Bạn được Lạc Lâm mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
38509 2,007
Kiếm tiền
Hương Hoàng93 đã kiếm được 385090 đ
CHỒNG YÊU SIÊU NUÔNG CHIỀU TÔI

Tác giả: Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Editor: Hoàng Hương

Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình, hiện đại, sủng ngọt.

Độ dài: 1098 chương

Lịch đăng truyện: Đăng khi rảnh ^^

Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hương Hoàng93

anh-anime-tinh-yeu-lang-man-cho-smartphone-6-368x560.jpg


Văn án:

Sống lại một lần, cô thề phải đền bù cho người đàn ông yêu cô này, lại không nghĩ sau khi kết hôn bị sủng đến eo đau chân mỏi, cô xoa eo nhỏ bất mãn lên án

"Em muốn ly hôn!"

"Ly hôn?"

Con ngươi người đàn ông nheo lại nguy hiểm, một bên cởi nút áo sơmi, một bên đem cô bức đến bên giường.

"Lặp lại lần nữa thử xem, hử?"

"..."

Anh là người đàn ông máu lạnh vô tình cấm dục trong lời đồn đãi, bên ngoài lại hoành hành ngang ngược, không người dám chọc. Chỉ có cô dám ngồi ở trong lòng ngực anh, đối anh ngang ngược không nói lý lại còn có thể khiến anh mặt đầy sủng nịch, vui vẻ chịu đựng.

Mục lục:

Chương 1~Chương 9

Chương 10~Chương 19

Chương 20~Chương 29

Chương 30~Chương 39
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương1: Anh không cho phép cô chết.

Chạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó. Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa.

Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc.

Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn.

"Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén.

Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng. Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy.

"Đau không? Đau là đúng rồi. Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười.

"Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, hung tợn nói.

Là cô quá ngu, bị cừu hận che đậy hai mắt, một lòng chỉ muốn báo thù mà tin lầm đôi cẩu nam nữ này. Cuối cùng lại bị bọn họ hại cửa nát nhà tan, trước khi chết còn bị bọn họ nhục nhã thế này.

Đáng tiếc là, cho tới bây giờ cô mới nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.

Nếu như cô có thể biến thành quỷ, cô nhất định sẽ tìm đôi cẩu nam nữ này lấy mạng!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Thời Duy Hạ tràn đầy hận ý, nhìn về phía người người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám bạc đứng sau lưng cô gái vẫn một mực không nói một lời kia.

Mưa lớn vẫn đang rơi, một đoàn xe trong mưa to, vọt tới vùng ngoại thành hoang vu.

Thắng gấp, chiếc xe màu đen cầm đầu bỗng nhiên ngừng lại.

Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe bỗng bị đẩy ra.

Cạch một tiếng.. Một thân ảnh cao to, mạnh mẽ từ ghế sau xe bước xuống.

Mặc dù có chút chật vật, nhưng khí tràng cường đại trên thân người đàn ông như cũ không giảm. Anh tuyệt không chú ý bùn trên người, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cách đó không xa.

Khi ánh mắt của anh rơi vào thân ảnh gầy yếu bên trong vũng bùn, trên khuôn mặt tuấn mỹ là biểu tình biến sắc!

"Ông chủ, người không sao chứ!" Bảo tiêu đưa tay muốn dìu anh.

"Cút đi!" Người đàn ông chán ghét đẩy bảo tiêu ra, liều mạng chật vật trên lớp bùn đất, nhanh chóng chống gậy hướng phía thân ảnh nằm trong vũng bùn kia mà đi đến.

Cho đến khi đến bên cạnh cô, người đàn ông mới bỏ gậy chống trên tay xuống.

Ầm một tiếng, anh thẳng tắp ngã xuống bên cạnh cô, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy vẻ thống khổ.

"Thời Duy Hạ, không cho phép chết, nhanh mở to mắt cho tôi!"

Thanh âm bá đạo vang lên, anh bỗng vươn hai tay đem cô vô cùng bẩn thỉu ôm vào trong ngực, mặc cho máu trên mặt cô lưu lại trên áo sơ mi trắng của anh.

Không cho phép chết!

Anh không cho phép cô chết!

Khi thanh âm bá đạo mà cô đã từng vô cùng chán ghét vang lên lần nữa, Thời Duy Hạ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như cũ kia.

Chỉ có điều.. mới mấy ngày không gặp, anh lại trở nên tang thương rất nhiều.

Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này từ trước đến nay vô cùng khinh người, bây giờ lại giống như lập tức già đi rất nhiều tuổi.

"Thời Duy Hạ, em cho rằng chết liền có thể thoát khỏi tôi sao? Coi như em biến thành quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em!" Người đàn ông hạ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo là vô tận phẫn nộ!

Coi như đời này cô làm qua không ít chuyện bốc đồng, anh cũng chưa từng chân chính trách tội cô!

Nhưng điều duy nhất anh không cách nào cho phép, là cô muốn vĩnh viễn rời đi anh.

Nghe người đàn ông nói, trong lòng Thời Duy Hạ lại là một trận đắng chát.

Cô vẫn cho là, cha mẹ chết là do anh hại, cho nên.. Hận anh nhiều năm như vậy, cũng tổn thương anh nhiều năm như vậy.

Cô cả đời này, tất cả đều là sai lầm.

Cảm giác khí lực thân thể từng chút từng chút bị rút đi, Thời Duy Hạ rốt cuộc không còn khí lực để nói gì, chỉ là gượng chống lại nhìn anh một cái. Trên thế giới này người đối với cô tốt nhất là anh, vậy mà.. lại là người trước kia cô hận nhất.

Cô rất muốn nói với anh một câu thật xin lỗi, đáng tiếc.. cô lúc này cũng không còn cách nào mở miệng.

Cô phí sức giơ tay lên, hồi lâu.. rốt cục đụng phải khuôn mặt người đàn ông.

Cô đột nhiên dừng động tác, trên khuôn mặt vô cùng thê thảm là ánh mắt ôn nhu chưa bao giờ thấy qua, làm cho thân hình người đàn ông cứng đờ.

Trên mặt Thời Duy Hạ lại gượng ra một cái mỉm cười.. Không đến hai giây, cô rốt cuộc nhịn không được, tay rủ xuống.

Nhưng vào lúc này, âm thanh tiếng súng đột nhiên vang lên, máu nóng của người đàn ông, rơi xuống trên mặt của cô.

Thời Duy Hạ khiếp sợ trợn to hai mắt.. người đàn ông lại đưa tay, vuốt lên vết thương sớm đã chồng chất trên mặt cô, trong đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy thâm tình.. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn nghiêm túc lạnh lẽo, lộ ra một tia mỉm cười.

"Tôi đã nói, coi như em chết rồi, cũng đừng mong thoát khỏi tôi.." Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt khó coi của cô.

Tiếng nói vừa dứt, anh ôm cô cùng đổ vào bên trong vũng bùn.

Thời Duy Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghe tim của anh và cô đập cùng một nhịp.. Từng chút từng chút yếu dần, cho đến khi, biến mất.

- -Long Đình Dạ, nếu như còn có kiếp sau, em nguyện ý dùng hết thảy đến đền bù cho anh.

Cô âm thầm phát thệ, thế nhưng là, hết thảy đều đã không kịp.

Tứ chi giống như bị thứ gì ghìm lại không thể động đậy, có đau một chút, có chút chua, thì ra người chết vẫn sẽ có cảm giác.

Người đàn ông kia khí tức cường đại, làm cô sắp không thở nổi, giống như là sắp ngạt thở.

"Ưm.." Đôi môi bị gắt gao ngăn chặn, trong cổ họng, không tự chủ phát ra một thanh âm. Mà chóp mũi, cùng giữa răng môi, là một cỗ khí tức cùng xúc cảm cô từng vô cùng quen thuộc..

Ngay khi cô vừa muốn mở hai mắt ra, bên tai liền truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng lại sắc bén của người đàn ông.

"Không tiếp tục giả chết nữa?"

Thanh âm của người đàn ông vừa rơi xuống, thân thể Thời Duy Hạ lại run lên một cái..

Đang lúc cô khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn xem người đàn ông, người kia mang theo tiếng nói không thể ngăn được tức giận vang lên bên tai.

"Thời Duy Hạ, học được bản lĩnh rồi, dám hạ dược cho tôi?" Ngón tay thon dài, dùng sức bắt lấy cằm cô, buộc cô đối diện cặp mắt lạnh lùng kia.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình như băng sương.

Xem ra anh đối với cô quá dễ dãi! Trước ngày đại hôn, cô vì đào hôn mà dám hạ dược anh, liều lượng lại còn không nhẹ, để anh ngủ trọn vẹn một ngày!

Đối mặt với người đàn ông đang tức giận, Thời Duy Hạ nằm dưới người anh, biểu tình trên mặt cũng chỉ có chấn kinh cùng không thể tin được.

Cô mở to hai mắt, quan sát tỉ mỉ dáng vẻ người đàn ông đang đặt cô ở dưới thân lúc này.

Khuôn mặt người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, thế nhưng cặp mắt đen như mực lại tràn đầy lạnh lẽo cùng sắc bén..

Mà thanh âm cùng ngữ khí bá đạo đến không nói đạo lý kia trừ Long Đình Dạ ra, còn là ai được nữa..

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông, hốc mắt Thời Duy Hạ lập tức đỏ lên.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 02: Là anh!

Bọn họ là đến âm phủ, cho nên.. mới lại gặp nhau sao?

Thấy Thời Duy Hạ trầm mặc không nói, tức giận trong lòng người đàn ông chưa tiêu. Đang lúc mặt anh âm trầm dự định nói thêm gì nữa, ánh mắt lại rơi vào đôi mắt bình thường linh động kia của cô.

Lúc này, đôi mắt cô đã sớm trở nên đỏ bừng, giống như tùy thời có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào..

Thấy thế, ánh mắt người đàn ông dừng một chút, biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên thay đổi.

Đây là lần đầu tiên cô lộ ra dáng vẻ ủy khuất ở trước mặt anh, cô dĩ vãng cho tới bây giờ ở trước mặt anh, chỉ có chán ghét cùng hận ý.

Cô gái điên cả ngày làm trời làm đất cùng anh đối nghịch, đột nhiên bộ dáng trở nên ủy khuất, làm anh bỗng chốc bối rối..

Anh mím chặt đôi môi mỏng, dừng lại vài giây đồng hồ mới đột nhiên nghĩ đến điều gì. Anh hạ mắt nhìn xuống sợi dây thừng đang siết chặt trên cổ tay và cổ chân cô, khuôn mặt anh cứng đờ.

"Một đám ngu xuẩn!" Anh tức giận mắng một câu.

Anh chỉ phân phó thủ hạ đem cô trói lại nhốt ở chỗ này chờ anh trở về, cũng không có kêu bọn họ xuống tay nặng như vậy!

Tiếng nói vừa dứt, anh buông thỏng tay xuống, ngồi xuống bên giường, sau đó đưa tay lên nhanh chóng cởi dây trói trên tay và chân của cô, tiện tay ném dây thừng trên mặt đất.

Khi ánh mắt sắc lạnh rơi vào vết hằn đỏ trên cổ tay cô, trong ánh mắt sắc bén lại nhiều hơn mấy phần tức giận.

Chỉ là, khi anh lại thấp hạ con ngươi nhìn về phía cô, cô đang vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, biểu tình dường như càng thêm ủy khuất..

