Ngôn Tình [Edit] Danh Môn Tiểu Điềm Điềm - Hạ Lương Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoahoa24, 26 Tháng mười 2021.

  1. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 10: Tôi cho cô cơ hội báo ân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng trách, ở lễ tang, anh giúp cô trả gấp ba lần tiền quà cưới mà không hề chớp mắt.

    Chẳng trách, Lâm Vãn Như muốn tạo quan hệ với anh, trở thành vị hôn thê của anh.

    Tất cả là vì anh là Dung Diệc Sâm.

    Dung Diệc Sâm đứng bên giường, thong thả ung dung liếc nhìn cô: "Làm sao?"

    Tống Thần Ngữ đã trợn tròn mắt: "Tôi, tôi không muốn lại dính dáng đến bất cứ vũng bùn của gia đình giàu có nào nữa."

    Lâm gia và Tống gia cũng xem như có chút mặt mũi, nhưng để mà so sánh với Dung gia thì chẳng là cái thá gì cả. Đỉnh cấp hào môn như Dung gia thì chắc chắn thị phi lại càng nhiều.

    Cô với Dung Diệc Sâm suýt chút nữa đã lên giường, còn tạo mối hận thù sâu sắc với Lâm Vãn Như.

    Đời này Tống Thần Ngữ không muốn dính dáng đến bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm!

    Chuyện này..

    Trong lúc cô đang sững sờ, Dung Diệc Sâm đã cài xong cúc áo sơmi, đeo đồng hồ, động tác vô cùng lưu loát giống như một mode tạp chí thời trang.

    Anh sải bước về phía cô, Tống Thần Ngữ không ngừng lùi về phía sau.

    Dung Diệc Sâm cúi người xuống, một tay chống bên tai cô: "Tôi nói cho cô biết Tống Thần Ngữ, vũng bùn này cô không muốn dính cũng đã dính."

    "Cái này.. Có ý gì?"

    "Không phải cô nói, cô muốn báo ân sao? Tôi cho cô cơ hội."

    Tống Thần Ngữ hận không thể tát cho chính mình một bạt tai: "Tôi.. Tôi chỉ là thuận miệng nói, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đại nhân đại lượng, ngài là chủ tịch của một tập đoàn, đừng so đo với một cô gái như tôi.."

    Môi mỏng Dung Diệc Sâm cọ sát qua má của cô, ghé vào lỗ tai cô: "Muộn rồi."

    Tống Thần Ngữ cả kinh, có loại dự cảm chẳng lành, nhưng Dung Diệc Sâm đã đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

    Không lâu sau, Giang Chỉ đưa tới một chiếc váy mới, hơn nữa nói: "Tiểu thư Tống Thần Ngữ, mong ngài nhanh đi rửa mặt một chút, Dung tiên sinh đang đợi ngài."

    "Anh ta chờ tôi làm gì? Muốn đi đâu?"

    "Ngài đi hỏi Dung tiên sinh sẽ biết."

    Trong đại sảnh khách sạn, Dung Diệc Sâm ngồi ở khu vực sảnh chờ, cầm sổ hộ khẩu nhìn lướt qua, khóe môi buông một câu: "Tống Thần Ngữ, tên rất hay."

    Anh đang định bỏ sổ hộ khẩu xuống thì chợt bị một người khác cướp đi.

    "Anh làm thế nào lấy được sổ hộ khẩu của tôi?" Tống Thần Ngữ hỏi, "Dung Diệc Sâm, anh muốn.. Làm gì?"

    "XXX cô."

    Mặt Tống Thần Ngữ đỏ lên: "Lưu manh!"

    "Danh chính ngôn thuận XXX cô." Dung Diệc Sâm nói, "Hiểu chưa?"

    Tống Thần Ngữ không thèm để ý đến anh, cất lại sổ hộ khẩu cẩn thận, xoay người muốn rời đi.

    Cô còn chưa đi được hai bước, cả người đã bị một cỗ sức mạnh lôi kéo ngửa ra sau, ngã ngồi ở trên đùi anh.

    Đôi môi mỏng của Dung Diệc Sâm dán vào vành tai cô: "Tống Thần Ngữ, muốn bỏ đi đơn giản như vậy?"

    Vệ sĩ ở xung quay đều thức thời cúi đầu.

    Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua, tôi đã giúp anh giải thuốc rồi, xem như đã trả lại một chút ân tình rồi đúng không?"

    "Tính." Dung Diệc Sâm gật đầu một cái, "Nhưng, vẫn chưa đủ."

    "Nhưng, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện như vậy! Tôi, tôi lại không cần anh phụ trách!"

    "Lần đầu tiên?" Dung Diệc Sâm biết rõ còn cố hỏi, "Cái gì lần đầu tiên?"

    "Anh!"

    Tống Thần Ngữ sao có thể nói ra được, cô là lần đầu tiên dùng tay giúp đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý?
     
    tuongnhuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  2. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 11: Đăng ký kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật trùng hợp." Dung Diệc Sâm thấy cô đỏ mặt, cười như không cười nói, "Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được hưởng loại phục vụ như vậy, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi."

    Tống Thần Ngữ nhìn anh: "Anh có chắc mình không phải là một tay lão luyện?"

    Dung Diệc Sâm càng ôm cô đè sâu vào trong lồng ngực mình, giọng điệu ái muội: "Có phải hay không, tối hôm nay thử một lần sẽ rõ."

    Nói xong, anh không đợi cô kháng cự ôm lấy eo của cô, cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, lên xe rời đi.

    Một lúc sau xe dừng trước cửa cục dân chính, lúc này Tống Thần Ngữ mới hiểu, vì sao Dung Diệc Sâm lại lấy sổ hộ khẩu của cô.

    Anh dẫn đầu xuống xe trước, một bộ thần thái bình thản, một tay đút trong túi, khí chất không phải người bình thường.

    Giang Chỉ mở cửa xe: "Tống tiểu thư, mời."

    Dung Diệc Sâm xoay người nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi vào cục dân chính, hoàn toàn không đợi cô.

    Lúc này, Tống Thần Ngữ mới hiểu, vì sao Dung Diệc Sâm lại lấy sổ hộ khẩu của mình, cũng hiểu rõ câu nói "Danh chính ngôn thuận XXX cô" của anh có nghĩa là gì.

