Ngôn Tình Vai Ác Tìm Đến Rồi! - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Discussion in 'Truyện Hay' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, May 28, 2021.

  1. Chương 40: Cuốn tiểu thuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương lại chuyển chủ đề vào cuốn tiểu thuyết.

    - Nếu như quyển tiểu thuyết này chính là kiếp trước thì người giết sư phụ là Lưu Hạo sao?

    Lưu Vương Thành đáp.

    - Đúng là như vậy.

    Nhưng rồi hắn lại nói.

    - Mọi chuyện đúng là đã được sắp đặt sẵn. Chúng ta chỉ là những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, tác giả cho sao thì chịu vậy, không thể thay đổi được.

    Tuy nhiên, Thu Sương ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tuy rằng, mọi tình tiết trong quyển tiểu thuyết này không khác kiếp trước nhưng có một chi tiết mà nó không nói đến. Đó chính là việc cô xuyên không.

    Cho dù cô chỉ là một nhân vật không nổi bật cho lắm. Có điều, nếu tác giả đã cho nhân vật như vậy thì hẳn nhiên cũng phải tả tỉ mỉ chút chứ. Đàng này chỉ tả cô là một cô bé ăn xin, được Ngọc Linh thánh mẫu nhận làm đồ đệ. Hoàn toàn không nói gì về chuyện cô xuyên không. Nhưng mà, diễn biến câu chuyện lại y hệt những gì cô đã trãi qua. Theo định luật xuyên không thì nó quả thật không hợp lý cho lắm.

    Trong các truyện xuyên sách, thường thì khi có người nào đó xuyên vào thì không ít thì nhiều, cũng sẽ làm thay đổi câu chuyện. Cũng giống như cô trọng sinh trở lại nơi này, cô chỉ có thay đổi bản thân chút xíu mà mọi chuyện đã không còn giống với kiếp trước nữa. Càng huống hồ là cô xuyên vào một cuốn sách. Thậm chí, cô xuyên vào mà câu chuyện vẫn đi đúng hướng, đúng là lạ lùng làm sao.

    Thấy cô đột nhiên thất thần, Lưu Vương Thành liền đẩy cô một cái.

    - Mèo con.

    Thu Sương giật mình, ngơ ngác hỏi.

    - Ơ.. gì vậy?

    Lưu Vương Thành hỏi.

    - Em đang suy nghĩ cái gì vậy?

    Thu Sương không biết có nên nói cho Lưu Vương Thành biết chuyện cô không những xuyên không, mà còn trọng sinh hay không. Thậm chí việc cô đang có nghi vấn, có thể cuốn tiểu thuyết này là do một người nào đó xuyên đến viết ra. Giống như là cô viết Ngọc Phượng nữ tướng vậy. Nhưng cô phải mở lời thế nào đây, mà nghe xong liệu hắn có cho rằng cô là quái vật không.

    Lưu Vương Thành thấy cô cứ dường như có điều gì muốn nói nhưng mà lại cứ đắn đo. Hắn bèn lên tiếng.

    - Anh tuy không biết em đang nghĩ cái gì nhưng anh có thể đoán nó có liên quan đến chuyện kiếp trước. Nếu em thật sự tin tưởng anh thì hãy nói ra những gì trong lòng em đang nghĩ. Còn không thì em cứ quăng nó ra sau đầu, bởi vì nó đã là chuyện kiếp trước. Chúng ta chỉ nên sống cho hiện tại và đón nhận tương lai đến. Còn quá khứ thì hãy cứ để nó chôn vào dĩ vãng đi.

    Hắn đã nói nhiều như vậy mà cô còn phân vân nữa thì có lẽ sẽ làm hắn buồn mất. Thu Sương hít sâu một hơi, sau đó xoay người đối diện với Lưu Vương Thành và nói.

    - Em có một chuyện nhưng nói ra anh không được kinh hãi đâu đó.

    Lưu Vương Thành nhướng mày.

    - Chuyện gì mà có thể khiến Tu La vương ta kinh hãi chứ? Tiểu sư muội Linh Miêu đồng nữ nói ra thử xem.

    Hắn cũng rất tò mò chuyện cô sắp nói ra. Liệu có kinh hãi như việc hắn chính là Chó Lớn không? Bởi vì ngay cả hắn còn kinh hãi mà. Hắn cũng không biết khi cô biết chuyện này có kinh hãi không nữa. Cho nên chỉ đành chờ xem chuyện kinh hãi mà cô sắp nói thôi.

    - Thật ra nhân vật Linh Miêu đồng nữ trong cuốn tiểu thuyết này hình như không phải em..

    Lưu Vương Thành: ?

    Thu Sương bèn đem mọi chuyện kể cho Lưu Vương Thành nghe.

    Nghe xong, Lưu Vương Thành phải mất 30 giây mới lấy lại được tinh thần. Chuyện này đúng là làm cho hắn có chút kinh hãi. Hắn xuyên không mà giữ lại được ký ức kiếp trước đã là chuyện hi hữu lắm rồi. Cô thì ngược lại, không những xuyên không, mà còn trọng sinh trở lại kiếp ban đầu. Đã thế, còn giữ nguyên vẹn ký ức của hai kiếp nữa chứ. Cái này đáng kinh hãi làm sao? Nhưng do hắn là người tiếp thu nhanh nên chỉ trong 30 giây đã bình tĩnh trở lại. Đúng là vũ trụ bao la không chuyện kỳ lạ nào mà không thể xảy ra.

    Thu Sương cũng thầm khen ngợi năng lực tiếp thu của hắn. Mặc dù chính cô là người trải qua nhưng cũng phải mất hơn 5 phút mới hoàn toàn tiếp thu được.

    Lưu Vương Thành bèn nói.

    - Cho nên ý em là quyển tiểu thuyết này cũng là do người nào đó từ kiếp trước xuyên đến đây viết ra sao?

    Cô gật đầu.

    - Đúng là như vậy!

    Hắn bèn lật xem tên tác giả. Nhưng khi thấy hai chữ "Khuyết Danh" thì đành bó tay.

    Hơn nữa, nhìn nó cũng khá cũ, cũng không biết là có từ năm nào.

    Lưu Vương Thành hỏi.

    - Từ đâu em có quyển sách này?

    Cô đáp.

    - Đó là của chị Hai.

    Nhưng mà cô cũng đã hỏi chị Thu Ba về nguồn gốc quyển sách. Tuy nhiên, chị lại nói là do chị tình cờ mua trong một tiệm sách cũ.

    - Thế thì đành chịu!

    Lưu Vương Thành lắc đầu. Sau đó lại nói.

    - Nhưng cũng không sao. Nó cũ như vậy thì hẳn người viết ra nó cũng đã già khú rồi. Hoặc cũng đã không còn trên thế giới này nữa. Dù cho có xuyên đến đây là bạn hay thù thì cũng không còn quan trọng nữa.

    - Em biết! Nhưng mà..

    Lời Lưu Vương Thành nói cũng không phải là không có lý. Nhưng Thu Sương lại rất tò mò, rốt cuộc người xuyên đến là ai mà lại có thể hiểu rõ về Lưu Vương Thành như vậy. Mà kỳ thật, Lưu Vương Thành chỉ nói vậy thôi, chứ trong lòng hắn cũng không khác gì Thu Sương, cũng vô cùng tò mò người đó rốt cuộc là ai.

    Người hiểu biết về hắn vốn vô cùng ít. Hơn nữa, lại miêu tả tỉ mỉ chuyện lúc nhỏ và cảm xúc của hắn như vậy, khẳng định phải là người rất thân cận hắn. Nhưng ngặt nỗi, người thân cận bên hắn hình như là không có ai.

