Chương 10: Đụng đến ta? Bấm để xem Phất Linh nhìn thấy Bạch Khinh Yên sợ hãi lui về phía sau, khóe môi giương lên, làm độ cung trên môi càng thêm sâu sắc, sau đó buông ra tay đang nắm tay Phượng Chước ra, đi về phía nàng. Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ. Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt. Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái. "Đinh linh linh.." Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo. Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh. Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất. Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc). Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm. Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi. Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện. Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng. Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc. Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều. Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.." Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây. "Ngô.." Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ. Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt. Một màn trước mắt, so với nhìn thấy Phất Linh nhìn thấy Bạch Khinh Yên sợ hãi lui về phía sau, khóe môi giương lên, làm độ cung trên môi càng thêm sâu sắc, sau đó buông ra tay đang nắm tay Phượng Chước ra, đi về phía nàng. Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ. Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt. Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái. "Đinh linh linh.." Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo. Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh. Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất. Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc). Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm. Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi. Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện. Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng. Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc. Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều. Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.." Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây. "Ngô.." Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ. Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt. Một màn trước mắt, so với nhìn thấy quỷ đều muốn kích thích người hơn! Ai cũng biết Phất Linh là một phế vật ngu ngốc lại yếu ớt, mà Bạch Khinh Yên đã là cấp bốn Linh Sư, tình huống bình thường, Phất Linh liền Bạch Khinh Yên thân thể đều không lại gần được, nhưng bây giờ.. Phất Linh chẳng những tới gần, còn bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên! Phất Linh nhìn Bạch Khinh Yên, khẽ cười nói: "Đụng đến ta?" "Phất Linh, ngươi.. ngươi điên rồi sao?" Bạch Khinh Yên muốn sử dụng lực lượng, nhưng nàng lại phát hiện, lực lượng của nàng bị áp chế sít sao. Bị áp chế gắt gao, nàng căn bản không có cách nào vận dụng. "Phất Linh, ngươi làm gì?" Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc thấy cảnh này, quát lớn: "Ngươi điên rồi sao?" "Mau buông Bạch Khinh Yên ra!" Phất Linh nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Diệc. Đối đầu cặp mắt mang theo ý cười kia của Phất Linh, Thẩm Hoài Diệc chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lẻn đến đỉnh đầu, tự dưng rùng mình một cái! "Cứu, cứu mạng.." Bạch Khinh Yên đau khổ nhìn xem Thẩm Hoài Diệc. "Thời điểm ngươi để người giết ta, ngươi nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy sao?" Phất Linh cười hỏi. "Không, không phải ta, chú ý của ta.." Bạch Khinh Yên thống khổ nói: "Không phải ta, ta nghĩ giết ngươi, cầu, cầu ngươi, bỏ, bỏ qua ta.." "Đương nhiên muốn thả ngươi." Phất Linh xích lại gần bên tai Bạch Khinh Yên, thấp giọng nói: "Thả ngươi đi Hoàng Tuyền." "Ngươi yên tâm, những người khác rất nhanh liền sẽ đi cùng ngươi." Dứt lời, trên tay Phất Linh dùng sức một cái. "Rắc" một tiếng vang lên, mọi người nhìn thấy, Phất Linh thu tay lại, Bạch Khinh Yên phịch một tiếng ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh. Đến tìm Phất Linh có tám người.. Không, chính xác mà nói, hiện tại chỉ có bảy người.
Chương 11: Muội muống đưa hắn về Bấm để xem Bảy người còn lại nhìn Phất Linh, mắt cùng nhau trợn tròn. Một trận gió nhẹ thổi qua, mọi người lại cảm giác được một cổ hàn ý dâng lên dọc theo sống lưng. Thẳng đến Bạch Khinh Yên chết, tất cả mọi người cũng không biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Bên trong bảy người, chỉ có Thẩm Hoài Diệc nghĩ tới nguyên nhân. Phất Linh giết chết Bạch Khinh Yên, chắc chắn là bởi vì sự kiện Bạch Khinh Yên làm hôm qua. Không biết Phất Linh làm sao biết, biết là Bạch Khinh Yên cho người ta làm, cho nên sau khi trở về, nàng mới có thể giết Bạch Khinh Yên. Nhưng Phất Linh không phải là phế vật ngốc tử sao? Ánh mắt có thể làm nhân tâm sinh hàn ý, tàn nhẫn quyết đoán giết chết Bạch Khinh Yên. Người như vậy sẽ là ngốc tử? Phất Linh quay người, ánh mắt đảo qua từng khuân mặt đang lộ vẻ khiếp sợ, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân Thẩm Hoài Diệc. Nhìn Thẩm Hoài Diệc, Phất Linh lộ ra một mạt tươi cười không rõ ý vị, sau đó nhìn về phía Diệp Minh Hiên: "Nhị ca, chúng ta đi thôi." Diệp Minh Hiên cũng khiếp sợ giống những người khác. Nghe thấy thanh âm của Phất Linh, Diệp Minh Hiên phục hồi lại tinh thần, một vẻ mặt không biết nên hình dung như thế nào nhìn Phất Linh. Đây thật là muội muội hắn sao? Liền tính không ngốc, cũng không có khả năng đột nhiên trở nên lợi hại như vậy a? Diệp Minh Hiên trong lòng mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn biết, những người khác đều còn đang ở đây, không phải thời điểm nói chuyện, bởi vậy không nói gì đi qua. Phất Linh thấy Diệp Minh Hiên đi qua, nhìn Phượng Chước, hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta sao?" "Rời đi nơi này?" Phất Linh tuy rằng tính toán mang Phượng Chước rời đi, rồi chỉ dạy hắn một số thứ, để hắn có thể giao lưu cùng người khác như người bình thường, nhưng cũng phải xem Phượng Chước có nguyện ý rời đi cùng nàng không đã. Phượng Chước không nghe hiểu Phất Linh đang nói gì, nhưng nhìn đến Phất Linh nói chuyện với hắn, Phượng Chước liền đi qua. Phất Linh thấy hắn đi tới, trong mắt hiện lên một mạt ý cười. Chờ sau khi Phượng Chước đi đến bên người, Phất Linh mang theo Diệp Minh Hiên cùng Phượng Chước rời đi. Sáu người ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, người người ở trong hoảng loạn liên hệ với người