Anh Trai Bệnh Kiều Thật Biến Thái Tác giả: Kiến Biên Thiên Xuấn Editor: Cáo Xám Văn án Anh muốn phá vỡ biểu cảm của em, phá hủy những tình cảm khác của em và chia rẽ mạng lưới quan hệ của em, để trong mắt em chỉ còn anh, chỉ có anh trong trái tim em. Và tất nhiên thế giới của em cũng chỉ có anh. Anh sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của em và làm mọi thứ cho em, vì anh muốn em không thể rời khỏi anh. Anh không muốn làm anh trai của em, anh muốn trở thành người đứng bên cạnh em.
Chương 1: Ỷ lại hoàn toàn vào anh Bấm để xem [Trẻ mồ côi] "Anh trai, ba mẹ.. đều thật sự.. chết rồi sao?" Giang Thất nằm trong ngực của anh trai Giang Tố khóc đến thở hổn hển, hai ngày trước cô được thông báo ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, nên không dám trì hoãn lập tức mua vé máy bay từ Mỹ về, nhưng vẫn bỏ lỡ lễ tang của ba mẹ, khi anh trai mang cô đến ngôi mộ, cô chỉ thấy một bia mộ thê lương. Giang Tố đặt cằm trên đầu Giang Thất, năm ngón tay nhje nhàng vuốt ve mái tóc cô, hít sâu một hơi: "Thất Thất, đừng khóc được không? Ba mẹ mất đã là sự thật, cho nên chúng ta đều phải nhìn về phía trước không phải sao?" Giang Thất gật gật đầu, nỗ lực kiềm chế việc khóc lại: "Anh, bây giờ em chỉ còn một người thân, anh đừng rời khỏi em được không?" Nghĩ kỹ, rốt cuộc vẫn nói ra. "Anh trai nhất định sẽ không rời khỏi em." Hắn lặng lẽ hôn tóc của Giang Thất. "Anh sẽ dùng cách của anh chăm sóc cho em." Giang Tố nhìn dung nhan thiếu nữ đang ngủ một cách ngoan ngoãn, ánh mắt chăm chú như lang sói khi nhìn thấy con mồi. [Cắt đứt quan hệ bạn bè] Tin xấu không chỉ có một cái. Giang Thất cầm bản báo cáo xét nghiệm ADN không thể tin nhìn Giang Tố: "Anh, đây là cái gì? Em sao có thể không phải con của ba mẹ được chứ." Giang Thất cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cô không tin, một chút cũng không tin. Giang Tố vẻ mặt áy náy giải thích với cô: "Thất Thất, chuyện này ba mẹ luôn muốn anh gạt em, nhưng bây giờ em cũng biết ba mẹ không còn nữa, anh thấy cũng không thể giấu em chuyện quan trọng này nữa." Giang Thất che miệng lại, cả người quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống: "Cho nên, bây giờ em không còn gì cả.." Giang Thất không kiềm được khóc thút thít. Giang Tố ôm lấy bả vai cô, giống như mê hoặc ôn nhu nói: "Thất Thất, em còn có anh, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Giang Thất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, như được an ủi nhà vào trong lồng ngực của Giang Tố, đem nước mắt lau hết vào áo sơ mi của hắn. Giang Tố cúi đầu nhìn đỉnh đầu đáng yêu của cô, cười thỏa mãn. Thất Thất thật đáng thương, đã không còn cha mẹ, đây chính là thứ hắn muốn a~Thất Thất em xem, trên thế giới này không có ai thân cận với em hơn anh, cha mẹ cũng đã không còn nữa, bất quá vẫn còn anh, chỉ còn anh nha. Giang Thất hai ngày nay đã chịu đả kích quá nhiều, cô cảm thấy mình đã khóc đến mức nước mắt cạn kiệt. Bởi vì thương tâm quá độ, cô hôn mê vài ngày, còn phát sốt. Giang Tố cơ hồ một khắc không rời canh giữ ở mép giường cô. Hôm nay, Giang Tố đang đút cháo cho Giang Thất, nhìn cái miệng nhỏ nhỏ đáng yêu của cô ăn cái gì cũng khiến cho tâm Giang Tố phát hỏa. Sao có thể đáng yêu như thế cơ chứ! "Leng keng, leng keng." Leng keng, leng keng. " Tiếng chuông cửa liên tiếp không ngừng vang lên, Giang Thất đẩy bát ra: " Anh đi xem ai