    Trong khi Lưu Vương Thành đang thả hồn nhớ lại kiếp trước, người nào thân cận và hiểu biết hắn nhất. Chợt, Thu Sương hô lên.

    - Có khi nào là sư phụ không?

    Lưu Vương Thành ngạc nhiên.

    - Sư phụ?

    Thu Sương gật đầu.

    - Đúng vậy!

    Thế nhưng Lưu Vương Thành lại lắc đầu.

    - Không thể là sư phụ.

    Thú Sương thắc mắc.

    - Tại sao?

    Lưu Vương Thành đáp.

    - Quyển sách này chủ yếu viết về chuyện trong cung và triều đình. Chuyện trên giang hồ cũng chỉ là việc nào có liên quan mới đề cập tới. Mà sư phụ là người trong giang hồ, ngoài việc nhận anh làm đệ tử ra thì đối với chuyện trong triều người cũng không hỏi tới. Càng đừng nói chi tới chuyện trong cung. Cho nên anh chắc chắn sẽ không phải là sư phụ.

    Thu Sương nghe cũng có lý. Nếu là sư phụ của cô thì đúng lý phải viết thành tiểu thuyết giang hồ, chứ hơi đâu lại đi viết tiểu thuyết cung đình làm gì.

    Hai người bắt đầu chụm đầu lại bàn luận xem rốt cuộc là ai. Nhưng mà kết quả.. đến lúc trời hoàn toàn tối mịt cũng không nghĩ ra người nào. Cho nên, Lưu Vương Thành bèn mượn cuốn sách đem về nghiên cứu.

    Trong cuốn sách này, câu chuyện bắt đầu từ lúc mấu phi hắn bị hãm hại, bị đày vào lãnh cung. Cho đến Lưu Hạo thoái vị, nhường ngôi cho người khác, bản thân chạy đi tìm Ngọc Phượng nối lại mối nhân duyên thì kết thúc. Nhưng, Lưu Vương Thành cứ đọc đi đọc lại, ngẫm tới ngẫm lui, cũng không ra là người nào lại có thể sống tới ba triều, đủ để chứng kiến hết mọi chuyện như vậy.

    Hắn vừa đọc vừa suy nghĩ. Trong vô thức, ngón tay đã xoay liên tục vào chiếc nhẫn có thể khiến hắn trở về hình dạng thực của linh hồn. Bất chợt, một luồng sáng phát ra từ chiếc nhẫn, bao trùm lấy hắn. Khi hắn kịp nhận ra thì bản thân mình đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

    * * *

    Đời là một cuốn sách

    Ta chính là nhân vật

    Cũng chính là tác giả

    Tạo nên câu chuyện ấy

    Nhưng kết thúc ra sao

    Ta cũng không biết được.

    Đăng Ký
     
  2. Chương 41: Bất ngờ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Chương 42: Hệ thống ước nguyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông này xuyên vào Lưu Hạo, sau đó được hệ thống chỉ điểm người có tần số giống ông ta. Đó không ai khác chính là Ngọc Linh thánh mẫu. Vậy là ông ta đã không ngần ngại ra tay với bà, đồng thời đổ tội cho Lưu Vương Thành. Thành công trở thành một vị hoàng đế vĩ đại. Nhưng vì cái giá phải trả là cô độc suốt đời nên hậu cung mới trống không như thế. Còn tình cảm dành cho Ngọc Phượng cũng là thật, thế nên về già ông ta mới đi tìm nàng. Mà cũng bởi vì ông ta không còn làm hoàng đế nữa, nên lời nguyền mới kết thúc, Ngọc Phượng mới có thể chấp nhận. Dù sao cũng sắp xuống lổ hết rồi, có người bầu bạn lúc xế chiều cũng vui.

    Ngọc Linh thánh mẫu chỉ có thể đành miễn miễn cưỡng cưỡng mà tiếp nhận cái thân thể này. Nhưng đồng thời, bà cũng trở thành ký chủ tiếp theo của hệ thống ước nguyện. Biết được điều đó, bà liền ước mình trở thành đúng giới tính của mình. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho việc đó chính là bà phải mất 50 năm tuổi thọ. Trong khi người đàn ông này thọ mạng đến 90 tuổi, nếu bà cứ chấp nhận làm đàn ông thì sẽ sống đến 90 tuổi, còn không thì chỉ có thế sống đến 40 là cùng.

    Lúc Ngọc Linh thánh mẫu xuyên đến, thân thể này cũng đã 28 tuổi. Nghĩ cho đến 40 tuổi cũng còn 12 năm nữa, thời gian nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, đủ để bà hưởng thụ cuộc sống ở thế giới mới, nên bà đã không ngần ngại đồng ý. Ai dè, cái hệ thống chết tiệt này nhè ngay lúc đó lại bị sự cố ngoài ý muốn, dữ liệu bị xâm nhập khiến hệ thống bị lỗi. Nên nó tạm thời ngắt kết nối để ổn định lại. Ngọc Linh thánh mẫu lại tiếp tục chửi thề.

    Đến khi nó kết nối lại cũng đã là 10 năm sau. Thôi thì có lẽ cũng là số phận, mặc dù đã làm đàn ông 10 năm nhưng bà vẫn không từ bỏ ý định trở về giới tính thật của mình. Dù chỉ làm phụ nữ được hai năm nhưng bà vẫn chấp nhận. Thế là hệ thống ước nguyện đưa cho bà một chiếc nhẫn, chỉ cần bà đeo vào và xoay nó theo chiều kim đồng hồ một vòng thì sẽ trở thành hình dạng của linh hồn. Còn muốn trở về hình dạng thể xác thì xoay ngược lại. Như vậy bà muốn làm đàn ông hay phụ nữ đều có thể. Hơn nữa hệ thống còn cho bà thêm 5 năm nữa. Xem như là sự bù đắp của nó vì đã khiến bà mất 10 năm thời gian.

    Lưu Vương Thành nghe cuộc đối thoại giữa hai người.. à không.. giữa người và hệ thống mà cảm thấy hắn may mắn rất nhiều. Mặc dù hắn xuyên vào một người có số con cờ hó, vẽ ngoài cũng không được đẹp trai. Nhưng chí ít, hắn không phải xuyên vào một người khác giới giống Ngọc Linh thánh mẫu. Tưởng tượng nếu hắn mà xuyên vào thân thể phụ nữ thì sao nhỉ? Chỉ nghĩ thôi hắn đã cảm thấy da gà da vịt nó nổi lên hết rồi. Hắn thật khâm phục Ngọc Linh thánh mẫu, có thể chịu được lâu như vậy. Quả đúng là sư phụ!

    Chợt, không gian xung quanh lại tiếp tục tối om. Một lần nữa sáng lên, Lưu Vương Thành lại thấy mình đứng trong căn phòng lúc ban đầu. Nhìn trên bàn làm việc thì thấy có một quyển sách nằm im lìm trên đó. Đó chính là quyển tiểu thuyết Phong Nguyên hoàng triều. Ngọc Linh thánh mẫu cũng ngồi cạnh đó đưa tay vuốt ve quyển sách, rồi thì thầm.

    - Lưu Vương Thành, Ngọc Phượng, Ngọc Sương. Chuyện của các con ta đã viết xong rồi. Nếu như một trong các con có duyên đến thế giới này, mà còn giữ được ký ức. Ta hi vọng quyển sách này các con sẽ đọc được. Hãy xem như kiếp trước các con chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết. Hãy bỏ qua mọi ân oán tình thù mà sống một kiếp thật hạnh phúc nhé!

