Minh Âm ra ngoài.

    Cố Minh Âm nhíu mày giật trở về: "Điên à?"

    "Ra đây." Hắn ra lệnh, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

    "Biến, tôi không muốn nói chuyện với anh." Minh Âm không kiên nhẫn. Việc đếch gì cô phải nghe hắn.

    Triệu Mặc Thần tóm càng chặt, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.

    Hà Thao nhìn t Minh Âm lại nhìn Triệu Mặc Thần, cuối cùng đứng lên đem hắn đẩy ra: "Triệu thiếu gia, cậu đừng không nói đạo lý. Bạn tôi không muốn nói chuyện cùng cậu. Cậu xông vào lớp chúng tôi định làm gì?"

    Triệu Mặc Thần ánh mắt lành lạnh, hắn từ trong hàm răng găng ra một chữ: "Cút."

    "Mẹ kiếp." Hà Thao buồn bực, cũng không còn định xem trò hay. Đứng dậy cuốn lên tay áo, lộ ra cánh tay đầy thịt mỡ, ưỡn ngực, "Thế nào, muốn đánh nhau hay gì?"

    Triệu Mặc Thần nắm chặt nắm đấm, quét một quyền vào mặt Hà Thao.

    Cố Minh Âm đứng bật dậy đỡ quyền kia. Trở tay giữ chặt cánh tay của hắn, dùng hết lực toàn thân vặn hắn ép trên mặt bàn. Triệu Mặc Thần vốn đang bệnh lại bị người đánh cho một trận, trên người mềm nhũn, không có bao nhiêu lực khí. Không có lực phản kháng.

    Hà Thao cùng toàn bộ bạn học trong lớp đều ngốc.

    Cố Minh Âm đè học bá trường Nam Sơn a!

    Cố Minh Âm ghì lấy cổ Triệu Mặc Thần từ đằng sau, "Ai cho phép anh hết lần này tới lần khác giương oai với tôi?"

    Triệu Mặc Thần há mồm thở hổn hển.

    "Đây là lần cuối cùng tôi nói, tôi không thích anh. Đừng có làm phiền tôi nữa. Nghe chưa."

    Toàn bộ lớp học quanh quẩn tiếng Cố Minh Âm.

    Triệu Mặc Thần lông mi run rẩy, bờ môi khẽ mở: ".. Tôi muốn hỏi cô, hôm qua.. Sao lại giúp tôi cơ chứ?" Hắn nghĩ mãi mà không rõ, cả đêm nghĩ mãi mà không thông..

    Người kia bị Cố Minh Âm đập tới não chấn động. Cô nhát gan cùng Thẩm Dư Tri chạy trước hắn là có thể lý giải. Cho nên hắn mới không chút do dự gánh lấy trách nhiệm. Hôm nay tới chính là muốn biết tại sao Cố Minh Âm lại luôn xuất hiện giúp đỡ ở thời điểm hắn chật vật nhất.

    Cô khẳng định là còn tình cảm với hắn.

    Trước kia cô theo dõi chụp lén hắn, lấy lòng bằng hữu của hắn. Hắn không tin cô nói không thích liền không thích.

    Triệu Mặc Thần muốn biết tại sao cô thay đổi khác trước. Cô còn có chuyện gì giấu diếm hắn. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, cái loại cảm giác này khó chịu như cào phổi, khó chịu không nói ra lời được.

    "Hửm?" Cố Minh Âm nhíu mày "Não anh bị úng nước à. Tỉnh táo chút đi, người tôi giúp chính là Tri Tri."

    "Vì sao?"

    "Vì sao cái gì? Được thôi, để tôi cho anh biết vì cái gì." Cố Minh Âm đem hắn thả ra, kéo cổ áo hắn đi ra ngoài.

    Hai người lôi lôi kéo kéo, một đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

    Triệu Mặc Thần không phản kháng, lảo đảo mặc cho Cố Minh Âm kéo đi.

    Cuối cùng tới cửa lớp Thẩm Dư Tri, cô gọi: "Tri Tri!"