    Kết hôn, làm chuyện đó không phải danh chính ngôn thuận rồi sao?

    Nhưng mà.. Cô có đồng ý qua sẽ lấy anh sao?

    Tống Thần Ngữ đứng ở cửa Cục Dân Chính, chậm chạp không chịu đi vào, Giang Chỉ là người có tính tình rất tốt, kiên nhẫn đứng cùng cô: "Tống tiểu thư, nếu để Dung tiên sinh ra ngoài tìm cô, vậy thì sẽ có rắc rối."

    Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt đi vào.

    Dung Diệc Sâm đứng trong đại sảnh, thân hình cao lớn, khí chất có một không hai, người xung quanh không muốn chú ý đến anh cũng khó.

    Người đàn ông này, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý.

    Dung Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Chậm chạp."

    "Cái đó.. Anh dẫn tôi tới cục dân chính là muốn làm gì?"

    "Không cần giả ngu." Ngón tay thon dài của Dung Diệc Sâm nhéo cằm cô, "Cửa sổ kết hôn ở bên kia, đi thôi!"

    "Kết hôn? Tôi.. Tôi không thể kết hôn với anh." Tống Thần Ngữ nghiêm túc nhìn anh, "Tất cả mọi người đều nói tôi khắc phu, một thân đen đủi."

    "Tôi không mê tín."

    "Nhưng mà, thân phận và địa vị của tôi hoàn toàn không xứng với anh.."

    Đầu ngón tay Dung Diệc Sâm chạm qua gò má cô: "Cô xứng hay không xứng, do tôi quyết định."

    "Cưới tôi, anh sẽ rất xui xẻo, anh xem Lâm Phàm chính là ví dụ tốt nhất.."

    Dung Diệc Sâm cúi đầu tới gần, cắt đứt lời nói của cô, phả lên trên mặt cô một hơi thở nhợt nhạt: "Tôi không muốn nói nhiều lời vô ích, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi."

    Người phụ nữ này, vẫn luôn giả vờ ngu ngốc, làm lãng phí thời gian không muốn đăng ký kết hôn với anh, anh sớm đã nhìn ra.

    Tống Thần Ngữ chỉ vào chính mình: "Tôi thật sự chưa từng nghĩ, muốn, muốn kết hôn với anh.."

    Cô còn chưa nói xong, Dung Diệc Sâm đã kéo cô vào trong lồng ngực mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, trực tiếp đi thẳng vào trong.

    Tống Thần Ngữ cảm thấy mình như đang nằm mơ, cô âm thầm nhéo vào đùi mình một cái, đau đến nhe răng.

    Gả cho Dung Diệc Sâm.. Đây là ước mơ của biết bao cô gái chưa kết hôn ở An Thành?

    Lại cứ như vậy rơi trúng trên đầu cô? Sẽ có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sao?

    Việc xử lý thủ tục kết hôn nhanh đến mức làm người ta khó tin, các nhân viên công tác rất nhiệt tình lại cung kính, tận tâm phục vụ cô và Dung Diệc Sâm.

    Tống Thần Ngữ vẫn luôn ở trong tình trạng đại não chết máy, cho đến khi chụp ảnh dán vào giấy đăng ký kết hôn.

    "Đợi đã." Cô đột nhiên lên tiếng, "Dung Diệc Sâm, anh đừng có hối hận!"
     
    tuongnhuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  3. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 12: Xé giấy chứng nhận kết hôn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô, khẽ mím môi mỏng, tích chữ như vàng, cũng lười nói chuyện với cô.

    "Anh cưới tôi, người chịu thiệt chính là anh. Anh là chủ tịch của một tập đoàn có giá trị trăm tỷ, tôi chỉ là một cô gái bình thường, còn mang số mệnh khắc phu."

    "Tôi Dung Diệc Sâm, sẽ không có chuyện hối hận với việc mình đã làm."

    Người chụp ảnh kính cẩn nói: "Dung tiên sinh, Dung thiếu phu nhân, hai người đã chuẩn bị xong chưa? Đứng gần một chút, sau đó, cười một cái.."

    Tống Thần Ngữ mất tự nhiên đứng bên cạnh anh, mùi hương thoang thoảng trên người anh quanh quẩn nơi chóp mũi cô.

    Cô suy nghĩ một chút, hỏi một câu: "Anh thật sự không hối hận sao?"

    Đáp lại cô là Dung Diệc Sâm giơ tay ôm eo cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình.

    Giang Chỉ đứng ở một bên, cười tươi như bà mối.

    Khi cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn, Tống Thần Ngữ hận không thể xé đi tấm ảnh bên trên, yêu cầu chụp lại.

    Làm sao mà Dung Diệc Sâm bày ra vẻ vặt cứng đơ, lạnh lùng nhưng nhìn lại đẹp trai như vậy?

    Mà cô cười lại ra một mặt cứng nhắc, giống như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng làm cho ngu đần, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng.

    Tống Thần Ngữ cầm giấy chứng nhận kết hôn đập một cái lên trán mình, hít sâu một hơi: "Sẽ không rơi xuống miếng bánh, ông trời chỉ rơi cạm bẫy."

    Cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Dung Diệc Sâm ném giấy chứng nhận kết hôn lên người Giang Chỉ, Giang Chỉ luống cuống tay chân chạy nhanh đỡ lấy.

    Tống Thần Ngữ lập tức tức giận.

    "Dung Diệc Sâm, Anh đứng lại đó cho tôi!"

    Dung Diệc Sâm dường như không nghe thấy, đôi chân dài vẫn như cũ sải bước về phía trước.

    Tống Thần Ngữ chạy nhanh đuổi theo, dừng lại ở trước mặt anh: "Anh có ý gì?"

    Dung Diệc Sâm cau mày nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu.

    "Là anh kéo tôi tới đây kết hôn, anh lại tùy tiện đem giấy chứng nhận kết hôn ném cho người trợ lý của anh, quá không tôn trọng người khác rồi?"

    Giờ anh mới hiểu được ý của cô: "Cô đang trách tôi ném loạn giấy chứng nhận kết hôn sao?"

    Sống lưng Tống Thần Ngữ ưỡn đến mức thẳng tắp: "Tôi bây giờ là vợ hợp pháp của anh, giữa vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau."

    Dung Diệc Sâm nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực trong tay cô: "Cô hiện tại dù có xe nó ra, tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào."

