Bài viết: 317 

CHƯƠNG 6: NGUY HIỂM ĐẾN GẦN (6-1 & 6-2)
Gia tần một lòng muốn đưa Phùng Linh Anh vào đường cùng, cố ý vu oan cô làm sẩy thai, cô giải quyết mối nguy thế nào?
[BOOK]
Vừa về tới Cảnh Nhân cung, thái y bị cung nữ vây lấy, ý kiến không ngớt, mà chỉ là bàn về chuyện Gia tần mang thai.
"Không ngờ Gia tần nương nương vừa bị giáng xuống Đáp ứng thì phát hiện có thai."
"Đại nạn qua khỏi, lần sau phải lấy lòng hơn nữa mới được."
Thời điểm mang thai quá đúng lúc, giống như đến vì Phùng Linh Anh vậy. Muốn đến đó thám thính, vừa đi lên trước, thái giám cùng cung nữ gấp rút tản ra, sợ bị cô liên lụy. Trong lúc cấp bách, cô bảo Minh Tương lên trước nghe ngóng.
"Thiếu chủ, Gia đáp ứng quả thật có thai hơn hai tháng rồi."
"Sao lại có thai vào thời điểm này?"
Gia tần bị giáng chức, cô nghĩ sau này sẽ không phải sợ Gia tần nữa, ai ngờ việc không như mong muốn. Tin tức Gia tần mang thai truyền khắp trong cung, các cung tranh nhau nịnh hót, liên tục mang lễ vật đến tẩm cung của nàng ta.
Lúc này cung nữ của Gia đáp ứng kiêu ngạo tiến về phía cô, cố ý làm ra vẻ: "Không phải Uyển Quân thiếu chủ sao? Bái kiến thiếu chủ."
"Hỗn xược, danh húy của thiếu chủ sao ngươi dám gọi?"
"Xin lỗi, nô tì nhận tội với thiếu chủ."
"Trời cao phù hộ? Chủ nhân các ngươi mang thai, là cơ thể khỏe mạnh, liên quan gì đến trời cao, đừng hàm oan cho thần Phật, họ không phù hộ cho những kẻ tiểu nhân đâu."
"Gia đáp ứng đang có thai, thiếu chủ chớ nói bậy!"
"Là ai đang nói bậy, để tích đức cho con cái, ngươi nên bớt châm ngòi thổi gió đi."
Nói không lại cô, cung nữ này chỉ 'hừ' một tiếng rồi bỏ đi. Vì cung nữ kích động, cung nữ thái giám tặng lễ các cung liền bàn tán, ném ánh mắt không có ý tốt về phía cô, về sau người có ý định nịnh bợ Gia đáp ứng, chỉ sợ sẽ làm khó cô.
Tiểu Lộ Tử lo lắng: "Thiếu chủ, Gia đáp ứng không phải người tốt, nay lại mang long thai, thiếu chủ, sau này lỡ như.."
"Đành tới đâu hay tới đó thôi, những ngày tháng thấp thỏm này sau này còn nhiều."
"Minh Tương không sợ, nếu không gặp thiếu chủ, nô tỳ đã mất mạng, mạng của nô tỳ thuộc về thiếu chủ."
"Thiếu chủ xưa nay đối đãi với nô tài như huynh đệ tỉ muội, nô tài không có gì báo đáp, cam nguyện đi theo thiếu chủ đến cùng!"
Vô cùng cảm động, ôm chặt lấy hai người, cho dù phía trước trắc trở, cũng có họ kề bên.
Gần đến Tết Nguyên Tiêu, Phùng Linh Anh ở Tú phường giúp Huệ Nương chuẩn bị phục trang đẹp cho phi tần. Huệ Nương giỏi thêu thùa, nhưng không giỏi họa tiết, chỉ biết làm theo mẫu. Cô căn cứ những gì học được chỉ bảo cho Huệ Nương.
"Nên nhớ không nên thêu quá nhiều hoa văn, phải chừa trống thích hợp."
"Đa tạ thiếu chủ nhắc nhở! A, thiếu chủ, ngoài cửa hình như có người."
Cô nhìn ngoài cửa, có mấy cung nữ thái giám đang xô đẩy nhau đôi khi nhìn lén cô, hình như có gì do dự.
