Xuyên Không Thanh Âm - Hắc Y Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Y Phàm, 12 Tháng mười 2021.

  1. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    THANH ÂM

    Tác giả: Hắc Y Phàm

    Thể Loại: Truyện Ngắn, Huyền Ảo - Xuyên Không


    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight <3

    [​IMG]

    Văn Án

    Bảo Châu Hồn - nghịch chuyển càn khôn mở ra vô số thời không Thiên Tinh Hà.

    Đảo lộn trật tự các Tinh Cầu..

    "Ái Tình".. là gì? Vạn năm nay ta chưa từng mong cầu.

    "Thời gian chỉ dừng lại ở nơi ta gặp nàng.."

    -------------------------------------
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chương 1: Giao Điểm Thời Không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * Địa Cầu *

    [​IMG]

    -Doãn Điệp Lam.. dậy mau!

    - Cậu ồn ào quá! Còn sớm mà cho tớ ngủ thêm tí nữa.. ư.. đừng có kéo tớ..

    - Bà cô của tôi ơi, cậu không biết hôm nay là ngày gì à?

    Hạ Nhi cau có.. lại lớn tiếng giục Điệp Lam..

    - Hôm nay chúng ta phải đến lớp tập huấn để báo danh! Và giờ là hơn 8 giờ rồi.. Cậu còn nằm đó ngái ngủ.. Tớ sẽ bỏ mặc cậu luôn đấy nhé..

    - Tập Huấn!.. Đăng Ký..

    Doãn Điệp Lam choàng tỉnh, hoảng hốt vơ vội khăn áo chạy vào nhà tắm sửa soạn..

    * * *

    - Được rồi, Tớ xin lỗi.. chúng ta sẽ đến kịp thôi, tớ đang đi đường tắc.. nhanh lắm không trễ đâu!

    - Kiếp trước không biết tớ nợ nần gì cậu nữa! - Hạ Nhi giả vờ hờn dỗi..

    Lớp tập huấn quân sự

    - Báo cáo Em là Doãn Điệp Lam..

    - Báo cáo Em là Hạ Nhi..

    Cả hai ghi danh xong liền vào hàng ngũ theo đội hình được quy định

    - Hôm nay mọi người sẽ đóng quân ở khu rừng hướng Đông, chúng ta sẽ chia tổ đội

    - Trời sắp tối rồi, tớ rất sợ, có lẽ sắp có mưa nữa! – Hạ Nhi lí nhí than thở

    - Tớ sẽ bảo vệ cậu mà, đừng sợ, Tiểu Nhi Nhi của lòng tớ.. hahah- Doãn Điệp Lam trêu đùa Hạ Nhi khi cả hai đang được phân công dựng lều..

    Điệp Lam nhìn lên bầu trời có vẻ đã bắt đầu âm u hơn..

    - Cậu vào nghỉ ngơi đi, tớ đi tìm ít củi trước.. cậu sợ thì vào lều trước đi!

    Điệp Lam mang theo đèn bin đi về hướng Đông khu rừng..

    Được một đoạn.. chiếc đèn cứ nhấp nhấy.. chưa được mấy giây đã tắt hẳn.

    Mưa bỗng nhiên nặng hạt..

    Doãn Điệp Lam chỉ kịp chạy vào cái hang đã phía trước trú tạm – cô đập đập đèn bin.. chiếc đèn lại bật sáng trở lại..

    Đây là..

    Điệp Lam quan sát xung quanh thấy rất nhiều ánh sáng màu xanh lục phản quang từ các hòn đá khi cô vô tình chạm tay vào! Cả hang động dường như bừng sáng..

    May mà có ánh sáng kỳ ảo này.. đèn bin của Điệp Lam lần này đã thực sự hết khả năng cứu chữa, cô đặt chiếc đèn xuống.. mon men chạm tay vào các viên đá..

    Càng tiến sâu vào trong hang động..

    Điệp Lam liền nghe thấy một âm thanh rất huyền ảo.. cứ như phát ra từ thiên đàng vậy.. vọng âm du dương.. nhưng lại nghe rất êm tai..


    [​IMG]

    Âm thanh đó làm xoa diu mọi tâm trạng buồn phiền trên thế gian này..

    Không lẽ đây là cánh cổng đến thiên đường! - Doãn Điệp Lam nghĩ ngợi bang quơ..

    Bỗng vù.. một luồng gió mạnh cuốn lấy Điệp Lam, cùng những ánh sáng xanh lục nâng bổng cả người cô lên không trung..

    Điệp Lam bị cuốn xoáy vào những tia sáng không nhìn thấy được gì.. không thể kêu cứu.. toàn thân bất lực.. không thể vùng vẫy bởi một lực hút vô hình..

    * * *


    *Tinh Cầu Bạch Liên*

    [​IMG]


    -Tiểu Hoắc Tử, hôm nay tiểu tử nhà ngươi không cần phải quấn lấy Ta nữa. Vết thương của Ta đã khỏi hẳn rồi.

    - Nhưng thưa, Thanh Âm Chủ, Người vẫn cần dùng đơn dược và nghỉ ngơi nhiều hơn..

    Tiểu Hoắc Tử chưa nói hết lời, đã bị Bạch Thanh Âm – Chủ Nhân Tinh Cầu Bạch Liên ngăn lại..

