Trọng Sinh [Edit] - Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hương Hoàng93, Jan 15, 2021.

  1. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 10: Một lần duy nhất cô không nói dối anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm sao vậy, có phải là chuyện gì xảy ra không?" Thời Tiêu lộ ra thần sắc lo lắng nhìn Thời Duy Hạ.

    "Em.." Thời Duy Hạ nhất thời không biết nói gì chỉ nhìn Thời Tiêu: "Em chỉ là đã lâu không gặp anh, muốn nhìn anh nhiều một chút.." Cô kéo ra một cái mỉm cười, đưa tay xoa xoa khóe mắt ướt át, để cho tầm mắt của mình rõ ràng một chút.

    Cô vô cùng sợ hãi chỉ cần cô buông lỏng tay, anh liền sẽ biến mất, sau đó sẽ không còn được gặp lại.

    Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng cười, đùa nói: "Anh chỉ đi công tác mà thôi, làm xong chuyện liền trở lại, cũng không phải vĩnh viễn không gặp được."

    Nghe anh nói như vậy, trong lòng Thời Duy Hạ mặc dù có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, buông lỏng tay ra.

    Thời Tiêu quay người lên xe taxi, cô đứng ở nơi đó, cho đến khi trông thấy xe taxi hoàn toàn đi xa, mới đưa tay lau khô ướt át trên mặt.

    Quay người, đối mặt chính là người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo kia.

    Long Đình Dạ đứng ở nơi đó, nhìn cô chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.

    Trong cặp mắt màu đen, thần sắc phức tạp.

    Thời Duy Hạ cũng lười đoán tâm tư anh, hếch môi lên, nhỏ giọng nói một câu, liền quay người lên xe phía sau.

    "Em không có lừa gạt anh chứ, em ra ngoài thật là có việc gấp."

    Cô vừa ngồi lên xe, Long Đình Dạ cũng theo lên xe ngồi bên cạnh cô. Lái xe quay đầu xe, hướng đường cũ trở về biệt thự lưng chừng núi của Long Đình Dạ.

    Trong xe rất yên tĩnh, ghế sau chỉ có hai người Thời Duy Hạ và Long Đình Dạ.

    Cô tựa trên chỗ ngồi, nhìn chằm chằm mặt nghiêng tuấn mỹ của người đàn ông.

    Trong đầu chợt nhớ tới, một màn kia trước khi chết..

    Anh chật vật ngã xuống trước mặt cô, đối diện khuôn mặt bị hủy dung của cô, anh như phát điên mà mệnh lệnh không cho phép cô chết.

    Cô trước đó, làm sao cũng không nghĩ ra, người đàn ông kiêu ngạo ngang ngược này, vậy mà cũng sẽ có một khắc chật vật sụp đổ như vậy.

    Cô vẫn luôn nghĩ là, cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không người nào có thể phá hủy.

    Nhưng lại vừa vặn là cô, từng bước một hủy đi anh, cũng hủy đi chính mình.

    "Còn muốn trốn?"

    Ngay thời khắc cô xuất thần, thanh âm người đàn ông mang theo vài phần cảnh giác, đột nhiên vang lên trong xe.

    Cô sửng sốt một chút, hồi thần lại, đối diện chính là đôi con ngươi mang theo hàn ý.

    Cô có chút bất đắc dĩ thở dài, lộ ra một cái mỉm cười, đề nghị anh.

    "Về sau anh đừng cảnh giác với em như thế. Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng nên tín nhiệm nhau."

    Nghĩ đến người đàn ông trước kia khống chế hành tung của cô nghiêm như vậy, cô liền không nhịn được vì cuộc sống sau này của mình mà mướt mồ hôi.

    Quỷ biết người đàn ông này trước đó ngang ngược đến cỡ nào, cơ hồ khống chế hết thảy sinh hoạt cùng hành tung của cô, không có chút nào tự do có thể nói.

    Cô nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú của Long Đình Dạ lại lộ ra biểu lộ trào phúng.

    "Thời Duy Hạ, em toàn thân trên dưới, có chỗ nào có thể để tôi tín nhiệm?"

    "..."

    Lời của anh khiến cổ họng Thời Duy Hạ nghẹn lại, bởi vì cô vậy mà suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra lời có thể phản bác lại anh.

    "Đây là lần duy nhất em không nói dối tôi." Ánh mắt Long Đình Dạ một mực rơi vào trên mặt cô.

    Giọng trầm thấp, nghe không ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng trong cặp mắt màu đen, rõ ràng là mang theo vài phần vui sướng.

    Đây là lần duy nhất cô không nói dối anh.

    Mà lần trước cô lừa anh, chính là đêm tân hôn, cô dỗ dành anh uống xong ly rượu đã hạ độc kia, sau đó chạy ra ngoài.
     
    Last edited: Sep 28, 2021
  2. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 11: Một tháng quá lâu rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết rõ ràng cô vẫn sẽ như cũ tiếp tục lừa anh, tìm cơ hội rời đi, nhưng một khắc khi cô lấy tính mạng mình phát thệ, anh vẫn là đáp ứng yêu cầu của cô.

    Anh lúc này, liền chính mình đều không hiểu nổi.

    Loại này giống như là bỗng nhiên có cảm giác uy hiếp, khiến anh.. rất lạ lẫm, cũng rất không thoải mái.

    Anh vẫn luôn cho rằng, cô là người con gái duy nhất không làm anh phản cảm, cho nên vào năm cô mười tám tuổi đó, mới nóng lòng xác nhận, hôn cô trong phòng tắm.

    Long Đình Dạ nói xong, Thời Duy Hạ lại ngơ ngác một chút. Nhớ tới mình trước kia đã làm những gì với anh, trong lòng không khỏi áy náy.

    Cả cuộc đời trước, trừ tình thân ra, tất cả tình cảm cô nhận được đều là hư giả.

    Duy chỉ có anh.. Mặc dù chưa từng nói một câu dễ nghe với cô, thế nhưng.. anh lại một mực bao dung và bảo vệ cô.

