Chương 10: Hạ Màn

Lễ kỷ niệm mười năm thành lập.
- Thế nào mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Xong rồi!
- Được, cứ theo kế hoạch ban đầu.
Tại sảnh tiếp đãi khách, Văn Diễn đưa mắt tìm kiếm cho đến khi bắt gặp hình bóng quen thuộc trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, sự lo lắng căng thẳng được xua tan.
- Trác Nhã, vừa rồi em đi đâu vậy? Anh tìm em.
- Em chỉ vào nhà vệ sinh một lát.
- Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu đi với anh.
Văn Diễn dìu cô bước vào sảnh lớn, trước bao ánh mắt ngắm nhìn của bọn mặt nạ và tất nhiên không thể thiếu chiếc mặt nạ lãnh đạm của mụ, hiện chẳng có chút màu sắc hoa hòe mà chỉ có một khung màu ảm đạm, đáng sợ. Bối Trác Nhã vẫn mặc nhiên kiều diễm ung dung bước bên cạnh hắn, khiến cơn tức giận của mụ như núi lửa sục sôi chuẩn bị phun trào.
Mụ bước lên sân khấu tráng lệ, trước màn vỗ tay trào phúng của bọn mặt nạ. Mụ kiêu hãnh như một nữ vương, mặc nhiên đeo một chiếc mặt nạ cao cao tại thượng tuyên bố phát biểu.
- Hôm nay cũng là ngày tôi muốn công bố với mọi người một chuyện không kém phần quan trọng về hôn ước hai nhà Lưu Thị, sẽ là sự liên kết của hai tập đoàn mong sự phát triển lớn mạnh lâu dài.
Văn Diễn lúc này chiếc mặt nạ của hắn cũng vội biến sắc, hắn dời bước lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mụ và tất cả bọn mặt nạ.
- Có lẽ hôm nay tôi đã quá đường đột về việc hợp tác của hai tập đoàn tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm việc và cống hiến nhưng hôm nay tại đây tôi chỉ muốn nói rằng Bối Trác Nhã, em có thể cho tôi cơ hội được chăm sóc em cả cuộc đời không?
Mụ đã kịp ra hiệu ngăn cản màn thể hiện bẻ mặt này của đứa con trai yêu quí. Khi cả khán phòng vẫn đang xôn xao bàn tán, bỗng nhiên im bặt lắng nghe âm thanh từ chiếc loa phát thanh ở sảnh.
- Thế nào Lưu Tổng cậu vẫn khỏe chứ?
- Đừng dài dòng văn tự, ông muốn cái gì?
- Về số tiền hôm trước tôi đề nghị cho dự án R. Đây là một mối hời chỉ cần chúng ta..
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Đây chẳng phải giọng Lưu Tổng hay sao? Tiếng xì xầm bàn tán. Chiếc mặt nạ của hắn không khỏi bàng hoàng méo mó, nghi vấn chẳng phải đây là cuộc đối thoại giữa hắn và đối tác hôm ở phòng kính bàn về dự án và số tiền hối lộ hay sao. Tại sao lại?
Mụ đã vội ra hiệu cho vệ sĩ xử lý đoạn ghi âm đang phát ra. Màn hình chiếu đã chạy một loạt hình ảnh giao dịch và số liệu bí mật của tập đoàn trong các cuộc giao dịch bất hợp pháp.
Khiến mụ cũng thất kinh hồn vía và cả đoạn ghi âm hội thoại:
- Anh cứ xử lý cô ta và đứa bé! Làm cho thật sạch sẽ vào, thù lao tất nhiên là không bạc đãi anh đâu? Hãy cho mọi người nghĩ đó là một tai nạn ngoài ý muốn.
Khi đèn đại sảnh vụt sáng.
Cảnh sát tiến vào với bản án truy tố trách nhiệm hình sự về tội ăn hối lộ, kinh doanh bất hợp pháp, bằng chứng chứng cứ đã được cơ quan điều tra nhận đầy đủ. Mụ và hắn cùng đành phải phối hợp lui chân.
