Ngôn Tình [Edit] Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh - Thanh Phong Vãn Vũ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Giang Uyển Quỳnh, Nov 19, 2020.

  1. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 40: Vùi vào ôm ấp Tiểu Tiên

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười ngày nằm viện, Giang Tiểu Vũ không có việc gì để làm nên cầm điện thoại tra tên Nhuận Lăng.

    Người cùng tên với anh có rất nhiều, nhưng mà người đẹp trai, giỏi giang thì chỉ có một người.

    Muốn hỏi là vì sao chung cư Ánh Nắng Ban Mai có mật mã đặc thù như thế thì đó là do đặc quyền của Nhuận Lăng.

    Mảnh chung cư Ánh Nắng Ban Mai, tất cả đều là của Nhuận Lăng. Phòng ở của anh, mật mã muốn như thế nào thì cứ như vậy mà làm.

    Nhuận Lăng xuất thân là quý tộc ngàn năm - Nhuận gia. Lịch sử quý tộc có thể ngược dòng đến Minh triều, là một gia tộc cường đại thần bí cổ xưa.

    Vẫn luôn im lặng, vẫn luôn che giấu, vẫn luôn tồn tại lớn mạnh.

    Chuyện này làm cho Giang Tiểu Vũ quá mức kinh hãi. Sau đó là chuyện họ hàng thân thích của Nhuận Lăng càng khiến cho cô hoảng sợ vì quá nhiều.

    - Còn không nhanh lên à. Sắp tới giờ anh phải mở họp.

    Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ dại ra khá lâu thì lên tiếng thúc giục.

    - Vâng vâng.

    Giang Tiểu Vũ đau khổ, xoay người xuống giường. Cô hoảng hốt thu dọn đồ đạc rồi xuất viện.

    Nhuận Lăng đem Giang Tiểu Vũ đi chung cư, sau đó thì tự mình lái xe về công ty.

    Trong phòng khách, Giang Tiểu Vũ đem đầu vùi vào đám lông của chó nhỏ, rầu rĩ mở miệng:

    - Tiểu Tiên, mẹ nên làm gì bây giờ?

    Giang Tiểu Vũ đặt tên cho chó nhỏ là Tiểu Tiên. Lúc này, nó kêu "ô ô" đáp lại. Nó cũng không biết mà.

    Giang Tiểu Vũ hết buồn rồi thì từ trên người chó nhỏ rời đi. Cô hỏi Tống Như Yên ở bên cạnh đang đùa nghịch cái ly:

    - Như Yên, ông bà, ba mẹ của Nhuận Lăng thích cái gì thế?

    Tống Như Yên nghe vậy thì nhìn về Giang Tiểu Vũ đang buồn rầu, không tinh thần. Lạnh lạnh mở miệng:

    - Không biết lắm.

    - Một chút cũng không biết sao?

    Giang Tiểu Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

    "Xin tin nóng đó, băng mỹ nhân à."

    Tống Như Yên lắc đầu, liền mở miệng đều tỉnh.

    Giang Tiểu Vũ lại dúi đầu vào lông xù xù trên người Tiểu Tiên.

    - Cô có thể hỏi Nhuận đổng.

    Tống Như Yên khó có lúc tốt bụng mà nhắc nhở Giang Tiểu Vũ rầu rĩ.

    Giang Tiểu Vũ ngẩng đầu, đáng thương nói:

    - Tôi hỏi rồi. Anh ấy nói là cứ tùy ý.

    Từ bệnh viện đến chung cư, Giang Tiểu Vũ không ngừng hỏi, nhưng Nhuận Lăng lại không cho cô một chút tin tức nào hữu dụng cả, làm hại cô không biết nên chuẩn bị gì.

    "Tùy ý?"

    Giang Tiểu Vũ muốn khóc. "Lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng sao có thể tùy ý được. Cha mẹ chồng cũng có thể ném mình ra luôn. Nói rõ ra là con gái gả đi thì khổ. Nhuận Lăng là một người đàn ông không xuất giá thì vĩnh viễn cũng không thể hiểu được nỗi khó xử của mình mà."

    - Vậy cô cứ tùy ý là được.

    Tống Như Yên không có cảm xúc đáp.

    Giang Tiểu Vũ nghẹn lời: "Cô gái à, cô như vậy thì tương lai gả chồng phải làm sao đây?"

    - Như Yên, cô cùng tôi đi dạo trung tâm để chọn lễ vật đi.

    Ánh mắt Giang Tiểu Vũ sáng lên.

    Ngồi yên không bằng hành động.

    - Nhuận đổng đã chuẩn bị lễ vật gặp mặt rồi.

    Tống Như Yên bất động đứng.

    - Phu nhân, cô không thể ra cửa.

    Đây là mệnh lệnh của Nhuận Lăng dành cho Tống Như Lăng.

    Giang Tiểu Vũ đành phải đi xem quà Nhuận Lăng đã chuẩn bị. Trong lòng cô vẫn rất bất an, cô cảm thấy đây không phải là đồ mình chọn thì có vẻ như nó không thể hiện rõ sự chân thành.

    * * *

    Mặc kệ Giang Tiểu Vũ rối như tơ vò thế nào, thời gian một ngày rất nhanh liền qua đi, cũng đã đến lúc đi nhà chính.

    Giang Tiểu Vũ thay váy dài màu xanh da trời mà Tống Như Yên chuẩn bị cho mình. Vì khí sắc không tốt nên cô trang điểm khá nhẹ nhàng.

    Lúc này, Tống Như Yên lái xe đi. Giang Tiểu Vũ quá khẩn trương nên không xem phong cảnh bên ngoài.

    Xe đi vào sân của ngôi nhà, cô cũng không có phản ứng gì.

    Thẳng đến Giang Tiểu Vũ mơ hồ gian bị Nhuận Lăng dắt xuống xe, nàng còn ở sững sờ.

    Đến khi Giang Tiểu Vũ được Nhuận Lăng dắt xuống xe rồi mà cô vẫn còn sửng sờ.

    - Chào đại thiếu gia, chào thiếu phu nhân!

    Âm thanh chỉnh tề vang lên, có nam có nữ, mang theo giọng nghiêm trang, cung kính.

    Giang Tiểu Vũ bừng tỉnh ngẩng đầu. Cô thấy hai dãy thảm lông màu vàng ngay ngắn, cách một bước chân có một người đứng thành hai hàng dài. Nam mặc đồ nam hầu, nữ mặc đồ hầu gái. Tất cả đều khom lưng chào.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    LỤC TIỂU HỒNG likes this.
  2. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 41: Mãnh liệt tới làm cho người vô thố

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Tiểu Vũ không thể đếm được có bao nhiều người đang khom lưng. Cô cảm thấy hành lang thật dài, liếc nhìn một cái cũng không thấy đầu bên kia.

    Ánh đèn sáng ngời chiếu trên mỗi người và các góc trong phòng.

    Chỉ chứng kiến trước mắt thôi thì cũng đã thấy có bao nhiêu mỹ lệ rồi.

    - Đi thôi.

    Nhuận Lăng ôm hờ Giang Tiểu Vũ đem cô đi vào đại sảnh xa hoa.

    Giang Tiểu Vũ chỉ có thể máy móc đi theo Nhuận Lăng.

    Lúc này cô cảm thấy may mắn vì trên tay mình không cầm đồ, bởi có cô cũng chẳng nghĩ gì đến nó.