    Giờ khắc này, cô càng thêm chắc chắn, trong cuộc đời hỏng bét của cô, Long Đình Dạ chính là người đàn ông đáng giá nhất để cô yêu thương.

    Mà khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Đình Dạ, dự định lời thề son sắt bảo đảm điều gì, người đàn ông kia giọng nói không chút lưu tình, chợt vang lên trong xe.

    "Phạt em cấm túc một tháng."

    Cô sững sờ, áy náy trong lòng đối với anh lập tức tiêu tán, thay vào đó là tâm tình mười phần bất mãn!

    "Dựa vào cái gì?" Cô mở to hai mắt, bất mãn nhìn anh.

    Quả nhiên, coi như làm lại lần nữa, người đàn ông này cũng vẫn như vậy.. Bá đạo lộng quyền làm cho người ta chán ghét!

    "Hạ dược, đào hôn, chuyện xấu lên đầu đề, những lý do này còn không đủ?" Long Đình Dạ nhướng mày, hỏi lại cô.

    Trong mấy cái này lý do này, chỉ một cái, cũng đủ để cô cấm túc ba tháng. Anh đã xử lý quá nhẹ nhàng rồi.

    Lời của anh một lần nữa khiến Thời Duy Hạ không còn lời nào để nói, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.

    "Vậy không được.. một tháng quá lâu, ba ngày được không?" Cô cắn cắn môi, đề nghị.

    Người đàn ông nhàn nhạt quét qua cô một chút, sau đó giật giật môi mỏng, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không được!"

    "..."

    Thấy anh kiên quyết như vậy, Thời Duy Hạ đành thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

    Không bao lâu, xe trở lại biệt thự lưng chừng núi thành phố Nam Lục.

    Thời Duy Hạ vừa theo Long Đình Dạ xuống xe, bảo tiêu vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi đến bên người Long Đình Dạ nhỏ giọng nói câu gì, hai người liền đi vào thư phòng.

    Thời Duy Hạ quay người lên lầu.

    Đợi đến khi Long Đình Dạ xử lý công việc xong, về đến phòng, liền nghe trong phòng tắm có tiếng vang truyền đến.

    Vô thức cảnh giác, anh nhíu mày, nhấc chân đi vào bên ngoài cửa phòng tắm.

    Khi ánh mắt đảo qua đôi dép lê màu hồng ngoài cửa phòng tắm, hàn ý trong đôi mắt đen mới bỏ xuống, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

    Bọn họ vẫn luôn mỗi người nghỉ ngơi một phòng.

    Lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.

    Thời Duy Hạ mới sấy khô tóc, mặc váy ngủ có đai đeo, vừa vuốt mái tóc dài của mình vừa đi ra.

    Khi nhìn thấy Long Đình Dạ biểu tình nghiêm túc đứng ngoài cửa, cô ngược lại không chút ngạc nhiên.

    "Anh bận xong rồi?" Cô chớp chớp mắt, hỏi anh.

    Đây là phòng của Long Đình Dạ, kiếp trước, mặc dù cô gả cho anh, nhưng vẫn không ở cùng một phòng với anh.

    Một nguyên nhân, là cô không nguyện ý ngủ chung với anh trong một căn phòng, mà một nguyên nhân khác.. là nguyên nhân của riêng Long Đình Dạ.

    Theo quản gia nói, bởi vì lúc ngủ anh không chịu được nửa điểm ầm ĩ, cũng không thích có người ở bên người.
     
    Last edited: Sep 28, 2021
  3. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 12: Chúng ta thế nhưng là vợ chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia nghe nói anh lạnh lùng vô tình, cô chỉ cảm thấy anh là kẻ máu lạnh, giống như động vật máu lạnh vậy, khiến cô càng thêm chán ghét.

    Nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới anh trước đây, luôn cô độc một mình, trong lòng Thời Duy Hạ chợt dấy lên mấy phần đau lòng.

    Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn cho anh biết, đời này, cô sẽ không để anh lẻ loi một mình, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến anh.

    Cô đột nhiên quan tâm, khiến biểu tình trên mặt Long Đình Dạ nhiều hơn mấy phần mất tự nhiên.

    "Ừm." Anh xoay người qua, không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu liền ngồi trên ghế sô pha trong phòng, cầm lấy văn kiện trước đó không lâu trợ lý đưa tới trên bàn trà, bắt đầu lật xem.

    Tập đoàn bề bộn nhiều việc, cho dù đang trong kỳ tân hôn, anh cũng không thể lơ là nửa phần.

    Thấy thế, Thời Duy Hạ nhún vai, liền trực tiếp hướng giường lớn trong phòng.

    Đi đến bên giường, Thời Duy Hạ liền bò lên, có chút mỏi mệt đầu tựa trên gối đầu.

    Trên gối đầu mang theo nhàn nhạt vị bạc hà, là mùi thơm dầu gội đầu nam Long Đình Dạ thường dùng.

    Trước kia cô rất ghét mùi vị này, nhưng bây giờ, lại cảm thấy loại mùi này.. vô cùng dễ ngửi.

    Long Đình Dạ đang thẩm duyệt văn kiện trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng vang trên giường lớn sau lưng, ngón tay trên văn kiện dừng lại.

    Trên khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, hiện lên một tia không rõ cảm xúc.

    Thấy người đàn ông còn thờ ơ ngồi ở trên ghế sô pha, Thời Duy Hạ một tay chống đỡ đầu, tựa ở đầu giường nhìn thân ảnh bận rộn của anh, không khỏi có chút ảo não.

    Người đàn ông này, ngược lại một chút ý nghĩ với cô cũng không có?

    Đời trước nếu như không phải trước khi chết, cô còn thật không biết, thì ra người đàn ông này có tình cảm với cô sâu như vậy.

    Nhưng bây giờ cô trở lại sáu năm trước, hết thảy tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, trong lòng còn thật có chút không chắc chắn.