tới đi, em tự mình ăn được. " Giang Tố hơi nhíu mi, đặt bát sứ lên bàn ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Thất: " Ngoan, sẽ bỏng tay, chờ anh trở lại cho em ăn. " Giang Thất ngoan ngoãn gật đầu. Giang Tố không vội mở cửa, mà là mở camera ngoài cửa ra, ngoài cửa là một nam một nữ, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi Thất Thất. " Xin hỏi có chuyện gì? " " Chúng em tới tìm Tiểu Thất, nghe nói cô ấy từ Mỹ về, chúng em tới thăm cô ấy. " Hai người ngoài cửa cùng đáp. Giang Tố nhéo nhéo ấn đường, bộ dáng tựa hồ rất do dự: " À, thật không khéo, Thất Thất nhà chúng tôi vừa bị bệnh, không tiện tiếp khách, mời hai người trở về đi. " " Oh, như vậy à.. " Hai người liếc nhau, ngược lại nói: " Nhưng chúng em đến đây 4 lần rồi, Tiểu Thất thế nào mà vẫn bệnh vậy? " Giang Tố sắc mặt không vui liếc bọn họ một cái: " A, vậy hai người phải hỏi cô ấy, có thể cô ấy căn bản cũng không muốn gặp hai người bạn tốt này đâu? " Hai người trừng mắt nhìn Giang Tố một cái, sau đó đành phải hoặc mà rời đi. Giang Tố nhìn bóng dáng họ rời đi, hừ lạnh một tiếng, sau đó mở chiếc điện thoại màu hồng ra, quen thuộc đăng nhập vào một số ứng dụng mạng xã hội, đem toàn bộ bạn tốt xóa hết đi. Bây giờ bên người Thất Thất không còn loài côn trùng có hại ồn ào nữa, rốt cuộc cũng chỉ có anh. Giang Tố hài lòng cười cười. Thân thể Giang Thất khá lên một chút liền lấy điện thoại đi động bên người Giang Tố, cô muốn liên hệ với một số bạn bè hồi trước, dù sao thời gian rất lâu không quay trở về cô cũng rất nhớ các bạn. Giang Thất nhìn phần thông tin rỗng tuếch của mình có chút kỳ quái, vì thế liền dựa vào trí nhớ gọi vào số điện thoại cá nhân, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Giang Thất ảo não nhìn xung quanh, thấy Giang Tố đang ngồi trên sô pha nhìn mình. " Anh, sao các bạn của em đều không liên hệ với em? " Giang Thất buồn bực ngồi cạnh Giang Tố. Giang Tố vuốt tóc Giang Thất: " À, vậy chứng minh là bọn họ không muốn chơi với em nha. " " Nhưng em đâu có làm sai cái gì. " Giang Thất phồng má, tức giận nói. " Đúng rồi, là bọn học không có mắt. " Giang Tố đem Giang Thất ôm sát trong lồng ngực, nhẹ nhàng nói: " Nhưng vẫn còn có anh mà, anh sẽ luôn luôn ở bên Thất Thất. " Giang Thất nhìn vào mắt của Giang Tố, đột nhiên có chút sợ hãi, anh trai hình như có điểm thay đổi.. [Vạch trần] Giang Thất đã một tháng không ra khỏi nhà, cô làm thiết kế trang phục, Giang Tố nói đã giúp cô kết thúc chương trình học bên Mỹ, qua một thời gian có thể tìm công ty thiết kế trong nước, cho nên bây giờ cô chỉ cần thanh thản ổn định ở nhà tập trung thiết kế là được. Lúc bắt đầu Giang Thất đúng là cảm thấy thoải mái, nhưng thời gian dài cô liền cảm thấy không thích hợp, cô luôn có cảm giác bị nhốt lại. Giang Tố ban ngày đến công ty sẽ khóa cửa lại, nên cô căn bản không có cách nào ra ngoài, căn phòng này như một cái lồng sắt lớn. " Leng keng " Chuông cửa vang lên, bây giờ Giang Tố vẫn đang đi làm, Giang Thất liền chạy nhanh đến cửa, xuyên qua màn hình, cô thấy một người đàn ông tầm 60 tuổi đứng ngoài cửa, trong tay hắn hình như đang cầm thứ gì đó. " Xin hỏi có chuyện gì sao? " Giang Thất cảnh giác nhìn gương mặy xa lạ. " Tôi là bảo an của khu bất động sản này, tôi phụ trách hòm thư ở đây, hòm thư của cô đã đầy, hình như lâu rồi không có ai tới nhận thư, nên tôi đưa tới đây sợ có thư gì quan