    Xé giấy chứng nhận kết hôn?

    Tống Thần Ngữ lập tức nắm chặt: "Không được, nếu như xé đi, đến lúc ly hôn sẽ cần dùng đến."

    Sắc mặt Dung Diệc Sâm trầm xuống, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm: "Côi nói cái gì?"

    "Tôi nói.."

    Tống Thần Ngữ vừa nói được hai chữ, đôi mắt linh hoạt, bỗng nhiên xoay người một cái, trong nháy mắt khom lưng như con mèo trốn sau lưng Dung Diệc Sâm.

    Ở cửa Cục Dân Chính, Lâm Vãn Như nhìn xung quanh, rất nhanh nhìn thấy Dung Diệc Sâm, giẫm trên giày cao gót đi tới.

    Cô ta nhìn Tống Thần Ngữ, vênh váo hung hăng: "Cô trốn cái gì mà trốn? Ra đây!"

    Tống Thần Ngữ ung dung ở phía sau Dung Diệc Sâm thò ra nửa cái đầu: "Tôi, tôi không có trốn."

    Cô vừa nói, kéo kéo góc áo Dung Diệc Sâm: "Tống Thần Ngữ có thể bị bắt nạt, nhưng.. Dung thiếu phu nhân không thể bị bắt nạt."

    Cô biết, chỉ có Dung Diệc Sâm mới có thể chế trụ thiên kim đại tiểu thư Lâm Vãn Như này, nơi này là nơi công cộng cô không muốn cùng Lâm Vãn Như xung đột chính diện.

    Dung Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải cô vừa mới nói chuyện ly hôn sao? Hử?"

    Mặt Tống Thần Ngữ đen lại, người đàn ông này làm sao thù dai như vậy?

    Lâm Vãn Như rất tức giận đi đến chỗ cô, kéo lấy tay áo của cô: "Cô ra đây Tống Thần Ngữ, tôi sẽ không để yên cho cô!"
     
    tuongnhuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  4. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 13: Bằng việc cô ấy là người phụ nữ của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Thần Ngữ vội vàng muốn rút tay về, trong lúc giằng co, một tay còn lại của cô siết chặt tờ giấy chứng nhận kết hôn trong túi mình. "Bốp" một tiếng, giấy hôn thú rơi xuống đất.

    Không khí như đóng băng tại thời khắc này.

    "Giấy chứng nhận kết hôn?" Lâm Vãn Như hét to, "Diệc Sâm, anh lại kết hôn với người phụ nữ đê tiện này?"

    Tống Thần Ngữ vội vàng nhặt giấy hôn thú lên, nhét lại vào trong túi của mình.

    Lâm Vãn Như hiển nhiên đã mất khống chế, bổ nhào tới chỗ cô, một bộ muốn liều mạng với Tống Thần Ngữ.

    Tống Thần Ngữ không ngờ cô ta không chịu buông tha mình như vậy, hoàn toàn không né tránh được, móng tay vừa nhọn vừa dài của Lâm Vãn Như lập tức cào qua cổ cô, để lại một vết máu.

    Dung Diệc Sâm nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô có một vết đỏ, ngay lập tức ánh mắt của anh chùng xuống, chứa đầy mưa to bão bùng.

    Ở trước mặt anh, động vào người phụ nữ của anh, Lâm Vãn Như này không khỏi quá mức hung hăng càn quấy rồi.

    Tống Thần Ngữ chỉ cảm thấy ở cổ đau nhói, còn chưa kịp phản ứng thì móng tay Lâm Vãn Như lại chào hỏi tới, hơn nữa lần này cào thẳng vào mặt cô.

    Dung Diệc Sâm định ra tay cứu cô, nhưng lần này, Tống Thần Ngữ rất linh hoạt né sang.

    Cô không chỉ nghiêng đầu tránh thoát, mà còn thuận thế đẩy Lâm Vãn Như ra: "Cô có phải điên rồi không!"

    Lâm Vãn Như không ngờ rằng cô sẽ tránh, vẻ mặt nhăn nhó: "Cô còn trốn? Cô còn có mặt mũi để trốn? Tống Thần Ngữ, cô đã khắc chết anh trai Lâm Phàm của tôi, lại đoạt đi vị hôn phu của tôi, thật là không biết xấu hổ!"

    Hai chữ xấu hổ này, tổn thương sâu sắc đến Tống Thần Ngữ.

    Cô cũng không phải một quả hồng mềm, tính tình tức khắc cũng nổi lên, cô bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, móc giấy hôn thú ra cầm trên tay quơ quơ: "Cảm phiền cô nhìn rõ một chút, tôi mới là Dung tiếu phu nhân danh chính ngôn thuận!"

    Dừng một chút, cô còn nói thêm: "Mà cô Lâm Vãn Như, chẳng là cái gì cả. Nếu tôi nhớ không nhầm, buổi sáng hôm nay trong khách sạn Diệc Sâm đã nói rõ anh ấy với cô không có bất cứ quan hệ gì."

    Lời này nói ra đúng là có sách mách có chứng, Lâm Vãn Như bị nghẹn đến không đáp lại được.

    Dung Diệc Sâm không ngờ rằng, Tống Thần Ngữ cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của anh.

    Xem ra, cô cũng là một đóa hoa hồng có gai.

    Lâm Vãn Như oán hận nhìn cô: "Tống Thần Ngữ, cô sẽ không được như ý đâu. Dung gia sao có thể cho phép một người phụ nữ đen đủi như cô tồn tại!"

    Lời này chọc thẳng vào tử huyệt của Tống Thần Ngữ.

    Đúng vậy, cô là một người phụ nữ đen đủi, không ai ở An Thành dám cưới cô, còn về Dung Diệc Sâm..

    "Cô ấy còn chưa đến lượt cô ở chỗ này bình phẩm từ đầu đến chân." Giọng nói lạnh lùng của Dung Diệc Sâm đột nhiên vang lên, "Lâm Vãn Như, cô còn muốn làm ầm ĩ đến lúc nào?"

    "Diệc Sâm, tôi mới là người xứng đôi với anh! Tống Thần Ngữ, cô ta dựa vào cái gì?"

    "Bằng việc cô ấy là người phụ nữ của tôi, mà cô, không phải."

    Nước mắt Lâm Vãn Như rào rạt rơi xuống: "Được, được lắm.. cô ta tính là thứ gì? Là gia thế tốt hơn tôi hay là xinh đẹp hơn tôi? Anh nhất định phải kết hôn với cô ta?"

