Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào - Mộ Như Tửu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mika Ngô, 10 Tháng mười 2021.

  1. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 110: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự thật chứng minh.

    Trà Trà nói, so với Chu Kình Hoán ác hơn nhiều.

    Bởi vì sau khi nói xong, cô ấy liền lấy điện thoại di động ra trước mặt mọi người gọi điện thoại.

    Đem cái kia bài viết khiến tâm hồn cô bị tổn thương, ảnh hưởng đến đến sinh hoạt hằng ngày của cô, v. V, nói một cách nước chảy mây trôi.

    Cho đến khi cúp máy, những học sinh xung quanh vẫn chưa hết mờ mịt.

    Cô ấy đùa thật?

    Chỉ thấy cô gái ngoan ngoãn và mềm mại cất điện thoại vào túi.

    Sau đó cô ấy lấy ra một túi trái cây khô và ngồi đó ăn.

    Sau nửa phút.

    Trà Trà kinh ngạc ngước mắt quét một vòng, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao các ngươi đều nhìn tôi?"

    Sau đó Chu Kình Hoán hừ lạnh một tiếng.

    Dường như kinh sợ.

    Đột nhiên những người đó thu lại ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

    Đồng thời, anh liếc nhìn thêm một vài lần và phát hiện ra một vài người trong lớp thần sắc rõ ràng là không đúng lắm.

    Khóe môi của anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

    Thử nghĩ xem, tiếp theo các người có đứng ngồi không yên hay không?

    Khoảng năm phút sau.

    Trà Trà lại thở dài thườn thượt, "Chu ca ca, anh nghĩ người đăng bài viết này sẽ đi tù sao?"

    Giọng cô không lớn, nhưng phòng học quá yên tĩnh khiến nhiều người không thể không nghe thấy.

    Chu Kình Hoán bình tĩnh đáp: "Hẳn là sẽ không, bất quá, trong hồ sơ sẽ lưu lại vết bẩn, sẽ phải theo người đó cả đời."

    Ninh Phong khẽ liếc nhìn hai người.

    Không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

    Ai, âm thầm thấp cho đại huynh đệ đăng bài viết kia một cây nến!

    Đúng là nghĩ không thông a, nghĩ không thông.

    Nếu là đắc tội hắn ta, nhiều nhất hắn ta sẽ làm ầm ĩ và đánh một trận.

    Nhưng lại nghĩ không thông đi đắc tội Trà ca..

    Hậu quả của việc này sợ rằng các người nhận không nổi.

    Vài phút nữa trôi qua.

    Trà Trà lại mở một gói trái cây khô khác.

    Ah?

    Xoài khô!

    Chu Kình Hoán nhìn cậu tiểu khả ái vẻ mặt mang đầy ý cười ăn đồ ăn vặt, lâu lâu lại liếc nhìn túi của cô.

    Có vẻ như cô ấy sẽ không bao giờ đoán được mình sẽ lấy gì ra từ trong túi!

    Trà Trà luôn rất nhạy cảm với túi của mình.

    Động tác của tay cô ấy hơi ngừng lại, cô ấy nhìn Chu Kình Hoán nghi hoặc, muốn nói lại thôi.

    Rối rắm một hồi, cô nói: "Chu ca ca, nếu anh muốn ăn, em, em có thể cho anh một gói." Anh không cần nhìn chằm chằm vào túi của em như thế này.

    Cảm giác được nhớ này không tốt lắm.

    "Hả? Em định cho anh ăn cái gì?" Chu Kình Hoán nhìn cô cười.

    Vẻ ngoài của cô gái nhỏ, bất kể khi nào nhìn vào cũng có thể khiến anh không khỏi tâm tình xao động.

    Nghe vậy, Trà Trà không do dự đem gói bao bì màu sắc sặc sỡ trong tay đưa qua cho anh.

    "Xoài khô."

    "Hả?"

    "Ăn rất ngon nha!"

    "Trà Trà thật ngoan, buổi trưa Chu ca ca sẽ đưa em đi ăn cơm được không?"

    "Không, em phải giải quyết chuyện đăng bài viết trước!"

    "Ừ, tôi sẽ cùng em chờ, ước chừng sẽ sớm có người tới."

    "Được nha!"

    Cả hai kẻ tung người hứng, bọn họ hợp tác rất ăn ý, không có nhìn ra một chút vấn đề gì với cuộc đối thoại này.

    Ninh Phong nhìn xoài khô.

    Đôi mắt không khỏi sáng lên, anh nghiêng người, "Trà ca? Tôi cũng muốn ăn."

    Cha Chá liếc nhìn hắn, "?"

    "Không có." Giọng nói nhẹ nhàng dứt khoát lưu loát.

    Ninh Phong, "..."

    Tôi mẹ nói..

    Được rồi, cáo từ!

    Chu Kình Hoán tâm trạng rất vui vẻ, Trà Trà thực sự rất khác so với những người khác.

    Ba phút sau.

    Một cô gái đột nhiên oa oa khóc lên.

    Thoạt nhìn tựa hồ bị dọa đến không nhẹ.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý.. Tôi không biết sẽ thu hút nhiều người nói nhảm như vậy.."

    Trà Trà chống cằm, nhìn cô gái bị cô và Chu Kình Hoán làm cho sợ đến mức đã chủ động nhận lỗi của mình.

    Nhìn xem, vẫn là cô cơ trí.

    Giả vờ gọi điện khiến người đăng bài viết dọa ra tới!
     
  2. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Kình Hoán mỉm cười lấy trong túi ra một cây kẹo, đưa cho Trà Trà.

    "Thưởng cho em."

    Trà Trà của anh thực thông minh.

    Một vài câu nói khiến mọi người sợ hãi đến phát khóc và chạy ra nhận lỗi.

    Thật tiếc khi thái độ nhận lỗi không quá thành khẩn.

    Trà Trà bỏ kẹo vào túi, ánh mắt rơi vào Chu Kình Hoán, cô rất nghiêm túc cảm ơn, "Cảm ơn Chu ca ca."

    Ninh Phong đứng bên cạnh cảm thấy phức tạp không biết nên nói gì.

    Người đăng bài viết đã ra mặt!

    Lúc này chúng ta không phải nên giải quyết vấn đề này sao?

    Hai người đột nhiên thể hiện tình cảm ở đây là cái quái gì vậy? Hãy tôn trọng tôi một cẩu độc thân, và mọi người đang ở một bên ăn dưa bát quái có được không?

    Có lẽ là tầm nhìn của hắn quá mức ai oán.

    Trà Trà nghiêng đầu, nhìn về phía Ninh Phong.

    "Tiểu phong tử, nhớ học hỏi từ Trà ca một chút về tính kế!"

    "Cái gì? Tính kế?" Chờ đã, vừa rồi cô ấy không gọi cảnh sát sao?

    Ninh Phong mở to hai mắt, hoài nghi nhìn cô, sau đó lại nhìn Chu ca vẻ mặt cao thâm khó lường, "..."

    Tôi nghĩ mình có lẽ là một người dư thừa.

    Tôi không thích hợp làm bóng đèn giữa các người.

    Hắn lặng lẽ lùi lại, liếc nhìn xung quanh, và cuối cùng dừng trên người nữ sinh kia.

    Nữ sinh kia vẫn ngồi trên ghế khóc, tiếng khóc nghe rất thảm thiết.

    Nhưng không ai xung quanh cô ta dám tiến lên an ủi cô ta, một người bị sốc vì những gì cô ta đã làm, người còn lại sợ Chu giáo bá.

    Trà Trà lấy kẹo ra, từ từ bóc vỏ rồi nhét vào miệng.

    "..."

    Rất ngọt.

    Kẹo do Chu ca ca tặng ăn rất ngon.

    Ngay sau đó, Chu Kình Hoán cũng ngồi xuống, hai người đều không có ý định hỏi tội.

    Ninh Phong càng thêm không hiểu rõ.

    Mà nữ sinh trước mặt khóc lóc thảm thiết dần dần chuyển từ thảm thiết sang càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng ngừng khóc.

    "Cô khóc xong rồi sao?" Cô hướng về nữ sinh trước mặt nói.

    Giọng nói của cô không lớn, mềm mại, nhưng lại xen lẫn một chút lạnh lùng.

    Nữ sinh từ từ quay đầu lại nhìn Trà Trà, nước mắt lưng tròng, "Bạch, Bạch Trà, cô có thể tha thứ cho tôi không? Tôi thực sự không muốn để lại vết nhơ trong hồ sơ, tôi, tôi muốn mình thanh thanh bạch bạch tốt nghiệp."

    Chu Kình Hoán sắc mặt lạnh lùng, bàn tay to mạnh khỏe, nặng nề vỗ mạnh xuống mặt bàn.

    Trà Trà nhanh chóng lên tiếng trấn an, "Chu ca ca, cư xử ôn nhu, ngoan, nghe lời em nói trước đã."

    Nga, thật may là cô đã đem kẹo của mình ăn xông rồi, nếu không sẽ lại bị Chu ca ca làm cho sợ hãi mà rơi xuống đất.