    - Không sao.. Ta muốn yên tĩnh thưởng trà, đánh đàn ngâm khúc.. Người đúng là một tiểu tử phiền phức..

    Tiểu Hoắc Tử đành lùi chân

    Thanh Âm nghiêng mình, cười nhẹ.. lúc này Chàng cũng biết được tiếng bước chân bất lực của Tiểu Hoắc Tử đã khuất xa rồi..

    Khung Cảnh Liên Hoa điện là những bụi trúc xanh.. và những khớm hoa.. bạch liên nơi hồ nước trong vắt.. tiếng khe suối nhỏ róc rách..

    Âm thanh của gió, của hoa.. của nước..

    Chàng bình lặng mà thưởng thức..

    Bắt đầu những khúc tấu nhạc của riêng mình..

    Từ nhỏ, Bạch Thanh Âm chỉ dựa âm thanh để hình dung cảnh vật..

    Tuy Chàng không rõ màu sắc thế gian này, nhưng có thể dùng âm thanh để tự vẽ nên khung cảnh mà Chàng muốn..

    Chàng cũng chưa từng mong cầu bất cứ đều gì..

    Thứ duy nhất bầu bạn cùng Chàng là cây đàn Cầm Khúc Linh này..

    * * *

    - Đây là đâu.. Tiên Cảnh? Thiên Đường.. hay là..

    - Ơ.. mình lại nghe được âm thanh tiếng đàn đó ngày càng rõ hơn rồi!

    - Mình đang bay.. thực sự là vậy sao.. mình có thể bay.. hay mình đã chết.. đến thiên đường rồi chăng!.. Nhưng mình không muốn chết.. huhu.. mình còn rất nhiều việc muốn làm.. Là Mơ.. ĐÚng rồi, chắc chắn là mơ.. mình cần phải véo thật đau để tỉnh lại..

    - Tay.. tay mình đâu?

    - Sao lại là cánh.. thế này! Chuyện.. quái gì thế này..

    Doãn Điệp Lam đưa mình lượn qua con suối nhỏ, soi mình

    - Trời đất ơi! Bướm.. sao lạị là Bướm.. Làm ơn có ai nói cho Tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?

    Doãn Điệp Lam chưa kịp trấn tĩnh, đã bị một bàn tay vờ nhẹ lên đôi cánh nhỏ của Nàng đang đậu..

    - Tiểu Hồ Điệp nhỏ.. có thích hoa không nào?

    Điệp Lam đưa mắt nhìn lên:

    - Ồ, trai đẹp.. mỹ nam tử.. trên đời này lại có người đẹp như tranh vẽ thế cơ à!

    - Thật may mình đang là bướm – Nàng thầm nghĩ.. không thì sẽ chạy đến xin chữ ký, à không chụp tấm hình, ôm một cái.. chiếm chút tiện nghi của Hắn.. Người đâu mà đẹp muốn xỉu.. (Ta nói mê trai đầu thai vẫn chưa hết mà). Nay làm kiếp bướm.. cũng không thể thoát nổi..

    Doãn Điệp Lam bị nét đẹp thanh tú của Chàng thu hút, nàng bay lượn xung quanh tranh thủ ngắm Chàng cho thỏa đam mê.. (Có lẽ lúc này cũng quên mất sự bấn loạn nội tâm ban đầu khi từ người thành bướm)

    Nét đẹp của Chàng đã lưu mờ tất cả

    Cùng tiếng đàn du dương.. Nàng bay lượn nhìn ngắm mỏi mệt rồi thì lại ngoan ngoãn đậu lên vai Chàng mà hưởng thụ lạc cảnh.. - Doãn Điệp Lam thầm nghĩ – liêm sĩ gì tầm này, thôi kệ, ngắm trai trước đã!

    - Vẻ đẹp này.. chắc sẽ là đại minh tinh đấy.. nam thần! - ngắm mãi không chán

    (Doãn Điệp Lam hí hửng.. nói thầm)

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2021
  4. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 2: Vì Chàng Mà Đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bạch Thanh Âm thoáng nét cười nơi làn môi

    Lắng nghe tiếng lòng của người khác, quả thật là hành động không tốt

    Nhưng mà Tiểu Hồ Điệp nhỏ này cứ bay qua bay lại, thì thầm mãi.. Chàng muốn né tránh cũng chẳng tránh được..

    Chỉ là lời nói của Tiểu Hồ Điệp, âm ngữ hơi khác thường, không giống ngữ điệu của những Tiểu Căn Linh trú ngụ tại Tinh Cầu Bạch Liên.

    *Tiểu Căn Linh – là những linh thú đang ở vị trí tu vi cấp thấp tại Tinh Cầu Bạch Liên*

    - Có vẻ Tiểu Hồ Điệp không hề biết Ta là ai? Cũng như nó không thuộc về nơi này..

    - Đang say ngủ sau.. như vậy là lại có thể ngủ ngoan trên vai Ta thế à!

    Tiểu Hoắc Tử chạy vội đến Liên Hoa Điện, định tấu thưa.

    Đã bị Chàng đưa tay ngăn lại..

    Vẫy nhẹ tay một cái, Chàng đã tạo nên Hư Không Cầu bao bọc lấy Tiểu Hồ Điệp bên trong là khung cảnh thơ mộng, có rất nhiều loài hoa tỏa mật hương thơm ngào ngạc..