    Dung Diệc Sâm hờ hững trả lời: "Ở trong mắt tôi, mặt nào của cô ấy cũng tốt hơn cô."

    Lâm Vãn Như hai mắt đẫm lệ nhìn Dung Diệc Sâm, vô cùng đáng thương, nhưng khi cô ta quay đầu nhìn về phía Tống Thần Ngữ, ánh mắt đột nhiên trở nên ác độc: "Cô đoạt đi tất cả của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.."

    Tống Thần Ngữ không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại, cô cũng không phải loại người dễ bị dọa sợ.

    Bên cạnh cô còn có Dung Diệc Sâm chống lưng, sao cô phải sợ Lâm Vãn Như, dù là Lâm gia cô cũng không sợ!

    Dung Diệc Sâm sải chân bước ra ngoài, vẫn không quên vươn tay kéo Tống Thần Ngữ phía sau.

    Hắn nhìn Lâm Vãn Như một chút, giọng điệu cảnh cáo: "Tốt nhất cô đừng có ý đồ xấu nào, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tôi tìm chính là cô."
     
    tuongnhuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  5. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 14: Người phụ nữ của tôi không thể thua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Thần Ngữ cúi đầu, theo sát Dung Diệc Sâm ra khỏi cục dân chính.

    Đứng ở ven đường, Tống Thần Ngữ che lại vết thương trên cổ, không nói tiếng nào.

    Giang Chỉ đưa khăn giấy ướt qua, Dung Diệc Sâm nhận lấy, đẩy tay cô ra giúp cô lau vết máu trên miệng vết thương.

    Tống Thần Ngữ đau đến mức khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại: "Hay là để tôi tự làm đi."

    Vừa nhìn đã biết Dung Diệc Sâm chưa từng chăm sóc cho ai bao giờ, xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu để cho anh giúp cô xử lý vết thương, cô thể nào cũng sẽ đau đến chết.

    "Đừng nhúc nhích." Anh cúi đầu nhìn cô, "Vừa rồi sao không đánh trả lại? Trước kia tôi dạy cô báo thù, quên rồi sao?"

    Tống Thần Ngữ có chút oan ức: "Tóm lại tôi không thể ở cục dân chính đánh nhau với Lâm Vãn Như? Cô ta nổi điên, nhưng tôi không điên."

    "Đánh nhau thì sao? Đánh thắng, về sau cô ta sẽ kiêng kị cô. Đánh thua.."

    "Đánh thua, tôi sẽ trở thành trò cười," Tống Thần Ngữ nói, "Nhân tiện làm mất mặt của anh."

    "Có tôi ở đây, cô sẽ không thua." Dung Diệc Sâm thu tay về, đem khăn giấy ướt ném vào thùng rác, "Người phụ nữ của tôi không thể thua."

    "Anh có phải muốn nhìn tôi đánh nhau với Lâm Vãn Như.."

    Dung Diệc Sâm sửng sốt, một tay đút trong túi quần: "Tôi đang dạy cô phải có tự tin. Cô bây giờ là vợ của tôi, người phụ nữ tôi chọn việc gì phải so với người khác, hiểu chưa?"

    Tống Thần Ngữ cũng sửng sờ, nhìn vào khuôn mặt sâu thẳm của anh, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp.

    Cô là con gái nuôi của Tống gia, xuất thân thấp hèn, lại bởi vì cái chết của Lâm Phàm bị tất cả mọi người chụp cái mũ khắc phu.

    Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô rất tốt, tốt hơn những người khác.

    Tống Thần Ngữ đang nghĩ ngợi, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay ra: "Lấy ra đây."

    "A? Lấy cái gì?"

    "Giấy chứng nhận kết hôn."

    Tống Thần Ngữ theo bản năng siết chặt túi: "Anh muốn làm gì?"

    Dung Diệc Sâm chẳng muốn nói thêm nữa, trực tiếp mở túi của cô, dễ như ăn cháo lấy được giấy hôn thú.

    Tống Thần Ngữ lập tức muốn cướp lại, nhưng anh đã cầm nó giơ tay lên cao.

    Dung Diệc Sâm cao hơn cô nửa cái đầu, Tống Thần Ngữ hoàn toàn không với tới, liên tục nhảy lên, cách nào cũng dùng hết nhưng vẫn không thể với tới.

    Anh có vẻ rất thích thú, loại cảm giác trêu chọc cô này.

    Cô thở phì phò: "Dung Diệc Sâm!"

    "Tống Thần Ngữ, không ai dám dùng giọng điệu như vậy hô thẳng tên của tôi."

    "Anh là chồng của tôi, tôi gọi tên anh vậy thì thế nào?" Tống Thần Ngữ nói, lại rạo rực đi cướp giấy hôn thú, "Anh trả lại cho tôi, anh lấy nó làm gì?"

    "Lúc trước cô nhắc nhở, ngược lại làm tôi nhớ tới một việc."

    Tống Thần Ngữ lại nỗ lực nhảy lên vài lần, thở hổn hển hỏi: "Chuyện gì?"

    "Cô muốn ly hôn." Dung Diệc Sâm nói, "Vậy nên, giấy chứng nhận kết hôn vẫn nên để tôi bảo quản sẽ tốt hơn."

    Tống Thần Ngữ thực hối hận, hối hận phát điên, cô không có việc gì nói ra lời nói thật lòng cho anh biết làm gì?

    Nhìn vẻ mặt hối hận của cô, Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày: "Hối hận? Thật ra, còn một cách khác."

    "Cách gì?"

    "Xé đi."

    Tống Thần Ngữ vội vàng từ chối: "Không được! Tuyệt đối không được xé!"

    Dung Diệc Sâm cười như không cười nói: "Hoặc là để tôi giữ, hoặc là xé nó ra bây giờ, cô chọn đi."

    "Vậy, vậy vẫn là để anh giữ đi.."

    Tống Thần Ngữ ủ rũ cúi đầu, nghĩ thầm, chờ sau này có cơ hội cô sẽ nghĩ cách trộm lại.

    Dung Diệc Sâm vung tay lên, một đường parabol hoàn mỹ, giấy hôn thú trong tay anh bay về phía Giang Chỉ.
     
    tuongnhuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  6. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 15: Buổi tối tôi sẽ đến đón cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Chỉ nhanh chóng tiếp được: "Dung tiên sinh, tôi sẽ bảo quản tốt."

