Xuyên Không Ta Cùng Chàng - Ngự Đại An Yên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Ngự Đại An Yên, Sep 11, 2021.

  1. Chương 10: Tiếp xúc (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi chậm chậm về phía con rắn, Tiểu Kiều biết rằng nó sẽ không tấn công nàng vô cớ, dù không biết nó có phải "Đinh Tử Khuê" thật hay không, nhưng suốt đêm qua nàng ở cùng nó không làm nàng bị thương. Có lẽ trong mắt nó Tiểu Kiều nàng chưa phải là một mối nguy hiểm.

    Con rắn chỉ nhìn càng đúng một cái rồi nhắm mắt, khi nàng chỉ còn cách đuôi nó bảy tám bước chân, Tiểu Kiều ngửi được một mùi thối nhẹ nhẹ xông vào mũi.

    Nhìn tới nhìn lui, dường như cái đuôi mà nó đang che dấu dần có dấu hiệu thối rửa. Nàng muốn tiếp cận nó, không phải vì nàng tốt bụng để đánh đổi mạng sống mà tiếp xúc với một con rắn khổng lồ còn to hơn thân thể hiện tại của nàng đâu. Nhưng nếu để tình trạng thối rửa không chữa trị, lỡ như vài ngày hay vài tháng nữa nó chết, với sự tín nhiệm và yêu thương coi con rắn như mạng của Đinh mẫu không giết nàng luôn mới là lạ.

    Chưa kể nàng được cưới về mục đích là để xung hỉ với con rắn "Đinh Tử Khuê" trước mặt đây.

    Thôi thì nàng sẽ cố hoàn thành trách nhiệm cao cả của bản thân mà chữa trị cho nó, đi tới đâu tính tới đó thôi, haiii.

    Chân nàng vừa bước thêm một bước nữa thì con rắn lớn nghe được tiếng động, quay đầu lại thè lưỡi ra thái độ uy hiếp nàng. Từng tiếng khè khè phát ra từ lưỡi rắn làm Tiểu Kiều không khỏi dựng tóc gáy, điều kì lạ là khi nhìn vào tròng mắt của nó nàng không hề thấy được sự hung bạo khi sắp tấn công "kẻ nguy hiểm" là nàng mà chỉ là một ánh mắt cảnh cáo.

    Nàng chưa bao giờ hiểu nhìn hiểu được ánh mắt hay suy nghĩ của những con rắn khác trước đây trong phòng thí nghiệm, nhưng hiện tại trong đầu nàng lóe lên một giọng nói kì lạ khàn khàn như bị bóp cổ: "Đừng có lại gần ta, lùi lại kia, ngươi không thấy ta đang bẩn thỉu lắm sao?".

    Ý nghĩ và giọng nói khi nàng nhìn vào mắt con rắn này lần trước và lần này đều tương tự nhau, khiến Tiểu Kiều rất kinh ngạc với phán đoán mơ hồ trong đầu mình, nàng bất chấp sự sợ hãi mà tiến thêm một bước về con rắn lớn.

    Đầu con rắn thụt lùi về sau, ánh mắt nhìn nàng và giọng nói trong đầu lần này ẩn chứa lời sự cầu xin, giọng nói trầm trầm:

    "Đừng lại đây, đừng lại gần ta nữa."

    Bước chân Tiểu Kiều dừng lại, nàng biết không nên chọc nó thêm nữa dù gì nàng cũng xác định được phán đoán của mình là chính xác rồi. Nàng lùi về sau mà vào một góc, tránh né sự bài xích tiếp cận của rắn lớn.

    Còn rắn lớn lại vô cùng giận dỗi, làm sao nàng ấy lại không hiểu được hắn đang hù dọa để nàng không lại gần cơ chứ. Thế mà nàng còn liều mạng tiếng về phía hắn làm rắn ta vô cùng bực mình.

    Từ lâu hắn đã bài xích việc mẫu thân và ca ca hắn đòi gặp mặt hay chăm sóc hắn. Dù lần nào mẫu thân cũng khóc hết nước mắt mỗi lần đến đưa thức ăn, muốn vào trong đây ở cùng chăm sóc vết thương cho hắn nhưng hắn biết, ai mà tình nguyện cả đời sống cùng một con rắn đâu?

    Cứu ca ca một mạng để rồi hôm nay như thế hắn chưa bao giờ lấy việc đó để hận thù đại ca hắn, hắn chỉ mong ca ca thay hắn chăm sóc nương nhiều hơn. Nhưng đại ca hắn cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, ở đông phòng rộng rãi này, toàn bộ thời gian hắn sẽ dùng để lắng nghe mọi người trong nhà nói chuyện. Có khi sẽ nghe được tiếng Hạo Hạo vui đùa, hôm nay Hạo Hạo còn hỏi về hắn làm Đinh Tử Khuê vô cùng vui vẻ, dường như mọi người vẫn chưa từng quên hắn vậy.

    Có khi hắn sẽ nghe tiếng đại ca trách bản thân mình vì làm hắn bị hóa rắn như hiện tại, còn có tiếng khóc của đại tẩu mỗi đêm nằm bên an ủi đại ca. Đặc biệt mỗi lần Đinh mẫu khóc, hắn luôn trách bản thân chưa kịp báo hiếu cho nương, một mặt hắn muốn mọi người quên hắn đi, quên đi sự tồn tại dị biệt của hắn, mặt còn lại Đinh Tử Khuê lại ích kỷ hy vọng mọi người sẽ nhớ đến hắn dù chỉ một chút, để hắn có chút động lực sống tiếp quãng thời gian còn lại trong thân thể gớm ghiếc này.

    Con rắn lớn cuộn cái đầu lại, vùi mình vào sát tường. Tiểu Kiều nhìn chằm chằm từng cử động của nó, thấy nó nằm đó bất động thì nàng chẳng kiêng nể gì quan sát toàn bộ "thân thể" con rắn.

    Da rắn bao phủ một màu đen tuyền óng ánh, phía trên màu đen chồng một lớp hoa văn đỏ đậm nhạt tùy chỗ khác nhau uốn lượn từ giữa phần bụng rắn dọc theo sườn đến hết đuôi. Hình như chỗ càng dày đặc hoa văn thì lượng thịt thối rữa và vết thương càng nặng.

    Nàng biết bình thường Đinh mẫu hay bắt bọn Đản Đản làm sạch lông vì dù gì Đinh Tử Khuê cũng là người, mở cửa để và cho chàng khi đói sẽ tự lại ăn. Thường ngày bọn Đản Đản đều ăn Bồ Đàn Tử nên chắc chắc dược liệu cũng thấm vào cơ thể gà. Điều đó đồng nghĩa Đinh Tử Khuê cũng có thể dùng rễ cây cầm vết thương.

    Hai hôm nay nàng để ý Đinh mẫu chưa đưa thức ăn vào đông phòng. Nàng đi ra sân sau định làm sạch một con gà cho con rắn lớn buồn hiu một góc ăn.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy, Trungnguyennn and chiqudoll like this.
    Last edited: Oct 2, 2021
  2. Chương 11: Sinh chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn Đản Đản do ăn Bồ Đàn Tử nên vô cùng chắc khỏe, to lớn hơn hẳn những con gà mà nàng từng thấy. Nếu không phải do biết con rắn lớn là Đinh Tử Khuê thì nàng còn tưởng ở Kỳ Đại Lập Quốc động vật được nhân hai kích thước.

    Lựa một con gà trống lớn một một chút, cắt cổ vặt hết lông nó đi, may mắn vì Tiểu Kiều sinh ra ở thôn quê, cha mẹ nàng đều là nông dân, nàng đều tự mần đồ ăn mà lớn lên nên cũng coi như có một ít kiến thức về nông sản, xuyên về đây cũng có một ít vốn liếng kiến thức.

    Rửa sạch lông gà dính trên thân, nàng đem vào phòng cho con rắn lớn. Vừa đặt xuống con rắn lớn ngửi được mùi liền động thân một cái, trong nháy mắt nuốt chửng con gà vào bụng.

    Trước kia ở phòng thí nghiệm nàng cũng từng cho rắn ăn vài lần, rắn chỉ ăn những động vật nhỏ vừa miệng nó như chuột, gà con.. con rắn trước mặt há miệng lớn cực đại, một ngoặm liền nuốt chửng con mồi.

    Mùi thối rửa trên người con rắn nồng nặc hơn hôm qua, Tiểu Kiều móc ra trong túi hai cái rễ cây Bồ Đàn Tử lúc nãy sắc thuốc còn dư, đặt để trước mặt con rắn.

    Đinh Tử Khuê nhìn nhìn hai cái rễ cây trước mặt, mùi hương gần tương tự với mùi trên người thiếu nữ, còn đang thắc mắc nàng làm gì thì tiếng nói hơi khàn khàn chưa trưởng thành vang lên.

    "Ta không biết ngươi có phải phu quân ta không, nếu thật sự là phải ngươi liền ăn thứ này đi, nó sẽ giúp ngươi cầm lại vết thương trên đuôi ngươi."