    - Nói đi, có việc gì!

    - Dạ, sắp đến giờ Giao Tinh của các Tinh Cầu rồi ạ! Mọi người đã đến Điện Bạch Liên đầy đủ.

    *Giao Tinh* là cuộc tụ họp các Tinh Cầu cho những biến cố lớn xảy ra.. cần gặp mặt mưu sự và đưa ra phán quyết cuối cùng về hình phạt của kẻ phá vỡ quy ước của các Tinh Cầu..

    Tình hình diễn ra rất căng thẳng.. nhưng quyết định cuối cùng được trao cho Tinh Cầu Bạch Liên xử lý- dù sao đây cũng là cấm vật thuộc sở hữu của Tinh Cầu Bạch Liên.. Nên mọi người đều trông ngóng vào quyết định sau cùng của Thanh Âm Linh Chủ.

    Bạch Thanh Âm điềm đạm ung dung bước lên Đại Điện..

    - Mời mọi người an tọa..

    - Kẻ tự ý xông vào Cấm Địa Bạch Liên, đoạt đi Bảo Châu Hồn.. tuyệt nhiên là một kẻ không hề đơn giản..

    - Kẻ đó có thể phá bỏ trận pháp Liên Hoa Linh lấy đi Bảo Châu Hồn một cách thần bí như vậy.. đến giờ vẫn là một bí ẩn!

    - Quan trọng trong chúng ta có kẻ nội gián, để kẻ đó biết được vị trí Bảo Châu Hồn một cách chính xác..

    - Việc này cứ giao lại cho Tinh Cầu Bạch Liên của Ta, Ta nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời rõ ràng!

    * * *

    - Đẹp thật.. thơm nữa.. giờ làm kiếp bướm thì cũng phải ăn trước đã!

    - Hoa ở đây đúng là cực phẩm.. mật cũng ngọt chết người.. hèn chi, người ở đây lại có thể khiến người khác nhìn ngắm say đắm quên cả lối về như vây..

    Doãn Điệp Lam mãi mê hưởng thụ mật hoa

    Không để ý bóng dáng của Giai Lang Bạch Y, cũng đang mỉm cười lắng nghe thanh âm của Nàng..

    - Tiểu Hồ Điệp này quả là đáng yêu?

    Trong lòng Bạch Thanh Âm bỗng có những giai điệu cảm xúc khác thường..

    Lúc nãy còn đang căng thẳng với sự vụ..

    Mà tâm hồn Chàng lại ở nơi tiểu cảnh Hư Không Cầu.. cùng với Tiểu Hồ Điệp thú vị này.

    * * *

    [​IMG]

    Ngày hôm nay, Chàng lại mang ý cười nhiều lần đến nổi chính bản thân Chàng cũng không nhận ra..

    1000 năm rồi, đây là lần đầu Chàng thực sự bị thu hút bởi một điều gì đó

    Và cũng là lần đầu, Chàng có ý mong cầu.. thời gian có thể dừng lại vào lúc này bên Tiểu Hồ Điệp.

    - Ế - Anh đẹp trai.. Nãy giờ đã đi đâu vậy.. làm Ta tìm muốn gãy cánh..

    Doãn Điệp Lam nghiêng mình bay vòng quanh người Chàng

    - Hì, trai đẹp có khác, người vừa toát ra soái khí, lại vừa toát ra hương khí.. đúng là hồng nhan họa thủy..

    - Nơi này là đâu.. giá như Ngươi có thể nói chuyện với Ta thì hay biết mấy!

    Lúc này Doãn Điệp Lam trở nên ủ rũ, bay đến bên vai Chàng cuối gầm mặt.. than trách..

    - Đây là Tinh Cầu Bạch Liên

    - À.. Tinh.. Cái gì? Ngươi.. Ngươi.. có thể nghe ta nói chuyện ư? Từ bao giờ thế.. (Doãn Điệp Lam kinh hãi chấp vấn)

    - Tiểu Hồ Điệp nhà Người cứ không ngừng lãi nhãi, Ta muốn tránh cũng không tránh được!

    Doãn Điệp Lam thầm nghĩ:

    - Tên này có siêu năng lực sao? Có thể hiểu được tiếng động vật à.. mà không sao mình lại tự tát vào mặt thế kia.. tự xem bản thân là động vật cấp thấp! Ư.. hichic

    Doãn Điệp Lam nghĩ mà tủi thân trách phận.. cũng không biết nơi đây là đâu.. tại sao có thể ngủ một giấc liền trở thành bướm.

    Lại không phải mộng.

    - Được rồi, Tiểu Hồ Điệp nhà Ngươi có thể im lặng một giây không nào?

    - Sao chứ! Ta nghĩ thầm mà Ngươi cũng nghe được hả? – Đúng là xâm phạm đời tư kẻ khách mà.. mất lịch sự- Doãn Điệp Lam tỏ rõ thái độ tức giận.

    Bạch Thanh Âm vẫn điềm nhiên tỏ ra vô tội, mỉm cười một cách khiêu khích Nàng

    - Tiểu Hồ Điệp không phải là Tiểu Hồ Điệp.. Vậy Người từ đâu đến?