    Lập tức, Chu giáo bá thật sự sắc mặt lại ôn nhu vài phần.

    Cả lớp học đều kinh ngạc.

    Khâm phục Bạch Trà từ tận đáy lòng, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng mềm mại, đã có thể để Chu giáo bá biến thành một con chó sữa nhỏ..

    Thật sự rất lợi hại a!

    Những người không biết còn tưởng rằng cô ấy đã cho anh ấy uống mê dược gì đâu!

    Mà nữ sinh đăng bài viết kia hiển nhiên cũng đã nhận thức được vấn đề này.

    Miễn là đem Bạch Trà nói cho động lòng, vấn đề này có thể sẽ kết thúc.

    Nghĩ đến đây cô ta lại bắt đầu rơi nước mắt, muốn ủy khuất bao nhiêu thì có bây nhiêu.

    Trà Trà cau mày, vẻ mặt rất không vui.

    Đúng là một cô gái rất thích làm ra vẻ!

    "Cô rốt cuộc khóc cái quái gì? Tôi không có đánh cô cũng không mắng cô, còn không có khi dễ cô, bây giờ tôi mới là nạn nhân có được không? Nếu muốn khóc, phải là tôi khóc mới đúng, cô giả vờ không giống thật chút nào?"

    Bạch Trà đem lời nói đơn giản thẳng thắn nói ra đã trực tiếp đem nữ sinh kia tạp đến vẻ mặt mộng bức.

    "..."

    Cô cô cô cô cô! Chẳng lẽ cô không nên để tôi khóc một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt rộng lượng, sau đó tha thứ cho tôi sao?

    Mẹ nó tình huống này là thế nào?
     
  3. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 112: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy cô ta đang ngẩn người nhìn mình.

    Khóe môi Trà Trà khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười gian xảo.

    "Hả? Cô là đang chờ tôi lộ ra vẻ mặt rộng lượng, rồi sau đó tha thứ cho cô?"

    Nữ sinh, "..."

    Ừ.

    Đó không phải là tình huống phát triển bình thường sao?

    Trà Trà lại nói.

    "Thực xin lỗi, tôi đã làm cho cô thất vọng rồi, con người của tôi a, rất keo kiệt, tôi luôn có thù trả thù, có ân báo ân, tôi không nợ người khác cái gì, nhưng cũng không nhận người khác nợ mình."

    "Tôi nói thẳng với cô, tôi không có ý định tha thứ cho cô, tuy rằng vừa rồi tôi không gọi cảnh sát nhưng cần phải báo cho chủ nhiệm lớp, cho cô một cái xử phạt hợp lý, vẫn là rất cần thiết."

    Đã làm sai, vẫn nên trả giá.

    Nữ sinh sửng sốt, nước mắt đầm đìa, thấy Trà Trà không có vẻ gì là đang nói đùa trong lời nói của mình, cô ta đột nhiên không khỏi khẩn trương.

    Tâm trạng còn giống như đi tàu lượn, nghe nói không có gọi cảnh sát, chưa kịp vui mừng thì lại đem cô tạp một cái đầu óc choáng váng.

    Xử phạt?

    Đó không phải đồng nghĩa với việc ghi vào trong hồ sơ sao?

    "Chúng ta là bạn học cùng lớp? Tôi cũng đã biết mình sai rồi, cậu không thể cho tôi cơ hội nữa sao? Tôi cam đoan sẽ không có lần sau!" Cô ta lo lắng nói, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

    Nhưng là.

    Bạch Trà vẫn như cũ không có phản ứng quá nhiều, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô ta.

    Đôi mắt đó trong veo, như có thể nhìn rõ sự xấu xa trong lòng người ta.

    Gần như theo bản năng, nữ sinh cúi đầu lôi kéo bạn cùng bàn và một vài bạn học xung quanh, "Các bạn, các bạn, mau giúp tôi nói chuyện đi, tôi thực sự biết mình sai rồi, tôi không cố ý."

    Nước mắt rơi một lần nữa, học cùng lớp trong hai năm, vẫn có một chút tình cảm, "Bạch Trà đồng học, hay là cậu cho cô ấy một cơ hội đi! Chúng ta hãy ngầm giải quyết việc này, không có cần phải nháo lớn đến chủ nhiệm bên kia.."

    Những người khác cũng theo phụ họa.

    Ninh Phong sắc mặt thành đổi tức giận, "!" Mẹ nó nháo lớn cái gì?

    Tại sao lại cho cô ta một cơ hội!

    Hắn quay đầu lại nhìn thấy Trà ca của mình, trong lòng thầm mong Trà ca vạn lần đừng tha thứ cho cô ta.

    Thoạt nhìn giống như một kỹ nữ, căn bản không phải người tốt lành gì.

    Trà Trà nghe những lời của những người này, cô đột nhiên bật cười.

    Cô gái nhỏ cười đến có chút bất đắc dĩ, "Các người sao lại buồn cười như thế?"

    "Mọi chuyện không phải phát sinh trên người các người, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi phải tha thứ cho cô ta? Chính là một người nói dễ nghe hơn một người, cho nên hiện tại liền đem chuyện nay nói rõ ràng đi!"

    Ánh mắt nghiêm túc của Trà Trà quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên người nữ sinh kia.

    "Vì cô đứng ra thừa nhận là do cô đăng bài viết, vậy cô có thể trả lời vài câu hỏi của tôi! Trả lời xong, tôi sẽ cân nhắc có nên hay không tha thứ cho cô."

    "..."

    "Thứ nhất: Giữa chúng ta trước đây đã có giao tiếp qua chưa? Tôi có cũng với cô nói qua lời nào không?

    Thứ hai: Cô từ nơi nào thấy được là tôi và Chu ca ca đang yêu đương?

    Thứ ba: Cô cũng từ nơi nào thấy được là tiểu phong tử thích tôi?

    Thứ tư: Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng hai người bọn họ vì tôi mà trở mặt thành thù?

    Thứ năm: Đây là bài viết mà cô muốn đăng, hay là do ai đó sai khiến cô đăng nó?

    Thứ sáu: Cô cứ cầu luôn miệng xin tôi tha thứ cho cô, nhưng tôi từ đầu đến cuối cùng không nhìn ra một chút thành ý nào của cô, ngược lại cố ý khóc lóc, muốn sự chú ý của mọi người!"

    Trà Trà trận tự rõ ràng, lần nữa online.

    Cô ném xong sáu câu hỏi.

    Lại cúi đầu sờ túi lần nữa, có vẻ như đang tìm kẹo, ăn kẹo để giảm bớt tâm tình.

    Chính là, trong túi trống rỗng.. Cái gì cũng không có.

    Tâm trạng Trà Trà dần bắt đầu có chút buồn bực.

    Không có kẹo.

    Không còn nữa.

    Trống rỗng.

    Cô rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy không vui.

    Toàn thân phảng phất một cổ u ám khó giải thích.

    Nữ sinh kia ngây ngốc trước 6 câu hỏi của Trà Trà và sững sờ đứng đó, không biết đang suy nghĩ về vấn đề hay là đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

    Lớp học tràn đầy yên tĩnh.

    Lúc này không ai dám xen vào.

    Sau khi sáu câu hỏi của Chacha được đưa ra, những học sinh đang nói chuyện với các cô gái cũng sững sờ một lúc.

    Thực sự có nhiều nghi vấn trong vấn đề này.

    Trong mọi trường hợp, không phải là dễ dàng nói bỏ qua là bỏ qua được.

    Bọn họ lại lặng lẽ liếc nhìn Chu giáo bá.

    Nhìn vẻ mặt của Chu giáo bá hiển nhiên không tốt nên không ai dám nói thêm nữa.

    Bọn họ thành thật ngồi vào vị trí của mình, và thầm ngẫm nghĩ xem mình có bị nữ sinh kia cố tình lôi ra hay không.

    Chu Kình Hoán, người luôn chú ý đến Trà Trà, tự nhiên cũng để ý đến động tác của Trà Trà.

    Và tâm trạng đột ngột thay đổi.

    Anh cau mày và hô lên với vẻ không chắc chắn, "Trà Trà."

    Lần này, cô gái nhỏ không nhìn anh với đôi mắt ướt át như trước nữa.

    Dường như không nghe thấy, không nhúc nhích và không nói gì.

    Anh ta lại hô lên, "Trà Trà?"

    "Trà Trà?" Chu Kình Hoán đáy lòng đột nhiên dân lên một cổ bất an.

    Anh nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ cô rồi ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thấy cái đầu cúi thấp của cô.

    Cô gái nhỏ đột nhiên nghiên đầu, nhìn anh một cái.

    Nhưng đáy mắt của cô không còn trong sáng và ngây thơ, giống như đã bị vấy bẩn bởi một lớp sương mù, mờ mịt không rõ ràng và cảm xúc cũng rõ ràng không đúng.

    Trái tim anh chợt thắt lại, anh định nhìn kỹ lại thì nhận ra cô đã gục đầu xuống.