Mụ vốn không cam tâm, tại sao chứ! Cả đời mụ từng chinh chiến bao nhiêu mặt trận, xưng bá cả một giang sơn, nay lại thất bại thảm hại như thế này, là do ai? Mụ đưa tầm mắt tìm kiếm, bắt gặp gương mặt điềm tỉnh không chút biến sắc với chiếc mặt nạ trần trụi đầy sự hã hê của ác nữ Bối Trác Nhã.
- Là ả ta. Con đàn bà thối nát kia, là mày!
Mụ vùng chạy về phía sảnh sau với khẩu súng vừa cướp được, trong sự truy đuổi của cảnh sát, hướng thẳng về phía cô.
- Mày phải trả giá!
Một tiếng súng nổ vang lên khiến cả sảnh nháo nhào.
Mụ chưa kịp hả hê với màn trả thù hoành tráng đã trông thấy kẻ đỗ gục trước mặt không ai khác là đứa con trai yêu quí của mụ.
- Văn Diễn, tại sao? Con không thấy những gì cô ta đã làm sao? Cô ta không hề yêu con, con ta là kẻ đã sắp đặt tất cả chuyện này.
Bối Trác Nhã lúc này thần sắc cũng đã có chút cảm xúc mông lung khó hiểu, chạy đến ôm lấy hắn, trong sự gào khóc từ xa của mụ. Cô nhìn hắn với ánh mắt mang đầy thù hận nhưng cũng không kèm những nghi vấn khó hiểu, có lẽ chiếc mặt nạ lúc này của cả hai cũng không cần phải đeo nữa.
- Tại sao anh lại làm như vậy?
- Anh.. Anh biết.. Dù anh có làm gì cũng không thể che đi vết nhơ và sự bồng bột của quá khứ. Anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh về tất cả mọi chuyện?
- Anh không hỏi tôi là vì sao ư? Anh không hận tôi đã lợi dụng anh sao?
- Dù em đến bên anh vì điều gì. Anh cũng cám ơn vì đã cho anh gặp được em, dù là em đến bên cạnh anh chỉ là sự lợi dụng. Thật ra, hôm ấy anh biết em đã tìm thấy gì ở phòng sách! Nhưng anh không muốn tỉnh giấc mơ này, anh đã nhận thua khi bắt đầu trò chơi của em.
Bối Trác Nhã nhìn ngắm gương mặt hắn với bộ dạng lúc này, có lẽ là sự chân thật nhất từ trước đến giờ cô được chiêm ngưỡng không phải qua bất kỳ lớp mặt nạ nào.
- Anh muốn gửi lời xin lỗi đến Phàm Yên. Anh không biết mẹ anh lại dùng cách ấy..
- Được rồi, đừng nói nữa! Tôi tha thứ cho anh.
Hắn mỉm cười mãn nguyện, trong đôi mắt hắn lúc này quả thật như Phàm Yên đã nói tràn đầy ánh sao lấp lánh, ánh sao ấy cũng dần tắt đi trong vòng tay của Bối Trác Nhã, gương mặt chân thật nhất của hắn hiện hữu.
Đại lộ K.
Trác Nhã lao xe như bay trên tuyến đường cao tốc, có lẽ tâm trạng lúc này chính là sự buông bỏ nhẹ nhàng nhất, những chiếc mặt nạ kia cũng được cô vứt bỏ không hối tiếc. Bầu trời hôm nay nắng thật đẹp, xe dừng ở một bãi đồi cỏ xanh mướt gió rất mát và dịu dàng cuốn lấy cô.
Phía xa xa thấp thoáng hình bóng của một ai đó, cố nhân chăng! Hình bóng mà cô đã khắc sâu trong ký ức thời thanh xuân ấy.
Mọi kết thúc đều tượng trưng cho sự khởi đầu tiếp theo!
Trò chơi của Ác nữ.
Ác nữ là ta - Bối Trác Nhã, quy tắc cũng do ta đặt ra..