khác. Phất Linh ở buổi tối hôm nay, mang đến cho họ một đạo sấm sét! Sấm sét rơi xuống mặt đất, phá vỡ tất cả bình tĩnh mặt ngoài. Một bên khác, sau khi ba người Phất Linh rời đi, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi Diệp Minh Hiên trước tiên là liên lạc với Diệp Minh Uyên, sau đó liền băng bó miệng vết thương cho Phất Linh. Trong lúc băng bó miệng vết thương, Diệp Minh Hiên thấy được chuông bạc trên tay Phất Linh, nghi ngờ hỏi: "A Linh, chuông bạc trên tay ngươi là từ nơi nào lấy được vậy?" Thời điểm A Linh xuất phát, đồ vật là nha hoàn thu thập, trừ bỏ quần áo hay mặc, những thứ khác bọn họ đều kiểm tra qua, căn bản là không có cái chuông bạc (lục lạc) này. Trong khi A Linh mất tích ngày này một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không còn ngốc nữa? Tại sao lại có thể giết Bạch Khinh Yên? Còn nam nhân gọi là Phượng Chước là ai nữa? Vừa rồi là vì có những người khác ở gây cản trở, Diệp Minh Hiên mới không có hỏi rõ ràng, lúc này không có người ngoài, Diệp Minh Hiên mới đem toàn bộ nghi vấn của minh nói ra. Phất Linh nghe xong những lời Diệp Minh Hiên nói, mi mắt hơi rủ xuống, che khuất quang mang chợt lóe lên trong mắt, nói khẽ: "Muội bị người khác vứt vào trong núi lửa, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại trên tay liền có cái chuông bạc này (lục lạc), sau đó muội phát hiện mình không còn ngốc nữa, Phượng Chước là muội nhìn thấy ở bên trong núi lửa, là Phượng Chước đem muội cứu ra khỏi núi lửa." Diệp Minh đối với trả lời của Phất Linh căn bản là không tin, nhưng không tin, hắn cũng không có biện pháp giải thích nào khác. Rơi vào đường cùng, Diệp Minh Hiên nhìn về phía Phượng Chước vẫn không nói tiếng nào, cảm kích nói: "Phượng công tử, đa tạ ngươi cứu A Linh, A Linh là muội muội chúng ta yêu thương nhất, ngươi cứu A Linh, ngươi có cần cái gì?" Phượng Chước không biết Diệp Minh Hiên đang nói cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía Phất Linh, trong suốt sáng tỏ tử nhãn trong đêm tối lập loè quang mang (ánh sáng) nhàn nhạt, thần bí lại mỹ lệ. "Nhị ca, tình huống của Phượng Chước có chút đặc thù, muội dự định dẫn hắn trở về." Mí mắt Phất Linh hơi rũ xuống, lại mạnh mẽ mở ra: "Các huynh đừng trạm vào hắn, bằng không sẽ bị thương, muội.."
Chương 12: Người không cảm thấy ta kỳ quái sao? Bấm để xem Lời nói phía sau, Phất Linh còn chưa nói xong, liền hôn mê bất tỉnh. Một ngày một đêm, chưa ăn một hạt gạo, không uống giọt nước nào, còn bị thương, lại mạnh mẽ rót Thiên Lực vào cơ thể, bây giờ vẫn còn sống, đã là kỳ tích. Phất Linh hôn mê, lưu lại Diệp Minh Hiên cùng Phượng Chước hai mặt nhìn nhau Ba ngày sau, Đế Đô, Diệp Phủ. Phất Linh nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra. Ở bên người Phất Linh Phượng Chước nhìn thấy Phất Linh mở mắt, có chút ảm đạm mắt tím trong nháy mắt sáng lên. Ngay cả Phất Linh cũng có thể cảm giác được hắn đang vui vẻ. Phượng Chước hơi hé miệng, dường như muốn nói cái gì, lại không biết nên nói gì, thần sắc có chút sốt ruột nóng nảy, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh, cứ nhìn Phất Linh như vậy. Phất Linh nhìn Phượng Chước, không biết tại sao, luôn cảm thấy mình mang về không phải một cái mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên, mà là đứa bé. "Ta không sao." Phất Linh đối Phượng Chước cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn bốn phía. Trong phòng hết thảy đều rất quen thuộc. Phất Linh chỉ nhìn một chút, liền biết đây là gian phòng của nàng. Bọn họ đã từ Linh Nhạc Sơn rời đi, trở lại Đế Đô. Hôn mê ba ngày, tinh thần Phất Linh tốt hơn một chút, vết thương cũng đã đóng vảy, hẳn là được bôi Linh dược tốt nhất. Phất Linh ngồi dậy, nhìn chằm chằm Phượng Chước nhìn một lát, sau đó ánh mắt rơi vào trên tay phải. Phượng Chước vẫn một mực cầm nàng tay.. Phất Linh biết Phượng Chước nghe không hiểu, dứt khoát dùng hành động để nói chuyện, trực tiếp gỡ tay Phượng Chước ra. Tay bị gỡ ra, Phượng Chước nhìn về phía Phất Linh, săc mặt hơi biến đổi khác trước hoàn toàn trước đó. Phất Linh: "Ta muốn thay quần áo, ngươi đi ra ngoài trước, một lát nữa cùng ngươi nói chuyện sau" Phượng Chước dùng hành động biểu thị lời nói của Phất Linh hắn không nghe hiểu, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tứ gì là muốn rời khỏi. Hai mắt nhìn nhau, thua trận trước là Phất Linh, xuống giường, mang theo Phượng Chước ra khỏi phòng. Bên ngoài phòng nha hoàn trông coi nhìn thấy Phất Linh ra ngoài, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử hỏi: "Tam tiểu thư, có cần gì không?" Phất Linh nhìn hai người bọn họ một lát, không có ý định che giấu việc mình không ngốc nữa, đạm mạc nói: "Ta đi thay quần áo, hai người các ngươi trông trừng hắn." Phất Linh nói xong, lưu lại nha hoàn đang khiếp sợ cùng với Phượng Chước, đi vào trong phòng. Từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo, Phất Linh mau chóng thay xong, sau đó mở cửa. Hai cái nha hoàn bên ngoài vẫn còn có chút ngây ngốc, Phượng Chước vẫn đứng giống như lúc nãy không thay đổi. Nhìn thấy Phất Linh đi ra, Phượng Chước ánh mắt nháy mắt sáng lên. Phất Linh nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong mắt nhiễm lên một tia cười. Người này cái gì cũng đều không hiểu, trông thấy được nàng, sẽ vui vẻ đơn thuần. Loại cảm giác này vô cùng.. "A Linh." Một thanh âm truyền đến, đánh gãy suy nghĩ Phất Linh. Phất Linh nghiêng đầu dò xét, nhìn thấy phía trước đang đi đến ba người. Diệp Mục đi ở phía trước tiên, Diệp Minh Hiên cùng Diệp Minh Uyên theo ở phía sau. "Cha." Phất Linh nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ đi đầu, khẽ hô một tiếng. Diệp Mục bước nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Phất Linh, sau khi dò xét trên dưới tất cả người nàng, nói ra: "Con hôn mê ba ngày, hiện tại thấy thế nào?" "Cha, hiện tại con đã đỡ hơn nhiều rồi." Phất Linh nhìn ba người Diệp Mục, thần sắc hơi ôn nhu một chút. "Sự tình ở Linh Nhạc Sơn đại ca cùng nhị ca con đã nói lại hết cho ta." Diệp Mục cau mày nói: "Bạch Khinh Yên chết rồi, nhưng chuyện này là chủ ý của người khác, con yên tâm, chuyện này cha nhất định sẽ xử lý tốt, để bọn hắn cho con một câu trả lời." Phất Linh nghe nói như thế, hỏi: "Cha, người không cảm thấy con kỳ quái sao?" Coi như nàng đột nhiên không ngốc nữa thì thôi. Nhưng nàng còn giết người. Lại làm trò ở trước mặt Diệp Minh Hiên cùng những người khác, quyết đón bóp gãy cổ Bạch Khinh Yên, người bình thường gặp được loại sự tình như này, đều sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng làm sao cha nàng lại một chút phản ứng cũng không có?