trọng. " Người đàn ông đó nói. Thư sao? Giang Thất cảm thấy có lẽ có người gửi thư cho anh trai, nên bảo người đó nhét thư qua khe cửa (do cửa bị khóa, bên trong cũng mở không được). Cẩm một xấp thư thật dày, Giang Thất có chút kỳ quái, cô lỡ đãng liếc nhìn tên người gửi thư, vừa nhìn rõ mấy chữ kia, máu cả người đều trở nên lạnh lẽo. Ban đêm, Giang Thất nhìn kim đồng hồ trên tường từng chút từng chút quay, lúc kim chỉ đúng 9 giờ, cửa rốt cuộc bị mở ra. Giang Tố cởi tây trang áo khoác ra liền vội vàng đi vào ngồi xuống bên cạnh Giang Thất, hắn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Giang Thất, đặt đầu tựa trên vai cô: " A, thật là mệt mỏi, vừa ra khỏi cửa đã thấy nhớ Thất Thất. Thật là vô dụng a! " Giang Thất lạnh lùng liếc Giang Tố một cái, sau đó nặng nề ném phong thư trong tay lên bàn trà, nước mắt ào ào chảy ra ngoài: " Anh có thể giải thích thế này là thế nào không, anh trai thân yêu của em? " Giang Tố cầm lấy một bức thư, thấy rõ chữ trên đó, sắc mặt liền biến đổi, hắn gắt gao nắm lấy phong thư, gân xanh trên tay nổi lên. " Ba mẹ không phải chết rồi sao? Vậy tại sao hai ngày trước còn có thể gửi thư tới đây? Anh trai vì sao lại gạt em? Vì sao? " Giang Thất thét lớn, cô thống khổ ôm lấy đầu, cô thật sự không hiểu tại sao người anh trai cô tin tưởng nhất tại sao lại lừa gạt cô, lại có thể nói dối như vậy. Giang Tố ôm chặt lấy Giang Thất, môi có chút trắng bệnh: " Thất Thất, Thất Thất.. " Hiện tại chỉ có việc ôm chặt lấy cô, liên tục gọi tên cô mới làm cho Giang Tố cảm thấy an tâm. " Đủ rồi, đừng gọi tên tôi nữa, anh làm tôi cảm thấy thật ghê tởm! Tôi không muốn có một người anh trai miệng đầy lời nói dối! Bây giờ tôi cũng không biết lời nói của anh câu nào là thật câu nào là giả. " Đôi mắt Giang Thất vô hồn, không có lấy một tia cảm xúc. Giang Tố nâng khuôn mặt Giang Thất muốn hôn môi cô, Giang Thất điên cuồng chống cự. " Phanh " Giang Thất bị gõ hôn mê. Giang Tố vừa khóc vừa ôm lấy đầu cô tinh tế hôn môi. " Đừng rời khỏi anh Thất Thất. " [Cầm tù] Lần nữa tỉnh lại, điều đầu tiên Giang Thất nhìn thấy chính là tầng hầm ẩm ướt, hai tay của cô bị chiếc xích sắt trên cao khóa lên, hai chân cũng bị xích sắt khóa lại. Cô liều mạng giãy giụa kêu cứu. Thất Thất đột nhiên bị người nào đó ôm lấy, cánh tay Giang Tố gắt gao ôm lấy eo nhỏ của cô, cô hồ muốn ôm gãy nó. " Thất Thất, có phải như vậy thì em sẽ vĩnh viễn ở bên anh đúng không? " Hắn hôn cần cổ Giang Thất. " Thật sự rất thích rất thích Thất Thất, nếu không nói dối, Thất Thất sẽ từ bỏ nước Mỹ trở về bên cạnh anh sao, không thể nào ha ha ha, Thất Thất lúc nào cũng như thế, chưa bao giờ nghĩ đến anh. Từ trước đến nay không bao giờ muốn yêu người anh trai đáng thương này. " Giang Tố cắn vành tai cô. " Rất yêu rất yêu Thất Thất, cứ như vậy ở bên nhau đi."
Chương 2: Nhật ký của anh trai Bấm để xem Ngày 3 tháng 1 năm 200x Ba mẹ mang theo một đứa con gái trở về, họ nói đây là em gái tôi Tôi biết bọn họ gạt tôi, cô bé ấy căn bản không phải em tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Cái miệng nhỏ hồng xinh xắn của cô bé thật đáng yêu, lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi đã muốn cưới nó, thật là đáng sợ. Ngày 5 tháng 1 năm 200x Cô bé gọi là Giang Thất, là em gái tôi. Ngày 1 tháng 9 năm 200x Thất Thất thật đáng yêu, giáo viên ở nhà trẻ phát kẹo cho em, em ấy đều giữ lại đưa cho tôi ăn. Kẹo của