    Dù vẫn đang rất giận dữ trước thái độ ung dung vô tội cũng Chàng, nhưng Điệp Lam vẫn không thể giận lâu quá 3 giây trước nụ cười và nhan sắc ấy, thật đáng tiếc đôi mắt lại không thể nhìn thấy.. Điệp Lam có chút cảm xúc thương tâm len lỏi trong lòng.

    - Ta tên Doãn Điệp Lam, nơi Ta sinh sống được gọi là Địa Cầu. Ta cũng không biết lý do vì sao lại có thể đến được nơi đây?

    - Hôm đó, Ta bị mắc kẹt trong một hang động với những viên đá phát sáng.. vụt cái liền đến đây. Điều ngạc nhiên là Ta lại là bướm cơ đấy?

    - Còn Ngươi, tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề nghiệp gì?

    - Bạch Thanh Âm –tên Ta.. Ta đã ở đây 1000 vạn năm rồi.. còn "nghề nghiệp" là gì Ta không hiểu?

    - À.. thì là Ngươi ở đây làm gì việc gì hằng ngày đấy?

    - Ta cai quản Tinh Cầu Bạch Liên..

    - Ra là cũng giàu có nhỉ, làm chủ cả một Bạch Viện rộng lớn như vậy!

    - 1000 vạn năm.. tuổi.. vậy nơi này đúng là ngoài sức tưởng tượng phi khoa học quá rồi! Vậy Anh đẹp trai có biết cách nào chỉ Ta quay về Địa Cầu không.. làm ơn?

    Bạch Thanh Âm cuối đầu trầm ngâm giây lát, rồi đưa tay lên cho Tiểu Hồ Điệp bay đến đậu

    - Biết, nhưng bây giờ thì chưa thể đưa Nàng về được, khi nào Càn Khôn trận được mở, Ta sẽ đưa Nàng trở về.. còn bây giờ ngoan ngoãn ở cạnh Ta là được!

    - Càn Khôn trận là cái gì? Khi nào là khi nào chứ! Ngươi nói rõ ra xem nào..

    - Khi thời hạn đến Ta tự khắc sẽ có cách đưa Nàng quay về..

    * * *

    - Mặt trăng ở đây thật kỳ lạ.. nhưng lại rất to và huyền ảo – Doãn Điệp Lam vẫn đang mãi nghĩ ngợi xa xôi, nhìn ngắm ánh trắng..

    Tiểu Hồ Điệp được ánh sáng mặt trận chiếu rọi dần dần hóa thành hình nhân Nàng..

    - A.. Ta có thể trở lại hình dáng con người rồi!.. thì ra là ánh trăng, vậy cũng tốt có thể vận động một chút, ăn đồ ăn ngon tí rồi tính sau..

    Mỗi lần có việc gì không thông suốt, Điệp Lam chỉ biết trút mọi buồn phiền lên thức ăn, cứ thế mà tiêu hóa cả núi thức ăn xóa tan ưu phiền.

    Quá vui mừng, Điệp Lam vội vã chạy nhảy chưa kịp phản ứng đã va phải Mỹ Nam Tử Thanh Âm, vội đưa tay đỡ lấy Nàng. Cú xoay người làm cả hai đều mất tư thế, ngã nhào trên bãi cỏ - trong khoảnh khắc ánh trăng chiếu sáng "môi chạm môi.". Mọi thứ dừng như ngưng động - giây phút ấy chỉ còn tiếng nhịp đạp hai trái tim..

    * * *

    - Này, Thanh Âm soái ca, giờ Ta đã hóa hình dáng con người rồi! Có thể cho Ta một bộ y phục phù hợp nơi này không?

    - Còn thêm một yêu cầu nho nhỏ nữa, một hồ tắm và một bàn thức ăn thịnh soạn luôn nha, dù sao Thanh Âm ca ca cũng là người giàu có rộng lượng, tấm lòng từ bi đại bác ái..

    Thanh Âm chỉ biết bất lực cười trừ vì sự đáng yêu của Nàng, chưa bao giờ không khí xung quanh Chàng lại trở nên náo nhiệt như vậy

    Chàng vung tay thi triển thuật, y phục đã được chuẩn bị đầy đủ cùng hồ tắm đầy hoa thơm và một bàn thức ăn thịnh soạn..

    Điệp Lam lúc này chỉ biết há hóc mồm chữ O, mắt tròn xoe kinh ngạc

    - Thật là quá ảo diệu rồi! Không thực tế chút nào, những thứ này nếu ở Địa Cầu mà ai cũng có được thuật thần thông này, có lẽ mọi người đều không phải vất vả cày bừa, tham lam của cải.. muốn thứ gì đều có thể tự mình biến ra được!

    Ánh mắt Nàng đầy ngưỡng mộ ngắm nhìn Thanh Âm

    - Đa tạ.. đạ tạ.. Thanh Âm soái ca vất vả rồi!

    Điệp Lam vội lấy quần áo, tung tăng ra hồ tắm hưởng thụ cảm giác làm thần tiên này, dù sao cũng không quá tệ.. không phải mở mắt lo cơm áo, gạo, tiền, bon chen với đời, xem như đây là giấc mơ đẹp, món quà mà cuộc sống ban tặng cho Nàng vậy!