Chương 13: Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, im lặng thì thôi, lên tiếng kinh nhân. Bấm để xem Diệp Mục nghe được những lời này, trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: "A Linh, có chuyện này khả năng con không biết." "Ừm?" Phất Linh tò mò hỏi: "Chuyện gì?" Diệp Mục không có vội vã trả lời, trước tiên cho hai nha hoàn chiếu cố Phất Linh lui ra, sau khi đi vào trong phòng mới nói: "Con biết tên của con vì sao gọi Phất Linh, không theo họ của ta, cũng không theo họ của mẫu thân con sao?" Về truyện này kỳ thật Phất Linh cũng thật là có điểm tò mò, hỏi: "Vì cái gì?" "Vào năm con ra đời, có một vị đại sư đi vân du tứ phương đến đây, nói con phải tới tuổi cập kê mới có thể thanh tỉnh, đồng thời cũng ban cho con hai chữ Phất Linh làm tên." "Ta lúc ban đầu muốn lấy tên cho con là Diệp Phất Linh, nhưng lại bị vị đại sư kia ngăn cản." Diệp Mục nói: "Vị đại sư kia nói, lấy hai chữ Phất Linh làm tên cho con là tốt nhất." Đại sư? Đặt tên Phất Linh? Năm cập kê mới có thể tỉnh táo? Nghe xong những lời Diệp Mục nói, trong lòng Phất Linh đột nhiên toát ra một ý nghĩ. Những chuyện này chẳng lẽ đã được mưu tính hết từ trước? Cũng không đúng.. Năm đó khi nàng mất đi một hồn, cái người được gọi là cha ruột của nàng còn sốt ruột hơn cả nàng, không có khả năng cùng người ngoài hợp mưu hại nàng. Vậy chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Phất Linh suy nghi hồi lâu đều nghĩ không ra được nguyên nhân, nhưng nàng lại nghĩ đến một chuyện. Người đại sư ở trong miệng Diệp Mục kia, rất có khả năng chính là nam nhân đã cướp đi một hồn của nàng! "A Linh?" Diệp Mục nhìn nàng nói: "Sắc mặt của con có chút tái nhợt, có phải hay không vẫn còn khó chịu?" Phất Linh nghe được lời nói như thế, lắc đầu: "Cha, con không sao, thân thể con vẫn luôn như vậy, ngươi biết mà, sẽ không có trở ngại gì." Nói xong, Phất Linh rũ mắt xuống che khuất lãnh mang chợt lóe lên trong mắt. Mặc kệ đây là trùng hợp hay là người kia cố ý dẫn nàng đến đây, nàng hiện tại đã ở đây, một ngày nào đó, bọn họ sẽ gặp lại, đến lúc đó nàng nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân. "Trong mắt của ta, con cũng không có gì kỳ lạ cả." Diệp Mục nói: "Con chỉ là từ trong mê mang ngơ ngơ ngác ngác đã thanh tỉnh lại thôi." Kỳ thật còn có một câu, Diệp Mục không nói ra. Vị đại sư kia đã từng nói, Phượng Hoàng niêt bàn dục hỏa trùng sinh, không lên tiếng thì thôi khi ra tiếng nhất minh kinh nhân. Trước mắt mọi chuyện đến cùng là như thế nào thì không xác định, nhưng mang chuyện A Linh giết Bạch Khinh Yên ra nói, hoàn toàn là chính xác đủ kinh người. "Cha, con biết ý tứ của người." Phất Linh cũng không tưởng giấu diếm, giấu diếm quá mệt mỏi, cho nên nàng ngay từ lúc đầu nàng còn có chút lo lắng Diệp Mục bọn họ không thích ứng, bất quá hiện tại đã không cần lo lắng. "Con mới tỉnh lại, thân thể còn có chút yếu, nghỉ ngơi thật tốt." Diệp Mục nói: "Chuyện khác giao cho ta." "Thời điểm con còn hôn mê Bạch gia đã phái người tới." Diệp Mục nghĩ đến lời mà những người nói kia đến, cười lạnh một tiếng: "Nói muốn ngươi đền mạng cho Bạch Khinh Yên." "Bảo hắn nằm xuân thu đại mộng." "Rõ ràng là bọn hắn không an phận trước, hiện tại còn không biết sấu hổ muốn cắn ngược lại." Trong mắt Diệp Mục che kín hàn ý: "Thật sự cho rằng có hoàng thất che chở, ta không dám làm gì bọn hắn?" "Cha, việc này hoàng thất cũng tham dự vào." Diệp Minh Hiên nhíu mày nói: "Nếu không vào thời điểm con cùng đại ca muốn đi cứu A Linh, những hoàng tử kia sẽ không quấn lấy ta cùng đại ca không buông." "Ta biết." Sau khi Diệp Mục nghe xong lời nói của hắn, liền đã biết trong chuyện này cũng có sự tham dự của hoàng thất. Cũng biết hoàng thất vì sao mà hoàng thất gấp gáp muốn giết nữ nhi của mình. "Cha." Phất Linh nhìn Diệp Mục, nói ra: "Hoàng thất cuối cùng vẫn là hoàng thất, chúng ta có thể đối phó hoàng thất, nhưng gấp gáp là không được, con đã giết Bạch Khinh Yên, trong lòng của bọn họ rất rõ ràng, đến đây nháo sự cũng là vì bọn họ chiếm lý, con biến hóa lớn như vậy đoán chừng đã hù dọa đến bọn họ, trong thời gian ngắn, bọn họ hẳn là sẽ không có hành động quá, cho nên cha người không cần để ý bọn họ quá nhiều."