    - Bác lớn đã về.

    Người đứng ở cửa đại sảnh đón hai người chính là vợ của em trai thứ hai của Nhuận Lăng - Kiều Tư Hoa.

    Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc cột cao, dáng người cao gầy cân đối, khuôn mặt xinh đẹp.

    Bấy giờ cô gật đầu tiếp đón cho thấy cô ấy là một người có giáo dưỡng, trông vô cùng ưu nhã mỹ lệ.

    Trong đại sảnh một chút thanh âm đàm tiếu cũng không có. Nó trở nên quỷ dị an tĩnh, người đang ngồi đều sôi nổi đứng lên.

    Nhuận Lăng nhìn em dâu rồi gật đầu, liền ôm Giang Tiểu Vũ đến trước mặt gia trưởng trong nhà.

    Giang Tiểu Vũ đứng thẳng tắp, cả người chợt ra mồ hồi lạnh. "Nhiều người quá. Họ đều đang nhìn người mới là mình."

    Việc đó làm toàn thân cô cứng đờ.

    "Mình nên làm gì bây giờ?"

    - Ông, bà, ba, mẹ, vợ của em hai. Em nhanh chào hỏi đi.

    Nhuận Lăng nhìn từng người rồi nói ra xưng hô.

    Sau đó anh cúi đầu xem Giang Tiểu Vũ đang ngốc lăng.

    "Ngày thường nhanh nhẹn, hoạt bát đều đi đâu rồi không biết." Nhuận Lăng ám ám.

    Giang Tiểu Vũ như bị Nhuận Lăng giải huyệt, câu nệ chào hỏi:

    - Chào ông, chào bà, chào ba, chào mẹ, chào em dâu.

    Liên tiếp chào hỏi từ trên xuống làm Giang Tiểu Vũ khá mệt.

    Nhưng cô vẫn cố gắng duy trì tươi cười, không cho chính mình có lỗi.

    Động tác của cô quá mức máy móc đã khiến cho cho sự bất an của cô lộ ra.

    Trước đây, mẹ Nhuận - Chu Tử Kỳ chỉ thấy qua ảnh chụp của Giang Tiểu Vũ mà thôi. Bà vừa nhìn đã biết tính tình của Giang Tiểu Vũ không tồi.

    Bà vội vã làm cho con trai cả không ham thích kết hôn đi tìm vợ. Chẳng những bận rộn trong giới quý tộc, đến trên mạng bà cũng không tha.

    Lúc ấy trong lòng bà nghĩ chỉ cần con trai có thể kết hôn thì ăn mày bên đường, bà cũng sẽ dọn dẹp đàng hoàng.

    Nhưng đột nhiên con trai kết hôn, lập tức bà đã có con dâu cả.

    Bà cảm thấy lúc ấy bà đem Giang Tiểu Vũ đưa đến trước mặt con trai có phải là đầu óc bị hư rồi hay không?

    Đem xúc động xuống dưới, bà còn lôi chồng cùng thông gia đi nước Pháp chơi mấy ngày là bởi vì bất đồng về cách nghĩ.

    "Mấy ngày đi chơi cũng không vui như trong tưởng tượng. Người ta đều nói kết hôn quan trọng nhất là môn đăng hộ đối. Trước kia mình không tin, bây giờ cảm thấy hơi hối hận rồi."

    Bà nhìn mặt Giang Tiểu Vũ mất tự nhiên thì tâm cứng lại: "Con dâu cũng quá không phóng khoáng rồi."

    Tâm không tốt, là có cảm giác, Giang Tiểu Vũ nhìn phía nhuận mẫu chu tử kỳ, thấy được nàng tươi cười thực đạm.

    Trong lòng không tốt nên có cảm giác, rất nhanh Giang Tiểu Vũ nhìn về phía mẹ Nhuận Chu Tử Kỳ. Cô thấy bà cười vô cùng ảm đạm.

    "Không đúng nha. Lúc trước mình kết hôn không phải là kiệt tác của bà ấy và mẹ hay sao? Thấy như thế nào cũng không vui vẻ nhỉ?"

    Trên mặt Chu Tử Kỳ tươi cười đều nhanh chóng biến mất, lãnh đạm mở miệng:

    - Cô là Giang Tiểu Vũ?

    Nhuận Lăng nhìn mẹ mình, anh thay Giang Tiểu Vũ trả lời:

    - Đúng rồi mẹ. Mẹ cứ trực tiếp gọi cô ấy là Tiểu Vũ đi.

    Cả tên lẫn họ đều xa lạ.

    Giang Tiểu Vũ cũng không thể làm lơ, đành phải tiếp lời:

    - Đúng ạ, mẹ cứ gọi con là Tiểu Vũ.

    Biểu tình thực vô thố.

    Sợ hãi rụt rè, một chút đều không có hào phóng.

    Chu Tử Kỳ hoàn toàn không cười nổi nữa.

    "Con dâu cả này của mình thật là không được rồi. Trong đại sảnh nhiều thân thích như vậy cũng làm cho con trai mình mất mặt quá."

    - Lăng, mẹ muốn nói với con một vài câu.

    Chu Tử Kỳ nói xong liền xoay người đi khỏi đại sảnh.

    Bả vai suy sụp của Giang Tiểu Vũ. Rồi sau đó anh đi theo phía sau mẹ của mình. Anh cũng muốn hỏi thật rõ ràng vì sao mẹ anh lại có thái độ như vậy, sao lại có chuyển biến lớn như vậy.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Last edited: Nov 5, 2021
  3. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 42: Lương tâm không đủ đau

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nè, anh đi như vậy vứt em một người ở đây. Lương tâm anh không đau hay sao?"

    Giang Tiểu Vũ nhìn theo Nhuận Lăng biến mất ở chỗ rẽ.

    Bốn bề thù đich.

    Tám mặt mai phục.

    Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô, cô cảm thấy có ánh mắt ẩn như kiếm khó khăn phóng ở trên người của mình.

    "Hồi hộp quá!"

    Chân cẳng Giang Tiểu Vũ nhũn ra, theo bản năng lui một bước.

    "Trời ơi, phòng khách này rốt cuộc là có nhiêu người đây?"

    Mọi người thấy cô đứng ngốc ở đó thì quay đầu khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh. Nhưng ở đại sảnh an tĩnh này thì tiếng khe khẽ nói kia Giang Tiểu Vũ vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

    - Nhuận đổng kết hôn chớp nhoáng như vậy, tôi còn tưởng là bị người phụ nữ nào câu hồn rồi cơ. Nhưng diện mạo này thì..

    Hoàn toàn khác với tưởng tượng.

    - Chị ba, chị biết cô ấy sao? Là thiên kim nhà ai gả thế? Hình như em chưa từng thấy qua. Là đi du học mới về sao?

    Vô cùng tò mò hỏi.

    - Ngày thường tụ hội, ảnh chụp của thiên kim các nhà chị đều xem qua. Thật sự là không có cô ấy.

    Người nọ chắc chắn nói.

    - Không biết Nhuận đổng nghĩ thế nào nữa. Cô ấy không có tiền, không có diện mạo mà. Chẳng lẽ, cô ấy là công chúa của ngoại quốc tới nước ta du sơn ngoạn thủy chăng.

    Mở rộng tưởng tượng.