    Lưu Vương Thành vô cùng kinh ngạc, tự hỏi vì sao bà có thể đoán biết được hắn và Thu Sương sẽ xuyên đến đây. Và thắc mắc của hắn đã được giải đáp, khi cái hệ thống ước nguyện lên tiếng.

    - Sao ngươi chắc chắn các đồ đệ của ngươi cũng sẽ đến thế giới này.

    Bà mỉm cười khẽ nói hai chữ.

    - Trực giác.

    Lưu Vương Thành cũng chỉ có thể ba chấm. Hắn quên mất là sư phụ hắn xưa nay làm việc gì cũng đều theo trực giác. Nhưng mà, hắn phải công nhận rằng, trực giác của bà bao giờ cũng luôn luôn đúng.

    Bỗng nhiên, Ngọc Linh thánh mẫu lại quay sang nhìn chầm chầm vào vị trí hắn đang đứng. Mặc dù bà không thấy hắn nhưng lại mỉm cười khẽ nói.

    - Trực giác cho ta biết dường như đồ đệ của ta đang ở đây.

    Lưu Vương Thành vừa trố mắt kinh ngạc thì bất ngờ xung quanh lại tiếp tục rơi vào bóng tối.

    Tuy nhiên, lần này mở mắt ra thì liền thấy một cãi mõm chó đang phóng đại trước mắt. Lưu Vương Thành giật mình, theo bản năng đưa tay tát cái móm chó đó sang một bên.

    Chú cún hệ thống bị văng vào vách tường, rơi xuống bộp xuống đất, trong mắt thấy toàn sao là sao.

    Lưu Vương Thành ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thì thấy đây là căn phòng quen thuộc của mình mới thở phào nhẹ nhõm.

    Chú cún hệ thống liền bò dậy, bay đến trước mặt hắn. Rưng rưng nước mắt nói.

    - Ký chủ! Ngài vừa mới tỉnh lại sao chưa gì đã đánh tôi rồi.

    Lưu Vương Thành nhìn chầm chầm vào nó. Sau đó đưa tay túm lấy nó hỏi.

    - Ngươi có biết hệ thống ước nguyện không?

    Chú cún hệ thống đổ mồ hôi đầy đầu. Không hiểu Lưu Vương Thành bị làm sao, hết đánh nó rồi lại túm nó. Năm ngày trước, nó đột nhiên bị bắn ra khỏi người Lưu Vương Thành, còn mất kết nối với hắn. Đồng thời, Lưu Vương Thành năm ngày nay cũng đột nhiên lâm vào hôn mê. Nó thử kiểm tra thì thấy khế ước vẫn còn, có nghĩa là linh hồn hắn vẫn còn tồn tại. Cho nên, nó chỉ đành chờ cho đến khi hắn tỉnh lại để hỏi cho ra lẽ. Ai dè.. mà khoan.. Lưu Vương Thành vừa hỏi gì nhỉ? Hệ thống ước nguyện?

    Nó lập tức hỏi.

    - Ký chủ đã gặp Hệ thống ước nguyện ư?

    Lưu Vương Thành không trả lời mà hỏi.

    - Ngươi biết gì về nó?

    Chú cún hệ thống liền chắc chắn là hắn đã gặp. Có điều nhìn cái vẽ lạnh lùng của hắn thì nó biết, nếu không muốn ăn đòn thì hãy mau khai thật. Nó cũng biết thân biết phận mà thành thật đáp.

    - Hệ thống ước nguyện là một hệ thống cấp cao, có thể thực hiện được nguyện vọng của ký chủ. Tuy nhiên, vì để không vi phạm cân bằng tự nhiên nên ước nguyện sẽ chỉ được thực hiện khi ký chủ chấp nhận trao đổi một điều gì đó do hệ thống đưa ra. Và sự trao đổi đó dĩ nhiên là công bằng.

    Lưu Vương Thành lại hỏi.

    - Ngươi có quan hệ gì với nó?

    Chú cún lắc đầu.

    - Không quan hệ gì. Nhưng do đó là hệ thống cấp cao nên ngưỡng mộ thôi.

    Chú cún lại nói thêm.

    - Trong các hệ thống cấp cao thì hệ thống ước nguyện được bình chọn nhiều nhất. Cho dù phải trao đổi thứ gì đó để đổi lấy ước nguyện nhưng người ta vẫn cứ thích. Ngoài ra còn có hệ thống xuyên không và hệ thống trọng sinh. Có điều hai hệ thống này vẫn không bằng hệ thống ước nguyện. Tại vì hệ thống ước nguyện có thể làm được việc của hai hệ thống kia.

    Lưu Vương Thành chợt hỏi.

    - Vậy người được hệ thống ước nguyện khế ước, sau khi chết sẽ như thế nào?

    * * *

    Nếu như ta có một điều ước

    Ta sẽ làm gì với điều ước đó đây?

    Ước cho người hay ước cho ta

    Ước cho thế giới

    Hay chỉ ước cho riêng mình mong muốn.

    Nhưng trên đời tất cả đều có giá

    Điều ước nào cũng trao đổi mới thành

    Có đôi khi đánh đổi cả linh hồn

    Để ước nguyện được trở thành sự thật.

    Đăng Ký
     
  4. Chương 43: Thôi xong!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đăng Ký
     
  5. Chương 44: Phát hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay sau khi nghe Kiều Thi nói tên thật của anh Hai Lớn, Thu Sương không khỏi kinh ngạc. Trong đầu liền lập tức nghĩ, không lẽ anh ta chính là Lưu Vương Thành sao? Nhưng mà, rõ ràng hai người là hoàn toàn khác nhau. Nếu như Lưu Vương Thành là anh Hai Lớn thì làm sao hắn lại có thể biến đổi thành hình dáng của chính mình được chứ. Nhưng nếu hắn không phải thì cuốn tiểu thuyết này phải giải thích thế nào.

    Trong lúc cô đang vô cùng khó hiểu thì bất chợt chị Thu Ba có điện thoại. Cô mới chợt nhớ là cô cũng có số của hắn. Tại sao cô lại không gọi thử nhỉ? Thế mà cô lại không sớm nghĩ ra, đúng là ngu đột xuất.

    Thế là cô lấy điện thoại ra gọi thử. Ai dè.. tiếng chuông điện thoại lại phát ra từ chiếc điện thoại nằm trong ngăn kéo bàn làm việc. Thu Sương lấy ra xem, thấy đúng là số của cô đang gọi. Lúc này, cô thật sự giận đến nghiến răng. Bèn dùng thuật triệu hồi hồn phách của Lưu Vương Thành về, để hỏi cho ra mọi chuyện. Tuy nhiên, khi thần thức cô xâm nhập vào thì phát hiện linh hồn của hắn vẫn còn đó, chỉ là trong tình trạng say ngủ. Như vậy có nghĩa là thần thức của hắn đã rời khỏi thân thể, giống như một người đang trong trạng thái nhập định, thần thức sẽ rời khỏi cơ thể. Nhưng có ai nhập định mà nằm ngủ như hắn thế kia không? Kiếp trước, lúc sư phụ chết, cô cũng từng thử nhập định để tìm hồn phách sư phụ, chỉ là không thể tìm thấy, cho nên nghĩ rằng sư phụ đã chuyển kiếp. Có điều lúc cô nhập định, phải đặt một trận hộ pháp để phòng bất trắc, tại vì lúc đang nhập định mà bị quấy rầy thì có thể tẩu hỏa nhập ma. Còn hắn như ngủ thế kia, đúng là người so với người tức chết người mà.