    Điệp Lam mãi mê ngăm mình trong hồ nước nóng ấm áp, nhìn ngắm ánh trăng.

    - Nàng dùng chút rượu không?

    - A.. Ngươi đến từ lúc nào.. làm Ta giật cả mình.. Mắt ngươi không quấn băng nữa à!

    Nàng đưa tay quơ quơ trước ánh mắt đang đối diện.

    Một màu xanh lam huyền bí, lấp lánh.. trên khuôn mặt đầy khí chất thoát tục, đúng là quá ư quyến rũ rồi.. Tuyệt thế mỹ nam tử là đây chứ đâu!

    Nhưng ánh mắt đó vẫn tỉnh lặng như nước, không chút giao động với cánh tay của Nàng

    - Thôi bỏ đi, là do Ta nghĩ hơi quá rồi, dù sao Ngươi cùng không nhìn thấy gì! -Điệp Lam thầm nói.

    Thân thể Nàng dù đang không một mảnh vải che thân, trong suối nước trong vắt.. này, với một mỹ nam tử sức hút mê hồn. Người ta cũng không nhìn thấy được nếu gọi là chiếm tiện nghi thì có lẽ mình đã quá thiển cận rồi – Điệp Lam lại bâng quơ tự trách

    - Được, rượu ngon! Rượu ngon.. Ngươi cũng uống đi- Nàng vui vẻ cười đùa.

    - Ngươi có muốn xuống ngâm mình một lát không?

    - Ta.. và Nàng, dù sao thì.. cũng không tốt lắm!

    - Không có gì.. đừng câu nệ tiểu tiết như thế! Người xuống đây.. nước rất ấm thoải mái lắm!

    Bạch Thanh Âm từ từ bước xuống hồ nước, với vẻ lung túng đi theo bàn tay dìu bước của Nàng – Nào, Ngươi ngồi xuống đây!

    Điệp Lam nghiêng người về phía Thanh Âm, quan sát tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt Chàng và cơ thể rắn chắn này..

    - Thật là quá khích rồi! - Không được, Ta không thể thành tiểu nhân háo sắc như vậy được – Tiểu Hồ Điệp lúc này miệng thì liên tục phủ nhận, nhưng ánh mắt lại chẳng rời khỏi được khuôn mặt và cơ thể mỹ nam ấy.

    Nhìn ngắm ở cự ly gần như vậy thì quả thật là quá kích thích rồi..

    Bạch Thanh Âm bây giờ chỉ biết cố gắng đều phối hơi thở đang gấp gáp của mình, nhưng vẫn không thể che đi khuôn mặt đang ửng hồng.. e thẹn!

    Có tiếng cười lớn!

    - Tiểu Thanh Âm đó mặt rồi.. thôi Ta không đùa với Ngươi nữa.. Ta đi dùng bữa ăn thịnh soạn đây.

    Nói đoạn, Điệp Lam đứng dậy ra khỏi hồ nước..

    Khoảnh khắc lúc này chỉ còn lại một mình Thanh Âm với một mớ cảm xúc hỗn loạn.. đan xen.. Lần đầu tiên có người lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt với Chàng như vậy..

    Chàng khẽ cuối đầu mỉm cười.. dáng vẻ yêu kiều đáng yêu của Tiểu Điệp Lam đã làm trái tim Thanh Âm loạn nhịp từ lúc nào không hay biết.

    - Nàng ăn chậm thôi..

    - Ngươi.. không phải là không nhìn thấy gì sao? – Điệp Lam dùng ánh mắt hoài nghi soi xét kẻ đối diện..

    - Âm.. Thanh.. Ta nghe được âm thanh ăn uống của Nàng, vừa nhanh vừa gấp gáp.. chắn chắn là đang cố nuốt rất nhiều thức ăn rồi!

    Lúc này, Doãn Điệp Lam mới thở phào.. miệng còn ngốn đầy thức ăn.. vội nuốt

    - Thì.. không phải vì quá ngon, mà là Ta thực sự cần phải trút bỏ sự buồn phiền này, thức ăn chính là liều thuốc tốt nhất.

    - Này Thanh Âm soái ca, Ta thấy cả ngày nay Biệt Viện này của Ngài.. không có một bóng dáng ai, mọi người đâu hết rồi!

    - Ta không thích bị làm phiền, ngoài Tiểu Hoắc Tử ra không ai được phép bước vào Tẩm Điện của Ta – Thanh Âm lạnh lùng nghiêm túc đáp lời.

    - Tất nhiên là trừ Nàng.. mau ăn đi, không cần phải ngạc nhiên như vậy!

    - Sao Hắn biết là Ta ngạc nhiên cơ chứ.. ngạc nhiên mà cũng có thể nghe được sao! -Điệp Lam trầm ngâm quan sát, thôi cứ ăn trước rồi tính.. không nghĩ nhiều nữa..

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2021
  5. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 3: Nguyện Ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    -Đây là phòng của nàng.

    Đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi – nói đoạn Thanh Âm lui bước bóng dáng cũng nhẹ nhàng di chuyển rời đi.

    - Không tệ, mọi thứ thật quá chỉnh chu rồi! Căn phòng thật thoải mái, lại còn có sáp thơm dễ chịu thật, ngủ thôi, mệt mỏi cả ngày rồi, biết đâu ngày mai thức dậy mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ.