    Cô gái ngồi ở phía sau chạy đến như một chú cún được chủ nhân gọi.

    "Âm Âm, tìm tớ hả?"

    Thẩm Dư Tri đôi mắt sáng long lanh, trong mắt đều là cô, một điểm cũng không chú ý đến Triệu Mặc Thần ờ bên cạnh.

    Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái Triệu Mặc Thần chưa từng thấy. Sạch sẽ, trong sáng và đáng yêu. Triệu Mặc Thần sửng sốt vài giây không thể giải thích được. Hắn biết Thẩm Dư Trì từ khi còn nhỏ, cô là một cô bé mềm mại, yếu đuối, thanh lịch và quý tộc. Hiếm khi nở một nụ cười.

    Nào giống như bây giờ.. Hoạt bát?

    Cố Gia Vũ ở trong lớp cũng thật ngốc, thanh mai bé bỏng của hắn từ khi nào lại để ý đến cô em gái tiện nghi tới vậy?

    "Ừm, tớ tới tìm cậu." Cố Minh Âm dứt lời buông ra Triệu Mặc Thần.

    Thẩm Dư Tri lúc này mới phát hiện Triệu Mặc Thần tồn tại. Lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu một cái, rất nhanh lại ưu nhã xa cách cười yếu ớt, "A Thần bị bệnh vẫn đi học a?"

    Triệu Mặc Thần không nói lời nào.

    Thẩm Dư Tri thân thiết kéo tay Minh Âm, ngữ khí vui vẻ: "Âm Âm, buổi tối chúng ta cùng về nhà ăn đi, tớ vừa học được một món ăn, làm cho cậu ăn nha."

    Chúng ta.. về nhà?

    Triệu Mặc Thần nhíu mày, "Tri Tri.."

    "Gọi tôi là Thẩm Dư Tri hoặc là Thẩm đồng học."

    Triệu Mặc Thần: "..."

    Triệu Mặc Thần: "Về nhà là ý gì?"

    Thẩm Dư Tri vẩy lên tóc, "Hiện tại Âm Âm ở cùng tôi, thì sao?"

    "Ở cùng cậu?"

    "Đúng." Thẩm Dụ Trì ưu nhã trợn tròn mắt, "Âm Âm thấy tôi đơn độc đáng thương, nên sống cùng tôi, Âm Âm thật tốt~"

    Cho nên Cố Minh Âm là đi cứu bạn cùng phòng?

    Triệu Mặc Thần nghẹn họng không nói lên lời, khó chịu vô cùng.

    "Rõ chưa?" Cố Minh Âm nhìn hắn, "Con người thì có thể tự tin, nhưng không được tự mình đa tình."

    Triệu Mặc Thần không nói lời nào, một đôi mắt tràn ngập tơ máu.

    "Vậy chúng ta đi trước a, A Thần sinh bệnh liền thành thành thật thật ở nhà nha. Đừng có gây phiền toái cùng trêu chọc Âm Âm nhà chúng tôi." Nói xong tự nhiên dắt tay Cố Minh Âm, mang cô cùng rời đi.

    Bây giờ còn hơn mười phút nữa là tan học, sân trường đầy học sinh đang nô đùa chạy nhảy, hai người tìm một bãi cỏ ngồi xuống, gió nhẹ thổi qua mang theo vài sợi tóc mềm mại của cô gái.

    Cố Minh Âm cảm thấy ngứa, đưa tay gãi gãi mặt.

    "A Thần có phải lại tới gây phiền phức cho cậu không? Hôm qua tớ muốn đi đón cậu, kết quả liền gặp phải hắn cùng người khác đánh nhau. Tớ thì không sao, chỉ là lại liên luỵ cậu." Thẩm Dư Tri không có nói láo, buổi tối hôm qua hắn lo lắng cho Minh Âm, muốn đón cô về nhà, ai ngờ xui xẻo như vậy, gặp Triệu Mặc Thần nửa đêm đi mua thuốc.