    Chu Kình Hoán lập tức hoảng sợ.

    Suy nghĩ của anh chuyển động nhanh chóng.

    Sự chuyển biến cảm xúc của cô ấy rất nhanh.

    Sau khi cô ấy nói xong những lời đó, ít nhất cảm xúc của cô ấy vẫn bình thường, tức là chỉ cần hai phút sau là có vấn đề.

    Anh nhanh chóng lướt qua hình ảnh vừa rồi trong đầu hết lần này đến lần khác.

    Trong lúc hốt hoảng, cũng bị bắt được lý do.

    Anh lấy trong túi ra một cây kẹo mút, tay kia giật mạnh góc quần áo của cô, "Trà Trà? Em ăn kẹo không?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, như thể có nước chảy ra.

    Hai giây sau.

    Cái đầu nhỏ xù xù nhúc nhích.

    Những cây kẹo trong tay anh ta đã bị lấy mất một cây.

    Cô gái nhỏ động tác lưu loát mở vỏ kẹo, hai móng vuốt nhỏ mang theo vài phần với vàng.

    Mãi cho đến khi nhét kẹo vào miệng, tác ra vài phần không vui, tâm trạng mới cải thiện được một chút.

    Sau một lúc.

    Trà Trà ngẩng đầu, nhìn Chu Kình Hoán.

    "Chu ca ca, kẹo rất ngọt."

    Giọng nói nhẹ nhàng có vài phần ngoan ngoãn.

    Đôi mắt ướt át nhìn anh một cách lăng lăng nhìn anh, cùng với dáng vẻ trước đây của cô không có khác biệt.

    Chu Kình Hoán thở phào nhẹ nhõm.

    Có vẻ như Trà Trà dư của anh đã nghiện kẹo đến mức độ đáng sợ?

    Nhưng anh ấy vẫn không chắc chắn

    Lúc này, nữ sinh dường như không chịu nổi bầu không khí áp lực này, vừa khóc vừa nói: "Thật sự không liên quan gì đến tôi, là giáo hoa, là giáo hoa bảo tôi đăng bài viết kia, tôi nhất thời bị ma quỷ che mắt, cầm được chỗ tốt!"

    Cô ta thật sự rất sợ hãi!

    Giáo bá rõ ràng quan tâm đến Bạch Trà.

    Và Bạch Trà không phải là một người dễ dỗ dành, hãy nhìn những câu hỏi vừa rồi, câu hỏi nào cũng đánh trúng trọng điểm!

    Vạn nhất thực sự nháo đến chủ nhiệm bên kia, cô ta không có bối cảnh không có gia thế?

    Ngàn không nên vạn không nên, không nên bị người khác mê hoặc..
     
  4. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 113: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (41)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà từ từ ngước mắt lên và liếc nhìn nữ sinh đang khóc.

    Khóc thật sự rất phiền.

    Giáo hoa?

    Cô dường như không quan biết người này.

    Hừ, người không quan trọng, không quan trọng bằng kẹo của cô.

    Chu Kình Hoán nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô gái nhỏ ở bên cạnh, vì vậy anh nhân cơ hội nói: "Trà Trà, chuyện tiếp theo, tôi đến xử lý."

    Loại sự việc này, anh đến xử lý, vẫn là tương đối thuận tay hơn.

    Hơn nữa nếu để Trà Trà đứng ra xử lý, về sau không chừng có một số kẻ ác ý dội nước bẩn vào Trà Trà của anh.

    Vì vậy, tốt hơn vẫn là để anh ta động thủ.

    Ngay sau đó, anh ấy nói thêm: "Em yêu cầu cô ta trả lời tốt các câu hỏi, nhưng cô ta không muốn hợp tác cho lắm, đã như vậy, không cần lãng phí thời gian của em, em nghĩ thế nào?"

    Nghe vậy, Trà Trà "Em nghĩ những gì Chu ca ca nói có lý."

    Chu ca ca cho cô kẹo là một người tốt, vì vậy mọi điều anh ấy nói đều có lý.

    Hơn nữa, những gì anh ấy nói là đúng, thật lãng phí thời gian.

    Trì hoãn việc cô ấy ăn kẹo.

    Vừa rồi cô gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.

    Vậy thì để Chu ca ca giải quyết, đợi lát nữa cô mời Chu ca ca đi ăn cơm trưa.

    Nga, nghĩ lại liền cảm thấy tuyệt vời!

    Không chỉ cảm ơn Chu ca ca, mà cô ấy còn có thể ăn những món ăn ngon!

    Thật hoàn hảo khi nghĩ về nó theo cách này!

    Chu Kình Hoán nháy mắt với Ninh Phong, Ninh Phong vốn đã rất muốn thử từ lâu, không chút do dự đứng dậy đưa nữ sinh đang khóc đi ra ngoài.

    Trà Trà sững người một lúc, nghiêng đầu nhìn Chu Kình Hoán, "Chu ca ca.. Tiểu phong tử là muốn đánh nhau sao?"

    Chu Kình Hoán khóe môi khẽ nhích lên, anh không biết nên nói cái gì, nhưng nhất định sẽ không đánh nhau.

    Ninh Phong không biết đánh con gái, nhưng nếu chuyện này xảy ra, anh nhất định phải tìm cách giải quyết.

    Anh đang băn khoăn không biết nói thế nào, không chuẩn bị trước, giọng nói có chút quan tâm của Trà Trà vang lên, "Nhưng là Chu ca ca, em nghĩ anh mau đến đó đi, tiểu phong tử chỉ là đảm đương mặt ngoài, vạn nhất.. Vạn nhất không đánh lại cô gái kia, thì làm sao bây giờ?"

    Chu giáo bá, ".. Ân, tôi hiện tại liền đi qua ngay."

    Trà Trà của anh điểm chú ý vẫn khác người bình thường.

    Về phần Ninh Phong?

    Này yếu..

    Trà Trà nghĩ như vậy, nó vẫn còn khá tốt.

    Anh ấy sẽ không nói nhiều.

    Khi Chu Kình Hoán rời đi, bầu không khí trong lớp lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

    Không ai dám lên tiếng.

    Ai có thể tưởng tượng được rằng có rất nhiều điều đã có thể phát sinh trong một tiết tự học?

    Mà bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Chu giáo bá ôn nhu, nhưng cũng không dám đi ra ngoài khoe khoang, ôi, thật sự sợ hãi..

    Nếu mình nói bậy, cảm giác sẽ rất thảm.

    Nhưng nói ra, chuyện này quả thực là nữ sinh kia có vấn đề.

    Nhàng rỗi không có việc gì, mẹ nó bịa đặt lung tung.

    À đúng rồi, giáo hoa cho chỗ tốt.. Ân, giáo hoa? Giáo hoa!

    Thế thì câu hỏi lại được đặt ra là, làm sao một nữ sinh xinh đẹp như vậy, lại có thể nghĩ không thông, mới có thể làm ra việc này?

    Ây da, bọn họ đột nhiên bắt đầu tò mò, tính tình bát quái không thể nào kiềm chế được.

    Đột nhiên, một tin đồn khác xuất hiện trong tâm trí.

    Nghe nói trước đây Chu giáo bá và giáo hoa có quen biết?

    Nhưng cả hai chưa bao giờ có bất kỳ sự lui tới nào với nhau, và không ai biết tin đồn này là thật hay giả.

    Không biết tại sao trong đầu bọn họ âm thầm bổ não một sự kiện yêu hận tình thù kinh thiên động địa,

    Chu giáo bá lạnh lùng hung dữ + vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn Trà Trà + mỗi ngày đều bị đem ra tới Ninh Phong + giáo hoa Giang Vân Nhạn =?

    Cho đến trưa, tan học.

    Chu giáo bá và Ninh Phong trở lại phòng học.

    Nữ sinh đã đi với bọn họ không thấy trở lại.

    Mọi người không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, bọn họ thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.

    Trà Trà thậm chí không bận tâm về vấn đề này.

    Trực tiếp đưa Chu Kình Hoán và Ninh Phong đi ăn cơm.

    Ninh Phong ở bên cạnh vui mừng khôn xiết, "Trà ca, cô thật sự muốn mời tôi đi ăn cơm sao?"

    Thật vui vẻ a!

    Trà ca mời hắn đi ăn cơm.

    Trà Trà liếc nhìn hắn m, gật đầu, "Đúng vậy, mời anh đi ăn cơm."

    Lập tức, cô lặng lẽ liếc nhìn Chu Kình Hoán.

    Thấy hắn không phản ứng nhiều, phỏng chừng tiểu phong tử cũng không bị đánh.

    Nhưng có lẽ, tiểu phong tử nhất định sẽ muốn thể diện, cho dù bị cô gái đó đánh đến khóc lóc cũng không nói ra.

    Tiểu phong tử không muốn nói vì Chu ca ca muốn cho hắn thể diện, anh ấy cũng sẽ không nói.

    Vì vậy, cô ấy sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!