    - Cũng có thể là vậy, Đại Lục nhiều nước như vậy. Tóm lại là có nhiều thiên kim chúng ta chưa thấy qua.

    Vậy mà tin luôn.

    - Hoặc có thể là Nhuận đổng xem mỹ nhân xinh đẹp nhiều quá nên lóa mắt rồi. Bây giờ ngẫu nhiên rửa mắt một chút.

    Lại thêm một lần tưởng tượng.

    - Em à, ngẫu nhiên cái gì chứ. Nhuận đổng là cưới cô ấy về nhà rồi.

    Tôi xem thường.

    * * *

    Giang Tiểu Vũ nghe, cảm giác bất an dần lui đi: "Nhưng những người này ở trước mặt mình mà còn thảo luận như thế, thật sự thích hợp ư?"

    Cô cảm giác mình như động vật trong vườn bách thú, bất hạnh bị người vây xem.

    "Nhuận Lăng, Nhuận đổng đại nhân ơi! Anh mau hiện thân cứu ta - động vật nhỏ này đi."

    Giang Tiểu Vũ chỉ có thể đứng ngốc một bên, trong lòng không ngừng kêu rên.

    "Mình có thể chạy lấy người không? Nhìn qua cũng không có hoan nghênh mình cả."

    Giang Tiểu Vũ nổi lên tâm tư muốn chạy trốn.

    Bà Nhuận nhìn cháu dâu đang bất an thì có chút không đành lòng, bỏ bạn già nghiêm túc mà tới bắt lấy tay cô, hòa ái nói:

    - Cháu gọi là Giang Tiểu Vũ?

    - Dạ bà.

    Giang Tiểu Vũ âm thầm thở ra.

    "Cuối cùng cũng có người để ý đến mình."

    Bà Nhuận kéo cô lại ngồi trên sô pha. Bà không buông tay cô ra mà cẩn thận đánh giá:

    - Tiểu Vũ lớn lên cũng rất đẹp mắt.

    - Thật không ạ? Cháu cảm ơn bà.

    Giang Tiểu Vũ không biết đáp như thế nào mà chỉ biết nói lời cảm ơn.

    Giang Tiểu Vũ cũng nhìn kỹ bà Nhuận. Thần thái của bà rất quý phái, khi cười rộ lên thì khóe mắt có nếp nhăn sâu. Nhưng tóc của bà đen, làn da sáng không giống như một bà lão gì cả. Có thể nói là bà so với người trẻ tuổi càng thêm ưu nhã và thong dong hơn.

    - Bà cũng rất đẹp ạ.

    Giang Tiểu Vũ thừa nhận bản thân nói chuyện có chút ngốc nghếch.

    Nhưng đây là lời nói trong lòng của cô.

    Ông Nhuận vốn ngồi ngay ngắn một bên, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe vậy, ông mở mắt nhìn Giang Tiểu Vũ.

    Khi nhắm mắt ông có nghe được giọng nói của Giang Tiểu Vũ. Ông cảm thấy giọng rất thanh thúy, điềm mỹ. Lúc mở mắt ra nhìn cô, ông liền chú ý đến đôi mắt trong vắt sáng ngời tựa như đá quý ở trong nước biển sâu dưới đáy, lẳng lặng mà lóe sáng.

    Nhuận gia gia trong lòng có số.

    Ông Nhuận trong lòng nghĩ thầm: "Cháu trai chọn được một người vợ tốt rồi."

    Ông Nhuận dời ánh mắt đi xem quản gia đang đứng.

    Qua nhiều năm rèn luyện, quản gia tất nhiên có thể đoán được. Quản gia vội vàng cho người đem nước trái cây đặt ở trước mặt Giang Tiểu Vũ:

    - Phu nhân cậu cả, mời dùng ạ!

    Cử chỉ của người đó vô cùng nghiêm cẩn.

    - Cảm ơn ngài.

    Giang Tiểu Vũ lễ phép nói lời cảm ơn. Cô bưng nước trái cây lên uống một ngụm.

    "Thật thanh thật ngọt. Mình thích."

    - Lễ vật của các cháu mang tới bọn ta đều nhận được rồi. Đều là những thứ bọn ta thích cả. Tiểu Vũ, cháu nói xem, đây có phải là cháu cùng Lăng đi chọn không?

    Bà tiếp tục nói chuyện với Giang Tiểu Vũ.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and LỤC TIỂU HỒNG like this.
  4. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 43: Nói rất nhiều "Thật xin lỗi"

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả? Lễ vật."

    Giang Tiểu Vũ lại một phen kinh ngạc.

    Lễ vật đó đúng là không phải do cô chọn. Sau khi về nhà, cô đã bị Nhuận Lăng cấm túc.

    - Thật xin lỗi bà. Lễ vật này không phải do con chọn.

    Giang Tiểu Vũ lựa chọn thành thật nói ra hết.

    Bà Nhuận cũng không tức giận mà vỗ tay của cô, hòa ái nói:

    - Không sao cả. Thằng nhóc Lăng này luôn bá đạo, ôm đồm như vậy đó. Chờ khi con chế ngự được nó rồi thì con có thể cùng nó đi chọn lễ vật.

    "Bà Nhuận, bà đánh giá cháu trai thật sự là quá chuẩn xác mà."

    - Dạ bà.

    Giang Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời.

    - Lần sau, chắc chắn con sẽ chọn lễ vật cho mọi người. Con biết ông thích sưu tầm tranh chữ, bà thích thêu thùa, ba thích cất giữ sách, mẹ thì thích noãn ngọc.

    Tuy lễ vật không phải do Giang Tiểu Vũ chọn nhưng lễ vật có thứ gì thì cô đều nhớ kĩ. Cô tranh thủ tìm kiếm lễ vật thật tốt để làm vui lòng người nhà họ Nhuận.

    Bời vì cô vừa mới gả đến nhà họ Nhuận nên cô hy vọng có thể cùng mọi người sống chung hòa thuận.

    Bà cười tươi như hoa.

    Ông rất vừa lòng.

    Ba Nhuận - Nhuận Bình nghe được tên mình thì nhìn lại, gật đầu:

    - Tiểu Vũ, con đừng có nhớ lầm đó. Nếu con tặng văn học nước ngoài cho ba thì ba sẽ tức giận đấy.

    Ba Nhuận chỉ thích sưu tầm cổ văn Trung Quốc mà thôi.

    - Dạ ba, con sẽ nhớ thật kỹ.

    Giang Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp ứng.

    Cô sẽ nhớ thật kỹ. Nói xong, cô còn gật gật đầu.

    Ba Nhuận buồn cười: "Con gái ngốc nhà ai đây? Thật sự là làm người vui vẻ mà."

    - Lần đầu đến cửa, lễ vật cũng không tự mình chọn. Cô có phải không để bọn tôi vào mắt không?

    Một giọng nói không hài hòa vang lên.

    Không khí vốn dĩ hòa thuận nhưng lại bị ai vứt vào mấy viên đá.

    Giang Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy mẹ Nhuận Chu Tử Kỳ từ trên cao nhìn xuống chỗ cô.

    Mặt mày của bà thực sự không thoải mái.

    Nhuận Lăng đứng bên cạnh mẹ Nhuận. Sắc mặt của anh cũng hơi trầm xuống.

    Xem ra hai người không đem lời nói nói một chỗ đi.

    "Xem ra, hai người họ có lời nói không hợp nhau rồi. Là bởi vì mình sao?"

