Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Nịnh Mông Tâm

Discussion in 'Truyện Drop' started by mefonef, Oct 19, 2021.

  1. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 10: Dưa hái xanh không ngọt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hít một hơi thật sâu, Tô Mộng Mộng bày ra nụ cười tiêu chuẩn của bạch liên hoa, ngữ khí nhu hòa, "Sư đệ, trước đó cũng là sư tỷ không đúng, về sau hai người chúng ta sẽ bao dung lẫn nhau, đệ yên tâm, về sau sư tỷ sẽ bảo hộ đệ, sẽ không để đệ bị người khác khi dễ."

    Nghe đi, ta là hiền lành biết bao, khéo hiểu lòng người cỡ nào..

    "Giá trị hắc hóa của nam chính, tăng 2 điểm."

    Cái gì? Nụ cười của Tô Mộng Mộng lập tức cứng ngắc, nàng thật muốn nắm chặt cổ áo hắn, lớn tiếng hỏi hắn, trong lòng hắn rốt cuộc vặn vẹo thành dạng gì! Tặng kiếm cho hắn, quan tâm hắn, còn muốn bảo hộ hắn! Còn mẹ nó tâm càng ngày càng đen!

    "Chủ nhân, nhìn nụ cười gian trá của nàng, tám phần là coi trọng ngươi! Ngươi ngàn vạn lần không cần đi theo nàng.."

    Giây tiếp theo, nàng đem thanh kiếm nhét vào trong tay hắn.

    "Không cần khách khí, cầm, kiếm này giờ là của ngươi!" Tô Mộng Mộng căng da đầu đem kiếm cho hắn, dùng hành động nói cho hắn, nàng đối với hắn tốt bao nhiêu!

    Bùi Tịch không trả lời, trầm mặc nửa ngày sau mới mở miệng, "Chưởng môn, con đi xuống trước."

    "Ừ, đi thôi."

    Bùi Tịch gắt gao cầm kiếm trong tay, xoay người rời đi, sắc mặt âm trầm.

    Thật là, tiểu ngạo kiều! Tô Mộng Mộng nhìn bóng dáng của hắn, che mặt cười trộm, không muốn cầm, đưa cho hắn còn không phải cầm thật chặt sao, miệng không muốn nhưng thân thể rất thành thật!

    Về sau sư tỷ sẽ cho ngươi cảm nhận được thế gian ấm áp, giúp đỡ ngươi đi đến chính đạo!

    "Đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi!" Ánh mắt dừng trên người nàng, Trần Thiên Khiếu đột nhiên cảm thấy về sau sinh hoạt của mình sẽ rất náo loạn.

    "Mộng Mộng, sư đệ của con còn nhỏ, con đừng có cưỡng ép hắn, loại chuyện này dưa hái xanh không ngọt."

    "Sư phụ, ngài.." Có ý gì?

    Lời này của sư phụ là muốn nói tới cái gì nha?

    * * *

    "Phanh."

    Một đoàn lông mượt mà rơi vào trong ngực nàng, "Hệ thống, ngươi lại có thể đi ra?"

    "Ừ, ta vừa mới nhớ tới, có thể trực tiếp đem trí nhớ của nguyên chủ cho ngươi, như vậy ngươi liền hoàn toàn có thể nhận thức tất cả sự việc trong thế giới này."

    Hố cha hệ thống, chuyện trọng yếu như vậy cũng có thể quên!

    "Không có việc gì, không có việc gì, ngươi bây giờ nói cho ta biết cũng được rồi." Nàng nhịn! Khóe miệng Tô Mộng Mộng giương lên, một bộ dáng không chút nào so đo cùng hệ thống.

    "Ngươi kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau."

    "..."

    "Phanh." Mèo đã biến mất không thấy.

    Tô Mộng Mộng buông lỏng tay, không để ý đến con mèo trong ngực, gắt gao ôm đầu, ký ức phảng phất như nước tràn vào, va chạm kịch liệt trong đầu nàng, đau đến muốn chết..

    Thời gian một nén hương trôi qua, Tô Mộng Mộng chậm rãi đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, thế mới biết chuyện chính mình làm..

    "Sao ngươi không nói cho ta, hại ta đem hiệp lữ kiếm đưa cho hắn!" Nàng còn đang buồn bực sư phụ làm sao lại khó hiểu như vậy, hóa ra trước đây nguyên chủ coi trọng người nào đều liều mạng theo đuổi, sau đó sư phụ nàng sẽ đem người ta đánh xỉu mang về phòng của nàng!

    Bây giờ tốt rồi! Giá trị hắc hóa tăng lên hơn phân nửa lý do chính là như thế, cảm thấy nàng muốn đem hắn lên trên giường 'Chiếu Cố'

    "Giá trị hắc hóa của nam chính quá cao, những nơi có hắn bổn miêu không nghe thấy cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tiếp nhận giá trị hắc hóa biến hóa."

    Cái này lại là chuyện gì, nàng cảm thấy nàng còn làm sai vài lần, giá trị hắc hóa của nam chính theo đó trực tiếp tăng mạnh, nàng cũng chơi xong luôn..

    "Sư tỷ, sớm.."

    Diệp Dung nhìn nàng, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, len lén nhìn, "Sư tỷ, tỷ sao vậy?"

    Một bộ tóc dài mềm mại, bây giờ lộn xộn, mặt mũi tiều tụy giống như là một đêm không ngủ..

    Lời editor: Vẫn câu nói cũ, đọc ở trang chính chủ wattpad và dembuon để ủng hộ mình nha.
     
  2. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 11: Nguyên chủ chuyên tìm đường chết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Diệp Dung, đệ đến rồi." Khuôn mặt của Tô Mộng Mộng ủ rũ, nguyên chủ không chỉ có ngang ngược mà còn tùy ý làm bậy, trừ bỏ những người yêu thương nàng, những người khác ai nàng cũng đắc tội một lần, đi đến đâu tiếng ác truyền đến đó..

    "Tiểu sư đệ, ta trước kia có phải rất xấu hay không?"

    Tiểu khả ái như Diệp Dung mà nguyên chủ cũng nhẫn tâm khi dễ, trêu đùa!

    Diệp Dung thoáng nhìn nàng, bộ dáng này khẳng định tâm tình đang không tốt, nhanh chóng cúi đầu "Không có, không có, sư tỷ chỉ là, chỉ là.."

    "Chỉ là tương đối thích đùa giỡn với người khác, Diệp Dung tin tưởng sư tỷ bản tính không xấu."