    [ Nga, Trà Trà quả thật là một người tốt! Suy xét cho Ninh Phong thật chu đáo!]

    Có ký chủ tri kỷ như vậy, đi nơi nào tìm?

    Thất Thất tràn đầy cảm khái khen ngợi cô.

    "Ôi, Thất Thất, đừng khen ta nữa, ta sẽ xấu hổ đấy."

    Lần nào cô ấy cũng bị khen đến đầu óc choáng váng!

    Trà Trà: Mặt xấu hổ.

    Ba người họ đến một quán ăn gần trường, còn chưa có đi vào, đã bị người chặn lại.

    Giang Vân Nhạn nhìn thấy Chu Kình Hoán, Ninh Phong và cô gái nhỏ đi giữa hai người từ xa, ba người hòa hợp, trông rất đẹp.

    Ninh Phong là dạng người như thế nào cô ta không rõ ràng.

    Nhưng Chu Kình Hoán, sao anh ấy có thể thân thiết với một cô gái nhỏ như vậy?

    Khi có tin đồn trong trường, cô ta không muốn tin vào điều đó.

    Sau đó, có nhiều tin đồn hơn, và những người xung quanh cô ta đã nhìn thấy nó, nhưng dù vậy, khi mô tả nó với cô ta, cô ta chỉ nghĩ đó là những người cố tình phóng đại lên.

    Cho đến giờ phút này, cô ta tận mắt nhìn thấy hai người hòa hợp.

    Cô ta cảm thấy tim mình như bị dao đâm.

    "Chu Kình Hoán!" Cô theo bản năng kêu lên, trong giọng nói có chút tức giận.

    Trong nháy mắt, cô ta đã nhận ra mình không liên quan gì đến Chu Kình Hoán, vì vậy cô ta nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

    Giang Vân Nhạn buộc mình phải nở một nụ cười đúng mực, và nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước.

    "Chú Chu vẫn luôn nhớ đến anh, nếu có thời gian anh có thể quay lại xem một chút, cũng đỡ phải luôn nào cũng nhắc đến anh.."

    Trà Trà quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Chu ca ca.

    Nga?

    Không có phản ứng?

    Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: Chu ca ca, anh có quen biết cô ấy không? "Nếu có thì quên đi, nếu không biết..

    Giang Vân Nhạn dừng lại lời nói, cô ta kinh ngạc nhìn Trà Trà.

    Cô ta vẫn luôn giả vờ phớt lờ Bạch Trà, nhưng không muốn gặp một câu hỏi thẳng thắn như vậy.

    Sau một chút suy nghĩ, cô ta cười giải thích.

    " Tôi và Chu Kình Hoán là hàng xóm của nhau, tự nhiên là.. "

    Chu Kình Hoán lạnh lùng mở mặt," Không quen biết. "

    Giang Vân Nhạn,"... "

    Bọn họ từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, anh ấy như thế nào có thể ở trước mặt Bạch Trà nói là không quen biết cô ta?

    Đây không phải là ném mặt mũi của cô ta xuống đất sao?

    Cô ta mở miệng, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì, tóm lại là đặc biệt xấu hổ.

    Và sự bối rối này là do Chu Kình Hoán dành cho cô ta!

    Xác định Chu ca ca cùng người cản đường này không có liên quan, Trà Trà nghiêng đầu, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Giang Vân Nhạn," Bạn học này, cậu đang cản đường, chúng ta đi ăn cơm, chúng tôi muốn đi vào ăn cơm, bạn như thế nào lại đứng đây che cửa nhà hàng? Không chỉ là trở ngại người ta kinh doanh, còn làm lãng phí thời gian của khách!"

    Liền một nơi lớn như vậy, bị chặn hoàn toàn bởi giáo hoa và các chị em giáo hoa.
     
  5. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (42)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô tại sao lại nói chuyện như vậy?"

    Mấy chị em phía sau Giang Vân Nhạn lập tức không vui quát lên.

    Trà Trà vẻ mặt không nói nên lời, ".. Các người đây là không hiểu tiếng người sao?"

    Cô đã nói nói rõ ràng như vậy, vẫn là không hiểu?

    "Tôi nói, các người cản đường!"

    Trà Trà nghiêm túc lặp lại, chỉ lại bạn học phía sau Ninh Phong.

    "Tự mình xem đi, có phải là lãng phí thời gian của mọi người hay không?" Bọn họ đều đến đây ăn cơm, ai có thời gian nói chuyện xưa này với các người?

    "Ngươi.."

    "Có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?" Chu Kình Hoán đúng lúc tiến lên một bước, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.

    Phiền phức!

    Trà Trà nhà anh thật vất vả mới mời anh đi ăn cơm, mang Ninh Phong cái bóng đèn này đi cùng, anh có thể chịu được.

    Bây giờ, lại từ đâu tới một đống rắc rối này?

    Muốn bị đánh sao?

    Giang Vân Nhạn thức thời bước sang một bên, lại nháy mắt ra hiệu với các chị em của cô ta.

    Mọi người tản ra nhường đường.

    "Như vậy mới đúng." Cha Cha gật đầu, rất hài lòng.

    Dù có chuyện muốn nói cũng đừng ảnh hưởng đến người khác!

    Cô tiến lên một bước, suy nghĩ một chút rồi ném cho Chu Kình Hoán một câu.

    "Chu ca ca, em nghĩ mặc dù anh không biết cô ta, nhưng cô ta đã tìm anh, giống như có điều gì đó thật sự muốn nói, anh có thể nói chuyện với cô ta hai phút!"

    Chu Kình Hoán, "!" Em lập lại lần nữa xem?

    Trong lòng em có tôi không?

    Em đem tôi đẩy ra ngoài?

    Suýt phun ra một ngụm máu vì tức giận.

    Thực sự muốn đem con gấu nhỏ này bắt lại đánh một trận!

    Cố tình, Trà Trà vui tươi hớn hở nhìn Ninh Phong, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

    "Tiểu phong tử, đi thôi! Chúng ta đi ăn thật ngon!"

    Ninh Phong, "Được rồi! Cảm ơn Trà ca!"

    Ahhhhh, Trà ca thực sự là một tuyệt thế tiểu khả ái.

    Ăn ngon cũng không quên dẫn hắn đi, chính là Chu ca của hắn khả năng có chút thảm.

    Nhưng không sao cả, dù sao hắn cũng sẽ không mơ ước chị dâu của mình.

    Khi đi ngang qua Chu Kình Hoán, hắn ta nhìn Chu ca và nghiêm túc nói: "Chu ca, đừng lo lắng, tôi sẽ chiếu cố chị dâu thật tốt!"

    Sau khi giải quyết xong đóa hoa đào này, anh liền được đi ăn cơm!

    Chu Kình Hoán, "..."

    Đột nhiên anh muốn dùng gậy đập chết Ninh Phong, làm sao bây giờ?

    Ninh Phong, người không biết rằng mình đã vô tình bước vào bờ vực của sự sống và cái chết, vẻ mặt tràn đầy ý cười đi theo Trà Trà bước vào nhà hàng.

    Chu giáo bá vẻ mặt thâm cừu đại hận.

    Tiểu khả ái nhà anh, thật sự là vật nhỏ không có lương tâm.

    Nói đi liền đi, cũng không quay đầu nhìn lại, không sợ anh bị bắt cóc sso?

    Mặc dù Giang Vân Nhạn không thể hiểu được suy nghĩ của Bạch Trà, nhưng theo suy nghĩ của cô ta, đây là một cơ hội, cô ta tiến lên một bước và ôn nhu nói: "Chu Kình Hoán, mặc dù em không biết anh nói không quen em, rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng là.. Em sẽ không để ý.."

    "Ah? Cô có để ý hay không thì chuyện đó liên quan đến tôi? Hơn nữa, cô có chắc chắn là tôi thực sự quen biết cô không?"

    Giọng của Chu Kình Hoán lạnh lùng và tàn nhẫn, cùng bộ dáng đối mặt với tiểu khả ái hoàn toàn bất đồng.

    Giang Vân Nhạn cả người chấn động.

    Ánh mắt của cô ta tràn đầy bi thương nhìn Chu Kình Hoán.

    Thiếu niên trước mặt lạnh đến thấu xương.

    Những lời nói ra thẳng thắn và tàn nhẫn.

    Bọn họ là hàng xóm của nhau đã nhiều năm, làm sao anh ấy có thể nói rằng anh ấy không biết cô?

    Chu Kình Hoán liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán, khóc cái gì mà khóc?

    Không phải anh ấy chỉ nói sự thật thôi sao?

    Thật phiền phức.

    Anh ấy xoay người bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

    Hàng xóm? Tại sao anh ấy không biết vị người hàng xóm này?

    Lung tung rắc rối, vừa gặp đã lên kể cho anh ấy nghe về cha của anh ấy?

    Trong nhà hàng.

    Ninh Phong đang nói chuyện của Giang Vân Nhạn cho Trà Trà.

    "Để tôi nói cho cô biết, Trà ca, tôi thật sự chưa từng thấy một người không biết xấu hổ như vậy."