Thân thể người đàn ông cứng đờ.

"Không thoải mái sao?" Anh thở dài, nghiêm mặt hỏi cô.

Thời Duy Hạ không nói gì, chỉ ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn mặt anh, sau đó.. nhịn không được đưa tay ra, sờ về phía khuôn mặt người đàn ông.

Lòng bàn tay cô truyền đến xúc cảm ấm áp chân thực, Thời Duy Hạ vậy mà giật mình..

Còn sống..

Giờ khắc này, ngoại trừ cảm nhận được nhiệt độ chân thực trên người anh ra, cô còn cảm nhận được, nhịp tim của mình, cũng là chân thực.

Không kịp suy nghĩ đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Thời Duy Hạ cũng đã khống chế không nổi nội tâm kích động, đầu nhào vào trong ngực người đàn ông!

Là anh! Là anh!

Cuối cùng Thời Duy Hạ mới dám xác định, đây hết thảy đều là sự thật.

Cô không nằm mơ, người đàn ông ở trước mặt thật sự là chồng cô, Long Đình Dạ.

"Xin lỗi.. xin lỗi.." Cô dùng sức vươn hai tay, ôm chặt lấy eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh.

Một khắc cô nhào vào trong ngực anh này, thân thể người đàn ông bỗng dưng cứng đờ, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Anh hạ mắt, nhìn người con gái giống như một con mèo nhỏ nhào vào ngực anh, lông mày cau lại.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, hiện lên một tia mất tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên cô.. chủ động ôm anh!

Tay anh dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau.. mới chậm rãi, ôm lấy eo cô gái.

Thời Duy Hạ mặt tựa trên lồng ngực người đàn ông, có chút không biết đủ hướng tứ phía trong ngực anh mà cọ xát, một chút lại một chút nghe.. tiếng tim anh đập mạnh mà có lực. Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức vô cùng quen thuộc này, trong lòng lại là cảm giác vô cùng an tâm.

Trước kia cô, hẳn là làm sao cũng không nghĩ ra, người đàn ông bị cô xem như ác ma, lại có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn như vậy.

- - Cốc cốc!

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 03: Cút ra ngoài!

Không chờ người đáp lại, cửa phòng liền trực tiếp từ bên ngoài đẩy ra.

"Thái thái, đây là đồ sạch sẽ cho cô.." Người hầu bưng một chồng quần áo sạch đi tới, khi nhìn thấy trên giường hai người ôm nhau cùng một chỗ, biểu tình biểu lộ ra như gặp quỷ, giống như nhận được kinh hãi gì to lớn lắm.

Long gia từ trên xuống dưới, ai mà không biết Lòng Đình Dạ và Thời Duy Hạ bất hòa, thậm chí nhiều lần buông lời muốn đồng quy vô tận. Hai người mỗi lần vừa thấy mặt, đều sẽ huyên náo gà bay chó chạy, một người nhao nhao muốn treo cổ tự sát, một người tức giận đóng sập cửa mà đi!

Mà lúc này, bọn họ vậy mà thân mật ôm nhau!

Thật sự là gặp quỷ..

Đang lúc người hầu khiếp sợ không gì sánh nổi khi nhìn thấy hai người trên giường lớn, một đạo thanh âm cực kỳ không vui chợt vang lên.

"Cút ra ngoài!"

Tiếng nói vô cùng lạnh lùng, người hầu kinh ngạc một chút, không dám nói thêm một chữ liền nhanh chóng quay người rời khỏi phòng.

Trong căn phòng lập tức lại yên tĩnh trở lại..

Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tràn đầy áy náy của cô gái kia trong lồng ngực mình, tim Long Đình Dạ không hiểu sao lại đập mạnh.

Trong lòng, lập tức trở nên rất loạn!

Một giây sau, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ ảo não.

Một cái ôm mà thôi, lại làm cho anh dao động!

Trước lúc này, anh rõ ràng phẫn nộ muốn bóp chết cô!

"Thời Duy Hạ, đừng tưởng như vậy tôi sẽ bỏ qua em!" Anh nhếch môi mỏng, nhìn cô gái trong ngực, ẩn nhẫn tức giận nói.

Cô đừng tưởng rằng, dùng những chiêu này xin lỗi anh thì anh sẽ bỏ qua hành động của cô!

Có trời mới biết khi anh nhận điện thoại của thuộc hạ, biết được cô chạy tới nước ngoài tìm ba cái tiểu thịt tươi, có bao nhiêu ý nghĩ muốn bóp chết cô!

Thanh âm tức giận của Long Đình Dạ rốt cuộc làm Thời Duy Hạ hồi thần lại, ý thức được sự tình không thích hợp.

Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại căn phòng hiện tại cô đang ở.

Đập vào mắt.. Là một phòng ngủ phong cách Châu Âu xa hoa. Giường lớn màu trắng kiểu dáng Châu Âu, cùng bên trong hết thảy phòng ngủ này, cô đều vô cùng quen thuộc..

Căn phòng ngủ này, chính là sau khi cô đến biệt thự của Long Đình Dạ, vẫn luôn ở trong căn phòng này.

Trước mắt là hình ảnh vô cùng quen thuộc, khiến Thời Duy Hạ hoảng hốt trong lòng một trận.. Nơi này, là thế giới hiện thực?

Thế nhưng là, cô làm sao lại về tới đây, mà Long Đình Dạ cũng ở nơi này.. Cô nhớ rõ ràng, cô chết rồi.. mà Long Đình Dạ, cũng tuẫn tình theo cô.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, nhìn trên người mình.

Chỉ mặc váy viền ren trên thân, cũng không có bất kỳ vết thương gì.

Trong nội tâm cô một trận kinh ngạc, sau đó lại vô thức đưa tay sờ khuôn mặt của mình.

Trên mặt không có chút nào đau đớn, cũng không có chạm đến bất kỳ vết thương nào.

Đây là có chuyện gì..

Thời Duy Hạ mặt mũi tràn đầy không hiểu ngẩng đầu, tiếp tục nhìn người đàn ông ở trước mắt, đánh giá anh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nút áo mở hai viên lộ ra lồng ngực căng đầy bên trong, mà cặp chân dài hoàn mỹ kia, thì bị quần dài màu đen bao lấy.

"Chân của anh.."

Chân của anh, giống như không có việc gì..

Anh không có tàn phế!

Mặc dù cô cũng không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại kích động, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Cô đột nhiên rơi nước mắt, khiến thân thể Long Đình Dạ cứng đờ.

Anh thấp con ngươi, nhìn dáng vẻ cô đỏ hồng mắt rơi lệ, không khỏi nhăn lại lông mày.

Mới vừa rồi trên khuôn mặt tuấn tú còn tràn đầy tức giận, biểu tình nhưng trong nháy mắt.. lại trở nên phức tạp.

Anh là làm sao vậy, lại bởi vì mấy giọt nước mắt của cô mà tâm tình bỗng nhiên trở nên phiền não!
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 04: Tràn ngập sợ hãi đối với người đàn ông này.

Một giây sau, thần sắc anh có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, khó chịu hừ lạnh nói.

"Thời Duy Hạ, chuyện này giải thích không rõ ràng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc!"

Tiếng nói vừa dứt, anh giơ tay lên, lần nữa nắm cằm của cô, ánh mắt lạnh lẽo.

"Bọn hắn đụng cô rồi?" Anh giật giật môi mỏng, thanh âm lạnh lẽo hỏi cô.

"Cái gì?" Thời Duy Hạ bị anh làm cho không hiểu ra sao, kinh ngạc nhìn anh, lại bị bộ dáng lúc này của anh làm giật nảy mình.

Đôi mắt màu đen của người đàn ông nhìn chòng chọc vào cô, ánh mắt sắc bén giống như muốn nuốt sống cô tới nơi.

"Chớ cùng tôi giả ngu, lần này cô đào hôn, là vì ba cái con hát kia?" Long Đình Dạ biểu tình lạnh lẽo nhìn cô, từng câu từng chữ chất vấn cô.

"..."

Khi Thời Duy Hạ vẫn còn kinh ngạc, tiếng nói mang theo tức giận của người đàn ông tiếp tục vang lên.

"Cô cho rằng lên đầu đề liền có thể làm tôi tức chết, để tôi ly hôn với cô?"

Lúc này, đại não Thời Duy Hạ càng là một mảnh hoảng hốt.. Tình cảnh này, bao gồm những lời anh nói kia, cô đều quen thuộc như vậy.

Bởi vì, hết thảy những gì cô đang trải qua lúc này, đều giống năm năm trước như đúc.

Năm đó hai mươi tuổi, cô bị buộc gả cho anh. Cô thời điểm đó, đối với người đàn ông này tràn ngập sợ hãi cùng hận ý..

Cho nên vào ngày hôn lễ, ban đêm cô hạ độc trong chén rượu của anh, sau đó liều lĩnh trốn. Đồng thời ngày hôm sau cùng ba tiểu thịt tươi lên trên đầu đề, mạnh mẽ nhục nhã anh một phen.

Đáng tiếc.. không đến một ngày, cô liền bị anh cho người bắt trở về. Từ đó về sau, cô mất đi tất cả tự do.

Mà liền cùng một ngày, anh trai cô cũng xảy ra ngoài ý muốn, cô vẫn luôn cho là anh làm.

Cũng chính là từ đó về sau, cô đối với anh càng là hận thấu xương, đã làm chuyện sai lầm nhiều lần.. Hại chết mình, cũng hại chết anh.

Hồi tưởng lại những chuyện cũ kia, tâm tình Thời Duy Hạ trở nên vô cùng phức tạp.

Cô rõ ràng đã chết rồi, nhưng bây giờ lại sống lại, đồng thời, trải qua sự tình trước kia từng trải qua..

Nói cách khác, cô trở lại thời điểm hai mươi tuổi?

Cô sửng sốt không ra bộ dáng, khiến Long Đình Dạ có chút không vui.

"Trả lời tôi, những tên đáng chết kia đụng vào em rồi?"

Ngay thời khắc Thời Duy Hạ xuất thần, tiếng nói tràn đầy tức giận của người đàn ông lại vang lên bên tai cô.

"A.." Cường độ ngón tay trên cằm cô bỗng nhiên biến lớn hơn, Thời Duy Hạ bị đau cắn cắn môi.

Khí tràng của Long Đình Dạ rất cường đại, chỉ là một câu chất vấn, liền khiến lòng Thời Duy Hạ không khỏi run lên một cái.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao trước kia cô lại chán ghét anh như vậy. Người đàn ông này quá cường thế bá đạo, dưới cái nhìn của cô tựa như cái đồ biến thái.

Thế nhưng giờ này khắc này, cô nhớ đến mình trước khi chết, một khắc anh tuẫn tình theo cô, làm thế nào cũng chán ghét anh không nổi.

Trước khi chết cô đã từng thề, nếu như còn có cơ hội, cô nhất định phải đền bù tất cả..

Thấy cô chậm chạp không trả lời, Long Đình Dạ không vui nhăn lại lông mày, biểu tình âm lạnh.

Thời Duy Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện ánh mắt người đàn ông, lúc này nhìn chằm chằm môi cô.

"Những tên kia hôn em rồi?" Anh mím chặt môi mỏng, ẩn nhẫn hỏi cô, biểu tình trên khuôn mặt rất đáng sợ.

Phảng phất chỉ cần cô dám gật đầu, anh sẽ lập tức giết chết cô.