    Vậy là cô đành nói đại với Kiều Thi là năm ngày sau hắn sẽ tỉnh. Chứ cô cũng hoàn toàn không biết khi nào thần thức hắn trở lại. Còn khi đó mà hắn không tỉnh thì cô cũng có cách khiến cho hắn phải tỉnh. Không nghĩ tới hôm nay hắn đã trở lại, không biết là do trùng hợp hay hắn cố ý đây.

    Thu Sương bèn nở nụ cười nhưng nụ cười này khiến người nhìn vào không khỏi lạnh xương sống.

    - Anh Hai đã tỉnh.

    Dù giọng điệu của cô hoàn toàn không nghe ra cái gì tức giận nhưng Lưu Vương Thành biết, nếu hắn không giải thích cho rõ ràng với cô thì không yên đâu.

    Lưu Vương Thành bèn lên tiếng nói với Kiều Thi.

    - Em ra ngoài một lát, anh có chuyện riêng muốn nói với chị Sương.

    Tuy Kiều Thi không hiểu chuyện gì nhưng cô bé cũng rất ngoan ngoãn vâng lời.

    - Dạ! Vậy để em xuống nấu cho anh tô cháo nha.

    - Ừ!

    Kiều Thi ra ngoài rồi, Lưu Vương Thành cũng không chờ Thu Sương có hành động trước, hắn đưa tay lên chiếc nhẫn xoay một cái. Chỉ trong nháy mắt, một chàng trai với vẽ ngoài bình thường hơn cả bình thường, lập tức hóa thành một tuyệt thế mỹ nam khó ai sánh bằng.

    Thu Sương tròn mắt kinh ngạc, cô chớp mắt hai cái để xác định mình không bị hoa mắt.

    Tuy nhiên ngay sau đó, cô dơ nắm đấm lên và..

    Bốp..

    Một bên mắt của tuyệt thế mỹ nam nào đó đã thành mắt gấu trúc.

    Thu Sương tức giận nói.

    - Anh giỏi lắm! Dám lừa gạt tôi bấy lâu nay.

    Lưu Vương Thành cũng không phản kháng gì, đây là điều đã nằm trong dự đoán của hắn. Hơn nữa, cô ra tay đánh hắn cũng chứng tỏ cô để hắn trong lòng, sợ nhất là cô không thèm nói tiếng nào rồi mặc kệ hắn. Lưu Vương Thành bèn lên tiếng.

    - Anh xin lỗi! Không phải anh cố ý gạt em. Chỉ là lúc đầu anh cũng không biết phải giải thích thế nào.

    Rồi hắn đem mọi chuyện từ lúc hắn xuyên đến đây kể cho cô nghe. Nghe xong, chợt Thu Sương ôm bụng cười thật to, chỉ vào hắn nói.

    - Ha ha ha.. không nghĩ tới.. Tu La Vương cũng có ngày bị nghiệp quật. Ha ha ha..

    Lưu Vương Thành hắc tuyến đầy đầu. Hắn biết hắn xuyên vào một người có số cờ hó đờ ẻ, coi như là nghiệp của hắn. Nhưng cô có cần nói toẹt ra là hắn bị nghiệp quật vậy không. Đã vậy cô còn cười lớn nữa chứ. Hắn hơi bị đau đó nha! Nhưng thôi, cô cười như vậy có nghĩa là cô đã tha thứ cho hắn. Thôi thì.. đành ráng nhịn đau vậy.

    Thu Sương cười xong thì liền trở lại vấn đề chính.

    - Vậy là chiếc nhẫn này đã giúp anh có thể trở lại hình dạng kiếp trước.

    Lưu Vương Thành gật đầu.

    - Đúng vậy. Lúc trước anh nghĩ nó chỉ là do một cao nhân nào đó ở thế giới này tạo ra. Tuy nhiên, việc anh hôn mê năm ngày vừa rồi anh mới biết không phải.

    Thu Sương lại kinh ngạc.

    - Hả? Không phải anh nhập định sao?

    Lưu Vương Thành khó hiểu.

    - Nhập định?

    Thu Sương ngạc nhiên.

    - Hở? Anh cũng không biết là thần thức mình đã rời khỏi khiến thân thể và linh hồn đều ngủ say sao?

    Lưu Vương Thành dường như hiểu ra vấn đề.

    - Ra chỉ là thần thức.

    Thu Sương lại hỏi.

    - Vậy vừa rồi anh đã đi đâu?

    Hắn bèn đem chuyện bị hút vào ảo cảnh kể cho cô nghe. Nghe xong, Thu Sương suy nghĩ chuyện gì đó một chút, rồi nói.

    - Đó có thể là hình ảnh do sư phụ để lại không chừng. Anh có thể dẫn em đến chổ anh tìm thấy chiếc nhẫn này được không?

    Lưu Vương Thành gật đầu, rồi dắt cô đi xuống căn hầm nơi hắn tìm thấy chiếc nhẫn. Thật ra ban đầu hắn định lắp căn hầm này rồi, nhưng lại nghĩ biết đâu sau này sẽ dùng đến, nên hắn cũng để lại.

    Căn hầm cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn vào giống như một căn phòng kín bình thường. Xem xét một hồi, Thu Sương đành thất vọng, lên tiếng.

    - Hình như cũng không có trận pháp hay ký hiệu gì đó để lại.

    Thật sự là nó vốn dĩ là có, chỉ là do Lưu Vương Thành đã phá tan hết rồi. Cô cũng không thể trách hắn, bởi nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như hắn. Nếu chỉ vì tìm cách phá trận mà đẩy bản thân vào nguy hiểm thì thà phá tan nó còn hơn. Chỉ là hiện tại, muốn tìm lại manh mối gì đó đúng là còn khó hơn lên trời. Thứ còn lại cũng chỉ có chiếc nhẫn và quyển tiểu thuyết. Hai thứ này hai người cũng đã kiểm tra hết, cũng không có thu hoạch gì thêm.

    Bỗng nhiên, Thu Sương nghĩ ra điều gì, bèn lên tiếng.

    - Em cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng cho lắm.

    Lưu Vương Thành tò mò.

    - Không đúng chỗ nào?

    Thu Sương đáp.

    - Trong ảo cảnh, sư phụ nói viết ra quyển tiểu thuyết này để cho chúng ta tưởng rằng, bản thân vốn dĩ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết. Nếu vậy thì tại sao sư phụ lại tạo ra cái ảo cảnh đó để làm gì chứ?

    Lưu Vương Thành nghe cô nói cũng có lý, bèn nói.

    - Ý của em là ảo cảnh đó không phải là do sư phụ tạo ra.

    Thu Sương gật đầu.

    - Đúng vậy!

    Lưu Vương Thành vuốt cằm ngẫm nghĩ.

    - Nếu không phải là sư phụ tạo ra vậy thì không lẽ là.. hệ thống ước nguyện sao?

    Lưu Vương Thành vừa dứt lời, đột nhiên không gian trở nên tối om, giống như lúc hắn bị rơi vào ảo cảnh vậy. Chỉ là lần này bên cạnh hắn có thêm một người nữa, là Thu Sương.

    * * *

    Em nói rằng, anh ơi anh có biết

    Em đã yêu anh tha thiết từ lâu

    Dẫu đời có bao bễ dâu ngang trái

    Em vẫn hoài yêu anh mãi không phai.

    Đừng nghĩ suy cho lòng thêm buồn bã

    Bởi em luôn giữ mãi tấm chân tình

    Cùng anh dạo muôn nẻo đường khắp chốn

    Đắp xây đời ươm hạnh phúc trọn đôi.