    Dù sao cô cũng không biết, đời trước người đàn ông này đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu yêu cô. Có lẽ lúc cô sống lại này, trong lòng Long Đình Dạ còn chưa có cô cũng không chừng.

    Nghĩ như vậy, Thời Duy Hạ không khỏi đau đầu.

    "Khục.." Cô hắng giọng một cái, ý đồ gây sự chú ý với người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.

    Thế nhưng Long Đình Dạ vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, không nhúc nhích xem văn kiện, không có chút ý tứ muốn quay đầu nhìn cô.

    "Long Đình Dạ." Cô bất đắc dĩ, cắn môi, lên tiếng kêu tên anh.

    Nghe thấy thanh âm của cô, rốt cục người đàn ông đặt văn kiện trên tay xuống.

    "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Thời Duy Hạ tiếp tục nói.

    Tiếng nói của cô rơi xuống, rốt cục Long Đình Dạ cũng quay đầu qua, nhìn về phía Thời Duy Hạ mặc váy ngủ đã sớm nằm nghiêng trên giường. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh hơi khựng lại, vô thức dời ánh mắt khỏi váy ngủ có đai đeo trên người cô.

    "Em phải ngủ ở đây?" Anh nhăn lại lông mày, hỏi cô.

    "Đương nhiên, chúng ta thế nhưng là vợ chồng!" Thời Duy Hạ vẻ mặt đương nhiên gật đầu nói.

    Trên mặt anh biểu lộ phức tạp, híp con ngươi một mặt cảnh giác nghiêm túc quan sát cô ở trên giường.

    Ánh mắt anh sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu cô.

    Cô biết, anh đang cảnh giác cô, hoài nghi cô lại giở trò quỷ.

    "Tôi không quen có người bên cạnh." Sau một lát, anh mới mím môi nói.

    Bởi vì sợ anh cự tuyệt, Thời Duy Hạ cố ý hạ thấp âm thanh, dùng giọng khẩn cầu nói với anh: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không làm ồn đến anh, có được không?"
     
    Last edited: Sep 28, 2021
  4. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 13: Vậy mà cảm thấy cô mục đích không thuần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Phản ứng của cô, khiến Long Đình Dạ cau chặt lông mày. Nhưng lời nói mềm mại của cô, rơi vào tim anh, làm cho tim anh ngứa ngáy..

    Nhưng loại cảm giác này, lại tuyệt không khó chịu, ngược lại.. Lại lạ thường.. làm anh thư thái.

    Một giây sau, anh bỗng từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi hướng giường lớn.

    Anh dừng lại bên giường, sau đó quét mắt nhìn một cái, xốc chăn mỏng lên, nằm xuống một bên giường.

    Ngay khi anh vừa mới nằm xuống, hai mắt chuẩn bị nhắm lại, bên người, chợt một thân thể mềm mềm dựa tới, mang theo mùi hương thoang thoảng.

    Một đôi cánh tay tinh tế duỗi tới, kéo cánh tay anh qua. Sau đó nhích qua, đem đầu nhỏ gối lên cánh tay anh, dựa vào trong ngực anh. Tiếp đó ngẩng đầu, nhìn về khuôn mặt lạnh lùng của Người đàn ông, nhỏ giọng nói.

    "Em muốn dựa vào anh ngủ."

    Thời Duy Hạ đột nhiên dựa vào, khiến thân thể Long Đình Dạ cứng đờ.

    Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, chóp mũi anh còn có thể ngửi được mùi thơm dầu gội đầu nhàn nhạt cùng mùi sữa tắm trên người cô.

    Từ trước đến nay anh không thích những cái mùi phức tạp kia, nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy, mùi trên người cô.. vô cùng dễ ngửi.

    Thấy anh nhìn cô mà không nói, đáy lòng Thời Duy Hạ không khỏi chột dạ. Quyến rũ đàn ông loại chuyện này, cô sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm qua, cho nên hiện tại áp dụng không khỏi có chút lúng túng.

    Chỉ là nhìn thấy Long Đình Dạ không có chút phản ứng nào, trong lòng cô không khỏi có chút bất lực, nghĩ thầm không phải là mình quá mức lỗ mãng, khiến anh chán ghét rồi chứ.

    Nếu lần này bởi vì cô tự tìm đường chết, dẫn đến anh chán ghét cô, vậy thì không dễ giải quyết..

    Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ ngừng lại, treo trống lui quân: "Nếu như anh không quen, vậy thì.. Ưm.."

    Ngay khi cô chống thân mình bò dậy, muốn dịch chuyển khỏi, một bàn tay thon dài, bỗng dưng duỗi tới sau gáy cô, đem cô ấn xuống.

    Môi mỏng ấm áp, ngăn chặn môi cô, không chịu khống chế đem cô hôn lấy.

    Thời Duy Hạ kinh ngạc một trận, đợi kịp phản ứng về sau, trong lòng lại tràn đầy kinh hỉ, nỗ lực phối hợp với nụ hôn của anh.

    Nụ hôn của anh kỳ thực cũng không thuần thục, chỉ là ngang ngược hôn cô, cướp lấy lấy hơi thở của cô.

    Hơi thở tràn đầy nam tính, nháy mắt vây quanh cô.

    Cô nhắm hai mắt lại, đôi tay không an phận hướng trên lồng ngực anh tìm kiếm..

    Một khắc tay cô lần nữa đụng phải nút thắt của anh, nụ hôn của người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.

    Một bàn tay lớn bắt lấy đôi tay không an phận của cô.

    Thời Duy Hạ giật mình, mở mắt ra, đối diện chính là cặp mắt đen sâu không lường được.

    Anh nhìn chằm chằm cô, biểu tình ngưng trọng.

    "Mục đích của em, nói cho tôi!" Anh gắt gao nhìn cô, hỏi.

    Mục đích của cô.. rốt cuộc, là cái gì!

    Lý trí của anh nói với anh, cô gái hận anh thấu xương, không có khả năng bỗng nhiên chuyển tính, ngoan ngoãn phục tùng anh.