    "Hả? Có bát quái gì sao?" Đôi mắt đầy sao xinh đẹp của Trà Trà sáng lấp lánh, hiển nhiên có chút quan tâm đến vấn đề này.

    Thấy vậy, Ninh Phong vuốt tay áo, học theo phong thái của người kể chuyện.

    Chỉ là.. Ân, không giống nhau lắm.

    Quên đi, điều đó không quan trọng.

    Điều quan trọng là bát quái.

    "Giang Vân Nhạn là giáo hoa của trường chúng ta, tất nhiên, kể từ khi Trà ca chuyển đến, vị trí giáo hoa của cô ta cũng bị lung lay.."

    "Nói trọng điểm.."

    Trà Trà trông có vẻ ghét bỏ, những gì cô ấy muốn nghe chính là trọng điểm, không phải vấn đề này.

    Ninh Phong, ".. Được, nói về trọng điểm."

    "Cô ta thường nói với các chị em của mình rằng cô ta và Chu ca là hàng xóm của nhau từ nhỏ, và mối quan hệ với cha của Chu ca rất tốt, điều đó sẽ tạo nên trí tưởng tượng của mọi người, nhưng Chu ca từ nhỏ đến lớn không có trở về nhà kia, trung bình, một năm chỉ về một lần có khi còn không về.

    Cố tình, Giang Vân Nhạn còn thường xuyên tìm đến trước mặt của Chu ca cùng anh ấy thao thao bất tuyệt về cha của Chu ca như thế này như thế kia..

    Bất quá, Chu ca từ trước đến nay vẫn không để ý tới.

    Chỉ có điều lần này là bởi vì cô mặt cô, mới làm Giang Vân Nhạn kia nói nhiều thêm một chút, ai, Chu ca của tôi lạnh lùng như vậy, cô ta tại sao không có nhớ lâu một chút?"

    Này, hắn nghi ngờ một ngày nào đó, Chu ca của hắn buồn bực, đem Giang Vân Thâm đánh một trận.

    Nghĩ đến điều này, Ninh Phong luôn cảm thấy Chu ca có gì đó không ổn.

    Xét cho cùng, bài đăng có liên quan đến Giang Vân Nhạn.

    Nhưng Chu ca không nói gì thêm?

    Có chút không phù hợp logic.

    Hắn thầm suy nghĩ, nhưng nhận ra rằng càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn.

    Có thể là Chu ca có ý định mở rộng nước đi của mình?

    "Trà Trà, cô có nghĩ rằng Chu ca đang tính toán cái gì không?"

    Trà Trà vừa chuẩn bị nói, ánh mắt của cô đột nhiên và chính xác bắt gặp bóng người đang đi ngang qua, cô nhìn Ninh Phong ở phía đối diện, nhẹ giọng nói: ".. Chu ca ca mặc kệ muốn làm cái gì, tôi đều ủng hộ anh ấy!"

    Ninh Phong, "?"

    "Trà Trà, tôi cảm thấy cô quá không có tâm rối"

    Anh ấy theo đuổi cô, cô còn ủng hộ anh ấy?

    Anh ấy phúc hắc lừa gạt bắt cóc cô, cô cũng ủng hộ anh ấy sao?

    Ninh Phong suýt chút nữa đã nói ra lời này.

    Này, tiểu khả ái vẫn là tiểu khả ái, có thể một ngày nào đó, cô sẽ bị chiêu lừa cao thâm của anh ấy bắt cóc đi.

    Rốt cuộc, con ngựa đã vấp ngã, tuy rằng tiểu khả ái trong sáng đến thâm thúy, nhưng sâu bên trong lại đen, không giống như Chu ca của hắn, từ trong ra ngoài đều đen như mực!

    Nó đen đến tận xương!

    "Ngươi là đối với ta có ý kiến sao?"

    Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở sau lưng Ninh Phong, trong lòng Ninh Phong lộp bộp một cái, lảo đảo suýt ngã.

    Hắn ta khóc nhìn Trà Trà, "Trà ca, cô cô cô không trượng nghĩa!"

    Chu ca đến, cũng không nhắc nhở hắn một chút, khóc lớn!

    Trà Trà đứng đắn, "Tôi, tôi, tôi, tôi không thể làm việc có lỗi với Chu ca ca, vì vậy tôi chỉ có thể xin lỗi anh."

    Ai bảo anh không phải là giáo bá?

    Chu ca ca của cô là giáo bá nha, trước khi cô chưa soái vị, Chu ca ca nói gì hay làm gì đều đúng!

    Chu Kình Hoán cảm thấy thích thú với lời nói của cô vì vậy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

    Chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ninh Phong một cái, cũng không quan tâm đến hắn.

    Nhưng thật ra lúc ăn cơm.

    Ninh Phong ủy khuất co thành một quả bóng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

    Bóng đèn.. Cũng không phải dễ làm.

    Lúc này hắn âm thầm đưa ra quyết định, về sau có như thế này hắn cũng sẽ không bao giờ cùng ăn cơm với hai người này.
     
  6. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (43)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đèn Ninh Phong nhấp nháy và sáng rực.

    Cuối cùng, cũng không thể đem cơm ăn xong.

    Ăn đến một nữa, hắn không thể chịu được oán khí nồng đậm từ trên người Chu ca của mình.

    "Tôi tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng, Chu ca, Trà ca, tôi đi trước một bước, các người từ từ ăn!"

    Ném xuống những lời này, Ninh Phong nhanh chóng rời đi.

    Trà Trà liếc nhìn bóng dáng đang rời đi của hắn ta, "Chu ca ca, sau này anh nên đối xử tốt hơn với anh ấy, ai, anh ấy còn trẻ lại ngốc như vậy? Ngay cả chuyện quan trọng cũng có thể quên được."

    Trong lời nói có vài phần bất đắc dĩ.

    Chu Kình Hoán tâm tình vui vẻ cong môi, "Ân, Trà Trà nói cũng có lý."

    Không có bóng đèn Ninh Phong, Chu giáo bá thường thường gắp đồ ăn cho Trà Trà, ân cần chăm sóc.

    Sau bữa ăn.

    Trà Trà, "!"

    Chu ca ca thật tốt bụng! Bóc vỏ tôm, gắp đồ ăn, còn khen cô nữa!

    Chu giáo bá, "!"

    Vui vẻ!

    Gắp đồ ăn cho tiểu khả ái cảm giác thật tuyệt.

    Hiện tại anh muốn đem người nhét vào túi, đem về nhà nuôi để không ai nhìn thấy, từ đó về sau chỉ thuộc về anh.

    Trà Trà sờ vào cái bụng nhỏ đã no, sau đó đứng dậy, chạy nhanh đi thanh toán tiền.

    À, là cô ấy mời ăn cơm, vì vậy cô ấy phải thanh toán tiền.

    Không thể để Chu ca ca thanh toán tiền trước được.

    Chu Kình Hoán liếc nhìn tin nhắn được gửi tới trên điện thoại, nụ cười trên mặt càng sâu.

    "Trà Trà, tôi có một điều bất ngờ dành cho em, em có muốn đi xem nó với tôi không?"

    "Hả? Bất ngờ sao? Được nha, được nha!" Trà Trà cùng anh rời khỏi nhà hàng.

    Mười phút sau.

    Hai người dừng lại trước tiệm đồ ăn vặt.

    "Chu ca ca, anh đưa em đến đây để mua đồ ăn vặt sao?" Trà Trà vẻ mặt ngượng ngùng, "Tuy rằng em ăn no rồi, nhưng là, vẫn có thể mua thêm một chút cho bữa tối!"

    Nga, Chu ca ca cùng cô đi mua đồ ăn vặt, cảm động!

    Chu Thanh Hoàn bất đắc dĩ, mạch não của cô.. Ai.

    Ánh mắt anh đầy cưng chiều, cùng cô bước vào, đi đến đâu cũng có đủ thứ đồ ăn vặt.

    Các nhân viên của quán ăn vặt đã rời đi đúng giờ và treo tấm biển tạm thời đóng cửa ngoài cửa, chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Trà Trà, người đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt vẻ mặt mộng bức, "?" Chuyện gì đã xảy ra?

    Tại sao không có ai?

    Đây là đưa cô ấy đi cướp tiệm ăn vặt sao?

    Ô, không thể nha!

    Khi cô đang phát ngốc, cổ tay đột nhiên trở nên ấm áp.

    Cô theo bản năng rũ mắt xuống và nhận ra rằng cổ tay mình đã bị nắm, ah? Nắm tay của cô làm gì?

    "Chu ca ca?" Cô khó hiểu hỏi.

    "Trà Trà, em có thích những thứ này không?"

    Giọng nói của thiếu niên xen lẫn một chút lo lắng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, anh không chỉ lo lắng mà còn có chút khẩn trương và sợ hãi.

    Cảm giác này phức tạp không thể tả.

