Chương 90: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (18) Bấm để xem Ninh Phong nửa phút sau mới phản ứng lại. Hắn ta ngây người liếc nhìn Chu Kình Hoán đang trầm ngâm, rồi nhìn sang tiểu khả ái. "..." Được rồi, tôi hiểu rồi. Ba giây sau, Ninh Phong chạy trốn khỏi đây với tốc độ cực nhanh. Các người đang yêu đương? Nhưng kéo tôi xuống nước? Đây có phải là những gì mọi người nên làm? Một cậu bé cơ trí như tôi đương nhiên sẽ chạy mất dép! Trà Trà nhìn Ninh Phong đang phóng đi với tốc độ gần 100 mét, có chút sững sờ, "Tôi, tôi thật sự có thể đánh bại hắn! Anh phải tin tôi." Lúc này, Chu Kình Hoán cũng đã bình tĩnh lại một chút. Anh thở dài biểu tình không rõ nhìn cô. "Tại sao em muốn trở thành tiểu đệ của tôi?" Trà Trà, "..." "Ân? Lúc nãy trong nhà ăn em nói muốn đuổi tôi xuống khỏi vị trí giáo bá, cũng là nghiêm túc?" Anh nheo mắt đánh giá tiểu khả ái trước mặt này. Thanh tú, yếu đuối đáng thương, sao lại có tham vọng như vậy? Nghe thấy Chu Kình Hoán nhắc lại những gì cô đã nói ở nhà ăn lúc trước, cô đành phải gật gật đầu. Này, có phải cô ấy bại lộ quá nhanh rồi không? Làm gì ai chưa đánh vào lòng địch đã nói kế hoạch của mình cho họ biết? Thất Thất, [..] Con sói đuôi to bị biến thành kẻ địch? Xin lỗi, nó cũng rất muốn cười! Rõ ràng, Trà Trà không phải là một người hay rối rắm, chỉ cần rối rắm nhiều nhất là ba giây, cô ấy sẽ vô tâm vô phế mà quên mất. Đối với cô ấy, biết là biết. Dù sao không có gì không thể nói. Cô gật đầu và giải thích với Chu Kình Hoán một cách rất nghiêm túc, "Tôi thực sự rất nghiêm túc! Tôi nghĩ rằng việc trở thành giáo bá là rất mạnh, mọi người sẽ tránh xa ba mét khi nhìn thấy tôi, vì vậy tôi muốn trở thành tiểu đệ của anh trước và làm quen với nó.." Nói xong đến lời cuối cùng thì Trà Trà cũng có chút ngượng ngùng. Sau khi làm quen với việc này, cô sẽ tìm cách chiếm đoạt ngai vàng. Vẻ mặt của thiếu niên trở lại bình tĩnh. Giọng nói cũng bình tĩnh hơn một chút. "Làm tiểu đệ của tôi cũng không phải là không thể, nhưng.." "Nhưng sao?" Mắt Trà Trà đột nhiên sáng lên! Chắc chắn, anh ấy là một người tốt! Đồng ý thật sảng khoái! Ngay lập tức, cuộc trò chuyện của Chu Kình Hoán chuyển sang, đôi mắt đen của anh ta dường như phát ra ánh sáng xanh lục. Nó giống như một con sói với cái đuôi to ăn thịt người. "Tuy nhiên, tôi cần em đi thực tập với tôi vài ngày trước, khi thời gian thực tập kết thúc, tôi sẽ quyết định có để em làm tiểu đệ của tôi hay không." Trà Trà ngẩn người, "A? Còn phải thực tập sao?" "Đúng vậy! Vạn nhất năng lực của em không tốt, nếu đi ra ngoài dưới danh nghĩa của tôi, em có thể làm mặt mũi của tôi bị nén đi? Vì vậy, thực tập rất quan trọng, tiểu khả ái, em phải cố gắng lên a!" Chu giáo bá cười rất dịu dàng. Hoàn toàn không cảm thấy phương pháp dụ dỗ này có vấn đề. Yên tâm thoải mái bắt cóc! Trà Trà, "Được rồi." Thực hành trước. Ninh Phong có thể đứng thứ hai, đương nhiên cô cũng có thể! Ninh Phong lại bị kéo ra nói: "..." Ta thực khổ mà. Chu giáo bá, thành công dụ dỗ cô gái nhỏ, cười tươi như gió xuân. Tỏ tình hay không tỏ tình không quan trọng. Dù sao, bây giờ, người đã ở đây. Tương lai còn dài. Hắn có nhiều thời gian, chậm rãi đem người nhét vào trong mương.. Không đúng không đúng chậm rãi đem người ôm vào trong lòng. Thất Thất đã bị choáng váng bởi thói quen của con sói đuôi to. [..] Đơn giản như vậy liền đem Trà Trà của nói bắt cóc đi rồi? Trà Trà ngoan của nó lại bị sói đuôi to bắt cóc? Rất tức giận! Nhưng không sao cả, cho dù bắt cóc được cũng vô dụng, không phải cũng chỉ nhìn được mà không ăn được đây thôi. Hừ hừ, Trà của ta là của ta, con sói đuôi to xấu xa! Về sau cũng có thể có thể làm theo sói đuôi to! Thất Thất tràn đầy tự tin. Giống như Chu giáo bá tự tin chờ Trà Trà tỏ tình với mình
Chương 91: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (19) Bấm để xem Sự kiện ở nhà ăn nháo lớn đến mức như vậy, tự nhiên sẽ có người đưa lên diễn đàn của trường. Nhiều người đồn đoán về mối quan hệ giữa Chu giáo bá và cô gái mới chuyển đến. Tin đồn đoán về bài viết đột nhiên biến mất.. Mộng bức. Một nhóm người đang rất bối rối. Sau đó lại cân nhắc, có thể là có ai đó đã nhúng tay vào. Bởi vì không chỉ có bài đăng đó đã mất. Ngay cả bài đăng trước đó nói rằng Bạch Trà từ chối Ninh Phong và Chu giáo bá nhường chỗ cho cô, cũng đã biến mất. Kết quả là, thân thế của Bạch Trà một lần nữa bị gán cho một vài cái mác: Thần bí, bối cảnh cường đại, hơn nữa cùng Chu giáo bá có quen biết.. Những người trước đây không tin việc này, chỉ cảm thấy mặt mình đau đến lợi hại! Đối với mối quan hệ giữa Bạch Trà và giáo bá, nó cũng đã trở thành một vấn đề thảo luận riêng. Rốt cuộc, thì không ai dám thảo luận công khai. Này, ngay cả ăn dưa ngày nay cũng có rủi ro. Nếu vô tình chọc giận giáo bá hậu quả không thể chịu nổi. Học sinh lớp 10 gần đây rất không vui. Mọi người thường hỏi họ mối quan hệ giữa Bạch Trà và giáo bá là gì. Bọn họ trả lời: Mối quan hệ giữa đại ca và tiểu đệ. Tuy nhiên, không ai tin bọn họ. Những người ăn dưa bở nói: Nếu bạn nói họ đang yêu, tôi rất sẵn lòng tin! Nhưng đại ca và tiểu đệ? Đang lừa quỷ sao? Ai sẽ tin điều này? Học sinh lớp 10, "..." Thật sự là ủy khuất. Vì họ đã thực sự nhìn thấy tận mắt! Hơn nữa Bạch Trà tiểu khả ái đã nói sự thật với họ. Nhưng là bọn họ không có video hay ghi âm. Lại một buổi sáng tươi đẹp, sau khi tan học, Trà Trà ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, cố gắng làm cho mọi người thấy là cô ấy với Chu Kình Hoán quan hệ thật tốt! Cô nhẹ nhàng hô lên, "Chu ca ca? Chúng ta buổi trưa ăn cái gì?" Chu ca cười, cảm thấy rất vui, "Chu ca ca đưa em đi ra ngoài ăn cơm, mấy ngày nay nhà gần như chán ăn rồi phải không?" "Được rồi, đều nghe lời Chu ca ca!" Ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời. Jpg Chu giáo bá bị Trà Trà một tiếng Chu ca ca hai tiếng Chu ca ca tâm tình vui sướng như gió xuân. Tiểu khả ái ngốc nghếch một chút cũng có chỗ có lợi. Yêu cầu cô ấy gọi Chu ca ca, cô ấy liền sẽ gọi Chu ca ca! Ngoan cực kỳ! Ninh Phong theo dõi toàn bộ quá trình, "Chu ca ca, còn tôi thì sao?" Tôi có thể đi ăn cùng anh không? Chu giáo bá lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngươi kêu cái gì? Chu ca ca của ngươi là ai?" Chu ca ca chỉ có thể để tiểu khả ái nhà anh gọi. Không ai khác được phép gọi lên! Ninh Phong, "..." Dụ dỗ bắt cóc tiểu khả ái, còn chưa có tính. Quay đầu lại, ngay cả hung đệ cũng không cần nữa? Lương tâm đâu rồi? Hắn ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, đau lòng. "Những năm này, ta theo ngươi sinh tử, mưa mặc mưa gió mặc gió, tận tâm tận lực, công lao vô ngại, hiện tại ngươi đối với ta thật sự là làm như vậy, ngươi.. ngươi.." "Ngươi đủ rồi!" Chu Kình Hoán ngẩn người nhìn Ninh Phong, "Ngươi những thứ đó có từng tồn tại quá sao?" Còn vào sinh ra tử? Tận tâm? Mặt mũi đâu? Tại sao anh lại không biết Ninh Phong thật ra là diễn tinh? Ninh Phong, "..." Không thể nói nữa! Tạm biệt! Anh còn không phải là có tiểu khả ái? Có gì đặc biệt hơn người? Sao này tôi cũng sẽ tìm thấy một người, mỗi ngày đều biểu diễn ân ái! Hắn tức giận quay đầu bỏ đi. Trà Trà nhìn bóng dáng đó, trong lòng nhẹ nhõm nói: "Ninh ca ca, mặc dù anh bây giờ đã thất sủng, nhưng anh cũng phải nghĩ thoáng một chút." Ai, nếu không phải tại cô ấy, Ninh ca ca có thể sẽ không thất sủng nhanh như vậy. Ninh Phong dưới chân lảo đảo một cái suýt chút ngã nhào, "!"
Chương 92: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (20) Bấm để xem Ninh Phong yên lặng quay đầu lại. Mẹ nó, thất sủng! Thất sủng là được sử dụng như thế này sao? Còn có.. Ninh ca ca? Cô cô cô, đây là muốn mạng của Ninh ca ca a! Ninh Phong vô tội nhìn Chu ca của mình, "Tôi thật sự không phải là Ninh ca ca của cô ấy!" Tôi vô tội, tôi muốn khóc! Chu Kình Hoán môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trên mặt được viết hoa ta đây không vui, "..." Mùi dấm chua nồng nặc phảng phất trong không khí thật làm người ta đau đầu. Không dừng ở đó. Trà Trà ở bên cạnh bổ sung thêm một câu. Mềm mại thanh âm phá lệ nghiêm túc, "Ninh ca ca, đừng lo lắng, em sẽ chăm chỉ đi theo Chu ca ca học hỏi và cố gắng sớm giúp Chu ca ca chia sẽ giải quyết vấn đề! Anh phải tin em, chỉ số IQ của em rất cao, hơn nữa em thật sự có thể đánh, một mình em, có thể, có thể.." Trà Trà sững người một lúc, rũ mắt xuống xoa xoa các ngón tay. Ngay lập tức, tràn đầy tự tin tiếp tục nói, "Một mình em, có thể đánh rất nhiều người như Ninh ca ca!" Ninh Phong, "..." Tôi thật sự không muốn biết một mình cô có thể chứa đánh được bao nhiêu người như tôi. Ngay cả khi bạn muốn thế chỗ của tôi, tôi cũng không quan tâm. Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đừng có một tiếng Ninh ca ca hai tiếng Ninh ca ca có được hay không? Cô không thấy Chu ca sắc mặt tối đến muốn giết người sao? Vẻ mặt khổ sở, hắn lặng lẽ lùi lại, lùi sắp đến cửa, hắn vừa khóc vừa nói: "Chị dâu, làm ơn buông tha tôi đi! Tôi, tôi, tôi thật sự chưa từng đắc tội chị a! Tôi vẫn muốn sống tốt." Trà Trà, "?" Với vẻ mặt mộng bức. "Chu ca, em còn có chuyện phải làm, em đi trước đi! Chúc hai người trăm năm dài lâu bên nhau!" Bỏ những lời này, hắn chạy như bay rời đi. Nhị ca, cái ghế này, xin lỗi, hắn ta không muốn nó! Hắn chỉ muốn sống tốt. Trà Trà nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi, có chút sững sờ. "Em nói gì sai sao?" Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút mất mát. Ninh Phong có vẻ rất sợ hãi? Ah? Bởi vì cô ấy sẽ giành lấy vị trí nhị ca của anh ta? Ai, hay là khi cô đuổi Chu ca ca xuống và chiếm được vị trí, cô sẽ trả lại vị trí nhị ca cho Ninh Phong? Rốt cuộc, cô cảm thấy vị trí nhị ca này rất thích hợp với Ninh Phong. Chu Kình Hoán nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, rốt cuộc cũng không nói ra được lời khó chịu nào, anh giơ tay sờ lên đầu nhỏ của cô, "Về sau em không được phép gọi người khác là ca ca, em chỉ có thể gọi anh, cô hiểu không?" Cô gái nhỏ nhướng mắt nhìn Chu Kình Hoán, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. "Tại sao nha?" "..." Anh sẽ ghen! Gọi người khác là ca ca với một giọng mềm mại như vậy? Muốn chọc giận anh sao? Nhưng điều này không thể nói, anh ấy chuyển sang phương pháp khác. Chu giáo bá hung ba ba nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, "Từ đâu ra nhiều tại sao như vậy? Nếu không nghe lời, em đừng làm tiểu đệ của tôi!" Trà Trà cúi đầu cắn cắn khóe môi, tay xoa xoa góc áo, "Được rồi." Giọng nói mềm mại tràn đầy ủy khuất. Chu Kình Hoán, "..." Mẹ nó anh thực sự thua ở trên tay cô! Cảm xúc của anh lập tức thay đổi. Anh bất đắc dĩ thở dài, "Chúng ta đi ăn thôi." Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đầy sao, "Được rồi! Em, em muốn món sườn xào chua ngọt." "Ừ." "Em, em còn muốn cá chua ngọt." "Có thể." "Em, em còn muốn ăn bắp cải chua cay." ".. Cũng có thể" "Em com muốn ăn chua.." "Không! Em không muốn!" Chu Kình Hoán buồn bực. Tiểu ngốc nghếch này là cố ý sao? Một đống chua? Ngại anh ăn dấm còn chưa đủ nhiều sao? Trà Trà, "Được rồi, vậy thì không gọi nữa." Chu Kình Hoán nhìn bộ dạng của cô, vừa tức giận vừa đau lòng, đôi mắt ngấn nước thật mẹ nó muốn mệnh. "Gọi gọi gọi, em quyết định là được!" Không phải chỉ là dấm chua thôi sao? Không có gì khác hơn là ăn nhiều và ăn ít! Chỉ cần cô vui, anh có thể ăn bao nhiêu đều được.
Chương 93: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (21) Bấm để xem Gần đây, có một tin đồn như vậy giữa những thiếu niên bất lương trên đường phố bên ngoài Nhất Trung. Người ta đồn rằng tiểu đệ mới thu nhận của giáo bá là một cô bé rất xinh đẹp. Nhiều người tò mò muốn chết. Phải biết rằng, Chu giáo bá không phải là người tuỳ tiện nhận tiểu đệ. Hơn nữa, lại còn là một cô gái nhỏ? Này, tin đồn chắc chắn là giả. Ai, bây giờ những tin đồn không đáng tin chút nào lại có thể phát tán khắp nơi? Nó thực sự gây khó chịu. Ai mà không biết rằng thứ mà Chu giáo bá ghét nhất chính là cô gái nhỏ hay khóc? Cho tới hôm nay. Một đám người nhìn thấy một cô gái nhỏ đi theo Chu giáo bá. Hai người bước ra từ một nhà hàng tình yêu. Bọn họ đã bị sốc. Tiểu đệ được đồn đại có thể là giả. Nhưng.. Chu giáo bá chắc chắn có một mối quan hệ phức tạp với cô gái nhỏ khiến người tò mò. Nếu không, tại sao lại đến nhà hàng của các cặp đôi để ăn cơm? Có người đánh bạo tới gần anh, "Chu ca? Thật trùng hợp? Đến đây ăn cơm?" Chu giáo bá liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Ân." Thấy Chu ca tâm trạng tốt, người nọ lại hỏi. "Xin hỏi vị này, là chị dâu sao?" Không đợi Chu Kình Hoán mở miệng nói. Trà Trà ho khan một tiếng, sắc mặt lạnh lùng tiến lên một bước, giống như bộ dáng của Chu giáo bá, tràn đầy khí thế, "Không phải! Ta là tiểu đệ mới thu nhận của Chu ca ca! Ngươi nhìn thấy ta thì gọi ta Trà ca, không được gọi cái khác!" "Phốc.." "..." Trà ca? Này tiểu khả ái là từ nơi nào tới? Chu Kình Hoán khóe miệng giật giật, "!" Em cái tiểu ngốc nghếch này! Anh duỗi tay ấn huyệt thái dương, gần như không kìm nén được cảm xúc phức tạp. Người nọ rõ ràng cũng bị kinh ngạc một phen. Ngốc ngốc nhìn về phía Chu Kình Hoán. Chu giáo bá, "..." Trà ca? Tại sao không nói là Trà tỷ? Cô ấy có thể có sự hiểu lầm về giới tính của mình. Chu Kình Hoán phải mất một thời gian dài để bình tĩnh lại, lấy một cái nhìn sâu sắc vào người đang mong chờ, và sau đó quay đầu lại nhìn về người nọ, "Có nghe rõ không? Về sau gọi là Trà ca." Người nọ, ".. Được, được a." Mấy người đi theo phía sau, "Được." Chuyên mục, trợn mắt há hốc mồm! Bây giờ có Trà ca rồi Ninh ca thì sao? Ninh ca có bị thất sủng không? Ninh Phong đang ăn đột nhiên hắt xì một cái, "..." Tổng luôn có cảm giác hắn lại là nằm không cũng trúng đạn. Thảm hề hề! Chu Kình Hoán sợ tiểu ngốc nghếch nhà mình.. Không đúng là tiểu khả ái. Tiểu khả ái nhà anh! Anh ấy không thể nói cô ngốc. Vạn nhất về sau anh ấy càng nói càng ngốc thì làm sao bây giờ? Sợ tiểu khả ái lại nói ra điều gì kinh ngạc, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay của Bạch Trà, nhanh chóng rời khỏi con phố này. Anh quyết định lần sau đổi phố ăn. Tại thời điểm này. Trà Trà đặc biệt nghe lời, để cho Chu giáo bá kéo cô, đôi mắt đẹp tràn đầy vui sướng. "Thất Thất, tôi đã bước ra bước đầu tiên a!" Về sau liền có người gọi cô là Trà ca! Thất Thất. [! Trà ca thật lợi hại!] Lại là một ngày làm việc chăm chỉ để trở thành giáo bá! Chu Kình Hoán nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô gái nhỏ, trong lòng đột nhiên cảm thấy sau này nếu có thêm vài chuyến đi tới con phố này nữa, xem ra cũng có thể? Rốt cuộc, một tiếng Trà ca có thể khiến cô gái nhỏ cảm thấy vui vẻ đến vậy. Tuy không biết mạch não của cô ấy là cái quái gì nhưng cô ấy đáng yêu như vậy, đều có lý, có lý! Sau ngày này. Trong nhóm thanh thiếu niên vô đạo đức bên ngoài Trường Nhất Trung, có một tin đồn khác. Ninh Phong bên cạnh giáo bá đã thất sủng! Ninh ca đã bị thay thế bởi Trà ca. Điều đó có nghĩa là Chu Kình Hoán có thể không còn bảo vệ anh ta trong tương lai. Nói một cách khác: Nếu bạn có thù oán với Ninh Phong, nếu thấy Ninh Phong không vừa mắt, bạn có thể lợi dụng việc này để tấn công Ninh Phong. Ninh Phong biết mình bị thất sủng: "?" Ta thảm như vậy sao?