    Bên trong chuyện này, nhất định có nguyên nhân gì đó!

    Mà nguyên nhân này, anh nhất thời nhìn không thấu.

    Chuyện này không bình thường!

    Ở trước mặt anh, tâm tư của cô, từ trước đến nay đều hiện ra mặt.

    Nhưng lúc này, anh căn bản nhìn không rõ, rốt cuộc ý đồ của cô là gì!

    Bỗng nhiên bị anh hỏi như vậy, ngược lại làm cho Thời Duy Hạ có chút không biết nói gì!

    Rốt cục trước kia cô có bao nhiêu quá đáng, mới có thể để anh cảnh giác với cô đến tình trạng này.

    Rõ ràng cô đang lấy lòng, rõ ràng là muốn làm một Long thái thái đủ tư cách, nhưng người đàn ông này vậy mà cảm thấy cô mục đích không thuần!
     
    Last edited: Sep 28, 2021
  5. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 14: Anh thế nhưng không có phản ứng..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô có thể có mục đích gì đây!

    Loại cảm giác bị người xem như trộm mà cảnh giác, làm cô có chút khó chịu. Sau khi tức giận hai giây, Thời Duy Hạ mới thở phì phì mở miệng.

    "Anh!"

    Nếu một hai nói cô có mục đích, vậy mục đích của cô chính là anh!

    Dựa theo tính cách của cô, nếu cô có mục đích khác, cô mới không giày xéo chính mình tới quyến rũ anh như thế!

    Thời gia hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng lúc trước ở thành phố Nam Lục tốt xấu gì cũng được coi là danh môn. Thời Duy Hạ cô như thế nào cũng được coi là thiên kim, tuy rằng là nghèo túng thiên kim.

    Giọng nói cô rơi xuống, trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo.

    Sau hồi lâu trầm mặc, anh không có động tác nào, mà buông lỏng tay cô ra, trở mình ngủ, rồi sau đó không còn có tiếng vang gì nữa.

    Thời Duy Hạ sững sờ ở nơi đó, há hốc mồm.

    Cô đều đã như vậy, anh thế nhưng còn có thể đi ngủ?

    Người đàn ông này là đầu gỗ sao, lần đầu tiên cô nói lời buồn nôn như thế với đàn ông, anh thế nhưng không có phản ứng..

    Này không nên a!

    Chẳng lẽ hiện tại anh thật sự còn chưa thích cô sao?

    Nghĩ đến đây, ngực Thời Duy Hạ bỗng nhiên tắc nghẽn, nhưng lại lần nữa trêu chọc người ta không có kết quả, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ.

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Ánh nắng sớm mai từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, gió nhẹ đem bức màn nhẹ lay.

    Người đàn ông mở đôi mắt đen nhánh, nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kinh ngạc.

    Nhiều năm như thế, anh đã sớm quen mỗi ngày tỉnh lại trước hừng đông, bôn ba với tập đoàn cùng các loại làm ăn, chưa bao giờ xuất hiện tình huống anh ngủ quên.

    Đang lúc anh tính toán ngồi dậy, cánh tay lại đụng phải một vật thể mềm mại.

    Thân mình anh cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy người con gái dựa vào bên cạnh anh, nghiêng mình an tĩnh ngủ.

    Bộ dáng cô khi ngủ thực ngoan ngoãn, như một con mèo ngoan ngoãn đăng yêu.

    Thấy thế, ánh mắt anh không khỏi ngừng ở trên mặt cô, chằm chú nhìn bộ dáng cô say ngủ đến xuất thần.

    Thật lâu sau, anh mới nhớ tới chuyện gì, từ trên giường đứng dậy, không giống như trước đây, động tác anh cố tình nhẹ nhàng vài phần.

    * * *

    Long Đình Dạ mới vừa dậy không bao lâu, Thời Duy Hạ liền tỉnh lại.

    Vào một khắc thanh tỉnh kia, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, lại chỉ thấy gối đầu trống trơn, trong lòng không khỏi cả kinh.

    Đột nhiên, cô vô cùng sợ hãi, ngày hôm qua hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.

    Long Đình Dạ hoàn chỉnh vô khuyết mà tồn tại, còn có Thời Tiêu được cô cứu về..

    Mà đúng lúc này, một trận tiếng bước chân nhẹ vang lên.

    Thân hình người đàn ông cao lớn, vừa cài nút áo sơmi màu trắng vừa từ phòng để quần áo đi ra.

    Thấy người tới, đáy lòng Thời Duy Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra vui sướng mỉm cười.

    "Anh muốn đi đâu?" Vẻ mặt cô khẩn trương hỏi.

    Có lẽ là mất đi một lần, hiện tại trong lòng cô còn có chút bất an, mà bất an này, chỉ có minh xác thấy anh ở bên người mới có thể bị tiêu trừ.

    Âm thanh của cô, làm Long Đình Dạ dừng cài cúc áo, ánh mắt dừng lại ở vẻ mặt khẩn trương lại mang theo vài phần nghi hoặc của cô.

    Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô tựa hồ trở nên vô cùng quan tâm mọi chuyện liên quan đến anh.

    Rõ ràng trước ngày hôm qua, cô đối với anh hết thảy đều thờ ơ, thậm chí là vô cùng chán ghét.

    Cho dù thâm tâm cảnh giác, nhưng giây tiếp theo, anh vẫn giật giật môi mỏng, trả lời cô.

    "Đến tập đoàn."
     
    Last edited: Oct 9, 2021
  6. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 15: Tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Đình Dạ nói xong, khẩn trương trên mặt cô cũng không bớt đi nửa phần. Anh không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó mất tự nhiên lại bỏ thêm một câu: "Có một số việc phải xử lý."

    "Vậy khi nào anh trở về?" Nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ liền nhịn không được lại truy vấn một câu.

    "Buổi tối."