    Anh lại ném loạn giấy hôn thú như vậy!

    Tống Thần Ngữ tức giận không nhẹ, lập tức chạy về phía Giang Chỉ, muốn cướp trở về.

    Nếu cô không cướp được từ chỗ Dung Diệc Sâm, không lẽ cô không cướp được từ chỗ Giang Chỉ sao!

    Cô không tin.

    Giang Chỉ nhìn thấy bộ dáng hung hăng của cô, anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy: "Thiếu phu nhân, Dung thiếu phu nhân, ngài đừng làm khó tôi mà.."

    Tống Thần Ngữ chưa chạy được hai bước, cả người bỗng nhiên bị người ta bế lên.

    Dung Diệc Sâm một tay giữ cô, cúi người kéo cửa xe ra, trực tiếp ném cô vào trong.

    Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã "Rầm" một tiếng đóng lại.

    Cửa sổ xe hạ xuống một chút khe hở, giọng nói của Dung Diệc Sâm truyền vào: "Chuẩn bị tốt một chút, Tống Thần Ngữ buổi tối tôi sẽ đến đón cô."

    Tống Thần Ngữ không ngừng phủi cửa kính xe, Dung Diệc Sâm làm như không thấy, xoay người nói với Giang Chỉ: "Đưa cô ấy về nhà."

    "Vâng, Dung tiên sinh."

    Nhìn xe chạy xa, khoé môi Dung Diệc Sâm cong lên một nụ cười nhẹ, rất nhanh trở lại bình thường.

    Anh có thêm một cô vợ bé nhỏ, xem ra cuộc sống sau này sẽ không tẻ nhạt.

    Trên đường, Tống Thần Ngữ nỗ lực muốn lấy chút thông tin từ chỗ Giang Chỉ, dù sao anh ta là trợ lý của Dung Diệc Sâm. Nhưng kết quả có đánh chết Giang Chỉ cũng không chịu tiết lộ bất cứ điều gì.

    Xe dừng ở biệt thự Tống gia, Giang Chỉ nói: "Thiếu phu nhân, đã tới nơi rồi. Tối nay Dung tiên sinh sẽ đến đón ngài."

    Tống Thần Ngữ chỉ lo tra hỏi Giang Chỉ, không chú ý bên ngoài, lúc này vừa nhìn mới phát hiện, Giang Chỉ đưa cô đến Tống gia.

    Đúng vậy, cô vốn là con gái nuôi của Tống gia.

    *

    Tập đoàn Dung Thị.

    Một chiếc Maserati chậm rãi dừng lại, lập tức có người bước tới, khom lưng mở cửa xe, cung kính cúi đầu: "Dung tổng, buổi sáng tốt lành."

    Dung Diệc Sâm duỗi chân dài bước xuống xe, một tay đút trong túi quần, mắt nhìn thẳng phía trước, bước nhanh tiêu soái lên bậc thang vào trong công ty.

    Các thư ký của chủ tịch đứng thành một hàng ở cửa, lập tức đi theo phía sau anh.

    Vẻ mặt Dung Diệc Sâm lãnh đạm, mặt mày tuấn lãng như tranh vẽ, hơi mím môi, bộ tây trang thủ công cao cấp được thiết kế dựa theo dáng người của anh có giá trị không nhỏ.

    Dáng vẻ lười biếng, anh giơ tay ngăn các thư ký đang chuẩn bị nói gì đó.

    "Những công việc này, đợi lát nữa giao cho Giang Chỉ, từ anh ta sàng lọc rồi lại đưa tới văn phòng của tôi."

    "Vâng, Dung tổng."

    Các nữ nhân viên ở một bên, dùng cặp văn kiện che đi nửa tầm mặt, xì xào bàn tán, người nào ở đây cũng đều bày ra vẻ mặt mê muội.

    Nếu ai gả cho Dung tổng, khẳng định kiếp trước người đó giải cứu cả thế giới.

    Mỗi cô gái ở An Thành đều ảo tưởng về cuộc sống hôn nhân của mình, tưởng tượng tương lai sau này của mình với nửa kia, nghĩ đi nghĩ lại, sẽ liên tưởng đến Dung Diệc Sâm.

    Có nhan sắc có quyền có tiền, còn không gần nữ sắc, không có tai tiếng cũng không ăn chơi đàn đúm, không biết người phụ nữ nào sẽ tốt số như vậy.

    Trong văn phòng chủ tịch.

    Giang Chỉ ôm một đống văn kiện gõ cửa đi vào: "Dung tổng, đây là công ty.."

    Dung Diệc Sâm nhẹ giọng cắt đứt lời anh ta: "Tình hình Tống Thần Ngữ bên đó thế nào?"

    "Dung tổng, tôi đưa thiếu phu nhân về Tống gia lúc sau.."

    "Cậu đưa cô ấy về Tống gia?"

    Giang Chỉ gật đầu: "Đúng vậy. Không hiểu sao, năm phút lúc sau, thiếu phu nhân từ bên trong đi ra bắt xe rời đi."
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  7. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 16: Dung tổng, đó là vợ của ngài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Diệc Sâm không nói lời nào, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cũng không biết năm phút kia cô ở Tống gia có chịu ủy khuất gì không.

    Là anh không nói rõ ràng, cho nên Giang Chỉ đương nhiên đưa cô về Tống gia.

    Yên tĩnh một hồi lâu, anh mới hỏi: "Cuối cùng cô ấy đi đến đâu?"

    "Hẻm Ngô Đồng."

    Dung Diệc Sâm nhăn mày lại, hơi mím môi.

    Hẻm Ngô Đồng.. Nếu anh không đoán sai, thì đó chính là con hẻm nhỏ anh gặp Tống Thần Ngữ tối qua.

    Cuối con hẻm nhỏ có một vườn cây ngô đồng, nơi đó cũng bởi vậy được gọi là hẻm Ngô Đồng.

    Tống Thần Ngữ trả tiền rồi xuống xe, nhìn hẻm Ngô Đồng trước mặt, đột nhiên có chút không dám bước vào.

    Chính ở chỗ này, cô lần thứ hai gặp lại Dung Diệc Sâm. Hiện tại khi nhìn con hẻm nhỏ này, dường như chỉ là đang nằm mơ.