Chương 94: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (22) Bấm để xem Ninh Phong thất sủng ngày thứ hai. Nghênh đón một nhóm đối thủ một mất một còn đầu tiên. Khi hắn nhìn đến bốn năm thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt vây quanh hắn. Hắn trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt. Đây là một nhóm năm người. Hắn sợ rằng mình không thể đánh bại bọn họ. Ninh Phong nhìn chằm chằm vào sau lưng mấy người kia, "..." Hắn luôn cảm thấy phía sau bọn họ vẫn có người. Người thiếu niên dẫn đầu huýt sáo với Ninh Phong với thái độ không kiên nể, "Chậc chậc, sao hôm nay ngươi không ở cùng Chu ca của mình? Nghe nói anh ta không cần ngươi nữa?" Ninh Phong phi một ngụm, "Vớ vẩn! Chu ca của tôi mặc kệ như thế nào vẫn là Chu ca của tôi!" Mặc dù bây giờ anh ấy đã có tiểu khả ái, nhưng anh ấy thực sự không phải không cần tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn là người anh em thân thiết nhất của Chu ca! "Chu ca của anh đúng là Chu ca của anh, nhưng nếu Chu ca không nhận thừa anh, thì đó là một vấn đề khác." Ninh Phong, "Ngươi Mẹ nó.." Nửa câu tiếp theo đột ngột dừng lại. Anh ta thấy một số người khác đang dần dần tiến lại gần anh ta. Ninh Phong, "!" Tôi mẹ nó mỗi ngày ăn cẩu lương còn chưa tính. Không ngờ đến bây giờ vẫn phải bị đánh? Chu ca, Chu ca, em thực sự không muốn anh nữa. Trọng sắc quên bạn. Phía trước có sói phía sau có hổ, cho dù hắn có chạy nhanh đến đâu cũng không tìm được đường thoát! Anh thầm nói trong lòng: Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch. Những người này trước kia đang thu tiền bảo kê gần trường bị anh gặp được, nên anh đã đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân. Sau đó.. Ân, trước đây anh ta chưa đánh qua những người này, đã dũng cảm bị thương. Sau đó, Chu ca đã cầm một thanh gỗ và đưa những người này vào bệnh viện. Vì vậy lần kết thù đó đã kết thúc như vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cùng lắm là đánh một trận, dù sao Chu ca của hắn sau này sẽ đến báo thù cho hắn. Chỉ là hiện tại, làm sao thoát khỏi tay những người này mới là vấn đề. "Cần giúp đỡ không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Ninh Phong sửng sốt một chút, theo sau giọng nói kinh ngạc nhìn sang. "?" Tại sao Tiểu khả ái lại ở đây? Hắn theo bản năng quét qua một vòng, khiếp sợ.. Chu ca không ở đây? "Ngươi là ai, ta không biết ngươi!" Ninh Phong vội vàng phủi sạch quan hệ, liều mạng nháy mắt với cô. Anh ta bị thương thì không sao, chị dâu nhà anh, mềm mại yếu đuối, tay chân nhỏ nhắn, không thể để cô ấy bị thương được. Trà Trà nghiêng đầu nhìn anh, trên tay vẫn cầm ly trà sữa. Chậc chậc, Ninh Phong đã trở nên không đáng yêu. Cư nhiên nói rằng không biết cô ấy? Trà Trà tiến lên hai bước, giọng điệu đầy bất mãn, "Ta là Trà ca của ngươi!" Xem ra sau này nhất định phải hảo hào giáo dục, giáo dục. Để Ninh Phong giống như đám người đó, khi nhìn thấy cô ấy, nhất định phải gọi Trà ca! Ninh Phong, "..." Tổ tổng của tôi ơi. Đừng có xưng Trà ca nữa! Thấy ở đây không đủ nguy hiểm sao? Nhìn Trà ca đang đi về phía mình, Ninh Phong suýt chút nữa đã khóc vì sợ hãi. "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng qua!" Trà Trà, "Ta ta ta ta ta liền tới đây!" Ninh Phong, "..." Tiểu khả ái thật là đáng yêu. Nhưng mẹ nó.. Có chút ngốc. Những thiếu niên vay quanh Ninh Phong nhìn thấy cô gái nhỏ xông vào, mấy người đưa mắt nhìn nhau. Ah. Gọi là cái gì? Trà ca. Ân? Trà ca? Vậy, Tiểu đệ mới thu nhận của Chu Kình Hoán là một cô gái? Vài người nhìn nhau và đột nhiên trở nên hứng thú. Cô bé trông thật tinh tế và xinh đẹp, không chỉ dễ thương mà còn rất ngọt ngào. "Ninh Phong, cô ấy không phải là tân binh của Chu Kình Hoán sao?" Vẻ mặt Ninh Phong trở nên lạnh lùng, anh kêu lên: "Lăn!" "Ồ, thảo nào Chu Kình Hoán không cần ngươi, nguyên lai la bị cô gái nhỏ làm mờ mắt" "Chậc chậc, Trà ca, phải không? Nào, chúng ta chơi chơi?"