    "Hả? Đồ ăn vặt? Tất nhiên là em thích, nhưng là.. Nhưng là những thứ này không phải của em nha." Tôi, tôi chỉ có thể nhìn người khác ôm đi.

    Ôi, cảm giác này thật là đau lòng!

    Cô ấy đưa tay còn lại lên và chạm vào trái tim bé bỏng của mình, và thầm quyết định rằng cô ấy phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền về sau sẽ mua nhiều đồ ăn vặt hơn.

    Đặc biệt là kẹo mút.

    Đồ ăn vặt có thể bỏ qua, kẹo mút thì không thể!

    Có thể đem cô ném đi, cũng không thể ném kẹo được!

    Trà Trà ánh mắt tràn đầy kiên định, không ai có thể tách cô và kẹo ra được!

    Ngay sau đó, cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to lớn của Chu Kình Hoán, cầm lấy một đống kẹo mút.

    "Chu ca ca, em muốn cái này!"

    Chu ca ca, "..."

    Em có thể bỏ kẹo xuống.. Để tôi nói xong được không?

    Ồ, tình địch lớn nhất của anh ấy có thể không phải là đàn ông, mà là một đống kẹo mút.

    Nhìn thấy Trà Trà chồng đống này đến đống khác, rõ ràng là cô ấy sợ ăn không đủ no.

    Chu Kình Hoán đau lòng vì quá tức giận.

    Anh ta đi tới chỗ nào, anh ta hiển nhiên tràn đầy hào quang, nhưng đáng tiếc, ngoài kẹo ra, trong mắt cô cũng chỉ có kẹo.

    Còn đối với anh ta?

    Đã hoàn toàn bị bỏ qua!

    Anh hít một hơi thật dài tự nhủ Trà Trà nhà mình khác với người khác, muốn từ từ tới, từ từ tới..

    Chu giáo bá trước tiên nở một nụ cười mà anh cho là khá bình tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Trà Trà.

    "Trà Trà, em trước tiên nghe tôi nói, tất cả kẹo này đều là của em, đồ ăn vặt cũng là của em, ở đây đồ vật đều là của em." Bao gồm tôi..

    Trà Trà tay cầm kẹo dừng lại, cô kinh ngạc nhìn anh, "Anh đang nói cái gì vậy? Chu ca ca? Em nói rồi, em không có tiền! Tiền của em không đủ để mua nhiều thứ như vậy."

    Nga.. Cô thật sự rất nghèo.

    Chu Kình Hoán sắc mặt tối sầm lại, giọng nói cũng chậm lại, "Ý của tôi không phải vậy, ý của tôi là, tôi mua cửa hàng này là muốn tặng cho em, em có hiểu không?"

    Anh thật sự không thể cùng Trà Trà chơi trò lãng mạn.

    Cô ấy chỉ là một tiểu ngốc tử.

    Tốt hơn là nên thẳng thắn!

    Nghe vậy, Trà Trà đặt kẹo trong tay xuống, ngây người nhìn hắn, có chút ngốc.

    Tặng nó cho cô ấy?

    Đó là những gì cô ấy hiểu?

    Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho cô?

    Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chu ca ca, anh cũng sẽ cho tiểu phong tử một cửa hàng bán đồ ăn vặt chứ?"

    Chu ca ca, "..."

    Tôi bị tức chết rồi.

    Tôi không muốn nói chuyện.

    Tuy nhiên, đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ nhìn anh đầy nghiêm túc, ánh mắt đầy mong đợi.

    Anh không muốn đối mặt với cô một cách lạnh lùng.

    Anh đành phải âm thầm chôn chặt nỗi uất hận cay đắng trong lòng.

    "Em không cần so sánh em với Ninh Phong, trong lòng anh, không ai có thể quan trọng hơn em."

    Đôi mắt Chu giáo bá đầy vẻ mị hoặc, nếu người khác bị anh nhìn như thế này, ước chừng sẽ bị mê hoặc.

    Mà Trà Trà lại nhìn Chu giáo bá đầy vô tội lại mờ mịt, "Vậy nói cách khác, anh sẽ không tặng cho tiểu phong tử cửa hàng ăn vặt, mà là muốn cho em cửa hàng ăn vặt, tuy rằng em không biết tại sao lại tặng nó cho em, nhưng là em không có tiền đưa cho anh, không đạt được lễ thượng vãng lai, cho nên.. Vẫn là thôi đi."

    Cô thực thích quán này, lại còn thích kẹo nữa. "

    Tất nhiên, cô ấy cũng thích kẹo mà Chu ca đã cho cô ấy.

    Tuy nhiên, nhận một cây kẹo mút không giống như nhận một cửa hàng bán đồ ăn vặt.

    Giá trị của chúng không thể so sánh được.

    Mối quan hệ giữa cô và Chu ca ca tạm thời chưa đạt đến một đống kẹo mút, nên quên đi, không thích hợp đâu.

    Chu Kình Hoán trong mắt tràn đầy mất mát.

    Lần tỏ tình đầu tiên kết thúc trong thất bại, nhưng nó thảm đến mức thậm chí còn không tặng được đồ.

    Anh ấy nên làm gì?

    Có lẽ Chu Kình Hoán thay đổi cảm xúc quá mức rõ ràng.

    Thất Thất điên cuồng hét lên, [ Trà Trà! Cô liền không thể làm người sao? Cô không thể cùng với anh ta hảo hào nói chuyện sao? Cô xem anh ta thương tâm thành bộ dáng gì rồi? ]

    Trà Trà:".. Ta mỗi ngày đều nổ lực để làm người nha! Ăn cơm, ngủ, đi học, còn chưa đủ nghiêm túc sao? "

    Thất Thất, [..]

    Trà Trà," Ta, ta cũng chưa nói gì nha, những gì ta nói đều là sự thật! Chu ca ca đối với ta hiện tại cũng chỉ đáng giá bằng mấy cây kẹo mút, anh ấy bây giờ tặng ta nhiều kẹo mút như vậy, điều này đã nằm ngoài phạm vi giới định của ta, vì vậy, ta tuyệt đối không thể nhận, nếu không sau này sẽ rất phiền phức! "

    Thất Thất, [!] Tôi mẹ nó.. Thế nhưng không còn lời gì để nói?

    Chờ đã?

    Có vẻ như đã nắm bắt được một điểm quan trọng?

    [ Tức là nói, nếu Chu Kình Hoán cho cô mấy cây kẹo mút, cô liền nhận lấy? ]

    " Đúng rồi."
     
  7. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 116: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (44)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà không biết Thất Thất đang vui mừng vì điều gì.

    Phải mất một lúc sau.

    Chu Kình Hoán đột nhiên lên tiếng, trong lời nói tràn đầy mất mát, "Trà Trà, nếu em có một túi kẹo mút, vậy em nguyện ý chia cho anh mấy cây?"

    Vấn đề này..

    Trà Trà, ".. Em, em suy nghĩ một chút."

    Cô có chút hoảng.

    Nếu nói là ba cây kẹo mút, sợ rằng tâm trạng hiện tại không tốt của Chu ca ca, sẽ càng tệ hơn.

    Vậy..

    Cô có thể cho thêm một chút nữa!

    Dù sao, nếu như..

    Nếu như, không nhất thiết phải tồn tại.

    Cô ấy duỗi năm ngón tay ra với vẻ nghiêm túc, "Anh thấy được không?"

    "Ừ." Anh ta ở trong lòng Trà Trà chỉ đáng giá năm cây kẹo mút.

    Nó đã tăng thêm hai cây.

    Thử nghĩ xem, độ hảo cảm cũng tăng lên không ít.

    Chu giáo bá âm thầm tẩy não cho mình, thật nhanh, tẩy não thành công.

    Anh mỉm cười cầm lấy sáu cây kẹo mút, bỏ vào trong túi của Trà Trà, "Thấy được sao? Sáu cây, em nguyện ý chia cho anh năm cái, như vậy anh so với em nhiều hơn một cây."

    Về sau anh sẽ so với em nhiều hơn một chút.

    Mãi mãi luôn như vậy.

    "Sáu cây kẹo mút này cũng là biểu tượng cho tình cảm của chúng ta, vậy nên em phải nhận lấy."

    Trà Trà nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó nhìn về phía kẹo mút trong túi, ".. Ân, được rồi, vậy thì sáu cây." Ôi, tình cảm của bọn họ đã trở thành sáu cây kẹo mút.

    Có một điều nhiều hơn những gì cô ấy nghĩ trước đây một cây, và nó dường như cũng không thể không chấp nhận được, vậy.. chấp nhận đi.

    "Chu ca ca, anh thật tốt."

    Trà Trà không chút keo kiệt khích lệ một câu, và cảm thấy chỉ khích lệ thôi không quá thích hợp, nên nhanh chóng bổ sung thêm: "Đúng rồi, về sau nếu có bất cứ chuyện gì, anh có thể tìm đến em! Em và anh là bạn tốt nhất."

    Vừa mới cảm thấy vui mừng, rồi lại đột nhiên bị nhét thẻ người tốt và thẻ bạn tốt đánh cho Chu Kình Hoán, "..."