    Tống Thần Ngữ trở về căn nhà trọ của mình, gội đầu tắm rửa, sau đó nằm xụi lơ trên chiếc giường nhỏ.

    Cả người cô như sắp tan thành từng mảnh, lăn lội một hồi như vậy, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

    Nhưng mà cũng phải nói thật, Dung Diệc Sâm thực sự là người đẹp nhất trong số những người đàn ông cô từng nhìn thấy.

    Đẹp trai, nam tính, cao ráo, đường nét không chê vào đâu được, chỉ là.. Tính tình hơi xấu, sắc mặt lạnh lùng một chút.

    Cô nghĩ đi nghĩ lại, bất giác lại nghĩ tới cảnh tượng phát sinh trong phòng tắm trong khách sạn.

    Tống Thần Ngữ nhanh chóng che đi khuôn mặt ửng hồng của mình: "Không được nghĩ nữa, ngủ ngủ.."

    Không nghĩ tới giấc ngủ này, cô ngủ thẳng tới chạng vạng, lúc tỉnh lại thì trời cũng gần tối.

    Bên ngoài hẻm Ngô Đồng, một loạt siêu xe đậu ở đây, đếm một chút có tới khoảng mười chiếc.

    Cầm đầu là Bentley, trong xe Giang Chỉ nói: "Dung tổng, con hẻm này quá hẹp xe không thể đi vào. Nếu không ngài chịu ủy khuất một chút, đi bộ vào tìm thiếu phu nhân?"

    "Cô ấy có mặt mũi lớn như vậy, đáng giá để tôi phải tự mình đi tìm cô ấy?"

    "Dung tổng, đó là vợ của ngài.."

    "Cậu đi." Dung Diệc Sâm giơ tay xoa xoa thái dương, "Tôi cho cậu mười phút."

    Giang Chỉ không thể làm gì khác đành phải xuống xe.

    Những người sống trong hẻm Ngô Đồng đều là người thuê nhà hoặc là người dân địa phương, họ đều là tiểu dân thành thị, nhìn thấy một hàng siêu xe này, lập tức sợ ngây người.

    Tốc độ bát quái từ trước đến giờ đều nhanh hơn tốc độ lây nhiễm virus.

    Chỉ trong vòng vài phút đã có rất nhiều người thò đầu ra từ cửa sổ tò mò nhìn ra bên ngoài.

    Tống Thần Ngữ hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút đồ ăn lấp đầy bụng.

    Đúng lúc cô ra cửa xuống tầng, ở cửa thang máy, cô đụng phải tên côn đồ sống ở tầng trên, Trương Húc.

    Trương Húc nhìn thấy Tống Thần Ngữ, dùng ánh mắt bẩn thỉu kia dò xét cơ thể cô, đặc biệt nhìn chằm chằm vào ngực cô: "Tống Thần Ngữ, ra ngoài sao?"

    Hiện tại là mùa hè rất nóng, Tống Thần Ngữ mặc một chiếc áo ba lỗ với một chiếc quần đùi.

    Tống Thần Ngữ không trả lời hắn, loại người này càng trả lời lại càng hào hứng.

    "Ô, vẫn là hàng xóm tầng trên tầng dưới, chào hỏi không thèm để ý.. Mà buổi tối lại ăn mặc gợi cảm như vậy, công việc cô làm là loại công việc gì vậy?"

    Tống Thần Ngữ không nhịn được, đáp lại một câu: "Liên quan cái rắm gì tới anh."

    Trương Húc vừa nghe, quả nhiên hăng hái: "Miệng còn rất lợi hại, không biết cái miệng anh đào nhỏ nhắn này, dùng để làm chuyện khác có phải cũng lợi hại như vậy, làm người ta thoải mái lên mây?"

    Tống Thần Ngữ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, ai biết lúc đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn đột nhiên vươn tay ra, sờ soạng vào mông cô.

    "Lưu manh!" Tống Thần Ngữ không chút suy nghĩ, ngay lập tức tát một bạt tai.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  8. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 17: Một tiếng súng vang lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Húc nghiêng người tránh thoát, ngược lại bắt được cổ tay của cô, chà xát lên người Tống Thần Ngữ: "Thân thể rất mềm mại.. Tống Thần Ngữ, ở hẻm Ngô Đồng này tôi nhìn tới nhìn lui, thấy cô là xinh đẹp nhất dáng người tốt nhất."

    Khuôn mặt Tống Thần Ngữ đỏ bừng: "Buông tôi ra! Anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

    "Cô báo cảnh sát, chỗ này không có camera đến lúc đó cùng lắm thì tôi có chết cũng không thừa nhận là được.."

    Nói xong, Trương Húc thực sự tiến lại đây, muốn hôn cô!

    Tống Thần Ngữ nhìn dáng vẻ háo sắc của Trương Húc, chỉ cảm thấy trong bụng sôi trào, liều mạng né tránh: "Anh buông ra, cứu mạng, cứu mạng!"

    Giang Chỉ vừa đi xuống tầng dưới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, không chút suy nghĩ vội vã chạy lên tầng, kết quả đúng lúc nhìn thấy một cảnh này.

    Tống Thần Ngữ nhìn thấy cậu, giống như gặp được cứu tinh: "Trợ lý Giang, cứu tôi với!"

    Trương Húc thấy mình sắp thành công, không nghĩ tới lúc này lại có kẻ tới quản việc không đâu.

    Hắn là một tên côn đồ, chơi bời lêu lổng, người ở hẻm Ngô Đồng không ai dám chọc hắn, sợ bị hắn trả thù.

    Cho nên hắn quấy rối Tống Thần Ngữ ở chỗ này, những người trong tòa nhà này đều biết, nhưng sẽ không có ai ra quản.

    Giang Chỉ không nghĩ tới, người kêu cứu vậy mà là Tống Thần Ngữ.

    Cậu vội vàng chạy tới: "Thiếu phu nhân!"

    "Mày ở đâu tới đây?" Đôi mắt Trương Húc lộ ra tia hung ác nhìn cậu "Đừng quản chuyện của tao, bằng không tao xử đẹp mày."

    Tống Thần Ngữ thừa dịp sự chú ý của Trương Húc đặt trên người Giang Chỉ, liền vội vàng tránh thoát, chạy nhanh sang một bên.

