Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào - Mộ Như Tửu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Mika Ngô, Oct 10, 2021.

  1. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 100: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Trà Trà đi ra.

    Chu Kình Hoán đã đem Ninh Phong đuổi đi.

    Thời gian kế tiếp, anh và Trà Trà ở cùng nhau là được.

    Anh không muốn một cái bóng đèn lớn như Ninh Phong.

    Sau khi Trà Trà mua một vòng đồ ăn vặt, cô ấy bước ra khỏi cửa hàng trên mặt nang một nụ cười hạnh phúc.

    "Thật sự rất dễ dàng thỏa mãn." Chu Kình Hoán nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ đầy cảm khái.

    "Hả? Anh nói cái gì?"

    Cô vừa nhìn thấy môi mỏng của Chu Kình Hoán mấp máy, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe không rõ.

    "Nói em thật đáng yêu."

    Chu giáo bá hiếm khi nói một câu như vậy để hống cô gái nhỏ.

    Ai ngờ, Trà Trà cũng không phản ứng gì nhiều.

    Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút vừa mở nó ra vừa nói.

    "Nga, em biết em đáng yêu, anh không cần nói em cũng biết, nếu muốn khen em, anh có thể học hỏi một chút tiểu phong tử cách nịnh hót!"

    Nghe tới thật là tâm hoa nộ phóng!

    Chu Kình Hoán giật giật khóe miệng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

    Ninh Phong?

    Tiểu điên tử? Tại sao không gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử?

    Anh thật sự rất tức giận.

    Mặc dù biết rõ cô đối với Ninh Phong không phải loại tình cảm đó, nhưng anh vẫn rất tức giận.

    Nhắc tới Ninh Phong, Trà Trà mới nhớ tới, xoay người mơ hồ nói: "Tiểu Phong Tử đâu?"

    "Tiểu ngốc tử có việc gì, đã đi trước."

    Chu giáo bá sắc mặt rất khó coi.

    Lại cứ, Trà Trà chỉ nhìn anh ta một cách kỳ quái và không nói bất cứ điều gì khác.

    "Thất Thất, hóa ra Chu ca ca gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử a?"

    Thất Thất, [ Hình như là vậy.]

    "Có vẻ như ngay cả Chu ca cũng biết hắn thật ngu ngốc, nếu đã như vậy, còn để tiểu phong tử đứng vị trí nhị ca, Chu ca thực sự là một người tốt!"

    Trà Trà vẻ mặt cảm khái nói, và khi cô nhìn Chu Kình Hoán, ngoài ánh mắt trong suốt, còn có thêm vài phần kính nể.

    Thật sự không có nhiều người tốt như Chu ca!

    Tại thời điểm đó.

    Chu • người tốt • ca, đang chạm vào cây kẹo mút trong túi với vẻ mặt buồn bực.

    Anh ta có thể nói cái gì?

    Tiểu khả ái nhà anh vừa chạy đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, ngoài những món ăn vặt khác, còn mua một đống kẹo mút?

    Này mẹ nó..

    Ai có thể nói cho hắn biết kẹo mút trong túi nên làm thế nào bây giờ?

    Mộng bức.

    Anh ta đã đuổi Ninh Phong đi quá nhanh rồi sao?

    "Chu ca ca? Anh bị sao vậy?"

    Cô gái nhỏ nhận thấy có người dừng lại, cô quay đầu lại, cắn một cây kẹo mút, khó hiểu nhìn anh.

    Chu giáo bá lấy trong túi ra một mớ kẹo mút, không nói lời nào, sau đó nhét vào trong tay cô gái nhỏ.

    Cô theo bản năng ôm vào lòng.

    Trà Trà sững sờ nhìn hành động của Chu Kình Hoán, "!" Anh đang làm gì vậy!

    Cô gấp đến mức theo bản năng mở miệng nói "Anh.."

    Lời còn chưa nói, đã nghe thấy tiếng lách cách, cây kẹo mút trong miệng Trà Trà rơi xuống đất.

    Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm kẹo của mình một lúc rồi nâng mắt lên nhìn Chu Kình Hoán, đôi mắt ngấn nước nhìn anh đầy ủy khuất.

    "Anh, anh bồi thường kẹo cho em!"

    Chu Kình Hoán đắc ý chỉ vào đống kẹo mút trong tay cô, "Cái này đều bồi cho em."

    Trà Trà, "..."

    Tôi nghĩ anh có bệnh!

    Cô tức giận nhìn kẹo trong tay mình, rồi lại bỏ vào túi Chu Kình Hoán.

    Cô ngẫm nghĩ một lúc, hình như có chuyện không ổn, cô lấy trong túi ra một cái khác, nói nhỏ: "Nga, một cây kẹo mút là đủ rồi, bồi nhiều kẹo như vậy sao? Không phải ngốc sao?"

    Chu ca, người có chút ngốc nghếch, cảm thấy mình đã bị đánh một kích rất nặng.

    Cái gì bụng đen, Cái gì tâm đen, mẹ nó gặp một người không thông suốt, kiệt sức thì cũng không được như ý.

    Đột nhiên anh cảm thấy con đường truy thê này của mình đặc biệt gian nan..
     
  2. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 101: Tiểu Khả Ái Của Lão (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Kình Hoán nhìn kẹo mút bị nhét lại trong túi, tim đau đến không thở nổi.

    Đưa kẹo không thành công.

    Vậy thì chỉ có thể giống như Ninh Phong nói mua lại tất cả các cửa hàng bán đồ ăn vặt gần trường đưa cho cô ấy.

    Anh nhìn cô gái nhỏ ngọt ngào phía trước.

    Tâm trạng phức tạp không thể tả.

    Trong mắt cô, anh không bằng một cây kẹo mút..

    Khi anh đặc biệt chán nản, cô gái nhỏ quay lại nhìn anh, hướng về phía anh kêu: "Chu ca ca, nhanh lên a!"

    Đôi mắt trong veo, giọng nói mềm mại vô tội.

    Mẹ nó, thật ngoan!

    Một cô gái tốt như vậy, anh chỉ có thể từ từ dỗ dành.

    Cho dù không kịp thời dỗ dành, anh cũng phải canh chừng cô ở bên cạnh, mới không trở thành mục tiêu của những người khác!

    Nghĩ đến điều này, anh tăng tốc độ và đuổi kịp Trà Trà.

    Không đoán trước được, cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên dừng lại.

    "Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

    Trà Trà nghiêng đầu nhìn cách đó không xa.

    "Hình như có người đang theo dõi chúng ta?"

    Lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt anh rơi vào một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đã đậu từ nãy giờ.

    Chu Thanh Hoàn nhìn theo ánh mắt của Trà Trà, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh thêm vài phần.

    "Trà Trà, chúng ta đi thôi." Không cần quan tâm những người không quan trọng.

    "Ân."

    Cô ấy gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn đi theo Chu Kình Hoán rời đi.

    Chuyện dư thừa, cô sẽ không hỏi.

    Cô chăm chú ăn kẹo mút của mình.

    Trà Trà thở dài thườn thượt và cau mày cho đến khi cả hai bước đến cổng trường, cô cau mày dừng lại, lấy trong túi ra một cây kẹo mút và nhìn xem, hả? Hương đào.

    Quên đi, Chu ca ca được tiện nghi rồi.

    Đối với tâm trạng không tốt của anh, cô nên đối xử tốt hơn với anh!

    Ngón tay mảnh khảnh kéo bàn tay to lớn của Chu Kình Hoán, cô đặt cây kẹo hương đào vào lòng bàn tay anh.

    "Nếu tâm trạng xấu, vậy thì ăn một cây kẹo đi, nếu còn không tốt lại ăn thêm một cây, không có gì mà không thể giải quyết bằng kẹo được, nếu có, vậy thì ăn một đống!"

    Chu Kình Hoán ban đầu đôi mắt u ám trở nên sáng hơn sau khi nghe những lời của cô.

    Tiểu ngốc tử này không chỉ để ý đến cảm xúc của anh, mà còn biết quan tâm đến anh, anh tưởng cô chỉ biết ăn thôi!

    Tâm ý ấm áp trào dâng tận sâu trong tim.

    Tiểu ngốc tử, lớn nhanh một chút!

    Trưởng thành tiểu khả ái của một mình anh ấy!

    "Tại sao em lại thích kẹo mút đến vậy?"

    Anh biết cô thích tất cả các loại đồ ăn ngon, nhưng cô có vẻ thích kẹo mút hơn những thứ khác một chút.

    Và có những hương vị khác nhau trong túi.

    Trà Trà nghiêng đầu, bởi vì người nào đó tâm tình không tốt, nàng sẽ giải thích!

    "Bởi vì kẹo mút rất ngọt! Nếu tâm trạng không tốt, vậy phải ăn nhiều kẹo ngọt hơn, như vậy tâm trạng không tốt cũng sẽ theo kẹo ngọt mà trở nên tốt hơn một chút.

    Nga, tại sao lại phải cho những que có hương vị khác nhau vào trong túi? Kẹo mút, anh có nghĩ rằng mỗi lần anh lấy một cây kẹo mút, sẽ có nhiều khả năng khác nhau không? Mỗi hương vị đều giống như một điều ngạc nhiên.

    Anh không biết mình sẽ chạm vào hương vị nào, giống như cuộc sống vậy, anh không biết điều gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo, vì vậy nó không chỉ đầy bí ẩn, mà còn có một chút cảm giác mong đợi!"

    Giọng nói ngọt ngào rơi vào trái tim của Chu Kình Hoán.

    Ai nói kẹo mút là ngọt?

    Rõ ràng, tiểu khả ái của anh ấy là ngọt ngào hơn.

    Ngọt quá, anh ấy muốn ăn một miếng.

    Trà Trà liếc nhìn anh, rồi nhìn vào cây kẹo anh cầm trong lòng bàn tay, cô càng buồn hơn, ba giây sau, cô cúi đầu lấy một cây kẹo ra.

    "Chu ca ca." Cô kêu lên.

    "Như thế nào.. Ngô?"

    Mùi ngọt ngào không được chuẩn bị tràn vào cổ họng.

    Anh rũ mắt xuống thấy cô bé xinh xắn của mình đưa chiếc kẹo vừa lấy ra cho vào miệng anh.

    Đôi mắt ươn ướt nhìn anh chằm chằm.

    Mẹ nó thật ngoan a!
     
  3. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 102: Tiểu Khả Ái Của Lão (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà thấy Chu Kình Hoán nhìn mình chằm chằm mình, không vui nhíu mày.

    "Chu ca ca, anh đừng nhìn em, anh phải tập trung vào cây kẹo mút, đừng để rơi."

    Đừng như có như cô, vừa mở miệng.

    Lạch cạch.

    Kẹo rơi xuống..

    Thật đau lòng.

    Chu Kình Hoán tràn đầy kinh ngạc, chỉ vì một câu nói của cô đã phá hư sạch sẽ.

    "..."

    Cho anh kẹo, nhưng kẹo vẫn là quan trọng?

    Hiểu được như vậy, khiến Chu giáo bá vô cùng thất vọng.

    Quả nhiên, hiện tại anh không nên có bất kỳ hy vọng nào vào cô.

    Trà Trà thấy biểu hiện của anh ấy không đúng lắm nên nghĩ lại, nói với anh ấy một lần nữa, rồi buông ra, "Chu ca ca, nghiêm túc nha!"

    Chu Kình Hoán gật đầu, "..."

    Được rồi, anh ấy sẽ nghiêm túc đem cây kẹo mút này nhai nát!

    Trà Trà nhìn anh, rối rắm một lúc, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

    Vừa đi vừa cùng Thất Thất phun tào.

    "Thất Thất, ta nghi ngờ rằng Chu ca ca đang gạt kẹo mút của ta, và ta đã có một số bằng chứng!"

    [? ]

    [ Cái gì? ]

    "Tôi đưa cho anh ấy một cây kẹo mút, sau đó anh ấy có vẻ không muốn ăn nó, vì vậy tôi phải lấy một cây kẹo khác cho anh ấy, vậy là tôi đã mất hai cây kẹo mút!"

    Thất Thất, [..]

    "Thất Thất, ta nghĩ anh ấy chính là lừa gạt kẹo mút của ta!"

    Chu giáo bá lừa gạt kẹo mút, đi tới bên cạnh tiểu khả ái đang buồn bực cắn kẹo mút.

    Thất Thất, [ tôi cảm thấy.. Trà Trà những gì cô nó có lý! Cho nên, về sau, hãy bảo vệ thật tốt kẹo của cô!]

    "Được rồi!" Trà Trà gật đầu thật mạnh.

    Đồ ăn ngon của cô ấy chỉ có thể là của cô ấy, còn kẹo của cô ấy cũng chỉ có thể là của cô ấy!

    Thất Thất bí mật gạt đi những giọt nước mắt, ngao ngao, nó thật sự đau lòng cho sói đuôi to Chu giáo bá.

    Thật quá thảm!

