Trọng Sinh [Edit] - Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương Hoàng93, 15 Tháng một 2021.

  1. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 40: Làm tròn bổn phận của người vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy cô vẫn luôn xem di động không hề chú ý tới anh đã ra tới, anh không khỏi nhăn lại mi.

    Giây tiếp theo, anh giương cằm lên, sau đó chậm rãi mở miệng.

    "Lại đây, giúp anh mặc quần áo." Trong giọng nói trầm thấp, mang theo mệnh lệnh quen thuộc.

    Thanh âm của anh vang lên, Thời Duy Hạ đang xem di động sửng sốt một chút, cho rằng chính mình nghe lầm.

    "Bây giờ em đang bận, anh tự mặc đi!" Cô phiết phiết môi, đáp một câu.

    Anh đã lớn như vậy rồi, không biết tự mình mặc quần áo sao, sao lại muốn cô giúp.

    Cô vừa nói xong liền cảm giác được bầu không khí xung quanh, mạc danh lạnh xuống.

    Theo đó, thanh âm nguy hiểm của người đàn ông vang lên.

    "Thời Duy Hạ, đây là em nói, sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ sao?" Long Đình Dạ nheo lại hai tròng mắt, ngữ khí mang theo vài phần không vui chất vấn cô.

    Hai ngày trước cô từng lời thề son sắt mà bảo đảm với anh, sẽ nỗ lực làm một Long thái thái, làm tròn bổn phận của một người vợ!

    Thanh âm Long Đình Dạ rơi xuống, Thời Duy Hạ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh không tốt thì không khỏi tặc lưỡi.

    Cái mà cô gọi là tròn bổn phận của người vợ, cũng không để chỉ những việc này đi.

    Cái cô gọi chính là, sẽ không giống như trước kia xem anh như kẻ thù, hãm hại anh.. Mà là muốn cùng anh chung sống thật tốt.

    Chính là không nghĩ tới, người đàn ông này được một tấc lại muốn tiến một thước sai sử cô như vậy.

    Quả nhiên người đàn ông bá đạo này không nói lý, vẫn là giống trước kia như đúc.

    Nghĩ vậy, Thời Duy Hạ lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó buông điện thoại trên tay xuống, xốc lên chăn đứng dậy.

    Thấy cô đứng dậy, sắc mặt Long Đình Dạ mới tốt đẹp lên mấy phần, kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ cô. Anh đứng thẳng người, cùng một đôi chân dài kia, cơ hồ là dáng người hoàn mỹ, phá lệ lóa mắt.

    Thời Duy Hạ mang dép lê, xuống giường, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Long Đình Dạ thì dừng bước chân.

    Nhìn thoáng qua phía trong cổ áo sơ mi rộng mở của anh lộ ra khuôn ngực rắn chắc, sau đó duỗi tay nghiêm túc giúp anh gài lại nút áo sơmi.

    Một nút, hai nút..

    Long Đình Dạ thấp con ngươi, nhìn cô nghiêm túc giúp anh gài nút áo, mắt đen lơ đãng lóe lóe..

    Ngón tay mềm mại của cô ngẫu nhiên đụng vào ngực anh, lại trêu chọc trái tim anh có chút ngứa, vài lần làm anh muốn cúi đầu hôn cô.

    "Được rồi!" Thời Duy Hạ thu hồi tay, vừa lòng nhìn áo sơ mi trắng trên người anh.

    Long Đình Dạ nhấp nhấp môi mỏng, sau đó đưa cà vạt trên tay cho cô.

    Nhìn anh đưa cà vạt màu đen qua, Thời Duy Hạ có chút khó khăn liếm liếm môi, thành thật nói.

    "Cái kia.. em không biết thắt cà vạt."

    Cô nhớ trước đây hình như quản gia đã dạy cô thắt cà vạt cho Long Đình Dạ như thế nào, chẳng qua trước kia cô đối với anh chỉ có tràn ngập hận ý, căn bản sẽ không đi học mấy thứ kia cho nên cũng không quá để ý.

    Thấy cô cau mày, có vẻ khó khăn, khuôn mặt lạnh lùng của Long Đình Dạ cũng nhu hòa hơn vài phần.

    "Anh dạy cho em!" Anh giật giật môi mỏng, thanh âm cũng không tự giác mềm mại hơn ngày thường. Về điểm này, ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới.

    Trong khi Thời Duy Hạ còn đang ngạc nhiên, bàn tay to của người đàn ông đã nắm lấy tay cô.

    Sau đó.. ngón tay thon dài, câu lấy tay cô.. từng bước, từng bước dạy cô thắt cà vạt.

    Thời Duy Hạ lần này cũng không lười biếng mà nghiêm túc nhìn, vẫn chưa chú ý tới, người đàn ông bề ngoài lạnh lẽo này, lúc này ánh mắt lại ôn nhu sắp chảy ra nước.
     
  2. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 41: Tới công ty với anh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em biết rồi!"

    Xem qua một lần, Thời Duy Hạ đã nhớ được các bước. Long Đình Dạ buông tay cô ra, cô liền nhận lấy cà vạt, nghiêm túc thắt giúp anh.

    Không bao lâu, cà vạt đã thắt xong..

    Chỉ là nhìn cà vạt bị cô thắt đến thảm thương, Thời Duy Hạ tức khắc vô cùng xấu hổ.

    Việc thắt cà vạt này tuy rằng nhìn qua rất đơn giản, nhưng thực tế khi làm ngược lại không dễ dàng như vậy. Rõ ràng là dựa theo Long Đình Dạ chỉ, nhưng hiệu quả sau khi thắt xong lại rất không lý tưởng.

    "Ặc.. Hình như có hơi kỳ quái, lần đầu tiên em làm còn ngượng tay, hay là bỏ đi, anh tự làm một lần này đi.." Cô cười gượng một tiếng, vội vàng duỗi tay muốn tháo bỏ cà vạt trên cổ Long Đình Dạ xuống.

    Chỉ là khi tay cô muốn đụng tới cà vạt, thân mình Long Đình Dạ chợt động.

    "Không cần."

    "Chính là.." Thời Duy Hạ lại tràn đầy lo lắng, chẳng lẽ anh tính cứ như vậy ra cửa sao, để cà vạt như vậy mà ra cửa, sẽ bị người ta nhạo báng đó.