Nhưng cô biết, cho tới bây giờ anh đều không tổn thương cô.

Trước kia cô không rõ những điều này, cho nên trong lòng đối với anh tràn ngập e ngại cùng chán ghét.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 05: Không thích dáng vẻ anh lúc tức giận.

Mà giờ này khắc này, cô minh bạch hết thảy..

"Ảnh chụp là em để người ta bày pose, đầu ngón tay em đều không để bọn họ chạm đến. Bọn em chỉ đánh mạt chược một đêm mà thôi."

Trước kia cô tự đại tùy hứng, những tiểu thịt tươi kia, chẳng qua là công cụ cô dùng để làm Long Đình Dạ tức chết thôi.

Thời Duy Hạ nói xong, sắc mặt Long Đình Dạ cũng không chuyển biến tốt đẹp, mà hạ mắt tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt sắc bén, phảng phất muốn nhìn thấu cô.

Cô biết, anh còn đang hoài nghi cô, đều do cô trước kia quá mức tùy hứng, cho nên anh không tin cũng là bình thường.

"Anh hẳn là rõ ràng, em muốn làm anh tức chết!" Sợ anh không tin, cô lại lẩm bẩm bổ sung một câu, thành thật đem những tiểu tâm tư trước kia của mình đều nói ra hết.

Cô vừa mới nói xong, sắc mặt Long Đình Dạ tối xuống.

Anh đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng, cô có suy nghĩ muốn anh chết!

Anh nhíu chặt lông mày, lấy một loại biểu tình.. khó mà nói rõ nhìn cô.

Thần sắc trong cặp mắt màu đen kia, Thời Duy Hạ căn bản nhìn không thấu. Trước kia là như thế, hiện tại vẫn như vậy.

Thấy anh dường như vẫn chưa tin mình, Thời Duy Hạ không khỏi cắn răng, dứt khoát đưa tay đem cầu vai váy ngủ kéo xuống. Sau đó ngửa mặt lên, cố ý da mặt dày nói với anh.

"Không tin, anh có thể tới kiểm tra!"

Lông mày Long Đình Dạ nhíu chặt, trầm mặc nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt đảo qua xương quai xanh bóng loáng của cô, biểu tình có chút biến đổi. Thân thể lại không tự chủ, có chút biến hóa.

Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ người con gái nào có thể dụ dỗ anh.

Nhưng giờ phút này..

"Em biết rõ em đang làm gì?" Anh giật giật hơi khô chát hầu kết, lên tiếng hỏi cô.

"Em đương nhiên biết!" Thời Duy Hạ nhấc mặt lên, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú còn tràn đầy tức giận của người đàn ông.

Cô không thích bộ dạng lúc anh tức giận, bởi vì.. thời điểm anh tức giận, thật đáng sợ!

"Long Đình Dạ, về sau em sẽ làm một người vợ tốt."

Ông trời đã cho cô cơ hội để đền bù cho anh như vậy, cô đương nhiên phải trân quý cơ hội này, đền bù sai lầm trước kia.

Cô vừa nói xong, trênmặt người đàn ông rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc. Một lát sau liền khôi phục lại vẻ lạnh lẽo nghiêm túc như cũ.

"Thời Duy Hạ, mánh khóe của em, đối với anh vô dụng!" Anh cau mày, một mặt nghiêm túc nói.

"Phải không?" Thời Duy Hạ cười, bởi vì cô không tin.

Nói xong, cô bỗng nhiên vươn hai tay, ôm lấy cổ anh, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi gợi cảm kia.

Thân thể người đàn ông chấn động..

Đợi anh phản ứng lại được, cô đã lui ra, mở đôi mắt to tròn nhìn anh.

Anh cau mày nhìn cô với biểu tình phức tạp, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Em có biết mình đang làm gì không?" Anh mím môi, nghiêm mặt cảnh cáo cô.

Cô không hiểu, cách cư xử của cô ngày hôm nay, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đối với anh mà nói có ý nghĩa như thế nào.

Sau khi nghe anh nói, Thời Duy Hạ nhìn anh chăm chú rồi mỉm cười.

"Em biết!"

Cô biết, bây giờ cô bắt buộc phải làm cho anh nguôi giận, nếu không từ nay về sau tự do của cô, sẽ không còn nữa.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 06: Ai dạy em?

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Long Đình Dạ khẽ giật mình.

Một giây sau, anh bỗng buông cô ra, từ trên giường đứng dậy. Ánh mắt anh dịch chuyển khỏi quần áo không chỉnh tề trên người cô, xoay người quay lưng lại với cô.

Thời Duy Hạ ngẩng đầu nhìn thân hình người đàn ông cao lớn mà thon dài, trong lòng lại tràn đầy cảm kích. Vô cùng cảm tạ ông trời, cho cô cơ hội này để làm lại tất cả!

"Ai dạy em?" Thanh âm chất vấn trầm ổn lạnh lẽo của người đàn ông đột nhiên vang lên.

Cô không thích anh đụng vào cô, cô mười tám tuổi liền bị anh định là vị hôn thê, đồng thời vào ở nơi này. Cũng là một năm kia, sau một lần cô chọc giận anh, anh đặt cô ở trên tường phòng tắm mà hôn. Cô nhốt mình trong phòng tắm một buổi tối, đồng thời khóc rất lớn tiếng, mắng anh là biến thái cướp đi nụ hôn đầu của cô.

Nhưng bây giờ, cô lại biết lợi dụng bản thân, để lấy lòng anh, để anh nguôi giận!

Nghe thanh âm của anh, Thời Duy Hạ mới hơi thở dài một hơi. Nghe trong giọng nói của anh đã không có bao nhiêu tức giận.

"Xem phim học được." Cô hếch môi lên, tùy tiện tìm cái cớ.

Mặc dù cô hiện tại mới hai mươi tuổi, nhưng linh hồn của cô lại mang theo hai mươi sáu năm ký ức đã trải qua. Những cái khác không học được, nhưng trong cuộc sống hôn nhân sáu năm qua cô vẫn luôn muốn giết chết anh, cô rất rõ ràng tính khí kỳ quái của anh, ít nhiều cũng hiểu được phải thuận theo để làm dịu tính khí của anh.

Nghe cô nói, anh không khỏi lần nữa nhăn mày. Ghé mắt, nhìn lướt qua sau lưng cô gái trên giường một chút, có chút không vui ra lệnh.

"Về sau bớt xem mấy cái phim rác rưởi đi!"

Những thứ bậy ba bên ngoài kia, không thích hợp với cô.

"Ồ.." Nghe anh nói như vậy, Thời Duy Hạ cũng không dám phản bác gì nữa, liền ngoan ngoãn đáp ứng.

Thấy cô bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, Long Đình Dạ ngược lại có chút ngạc nhiên, trong lòng giống như có cái gì đó lướt nhẹ qua..

Không nói thêm gì nữa, anh xoay người đi, nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Thấy anh rời đi, Thời Duy Hạ thở dài một hơi.

Cũng có chút không hiểu, trước kia cô hận anh, anh giam giữ cô, cô cho là anh muốn mà không được nên biến thái.

Nhưng bây giờ.. cô chủ động với anh, anh ngược lại giống như không có nhiều hứng thú với cô?

Trong này, chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì rồi?

Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ không khỏi đưa tay gãi gãi tóc dài có chút rối bù, phút chốc mờ mịt.

Không nên a..

Màn cửa kiểu dáng Châu Âu bị thổi ra, một trận gió lùa vào. Thời Duy Hạ bị lạnh rụt rụt thân thể, nhìn thoáng qua cảnh tượng ngoài cửa sổ, mới phát hiện sắc trời đã tối.

Cô không khỏi sửng sốt, chợt nhớ tới.. mười giờ tối hôm nay, chính là thời gian anh trai cô xảy ra chuyện.

Năm mười bốn tuổi đó, lúc nhà tan cửa nát, cha mẹ đều mất, anh trai là thân nhân duy nhất của cô.

Nhưng vào năm cô hai mươi tuổi này, anh trai lại bị người có ý định mưu sát, phá hư phanh xe, dẫn đến xe mất khống chế đâm vào trong nước.

Chuyện này đối với cô năm đó đả kích không nhỏ, cho tới bây giờ, khi cô nhớ tới chuyện này, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Thời Duy Hạ quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, bây giờ là tám giờ..

Như vậy nói cách khác, hiện tại anh trai cô còn chưa xảy ra chuyện.. Có lẽ, cô còn có thể đi ngăn cản mọi chuyện phát sinh.

Nghĩ tới đây, lòng Thời Duy Hạ bỗng trở nên khẩn trương. Không dám lãng phí thời gian nữa, liền từ trên giường đứng dậy, chui vào phòng giữ quần áo, tùy tiện tìm bộ váy liền áo mặc lên. Sau đó ra phòng ngủ, hướng phía dưới lầu nhanh chóng đi đến.

Mới vừa vặn xuống lầu, muốn đi ra cửa lớn, liền bị bảo tiêu ngoài cổng ngăn lại.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 7: Lại thêm một cái khuyết điểm không sợ mất mặt.

"Thái thái, muộn như vậy, cô còn muốn đi đâu?"

"Tôi có chuyện quan trọng, bây giờ phải đi ra ngoài một chuyến!" Thời Duy Hạ vội vàng trả lời, coi như ý nghĩ của cô không nhất định có thể thành công, nhưng cô cũng phải đi thử một lần!

"Thái thái, tiên sinh mệnh lệnh không được sự cho phép của người, cô không thể rời khỏi nơi này." Bảo tiêu ngăn lại Thời Duy Hạ, không có ý để cô rời đi.

Nghe bảo tiêu nói, trong lòng Thời Duy Hạ có chút ảo não. Đang muốn xoay người đi tìm Long Đình Dạ, sau lưng liền vang lên tiếng nói trầm ổn của người đàn ông.

"Em muốn đi đâu?"

"Em có việc gấp muốn ra ngoài!" Thời Duy Hạ xoay người, mới phát hiện anh đã đổi một bộ quần áo, mà trên tóc ngắn còn có chút ẩm ướt, giống như là vừa mới tắm rửa qua.

Anh vừa rồi đi gấp gáp như vậy, là đi tắm nước lạnh sao?

"Từ bỏ ý niệm trốn chạy, điều đó đối với em không có chỗ tốt." Mặt Long Đình dạ sắc lạnh, không vui nhắc nhở cô.

"Em không muốn chạy trốn, em thật sự có việc, anh có thể đi cùng em!" Thời Duy Hạ vội vàng giải thích.

"Trời không còn sớm, đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi." Long Đình Dạ đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhàn nhạt lên tiếng phân phó người hầu.

"Long Đình Dạ!" Thấy anh không tin mình, Thời Duy Hạ có chút gấp, tức giận cắn răng: "Anh thật không đáp ứng?"

"Xét theo hành vi trước đó của em, không được." Anh lạnh mắt quét nhìn cô, mặt không biểu tình đáp.

Nghe anh nói xong, Thời Duy Hạ không còn gì để nói..

Cũng phải, những lời bây giờ cô nói, trước kia dường như đã lấy cớ dùng qua rất nhiều lần.

Anh tin tưởng mới có quỷ..

"Được, hôm nay anh không để em đi, em liền.." Thời Duy Hạ cắn môi, tức đến không có cách nào khác.

