Xuyên Không Ta Cùng Chàng - Ngự Đại An Yên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngự Đại An Yên, 11 Tháng chín 2021.

  1. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Ta Cùng Chàng

    [​IMG]

    Tác giả: Ngự Đại An Yên

    Thể loại: Ngôn Tình x Xuyên Không x Viễn Tưởng x Cổ Đại x Dị Năng x Ngọt x Thú nhân x

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Ngự Đại An Yên

    ▪▪▪

    Văn án​

    Tiểu Kiều lương thiện cứu giúp một bà cụ băng qua đường, bà bảo rằng bà sẽ trả ơn lớn cho cô.

    Ấy vậy, ơn lớn mà bà trả chính là cho cô bỗng dưng có một người chồng, hơn nữa còn bệnh liệt giường vậy sao? Gia đình chồng thì còn cực phẩm hơn nữa, rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

    Trích: "Hoặc có thể do ánh trăng đêm nay quá đẹp, giữa lúc trăng thanh gió mát, nàng cùng hắn, hai con người khác biệt hoàn toàn lại ôm nỗi cô đơn về gia đình, về hoàn cảnh oái oăm giống nhau nên nàng xem hắn là một người bạn."

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 1: Xuyên Không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Kiều vốn đang suy nghĩ xem sau khi trở về nhà mình có nên nấu một nồi lẩu thật ngon để hưởng thụ những ngày tháng mệt mỏi vừa qua hay không?

    Cô cũng không phải người tài giỏi gì, tốt nghiệm xong thì xin vào làm điều dưỡng ở bệnh viện thành phố B. Công việc quanh năm suốt tháng trong bệnh viện, thời gian công việc chật kín không có được khoảng thời gian riêng nào cho bản thân cả.

    Vậy mà mẹ cô từ đầu năm nay đã bắt đầu hối thúc cô việc kiếm bạn trai, thấy cô luôn bỏ ngoài tai lời của bà nên mẹ của Tiểu Kiều liền vội vã kiếm hết người này đến người khác cho cô xem mắt.

    Những ngày nay càng gọi hối thúc cô điên cuồng hơn nữa, Tiểu Kiều chỉ biết thở dài.

    Thấy cô làm việc quằn quại suốt bốn tháng qua, trưởng điều dưỡng Phương lắm khi nổi lên lòng tốt cho cô được nghỉ phép hai ngày không cần đến bệnh viện.

    Đối với người khác hai ngày là quá ngắn nhưng đối với khoa Y mà nói đó là chuyện may mắn cực kì, cứ như người lữ khách đi trong sa mạc suốt mấy ngày liền bỗng dưng tìm thấy ốc đảo.

    Vì để ăn mừng chuyện vui hiếm có này, cô đã không ngại đi siêu thị vơ vét hết tất cả nguyên liệu nấu lẩu về làm một bữa hoành tráng.

    Vừa ra khỏi siêu thị, con đường lớn giờ này vẫn còn rất đông đúc, người xe qua lại tấp nập. Ánh mắt Tiểu Kiều bất chợt rơi vào bà cụ lưng hơi còng sắp băng qua đường lớn.

    Vẫn đang là đèn đỏ mà!

    Ý nghĩ duy nhất của Tiểu Kiều trước khi mình lao nhanh ra đường lớn, túm lấy cánh tay của bà cụ kéo mạnh lại phía mình.

    Những tiếng kèn xe kêu lên ing ỏi khi bất ngờ thắng gấp vang lên liên hồi chói tai.

    Cơn đau điếng khắp cả người khiến Tiểu Kiều hồi hồn, cô đỡ bà cụ đang nằm đè lên người mình dậy.

    "Bà ơi, bà có bị thương không?" Bà lão có lẽ bị bất ngờ trước tình huống vừa rồi nên không đáp lời cô ngay.

    "Cô là ai? Cháu trai của ta đâu?" Bà cụ níu chặt tay cô, không ngừng lẩm bẩm.

    Tinh thần bà cụ không được ổn định, cô vội trấn an bà: "Cháu trai bà tên gì? Bà bình tĩnh lại đã, cháu dẫn bà đi tìm cháu của bà." Bà lão nghe xong thì dịu giọng hẳn đi.