    Nhưng Long Đình Dạ lại không thèm để ý, mà lấy tây trang treo một bên qua mặc lên người.

    Khi anh chuẩn bị xoay người rời đi mới đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng dưng cúi đầu, môi mỏng ngừng ở bên tai Thời Duy Hạ.

    "Trưa nay tới công ty với anh!" Anh thấp giọng nói, trong thanh âm tràn đầy không thể từ chối.

    "À.." Thời Duy Hạ theo bản năng gật gật đầu, bộ dạng dễ nói chuyện mà đáp ứng.

    Nghe vậy, môi mỏng người đàn ông hơi hơi gợi lên một cái độ cung, sau đó quay người đi ra ngoài.

    * * *

    Dưới lầu, Mạc Tùy sớm đã chờ Long Đình Dạ ở cửa.

    Thấy Long Đình Dạ, Mạc Tùy giơ tay mở cửa xe hơi màu đen đã sớm đậu ở đó.

    Long Đình Dạ ở xa bước đến, dừng lại bước chân đang chuẩn bị lên xe, quản gia ở một bên lại nhịn không được mở miệng.

    "Tiên sinh, cà vạt.."

    Giọng nói quản gia vang lên, Mạc Tùy cũng không khỏi nhìn qua cà vạt trên cổ áo Long Đình Dạ. Thấy cái cà vạt bị thắt một cách kỳ cục như vậy, Mạc Tùy cũng lộ ra kinh ngạc.

    Trong biệt thự mọi người đều biết chứng cưỡng bách của Long Đình Dạ không nhẹ, quần áo trên người từ kích cỡ màu sắc đều phải dựa theo ý anh mà nghiêm khắc chuẩn bị. Hơn nữa không được có nếp nhăn, đơn nhiên càng không cho phép cà vạt bị thắt thành cái bộ dạng quỷ quái này.

    "Vẫn là tôi giúp cậu thắt lại đi." Quản gia nói, đang muốn duỗi tay giúp Long Đình Dạ thắt cà vạt, lại bị anh đột nhiên nâng tay lên ngăn lại.

    "Không cần!" Vẻ mặt Long Đình Dạ không thèm để ý nói một câu, khi nói chuyện liền trực tiếp xoay người lên xe.

    Thấy thế, trên mặt quản gia và Mạc Tùy đều là một trận biến hóa, hai người nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu..

    * * *

    Sau khi Long Đình Dạ rời biệt thự lưng chừng núi không bao lâu, Thời Duy Hạ cũng chuẩn bị ra cửa, trực tiếp bảo tài xế của biệt thự đưa cô tới công ty giải trí.

    Trên đường tới công ty, Thời Duy Hạ nhận được hai bài hát mới mà Tô Vũ Trạch gửi tới. Cô hơi kinh ngạc, tuy rằng biết tốc độ viết bài hát của Tô Vũ Trạch nhanh chất lượng tốt, nhưng không nghĩ tới nhanh như thế anh ta đã viết xong cho cô.

    Mang tai nghe lên, cô ngồi ở trong xe lẳng lặng nghe.

    Sau khi nghe xong hai cái âm tần mấy lần, Thời Duy Hạ càng tin tưởng bản thân tìm Tô Vũ Trạch là sự lựa chọn chính xác.

    Phong cách hai bài hát đều là kiểu mà Thời Duy Hạ thích, giai điệu yên tĩnh lại du dương, cũng có thể phù hợp với giọng ca đặc sắc của cô mà không phải là đón ý nói hùa theo đại chúng như am nhạc hiện nay.
     
  3. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 42: Rốt cuộc là nhân vật có bối cảnh nào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong cách hai bài hát này, cùng mấy bài hát mới đang nổi của Sở Mộng Nhân gần đây giống nhau mấy phần, nhưng so ra bài hát mới của cô lại càng hay hơn.

    Thời Duy Hạ lập tức vui sướng gửi tin nhắn cùng Tô Vũ Trạch định ra hai bài hát này.

    * * *

    Tập đoàn R.

    Long Đình Dạ vừa đến văn phòng không lâu, thanh âm gõ cửa đã vang lên.

    "Vào đi." Anh mặt không biểu tình nói.

    Cửa bị đẩy ra, Hứa Phi Vũ vẻ mặt đầy ý cười đi đến, vui vẻ báo cáo với Long Đình Dạ.

    "Nói cho cậu một tin tức tốt, dưới sự nổ lực phi thường của tôi, hạng mục ở thành phố S lại về tay chúng ta, hợp đồng buổi chiều nay ký!"

    Nói xong, Hứa Phi Vũ vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Long Đình Dạ, kỳ vọng được khích lệ.

    "Thế nào, tôi có phải rất lợi hại không?"

    Đang nói lại trông thấy cà vạt trên cổ áo Long Đình Dạ, trên mặt ngay sau đó lộ ra biểu tình vô cùng ghét bỏ.

    "Chậc chậc.. Cà vạt này thắt cũng quá khó coi đi, người hầu nhà cậu có phải tay tàn rồi không.."

    Anh ta còn chưa nói xong, một ánh mắt hung tợn quét lại đây.

    "Ha hả.. Chỉ đùa một chút thôi mà, cà vạt này kỳ thật thắt rất sáng tạo!" Hứa Phi Vũ bị biểu tình của Long Đình Dạ làm cho hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại, ngược lại thay bằng gương mặt tươi cười mà giải thích.

    Ánh mắt lạnh lẽo của Long Đình Dạ lúc này mới hòa hoãn vài phần.

    "Chúng ta nói công việc, nói công việc.." Hứa Phi Vũ lại vội cười nói.

    Trong lòng lại không khỏi tò mò muốn biết, cà vạt này rốt cuộc là do nhân vật có bối cảnh nào thắt cho Long Đình Dạ, có thể thắt thành như vậy mà không những không bị đánh thậm chí liền nói cũng không cho nói..

    Chính là anh ta lăn lộn suy nghĩ trong óc cũng nghĩ không ra có nhân vật nào có thể làm cho người đàn ông thoạt nhìn cường đại đến không có nhược điểm lại cố kỵ như thế..

    * * *

    Thời Duy Hạ từ công ty quản lý ra tới, thời gian đã sắp đến giữa trưa.

    Trên đường đến công ty Long Đình Dạ, Thời Duy Hạ vừa vặn thấy có một cửa hàng ghi âm và ghi hình, liền để tài xế dừng xe đi vào đi dạo.