    Nụ cười trên môi Giang Tiểu Vũ biến mất, lòng thắt chặt. Cô biết trả lời câu hỏi của mẹ Nhuận thế nào cả.

    "Trả lời như thế nào thì đều như là đang tranh luận. Không trả lời cũng không được. Mình nên làm sao bây giờ?"

    Cô vốn tưởng rằng mẹ Nhuận sẽ rất dễ gần.

    Nhưng bây giờ xem ra, chuyện mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay lại một lần nữa tái hiện. Thật sự là cô không biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào cả.

    Nhuận Lăng lướt qua mẹ Nhuận. Anh đi vài bước rồi ngồi bên cạnh Giang Tiểu Vũ, sau đó quay đầu nhìn mẹ, cười:

    - Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Tiểu Vũ chắc chắn là đem người trong nhà mình để vào mắt. Cô ấy là một người rất thành thật.

    Mẹ Nhuận hụt hẫng: "Con trai ngày thường dù lạnh lùng nhưng cũng chưa từng nói nặng với mình. Nhưng bây giờ thì sao? Có vợ rồi thì đến mẹ cũng bỏ đi rồi.

    Trong đại sảnh, không phải có người trong nhà họ mà là có rất nhiều thân thích. Ngày thường, bọn họ đều tươi cười nhưng trong lòng lại ghim kim dối trá. Khi nhìn thấy con trai bà nói lời như vậy thì không chừng đang vui vẻ trong lòng.

    Chu Tử Kỳ cảm thấy mình bị Giang Tiểu Vũ làm cho mất hết mặt mũi. Tâm tình của bà tệ đến cực điểm.

    Sắc mặt bà lúc xanh lúc trắng khó phân biệt:

    - Con đây là có ý gì hả? Con nói mẹ có lòng tiểu nhân, còn vợ của con thì rất thành thật phải không?

    Nói xong, bà cảm thấy mình là người đáng chê cười thì rốt cuộc xoay người đi mất.

    Ông Nhuận nhìn Nhuận Bình uy hiếp:" Đây là phá cái gì hả? "

    Nhuận Bình tử nhủ rằng:" Không ổn. Ba chắc chắc là có bất mãn với vợ rồi."

    - Thật xin lỗi ba. Hôm nay, Tử Kỳ bị cảm nên nói chuyện hơi lớn.

    Nhuận Bình đành phải xin lỗi, rồi chuyển hướng đến Tiểu Vũ:

    - Tiểu Vũ, con sẽ không để ý chứ?

    Giang Tiểu Vũ nào dám để ý, hồn đều phải dọa bay mất, nghe vậy thì liên tục lắc đầu:

    - Không có, không có. Ba, thân thể của mẹ không thoải mái nên đi nghỉ ngơi cho khỏe ạ.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Last edited: Nov 5, 2021
  5. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 44: Để lại dưới bậc thang

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt ông Nhuận dịu lại, có nhiều người thân thích nên ông cũng không muốn làm cho con dâu cả mất mặt:

    - Thân thể không thoải mái thì phải nghỉ ngơi đi. Không nên tức giận lung tung như vậy.

    Nhuận Bình đáp lời:

    - Ba, con đi xem Tử Kỳ.

    Nói rồi Nhuận Bình liền rời khỏi đại sảnh.

    Đại sảnh thiếu hai vị chủ sự thì không khí có chút kỳ lạ.

    Bà Nhuận vỗ vỗ để trấn an Giang Tiểu Vũ, giải vây cười:

    - Mẹ chồng của con bị bệnh nên tâm trạng không tốt, dễ cáu kỉnh lắm. Chúng ta mặc kệ nó.

    Giang Tiểu Vũ cũng chỉ có thể tiếp nhận.

    "Mặc kệ bệnh hay không bệnh, có dưới bậc thang thì tốt rồi."

    Những người ngồi trong đại sảnh cũng không thể không quan tâm tới, ông bà Nhuận ngồi đối diện em dâu Kiều Tư Hoa liền bắt đầu giới thiệu.

    Giang Tiểu Vũ đi sau cũng lễ phép chào hỏi.

    Tất cả mọi người được tiếp đón xong xuôi, ai nấy cũng đều đối bụng. Họ chuyển hướng đi về phía nhà ăn.

    Nhà ăn vô cùng lớn. Nếu tất cả mọi người đều vào thì vẫn còn dư chỗ, không cần phải lo vấn đề chỗ ngồi.

    Giang Tiểu Vũ và ông bà ngồi một bàn. Kiều Tư Hoa cũng ngồi ở mạt tịch.

    Đến giờ cơm, ba mẹ Nhuận cũng không xuống ăn.

    Trong lòng Giang Tiểu Vũ dày vò vô cùng: "Lần đầu gặp mặt mà mình còn làm hại ba mẹ chồng không cùng ăn cơm. Thật là tội lỗi lớn mà."

    Nhưng cô vẫn cố gắng cười, cô không muốn người khác cảm thấy mình không vui, lại hỏng hết tâm trạng của người ta.

    Nhuận Lăng ngồi ở bên cạnh cô, anh có thể thấy được cảm xúc nhỏ bé của cô. Anh có thể phát hiện tươi cười trên mặt Giang Tiểu Vũ đã sớm sụp đổ rồi. Anh thầm than một tiếng.

    Anh đưa tay vuốt chùm tóc nghịch ngợm trước ngực cô ra sau đầu. Sau đó anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô.

    Giang Tiểu Vũ quay đầu nhìn Nhuận Lăng. Sắc mặt anh vẫn sắc bén như cũ nhưng có nét ôn hòa ẩn hiện, tâm trạng của cô dần yên ổn lại.

    Lúc này cô nhìn anh thì cảm thấy anh cao lớn, có cảm giác vô cùng an toàn.

    Tươi cười gần tan biến của cô lại lần nữa tụ hợp, ôn nhu mà chói lóa.

    Nhuận Lăng buông tay, mặt hướng về phía trước, không hề để ý Giang Tiểu Vũ đang viết "cố lên" đầy mặt.

    Cô nhìn sườn mặt anh, đông lạnh lại thành người lạnh lẽo.

    Biểu tình này làm cho người khác không nhìn ra tâm tình của anh.

    Giang Tiểu Vũ cũng nhìn không ra tâm tình của Nhuận Lăng. Nhưng cô thấy anh nhàn nhã dựa ghế thì đoán biết tâm tình của anh không tệ.

    "Người này lại giả thâm trầm rồi." Giang Tiểu Vũ âm thầm nghĩ.

    "Thực xin lỗi, ta đã tới chậm, trên đường có điểm kẹt xe." Một cái dịu dàng thanh âm vang ở Giang Tiểu Vũ phía sau, là đối với đối diện Kiều Tư hoa nói.

    - Thật xin lỗi, em đến chậm. Trên đường có hơi kẹt xe một chút.

    Một giọng nói dịu dàng vang lên ở phía sau Giang Tiểu Vũ. Người nọ là nói với Kiều Tư Hoa.

    Giang Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại thì sửng sốt: "Thật sự là một thục nữ mỹ lệ nha."

    Ông Nhuận, bà Nhuận đều có chút không cao hứng nhưng vẫn không nói gì.

    Kiều Tư hoa đứng lên, thân thiết đi tới, kéo tay cô gái kia mà cười nói:

    - Biết rõ là sẽ kẹt xe mà sao lại không tới đây sớm hơn chứ?