    "Không được, ta phải ở đây chờ cháu ta." Nói dứt câu bà cụ liền ngồi bệt xuống đất không thèm để ý đến ai. Tiểu Kiều không đành để bà lão lớn tuổi ngồi ngay ở đường cái một mình lúc trời tối như thế, nên hết lời dụ dỗ bà đi vào băng ghế trước cửa siêu thị ngồi.

    Khuyên mãi bà cụ mới đồng ý, Tiểu Kiều muốn vào trong mua chai nước cho bà cụ, lúc đứng lên thì bà cụ nắm chặt bàn tay cô: "Này, lúc nãy ta vẫn chưa cảm ơn cháu vì đã cứu ta một mạng đâu. Trên người ta không có gì để báo đáp, ta chỉ có thể nhìn thấy được cháu sẽ gặp được một người làm thay đổi số phận cuộc đời của cháu đấy. Ta chỉ có thể trả ơn cháu thế thôi."

    Lúc xếp hàng thanh toán tiền, cô vẫn nghĩ về câu nói khó hiểu của bà cụ mà cười cười nên bất cẩn đụng phải người phía trước. Vậy mà ra đến nơi thì bà cụ đã biến mất.

    Hưởng thụ xong bữa tối, xem thêm hai bộ phim viễn tưởng thì cô lên giường ngủ.

    Tiếng gà gáy "ò.. ó.. o" bên tai khiến Tiểu Kiều lờ mờ tỉnh giấc. Cô ở chung cư tầng mười sáu khu dành cho y tá và điều dưỡng thì làm gì có tiếng gà gáy?

    Cô bật dậy, cửa sổ nhìn ra ngoài trời còn mờ mờ tối, cô giật mình khi không gian xung quanh khác hẳn với phòng ngủ hiện đại của mình. Hơi lạnh xông thẳng vào cơ thể khiến Tiểu Kiều nổi hết da gà.

    Có ai cho cô biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Đây là nơi nào thế?

    Cô cố nhìn rõ xung quanh, càng nhìn lòng cô càng lạnh. Với một người theo học và làm việc trong nghành Y, tất nhiên sẽ không tin vào ma quỷ hay tâm linh. Vậy nên mất một lúc lâu sau cô mới tiêu hóa được một sự thật cực kỳ khó chấp nhận đó là cô đã xuyên không.

    Đúng vậy, cô đã thật sự xuyên không rồi!

    Ngay lúc cô còn mơ màng về tình huống này thì bên ngoài có tiếng nói chuyện.

    "Có thật là sẽ không sao chứ? Đứa con gái nhà lão Lý thật sự hợp bát tự với Khuê nhi sao?" Giọng ồm ồm của một người đàn bà trung niên vang lên.

    "Mẹ yên tâm, bà Vương đã xem hết bát tự của những cô nương khắp các thôn gần kề thôn mình, nhưng chỉ có đứa con gái thứ ba của lão Lý thôn dưới nhà mình mới có bát tự hợp với nhị đệ thôi. Bà ta còn chắc nịnh rằng đứa con gái này sẽ giúp nhị đệ sống tiếp."

    Đùng! Rõ ràng đây là xung hỉ.

    Không thể tin được mình đã rơi vào tình trạng này, còn xuyên vào thân thể của một đứa bé chưa thành niên đã kết hôn, hơn nữa "phu quân" còn nằm liệt giường. Đúng là trớ trêu quá mà!

    "Này, nha đầu Lý Tiểu Kiều kia, mặt trời lên sắp cháy cả mông rồi còn không mau dậy." Tiếng la từ ngoài cửa vọng vào, tiếp đó là hàng loạt tiếng đập cửa liên hồi vang lên.