    Đại khái là bởi vì Sở Mộng Nhân gần đây thực sự rất nổi tiếng, Thời Duy Hạ vào cửa cửa hàng ghi âm và ghi hình liền nghe thấy bài hát của Sở Mộng Nhân.

    Nhớ tới sắc mặt người phụ nữ đáng ghê tởm kia, trong lòng Thời Duy Hạ liền buồn nôn. Nhưng may mắn ca khúc đã tới hồi kết thúc, lập tức qua bài hát tiếp theo, lúc này cô mới có tâm tình đi dạo trong cửa hàng..

    Cửa hàng ghi âm và ghi hình rất lớn, trên giá bày album bài hát của rất nhiều ca sĩ, vô cùng đầy đủ.

    Thời Duy Hạ ở trong tiệm lui tới, tính toán chọn hai đĩa CD nhẹ nhàng nghe một chút.

    Đại khái là xem đĩa CD quá chuyên chú, khi xoay người thế nhưng không chú ý tới bên người có người, thiếu chút nữa đụng phải.

    Thời Duy Hạ vội lui về phía sau một bước: "Thật ngại quá.."

    "Hạ hạ, tại sao em không trả lời email của anh?" Một giọng nam quen thuộc vang lên.

    Nghe thấy thanh âm này, Thời Duy Hạ cương cứng một chút, ngẩng đầu lên đối diện chính là một khuôn mặt ôn nhu soái khí.

    Hứa Mặc Trần..

    Thời Duy Hạ cắn răng, tay cầm đĩa CD không khỏi nắm chặt.

    Đời trước, đúng là hắn, làm hại cô cửa nát nhà tan, cuối cùng ôm hận mà chết.

    Thời Duy Hạ vĩnh viễn không thể quên được, khi cô chết, Hứa Mặc Trần cùng Sở Mộng Nhân đã nhục nhã cô như thế nào!

    Mà cô, nhưng vẫn thực tín nhiệm hắn, đơn giản là vì hắn đã từng cứu cô một mạng.

    Cho đến trước khi chết cô mới biết được, hết thảy đều là một cái âm mưu! Bao gồm cái gọi là cứu mạng kia!

    Lại lần nữa thấy gương mặt này, Thời Duy Hạ lúc này chỉ muốn giết hắn!

    "Hạ Hạ, em sao vậy, có phải không thoải mái không?" Thấy biểu tình cô không đúng, Hứa Mặc Trần lộ ra vẻ mặt lo lắng.
     
  4. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 43: Có phải hắn khi dễ em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy giọng nói của Hứa Mặc Trần, Thời Duy Hạ mới hít sâu một hơi nỗ lực đem lửa giận trong đáy lòng lửa đè ép xuống, sau đó mới lãnh đạm mở miệng hỏi một câu.

    "Sao anh lại ở đây?"

    "Em vẫn luôn không trả lời mail của anh, anh lo lắng em xảy ra chuyện gì, cho nên nhịn không được tới gặp em." Hứa Mặc Trần quan tâm nhìn Thời Duy Hạ.

    Thời Duy Hạ không nói gì, chỉ là nhìn Hứa Mặc Trần vẻ mặt dối trá kia, chỉ cảm thấy buồn nôn trong lòng.

    Trước kia cô nhất định là đầu óc bị nước vào, thế nên mới bị lời nói dối trá mê hoặc.

    Tưởng tượng đến hắn trước kia đối đãi với chính mình, Thời Duy Hạ liền nhịn không được cắn chặt hàm răng.

    Năm mười lăm tuổi ấy, Thời Duy Hạ vẫn là thiên kim Thời gia, một lần tan học bởi vì tài xế có việc đến trễ không thể tới đón cô, dẫn tới cô ở gần trường học bị mấy tên lưu manh vây quanh, ý đồ xâm phạm cô.

    Năm mười lăm tuổi cô bị sợ hãi, khi cô đang run bần bật, một cái nam sinh xuất hiện.

    Mà người kia, chính là Hứa Mặc Trần 18 tuổi.

    Hứa Mặc Trần cứu cô, làm cô tránh rơi vào bi kịch, nhưng cũng bởi vì hắn, nhân sinh đời trước của cô cũng lâm vào bi kịch càng sâu hơn.

    Thời Duy Hạ vẫn luôn xem hắn là ân nhân cứu mạng mà đối đãi, mọi chuyện đều nghe theo hắn, cho rằng trên thế giới này hắn là người tốt đối xử thiệt tình với cô.

    Cho đến trước khi chết cô mới biết được, người đàn ông này trợ giúp cô, tốt với cô trên danh nghĩa, nhưng thật ra vẫn luôn lợi dụng cô, hại cô cửa nát nhà tan.. Ngay cả lúc trước hắn cứu cô, đều là trước đó đã sắp xếp hoàn hảo.

    Thấy Thời Duy Hạ không nói lời nào, biểu tình trên mặt Hứa Mặc Trần dừng một chút, sau đó mới khẩn trương hỏi cô.

    "Hạ Hạ, có phải em còn đang tức giận không, giận anh trước đó không đưa em đi?"

    Nghe hắn nói, Thời Duy Hạ lúc này mới nhớ lại, lúc trước trước khi gả cho Long Đình Dạ, cô nàng xin Hứa Mặc Trần giúp đỡ mình đưa cô rời đi, bất quá lại bị hắn cự tuyệt.

    "Không, em muốn cảm ơn anh!" Thời Duy Hạ lắc đầu.

    Hiện tại cô ngược lại muốn cảm ơn hắn, nếu không phải lúc trước hắn không chịu đưa cô đi, hiện tại sao cô có thể lưu lại bên cạnh Long Đình Dạ.

    Nghe Thời Duy Hạ nói như thế, Hứa Mặc Trần chỉ cho rằng cô đang nói lời giận hờn, liền tiếp tục biện minh cho mình.

    "Anh cũng muốn đưa em đi, chỉ là, em hẳn rất rõ ràng thế lực của Long Đình, bất luận anh đưa em đến nơi nào hắn đều có thể tìm được em! Bây giờ chỉ có em lưu lại bên cạnh Long Đình Dạ, mới có thể có đủ có cơ hội báo thù. Chỉ cần hắn chết, em mới có thể có được sự tự do chân chính!"