    Tiểu khả ái, phiền toái lúc nói không xấu, khống chế chân của đệ một chút đừng để nó run lên được không!

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn nàng, chân cùng tay không ngừng run rẩy..

    Kỳ thật cũng không trách được Diệp Dung sợ nàng, mà do nguyên chủ thật sự biết cách tìm đường chết, đem người ta nhốt vào phòng tối mấy ngày mấy đêm không cho ăn uống không nói, còn thả chuột, rắn vào phòng..

    Chỉ vì muốn thử nghiệm xem một người nhiều ngày không ăn không uống có thể ngay cả động vật sống cũng ăn hay không! Ai có dũng khí ăn sống loại đồ chơi này!

    Nguyên chủ vần luôn thuần thục làm những chuyện tìm đường chết này! Thường xuyên bắt hết người này đến người khác làm các loại thí nghiệm!

    Một chuyện đứng đắn cũng không làm, ỷ vào chính mình có chưởng môn sư phụ sủng ái, mỗi ngày đều làm cho gà bay chó sủa, không ai làm gì được nàng, tục xưng, Quỷ Kiến Sầu!

    "Sư đệ.."

    Tô Mộng Mộng nức nở, phát ra tiếng khóc nho nhỏ "Trước kia thực xin lỗi.."

    Nước mắt đầy mặt, bày ra biểu tình hối hận, thút thít khóc "Trước kia là sư tỷ không đúng."

    Diệp Dung ngây ngốc nhìn nàng, không hiểu chuyện gì "Sư, sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"

    "Tỷ, tỷ đừng khóc a," Diệp Dung tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì..

    Tô Mộng Mộng khóc lớn hơn, che ngực, nước mắt chảy dài "Tối qua tỷ đọc một quyển sách, tên là trách nhiệm của sư tỷ, mới biết được chính mình trước kia có bao nhiêu hỗn trướng, cỡ nào không xứng làm sư tỷ!"

    Thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa, sắp ngất đến nơi, tay cùng đầu đều đặt ở trên vai thiếu niên, mới miễn cưỡng không có ngã xuống;

    "Ta chẳng những không có trợ giúp các sư đệ, sư muội, ngược lại đều luôn trêu cợt các ngươi, thật là.." Giống như nhớ đến chuyện càng thương tâm, khóc càng lớn hơn, còn lôi kéo ống tay áo của Diệp Dung lung tung lau mặt.

    "Ta không xứng làm sư tỷ của các ngươi!"

    Diệp Dung nhìn thoáng qua tay áo của mình, nghe âm thanh nức nở bên tai, bỏ đi, trước tiên để dỗ nàng đã "Sư tỷ, tỷ đừng nói như vậy, kỳ thật tỷ cũng rất tốt."

    Thiếu niên có chút ngượng ngùng, đẩy người đang dính chặt trên người hắn ra "Năm đó nếu không phải sư tỷ nửa đường đã cứu ta, còn để cho ta tới nơi này, Diệp Dung có lẽ đã sớm không tồn tại."

    "Ha hả.." Tô Mộng Mộng xấu hổ cười, năm đó sự thật là nàng cùng nàng sư phụ ra ngoài chơi, nửa đường sư phụ nàng thấy Diệp Dung căn cốt không tồi, kêu nguyên chủ mang hắn về tông môn.

    Kết quả lúc ấy Tô Mộng Mộng cảm thấy người này muốn cướp đi sư phụ của mình, cho người đánh hắn tơi bời đến khi thỏa mãn mới ra mặt kêu người dừng tay, đem người mang về tông môn.

    Nhưng trong mắt Diệp Dung, là sư tỷ cứu vớt hắn, còn dẫn hắn tới nơi này, cho nên vô luận Tô Mộng Mộng lăn lộn hắn ra sao, cũng vẫn luôn đi theo nàng..

    "Haizz, nhớ năm đó tình cảm của chúng ta vẫn luôn rất tốt." Tô Mộng Mộng thở dài, sự thật này vẫn nên chôn chặt ở trong lòng nàng đi!

    "Sư đệ, về sau sư tỷ không bao giờ trêu cợt đệ nữa, về sau tỷ quyết tâm làm một sư tỷ tốt của đệ."

    "Đệ tin tưởng ta sao? Đệ sẽ giúp ta thay đổi hình tượng làm một Đại sư tỷ tốt mà không giống như bây giờ?"

    Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.
     
  3. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 12: Máu có màu gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu nữ giống như thấy được một hình ảnh bi thảm, gương mặt chịu đả kích thật mạnh, nước mắt từng giọt trong suốt rơi xuống, cắn chặt răng, ai nhìn cũng thấy không đau xót..

    "Giống như bây giờ, ai cũng sợ ta, ai cũng đang mắng thầm sau lưng ta.."

    "Sư tỷ, tỷ yên tâm! Tỷ muốn làm cái gì ta đều đứng về phía tỷ, giúp đỡ tỷ!" Diệp Dung vội vàng trả lời, gương mặt kiên định!

    Tô Mộng Mộng nỗ lực lau nước mắt, "Sư đệ, vậy.."

    Nàng vội vàng truyền âm cho Diệp Dung

    Diệp Dung ban đầu còn có chút không hiểu, về sau đã hiểu nàng muốn mình làm gì "Sư tỷ yên tâm, đệ lập tức an bài."

    Tô Mộng Mộng gật gật đầu, lau sạch nước mắt, nhìn người rời đi..

    Nhìn bóng dáng hắn đã biến mất không thấy, Tô Mộng Mộng ngón tay vừa động, hóa giải chú ngữ.

    "Ta nói ngươi làm sao lại khóc đến lợi hại như vậy, hóa ra ngươi dùng Chú Thôi Lệ!" Quả nhiên người này rất vô sỉ..

    "Ngươi nói gì với hắn vậy?" Thế nhưng dùng truyền âm, bổn miêu cũng không được nghe!

    Tô Mộng Mộng cong môi cười, "Bí mật."

    Nguyên chủ trước kia đắc tội nhiều người như vậy, tục ngữ nói,

    Đa bằng hữu đa điều lộ, đa địch nhân đa đổ tường! *

    *Nhiều bằng hữu dễ đi, nhiều địch nhân khó đi

    Để con đường phía trước dễ đi hơn, nàng không thể không tẩy trắng!

    Phân cách tuyến -------------------------------------

    "Chủ nhân, ngươi thả ta ra ngoài hít thở không khí được không." Mấy ngày nay chủ nhân đều vội vàng chuẩn bị luận võ, đem bổn lang nhốt lại, khó chịu sắp chết rồi.

    Bùi Tịch lắc tay, một đạo bạch quang hiện ra, trên mặt đất xuất hiện một tiểu ngân lang nhảy tung tăng vây quanh thiếu niên.

    "Bên ngoài thật tốt quá, còn một trận nữa là đại hội luận võ sẽ kết thúc, trận cuối này phải đối đầu với các đại đệ tử của nội môn, chủ nhân còn muốn áp chế tu vi sao?"

    "Ngao ô.."

    Bùi Tịch nhìn ngân lang đang cào chân mình, gương mặt hơi giương lên, nhẹ nhàng nói "Ẩn giấu lâu như vậy, cần gì phải lộ ra? Ta đã thành công bái sư, không cần phải tìm thêm phiền toái."

    "Được rồi, ngao ô.."

    "Thật muốn nhìn chủ nhân hào quang bốn phía làm mù mắt chó của bọn hắn!"

    Mắt Bùi Tịch trầm xuống, đem ngân lang thu lại.

    "Chủ nhân, ngươi làm gì, ta mới ra đi a.." Bổn lang thật đau lòng huhu.

    Bùi Tịch ánh mắt nhìn thoáng qua phía rừng cây, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, ngữ khí nhàn nhạt, "Có người tới."

    "Bùi Tịch! Đứng lại!"

    Bùi Tịch dừng bước chân, xoay người, khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt mang theo ý cười, môi mỏng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lệ chí ở khóe mắt trở nên tươi đẹp hơn, mười phần liêu nhân.

    "Đã lâu không gặp"

    Người tới là Lý Cát, còn có năm, sáu người, mặc y phục của tông môn.

    "Sư huynh."

    "Hừ!" Lý Cát khinh thường nhìn hắn "Lần trước là do ngươi may mắn thắng ta một chiêu, hại ta không thể vào chung kết luận võ!"

    Trở về bị sư phụ liên tục mắng, nói hắn vô dụng, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thắng được, làm sư phụ mất mặt!

    "Hôm nay nhất định phải cho ngươi biết máu có màu gì!"

    "Phải không?" Bùi Tịch khẽ cười, có chút nghiền ngẫm hắn "Có lẽ hôm nay thật sẽ như ngươi mong muốn."

    "Ha ha.." Lý Cát cùng đám người theo sau liền cười lớn

    "Chỉ cần ngươi mở miệng kêu ta một tiếng cha, ta sẽ tha cho ngươi thế nào?"

    Tiếng nói vừa dứt, người xung quanh, ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt nhìn hắn giống như đang xem một trò cười.

    Lời editor: đọc truyện ở trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.
     
    Last edited by a moderator: Oct 25, 2021
  4. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 13: Quả nhiên rất đẹp!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Im miệng! Đừng nhắc từ đó trước mặt ta!"

    "Hống!"

    Bụi đất bay tứ tung, thiếu niên một thân huyền cầm kiếm trên tay, phi không, tràn đầy lệ khí, ánh mắt lạnh lùng.

    "Tiểu tử! Ngươi! Tìm chết!" Gió thổi mạnh quét qua tay áo Lý Cát, khắp người toàn là bụi cát, hắn tức giận, cắn răng la lối với những người đi theo sau.

    "Mọi người cùng nhau lên! Xong việc không thiếu chỗ tốt cho các ngươi!"

    Đám người sôi nổi lấy vũ khí, lộ ra vẻ mặt tham lam, chỉ là một đệ tử ngoại môn, đối phó với hắn không phải dễ như trở bàn tay sao!

    Sư phụ của Lý Cát là kẻ có tiền, hắn có thể cho bọn họ không ít linh dược cùng linh thạch, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua!

    Bùi Tịch cười lạnh, hai mắt ngưng thần, hàn khí lan ra.

    Đám người cùng nhau xông lên, trong lúc đánh nhau ánh sáng bốn phía nổi lên, các loại phi kiếm, phù chú cùng bụi đất cũng theo nhau bay lượn, chỉ thấy được bóng người thoáng qua.

    "..."

    "Đau, chân của ta!"

    "Chân, chân!"

    "..."

    Từng đạo âm thanh đau đớn truyền ra..

    "Thế nào, màu máu có đẹp không?"

    "Lộc cộc!" Lý Cát nhìn kiếm trên cổ, nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tí tách rơi "Không, không đẹp."

    "Ừ.." Bùi Tịch tay vừa nhấc, nhìn người, "Không đẹp?"

    Lý Cát lập tức cảm giác được lưỡi kiếm lạnh băng ở cổ bị đè mạnh hơn, một cử động nhỏ cũng không dám, "Đại ca, đừng, đừng!"

    "Được, đẹp, đẹp!"

    Thấy Bùi Tịch nhẹ giọng cười cười, dường như không còn tức giận. Lý Cát thở dài nhẹ nhõm, đợi lát nữa, trở về nói với sư phụ, đến lúc đó! Hừ!

    Cho hắn đẹp!

    "Vậy nhìn nhiều một chút." Ngữ khí của hắn cực kỳ lãnh đạm, giống như đang nói về việc hôm nay ăn gì.

    "A a!" Kiếm đâm thêm một chút.

    "..."

    Máu tươi lập tức nhuộm màu bạch y, từng cánh huyết hoa mai nở rộ, mỹ lệ dị thường..

    Bùi Tịch nhìn vết máu, khóe miệng nâng lên một nụ cười vô hai "Quả nhiên là rất đẹp."

    "Phốc!" Kiếm rút ra, máu tươi đầy đất.

    "Các ngươi nếu cảm thấy môn quy không có tác dụng, vậy thì có thể đi kể cho người khác.."

    Bùi Tịch thoáng nhìn mấy người nằm trên đất, phi thân rời đi.

    "Điên rồi, đây quả thực là một người điên!" Lý Cát ngồi dưới đất, người này nhìn qua rất vô hại nhưng thực chất là một con sói, kéo xuống mặt nạ thì sẽ hung hắn cắn chết người.

    Thua thiệt các phong chủ sau khi thấy hắn trên võ đài triển lộ, đều muốn nhận hắn làm đồ đệ, đặc biệt đi ngoại môn hỏi thăm tình huống của hắn. Khi biết Bùi Tịch bị người nhục mạ, trêu cợt không hề tức giận, cũng cũng không cáo trạng, đều khen ngợi hắn tâm tính ổn định, là một hạt giống tốt, nhân lúc tuổi còn nhỏ, nhao nhao muốn hắn làm đồ đệ!

    Đây cũng là lí do hắn ta không tiếc mọi giá muốn dạy dỗ Bùi Tịch, những vinh quang này đáng ra là của hắn!

    "Ngao ô!"

    Ngân lang đứng trên vai Bùi Tịch "Chủ nhân, trước kia không phải ngươi luôn mặc kệ những chuyện này không quan tâm sao? Làm sao hôm nay lại ra tay?"

    Trực tiếp đem đám người đó đánh ngã, còn làm máu bắn tung tóe, lúc đó nó nhìn cũng có chút phát run, cứ nghĩ là sẽ không có gì, ai ngờ bạch y đi vào lại huyết y đi ra!

    "Trước kia là không muốn để ý tới, cũng không muốn lãng phí thời gian, hiện tại thành công bái sư, vì sao còn muốn chịu đựng?" Bùi Tịch vuốt ve đầu nhỏ trên vai.

    "Dù cho hắn trở về cáo trạng cùng sư phụ của hắn, cũng là hắn bị mắng thôi, chuyện chưởng môn muốn nhận ta làm đệ tử chắc chắn đã rất nhiều người đều biết."

    Lời editor: Đọc truyện ở wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor
     
  5. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 14: Nam chính là con lai!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngao ô, vẫn là chủ nhân lợi hại, đợi đến khi chủ nhân có được công pháp trong tay, tu vi khẳng định sẽ tiến bộ vượt bậc, không uổng công chủ nhân vẫn luôn không màng ngày đêm tu luyện."

    Nếu không phải chỉ là ngoại môn đệ tử, tu vi của hắn chắc chắn cao hơn! Đáng tiếc công pháp cũng chỉ có nửa bộ.

    "Về sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn!"

    Bùi Tịch đem Ngân Lang thả xuống sân viện hắn mới của mình, cho nó chạy nhảy, hai năm trước hắn vô tình cứu nó ở trong rừng, nó vẫn luôn đi theo hắn, cũng chỉ có nó hiểu hắn, quan tâm hắn.

    Nhưng hắn lại không biết lai lịch của nó, tuy bây giờ mới chỉ là ấu thú mà đã biết nói chuyện, hơn nữa thần thức cùng hắn tự nhiên tương thông, chắc chắn không tầm thường.

    Cũng may không ai phát hiện được sự tồn tại của nó, bằng không khó tránh khỏi có người sinh ra tà niệm, những việc này đợi hắn có thực lực sẽ từ từ tìm hiểu.

    Mà phía bên này, Tô Mộng Mộng đem nhốt mình ở trong phòng, trong tay cầm sách, đọc đến xuất thần.

    "A ha.." Tô Mộng Mộng buông sách, trên mặt tràn đầy mỏi mệt, che miệng ngáp, đi đến bên giường liền nằm xuống;

    Nàng mất thời gian một ngày để đọc hết cuốn truyện tu tiên của hệ thống đưa đến, nhân vật chính của truyện là Bùi Tịch, cũng chính là sư đệ mới nhận của nàng.

    Đây đúng là một kịch bản chuyện xưa tiêu chuẩn.

    Đầu tiên, thời thơ ấu của nam chính hết sức bi thảm, thân phận của hắn là con lai giữa yêu tộc cùng con người.

    Cha hắn là một đại lão trong yêu tộc, trong lúc ra ngoài lịch luyện bị thương, may mắn được mẹ của hắn cứu giúp, sau đó hai người nảy sinh tình cảm. Họ quyết định ở bên nhau rồi hạ sinh hắn, kết quả khi hắn được hai tuổi, yêu tộc tìm tới cửa, cha hắn liền đi theo bọn họ.

    Mẫu tử hai người cứ như vậy bị cha hắn vứt bỏ, người trong thôn sau khi biết được hai người ở cùng với yêu quái, liền đuổi hai người ra khỏi thôn. Dẫn đến mẹ con bọn họ phải lên núi sinh sống, cứ nghĩ cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua.

    Vậy mà hai năm sau, mẹ hắn sinh bệnh, hắn xuống núi tìm những người trong thôn xin giúp đỡ, nhưng do cha hắn là yêu tộc bọn họ không ai muốn giúp hắn, mẹ hắn không chống đỡ nổi, mấy ngày sau liền qua đời.

    Từ đó hắn bắt đầu lưu lạc, đi đến đâu cũng bị khi dễ, bị đối xử lạnh nhạt, chịu đói, chịu khát mà phiêu bạt khắp nơi, may mắn có được cơ hội được vào tu luyện ở Cổ Nguyệt Môn, từ đó bắt đầu hành trình tu tiên. Nhưng vừa vào tông môn đã bị người khác chán ghét, khắp nơi khi dễ hắn, cho đến khi tu vi thăng tiến..

    Về sau chính là, mặc cho người khác giày vò thế nào, hãm hại ra sao thì hắn cũng bắt đầu bật hack nhân vật chính, bảo vật, linh dược đều đến tay, bắt đầu một đường nghịch tập nhân sinh!

    Gặp được nữ chính thánh mẫu, bị sự thiện lương của nàng hấp dẫn, cảm nhận được sự ấm áp của thế gian, chiếu rọi được nội tâm hắc ám, bước lên đỉnh phong, đến với cuộc sống hạnh phúc.

    Hắn chính là hình tượng nam chính tiêu chuẩn, số phận khổ cực, long đong trong chuyện xưa.

    Chuyện xưa cẩu huyết như vậy mà nàng còn phải một chữ không bỏ xót đọc cho kỹ, nhớ cho rõ, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó! Còn phải dựa theo cốt truyện, hiểu được tâm tư của hắn.

    Tránh đi nguy hiểm, tránh đi ác nhân, đem mầm non nam chính nuôi dạy trưởng thành!

    Dựa theo sự phát triển của chuyện xưa, Bùi Tịch cùng nữ chính còn lâu mới có thể gặp nhau, may mắn nàng còn đủ thời gian để quan sát tình huống cùng tính cách của nam chính để lên kế hoạch, hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi xong việc!

    "Lộc cộc." Tô Mộng Mộng vung giày khỏi chân "Ngủ."

    Cũng đã giữa đêm rồi, tuy thân thể này tu tiên, nhưng linh hồn của nàng là người thường, nàng không thể thức cả đêm được, đó chính là muốn mạng nàng!

    Buổi sáng, Tô Mộng Mộng nhìn người trong gương, vẻ mặt tiều tụy, mắt đầy quầng thâm, mày nhíu chặt, vẻ mặt phiền muộn cùng suy tư..

    Đúng, chính là biểu tình này! Nàng giật giật mặt, để cho mình nhớ kỹ biểu tình này, mở cửa, ra ngoài.

    Lời editor: đọc truyện tại wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor
     
  6. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 15: "Trà" nghệ tinh xảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Diệp Dung, đệ đã an bài mọi việc rồi chứ?" Tô Mộng Mộng nhìn hàng người đứng ở bên ngoài, thấp giọng hỏi

    Diệp Dung gật đầu "Sư tỷ, đã an bài thỏa đáng,"

    Nói xong, hắn có chút chần chờ, muốn nói lại thôi, "Sư tỷ, tỷ chắc chắn sẽ thành công sao?"

    Tô Mộng Mộng nghe được ngữ khí lo lắng của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn "Yên tâm, khẳng định thành công!"

    "Vào thôi, ăn cơm trước, nhân lúc nhiều người, đợi đến khi tỷ ra hiệu, đệ cứ theo đó mà hành động."

    Nhìn cánh cửa trước mặt, vỗ vỗ mặt, mang theo biểu tình ưu sầu luyện tập cả sáng nay, vô lực bước vào cửa.

    Cả đại sảnh đang ồn ào, náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu, ai làm việc nấy.

    Tô Mộng Mộng trên mặt mang theo biểu cảm hối hận liếc nhìn những người trong đại sảnh, không có tinh thần tùy tiện cầm chút đồ ăn.

    Không giống như bình thường chỉ yên lặng cúi đầu ăn.

    Thỉnh thoảng cũng có vài người nghi hoặc liếc nhìn nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mím môi không lên tiếng, dùng truyền âm trao đổi với nhau..

    Từ từ người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, lại thêm một người bước vào, đám người lúc nãy vẫn còn truyền âm, một giây sau liền ngưng hẳn.

    Diệp Dung cũng đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộng Mộng.

    Tô Mộng Mộng dùng dư quang liếc nhìn người bên cạnh, ngón giữa co lại, muốn làm gì đó..

    "Đại sư tỷ, hóa ra tỷ ở chỗ này!" Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với nụ cười thanh thanh vang lên trong đại sảnh phá lệ nổi bật.

    Tô Mộng Mộng quay đầu nhìn thoáng qua cửa, mùi vị trà xanh nồng nặc theo gió ập vào trong mặt nàng.

    Thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, tóc dài buông trên vai, mặt tràn đầy đơn thuần, lộ ra nụ cười vui vẻ.

    "Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"

    Thiếu nữ nhăn mày, lo lắng chạy chậm đến bên nàng "Sao trông tỷ tiều tụy vậy?"

    "..."

    Tô Mộng Mộng nhìn người đang đến gần, suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nhớ ra người này, Thẩm Kiều Kiều, tiểu sư muội trong tông môn, có cơ hội thì vẫn luôn gây khó dễ cho nàng, luôn cảm thấy mình thiện giải nhân ý, đơn thuần, hào phóng hiểu chuyện!

    Đây là chuẩn bị tự biên tự diễn đúng không, Tô Mộng Mộng nhìn nhìn, đánh đánh bàn tính trong lòng.

    "Sư tỷ, có phải Chu Khôn sư huynh không chịu gặp tỷ, còn nói tỷ lòng dạ rắn rết, còn chán ghét.."

    "Xin, xin lỗi, sư tỷ, muội.." Băn khoăn, sợ hãi nhìn nàng, nhanh chóng cúi đầu, nước mắt bắt đầu lấp lánh trong mắt "Muội, muội không nên nói nhưng điều này."

    Khá lắm, nàng một câu không nói, nàng ta vẫn có thể tự biên tự diễn cho mình một kịch bản để rớt nước mắt! Ngưu bức nha!

    Thẩm Kiều Kiều lau nước mắt, ngẩng nhìn nàng, nhẹ nhàng cười "Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ khuyên Chu Khôn sư huynh đến gặp tỷ" bộ dáng thiện lương khiến người ta đau lòng

    "Tỷ đừng hiểu lầm, tuy răng Chu Khôn sư huynh nói thích muội, nhưng muội sẽ không tranh giành huynh ấy cùng tỷ, muội chỉ coi huynh ấy là sư huynh thôi."

    Thẩm Kiều Kiều nghi hoặc, nàng ta đã nói nhiều như vậy sao Tô Mộng Mộng vẫn luôn im lặng, không nói gì, trên mặt càng lộ rõ vẻ lo lắng "Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"

    Tô Mộng Mộng phục hồi tinh thần lại, làm sao vậy! Bị ngươi làm cho đứng hình chứ sao!

    "Không có gì, đột nhiên nghĩ đến tiểu sư muội trà đạo tinh vi, về sau sư tỷ còn phải hảo hảo thỉnh giáo một phen."

    Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng xua xua tay, "Sư tỷ quá khen." Sao Tô Mộng Mộng còn khen nàng, nếu là bình thường không phải nàng đã sớm lật bàn lật ghế sao!

    Lời editor: Đọc truyện tại trang dembuon và wattpad chính chủ là đang ủng hộ editor
     
  7. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 16: Trà xanh lại còn đa tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Mộng Mộng nghi hoặc nhìn nàng ta, cũng không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ cái gì lại lấy Chu Khôn ra kích thích nàng.

    Trước kia cũng thường xuyên làm như vậy, dựa theo tính cách của nguyên chủ thì chắc chắn không nhẫn nhịn, mỗi lần nghe được đều đập đồ, lật bàn, thanh danh càng ngày càng xấu, mà Thẩm Kiều Kiều luôn bày ra một bộ dáng mặc kệ ngươi làm gì với ta thì ngươi vẫn là sư tỷ của ta.

    Khiến các nam đệ tử khác nhìn thấy đều thương tiếc, vội vàng đứng ra làm hộ hoa sứ giả, vậy nên lần nào Thẩm Kiều Kiều cũng an toàn rời đi trong cơn thịnh nộ của nguyên chủ. Xung quanh luôn có một đám người an ủi hỏi han, trà xanh lại còn đa tâm!

    "Tiểu sư muội, ngươi nói gì vậy," Tô Mộng Mộng phiền muộn thở dài, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười miễn cưỡng "Ta biết ngươi và Chu Khôn sư đệ là tình đầu ý hợp, tín vật đính ước cũng đã có, sư tỷ tự nhiên sẽ không đoạt đi yêu thích của người khác."

    Lời này vừa ra, không chỉ khiến biểu cảm của Thẩm Kiều Kiều cứng đờ, mà còn có âm thanh đũa rơi ở xung quanh.

    Xuy, Tô Mộng Mộng xem thường ở trong lòng, xem ra lốp xe dự phòng của nàng ta đúng là không ít.

    Thẩm Kiều Kiều trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc, "Sư tỷ, ngươi nói cái gì? Tại sao ta nghe không hiểu?"

    Tô Mộng Mộng vén vén tóc mái, nước mắt không tiếng động rơi xuống, khóe miệng treo một mạt cười khổ.

    "Chu Khôn đã đem tín vật đính ước của các ngươi cho ta nhìn, các ngươi thành hôn nhất định đừng quên mời sư tỷ đến uống rượu mừng."

    Ánh mắt của người trong đại sảnh lập tức bị hai người các nàng hấp dẫn, nhìn đại sư tỷ vẫn luôn tùy hứng, ngang ngược, bây giờ một bộ bạch y, sắc mặt tiều tụy, trên mặt tràn đầy nước mắt, cố gắng nở nụ cười.

    "Đã đến mức này rồi, sư muội còn nói ngươi chỉ xem hắn như sư huynh, còn kêu hắn đến gặp ta, chẳng phải đang làm ta đi phá hỏng nhân duyên của ngươi sao?"

    Tô Mộng Mộng thương tâm che ngực, nghiêng ngả, lảo đảo đứng không nổi.

    Diệp Dung vội vàng tiến lên đỡ nàng, lo lắng hỏi nàng "Sư tỷ.."

    Trong mắt Thẩm Kiều Kiều hiện lên sự hoảng loạn, nước mắt liên tục rơi, "Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, cái khăn tay đó, là do sư huynh bị thương ta lấy băng bó cho hắn, sau đó quên lấy lại."

    Người trong đại sảnh một bộ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vậy.

    "Ngươi," Tô Mộng Mộng bám tay vào Diệp Dung cố gắng không để mình ngã, thương tâm muốn chết, nước mắt lại tiếp tục rơi không ngừng, "Ngươi lấy yếm băng bó miệng vết thương? Chu Khôn đã lấy ra cho ta nhìn, hắn muốn để ta hết hy vọng.."

    Hai mắt Tô Mộng Mộng đẫm lệ, nàng nâng lên tay lau nước mắt, miễn cưỡng cười lên "Nếu ngươi sớm nói cho ta biết tình cảm của các người đã đến mức không màng lễ tiết, ta đã sớm thành toàn các ngươi, sao có thể chen vào một chân như vậy."

    "Chẳng lẽ các ngươi đang muốn coi chuyện cười của ta?"

    Thanh âm nức nở không ngừng vang lên trong đại sảnh..

    Ngón tay nhẹ kéo quần áo của Diệp Dung, lặng lẽ truyền âm..

    "Diệp Dung, ngươi.."

    Diệp Dung nhận ra nguyên lai sư tỷ vẫn luôn chịu đựng ủy khuất như vậy, rõ ràng hai người kia đã thân mật đến như vậy, tín vật riêng tư cũng đã trao tặng, còn lừa dối nàng nói không có tình yêu nam nữ, đây rõ ràng là cố tình muốn nhìn sư tỷ bị chê cười..

    Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh liền sôi nổi nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người các nàng, đồng tình với sư tỷ đang cố gắng thành toàn cho người mình yêu nhưng lại bị người ta trêu đùa..

    Đột nhiên mười mấy người đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Mộng Mộng.

    "Sư tỷ, tình cảm rất khó khống chế, ngươi nên nghĩ thoáng một chút."

    "Sư muội, ngươi nói xem hai người các ngươi rốt cuộc đang làm gì, tình cảm là việc có thể lấy ra lừa gạt người khác sao?"

    "Thẩm sư muội.."

    Không bao lâu sau, người đến tìm Thẩm Kiều Kiều lý luận càng ngày càng nhiều, "Chúng ta là người tu tiên, việc nào phải ra việc đó, làm sao có thể đi lừa gạt người khác!"

    "..."
     
    Last edited: Nov 1, 2021
  8. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 17: Buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tình cảm từ một phía làm sao có thể hạnh phúc, các vị sư đệ, sư muội, ta đã buông bỏ rồi.. ô ô.."

    Thẩm Kiều Kiều hoảng sợ, "Ta, ta, ta không có đem vật kia tặng cho bất kì ai, ta.."

    "Chu Khôn cũng đã đưa ra trước mặt ra.."

    Tô Mộng Mộng khẽ cắn môi, lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng chịu đả kích thật sâu, cả người vô lực, không có một chút tinh thần..

    "Không muốn nghĩ đến nữa, chúc các ngươi hạnh phúc.."

    "Ngươi nhìn kìa, chuyện đến mức này còn nói không phải Thẩm sư muội có mục đích sao? Trước kia thật sự không nhìn ra.."

    "Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ chỉ mới bấy nhiêu tuổi, vậy mà loại đồ vật đó cũng có thể.."

    Các nữ đệ tử trong sảnh vây quanh Thẩm Kiều Kiều nghị luận thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai người khác.

    Ở trong mắt các đệ tử nam, trước đó Thẩm Kiều Kiều là người thiện giải nhân ý, đơn thuần, nhưng ở trong mắt các nữ đệ tử, đó chỉ là nàng ta tranh thủ đồng tình!

    Bây giờ bản tính lộ ra, không nhịn được phải minh trào ám phúng một phen.

    "Không, không phải như thế, các ngươi.." Thẩm Kiều Kiều ủy khuất cùng hoảng sợ, "Các ngươi bôi nhọ ta.."

    Nói xong liền chạy đi trong nước mắt.

    "Ai.." Tô Mộng Mộng than nhẹ một hơi, gương mặt trầm tư, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, "Các vị sư đệ, sư muội, lúc trước ta bởi vì chuyện của Chu Khôn cùng Thẩm sư muội, vẫn luôn tâm phiền ý loạn, suy nghĩ không đúng, mới có thể làm ra những chuyện sai lầm."

    Tô Mộng Mộng khom lưng 90 độ, "Thật xin lỗi, mọi người."

    Một mảnh yên tĩnh, mọi người đều mở to mắt, hai mặt nhìn nhau, thật sự không thể tin được hai mắt của mình..

    Những người gần Tô Mộng Mộng giao lưu ánh mắt lập tức hiểu ý.

    "Sư tỷ, đừng nói như vậy, rốt cuộc lúc đó ngươi ở trong trạng thái tâm phiền ý loạn khó tránh khỏi phạm sai lầm."

    "Đúng vậy, ai mà biết Thẩm Kiều Kiều bên ngoài đơn thuần thiện lương, thế nhưng trong lòng lại tính toán như vậy."

    "Sư tỷ, ngươi yên tâm, tân đệ tử trong môn chúng ta nhiều, không có người này sẽ có người khác!"

    "..."

    Tô Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trong đại sảnh, "Không sai, tân đệ tử trong môn nhiều, mỗi sư đệ ở đây đều là người tốt!"

    Nói xong, Tô Mộng Mộng lau khô nước mắt, nâng lên tinh thần, hai mắt có thần, "Các sư đệ, sư muôi! Trước kia là do sư tỷ ta đây không xứng đáng làm sư tỷ của các ngươi!"

    "Không làm những việc một sư tỷ tốt nên làm, mong sư đệ, sư muội khoan hồng độ lượng, có thể bỏ qua chuyện cũ."

    "Hiện giờ," Tô Mộng Mộng cắn răng, ngăn bản thân không quá bi thương, "Ta quyết định buông bỏ chuyện cũ, khổ luyện công pháp, nỗ lực làm tốt trách nhiệm mà sư tỷ nên làm, ta sẽ cố gắng ở bên sư đệ, sư muội cùng nhau nỗ lực."

    "Tương lai không xa, thực lực của Cổ Nguyệt Môn chúng ta sẽ.."

    Dựa theo kịch bản, ánh đèn chiếu vào người nàng, âm nhạc vang lên..

    "Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta vung tay, ngàn hô vạn ủng, như thế mới cô phụ các sư phụ trong môn phái dốc lòng dạy dỗ.."

    Tiếng vỗ tay xung quanh Tô Mộng Mộng vang lên, một lát sau toàn bộ đại sảnh liền như sấm bên tai!

    Tô Mộng Mộng vừa lòng gật gật đầu, đưa tay ý bảo mọi người dừng lại.

    Ngón tay ra hiệu, đóng kín đại môn, đèn sân khấu sáng lên, ánh đèn chiếu lên toàn bộ người..

    "Chúng ta cùng nhau buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ!"

    "Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

    "Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

    "Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

    "!" Toàn bộ đại sảnh tiếng người ồn ào, thanh âm như sấm!

    "Chủ nhân, bên trong thật náo nhiệt!"

    Lời editor: đọc truyện tại trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.
     
  9. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 18: Tẩy não thành công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Tịch nhìn kĩ đại môn đang đóng, môi mỏng hơi nhếch lên, trong mắt thoáng qua tia trào phúng, xoay người rời đi..

    Buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ, đúng là người si nói mộng!

    Ngân Lang đáng thương nhìn người đang bước đi "Chủ nhân, không phải đến đây lấy đồ ăn cho ta sao?"

    Sao nhanh như vậy lại đi rồi "Ngao ô.." nó đã không còn một xíu sức lực nào, đói sắp chết rồi!

    "Vào rừng, tự bắt đi."

    "Được oa! Ngao!"

    * * *

    "Các vị, sư đệ, sư muội, ta đi trước, về sau có cái gì không hiểu đều có thể tới hỏi ta, cùng nhau nỗ lực." Tô Mộng Mộng nhoẻn miệng cười, giống như gió xuân thoáng qua, đôi mắt óng ánh.

    Tướng mạo của Tô Mộng Mộng trong môn phái vốn là trong hàng ngũ đệ nhất, trước đó là do tính cách, cùng tác phong quá kém nên mới làm người oán hận.

    Nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, mọi người mới có cơ hội nhìn đến mỹ mạo của nàng! Tô Mộng Mộng nhìn nhìn đám người thẹn thùng không dám nhìn nàng, ý cười càng sâu..

    Đôi mắt ánh lên nụ cười sáng ngời, cả người thoạt nhìn ôn nhu lại hào phóng..

    Lâu lâu có người sẽ nâng đầu lên nhìn lén nàng..

    Tô Mộng Mộng ra hiệu với Diệp Dung, mở ra đại môn bước đi, để lại cho mọi người bóng dáng mê người..

    * * *

    "Thế nào, ta MN có lợi hại hay không!" Tô Mộng Mộng khôi phục dáng vẻ lưu manh đá văng cửa sân.

    Nâng cao ý chí, dùng màn diễn thuyết lay động lòng người, thành công thoát khỏi hình tượng đi tìm đường chết của nguyên chủ!

    "Dù sao cũng là diễn, bây giờ liền lộ nguyên hình, hừ!"

    "Phanh."

    "Meo!"

    "Ngươi lại ra tới?" khóe miệng Tô Mộng Mộng cứng đờ.

    Nàng lại phải vuốt lông nó cả ngày sao..

    "Đương nhiên! Bổn Miêu cũng muốn hít thở không khí chứ." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, ghét bỏ xoay mặt đi..

    "..."

    Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị mèo nhìn bằng loại ánh mắt này, rất muốn một quyền đánh nó!

    "Được rồi."

    "Lại nói, ngươi nói mấy câu liền có thể lừa gạt mọi người, cũng rất tuyệt đó." xem ra những người này cũng không thông minh bằng bổn miêu!

    Tô Mộng Mộng nhìn mèo trắng trong ngực, vẻ mặt ngạo kiều!

    Hung hăng vuốt lông nó, thật thoải mái!

    Vô nghĩa, đây là mị lực của ngôn ngữ!

    Ở thế giới trước, lúc còn đi học, nàng chỉ cần đứng trên sân khấu diễn thuyết kèm theo âm nhạc du dương đã lấy đi nước mắt của bao nhiêu học sinh!

    Tô Mộng Mộng khiêm tốn, "Tạm được, tạm được."

    Còn phải cảm ơn sự xuất hiện của Thẩm Kiều Kiều, đúng lúc có thể ném cái nồi này đi, đem những chuyện nguyên chủ làm trước kia giải thích thành vì yêu làm bậy, cũng vì yêu nên bị lợi dụng, bị lấy ra làm trò cười, là người bị hại!

    Huhuhu..

    Nếu không làm sao dễ thành công như vậy!

    Còn có Diệp Dung..