    Thì ra thân thể này trùng tên với cô. Tiểu Kiều vội đáp lên một tiếng rồi tiến đến mở cửa ra.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  4. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 2: Bữa sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cửa vừa mở ra làm lộ rõ chân dung của người trước mặt. Gương mặt chữ điền cùng nét mặt sầu khổ, giữa hai hàng chân mày nhăn tít lại, đôi mắt mệt mỏi không còn một chút linh khí của người sống. Thấy nàng bước ra, gương mặt của Đinh mẫu càng âm trầm hơn nữa, buông lời mắng nhiếc càng nặng nề hơn: "Ngươi nhìn xem khắp thôn này có nha đầu nào giống như nhà ngươi hay không? Ngươi gả về đây đã hai ngày rồi, ngay cả gia súc nhà lão Hướng cách đây hai căn còn dậy sớm hơn ngươi, có muốn ta đá ngươi về nhà mẹ đẻ ngươi hay không?"

    Mỗi câu vang lên Đinh mẫu đều không quản sức khỏe mà đánh "bốp bốp" lên người của Tiểu Kiều. Thấy khuôn mặt gầy guộc vàng vọt của nàng không ngừng mếu máo, thân thể không ngừng lung lay thì mới dừng lại. Còn cảnh cáo một câu "Không được khóc" với nàng xong thì quay sang hét lên: "Nương của Hạo Hạo, ngươi mau dẫn nó xuống bếp làm đồ ăn sáng."

    Lúc này trong bếp vọng ra tiếng đáp rồi kêu nàng nhanh vào đây. Tiểu Kiều cố nương thân thể đau đớn vì bị đánh, đồng thời nàng cũng cảm nhận được thân thể "Lý Tiểu Kiều" cùng linh hồn của nàng vẫn chưa thích nghi được với nhau. Cứ tưởng tượng như nàng đang phải mang lên một vỏ ốc nặng nề trên lưng.

    Trong bếp cũ mục, mùi đồ ăn khiến nàng nhớ thương đến nồi lẩu ngày hôm qua. Dù mới xuyên đến nhưng nàng biết được hoàn cảnh nơi này không được tốt. Nơi nàng ngủ tối qua là một nhà kho ẩm ướt chật hẹp, sáng nay nhìn thấy bà bà của "Lý Tiểu Kiều" một thân vải thô còn có vài chỗ chắp vá lại thì nàng đã đoán được phần nào. Tình hình hiện tại khiến nàng không khỏi cảm thán, đã xuyên không rồi thì sao không cho nàng xuyên đến một nhà nào đó tốt tốt một chút, không cần phải làm tiểu thư quyền quý gì đó, chỉ cần ăn no mặc ấm là được.

    "Tẩu đã nấu cháo rồi, muội khuấy lên giúp tẩu là được." Đại tẩu bới tóc phụ thân, gương mặt tiều tụy nhưng vẫn hiện lên vẻ dịu dàng.

    Nàng đi đến bên nồi cháo, khuấy lên lớp cháo lỏng ninh nhừ. Nàng giật mình, không ngờ rằng hoàn cảnh lại khó khăn đến thế. Đang mặc cảm cho số phận mình hẩm hiu của mình, thì đại tẩu phía sau lại lên tiếng.

    "Tẩu ra chuồng xem đàn gà đẻ thế nào, muội ở đây canh nồi cháo đi." Nói rồi đại tẩu bước vội ra sân sau. Phần sân sau nhà rất rộng nhưng chỉ trồng một ít rau cải, còn phần lớn sân chỉ dùng để nuôi gà, còn lại đều để trống không. Nhìn vườn cải ngoài vườn nàng liền đoán được với tình trạng thiếu thốn này chắc do hết lương thực nên mới hái mớ rau cải đem đi bán. Nhìn mớ cải con mà lòng Tiểu Kiều ngổn ngang, nhìn xung quanh một lượt, gia vị ít ỏi đến đáng thương, đồ ăn cũng chẳng còn gì cả, chắc chắn tình trạng này cũng đã thường xuyên rồi.

    Đinh gia căn bản chẳng còn bất cứ thứ gì ngoài nồi cháo và ít đồ ăn phụ này để ăn cả. Tiểu Kiều xuyên qua không giống như những bộ phim mà nàng đã từng coi, nào là sẽ có được ký ức của nguyên thân, bàn tay vàng gì gì đó, nàng ngược lại hoàn toàn chẳng biết gì về hoàn cảnh của Đinh gia cả. Oài, nàng thậm chí còn nhìn thấy tương lai mờ mịt ngay trước mắt.