Chương 14: Chỉ cần ngươi vui vẻ liền hảo " Bấm để xem A Linh nói đúng." Diệp Minh Uyên nói: "Chuyện này không thể gấp được, còn có hai tháng nữa chính là sinh nhật mười lăm tuổi của A Linh, hoàng thất sẽ bị động hơn chúng ta, chúng ta vẫn có thể chờ đợi thời cơ." Chờ hoàng thất tự đưa cơ hội tới cửa cho chúng ta. "Ba người các con không cần quan tâm đến những sự tình này." Diệp Mục vươn tay, động tác ôn nhu vuốt vuốt đầu Phất Linh: "A Linh, con yên tâm, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn như vậy." "Cha, con đã biết." Phất Linh đương nhiên biết Diệp Mục sẽ không để yên như thế, nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ đến những việc kia, nàng còn muốn xác định một chuyện khác. "Cha, khảo nghiệm lúc con ba tuổi là không có Linh Căn, nhưng lúc đó có thể là bởi vì con đang ngốc, thân thể lại yếu, con hiện tại đã thanh tỉnh lại, con muốn đi thử lại một lần." Phất Linh nói: "Hoàng thất sở dĩ che chở cho Bạch gia, Bạch gia sở dĩ kiêu ngạo phách lối, cũng bởi vì bọn họ cảm thấy Thiên tuyển Thần Nữ chính là Bạch Khinh Tuyết." "Nhưng con không cảm thấy là như vậy." Phất Linh nói: "Bọn hắn giống như bây giờ hành sự mười phần tự tin, chính là bởi vì cảm thấy con luôn ngu ngốc, không thể nào là Thiên tuyển Thần Nữ, thêm nữa là dân chúng luôn cho rằng Bạch Khinh Tuyết mới là đúng thật là Thiên tuyển Thần Nữ, khiến cho bọn họ quá mức hưng phấn, con muốn khiến cho bọn họ tỉnh táo lại một chút." "A Linh, có việc này muội còn vẫn chưa biết đi?" Diệp Minh Hiên nghe xong lời Phất Linh nói, cười cười nói: "Muội ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy giết Bạch Khinh Yên, Bạch gia đã biết việc muội không những không ngốc còn có lực lượng, những việc mà trước kia chắc chắn thập phần bây giờ đọt nhiên sảy ra biến hóa như vậy, bọn hắn hiện tại đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột rồi." "Dựa vào cái gì Thiên tuyển Thần Nữ sẽ là Bạch Khinh Tuyết?" Diệp Minh Hiên nói: "Ta cảm thấy nhất định sẽ là muội muội." Diệp Minh Hiên nâng canh tay, dùng khửu tay đụng đụng Diệp Minh Uyên một cái. Không biết nói lời hay Diệp Minh Uyên gật gật đầu, phụ họa nói: "Huynh cũng cảm thấy là A Linh muội." "Cho nên ta muốn đi kiểm tra một chút, nhìn xem hiện tại có Linh Căn hay không." Phất Linh nhìn bốn người nói: "Hiện tại liền đi?" Diệp Mục gật đầu: "Nếu A Linh con muốn đi, vậy liền đi thí nghiệm các thử xem." Diệp Mục trên mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất chờ mong. A Linh không có Linh Căn, có thể là giống như A Linh nói vậy, lúc trước không có, có thể là bởi vì lúc đó nàng ngốc, nhưng hiện tại nàng đã không ngốc, có thể có đi? Nói đi liền đi, năm người từ trong gian phòng của Phất Linh rời đi, hướng thí nghiệm các mà đi. Diệp Gia làm một đại gia tộc, phủ đệ cực kỳ rộng lớn. Phất Linh ở trong sân viện của mình thì thấy thanh tịnh, nhưng mới ra khỏi viện, liền thấy hạ nhân lui tới tấp nập. Bởi vì người của Bạch gia tới cửa gây huyên náo đến lợi hại, những hạ nhân này đều biết những chuyện mà Phất Linh đã làm ở trong núi. Bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy Phất Linh, trong ánh mắt nhìn nàng đã không còn khinh thường. Diệp Mục vừa đi vừa nói: "A Linh, con dự định an bài thiếu niên bên cạnh con ra sao?" Thiếu niên không phải ai khác, chính là Phượng Chước. Phất Linh nghe được những lời như thế, suy nghĩ một chút, nói: "Cha, người hẳn là đã phát hiện a?" "Ừm." Diệp Mục nói: "Từ ngày đầu tiên đưa hắn về nhà đã phát hiện." "Cho nên con dự định trước tiên cho hắn tìm một lão sư, để hắn có thể cùng người bình thường câu thông giao tiếp lại nói sau, chuyện khác không vội." "Được." Diệp Mục nói: "Ngươi vui vẻ liền hảo." Phất Linh gật đầu nhẹ một cái, không có trả lời. Mỗi cái gia tộc đều có đệ tử. Diệp Gia cũng không ngoại lệ. Thời điểm tuyển nhận những đệ tử kia, cần phải kiểm tra Linh Căn, cho nên trong các đại gia tộc đều có thí nghiệm thạch. Diệp Mục mang theo bốn người đi qua hai khắc đi đường, liền đến thí nghiệm các. "Gia chủ." Hộ vệ canh giữ ở bên ngoài thí nghiệm các nhìn thấy Diệp Mục, cung kính hô một tiếng. Diệp Mục gật đầu, sau đó mang theo mấy người Phất Linh tiến vào thí nghiệm các.