    Đăng Ký
     
  6. Chương 45: Trao đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương hô lên.

    - Chuyện gì xảy ra vậy?

    Lưu Vương Thành bèn đáp.

    - Có lẽ chúng ta rơi vào ảo cảnh rồi.

    Thu Sương chưa kịp mở miệng lên tiếng thì trong không gian tối om kia, chợt vang lên một giọng nói máy móc, không phân biệt được là giọng nam hay nữ.

    - Đây không phải ảo cảnh. Mà là thế giới trong hệ thống ước nguyện.

    Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng hô một lượt.

    - Hệ thống ước nguyện.

    Giọng nói lại lên tiếng.

    - Đúng vậy! Ta đợi các ngươi ở đây đã rất lâu rồi. Lưu Vương Thành, Thu Sương.

    Cả hai đều ngạc nhiên, Thu Sương bèn lên tiếng hỏi.

    - Sao ngươi biết chúng ta sẽ đến đây mà đợi?

    Hệ thống đáp.

    - Trực giác.

    Khụ.. lần đầu nghe nói hệ thống mà cũng có trực giác nữa đó. Thật là vi diệu.

    Bỗng, hệ thống liền lên tiếng.

    - Có cái gì vi diệu đâu chứ. Là do ta trao đổi điều ước để lấy khả năng đặc biệt của sư phụ hai ngươi thôi.

    Lưu Vương Thành và Thu Sương đồng thời nhìn nhau. Ồ.. xem ra nó có thể đọc được suy nghĩ của họ. Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm, nơi đây là bên trong hệ thống của nó thì nó đọc được suy nghĩ của họ cũng là rất bình thường.

    Lưu Vương Thành lập tưcd hỏi.

    - Vậy ảo cảnh từ chiếc nhẫn và quyển sách có phải cũng là do ngươi tạo ra?

    Hệ thống đáp.

    - Đúng vậy!

    Thu Sương liền hỏi.

    - Tại sao?

    Hệ thống đáp.

    - Nếu không tạo ra ảo cảnh đó thì cho dù các ngươi có tìm đến đây, cũng làm sao biết hệ thống ước nguyện có tồn tại mà gọi lên.

    Có nghĩa là, nếu họ tìm đến đây mà không gọi tên của hệ thống ước nguyện ra thì nó cũng sẽ không thể nào xuất hiện. Cho nên nó mới tạo ra cái ảo cảnh, chính xác là cái hình ảnh được nó lưu lại, rồi đem đặt vào quyển sách và chiếc nhẫn. Chỉ cần hai vật này gặp nhau khẳng định sẽ kích hoạt được hình ảnh, tạo ra một ảo cảnh hút thần thức của người mang chiếc nhẫn vào trong đó.

    Lưu Vương Thành chợt hỏi.

    - Theo ta được biết hệ thống ước nguyện sau khi kí chủ chết, nếu chưa tìm được ký chủ khác thì sẽ theo ký chủ đó đến kiếp sau. Nói vậy, ngươi vẫn còn ở đây, vậy có phải là hiện tại sư phụ ta đang sống trên đời không?

    Thu Sương nghe Lưu Vương Thành hỏi thế, trong lòng cũng dâng lên niềm hi vọng. Nếu như sư phụ cô hiện đang ở trên đời thì còn gì bằng. Cô không khỏi mong chờ câu trả lời của hệ thống. Tuy nhiên, nó lại đáp một câu.

    - Ta không có nhiệm vụ trả lời câu hỏi của ngươi vì ngươi không phải ký chủ của ta. Hơn nữa ta càng không thể tiết lộ thông tin của ký chủ.

    Ặc.. vậy thế quái nào nó đưa hai người họ đến đây làm gì? Nếu nó có hình dạng thì đảm bảo Lưu Vương Thành và Thu Sương đã cho nó nhừ đòn rồi.

    Thu Sương bèn hỏi.

    - Vậy ngươi đưa chúng ta đến để làm gì?

    Hệ thống đáp.

    - Tất nhiên là để hoàn thành ước nguyện của sư phụ hai ngươi cũng là ký chủ của ta.

    Lần này cả hai mới thật sự là kinh ngạc.

    - Là ước nguyện gì chứ?

    - Sư phụ ta đã ước nguyện điều gì?

    Cả hai người lên tiếng hỏi cùng một lúc.

    Hệ thống ước nguyện cũng chẳng vòng vo tam quốc, nó liền đi thẳng vào vấn đề.

    - Sư phụ các ngươi yêu cầu ta ở đây là để thực hiện ước nguyện của các ngươi.

    Cả hai người đều cả kinh. Thế nhưng, Lưu Vương Thành đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi.

    - Hệ thống ước nguyện không phải chỉ khế ước mới có thể thực hiện được ước nguyện sao? Hơn nữa ước nguyện còn phải có sự trao đổi.

    Hệ thống đáp.

    - Theo quy tắc thì đúng là như vậy. Tuy nhiên, ước nguyện của các ngươi lại nằm trong ước nguyện của ký chủ hệ thống, nên dù không khế ước vẫn có thể thực hiện. Chỉ là, các ngươi vẫn phải trao đổi một thứ gì đó ngang bằng với ước nguyện các ngươi muốn, để giữ sự cân bằng vốn có trong vũ trụ.

    Thu Sương bèn lên tiếng.

    - Nếu chúng ta không ước nguyện thì sao?

    Hệ thống đáp.

    - Hệ thống nhận nhiệm vụ là thực hiện ước nguyện cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi không muốn ước nguyện, thì hệ thống vẫn tính là ước nguyện, gọi là ước nguyện "không ước nguyện". Chỉ là không cần phải trao đổi bất kỳ điều gì. Hệ thống vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

    Lưu Vương Thành và Thu Sương đông thời nhìn nhau. Bất ký ai trên đời, bổng nhiên trên trời rơi xuống cho họ một điều ước thì tại sao họ lại có thể bỏ qua cho được. Ngay cả Thu Sương và Lưu Vương Thành cũng không ngoại lệ. Họ tuy rằng đều xuyên không và có ký ức của kiếp trước, nhưng suy cho cùng, cả hai cũng không phải bậc thánh nhân. Họ vẫn có thất tình lục dục, vẫn có tham, sân, si thường tình của những con người bình thường. Chỉ là điều ước họ đưa ra, không biết hệ thống sẽ phải bắt họ trao đổi điều gì. Họ rất tò mò muốn biết.

    Cho nên, Thu Sương đã lên tiếng hỏi.

    - Nếu ta ước nguyện thì ta phải trao đổi thứ gì?

    Hệ thống đáp.

    - Còn tùy vào ước nguyện của ngươi là lớn hay nhỏ, dễ hay khó mà hệ thống sẽ đưa ra sự trao đổi công bằng.

    Thu Sương bèn nói.

    - Nếu như ta ước nguyện muốn sư phụ ta trở về với ta thì sao?

    Hệ thống đáp.

    - Vậy thứ trao đổi chính là linh hồn của mẹ ngươi.

    Thu Sương cả kinh.

    - Sao lại là linh hồn của mẹ ta chứ? Không lẽ..

    Thu Sương dường như nghĩ ra được điều gì. Cô đồng thời là người xuyên không và trọng sinh, nên cô cũng hiểu đôi chút về việc mượn xác hoàn hồn. Theo như điều kiện trao đổi của hệ thống thì nếu sư phụ cô sống lại tức là phải mượn xác hoàn hồn. Mà đối tượng mượn xác ấy lại chính là mẹ cô. Không lẽ, bởi vì vẽ ngoài mẹ cô có chút giống với sư phụ sao?