    Giọng nàng vì thân thể này thiếu thốn thức ăn nên ốm yếu, chất giọng cũng theo đó mà khàn khàn khó nghe.

    Con rắn lớn nghe xong lát sau liền nhúc nhích cái đầu, há miệng ra ngậm lấy nuốt vào. Động tác của nó vô cùng từ tốn, khác xa các loại rắn nàng từng chăm sóc, nếu nói nó không phải phu quân nàng thì chắc nó là rắn thành tinh.

    Quả nhiên khi nuốt hai rễ cây Bồ Đàn Tử được Tiểu Kiều dùng dị năng chăm sóc vào bụng, vết thương do độc dược phát tác liền khắc chế, lành lại tạm thời làm Đinh Tử Khuê thở phào trong lòng.

    Tất nhiên hắn biết nàng có gì đó khác biệt với tất cả mọi người. Vào thời điểm mẫu thân cưới nàng về hắn luôn tỉnh táo, dù gì một hơi thở lạ xuất hiện trong nhà khiến Đinb Tử Khuê cảnh giác. Ấy vậy suốt ngày đầu tiên chưa có gì xảy ra, khi nằm ở đây hắn nghe được trong miệng mẫu thân và đại tẩu, nàng tên là Lý Tiểu Kiều và cũng là thê tử của hắn.

    Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai mọi chuyện liền khác đi, hắn nghe được nàng bắt đầu chăm chỉ làm việc, không lười biếng như ngày đầu tiên. Trong một lúc nào đó, hắn liền cảm giác được một luồng gió lạ trải qua khắp người hắn làm cơ thể chằng chịt vết thương lần đầu cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm đến thế.

    Sau đó là tiếng vui mừng của nàng, rồi những lần tiếp theo đều tương tự lần đầu, hắn không biết nàng đã làm cách nào có khả năng đặc biệt như vậy. Nếu là trước đây hắn chưa biến thành rắn hắn nhất định sẽ không tin, cho rằng nàng là ma quỷ nhưng chuyện khó tin nhất đã xảy ra trên người hắn rồi, sao hắn còn không tin được đây?

    Mỗi người mỗi suy nghĩ riêng, tiếng ồn ào ngoài cửa kéo lại tâm tư của Tiểu Kiều. Nhìn ra cửa một phụ thân đứng tuổi đang chống nạnh hét ầm lên, kéo theo vô vàn gương mặt lạ lẫm ngó nghiêng ngó dọc vào nhà.

    "Mấy người Đinh gia các ngươi ra đây cho ta, mượn nhà ta ba lượng bạc khi nào nhà các ngươi trả đây. Lần trước ta không muốn cho mượn rồi nhưng các ngươi nài nỉ van xin hôm nay liền trả, sao bây giờ các ngươi không chịu vác mặt ra? Định quỵt luôn đó hả?"

    Mọi người xung quanh không ai dám hó hé, thứ nhất vì đây không phải chuyện nhà mình, thứ hai vì sợ thái độ đanh thép của bà ta. Một lúc sau có tiếng một vị trung niên nghe đủ những lời chua cay của bà ta không bằng lòng vang lên:

    "Này Thường Sinh tẩu, lâu nay nhà ngươi ở gần Đinh gia cũng biết rõ mười mươi nhà họ. Đinh đệ mất một mình Đinh mẫu chống chọi, mấy năm trước hai nhi tử nhà họ liền gặp chuyện không may mới mượn ngươi ít tiền, ta thấy nhà ngươi sống sung túc lắm, số tiền này thiếu nhà ngươi cũng có chết đâu?"

    Nghe tiếng phản bác đó Thường Sinh tẩu hơi chột dạ, nhưng ỷ thế mình có tiền nên càng la lối om xòm hơn khi nãy. Tiểu Kiều không muốn nghe những lời nhục mạ của Thường Sinh tẩu nữa vội bước ra cửa.

    "Thẩm thẩm đừng trách bà bà ta, dạo này bà bà ta bị phong hàn, biết hôm nay đến ngày đưa tiền cho thẩm nên sốt ruột sáng nay liền lên chợ bán mấy con gà cùng ít củi vừa đốn hôm qua." Tiểu Kiều rưng rưng nước mắt chỉ chực chờ mà rơi xuống làm người ta không khỏi xót thương.

    "Thường Sinh tẩu ta thấy nhà họ cũng đủ khổ rồi, chỉ còn lại ba bà tức ốm yếu là trụ cột, còn hai nhi tử kẻ thì chân đi không được còn kẻ thì.. Suốt mấy năm nay có thấy bước nửa bước ra khỏi nhà đâu. Tẩu cũng nương tình cho họ thêm mấy ngày nữa đi chứ." Xung quanh hô lên tiếng ủng hộ làm Thường Sinh tẩu cũng không tiện lấn lướt, cho Đinh gia thêm nửa tháng phải trả tiền cho bà ta rồi lảng đi.

    Đợi bà ta đi khỏi thì nước mắt Tiểu Kiều lã chã rơi, gợi nên xót thương cho bao nhiêu thẩm thẩm thúc thúc đứng đó, đều là hàng xóm sát cạnh nhà nên ai cũng có ấn tượng tốt với Đinh mẫu. Lần này thấy Tiểu Kiều cưới về cho người nhi tử sắp chết của Đinh mẫu còn dám ra nói chuyện với Thường Sinh tẩu nên lên tiếng giúp đỡ. Thấy hết chuyện ai cũng chậc chậc lưỡi quay về nhà, vừa đi vừa cảm thán.

    * * *

    Giải thích về giá trị tiền tệ ở phần thảo luận của truyện nha, mọi người bấm vào giúp mình nhé.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy and Trungnguyennn like this.
    Last edited: Oct 10, 2021
  3. Chương 12: Dự định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chập tối mùa đông gần đến, thôn Liên Thủy bắt đầu trở gió lạnh, bầu trời xanh thẫm gió đưa trăng lên cao. Khi bà tức Đinh mẫu về đến thôn, Danh Thúc Siêu gọi xe bò lại, hai ngày nữa lại họp chợ Đinh mẫu nghĩ nghĩ rồi dặn hắn đợi đi chung. Tính toán tiền bạc hai bên chia rõ thì mỗi người về mỗi hướng.

    Đinh mẫu hôm nay bán củi không được thuận lợi, hầu như củi người ta mua đều là củi lớn vì mau tàn sẽ lợi hơn nên chẳng ai ngó ngàng củi nhỏ của bà. Cũng may Danh Thúc Siêu tốt bụng mua giúp bà một bó củi, ai cũng biết trong thôn nhà nào đều lên đốn củi về dùng cho tiện chứ mấy ai bỏ ra mấy đồng mà mua một bó củi, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.

    Ngược lại mớ rau xanh của Dung Tử - thê tử nhà lão đại lại bán được rất tốt. Rau xanh um sinh trưởng tốt hơn hẳn những nhà bán khác nên bán hết sạch từ sớm. Hai con gà cũng thế, đều to khỏe vì ăn dược liệu nên lọt vào mắt xanh của nhiều chủ quán đi chợ, ai cũng tranh giành mua, còn cảm thán sao chỉ đem hai con bán thôi.

    Nhờ chuyện này tâm tình của Đinh mẫu cũng phai đi, về nhà thấy thê tử mới cưới dọn cơm nước lên sẵn chờ bà, Hạo Hạo chạy đến vui mừng nói cười không ngớt làm tâm tình bà cũng ấm lên.

    Đinh mẫu húp chén cháo nấu với thuốc vào, cả người khỏe hơn hẳn, nhìn Tiểu Kiều một cái hỏi:

    "Ở nhà ngươi có chăm sóc cho phu quân ngươi?" Vừa nãy cho bọn gà ngoài vườn ăn, thấy mớ cải con hôm qua còn lú nhú thôi mà giờ đây mọc cao lên không ít, thấy bọn gà cũng được chăm lo tử tế, bà đếm thì thấy mất một con.

    "Thưa nương, nãy con đã cho phu quân ăn. Cũng lấy hai rễ cây thuốc còn dư lại cho chàng ăn lấy sức."

    Bà gật gật đầu, thái độ với đứa con dâu này hài lòng hơn một chút. Tiểu Kiều sẵn tiện kể lại chuyện của Thường Sinh tẩu, Đinh mẫu mặt sầm xuống lo toan.

    Đinh Sâm: "Mẫu thân trong tay con còn một ít tiền để giành cho Hạo Hạo chưa cần dùng đến, không nhiều không ít chỉ một lượng bạc, gom góp lại trả cho tẩu ấy."

    Hắn biết nửa tháng sau nếu không có đủ ba lượng bạc chắc chắn sẽ không yên với Thường Sinh tẩu, nhưng nửa tháng kiếm ba lượng bạc ở đâu ra?

    Kêu nương tử đi lấy tiền, hắn móc trong túi ra ba đồng, đây là tiền hắn lén đi gặt lúa cho Tào chủ hộ. Một ngày làm công là mười đồng, chân hắn bị như thế làm sức khỏe quanh năm cạn kiệt, trước đây phụ thân hắn từng giúp đỡ nhà Tào chủ hộ một chuyện lớn nên họ báo ân bằng cách này.