Nghe lời cô nói, Long Đình Dạ ngược lại là một mặt đầy hứng thú nhìn cô, ngược lại có chút muốn biết, cô còn có thể làm trò gì.

Thấy anh một mặt khinh bỉ biểu tình, trong lòng Thời Duy Hạ cũng có chút không cam lòng.

Thế là liền dứt khoát cắn răng, lớn tiếng nói!

"Em liền, cởi áo!"

Cô không tin, người đàn ông này còn có thể nhẫn nhịn!

Nhớ kỹ trước kia cô mặc một bộ đồ lộ lưng anh cũng không cho phép.

Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống, khuôn mặt người đàn ông liền biến sắc.

Khi anh còn nhíu mày, Thời Duy Hạ đã đưa tay, làm bộ muốn kéo khóa kéo bên hông xuống.

"Thời Duy Hạ, em dám!" Thanh âm tức giận của người đàn ông vang lên.

Long Đình Dạ phẫn nộ đi nhanh tới, đưa tay nắm lấy tay Thời Duy Hạ, không để cô lại cử động nửa phần.

Con ngươi tràn đầy hàn ý, quét về hai tên bảo tiêu ngoài cổng. Hai người đồng thời kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng quay lưng đi, tuyệt đối không còn dám hướng bên này nhìn nữa.

Mà người hầu một bên cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.

Không nghĩ tới thái thái Thời Duy Hạ luôn luôn bốc đồng, ngoại trừ tùy hứng ngây thơ ra, bây giờ lại thêm một cái khuyết điểm không cần mặt.

Sau khi Thời Duy Hạ thử tránh thoát tay anh mà không có kết quả, đành phải dịu giọng khẩn cầu anh, cũng cam đoan với anh: "Long Đình Dạ, em thật sự có chuyện vô cùng quan trọng đi làm. Em cam đoan, chờ em trở về, anh nói cái gì em đều đồng ý, làm một Long thái thái giữ khuôn phép!"

Lời cô nói xong, Long Đình dạ lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi lại cô.

"Thời Duy Hạ, em cho rằng tôi sẽ tin em?"

"Thật.. em thề, nếu như em lừa gạt anh, liền chết không.." Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm lấy tay tê rần, sau đó, thanh âm nghiêm nghị vang lên.

"Ngậm miệng!"
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 8: Không thể lên chiếc xe kia!

"..."

Thời Duy Hạ kinh ngạc một chút, bị thanh âm của anh hù đến.

Hai giây qua đi, Long Dình dạ mới quay đầu, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên cạnh, phân phó nói.

"Kêu lái xe tới đây!" Khi nói chuyện, buông tay Thời Duy Hạ ra.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ, không khỏi xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

Những năm này, anh làm ăn trên thương trường gặp phải không ít vấn đề khó khăn, nhưng cho dù là vấn đề lớn hơn nữa, anh bất quá cũng chỉ nhíu mày mà thôi.

Nhưng duy chỉ có cô.. so với tất cả những vấn đề kia đều khó hơn cả.

Bởi vì anh căn bản không biết, phải đối đãi với cô thế nào..

Anh thấy, cô chính là một con nhím. Chỉ cần anh đưa tay, liền sẽ khiến anh vết thương chồng chất, dù cho không thương tổn tính mạng, nhưng vẫn sẽ bị đau.

"Anh đáp ứng rồi?" Nghe anh nói, Thời Duy Hạ kinh ngạc nhìn anh.

Anh đồng ý để cô đi ra ngoài rồi?

"Không đi?" Anh chuyển mắt quét qua cô, rồi quay người đi ra cửa biệt thự.

"Đi đi! Đương nhiên đi!" Thời Duy Hạ vội vàng lộ ra nụ cười, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh.

Một giờ sau, xe Long Đình Dạ đến gần phòng trinh thám do Thời Tiêu, anh trai Thời Duy Hạ điều hành.

Cách đó không xa, Thời Duy Hạ trông thấy Thời Tiêu vừa từ phòng trinh thám ra tới, mở cửa chiếc xe màu đen dừng ở cổng phòng trinh thám, ngồi lên trên ghế lái.

Thấy thế, thần kinh Thời Duy Hạ lập tức căng lên, giống như điên mà hét lên!

"Đừng! Không thể lên! Không thể lên chiếc xe kia!"

Không được lên chiếc xe kia!

Không thể lên chiếc xe kia!

Phản ứng đột ngột của cô, khiến Long Đình Dạ một bên nhíu mày lại, sau đó liếc qua bảo tiêu ngồi trên ghế lái phụ, lên tiếng phân phó.

"Ngăn cản anh ta!"

"Vâng, ông chủ!" Bảo tiêu gật đầu, không chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa xuống xe, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng chiếc xe kia.

Chân Thời Duy Hạ đều đã mềm, thấy xe dừng lại, cũng vội vàng đẩy cửa xe ra

Mà lúc này, bảo tiêu đã đi tới bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe, nói câu gì đó.

Tiếp đó, cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ mặc áo khoác nâu, từ trong xe bước xuống, đồng thời vừa quay đầu, nhìn về phía cô bên này.

Người đàn ông mang mắt kiếng không gọng đã dùng nhiều năm, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Dưới đèn đường, khuôn mặt ấm áp tươi cười nhìn có vẻ không chân thật, xa xôi như vậy..

Khi lại một lần nữa trông thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng quen thuộc, Thời Duy Hạ có chút không dám tin vào hai mắt của mình, hốc mắt nháy mắt ướt đẫm.

Đại khái là bởi vì tâm tình quá mức kích động, liền thùng rác phía trước cũng không trông thấy..

Thời Duy Hạ không cẩn thận bị vấp, thân thể không kịp chuẩn bị ngã nghiêng về một bên. Ngay khi cô cho là mình sẽ ngã sấp xuống, một bàn tay lớn bỗng từ phía sau ôm lấy eo cô, lưng cô tựa vào một lồng ngực vừa ấm áp lại chắc nịt.

Thời Duy Hạ sửng sốt.

"Em không cần chân nữa?" Âm thanh khó chịu của anh từ bên tai truyền đến.

Cô không biết đi đường phải nhìn đường sao?

"Xin lỗi.." Thời Duy Hạ vội vàng xin lỗi, nói rồi liền tránh ra ôm ấp của Long Đình Dạ, đi tới phía trước.

Thấy cô dáng vẻ vội vã, nụ cười trên mặt Thời Tiêu thu hồi, biến thành vẻ lo lắng.

"Làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì.."

Anh còn chưa dứt lời, Thời Duy Hạ đã nhào vào trong ngực anh, đưa tay ôm lấy anh.

"Anh.. em rất nhớ anh!" Thời Duy Hạ nghẹn ngào.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 09: Sắc mặt em rể hình như không tốt lắm.

Giờ khắc này cảm giác giống như là đang nằm mơ, rõ ràng người đã rời đi sáu năm, bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.

Phản ứng đột ngột của cô, khiến Thời Tiêu kinh ngạc, biểu tình cũng là cảm thấy rất ngờ vực.

Một lát sau mới đưa thay sờ sờ đầu cô, sau đó cười nói.

"Con bé ngốc, anh đi qua nơi khác một tháng, không phải đã trở về rồi sao." Nói xong, liền chú ý tới một đạo ánh mắt lạnh lẽo quét đến trên người anh. Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tầm mắt chủ nhân, hai giây sau đó hỏi.

"Sắc mặt em rể hình như không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?"

Long Đình Dạ mím chặt môi, tuyệt không một lời, mà thần sắc có chút khó chịu nhìn về phía Thời Duy Hạ vẫn ôm cánh tay Thời Tiêu như cũ không buông, sắc mặt trầm xuống. Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo rõ ràng lộ ra mấy phần không vui.

"Em tới thật đúng lúc, anh cũng có chút chuyện muốn nói với em." Thời Tiêu thu hồi nụ cười trên mặt, bỗng nghiêm túc nhìn Thời DUy Hạ.

Nghe vậy, Thời Duy Hạ mới nâng khuôn mặt mặt đầy nước mắt lên.

Thời Tiêu cúi đầu, tựa ở bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.

"Cẩn thận Hứa Mặc Trần."

Thời Tiêu khiến Thời Duy Hạ sửng sốt.

Giờ khắc này, cô cuối cùng đã rõ, đến cùng là ai muốn hại anh trai cô..

Là Hứa Mặc Trần sao, bởi vì anh cô phát hiện cái gì đúng không.

"Được rồi, anh còn có chút việc phải đi nơi khác, chờ trở về lại mời em ăn ngon." Thời Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, nói rồi liền quay người lần nữa mở cửa xe.

Thấy thế, Thời Duy Hạ vội vàng khẩn trương đưa tay níu lại cánh tay anh.

"Không thể! Không thể lên chiếc xe này!"

Thấy cô khẩn trương như vậy, biểu tình Thời Tiêu ngược lại hơi nghi hoặc một chút.

"Đêm qua em nằm mơ, anh lái xe phanh xe lại hỏng.." Thấy Thời Tiêu nghi hoặc, Thời Duy Hạ vội viện cái cớ, đồng thời khẩn trương nói.

Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng không coi là chuyện gì đáng kể, mà cười cười, ra vẻ không quan trọng nói.

"Chỉ là một giấc mộng mà thôi, xem ra em gần đây không nghỉ ngơi tốt, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Thấy anh ra vẻ việc không đáng lo, Thời Duy Hạ gấp gáp, cắn răng nói: "Dù sao, anh không thể lên chiếc xe này!"

Cô đã có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, vậy thì cô sẽ kiên quyết không lại để cho anh trai xảy ra chuyện!

Nhưng mà vào lúc này, Long Đình Dạ một bên cũng nhìn ra mánh khóe, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên người.

"Kiểm tra một chút."

"Vâng!" Bảo tiêu nhẹ gật đầu, lập tức mở cửa tiến vào ghế lái.

Thời Duy Hạ vừa định ngăn cản, xe cũng đã khởi động, chẳng qua tốc độ không nhanh, chỉ là chậm rãi hướng phía trước khởi động.

Chạy không được hai mét, xe liền chậm rãi ngừng lại.

Sau đó, bảo tiêu mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói với Long Đình Dạ.

"Ông chủ, là thắng xe không ăn!"

Bảo tiêu vừa nói, vẻ mặt Thời Tiêu cũng lộ ra kinh ngạc.

"Làm sao có thể, tôi hôm qua rõ ràng còn chạy nó."

"Cụ thể còn phải đợi đưa đi kiểm tra cẩn thận mới biết được là vấn đề gì." Bảo tiêu liếc qua chiếc thắng xe không ăn kia, sau đó nói tiếp.

"Chỉ có thể như vậy, hôm nay tôi đánh xe đi trước kiểm tra." Thời Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó nhìn cách đó không xa, có một chiếc xe taxi chạy về hướng này, liền đưa tay ngăn lại.

Xe taxi chậm rãi ngừng lại, khi Thời Tiêu quay người chuẩn bị mở cửa lên xe, mới phát hiện Thời Duy Hạ một mực nắm chặt cánh tay anh, không để anh rời đi.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 10: Một lần duy nhất cô không nói dối anh.

"Làm sao vậy, có phải là chuyện gì xảy ra không?" Thời Tiêu lộ ra thần sắc lo lắng nhìn Thời Duy Hạ.