    Ánh Trăng sáng chiếu rọi Liên Hoa Đình.

    Đôi mắt xanh lam của Chàng nhìn ngắm khung cảnh thế gian trong sự xúc động nghẹn ngào!

    Đây là màu sắc của hoa sao.. kia là màu của lá.

    1000 vạn năm nay, chàng chưa từng mong cầu điều gì vì chàng biết có mong cầu cũng chẳng thể làm được gì vậy hà cớ gì phải cố chấp gieo rắc hi vọng rồi lại nhận thất vọng..

    Vì sự xuất hiện của nàng mà đã khai mở tất cả từ trái tim cho đến đôi mắt của ta – phải chăng nàng được đưa đến đây là vì ta. Trời cao đã nghe được nguyện ước sâu thẳm trong lòng Bạch Thạch Âm này chăng?

    Chàng đã quá cô độc trong 1000 vạn năm nay, mọi thứ xúc cảm dường như đã chai sạn.

    Ngày tháng này, thật quá vô vị rồi.

    Hôm nay lại vì nàng mà mọi thứ đều trở nên có dư vị ngọt ngào.

    * * *

    - Tiểu Hoắc Tử, hôm nay ngươi không cần lui tới hầu hạ ta nữa!

    Dù rất yêu quý chủ nhân, nhưng Tiểu Hoắc Tử biết rõ, sự kiên định của ngài đối với mọi việc, cũng không dám nửa lời không tuân theo.

    Trời sáng rồi sao!.. ơ ta lại về thân Bướm ư.. quả thật giấc mơ này hơi dài rồi đấy!

    - Đi tìm Thanh Âm soái ca thôi nào!

    Điệp Lam bay vòng qua hậu viện, men theo tiếng đàn du dương, nhưng giai điệu hôm nay thật khác lạ.. có lẽ khá ngọt ngào

    - Này.. Thanh Âm ca ca, ngài xem ta lại trở thành Tiểu Hồ Điệp rồi, vậy chỉ có đêm đến ta mới có thể trở thành người ư!

    Vẫn là dáng vẻ bạch y mê mẩn hồn người, chiếc khăn phủ đi đôi mắt xanh lam, cũng không thể che đi dung mạo diễm lệ kia..

    Thanh Âm đưa tay, Tiểu Hồ Điệp liền bay đến đậu

    - Có thể là như vậy, ta sẽ tìm cách.. nàng đừng lo. Hôm nay nàng muốn đi dạo không ta sẽ đưa nàng đi.

    Qua lớp vải mỏng quanh mắt, Bạch Thanh Âm vẫn âm thầm nhìn ngắm Tiểu Hồ Điệp có đôi cánh mà xanh thẩm lấp lánh, xinh xắn, ngoan ngoãn đậu trên tay Chàng, ra vẻ nủng nịu

    - Được rồi, đành chịu thôi!

    Thanh Âm vẫy tay thi triển thuật tạo ra Pha Lê Tinh, cho Tiểu Hồ Điệp trú ngụ, để Nàng vào trong ngực áo

    - Được, chúng ta đi..

    Thoát cái thời gian đã một tháng hơn.

    Bạch Thanh Âm cũng đã quen với ồn ào, náo loạn của Tiểu Điệp Tử..

    Đôi lúc nàng mệt, không muốn huyên náo nữa..

    Lại chính Thanh Âm cố tình trêu ghẹo Nàng khuấy động sự tỉnh lặng ấy.

    Một con người vốn không thích bị làm phiền nay lại trở nên không thể thiếu sự huyên náo của nàng.


    Còn Điệp Lam l ạiquen dần với sự dịu dàng, quan tâm ấm áp của Thanh Âm, mỗi ngày đều lẽo đẽo bay theo chàng.

    Ban ngày vì chính sự và sự vụ hơi nhiều cũng không có quá nhiều thời gian bên nàng.

    Tối đến cả hai lại cùng nhau thưởng trăng, trò chuyện đủ mọi việc trên đời.

    Tiểu Điệp Lam thì huyên thuyên kể về thế giới nàng đang sống, con người và sự việc ở đó.

    Câu chuyện cứ nối tiếp câu chuyện cứ như là rà trúng tầng số vậy.

    Có khi lại được chàng dạy cho đánh đàn..

    Điệp Lam thì không kém phần tinh nghịch, trêu đùa bắt Thanh Âm phải học theo các điệu nhảy ở thời đại của Nàng.. giới trẻ vẫn rất thịnh hành..

    - Có phải mình đã thích Thanh Âm không!

    - Sao cứ phải là người đó nhỉ.. Nhưng lúc nãy tim mình đập rất nhanh!

    Doãn Điệp Lam không ngừng chấp vẫn trái tim, liệu rằng đã yêu chàng.

    Nếu là vậy thì ngàn lần không được.
    Dù sao chính Điệp Lam cũng biết nàng không thuộc về thế giới này. Nếu trao cho chàng hi vọng rồi tước đi nó thì thật là tàn nhẫn.

    Không sớm thì muộn, Điệp Lam biết mình cùng sẽ rời đi.

    Nàng cũng không dám để trái tim rung động quá nhiều, sợ rằng bản thân lại nỡ từ biệt, nếu nhớ chàng cũng không biết cách nào để tìm gặp thì tại sao phải cố chấp để nhớ nhung..