Thất Thất thật ngọt, miệng Thất Thất còn ngọt hơn. Bộ dáng che miệng đỏ bừng mặt của Thất Thất thật là đáng yêu quá đi! Chỉ muốn nếm trong cái miệng ngọt ngào của Thất Thất có hương vị gì. Lần sau liền uống trà đào đi. Ngày 9 tháng 12 năn 200x Năm nay tuyết đầu mùa tới rất sớm, tôi cùng Thất Thất cùng lăn lộn trên tuyết, Thất Thất bị lạnh đến nỗi lỗ tai đều đỏ lên, vô cùng đáng thương, tôi liền đêm cả người em ôm vào ngực, còn hôn lên gương mặt em. Thất Thất, có phải như vậy em sẽ không lạnh nữa không? Ngày 21 tháng 4 năm 200x Cùng Thất Thất lên núi, Thất Thất hoàn toàn không vận động được, đoạn đường leo núi phía sau đều là tôi cõng em đi lên. Thất Thất, em xem anh đã có năng lực bảo vệ em rồi nè, cho nên đừng tìm mấy đứa bạn trong nhà trẻ chơi đùa nữa. Ngày 5 tháng 10 năm 200x Thất Thất học lớp 6, đám nam sinh trong trường em bắt đầu có ý nghĩ khác với em, thật là đáng chết. Thất Thất, lúc tan học hôm nay nam sinh luôn nói chuyện với em là ai vậy, hắn thật sự là rất phiền rất phiền rất phiền! Trong mắt Thất Thất chỉ có thể có tôi mới được! Ngày 5 tháng 1 năm 200x Ngày 5 tháng 11 năm 200x Hì hì, nam sinh kia đã chuyển trường rồi, ai bảo hắn không biết tự lượng sức mình dám viết thư tình cho Thất Thất, thật là ghê tởm muốn chết. Ngày 11 tháng 6 năm 200x Thất Thất học sơ trung, càng ngày càng nhiều nam sinh theo đuổi Thất Thất, thật là phiền chết đi được! Bất quá được cái Thất Thất thật ngoan nha, không có nói chuyện cùng bọn họ. Để anh giúp Thất Thất xử lí nhưng tên nam sinh đáng giận đó đi. Ngày 26 tháng 7 năm 200x Cái gì? Thất Thất vậy mà dám đi chơi với bạn? Tuy rằng là nữ sinh nhưng cũng hoàn toàn không thể chịu đựng được! Ngày 21 tháng 4 năm 200x Bên cạnh Thất Thất luôn có rất nhiều người, thật là đáng chết! Bên người tôi luôn chỉ có Thất Thất cơ mà. Thất Thất càng ngày càng không quan tâm tôi, là muốn quên tôi sao? Là chán ghét tôi sao? Thất Thất sao có thể ghét tôi, tuyệt đối không thể. Ngày 27 tháng 6 năm 200x Thất Thất học đại học đã dám quen bạn trai! Còn dám giới thiệu hắn với tôi! Tên nam sinh kia rốt cuộc có gì tốt, đáng để Thất Thất thích. Ngày 15 tháng 8 năm 200x Thất Thất tại sao không để ý tới anh? Là bởi vì nam sinh kia sao? Thất Thất em là của anh mà, em quên rồi sao. Ngày 19 tháng 10 năm 200x A, rốt cuộc cũng giải quyết được. Thất Thất vì sao lại khóc thương tâm như vậy? Bới vì nam sinh kia đã chết trong tai nạn xe cộ sao? Em cứ như vậy mà thích hắn ta sao. Ngày 6 tháng 12 năm 200x Tôi biết tôi hoàn toàn hỏng rồi, từ trong ra ngoài đều hỏng hết rồi. Chính là anh cũng không muốn sửa, anh liền muốn như vậy mà yêu em. Ngày 10 tháng 3 năm 200x Vì không muốn làm tổn thương em, tôi đành phải đồng ý cho em đi Mỹ, em không nhìn thấy anh tiễn em có bao nhiêu đau lòng sao. Trái tim giống như ngừng đập. Thất Thất anh yêu em. Anh vĩnh viễn yêu em. Ngày 12 tháng 3 năm 200x Người nhà, bạn bè, trường học, thầy cô.. Thất Thất, vì sao bên cạnh em luôn có nhiều người như vậy, vì cái gì em không thể chỉ nhìn mỗi anh? Nếu bọn họ đều biết mất, có phải hay không em chỉ còn mỗi anh, chỉ có thể ỷ lại vào anh? Anh muốn phá vỡ biểu cảm của em, chia rẽ tình thân của em, phá vỡ tất cả mối quan hệ của em, để trong mắt em chỉ còn mỗi anh, và đương nhiên thế giới của em cũng chỉ còn có anh. Thất Thất, anh yêu em, anh làm tất cả cũng chỉ muốn có được em, chiếm hữu em, chỉ có em. –HẾT–