    "Nhà ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì, tập trung làm việc cho ta, bỏ tiền cưới ngươi về đây còn phải lo cho nhà ngươi ăn, đừng có nghĩ mà lười biếng nhớt thây ra đó thì có mà ăn!" Tiếng chửi rủa của Đinh mẫu từ sau lưng vang lên, ống quần bà xắn lên khỏi mắt cá một khoảng, trong tay bà cầm chiếc lưỡi hái sắc bén.

    Nàng thầm nghĩ tôi cũng xui xẻo mới xuyên vào thân thể này, nếu không hiện tại còn đang nằm trên chiếc gường mềm mại say giấc đến trưa luôn. Nghĩ vậy nhưng miệng trả lời: "Dạ, con dọn bữa sáng lên liền đây." Vừa mở miệng lên tiếng mới nghe giọng của "Lý Tiểu Kiều", giọng khàn khàn lại yếu ớt.

    Tiểu Kiều dọn bữa sáng lên cái bàn lớn trên sân trước, lúc ngồi vào chỉ có Đinh mẫu, đại tẩu và nàng dùng bữa.

    "Lát nữa nhà lão đại đi sang nhà lão Danh hỏi xem ngày mai có lên trên núi hay không, nếu có thì nhờ họ chờ Sâm nhi rồi hãy đi." Vừa húp cháo xì xụp, Đinh mẫu vừa nói vừa nhìn tẩu tẩu.

    "Hạo Hạo dậy thì luộc cho nó một quả trứng gà đi, bữa nay không cần đi ra ruộng cùng ta, nhà ngươi chỉ cho nhị đệ muội ngươi làm bữa trưa, chăm đàn gà cho ta cùng mớ rau cải ngoài vườn đi." Dặn dò hai tức phụ rồi Đinh mẫu vác lưỡi liềm đi ra ngoài ruộng làm thuê cho người ta.

    Dọn dẹp xong bữa sáng, Hạo Hạo vừa dậy được nương luộc cho một quả trứng gà ăn, húp một bát cháo thì bắt đầu chạy ra ngoài chơi. Hai đệ tẩu đệ muội đang dọn dẹp bếp núc củi lửa thì bóng dáng đại ca Đinh Sâm bước vào.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  5. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 3: Dị Năng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại tẩu nghe tiếng bước chân lộp cộp cùng tiếng ma giày ma sát dưới đất kêu lên "xoàn xoạt" thì quay đầu lại nhìn trượng phu của mình bước vào gian bếp. Gia đình bình thường nam nhân không bao giờ đặt chân vào gian bếp vì đây là nơi giành riêng cho nữ tử, nhưng Đinh gia từ lúc Đinh phụ mất, trải qua lúc giàu có đến lúc nghèo khổ phải đi mượn gạo khắp nơi đến bây giờ thì không còn giữ quy củ thế nữa.

    Nhìn trượng phu mình gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu cùng quần áo dơ bẩn, chân phải kéo lê trên mặt đất mới di chuyển được, chỉ nàng biết những ngày mưa khi mùa đông đến là những ngày mà trượng phu nàng khổ sở nhất. Hốc mắt nàng đỏ lên.

    Tiểu Kiều nhìn vị đại ca Đinh Sâm trước mặt mà cũng cảm thấy xót. Bộ dạng nhếch nhát, râu mọc lấm tấm trên gương mặt cùng cái chân phải cà thọt làm mất đi vẻ hào sảng mà độ tuổi hai muơi nên có.

    "Chàng chưa khoẻ mà sao lại đi rồi? Nương thấy thì lại mắng thiếp không lo cho chàng đâu?" Giọng đại tẩu nức nở vang lên, không kịp lại đỡ phu quân mình.