"Em.." Thời Duy Hạ nhất thời không biết nói gì chỉ nhìn Thời Tiêu: "Em chỉ là đã lâu không gặp anh, muốn nhìn anh nhiều một chút.." Cô kéo ra một cái mỉm cười, đưa tay xoa xoa khóe mắt ướt át, để cho tầm mắt của mình rõ ràng một chút.

Cô vô cùng sợ hãi chỉ cần cô buông lỏng tay, anh liền sẽ biến mất, sau đó sẽ không còn được gặp lại.

Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng cười, đùa nói: "Anh chỉ đi công tác mà thôi, làm xong chuyện liền trở lại, cũng không phải vĩnh viễn không gặp được."

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Thời Duy Hạ mặc dù có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, buông lỏng tay ra.

Thời Tiêu quay người lên xe taxi, cô đứng ở nơi đó, cho đến khi trông thấy xe taxi hoàn toàn đi xa, mới đưa tay lau khô ướt át trên mặt.

Quay người, đối mặt chính là người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo kia.

Long Đình Dạ đứng ở nơi đó, nhìn cô chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong cặp mắt màu đen, thần sắc phức tạp.

Thời Duy Hạ cũng lười đoán tâm tư anh, hếch môi lên, nhỏ giọng nói một câu, liền quay người lên xe phía sau.

"Em không có lừa gạt anh chứ, em ra ngoài thật là có việc gấp."

Cô vừa ngồi lên xe, Long Đình Dạ cũng theo lên xe ngồi bên cạnh cô. Lái xe quay đầu xe, hướng đường cũ trở về biệt thự lưng chừng núi của Long Đình Dạ.

Trong xe rất yên tĩnh, ghế sau chỉ có hai người Thời Duy Hạ và Long Đình Dạ.

Cô tựa trên chỗ ngồi, nhìn chằm chằm mặt nghiêng tuấn mỹ của người đàn ông.

Trong đầu chợt nhớ tới, một màn kia trước khi chết..

Anh chật vật ngã xuống trước mặt cô, đối diện khuôn mặt bị hủy dung của cô, anh như phát điên mà mệnh lệnh không cho phép cô chết.

Cô trước đó, làm sao cũng không nghĩ ra, người đàn ông kiêu ngạo ngang ngược này, vậy mà cũng sẽ có một khắc chật vật sụp đổ như vậy.

Cô vẫn luôn nghĩ là, cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không người nào có thể phá hủy.

Nhưng lại vừa vặn là cô, từng bước một hủy đi anh, cũng hủy đi chính mình.

"Còn muốn trốn?"

Ngay thời khắc cô xuất thần, thanh âm người đàn ông mang theo vài phần cảnh giác, đột nhiên vang lên trong xe.

Cô sửng sốt một chút, hồi thần lại, đối diện chính là đôi con ngươi mang theo hàn ý.

Cô có chút bất đắc dĩ thở dài, lộ ra một cái mỉm cười, đề nghị anh.

"Về sau anh đừng cảnh giác với em như thế. Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng nên tín nhiệm nhau."

Nghĩ đến người đàn ông trước kia khống chế hành tung của cô nghiêm như vậy, cô liền không nhịn được vì cuộc sống sau này của mình mà mướt mồ hôi.

Quỷ biết người đàn ông này trước đó ngang ngược đến cỡ nào, cơ hồ khống chế hết thảy sinh hoạt cùng hành tung của cô, không có chút nào tự do có thể nói.

Cô nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú của Long Đình Dạ lại lộ ra biểu lộ trào phúng.

"Thời Duy Hạ, em toàn thân trên dưới, có chỗ nào có thể để tôi tín nhiệm?"

"..."

Lời của anh khiến cổ họng Thời Duy Hạ nghẹn lại, bởi vì cô vậy mà suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra lời có thể phản bác lại anh.

"Đây là lần duy nhất em không nói dối tôi." Ánh mắt Long Đình Dạ một mực rơi vào trên mặt cô.

Giọng trầm thấp, nghe không ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng trong cặp mắt màu đen, rõ ràng là mang theo vài phần vui sướng.

Đây là lần duy nhất cô không nói dối anh.

Mà lần trước cô lừa anh, chính là đêm tân hôn, cô dỗ dành anh uống xong ly rượu đã hạ độc kia, sau đó chạy ra ngoài.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 11: Một tháng quá lâu rồi

Biết rõ ràng cô vẫn sẽ như cũ tiếp tục lừa anh, tìm cơ hội rời đi, nhưng một khắc khi cô lấy tính mạng mình phát thệ, anh vẫn là đáp ứng yêu cầu của cô.

Anh lúc này, liền chính mình đều không hiểu nổi.

Loại này giống như là bỗng nhiên có cảm giác uy hiếp, khiến anh.. rất lạ lẫm, cũng rất không thoải mái.

Anh vẫn luôn cho rằng, cô là người con gái duy nhất không làm anh phản cảm, cho nên vào năm cô mười tám tuổi đó, mới nóng lòng xác nhận, hôn cô trong phòng tắm.

Long Đình Dạ nói xong, Thời Duy Hạ lại ngơ ngác một chút. Nhớ tới mình trước kia đã làm những gì với anh, trong lòng không khỏi áy náy.

Cả cuộc đời trước, trừ tình thân ra, tất cả tình cảm cô nhận được đều là hư giả.

Duy chỉ có anh.. Mặc dù chưa từng nói một câu dễ nghe với cô, thế nhưng.. anh lại một mực bao dung và bảo vệ cô.

Giờ khắc này, cô càng thêm chắc chắn, trong cuộc đời hỏng bét của cô, Long Đình Dạ chính là người đàn ông đáng giá nhất để cô yêu thương.

Mà khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Đình Dạ, dự định lời thề son sắt bảo đảm điều gì, người đàn ông kia giọng nói không chút lưu tình, chợt vang lên trong xe.

"Phạt em cấm túc một tháng."

Cô sững sờ, áy náy trong lòng đối với anh lập tức tiêu tán, thay vào đó là tâm tình mười phần bất mãn!

"Dựa vào cái gì?" Cô mở to hai mắt, bất mãn nhìn anh.

Quả nhiên, coi như làm lại lần nữa, người đàn ông này cũng vẫn như vậy.. Bá đạo lộng quyền làm cho người ta chán ghét!

"Hạ dược, đào hôn, chuyện xấu lên đầu đề, những lý do này còn không đủ?" Long Đình Dạ nhướng mày, hỏi lại cô.

Trong mấy cái này lý do này, chỉ một cái, cũng đủ để cô cấm túc ba tháng. Anh đã xử lý quá nhẹ nhàng rồi.

Lời của anh một lần nữa khiến Thời Duy Hạ không còn lời nào để nói, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.

"Vậy không được.. một tháng quá lâu, ba ngày được không?" Cô cắn cắn môi, đề nghị.

Người đàn ông nhàn nhạt quét qua cô một chút, sau đó giật giật môi mỏng, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không được!"

"..."

Thấy anh kiên quyết như vậy, Thời Duy Hạ đành thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Không bao lâu, xe trở lại biệt thự lưng chừng núi thành phố Nam Lục.

Thời Duy Hạ vừa theo Long Đình Dạ xuống xe, bảo tiêu vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi đến bên người Long Đình Dạ nhỏ giọng nói câu gì, hai người liền đi vào thư phòng.

Thời Duy Hạ quay người lên lầu.

Đợi đến khi Long Đình Dạ xử lý công việc xong, về đến phòng, liền nghe trong phòng tắm có tiếng vang truyền đến.

Vô thức cảnh giác, anh nhíu mày, nhấc chân đi vào bên ngoài cửa phòng tắm.

Khi ánh mắt đảo qua đôi dép lê màu hồng ngoài cửa phòng tắm, hàn ý trong đôi mắt đen mới bỏ xuống, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

Bọn họ vẫn luôn mỗi người nghỉ ngơi một phòng.

Lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.

Thời Duy Hạ mới sấy khô tóc, mặc váy ngủ có đai đeo, vừa vuốt mái tóc dài của mình vừa đi ra.

Khi nhìn thấy Long Đình Dạ biểu tình nghiêm túc đứng ngoài cửa, cô ngược lại không chút ngạc nhiên.

"Anh bận xong rồi?" Cô chớp chớp mắt, hỏi anh.

Đây là phòng của Long Đình Dạ, kiếp trước, mặc dù cô gả cho anh, nhưng vẫn không ở cùng một phòng với anh.

Một nguyên nhân, là cô không nguyện ý ngủ chung với anh trong một căn phòng, mà một nguyên nhân khác.. là nguyên nhân của riêng Long Đình Dạ.

Theo quản gia nói, bởi vì lúc ngủ anh không chịu được nửa điểm ầm ĩ, cũng không thích có người ở bên người.
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 12: Chúng ta thế nhưng là vợ chồng

Trước kia nghe nói anh lạnh lùng vô tình, cô chỉ cảm thấy anh là kẻ máu lạnh, giống như động vật máu lạnh vậy, khiến cô càng thêm chán ghét.

Nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới anh trước đây, luôn cô độc một mình, trong lòng Thời Duy Hạ chợt dấy lên mấy phần đau lòng.

Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn cho anh biết, đời này, cô sẽ không để anh lẻ loi một mình, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến anh.

Cô đột nhiên quan tâm, khiến biểu tình trên mặt Long Đình Dạ nhiều hơn mấy phần mất tự nhiên.

"Ừm." Anh xoay người qua, không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu liền ngồi trên ghế sô pha trong phòng, cầm lấy văn kiện trước đó không lâu trợ lý đưa tới trên bàn trà, bắt đầu lật xem.

Tập đoàn bề bộn nhiều việc, cho dù đang trong kỳ tân hôn, anh cũng không thể lơ là nửa phần.

Thấy thế, Thời Duy Hạ nhún vai, liền trực tiếp hướng giường lớn trong phòng.

Đi đến bên giường, Thời Duy Hạ liền bò lên, có chút mỏi mệt đầu tựa trên gối đầu.

Trên gối đầu mang theo nhàn nhạt vị bạc hà, là mùi thơm dầu gội đầu nam Long Đình Dạ thường dùng.

Trước kia cô rất ghét mùi vị này, nhưng bây giờ, lại cảm thấy loại mùi này.. vô cùng dễ ngửi.

Long Đình Dạ đang thẩm duyệt văn kiện trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng vang trên giường lớn sau lưng, ngón tay trên văn kiện dừng lại.

Trên khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, hiện lên một tia không rõ cảm xúc.

Thấy người đàn ông còn thờ ơ ngồi ở trên ghế sô pha, Thời Duy Hạ một tay chống đỡ đầu, tựa ở đầu giường nhìn thân ảnh bận rộn của anh, không khỏi có chút ảo não.

Người đàn ông này, ngược lại một chút ý nghĩ với cô cũng không có?

Đời trước nếu như không phải trước khi chết, cô còn thật không biết, thì ra người đàn ông này có tình cảm với cô sâu như vậy.

Nhưng bây giờ cô trở lại sáu năm trước, hết thảy tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, trong lòng còn thật có chút không chắc chắn.

Dù sao cô cũng không biết, đời trước người đàn ông này đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu yêu cô. Có lẽ lúc cô sống lại này, trong lòng Long Đình Dạ còn chưa có cô cũng không chừng.

Nghĩ như vậy, Thời Duy Hạ không khỏi đau đầu.

"Khục.." Cô hắng giọng một cái, ý đồ gây sự chú ý với người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.