    Một đám hỗn độn.

    Liền không thể cho anh cao hứng vài phút sao?

    Chu giáo bá trầm mặc.

    Nhưng mà, mỗi lần đối mặt với bộ dáng kia của cô, anh không thể tức giận được, nhất thời nghĩ lại, thật sự đúng là bị cô ăn gắt gao,

    Hơn nữa còn hãm sâu vào cả đời này anh sẽ không bao giờ thoát ra được.

    Ngày hôm sau.

    Chu Kình Hoán cầm lấy một nắm cây kẹo mút bỏ vào trong túi của Trà Trà.

    Trà Trà tỏ vẻ khó hiểu, "Chu ca ca?"

    Chu ca ca cười đến ôn nhu, "Đây là kẹo mút của ngày hôm nay."

    Trà Trà, "Hả? Chính là không phải ngày hôm qua đã đưa rồi a!"

    Chu ca ca nghiêm trang nói, "Vậy thì hôm qua em ăn cơm, hôm nay sẽ không ăn sao?"

    Trà Trà sững sờ một chút, suy nghĩ hai giây, "Ân, muốn!" Hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, không có chuyện gì!

    "Ah? Chu ca ca, tại sao lại có bảy cây?" Hơn ngày hôm qua một cây!

    Nghe câu hỏi này, Chu ca ca khóe môi cong lên, tâm trạng vô cùng tốt.

    "Đó là bởi vì anh nghĩ tình cảm của chúng ta hôm nay sâu sắc hơn ngày hôm qua một chút, cho nên nhiều hơn một cây."

    "Hả? Là như vậy a!" Trà Trà đang suy nghĩ, cô cân nhắc lại, xem ra câu này cũng không có gì sai, "Vậy thì cảm ơn Chu ca ca!"

    "Thật ngoan."

    * * *

    Ngày thứ ba.

    Chu Kình Hoán đã đưa cho Trà Trà tám cây kẹo mút lý do cũng giống như ngày hôm qua.

    Ngày thứ tư..

    Ngày thứ năm..

    Chu giáo bá giống như đã thông suốt, mỗi ngày điên cuồng tạo hảo cảm.

    Bất tri bất giác.

    Trà Trà phát hiện rằng dường như túi của cô ấy đã không thể đựng đủ Chu ca ca một lần cho kẹo.

    Thật tuyệt, cô đếm một chút, thật nhiều thật nhiều.

    Mười mấy cây?

    Nga?

    Chu ca ca đã đáng giá bằng mười mấy cây kẹo rồi sao?

    Thật lợi hại!

    Chính là.. Chính là cảm thấy có nơi đó không đúng lắm..
     
  8. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (45)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi nào không đúng nha?

    Trà Trà suy nghĩ một lúc, cũng không thể nghĩ ra chỗ nào không đúng.

    Đơn giản, cũng không thèm nghĩ nữa.

    Hơn nữa, Thất Thất Thường xuyên bên tai cô hoa thức thổi phồng một đợt.

    Trà Trà trong nháy mắt đem việc mười mấy cây kẹo mút ném ra sau đầu..

    Lại một ngày mới.

    Nga, đã đến lúc đưa cô kẹo mút rồi.

    Chu giáo bá luôn rất đúng giờ trong việc đưa kẹo, điều đầu tiên anh ấy đến lớp vào mỗi buổi sáng là đưa kẹo cho cô ấy.

    Nhưng hôm nay

    Trà Trà lại cau mày, "Thất Thất, sao Chu ca ca vẫn chưa đến?"

    Ngày thường lúc này, Chu ca ca đã đến lớp học từ rất lâu rồi!

    Hơn nữa, tiểu phong tử cũng không tới!

    Có chút ngốc.

    Thất Thất che mặt, [ việc này.. tôi cũng không biết.]

    "Được rồi, lại đợi một lát nữa."

    Trong giọng nói nhẹ nhàng có chút mất mát.

    Cô chống cằm, tầm mắt rơi vào cửa lớp.

    Cũng không biết bao lâu bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện.

    Thất Thất nhận thấy tâm trạng của Trà Trà không quá cao hứng, sau khi suy nghĩ một hồi, Thất Thất nhanh chóng tìm ra một chủ đề mới.

    [ Đúng rồi, Trà Trà, một tháng nữa là kì thi sắp diễn ra, cô phải nổ lực học tập, nghiêm túc ôn tập a!]

    "Được rồi, ta đã biết." Không phải chỉ là hảo hào học tập thôi sao?

    Cô ấy đi học rất nghiêm túc đấy có được không?

    Ngay cả khi một số nội dung đặc biệt nhàm chán, cô ấy vẫn lắng nghe rất cẩn thận.

    [ Thật ra thì ý tôi là Trà Trà, kỳ thật cô cũng có thể giúp Chu ca ca, để anh ta cùng cô ôn tập, bằng cách này, cô có thể bồi đắp thêm tình cảm!]

    Trà Trà ngẩn ra, có chút sững sờ, "Thất Thất? Ta tại sao phải cùng Chu ca ca ôn tập? Ta không phải là muốn soán vị sao?"

    Tổng cảm thấy trọng điểm không đúng?

    [ Này chỉ là thắt chặt quan hệ, cùng nhau học tập chăm chỉ mỗi ngày, có thể có một ngày Chu ca ca bị cô làm cho cảm động, sẽ trực tiếp giao cho cô vị trí giáo bá!]

    "Hả?"

    [ Cô xem, một giáo bá không hảo hào học tập đột nhiên cô giúp anh ấy hảo hào học tập, từ đấy anh anh ấy chăm chỉ học không còn dư thời gian, cô nghĩ anh ta vẫn còn tâm trí để tiếp tục làm một giáo bá sao? Hơn nữa, khi cô đang trao đổi kinh nghiệm học tập với anh ấy, cô có thể âm thầm bổ não cho anh ấy một ít tư tưởng nha..

    Hãy suy nghĩ thử xem có phải hay không thực sự rất tuyệt? ]

    Trà Trà suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng có lý!"

    Bước tiếp theo sẽ giúp Chu ca ca hảo hào học tập?

    Ân?

    Liền như vậy vui vẻ quyết định.

    Thất Thất, [..] tôi thật là một hệ thống cơ trí! Tôi thật ngưỡng mộ chính mình!

    Nếu có danh hiệu hệ thống tốt nhất, tôi nghĩ nhất định sẽ thuộc về mình!

    Trà Trà lại đợi thêm hai phút.

    Không có chờ được Chu Kình Hoán, mà chờ được Ninh Phong.

    Ninh Phong chạy tới, đưa cho cô một ít kẹo, vẻ mặt nghiêm túc không giống như thường ngày, giọng nói có chút băn khoăn, "Chu ca nhờ tôi gửi cho cô một ít trước, đợi đến khi anh ấy vào lớp sẽ đưa phần còn lại cho cô."

    Sợ cô ấy không đợi được sẽ không vui, nên kêu hắn mang kẹo đến cho cô ấy, thật sự là..

    Ai, Chu ca ca của hắn thực sự thua trong tay của Trà ca!

    Trà Trà đút kẹo vào túi, hỏi: "Có phải hay không xảy ra chuyện gì?"

    "..."

    Trà ca thật nhạy bén.

    Anh do dự rồi thở dài, "Chu ca không để tôi nói cho cô biết đâu."

    Nghe xong, Trà Trà nghiêng đầu nhìn Ninh Phong chằm chằm, "Nếu anh không nói với tôi, tôi liền nói với Chu ca ca: Anh đã ăn trộm kẹo của tôi còn bắt nạt tôi."

    Ninh Phong căng thẳng nhanh chóng phản bác, "Trà, Trà ca, tôi không có!"

    "Vậy nói cho tôi biết Chu ca ca đang ở đâu!"

    Ninh Phong, "..."
     
  9. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (46)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một phút sau.

    Ninh Phong nằm trên bàn, vẻ mặt sống không còn luyến tiếc nhìn bóng dáng kia rời đi.

    "..."

    Trà ca của hắn sao lại tàn nhẫn như vậy?

    Nói động thủ liền động thủ?

    Không một chút lưu tình.

    Này còn chưa tính.

    Trước khi rời đi còn vỗ vỗ mặt hắn, ân cần nói với hắn: Ngoan, đảm đương mặt ngoài, không cần đi đánh nhau, ngồi yên đi.

    Mẹ nó đảm đương mặt ngoài là cái gì?

    Tại sao hắn ta không biết mình phụ trách mặt tiền?

    Hắn ở trong mắt Trà ca yếu đuối như vậy sao?

    Ninh Phong thật đau lòng, hắn cảm thấy được chính mình bị tổn thương.

    Trà Trà rời khỏi trường học và đi về phía mà đã Ninh Phong nói, nói rằng nơi đó là ở quán cà phê bên cạnh trường học.

    Cô đứng ở cửa, suy nghĩ hai giây, bất kể như thế nào, cô ấy đã đến, tốt hơn là nên vào xem một chút.