    "Khi nãy mẫu thân đem ít khoai nghiền vào cho ta, dặn ta ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhà mình thế này làm sao ta nghỉ ngơi cho được." Đinh Sâm thốt lên thì cũng rưng rưng nước mắt mà nắm chặt tay nương tử của mình. Chàng muốn ra đồng phụ mẫu thân gặt lúa nhưng nghĩ lại ngày mai sẽ cùng lên núi đốn củi, chỉ sợ sức lực không đủ thì lại kéo chân hai huynh đệ Danh gia. Nào có đương gia nào giống nhà bọn họ, nữ nhân trong nhà gồng gánh thay nam nhân chèo chống gia đình mà nuôi con cái đâu chứ. Không phải chàng ích kỷ hay gia trưởng mà chàng cảm thấy cực kì xấu hổ khi vì chàng mà làm gia đình mình lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, nhiều lúc chàng chỉ muốn chết đi vậy thì có phải mọi người sẽ sống tốt hơn không?

    Vì cái chân phải mà gia đình bán đi bao nhiêu ruộng đất để mời thầy lang chạy chữa, cuối cùng cũng chẳng tốt hơn chặt đứt nó đi là bao. Mẫu thân vì chàng mà mệnh nữ nhân lại kiếm bao nhiêu là việc trong thôn, nương tử chàng thì ngày đêm trốn sau lưng chàng chỉ dám khóc thầm. Hạo Hạo tại chàng mà mới bó tuổi đã theo chàng lên núi đốn củi, luôn theo cạnh đỡ chàng mỗi khi chân phải đau nhức. Thậm chí vì chàng mà nhị đệ sống người không ra người như thế..

    Tiểu Kiều đứng nhìn hai phu thê nhà đại ca ôm nhau mà khóc, "chậc" một tiếng, nàng nghĩ nghĩ chắc mình cũng tàng hình rồi.. Khóc một hồi, đại tẩu nức nở kêu nàng đi ra sau viện đào khoai làm bữa trưa.

    Hiện tại nàng xuyên đến đây, chỉ nghe từ miệng tẩu tử biết rằng nơi hiện tại xưng là Kỳ Đại Lập Quốc. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên này làm nàng mơ hồ không biết đây là đâu. Qua miệng đại tẩu mới biết rằng những năm gần đây, quanh năm Kỳ Đại Lập Quốc nắng mưa thất thường, có những tháng ngày hạn hán không một giọt mưa, làm cho nông dân bọn họ cực kì đói khổ, trồng trọt thất thu liên miên. Còn có những ngày mưa bão sấm chớp suốt mấy tháng, làm đồng ruộng, hoa màu hoàn toàn ngập úng.

    Triều đình dửng dưng, nhân dân đói khổ!

    Tuy nhiên, năm ngoái tiên đế cuối cùng cũng băng hà.

    "Nhị đệ muội đem dao này ra sau viện đi, ta cùng muội đào ít khoai lên làm bữa trưa." Đại tẩu tay cầm một cái rỗ và con dao hướng Tiểu Kiều nói lớn, xắn tay áo lên cao tư thế chuẩn bị đào khoai.

    Sân phía sau viện rất rộng, bãi đất trồng khoai dây leo bò trên đất mọc lên um tùm xanh mướt một vùng. Tuy nhiên khi nàng sờ vào đất đai nơi này lại khô cằn cỗi, đất đai thế này sao khoai có thể sinh trưởng tốt? Đúng như Tiểu Kiều đã nghĩ, khoai lang đào lên củ nào củ nấy đều nhỏ nhỏ bằng nắm tay của nàng, đều màu vàng vàng trắng trắng, nàng đang thất vọng thì đại tẩu ngược lại vô cùng vui mừng.

    "Khoai nhà ta đều nhỏ thế này sao tẩu tẩu?"

    "Muội nói gì thế, khoai nhà ta thế này là đã tốt lắm rồi, khoai trong nhà Tào tẩu có đất tốt hơn chúng ta cũng trồng không ra đâu."

    Giọng nói vui sướng mà nhìn nàng, Tiểu Kiều phát hiện đại tẩu của mình cười lên rất xinh đẹp dù gương mặt gầy nhom, làn da cũng không trắng lắm.

    "Tẩu đi hái rau đem vào làm rau trộn, muội ngồi đây đào thêm chút khoai nữa đi, ta sẽ nấu nhiều một chút để tối hâm lại ăn."