    Lưu Vương Thành cũng có suy nghĩ tương tự như cô. Họ đều là những người biết thuật pháp, có thể cảm nhận được linh hồn. Mặc dù vẽ ngoài của mẹ Thu Sương khá giống với Ngọc Linh thánh mẫu, nhưng linh hồn lại không có hơi thở của bà. Dù cho Ngọc Linh thánh mẫu có chuyển thế đầu thai nhưng hơi thở linh hồn sẽ không thay đổi. Bởi thế, mẹ của Thu Sương khẳng định không phải Ngọc Linh thánh mẫu chuyển kiếp. Nhưng vì điều gì đối tượng trao đổi lại là mẹ của Thu Sương?

    Hệ thống đương nhiên biết suy nghĩ lúc này của hai người. Kỳ thực nó đã không nói một điều. Ước nguyện của Ngọc Linh thánh mẫu trước khi chuyển thế là, yêu cầu nó ở tại nơi đây, chờ các đồ đệ của bà đến và thực hiện ước nguyện của họ. Mà điều kiện trao đổi là bà phải hồn phi phách tán. Tuy nhiên, nó cũng không hiểu sao lại có một tia thần hồn của bà không thể tan, nên mới đi vào luân hồi chi đạo, chuyển thế thành bà Ngọc Loan, mẹ của Thu Sương hiện giờ. Vì vậy, họ ước sư phụ họ trở về thì không phải là bà Ngọc Loan sẽ không còn tồn tại nữa sao. Trao đổi này công bằng quá đi chứ. Nhưng mà tia thần hồn này sau khi chuyển kiếp, cũng đã hoàn toàn biến thành một linh hồn mới, cũng đã không còn mang một hơi thở nào của Ngọc Linh thánh mẫu nữa. Cho nên, cả Lưu Vương Thành và Thu Sương mới không nhận ra.

    Ngay cả nó cũng thế, nếu không phải trên hệ thống còn liên kết khế ước thì nó cũng không thể biết bà chính là ký chủ của nó. Từ khi nó trở thành "hệ thống ước nguyện" đến nay thì đây là vị ký chủ đầu tiên bị hồn phi phách tán mà vẫn có thể chuyển thế tái sinh được. Có lẽ do nó lâu ngày chưa tu bổ nên hệ thống có chút lỗi. Sau khi thực hiện xong nhiệm vụ này, hoàn toàn giải trừ khế ước rồi, nó phải tạm nghỉ một thời gian để ổn định lại mới được. Chứ lỗi thế này không ổn chút nào. Lỡ như lúc thực hiện giao dịch trao đổi, lại không công bằng thì vũ trụ không phải bị đảo lộn sao. Hậu quả đó nó thật sự gánh không nổi.

    * * *

    Luân hồi chuyển thế là chi

    Mà sao xoay chuyển, chuyển xoay không ngừng

    Luân hồi chuyển thế là gì

    Kiếp sau còn nhớ chuyện gì hay không

    Ta là ai, ai là ta

    Tiền thân kiếp trước ai là chính ta

    Luân hồi chuyển đến kiếp này

    Bao giờ tự hỏi ta từng là ai.

    Đăng Ký
     
  7. Chương 46: Đồng ý trao đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần Thu Sương, nếu giữa mẹ và sư phụ bắt cô chọn một thì đúng thật là làm khó cho cô. Cả hai đều là người yêu thương và quan trọng nhất đối với cô. Trong lúc nhất thời, Thu Sương cũng không biết phải làm sao. Bất chợt, Lưu Vương Thành lên tiếng.

    - Này hệ thống! Nếu ta ước nguyện muốn biết sư phụ ta và vị sư muội nữa của ta kiếp này là ai, đang ở đâu, thì điều kiện trao đổi là điều gì?

    Thu Sương trố mắt nhìn Lưu Vương Thành. Ừ nhỉ? Sao cô lại không nghĩ ra điều này. Đâu nhất thiết là cần sư phụ phải sống lại, chỉ cần biết sư phụ kiếp này là ai thì được rồi. Mà sao hắn lại hỏi luôn cả về sư tỷ của cô nhỉ?

    Lưu Vương Thành như hiểu được suy nghĩ của cô, bèn nói.

    - Anh tiện thể hỏi luôn Ngọc Phượng, biết đâu Ngọc Phượng cũng xuyên đến đây thì sao?

    Lưu Vương Thành chợt nghĩ đến lời nói của hệ thống là, thực hiện ước nguyện cho các đồ đệ của Ngọc Linh thánh mẫu. Mà đồ đệ của bà thì gồm có hắn, Thu Sương và Ngọc Phượng. Hiện tại, hắn và Thu Sương đang ở đây, vậy còn Ngọc Phượng đang ở nơi nào. Hắn chắn chắn hệ thống ước nguyện biết rất rõ. Cho nên, hắn cố tình ước như vậy để biết được sư phụ và Ngọc Phượng đang ở đâu. Cho dù, họ không còn ký ức nào của kiếp trước, nhưng nhìn thấy họ còn tồn tại, hắn cũng đã rất vui rồi.

    Bỗng nhiên, hệ thống lên tiếng.

    - Đối với ước nguyện của ngươi, điều kiện trao đổi chính là chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay ngươi đó.

    Chính là chiếc nhẫn mà hệ thống đã từng đưa cho Ngọc Linh thánh mẫu, để bà trở lại hình dạng của linh hồn. Nếu Lưu Vương Thành không còn nó nữa, thì hắn sẽ mãi mãi trở thành một người đàn ông với vẽ ngoài vô cùng bình thường, không thể nào bình thường hơn. Vẽ đẹp yêu nghiệt vốn có sẽ đúng nghĩa chỉ còn là kiếp trước. Từ bỏ ngoại hình hắn vốn lấy làm kiêu ngạo để đổi lấy một tin tức, điều này liệu có đáng không?

    Thu Sương chợt nắm lấy bàn tay hắn, nói.

    - Sư huynh! Không cần.

    Đây là lần đầu tiên cô gọi hắn hai tiếng "sư huynh" bằng cả tấm chân tình. Bởi vì cô biết, hắn nhất định sẽ trao đổi. Hắn là một người dám nói dám làm. Một khi hắn đã quyết định điều gì thì dù cho có trả bất kỳ giá nào, hắn cũng phải thực hiện cho bằng được. Càng huống hồ đây chỉ là sắc đẹp bên ngoài, con người rồi ai cũng phải già đi, đâu thể trẻ hoài để giữ được sắc đẹp ấy tồn tại mãi mãi.

    Nhưng mà, Thu Sương lại không muốn hắn phải từ bỏ ngoại hình này để đổi lấy một điều không quan trọng. Tại sao lại không quan trọng? Bởi vì đó cũng chỉ là một tin tức, dù cô biết kiếp này họ là ai, ở đâu thì làm được gì. Giả sử họ cũng giống Lưu Vương Thành còn giữ lại ký ức kiếp trước thì cô cũng đâu có gì phải lo lắng; nếu mà họ cũng ở thế giới này thì cô tin, sớm hay muộn, cô cũng sẽ gặp được họ. Nhưng nếu họ xem như hoàn toàn chuyển sinh là kiếp mới, không còn ký ức của kiếp trước nữa thì họ cũng có cuộc sống riêng của họ, dù cô có tìm gặp thì cũng có nghĩa gì, không lẽ lại nói cô là đồ đệ và sư muội của họ kiếp trước sao? Họ tin được mới lạ đấy, không chừng còn nói thần kinh cô có vấn đề. Còn mà họ ở một thế giới khác thì cũng coi như là biết cũng như không. Một tin tức không cần thiết, mà đổi lấy điều mà Lưu Vương Thành tự hào, cô cảm thấy không đáng chút nào.