    Giang Chỉ nhanh chóng chạy lại, bảo vệ cô ở phía sau lưng cậu.

    Trương Húc nhìn thấy chuyện tốt của mình bị phá hỏng, tức giận không nhẹ xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau: "Xem ra mày không phải người ở đây, hôm nay tao phải cho mày nhìn xem, ở hẻm Ngô Đồng này ai dám quản vào chuyện của tao!"

    Ai biết, Giang Chỉ từng học Taekwondo, hai ba chiêu đã đánh gục Trương Húc nằm trên hành lang.

    Giang Chỉ nắm lấy cánh tay Tống Thần Ngữ chạy nhanh xuống dưới: "Thiếu phu nhân, mau, Dung tổng đang ở bên ngoài, đi tìm Dung tổng!"

    Trương Húc lau vết máu trên miệng, lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy: "Muốn chạy? Đừng hòng.."

    Giang Chỉ một bên lôi kéo Tống Thần Ngữ, một bên rút điện thoại di động ra.

    Dung Diệc Sâm ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên di động anh vang lên, là Giang Chỉ gọi tới.

    Anh có chút không vui, hiệu suất làm việc của Giang Chỉ thấp như vậy từ khi nào, bảo cậu đi tìm Tống Thần Ngữ mà lâu như vậy vẫn chưa thấy bóng người.

    Ngón tay thon dài của Dung Diệc Sâm trượt xuống kết nối cuộc gọi: "Alo?"

    Đầu dây bên kia truyền đến lại không phải giọng của Giang Chỉ, mà là tiếng hét chói tai của Tống Thần Ngữ xuyên qua màng nhĩ.

    "Đừng đánh.. trợ lý Giang, cẩn thận, cẩn thận, hắn có dao!"

    Sắc mặt Dung Diệc Sâm trầm xuống, lập tức xuống xe bước nhanh vào trong hẻm Ngô Đồng.

    Anh vừa xuống xe, hơn hai mươi vệ sĩ ngồi xe sau đều đồng loạt xuống xe đi theo.

    Trong lúc nhất thời, con hẻm Ngô Đồng chật hẹp trở nên náo nhiệt.

    Tống Thần Ngữ bám vào góc tường, nhìn Giang Chỉ và Trương Húc đánh nhau sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch

    Trương Húc hai mắt đỏ hoe, trong tay cầm dao quơ lung tung chỉ nghĩ muốn chém Giang Chỉ.

    Giang Chỉ không ngừng né tránh, điện thoại di động cũng rơi trên mặt đất, may mắn cậu không sao, trên người không có vết thương cũng không thấy vết máu chỉ có chút chật vật.

    Tống Thần Ngữ muốn xông lên, nhưng cô lại sợ mình ngược lại sẽ gây thêm phiền phức cho Giang Chỉ, nhưng trong lúc này, cô không muốn bỏ lại Giang Chỉ ở đây đi tìm Dung Diệc Sâm.

    Những người khác đã sớm trốn đi rất xa, chỉ lo rước họa vào thân tai vạ ập tới chính mình.

    Vào lúc này, một tiếng súng vang lên xuyên thủng bầu trời tĩnh lặng phía trên hẻm Ngô Đồng.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  9. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 18: Dung tổng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Thần Ngữ chỉ cảm thấy lỗ tai mình vang lên "Ong ong ong", bị tiếng súng này làm cho chấn động mơ hồ.

    Ngay sau đó, Trương Húc hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết, dao trong tay hắn loảng xoảng rơi xuống đất.

    Tống Thần Ngữ ngơ ngác nhìn Dung Diệc Sâm đang đứng cách đó không xa.

    Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây, không thắt cà vạt, ống tay được xắn một cách lỏng lẻo, nhìn dáng vẻ một bộ tuỳ hứng lười biếng.

    Trên tay phải của anh cầm một khẩu súng, đứng tại chỗ.

    Không nghi ngờ gì nữa, phát súng vừa rồi là anh bắn ra.

    Lúc Giang Chỉ và Trương Húc đánh nhau, anh rút súng ra không chút do dự bắn chính xác vào mu bàn tay của Trương Húc đang cầm dao.

    Giang Chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Dung tổng, cuối cùng ngài cũng tới."

    Dung Diệc Sâm thu hồi súng, tiện tay ném cho vệ sĩ bên cạnh vô cùng thuần thục.

    Động tác này giống hệt lúc anh ném giấy chứng nhận kết hôn.

    Những người bên cạnh Dung Diệc Sâm xem ra phải vất vả lắm mới học được chiêu tiếp đồ vật này.

    Tống Thần Ngữ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, mặc dù sự việc đã được giải quyết nhưng cô vẫn như cũ rất hoảng sợ, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã xuống đất.

    Một đôi tay mạnh mẽ, vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô ôm vào trong ngực.

    Giọng nói trầm thấp của Dung Diệc Sâm vang lên bên tai cô: "Người phụ nữ của tôi, làm sao lại có thể sợ hãi như thế này?"

    Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn chưa tan đi.

    "Sinh ra có một đôi mắt đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn mới phải."

    Dung Diệc Sâm giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, động tác vô cùng ôn nhu giống như anh đang đối xử với một trân bảo quý hiếm.

    Tống Thần Ngữ như cũ ngây người nhìn anh, rất rõ ràng cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

    "Dung Diệc Sâm.." Cô túm lấy góc áo của anh, "Anh, anh đến rồi."

    "Đã xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí anh nhàn nhạt hỏi, "Lại khiến Giang Chỉ đánh nhau với người khác như vậy."

    Anh vừa nói, một bên nghiêng đầu nhìn về phía Giang Chỉ.

    "Dung tổng, lần này tôi là vì muốn cứu thiếu phu nhân." Giang Chỉ thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, "Ngài.. Ngài nhất định phải thăng chức tăng lương cho tôi."

    "Cứu cô ấy?"

    Tống Thần Ngữ vội vàng nói: "Đúng vậy, trợ lý Giang vì cứu tôi, mới đánh nhau với Trương Húc."

    Trương Húc thống khổ ngã trên mặt đất, nắm lấy bàn tay của mình đang không ngừng chảy máu, đau đến lăn lội, kêu rên không ngừng.

    Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giang Chỉ."

    "Dung tổng, người này.. Đùa giỡn thiếu phu nhân."