    Sau khi Ninh Phong bị sự việc lần này.

    Trà Trà đã trở nên nổi tiếng, đây quả thật là nhất chiến thành danh.

    Truyền thuyết về Trà ca đã lan truyền trên con phố đó với tốc độ cực nhanh.

    Trà ca là ai?

    Ah?

    Nghe nói, đó là tiểu đệ mới thu nhận của Chu giáo bá, đánh nhau còn tàn nhẫn hơn cả Chu ca!

    Ngay cả Ninh Phong, người lúc trước đã thất sủng, cũng sẵn sàng đi theo Trà ca.

    Một truyền thuyết như vậy, cùng với một số từ vựng cố ý phóng đại, đã truyền lại, trong mắt những người chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Trà.

    Bộ dáng Trà ca trong lòng những người đó là thế này:

    Lớn lên cao hơn Chu ca, cánh tay còn thô hơn Chu ca, và chân cũng dài hơn Chu ca.

    Một cú đá có thể đá một người nôn ra máu.

    Một cái tát có thể tát một người ngã xuống đất.

    Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ!

    Khi bộ người này lọt vào tai Ninh Phong.

    Ninh Phong, ".. Hahahahaha!"

    Thật sự không nhịn được mà cười như điên.

    Trà ca là một người đàn ông mạnh mẽ, có lẽ là câu nói đùa hay nhất mà anh từng nghe trong đời.

    Nhưng hãy suy nghĩ một chút.

    Lan truyền như thế này cũng là bình thường.

    Hai nhóm côn đồ đã được dạy một cách thảm hại đến mức chúng sẽ không còn mặt mũi nào ở lại con phố đó.

    Thuận tiện, còn phải kiếm cớ để tìm một chỗ ở.

    Hừ, đã đắc tội đến Trà ca cho nên hỗn không nổi nữa.

    Nhưng, Trà ca là một cô gái nhỏ xinh xắn, tinh tế và đáng thương, và những người đó sẽ không nói điều này nếu bọn họ gặp qua cô.

    Giới tính này nghiễm nhiên trở thành một bí ẩn.

    Trà ca Trà ca, gọi như vậy không phải nam nhân sao?

    Phải nói một lúc nào đó, chỉ số IQ của Ninh Phong vẫn có thể online trong một thời gian, giống như bây giờ, suy đoán của anh ta là hoàn toàn chính xác.

    Khi anh ấy nói lại vấn đề này với Trà ca và Chu ca.

    Chu ca phản ứng khá thập phần bình tĩnh.

    Thay vào đó là Trà ca của anh, với vẻ mặt vui mừng!
     
  4. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 103: Tiểu Khả Ái Của Lão (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà ánh mắt tràn ngập ý cười không thể ngăn được.

    "Thất Thất, tên của ta đã vang danh khắp nơi rồi!"

    [ Vâng! Trà Trà rất lợi hại!] Thất Thất cũng rất vui vẻ.

    Ngay sau đó, cô háo hức nhìn Ninh Phong.

    "Tiểu Phong Tử, anh nói xem, bây giờ tôi có nên đi dạo quanh con phố đó không? Để cho bọn họ nhận biết tôi?"

    Ninh Phong, "?"

    Điểm mà Trà ca của anh ấy chú ý thật sự không phải bình thường.

    Chẳng lẽ không phải nên để ý đến truyền thuyết bên ngoài của cô sao?

    Đàn ông mạnh mẽ?

    Tiểu khả ái?

    Không chờ Ninh Phong trả lời Chu Kình Hoán đã lên tiếng phản bác: "Hiện tại không được."

    Vốn dĩ hiện tại may mắn người bên ngoài không biết cô gái nhỏ nhà anh, nếu để chạy ra ngoài vài vòng?

    Sau này không phải sẽ có một đám hoa đào sao?

    Không được không được.

    Anh ta cần thiết phải ngăn chặn khả năng này!

    Ninh Phong giật mình trước sự từ chối dứt khoát của Chu ca, "!"

    Hắn ta kinh ngạc nhìn Chu ca, tiểu khả ái nhà anh đã được truyền thành một người đàn ông mạnh mẽ, anh không có tức giận? Cho dù là không tức giận, anh cũng không giúp thanh minh sao?

    Chu ca, anh đã thay đổi!

    Anh không thích tiểu khả ái nhà anh nữa sao?

    Chỉ trong vài giây, rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu Ninh Phong.

    Cuối cùng, tất cả đều bị hắn từ chối.

    Hắn không biết rằng Chu ca của mình thực sự không biết xấu hổ cho đến khi hắn nhìn thấy Chu ca của mình đang dỗ dành Trà ca tiểu khả ái như một con sói đuôi to!

    Hãy nghe những gì Chu ca nói, hắn mới biết được Chu ca thật sự không biết xấu hổ?

    "Trà Trà, em phải nhớ tôi là Chu ca ca của em, có chuyện gì nhất định phải hỏi tôi mới có thể làm được."

    "Như bây giờ, anh đã nói không được phép ra ngoài vài vòng.

    " Chúng ta phải định kế hoạch lâu dài, thanh danh khó khởi, lúc này không phải khen khoang ra ngoài, mà lại phải giấu đi. "

    " Em nên hảo hào học tập, đọc sách, ăn cơm, chơi game.. giống như em đã nói, cuộc sống cần phải có cảm giác bí ẩn và mong chờ. "

    " Tên Trà ca đã được truyền đi trong tai bọn họ, nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện, điều này tương đương với việc thêm rất nhiều bí ẩn trong lòng của bọn họ! Bằng cách này, về sau nếu em xuất hiện, phản ứng của bọn họ sẽ còn lớn hơn bây giờ! "

    Chu Kình Hoán nói với vẻ nghiêm túc khiến Ninh Phong gần như tin vào điều đó.

    Hắn ta khẽ liếc nhìn Trà ca.

    Nga, chắc chắn, Trà ca đơn thuần đáng yêu của hắn đã tin điều đó.

    Trà Trà nghiêng đầu nhìn Chu Kình Hoán, trong mắt tràn đầy nghiêm túc và kính nể," Vì em mà phải cân nhắc nhiều như vậy! Cảm ơn Chu ca ca! "

    Giáo bá cũng không dễ làm a!

    Còn một chặng đường dài để đi theo con đường này!

    Một cảm giác bí ẩn và mong đợi!

    Được rồi, cô đã nhớ kỹ rồi!

    Chu giáo bá hài lòng gật đầu," Trà Trà thật giỏi. "Tiểu bảo bối thật là dễ dỗ.