    Nhìn một bàn cả gia đình đều trầm xuống, Dung Tử nhớ đến gì đó chợt 'a' lên.

    "Thiếp nhớ rồi, khi nãy đi qua tiệm thuốc nhớ rằng thuốc của chàng còn ít nên thiếp ghé vào tiệm thuốc. Thiếp nhìn thấy một rễ cây thì liền hỏi chưởng quầy có phải Bồ Đàn Tử, hắn ta bảo phải."

    Đinh Sâm: "Nàng nói chuyện này làm gì?"

    Dung Tử: "Thiếp nhớ ra vì rễ cây của họ không giống như của nhà ta, ta tò mò hỏi giá cả, chàng biết không, vô cùng đắt đấy nhé, một rễ cây tận mười lăm đồng."

    Tiểu Kiều mắt sáng lên, nàng từng nghĩ đến việc bán chúng đi, với dị năng của nàng chắc chắn sẽ bán được nhưng nàng băn khoăn liệu người dân nơi này có biết công dụng của chúng một cách rộng rãi hay không? Nếu đã vậy thì hay quá rồi còn gì!

    Tiểu Kiều: "Nương, đại tẩu nói ra thì con mới nghĩ đến sao chúng ta thử đem Bồ Đàn Tử lên chợ bán đi."

    Đinh mẫu mắt sáng lên gật đầu nhìn nàng.

    "Được đó, không thử thì làm sao biết được, nếu bán được thì không còn lo nữa." Đinh Sâm vui mừng nhìn mẫu thân cùng thê tử mình mà nói.

    "Ta xem trong kia không còn bao nhiêu rễ cây nữa, ngày mai ta và ngươi lên núi hái, còn phu thê ngươi ở nhà dưỡng bệnh đi."

    Bà nhìn Tiểu Kiều nói, ngước mắt đôi phu thê Đinh Sâm mà thở dài.

    Bữa ăn kết thúc trong tâm trạng phức tạp, Đinh mẫu gọi Tiểu Kiều vào sương phòng riêng của bà. Lúc nãy có Hạo Hạo ở đó, bà không tiện nhắc đến Khuê Nhi của mình, nay ở riêng nên bà không ngại, thẳng thắn nhìn đứa con dâu trước mặt mà hỏi chuyện.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy and Trungnguyennn like this.
  4. Chương 13: Bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng lấp ló ngoài hiên nhà, một mảng bình yên nghe kỹ từng tiếng côn trùng kêu vang.

    Đinh mẫu ngước mắt nhìn đứa trẻ gầy gò trước mặt, thân hình nhỏ nhắn hơn hẳn những đứa bé khác vì thiếu ăn. Chỉ một ngày mà Tiểu Kiều thay đổi như người khác làm bà kinh ngạc không thôi, nhưng điều đó lại rất tốt, không uổng bà tốn một lượng bạc cưới về.

    Đinh mẫu: "Ta biết nhà ngươi kinh ngạc về Khuê Nhi nhưng đã về nhà này thì ngươi cũng là một phần Đinh gia ta, phải biết giữ kín mồm kín miệng. Ngươi hiểu chưa?"

    Tiểu Kiều: "Con biết rồi, nương."

    Đinh mẫu: "Ta rất hài lòng việc hôm nay ngươi ra mặt với Thường Sinh tẩu, sau này làm việc chăm chỉ ta sẽ không bạc đãi ngươi."

    Dặn dò ít điều ngày mai lên núi phải thế nào rồi bà cho Tiểu Kiều về phòng.

    "Két". Đinh Tử Khuê động đậy thân mình hướng Tiểu Kiều. Nàng vào cửa liền đi về phía hắn, hai mắt dán chặt vào thân rắn xem hoa văn trên đó, ngậm rễ thuốc làm bùa phép hoa văn lui bớt, thân thể hắn cũng động đậy được không ít.

    Từ khi thuốc độc phát tác làm cơ thể hắn thay đổi hình dạng đến giờ đã rất lâu, độc ngấm vào máu ăn mòn từng tế bào một dù ngậm hai cái rễ thuốc đó cũng chỉ khiến hoa văn lui bớt, muốn chữa khỏi hoàn toàn là chuyện hão huyền.

    Dù thế Đinh Tử Khuê hắn cũng đã biết ơn lắm rồi.

    Đôi đồng tử rắn ánh lên lời cảm tạ nàng làm nàng rối bời, hai con người vốn xa lạ từ hai nơi khác biệt gặp nhau rồi rơi vào hoàn cảnh oái oăm này làm nàng chưa biết phải đối với hắn thế nào cho phải. Thôi, có lẽ chính là bằng hữu cùng nhau tiến về phía trước.

    Tiểu Kiều nhìn cái đuôi rắn lớn đã bớt đi mùi nồng nặc hơn hôm qua. Xem kỹ hoa văn không làm cho đuôi hắn bị thối rữa thịt, đáng sợ hơn nó ăn mòn xương cốt của hắn bên trong, cần thiết nhất bây giờ là tìm cách hóa giải độc dược trong người hắn.

    "Ngày mai ta phải lên núi tìm hái Bồ Đàn Tử, chính là thứ ngươi đã ăn hồi sáng, có công dụng trị vết thương rất tốt. Nhà ta sẽ đem lên chợ bán. Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ tìm cách giải độc cho ngươi."

    Đông y không phải dễ dàng nhập thuốc từ người lạ có xuất xứ không rõ ràng, nàng cũng chưa từng tự tay hái thuốc trước đây nên hi vọng Bồ Đàn Tử sẽ có nhiều một chút. Để lại trong nhà cho Đinh Sâm, đặc biệt là cho "phu quân rắn" đây dùng.

    Từ lâu không có ai trò chuyện kể từ lúc hắn thu hẹp khoảng cách lại, có lẽ việc hắn không thể bò qua bò lại mẫu thân cũng chưa biết. Lần đầu tiên có người lạ lo lắng cho bệnh tình của hắn làm rắn lớn sung sướng cực độ. Quên mất bản thân từng tự kỷ muốn ở một mình đừng ai quan tâm trước kia. Đôi mắt rắn bình thường đầy sắc lạnh lúc này lại tràn ngập vui vẻ.

    Tiểu Kiều không biết phải đối với con rắn trước mặt như thế nào, dù gì nó cũng là Đinh Tử Khuê bị độc thành, để nàng xưng hô với nó là "chàng chàng thiếp thiếp" nghe chẳng thuận miệng tí nào. Thôi thì cứ coi nó là một thú cưng của nàng đi.

    Giải quyết xong tâm tình phiền toái của bản thân, Tiểu Kiều nhanh chóng vào góc hẹp đánh một giấc. Còn kẻ nào đó không biết mình bị thê tử trước mặt coi là thú cưng mà ôm đau đớn trong thân thể vui vẻ cả đêm.

    * * *

    Từng tiếng chim hót líu lo đậu trên cành cây xanh tươi, sương sớm rơi xuống đọng lại trên lá cây làm quang cảnh thêm sinh động. Liên Thủy thôn bắt đầu một ngày mới.

    Hạo Hạo dậy từ sớm líu ra líu ríu làm nũng với Đinh mẫu cho nhóc đi theo, muốn hái thêm ít Bồ Đàn Tử cho bọn Đản Đản.

    Bỏ thêm hai rễ cây cuối cùng vào phòng cho Đinh Tử Khuê, Tiểu Kiều an tâm lên đường. Lần này họ không đi cùng nhà Danh thúc, ba người đi ra cổng lớn đều mang tâm trạng háo hức mà lên núi.

    Tiễn ba người đi một đoạn đường, Đinh Sâm quay sang nhìn thê tử yếu ớt của mình, lòng chàng như dao đâm. Hôm qua lấy hết tiền cho mẫu thân, chàng nóng vội chưa kịp hỏi ý nàng, dẫu gì cũng là tình phu thê mấy năm nay.

    "Dung Tử, nàng vào nhà trước đi, ta đi ra ngoài ruộng." Đinh Sâm nắm tay nương tử mà nói, bàn tay vốn mềm mịn trắng nõn vì gia đình nhỏ của họ mà chai sần.

    "Chàng đừng cố nữa, nương đã dặn chàng nghĩ ngơi dưỡng sức. Chàng vào uống thuốc thiếp nấu đi." Dung Tử níu tay Đinh Sâm không muốn chàng nén đau mà sinh bệnh nặng.

    Đinh Sâm: "Hôm nay ta không cần xuống ruộng, Tào chủ hộ cho ta đứng coi quản bọn nô gia làm việc, không sao đâu."

    Nói đến đó Dung Tử mới thôi trách móc, dọn bữa sáng riêng cho chàng rồi uống thuốc. Trước khi đi hắn nhìn phía đông phòng một cái, muốn đến đó nhìn đệ đệ từ nhỏ đến lớn thân thiết nhưng lại thôi bước.