    "Bất quá em yên tâm, vô luận thế nào anh đều sẽ đem hết toàn lực giúp em báo thù!" Hứa Mặc Trần lời thề son sắt nói.

    Thời Duy Hạ nhìn bộ dạng tốt bụng của hắn lúc này, trong lòng lại chỉ có ghê tởm, rất muốn đem đĩa CD trên tay nện thật mạnh lên mặt hắn!

    "Có phải hắn khi dễ em không?" Thấy biểu tình cô không đúng, Hứa Mặc Trần lộ ra vẻ khẩn trương, để ý hỏi cô.

    "Anh muốn em làm gì?" Thời Duy Hạ hít sâu một hơi, sau đó mới bình tĩnh hỏi hắn.

    Tuy rằng cô đã biết, hắn muốn cô giúp hắn ăn trộm văn kiện trên tay Long Đình Dạ.

    "Lần này.. hạng mục mới ở thành phố S của tập đoàn R, anh yêu cầu em lấy tư liệu cơ mật của bọn họ." Hứa Mặc Trần chốt hạ, trực tiếp nói.

    Nghe hắn nói xong, Thời Duy Hạ lại cười một tiếng, sau đó sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."

    Thấy thế Hứa Mặc Trần cũng lộ ra tươi cười, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy đĩa CD cô đang cầm trên tay, sau đó lời thề son sắt hứa hẹn với cô.
     
  5. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 44: Chẳng lẽ hai người đã..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạ Hạ, chờ Long Đình Dạ hoàn toàn suy sụp anh liền đưa em xuất ngoại, giúp em liên hệ với trường âm nhạc tốt nhất, để em sống cuộc sống tự do không có phiền não."

    Bỗng bị hắn nắm lấy tay, Thời Duy Hạ ghê tởm một trận, duỗi tay tránh thoát.

    Hứa Mặc Trần tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không để ý, mà tiếp tục nói.

    "Em phải biết rằng, chỉ khi Long Đình Dạ xong đời, em mới có thể hoàn toàn tự do!"

    Nghe đối phương nói vậy Thời Duy Hạ lại cười cười. Trước kia Hứa Mặc Trần vẫn luôn dùng lời hứa hẹn như vậy để lừa cô, không chỉ có như thế, hắn còn bịa đặt chứng cứ lừa cô Thời gia là vì Long Đình Dạ mới sụp đổ!

    Trước kia Hứa Mặc Trần hứa hẹn với cô như thế, thật sự rất có lực hấp dẫn, cô cũng tin tưởng không nghi ngờ.

    Bởi vì Thời Duy Hạ trước đây, nhân sinh chỉ có hai cái mục tiêu, báo thù và thoát khỏi Long Đình Dạ sống cuộc đời tự do.

    Hiện tại cô vẫn có hai mục tiêu như cũ, một là sống thật tốt, mà một cái khác.. Đó là cùng sống hạnh phúc bên Long Đình Dạ.

    "Anh yên tâm đi, thứ anh muốn, em sẽ cho anh!" Thời Duy Hạ liếc nhìn Hứa Mặc Trần một cái, sau đó cố ý lộ ra vẻ dễ nói chuyện mà gật gật đầu.

    Nghe cô nói như thế, trên mặt Hứa Mặc Trần lộ ra vui sướng.

    "Hạ Hạ, em nhẫn nại một chút, chúng ta đã cách thành công càng ngày càng gần!"

    Nhìn bộ mặt dối trá của Hứa Mặc Trần, Thời Duy Hạ chỉ muốn trợn trắng mắt.

    "Đúng rồi, anh còn có một thứ cho em." Hứa Mặc Trần bỗng lấy từ túi áo tây trang ra một bình thủy tinh, bên trong chứa rất nhiều thuốc viên.

    "Thuốc này em lấy về đi, nhân cơ hội hạ vào trong nước của Long Đình Dạ, có thể làm hắn tạm thời mất năng lực trên phương diện kia.. Em cũng có thể bảo đảm an toàn tạm thời!"

    Nhìn bình thuốc trên tay hắn kia, trong lòng Thời Duy Hạ lại là một trận phản cảm. Bởi vì cô biết, Hứa Mặc Trần không nói cho cô, thuốc này căn bản chính là độc dược mạn tính!

    "Không cần!" Cô vẫy vẫy tay.

    Thấy cô cự tuyệt, trên mặt Hứa Mặc Trần một trận nghi hoặc, sau đó lộ ra khẩn trương.

    "Hạ Hạ.. Chẳng lẽ hai người đã.."

    "Em chuẩn bị dùng sắc dụ hắn, em cảm thấy phương pháp này càng có hiệu quả hơn!" Thời Duy Hạ mím môi, sau đó cố ý nói.

    Giọng nói cô rơi xuống, sắc mặt Hứa Mặc Trần lại thay đổi, ngữ khí không còn ôn nhu như ngày thường, ngược lại nhiều hơn vài phần tức giận.

    "Không được, như vậy quá mạo hiểm!"

    "Chỉ đùa một chút mà thôi." Thời Duy Hạ cười cười, duỗi tay nhận lấy bình thủy tinh.

    Nghe vậy, sắc mặt Hứa Mặc Trần mới chuyển biến tốt đẹp vài phần.

    "Em phải đi rồi." Thời Duy Hạ nhìn thoáng qua thời gian trên di động, chuẩn bị rời đi.

    "Hạ Hạ.." Hứa Mặc Trần lại gọi cô lại.

    Thời Duy Hạ dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn: "Còn có việc gì sao?"

    "Em phải nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình." Hứa Mặc Trần nhìn cô, biểu tình bỗng trở nên nghiêm túc.

    "Em biết rồi." Thời Duy Hạ gật gật đầu, không chút để ý trả lời một câu.

    Trong lòng thật ra lại không khỏi tán thưởng Hứa Mặc Trần ngụy trang thật tốt, liền tính là cô bây giờ, cũng không nhìn ra sơ hở trên mặt hắn.

    Lúc trước hắn cũng thỉnh thoảng lộ ra vẻ lo lắng, làm cô tin tưởng không nghi ngờ hắn là thật sự muốn trợ giúp cô!

    * * *

    Thời Duy Hạ vừa mới cầm đĩa CD từ cửa hàng ghi âm và ghi hình ra, tài xế liền xuống xe giúp cô mở cửa.