Thế nhưng Long Đình Dạ vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, không nhúc nhích xem văn kiện, không có chút ý tứ muốn quay đầu nhìn cô.

"Long Đình Dạ." Cô bất đắc dĩ, cắn môi, lên tiếng kêu tên anh.

Nghe thấy thanh âm của cô, rốt cục người đàn ông đặt văn kiện trên tay xuống.

"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Thời Duy Hạ tiếp tục nói.

Tiếng nói của cô rơi xuống, rốt cục Long Đình Dạ cũng quay đầu qua, nhìn về phía Thời Duy Hạ mặc váy ngủ đã sớm nằm nghiêng trên giường. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh hơi khựng lại, vô thức dời ánh mắt khỏi váy ngủ có đai đeo trên người cô.

"Em phải ngủ ở đây?" Anh nhăn lại lông mày, hỏi cô.

"Đương nhiên, chúng ta thế nhưng là vợ chồng!" Thời Duy Hạ vẻ mặt đương nhiên gật đầu nói.

Trên mặt anh biểu lộ phức tạp, híp con ngươi một mặt cảnh giác nghiêm túc quan sát cô ở trên giường.

Ánh mắt anh sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu cô.

Cô biết, anh đang cảnh giác cô, hoài nghi cô lại giở trò quỷ.

"Tôi không quen có người bên cạnh." Sau một lát, anh mới mím môi nói.

Bởi vì sợ anh cự tuyệt, Thời Duy Hạ cố ý hạ thấp âm thanh, dùng giọng khẩn cầu nói với anh: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không làm ồn đến anh, có được không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 13: Vậy mà cảm thấy cô mục đích không thuần

"..."

Phản ứng của cô, khiến Long Đình Dạ cau chặt lông mày. Nhưng lời nói mềm mại của cô, rơi vào tim anh, làm cho tim anh ngứa ngáy..

Nhưng loại cảm giác này, lại tuyệt không khó chịu, ngược lại.. Lại lạ thường.. làm anh thư thái.

Một giây sau, anh bỗng từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi hướng giường lớn.

Anh dừng lại bên giường, sau đó quét mắt nhìn một cái, xốc chăn mỏng lên, nằm xuống một bên giường.

Ngay khi anh vừa mới nằm xuống, hai mắt chuẩn bị nhắm lại, bên người, chợt một thân thể mềm mềm dựa tới, mang theo mùi hương thoang thoảng.

Một đôi cánh tay tinh tế duỗi tới, kéo cánh tay anh qua. Sau đó nhích qua, đem đầu nhỏ gối lên cánh tay anh, dựa vào trong ngực anh. Tiếp đó ngẩng đầu, nhìn về khuôn mặt lạnh lùng của Người đàn ông, nhỏ giọng nói.

"Em muốn dựa vào anh ngủ."

Thời Duy Hạ đột nhiên dựa vào, khiến thân thể Long Đình Dạ cứng đờ.

Đầu cô dựa vào lồng ngực anh, chóp mũi anh còn có thể ngửi được mùi thơm dầu gội đầu nhàn nhạt cùng mùi sữa tắm trên người cô.

Từ trước đến nay anh không thích những cái mùi phức tạp kia, nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy, mùi trên người cô.. vô cùng dễ ngửi.

Thấy anh nhìn cô mà không nói, đáy lòng Thời Duy Hạ không khỏi chột dạ. Quyến rũ đàn ông loại chuyện này, cô sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm qua, cho nên hiện tại áp dụng không khỏi có chút lúng túng.

Chỉ là nhìn thấy Long Đình Dạ không có chút phản ứng nào, trong lòng cô không khỏi có chút bất lực, nghĩ thầm không phải là mình quá mức lỗ mãng, khiến anh chán ghét rồi chứ.

Nếu lần này bởi vì cô tự tìm đường chết, dẫn đến anh chán ghét cô, vậy thì không dễ giải quyết..

Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ ngừng lại, treo trống lui quân: "Nếu như anh không quen, vậy thì.. Ưm.."

Ngay khi cô chống thân mình bò dậy, muốn dịch chuyển khỏi, một bàn tay thon dài, bỗng dưng duỗi tới sau gáy cô, đem cô ấn xuống.

Môi mỏng ấm áp, ngăn chặn môi cô, không chịu khống chế đem cô hôn lấy.

Thời Duy Hạ kinh ngạc một trận, đợi kịp phản ứng về sau, trong lòng lại tràn đầy kinh hỉ, nỗ lực phối hợp với nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh kỳ thực cũng không thuần thục, chỉ là ngang ngược hôn cô, cướp lấy lấy hơi thở của cô.

Hơi thở tràn đầy nam tính, nháy mắt vây quanh cô.

Cô nhắm hai mắt lại, đôi tay không an phận hướng trên lồng ngực anh tìm kiếm..

Một khắc tay cô lần nữa đụng phải nút thắt của anh, nụ hôn của người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.

Một bàn tay lớn bắt lấy đôi tay không an phận của cô.

Thời Duy Hạ giật mình, mở mắt ra, đối diện chính là cặp mắt đen sâu không lường được.

Anh nhìn chằm chằm cô, biểu tình ngưng trọng.

"Mục đích của em, nói cho tôi!" Anh gắt gao nhìn cô, hỏi.

Mục đích của cô.. rốt cuộc, là cái gì!

Lý trí của anh nói với anh, cô gái hận anh thấu xương, không có khả năng bỗng nhiên chuyển tính, ngoan ngoãn phục tùng anh.

Bên trong chuyện này, nhất định có nguyên nhân gì đó!

Mà nguyên nhân này, anh nhất thời nhìn không thấu.

Chuyện này không bình thường!

Ở trước mặt anh, tâm tư của cô, từ trước đến nay đều hiện ra mặt.

Nhưng lúc này, anh căn bản nhìn không rõ, rốt cuộc ý đồ của cô là gì!

Bỗng nhiên bị anh hỏi như vậy, ngược lại làm cho Thời Duy Hạ có chút không biết nói gì!

Rốt cục trước kia cô có bao nhiêu quá đáng, mới có thể để anh cảnh giác với cô đến tình trạng này.

Rõ ràng cô đang lấy lòng, rõ ràng là muốn làm một Long thái thái đủ tư cách, nhưng người đàn ông này vậy mà cảm thấy cô mục đích không thuần!
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 14: Anh thế nhưng không có phản ứng..

Cô có thể có mục đích gì đây!

Loại cảm giác bị người xem như trộm mà cảnh giác, làm cô có chút khó chịu. Sau khi tức giận hai giây, Thời Duy Hạ mới thở phì phì mở miệng.

"Anh!"

Nếu một hai nói cô có mục đích, vậy mục đích của cô chính là anh!

Dựa theo tính cách của cô, nếu cô có mục đích khác, cô mới không giày xéo chính mình tới quyến rũ anh như thế!

Thời gia hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng lúc trước ở thành phố Nam Lục tốt xấu gì cũng được coi là danh môn. Thời Duy Hạ cô như thế nào cũng được coi là thiên kim, tuy rằng là nghèo túng thiên kim.

Giọng nói cô rơi xuống, trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo.

Sau hồi lâu trầm mặc, anh không có động tác nào, mà buông lỏng tay cô ra, trở mình ngủ, rồi sau đó không còn có tiếng vang gì nữa.

Thời Duy Hạ sững sờ ở nơi đó, há hốc mồm.

Cô đều đã như vậy, anh thế nhưng còn có thể đi ngủ?

Người đàn ông này là đầu gỗ sao, lần đầu tiên cô nói lời buồn nôn như thế với đàn ông, anh thế nhưng không có phản ứng..

Này không nên a!

Chẳng lẽ hiện tại anh thật sự còn chưa thích cô sao?

Nghĩ đến đây, ngực Thời Duy Hạ bỗng nhiên tắc nghẽn, nhưng lại lần nữa trêu chọc người ta không có kết quả, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ.

* * *

Ngày hôm sau.

Ánh nắng sớm mai từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, gió nhẹ đem bức màn nhẹ lay.

Người đàn ông mở đôi mắt đen nhánh, nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kinh ngạc.

Nhiều năm như thế, anh đã sớm quen mỗi ngày tỉnh lại trước hừng đông, bôn ba với tập đoàn cùng các loại làm ăn, chưa bao giờ xuất hiện tình huống anh ngủ quên.

Đang lúc anh tính toán ngồi dậy, cánh tay lại đụng phải một vật thể mềm mại.

Thân mình anh cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy người con gái dựa vào bên cạnh anh, nghiêng mình an tĩnh ngủ.

Bộ dáng cô khi ngủ thực ngoan ngoãn, như một con mèo ngoan ngoãn đăng yêu.

Thấy thế, ánh mắt anh không khỏi ngừng ở trên mặt cô, chằm chú nhìn bộ dáng cô say ngủ đến xuất thần.

Thật lâu sau, anh mới nhớ tới chuyện gì, từ trên giường đứng dậy, không giống như trước đây, động tác anh cố tình nhẹ nhàng vài phần.

* * *

Long Đình Dạ mới vừa dậy không bao lâu, Thời Duy Hạ liền tỉnh lại.

Vào một khắc thanh tỉnh kia, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, lại chỉ thấy gối đầu trống trơn, trong lòng không khỏi cả kinh.

Đột nhiên, cô vô cùng sợ hãi, ngày hôm qua hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.

Long Đình Dạ hoàn chỉnh vô khuyết mà tồn tại, còn có Thời Tiêu được cô cứu về..

Mà đúng lúc này, một trận tiếng bước chân nhẹ vang lên.

Thân hình người đàn ông cao lớn, vừa cài nút áo sơmi màu trắng vừa từ phòng để quần áo đi ra.

Thấy người tới, đáy lòng Thời Duy Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra vui sướng mỉm cười.

"Anh muốn đi đâu?" Vẻ mặt cô khẩn trương hỏi.

Có lẽ là mất đi một lần, hiện tại trong lòng cô còn có chút bất an, mà bất an này, chỉ có minh xác thấy anh ở bên người mới có thể bị tiêu trừ.

Âm thanh của cô, làm Long Đình Dạ dừng cài cúc áo, ánh mắt dừng lại ở vẻ mặt khẩn trương lại mang theo vài phần nghi hoặc của cô.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô tựa hồ trở nên vô cùng quan tâm mọi chuyện liên quan đến anh.

Rõ ràng trước ngày hôm qua, cô đối với anh hết thảy đều thờ ơ, thậm chí là vô cùng chán ghét.

Cho dù thâm tâm cảnh giác, nhưng giây tiếp theo, anh vẫn giật giật môi mỏng, trả lời cô.

"Đến tập đoàn."
 
Chỉnh sửa cuối:
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 15: Tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì

Long Đình Dạ nói xong, khẩn trương trên mặt cô cũng không bớt đi nửa phần. Anh không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó mất tự nhiên lại bỏ thêm một câu: "Có một số việc phải xử lý."

"Vậy khi nào anh trở về?" Nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ liền nhịn không được lại truy vấn một câu.

"Buổi tối."

"Vậy anh có về ăn cơm trưa không?" Thời Duy Hạ chớp chớp mắt, tiếp tục quan tâm hỏi.

Cô một lần nữa đưa ra câu hỏi, làm anh ngừng hai giây, sau đó mới nhấp môi mỏng, đáp.

"Giữa trưa có cuộc họp quan trọng."

"Được rồi.." Thời Duy Hạ không khỏi thở dài một hơi.