    "Dạ, tẩu tẩu." Xong rồi nàng đem dao cắm xuống đất đào lên, thấy lưỡi dao quá cùn, nàng lấy tay bới lên khoai lên, nắm củ trong tay mà nàng thèm thuồng nuốt nước miếng, bỗng nàng thấy củ khoai trong tay nàng biến lớn hơn một chút, mắt Tiểu Kiều trừng to lên không thể tin được. Nàng liền lấy củ khoai nhỏ nhất nắm trong bàn tay, mắt nhắm lại tập trung tinh thần vào bàn tay.

    Nàng cảm giác trong thân thể mình một dòng điện mang năng lượng từ trên đỉnh đầu chạy dọc qua thân thể tập xuống thẳng lòng bàn tay, Tiểu Kiều mở mắt ra, bỗng mắt nàng mở to ra tràn ngập vẻ không thể tin nỗi.

    Củ khoai nhỏ xíu nhăn nheo thiếu dinh dưỡng khi nãy giờ đây to lên hơn một vòng, trắng trắng đầy đặn hơn hẳn!

    Trái tim nàng vì củ khoai lang mà đập bùm bùm, gương mặt nàng hưng phấn không kìm nổi mà đỏ rực lên. Đây chắc chắn là dị năng trong truyền thuyết của truyện xuyên không, nàng cũng có bàn tay vàng đó!

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  6. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 4: To hơn một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhận được dị năng như thế khiến Tiểu Kiều vô cùng hào hứng, nàng cảm thấy tương lai trở nên tươi sáng hơn một chút, khiến nàng thấy lần xuyên không này cũng không đến nỗi tệ lắm.

    Chất đống củi khô vừa phơi ngoài sân vào kho trong phòng bếp, ở Kỳ Đại Lập Quốc này quả nhiên thời tiết rất kỳ lạ. Hiện tại gần trưa mặt trời cực kỳ chói chang, ánh nắng hắt xuống đất làm cả sân viện như một lò lửa. Còn ban đêm thì gió lại đặc biệt mạnh, lạnh lẽo vô cùng, ngày đêm ở nơi này đối lập hoàn toàn làm cho cây cối hoa màu không thể nào thích nghi kịp.

    Đại tẩu nàng nhanh chóng đem khoai lang đi luộc, dạy nàng trộn ít rau cải chua dùng với cháo loãng, luộc thêm một quả trứng gà cho đại ca rồi xách thúng đồ ăn ra cho gà ăn.

    Gà nuôi trong sân không nhiều lắm, chỉ có bốn con gà mái đẻ trứng nhưng nhìn bọn nó đã quá già, chẳng biết đã đẻ bao nhiêu lứa. Bọn nó còn đang nằm ấp trứng, mắt nhìn bọn gà con chạy lon ton khắp nơi trong sân.

    Gà này sáng mai sẽ đem lên chợ bán đi, mua thêm một con gà mái về để nuôi đẻ trứng, trứng thu được là mười sáu quả, để lại cho Đinh Sâm và Hạo Hạo bồi bổ sáu quả, còn lại ngày mai sẽ đem đi bán.

    Nhìn trứng gà Tiểu Kiều mới nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng vẫn chưa chạm mặt "phu quân" trong truyền thuyết của mình!

    Nàng vì chuyện bếp núc mà quên béng mất nhưng mà từ sáng đến giờ nàng chưa hề nghe bà bà nàng hay phu thê đại tẩu nhắc gì đến người phu quân bệnh tật mà nàng gả đến để xung hỉ cả. Nội tâm Tiểu Kiều đang bất an kịch liệt, nàng nhận thấy Đinh gia dường như đang cố tình che giấu một chuyện gì đó, hơn nữa còn có liên quan đến phu quân nàng.

    Nàng ngẩn người trước bếp lò một hồi, hơi nóng tỏa ra kéo tâm trí Tiểu Kiều về lại. Biết được đại tẩu sắp gói cơm mang đi ra ruộng cho Đinh mẫu, Tiểu Kiều nhanh chóng chặn nàng lại.