"Có việc cứ nói, đừng ở đó lén thò đầu ra nhìn."
"Thiếu chủ, phù quang cẩm cống nạp lần này hình như có vấn đề.."
Cô đã nhận sổ ghi chép của cung nữ Nội Vụ Phủ chuyển giao, bên trong ghi rõ ràng, không thể sai sót.
"Nhìn phía trên không thấy có lỗi, ta hỏi lại, có vấn đề ở chỗ nào?"
"Chỗ Gia tần nương nương, hình như bị thiếu.."
"Không phải Gia tần nương nương, là Gia đáp ứng, dựa theo tước vị, chia vậy không sai."
Nghe cô trả lời, cung nữ im lặng, thái giám ở một bên khó khăn tiếp lời: "Thiếu chủ, người đừng làm khó bọn nô tài, hiện Gia tần.. Gia đáp ứng đang mang thai."
"Số lượng các thứ dùng trong cung, xưa nay đều được phân phối theo quy tắc, sao Gia đáp ứng lại ngoại lệ?"
Dù họ nói gì, cô luôn kiên trì với ý kiến của mình, khiến họ vậy quanh. May mà Lý tổng quản đến có việc, nháy mắt, họ thở dài rồi ngoan ngoãn lui xuống.
"Lão nô bái kiến thiếu chủ. Thiếu chủ đang dạy Huệ Nương vẽ tranh thêu hoa sao?"
"Đúng vậy, thiếu chủ rất có cách nhìn với việc này, còn dạy Huệ Nương thêu."
"Ừm, chừa lại là cần thiết. Làm người cũng vậy, phải biết chừa đường lui. Đừng ép người quá đáng."
Cô biết Lý tổng quản đang nhắc nhở cô phải nhường nhịn, chớ nên tranh với Gia đáp ứng, chặt đứt đường lui.
"Đa tạ Lý tổng quản chỉ điểm, nghe ngươi nói xong tiếp thu được nhiều điều."
"Lão nô nhiều lời, thiếu chủ đừng trách."
Trong cung tranh đấu không ngừng, cô nghe lời Lý tổng quản, khôi phục mức tiêu dùng của Gia đáp ứng.[/BOOK]
Gia tần một lòng muốn đưa Phùng Linh Anh vào đường cùng, cố ý vu oan cô làm sẩy thai, cô giải quyết mối nguy thế nào?
[BOOK]
6-1: Gia tần mang thai.
Vừa về tới Cảnh Nhân cung, thái y bị cung nữ vây lấy, ý kiến không ngớt, mà chỉ là bàn về chuyện Gia tần mang thai.
"Không ngờ Gia tần nương nương vừa bị giáng xuống Đáp ứng thì phát hiện có thai."
"Đại nạn qua khỏi, lần sau phải lấy lòng hơn nữa mới được."
Thời điểm mang thai quá đúng lúc, giống như đến vì Phùng Linh Anh vậy. Muốn đến đó thám thính, vừa đi lên trước, thái giám cùng cung nữ gấp rút tản ra, sợ bị cô liên lụy. Trong lúc cấp bách, cô bảo Minh Tương lên trước nghe ngóng.
"Thiếu chủ, Gia đáp ứng quả thật có thai hơn hai tháng rồi."
"Sao lại có thai vào thời điểm này?"
Gia tần bị giáng chức, cô nghĩ sau này sẽ không phải sợ Gia tần nữa, ai ngờ việc không như mong muốn. Tin tức Gia tần mang thai truyền khắp trong cung, các cung tranh nhau nịnh hót, liên tục mang lễ vật đến tẩm cung của nàng ta.
Lúc này cung nữ của Gia đáp ứng kiêu ngạo tiến về phía cô, cố ý làm ra vẻ: "Không phải Uyển Quân thiếu chủ sao? Bái kiến thiếu chủ."
"Hỗn xược, danh húy của thiếu chủ sao ngươi dám gọi?"
"Xin lỗi, nô tì nhận tội với thiếu chủ."
"Trời cao phù hộ? Chủ nhân các ngươi mang thai, là cơ thể khỏe mạnh, liên quan gì đến trời cao, đừng hàm oan cho thần Phật, họ không phù hộ cho những kẻ tiểu nhân đâu."
"Gia đáp ứng đang có thai, thiếu chủ chớ nói bậy!"