- Thế nào mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Xong rồi!
- Được, cứ theo kế hoạch ban đầu.
Tại sảnh tiếp đãi khách, Văn Diễn đưa mắt tìm kiếm cho đến khi bắt gặp hình bóng quen thuộc trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, sự lo lắng căng thẳng được xua tan.
- Trác Nhã, vừa rồi em đi đâu vậy? Anh tìm em.
- Em chỉ vào nhà vệ sinh một lát.
- Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu đi với anh.
Văn Diễn dìu cô bước vào sảnh lớn, trước bao ánh mắt ngắm nhìn của bọn mặt nạ và tất nhiên không thể thiếu chiếc mặt nạ lãnh đạm của mụ, hiện chẳng có chút màu sắc hoa hòe mà chỉ có một khung màu ảm đạm, đáng sợ. Bối Trác Nhã vẫn mặc nhiên kiều diễm ung dung bước bên cạnh hắn, khiến cơn tức giận của mụ như núi lửa sục sôi chuẩn bị phun trào.
Mụ bước lên sân khấu tráng lệ, trước màn vỗ tay trào phúng của bọn mặt nạ. Mụ kiêu hãnh như một nữ vương, mặc nhiên đeo một chiếc mặt nạ cao cao tại thượng tuyên bố phát biểu.
- Hôm nay cũng là ngày tôi muốn công bố với mọi người một chuyện không kém phần quan trọng về hôn ước hai nhà Lưu Thị, sẽ là sự liên kết của hai tập đoàn mong sự phát triển lớn mạnh lâu dài.
Văn Diễn lúc này chiếc mặt nạ của hắn cũng vội biến sắc, hắn dời bước lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mụ và tất cả bọn mặt nạ.
- Có lẽ hôm nay tôi đã quá đường đột về việc hợp tác của hai tập đoàn tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm việc và cống hiến nhưng hôm nay tại đây tôi chỉ muốn nói rằng Bối Trác Nhã, em có thể cho tôi cơ hội được chăm sóc em cả cuộc đời không?
Mụ đã kịp ra hiệu ngăn cản màn thể hiện bẻ mặt này của đứa con trai yêu quí. Khi cả khán phòng vẫn đang xôn xao bàn tán, bỗng nhiên im bặt lắng nghe âm thanh từ chiếc loa phát thanh ở sảnh.
- Thế nào Lưu Tổng cậu vẫn khỏe chứ?
- Đừng dài dòng văn tự, ông muốn cái gì?
- Về số tiền hôm trước tôi đề nghị cho dự án R. Đây là một mối hời chỉ cần chúng ta..
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Đây chẳng phải giọng Lưu Tổng hay sao? Tiếng xì xầm bàn tán. Chiếc mặt nạ của hắn không khỏi bàng hoàng méo mó, nghi vấn chẳng phải đây là cuộc đối thoại giữa hắn và đối tác hôm ở phòng kính bàn về dự án và số tiền hối lộ hay sao. Tại sao lại?
Mụ đã vội ra hiệu cho vệ sĩ xử lý đoạn ghi âm đang phát ra. Màn hình chiếu đã chạy một loạt hình ảnh giao dịch và số liệu bí mật của tập đoàn trong các cuộc giao dịch bất hợp pháp.
Khiến mụ cũng thất kinh hồn vía và cả đoạn ghi âm hội thoại:
- Anh cứ xử lý cô ta và đứa bé! Làm cho thật sạch sẽ vào, thù lao tất nhiên là không bạc đãi anh đâu? Hãy cho mọi người nghĩ đó là một tai nạn ngoài ý muốn.
Khi đèn đại sảnh vụt sáng.
Cảnh sát tiến vào với bản án truy tố trách nhiệm hình sự về tội ăn hối lộ, kinh doanh bất hợp pháp, bằng chứng chứng cứ đã được cơ quan điều tra nhận đầy đủ. Mụ và hắn cùng đành phải phối hợp lui chân.