    Dọc đường đi toàn là trai tráng vác cuốc vác lưỡi hái trên vai, chân chất thật thà chào hỏi Đinh mẫu. Xa xa mấy người phụ thân đầu bới tóc tay quải giỏ đi chợ, nhìn thấy Đinh mẫu dẫn thêm nàng cùng Hạo Hạo thì cười cười.

    Đi qua một khúc nàng nghe tiếng nói chuyện của, một người giọng nói chua ngoa lên tiếng:

    "Đó không phải là Đinh mẫu làng trên sao? Nhìn đứa kế bên chắc là cưới về cho nhi tử ốm đau liệt giường sắp chết kia sao? Đúng là làm chuyện ngu ngốc thật mà, bỏ một lượng ra cưới về rồi phải lo thêm một miệng cơm, nhìn dáng vẻ yếu ớt gió lay ngã người thế sao kiếm được xu nào cơ chứ?"

    Một giọng nói sang sảng lại vang lên kêu bà ta nhỏ tiếng lại. Cứ thế họ đi xa dần, nhìn bên cạnh Đinh mẫu mặt vẫn như thường làm nàng khó hiểu, Đinh mẫu cùng Hạo Hạo không nghe gì sao?

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy and Trungnguyennn like this.
    Last edited: Oct 5, 2021
  5. Chương 14: Lên núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi hết con đường đất dọc mương lúa là vào rừng, đi càng sâu cây hai bên cánh rừng càng rậm rạp. Đường núi gồ ghề làm Tiểu Kiều ít vận động lâu năm mệt nhừ người, linh hồn nàng dần thích nghi với cơ thể này làm dị năng phát triển chút ít.

    Đương nhiên hiện tại nàng chỉ có thể tăng trưởng những cây trồng trong nhà, dùng khả năng của mình xới đất trồng cây.

    Thôn Liên Thủy từ lâu lắm rồi mới có mưa thế mà mưa chỉ có đúng một khắc, đất đai chưa kịp cảm nhận sự thay đổi của đất trời thì mưa liền tạnh. Dù vậy bà con nông dân vui mừng khôn xiết.

    Hạn hán kéo dài làm cây cỏ không thể phát triển, rừng rậm đáng ra phủ một màu xanh nhưng chỉ toàn héo khô cằn cỗi. Nhìn quang cảnh Tiểu Kiều lo lắng, Bồ Đàn Tử mọc dại trong rừng, với sự khô cằn thế này làm sao Bồ Đàn Tử sống được?

    Hạo Hạo: "Thẩm thẩm, bên kia là nơi con tìm được nhiều rễ cây đó." Bé chỉ tay qua hướng tay phải nàng.

    Đinh mẫu: "Ta qua đó nhanh đi."

    Bồ Đàn Tử mọc rất sâu ở phía trong đất, lần trước Hạo Hạo tìm thấy chúng do mấy con gà rừng ở đây mổ lên ăn, nhóc thấy nên đào lên đem về cho bọn Đản Đản.

    Chúng nó mọc rất sâu, rễ cắm dài xuống đất để hút chất dinh dưỡng. Khi đào lên cũng rất khó, những cây lâu năm rễ to nhưng mọc sâu, để đem toàn bộ lên tốn nhiều công sức.

    Phải cẩn thận đào xung quanh lên, tay móc xuống gạt đất xung quanh rễ ra hết rồi nâng lên. Đào được cái đầu tiên mà cả ba người nhễ nhại mồ hôi, vì sợ bị đứt mà chậm chạp hẳn.

    Người lớn thì mệt không nói năng gì còn Hạo Hạo thì vô cùng vui vẻ vì bé biết đây có thể kiếm tiền. Ngược lại với Hạo Hạo, Đinh mẫu vì trời nắng oi bức mà mặt mũi trắng bệt, thở nặng từng hồi.

    Tia nắng chói chang chíu xuống mặt đất làm đất đai nức nẻ, cả khu rừng như hừng hực lửa.

    Đào Bồ Đàn Tử càng làm về sau có kinh nghiệm thì càng dễ, chỉ cần khéo tay một chút là được nhưng nó đòi hỏi sự kiên nhẫn của người làm. Hạo Hạo không giúp gì được vì bé sợ làm hư, chỉ biết nín thở chờ đợi mỗi khi đào được thì hào hứng.

    Bữa sáng ăn rất ít cộng với đi bộ một đoạn dài, Tiểu Kiều xưa nay thể chất vốn yếu ớt hiện tại cạn kiệt sức lực. Ngó sang Đinh mẫu mặt mày tái mét, nàng thều thào nói.

    "Nương, hôm nay ta đào thế là được rồi. Bồ Đàn Tử này rễ đều nhỏ, nhất định sẽ không mua. Ta còn phải về nhà trồng lại trong sân, chăm sóc bọn chúng cho thật tốt mới đem bán được."

    Nàng sợ giá cả cao và số lượng nhiều, bọn họ thứ nhất sẽ ép giá xuống, thứ hai là sẽ không chịu mua. Với quan sát của nàng, bọn chúng mọc rất nhiều nhưng dân làng không biết về công dụng của chúng hoặc họ không quan tâm về dược phẩm, chỉ quan trọng những thức ăn tươi sống.

    Mặt trời bắt đầu dấu hiệu xuống đỉnh núi Đinh mẫu liền gọi họ trở về. Đoạn đường về nhà đã xa mà trên lưng họ đào không ít cây dược, còn có ít khoai về nấu cháo.

    Mặt trời xuống núi rất nhanh, ánh mắt Tiểu Kiều rơi vào hang đá sát bìa rừng. Dị năng của nàng càng phát triển càng làm giác quan của nàng nhạy bén hơn, lúc sáng sớm đi qua nơi hang đá này nàng ngửi một mùi thơm thoang thoang. Khi ấy Tiểu Kiều không quá để ý, nhưng bây giờ mùi hương lan tỏa ra càng nồng.

    Nhìn sắc trời mỗi lúc chuyển tối, không còn thời gian để vào hang đá tìm kiếm mùi hương đó nữa. Dựa vào thái độ Đinh mẫu hối thúc Tiểu Kiều biết rằng sự kiện hai huynh đệ của họ đã gây nên nỗi ám ảnh cho toàn thôn Liên Thủy.

    Ra khỏi bìa rừng sắc mặt Đinh mẫu đã tái nhợt không còn tí huyết sắc làm Hạo Hạo và Tiểu Kiều sợ hết hồn, vội vàng đỡ tay dìu bà đi. Nước ngọt trong thôn vốn thiếu thốn hôm nay đem đi chỉ một bầu nước từ sáng đến chiều, trời lại nắng gắt Đinh mẫu bị thiếu nước.

    Đoạn đường đi về dìu thêm Đinh mẫu, dù gầy cỡ nào bà ấy cũng là một người trưởng thành, hầu như toàn cơ thể của bà dựa cả vào người nàng. Hạo Hạo còn nhỏ mang hết một sọt của Đinh mẫu không xuể, chia bớt cho Tiểu Kiều mang.

    Dù linh hồn nàng hai mươi mấy tuổi thì thân thể này cũng chỉ mười ba mười bốn thôi, không thể nào dễ dàng dìu thêm một người về!

    Tiểu Kiều thở dốc từng hơi rồi tiếp tục đoạn đường về nhà.

    Mặt trời xuống núi nên người dân đều dừng công việc trở về nhà, ba người đi về tốn kha khá thời gian hầu như ai đã về nhà nấy, con đường dẫn vào làng thưa thớt hẳn.

    Đồng ruộng mênh mông lúa nước, nhìn kỹ từng cây lúa đều héo úa, lần mưa ngắn hạn đó không còn đủ để tụi nó "sống" tiếp.

    Từ xa một bóng dáng hớt hải chạy đến, thấy ba người Tiểu Kiều thì nhảy cẫng lên, vọt đến thật nhanh mà cất giọng lớn:

    "Đinh mẫu, Đinh mẫu nhà thẩm xảy ra chuyện rồi."

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy and Trungnguyennn like this.
  6. Chương 15: Sinh bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xa xa Thất Tử trông thấy bóng dáng ba người đang thất tha thất thỉu đi về phía hắn, xác định là Đinh mẫu thì liền hớt hải la lên.

    Đinh mẫu phía này nghe có người la lên nhà mình xảy ra chuyện, tim bà đập thình thịch hai chân đứng không vững mà khụy xuống đất. Hiện tại ở nhà chỉ còn có gia đình trưởng tử bà, nhưng hắn dùng dược phẩm vết thương đã khỏi.

    Vậy thì chỉ còn lại Đinh Tử Khuê của bà, không lẽ bọn họ đã biết chuyện của Đinh Tử Khuê hóa thành rắn?

    Nghĩ đến khả năng này làm tim bà đau nhói, tay bà vịnh lên ngực thở dốc từng hồi.

    Bóng dáng Thất Tử ngày càng lớn đến trước mặt ba người, hắn vừa thở vừa kể lại chuyện.

    Hóa ra câu chuyện là thế này, hôm nay Tào chủ hộ tập trung người làm công lại ruộng của hắn gặt lúa, công đất của Tào chủ hộ ở gần kênh nước nên việc dẫn nước vào ruộng rất thuận lợi.

    Ruộng nhà hắn bông lúa trổ hạt mặc dầu không phải loại lúa nhất phẩm nhưng ít ra cũng không phải héo úa. Thấy đất trời mưa không thuận gió không hòa thế này, biết bao giờ mới lại có mưa xuống, Tào chủ hộ tính toán gặt hết lúa lần này, lỗ ít còn hơn lỗ nhiều mà còn đất loại cây khác.

    Tiếc thay bà con nông dân không phải ai cũng giống ông ta, có ruộng lúa gần kênh nước mà dẫn nước cho ruộng lúa. Đa phần hàng trăm công lúa đều hư hại, vừa tốn thời gian chăm nom nhưng thu lại đều là lúa chết.

    Đất khô nức nẻ, cây lúa thèm nước đến chết! Nỗi khó khăn này của họ suốt bao tháng ngày nay chẳng một ai đoái hoài, vạn tiếng khóc than của nông dân chỉ còn cách nuốt ngược vào lòng.

    Vì thế khi Tào chủ hộ thu hoạch lúa bọn họ đều vừa vui vừa buồn, cuối cùng vẫn đến chung vui với hắn.

    Đinh Sâm hai hôm trước biết ông ta sắp gặt công lúa cuối cùng này, lặn lội đến nhà gặp ông ta xin xỏ cho được xuống mà thu lúa. Một ngày kiếm được mấy đồng thì mấy đồng.

    Từ đầu buổi thu hoạch đến tầm gần thúc đều bình thường, mọi người đang cắm cúi làm việc thì tiếng la của Đinh Sâm làm họ giật mình nhìn lại.

    Cả người Đinh Sâm té ngồi xuống đất, mặt mày trắng bệt mồ hôi tuôn nhễ nhại, hai tay vịn chặt cái mắt cá chân phải đang đổ máu không ngừng. Ai ai cũng hoảng hốt tập trung lại, vừa định dìu hắn đứng lên thì hắn ngã ngửa ra sau, không lên tiếng liền ngất xỉu.

    Trong vòng có một người làm công xem như tương đối khỏe mạnh, thấy người gặp nạn liền nhờ mọi người cùng nâng Đinh Sâm dậy vác lên vai. Hai ba người chạy theo đỡ hắn mang về cửa lớn Đinh gia, những người còn lại không tiện đi theo hỏi thăm, tiếp tục phần việc đang làm dang dở.

    Người làm công vác Đinh Sâm đến cửa lớn liền gặp Dung Tử đang quét sân. Nàng thấy chồng mình liền khóc thất thanh, dẫn đám người vào gian phòng đặt phu quân mình nằm xuống.

    Mọi người thay nhau giúp Dung Tử một tay, dường như chuyện này đã thành quen với họ, một phụ thân lớn tuổi kêu người trai trẻ làm công đi đến cuối thôn gọi thầy lang đến. Sáng sớm khi họ ra ruộng làm việc đều gặp ba người Đinh mẫu, họ biết trong nhà chỉ còn có tiểu thê tử cùng một người đang bệnh tật liệt người, ai cũng tội nghiệp mà ở lại giúp đỡ.

    Vị phụ thân đó xuống dặn người khác kêu người đi đến gần bìa rừng đón ba người Đinh mẫu báo tin. Quý tẩu - tức vị phụ thân rất thân thiết với Đinh mẫu, trước đây khi chưa xảy ra chuyện hai nhà qua lại thường xuyên. Sau này nhà ai cũng sinh khó khăn riêng, đều cần cù làm việc kiếm tiền nên ít khi qua lại.

    Bà ngồi canh Đinh Sâm nằm trên giường còn Dung Tử xuống bếp nấu nước ấm lên lau rửa mặt và vết thương cho phu quân nàng. Vết thương nứt ra làm Đinh Sâm đau điếng, khuôn mặt tái nhợt dù ngất xỉu vẫn nhăn nhúm lại.

    Dung Tử đem nước ấm lau rửa bùn đất xung quanh vết thương, lấy quạt tay thổi cho chàng.

    Đến đây thì Thất Tử cùng dìu Đinh mẫu với Tiểu Kiều, Hạo Hạo về đến nhà. Đinh mẫu thân hình xiêu vẹo được đỡ vào ngồi cạnh giường, bà nhìn Đinh Sâm mà khóc lên từng tiếng.

    Khung cảnh thê lương phủ đầy Đinh gia, trong phòng ngoài họ còn có người lạ nhưng ai nấy cũng đều xót thương cho số phận Đinh mẫu cùng huynh đệ Đinh Sâm bọn họ quá khổ, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác ập tới. Từ một gia đình khá giả thành nghèo đói gầy gò.

    Quý tẩu bước cạnh Đinh mẫu mà ôm vai bà, cùng là phụ nữ nuôi dạy con cái lớn khôn, sao bà không hiểu được mấy năm nay Đinh mẫu phải mạnh mẽ đến cỡ nào mà chống đỡ gia đình này, lo từng thang thuốc từng miếng ăn cho người nhà họ.

    Dẫu vậy bà cũng chỉ là người dưng, ai cũng khó khăn bởi đất trời nơi này, lo cho bản thân mình còn không nỗi làm sao giúp được người khác nữa đây?

    "Đùng đùng", tiếng vang thật lớn làm tất cả đều kinh hãi. Đinh mẫu tái mặt lại, Tiểu Kiều đứng kế bên liền biết tiếng này phát ra từ ai.

    Quý tẩu: "Có chuyện gì vậy?"

    Ai nấy trong phòng đều nhìn nhau, riêng gia đình Đinh gia gương mặt thì trầm xuống.

    Ngay lúc này người làm công dẫn thầy lang tới, vội vàng chạy vào phòng ngồi xuống xem bệnh. Thầy lang xem xét một hồi, bắt mạch xem nội thương thì mù mịt, Trương thầy lang cũng chỉ là một thầy lang bình thường.

    Ông biết chữa những bệnh vặt vãnh trong thôn, do đó mấy nâ trước họ phải dày công chạy lên thôn trên mời một vị lang y giỏi hơn về chữa cho Đinh Sâm. Hiện tại độc dược trong người hắn ông cũng không thể coi, nhưng nhìn sơ mạch đập thì chỉ do làm việc quá sức, ăn uống không đầy đủ và ngâm nước quá lâu làm vết thương nứt ra.

    Không lâu sau Đinh Sâm cũng tỉnh lại, kiểm tra thêm thân thể có gì đau nhức ở đâu nữa, thấy hắn bình thường thì Trương thầy lang liền lấy mười đồng.

    Đinh mẫu thương cảm nhìn nhi tử mình, phân phó Tiểu Kiều đi về đông phòng rồi dịu dàng hỏi Đinh Sâm:

    "Con thấy thân thể thế nào?"
     
    Enlyyy likes this.
  7. Chương 16: Ngượng ngùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khụ.. khụ, con đã bớt đau rồi nương."

    Đinh Sâm ho khan cùng giọng nói thều thào đáp lại Đinh mẫu, vết thương trên chân hiện đau đớn từng cơn, ngoài vết thương bên ngoài hắn còn bị xương cốt thương tổn bên trong.

    "Nhà ngươi không làm ta bớt lo tí nào, thân thể từ nhỏ đã hay đau yếu lại chẳng biết giữ gìn thân thể. Lần này vết thương trở nặng thì làm sao?" Đinh mẫu nghiêm giọng nói.

    "Ta biết ngươi sớm mong nhà ta thoát khổ nhưng thân thể ngươi thì ngươi không cần sao hả? Lời ta nói chẳng bao giờ để vào tai, hay ta chết đi cho các ngươi vừa lòng."

    Mặc kệ trong nhà vẫn còn người bà vừa khóc vừa cất tiếng nói, mọi cảm xúc nhẫn nhịn bao lâu nay liền phát tiết ra. Đinh Sâm nằm trên giường nghe mẫu thân trách móc, biết mình đuối lí nên im lặng lắng nghe.

    Bên này Tiểu Kiều theo phân phó của bà bà đi về phòng xem phu quân. Vừa mở cửa ra đập vào mắt là con rắn lớn nằm bất động giữa phòng, cách chỗ nằm bình thường của nó khoảng hai ba bước.

    Nàng quan sát trong mấy ngày nay thì biết con rắn lớn luôn nằm bất động một chỗ sát góc tường ẩm ướt là do vết thương ở đuôi làm nó di chuyển khó khăn, lần này về nhà liền thấy nó cách một khoảng thế này thì tiếng động kia chắc là do nó di chuyển.

    Rồi cái bộ dạng nhắm mắt làm ngơ không nhìn nàng này là thế nào?

    Bình thường mở cửa nó luôn dùng ánh mắt sắc bén của loài rắn độc nhìn nàng, nhưng sâu trong đôi mắt đó là cảm xúc vui vẻ của con người như chào mừng nàng trở về nhà. Bây giờ thì chẳng thèm chào hỏi gì luôn, bày ra dáng vẻ lạnh lùng cho ai xem?

    Con rắn lớn nếu biết suy nghĩ của nàng mà nói được chắc sẽ thét lên:

    Oan ức quá mà!