Trước kia cô khi cô còn chán ghét Long Đình Dạ, mỗi ngày thấy mặt anh đều ngại nhiều!

Nhưng hiện tại.. khi biết được đại bộ phận thời gian anh đều sẽ dùng ở công tác, trong lòng ngược lại không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

* * *

- -Cốc cốc!

* * *

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

"Ông chủ, là tôi!" Ngoài cửa, truyền đến âm thanh của Mạc Tuỳ.

"Ở bên ngoài chờ tôi." Long Đình Dạ nhìn lướt qua cô gái trên giường chỉ mặc váy ngủ, sau đó nói.

"Vâng!" Mạc Tùy đáp.

* * *

Vài phút sau, Long Đình Dạ từ trong phòng ra tới, Mạc Tùy đang chờ ở cửa.

Khi thấy Long Đình Dạ ra tới, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn hai mắt anh.

Đây là mấy năm nay, lần duy nhất ông chủ ngủ quên, không khỏi làm anh ta có chút tò mò, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại làm ông chủ từ trước đến nay luôn đúng giờ lại dậy trễ.

Bất quá Long Đình Dạ vẫn chưa phát hiện ra nghi hoặc của anh ta, mà giống như mọi ngày xoay người đi xuống lầu, lên xe đi hướng tập đoàn.

"Ông chủ, đây là thuốc hôm nay." Bên trong xe, Mạc Tùy trên chỗ ngồi đưa qua một hộp thuốc, đưa cho Long Đình Dạ ở ghế sau.

Long Đình Dạ có bệnh đau đầu, đặc biệt là bởi vì ngày thường giấc ngủ không tốt, mỗi ngày buổi sáng đều sẽ đau một lần, cho nên bác sĩ riêng mỗi buổi sáng sẽ cho dùng thuốc giảm đau.

Long Đình Dạ nhìn lướt qua hộp thuốc trên tay Mạc Tùy, cũng không có ý duỗi tay nhận, chỉ là mặt không biểu tình nói một câu.

"Không cần."

Nghe vậy, Mạc Tùy kinh ngạc một chút, sau đó đem thuốc thu trở về.

* * *

Long Đình Dạ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thời Duy Hạ.

Ngày hôm qua trải qua sự việc, làm Thời Duy Hạ còn hơi mỏi mệt, đang định ở trên giường nghỉ ngơi thêm một chút, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

* * *

- -Cốc cốc!

* * *

"Ai.." Thời Duy Hạ lười biếng hỏi một câu.

"Thái thái, là tôi, đã không còn sớm, cô nên rời giường." Ngoài cửa, truyền đến một giọng nói nghiêm túc của người phụ nữ lớn tuổi.

Thanh âm này Thời Duy Hạ rất quen thuộc bất quá, là bởi vì đối phương chính người mà cô càng ghét hơn cả Long Đình Dạ ở trong cái nhà này.

Quản gia của Long Đình Dạ, nghe nói, khi Long Đình Dạ còn bé gặp chuyện bất trắc từng thu lưu anh, cho nên Long Đình Dạ xuất phát từ nhân tình, trả lương cao mướn bà tới biệt thự, làm quản gia của nơi này.

Mà nguyên nhân lúc đó Thời Duy Hạ chán ghét bà, là bởi vì đối phương dài dòng khó chịu, cộng thêm thái độ trước đây của cô đối với Long Đình Dạ không tốt, cho nên quản gia luôn rất khắc nghiệt với cô.

Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, Thời Duy Hạ không khỏi thở dài, sau đó chống thân mình bò dậy, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, mở ra cửa phòng.

Cửa vừa mở ra, liền thấy quản gia Vương ăn mặc sạch sẽ thẳng tắp đứng ở cửa. Thấy Thời Duy Hạ tốc độ nhanh như thế, trên khuôn mặt mang theo không ít nếp nhăn, biểu tình rõ ràng có chút giật mình.
 
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 16: Tiên sinh thân thể chịu không nổi lăn lộn, xin cô buông tha cậu ấy đi

Vương quản gia khoảng chừng 60 tuổi, một đầu tóc ngắn xám trắng, biểu tình trên mặt thường xuyên thực nghiêm túc, đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Duy Hạ, biểu tình sẽ càng thêm nghiêm túc.

"Thái thái, cô nên rửa mặt.."

"Tôi biết, rửa mặt dùng bữa sáng đúng không, bà đi xuống trước chờ tôi đi, tôi lập tức liền xuống!" Không chờ quản gia Vương nói xong, Thời Duy Hạ liền sảng khoái nói. Nói cho hết lời còn hướng tới quản gia Vương lộ ra một nụ cười.

Phản ứng của Thời Duy Hạ, làm quản gia Vương bất ngờ.

Thời Duy Hạ luôn khó nói chuyện, hiện giờ sao lại trở nên dễ nói chuyện như thế.

Tuy rằng thực nghi hoặc, nhưng quản gia Vương cũng không có nhiều lời, liền xoay người rời đi.

* * *

Không bao lâu sau, Thời Duy Hạ rửa mặt xong xuống nhà ăn dưới lầu.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Quản gia làm nước trái cây cho cô, Thời Duy Hạ duỗi tay tiếp nhận cái ly, uống một ngụm nước trái cây, sau đó bỗng nhìn chằm chằm quản gia.

"Vương quản gia, buổi sáng hôm nay bà có thời gian không?"

"Thái thái muốn phân phó cái gì, trực tiếp phân phó đi." Đối mặt Thời Duy Hạ bỗng nhiên khách khí như vậy, Vương quản gia ngược lại có chút không thích ứng kịp.

"Dạy tôi hầm canh gà đi!" Nghe bà nói như thế, Thời Duy Hạ phiết phiết môi, trực tiếp thỉnh cầu.

"Thái thái nếu muốn uống canh gà, tôi lập tức đi chuẩn bị." Quản gia công thức hóa nói.

"Ai nói tôi muốn uống, tôi muốn hầm canh gà cho Long Đình Dạ." Thời Duy Hạ nhìn bà giải thích.

Cô nhớ rõ đời trước, hình như nghe đám người hầu nói qua, Long Đình Dạ tựa hồ rất thích uống canh gà quản gia làm, cho nên liền muốn học hầm chén canh gà cho anh.

Rốt cuộc cô hiện tại chính là muốn chính thức làm một Long thái thái đủ tư cách, tự nhiên phải hiểu được chăm sóc ông chồng nhà mình.

Âm thanh rơi xuống, trên mặt Vương quản gia lộ ra biểu tình hoảng sợ.

"Thái thái, tiên sinh hiện tại tuy rằng tuổi trẻ thể tráng, nhưng tập đoàn ngày thường nhiều việc bận rộn, thân thể chịu không nổi lăn lộn, xin cô buông tha cậu ấy đi."

Vương quản gia nói làm Thời Duy Hạ kinh ngạc một trận, hai giây sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của bà.

Bacyđây là lo lắng cô hạ độc Long Đình Dạ?

"Ngạch.. Touchỉ là muốn hầm canh cho anh ấy, không phải hạ độc hại anh ấy.." Thời Duy Hạ xấu hổ một trận, đành phải căng da đầu giải thích với đối phương.

Nhưng bất đắc dĩ, quản gia nghe xong lời cô nói, trên mặt lại càng thêm lo lắng.

"Thái thái, nếu tiên sinh thật sự ra chuyện gì, cả đời cô cũng bị huỷ hoại. Cô liền tính là hận cậu ấy, loại chuyện hạ độc vẫn là không nên làm.."

"Tôi thề, tôi thật sự sẽ không hạ độc anh ấy". Thời Duy Hạ có một loại xúc động muốn hộc máu, lúc này vô cùng hối hận đời trước quá mức tùy hứng, mỗi ngày bày ra trên mặt động cơ hại chết Long Đình Dạ, thế cho nên bây giờ Vương quản gia mới đề phòng cô như thế..

Cô chỉ là muốn hầm chén canh gà cho Long Đình Dạ, sao lại khó như thế chứ.

"Thái thái.." Vương quản gia vẻ mặt cảnh giác như cũ, còn muốn nói cái gì, lại bị Thời Duy Hạ cắt ngang.

"Nếu bà không dạy tôi, tôi liền đem chuyện bà cùng ông lão đầu trọc hẹn hò, chơi tình yêu xế chiều đưa sự việc ra ngoài ánh sáng!" Thời Duy Hạ cắn răng, tâm tàn nhẫn nói.

Giọng nói cô rơi xuống, Vương quản gia nháy mắt từ cảnh giác biến thành khiếp sợ, không thể tin được nhìn Thời Duy Hạ.

"Làm sao cô.."

Loại chuyện này sao cô lại biết, bà cùng lão Lưu đầu kia, rõ ràng mới cùng đi công viên một lần mà thôi.

Nhìn bộ dạng Vương quản gia khiếp sợ vô cùng, Thời Duy Hạ không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
 
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 17: Luôn cảm thấy có điểm không thích hợp..

"Bất quá bà yên tâm, chỉ cần bà dạy tôi hầm canh gà, chuyện của bà và ông lão kia, tôi bảo đảm sẽ không đề cập tới."

Nghe cô nói như vậy, Vương quản gia lộ ra do dự.

Thấy thế, Thời Duy Hạ lại nói tiếp.

"Trong lòng tôi vẫn là ủng hộ hai người, tình yêu thật sự không phân biệt tuổi tác, tôi còn ủng hộ hai người theo đuổi tình yêu nữa kìa!"

Lời này là lời thực lòng của cô, bởi vì cô biết, qua hai năm nữa, Vương quản gia sẽ gả cho Lưu lão kia. Chẳng qua là một năm sau, ông lão kia liền ly thế, Vương quản gia vô cùng thương tâm, từ chức quản gia trở về quê quán.

Mà cô cũng là sau này mới biết được, Vương quản gia kỳ thật là người mệnh khổ. Thời trẻ bà bị người trong nhà buộc gả cho một gã say xỉn, sau khi kết hôn vẫn luôn bị bạo hành, cũng may mấy năm sau gã say xỉn kia chết đi. Bà vì nuôi con mà làm công khắp nơi, việc nặng việc dơ đều làm, chờ đến khi nuôi con lớn thì bản thân cũng già rồi. Thật vất vả mới gặp được một người tri kỷ, nhưng không được mấy năm người nọ cũng rời đi nhân thế.

Cho nên, hiện tại cô hy vọng Vương quản gia có thể quý trọng thời gian còn lại, cùng người mình yêu nhau vui vẻ ở bên nhau.

Thời Duy Hạ nói xong, trên mặt Vương quản gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, có chút không xác định hỏi cô.

"Thái thái, cô nghĩ như vậy thật sao?"

"Ân." Thời Duy Hạ nghiêm túc gật đầu.

Nghe vậy, Vương quản gia không khỏi thở dài một tiếng.

"Ai.. Chính là tôi lo lắng.."

"Lo lắng ánh mắt thế nhân sao? Đời người ngắn ngủi như vậy, gặp được người mình yêu không dễ dàng, có thể người đó xuất hiện chậm một chút, nhưng may là đã xuất hiện, cho nên càng phải nắm chắc thật tốt mới được." Thời Duy Hạ nhịn không được cảm khái.

Trước kia chỉ là cô hiểu ra quá muộn, đến khi chết, mới phát hiện bản thân ngốc như vậy, bỏ lỡ người đàn ông yêu cô nhất, khi đó hết thảy đều đã không còn kịp rồi.