    "Vậy anh có về ăn cơm trưa không?" Thời Duy Hạ chớp chớp mắt, tiếp tục quan tâm hỏi.

    Cô một lần nữa đưa ra câu hỏi, làm anh ngừng hai giây, sau đó mới nhấp môi mỏng, đáp.

    "Giữa trưa có cuộc họp quan trọng."

    "Được rồi.." Thời Duy Hạ không khỏi thở dài một hơi.

    Trước kia cô khi cô còn chán ghét Long Đình Dạ, mỗi ngày thấy mặt anh đều ngại nhiều!

    Nhưng hiện tại.. khi biết được đại bộ phận thời gian anh đều sẽ dùng ở công tác, trong lòng ngược lại không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

    * * *

    - -Cốc cốc!

    * * *

    Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

    "Ông chủ, là tôi!" Ngoài cửa, truyền đến âm thanh của Mạc Tuỳ.

    "Ở bên ngoài chờ tôi." Long Đình Dạ nhìn lướt qua cô gái trên giường chỉ mặc váy ngủ, sau đó nói.

    "Vâng!" Mạc Tùy đáp.

    * * *

    Vài phút sau, Long Đình Dạ từ trong phòng ra tới, Mạc Tùy đang chờ ở cửa.

    Khi thấy Long Đình Dạ ra tới, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn hai mắt anh.

    Đây là mấy năm nay, lần duy nhất ông chủ ngủ quên, không khỏi làm anh ta có chút tò mò, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại làm ông chủ từ trước đến nay luôn đúng giờ lại dậy trễ.

    Bất quá Long Đình Dạ vẫn chưa phát hiện ra nghi hoặc của anh ta, mà giống như mọi ngày xoay người đi xuống lầu, lên xe đi hướng tập đoàn.

    "Ông chủ, đây là thuốc hôm nay." Bên trong xe, Mạc Tùy trên chỗ ngồi đưa qua một hộp thuốc, đưa cho Long Đình Dạ ở ghế sau.

    Long Đình Dạ có bệnh đau đầu, đặc biệt là bởi vì ngày thường giấc ngủ không tốt, mỗi ngày buổi sáng đều sẽ đau một lần, cho nên bác sĩ riêng mỗi buổi sáng sẽ cho dùng thuốc giảm đau.

    Long Đình Dạ nhìn lướt qua hộp thuốc trên tay Mạc Tùy, cũng không có ý duỗi tay nhận, chỉ là mặt không biểu tình nói một câu.

    "Không cần."

    Nghe vậy, Mạc Tùy kinh ngạc một chút, sau đó đem thuốc thu trở về.

    * * *

    Long Đình Dạ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thời Duy Hạ.

    Ngày hôm qua trải qua sự việc, làm Thời Duy Hạ còn hơi mỏi mệt, đang định ở trên giường nghỉ ngơi thêm một chút, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

    * * *

    - -Cốc cốc!

    * * *

    "Ai.." Thời Duy Hạ lười biếng hỏi một câu.

    "Thái thái, là tôi, đã không còn sớm, cô nên rời giường." Ngoài cửa, truyền đến một giọng nói nghiêm túc của người phụ nữ lớn tuổi.

    Thanh âm này Thời Duy Hạ rất quen thuộc bất quá, là bởi vì đối phương chính người mà cô càng ghét hơn cả Long Đình Dạ ở trong cái nhà này.

    Quản gia của Long Đình Dạ, nghe nói, khi Long Đình Dạ còn bé gặp chuyện bất trắc từng thu lưu anh, cho nên Long Đình Dạ xuất phát từ nhân tình, trả lương cao mướn bà tới biệt thự, làm quản gia của nơi này.

    Mà nguyên nhân lúc đó Thời Duy Hạ chán ghét bà, là bởi vì đối phương dài dòng khó chịu, cộng thêm thái độ trước đây của cô đối với Long Đình Dạ không tốt, cho nên quản gia luôn rất khắc nghiệt với cô.

    Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, Thời Duy Hạ không khỏi thở dài, sau đó chống thân mình bò dậy, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, mở ra cửa phòng.

    Cửa vừa mở ra, liền thấy quản gia Vương ăn mặc sạch sẽ thẳng tắp đứng ở cửa. Thấy Thời Duy Hạ tốc độ nhanh như thế, trên khuôn mặt mang theo không ít nếp nhăn, biểu tình rõ ràng có chút giật mình.
     
  7. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 16: Tiên sinh thân thể chịu không nổi lăn lộn, xin cô buông tha cậu ấy đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương quản gia khoảng chừng 60 tuổi, một đầu tóc ngắn xám trắng, biểu tình trên mặt thường xuyên thực nghiêm túc, đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Duy Hạ, biểu tình sẽ càng thêm nghiêm túc.

    "Thái thái, cô nên rửa mặt.."

    "Tôi biết, rửa mặt dùng bữa sáng đúng không, bà đi xuống trước chờ tôi đi, tôi lập tức liền xuống!" Không chờ quản gia Vương nói xong, Thời Duy Hạ liền sảng khoái nói. Nói cho hết lời còn hướng tới quản gia Vương lộ ra một nụ cười.

    Phản ứng của Thời Duy Hạ, làm quản gia Vương bất ngờ.

    Thời Duy Hạ luôn khó nói chuyện, hiện giờ sao lại trở nên dễ nói chuyện như thế.

    Tuy rằng thực nghi hoặc, nhưng quản gia Vương cũng không có nhiều lời, liền xoay người rời đi.

    * * *

    Không bao lâu sau, Thời Duy Hạ rửa mặt xong xuống nhà ăn dưới lầu.

    Bữa sáng đã chuẩn bị xong.

    Quản gia làm nước trái cây cho cô, Thời Duy Hạ duỗi tay tiếp nhận cái ly, uống một ngụm nước trái cây, sau đó bỗng nhìn chằm chằm quản gia.

    "Vương quản gia, buổi sáng hôm nay bà có thời gian không?"