Chương 95: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (23) Bấm để xem Những thiếu niên đó rõ ràng đã chuyển sự chú ý của bọn họ sang Bạch Trà. Khi đó, đối với bọn họ, Ninh Phong là người thừa. Người dẫn đầu nhìn về phía Bạch Trà cười tủm tỉm, ánh mắt không kiên nể trên dưới đánh giá. Phải có điều gì đó đặc biệt ở cô gái nhỏ mà Chu Kình Hoán có thể coi trọng. Chỉ nhìn khuôn mặt này thôi, tôi đã cảm thấy rất thanh tú và xinh đẹp. Tâm địa xấu xa chợt trào dâng trong lòng. Trước khi Trà Trà nói bất cứ điều gì, Thất Thất đã rất tức giận, [ ah ah ah! Giết nó! Đánh anh ta cho đến khi anh ta không thể đứng dậy!] Trà Trà, "Ngoan, bình tĩnh." Chúng ta nên là một cậu bé ngoan, hiểu lễ phép. Cầm ly trà sữa, cô bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên. Ninh Phong ở bên cạnh lo lắng quá, ghé vào tai Trà Trà thì thào nói: "Đợi lát nữa tôi bắt đầu động thủ với bọn họ, cô nên rời đi trước." Trà Trà quay đầu lại nhìn Ninh Phong với ánh mắt rối rắm. Cô nhai một viên trân châu, mơ hồ trả lời anh, "Ninh.." Nga, không thể gọi Ninh ca ca. "Tiểu Ninh Tử, tôi đến đây để cứu anh!" Thân là Trà ca của Tiểu Ninh Tử, cô ấy phải xông lên vào thời điểm quan trọng! Ninh Phong đột nhiên im lặng, "Ngươi, ngươi có thể gọi ta là Ninh Phong." Tiểu Ninh Tử tình huống như thế nào? Ah phi, có phải là lúc để thảo luận về điều này? "Này, chị dâu, ở đây rất nguy hiểm phải không" Uống xong trà sữa, bảo đảm sạch sẽ hoàn toàn, cô đặt cốc giấy vào tay Ninh Phong, ánh mắt dịu dàng ngắt lời anh. "Này, Tiểu Phong Tử, tìm thùng rác vứt đi, Trà ca dạy bọn họ cách làm người!" Mấy thiếu niên nghe điều này, thì ha ha cười to. "Chỉ là ngươi? Dạy chúng ta làm người sao? Trước tiên để chúng ta dạy ngươi cách phục vụ." "Ngươi thật phiền phức!" Trà Trà lại cầm lấy ly trà sữa từ Ninh Phong đang hoảng sợ, hướng về phía người nọ trực tiếp ném qua. Tất cả những lời tiếp theo của người đó đã bị chặn lại. Ngay lập tức, người no hét lên một tiếng chói tai. "A______đau quá!" Hắn kinh hãi sờ sờ trán, máu tươi dính dính tay, mùi máu tanh nồng nặc bắt đầu lan ra giữa mũi. Ba giây sau, hắn dữ tợn hét lên, "Đánh! Hung hăng đánh cho ta!" Hắn cư nhiên bị một cô gái nhỏ đập ra máu? Chết tiệt? Liệu anh ta về sau còn ra ngoài lăn lộn? Những người này dù sao cũng gọi hắn là lão đại, hắn không biết xấu hổ sao? Ninh Phong trợn mắt há hốc mồm cân nhắc chị dâu nhà anh sức lực có bao nhiêu đại, ly trà sữa này có phải là làm bằng sắt không? Anh chưa kịp phản ứng thì đã thấy chị dâu mềm nhũn, dùng tay ném một cái. Trong vòng chưa đầy một phút, số ít người đã ngã xuống đất và kêu la đau đớn. Ninh Phong, "!" Mờ mịt, mộng bức! Anh đưa tay ra dụi mắt, ôi là thật. Ân? Anh đưa tay ra và tự nhéo mình một lần nữa. Nga, có chút đau. Đau! Chị dâu của tôi thật lợi hại! Ninh Phong nhìn chằm chằm cô chị dâu trước mặt với hai mắt tỏa sáng, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả Chu ca! Trà ca! Trà Trà dường như đã cảm nhận được điều gì đó, liền yêu thương nhìn lại Ninh Phong, "Tiểu Phong Tử, ta có soái không?" Tiểu điên tử, "..." Đây là một.. Cái tên rất hay! Trà ca đặt biệt danh chính là không giống nhau! Ninh tiểu điên tử điên cuồng gật đầu, "Soái! Soái!" "Vậy thì, tôi cũng với Chu ca, ai soái hơn?" Trà Trà nhìn anh ta đầy mong đợi. Ninh Phong, "Vậy thì cần phải nói sao? Đương nhiên, Trà ca là soái nhất!" Đặc biệt như vậy, ai có thể chịu được, bị ánh mắt ngấn nước của chị dâu nhỏ nhìn chằm chằm?