    Ngoài ý muốn chính là thế giới chi nữ yếu ớt lại có dũng khí đứng ra bảo hộ hắn.

    Nghĩ đến ngày hôm qua, Thẩm Dư Tri trong lòng lại ngọt ngào.

    "Không sao." Cố Minh Âm không để ý lắm.

    Thẩm Dư Tri thấy cô không muốn đề cập tới Triệu Mặc Thần. Thức thời dời chủ đề: "Hôm nay kiểm tra có thuận lợi không?"

    "Rất tốt." Minh Âm gật đầu, chân thành nói "Nhờ có Tri Tri bút ký."

    Thẩm Dư Trí được khen ngợi sờ mũi vì xấu hổ.

    Âm Âm, vừa rồi tớ nói với bọn họ như vậy, cậu có tức giận không? "

    " Vì cái gì phải tức giận. "

    " Tớ cảm thấy cậu sẽ.. không muốn cho người khác biết chúng ta ở cùng nhau.. "Hắn rủ xuống mắt, bộ dáng thất lạc.

    Cố Minh Âm ngoẹo đầu:" Vì sao lại nghĩ như vậy? "

    Hắn cắn môi dưới, nói:" Bởi vì, bởi vì tớ ốm yếu, lại cùng A Thần là thanh mai trúc mã, bọn hắn khẳng định sẽ hiểu lầm cậu. "

    Minh Âm thuận miệng hỏi:" Hiểu lầm cái gì? "

    Thẩm Dư Tri thở sâu, lấy dũng khí nói:" Hiểu lầm cậu là vì tiếp cận A Thần mới hư tình giả ý cùng tớ làm bạn. "

    Cố Minh Âm sững sờ mấy giây, lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ đầu của hắn:" Cậu nghĩ đi đâu vậy. Tớ lại không thích Triệu Mặc Thần. "Minh Âm lại nghĩ nghĩ, cảm thấy tiểu ác độc ôn nhu như vậy sẽ chịu uỷ khuất, thế là đổi giọng," Cậu có thể gọi tớ, tớ giúp cậu mắng lại. "

    Nghe cô nói như vậy, Thẩm Dư Tri khóe môi lập tức cong lên.

    " Vậy chúng ta có thể chụp ảnh chung không? "Hắn nói," Tớ muốn cho tất cả mọi người đều biết tớ có hảo bằng hữu! "

    Cố Minh Âm cong lên khóe mắt, chủ động dựa đầu tới gần.

    Hắn vui vẻ mở ra điện thoại ra, đúng lúc bấm chụp, Thẩm Dư Tri cong lên miệng thơm lên mặt Cố Minh Âm.

    Răng rắc.

    Trời xanh cỏ xanh, đồng phục váy trắng, mọi thứ dừng lại tại thời khắc này.

    Chụp ảnh xong, Thẩm Dư Tri cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, ánh mắt đáng thương, giống như là vừa làm chuyện xấu.

    Cố Minh Âm thấy chẳng sao cả. Thấy Thẩm Dư Tri vẫn là đang nhìn, cô liền nói:" Đăng tus? "

    " Tớ, tớ trước chỉnh sửa chút đã. "Nói rồi, Thẩm Dư Tri mở ra app chỉnh ảnh, thuần thục thao tác.

    Cố Minh Âm chống cằm nhìn hắn:" Không dùng app làm đẹp sao? "

    " Cái kia mất tự nhiên. "

    Thẩm Dư Tri sử dụng làm sáng da, chỉnh bộ lọc, chế tác khung hình, cuối cùng mới đăng lên vòng bạn bè.

    [ Tiểu Nãi Nhu: Cuối cùng nhà tui cũng có một chủ nhân khác rùi~gif :(xoay vòng vòng) ]

    Bức ảnh được xử lý xong nhìn hai người đúng là thanh xuân phơi phới. Cố Minh Âm mặt trắng hồng hào, đồng tử liễm diễm, lúm đồng tiền động lòng người. Răng trắng cũng lóe sáng, mái tóc tự nhiên bay múa ở đằng sau, mặt trời chiếu rọi. Thẩm Dư Tri hôn cô mà không lộ toàn mặt, khiến cô trở nên sáng nhất trong bức ảnh.