Chương 15: Chẳng lẽ ta thật là phế vật không linh căn Bấm để xem Tiến vào thí nghiệm các, Phất Linh liền thấy trong này có một lão giả. "Gia chủ." Lão giả nhìn thấy Diệp Mục, đứng dậy cung cung kính kính hô một tiếng. Diệp Mục nhìn lão giả nói: "Tam trưởng lão, ta mang A Linh đến kiểm tra Linh Căn." Về sự tình Phất Linh giết Bạch Khinh Yên đã lan truyền khắp nơi, Tam trưởng lão cũng không biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò, nói: "Gia chủ, Tam tiểu thư, các người đi theo lão phu." Mấy người đi theo Tam trưởng lão vào bên trong. Tam trưởng lão đi đến trước một cánh cửa, đẩy cửa ra, để cho mấy người Phất Linh đi vào. Vừa vào bên trong, Phất Linh nhìn thấy trong phòng có một khối tinh thạch hình thoi màu xanh lam, phía dưới tinh thạch, là một trận pháp hình tròn, đường vân trên trận pháp tất cả đều là màu lam, nhìn thoáng qua cổ xưa mà thần bí. "Đây là thí nghiệm thạch Hệ Băng." Tam trưởng ở bên người Phất Linh giới thiệu nói: "Đem tay để lên trên, tinh thạch nếu là sáng, liền nói trong thân thể có Băng Hệ Linh Căn, có thể Tu luyện công pháp Hệ Băng." "Tam tiểu thư, bởi vì gia chủ là Băng Hệ Linh Căn, chủ mẫu là Mộc Hệ Linh Căn, hài tử sẽ ưu tiên di truyền hai Linh Căn này hơn, cho nên ngươi kiểm tra hai Linh Căn này trước." "Được." Phất Linh gật gật đầu, sau đó đi qua, đem tay lên phía trên tinh thạch. Qua một thời gian, tinh thạch vẫn như lúc ban đầu, một chút phản ứng đều không có. Tam trưởng lão thấy tình huống này, sợ Phất Linh thương tâm, vội nói: "Tiểu thư, còn có Mộc hệ, Nhị thiếu gia chính là Mộc hệ Linh Căn, ngươi khả năng cũng là Mộc hệ, không nên nóng nảy." Diệp Mục cũng an ủi: "A Linh, đừng lo lắng." "Ừm." Phất Linh gật đầu. Thấy Phất Linh gật đầu, trưởng lão nhanh chóng mang theo Phất Linh đi nơi cất giữ thí nhiệm thạch hệ Mộc. Mộc Hệ Linh Căn, không phản ứng. Diệp Mục cùng Tam trưởng lão an ủi Phất Linh, sau đó đi đến gian phòng để thí nghiệm thạch Hỏa Hệ. Hỏa Hệ Linh Căn, không phản ứng. Diệp Mục cùng Tam trưởng lão có chút cứng họng, một hồi lâu nói: "A Linh, mặc dù đại đa số hài tử đều là di truyền Linh Căn theo cha mẹ, nhưng cũng có người bất đồng, mới thử ba loại, vẫn còn mấy loại khác, chúng ta thử xem những cái khác?" Lúc này tâm Phất Linh đã có chút lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy Diệp Mục phí sức an ủi nàng như vậy, Phất Linh gật đầu đáp ứng. Băng, Mộc, Hỏa đều không có phản ứng. Kim hệ Linh Căn, không phản ứng. Thủy hệ Linh Căn, không phản ứng. Thổ hệ Linh Căn, không phản ứng. Phong hệ Linh Căn, không phản ứng. Lôi hệ Linh Căn, không phản ứng. Có thể không thể. Phất Linh đứng ở đại sảnh bên trong lầu các, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước. "Đản Đản, chẳng lẽ ta thật là một cái phế vật không có Linh Căn?" Phất Linh ở trong lúc mê mang, ở trong đầu nói chuyện với Đản Đản. "Làm sao có thể!" Đản Đản nói: "Chủ nhân, ngươi là thần, sao có thể là phế vật?" Phất Linh vẻ mặt mê mang: "Vậy tại sao những thí nghiệm thạch kia đều không có phản ứng?" Đản Đản nghẹn lời, nó cũng không biết. Nó chỉ là quả trứng, không nên làm khó nó, thật. Phất Linh cùng Đản Đản câu thông, không nói một tiếng, Diệp Mục nhìn thấy vẻ mặt của Phất Linh lúc này là cam chịu số mệnh. "A Linh." Diệp Mục nhìn nàng, biết kết quả khảo hạch đã đả kích đến nàng. Diệp Mục cũng có chút bị đả kích đến. Hắn không nghĩ tới A Linh lần nữa thí nghiệm Linh Căn, kết quả vẫn là không có Linh Căn. Bất quá những năm gần đây A Linh cũng không có Linh Căn, không có quan hệ, mặc kệ A Linh có hay không, đều là hài tử hắn thương yêu nhất. Hắn sẽ so trước kia dụng tâm bảo hộ nàng hơn, để nàng bình an vượt qua cả đời này. Tam trưởng lão nhìn Phất Linh lớn lên, lúc này cũng đau lòng cho nàng, an ủi: "Tiểu thư, không có Linh Căn cũng không có việc gì, gia chủ, Đại thiếu gia, còn có Nhị thiếu gia đều sẽ che chở ngươi, không có việc gì." Phượng Chước không rõ nàng làm sao vậy, nhưng có thể cảm giác được nàng không cao hứng, cho nên vươn tay, cầm nàng tay. Phất Linh lấy lại tinh thần, thấy Phượng Chước nhìn nàng, miễn cưỡng cười cười.
Chương 16: Chẳng lẽ thật sự chính là một cái phế vật không Linh Căn? Bấm để xem Nàng là thần, thế mà thật sự là một phế vật không có Linh Căn. "A Linh, muội không sao chứ?" Diệp Minh Hiên nhìn nụ cười có thể so với khóc của Phất Linh, trong lòng không khỏi đau nhói. "Nhị ca, muội không sao." Phất Linh nói: "Không có việc gì, tiểu đả kích, thật không có việc gì.." Diệp Minh Hiên không nói gì. Vẻ mặt này của A Linh, nhìn như thế nào cũng không giống dáng vẻ là không có chuyện gì. "Ta đi về trước đi." Phất Linh nói xong, nắm tay Phượng Chước chuẩn bị rời đi. "Tiểu thư, còn hai cái gian phòng, ngươi hay là thử lại một lần nữa?" Nhìn Phất Linh vẻ mặt bi thương, Tam trưởng lão ma xui quỷ khiến nói một câu. "Còn có hai cái gian phòng?" Phất Linh hơi kinh ngạc: "Không phải chỉ có tám loại Nguyên Tố sao?" Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Lôi tám hệ Nguyên Tố. Tám hệ này nàng đều đã kiểm tra, sao còn có hai cái gian phòng khác? "Không phải tám hệ, là mười hệ." Lời đã nói ra khỏi miệng, Tam trưởng lão cũng không có ý định giấu diếm nữa, giải thích: "Tổng cộng là mười hệ Nguyên Tố, trừ tám hệ phía trước, còn có Quang Minh Hệ cùng Hắc Ám Hệ." "Quang Minh Hệ có thể chữa trị hầu hết tổn thương, tịnh hóa hết thảy độc tố cùng khí tức tà ma." Tam trưởng lão nói: "Quang Minh Hệ, ngàn trong vạn người cũng bên trong ngàn vạn người dều không có một người, nhưng hoàn toàn chính xác là có tồn tại, chẳng qua người có được Quang Minh Hệ Linh Căn đều rất đáng thương." "Bởi vì là tồn tại đặc thù dễ dàng dẫn đến người khác cướp đoạt?" Phất Linh nói. "Ừm." Tam trưởng lão không nghĩ tới Phất Linh nghe xong liền minh bạch, thở dài nói: "Mọi người đều có được người mang Quang Minh Hệ, không chiếm được người liền nghĩ hủy diệt, cuối cùng những người có được Quang Minh Hệ, đều sẽ đi về phương hướng tử vong." "Hắc Ám Hệ là vì cái sao? " Hắc ám.. "Tam trưởng lão dừng lại, ngữ khí trầm trọng:" Sẽ thôn phệ hết thảy. " " Hắc ám có thể phá hư thôn phệ hết thảy, là Nguyên Tố người người đều e ngại, theo truyền ngôn ngàn năm trước đó, trên đại lục từng xuất hiện một nam tử có được Hắc Ám Hệ Linh Căn, nam tử kia tu vi cực cao, cuối cùng Thần Điện hao tổn đi trăm vị Linh Đế cường giả, mới có thể giết nam tử kia. " Trăm vị Linh Đế cường giả? Phất Linh nhịn không được nhíu mày. Bên trong cấp bậc để tu luyện, trước mắt Linh Đế là tu vi tối cao. Một người Tu luyện Hắc Ám Hệ nguyên tố, lại cần trăm vị cường giả tối cao đối phó, xem ra Hắc Ám Hệ đích xác là khủng bố. " Một khi xuất hiện người có được Hắc Ám Hệ Linh Căn, Thần Điện liền sẽ phái người truy sát. "Tam trưởng lão nói:" Cho nên bất luận là Quang Minh Hệ vẫn là Hắc Ám Hệ, một khi bị phát hiện, đều tử vong rất nhanh. " " Diệp Gia vì sao lại có thí nghiệm thạch hai loại Linh Căn này? "Phất Linh hỏi:" Loại đồ vật này, chẳng lẽ không phải bị cấm sao? " " Đây là ta mang về. "Diệp Mục thở dài nói:" Năm đó trùng hợp găp được, liền mang về cất giữ. " Nghe xong lời này, Phất Linh có chút kinh ngạc. Không nhìn ra cha nàng là người thích cất giữ đồ vật a. " Tam trưởng lão, ngươi là vì an ủi ta mới bảo ta đi thí nghiệm thử. "Phất Linh trên người Diệp Mục dời ánh mắt, nhìn Tam trưởng lão nói:" Nhưng mà ngươi không sợ sao? " Tam trưởng lão nghe vậy, quay đầu nhìn Phất Linh:" Sợ cái gì? " " Vạn nhất thật sự sáng làm sao bây giờ? "Phất Linh nói:" Hai loại, mặc kệ loại nào sáng, đều đại biểu ta sẽ sống không lâu.. " Tam trưởng lão nhìn xem Phất Linh, biểu tình một lời khó nói hết. Quang Minh Hệ cùng Hắc Ám Hệ trong ngàn vạn người đều không nhất định có một cái. Tiểu thư liền Linh Căn bình thường đều không có xuất hiện, làm sao lại có thể có hai loại Linh Căn kia? Phất Linh nhìn ra Tam trưởng lão ý nghĩ, gượng cười hai tiếng:" Trưởng lão, ta nói vạn nhất, vạn nhất.. " Tam trưởng lão nhìn Phất•da mặt dày tính tình tiểu hài tử•Linh, nói ra:" Tiểu thư, nếu quả thật sáng.."
Chương 17: Hắc Ám cùng Quang Minh có thể cùng nhau tồn tại Bấm để xem "A Linh, có chúng ta ở đây, con không cần lo lắng những thứ khác." Diệp Mục đánh gãy lời Tam trưởng lão, nhìn Phất Linh, nghiêm túc nói: "Ta, Đại cai con, Nhị ca, chúng ta đều sẽ cùng nhau bảo hộ con." "Cũng sẽ không để cho con sảy ra việc gì." "Huống chi hai loại lực lượng mặc dù khó tồn tại ở trên hậu thế, nhưng không thể không thừa nhận, hai loại Nguyên Tố Linh Căn này là Linh Căn tốt nhất." "Cho nên con không cần quá lo lắng." Diệp Mục nói: "Đi thử xem đi." "Được." Phất Linh nghe xong những lời Diệp Mục nói, nhẹ gật đầu. "Tiểu thư, đến rồi." Tam trưởng lão đẩy cửa ra, một viên tinh thạch hình thoi có màu trắng xuất hiện ở trong đáy mắt Phất Linh. Màu sắc của Quang Minh không phải kim sắc. Mà là màu trắng. Sạch sẽ, thánh khiết, không chứa một tia tạp chất. Phất Linh nhìn thoáng qua tinh thạch, đi tới. Tám loại Nguyên Tố lúc trước đều không có phản ứng gì, Phất Linh cũng không cảm thấy bản thân mình có thể có được Quang Minh Hệ Nguyên Tố, dù sao bên trong ngàn vạn người, tỉ lệ của nàng quá nhỏ bé. Hơn nữa nàng muốn có được loại Nguyên Tố có lực công kích cao, lực phá hoại mạnh, giống như Lôi Hệ Linh Căn vậy. Phất Linh nghĩ như vậy, tùy ý đem tay để lên trên. Trong nháy mắt khi tay nàng chạm vào tinh thạch, tinh hạch liền sáng lên. Ngay từ đầu chỉ là ánh sáng nhạt, nhưng càng lâu về sau, ánh sáng kia càng ngày càng mãnh liệt. Đâm vào ánh mắt mọi người làm họ không thể mở mắt ra được, tựa như là muốn đem tất cả bóng tối ở trong phòng, chiếu rọi sáng như ban ngày. Bạch Quang bao phủ lấy Phất Linh, ánh sáng chiếu rọi làm Diệp Mục mấy người đều phải nhắm mắt lại. Phất Linh cũng nhắm nghiền hai mắt. Sau khi nhắm mắt lại, Phất Linh nhìn thấy thức hải bao la vô biên. Chói mắt bạch quang cùng nồng đậm hắc ám phân chia rõ ràng, mỗi cái chiếm một nửa. Phất Linh giật mình, đột nhiên thu tay lại, cảnh tượng trước mắt nháy mắt biến mất. Phất Linh mở mắt ra, trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh. Thế nhân đều nói, Hắc Ám cùng Quang Minh không thể cùng tồn tại. Nhưng Phất Linh lại rất rõ ràng, Hắc Ám cùng Quang Minh có thể cùng tồn tại. Giống như con người cùng cái bóng. Chỉ cần có thể khống chế lại hai loại sức mạnh, bảo trì cân bằng, liền có thể cùng tồn tại. Tựa như thức hải mà nàng nhìn thấy vừa rồi vậy. Trắng cùng đen, mỗi thứ đều chiếm một nửa. Phất Linh thu tay lại, quang mang trong tinh thạch liền biến mất. Phượng Chước chậm rãi mở mắt ra, bên trong đôi mắt tím trong suốt mà sáng tỏ lóe ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng rạng rỡ, tựa như sao trời trong đêm tối, lộng lẫy bức người. Tam trưởng lão trợn mắt há mồm nhìn Phất Linh, khiếp sợ đến một câu đều nói không nên lời. Phất Linh cũng đồng dạng ngây người đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn tinh thạch. Thanh âm của Đản Đản vang lên trong đầu: "Chủ nhân, ngươi chắc hẳn là không cần đi đo Hắc Ám Hệ tinh thạch nữa đi." Trắng cùng đen. Chủ nhân nhìn thấy, chính là lực lượng nguyên tố mà nàng có được. "Đúng là hoàn toàn không cần thí nghiệm nữa." Phất Linh cùng Đản Đản nói chuyện xong, quay người nhìn về phía Diệp Mục cùng mấy người Phượng Chước. "A Linh, ngươi.." Diệp Mục nhìn Phất Linh, trong mắt có chấn kinh, lo lắng, nhưng cuối cùng đều hóa thành vui sướng. "A Linh, không nghĩ tới muội thế mà thật có được Quang Minh Hệ." Diệp Minh Hiên nói: "Những lời muội mới vừa nói cũng quá chuẩn rồi." Phất Linh nghe nói như thế, có chút bật cười, vừa rồi nàng chính là thuận miệng hỏi một chút, không coi là thật, ai biết lực lượng nơi này vẫn là phù hợp lực lượng trước kia của nàng. Hắc Bạch.. Phất Linh nhìn mấy người, trong lòng thở dài một cái. Mặc dù cha bọn họ đều biểu hiện ra ngoài vẻ mặt thật cao hứng, nhưng nàng vẫn từ trong mắt của họ nhìn thấy lo lắng. Về chuyện có được Hắc Ám Hệ Nguyên Tố Linh Căn vẫn là trước tiên đừng nói cho bọn họ. Nếu không chỉ làm bọn họ càng thêm lo lắng. Nghĩ như vậy, Phất Linh nhìn mấy người nói: "Cha, Quang Minh Hệ không cần sử dụng Linh dược, trực tiếp trị liệu, còn có thể tinh lọc độc tố cùng tà ma khí tức, ta rất thích." "Mà lại Quang Minh Hệ so với luyện dược sư trân quý nhiều." Cũng càng đáng tiền.
Chương 18: Biến hóa quá lớn Bấm để xem Diệp Mục vốn còn lo lắng Phất Linh không thích Linh Căn là Quang Minh Hệ Nguyên Tố, sau khi biết Phất Linh thích, Diệp Mục mới có chút yên tâm, nói: "A Linh, con cứ yên tâm Tu luyện, cha sẽ giúp con tìm công pháp thích hợp." "Đúng a đúng a." Diệp Minh Hiên hưng phấn nói: "Quang Minh Hệ Nguyên Tố có thể trực tiếp tiến hành chữa trị cho người khác, không cần sử dụng đan dược, về sau nếu là huynh bị thương, A Linh muội có thể trực tiếp trị liệu cho chúng ta, sẽ không cần uống thuốc nữa, phi thường tốt." "Ừm." Không chỉ Diệp Minh Hiên vui vẻ, Diệp Minh Uyên cũng thật cao hứng: "Quang Minh Hệ có thể trực tiếp tiến hành trị liệu chữa lành vết thương, tốc độ phải so với dùng dược liệu nhanh hơn rất nhiều." Ai cũng không nghĩ tới Phất Linh thật là sẽ có Quang Minh Hệ. Mặc dù có lo lắng, nhưng đồng thời cũng có hưng phấn. Bên trong ngàn vạn người không nhất định có một người có thể có được lại xuất hiện tại Diệp Gia. "Ta hiện tại cảm thấy A Linh càng có khả năng là Thiên Tuyển Thần Nữ hơn." Diệp Minh Hiên cười nói: "Bạch Khinh Tuyết lại không có được Quang Minh Hệ Nguyên Tố Linh Căn." Tam trưởng lão nghe được những lời như thế, cũng nói theo: "Không sai, lão phu cũng cảm thấy tiểu thư mới có thể là Thiên Tuyển Thần Nữ, Lúc đó lại nhìn xem Bạch gia còn có thể phách lối ra sao nữa." "Đều điên hết rồi." Diệp Mục nhìn mấy người nói: "Chuyện này không thể truyền ra ngoài, không phải các ngươi không biết truyền ra ngoài sẽ có hậu quả gì, lúc A Linh Tu luyện cũng phải thật cẩn thận, ta lát nữa lại nhìn xem có đia phương nào thích hợp để cho A Linh chuyên môn tu luyện không". Phất Linh nghe nói như thế, vội nói: "Cha, người cũng không cần quá lo lắng." "Ừm?" Diệp Mục nghi hoặc nhìn nàng. Phất Linh nói: "Cha, con không sử dụng lực lượng liền tốt rồi, như thế sẽ không có người phát hiện, bình thường con cũng có biện pháp ẩn tàng, để người khác không có cách nào dò xét." Diệp Mục nghe xong, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Thật?" "Ừm." Phất Linh gật đầu. "A Linh, ta hiếu kì." Diệp Mục nhìn Phất Linh, nói: "Cha hiện tại hiếu kì. Biến hóa quá lớn. Không, phải nói là sau khi thanh tỉnh biến hóa quá lớn. Phất Linh khẽ giật mình, không biết nên trả lời ra sao câu hỏi này của Diệp Mục. Diệp Mục nhìn ra nàng đang khó xử, nói:" Cha chỉ là nói một chút, sự tình của con, con không muốn nói, cha sẽ không hỏi, bởi vì cha biết, mặc kệ con có biến hóa lớn bao nhiêu, con đều là nữ nhi của ta. " Phất Linh giật giật môi, trầm mặc một hồi, nói ra:" Cha, cám ơn người. " Cám ơn người nguyện ý tín nhiệm ta vô điều kiện. Mặc dù ta đích xác là con gái của ngươi.. Về chuyện liên quan đến hồn phách, Phất Linh không có ý định nói ra, cho nên cũng không nhiều lời. " Ngoan. "Diệp Mục nói xong, nhìn về phía Tam trưởng lão:" Về truyện này trước tiên đừng nói cho các trưởng lão khác. " Tam trưởng lão hiểu rõ ý tứ của Diệp Mục, gật đầu nói:" Gia chủ yên tâm, chuyện này sẽ không còn có người khác biết. " " Ta sẽ đích thân giúp A Linh tìm kiếm Quang Minh Hệ công pháp. "Diệp Mục nhìn xem Phất Linh, cau mày nói:" A Linh, việc này A Linh con có khả năng phải đợi thêm một thời gian, Quang Minh Hệ công pháp rất ít, mà lại không thể quang minh chính đại tìm kiếm. Bởi vì mặc kệ là Quang Minh Hệ vẫn là Hắc Ám Hệ ba chữ này đều quá mẫn cảm. Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay liền sẽ gây nên chú ý. Hắn không thể mang tính mạng ra A Linh đùa giỡn. Phất Linh cũng biết chuyện này có khó khắn rất lớn, nói: "Cha, không vội, công pháp có thể chậm rãi tìm, ta cứ tu luyện trước là được rồi." "Có thể." Diệp Mục nói: "Nhưng lúc con tu luyện, nhất định phải chú ý điều dưỡng thân thể, thân thể của quá suy yếu, Linh dược vẫn là không thể ngừng, điều dưỡng thân thể khỏe mạnh với việc Tu luyện cũng có chỗ lợi." Phất Linh gật đầu: "Cha, người yên tâm, ta sẽ điều dưỡng." Thân thể này đúng là không khỏe lắm, là bởi vì hồn. Bị hồn ảnh hưởng mười lăm năm, mặc dù bình thường thường dùng Linh dược nuôi dưỡng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tốt lên được, còn phải tiếp tục điều dưỡng.