    Vạn nhất Chu ca ca lừa dối cô đi trộm người..

    Như vậy cô cũng có thể động thủ để giáo huấn bọn họ một chút.

    Thất Thất, [? Cô đang nghĩ gì đó? Làm thế nào Chu ca ca của cô có thể đi trộm người? ]

    Trà Trà chớp mắt, "Tại sao lại không thể?"

    Thất Thất, [ tôi mẹ nó..] muốn tự tát chết chính mình.

    Trước khi bước vào quán cà phê, Trà Trà ngập ngừng và nói, "Thất Thất, để ta nói cho ngươi biết, ta nghĩ rằng ta có những cảm giác không nên có với Chu ca ca.."

    Đột nhiên nói quanh co, Thất Thất suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

    [ Ah ah ah, Trà Trà cô nói!] Thật tuyệt, cô rốt cuộc cũng có cảm giác đối với Chu Kình Hoán, không uổng công anh ta theo đuổi cô lâu như vậy.

    "Ta cảm thấy, nếu Chu ca ca trộm người sau lưng của ta, ta có thể sẽ đánh Chu ca ca cho đến khi anh ta nôn ra máu!"

    [..] Chờ đã? Việc trộm người này là từ đâu ra?

    Ai đã dạy cô điều này?

    Trà Trà trịnh trọng giải thích với Thất Thất, "Ngươi không nghĩ rằng tình hình hiện tại của ta giống như trên TV, chính thất đi bắt tiểu tam sao?"

    Trong lúc này.

    Dường như cả không khí cũng im lặng.

    Một lúc lâu, Thất Thất gần như suy sụp và hỏi, [ Cô co lại xem bộ phim truyền hình nào? Trà Trà, chúng ta về sau không cần xem phim truyền hình gì đó nữa, chúng ta học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày, được không? ]

    Thấy Trà Trà không nói, Thất Thất định lặp lại lần nữa.

    Tuy nhiên, Trà Trà giành nói trước.

    "Ta đều đã nghe tất cả những gì ngươi nói!" Tuy nhiên, ta nghe được không có nghĩa là ta phải tuân thủ..

    Cho nên..

    Chúng ta vẫn là nên đi xem xem Chu ca ca có trộm người nào không nhé!

    Thất Thất, [..] tôi cảm thấy rằng ta có khả năng lại muốn tự bế.

    Trà Trà bước vào quán cà phê, nhìn thoáng qua Chu Kình Hoán, nhưng còn có vài người đang ngồi đối diện với anh ta.

    "..."

    Một, hai, ba, bốn..

    "Thất Thất, Chu ca ca trộm một lúc bốn người.." Ta cảm thấy ta có khả năng không vui.

    Chu ca ca ở bên ngoài cấm cho cô mấy cái sừng.

    Hoa tâm!

    Đại móng heo!

    Tra nam!

    Thất Thất, [..]

    Tôi thực sự tự bế.

    Trước khi tự bế, cảm thấy đau lòng cho Chu Kình Hoán trong ba giây.

    Đúng là thật thảm.

    Trà Trà phồng má bước tới, đứng bên cạnh Chu Kình Hoán.

    Giọng người đang nói chuyện đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ xuất hiện.

    "Em?"

    Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Chu Kình Hoán quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô gái nhỏ nhà anh.

    Đột nhiên, phần lớn sự hung ác trên khuôn mặt anh ta biến mất.

    Anh đứng dậy, vẻ mặt ôn nhu, "Sao em lại ở đây? Kẹo còn không đủ sao?"

    Vừa nói anh vừa đưa tay sờ túi.

    Trà Trà lắc đầu tỏ vẻ không vui, "Đủ rồi, em chỉ muốn tới xem" xem ngươi có phải là trộm người

    Hiện tại, xem ra là không phải.

    Suy cho cùng, muốn trộm thì cũng nên trộm mấy cô gái trẻ đẹp.

    Trên bàn của Chu ca ca có ba người trung niên, còn có một người Chu ca ca đặc biệt không thích Giang Vân Nhạn.
     
  10. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 119: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống này, cho dù có nhìn nó như thế nào đi chăng nữa, trông không giống như Chu ca ca của cô đi trộm người.

    Trà Trà buồn bực.

    Cô đã hiểu lầm Chu ca ca của mình.

    Vì thế.

    Nhìn theo quan điểm của Chu Kình Hoán, cô gái nhỏ còn chưa nói hết câu, nhưng đột nhiên cô giống như một cái bóng bóng bị xì hơi.

    Trông bộ dáng rất không vui.

    Anh cau mày, giơ tay nắm lấy cổ tay cô, muốn mang cô rời đi.

    Cổ tay cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt, nếu không phải hiện tại có người khác Chu giáo bá cảm thấy mình có lẽ đã làm chuyện.. không bình thường.

    Đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn không ngừng.

    Nhưng cô gái nhỏ của anh lại rất tập trung suy nghĩ về chuyện gì đó, thậm chí còn không để ý đến những động tác nhỏ của anh.

    Anh mang theo Trà Trà vừa đi được một bước.

    Giang Vân Nhạn đột ngột đứng lên, vẻ mặt rất khó coi, "Chu Kình Hoán! Anh vì cô ta mà một hai muốn bứt tôi đến đường cùng sao?"

    Cô ta thật sự không ngờ tới.

    Chu Kình Hoán thực sự ép cô ta chuyển trường vì bài viết trước đó, bắt cô ta phải rời khỏi ngôi trường này!

    Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, anh ta tàn nhẫn như vậy sao?

    Cho dù cô không gặp anh ta được mấy lần, nhưng dù sao thì gia đình cô và nhà họ Chu đã là hàng xóm của nhau nhiều năm như vậy.

    Nhìn thấy cha anh, cô cũng một tiếng chú Chu hai tiếng chú Chu.

    Ai có thể tưởng tượng được rằng Chu Kình Hoán lại có thể tàn nhẫn như vậy?

    Ngay cả chú Chu, dì Chu và mẹ cô, ba người bọn họ cũng để cho anh ta cho vài phần mặt mũi, nhưng anh ta cũng không muốn nhượng bộ!

    Thật là tàn nhẫn!

    Chu Kình Hoán quay người lại, vẻ mặt lãnh nhạt, đôi môi mỏng lộ ra nụ cười trào phúng, "Chỉ là kêu cô đổi trường khác, đây gọi là đường cùng sao? Nếu cô muốn như vậy, tôi có thể đưa cô đi đến đường cùng, chỉ sợ là cô có mạng đi không có mạng trở về!"

    Đe dọa! Đe dọa không chút che giấu thậm chí có thể được gọi là sự kiêu ngạo.

    Mấy người có mặt ở đây sắc mặt đều đã thay đổi.

    Đặc biệt là cha Chu, ông ta nặng nề vỗ bàn, tức giận nói: "Chu Kình Hoán, ngươi ăn nói như vậy sao? Hàng xóm nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng xem như là nữa em gái của ngươi! Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy ngươi định làm đến mức này sao?"

    Giọng nói vừa rơi xuống, Trà Trà hiển nhiên cảm thấy thân thể Chu ca ca có chút cứng ngắc.

    Vì vậy, cô tò mò quay lại, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên, mặc vest đen, đeo đồng hồ đeo tay, hiển nhiên là một người thành đạt.

    Giữa lông mày và đôi mắt, khuôn mặt của ông ta có vài phần giống Chu Kình Hoán.

    Ngay lập tức, cô liền đoán ra người đàn ông này là cha của Chu ca ca.

    Nhìn lại cái bộ dáng hung ác của ông ta.

    Trà Trà tiến lên một bước, chặn Chu Kình Hoán ở phía sau cô, nhìn cha Chu với vẻ mặt không vui, "Không được khi dễ Chu ca ca của tôi!"

    Khi dễ Chu ca ca của cô đều là người xấu!

    Hừ!

    Chu ca ca của tôi là giáo bá!

    Giáo bá! Rất hung ác có đánh loạn người xấu này!

    Nếu ngươi dám khi dễ anh ấy, tin hay không, cô trước hết động thủ giáo huấn ngươi một trận!

    Không suy nghĩ gì hết, Trà Trà trực tiếp dán nhãn lên đầu cha Chu: Người xấu!

    Trong thực tế, nhãn này thực sự là rất thích hợp.

    Dù sao, cũng không phải là người tốt lành gì.

    Chu Kình Hoán rũ mắt nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, trông yếu ớt hơn anh rất nhiều.

    Cô lao ra và đứng trước mặt anh.

    Cảm giác này thực sự.. Thật sự là muốn mệnh a!

    Trong những năm qua, anh đã gặp rất nhiều người, nhưng cô là người duy nhất sẽ liều lĩnh đứng trước mặt anh và nói với người khác không được khi dễ anh.

    Hốc mắt nóng lên không thể giải thích được, khóe mắt có chút đỏ.

    Anh nắm chặt cổ tay cô, nghĩ rằng cả đời này anh sẽ nắm chặt như vậy, nắm thật chặt không buông.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...