    Cố Minh Âm nhìn ảnh chụp, nhịn không được cảm thán app chỉnh sửa thật vĩ đại.

    Cô cũng lưu lại hình ảnh, phát lên dòng trạng thái của bạn bè.

    [ Hà Thao (Tiểu Bàn) : Aiđây? ]

    [ Hà Thao (Tiểu Bàn) : Một ngày không gặp, đại tỷ đã chơi được cùng tiểu thanh mai của Triệu Mặc Thần rồi? ]

    [ Hà Thao (Tiểu Bàn) : Uổng tôi lo lắng cho cậu, tôi sinh khí, trừ phi cậu đem phương thức liên lạc của giáo hoa cho ta.]

    Cố Minh Âm khóe mắt giật giật, đem đối phương kéo đen.

    Thẩm Dư Tri vòng bằng hữu có rất nhiều người, chớp mắt liền thu được mười mấy bình luận.

    - - Ai vậy? Giới thiệu cho tui!

    - - Cho tôi hỏi một chút nhà bạn còn thiếu người ở chung không.

    - - Muội muội cho ta ở cùng với!

    Thẩm Dư Tri xẹp xẹp miệng, không vui đem những bình luận linh tinh toàn bộ xóa bỏ.

    Một giây sau, tin nhắn hiện lên.

    [ Ta là cha ngươi: Ngày mai đưa chân mệnh thiên nữ của con trở về, cho ba ba nhìn xem.]

    [ Ta là Hoàng thái hậu: Thẩm đồng học, nếu bà không nhìn thấy bạn gái kia sẽ chết sớm, con xem mà lo liệu nha.]

    Thẩm Dư Tri khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chợt nhăn lại.

    Minh Âm không khỏi quan tâm:" Cậu không thoải mái à? "

    Thẩm Dư Tri đau khổ cau mày:" Ba mẹ tớ muốn tớ đưa cậu về nhà.. "

    " Nãi nãi tớ nói không đưa cậu về, không nhìn thấy cậu sẽ chết. "

    Cố Minh Âm:" T-T "

    Nguyên tác dường như cũng đề cập tới người nhà tiểu ác độc. Bọn họ đối với hòn ngọc quý này rất nuông chiều, nâng niu ngậm trong miệng sợ tan. Biết thiên kim bảo bối thích Triệu Mặc Thần, cố ý đi uy hiếp nữ chính, cưỡng chế nữ chính rời khỏi Triệu Mặc Thần. Đương nhiên, phàm là người cùng nhân vật nữ chính đối nghịch đều không có kết cục tốt. Đợi nam nữ chính bên nhau cả đời, người nhà này bị Triệu Mặc Thần làm phá sản.

    Minh Âm từ lúc quen biết tiểu ác độc, đã không hoàn toàn tin tưởng thiết kế nhân vật.

    " Không sao, tới gặp thúc thúc a di cũng được. "

    Thẩm Dư Tri nghĩ nghĩ người nhà không đáng tin cậy, vội vàng lắc đầu:" Thôi, Âm Âm cậu vẫn là đừng cùng tớ trở về. "Ba ba mụ mụ cùng nãi nãi đều rất điên cuồng, hắn sợ hù đến thế giới chi nữ, dọa cô không chơi với hắn thì không tốt.

    Cô lo lắng mọi người trong nhà đuổi tới, trực tiếp nhắn trong nhóm gia đình: [ Không được tới.]

    [ Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc (ma ma) : Đã nhận.]

    [ Trời cao biển rộng (ba ba) Đã nhận.]

    [ Xuân về hoa nở (nãi nãi) Đã xem.]

    Thẩm Dư Tri:"..."

    Mẹ nó, những người này sẽ không hố hắn chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...