    Để thưởng cho tiểu khả ái nhà mình, anh cân nhắc một chút," Trà Trà, em muốn ăn cái gì? Buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn. "

    Nghe vậy.

    Trà Trà đặt điện thoại xuống, liếc nhìn lung tung, sau đó nghiêm túc trả lời:" Không nói cho anh biết. "

    Chu Kình Hoán,"? "

    " Hả? Còn chưa có nghĩ xong sao? Không vội, từ từ nghĩ, Nghĩ kỹ rồi chúng ta cùng nhau đi. "Giọng anh tràn đầy bất đắc dĩ.

    Đột nhiên.

    Trà Trà lại đâm thêm một dao, giọng nói mềm mại đặc biệt nghiêm túc.

    " Em sẽ không nói cho anh biết, em cũng sẽ không đi cũng anh! "

    Chu Kình Hoán sững sờ,"... "

    Vừa rồi anh ấy nói gì sai sao? Tại sao lại không muốn đi cùng với anh ấy?

    Nhìn thấy phản ứng của anh, Trà Trà chợt mỉm cười.

    " Chu ca ca, anh không ngờ tới đi! Có phải hay không cảm thấy tràn ngập cảm giác thần bí và mong chờ? "

    "..."

    Mẹ nó cảm giác thần bí và mong chờ!

    Chỉ có kinh hách hoảng hốt cùng cảm giác mong chờ thất bại!

    Anh ta đào một cái hố cho cô, kết quả cô lại đào một cái hố cho anh?
     
  5. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 104: Tiểu Khả Ái Của Lão (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Kình Hoán sắc mặt lần nữa biến đổi.

    Anh không biết làm thế nào để tiếp lời cô ấy nữa.

    Lúc này, Ninh Phong, người đang theo dõi toàn bộ quá trình, cười xấu xa.

    "Không cho cười!" Chu giáo bá hung hăng muốn đá Ninh Phong ra ngoài.

    Cười gì mà cười?

    Lại dám cười, có tin hay không anh tát cho một phát?

    Ninh Phong nhịn cười, cố gắng không nhìn thấy Chu ca và Trà ca.

    Thành thật mà nói.

    Hắn bội phục Trà ca từ tận đáy lòng.

    Bất quá đừng nhìn Trà ca mềm mại yếu ớt, nhưng khi động thủ thì không chút nương tay.

    Hơn nữa ah.

    Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có thể khiến Chu ca buồn bực như thế này.

    Chu ca có lợi hại thì như thế nào, còn không phải bị Trà ca ăn gắt gao sao?

    Đương nhiên, Chu ca có đôi khi phúc hắc, nhưng hắn bây giờ mới hiểu cho dù có phúc hắc như thế nào Chu ca vẫn phải nghe lời Trà ca.

    Suy cho cùng, Trà ca thực sự thuộc về loại người trắng đến đen sâu tự nhiên.

    Cũng giống như bây giờ, lừa gạt thành công.

    Nhưng trong nháy mắt, chính mình đã bị đào một cái hố lớn!

    Chu Kình Hoán không phản ứng Ninh Phong nữa, quay đầu nhìn Trà Trà với vẻ mặt không vui.

    Cảm xúc hiện rõ, trên trán thậm chí còn viết năm ký tự: Tôi rất không vui!

    Lúc đầu, Trà Trà muốn giả vờ rằng cô không nhận thấy rằng Chu ca ca đang không vui.

    Nhưng là, sự không vui của anh dường như có liên quan đến cô?

    Chu ca không thích thần bí và mong chờ sao?

    Ngốc nghếch.

    Cô thở dài.

    Miễn cưỡng lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho Chu Kình Hoán.

    "Chu ca ca, cho anh ăn kẹo."

    Đôi mắt ướt át nhìn cây kẹo mút.

    Vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

    Chu Kình Hoán lập tức trêu chọc cô, "Có thật cho tôi ăn không?"

    "Ân."

    Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu nói cho anh liền cho anh, cô sẽ không đổi ý.

    Bàn tay to nắm lấy cây kẹo mút từ tay cô.

    Ngay lập tức, Chu Kình Hoán giả vờ rối rắm.

    "Ai.. quên đi."

    Trà Trà vẻ mặt mờ mịt, "Có chuyện gì vậy?"

    Chu giáo bá khó xử nói.

    "Tôi, tôi nghĩ một cây kẹo mút có thể không đủ, tôi muốn.."

    Trà Trà chợt nhận ra, "A, em hiểu rồi! Một cái là không đủ, vậy hai cái."

    Cô hào phóng lấy ra một cây kẹo mút khác từ trong túi, đưa cho anh.

    Chu giáo bá nhìn cây kẹo mút, vẫn như cũ khó xử.

    Trà Trà, "..."

    "Kia, vậy em lại cho anh một cây kẹo.."

    Cô gái nhỏ rũ mắt xuống, cong môi, miễn cưỡng lấy ra một cái khác đặt trước mặt anh, rồi khẩn trương nhìn anh, "Chu ca ca, đã đủ chưa?"

    "Hẳn là.. Đủ rồi đi.." Đôi mắt đen của Chu Kình Hoán rơi vào túi của Trà Trà.

    Thấy vậy, Trà Trà nhanh chóng che túi lại, "Em, em không có gì dư nhiều, anh ăn đỡ đi! Nếu, nếu ăn nhiều như vậy mà anh còn không vui, thì.."

    "Thì sao?" Anh vội vàng hỏi, mong có được đáp án mà mình muốn.

    Trà Trà rất nghiêm túc đặc biệt nghiêm túc, "Vậy thì anh cứ tiếp tục không vui đi!"

    Ăn nhiều kẹo như vậy mà vẫn không vui?

    Anh muốn lên trời sao?

    Chu Kình Hoán tức giận đến mức suýt nôn ra máu, "..."

    Tôi mẹ nó rất muốn ôm em hung hăng hôn một cái.

    Cô gái nhỏ hư!

    Ninh Phong che miệng cắn chặt răng, "!" Mẹ nó đây là muốn ta cười chết a!

    Chu Kình Hoán vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm ba cây kẹo mút trước mặt.

    Anh cố nói với chính mình.

    Vị trí của anh trong lòng cô ấy đã được tăng lên.

    Rốt cuộc, bây giờ nó đã có giá trị bằng ba cây kẹo mút.

    Nhiều hơn hai cây so với lúc trước!

    Làm tròn lại, hảo cảm của Trà Trà dành cho anh miễn cưỡng cũng nhiều hơn gấp đôi so với trước đây!
     