    Vẻ mặt Dung Diệc Sâm trong nháy mắt trầm xuống.

    "Lúc tôi chạy tới nơi, hắn còn muốn cưỡng hôn thiếu phu nhân."

    Ánh mắt Dung Diệc Sâm càng trở nên sắc bén, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

    Vệ sĩ ở một bên vô cùng thức thời lùi lại ba bước, rời khỏi nơi thị phi này.

    Dung tiên sinh đã tức giận, hơn nữa là vô cùng vô cùng tức giận, hậu quả.. Rất nghiêm trọng.

    Dung Diệc Sâm cúi đầu, nhìn Tống Thần Ngữ trong ngực mình: "Những gì Giang Chỉ nói là thật?"

    Cô gật gật đầu: "Đúng vậy. Tôi chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn, đúng lúc gặp hắn ta ở cửa thang máy, hắn liền.. nói với tôi mấy lời nói khó nghe."

    "Còn gì nữa?"

    "Hắn còn.. Sờ tôi."

    Trong đôi mắt Dung Diệc Sâm đã đằng đằng sát khí, anh lạnh giọng hỏi: "Sờ chỗ nào?"

    Tống Thần Ngữ vùi mặt vào trong ngực anh, lí nhí nói: ".. Mông."

    "Tay nào sờ?"

    "..."

    Tống Thần Ngữ suy nghĩ một chút, "Tôi.. Tôi quên rồi, lúc đó chỉ cảm thấy buồn nôn, làm gì còn tâm trạng nhớ nhiều như vậy?"
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  10. hoahoa24

    Bài viết:
    39
    Chương 19: Về sau ra cửa không được mặc ít như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rất tốt."

    Dung Diệc Sâm híp mắt nhìn Trương Húc trên mặt đất, vệ sĩ cũng rất tinh mắt, kéo Trương Húc qua ném xuống dưới chân Dung Diệc Sâm.

    "Người phụ nữ của tôi, anh cũng dám động vào, thật sự chê mình sống quá lâu."

    Tuy giọng điệu của anh lãnh đạm nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm làm người khác không thể bỏ qua.

    Trương Húc vội vã xin tha: "Hãy tha cho tôi, tôi không có.. Tôi không có chạm vào cô ta. Là, là cô ta quyến rũ tôi trước!"

    Tống Thần Ngữ sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Trương Húc muốn cắn ngược lại cô một cái, đảo lộn trái phải trắng đen!

    Cô đang định giải thích, lại nhìn thấy Dung Diệc Sâm giơ chân, dùng đôi giày da sạch sẽ của mình dẫm lên bàn tay đang không ngừng chảy máu của Trương Húc.

    "Thật không? Nói ra nghe thử một chút, cô ấy quyến rũ anh như thế nào."

    Trương Húc như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Cô ta ăn mặc ít như vậy, cố ý đi tới đi lui trước mặt tôi, còn dựa vào tôi.. A!"

    Dung Diệc Sâm đột nhiên tăng thêm lực đạo trên chân, giống như Tu La dưới địa ngục: "Đùa giỡn cô ấy, chạm vào cô ấy, hiện tại anh lại có thêm một tội danh vu khống cô ấy."

    Tống Thần Ngữ là người phụ nữ như thế nào, anh biết rõ.

    Cô ấy có cơ hội lên giường với anh, nhưng vẫn tìm mọi cách bò đi xuống, làm sao có thể qua lại với loại cặn bã như Trương Húc này?

    "Tôi, những gì tôi nói đều là thật, tha mạng.."

    Dung Diệc Sâm giương mắt lười biếng nhìn Giang Chỉ: "Hắn ta giao cho cậu."

    Giang Chỉ gật đầu: "Vâng, Dung tổng, tôi sẽ xử lý tốt."

    Tống Thần Ngữ rúc vào trong ngực Dung Diệc Sâm, ngửi mùi hương quen thuộc thoang thoảng trên người anh, đôi mắt không ngừng nhìn chiếc cằm sắc nhọn góc cạnh của anh.

    Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, nhìn anh hơi nhíu mặt mày, cô có chút mê mẩn.

    Người đẹp quả nhiên làm gì cũng đẹp.

    "Cô nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, rất dễ khiến tôi mất kiểm soát."

    Giọng nói của Dung Diệc Sâm đột nhiên vang lên bên tai cô, Tống Thần Ngữ phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.

    "Tôi, tôi mới không có nhìn anh."

    "Sao cô dễ dàng đỏ mặt như vậy? Hửm?" Dung thiếu nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cảm thấy thú vị.

    Tống Thần Ngữ lập tức vùi đầu xuống càng thấp: "Bởi vì.. Thời tiết nóng."

    Nói xong, cô định đẩy Dung Diệc Sâm ra, cách xa anh một chút.

    Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của người đàn ông này, luôn có một loại sức hút khó cưỡng, khiến cô bất giác muốn tới gần anh, hiểu rõ về anh.

    Dung Diệc Sâm vòng tay ôm cô lại càng chặt hơn: "Đẩy tôi ra làm gì?"

    "Nhiều người nhìn như vậy.."

    "Muốn nhìn cứ nhìn."

    Vừa nói, anh vừa đánh giá xung quanh, nhíu mày ghét bỏ.

    Thời gian này Tống Thần Ngữ sống ở một nơi như vậy? Vừa bẩn vừa loạn, tòa nhà thì cũ kỹ, tụ tập đủ các thể loại người.

    "Sao anh lại tới đây?" Tống Thần Ngữ nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Nơi này không thích hợp để anh ở lại, anh đi trước đi."

    Dung Diệc Sâm không nói gì, bỗng nhiên vươn tay ra bên cạnh, vệ sĩ lập tức cầm lấy áo khoác của anh, cung kính đưa nó cho anh.

    Anh trực tiếp khoác áo lên người Tống Thần Ngữ, giọng điệu như mệnh lệnh.

    "Về sau ra cửa không được mặc ít như vậy."

    Tống Thần Ngữ: "..."

    Cô cúi đầu nhìn xuống người mình, áo ba lỗ và quần đùi, ít chỗ nào? Hở chỗ nào?

    Có điều, chiếc áo khoác khoác trên người cô này có mùi giống với mùi trên người anh.

    Dung Diệc Sâm đã nhấc chân bước ra ngoài con hẻm, bóng lưng cao lớn, dáng người cao to.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...