    Điệp Lam vẫn phải trở về Địa Cầu, nơi ấy có gia đình ba mẹ đang mong chờ nàng.. thế giới thuộc về nàng.

    Chỉ có thể xem giây phút nơi đây là một giấc mơ đẹp.

    Như vậy, Nàng mới đủ can đảm mà nói lời từ biệt.

    * * *

    Với Bạch Thanh Âm mà nói khoảng thời gian này là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong một ngàn năm cô quạnh của chàng.

    Chàng trân trọng từng phút, từng giây.

    Biết rõ trái tim hướng về điều gì, yêu nàng đến thế nào cũng chẳng dám một lần thổ lộ.

    Thanh Âm biết rằng Điệp Lam không thuộc về nơi này.

    Nếu vì chàng tình yêu của chàng mà vướng bận, khó xử hay không thể rời đi.

    Thì chàng lại không hề muốn điều đó làm nàng bận tâm.

    Điệp Lam chính là điều quý giá nhất đối với Thanh Âm..

    Nhưng không phải quý giá thì nhất định phải chiếm hữu.

    Chàng chỉ cần nàng mãi hạnh phúc vui vẻ dù nàng đang ở bất kỳ nơi đâu trong Thiên Tinh Hà thì trái tim Bạch Thanh Âm cũng chỉ có thể do nàng nắm giữ, mãi mãi thuộc về nàng.

    Đáng tiếc là không thể bảo vệ nàng một cách trọn vẹn nhất.

    Bạch Thanh Âm biết rõ sự mong nhớ người thân nơi quê nhà của nàng.

    Cũng biết rõ thời hạn đã đến.

    Bảo Châu Hồn cũng sẽ trở về, Càn Khôn trận mở ra cũng là lúc Doãn Điệp Lam và chàng mãi mãi cách xa hàng vạn Tinh Cầu Ánh Sáng.

    Dù sao đây là giấc mơ đẹp nhất mà chàng từng có và nhờ c
    ó nàng ban tặng màu sắc thế gian, nguyện ước này đã quá đủ vẹn toàn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2021
  6. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    CHƯƠNG 4: Ly Biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Thủy Dao Phong đứng trước Cấm Địa U Linh Cát


    - Chàng đã đợi lâu rồi phải không? Dạ Nhãn – chỉ một chút nữa thôi, Ta và Chàng nhất định sẽ gặp nhau.


    - Bạch Thanh Âm - Ta nói lời sẽ giữ lấy lời, là Ta nợ Dạ Nhãn Vương một ân tình.

    Hôm nay là ngày Tinh Quang luân chuyển, cũng là ngày khai mở Bảo Hồn Châu – Hồn Châu đã lựa chọn Ngươi làm chủ nhân. Vậy tất nhiên, Thanh Âm Chủ như Ta cũng không thể ngăn cản.

    - Đa Tạ!

    Thủy Dao Phong cuối đầu thỉnh lễ biết ơn..

    Cuồng phong được nổi lên.. Thủy Dao Phong nâng mình lên không trung..


    Thi triển Bí Thuật Nghịch Đảo Càn Khôn – mở ra trận pháp thời không

    Chân thân Thủy Dao Phong cũng dần biến mất cùng vòng xoáy thời không – Có lẽ cuối cùng kẻ có tình sẽ sớm tìm được nhau..

    (Đoạn này các bạn có thể xem qua truyện ngắn: "Dạ Nhãn" - để hiểu rõ thêm nhé)


    * * *

    Thiên Địa - Đất Trời rung chuyển..

    Càn Khôn đã mở.. đến lúc phải đưa Nàng rời đi rồi!


    * * *

    Bạch Thanh Âm nhận định được thời gian đã đến!


    Thi triển thuật chuyển di đến Bạch Liên Điện

    Mang theo Tiểu Hồ Điệp đến khoảng không nơi giao kết các Tinh Quang.

    Ánh sáng xanh lam bảo phủ lấy Tiểu Hồ Điệp

    Lúc này Doãn Điệp Lam - từ Hồ Điệp đã hóa thành chân thân Người.


    - Thanh Âm – Đây là đâu? Chàng đưa Ta đến đây làm gì?

    - Đây là nơi giao kết các Tinh Quang – Càn Khôn trận đã mở, đến lúc Nàng phải trở về nơi thuộc về Nàng rồi..

    - Thanh Âm.. Chàng thực sự muốn Ta rời đi sao?


    - Ta.. không có sự lựa chọn!

    Lực hút của Tinh Quang càng lúc càng mạnh..

    - Thanh Âm, Ta yêu Chàng.. Làm sao Ta có thể tìm lại được Chàng chứ!

    Doãn Điệp Lam không ngừng rơi nước mắt, nắm chặt lấy đôi tay Thanh Âm..

    - Chàng nói Ta nghe, chắc chắn Chàng sẽ biết cách tìm Ta đúng không? Nên Chàng mới để Ta đi như vậy đúng không?

    Thanh Âm vẫn im lặng không trả lời, nhìn Nàng một cách đầy đau đớn, cái nhìn như đang cố ghi nhớ hình ảnh của Nàng một cách tỉ mỉ nhất để có thể khắc sâu vào tâm trí Chàng.