    "Thái thái muốn phân phó cái gì, trực tiếp phân phó đi." Đối mặt Thời Duy Hạ bỗng nhiên khách khí như vậy, Vương quản gia ngược lại có chút không thích ứng kịp.

    "Dạy tôi hầm canh gà đi!" Nghe bà nói như thế, Thời Duy Hạ phiết phiết môi, trực tiếp thỉnh cầu.

    "Thái thái nếu muốn uống canh gà, tôi lập tức đi chuẩn bị." Quản gia công thức hóa nói.

    "Ai nói tôi muốn uống, tôi muốn hầm canh gà cho Long Đình Dạ." Thời Duy Hạ nhìn bà giải thích.

    Cô nhớ rõ đời trước, hình như nghe đám người hầu nói qua, Long Đình Dạ tựa hồ rất thích uống canh gà quản gia làm, cho nên liền muốn học hầm chén canh gà cho anh.

    Rốt cuộc cô hiện tại chính là muốn chính thức làm một Long thái thái đủ tư cách, tự nhiên phải hiểu được chăm sóc ông chồng nhà mình.

    Âm thanh rơi xuống, trên mặt Vương quản gia lộ ra biểu tình hoảng sợ.

    "Thái thái, tiên sinh hiện tại tuy rằng tuổi trẻ thể tráng, nhưng tập đoàn ngày thường nhiều việc bận rộn, thân thể chịu không nổi lăn lộn, xin cô buông tha cậu ấy đi."

    Vương quản gia nói làm Thời Duy Hạ kinh ngạc một trận, hai giây sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của bà.

    Bacyđây là lo lắng cô hạ độc Long Đình Dạ?

    "Ngạch.. Touchỉ là muốn hầm canh cho anh ấy, không phải hạ độc hại anh ấy.." Thời Duy Hạ xấu hổ một trận, đành phải căng da đầu giải thích với đối phương.

    Nhưng bất đắc dĩ, quản gia nghe xong lời cô nói, trên mặt lại càng thêm lo lắng.

    "Thái thái, nếu tiên sinh thật sự ra chuyện gì, cả đời cô cũng bị huỷ hoại. Cô liền tính là hận cậu ấy, loại chuyện hạ độc vẫn là không nên làm.."

    "Tôi thề, tôi thật sự sẽ không hạ độc anh ấy". Thời Duy Hạ có một loại xúc động muốn hộc máu, lúc này vô cùng hối hận đời trước quá mức tùy hứng, mỗi ngày bày ra trên mặt động cơ hại chết Long Đình Dạ, thế cho nên bây giờ Vương quản gia mới đề phòng cô như thế..

    Cô chỉ là muốn hầm chén canh gà cho Long Đình Dạ, sao lại khó như thế chứ.

    "Thái thái.." Vương quản gia vẻ mặt cảnh giác như cũ, còn muốn nói cái gì, lại bị Thời Duy Hạ cắt ngang.

    "Nếu bà không dạy tôi, tôi liền đem chuyện bà cùng ông lão đầu trọc hẹn hò, chơi tình yêu xế chiều đưa sự việc ra ngoài ánh sáng!" Thời Duy Hạ cắn răng, tâm tàn nhẫn nói.

    Giọng nói cô rơi xuống, Vương quản gia nháy mắt từ cảnh giác biến thành khiếp sợ, không thể tin được nhìn Thời Duy Hạ.

    "Làm sao cô.."

    Loại chuyện này sao cô lại biết, bà cùng lão Lưu đầu kia, rõ ràng mới cùng đi công viên một lần mà thôi.

    Nhìn bộ dạng Vương quản gia khiếp sợ vô cùng, Thời Duy Hạ không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
     
  8. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 17: Luôn cảm thấy có điểm không thích hợp..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bất quá bà yên tâm, chỉ cần bà dạy tôi hầm canh gà, chuyện của bà và ông lão kia, tôi bảo đảm sẽ không đề cập tới."

    Nghe cô nói như vậy, Vương quản gia lộ ra do dự.

    Thấy thế, Thời Duy Hạ lại nói tiếp.

    "Trong lòng tôi vẫn là ủng hộ hai người, tình yêu thật sự không phân biệt tuổi tác, tôi còn ủng hộ hai người theo đuổi tình yêu nữa kìa!"

    Lời này là lời thực lòng của cô, bởi vì cô biết, qua hai năm nữa, Vương quản gia sẽ gả cho Lưu lão kia. Chẳng qua là một năm sau, ông lão kia liền ly thế, Vương quản gia vô cùng thương tâm, từ chức quản gia trở về quê quán.

    Mà cô cũng là sau này mới biết được, Vương quản gia kỳ thật là người mệnh khổ. Thời trẻ bà bị người trong nhà buộc gả cho một gã say xỉn, sau khi kết hôn vẫn luôn bị bạo hành, cũng may mấy năm sau gã say xỉn kia chết đi. Bà vì nuôi con mà làm công khắp nơi, việc nặng việc dơ đều làm, chờ đến khi nuôi con lớn thì bản thân cũng già rồi. Thật vất vả mới gặp được một người tri kỷ, nhưng không được mấy năm người nọ cũng rời đi nhân thế.

    Cho nên, hiện tại cô hy vọng Vương quản gia có thể quý trọng thời gian còn lại, cùng người mình yêu nhau vui vẻ ở bên nhau.

    Thời Duy Hạ nói xong, trên mặt Vương quản gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, có chút không xác định hỏi cô.

    "Thái thái, cô nghĩ như vậy thật sao?"

    "Ân." Thời Duy Hạ nghiêm túc gật đầu.

    Nghe vậy, Vương quản gia không khỏi thở dài một tiếng.

    "Ai.. Chính là tôi lo lắng.."

    "Lo lắng ánh mắt thế nhân sao? Đời người ngắn ngủi như vậy, gặp được người mình yêu không dễ dàng, có thể người đó xuất hiện chậm một chút, nhưng may là đã xuất hiện, cho nên càng phải nắm chắc thật tốt mới được." Thời Duy Hạ nhịn không được cảm khái.