    "Thái thái!"

    Thời Duy Hạ gật gật đầu, sau đó xoay người lên xe, nhìn thoáng qua cửa hàng ghi âm và ghi hình, cười cười.

    "Đi thôi!"

    "Vâng!"
     
  6. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 45: Đi gặp người đàn ông kia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cửa hàng ghi âm và ghi hình.

    Hứa Mặc Trần đứng trước kệ để hàng, nhìn chiếc xe hơi màu đen ngoài cửa kính dần dần đi xa, tay đặt ở bên người nắm chặt lại!

    Trong lòng, bỗng nổi lên một trận đau đớn.

    Trên khuôn mặt ôn nhuận, biểu tình tái nhợt.

    Hắn đây là xảy ra chuyện gì.. Tại sao lại mềm lòng!

    Vì báo thù, hắn rõ ràng có thể trả giá hết thảy, một người phụ nữ lại tính là cái gì!

    Chỉ là tại sao, khi thấy cô rời khỏi mình, trở lại bên cạnh người đàn ông kia, trong lòng hắn bỗng cảm thấy khó chịu.

    Qua hồi lâu, hắn mới xoay người, rời khỏi cửa hàng ghi âm và ghi hình..

    Nhưng một khắc đi ngang qua cửa hàng kia, chuông cảnh báo trong cửa hàng đột nhiên điên cuồng vang lên.

    Hắn kinh ngạc một chút, còn chưa phản ứng lại được đã có hai gã bảo vệ vây quanh hắn.

    "Tiên sinh, ngài không thể rời đi."

    Hứa Mặc Trần kinh ngạc một trận, lúc này mới phát hiện trong túi áo tây trang của mình, hình như có đồ vật gì đó.

    Hắn duỗi tay lấy đồ vật ra, mới phát hiện là một băng ghi âm phục cổ không xuất bản nữa, giá trị xa xỉ.

    Biểu tình trên mặt hắn thay đổi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.. Là trước khi cô rời đi bỏ vào túi hắn.. Mà hắn lại không nhận ra được.

    Hắn có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ. Cô đang trả thù hắn, vì hắn không chịu đưa cô rời đi sao..

    "Xin lỗi, tôi trả gấp đôi giá mua nó." Một lát sau Hứa Mặc Trần mới nhìn về phía bảo vệ, lễ phép mở miệng nói.

    * * *

    Tập đoàn R.

    Long Đình Dạ vừa mở cuộc họp xong trở lại văn phòng. Anh ngồi trên ghế dựa da thật, vươn ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương, sau đó rũ mắt nhìn phần văn kiện bày trên mặt bàn.

    Mặt trên ghi chép rõ ràng, một công ty mới sáng lập hai năm, hai năm gần đây từng có ba lần cướp đi hạng mục từ trên tay tập đoàn R.

    Hơn nữa, những hạng mục bị đối phương thành công cướp đi, sau đó thực thi cơ hồ lại nhất trí với phương án quy hoạch của tập đoàn R.

    Mà càng làm cho Long Đình Dạ để ý chính là, tên của công ty này.

    Anh nheo tròng mắt lại, ánh mắt dừng ở mấy chữ trên góc văn kiện kia, sau đó, ánh mắt dần dần lạnh băng!

    - - Tập đoàn Mặc Hạ.

    * * *

    - - Cốc cốc!

    * * *

    Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

    "Tiến vào!" Long Đình Dạ nhìn lướt qua cửa, giơ tay khép văn kiện lại, sau đó mặt vô biểu tình lấy qua một cây bút màu đen ký tên trên một phần văn kiện khác.

    Cửa bị đẩy ra, Mạc Tùy từ bên ngoài đi vào.

    "Ông chủ.. Thái thái cô ấy.." Mạc Tuỳ dừng lại bên người Long Đình Dạ.

    "Nói." Long Đình Dạ lạnh mặt, biểu tình âm trầm mở miệng.

    Mạc Tùy liếc nhìn Long Đình Dạ một cái, thở dài một tiếng, sau đó mới nói tiếp.

    "Sáng hôm nay, đi gặp người đàn ông kia."

    "Bang!" Thanh âm Mạc Tùy vừa ra, một tiếng vang thanh thúy vang lên.

    Chờ anh ta định thần lại mới phát hiện cây bút màu đen trên tay ong Đình Dạ, đã bị bẻ gãy thành hai đoạn.

    Mà lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông biểu tình càng là âm trầm đáng sợ, gắt gao nhấp môi mỏng, đem cảm xúc phẫn nộ bại lộ không sót một cái gì.

    * * *

    Trên đường rời cửa hàng ghi âm và ghi hình, đi hướng tập đoàn R, Thời Duy Hạ ngồi ở trong xe nhìn đĩa CD trên tay. Sau khi cô đi Hứa Mặc Trần nhất định sẽ bị bảo vệ ngăn lại, nghiêm trọng mà nói phỏng chừng còn phải đến cục cảnh sát một chuyến. Nghĩ như vậy tâm tình cô tức khắc trở nên tốt lên.

    Ven đường, một nhà hàng kiểu Trung Quốc, hấp dẫn sự chú ý của Thời Duy Hạ.

    "Dừng xe!" Cô quay đầu, nói với tài xế.
     
  7. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 46: Anh làm em đau!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, tài xế vội ngừng xe ở ven đường.

    "Tôi đi mua chút đồ, sẽ trở về liền!" Thời Duy Hạ dặn dò tài xế một câu, liền đẩy cửa xuống xe trực tiếp vào nhà hàng kia.

    Nhà hàng này trước kia anh trai thường xuyên đưa cô tới, là nhà hàng cô thích nhất ở thành phố Nam Lục, cũng là nơi có hương vị cô thích ăn nhất.

    Chỉ là đời trước sau khi anh trai xảy ra chuyện, cô liền không tới đây nữa.

    Bây giờ cô vừa vặn đi qua nơi này, thấy nhà hàng này, trong đầu cô nhảy ra tới ý tưởng đầu tiên, lại là muốn đem hương vị quen thuộc này mang đến cho Long Đình Dạ nếm thử.

    Không bao lâu sau, Thời Duy Hạ đem 3 mặn 1 canh đã đóng gói xong từ nhà hàng ra, về lại trong xe.

    Thực mau, xe liền đi tới tập đoàn R.