    Người vừa đến tên là Kiều Tư Dung, là em gái duy nhất của Kiều Tư Hoa. Cô có quan hệ khá thân thiết với người nhà họ Nhuận nên bọn họ đều rất quen thuộc với cô ấy.

    Kiều Tư dung nhẹ giọng xin lỗi. Sau đó ánh mắt cô chuyển hướng về phía Nhuận Lăng. Trong mắt lóe sáng, âm thầm mà mãnh liệt:

    - Anh Lăng, lâu rồi không thấy.

    Nhuận Lăng lạnh lùng gật đầu, không nói gì.

    Anh quay đầu ngồi ngay ngắn, giơ tay đè đầu Giang Tiểu Vũ.

    Kiều Tư Dung nhìn về phía Giang Tiểu Vũ: "Từ trước đến nay, Nhuận Lăng là người lạnh lùng. Anh ấy tuyệt đối sẽ không có động tác thân mật nào với con gái. Trừ phi đó là người kia. Là vợ mới cưới của anh ấy."

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy sau đầu có chút nóng thì liền quay đầu nhìn lại. Nhưng cô không phát hiện được điểm gì kì lạ cả.

    Hai người đứng cũng không tốt. Ngày thường vì có quan hệ với Kiều Tư Hoa nên em gái như cô cũng cùng tiền bối của nhà họ Nhuận ăn cơm: "Hôm nay hẳn là cũng có thể cùng nhau ăn rồi."

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and LỤC TIỂU HỒNG like this.
  6. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 45: Không phải muốn phá hư là có thể phá hư được

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Tư hoa cũng có ý nghĩ như vậy. Cô ta muốn kéo em gái vào ngồi cùng: "Một mình mình ngồi thì thật là cô đơn quá."

    - Dung Dung, em lại ngồi với chị này. Chỗ này vừa hay có canh cá chình em thích nè. Chị nhường cho em.

    Kiều Tư Dung tất nhiên trước tiên là chào hỏi ông Nhuận, bà Nhuận rồi cười đáp lại chị của mình.

    Ông Nhuận không mở miệng, bà Nhuận sắc mặt hơi cứng nhắc nhìn về phía Kiều Tư Hoa:

    - Bà già như tôi không thích ầm ĩ. Cô bưng canh cá chình cùng với em cô ngồi ở bàn kia đi.

    Kiều Tư Dung đang bưng chén canh cá chình thì nghe bà Nhuận nói vậy. Cô cảm thấy chén canh nóng tới nỗi làm cho bàn tay tê dại.

    Sắc mặt trắng bệch, cô cúi đầu không biết nên làm gì cho đúng.

    Sắc mặt tươi đẹp của Kiều Tư Hoa trong nháy mắt biến mất. Cô không hiểu hôm nay vì sao mà trưởng bối lại làm vậy, đuổi ba mẹ rồi bây giờ lại tống cổ cô đi.

    "Chẳng lẽ người ở đây đều phải nhường vợ mới cưới của Nhuận Lăng. Vậy mình là cái gì chứ?"

    Nghĩ vậy, ác khí trong người cô sinh ra. Lần đầu tiên cô cướp lời nói của bà Nhuận:

    - Bà ơi, bọn con sẽ không ồn ào đâu. Nếu Dung Dung đã ngồi rồi, chi bằng người để bọn con cùng người ăn cơm đi ạ.

    - Hôm nay là liên hoan của nhà họ Nhuận. Sao cô lại gọi điện thoại cho em cô tới?

    Ông Nhuận mở miệng, lời nói rõ ràng là không ổn.

    Nếu Kiều Tư Dung lại ngồi xuống thì chỉ sợ bị người ta nói là ngốc nghếch, ngu dại.

    Cô xấu hổ đứng lên, giọng nói run rẩy. Cô hướng về phía ông Nhuận khom lưng xin lỗi:

    - Thật xin lỗi ông Nhuận, bà Nhuân. Là con thất lễ rồi.

    Lúc cô đứng thẳng thì liếc mắt thấy Nhuận Lăng thờ ơ khiến tâm cô lạnh giá không ít.

    Nhuận Lăng không nhìn Kiều Tư Dung. Anh nghĩ: "Cô ta làm vậy thật sự là không đúng."

    Kiều Tư Dung thu lại ánh mắt thâm tình của mình, nâng cằm, chuẩn bị giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm mà rời đi.

    Kiều Tư Hoa kích động hơn nhiều. Đột nhiên cô ta đứng lên, đỏ mắt nói:

    - Ông, người nói rất đúng. Hôm nay là liên hoan của nhà họ Nhuận. Con là một đứa không có chồng Nhuận Phong giúp đỡ người nhà họ Kiều nên không thể ngồi ở đây.

    Kiều Tư Hoa nói xong còn liếc Giang Tiểu Vũ một cái.

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy cái liếc mắt kia như muốn đem máu của cô đông cứng toàn bộ vậy.

    "Cái gì? Có ý gì vậy?"

    Nhuận Lăng vẫn nhàn nhã ngồi đó, bỗng uống một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn Kiều Tư Hoa đỏ mắt đứng đó, lạnh lùng mở miệng:

    - Em dâu đa nghi rồi.

    Tuy là Nhuận Lăng trấn an nhưng giọng điệu quá lạnh làm cho người nghe cảm thấy bất an.

    Kiều Tư Hoa như bị dội một chậu nước đá, hốt hoảng khó chịu:

    - Để anh cả chê cười rồi. Là tôi làm hỏng tiệc vui của anh rồi.

    Giang Tiểu Vũ không biết sao lại thành thế này, chóp mũi đau xót.

    Trong lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu: "Đây là bị làm sao vậy? Không phải là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao?"

    Nhuận Lăng không nói nữa, bưng toàn bộ rượu vang đỏ còn ở bên trong ly uống cạn. Sau đó anh nhấp môi khiến người ta nhìn không ra vui buồn.

    Kiều Tư Hoa dần bình tĩnh lại nhưng trên mặt vẫn không có nụ cười, cũng không ngồi xuống.

    Lúc này bà Nhuận cũng trầm lặng.

    - Tiệc vui thì chính là tiệc vui, cô phá hư cũng không được.

    Nhuận Lăng đang an tĩnh thì đột nhiên ngẩng đầu mở miệng.

    "Rầm."

    Một vị thím ở bàn bên cạnh không cẩn thận làm đổ chén canh trước mặt.

    Những lời này có lẽ Giang Tiểu Vũ không hiểu, nhưng người nhà họ Nhuận vẫn là bị dọa không nhẹ.

    Giang Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn vị thím sơ suất kia nhưng vẫn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

    "Sao chỉ một lời nói mà người ta đều có vẻ kinh ngạc vậy nhỉ?"

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta likes this.
  7. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 46: Có đôi có cặp ăn hiếp người

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Tiểu Vũ không hiểu được gì cả, trong mắt đều là ngây thơ.

    Kiều Tư Hoa bình tĩnh nháy mắt mất tăm, giọng nói hơi run hỏi Nhuận Lăng:

    - Anh cả, anh nói gì cơ?

    Nhuận Lăng đang muốn mở miệng thì đột nhiên ở dưới bàn Giang Tiểu Vũ nắm lấy tay Nhuận Lăng.