Chương 96: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (24) Bấm để xem Trà Trà hài lòng gật đầu. Đôi mắt nhìn Ninh Phong tràn đầy vui sướng, thiếu niên ngươi mắt nhìn không tồi. "Tôi cũng nghĩ tôi tốt hơn Chu ca ca!" Nhưng tôi không thể nói thẳng. Sẽ thật tệ nếu nó đánh vào lòng tự tin của Chu ca ca. Rốt cuộc, Chu ca dường như không có khuyết điểm nào ngoại trừ đòi hỏi nhiều một chút, tính tình xấu một chút, lộ ra vẻ mặt, không thích ăn đồ chua. Chao ôi, Chu ca trông khá ổn, vì vậy chúng ta hãy dành thời gian cho anh ấy. Trà Trà buồn bã nghĩ. Đây thực sự là một vấn đề cần có thời gian để giải quyết. Nếu có đánh nhau thì sao? Không, cô ấy phải kìm lại! Không thể đánh bại Chu ca ca! Cô kiên quyết quay đầu lại, sau đó, ánh mắt quét qua vài người trên mặt đất không vui. "Hiện tại có biết ai dạy các ngươi làm người không?" Còn muốn dạy cô sao? Hừ! Tin hay không tôi đem Thất Thất ra đánh chết các ngươi! Thất Thất tràn đầy tự tin, [ tôi nhất định có thể đánh chết bọn chúng!] Chẳng mấy chốc lại là một trận ưu thương, [ Nhưng là tôi bò ra không được..] Trà Trà, "Được rồi, ngươi, hiện tại đừng nói nữa." Cô sợ mình không nhịn được nói Thất Thất ngốc. Vài thiếu niên nằm trên mặt đất, nhìn cô gái nhỏ thập phần ngoan ngoãn kia, trong lòng tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi. Ngươi mẹ nó, có thực sự là một cô gái nhỏ? Vì sao động tác đánh người còn tàn nhẫn hơn cả Chu Kình Hoán? Cô gái nhỏ dễ thương này ở đâu? Đây rõ ràng là một tiểu ác ma, hãy nghe những gì cô ấy nói! Rất tức giận. "..." Nhưng có thể làm được cái gì? Cái nắm tay nhỏ bé của cô gái nhỏ giả vờ vô tình vẫy vẫy trước mặt bọn họ, vài người sợ tới mức rùng mình một cái. "Cô cô cô dạy chúng tôi làm người.." Được rồi, co được dãn được mới là đại trượng phu! Ngay khi lão đại nói, số ít người còn lại lập tức làm theo. Không nghe thấy thứ mình muốn nghe, Trà Trà không hài lòng cho lắm. Cô chỉ vào góc tường, "Các người, đứng dậy ngồi xổm ở đằng kia!" Mấy người, "..." "Mau lên! Không nghe thấy lời của Trà ca sao?" Ninh Phong cười hả hê nhìn chằm chằm vào bọn họ, đáy mắt tràn đầy tuỳ ý. Mắt thấy mấy người đó đang thành thành thật thật ngồi xổm. Tâm trạng của Ninh Phong rất tốt. "Này, không muốn đánh tôi sao? Có bản lĩnh thì đến đây đánh tôi a!" Hôm nay Trà ca đáng yêu nhà anh ta, tại tuyến dạy cách làm người! Trà Trà muốn kêu Ninh Phong đừng tự cao tự đại, nhưng cô quay đầu nghĩ, như thể người này chính là người đứng vị trí nhị ca mà cô đã chọn. Vị trí nhị ca, chỉ cần phụ trách mặt tiền. Chiến đấu hay gì đó, để cô đến! Nhìn thấy anh ta hạnh phúc như vậy, cô sẽ không nói gì nữa! Chỉ cần làm quen với nó trước! Vì vậy Trà Trà dùng ánh mắt từ ái nhìn Ninh Phong đang khoe khoang. Vẻ mặt của những người bị giáo huấn kia đều tái nhợt, nhưng không ai dám nói thêm gì nữa, rốt cuộc tiểu ác ma vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Có độc! Sao lại nhẫn tâm như vậy, xứng với vẻ ngoài mềm mại, ngoan hiền của cô? Quá dối trá! Khóc lớn, bọn họ quá thảm. Ninh Phong không dừng lại cho đến khi một giọng nói không vui vang lên. "Trà Trà!" Ninh Phong nghiêng đầu nhìn, "Chu ca?" Tại sao anh ấy lại ở đây? Chu Kình Hoán sắc mặt lạnh lùng đi đến trước mặt mấy người, trên mặt dị thường đỏ bừng, đầu tóc rối bù một chút, anh ta bình ổn lại hơi thở của mình. Đôi mắt tràn đầy giận dữ nhìn Trà Trà. "Tại sao em đến đây để không nói với tôi một tiếng?" Em có biết tôi đang sợ hãi như thế nào không? Cô muốn ăn kẹo mút có nhiều hương vị khác nhau nên anh đã đi mua. Không ngờ sau khi mua kẹo xong, cô gái nhỏ trong nháy mắt biến mất, anh lo lắng đến mức quay đi quay lại mấy lần. Tuy rằng biết cô ấy lớn như vậy, không có nguy hiểm, nhưng là hắn vẫn sợ hãi! Cảm giác đó kích thích trái tim anh dữ dội. Nó gần như khiến anh khó thở.
Chương 97: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (25) Bấm để xem Nghe được Chu Kình Hoán nói như vậy, Trà Trà cảm thấy chột dạ không thể giải thích được. Đôi mắt đẹp của cô ấy lấp lánh. Chính là không dám nhìn thẳng Chu Kình Hoán. Cô ấy sủng ái cầm trà sữa, Thất Thất đột nhiên nhắc nhở cô ấy rằng Ninh Phong đang gặp nguy hiểm. Vì vậy.. Vì để thể hiện uy phong của Trà ca cho người khác thấy, cô đã chạy đến để cứu Ninh Phong. Về phần Chu Kình Hoán, người đang mua kẹo mút. Nga, cô ấy lúc đó kích động đến mức quên mất người ở chỗ đó. Lúc này, đối mặt với Chu Kình Hoán, đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển a chuyển, trong đầu chợt lóe lên. Cô chăm chú nhìn Chu Kình Hoán, bước từng bước nhỏ đi tới đứng trước mặt anh ấy, sau đó dùng móng vuốt trắng nõn của mình kéo kéo góc ào của anh, "Chu ca ca, đừng tức giận có được không?" Chu giáo bá đang tức giận đến đau ngực, ngay lập tức tước vũ khí đầu hàng. Tức giận cũng được không vui cũng được. Chỉ cần cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào kêu một tiếng Chu ca ca. Anh ấy còn có thể nói cái gì nữa? Nếu anh ấy tức giận, anh ấy có còn là người không? Không thể tức giận với tiểu khả ái. Sau đó Chu Tiểu Bạch nhìn Ninh Phong với vẻ mặt lạnh lùng. Ninh Phong kinh ngạc một chút, phản ứng nhanh, hắn tới trên tường chỉ vào vài người còn đang ngồi xổm, "Chu ca, bọn họ muốn đánh ta, cũng may nhờ có Trà ca đã đến kịp đem bọn hắn đánh ngã!" Ta ta ta ta, ta là nạn nhân, chính là không phải việc của ta! Chu Kình Hoán hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là một đại nam nhân còn không biết xấu hổ chờ một cô gái nhỏ cứu ngươi? Ngươi không cần mặt mũi sao?" Ninh Phong, "..." Kỳ thật ta thực xấu hổ. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy năng lực của chị dâu tôi. Tôi không nghĩ có vấn đề gì với một chục hay một trăm. Nhưng anh ta không dám nói ra điều này. Lại không nghĩ, Trà Trà lớn tiếng giải thích: "Nga, Chu ca ca anh đừng mắng anh ấy, tiểu phong tử là người đảm đương mặt ngoài, trí lực và năng lực không quan trọng, anh ấy chỉ cần bán mặt thôi, không sao đâu! Chúng ta không cần đòi hỏi quá nhiều." Ninh Phong vẻ mặt khó coi nhìn Trà Trà. "..." Trà ca, cô thật sự có thể nói chuyện! Cái gì mà trí lực và năng lực không quan trọng? Ngay sau đó, Chu Kình Hoán lại cắm một con dao, "Ân, cũng có lý." Ninh Phong, "!" Tôi cảm thấy rằng các người đang bắt nạt tôi, và tôi có một số bằng chứng! Nhưng tôi thực sự không thể đánh bại hai người này, quên đi, cứ giả vờ như không nghe thấy! Nói đến đây, Chu Kình Hoán thật sự không ngờ những người này lại can đảm đến mức dám cản đường Ninh Phong? Anh chợt nghĩ đến những tin đồn mới nhất. Này, những tin đồn lộn xộn đó khi nghe được đều biết là giả, não bọn họ thật tồi tệ khi nghĩ rằng anh ta cũng Ninh Phong nháo đến cạnh mặt? Thiếu niên cầm đầu run rẩy hô lên một tiếng, "Chu ca." Tổng cảm thấy rằng trong tương lai, Chu Kình Hoán sẽ đi ngang qua đây! Chính anh ta đã lợi hại như vậy, lại từ đâu ra một tiểu ác ma ra ta lưu loát dứt khoát.. Thật là đáng sợ! Ánh mắt Chu Kình Hoán tràn đầy sát khí, hoàn toàn khác với khi anh đối mặt với Trà Trà. "Đừng gọi tôi như vậy, tôi không nhận nổi. Thừa dịp tôi không có ở đây, liền xuống tay với Ninh Phong? Là lần trước ta đánh còn quá nhẹ sao?" "Không, không, không! Không phải, hiểu lầm hiểu lầm a!" "Đúng, đúng, đều là hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn cùng Ninh ca nói chuyện nhân sinh." "..." Ninh Phong trợn mắt, "Lăn!" Nói chuyện nhân sinh? Ai mẹ nó cầm cây gậy nói chuyện nhân sinh? Đột nhiên, Trà Trà nhìn về phía cách đó không xa với vẻ mặt kỳ quái, cô hét lên: "Các người tại sao không qua đây?" Chu Kình Hoán cùng Ninh Phong theo bản năng nhìn theo hướng Trà Trà đang nhìn, sau đó bọn họ nhìn thấy cách đó không xa có vài vị thiếu niên. Trong số đó, mái đầu nhuộm một màu xanh lá cây, đặc biệt nổi bật. Hai mắt Ninh Phong nheo lại, "Chu ca, bọn họ đều là cùng một nhóm!" Trà Trà mỉm cười nhìn mấy người đi qua, nghiêm túc phản bác Ninh Phong, "Tiểu Phong Tử, đừng nói như vậy, những người này là người tốt, lần trước đã cho tôi rất nhiều tiền nha!"
Chương 98: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (26) Bấm để xem Khi mấy người nhìn thấy cô gái cười vô hại, họ gần như khóc ngay tại chỗ. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, họ định chạy thật nhanh. Không nghĩ đến. Đôi mắt của cô gái nhỏ quá sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái bọn họ đã bị phát hiện. Trong trường hợp này, bọn họ không thể chạy, vì vậy bọn họ phải cắn răng bước qua. Ngay sau đó, lại nghe thấy những lời lanh lảnh của cô gái nhỏ. "..." Người tốt? Chúng ta từ khi nào trở thành người tốt? Ánh mắt Ninh Phong quét qua quét lại những người đó, sau đó liền nghĩ đến những lời mà Trà ca vừa nói. Dường như có điều gì đó thoáng qua trong đầu anh ta. Đột nhiên, mắt anh ta sáng lên. "Trà ca? Cô là cô gái nhỏ đêm hôm đó ở ngõ hẻm cướp.. Vì dân trừ hại sao?" Ninh Phong người này, về khát vọng sinh tồn đặc biệt thông minh. Biết nói những lời nào dễ nghe, những lời nào đắc tội người khác. Khi nghe điều này, khuôn mặt Trà Trà ngay lập tức lộ ra vẻ tự hào. "Ở trong mắt anh, tôi hóa ra là người vì dân trừ hại là người tốt? Tiểu Phong Tử, anh thật sự rất có mắt nhìn!" Ninh Phong thật không dễ dàng mới được khen ngợi một lần. Mặc dù anh và Chu ca vào đêm hôm đó không nhìn thấy mặt, nhưng bọn họ có thể biết được điều gì đã xảy ra bằng thính giác của mình. Một số thiếu niên vô lương tâm không những bị đền tiền mà còn phải bỏ tiền ra để trị thương, đây đúng là mất cả chì lẫn chài. Bị giáo huấn một bài học, hơn nữa tiền trong túi đều bị lấy hết. Này, loại chuyện này, anh ấy chỉ muốn nói rằng đã làm rất tốt. Giờ đây, anh đã biết cô gái nhỏ không phải ai khác mà chính là Trà ca của anh. Vào lúc này, sự ngưỡng mộ của anh dành cho Trà ca không ngừng như dòng sông dâng trào! "Trà ca, cô là nữ thần của tôi!" "Trà ca, cô thật soái!" "..." Chu Kình Hoán xoa xoa mí tâm, vẻ lạnh lùng trên gương mặt gần như có thể chết cóng, anh đá thẳng vào chân của Ninh Phong, "Câm miệng!" Kêu la cái gì? Đó là chị dâu của ngươi! Ninh Phong đau buồn nhìn Chu ca, rồi nhìn Trà ca của anh. Chu ca, em xin lỗi. Tôi chọn Trà ca. Sau tất cả, Trà ca là người mềm mại, cư xử tốt và nhẹ nhàng và sẽ không đá tôi. Anh ta chạy lại phía sau Trà Trà, "Trà ca, Chu ca, anh ta không để tôi khen ngợi cô." Bộ dáng khoe khoang của anh ta giống như một gian thần. Trà Trà đang được hống đến vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn Chu Kình Hoán. "Anh tại sao không để cho hắn khen em? Chẳng lẽ là bởi vì hắn không khen anh, anh không vui sao?" Vậy không để cho tiểu phong tử khen tôi sao? Hãy để tôi nói với anh rằng anh làm điều này là sai. Anh sẽ bị tôi soán ngôi! Chu giáo bá sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn Ninh Phong đang núp sau lưng. Nói đến tâm đen tối của mình, Ninh Phong vẫn không sánh được với một con sói đuôi to như Chu Kình Hoán. Chỉ nghe Chu giáo bá bình tĩnh nói: "Anh mua cho em một đống kẹo que với các mùi vị khác nhau, em còn muốn ăn nữa không?" Trà Trà mắt sáng lên, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy mong đợi, "Ân ân!" Muốn ăn! Bộ dáng này, ngoan ngoãn cực kỳ. Nó hoàn toàn khác với Trà Trà giận dữ vừa rồi. Ninh Phong nhìn Trà ca của mình bị Chu ca dùng kẹo mút để dỗ dành đem anh quên đi. Ninh Phong, "?" Như vậy, Chu ca có phải là Chu ca của anh ta không! Khóc lớn. "Chu ca, tôi nghĩ, Trà ca và anh dù sao cũng là người cùng một nhà, khen ai đều không phải giống nhau sao?" Chu Kình Hoán cười lạnh một tiếng. Thấy có người coi là quen, hắn cũng không thèm đoái hoài. Hơn nữa, những gì Ninh Phong nói là sự thật. Anh và Trà Trà ngay từ đầu đã là một gia đình, và họ không cần phải quan tâm quá nhiều. Đó là hai tên côn đồ. Cần phải được xử lý hợp lý.