Mụ vốn không cam tâm, tại sao chứ! Cả đời mụ từng chinh chiến bao nhiêu mặt trận, xưng bá cả một giang sơn, nay lại thất bại thảm hại như thế này, là do ai? Mụ đưa tầm mắt tìm kiếm, bắt gặp gương mặt điềm tỉnh không chút biến sắc với chiếc mặt nạ trần trụi đầy sự hã hê của ác nữ Bối Trác Nhã.
- Là ả ta. Con đàn bà thối nát kia, là mày!
Mụ vùng chạy về phía sảnh sau với khẩu súng vừa cướp được, trong sự truy đuổi của cảnh sát, hướng thẳng về phía cô.
- Mày phải trả giá!
Một tiếng súng nổ vang lên khiến cả sảnh nháo nhào.
Mụ chưa kịp hả hê với màn trả thù hoành tráng đã trông thấy kẻ đỗ gục trước mặt không ai khác là đứa con trai yêu quí của mụ.
- Văn Diễn, tại sao? Con không thấy những gì cô ta đã làm sao? Cô ta không hề yêu con, con ta là kẻ đã sắp đặt tất cả chuyện này.
Bối Trác Nhã lúc này thần sắc cũng đã có chút cảm xúc mông lung khó hiểu, chạy đến ôm lấy hắn, trong sự gào khóc từ xa của mụ. Cô nhìn hắn với ánh mắt mang đầy thù hận nhưng cũng không kèm những nghi vấn khó hiểu, có lẽ chiếc mặt nạ lúc này của cả hai cũng không cần phải đeo nữa.
- Tại sao anh lại làm như vậy?
- Anh.. Anh biết.. Dù anh có làm gì cũng không thể che đi vết nhơ và sự bồng bột của quá khứ. Anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh về tất cả mọi chuyện?
- Anh không hỏi tôi là vì sao ư? Anh không hận tôi đã lợi dụng anh sao?
- Dù em đến bên anh vì điều gì. Anh cũng cám ơn vì đã cho anh gặp được em, dù là em đến bên cạnh anh chỉ là sự lợi dụng. Thật ra, hôm ấy anh biết em đã tìm thấy gì ở phòng sách! Nhưng anh không muốn tỉnh giấc mơ này, anh đã nhận thua khi bắt đầu trò chơi của em.
Bối Trác Nhã nhìn ngắm gương mặt hắn với bộ dạng lúc này, có lẽ là sự chân thật nhất từ trước đến giờ cô được chiêm ngưỡng không phải qua bất kỳ lớp mặt nạ nào.
- Anh muốn gửi lời xin lỗi đến Phàm Yên. Anh không biết mẹ anh lại dùng cách ấy..
- Được rồi, đừng nói nữa! Tôi tha thứ cho anh.
Hắn mỉm cười mãn nguyện, trong đôi mắt hắn lúc này quả thật như Phàm Yên đã nói tràn đầy ánh sao lấp lánh, ánh sao ấy cũng dần tắt đi trong vòng tay của Bối Trác Nhã, gương mặt chân thật nhất của hắn hiện hữu.
Đại lộ K.
Trác Nhã lao xe như bay trên tuyến đường cao tốc, có lẽ tâm trạng lúc này chính là sự buông bỏ nhẹ nhàng nhất, những chiếc mặt nạ kia cũng được cô vứt bỏ không hối tiếc. Bầu trời hôm nay nắng thật đẹp, xe dừng ở một bãi đồi cỏ xanh mướt gió rất mát và dịu dàng cuốn lấy cô.
Phía xa xa thấp thoáng hình bóng của một ai đó, cố nhân chăng! Hình bóng mà cô đã khắc sâu trong ký ức thời thanh xuân ấy.
Mọi kết thúc đều tượng trưng cho sự khởi đầu tiếp theo!
Trò chơi của Ác nữ.
Ác nữ là ta - Bối Trác Nhã, quy tắc cũng do ta đặt ra..
Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
Chỉnh sửa cuối: