Huyền Ảo Thiên Hà Chi Luyến - Hắc Y Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Y Phàm, 17 Tháng mười 2021.

  1. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Thiên Hà Chi Luyến

    Tác giả: Hắc Y Phàm

    Thể loại: Truyện ngắn - Huyền ảo -Xuyên không

    (Truyện liên kết tuyến nhân vật trong bộ "Thanh Âm" - tác giả: Hắc Y Phàm)

    Link: Xuyên Không - Thanh Âm - Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight <3


    [​IMG]

    *Văn án*

    Dư vị của nỗi nhớ là sự thống khổ đến cùng cực!

    Chúng ta lại cách xa nhau hàng ngàn vạn năm tinh cầu ánh sáng, chỉ có thể cảm nhận hơi ấm của nàng qua kết mộng thời không..

    Ta mặc thiên thời trôi chảy, nguyện ôm cả ngân hà để ôn nhu thế gian thu vào đôi mắt nàng.

    "Ánh sáng vì nàng mà khai mở, nay cũng vì nàng mà mất đi.."


    Tấu khúc tương cầm sao thỏa nhớ thương?

    Ta nguyện lòng tước bỏ linh căn.

    Vượt thiên hà vạn lý, khuấy đảo thời không để đổi lấy nụ cười của nàng thuở ban sơ tương ngộ.

    - Doãn Điệp Lam, chờ ta!..
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 1: HỒI ỨC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Reng.. reng!

    - Alo..

    - Điệp Lam, cậu mau nhanh tới tòa soạn đi, chủ biên về rồi đang họp khẩn đấy!

    - Hả? Được, được, tớ đến ngay đây.

    Thời tiết hôm nay thật đẹp, nhưng cũng không làm tâm trạng Điệp Lam khá lên nổi.. vì đêm nào cô cũng bị đánh thức bởi một thanh âm kỳ lạ!

    Ba năm rồi, giấc mơ đó vẫn không hề dừng lại..

    Trong mơ vẫn là giọng nói đầy ủy mị của một nam tử, cùng tiếng đàn tấu khấu thê lương.. không ngừng gọi tên cô – Doãn Điệp Lam.. Doãn Điệp Lam!

    Cô chạy mãi, chạy mãi.. vẫn không thể đến gần được thanh âm đó!

    Cô tìm kiếm trong vô vọng cũng không thể nhìn rõ được hình dáng của người ấy

    Một thứ ánh sáng xanh lam kỳ lạ không ngừng bao quanh lấy cô.. trong lòng Điệp Lam, khoảnh khắc ấy là sự đau khổ đến tột cùng.. như bị ai đó bóp nghẹt lấy trái tim.

    Cô dùng sức để cố gắng phản kháng lại, nhưng hoàn toàn vô dụng..

    Sau cùng chỉ còn lại cô với sự trống trãi và bóng tối.. ánh sáng xanh làm không còn nữa!

    Mỗi lần, tỉnh giấc.. Doãn Điệp Lam luôn cảm thấy lồng ngực đau đớn như vừa bị mất đi một thứ gì đó rất quan trọng..

    Điệp Lam cố nhớ lại từng mảng ký ức nhạt nhòa trong giấc mơ.. càng cố gắng nhớ thì cơn đau đầu càng hành hạ cô như một loại tra tấn thể xác lẫn tâm hồn cô trong suốt ba năm qua.

    * * *

    - Điệp Lam, ngẫn ra làm gì đấy! – Hạ Nhi, thì thầm.

    - Gọi cậu đấy! Chủ biên muốn chúng ta làm một chuyên mục về "chuyến đi kỳ thú" địa điểm và thời gian khởi hành đã có trong thông báo, câu xem qua chưa?

    - À.. ờ.. tớ xem rồi, nhưng không chú ý lắm! Khi nào thì bắt đầu.

    - Cậu đề xuất nhóm với chủ biên trước đi, tớ thấy cậu nên đi với nhóm tớ, nhóm Mộng Liên không ai ưa cậu vì chuyện giải thưởng lần trước xích mích, Mộng Liên lại hay thù dai, tốt nhất cậu nền đề phòng..

    Điệp Lam chỉ cười nhẹ, ngao ngán lắc đầu, cô thầm nghĩ:

    - Oan oan tương báo, biết bao giờ mới dứt, dù biết phàm ở đời này, có những người dù bạn không làm gì họ, nhưng một khi đã có ác cảm, thì việc bạn chỉ ngồi hít thở cũng khiến cho họ chán ghét.. chi bằng bớt một chuyện hay một chuyện.

    Doãn Điệp Lam từ ngày nhận giải cây bút vàng - nhà soạn giả tài ba.. đã thu hút được biết bao sự ngưỡng mộ của độc giả và sự săn đón trong ngành, lẫn sự ghen tị thù ghét.. thi phi thì đời nào mà chẳng có, vốn dĩ Điệp Lam cũng chẳng mấy hứng thú đến việc tranh giành, hơn thua vì danh lợi chỉ là phù phiếm..

    Giải thưởng nhận được cũng do Hạ Nhi tự ý quyết định, gửi tác phẩm của cô tham gia dự giải.

    Muốn trách cũng không thể trách được, Hạ Nhi cũng chỉ muốn tạo cơ hội tốt cho bạn mình phát triển sự nghiệp..

    - Chủ biên – Chị Diệp, em có thể đề xuất nhóm hợp tác viết chương trình này không?

    - Chị cũng rất muốn để em tự do lựa chọn, nhưng lần này nhà tài trợ đã chỉ định nhóm Mộng Liên cùng em.

    - Tớ đã xin rồi, tớ đã đề xuất rồi, nhưng vẫn phụ thuộc vào nhà tài trợ chỉ định. - Điệp Lam chỉ đành dỗ dành Hạ Nhi đang bị vẻ ấm ức, hụt hẫn bao phủ.

    - Tối nay cậu muốn ăn gì? Tớ sẽ mời câu đi ăn một bữa thịnh soạn cho nuốt hết cục tức trong lòng này được không nè!

    - Điệp Lam à! Thật ra tớ biết là cậu đã cố gắng hết sức rồi, tớ chỉ là đang lo cho cậu.. không biết trên đường đi làm chuyên mục thực tế này họ có mượn việc công trả thù riêng không thôi.

    Doãn Điệp Lam phì cười, gõ vào trán Hạ Nhi

    - Được rồi, bà cô hay lo của tôi ơi! Tớ không phải trẻ con, tớ biết tự lo được. Họ thì làm gì tớ được chứ, chỉ là chịu khổ một tí là xong, chuyện khổ gì mà cậu và tớ chưa từng trãi qua cơ chứ.. Đi thôi, hôm nay cùng tớ đi ăn một bữa hoành tráng.

    * * *

    Quán Lẩu Y.

    7 giờ 15 phút tối.

    - Nhìn cậu hôm nay vẫn vẻ mệt mỏi mất ngủ, không phải cậu vẫn mơ thấy giấc mơ về người đó nữa đấy chứ!

    - Ừ.. cũng không có gì là lạ nữa, ba năm rồi, có khi nếu không nghe thấy giọng nói đó, mình lại không ngủ được cũng nên..

    Doãn Điệp Lam cười hề hề, trêu ghẹo Hà Nhi

    - Nào, uống nào.. say một bữa..

    - Cậu.. hôm nay không sao chứ! Lại có tâm sự à..

    Điệp Lam nhìn lên ánh sáng những ngôi sao trên trời.. lấp lánh

    - Hôm nay, tớ muốn tạm biệt người trong giấc mơ đó!

    - Ừ, cậu cũng nên sống thực tế rồi, tìm một người để yêu thương đi.. giấc mơ mãi là giấc mơ cũng không thể biến nó thành hiện thực được.. tớ nghĩ chắc là do tai nạn trên núi ba năm trước, có thể cậu bị chấn động não mơ linh tinh – Hà Nhi tỏ vẻ tán đồng ý kiến.

    Điệp Lam trầm ngâm nhìn Hà Nhi, cô hít một hơi thật sâu, thở ra hô to:

    - Được rồi, chúng ta cùng uống mừng khởi đầu mới!

    Hà Nhi không biết lúc này trong mắt Điệp Lam tràn đầy những ánh sao lấp lánh.

    Đêm qua, cũng vẫn là giấc mơ ấy đánh thức Điệp Lam nhưng lần này lại không phải thanh âm và hình dáng của người ấy đánh thức cô.. mà là một không gian đầy ánh sáng trống rỗng, không giọng nói, không hình bóng, không thanh âm..

    Cô cứ đi mãi, đi mãi cũng không tìm thấy lối ra, gọi mãi cũng không một ai trả lời, cảm xúc lần này với Điệp Lam lại là sự mong chờ và thất vọng..

    Có lẽ, người ấy đã thực sự rời xa giấc mơ của cô, không còn muốn gặp cô nữa.. hay lần này thực sự phải tạm biệt giấc mơ rồi!

    Lúc đầu, giấc mơ đối với Doãn Điệp Lam mà nói là một sự tra tấn, mệt mỏi, là một căn bệnh kỳ quái không có thuốc chữa. Vậy mà khi giây phút, cô thực sự có giấc ngủ ngon.. trong lòng cô lại có cảm giác không nỡ rời xa giấc mơ đó.

    Có thể là do thói quen chăng – Điệp Lam thầm nghĩ.

    Mất đi một thói quen sẽ làm con người ta hụt hẫn cũng nên..

    Ngày mai, mặt trời vẫn mọc, Điệp Lam biết cô cũng không thể ôm mãi hồi ức mơ hồ không có thật này.

    Lời tạm biệt trước hay sau, sớm hay muộn đến thời điểm thì cũng phải chấp nhận mà thôi – trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, huống hồ chi là một giấc mơ thì càng phải sớm tỉnh mộng.

    Tạm biệt giấc mộng hồi ức! – cô dần chìm sâu vào giấc ngủ say..

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  4. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 2: TƯƠNG NGỘ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    -Điệp Lam, chăm sóc bản thân tốt nha, tớ đợi cậu tháng sau về khao tớ ăn đó!

    Hà Nhi nhanh nhảo giúp Điệp Lam đưa hành lí lên xe, chuyến xe khơi hành cho chuyến đi ký sự.

    Điệp Lam ổn định chỗ ngồi, nhìn ra cửa sổ vẫy tay chào Hạ Nhi - xe chuẩn bị xuất phát

    Xe di chuyển qua những con phố đô thị tấp nập.. Doãn Điệp Lam cấm tay nghe, bật bản nhạc mà mình yêu thích, ngắm nhìn phong cảnh và ngủ thiếp đi..

    - Doãn Điệp Lam.. Doãn Điệp Lam.. là ta, ta sẽ đến tìm nàng.. nàng nhất định phải chờ ta!

    Tiếng còi xe dừng đột ngột, khiến Điêp Lam giật mình choàng tỉnh.

    - Giấc mơ.. vừa rồi là giấc mơ, người đó.. người trong giấc mơ đó đang nói chuyện với cô sao? – Điệp Lam trầm ngâm suy nghĩ.

    - Hắn nói sẽ đến để tìm cô sao?

    Rõ ràng là một giấc mơ sao có thể chân thực đến vậy, lần này tuy không nhìn thấy hình ảnh, nhưng giọng nói lại rất gần bên tai cô.. gần đến nổi cô nghi ngờ ảo tưởng chính bản thân thực sự có người đang ở cạnh nói chuyện với cô..

    - Doãn Điệp Lam! Cô lại mơ giữa ban ngày đó à? –Tiếng hét gắt gõng của Mộng Liên lại là âm thanh cô cần nhất lúc này, đưa cô về với hiện tại.

    - À.. xin lỗi, tôi xuống ngay đây!

    Điệp Lam lật đật mang hành lý xuống xe - thôi vậy không suy nghĩ nhiều nữa, cũng có thể do chuyến đi dài hơi mệt mỏi..

    Công việc vẫn là để giải tỏa bớt thời gian nghĩ ngợi linh tinh.

    Điệp Lam bắt tay vào việc đi khảo sát môi trường xung quanh, ghi chép địa lý và những điểm đặt trưng nơi đây, sẽ có đội nhóm quay phim hình ảnh thực tế, cuối cùng là dàn dựng cắt ghép và ghi chép tổng hợp lại chuyến đi ký sự cho một ngày..

    Cứ như vậy hành trình sẽ là từng nơi, từng địa điểm.

    Hôm nay, sẽ là chuyến đi khảo sát khu rừng hướng Đông gần ngọn núi B. Đoạn đường quen thuộc này làm gợi nhớ đến chuyến đi quân sự năm đó, Điệp Lam vẫn nhớ hang động mà cô từng đến.. chỉ là ký ức có chút vỡ vụn từng mảnh ghép..

    - Chúng ta sẽ cấm trại ở đây, ghi lại khoảnh khắc buổi tối của cánh rừng này.. mọi người tranh thủ dựng liều, tìm thêm củi đốt lửa cho đêm nay. - Mộng Liên luôn là người chỉ đạo có kế hoạch

    Điệp Lam vốn cũng chẳng có ý kiến gì với việc phân công chỉ huy đó, dù biết Mộng Liên có tình thị uy trước mặt mọi người.

    Dự Án lần này cũng do chú cô ta tài trợ, nên việc ai cũng e dè cũng đúng.

    Điệp Lam vẫn là câu nói cũ, thêm một chuyện thà bớt đi một chuyện.. vẫn tốt hơn. Cô vẫn cặm cụi làm theo mọi chỉ bảo của Mộng Liên trong suốt chuyến đi, cũng không có gì là quá đáng là được.

    - Điệp Lam! Cô cũng đi tìm củi đi, không cần ghi chép nhiều nữa.

    - Được rồi.

    * * *

    Tinh Cầu Bạch Liên – Lôi Tinh Điện.

    - Thanh Âm Chủ! Người nhất định phải lựa chọn cách này ư? – Tiểu Hoắc Tử nhìn chủ nhân với đôi mắt thành khẩn rất muốn ngăn cản nhưng lại bất lực trước sự cương quyết của người.

    Vì Tiểu Hoắc Tử biết không một ai có thể còn sống sót bước ra khỏi Lôi Tinh Điện..

    *Lôi Tinh Điện* - phàm những ai muốn quá độ đến một thời không thiên hà khác, từ bỏ Tinh Cầu đều phải bước vào Lôi Tinh Điện, chịu hành phạt Điện Lôi một trăm năm tước bỏ linh căn tu vi.

    Đối với Bạch Thanh Âm mà nói một trăm có là gì! Lôi Tinh Điện cũng không đáng sợ bằng nỗi nhớ tương tư về nàng, mỗi một khắc, một giây cũng như đang dần đốt cháy linh hồn chàng.

    "Kết Mộng" mà chàng tạo ra để tìm nàng.. cũng không thể khỏa lấp được sự trống trãi trong lòng chàng..

    Càng kéo dài "Kết Mộng" thì ký ức về nàng càng mờ ảo, sự liên kết tinh cầu thời không mỗi lúc một suy yếu dần.

    - Ta nguyện vì nàng mà vượt thiên hà vạn lý. Doãn Điệp Lam, nàng nhất định phải chờ ta!

    Bạch Thanh Âm bước vào Lôi Tinh Điện.

    Tiểu Hoắc Tử chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Thanh Âm Chủ

    (Cánh cửa Lôi Tinh Điện cũng dần khép lại)

    Hoắc Tử cũng chỉ có thể thầm cầu mong người có tình sớm được tương ngộ.

    *Chú thích: Bạn có thể xem qua tác phẩm "Thanh Âm" để rõ về nhân vật và cuộc hội ngộ này hơn nhé! *

    * * *

    Doãn Điệp Lam đi được một đoạn ven rừng, dạo quanh một lát cô liền bị thu hút bởi thanh âm trong giấc mơ.. có người đang gọi tên cô.

    Cô đi theo âm thanh đó đến một vách đá liền trông thấy bên dưới suối hình như có một người đang bất tỉnh.

    Cô men theo vách đá xuống đến gần quan sát tình hình.

    Một người đàn ông tầm 30 tuổi, trên người có vết thương va đập mạnh, có lẽ đã bị té xuống suối dòng nước cuốn đi va vào đá, tay có thể đã bị gẫy rồi..

    Cô vội sơ cứu cho người bị nạn và tìm điện thoại gọi cứu hộ. (lúc này Điệp Lam thầm nghĩ thật may vì cô đã được huấn luyện lớp sơ cứu tạm thời này trước khi tham gia chuyến đi)

    Trong mơ hồ, hình như người đàn ông đó đang gọi tên ai.. cô chỉ biết thanh âm này có cảm giác rất quen thuộc.

    Doãn Điệp Lam không khỏi tò mò nhìn ngắm một gương hoàn toàn xa lạ, tại sao lại khiến Doãn Điêp Lam có một cảm giác như đã từng gặp gỡ, một loại cảm giác đau lòng day dứt như trong giấc mơ của cô.

    - Anh là ai?

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  5. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 3: VƯỢT THIÊN HÀ ĐỂ YÊU EM

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bệnh Viện X.

    10h 28 phút đêm - Phòng cấp cứu.

    - Tình trạng bệnh nhân thế nào?

    - Tay phải bị gẫy, xương sườn bị va đập mạnh được sơ cứu tạm thời, huyết áp và nhịp tim đã ổn định.

    - Cho tiến hành chụp citi..

    - Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân.

    Doãn Điệp Lam lúc này cũng chỉ bất đắc dĩ phải theo chân người bị nạn đưa đến bệnh viện, dù sao người cũng là do cô cứu, được an toàn thì cô cũng an tâm.

    - Này cô, cô là người nhà bệnh nhân vừa vào phòng cấp cứu phải không?

    - À.. tôi không phải, tôi chỉ..

    - Cô đi cùng bệnh nhân vào viện đúng không?

    - Dạ vâng

    - Bệnh nhân đã ổn định, bác sĩ chỉ định chụp citi xong sẽ chuyển về phòng hồi sức cấp cứu, cô đến quầy lễ tân đăng ký đóng phí chụp citi và ghi nhận thông tin bệnh nhân nhé!

    Điệp Lam cũng đành làm theo, dù sao giúp người thì giúp cho trot vậy.. cũng không rõ anh ta là ai? Tên gì? Người nhà ở đâu.. làm sao mà ghi nhận thông tin đây!

    Cô đành khai báo theo thông tin người bảo hộ là cô, tạm thời đăng ký cho xong thủ tục cấp cứu, dù sao cũng là một mạng người.

    Doãn Điệp Lam rời đi.

    Ngày hôm sau xong việc tại địa điểm cuối cùng, mọi người cũng cùng nhau sắp xếp lại tư liệu mở một cuộc họp nho nhỏ tổng kết chuyên mục vể bài viết, cảnh quay cho chuyến đi.

    Xong việc, lúc mọi người đang hì hục sắp xếp hành lý lên xe, Điệp Lam vẫn đang phân vân có nên ghé đến thăm người đó một lần rồi rời đi.. dù sao thì lúc đêm qua vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.

    Sau màn đấu tranh nội tâm, cô quyết định trở lại bệnh viện thăm hỏi một lần nữa rồi rời đi cũng chưa muộn.

    Khi cô bước vào phòng thì không thấy bệnh nhân đâu cả.

    - Xin lỗi, cho tôi hỏi người thanh niên được đưa vào phòng 1314 này đâu rồi ạ! Bệnh nhân cấp cứu tối hôm qua..

    - À, sáng nay người nhà đã đến, vừa chuyển bệnh nhân về bệnh viện thành phố lớn rồi.

    - Người nhà!.. à thì ai mà chẳng có người nhà.

    Điệp Lam cũng chỉ đành mang tâm trạng hụt hẫn một cách khó hiểu rời đi.

    * * *

    Thành phố B.

    - Điệp Lam! Bảo bối của chúng ta về rồi, mới có một tháng mà cậu đã gầy đi như vậy ư?

    - Có bị ai ức hiếp không hả?

    - Được rồi, cậu hỏi từ từ thôi tớ sẽ trả lời.

    - Vậy chuyến đi thế nào, có gặp được gì thú vị không, kể cho tớ nghe xem.

    - Đi! Chúng ta đi ăn thứ gì đó ngon đi, tớ sẽ từ từ kể cho cậu nghe.

    Hai tuần sau - tòa soạn Nextday

    Chủ biên tập không khỏi vui mừng vì dự án chuyên mục thành công tốt đẹp, mọi người cũng tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ.

    Vốn dĩ Điệp Lam cũng không mấy thoải mái với những buổi tụ tập này, chỉ muốn nhanh chóng về nghỉ ngơi lại bị kéo đi tăng hai hát karaoke.

    Không khí phòng hát không được tốt lắm, được vài bài cô đã tìm lý do phải vào nhà vệ sinh để thoát trận.

    Hành lang

    Điệp Lam thoáng nhìn thấy gương mặt và hình bóng hôm ấy, cô vội vàng theo chân, được một đoạn gần phòng VIP có người đàn ông trung niên hồ hỡi mở cửa, nghênh đón niềm nở chào:

    - Chào Thanh tổng!

    - Thanh.. tổng, anh ta.. - Điệp Lam vội vàng nép vào một góc.

    Có vẻ như sự theo dõi lộ liễu của cô đã bị phát hiện, ánh nhìn của người đó cũng không nỡ bắt cô tại trận, trên miệng chỉ thoáng nét cười và bước vào phòng VIP.

    * * *

    Trở về nhà, Điệp Lam không ngừng mong lung suy nghĩ về gương mặt đó, thật không ngờ hôm nay còn có duyên gặp lại.

    Vốn dĩ từ khi trở về, cô chưa một phút giây nào quên đêm hôm ấy.. cùng người đàn ông bí ẩn đó.

    Sự gặp gỡ này chỉ khiến lòng cô càng thêm xáo trộn..

    Cũng hơn một tháng rồi, Điệp Lam không còn giấc mơ kỳ quái đeo bám nữa, vậy mà đôi lúc trong lòng lại mong nhớ giấc mơ.. mong nhớ thanh âm đó.. vì điều gì chính bản thân của cô cũng không có câu trả lời.

    - Điệp Lam, hôm nay em sắp xếp liên hệ bên triễn lãm nghệ thuật Công Ty Cổ Phong nhé! Chúng ta sẽ có cuộc phỏng vấn về buổi triễn lãm các loại nhạc cụ, viết một bài thật hay nha.

    - Sao lại là em, chuyên mục này không phải hôm qua họp giao Mộng Liên phụ trách sao?

    Đúng là hôm qua chuyên mục đã giao cho Mộng Liên, chỉ là không ngờ hôm nay bên ấy lại gọi điện yêu cầu người đến phỏng vấn viết bài chỉ định Doãn Điệp Lam - Chị Diệp chủ biên cũng chỉ có thể sắp xếp lại theo yêu cầu của bên đối tác.

    - Mộng Liên có việc cần xử lý, em cứ nhận việc này đi. 9h có thể xuất phát qua đó!

    - Dạ, em hiểu rồi. Giờ em đi chuẩn bị tư liệu.

    * * *

    Công Ty Cổ Phong.

    - Xin lỗi tôi là biên tập viên tòa soạn Nextday, Doãn Điệp Lam. Tôi có hẹn lịch phỏng vấn hôm nay..

    - Chào cô Doãn, cô có thể lên tầng 6.

    - Cám ơn.

    Điệp Lam rảo bước nhanh vào thang máy.

    Tầng 6.

    - Cô Doãn, mời cô đi lối đi, tổng giám đang chờ cô.

    Cửa phòng vừa hé mở, gương mặt xa lạ với cảm giác quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa, một người đàn ông lịch lãm, phong độ ngời ngời đúng là tuyệt tác của thế gian hiếm có, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao tinh tú.

    - Chào cô Doãn! Mời cô ngồi.

    Điệp Lam vẫn chưa kịp định thần, thanh ấm trong giấc mơ ấy đã vang lên, mà nay lại từ người thật việc thật trước mắt khó tránh khỏi sự kinh ngạc ngỡ ngàng không thể che giấu nổi hiện hết lên gương mặt của cô lúc này.

    - Chúng ta từng quen biết chăng? – Điệp Lam vô thức thốt ra, thực chất cô chính là muốn nói đã từng nghe thấy giọng nói của anh trong giấc mơ, nhưng nếu nói như vậy thì quá trơ trẽn rồi có khác nào kiếm cớ làm quen, cưa cẩm.

    - Cô Doãn đúng là người nghĩa hiệp, làm việc ơn lại chẳng để trong lòng, phải chúng ta từng quen biết. Cô đã từng cứu tôi.

    - Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu. Tôi tên Trạch Mộc Thanh.

    - Trạch Mộc Thanh.. À Chào Thanh tổng. Tôi là Doãn Điệp Lam, rất vui được làm việc cùng anh, chúng ta bắt đầu phỏng vấn được chứ.

    - Được!

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  6. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 4: TRẠCH GIA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạch Gia vốn là gia tộc lâu đời trong ngành nghề sưu tầm cổ vật, triễn lãm nghệ thuật và âm nhạc cổ phong.

    [​IMG]

    Trạch Thiên (tên tự Hoắc Thiên) – anh cả là thiên tài về hội họa, đạt rất nhiều giải lớn, anh hiện đang giao lưu nghệ thuật với các phòng triễn lãm tranh lớn nhỏ trên thế giới.

    * * *

    [​IMG]

    Trạch Hạo Khoan (tên tự Hạo Hoan) - là người anh thứ hai, hiện đang nắm giữ cổ phần lớn tại Trạch Gia, tâm tư thâm sâu khó đoán.

    * * *

    [​IMG]

    Trạch Mộc Thanh (tên tự là Thanh Âm) – em út vốn từ nhỏ yếu ớt vì bệnh tim, rất yêu thích sưu tầm khúc cầm, văn tự cổ.

    Cuộc chiến tranh giành quyền lực và thừa kế gia sản thì có lẽ luôn là cuộc chiến ngầm không hồi kết của bất kỳ gia tộc nào.

    Trạch Thiên đã từ bỏ quyền thừa kế vì chỉ muốn chuyên tâm theo đuổi con đường nghệ thuật.

    Mộc Thanh từ nhỏ luôn rất sùng bái người anh của mình là Hạo Khoan.

    Tình cảm lúc nhỏ của ba an hem vốn đều rất yêu thương nhau, bảo vệ cho nhau.

    Lớn lên vì quyền lực, danh vọng mà đã che mờ tất cả cái bản tính ban sơ đó. Và cũng từ lúc Mộc Thanh vô tình biết được bí mật to lớn của Hạo Khoan thì tình anh cũng sẽ chỉ còn lại sự rạn nứt.

    * * *

    Phòng Sách Trach Gia – 10 giờ đêm.

    (Tiếng cãi vã)

    - Tôi đã biết từ lâu, ông vốn chỉ xem tôi là một con cờ. Từ nhỏ, ông luôn dạy dỗ tôi một cách hà khắc nhất, vốn tôi nghĩ ông vì muốn tốt cho tôi.

    - Nay tôi mới hiểu, tôi chỉ là bức bình phong chất xúc tác để ông làm gương răn dạy con trai ông.

    - Đáng tiếc, hai đứa con trai vô dụng chẳng làm được gì. Một đứa thì không quản nổi cơ nghiệp này, còn một đứa thì bệnh tật..

    - Chỉ có tôi, bao nhiêu năm nay vẫn là tôi cống hiến hết lòng vì Trạch Gia, những chuyện phi pháp mà ông đã làm xây dựng nên thế lực Trạch Gia ngày hôm nay cũng một phần có công lao của tôi.

    - Vậy mà giờ, lão già chết tiệt như ông sắp gần đất xa trời.. cũng chỉ xem tôi là một con rối, xong màn kịch thì có thể tùy tiện vứt bỏ không thương tiếc.

    - Tôi từng ấy năm đã gọi ông là ba, ông.. ông có bao giờ thực sự dùng tấm lòng của một người ba để thấu hiểu quan tâm tôi chưa? Nếu không cần tôi việc gì ông phải nhặt tôi về.

    - Ký đi! Tôi không nói nhiều nữa, tất cả mọi thứ hôm nay tôi làm là vì tôi xứng đáng có được mọi thứ.. Tôi bảo ông ký.. có nghe không?

    - Mày.. Mày! Là đồ vô ơn..

    Mưa bên ngoài càng lúc càng to

    Mộc Thanh như thường lệ dạo bước đến phòng ngủ của ba. Anh muốn xem xem ba đã ngủ say chưa, đắp thêm chăn ấm cho ông vì trời đã chuyển lạnh rồi.

    Vào phòng, không thấy ba đâu.

    Ai có thể đẩy ba đi dạo vào giờ này cơ chứ! Cũng đã khuya rồi mà – Mộc Thanh thầm nghĩ.

    Anh dạo bước quanh hành lang, đưa mắt tìm.

    Hình như có ai đang to tiếng trong phòng sách. Mộc Thanh rảo bước nhanh đến phía phòng sách, trông thấy ba và anh hai đang nói chuyện gì đó qua khe cửa phòng đang hé mở

    - Mày chỉ là đứa bụi đời tao nhặt về! Mày căm ngay đồ mất dạy..

    Mộc Thanh nghe thấy tiếng ba giận giữ hét lớn

    - Bụi đời.. nhặt về.. ba đang nói về anh hai sao?

    Chưa kịp phản ứng đã nghe từ phòng sách có tiếng anh hai kêu lớn:

    - Ba, ba làm sao thế này! Người đâu gọi cấp cứu.. gọi cấp cứu mau..

    Lúc này, Mộc Thanh cũng vội đẩy cửa vào gọi ba..

    Nhưng lại không để ý, gương mặt đang giả vờ hốt hoảng kia cùng với ánh mắt đầy sự hài lòng, miệng nở một nụ cười thỏa mãn của Hắn – Trạch Hạo Khoan.

    * * *

    Phòng cấp cứu.

    - Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Người nhà nên bớt đau lòng.

    - Thư ký Minh, mau gọi cho anh tôi Trạch Thiên về nước, báo tin bố đã mất chuẩn bị lo hậu sự.

    Hạo Khoan nhìn dáng vẻ thất thần của Mộc Thanh, liền an ủi:

    - Được rồi, em có bệnh trong người cũng nên về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ở đây cứ để anh lo.

    Mộ Thanh nhìn anh cười chua xót:

    - Để anh lo ư? Không phải mọi chuyện đã xảy ra như ý của anh rồi sao.. có lẽ giờ anh đang rất vui phải không?

    Hạo Khoan vẫn giữ tỏ vẻ giả vờ ngạc nhiên:

    - Em trai thân yêu, em đang nói gì vậy? Anh biết bây giờ em đang rất đau buồn và mất bình tĩnh nói những lời vô ý thức.

    - Anh đừng có mà giả vờ nữa.. tôi đã nghe được hết cuộc nói chuyện của anh và ba. Chính anh là kẻ sát nhân, anh thật đáng sợ! Không lẽ anh chưa từng thấy hối hận sao?

    Lúc này, Hạo Khoan chỉ cười nhẹ nhìn Mộc Thanh:

    - Cậu đang thách thức giới hạn của anh đấy à?

    - Anh.. anh.. chưa kịp phản ứng, Mộc Thanh đã ôm lấy trái tim đang đau đớn nơi lòng ngực và ngất đi.

    Tỉnh lại cậu thấy mình đã được đưa đến biệt thự gỗ, nơi khu rừng phía đông.

    Một hình thức giam giữ lỏng với lý do vì cậu đau lòng quá độ, vì bệnh tình nguy kịch cần đưa đến nơi thanh tỉnh để điều dưỡng không thể tham gia tang lễ..

    Bác sĩ thăm khám và y tá cũng được giám sát chặt chẽ.

    Mọi sinh hoạt ăn uống, ngủ nghỉ của Mộc Thanh đều không thể tránh được sự giám sát camera và những người mặc áo đen đang canh giữ ngôi nhà theo chỉ thị từ Hạo Khoan.

    Đã hơn một tuần qua, Mộc Thanh không ngừng quan sát cách đổi phiên trực, thời điểm giao ca.

    Cũng không thể kết nối với bác sĩ, hay y tá được vì họ đều là người của Hạo Khoan.

    Tất cả hướng quay của camera đều là giám sát 24/24. Mộc Thanh quan sát thấy ngoại trừ thời điểm giao ca và lúc thăm khám là nới lỏng phòng bị nhất.

    Kế hoạch tẩu thoát đã bắt đầu.

    Hôm ấy, anh giả vờ lên cơn đau tim, khiến bọn canh phòng cũng một phen hú vía, nhanh chóng cử một người đi tìm bác sĩ, trước giờ giao ca sẽ bị bỏ trống một khoảng, giờ thiếu mất một người canh cửa sau, đây là cơ hội tốt.

    Mộc Thanh vội men theo hành lang tường đá, khuất tầm nhìn camera vòng ra phía sau hậu viện.

    Con đường này tuy hơi khó đi, nhưng đây là đã cách tốt nhất rồi. Anh nhất định phải trở về, vạch trần bộ mặt thật của hắn.

    Nếu nhanh thì một giờ sau, chậm thì cũng mất tầm hai tiếng họ phát hiện ra anh đã bỏ trốn, từng ấy thời gian cũng đủ để anh đến được đường chính bắt xe trở lại thành phố.

    * * *

    Không ngờ bọn họ lại phát hiện sự vắng mặt của anh nhanh hơn dự đoán, bọn chúng cho người truy lùng khắp khu rừng.

    Mộc Thanh vội vàng băng qua vách núi gần khe suối, chúng dồn ép anh đến đường cùng rơi xuống vách.

    Bọn chúng cũng vội đuổi theo đến gần quan sát tình hình, kiểm tra phát hiện tim đã ngưng đập, hơi thở cũng không còn. Một trong số bọn chúng gọi điện thoại báo cáo, bên đầu dây bên kia ra lệnh xử lý thi thể.

    Họ liền tiện tay đẩy thi thể đi theo dòng suối tạo nên hiện trường tai nạn.

    * * *

    Văn phòng luật sư.

    - Hôm nay chúng tôi gọi mọi người đến là muốn chính thức công bố di chúc, sau khi lo xong hậu sự cho chủ tịch.

    - Di chúc được công bố như sau:

    Trạch Thiên đã từ bỏ quyền thừa kế nên sẽ không được hưởng bất kỳ sản nghiệp nào của Trạch Gia.

    Trạch Mộc Thanh vì không thể vì tai nạn qua đời, di sản sẽ được chuyển nhượng sang cho Trạch Hạo Khoan.

    - Khoan đã, tôi có chuyện cần nói..

    Trước sự bàn hoàng và ngơ ngác của mọi người, Mộc Thanh trở lại với vẻ ngoài điềm đảm, khỏe mạnh hơn so với tưởng tượng.

    - Tôi vẫn còn sống sờ sờ, các người không thấy rõ hay sao?

    Chỉ có Trạch Thiên là không thể che giấu sự vui mừng, hạnh phúc khi nhìn thấy cậu nhóc em mình toàn vẹn khỏe mạnh trở về. Anh vội ôm chằm lấy đứa em trai đang hiện hữu trước mắt.

    Hạo Khoan không tránh được sự hoảng hốt trên nét mặt

    - Không thể nào.. rõ ràng đã chết.. tại sao lại!

    - Ngạc nhiên không anh hai yêu dấu của em.

    - Em đã trở lại.. anh không quá phiền lòng chứ!

    - Sao.. Anh có thể phiền lòng, anh vui mừng còn không hết.

    - Em có chuyện muốn nói riêng với anh hai, việc tuyên bố di chúc có thể tạm dời lại một chút không?

    - Được!

    Luật sư và cổ đông cũng lui đi, căn phòng chỉ còn lại hai an hem

    Ánh mắt thăm dò của Hạo Khoan chưa từng dừng lại ở mọi nhất cử, nhất động của Trạch Mộc Thanh.

    Mộc Thanh đang ở trước mắt lại không phải là Mộc Thanh.

    Thần thái và khí chất khác hẳn, không giống một kẻ yếu ớt bệnh tật mà hắn từng biết trong từng ấy năm..

    Người này thực sự là ai?

    - Anh không cần phải lo lắng!

    - Di chúc, quyền thừa kế tôi có thể để lại hết cho anh. Tôi chỉ cần chi nhánh nhỏ công ty Cổ Phong của mẹ để lại.

    - Chuyện trước kia, xem như tôi chưa từng nghe thấy điều gì, nhân tự anh gieo trồng quả anh sẽ tự nhận được.. cuộc chiến này tôi không muốn tham gia.

    - Thù hận chỉ làm người ta thêm mù oán, ngu muội lạc lối.

    - Danh vọng quyền lực chỉ làm sơ tâm bị che kính mà thôi, tôi không hứng thú theo đuổi thứ phù phiếm đó.

    Hạo Khoan vẫn không khỏi kinh ngạc khi nghe những lời nói này từ miệng của Mộc Thanh. Nhưng vẫn e dè toan tính thật hư.

    - Mày thật sự nghĩ như vậy ư?

    - Lấy gì để đảm bảo mày không lật lọng.

    - Giấy trắng mực đen, chuyển nhượng cổ phần.. dù tôi có muốn bày trò gì cũng không bày được qua khỏi luật pháp.

    - Anh ngày ngày đều sống trong sự toan tính chưa từng cảm thấy mệt mỏi ư? Ai đó đưa cho anh một viên kẹo, thay vì cảm nhận được sự ấm áp quan tâm, ngọt ngào thì sự toan tính đã che mờ chân tâm của anh nó điều khiển anh, nó muốn anh nghĩ rằng người cho kẹo đang có âm mưu gì với anh, hay viên kẹo có độc!

    - Tôi thực sự cảm thấy đáng tiếc và thương hại anh. Hạnh phúc chỉ đến từ những điều giản đơn nhất.. mà hạnh phúc lại là sự xa xỉ đối với anh Trạch Hạo Khoan.

    Những lời của Mộc Thanh như xoáy sâu vào nội tâm yếu đuối mà Hạo Khoan đã cố gắng cất giữ một nơi sâu nhất trong lòng.

    Quả thật, giờ đây hắn có tất cả mọi thứ mà kẻ khác mơ ước, nhưng hạnh phúc thì không!

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  7. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 5: ĐÁNH THỨC KÝ ỨC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Thật ra với Trạch Mộc Thanh mà nói, lần tương ngộ này là sự đánh đổi hoàn toàn xứng đáng..

    - Tôi có thể gọi cô là Điệp Lam không?

    - À.. được không sao.. Hôm nay, anh đến tòa soạn có việc gì sao?

    - Tôi chỉ muốn cảm ơn bài viết của cô, có rất nhiều người quan tâm đến buổi triển lãm.. tôi có thể mời cô dùng bữa cơm tối được chứ? Thay lời cảm ơn.

    - À.. cũng không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.

    Nhìn thấy sự kiên định trong mắt của nàng như một sự từ chối, Thanh Âm không tránh khỏi sự thất vọng hiện lên trên nét mặt.

    - Thôi được rồi, biểu cảm của anh làm tôi cảm thấy có lỗi đó, chúng ta đi thôi, tôi biết một quán rất ngon gần đây.

    Giờ đây linh căn cũng không còn, làm sao có thể đánh thức ký ức của nàng mà chàng đã phong ấn, chỉ có thể dùng sự chân thành để chinh phục trái tim Tiểu Hồ Điệp một lần nữa.

    Doãn Điệp Lam – em mãi là Tiểu Hồ Điệp nhỏ bé mà anh yêu thương nhất.

    Không còn ký ức về Thanh Âm và tinh cầu Bạch Liên cũng không sao.

    Anh tin, em sẽ lại có thể yêu anh một lần..

    * * *

    - Điệp Lam, tớ thấy hình như anh chàng Mộc Thanh đó đang tìm cách đeo đuổi cậu đúng không?

    - Làm gì có cậu lại suy đoán linh tinh!

    - Haizzz, đúng là người vô tình vẽ lá vẽ hoa, người có tình vẽ cả mùa xuân.. cậu đúng thật là không nhận ra, hay đang giả vờ ngốc nghếch vậy!

    Điệp Lam cũng đành ngao ngán bất lực lắc đầu trước sự treo ghẹo dai như đĩa của Hạ Nhi.

    * * *

    Sân bay – 2 giờ chiều.

    - Uyển Nhi. Uyển Nhi!

    Một cô gái với dung nhan sắc sảo bất phàm - Mạc Uyển Nhi đại minh tinh được bao quanh bởi dàn vệ sĩ trấn áp không ít fan hâm mộ đưa cô ra khỏi sân bay lên xe chuyên dụng.

    - Hôm nay thật mệt mỏi, không phải tôi đã nói với chị mọi thông tin lộ trình của tôi lần này về nước đều là bí mật sao.

    Quản lý Đan cũng đành ngậm ngùi nhận lỗi, vì biết rõ tính khí đại minh tinh khó chiều khó bảo.

    - Chị cũng đã giữ mật tin này rồi, nhưng em lại cứ chụp hình đăng tâm trạng ẩn ý khó tránh fan soi được.

    - Ý chị là bây giờ lỗi của tôi đúng không?

    - Không.. không là lỗi của chị, chị không quản lý chặt chẽ, sẽ không có lần sau.

    - Thôi được rồi, thật là phiền, mau chở tôi về khách sạn nghỉ ngơi đi.

    * * *

    Công Ty Cổ Phong.

    Văn phòng tổng giám đốc.

    - Xin lỗi cô không được vào.. này cô!

    - Tránh ra, có biết tôi là ai không hả?

    - Mộc Thanh, anh xem nhân viên của anh thật bất lịch sự!

    - Được rồi, cô ra ngoài đi để cô ấy vào.

    Uyển Nhi nhìn ngắm tuyệt tác nhan sắc ở trước mặt mình sau bao năm xa cách, cô chạy đến ôm chằm ngọt ngào.

    - Để em nhìn xem anh Mộc Thanh đã trưởng thành rồi, mạnh mẽ và cuốn hút rất nhiều.

    - Còn em, thì vẫn là một cô em gái thích nhõng nhẽo – Mộc Thanh bất lực né tránh, trêu ghẹo cô.

    - Em gái gì chứ! Nhà họ Mạc và nhà họ Trạch vốn có hôn ước từ nhỏ. Anh chính là vị hôn phu của em còn gì.

    - Hôn ước.. khi nào? Có sao! Anh nghĩ em đang còn chưa tỉnh táo sau chuyến bay dài.

    - Hôn ước với người thừa kế Trạch Gia.. vốn dĩ anh chẳng phải người thừa kế!

    - Cái gì? Anh không phải là người thừa kế ư?

    - Không đúng! Người thừa kế chỉ có thể là anh, lần trước em có nghe ba em trò chuyện với ba của anh mà.

    - Anh nói không phải thì chính là không phải. Hạo Khoan là người thừa kế chính thức của nhà họ Trạch, em nên đi tìm anh ấy mà bàn chuyện hôn ước.

    - Trạch Mộc Thanh.. em nói cho anh biết, dù anh không phải người thừa kế, nhưng anh là người em đã chọn, vậy thì hôn ước này chú rể chỉ có thể là anh.

    Uyển Nhi tức giận rời đi.

    * * *

    Phòng khách sạn V.

    - Uyển Nhi, người mà em kêu chị điều tra đã có tư liệu rồi!

    - Đâu mau đưa đây.

    - Cô ta là Doãn Điệp Lam, biên tập viên tòa soạn Nextway, cũng có chút tài năng đoạt không ít giải thưởng. Gần đây thiếu gia Mộc Thanh đang qua lại yêu đương với cô ấy.

    Uyển Nhi nhìn ngắm dung nhan cô gái trong bức ảnh, ánh mắt đầy sự ganh tị, uất ức, có ném vỡ ly rượu đang uống

    Xoảng..

    - Hứ, đúng là đồ tầm thường rẻ mạc.. câu dẫn đàn ông. Muốn giành Mộc Thanh với tôi à, cô không có cửa!

    * * *

    Tòa soạn Nextway -
    Phòng họp.

    - Điệp Lam, hôm nay em có lịch trình viết bài về chuyên mục làm đẹp xu hướng thời thượng hiện nay, em đã có chỉ định nhân vật nào cho bài viết chưa.

    - Em nghĩ sẽ chọn một trong số đại minh tinh đang hot hiện nay..

    Mộng Liên nhanh chóng đưa ra ý kiến:

    - Mạc Uyển Nhi đi, em thấy cô ấy khá phù hợp hình tượng của bài viết, dạo gần đây có tin cô ấy đã bí mật về nước. Nếu cô ấy nhận phỏng vấn chắc chắn sẽ đẩy chuyên mục lên top.

    - Được vậy cứ chọn Mạc Uyển Nhi đi.

    * * *

    - Này Điệp Lam, tớ nghe nói nhân vật Uyển Nhi này nổi tiếng có bệnh ngôi sao.. không phải là cố tình làm khó cậu chứ!

    Hạ Nhi kéo Điệp Lam vào một góc thì thầm bàn tán sau cuộc họp.

    - Không đâu, tớ cũng thấy cô ấy khá hợp với hình tượng của chuyên mục nêu ra.

    - Được vậy để tớ giúp cậu tìm cách liên lạc với đại minh tinh.

    * * *

    Reng.. reng!

    - Alo, chào cô, cô là Đoãn Diệp Lam đúng không ạ? Tôi là quản lý của Uyển Nhi, tôi nhận được mail đề nghị phỏng vấn viết bài cho chuyên mục của tòa soạn chọn hình tượng Uyển Nhi.

    - À, dạ vâng đúng rồi. Tôi thấy cô Uyển Nhi rất phù hợp với chuyên mục bài viết của chúng tôi, nên đặc biệt có ý mời cô ấy tham gia phỏng vấn.

    - Được vậy hẹn cô 7 giờ tối mai, ngày, tại nhà hàng X, chúng ta sẽ cùng ăn uống trò chuyện thêm về chi tiết.

    - Dạ được ạ, cám ơn cô!

    * * *

    Nhà hàng X – 7 giờ tối.

    - Chào cô, tôi là..

    Mạc Uyển Nhi nhìn sơ lược cô gái đang đứng trươc mặt, nở nụ cười cố gắng tỏ vẻ thân thiện

    - Được rồi, tôi biết cô là ai! Doãn Điệp Lam đúng không.

    - À, dạ

    Điệp Lam cũng không quá bất ngờ, có lẽ do quản lý đã chia sẻ thông tin về buổi phỏng vấn với Uyển Nhi rồi, nên cô không cần phải giới thiệu quá nhiều nữa.

    - Trạch Mộc Thanh, vị hôn phu của tôi nhờ tôi chiếu cố đến cô, một người bạn đã từng cứu mạng anh ấy. Sao tôi có thể không thay anh ấy nói lời cảm ơn cô được.

    - Mộc Thanh.. vị hôn phu. – trong lòng Điệp Lam có chút cảm xúc khó chịu, nhưng cũng không đến nổi bộc lộ quá rõ.

    - À, vâng.. ra Mộc Thanh à không Thanh Tổng là chồng chưa cưới của cô!

    - Đúng vậy, anh ấy không nói cho cô biết là vì tôi, dù sao tôi cũng là người nổi tiếng, chuyện riêng tư không thích phô bày quá nhiều. Nhưng vì cô là ân nhân cứu mạng nên thẳng thắng chia sẻ với cô cũng không là vấn đề gì quá to tát..

    Cuộc trao đổi phỏng vấn diễn ra khá suông sẻ, vì Uyển Nhi phối hợp tương đối ân cần, nhiệt tình giúp đỡ Điệp Lam – cô nghĩ chắc do vì ân cứu mạng chồng chưa cưới, nên cô ấy mới có thể dùng tâm mà đối đãi chân thành, không câu nệ ra dáng đại minh tinh như mọi người đồn thổi.

    Điệp Lam lủi thủi bắt xe về nhà, sau một ngày làm việc vất vả.

    Trước cổng là hình bóng quen thuộc, ánh mắt và nụ cười tỏa sáng khi vừa nhìn thấy cô.

    - Điệp Lam, anh đã gọi cho em cả ngày nay, em không nghe máy, anh chỉ có thể chờ em ở đây!

    - Em không sao chứ! Nhìn em có vẻ hơi mệt mỏi, phiền chuyện gì sao?

    Điệp Lam lùi lại, tránh bàn tay đang định đưa ra ôm lấy cô, cũng né tránh ánh nhìn của anh.

    Dù đã mở lòng, cho nhau thời gian tìm hiểu, nhưng quả thật hôm nay, cô vẫn không thể nhìn thấu được con người đang đứng trước mặt mình.

    - Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, mai sẽ gọi cho anh sau.

    Nói đoạn, Điệp Lam đã bỏ lại anh ở phía sau, không nhìn thấy được dáng vẻ lo lắng của anh giành cho cô lúc này.

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2021
  8. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 6: HỒI KẾT - YÊU THƯƠNG QUAY VỀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bầu trời đêm này đầy những ánh sao lấp lánh

    Anh nhìn về hướng có Tinh Cầu Bạch Liên, mỉm cười như đang chào hỏi Tiểu Hoắc Tử ở nơi xa ấy.

    Đêm nay, vì trong lòng lo lắng anh chỉ có thể ở dưới nhà chờ cô đến khi trời sáng.. trầm tư suy nghĩ về Địa Cầu này, về con người nơi đây..

    Doãn Điệp Lam về đến phòng, ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn.. mọi sự mệt mỏi cùng dần tan biến.

    Cô nghĩ về người đàn ông tên Trạch Mộc Thanh đó, tình cảm của cô dành cho anh là giao cảm gì, là yêu thương đến độ dường nào, hay chỉ là thanh âm quen thuộc trong giấc mơ đã kết nối cô và anh đến thời điểm này.

    Dù sao cô cũng không muốn trở thành người thứ ba xen vào hôn nhân của kẻ khác.

    Ngày mai, cũng nên thẳng thắng với anh rồi? Giống như cách mà cô tạm biệt giấc mơ của mình vậy..

    * * *

    - Chào em, chúng ta cùng ăn sáng được không?

    - Anh.. không phải là ở đây cả đêm ngoài xe đó chứ! – Điệp Lam không khỏi bàng hoàng.. giật mình.

    - Ừ, anh chỉ là lo lắng không biết em găp chuyện gì, nếu sáng cũng phải đến vậy chi bằng anh ở đây chờ em.

    - Được, chúng ta ăn sáng và cùng đi dạo đi, dù sao hôm nay em cũng được nghỉ phép.

    - -

    - Uyển Nhi đã nói với em về anh!

    - Cô ấy nói anh là chồng chưa cưới của cô ta à?

    Mộc Thanh không lấy làm ngạc nhiên vẫn điềm tĩnh vấn đáp cùng Điệp Lam

    - Điệp Lam, anh không kể em nghe vì anh nghĩ cô ta không liên quan gì với chuyện của anh và em cả. Vốn dĩ nhà họ Mạc và nhà họ Trạch có hôn ước giành cho người thừa kế.

    - Nhưng anh không phải người thừa kế, nên tất nhiên hôn ước sẽ không phải là của anh.

    Điệp Lam nghe xong khuôn mặt cũng thoát nét nhẹ nhỏm, mang ý cười. Cô biết Mộc Thanh trước giờ chưa từng nói chuyện vòng vo, chủ đề nào hỏi anh, anh đều hết sức nghiêm túc và thẳng thắng trả lời..

    - Tiểu Lam, anh đưa em đến một nơi!

    * * *

    - Daddy à, con muốn mượn người của ba, để làm một việc giúp con!

    - Được, nhưng làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận đấy nhé.

    - Dạ còn biết rồi!

    Mạc Uyển Nhi cười đắc ý, cô biết chỉ cần làm nũng một tí thì việc gì cũng xong

    - Alo, tôi muốn anh xử lý cô ta, một cách sạch sẽ nhất.

    Uyển Nhi thầm nghĩ – không thể trách tôi được là do cô không biết điều, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Doãn Điệp Lam.

    * * *

    Mộc Thanh đưa cô đến khu rừng mà họ từng gặp nhau, anh men theo lối đi dẫn cô đến một nơi chính Điệp Lam cũng đang rất tò mò và bất ngờ tại sao anh lại biết đường đến hang động mà cô từng bị nạn ở đó.

    Có người đang theo dõi bọn họ.

    Mộc Thanh cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh vội rẽ sang một hướng khác, những người đấy không ngừng đuổi theo mỗi một lúc một nhanh hơn.

    - Điệp Lam, em ở yên đây. Anh đánh lạc hướng bọn chúng.

    - Không được nguy hiểm lắm, chúng ta chỉ cần tránh chúng là được. Mình không biết bọn họ là ai, đến vì điều gì, anh không nên ra mặt.

    Mộc Thanh dẫn cô đi theo lối rẽ khác.

    - Kìa, bọn chúng nhanh đuổi theo

    Bùm.. bùm.. có sung, Mộc Thanh nhanh chóng ôm lấy Điệp Lam cả hai ngã lăn.. Cô dùng hết sức cố dìu anh đứng dậy cả hai đi đường vòng đến hang động mà Điệp Lam từng trú mưa hôm đó.

    - Anh.. bị thương rồi! – Điệp Lam hoảng hốt khi nhìn thấy vết máu loang đầy trên áo sơ mi trắng của anh.

    - Không sao, chỉ là vết xước của viên đạn.. băng bó lại là được – Mộc Thanh cố gắng gượng đau, mỉm cười an ủi sự bất an của Điệp Lam.

    Bên ngoài trời cũng dần tối, bọn chúng cũng khó khăn trong việc tìm kiếm đành quay về.

    - Đêm nay, em phải chịu khổ chút rồi, chúng ta sẽ ở tạm qua đêm sẽ về thành phố. Bây giờ trời tối xuống núi rất nguy hiểm.

    - Anh đừng nói nữa, nghĩ ngơi đi vết thương anh vẫn không ngừng chảy máu kìa.. - lúc này Điệp Lam cũng chỉ biết òa khóc trong sự bất lực.

    - Không sao! Vết thương này có là gì.. Lôi Tinh Điện anh còn dám vào.. huống hồ là..

    - Anh nói gì cơ! Lôi Tinh Điện là cái gì.. giờ này mà anh còn đùa được sao.. Mộc Thanh.. Mộc.. Thanh.. tỉnh lại đi, anh đừng ngủ.. em xin anh đừng ngủ có được không?

    - Sao người anh lại lạnh thế này? Mộc Thanh trả lời em đi..

    Điệp Lam cố gắng tìm kiếm tín hiệu điện thoại để tìm cứu hộ, nhưng trong hang động này vẫn giống như trước, không có chút tín hiệu nào.

    Trời mỗi lúc một tối dần, pin điện thoại cuối cùng cũng không thể kéo dài lâu hơn nữa.. mỗi thứ còn lại chỉ là bóng đêm, hơi thở của cả hai, khi cô cố gắng ôm chặt lấy anh để truyền hơi ấm..

    Mưa cũng đã bắt đầu rơi nhiều hơn.

    Điệp Lam ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong giấc mơ cô thấy mình lại rơi vào ảo cảnh như trước, vẫn thanh âm đó, nhưng lần này rõ ràng hơn, ánh sáng xanh lam bao phủ khắp nơi.. hình bóng một chàng trai đang từ từ bước đến bên cạnh cô mỗi lúc một gần, đợi đến lúc cô nhìn rõ hình dáng của chàng trai trong y phục cổ ấy lại chính là gương mặt của Mộc Thanh.

    - Nàng đến rồi! Tiểu Hồ Điệp, là ta Thanh Âm đây.. nơi đây là Tinh Cầu Bạch Liên.

    Chàng trai ấy vẫy tay thi triển thuật cảnh sắc xung quanh liền thay đổi, đây là Liên Hoa Điện..

    Hình ảnh người ấy ngồi đánh đàn, tiếng nhạc du dương bên cạnh còn có một Tiểu Hồ Điệp rất đẹp sáng lấp lánh đang bay lượn.. một lát sau Tiểu Hồ Điệp liền biến thành hình người.

    Mà người đó không ai khác chính là cô.

    Và rồi là hình ảnh khoảnh khắc chia tay nơi Quang Tinh Điện.. hình ảnh đau lòng của chàng, cùng nụ hôn của hai người.. mỗi thứ diễn ra trước mắt cô như một thước phim sống động..

    Không biết từ lúc nào Điệp Lam cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, nước mắt đã ướt đẫm hết khuôn mặt nàng..

    - Thanh Âm.. đúng rồi là chàng.. sao ta có thể quên chàng được chứ!

    - Chàng thực sự đến đây để tìm ta, vậy mà ta lại có thể dễ dàng quên đi chàng như vậy..

    Điệp Lam vội chạy theo chàng trai đang mặc cổ phục kia, nhưng càng chạy hình bóng ấy càng khuất xa.. muốn gọi tên chàng nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

    Điệp Lam bất giác choàng tỉnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô vội nhìn gương mặt đang nằm đối diện với cô lúc này, thầm vuốt ve khuôn mặt ấy khẽ gọi:

    - Thanh Âm, ta đã nhớ ra chàng rồi. Chúng ta sẽ không xa nhau nữa, ta sẽ bảo vệ chàng ở nơi Địa Cầu này..


    Bên ngoài, sau cơn mưa trời cũng đã bắt đầu sáng..

    [​IMG]

     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2021
  9. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2021
  10. Vô Ky Cơ Tiện

    Bài viết:
    267
    Cả đời chỉ mong tình yêu thực thụ
     
  11. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Ai cũng sẽ mong cầu đều đó đáng tiếc đời không như là mơ, con người cứ mãi bị cuốn theo vòng xoáy cám dỗ cuộc đời.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...