    Tuy nhiên, Lưu Vương Thành thì lại nghĩ khác. Hắn thấy đây là một sự trao đổi rất công bằng. Chiếc nhẫn này vốn là của hệ thống, đúng lý khi Ngọc Linh thánh mẫu kết thúc một kiếp rồi, nó phải thu lại mới đúng. Nhưng vì để thực hiện ước nguyện của Ngọc Linh thánh mẫu mà nó đã để lại, cố tình để cho hắn tìm được, rồi hôm nay có mặt ở đây để nó thực hiện nhiệm vụ. Trong đầu Lưu Vương Thành chợt thoáng qua một suy nghĩ: Không chừng việc hắn xuyên không, cũng không phải do trùng hợp.

    Có điều, hắn thấy Thu Sương chủ động nắm tay mình, còn chân thành gọi hắn sư huynh thì rất là vui nha. Hắn yêu cô và cũng biết trong lòng cô cũng có hắn. Nếu không cô đâu quan tâm đến suy nghĩ của hắn, sợ hắn mất đi vẽ ngoài tuyệt sắc, sẽ cảm thấy mặc cảm. Nhưng hắn càng muốn biết, nếu như hắn không còn vẽ ngoài yêu nghiệt nữa, liệu cô sẽ chấp nhận hắn hay không. Không phải là hắn không tin tưởng cô, mà là.. thôi thì nói thật lòng, đúng là hắn không thể tin tưởng vào cái ngoại hình của anh Chó Lớn này đó. Dù không phải quá xấu, nhưng mà so với sắc đẹp của hắn, có thể đem ví như mẫu đơn so với cỏ dại vậy, thật không thể nào chấp nhận được.

    Nhưng như vậy thì đã sao, thời buổi công nghệ tiên tiến này, ngay cả chuyển giới còn làm được, huống hồ chi chỉ là sắc đẹp bên ngoài. Muốn đẹp thì đi phẫu thuật thẩm mỹ là xong, miễn có tiền thì cái gì cũng có thể giải quyết.

    Hắn vỗ vào bàn tay của Thu Sương, dịu dàng nói.

    - Anh đã quyết định rồi. Chỉ là cái vẽ bề ngoài không có gì đáng ngại. Đối với anh tin tức của sư phụ và Ngọc Phượng mới quan trọng. Hơn nữa em quên anh còn món nợ chưa tính với Ngọc Phượng sao.

    À! Thu Sương quên mất Lưu Vương Thành là người có thù tất báo. Kiếp trước, là do sư tỷ Ngọc Phượng của cô đã đưa hắn vào chổ chết. Tuy rằng sau này, khi biết ra mọi chuyện, Ngọc Phượng đã tự trách mình rất nhiều, từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, thậm chí cả tình yêu để sống cuộc sống khổ hạnh, cô đơn đến già. Nhưng dù vậy, cũng không thể thay đổi việc chính nàng đã giết chết hắn. Thu Sương cũng đành "sa mạc lời" với Lưu Vương Thành. Hắn đúng chuẩn là vai ác trong tiểu thuyết luôn rồi đó.

    Lưu Vương Thành cũng không hề biết hiện tại Thu Sương đang nghĩ gì về hắn. Mà có đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không chối cãi, xưa nay hắn cũng đâu có nói bản thân là người tốt bao giờ. Đối với hắn, chỉ cần sống không thẹn với trời đất, không có lỗi với lương tâm thì người khác nói hắn như thế nào cũng đều không quan trọng.

    Hắn lên tiếng nói với hệ thống.

    - Được! Ta đồng ý trao đổi.

    Giọng nói máy móc, không cảm xúc của hệ thống bèn lên tiếng.

    - Mời nói ra ước nguyện của mình.

    Lưu Vương Thành lại một lần nữa nói.

    - Ta muốn biết sư phụ và sư muội Ngọc Phượng của ta hiện tại là ai? Ở đâu?

    Hệ thống liền lên tiếng.

    - Điều kiện trao đổi là chiếc nhẫn thay đổi hình dạng. Ngươi có nguyện ý không?

    Lưu Vương Thành không chần chừ, lập tức gật đầu.

    - Ta nguyện ý!

    Lưu Vương Thành vừa dứt lời, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một màng hình thật to. Trên màn hình đó, lại là chiếu hình ảnh của hai người. Mà vừa thấy hai người này, Lưu Vương Thành không khỏi kinh ngạc muốn rớt cằm.

    - Không thể nào! Sao lại có thể là họ được? Hệ thống! Ngươi không lừa ta chứ hả?

    * * *

    Em hỏi anh.. lỡ mai em xấu xí

    Liệu anh còn yêu em nữa hay không?

    Anh đáp rằng: Ai rồi mà chẳng già đi

    Có đẹp đến đâu cũng phai tàn theo năm tháng.

    Chỉ có tình yêu dành cho nhau là vĩnh cửu

    Dù vật đổi sao dời tình ấy mãi không phai.

    Đăng Ký
     
  8. Chương 47: Cùng một thế giới sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương tuy ở bên cạnh, nhưng cô lại hoàn toàn không thấy cái gì. Thấy Lưu Vương Thành đột nhiên hô lên như vậy, cô ngạc nhiên hỏi.

    - Sư huynh! Có chuyện gì vậy?

    Lưu Vương Thành cũng ngạc nhiên nhìn cô.

    - Hở? Em không thấy gì sao?

    Thu Sương chấm hỏi đầy đầu.

    - Thấy gì là thấy gì?

    Lần này, hệ thống phá lệ giải thích.

    - Chỉ có người ước nguyện mới thấy được, người khác sẽ không thấy.

    Thì ra là vậy!

    Thu Sương bèn hỏi Lưu Vương Thành.

    - Vậy anh đã thấy điều gì?

    Lưu Vương Thành không biết có nên nói cho cô biết hay không, bởi vì ngay cả hắn cũng không chắc, điều hắn nhìn thấy, liệu có đúng là sự thật. Biết đâu, cái hệ thống ước nguyện này lại lừa người thì sao.

    Hệ thống ước nguyện dĩ nhiên là biết được suy nghĩ của Lưu Vương Thành lúc này. Nếu nó có thân hình, giống như hệ thống kiến thức kinh tế mà Lưu Vương Thành đang khế ước chẳng hạn, đảm bảo hắn sẽ thấy nước mắt nó đang chảy ra như hai ngọn thác. Nó là hệ thống cấp cao mà đi lừa người sao? Đây là đang xem thường nó mà. Lần đầu tiên nó bị người ta xem thường, hu hu.. thật là đau lòng quá đi thôi. Nó không muốn làm hệ thống ước nguyện nữa. Nó muốn từ chức. Hu hu.. Đáng tiếc là chẳng ai nghe thấy tiếng lòng của nó.

    Sau một phút ba mươi giây trầm cảm, hệ thống ước nguyện lấy lại tinh thần ban đầu. Nó phải chứng minh nó là hệ thống cao cấp, sẽ không lừa người bao giờ. Nó bèn lên tiếng, mà cũng chỉ có Lưu Vương Thành có thể nghe được.

    - Ta không lừa ngươi. Những gì ngươi thấy chính là sự thật.

    Lưu Vương Thành không tin, nói.

    - Sao có thể! Nếu hai người đó là sư phụ và sư muội của ta thì sao ta không cảm nhận được hơi thở linh hồn họ chứ.