    Thời Duy Hạ xuống xe liền đem đồ ăn đã đóng gói tốt đi vào tòa nhà.

    * * *

    - - Cốc cốc!

    * * *

    Thời Duy Hạ đi vào cửa văn phòng Long Đình Dạ, lòng tràn đầy vui mừng đem mỹ vi đã đóng gói tốt, duỗi tay gõ gõ cửa.

    "Vào đi." Thanh âm người đàn ông từ bên trong truyền đến.

    Thời Duy Hạ tướng đẩy cửa ra, đi vào văn phòng.

    Lúc cô đi vào, Mạc Tùy vừa vặn cũng ở trong văn phòng.

    "Anh còn bận sao?" Thời Duy Hạ nhìn thoáng qua đống văn kiện trên bàn Long Đình Dạ, lên tiếng hỏi.

    Nói rồi liền đem đồ ăn đóng gói trên tay đặt trên bàn làm việc, sau đó mặt đầy ý cười nói với anh.

    "Đến giờ cơm, vừa vặn đi ngang qua nhà hàng em rất thích, cho nên mang theo chút đồ ăn tới, anh nếm thử xem hương vị ở nhà hàng này thế nào."

    Chỉ là cô nói xong, người đàn ông nâng cặp mắt tràn đầy hàn ý nhìn về phía cô làm trong lòng cô kinh ngạc.

    Lúc này biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, chỉ có lạnh lẽo.

    "Xảy ra chuyện gì.." Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, đầy mặt kinh ngạc.

    Có phải công việc gặp chuyện phiền lòng gì không?

    Người đàn ông lại chỉ gắt gao nhấp môi mỏng, dùng đôi con ngươi vô cùng âm lãnh nhìn chằm chằm cô.

    Thời Duy Hạ bị anh nhìn chằm chằm trong lòng phát run,

    Một lát sau cô mới nở một nụ cười cười, ý đồ an ổn anh.

    "Anh không cần luôn tức giận như vậy, luôn tức giận không tốt cho thân thể.. A!" Thời Duy Hạ chưa nói xong, tay lại bỗng truyền đến một trận đau đớn!

    Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, duỗi tay bắt được cổ tay cô.

    "Im miệng!"

    Anh sức lực rất lớn, làm cô đau hít hà một hơi.

    "Long Đình Dạ, anh làm em đau.." Cô cắn môi, bất mãn nhìn anh.

    Anh là điên rồi sao?

    Con ngươi âm lãnh gắt gao nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại đáng sợ..

    "Thời Duy Hạ, đây cũng là thủ đoạn của cô sao?" Trong thanh âm lạnh lẽo tràn đầy tức giận!

    Tốt lắm, cô rất lợi hại!

    Lợi hại đến nỗi anh nhìn không ra sơ hở, rõ ràng biết cô lòng mang ý xấu, lại vẫn không thể khống chế mà muốn vui vẻ sống bên cô!

    Mấy ngày này thái độ của cô với anh có chuyển biến, đối tốt với anh, quan tâm anh, còn có cô ôn nhu, cô nghe lời, cô ngoan ngoãn ỷ lại vào anh, thậm chí giờ khắc này làm nũng, tất cả đều là thủ đoạn của cô!

    Anh nói, làm Thời Duy Hạ kinh ngạc không thôi..

    Anh còn đang hoài nghi cô?

    Cho dù mấy ngày nay cô làm nhiều việc như thế, cực lực muốn tỏ rõ thành ý của mình với anh, chính mình thiệt tình, nhưng anh lại vẫn không tin cô!

    Nghĩ như thế trong lòng cô lại tức lại ủy khuất!

    "Anh điên rồi sao? Mau thả em ra!" Cô cắn môi, bất mãn tránh thoát tay anh.
     
  8. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 47: Anh chính là cái đồ hỗn đản!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của cô lại làm sắc mặt anh thay đổi, trong mắt xẹt qua một mạt châm chọc.

    Anh nghĩ, anh điên thật rồi!

    Biết rõ cô gây tai họa cho mình, rõ ràng giờ phút này đã tức giận đến muốn giết người, mà khi anh thấy cặp mắt vô tội kia, lại vẫn không thể làm gì được cô.

    Không thể đánh, cũng không thể giết!

    Thậm chí liền giờ phút này, cảm nhận được cô run rẩy, cô chấn kinh, tâm anh lại bị chạm đến, sau đó không chịu khống chế mà mềm lòng!

    Rõ ràng đã có chứng cứ chứng minh cô phản bội anh.. Chỉ là, khi anh thấy bộ dạng vừa rồi của cô, sự tức giận lại mạc danh biến mất.

    Bình sinh anh hận nhất là phản bội, khi đối mặt với người phản bội anh, trong lòng anh sẽ không có một chút mềm lòng!

    Nhưng hôm nay..

    Nếu không phải anh điên rồi, thì tại sao lại bị cô mê hoặc đến vậy!

    Những năm gần đây, có hắc ám nào mà anh không gặp qua, có khó khăn nào mà không gặp được, nhưng từ trước đến nay anh đều quyết tuyệt tàn nhẫn!

    Chỉ có đối mặt cô, anh mới có thể khác thường như thế, hơn nữa, không cách nào tự khống chế!

    * * *

    Nhìn người đàn ông đầy mặt lạnh lẽo mù mịt, Thời Duy Hạ cắn răng, giận đến hốc mắt đều đỏ lên.

    Tuy rằng biết tất cả những gì cô phải chịu lúc này đều là vì trước đó tìm chết gieo bệnh căn vào trong lòng anh, nhưng giờ phút này trong lòng cô vẫn rất khó chịu rất khó chịu!

    Giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm giác, hành động mấy ngày nay của mình, tất cả hành vi lấy lòng anh, tựa như đều là điều xấu xa!

    Đời trước cô là thực xin lỗi anh, hận anh, ghét anh, đối xử tàn nhẫn độc ác với anh!

    Nhưng hiện tại cô đã đem trái tim chân thành của mình đều dâng tới cho anh, anh lại như cũ không tin cô.

    Thời Duy Hạ cô đời này, còn chưa từng thiệt tình đối đãi với người đàn ông nào như vậy.

    Ngay cả Hứa Mặc Trần, đời trước cô bất quá là tín nhiệm hắn, xem hắn như là thân nhân của mình mà tin tưởng.