    Không biết vì sao Giang Tiểu Vũ không muốn Nhuận Lăng lặp lại lời vừa nói.

    Nhuận Lăng nghiêng đầu nhìn Giang Tiểu Vũ một cái, nhấp miệng.

    Ông Nhuận nhíu mày nhìn một bên là Giang Tiểu Vũ, một bên là Kiều Tư Hoa. Ông chậm rãi đứng lên:

    - Tôi ăn xong. Mọi người từ từ dùng bữa.

    - Cơm nước xong xuôi, Nhuận Lăng và Tiểu Vũ đến thư phòng của ông một chuyến.

    Ông Nhuận nói xong thì không nhìn ai mà liền rời đi.

    Bà Nhuận thở dài buông chén đũa rời khỏi đại sảnh đi theo ông Nhuận.

    Ông bà đi rồi, vợ chồng Nhuận Lăng cũng không có tâm tình ăn cơm.

    Cô thất thần ngồi bên cạnh Nhuận Lăng. Thấy Nhuận Lăng đứng lên, cô cũng vội đứng dậy.

    Nhuận Lăng đi phía trước, cô cúi đầu đi ở phía sau.

    Nhuận Lăng dừng bước, Giang Tiểu Vũ liền va vào lưng anh.

    Cái mũi tê rần khiến Giang Tiểu Vũ thiếu chút nữa liền rơi lệ.

    Nhuận Lăng quay đầu, Giang Tiểu Vũ đáng thương nhìn anh.

    - Đồ ngốc, cùng anh sóng vai đi. Khi không lại đi phía sau, làm anh còn tưởng mình mọc thêm cái đuôi dài nữa.

    Nhuận Lăng nắm tay Giang Tiểu Vũ để ở bên phải mình.

    Kiều Tư Hoa nhìn hai người sóng vai nhau mà đi thì đôi mắt ngập nước:

    - Anh cả, anh thật biết cách ăn hiếp người.

    Mang theo tân nhân có đôi có cặp, còn muốn chế nhạo một cái cô đơn người.

    "Tình nhân có đôi có cặp còn muốn chế nhạo một người cô đơn. Ngày thường đều không nhìn đến mình. Mình cho rằng đó đã là Nhuận Lăng không tôn trọng mình nhất rồi. Bây giờ xem ra, Nhuận Lăng còn có thể tuyệt tình hơn nữa. Biến cố này tất cả đều xuất phát từ Giang Tiểu Vũ, người phụ nữ từ đâu khi không nhảy ra."

    Nhuận Lăng không dừng bước. Lúc Giang Tiểu Vũ muốn quay đầu thì anh liền ôm lấy chỉnh lại cho thẳng.

    Trong lòng Giang Tiểu Vũ tràn đầy nghi vấn nhưng chỉ có thể đi về phía trước.

    Cô không biết đi đến thư phòng của Ông Nhuận thì sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

    Nhuận Lăng hơi ôm lấy Giang Tiểu Vũ, đem cô đi từng bước một vào thư phòng của ông Nhuận. Thân hình cao lớn của anh vẫn luôn là lực lượng làm cho Giang Tiểu Vũ an tâm.

    Đóng lại cửa thư phòng, dưới ánh mắt của ông chỉ dẫn, Nhuận Lăng kéo Giang Tiểu Vũ ngồi xuống.

    Ông Nhuận ngồi trước bàn. Phía sau ông đều là sách. Thấy hai người ngồi xuống, ông nghiêm túc mở miệng:

    - Cháu không nên nói với em dâu như vậy.

    Ông Nhuận dùng giọng điệu khẳng điệu mà nói.

    Đời này ông đã trải qua rất nhiều chuyện, trên người luôn có uy hiếp, người bình thường thấy chỉ biết cung kính nghe lệnh phân phó. Giang Tiểu Vũ thấy cũng là như vậy.

    Đối mặt với uy hiếp như vậy, Nhuận Lăng vẫn nhìn thẳng ông nội. Lời nói của anh không có một chút nào là vâng lời:

    - Nhà họ Nhuận không nợ em dâu thứ gì cả. Nếu cô ta cảm thấy ấm ức khi ở nhà họ Nhuận thì lúc nào tái giá cũng được.

    Phanh!

    Ông Nhuận đem sách bên tay ném về phía cháu trai đang nói bậy.

    Nhuận Lăng không có chút nào là muốn né tránh. Cuốn sách dày liền đập vào trán Nhuận Lăng. Cạnh sách bén nhọn cắt qua trán anh, rất nhanh liền chảy máu.

    Máu từ trán cháy xuống má. Mắt Nhuận Lăng không chớp một cái nào vẫn cứ thế nhìn thẳng ông nội.

    Cuốn sách mang theo vết máu rơi xuống. Lại một tiếng ồn thật vang dội.

    - Từ khi cháu sinh ra là ông tự mình dạy dỗ. Không ngờ ông lại dạy cháu thành một đứa máu lạnh vô tình thế này. Lại còn chỉ biết nói mấy lời như vậy.

    Ông Nhuận giận dữ nhìn cháu trai mặt đầy máu cũng không thương tiếc, chỉ muốn ném thêm một lần nữa.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and Jasminevn2002 like this.
    Last edited: Nov 5, 2021
  8. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 47: Thảo đường ăn

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Lăng không nói gì, nhưng ánh mắt anh kiên trì không đổi ý nói với ông Nhuận là suy nghĩ của anh một chút đều không thay đổi.

    - Chờ khi người trong phòng đi hết, cháu đi xin lỗi em dâu nghe chưa.

    Ông Nhuận lui một bước nói.

    Nhuận Lăng lại không chút nào thoái nhượng, lạnh giọng mở miệng:

    - Không bao giờ. Lời cháu nói là thật.

    Lời nói thật có khi thật tổn thương người, nó lại rất đúng.

    - Lời nói thật?

    Ông Nhuận tức đến mức cười:

    - Cháu tưởng mình là đứa nhỏ ba tuổi hay sao? Cháu nói thật. Ông còn muốn cho cháu ăn kẹo que đây. Ông nói cho cháu biết, hôm nay nếu cháu không đồng ý xin lỗi thì đừng mong ra khỏi căn phòng này.

    Giang Tiểu Vũ nhìn mặt Nhuận Lăng đầy máu, lại nhìn ông Nhuận tức giận đập bàn.

    Thật sự không biết chính mình có nên hay không mở miệng khuyên bảo hạ, xoát một chút tồn tại cảm.

    Cô không biết mình có nên mở miệng khuyên hay không. Nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi.

    Cô cảm thấy ánh mắt ông Nhuận như mang theo lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần ông ấy trừng mắt liền có cảm giác đau đớn. Hơn nữa bây giờ, ông Nhuận đang tức giận. Không khí của toàn bộ thư phòng đều vô cùng khó thở.

    Giang Tiểu Vũ không dám lên tiếng.

    Mà Nhuận Lăng là kẻ không sợ chết. Anh cũng vô cùng cứng đầu và cố chấp, khí thế rét lạnh lại có chút ấu trĩ.

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy mình không nên dung túng Nhuận Lăng khiêu khích nữa. Cô lấy hết can đảm nhẹ giọng mở miệng:

    - Ông ơi, ông đừng nóng giận. Đều là cháu không hiểu chuyện mới chọc giận em dâu. Cháu sẽ xin lỗi cô ấy.