"Là ai đang nói bậy, để tích đức cho con cái, ngươi nên bớt châm ngòi thổi gió đi."
Nói không lại cô, cung nữ này chỉ 'hừ' một tiếng rồi bỏ đi. Vì cung nữ kích động, cung nữ thái giám tặng lễ các cung liền bàn tán, ném ánh mắt không có ý tốt về phía cô, về sau người có ý định nịnh bợ Gia đáp ứng, chỉ sợ sẽ làm khó cô.
Tiểu Lộ Tử lo lắng: "Thiếu chủ, Gia đáp ứng không phải người tốt, nay lại mang long thai, thiếu chủ, sau này lỡ như.."
"Đành tới đâu hay tới đó thôi, những ngày tháng thấp thỏm này sau này còn nhiều."
"Minh Tương không sợ, nếu không gặp thiếu chủ, nô tỳ đã mất mạng, mạng của nô tỳ thuộc về thiếu chủ."
"Thiếu chủ xưa nay đối đãi với nô tài như huynh đệ tỉ muội, nô tài không có gì báo đáp, cam nguyện đi theo thiếu chủ đến cùng!"
Vô cùng cảm động, ôm chặt lấy hai người, cho dù phía trước trắc trở, cũng có họ kề bên.
6-2: Để lại đường lui.
Gần đến Tết Nguyên Tiêu, Phùng Linh Anh ở Tú phường giúp Huệ Nương chuẩn bị phục trang đẹp cho phi tần. Huệ Nương giỏi thêu thùa, nhưng không giỏi họa tiết, chỉ biết làm theo mẫu. Cô căn cứ những gì học được chỉ bảo cho Huệ Nương.
"Nên nhớ không nên thêu quá nhiều hoa văn, phải chừa trống thích hợp."
"Đa tạ thiếu chủ nhắc nhở! A, thiếu chủ, ngoài cửa hình như có người."
Cô nhìn ngoài cửa, có mấy cung nữ thái giám đang xô đẩy nhau đôi khi nhìn lén cô, hình như có gì do dự.
"Có việc cứ nói, đừng ở đó lén thò đầu ra nhìn."
"Thiếu chủ, phù quang cẩm cống nạp lần này hình như có vấn đề.."
Cô đã nhận sổ ghi chép của cung nữ Nội Vụ Phủ chuyển giao, bên trong ghi rõ ràng, không thể sai sót.
"Nhìn phía trên không thấy có lỗi, ta hỏi lại, có vấn đề ở chỗ nào?"
"Chỗ Gia tần nương nương, hình như bị thiếu.."
"Không phải Gia tần nương nương, là Gia đáp ứng, dựa theo tước vị, chia vậy không sai."
Nghe cô trả lời, cung nữ im lặng, thái giám ở một bên khó khăn tiếp lời: "Thiếu chủ, người đừng làm khó bọn nô tài, hiện Gia tần.. Gia đáp ứng đang mang thai."
"Số lượng các thứ dùng trong cung, xưa nay đều được phân phối theo quy tắc, sao Gia đáp ứng lại ngoại lệ?"
Dù họ nói gì, cô luôn kiên trì với ý kiến của mình, khiến họ vậy quanh. May mà Lý tổng quản đến có việc, nháy mắt, họ thở dài rồi ngoan ngoãn lui xuống.
"Lão nô bái kiến thiếu chủ. Thiếu chủ đang dạy Huệ Nương vẽ tranh thêu hoa sao?"
"Đúng vậy, thiếu chủ rất có cách nhìn với việc này, còn dạy Huệ Nương thêu."
"Ừm, chừa lại là cần thiết. Làm người cũng vậy, phải biết chừa đường lui. Đừng ép người quá đáng."
Cô biết Lý tổng quản đang nhắc nhở cô phải nhường nhịn, chớ nên tranh với Gia đáp ứng, chặt đứt đường lui.
"Đa tạ Lý tổng quản chỉ điểm, nghe ngươi nói xong tiếp thu được nhiều điều."
"Lão nô nhiều lời, thiếu chủ đừng trách."
Trong cung tranh đấu không ngừng, cô nghe lời Lý tổng quản, khôi phục mức tiêu dùng của Gia đáp ứng.[/BOOK]