    Đây là lần đầu tiên cô nỗ lực muốn đối tốt với một người đàn ông, hơn nữa còn là thiệt tình thật lòng, không hề ôm mục đích mà đối tốt, cô chưa từng thử qua đối đãi với một người đàn ông như vậy.

    Chính là, bây giờ lại bị anh hung hăng vả mặt!

    Nghĩ như thế, trong lòng Thời Duy Hạ càng ngày càng ủy khuất.

    "Long Đình Dạ, anh chính là cái đồ hỗn đản!" Cô cắn môi, nỗ lực chịu đựng ủy khuất trong lòng, chính là nước mắt vẫn nhịn không được mà rơi ra.

    Anh chính là cái đồ hỗn đản! Đại hỗn đản!

    Đời trước cô hại anh, hận anh, anh lại yêu cô sâu sắc.

    Nhưng hiện tại cô đối tốt với anh, lấy lòng anh, anh lại xem cô là người xấu!

    Anh chính là đồ hỗn đản nhất thế giới!

    * * *

    Thanh âm cô rơi xuống, thân thể cao lớn kia lại cứng đờ.

    Con ngươi màu đen gắt gao nhìn nước mắt trên mặt cô, cùng dáng vẻ vô cùng thương tâm ủy khuất của cô lúc này.

    Ngực.. Như là bị cái gì sắc bén cắt vào, làm toác ra một lỗ hổng trống rỗng.

    Không hiểu vì sao mà.. đau đớn.

    Sắc mặt anh biến đổi, tay đang nắm chặt tay cô bỗng dưng buông lỏng ra.

    Thời Duy Hạ thu lại tay bị anh làm đau, trên cổ tay tinh tế đã hằn lên một vòng vết đỏ.

    Cô cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xách đồ ăn trên bàn xoay người chạy ra khỏi văn phòng.

    Binh một tiếng, cửa văn phòng bị hung hăng đóng lại.

    Long Đình Dạ cương cứng ở tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn tay mình ở trong không trung.

    Tim.. Đột nhiên không kịp phòng bị mà luống cuống.

    Anh.. Là đang xảy ra chuyện gì..

    * * *

    Thời Duy Hạ từ trên lầu chạy xuống, tài xế đang chờ ở cửa, thấy thân ảnh cô vội vàng chạy ra tới có chút kinh ngạc.

    "Thái thái, cô đây là.."
     
  9. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 48: Biểu tình trở nên đáng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời Duy Hạ thở phì phì mở cửa xe ra, trực tiếp lên xe.

    "Về nhà!"

    Tài xế nghi hoặc nhìn thoáng qua phần đóng gói trên tay cô, càng là không hiểu, nhưng cũng đành gật gật đầu xoay người ngồi lên ghế điều khiển.

    Vừa muốn lái xe đi, tiếng thở phì phì từ ghế sau lại vang lên.

    "Chờ một chút!"

    Thời Duy Hạ đẩy cửa xe ra, đem phần đồ ăn đã đóng gói xuống xe bước tới trước thùng rác, sau đó tức giận mắng một câu.

    "Đàn ông thúi, không ăn thì đổ!"

    Anh hoài nghi cô hạ độc, không ăn đồ của cô, cô còn lâu mới hầu hạ!

    Dù sao người đói cũng là anh.

    Bất quá, thật ra cũng đáng tiếc cho chỗ đồ ăn ngon này.

    Đang lúc cô cắn răng, chuẩn bị đem đồ ăn ném vào thùng rác, bỗng thấy một hình bóng quen thuộc từ trong tòa nhà đi ra.

    "Hứa tổng, tối hôm nay anh có rảnh không, người ta muốn mời anh ăn cơm." Một cô gái ăn mặc trang phục xinh đẹp, mặt thẹn thùng đuổi theo Hứa Phi Vũ vừa ra khỏi tòa nhà.

    "Tuy rằng tôi rất bận, nhưng mà.. có mỹ nhân mời, tôi đương nhiên nguyện ý phụng bồi!" Hứa Phi Vũ cười vẻ mặt tiêu sái, duỗi tay ôm lấy eo cô gái.

    "Hứa tổng.." Cô gái thẹn thùng nhích lại gần trong lòng ngực anh ta.

    Thấy Hứa Phi Vũ ra tới, Thời Duy Hạ dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn muốn vứt trên tay, bỗng nghĩ đến cái gì.

    Thời Duy Hạ cùng Hứa Phi Vũ kỳ thật cũng không quá quen, chỉ là sau khi kết hôn cùng Long Đình Dạ mấy năm có gặp qua anh ta vài lần. Bây giờ vừa hay gặp anh ta, liền nghĩ đem đồ ăn này cho anh ta còn hơn là ném đi!

    Nghĩ như thế Thời Duy Hạ liền ôm mấy hộp đồ ăn kia đi qua phía Hứa Phi Vũ.

    Khi thấy dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp của Thời Duy Hạ đang hướng tới phía mình đi đến, Hứa Phi Vũ rõ ràng sửng sốt một chút.

    Thời Duy Hạ đang nổi nóng, cũng lười đến nói chuyện với anh ta, chỉ trực tiếp đem mấy hộp đồ ăn nhét vào trong lòng ngực anh ta.

    "Cho anh!"

    Nói rồi liền xoay người rời đi.

    "Chờ một chút.." Hứa Phi Vũ vẻ mặt kinh ngạc, vội gọi đối phương lại. Nhưng cô gái căn bản không phản ứng lại anh ta, trực tiếp xoay người lên chiếc xe hơi màu đen kia, nhanh chóng rời đi.

    Cái tình huống gì vậy.. Hứa Phi Vũ khó hiểu nhìn chiếc xe màu đen kia, hoàn toàn không hiểu nổi đây là xảy ra chuyện gì.

    "Hứa tổng, cô ấy là ai nha, anh có bạn gái rồi sao?" Cô gái bên người Hứa Phi Vũ có chút ê ẩm hỏi.

    Hứa Phi Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy hộp đồ ăn trên tay.

    Chẳng lẽ.. Là người yêu thầm mình sao?

    Thật ra mấy năm nay anh ta thường xuyên thu được quà tặng của mấy cô gái trẻ tuổi, quà gì cũng có, nhưng đưa cơm, vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy được.

    "Thật là kỳ quái.." Hứa Phi Vũ khó hiểu nhún vai.