  6. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 105: Tiểu Khả Ái Của Lão (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Phong chịu đựng khoảng nửa phút.

    Cuối cùng, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

    Anh ta cười và chạy ra ngoài với mong muốn sống sót.

    Chu Kình Hoán tức giận nhíu mày, "..."

    Khi hắn muốn hung hăng đánh Ninh Phong một trận, Ninh Phong đã nhanh chân chạy mất rồi.

    Anh nắm lấy cây kẹo mút trên tay với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

    Ninh Phong trước nay chưa bao giờ dám lớn mật như vậy, đương nhiên cũng không nhạy bén như vậy.

    Mệt mỏi, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ dễ thương của mình.

    Ừm, tất cả đều học được bởi tiểu khả ái này.

    Trà Trà chớp mắt nhìn anh, vô tội nhìn anh, như đang hỏi: Sao vậy?

    "!"

    Ba giây sau.

    Chu Kình Hoán đút đường vào túi rồi nhanh chóng rời đi, tay ôm mũi.

    Trà Trà ngẩn ra, ".. Ngốc, Thất Thất, tại sao anh ta lại bỏ chạy?"

    Thất Thất, [ Cái này.. Tôi không biết, có lẽ là đi tìm Ninh Phong!]

    "Này, quan hệ của bọn họ rất tốt, tình anh em." Trà Trà ghen tị nói.

    [ Ai nha m, Trà Trà, Chu giáo bá có tiểu phong tử, cô cũng có tôi nha!]

    ".. Nhưng tiểu phong tử là người, còn ngươi thì không phải."

    Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thất Thất đã bị đâm một đao.

    Làm hệ thống là sai sao?

    Nó muốn làm hệ thống sao?

    Nó cũng muốn trở thành một con người a!

    Nghĩ đến đó, Thất Thất oa oa khóc lớn.

    Trà Trà xoa xoa hai tay, vẻ mặt bất an.

    Thất Thất, Thất Thất như thế nào lại khóc?

    Cô sờ sờ túi, rối rắm một hồi mới mới lên tiếng an ủi, "Thất Thất đừng khóc, ngươi, sau này nếu ngươi có thể bò ra ngoài được, ta sẽ chia kẹo cho ngươi!"

    Thất Thất càng khóc dữ dội hơn sau khi nghe lời này.

    Trà Trà, "..."

    Sao cô luôn cảm thấy rằng Chu ca ca và Thất Thất đang lừa gạt kẹo mút của cô, nhưng tôi không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào.

    Cùng lúc đó.

    Toilet.

    Chu Kình Hoán rửa mặt bằng nước sạch, sau khi chắc chắn rằng mũi sẽ không chảy máu, mới yên lặng thở dài.

    Anh ta thực sự bị chảy máu mũi trước bộ dáng ngoan ngoãn của cô ấy sao?

    Anh cảm thấy rằng có lẽ chính sự xinh xắn nhỏ bé đã lén lút đầu độc anh?

    Ninh Phong đứng bên, nghẹn cười đến sắp nội thương.

    Xin lỗi, lần đầu tiên anh ấy thực sự thấy Chu ca chật vật như vậy.

    Chảy máu mũi?

    Hắn nghĩ rằng hắn có thể nhớ cái sự kiện này đến suốt đời.

    Chu Kình Hoán tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Muốn cười thì cười!" Trong lời nói, hơi có chút sa ngã.

    Ninh Phong nhướng mày, vẻ mặt khó tin.

    "Vậy thì tôi thực sự cười? Chu ca, anh không thể ghi vào sổ!"

    Chu Kình Hoán, "..."

    "Đương nhiên, cho dù anh có ghi vào sổ để sau này tính, tôi cũng không sợ, bởi vì bây giờ tôi vẫn còn có chị dâu nha, tôi tin rằng chị dâu sẽ không thể trơ mắt khi thấy tôi bị anh đánh tàn.."

    Ninh Phong đặc biệt tự hào. Tương lai hắn sẽ hảo hào ôm chân của chị dâu, và hắn sẽ không còn phải như vậy lo lắng về việc Chu ca một lời không hợp liền động thủ.

    Chu Kình Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi toilet.

    Chính là Ninh Phong, nhìn chằm chằm bóng dáng, bất giác bật cười.

    Không, hắn phải cười ngặt nghẽo một lúc.

    Nở một nụ cười, hắn chợt nhận ra điều gì đó.

    Ah?

    Tại sao lại căng như vậy?

    Luôn cảm thấy trong vô tình ăn không ít cẩu lương?

    Ồ vâng, hắn vẫn là một con chó độc thân.

    "..."

    Hắn đột nhiên không muốn cười.

    Chu ca của anh giống như cây vạn tuế cũng đều đã nở hoa, vì sao hắn vẫn còn độc thân?

    Ninh Phong đột nhiên rơi vào nghi hoặc.

    Không, hắn phải suy ngẫm về điều đó một thời gian.

    Hắn phải quay lại hỏi chị dâu, trong nhà có chị em gái nào xinh xắn như cô không, cô có thể giới thiệu cho hắn!
     
  7. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 106: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Chu Kình Hoán trở lại lớp học.

    Trà Trà đang cầm một cây kẹo mút, bắt đắc dĩ dỗ dành Thất Thất.

    "Ngươi đừng khóc, ta đã bảo nếu ngươi có thể bò ra ngoài, ta liền sẽ cho ngươi kẹo, nhưng ngươi bây giờ không thể bò ra ngoài được, ta cũng không có biệt pháp a!"

    Thất Thất, [..]

    Tôi biết mình không thể bò ra ngoài, nhưng tại sao cô cứ liên tục nhấn mạnh vấn đề này như vậy?

    Ngực vốn dĩ rất đau, bây giờ đã đỡ hơn, gần như nó bị đâm sắp thành cái sàng rồi.

    Nó thút thít khóc nức nở.

    Ngay sau đó, Ninh Phong cũng đi theo vào.

    Vừa bước vào, anh đã đi thẳng đến vị trí của Trà Trà, cúi người về phía trước với nụ cười trên môi.

    Trà Trà ngẩn người.

    Cô theo bản năng nắm chặt viên kẹo trong tay, bảo vệ thức ăn như một chú chó sói nhỏ.

    Ninh Phong bất đắc dĩ, ".. Tôi không có muốn kẹo của cô."

    Trà Trà gật đầu, nghiêm túc nói: "Cho dù anh có khóc, tôi cũng sẽ không cho anh!" Cô muốn nói ra trước, phòng ngừa Ninh Phong lại lừa gạt kẹo của cô!