    Hắn chỉ đang ngượng ngùng mà thôi, da rắn quá dày không thôi mặt hắn đã đỏ au từ lâu. Hôm nay hắn phát hiện cái đuôi vốn tê liệt của mình có thể nhúc nhích qua lại một chút, tâm trạng Đinh Tử Khuê vô cùng kích động. Đã quá lâu chưa cử động đuôi của mình nên hắn muốn trải nghiệm lại cảm giác đó, nghĩ sao rắn lớn liền làm vậy.

    Dù cử động vẫn còn làm hắn đau đớn, nhưng tâm trí hắn lại vui vẻ, cố gắng nhích nhích cái đuôi to lớn ra khỏi góc hẹp ẩm ướt này. Sau đó rắn lớn nghe một loạt những tiếng bước chân gấp gáp từ xa đi vào nhà mình, thêm nữa là những tiếng trò chuyện qua lại và tiếng khóc của đại tẩu hắn.

    Chắc chắn đại ca đã xảy ra chuyện nên đại tẩu mới khóc lớn như thế.

    Các tiếng "sột soạt" rồi tiếng chân đi khắp nơi tràn ngập vào tai của hắn, tâm trạng bình thản bao lâu nay vì cái đuôi nhúch nhích được ngay lập tức bị phá vỡ. Hắn muốn giúp đỡ ca ca và đại tẩu của hắn, nhưng hắn biết với cơ thể này chắc sẽ dọa người ta đột tử mất.

    Cuối cùng Đinh Tử Khuê dưới hình dạng con rắn chỉ biết nằm im kìm nén lo lắng ở phòng này. Lát sau hắn nghe được tiếng chân ồn ào của ba người Đinh mẫu về, đi cạnh chắc còn thêm người nào khác, bước chân rất mạnh mẽ vững vàng. (*)

    Nương cùng thê tử đã về rồi, tâm trạng phập phồng của hắn xua đi không ít. Không phải hắn chỉ lo sợ bản thân mình bị phát hiện, nếu dân làng phát hiện Đinh gia đang nuôi giữ một con rắn khổng lồ trong căn phòng này chứ không phải một người đang hấp hối vì bệnh tật, nhẹ thì cả gia đình bị đuổi ra khỏi làng, nặng thì cả gia đình hắn đều bị quan trong trấn chặt đầu phanh thây.

    Tiếng động đó do lâu ngày Đinh Tử Khuê đều nằm bất động, sự khó khăn từ một người phải dung hòa trở thành một con rắn khiến cơ thể luôn bị phản ứng ngoài mong muốn hắn.

    Khi nghe tiếng chân bước Tiểu Kiều dần đến gần phòng, lần đầu hắn ngại ngùng đến thế vì cơ thể này quá vụng về, mém chút nữa là người ta sinh nghi.

    Đầu rắn cuộn tròn lại giấu vào trong tường, ngượng ngùng chẳng dám nhìn Tiểu Kiều. Khi nàng mở cửa phòng ra liền gặp ngay cảnh tượng con rắn lớn chôn mặt sâu xuống bụng, cơ thể quấn tròn lại.

    "Đại ca lúc đi làm công thì ngất xỉu, vết thương trên người có dấu hiệu nhiễm trùng lại, đang được nương cùng đại tẩu chăm lo."

    Hôm qua nay nàng đã tiêu hóa việc con rắn lớn này là Đinh Tử Khuê - phu quân hiện tại của nàng, thêm cả việc hắn có thể hiểu hết được lời nói cùng hành động của nàng. Thế nên mới có trường hợp một người đi tâm sự nói chuyện với con rắn, mà con rắn thì chăm chú lắng nghe dù không có mở mắt.

    "Khi nãy ngươi bị làm sao?"

    Đầu con rắn động đậy nhẹ nhẹ rồi vùi đầu xuống thấp không để ý nàng. Đứng một lát không nhận câu trả lời từ ánh mắt hắn, nhìn hoa văn trên đuôi hắn thu lại bớt khiến tâm trạng nàng đỡ nặng nề hơn.

    Ít nhất Bồ Đàn Tử vẫn có hiệu nghiệm với cơ thể của hắn, còn Đinh Sâm vì sao vẫn bị tái phát dẫu có uống dược phẩm thì còn phải hỏi đại tẩu - người lo lắng cho bữa ăn miếng thuốc cho hắn.

    Trước mắt bệnh tình Đinh Tử Khuê có dấu hiệu chuyển biến tốt nên nàng không lo nữa, việc cần thiết hiện tại là xử lí vết thương của Đinh Sâm trước đã, nếu để chảy máu như sẽ bị nhiễm trùng thật mất.

    * * *

    Giải thích:

    (*) Nếu mọi người theo dõi và đọc kỹ sẽ biết Đinh Tử Khuê bị hóa thành rắn. Trước lúc hóa rắn nam chính vẫn là người bình thường, khi cơ thể biến thành rắn (người + rắn) sẽ có những sự thay đổi để dung hòa.

    Suy ra cơ thể nam chính vẫn còn một số giác quan hay những cấu tạo là con người nhé.

    (Điều này không mâu thuẫn đâu, sau này tôi sẽ giải thích vì liên quan đến những drama về sau)
     
    Enlyyy likes this.
  8. Chương 17: Biện pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nàng bước vào phòng gia đình lão đại, Quý tẩu lẫn Thất Tử đều đã đi cả, chỉ còn Đinh mẫu ngồi bên giường lau vết thương cho Đinh đại ca. Bà húp một chén cháo thì cơ thể tốt lên, gương mặt bà dường như vì chuyện này mà già đi mấy tuổi.

    Đinh Sâm vốn lo lắng thân thể mẫu thân, hắn cùng Dung Tử khuyên can bà về nghỉ ngơi liền bị bà mắng cho, yên lặng để bà sắp xếp. Vết thương trên chân chảy máu liên tục không lành, dù lau thế nào máu vẫn cứ chảy không lâu sau Đinh Sâm mặt mũi vừa tốt lên liền tái nhợt.

    Oa, thế mà nàng không nghĩ ra, ở gian ngoài có trồng một bụi cây gai, bên trong bụi gai này là những phiến lá to, vì ăn có vị đắng chát nên không ai sử dụng. Tuy nhiên nó lại chính là Tuyết Lộ - thần dược chuyên dùng để cầm máu trị thương trong đông y.

    Quay đầu nhanh chân đi ra ngoài bụi gai, muốn hái nó là phải tách gai ra, gai mọc đầy dẫy bao phủ lá cây, muốn hái thực khó.

    Dị năng, đúng vậy, dị năng của nàng dường như có thể sai khiến tất cả các loại cây, khi nãy trong lúc đào khoai, không may nàng khống chế lực chưa tốt, làm thoát sức mạnh ra bên ngoài. Từ đó nàng mới biết được dị năng của mình đặc biệt như thế.

    Vận dụng dị năng làm bụi gai tách ra, thấy được Tuyết Lộ bề ngoài lá phủ màu đen tuyền, chạm vào lớp nhựa cây dính dính khó chịu. Thế nên nhiều người đều bỏ qua công dụng thần kì của nó.

    Dung Tử ngước đôi mắt sưng húp của mình nhìn Tiểu Kiều, thấy trong tay nàng cầm cái gì đó đen đen, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

    "Trong tay đệ muội đang cầm gì đấy?"

    Đinh mẫu cũng vội nhìn lại, ánh mắt cũng mờ mịt nhìn nàng.

    "Vị lão thần y trước lúc rời đi hay lên núi, lúc đó muội cũng đi cùng nên được chỉ điểm rất nhiều thảo dược quý hiếm. Vị thần y đặc biệt cầm nó bỏ vào miệng nhai nát ra, đắp vào vết thương liền khỏi." Vừa nói vừa giơ tay lên cho mọi người thấy.

    Đinh mẫu nghe xong vội hỏi:

    "Có thật không?" Thấy Tiểu Kiều gật đầu mới thở ra một hơi rồi gấp gáp chỉ điểm Dung Tử kêu nàng nhai.

    Bỏ vào miệng cái vị the the lại đắng chát tràn ngập cổ họng và khoan miệng nàng, cái mặt nhá nhem nhăn tít lại nhưng vẫn nhai tiếp. Thấy thê tử mình khổ sở Đinh Sâm liền vội can ngăn:

    "Nàng thả ra đi để ta nhai cho." Nói rồi liền ho khụ khụ, Dung Tử dù thế vẫn khoác tay chàng, ý bảo không sao đâu.

    Tuyết Lộ nát hoàn toàn trong miệng liền có vị ngọt ngọt kì lạ, lúc này Tiểu Kiều can Dung Tử, ý kêu nàng nhả ra được rồi.

    Đắp lên vết thương Đinh Sâm liền trải qua cảm giác đau rát kinh khủng, hắn la lên một tiếng làm ai nấy đều lo lắng.

    "Cái này giúp khử trùng bụi bẩn ở trong vết thương, đau một lát liền không sao đâu. Đại ca hãy ráng chịu một chút." Nàng vội vàng an ủi hai người phụ thân bên mình.