Chương 19: Phượng Chước vì sao có thể nghe được Thiên Âm? Bấm để xem "Thí nghiệm thiên phú đã hoàn thành." Diệp Mục nói: "A Linh, con mang Phượng Chước đi ăn chút gì trước đi, ta, Nhị ca cùng Đại ca con lưu lại đây cùng Tam trưởng lão thương lượng về chuyện tìm kiếm công pháp tu luyện, một lát nữa sẽ đi ra sau." Phất Linh biết, chuyện mà bọn họ muốn thương lượng, là muốn thương lượng xem đi đâu có thể tìm được công pháp của Quang Minh Hệ. Trước kia nàng ngu dại, có rất nhiều truyện không biết đến, lưu lại nơi này giúp không được gì, cho nên sau khi nghe Diệp Mục nói như vậy, Phất Linh liền mang theo Phượng Chước ra khỏi thí nghiệm các' Từ trong thí nghiệm các đi ra, Phất Linh nhìn bầu trời bên ngoài, buồn bực trong lòng cũng triệt để tiêu tán. Còn tốt.. Còn tốt, nàng không phải là phế vật không Linh Căn. Đản Đản biết suy nghi của Phất Linh, nói: "Chủ nhân, coi như ngươi thật là không Linh Căn, ngươi sẽ thật sự cứ như vậy không Tu luyện sao?" Phất Linh cười ha ha: "Đương nhiên sẽ không." "Vậy ngươi lo lắng cái gì?" "Ta chẳng qua là cảm thấy nếu như là đã ở cái thế giới này, vẫn là thuận theo một ít quy tắc của thế giới này tốt hơn." Nàng không muốn không dưng nghịch thiên mà đi, bị sét đánh tuyệt không dễ chịu. "Nói đến chuyện này, ta đột nhiên nghĩ đến một sự kiện." Đản Đản nói: "Chủ nhân, ngươi mượn dùng Thiên Lực ở Linh Nhạc Sơn ba ngày trước, bị yêu cầu làm việc gì?" Nghe Đản Đản nói tới chuyện này, bước chân Phất Linh dừng lại, bây giờ mới nhớ tới còn có việc này. "Nó chưa nói." Phất Linh nói: "Lúc ấy ta mượn lực lượng trước, nó vẫn chưa nói yêu cầu, chẳng qua nó nếu là nghĩ ra, khẳng định sẽ tìm đến ta, đến lúc đó rồi nói sau." "Đây là lần ngươi mượn dùng thiên lực không đáng giá nhất." Đản Đản nói: "Liền vì một chút lực lượng như vậy, để giết một người." "Không có cách nào." Phất Linh cúi đầu, nhìn vòng tay Ngân Linh trên tay một chút, đạm mạc nói: "Ta không muốn nàng còn sống." Những người còn lại, nàng cũng sẽ không bỏ qua. Không phải nàng muốn giết bọn họ trước. Là bọn họ muốn giết nàng trước. "A Linh.." Ngay ở lúc Phất Linh nghĩ đến những chuyện kia, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm. Phất Linh nghe được thanh âm kia, xoát một cái nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Chước: "Ngươi gọi ta là gì?" "A Linh.." Phượng Chước nghiêng đầu nhìn nàng, nói ra: "Mọi người đều gọi ngươi như vậy." "Ngươi hiểu được?" "Xưng hô, biết." Phượng Chước nhìn Phất Linh nói: "Ta sau khi nghe, biết." Phất Linh nghe những lời này, hơi suy tư một chút, mới minh bạch được ý tứ mà Phượng Chước nói. Đại đa số lời nói thật sự là hắn không hiểu, nhưng nếu như có mấy lời thường nói ở trước mặt hắn, hắn sẽ biết. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phất Linh cười cười: "Ngươi muốn gọi ta như thế?" "Ừm." Phượng Chước gật đầu. "Vậy ngươi cứ gọi như vậy đi." "Được.." Phượng Chước mấy ngày nay mặc dù vẫn luôn một mực trông coi Phất Linh, nhưng trong lúc thủ Phất Linh đang hôn mê, có thể nghe được nha hoàn bên ngoài nói chuyện, cho nên học được một chút. Phất Linh nhìn Phượng Chước mặt, trong trắng lộ hồng, xem xét liền rất non, bóp, xúc cảm khẳng định rất tốt. "Chuông bạc sẽ vang." Ngay tại lúc Phất Linh cân nhắc muốn hay không bóp mặt Phượng Chước một chút là lúc, Phượng Chước lại nói một câu. Lời này vừa nói ra, Phất Linh, bao gồm cả Đản Đản trong không của Phất Linh gian đều sửng sốt. Thiên Linh là có thể cùng trời câu thông Thiên Khí. Chuông Bạc thanh âm chính là Thiên Âm, chỉ có Phất Linh cùng Thiên Đạo có thể nghe được. Đản Đản có thể nghe được, đều là bởi vì nó cùng Phất Linh có khế ước. Kia Phượng Chước vì cái gì có thể nghe được Thiên Âm? Phất Linh nhìn xem Phượng Chước, đột nhiên nghĩ đến máu lúc trước. Phượng Chước là hấp thu máu của nàng mới tỉnh lại, chẳng lẽ nàng cùng Phượng Chước thật sự có khế ước gì đó? Nhưng nếu có khế ước nàng phải nhìn thấy a, lúc ấy nàng không có phát hiện bất luận khế ước nào cả. Phất Linh nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, xem lại một lần nữa. Từ linh hồn đến thân thể, không có bất kỳ khế ước kỳ quái nào. Đã không có khế ước, Phượng Chước tại sao có thể nghe được?