    Hệ thống liền nói.

    - Vậy thì ngươi hãy xem những hình ảnh này.

    Để củng cố địa vị, lần này hệ thống lại phá lệ khuyến mãi cho Lưu Vương Thành xem miễn phí những gì hắn đang muốn biết. Hi vọng sau khi hoàn thành, hắn cũng có thể bình chọn cho nó năm sao. Như vậy, nó sẽ không bị tụt hạng là hệ thống được yêu thích nhất.

    Hình ảnh đầu tiên chính là những chuyện của Ngọc Linh thánh mẫu. Trước khi chết, bà đã chấp nhận hồn phi phách tán để trao đổi ước nguyện. Đồng thời cũng cho biết lý do vì sao bà lại là mẹ của Thu Sương.

    Hình ảnh thứ hai là của Ngọc Phượng, kiếp này không ai khác chính là chị Thu Ba. Đó là khi thọ mạng của Ngọc Phượng đã hết, linh hồn đã được hệ thống ước nguyện triệu hồi đến và cũng trao đổi một ước nguyện. Tuy nhiên, ước nguyện của Ngọc Phượng chính là muốn Lưu Vương Thành và Thu Sương được sống lại. Để cả hai cùng nhau hóa giải hiểu lầm, sống thật vui vẻ. Mà điều kiện trao đổi chính là, kiếp sau nàng phải chịu khổ suốt đời.

    Lưu Vương Thành lại nhìn thấy kiếp sau của nàng. Đó là, một mình nàng phải gánh vác gia đình, bị bạn bè ganh ghét hãm hại, ngay cả em ruột cũng đố kỵ. Người yêu nàng cũng có rất nhiều nhưng nàng vì nặng gánh gia đình, nên đều từ bỏ hết. Cho đến khi người thân duy nhất trên đời, là mẹ nàng qua đời, nàng mới vứt bỏ mọi thứ mà đi xuất gia. Sau khi kết thúc một kiếp đau khổ ấy, nàng mới chuyển thế vào kiếp này. Chỉ là, làm Lưu Vương Thành khó hiểu là, hai kiếp của Ngọc Phượng tại sao đều là Thu Ba, chị của Thu Sương. Nhưng Thu Sương của kiếp ấy lại hoàn toàn không giống cô tý nào. Hắn nghĩ, có lẽ đây là một Thu Sương ở thế giới nào đó khác chứ không phải cô. Nhưng tiếc thay, những gì hắn thấy lại cũng chính là kiếp trước của Thu Sương. Mặc dù cô cũng đã từng kể cho hắn nghe, có điều, dù cô biết kiếp đó cô rất xấu xa nhưng cô cũng sẽ không bao giờ kể ra cả, tốt khoe xấu che mà. He he.

    Sau khi Ngọc Phượng chấp nhận trao đổi thành công, hệ thống cũng thực hiện nhiệm vụ của nó. Nhưng do hệ thống ước nguyện không thể làm trật tự đảo lộn, nên không thể cho cả hai người trọng sinh được. Nó bèn cho cả hai người đều xuyên không. Tuy nhiên, nó chỉ tìm được mỗi linh hồn của Lưu Vương Thành, còn Thu Sương lại không thấy. Mà để giải tỏa hiểu lầm thì nó bắt buộc phải đưa hai người cùng một thế giới, hơn nữa phải ở gần nhau mới có thể. Nó mới bắt đầu rà soát khắp vũ trụ, xem Thu Sương đang ở đâu. Kết quả, đã thấy Thu Sương đã xuyên vào em gái của Ngọc Phượng kiếp này, tức Thu Ba của kiếp này. Nhưng như vậy cũng tốt, nó cũng đỡ một phần sức lực, thay vì đưa cả hai người cùng đến, nó chỉ việc đưa Lưu Vương Thành xuyên đến là được rồi.

    Lưu Vương Thành xưa nay luôn cho rằng, bản thân là người nhanh trí và thông minh. Tuy nhiên, gặp trường hợp của hai chị em Thu Sương lại khiến đầu óc hắn quay như chong chóng. Cái gì mà kiếp trước kiếp này, rồi kiếp này kiếp trước, hai chị em Thu Ba và Thu Sương thì cũng vẫn là hai chị em Thu Sương và Thu Ba, vậy thì có khác gì nhau đâu chứ. Có khác chăng là số phận của hai chị em đều thay đổi. Mà nếu Thu Sương không trọng sinh trở lại làm thay đổi tất cả, thì số phận của Thu Ba cũng đâu khác kiếp trước đâu.

    Chợt hệ thống lên tiếng.

    - Ngươi tưởng đó là cùng một thế giới sao?

    Không cùng một thế giới ư?

    Lưu Vương Thành dường như đã ngộ ra điều gì. Vũ trụ vô tận có hàng ngàn hàng vạn thế giới song song. Mỗi thế giới lại có một bản thân mình tồn tại, có thể giống nhau về mọi mặt nhưng chỉ cần một suy nghĩ khác đi một chút, cũng sẽ khiến mọi việc thay đổi theo. Cũng có nghĩa là, dù kiếp này Thu Sương không đến thì số phận của Thu Ba cũng sẽ hoàn toàn khác kiếp trước. Bởi vì, dù Thu Ba đã chuyển kiếp, không còn trí nhớ kiếp trước nhưng ký ức ấy vẫn còn tồn tại đâu đó. Nó có thể thoáng hiện lên khi người ta gặp phải trường hợp tương tự, khiến họ cảm thấy dường như họ đã gặp cảnh này ở đâu đó rồi. Hoặc hơn cả, là nó sẽ xuất hiện trong mơ, làm người ta cho rằng đó là điềm báo. Nhưng thực tế, đó chính là việc họ đã trải qua trong kiếp trước.

    Lưu Vương Thành cũng đã từng mơ thấy bản thân mình làm hoàng đế, trị vì thiên hạ. Nhưng điều đó lại không làm hắn cảm thấy vui vẽ chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô độc và mất tự do. Cho nên, hắn đã chọn làm nhiếp chính vương thay vì hoàng đế. Có lẽ, hiện tại ở một thế giới đâu đó trong vũ trụ, cũng có một Lưu Vương Thành khác đang tồn tại.

    Thu Sương biết Lưu Vương Thành đang cùng hệ thống trao đổi riêng, nên cũng không làm phiền, lẳng lặng đứng đó chờ đợi kết quả. Cô cũng rất tò mò, rốt cuộc sư phụ và sư tỷ của mình kiếp này là ai, mà lại khiến cho ngay cả Lưu Vương Thành cũng kinh ngạc như vậy.

    Một lúc sau, Lưu Vương Thành như người trong mộng bừng tỉnh lại. Hắn nhìn Thu Sương, định mở miệng nói điều gì đó, thì bất chợt chiếc nhẫn trên ngón tay hắn biến mất. Thân hình của hắn cũng biến trở lại thành vẽ ngoài vô cùng bình thường. Cũng có nghĩa là, việc trao đổi đã hoàn thành.

    * * *

    Em đã làm gì trong trái tim anh

    Mà xáo động khiến lòng anh lưu luyến

    Ai khiến xui cho đôi mình gặp gỡ

    Không nợ nhau sao chẳng nỡ vô tình

    Chiều đã tím hoàng hôn dù buông xuống

    Nguyện trọn đời mãi mãi chỉ yêu em.

    Đăng Ký
     
  9. Chương 48: Chịu thay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**


    Đăng Ký
     
    Last edited: Nov 4, 2021
  10. Chương 49: Vậy thì em trả ơn anh đi

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đăng Ký
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...