    Đúng như lời Tiểu Kiều nói, cảm giác đau rát vừa qua đi thì dòng máu đang tuôn chảy từ vết thương cũng chậm lại rồi dừng chảy hẳn. Trái tim lơ lửng dâng tận cổ họng của mọi người được thả xuống.

    Đợi bụng hắn réo lên "ùng ục", mọi người mới nhớ còn chưa dùng bữa tối. Để Dung Tử ở lại cạnh hắn, nàng cùng Đing mẫu xuống bếp.

    Đinh mẫu kéo Tiểu Kiều lại, nhìn đứa con dâu mỗi ngày một khác, bà cũng chẳng biết nói khác là khác ở điểm nào.

    "Hồi nãy ngươi vào phòng Khuê Nhi liền thế nào?". Trong tâm bà hai nhi tử đều yêu thương như nhau, đối với đứa trẻ sống lẻ loi một mình ở gian phòng kia liềm thương xót hơn vài phần.

    Giờ đây xem con dâu mới cưới này am hiểu nhiều việc, chẳng dám hy vọng nó toàn tâm toàn ý với nhi tử bất hạnh của bà, chỉ cần nó ở cùng bầu bạn, phấn chấn tinh thần sống của Khuê Nhi bà là được rồi!

    "Khi nãy phu quân chỉ động đậy thân thể, không có gì cả nương." Chuyện này vốn không cần giấu diếm, đối với người mẹ có hai con trai bị nạn thế này, Tiểu Kiều thập phần thương xót bà.

    "Tốt, tốt, tốt. Ngươi phải nhớ lo lắng cho phu quân ngươi." Đinh mẫu đầy vẻ vui mừng, thái độ với nàng thân thiết hơn một chút.

    Bữa tối dùng cháo loãng với dưa muối chua, thêm chút ớt vào ấm bụng nữa là xong. Dọn dẹp xong nàng nhớ đến giỏ khoai một ngày nay đào được chưa trồng xuống đất, nếu để lâu quá nó sẽ càng héo hơn.

    Xách cái giỏ ra ngoài vườn, trăng sáng tỏ in bóng nàng thật sâu xuống đất.

    Tiểu Kiều dùng cuốc đào đất lên, lấy ra những cái củ rễ nhỏ, lựa vị trí đất thích hợp chôn xuống. Tương tự với khoai lang nàng cũng làm thế, mỗi lần xong một cây nàng liền tưới thêm nước vào đất.

    Lần này sức mạnh của nàng tăng lên một chút, có thể truyền một lúc hai cây. Nhìn chúng nó bám rễ sâu xuống đất theo bản năng tiến gần đến nguồn phát ra chất dinh dưỡng là nàng, làm tâm trạng nặng nề cả một ngày tan biến mất.

    Vệ sinh thân thể xong thì nàng bước về phòng, tự nghĩ không biết con rắn lớn đang làm gì?

    Giật mình với suy nghĩ này, nàng cười một cái rồi lắc đầu. Hơi đâu mà suy nghĩ đến hắn, chắn chắn cũng sẽ nằm bất động thôi, tuy nhiên nếu mở cửa liền có ánh mắt nhìn nàng thì càng tốt.
     
    Enlyyy likes this.
  9. Chương 18: Tâm tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ước như nguyện, vừa mở cửa ra một đôi đồng tử sắc lạnh chiếu về phía Tiểu Kiều, mang trong đó là sự vui mừng không mà chính hắn cũng không biết.

    Gà trong chuồn còn lại chỉ mấy con, nàng lựa con to một chút, vặt lông ra rồi chẻ làm đôi. Một phần cho hắn một phần cho đại ca Đinh Sâm.

    Xách nửa con gà để đó, con rắn lớn thấy thức ăn ít hơn cũng phàn nàn, há miệng phập một cái nuốt trọn phần ăn tối.

    Tiểu Kiều đi gần lại phía Đinh Tử Khuê, sáng sớm nay nàng bỏ thêm ít rễ cây, khi nàng lại gần hắn cũng không còn bài xích dữ dội như lần trước nữa. Nhưng từ ánh mắt thì Tiểu Kiều hiểu chỉ cần không lại gần sát thì hắn sẽ mặc kệ nàng.

    Nàng muốn giao thiệp để cải thiện quan hệ với Đinh Tử Khuê, dầu gì nàng xuyên đến đây chẳng quen biết ai, càng không thể tâm sự với Đinh mẫu hay đại tẩu rằng: "Thật ra ta là người hiện đại xuyên đến đấy", chắc họ sẽ nghĩ mình bị điên mất.

    Tâm sự với hắn là có lí do cả. Thứ nhất, cả Đinh gia và hắn mấy năm nay không liên hệ, cùng lắm chỉ có đi lại đưa phần ăn, xong liền thôi. Thứ hai, không ai đi nói chuyện đồng thời hiểu tiếng rắn nói gì cả, nên nàng không sợ hắn sẽ nói ra thân phận nàng.

    Nàng không biết tại sao nàng muốn nói ra, có lẽ vì nàng đơn giản không phải người hay giấu tất cả tâm sự trong lòng.

    Hoặc có thể do ánh trăng đêm nay quá đẹp, giữa lúc trăng thanh gió mát, nàng cùng hắn, hai con người khác biệt hoàn toàn lại ôm nỗi cô đơn về gia đình, về hoàn cảnh oái oăm giống nhau nên nàng xem hắn là một người bạn.

    Tiểu Kiều ngồi đó, tâm sự chuyện như trước đây nàng sống ở đâu, tốt nghiệp thì đi làm ở nơi nào rồi đến nàng tự dưng xuyên không thế nào, mấy ngày nay trải qua thế nào.. Đinh Tử Khuê ban đầu nghe nàng lảm lảm từ từ liền giật mình, quay lại nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ ngồi ở đó ngước mắt lên nhìn ánh trăng qua cửa sổ.

    Có lẽ nàng không cần hắn an ủi hay nói bất kỳ thứ gì, nàng đang tìm một nơi để trút hết phiền lòng.

    Chuyện này đương nhiên vô cùng kinh sợ, hắn không học tài hiểu rộng, nhưng hắn biết chuyện mà nàng nói là "xuyên không" gì gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của con người ở đây. Nếu nàng nói ra cho mọi người biết sẽ bị xem là thần là quỷ mà ném đá chết ngoài thôn.

    Ánh trăng núp sau tầng mây, luyên thuyên một hồi không biết bao lâu, Tiểu Kiều quay đầu qua nhìn con rắn đang nhìn mình chằm chằm.

    "Trước kia không hiểu được tiếng rắn, lúc chăm sóc trong phòng thí nghiệm, không may còn bị rắn cắn mấy lần mém chết nữa. Ấy vậy mà hình như ta nhìn thấy được tiếng lòng ngươi qua đôi mắt."

    Lần này Đinh Tử Khuê ngược lại chấn động một phen. Chuyện hắn hóa rắn thế này là điều kinh hãi thế tục rồi, chuyện nàng xuyên qua cũng thế, đây là chuyện lớn nhưng chuyện nàng hiểu từ ánh mắt của hắn muốn gì còn đáng sợ hơn.

    Ở Kỳ Đại Lập Quốc này người dân rất tin thần linh, cho những điều kỳ lạ là tai ương do thần linh phạt họ. Đặc biệt họ luôn sợ rắn, chỉ cần là rắn họ liền tránh đi, không ai dám nhìn vào mắt rắn vì sợ dính lời nguyền lên họ lẫn gia đình.

    Nỗi sợ này ăn sâu vào tiềm thức của người dân bản xứ, đặc biệt là lân cận vùng Liên Thủy, nơi chứa nhiều rừng núi hiểm trở và xảy ra nhiều chuyện ly kì này.

    Khi nghe nàng nói bản thân hiểu hắn bằng ánh mắt, vô thức hắn liền hỏi lại nàng: "Có thật không? Tại sao nàng lại hiểu được ta nói cái gì?"

    "Ta cũng không biết nữa, khi xuyên đến rồi vào đây ở, ta liền hiểu được tiếng của ngươi qua ánh mắt đầu tiên, nên biết ngươi là người hóa thành rắn."

    Đinh Tử Khuê vô cùng vui sướng khi nghe nàng trả lời câu hỏi của mình, lại nhìn thân ảnh nàng, quả thật cùng một thân thể nhưng hai tính cách lẫn khí chất khác hẳn nhau.

    "Hôm nay nương cùng đại ca có bị sao không?" Ánh mắt hắn lóe lên câu hỏi.

    "Nương lên núi bị thiếu nước cùng ăn uống không đầy đủ khiến đầu óc choáng váng mệt mỏi. Còn đại ca hiện tại vết thương đã cầm máu được, chỉ cần bổ sung dinh dưỡng thôi."

    Dù nói thế nhưng nàng biết, dinh dưỡng từ con gà hầm lên ăn lấy đâu ra đủ sức để khỏe lại. Vết thương ngoài còn nhanh lành, nội thương ngày một ngày hai sẽ hết sao?