    "Sư tỷ." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

    Tô Mộng Mộng lười biếng ngồi ở ghế trên nhìn người từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt hưởng thụ, nhẹ nhàng vuốt lông mèo. "Diệp Dung, đệ tới rồi."

    "Sư tỷ, thực xin lỗi." Diệp Dung nhìn người ngồi trên ghế, cúi đầu, trước kia hắn còn trách cứ sư tỷ, cũng không biết sư tỷ bị người ta khi dễ đến mức này..

    Tô Mộng Mộng không chút để ý xua xua tay, "Không có việc gì, đều đã qua, hôm nay cũng nhờ người đệ tìm diễn rất tốt."

    "Đặc biệt màn chất vấn kia, cùng vỗ tay, quả thực là dệt hoa trên gấm!"

    Trực tiếp đem không khí toàn trường nâng lên!

    Trận tẩy não này mới dễ dàng thành công như vậy!

    Diệp Dung ngẩng đầu nhìn nàng rồi lại cúi đầu.

    "Muốn nhìn liền nhìn, sư tỷ để cho đệ nhìn đủ, không cần sợ nha, tiểu sư đệ!"

    Nàng không hề đáng sợ, nàng rất ôn như nha!
     
  10. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 19: Tiểu Diệp Dung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt Diệp Dung xoát một cái liền đỏ bừng, đầu càng cúi càng thấp, lắp bắp, "Không, không phải.."

    Tô Mộng Mộng nhìn người cúi đầu sắp đụng đến ngực, chỉ có thể thấy được đỉnh đầu, tâm tư đùa giỡn nổi lên, lập tức bày ra biểu tình thương tâm "Xem ra là do ta lớn lên quá khó coi, sư đệ cũng không muốn nhìn ta."

    Diệp Dung vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không có, sư tỷ rất đẹp."

    Đặc biệt là hôm nay, phá lệ đẹp, khác hẳn với trước kia, liền, giống như..

    "Sư tỷ, sư tỷ giống như đúc với tiên nữ trong miêu tả của mọi người.."

    "Ha ha.." Tô Mộng Mộng cười đến không khép được miệng, cười lớn đến mức Diệp Dung phải nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin, mới vội vàng ngậm miệng.

    Lập tức lấy lại dáng vẻ uyển chuyển, đoan trang, lấy tay che miệng cười nhẹ, giống như người lúc nãy ngoác miệng cười lớn không phải nàng, "Ha hả.."

    "Thật không?"

    "Thật, thật sự.."

    Tô Mộng Mộng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như biết nói.

    Nguyên chủ tuy rằng tính cách rất tệ nhưng bù lại ngoại hình cực kỳ xuất sắc, đôi mày thon dài như họa, mắt hạnh lập loè như sao, da trắng như tuyết, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đều mỹ lệ động lòng người, giống như không dính khỏi lửa nhân gian, an tĩnh uyển chuyển, giống một đóa hoa xuất thủy phù dung, không dính bụi trần..

    "Nhưng mà, sư tỷ, tỷ thật sự đã buông bỏ sao?" Diệp Dung trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù sao trước kia sư tỷ cũng dây dưa theo đuổi Chu Khôn lâu như vậy, mọi người đều biết quyết tâm của nàng..

    Chỉ cần là người trong môn phái mỗi lần hỏi đến đều lắc đầu, không dám khuyên can..

    Gương mặt Tô Mộng Mộng lộ vẻ trào phúng, tràn ngập khinh thường, "Hắn cùng Thẩm Kiều Kiều đã đối xử với tỷ như vậy, đệ còn hy vọng tỷ tiếp tục dây dưa với hắn sao?"

    Cái tên Chu cái gì Khôn kia, chỉ có mỗi cái túi da, cả người lúc nào cũng tỏa ra tao vị!

    Không một phút nào ngưng diễn nét thư sinh tuấn lãng..

    Giả vờ ưu thương, còn tự cảm thấy mình tuấn tú! Toàn thân đầy dầu mỡ, nghĩ đến cũng khiến nàng khó chịu muốn nôn!

    Ghê tởm!

    "Không phải, không phải, sư tỷ như bây giờ Diệp Dung đương nhiên rất cao hứng," hắn kỳ thật cũng không thích Chu Khôn sư huynh, tuy rằng hắn ta là sư huynh, hắn thân là sư đệ không được suy nghĩ như vậy, nhưng..

    Diệp Dung nhìn sư tỷ hiện giờ, gương mặt biểu lộ ngượng ngùng, dù sao hắn cũng còn nhỏ, chuyện tình cảm không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra sư tỷ cũng có chút thương tâm, khổ sở.

    "Sư tỷ về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, có thể xứng đôi với sư tỷ, trở thành hiệp lữ của sư tỷ."

    "Sau này nếu Chu Khôn cùng Thẩm Kiều Kiều lại đến trước mặt sư tỷ, giống như trước kia lừa gạt với khi dễ tỷ, sư tỷ nhất định phải nói cho Diệp Dung;"

    Nói đến đây, ánh mắt hắn kiên định, giống như đã hạ quyết tâm, "Diệp Dung nhất định phải đánh bọn họ, bảo vệ sư tỷ!"

    "Ha ha.."

    Tô Mộng Mộng cười cười đứng lên, đem mèo trong ngực cho Diệp Dung, nhéo nhéo mặt hắn, bóng loáng tinh tế, "Tiểu Diệp Dung, đệ thật đáng yêu!"

    Hắn thật sự nghĩ Chu Khôn đem yếm cho nàng nhìn sao, thật ra không phải, là nguyên chủ lấy trộm yếm của Thẩm Kiều Kiều, muốn mang nó đưa cho các nam đệ tử trong tông môn, nhưng đánh bậy đánh bạ như thế nào lại vào tay của Chu Khôn.

    Lúc Chu Khôn nhặt được cái yếm của Thẩm Kiều Kiều thấy góc trái có thêu tên của nàng ta cao hứng đến phát rồ, vội vàng giấu đi, việc này làm cho nguyên chủ tức giận mấy ngày liền!

    Hiện tại nghĩ lại biểu tình của Thẩm Kiều Kiều hôm nay, nàng cũng hả giận thay nguyên chủ!

    Nhưng mà không ngờ tiểu sư đệ Diệp Dung này của nàng vậy mà tin tưởng nàng vô điều kiện, trước kia nguyên chủ đối xử hắn như vậy mà bây giờ hắn còn đứng ra muốn bảo vệ nàng. Thật đáng yêu!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...