    Ông Nhuận đang nghĩ cách sai cháu trai đi xin lỗi thì Giang Tiểu Vũ nói làm cho ông có chút ngớ người.

    Nàng xin lỗi?

    "Con bé xin lỗi? Nó làm sai cái gì đâu mà nó xin lỗi? Cái thằng Nhuận Lăng này đúng là ngoan cố mà đến vợ mà nó cũng đem ra làm khiên đỡ."

    Lửa giận của ông Nhuận càng thêm lớn.

    Ông quyết định: "Hôm nay, Nhuận Lăng không xin lỗi, mình sẽ cho người trói nó lại đánh một trận."

    Giang Tiểu Vũ rụt cổ: "Sao không khí lại lạ vậy?"

    Quay sang Nhuận Lăng, Giang Tiểu Vũ lẩm bẩm mở miệng:

    - Nhuận Lăng, sao anh giận vậy chứ? Em đi xin lỗi không phải tốt rồi sao? Dù gì anh cũng không muốn làm mà.

    Đúng vậy một câu của cô đã làm cho Nhuận Lăng nổi giận. Cô cũng có lòng tốt mà. Thật oan uổng quá. Trong lòng Giang Tiểu Vũ nước mắt chảy ròng ròng.

    Nhuận Lăng âm trầm nhìn Giang Tiểu Vũ, không mở miệng.

    Cả người Giang Tiểu Vũ rét run, cảm giác mình bị ánh mắt xiên xỏ:

    - Trán của anh bị thương rồi. Có cần băng bó trước không?

    "Lời này chắc không sai chứ nhỉ?"

    Đôi mắt Giang Tiểu Vũ lóe sáng ý cười.

    Nhuận Lăng dời ánh mắt đi. Anh quay qua ông Nhuận, sửa lại tính tình bướng bỉnh, mỉm cười mở miệng:

    - Ông à, ông nghe rồi chứ. Vợ của cháu nói, cô ấy muốn thay cháu xin lỗi. Vậy nên cháu không cần đi xin lỗi.

    Ông Nhuận bực mình không đáp lời.

    Bây giờ ông chỉ muốn đánh thằng nhóc hư đốn trước mặt mà thôi.

    Vì không muốn xin lỗi mà vợ cũng đều lợi dụng.

    Ông sắp tức đến mức hộc máu.

    Mười mấy năm dạy dỗ, nhìn anh càng ngày càng bày mưu lập kế, ông còn tưởng rằng lúc tuổi già ông có thể nhìn thấy phong cảnh như cũ. Nhưng ông không nghĩ tới, quỷ kế này của anh lại rất hữu dụng.

    Ông cảm thấy tương lai là một viễn cảnh đen tối, lúc tuổi già sẽ rất thê lương.

    "Một người là nó đủ rồi, còn có thêm một người trợ lực nữa - vợ của nó, quả thực là quá không biết xấu hổ."

    "Chia rẽ chúng nó, cần thiết chia rẽ!"

    Giang Tiểu Vũ cẩn thận nhìn ông Nhuận bốc hỏa:

    - Ông ơi, ông không sao chứ ạ? Ông nóng lắm sao? Ông có cần cháu quạt cho ông không ạ? Mặt ông đỏ lắm.

    Giang Tiểu Vũ ân cần cầm cuốn sách mỏng bên cạnh quạt cho ông Nhuận.

    Ông Nhuận cảm thấy trên mặt mát lạnh. Ông híp mắt. Mặt đỏ rực cũng chậm rãi tiêu tán bớt.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and Jasminevn2002 like this.
    Last edited: Nov 5, 2021
  9. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 48: Có bà xã dùng thật tốt

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ, nhà họ Nhuận nhiều cháu gái như vậy mà ai nhìn thấy mình cũng đều nơm nớp lo sợ, không có đến một tri kỷ nữa. Vẫn là cháu dâu này tốt nhất."

    Ông Nhuận cảm thấy khá vui vẻ. Ông liếc mắt nhìn cháu nội, tức giận mở miệng:

    - Được rồi, xin lỗi cái gì. Đều là người một nhà, đúng hay sai, so đo nhiều quá cũng không thú vị. Về sau chú ý hơn là được.

    Nói đến đây, ông Nhuận ngừng lại, giọng nói trầm xuống:

    - Nói vậy chứ cháu dâu thứ cũng là một người rất đáng thương.

    - Vâng thưa ông, cháu sẽ chú ý hơn.

    Nếu ông đã không tính toán, Nhuận Lăng cũng không bướng bỉnh nói thêm nữa.

    "Ừm, quả nhiên có bà xã vẫn là tốt hơn rất nhiều."

    Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ tán dương mấy lần liền.

    Giang Tiểu Vũ nhìn ông Nhuận không nóng nữa thì liền buông sách xuống, rồi rót một chén trà nóng:

    - Ông ơi, trà của ông là trà gì nấu vậy ạ? Cách một cái nắp mà cháu vẫn ngửi được mùi hương rồi. Ban nãy ông nói nhiều như vậy hẳn là khát nước lắm. Ông uống nhiều một chút để thanh giọng. Vậy thì cổ họng sẽ không bị tổn thương.

    Nhuận Lăng đỡ trán: "Cái này là vỗ mông ngựa à?"

    Ông ấy rất vui vẻ như là đã quên đời này ông gặp không ít kẻ a dua nịnh hót. Ông cười híp cả con mắt.

    Ông Nhuận cười ha hả, uống lên mấy ngụm trà thơm, thân thiết trả lời:

    - Ông cũng không biết. Là quản gia giúp ông pha đấy. Nếu cháu thích thì cứ nói quản gia pha cho nhé.

    Giang Tiểu Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu:

    - Ông ơi, không cần đâu ạ. Không cần phiền bác quản gia đâu ạ.

    - Vậy được rồi. Nếu cháu muốn uống thì đến chỗ ông nội đấy.

    Ông Nhuận nói xong xuôi cũng không tiếp tục ở lại thư phòng nữa mà cùng Giang Tiểu Vũ trở lại đại sảnh.

    Nhuận Lăng nhìn hai người vừa cười vừa nói đi phía trước.

    Anh có chút ảo giác.

    "Rốt cuộc ai mới là cháu nội của ông vậy? Vì sao càng nhìn càng thấy ông nội thích Giang Tiểu Vũ hơn. Được rồi, ông nội vui vẻ là được."

    Nhuận Lăng hụt hẫng thỏa thuận.

    Anh lấy tay chải lại đầu tóc hơi loạn rồi dùng khăn tay tùy ý lau vết máu trên mặt. Sau đó anh cũng theo hai người, chậm rãi đi ra ngoài.

    Quản gia nhìn thấy ông Nhuận xuống thì vội chờ ở cửa cầu thang để nghênh đón. Quản gia định tiến lên nâng đỡ thì không ngờ là ông Nhuận lại dời đi.

    Chờ hai người đi xa, quản gia nhìn đại thiếu gia theo sau xuống dưới thì cảm thấy không thể tin được:

    - Đại thiếu gia, tôi không nhìn lầm chứ. Lão thái gia lại đối với thiếu phu nhân rất hòa ái?

    "Nhà họ Nhuận có một trưởng bối hòa ái thì hẳn đó là bà Nhuận mới đúng chứ."

    Nhuận Lăng cho quản gia một nụ cười thần bí. Anh làm sao mà biết được.

    Nhà ăn dư âm vẫn còn nóng. Không khí có chút kì lạ. Người ta thường nhìn hai chị em nhà họ Kiều trầm mặc, hay thường cúi đầu nói vài câu.

    Lần này bọn họ nói rất nhỏ nên Giang Tiểu Vũ không thể nghe được một chữ.

    Kiều Tư Hoa nhận được ánh mắt quái dị của mọi người thì thê lương xin lỗi:

    - Dung Dung, thật xin lỗi em. Hại em bị người ta chê cười. Sớm biết thế, chị đã không báo cho em đến rồi.

    Trong lòng Kiều Tư Dung khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố gắng kìm nén an ủi người chị có tâm trạng không tốt:

    - Chị à, em không trách chị. Là em khăng khăng muốn tới mà. Em chỉ muốn nhìn người anh Lăng cưới là cô gái như thế nào thôi.

    "Vì mình không cam lòng. Mình không cam lòng mình quen anh Lăng nhiều năm như vậy mà cuối cùng anh ấy lại cưới một cô gái xa lạ ở bữa tiệc. Mình muốn đích thân đến xem thử, cô gái này rốt cuộc là có lực hấp dẫn gì mà có thể làm cho anh Lăng lần đầu thấy đã đồng ý kết hôn, sống cùng nhau cả đời như vậy."

    - Dung Dung.

    Kiều Tư Hoa nhìn cảm xúc của em gái không tốt.

    - Chị biết em thích bác cả. Chị cũng muốn tranh thủ cơ hội giúp em nhưng cục diện bây giờ đã không có khả năng rồi.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and Jasminevn2002 like this.
    Last edited: Nov 5, 2021
  10. Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 49: Quảng trường vũ cao hơn không?

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nếu không có khả năng thì em nên từ bỏ đi.

    Kiều Tư Hoa biết mình khuyên chưa chắc đã được nhưng cô vẫn không muốn trơ mắt nhìn em gái càng lún càng sâu.

    Kiều Tư Dung đặt tay lên gối mà nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ ràng.

    Tiếng hô của mọi người to rõ làm cho hai chị em nhìn về phía cửa thang lầu. Tất cả ai nấy đều ngẩn ra.

    Ông Nhuận mấy năm nay ở nhà họ Nhuận không cười bao giờ thì giờ phút này lại cười có chút ngốc.

    Mà loại cười "ha ha" này thì..

    Nó khiến mọi người có cảm giác không chân thật chút nào.

    Ông Nhuận đối với người trong nhà đều là nghiêm túc, huống chi là người ngoài. Người ta đến mặt ông còn chưa thấy, nếu thấy cũng gần gũi không được.

    Nhưng người mới như Giang Tiểu Vũ mới gặp không đến mười tiếng mà có thể khiến cho ông lão này sau một chuyến đi thư phòng về thay đổi như vậy.

    Trong đại sảnh, một tiếng khe khẽ nói nhỏ cũng không có.

    Nó quỷ dị mà an tĩnh.

    Giọng nói ngọt ngào của Giang Tiểu Vũ vô cùng rõ ràng mà bay vào tai mọi người:

    - Ông ơi, người thật khỏe mạnh nha. Bước đi như bay luôn. Hẳn là thường ngày ông hay rèn luyện phải không ạ? Ông ơi, ông đã nhảy qua quảng trường vũ rồi sao ạ?

    Giang Tiểu Vũ thần thánh logic.

    Ông Nhuận cao ngạo ngẩng đầu, đối với logic của Giang Tiểu Vũ rất bất mãn:

    - Ông sao có thể nhảy quảng trường vũ chứ. Mỗi ngày ông đều luyện Thái Cực đấy.

    - Là vậy sao ạ.

    Giang Tiểu Vũ sùng bái nhìn ông Nhuận.

    - Ông thật lợi hại quá. Ông biết đánh Thái Cực, còn cháu chỉ biết nhảy quảng trường vũ thôi.

    "Thái Cực với quảng trường vũ có phân cao thấp nữa à?"

    Mọi người cảm thấy thật xấu hổ.

    Giang Tiểu Vũ ân cần đỡ ông Nhuận ngồi lên chủ vị, rồi cô cũng ngồi ở bên cạnh tiếp tục chọc ông Nhuận cười ha ha.

    Nhuận Lăng tiến lên vài bước ngồi ở vị trí phía sau. Giang Tiểu Vũ và ông lại nói chuyện rất vui vẻ.

    Nhuận Lăng thích thú dựa vào ghế sô pha.

    Giang Tiểu Vũ trộm trừng mắt nhìn Nhuận Lăng một cái.

    "Sao vậy chứ, anh ấy cũng không đáp lời gì cả. Thật khát quá."

    Lúc này, hầu gái bưng một ly sữa bò và một ly cà phê tới. Nhuận Lăng cầm ly sữa bò đưa đến bên miệng Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ tự nhiên mà uống một ngụm.

    Mười ngày ở bệnh viện, chuyện này cũng là chuyện bình thường nên hai người cũng không có nhiều cảm xúc lắm.

    Nhưng hành động này lại khiến người khác kinh ngạc. Tuy là biết hai người vừa mới tân hôn nhưng cũng không cần ngược người như vậy chứ.

    Đặc biệt là Kiều Tư Dung. Cô ta nắm chặt mười ngón tay. Từng trận đau đớn không rõ ràng. Đau đớn khiến cô ta xanh mặt.

    Kiều Tư Hoa nhìn em gái ở bên cạnh có chút không đúng:

    - Dung Dung, em không thoải mái sao? Để chị đem em về phòng chị nghỉ ngơi.

    Ông Nhuận nhìn hai chị em. Ông phát hiện trong hai người có một người mặt hơi tái nhợt thì không đành lòng:

    - Quản gia, gọi điện thoại kêu bác sĩ đến đây đi. À, thêm một chuyên gia dinh dưỡng nữa. Người trong nhà muốn khỏe mạnh phải chú ý nhiều hơn.

    Kiều Tư Hoa ngơ ngác nhìn ông Nhuận. Nước mắt cô chảy xuống. Đột nhiên cô đứng lên, cúi đầu chạy khỏi đại sảnh.

    Kiều Tư Dung nhịn chị gái chạy xa, rồi lại nhìn Nhuận Lăng khó lắm mới thấy được. Cô ta không muốn đi, nhưng cô ta không tìm thấy lý do để ở lại.

    Giang Tiểu Vũ không chú ý đến Kiều Tư Dung đang rối như tơ vò kia. Cô tiếp tục cùng ông Nhuận nói chuyện.

    Nhuận Lăng vẫn lười chen vào nói. Anh chỉ đơn giản nâng ly đút sữa bò cho Giang Tiểu Vũ, đối với những chuyện khác thì anh không mấy quan tâm.

    Ở nhà ăn không ăn nhiều nên Giang Tiểu Vũ cầm điểm tâm trên bàn mà ăn. Sau đó cô cũng lễ phép đưa cho ông Nhuận ăn.

    Hai người bạn vong niên, càng ngày càng được củng cố.

    Những người khác trong đại sảnh, cũng chỉ có thể dùng mắt mà cúng bái Giang Tiểu Vũ thao thao bất tuyệt. Bọn họ cũng không có dũng khí mà học theo cô cùng ông Nhuận nói chuyện.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta and Jasminevn2002 like this.
    Last edited: Nov 5, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...