    Đây được gọi là phòng ngừa trước khi nó xảy ra!

    Ninh Phong, "?"

    Cái gì?

    Tôi ở trong lòng cô thậm chí còn không đáng bằng một cây kẹo mút sao?

    Tại thời điểm này.

    Khi Chu Kình Hoán nghe những lời này, tâm trạng của anh ta đột nhiên tốt lên.

    Mọi phiền muộn và bất mãn đều biến mất.

    Anh đáng giá ba cây kẹo mút, Ninh Phong không đáng một cây!

    Điều này cho thấy anh ấy ở trong lòng của Trà Trà vẫn rất quan trọng!

    Chu giáo bá cao hứng ngăn không được khóe môi cong lên, trong lúc lơ đãng nở ra một nụ cười vui vẻ, ngay cả chính mình cũng không để ý.

    Và nụ cười này khiến nhiều người phải ngoái nhìn.

    Các học sinh xung quanh đã ngạc nhiên xem cảnh này.

    Bọn họ chưa bao giờ thấy qua Chu giáo bá cười!

    Hôm nay, bọn họ thấy anh ấy cười!

    Bộ dáng như vậy rõ ràng là tâm trạng rất vui.

    Có lẽ đã quá sốc trước việc này, ngay cả Trà Trà cũng nhìn theo.

    Huh?

    Chu ca ca khi anh ấy cười rộ lên rất đẹp a!

    "Chu ca ca, anh cười trông đẹp hơn nếu không cười!"

    Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng và nghiêm túc.

    Sau khi cô nói điều này, lại cảm thấy không đúng, nên nhanh chóng nói thêm: "Tất nhiên, em không phải nói lúc anh không cười khó coi, ý của em là, anh như thế nào cũng đều rất đẹp!"

    Trong chốc lát, Chu giáo bá bị hống đến tâm hoa nộ phóng.

    Anh ta chỉ tay về phía Ninh Phong, "Em nghĩ Chu ca ca của em có thể bằng bao nhiêu Ninh Phong?"

    Ninh Phong, người đột nhiên bị kêu tên, trợn mắt há hốc mồm, "..."

    Chờ đã?

    Tại sao anh lại mang em ra để anh thể hiện tình cảm của mình?

    Em vô tội, em khổ quá mà!

    Trà Trà nhìn Ninh Phong và Chu Kình Hoán.

    Nhìn Chu ca ca với vẻ mặt khó xử, cô hạ thấp giọng nói: "Em nghĩ anh nên để dành chút thể diện cho tiểu phong tử, rất nhiều người đang nghe!"

    Ngay lập tức, cô lại quay sang anh nháy mắt.

    Chu Kình Hoán mừng rỡ.

    Mẹ nó tiểu khả ái thật đáng yêu a!

    Nghiêm túc lại thẳng thắn, lại cố tình, bán manh mà không tự biết, thật là muốn mạng!

    Ngay khi Trà Trà nói câu đó, không cần phải nói thêm nữa.

    Cô ấy đã thể hiện rõ ràng ý của mình.

    Ninh Phong vẻ mặt buồn bực.

    "Không! Tôi không muốn cô lưu mặt mũi, tôi muốn ngươi nói, tôi muốn nghe, tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu!" Các người, Các người khinh người quá đáng!

    Trà Trà nắm lấy đôi tay nhỏ bé của mình, đôi mắt ươn ướt đầy khó xử.

    "Anh, anh và Chu ca ca không so sánh được." Bọn họ không phải người trong cùng một thế giới, cho nên không cần so sánh.

    Chu ca ca có thể đánh, giàu có, đẹp trai và có thực lực.

    Tiểu phong tử..

    Chỉ số thông minh không kịp, sức lực cũng không kịp, chuyện này làm sao có thể so sánh được?

    Hơn nữa cô ấy không thể phơi bày khuyết điểm của người khác ở nơi công cộng, cô ấy vẫn hiểu phép lịch sự cơ bản này!

    Ninh Phong nắm chặt vị trí trong lòng, cảm giác được chính mình bị đánh nặng, "Cô không phải là Trà ca của tôi nữa!"
     
  8. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 107: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Ninh Phong bộ dáng bị tổn thương.

    Trà Trà nhanh chóng che lại túi kẹo của mình.

    Ninh Phong, người đã nhận được một cuộc bạo kích nghiêm trọng, lại nhìn thấy hành động của cô, hoàn toàn tự bế.

    Thế giới này đối với hắn ta tràn đầy ác ý.

    Ngay cả Trà ca cũng đối xử với anh như vậy..

    Quả nhiên, ngay từ đầu hắn nên biết rằng Trà ca có thể đem Chu ca ăn gắt gao.

    Hơn nữa, hắn ta là cẩu độc thân không có nhân quyền?

    Muốn thu thập hắn không phải chỉ cần vài giây?

    Cũng giống như bây giờ, một vài từ xuyên qua tim anh như một cái sàng.

    Thất Thất, [ thật là trùng hợp, tôi cũng đang có tâm trạng giống như bạn, nhưng tôi không thể giao tiếp với bạn!]

    [ Chao ôi, tuy con người ta có những con đường khác nhau, nhưng khi nhìn thấy ngươi khổ sở như vậy, tôi bỗng không muốn tự bế, cũng không muốn khóc.]

    Ngốc bạch ngọt Thất Thất xoa xoa nước mắt và trở lại bình thường ngay lập tức.

    Trà Trà, "..."

    Tiểu phong tử quá thảm.

    Ngay cả Thất Thất cũng bí mật bắt nạt anh ta.

    Cô cụp mắt nhìn Ninh Phong đang sắp khóc, chật vật một hồi, lấy ra một cây kẹo mút đưa cho anh.

    Giọng tha thiết thuyết phục.

    "Đừng khóc, tiểu phong tử, cho dù anh có coi tôi là Trà ca của mình hay không, nhưng tôi sẽ luôn là Trà ca của anh!"

    Một ngày là Trà ca suốt đời là Trà ca.

    Ninh Phong cầm lấy kẹo que, trịnh trọng gật đầu, mặc kệ Chu ca sắc mặt âm trầm, "Cám ơn Trà ca, trong lòng tôi vẫn luôn có cô! Từ nay về sau, tôi sẽ theo cô vào sinh ra tử!"

    "Nên anh đã nói như vậy, tôi làm Trà ca sẽ không để anh chịu thiệt, đừng lo lắng, về sau chỉ cần tôi có một miếng ăn, anh sẽ không bị đói!"

    Trà Trà, người có cả thế giới trong tâm trí, đã long trọng hứa hẹn, đôi mắt đẹp của cô ấy sáng ngời, như chứa đựng những vì sao.