Nghe Thời Duy Hạ nói xong, vành mắt Vương quản gia cũng đỏ, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đôi mắt. Nhưng chính bà cũng không dám tin tưởng, người có thể hiểu được bà lúc này, lại là Thời Duy Hạ bà vẫn luôn coi thường..

* * *

Buổi sáng, tại tập đoàn, văn phòng giám đốc.

Long Đình Dạ vừa mới ký hợp đồng hạng mục quan trọng, trở lại văn phòng, đang chuẩn bị cho hội nghị tiếp theo.

Long Đình Dạ ngồi trên ghế da màu đen, một bên lật xem văn kiện trên tay, một bên uống cà phê.

Một hồi lâu anh mới buông cafe trên tay xuống, chuyển mắt nhìn về Mạc Tuỳ đứng bên bàn làm việc, bỗng đặt câu hỏi.

"Ông lão gần đây thế nào?"

"Không có gì khác thường, bất quá nghe bác sĩ nói, thân thể ông gần đây hình như tốt hơn nhiều." Mạc Tùy cúi đầu, lập tức trả lời.

Nghe vậy, Long Đình Dạ mị mị con ngươi, trong mắt loé lên tia tính toán.

Lúc này, điện thoại Mạc Tùy bỗng nhiên rung lên, anh ta lấy ra di động vừa thấy.

"Ông chủ, là trong nhà gọi điện thoại tới."

"Nhận." Long Đình Dạ quét mắt liếc anh ta một cái.

Mạc Tùy gật đầu, ngay sau đó nhận điện thoại, hơn nữa ấn mở loa ngoài.

"Không hay rồi, Mạc tiên sinh, thái thái muốn hầm canh gà cho cậu chủ, tôi cảm thấy có chút không thích hợp.."

Điện thoại vừa thông, trong di động liền truyền đến giọng nói nghiêm túc lại mang theo nôn nóng của quản gia.

Nghe thấy những lời này, Mạc Tùy sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng dặn dò nói.

"Vậy còn không nhanh ngăn cản cô ấy."

Phải biết rằng, Thời Duy Hạ hận ông chủ như vậy, làm sao lại có lòng tốt hầm canh cho anh, trong này rõ ràng có biến!
 
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 18: Nụ cười lạnh làm người khác không rét mà run

"Nếu có thể ngăn cản, tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cậu.. Tôi đây không phải đang nhắc nhở cậu sao." Vương quản gia thở dài một hơi.

Nghe vậy, Mạc Tùy cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía Long Đình Dạ, lại lên tiếng.

"Tôi đã biết."

Bên này trò chuyện vừa kết thúc, di động trong túi quần tây Long Đình Dạ cũng bỗng rung lên.

Anh thò tay lấy di động ra, khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình, biểu tình trên mặt lại ngưng trọng.

Cái tên này, tồn tại trên di động anh đã hai năm, nhưng trước nay chưa từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh.

"Alo!" Giây tiếp theo, anh nhận điện thoại, đặt ở bên tai.

"Long Đình Dạ, là em.." Trong điện thoại truyền đến âm thanh cẩn thận dè dặt của cô.

"Em hầm canh gà, đợi lát nữa đưa đến cho anh, có được không?"

Cô nói hết lời, Long Đình Dạ cũng không lập tức đáp lại, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.

"Em bảo đảm, chỉ đi đưa chén canh gà cho anh, sẽ không quấy rầy anh công tác, anh cho em đi ra ngoài đi.." Thấy anh không đáp ứng, Thời Duy Hạ lại vội vàng lên tiếng, nhỏ giọng khẩn cầu nói.

Nghe đầu kia điện thoại, thanh âm mềm mại của cô gái, ngực Long Đình Dạ như là có nước mưa tinh tế rơi xuống.

Vốn dĩ bị công việc làm cho có chút bực bội, thần kỳ được cô tưới xuống nước mưa làm cho hồi phục tâm tình..

"Thế nào, có được không?" Trong di động, âm thanh Thời Duy Hạ khẩn cầu lại lần nữa truyền đến.

Người đàn ông giật giật hầu kết, giây tiếp theo, một tiếng ' được' đã từ trong cổ họng phát ra.

"Được."

"Ông chủ." Nghe thấy Long Đình Dạ đáp ứng, Mạc Tùy một bên trở nên khẩn trương.

Tuy rằng không nghe được âm thanh trong di động, nhưng thông qua biểu tình thần thái của ông chủ, còn có vừa rồi anh ta nhận được cuộc gọi của Vương quản gia có thể suy đoán ra, thân phận người gọi đến cùng nội dung trò chuyện..

Thì ra là như thế, trong lòng Mạc Tùy càng là vô cùng tò mò. Không biết đầu kia điện thoại thái thái đã hạ mê dược gì cho ông chủ, thế mà có thể làm cho ông chủ, người khiến tất thảy cấp dưới đều cảm thấy tính tình cổ quái khó hiểu, lại sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của cô như vậy.

* * *

"Thật tốt quá, cảm ơn anh. Bây giờ em để cho tài xế đưa em qua đó!" Thanh âm Thời Duy Hạ vui vẻ vang lên, điện thoại theo đó ngắt liên lạc.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái, tâm tình Long Đình Dạ mạc danh cũng thoải mái vài phần..

* * *

- - Cốc cốc!

* * *

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ mấy tiếng.

"Vào đi!" Long Đình Dạ buông điện thoại di động, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức lạnh xuống.

Cửa bị đẩy ra, vài người ăn mặc phục trang nhân viên công tác chậm rãi đi đến.

Mấy người đứng trước bàn làm việc trong chốc lát, nhìn thoáng qua nhau, rốt cuộc có một người đàn ông mang mắt kính, run run rẩy rẩy mở miệng.

"Ông chủ, lần này chúng ta đấu thầu thương nghiệp ở quảng trường thành phố S.." Nói đến đây, người đàn ông khẩn trương ngẩng đầu, liếc nhìn Long Đình Dạ một cái.

Quả nhiên.. khuôn mặt tuấn mỹ kia, lúc này tràn đầy vẻ không vui.

"Bị đoạt?" Long Đình Dạ cau mày, biểu tình nghiêm túc hỏi.

Mấy người đồng thời đều kinh ngạc, ánh mắt Long Đình Dạ quá lạnh lẽo, làm người bị anh nhìn phát hoảng.

Qua vài giây, mới vội cúi đầu, không có tự tin nói một câu.

"Vâng."

Nghe mấy người trả lời, trên khuôn mặt lạnh lẽo của Long Đình Dạ, lộ ra nụ cười lạnh làm người khác không rét mà run.

"Tốt lắm!"
 
9,247 ❤︎ Bài viết: 202 Tìm chủ đề
Chương 19: Không cần phế vật!

Một câu "tốt lắm" này, làm vài tên nhân viên ở đây đổ một thân mồ hôi lạnh.

"Thực xin lỗi ông chủ, lần này là sai lầm của chúng tôi, đã quá khinh địch! Xin ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội, lần này chúng tôi nhất định sẽ tận lực đền bù!" Mấy người cong lưng, vội vàng xin lỗi.

Mọi người đều biết, ông chủ không nói nhân tình, tính tình cổ quái khó chịu có tiếng!

Lần này bọn họ làm mất đi hạng mục nhất định phải giành được, chỉ sợ sẽ bị xử phạt càng tàn khốc hơn!

Hạng mục ở thành phố S lần này, tập đoàn vốn dĩ nhất định phải giành được, ngay cả kế hoạch về sau đều đã chuẩn bị xong, chỉ là không nghĩ đến giữa đường lại nhảy ra một đối thủ mạnh..

Đối với cấp dưới khẩn trương xin lỗi, trên mặt Long Đình Dạ lại không có một tia cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn về phía mấy người.

"Tôi không cần phế vật!" Môi mỏng giật giật, rõ ràng trên mặt không có tức giận, nhưng thanh âm lại là lạnh thấm vào trong xương cốt.

Chỉ năm từ mà thôi, lại làm sắc mặt mấy người ở đây trắng bệch, cũng không dám nói gì nữa, chỉ yên lặng lau mồ hôi lạnh trên mặt.

* * *

Thời Duy Hạ gọi điện thoại cho Long Đình Dạ xong, liền để tài xế đưa cô đến tập đoàn. Vương quản gia tuy rằng vẫn luôn không hy vọng cô đi, nhưng nếu Long Đình Dạ đáp ứng rồi, bà cũng không nói thêm gì nữa.

Trên xe đến tập đoàn, Thời Duy Hạ ôm canh gà hầm cả một buổi sáng, ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi.

Trên xe chỉ có cô và tài xế, Thời Duy Hạ cảm thấy có chút buồn, liền đề nghị với tài xế.

"Mở ra radio nghe nhạc chút đi."

"Được, thái thái!" Tài xế gật đầu, ngay sau đó mở radio trên xe, ngừng ở kênh âm nhạc.

Âm hưởng trong xe vang lên một giọng nữ có chút thương cảm, hát về sự bi thương sau khi thất tình.

"Bài hát bi luyến này, là một bài hát trữ tình trong album của ca sĩ Sở Mộng Nhân. Album vừa phát hành, liền được hưởng ứng nhiệt liệt, một mảnh khen ngợi, doanh số khả quan, trước mắt đã được chọn vào bảng kim khúc. Xem ra có hi vọng đạt được giải thưởng lớn ở giải thưởng kim khúc vào ba tháng sau!" Cùng với tiếng hát, là thanh âm xen kẽ của người chủ trì giới thiệu.

Nghe nội dung radio, Thời Duy Hạ nhịn không được cười một tiếng.

Người chủ trì nói thật ra không sai, Sở Mộng Nhân đích xác vào ba tháng sau ở giải kim khúc đạt được ca khúc hay nhất, còn là ca sĩ có nhân khí tốt nhất chờ mấy cái giải thưởng lớn, từ đây trở thành ca sĩ thiên hậu nhất tuyến giới giải trí.

Bất quá này hết thảy.. Đều do đê tiện hãm hại cô mà giành được thắng lợi.

Thời Duy Hạ năm mười sáu tuổi giọng nói độc đáo, thích ca hát, bởi vì trong nhà phá sản mắc nợ, do đó bất đắc dĩ đến quán bar hát rong trả nợ, lại không nghĩ bị người ta quay được video cô ca hát, dẫn đến vận đỏ bất ngờ.

Về sau cũng thông thuận, thành công trở thành một ca sỹ rất có nhân khí, ký hợp đồng với công ty âm nhạc, ra album, hơn nữa doanh số không tồi.

Cho đến khi cô cùng Long Đình Dạ đính hôn, bởi vì tùy hứng mà hoàn toàn hoang phế sự nghiệp ca hát, hơn nữa lại náo loạn tai tiếng cùng ba cái tiểu thịt tươi. Cô ở giới giải trí thanh danh sớm đã kém tới đáy vực.

Cũng chính là cảnh ngộ hiện tại của cô.

Sau đó, một trận mưa hại khiến cô bị hủy hoại hoàn toàn, không còn cơ hội để xoay mình vực dậy.

Mà Sở Mộng Nhân, người cô coi là chị em tốt, đã huỷ hoại đối thủ cạnh tranh lớn nhất là cô, thành công trở thành nữ ca sĩ nổi danh nhất lúc đó.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back