    Đang nói, bỗng nhiên thấy đoàn người từ tập đoàn vội vàng đi ra.

    Mà người đi đầu, đúng là Long Đình Dạ. Theo phía sau anh là vài tên bảo tiêu.

    "Long tổng, có muốn cùng ăn cơm trưa không?" Hứa Phi Vũ cười cười, duỗi tay chào hỏi Long Đình Dạ.

    Long Đình Dạ lại vẻ mặt lạnh lẽo đi tới, cho đến.. Thấy đồ vật anh ta ôm trong lòng ngực, trên mặt tuấn mỹ biểu tình trầm xuống, dừng lại bước chân.

    "Xảy ra chuyện gì?" Phản ứng của Long Đình Dạ làm Hứa Phi Vũ kinh ngạc một phen.

    Nhưng Long Đình Dạ lại chỉ nhấp chặt môi mỏng, vẫn chưa trả lời anh ta, mà ánh mắt gắt gao tập trung vào mấy hộp đồ ăn trong lòng ngực anh ta, biểu tình trở nên đáng sợ.

    Bộ dáng này khiến Hứa Phi Vũ hoảng sợ, vội theo ánh mắt đáng sợ kia nhìn lại mình..
     
  10. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 49: Chẳng lẽ, là trong nhà có cháy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo ánh mắt Long Đình Dạ nhìn lại, Hứa Phi Vũ lúc này mới phát hiện anh là đang nhìn mấy hộp đồ ăn trong lòng ngực anh ta, lúc này anh ta mới hiểu ra bỗng cười cười, vui đùa nói.

    "Mấy hộp đồ ăn này là vừa nãy một cô gái tặng cho tôi, phỏng chừng lại là yêu thầm tôi. Hết cách rồi, mị lực quá lớn chính là như vậy.."

    Bất quá, tuy rằng cô gái vừa rồi diện mạo hoàn toàn hấp dẫn anh ta, nhưng mà.. Tưởng tượng đến biểu tình muốn giết người của cô gái vừa rồi, anh ta cũng không dám ăn đồ cô đưa cho. Vạn nhất đối phương bởi vì không chiếm được mà ý đồ độc chết anh ta, vậy thì phiền phức lớn.

    Anh ta cũng sẽ không lấy an toàn tính mệnh của bản thân ra mạo hiểm.

    "Hay là chúng ta đi nhà hàng gần đây đi, vừa vặn có thể tiếp tục nói chuyện công tác."

    Nói rồi Hứa Phi Vũ quay người, tính toán đem đồ ăn trong tay ném vào thùng rác.

    Thấy thế sắc mặt Long Đình Dạ càng thêm khó coi.

    Nhìn ông chủ nhà mình bộ dạng như muốn ăn thịt người đến nơi, Mạc Tuỳ ở bên cạnh ộ ra vài phần bất đắc dĩ, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Hứa Phi Vũ.

    "Hứa tổng, thứ này nguy hiểm, anh vẫn là không nên chạm vào!" Mạc Tùy nhìn thoáng qua Hứa Phi Vũ, sau đó thiện ý nhắc nhở anh ta. Nói rồi liền liền vươn tay tới Hứa Phi Vũ.

    "Anh vẫn là đưa nó cho tôi đi."

    Nghe Mạc Tùy nói vẻ mặt Hứa Phi Vũ nghi hoặc, nhưng lại thấy ánh mắt của Long Đình Dạ, anh ta mới bỗng dưng phản ứng lại, vội vàng đem mấy hộp đồ ăn trên tay giao cho Mạc Tùy, tuy rằng anh ta cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    "Đi!" Long Đình Dạ nhìn lướt qua đồ vật trên tay Mạc Tùy, sau đó mới quay người rời đi.

    Đoàn người vội vàng lên xe rời khỏi tòa nhà.

    Hứa Phi Vũ sững sờ ở nơi đó, không hiểu ra sao, ngược lại có chút tò mò Long Đình Dạ này vội vàng như vậy là muốn đi đâu..

    Nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng khẩn trương như vậy của Long Đình Dạ.

    Phải biết rằng, Long Đình Dạ là nhân vật đáng sợ ngay cả khi sáng lập tập đoàn, lúc xuất hiện đại nguy cơ, gặp phải khó khăn phải đóng cửa, anh còn có thể bảo trì gặp nguy không loạn mà trấn định xử lý vấn đề..

    Sau khi nghĩ trăm lần cũng không ra, Hứa Phi Vũ mới lắc lắc đầu nói thầm một câu: "Chẳng lẽ.. là trong nhà có cháy?"

    * * *

    Biệt thự lưng chừng núi.

    Xe vừa mới dừng ở cửa biệt thự, Thời Duy Hạ liền đẩy cửa xuống xe, chạy vội vào biệt thự.

    "Thái thái.." Quản gia thấy Thời Duy Hạ trở về, vừa định nói gì nhưng cô đã xoay người lên lầu hai. Quản gia không khỏi có chút nghi hoặc.

    * * *

    Lầu hai, Thời Duy Hạ trở về phòng ngủ, trực tiếp vào phòng để quần áo lấy ra một valy hành lý, tiện tay bỏ vào vài món quần áo liền kéo theo valy lần nữa đi xuống lầu.

    "Thái thái, cô.."

    Thời Duy Hạ nhìn quản gia liếc mắt một cái, sau đó kéo valy đi ra ngoài.

    Dù sao bất luận cô làm cái gì, anh đều hoài nghi cô, không tin cô.

    Cô làm gì cũng đều là uổng công!

    Nếu anh không cần cô, vậy không bằng cô đi xa chút, cách anh xa một chút, anh không cần lại hiềm nghi cô!

    Bên tai anh được thanh tịnh, cô cũng nhẹ nhàng hơn so với khi lưu lại nơi này.

    Vừa nghe Thời Duy Hạ nói, quản gia đại kinh thất sắc, vội đuổi theo.

    "Thái thái, cô đây là muốn đi đâu.."

    Thời Duy Hạ đang trong cơn nóng giân, cắn răng, lòng tràn đầy khó chịu nói một câu.

    "Chạy lấy người, không bao giờ trở lại!"

    Thà rời đi còn hơn là để người đàn ông thúi kia làm tức chết!

    Thanh âm cô vừa mới vang lên, liền nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng phanh xe.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...