    Chu Kình Hoán và đám học sinh xung quanh ngơ ngác theo dõi diễn biến thần thái của hai người này.

    Tiếp theo..

    Tiếp theo, có phải hay không đến đoạn anh em kết bái, kết nghĩa huynh đệ?

    Chu giáo bá sắc mặt đen như đáy nồi.

    Anh muốn bóp chết Ninh Phong!

    Trong một vài từ, anh ta đã lừa một viên kẹo từ tiểu khả ái của mình!

    Anh không hài lòng nhắc nhở cô, "Trà Trà, hắn ta đang lừa gạt kẹo của em, đừng tin vào cái diễn tinh này."

    Sắc mặt Trà Trà đột nhiên thay đổi, "!"

    "Tôi xem anh như anh em, anh cư nhiên lừa gạt kẹo của tôi!"

    Ninh Phong quay đầu lại xem Chu Kình Hoán, "Anh mẹ nó không phải người!"

    Lão tử muốn soán vị!

    Cuối cùng, cây kẹo vẫn rơi trong túi Chu Kình Hoán.

    Ninh Phong nằm trên bàn khóc, chết tiệt, Chu ca không phải người! Ma quỷ a!

    Trà ca của hắn bị hống đến xoay vòng, kẹo của anh cũng bị giật mất!

    Rất tức giận!

    Nhưng hắn ta không thể đánh bại Chu ca.

    Chỉ có thể thành thành thật thật đưa kẹo ra.

    Sau khi trò hề này kết thúc.

    Học sinh lớp 10 có suy nghĩ khác.

    Ah, đang nói rồi mà!

    Chu giáo bá và tiểu khả ái có mối quan hệ bất không bình thường.

    Tôi đã từng nghĩ rằng tiểu khả ái là em gái của Chu giáo bá, nhưng bây giờ có vẻ như đã được nuôi dưỡng như một người bạn gái!

    Nhắc mới nhớ, ai lại muốn một cô gái làm tiểu đệ?

    Tâm tư đó, vốn là người qua đường nên biết.

    Bây giờ, Ninh Phong gọi tiểu khả ái là chị dâu, tiểu khả ái gọi Chu giáo bá là Chu ca ca và Chu ca đã cười! Anh ấy đáy mắt đều là sủng nịnh!

    Có phải đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng và dữ tợn thường ngày?

    Họ thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy lọ giấm bị lật úp.

    Không mất nhiều thời gian.

    Trên diễn đàn của trường.

    Có một bài như vậy.

    #Chu giáo bá bị nghi ngờ là đang em yêu đương, nhưng vì bạn gái quá xinh đẹp, dễ thương nên cùng với anh em vào sinh ra tử trở mặt thành thù, những bí mật đó không muốn để người khác biết! #
     
  9. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 108: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Phong từ trước đến nay luôn chú ý một ít bát quái.

    Vì vậy, hắn đã nhìn thấy bài viết này không lâu sau khi nó được đăng.

    Ninh Phong ngẩn ra, "?"

    Tôi còn chưa đủ thảm sao?

    Tôi từ khi nào một ngàn con dao đâm không qua?

    Cư nhiên muốn tôi lợi hại như thế này?

    Hắn lại nhìn lướt qua các bình luận.

    Một đám người đang nói Trà ca của hắn là gái điếm?

    Chết tiệt?

    Không thể nhẫn nhịn!

    Trà ca của hắn thật dễ thương, ngoan ngoãn, mềm mại, còn cô gái tâm cơ? Tâm cơ cả nhà các ngươi!

    Đúng là một lũ tràn đầy ác ý!

    Không nói gì, hắn ta đi lên khai xé.

    { Ninh Phong nhà Chu ca }: Con mắt nào của các người nhìn thấy tôi và Chu ca vì Bạch Trà mà trở mặt thành thù? Ai đăng bài viết lăn ra đây, chúng ta cũng nhau tâm sự một chút!

    Sau khi phát ra những lời này, hắn ta hung hăng đứng lên và đập mạnh vào mặt bàn.

    Học sinh cả lớp theo bản năng rụt rụt mình lại.

    "?" Một đám người: Vẻ mặt mộng bức.

    Chuyện gì đã xảy ra?

    Ai đã trêu chọc vị nhị ca này?

    Chu Kình Hoán nghiêng đầu nhìn Ninh Phong, "Làm sao vậy?"

    Ninh Phong rũ mắt xuống, đưa điện thoại qua, "Chu ca anh nhìn đi." hắn nghi ngờ bài viết này là do người trong lớp đăng lên.

    Nội dung của bài viết này nói ra hình ra dáng và một phần là cách cả ba người họ ở chung với nhau.

    Điều này rõ ràng đã xảy ra trong lớp.

    Chu Kình Hoán để điện thoại xuống, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen đầy sát ý, "Ai đăng bài này, đứng lên!"

    Giọng nói lạnh lùng giống như ở nam cực.

    Nghe được anh ấy nói về bài viết, đã có một số người chờ đợi để xem kịch, còn một số người khác vẻ mặt mộng bức không biết chuyện gì đã xảy ra.

    Ví dụ như Trà Trà là rõ ràng nhất.

    Cô đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, bị tiếng nói đột ngột của Chu ca ca làm cho hoảng sợ đến run tay, lạch cạch, kẹo rơi..

    Trà Trà nhìn chằm chằm vào cây kẹo đã bị rơi trên mặt đất.

    "..."

    Kẹo của cô.. lại bị Chu ca ca làm cho hoảng sợ bỏ mình!

    Cô bĩu môi, rút khăn giấy, nhặt kẹo trên mặt đất ném vào thùng rác.

    Vì Chu ca ca, cô đã hai lần làm rơi kẹo.

    [ Trà Trà, Chu ca ca của cô không phải cố ý.] Thất Thất hoảng một đoàn.

    Nó sợ rằng cô sẽ ghi hận Chu Kình Hoán vì hai cây kẹo mút.

    Ai, nam chủ thật thảm, ngày nào cũng cùng kẹo mút tranh sủng, nhưng mẹ nó tranh mãi không thắng!

    Nó cũng là một hệ thống thật thảm.

    Trà Trà lắc đầu, "Thất Thất, ngươi nghĩ nhiều quá, chỉ là một cây kẹo thôi." Ta không keo kiệt như vậy!

    "Hơn nữa, làm sao ta có thể vì một cây kẹo mà so đo với người khác?"