    Trước kia chỉ là cô hiểu ra quá muộn, đến khi chết, mới phát hiện bản thân ngốc như vậy, bỏ lỡ người đàn ông yêu cô nhất, khi đó hết thảy đều đã không còn kịp rồi.

    Nghe Thời Duy Hạ nói xong, vành mắt Vương quản gia cũng đỏ, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đôi mắt. Nhưng chính bà cũng không dám tin tưởng, người có thể hiểu được bà lúc này, lại là Thời Duy Hạ bà vẫn luôn coi thường..

    * * *

    Buổi sáng, tại tập đoàn, văn phòng giám đốc.

    Long Đình Dạ vừa mới ký hợp đồng hạng mục quan trọng, trở lại văn phòng, đang chuẩn bị cho hội nghị tiếp theo.

    Long Đình Dạ ngồi trên ghế da màu đen, một bên lật xem văn kiện trên tay, một bên uống cà phê.

    Một hồi lâu anh mới buông cafe trên tay xuống, chuyển mắt nhìn về Mạc Tuỳ đứng bên bàn làm việc, bỗng đặt câu hỏi.

    "Ông lão gần đây thế nào?"

    "Không có gì khác thường, bất quá nghe bác sĩ nói, thân thể ông gần đây hình như tốt hơn nhiều." Mạc Tùy cúi đầu, lập tức trả lời.

    Nghe vậy, Long Đình Dạ mị mị con ngươi, trong mắt loé lên tia tính toán.

    Lúc này, điện thoại Mạc Tùy bỗng nhiên rung lên, anh ta lấy ra di động vừa thấy.

    "Ông chủ, là trong nhà gọi điện thoại tới."

    "Nhận." Long Đình Dạ quét mắt liếc anh ta một cái.

    Mạc Tùy gật đầu, ngay sau đó nhận điện thoại, hơn nữa ấn mở loa ngoài.

    "Không hay rồi, Mạc tiên sinh, thái thái muốn hầm canh gà cho cậu chủ, tôi cảm thấy có chút không thích hợp.."

    Điện thoại vừa thông, trong di động liền truyền đến giọng nói nghiêm túc lại mang theo nôn nóng của quản gia.

    Nghe thấy những lời này, Mạc Tùy sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng dặn dò nói.

    "Vậy còn không nhanh ngăn cản cô ấy."

    Phải biết rằng, Thời Duy Hạ hận ông chủ như vậy, làm sao lại có lòng tốt hầm canh cho anh, trong này rõ ràng có biến!
     
  9. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 18: Nụ cười lạnh làm người khác không rét mà run

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu có thể ngăn cản, tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cậu.. Tôi đây không phải đang nhắc nhở cậu sao." Vương quản gia thở dài một hơi.

    Nghe vậy, Mạc Tùy cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía Long Đình Dạ, lại lên tiếng.

    "Tôi đã biết."

    Bên này trò chuyện vừa kết thúc, di động trong túi quần tây Long Đình Dạ cũng bỗng rung lên.

    Anh thò tay lấy di động ra, khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình, biểu tình trên mặt lại ngưng trọng.

    Cái tên này, tồn tại trên di động anh đã hai năm, nhưng trước nay chưa từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh.

    "Alo!" Giây tiếp theo, anh nhận điện thoại, đặt ở bên tai.

    "Long Đình Dạ, là em.." Trong điện thoại truyền đến âm thanh cẩn thận dè dặt của cô.

    "Em hầm canh gà, đợi lát nữa đưa đến cho anh, có được không?"

    Cô nói hết lời, Long Đình Dạ cũng không lập tức đáp lại, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.

    "Em bảo đảm, chỉ đi đưa chén canh gà cho anh, sẽ không quấy rầy anh công tác, anh cho em đi ra ngoài đi.." Thấy anh không đáp ứng, Thời Duy Hạ lại vội vàng lên tiếng, nhỏ giọng khẩn cầu nói.

    Nghe đầu kia điện thoại, thanh âm mềm mại của cô gái, ngực Long Đình Dạ như là có nước mưa tinh tế rơi xuống.

    Vốn dĩ bị công việc làm cho có chút bực bội, thần kỳ được cô tưới xuống nước mưa làm cho hồi phục tâm tình..

    "Thế nào, có được không?" Trong di động, âm thanh Thời Duy Hạ khẩn cầu lại lần nữa truyền đến.

    Người đàn ông giật giật hầu kết, giây tiếp theo, một tiếng ' được' đã từ trong cổ họng phát ra.

    "Được."

    "Ông chủ." Nghe thấy Long Đình Dạ đáp ứng, Mạc Tùy một bên trở nên khẩn trương.

    Tuy rằng không nghe được âm thanh trong di động, nhưng thông qua biểu tình thần thái của ông chủ, còn có vừa rồi anh ta nhận được cuộc gọi của Vương quản gia có thể suy đoán ra, thân phận người gọi đến cùng nội dung trò chuyện..

    Thì ra là như thế, trong lòng Mạc Tùy càng là vô cùng tò mò. Không biết đầu kia điện thoại thái thái đã hạ mê dược gì cho ông chủ, thế mà có thể làm cho ông chủ, người khiến tất thảy cấp dưới đều cảm thấy tính tình cổ quái khó hiểu, lại sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của cô như vậy.

    * * *

    "Thật tốt quá, cảm ơn anh. Bây giờ em để cho tài xế đưa em qua đó!" Thanh âm Thời Duy Hạ vui vẻ vang lên, điện thoại theo đó ngắt liên lạc.

    Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái, tâm tình Long Đình Dạ mạc danh cũng thoải mái vài phần..

    * * *

    - - Cốc cốc!

    * * *

    Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ mấy tiếng.

    "Vào đi!" Long Đình Dạ buông điện thoại di động, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức lạnh xuống.

    Cửa bị đẩy ra, vài người ăn mặc phục trang nhân viên công tác chậm rãi đi đến.