    Đêm về khuya gió càng lạnh làm thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Kiều run lên, nàng cứ quên thân thể này chỉ đang ở độ tuổi mười bốn mười lăm không thể làm nặng được.

    Khép cửa sổ ngăn gió lạnh thổi, nàng dặn dò con rắn nhớ ngậm rễ cây dược, riêng nó không chữa hết độc trong thân thể hắn được nhưng đây biện pháp cần thiết là cầm cự đến khi tìm ra được thuốc chữa cho hết độc.

    Tương lai xa xôi thì nàng không biết trước được, nhưng dùng dị năng của mình biến cây dược rau củ nhanh phát triển thì nàng có thể làm tốt.

    Hôm nay nàng hoạt động sức rồi, hai mắt nặng trịch xuống, tâm sự giải tỏa hết làm giấc ngủ đặc biệt ngon giấc
     
    Enlyyy likes this.
  10. Chương 19: Hạt giống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương mờ đáp sà sà xuống hàng cây, đọng lại trên phiến lá từng giọt sương thanh mát, đây là lúc mà cây cỏ được "tắm mưa" duy nhất trong mấy tháng qua.

    Bọn Đản Đản trong chuồn gáy vang từng hồi, Tiểu Kiều rải thức ăn cho chúng. Bữa nay nàng không cần phải lên núi, định ở nhà quét tước sân vườn, làm rào bao quanh đám rau trong vườn rồi thả bọn Đản Đản cho chúng nó chạy nhảy.

    Nếu muốn nuôi bọn nó để bán, thì không nên nuôi nhốt như thế, người dân ở đây không chuộn ăn mỡ gà, chỉ có gia đình túng quẫn mới lấy mỡ gà để nấu ăn.

    Tranh thủ sáng sớm mọi người chưa dậy, Tiểu Kiều ra thăm góc rau của nàng hôm qua. Đúng như dự kiến của nàng, nước ở sông do hạn hán trở nên thiếu thốn, đất đai thì cần nước mới có dinh dưỡng nuôi cây, đất khô nức nẻ tối qua được nàng truyền năng lượng, sáng nay lại có sương xuống thành ra phát triển vô cùng tốt.

    Nhìn đám cải mới trồng đó thôi lại lớn nhanh xanh um tùm, Đinh mẫu từ phía sau im hơi lặng tiếng mà đến gần, vẻ mặt kinh ngạc thật vui sướng cất tiếng: "Tốt quá, không ngờ nhà ngươi trồng trọt cũng rất tốt. Ngày mai có thể đem lên bán được mấy đồng."

    Thấy bà đang cao hứng, nàng tranh thủ hỏi:

    "Nương có biết nhà ai có bán hạt giống rau trồng, con muốn loại thêm mấy loại nữa bán kiếm tiền."

    "Nói về trồng cây thì có nhà Danh thúc đó, trước kia mưa còn thuận gió còn hòa, gia đình họ chuyên bán hạt giống cây trồng cho người dân trong làng. Đến nay như thế nào thì ta không rõ, muốn tìm thì ngươi đến nhà họ hỏi."

    Nghe con dâu thứ nói muốn trồng thêm, bà vừa vui mừng cũng vừa lo lắng. Đất trời hiện tại đang hạn hán khắp nơi, chỗ nào không bị đâu, muốn loại thêm rau củ cũng là chuyện khó khăn.

    Nhận được đồng ý từ bà, Tiểu Kiều nhanh chóng vào hâm lại cháo. Nồi cháo lần này không loãng giống trước, đó là do hôm qua hai người đều bị đói lả đến sinh bệnh, Đinh mẫu lo lắng rút kinh nghiệm nấu cháo đặc hơn ăn cho chắc bụng.

    Khoáy cháo lên mà Tiểu Kiều không khỏi xót xa, không biết khi nào nàng mới ăn được một bữa cơm hoàn chỉnh đầy đủ thịt cá đây?

    Đinh Sâm chưa ngồi dậy được nên phu thê hai người ăn bên trong phòng. Đinh mẫu và Hạo Hạo ngồi ăn cùng nàng. Bữa sáng kết thúc, Đinh mẫu dặn lại nàng đi sang nhà Danh thúc thì rời đi, bà đi đến nhà Tào chủ hộ để hỏi việc làm công.

    Chưa quen biết ai nàng đành dẫn theo Hạo Hạo dẫn đường. Dọc đường trẻ nhỏ tụm ba tụm bảy đi chơi, ngang qua Hạo Hạo cũng không nhìn bé. Thấy làm lạ, thường trẻ nhỏ trong thôn đều chơi chung từ nhỏ đến lớn, tại sao chúng không đến rủ Hạo Hạo chơi cùng?

    "Tại sao cháu không đi chơi cùng các bạn?"

    "Tụi nó không thích con, con cũng không chơi cùng tụi nó." Bé nói ra thản nhiên, nhưng trong đó có một chút tủi thân không giấu được.

    Tiểu Kiều thở dài, ở đâu cũng thế, dù thành thị hay ở nông thôn, dù hiện đại hay ở cổ đại, triều đại nào cũng có sự phân biệt giàu nghèo, đây là quy luật của xã hội. Nàng không biết phải an ủi bé thế nào, nàng không muốn bé cô đơn lớn lên, lại không thể khuyên bé cố gắng gia nhập với lũ trẻ.

    Hạo Hạo so với mấy đứa trẻ khác đã quá giỏi, quá hiểu chuyện rồi, nhiều lúc chính sự hiểu chuyện đó làm nguời ta thật đau lòng. Nàng xoa đầu bé một cái, xem như an ủi.

    "Thẩm đừng xoa đầu con, bà nói xoa đầu sẽ không cao lên được." Hạo Hạo khuôn mặt non nớt nhăn lại nghiêm túc từ chối cái xoa đầu an ủi của nàng.

    "Được rồi, thẩm không xoa nữa."

    Đi thêm một lát đã đến nhà Danh thúc. Cửa nhà làm bằng gỗ nâu, to hơn và vững chắc hơn so với Đinh gia, tràn ngập hơi thở vững chải của đàn ông trong nhà.

    Từ trong nhà tiếng trò chuyện vang ra, cửa nhà không khóa chiếu hình bóng của vị thẩm thẩm lớn tuổi đi cùng một chàng trai trẻ khôi ngô chững chạc.

    Danh Thúc Siêu không ngờ sẽ nhìn thấy Hạo Hạo và một cô nương nhỏ tuổi trước cửa, đoán đây là nương tử mới cưới của Đinh Tử Khuê, vẻ mặt hắn hơi biến hóa.

    "Ồ, kế bên Hạo Hạo là ai đấy?" Danh đại thẩm dịu dàng lên tiếng, khác với giọng nói của những phụ phân làm lụng cực khổ, giọng nói bà nhẹ nhàng du dương.

    Hạo Hạo nhìn Danh đại thẩm: "Dạ Danh bà bà, bên cạnh con là tiểu thẩm thẩm ạ."

    Tiểu Kiều gật đầu chào bà rồi lên tiếng:

    "Nương sai con qua đây gặp thẩm, đến cùng là hỏi thẩm còn chút ít hạt giống không, chia cho con đem về trồng."

    Nghe nàng muốn mua hạt giống, Danh đại thẩm dịu dàng cười, không hỏi càng cần gì mà đi ngay vào nhà. Để lại Danh Thúc Siêu đứng đó hơi ngượng ngùng, một cô nương cùng một hài tử cùng hắn không có gì để nói, chỉ thuận miệng hỏi một hai câu trong nhà.

    Từ trong nhà Danh đại thẩm cầm theo mấy túi lớn nhỏ, màu sắc cũng khác nhau đi ra.

    Danh đại thẩm: "Nhà ngươi muốn chọn loại nào, độ khó tùy theo màu sắc từ nhạt đến đậm. Ta khuyên ngươi chọn mấy cái dễ loại thôi."

    Tiểu Kiều: "Các hạt giống này là loại cây gì?"

    Danh đại thẩm: "Đây chỉ là mấy cây loại mùa khô, trồng rất dễ dàng nhưng nhiều giống cần tỉ mỉ chăm sóc mới lớn được."

    Tiểu Kiều nhìn nhìn rồi chọn mấy túi hạt giống nhạt màu về, Danh đại thẩm dặn dò nàng từng loại cần gì, chăm sóc thế nào đầy đủ rồi tính tiền. Mấy bọc đó Danh đại thẩm tính cô chỉ năm xu, tiền trao cháo múc Tiểu Kiều cùng Hạo Hạo về nhà.

    Việc hạt giống quá rẻ như vậy nàng cũng hiểu, Liên Thủy suốt mấy tháng khô hạn thế này, làm gì có ai tìm kiếm nhà họ để mua hạt giống về trồng, đa số các loại này đều đã cũ, khả năng trồng được không cao.

    Tất nhiên Tiểu Kiều cũng không lo, dù gì nàng cũng có dị năng, cùng lắm chỉ tốn thêm thời gian và năng lượng truyền vào để bọn chúng lớn mà thôi.
     
    Enlyyy likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...