    Trà Trà bất đắc dĩ nói, suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm, "Thất Thất, thì ra trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao? Tôi không vui!"

    Thất Thất, [ không không không! Trà Trà vĩnh viễn là tốt nhất! Bất kể Trà Trà làm gì, Thất Thất cũng sẽ hỗ trợ cô vô điều kiện!]

    "Được rồi."

    Sau khi nói chuyện với Thất Thất xong, cô đã chuyển sự chú ý của mình sang Chu Kình Hoán và Ninh Phong.

    "Bài viết gì nha?"

    Có thể khiến Chu ca ca tức giận như thế này? Cô ấy rất tò mò.

    Nghe thấy giọng nói của cô, Chu Kình Hoán quay đầu nhìn cô, "Không có chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ, em cứ làm việc của mình đi."

    Giọng nói của anh theo bản năng trở nên nhẹ nhàng.

    Ninh Phong, "..."

    Các học sinh trong lớp, "..."

    Bọn họ dường như hiểu được cái gì gọi là: Không phải nam thần lạnh lùng, mà là sự ấm áp của nam thần không dành cho ngươi..

    Vừa lạnh lùng vừa hung và tàn nhẫn giáo bá, trên thực tế, sẽ có một mặt nhẹ nhàng như vậy.

    Trái tim nhỏ bé chợt nhói đau.

    Bọn họ cảm thấy rằng bọn họ có thể đã nhận được một bạo kích.
     
  10. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 109: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy.

    Trà Trà gật đầu.

    Ngay sau đó, hãy nghiêm túc nhắc nhở anh.

    "Vậy thì anh nhớ phải ôn nhu một chút."

    Chu Kình Hoán, "? Ôn nhu?"

    "Tại sao phải ôn nhu?" Anh khó hiểu và nghi hoặc hỏi.

    Bài viết này rõ ràng là do ai đó cố ý phát ra, nếu anh ta không hung hăng một chút thì làm sao có thể áp lực bọn họ phải chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình?

    "Bởi vì anh dọa đến em." Sợ tới mức em đã làm rơi hết kẹo rồi.

    Cảm giác đó đặc biệt khó chịu!

    Trà Trà nghiêm túc nhìn Chu Kình Hoán, trên mặt như có ghi: "Nếu anh lại dám hung hăng nữa, em liền, em liền cùng với anh cùng nhau hung hăng!"

    Nhìn nhau không đến mười giây, Chu Kình Hoán đã bị đánh bại.

    "Được được được, ôn nhu." Đều nghe em còn không được sao?

    Tiểu khả ái thực sự giống như một tiểu tổ tông!

    Cho dù Ninh Phong biết Chu ca rất thích Trà ca, hắn vẫn có chút sững sờ trước diễn biến trước mắt.

    Trà ca của hắn không hổ là Trà ca của hắn.

    Chỉ một lời nói, liền có thể đánh bại Chu ca.

    Này nhé, về sau hãy ôm chặt đôi chân ngắn ngủi của Trà ca.

    Nga không, chân dài!

    Trà ca chân dài!

    Trà ca soái nhất!

    Trà ca là giỏi nhất!

    Trà ca luôn là tốt nhất!

    Ai dám phản bác, hắn đánh người đó!

    Ngay sau đó.

    Mọi người sững sờ, giọng nói của Chu giáo bá quỷ dị ôn nhu, "Xin hỏi, bài viết có liên quan gì đến các người hay không? Là một trong số các người phát ra sao? Nếu bây giờ không chủ động nhận lỗi, nếu để tôi điều tra ra.. Vậy thì tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu."

    Giọng nói thật ôn nhu.

    Tuy nhiên, nếu bọn họ có thể bỏ qua tia hung dữ trong sự ôn nhu nay, có lẽ bọn họ thực sự tin rằng Chu giáo bá thật sự rất ôn nhu.

    Ngay cả Ninh Phong cũng không khỏi rùng mình, toàn thân nổi da gà.

    Chu ca, anh, anh, anh vẫn là nên nói chuyện bình thường đi!

    Này chỉ là không quen?

    Thật đáng sợ.

    Ninh Phong suy nghĩ một chút.

    Hắn quyết định đưa bài viết cho Trà ca của mình, để có thể kịp thời ngăn cản Chu ca làm ra một chuyện kinh thiên động địa.

    Trà Trà nắm chặt cây kẹo mút và nhanh chóng xem lướt qua bài viết.

    "..."

    Nguyên lai là bài viết này a?

    Cô cất lại cây kẹo vào trong túi, ngước mắt lên nhìn Chu Kình Hoán, "Chu ca ca? Chỉ là một bài viết thôi, sao lại nghiêm túc như vậy?"

    Chu Kình Hoán sửng sốt sau khi nghe lời này.

    "Trà Trà, đây không phải là bài viết bình thường đăng lên, tôi biết em đơn thuần, nhưng có một số việc nhất định phải dừng lại! Lần này nhất định phải bắt được người đứng sau đăng bài viết này!"

    Bài viết lần trước về Trà Trà, anh chỉ cho người xóa đi.

    Nhưng lần này, thật sự quá đáng.

    Những thứ ngôn ngữ ô uế cô tính công kích đó, làm sao bọn họ có thể không biết xấu hổ mà nói ra?

    Tiểu khả ái của anh ấy rất mềm mại và ngoan ngoãn như vậy, đã đắc tội ai?

    Trà Trà lắc đầu, lại gật đầu, bộ dáng rối rắm.

    Ninh Phong vẻ mặt lo lắng, "Trà ca, cô gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì?"

    Trà Trà, ".. Tiểu phong tử, anh đừng nói chuyện." Nhìn thấy anh, tôi cảm thấy chỉ số IQ ngày càng giảm.

    Ninh Phong, "..."

    Cô ta nhìn Chu Kình Hoán, giọng nói phi thường bình tĩnh, "Loại chuyện này sao không gọi cảnh sát đi? Sẽ có người xử lý, chúng ta chỉ cần thu thập chứng cứ rồi đưa người đăng bài viết xuống địa ngục.. A không đúng, tôi nói sai rồi, tống người đó vào trại giam là được!"

    Giọng nói của cô cất lên, toàn bộ lớp học chìm vào yên tĩnh đến quỷ dị.

    Chu Kình Hoán khóe miệng khẽ nhích lên, anh ấy đối với ý tưởngnày không có ý kiến gì, vì cô muốn vậy thì anh sẽ hết lòng ủng hộ!

    Ninh Phong tâm trạng hỗn loạn, "!"

    Xem ra Trà ca vẫn là người tàn nhẫn nhất.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...