Chương 99: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (27) Bấm để xem Năm phút sau. Chu Kình Hoán mang theo Ninh Phong và Trà Trà cùng nhau rời đi. Phía sau bọn họ. Hơn chục người ngồi xổm trong góc, co rúm người lại và khóc lớn. Ninh Phong tràn đầy vui mừng. Chu ca rất lợi hại, Trà ca là siêu cấp lợi hại. Vì vậy, anh ấy có lợi hại hay không không quan trọng! Trà Trà nắm chặt túi, bảo vệ nó như bảo bối. Chu Kình Hoán ở bên cạnh xem động tác nhỏ của cô, suýt chút nữa bật cười, anh ước chừng lấy tên cầm đầu tóc xanh làm gương mấy người kia có thể rất lâu, rất lâu, thậm chí là sẽ không xuất hiện ở phố này nữa. Đã bị bại dưới tay của tiểu khả ái đến hai lần. Một lần thảm hơn một lần. Chậc chậc. Xem ở tiểu khả ái ngoan như vậy, thưởng cho cô ấy một cây kẹo mút thì sao? Anh lần sờ sờ trong túi một lát, lấy ra một cây kẹo que đưa cho Trà Trà, "Trà Trà, kẹo que." Trà Trà che túi và nhìn lên cây kẹo mút, sau đó quay đầu lại nhìn anh và lắc lắc đầu, "Em không muốn nữa, anh có thể tự mình giữ lại ăn đi." Chu Kình Hoán, "?" Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao? "Em có chắc là không muốn không?" Vẻ mặt của Chu Kình Hoán dần thay đổi, Ninh Phong im lặng dừng lại, lặng lẽ cách xa hai người. Lúc này đương nhiên phải né tránh, nếu không rất dễ trở thành bia đỡ đạn. Trà Trà nghiêm túc nhìn Chu Kình Hoán, cô vỗ về cái túi căng phồng của mình, "Anh xem, em có rất nhiều tiền! Em có thể mua rất nhiều loại kẹo que, vậy nên anh hãy giữ lại cho mình ăn đi!" Và không chỉ mua được kẹo mút, cô ấy còn có thể mua được rất nhiều loại đồ ăn ngon. Chu Kình Hoán khuôn mặt chìm xuống không kiểm soát được. Cho nên mẹ nó, tại sao những người đó lại mang theo tiền? Như thế nào có thể vô dụng như vậy? Bị tiểu khả ái nhà anh giải quyết dễ như trở bàn tay? Rất tức giận! Rất muốn quay lại đem mấy người đó đánh thêm một lần nữa! Ninh Phong nhìn thấy toàn bộ quá trình, "..." Anh ấy nghĩ, Trà ca của anh ấy vẫn là Trà ca, mặc dù Chu ca có một thói quen lừa gạt rồi bắt cóc, nhưng Trà ca không đi theo lẽ thường hahhahahahahaha. Phía trước vừa vặn có một cửa hàng đồ ăn vặt. Trà Trà chạy như bay đến đó. Chu giáo bá một lần nữa bị ném tại chỗ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Ninh Phong rất đúng lúc chen vào, "Chu ca, nếu không anh mua hết tất cả các cửa hàng ăn vặt gần trường học đều đưa cho cô ấy thì thế nào? Anh xem, Trà ca đã bị anh bắt đến bên cạnh, chiêu này gọi là gãi đúng chỗ ngứa!" Chu giáo bá hai mắt lóe lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích, ý tứ này xem ra rất hay? Anh lạnh lùng liếc nhìn Ninh Phong, "Việc này nếu có hiệu quả thì nói cái gì cũng được, nếu không hiệu quả.." Ninh Phong lại nói thêm, "Tin em đi, anh vừa mới dụ dỗ cô ấy bằng một cây kẹo mút phải không? Có thể thấy được đồ ăn quan trọng với cô ấy như thế nào? Còn việc một cây kẹo mút không thể dỗ dành được là do bây giờ cô ấy đang có tiền trong túi. Thực tế, anh có thể chọn thêm cân nặng của mình vào đúng thời điểm. Hoặc, Sau này anh sẽ cho cô ấy một túi kẹo mút là được rồi." Chu giáo bá theo bản năng gật đầu, ý kiến này có vẻ hay nhỉ? Anh sờ vào túi, may mà vừa nãy không có dưới sự tức giận mà đem kẹo ném đi hết. Thấy vẻ mặt anh ta dịu đi, Ninh Phong lập tức nghiêng người, "Nói đến Chu ca, anh đã biết cô ấy chính là cô gái nhỏ trong ngõ hôm đó rồi sao?" Bằng không, tại sao vừa rồi Chu ca vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng? "Giọng nói." "Hả?" Chu Kình Hoán ghét bỏ giải thích, "Tôi nhận ra cô ấy qua giọng nói của cô ấy." Ninh Phong, "..." Tại sao tôi không nghe thấy giọng nói của cô ấy? Chu Kình Hoán nhìn Ninh Phong một cái, hắn cảm khái: Còn không phải là bởi vì ngươi ngốc sao?