    - Ta muốn ngắm Nàng thêm chút nữa?


    - Chàng.. có thể nhìn thấy được Ta sao? - Gương mặt Điệp Lam vừa vui mừng, vừa bỡ ngỡ, nước mắt không ngừng rơi.

    - Được!


    - Từ bao giờ?

    Bạch Thanh Âm cười nghẹn ngào, đáp:

    - Ở Hồ nước nóng hôm ấy!

    - Tiểu Thanh Âm.. Người đúng là.. đồ lưu manh.. - Gương mặt trách móc hờn dỗi của Điệp Lam càng thêm phần xinh đẹp đến bi ai, ánh mắt Nàng lấp lánh nước mắt, má ủng hồng, đôi môi không ngừng oán trách huyên thuyên..

    Khiến Thanh Âm cũng không thể cầm được lòng mình..


    Bạch Thanh Âm lần này đã dùng hết can đảm, ôm lấy Nàng lần cuối, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Nàng.. một nụ hôn thật sâu..

    Dường như thời không vũ trụ cũng vì Người mà trở nên ngưng động..


    * * *

    Sau nụ hôn

    Doãn Điệp Lam chưa kịp phản ứng

    Bạch Thanh Âm đã dùng tay thi triển thuật Thiên Không – Ánh sáng xanh lam bao phủ chân thân Tiểu Điệp đưa cơ thể Nàng lên không trung..

    Thiên Không Thuật mở ra cổng liên kết Tinh Cầu..


    Thanh Âm thi triển thuật đẩy Nàng vào Thiên không.. dần dần biến mất theo ánh sáng xanh..

    - Ta yêu Nàng.. Doãn Điệp Lam!

    - Tạm biệt!


    * * *

    *Địa Cầu*

    - Điệp Lam.. Điệp Lam! Cậu ở đâu? Điệp Lam..

    Trong lúc mơ màng, có dường như có ai đó đang gọi tên mình.

    Điệp Lam choàng tỉnh, đưa tay ôm đầu, mắt mở màng nhìn mọi thứ xung quanh.. hang động..

    Ngoài trời đã sáng


    Mưa cũng đã tạnh từ lúc nào..

    Điệp Lam mò theo vòm đá, chân đá phải cái đèn bin..

    Cô chợt nhớ.. đây chẳng phải là đêm đó, chiếc đèn bin, ánh sáng.. đầu Điệp Lam đau nhứt một cách khác thường.. khiến Cô phải cuối xuống ôm lấy đầu, càng cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.. đầu lại càng đau.. chẳng nhớ được gì..


    Từ xa, một đoàn người không ngừng rảo bước khắp khu rừng, gọi lớn:

    - Điệp Lam.. Doãn Điệp Lam..

    Cô loạng choạng nhìn xung quanh cánh rừng.. tiến về phía âm thanh của đoàn người đang tìm kiếm mình..

    Hạ Nhi trông thấy Điệp Lam đang ở phía trước, nước mắt hạnh phúc, mừng rỡ reo lên:

    - Điệp Lam.. tớ đây.. - Hạ Nhi chạy nhanh về phía Điệp Lam..


    * * *Điệp Lam ngất thiếp đi trong vòng tay của Hạ Nhi..

    * * *

    Tinh Cầu Bạch Liên.


    - Thanh Âm Chủ - Người đã ngồi ngoài Điện Bạch Liên này mấy ngày rồi, nên về nghỉ ngơi thôi.

    - Ta không sao.. chỉ muốn cảm nhận thanh âm nơi đây thêm một chút nữa!

    Bạch Thanh Âm đứng dậy, Tiểu Hoắc Tử liền chạy tới đỡ lấy Ngài.


    - Cẩn thận.. Người đã thi triển bí thuật Thiên Không.. hiện nội thương chưa lành không nên để tiêu hao nguyên khí thêm được nữa!

    Thanh Âm chỉ lắc dầu, cười nhẹ.. rời bước đến bên Tẩm Điện.. ngồi cạnh Khúc Cầm.. tấu nên thanh âm da diết của sự nhớ thương.


    Ánh sáng vì Nàng mà khai mở.. Nay cùng vì Nàng mà tắt đi

    Giấc mộng này, Bạch Thanh Âm chỉ muốn mãi mãi không tỉnh lại.. khuôn mặt Nàng, giọng nói của Nàng là những khoảng khắc đẹp nhất mà Chàng được nhìn thấy trên thế gian này.

    Giờ đây, dù Ta và Nàng ở sai lệch thời không, Ta vẫn cảm nhận được hơi ấm của Nàng qua từng cơn gió đêm..


    - Doãn Điệp Lam.

    Hãy tha thức cho Ta!

    Ta chỉ có thể dùng cách này.. (phong ấn ký ức của Nàng)


    Như vậy.. Nàng mới có thể vui vẻ sống cuộc đời vốn dĩ thuộc về Nàng..

    Vì giờ đây Ta và Người đã cách nhau hàng ngàn vạn năm ánh sáng.. Mong cầu gì cho đoạn kết đôi ta!

    -Hết -
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2021
  7. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
  8. Vô Ky Cơ Tiện

    Bài viết:
    267
  9. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Cám ơn nàng <3
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...