    Mấy người đứng trước bàn làm việc trong chốc lát, nhìn thoáng qua nhau, rốt cuộc có một người đàn ông mang mắt kính, run run rẩy rẩy mở miệng.

    "Ông chủ, lần này chúng ta đấu thầu thương nghiệp ở quảng trường thành phố S.." Nói đến đây, người đàn ông khẩn trương ngẩng đầu, liếc nhìn Long Đình Dạ một cái.

    Quả nhiên.. khuôn mặt tuấn mỹ kia, lúc này tràn đầy vẻ không vui.

    "Bị đoạt?" Long Đình Dạ cau mày, biểu tình nghiêm túc hỏi.

    Mấy người đồng thời đều kinh ngạc, ánh mắt Long Đình Dạ quá lạnh lẽo, làm người bị anh nhìn phát hoảng.

    Qua vài giây, mới vội cúi đầu, không có tự tin nói một câu.

    "Vâng."

    Nghe mấy người trả lời, trên khuôn mặt lạnh lẽo của Long Đình Dạ, lộ ra nụ cười lạnh làm người khác không rét mà run.

    "Tốt lắm!"
     
  10. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 19: Không cần phế vật!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu "tốt lắm" này, làm vài tên nhân viên ở đây đổ một thân mồ hôi lạnh.

    "Thực xin lỗi ông chủ, lần này là sai lầm của chúng tôi, đã quá khinh địch! Xin ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội, lần này chúng tôi nhất định sẽ tận lực đền bù!" Mấy người cong lưng, vội vàng xin lỗi.

    Mọi người đều biết, ông chủ không nói nhân tình, tính tình cổ quái khó chịu có tiếng!

    Lần này bọn họ làm mất đi hạng mục nhất định phải giành được, chỉ sợ sẽ bị xử phạt càng tàn khốc hơn!

    Hạng mục ở thành phố S lần này, tập đoàn vốn dĩ nhất định phải giành được, ngay cả kế hoạch về sau đều đã chuẩn bị xong, chỉ là không nghĩ đến giữa đường lại nhảy ra một đối thủ mạnh..

    Đối với cấp dưới khẩn trương xin lỗi, trên mặt Long Đình Dạ lại không có một tia cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn về phía mấy người.

    "Tôi không cần phế vật!" Môi mỏng giật giật, rõ ràng trên mặt không có tức giận, nhưng thanh âm lại là lạnh thấm vào trong xương cốt.

    Chỉ năm từ mà thôi, lại làm sắc mặt mấy người ở đây trắng bệch, cũng không dám nói gì nữa, chỉ yên lặng lau mồ hôi lạnh trên mặt.

    * * *

    Thời Duy Hạ gọi điện thoại cho Long Đình Dạ xong, liền để tài xế đưa cô đến tập đoàn. Vương quản gia tuy rằng vẫn luôn không hy vọng cô đi, nhưng nếu Long Đình Dạ đáp ứng rồi, bà cũng không nói thêm gì nữa.

    Trên xe đến tập đoàn, Thời Duy Hạ ôm canh gà hầm cả một buổi sáng, ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi.

    Trên xe chỉ có cô và tài xế, Thời Duy Hạ cảm thấy có chút buồn, liền đề nghị với tài xế.

    "Mở ra radio nghe nhạc chút đi."

    "Được, thái thái!" Tài xế gật đầu, ngay sau đó mở radio trên xe, ngừng ở kênh âm nhạc.

    Âm hưởng trong xe vang lên một giọng nữ có chút thương cảm, hát về sự bi thương sau khi thất tình.

    "Bài hát bi luyến này, là một bài hát trữ tình trong album của ca sĩ Sở Mộng Nhân. Album vừa phát hành, liền được hưởng ứng nhiệt liệt, một mảnh khen ngợi, doanh số khả quan, trước mắt đã được chọn vào bảng kim khúc. Xem ra có hi vọng đạt được giải thưởng lớn ở giải thưởng kim khúc vào ba tháng sau!" Cùng với tiếng hát, là thanh âm xen kẽ của người chủ trì giới thiệu.

    Nghe nội dung radio, Thời Duy Hạ nhịn không được cười một tiếng.

    Người chủ trì nói thật ra không sai, Sở Mộng Nhân đích xác vào ba tháng sau ở giải kim khúc đạt được ca khúc hay nhất, còn là ca sĩ có nhân khí tốt nhất chờ mấy cái giải thưởng lớn, từ đây trở thành ca sĩ thiên hậu nhất tuyến giới giải trí.

    Bất quá này hết thảy.. Đều do đê tiện hãm hại cô mà giành được thắng lợi.

    Thời Duy Hạ năm mười sáu tuổi giọng nói độc đáo, thích ca hát, bởi vì trong nhà phá sản mắc nợ, do đó bất đắc dĩ đến quán bar hát rong trả nợ, lại không nghĩ bị người ta quay được video cô ca hát, dẫn đến vận đỏ bất ngờ.

    Về sau cũng thông thuận, thành công trở thành một ca sỹ rất có nhân khí, ký hợp đồng với công ty âm nhạc, ra album, hơn nữa doanh số không tồi.

    Cho đến khi cô cùng Long Đình Dạ đính hôn, bởi vì tùy hứng mà hoàn toàn hoang phế sự nghiệp ca hát, hơn nữa lại náo loạn tai tiếng cùng ba cái tiểu thịt tươi. Cô ở giới giải trí thanh danh sớm đã kém tới đáy vực.

    Cũng chính là cảnh ngộ hiện tại của cô.

    Sau đó, một trận mưa hại khiến cô bị hủy hoại hoàn toàn, không còn cơ hội để xoay mình vực dậy.

    Mà Sở Mộng Nhân, người cô coi là chị em tốt, đã huỷ hoại đối thủ cạnh tranh lớn nhất là cô, thành công trở thành nữ ca sĩ nổi danh nhất lúc đó.
     
    Last edited: Oct 18, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...