    "Tẩu để muội đem cơm ra cho nương đi, sẵn tiện muội muốn dạo một vòng cho biết."

    Vừa nghe lời này đại tẩu bỗng giật mình hét lên:

    "Không được, cái này để tẩu đi, muội ở yên trong nhà cho ta, nếu ta về mà không thấy muội ta sẽ mách nương cho muội coi."

    Nói rồi đại tẩu bước nhanh ra cửa lớn, bỏ lại Tiểu Kiều ở nhà. Không có việc gì nàng đi tưới ít cây trong vườn, rồi nàng dọn bữa trưa lên bàn lớn trước sân. Ở thôn Liên Thủy này vô cùng yên bình, trẻ con tập trung ra ngoài đầu thôn chơi nên xung quanh chỉ có tiếng gia đình chuẩn bị thức ăn, tiếng xào xạc của lá cây, nói chung vô cùng yên tĩnh.

    Tiểu Kiều tranh thủ thời gian không có ai ở gần mình, nàng lấy thử một củ khoai đã luộc cầm trong bàn tay, thử vận năng lượng xem có sự thay đổi gì hay không. Lần đầu tiên có được dị năng khiến nàng như trẻ con lần đầu được cho quà, vô cùng háo hức. Tuy nhiên, hình như năng lực của nàng có hạn, cố gắng tập trung năng lượng cũng chỉ biến củ khoai đã luộc lớn hơn một chút xíu, không nhìn kỹ chắc chắc không biết được nó thay đổi.

    Nàng không biết là do nàng chỉ biến được lúc thực vật còn sống hay do dị năng của nàng chỉ đang là "sơ đẳng" như trong phim, nếu như là vế sau thì nàng sẽ luyện tập nó thật tốt trong những ngày này.

    Sự thật này khiến nàng có chút thất vọng, nhưng Tiểu Kiều tự nhận mình có năng lực thích nghi khá tốt, nàng nhanh trấn an bản thân mình mọi thứ mới bắt đầu thôi nên không sao. Thể lực vì nàng tiêu hao trong lúc thực hiện dị năng làm cơ thể nàng có chút mệt mỏi, bụng nàng cũng bắt đầu réo lên, bữa sáng hôm nay ăn thật ít thế mà bà bà nàng có thể đi gặt lúa được đến trưa, quả là thân thể người cổ đại luôn tốt hơn người hiện đại mà!

    Đang ngồi thì hai thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện ở cửa lớn, Hạo Hạo theo đại tẩu về nhà ăn cơm trưa, lúc đầu nàng tưởng Hạo Hạo đi chơi với trẻ con trong xóm nhưng không ngờ đứa bé này khi về xách theo môt giỏ ốc nhỏ.

    Đứa bé năm tuổi ở Kỳ Đại Lập Quốc không phải còn nhỏ như ở hiện đại của nàng, nhưng Hạo Hạo so với các bạn đồng lứa tuổi thì gầy như que củi, còn thấp hơn cả một gang tay. Dẫu vậy bé rất hiểu chuyện, tay chân lại nhanh thoăn thoắt, bắt ốc bắt cua với bé chỉ là chuyện nhỏ vì bé muốn giúp mẹ, bán cũng được mấy đồng mua gạo.

    Không phải là con cháu ruột rà gì của Tiểu Kiều, nhưng nhìn hình ảnh này khiến nàng đỏ hoe mắt, lòng không khỏi xót xa làm cho tinh thần "vượt nghèo" trong nàng sôi sục.

    "Hạo Hạo nhanh đi rửa mặt rửa tay đi, thẩm lấy khoai ngọt cho con ăn." Tiểu Kiều lấy tay xoa đầu đứa nhỏ.

    Hạo Hạo hào hứng đáp một tiếng, như một làn gió chạy vào trong rửa mặt rồi chạy qua phòng cha nương của mình mà mời cha ra ăn bữa trưa.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  7. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 5: Thay đổi một ít

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơm nước xong xuôi, đại ca Đinh Sâm muốn đi dạo ra ngoài đồng, không còn cách nào khác đại tẩu nàng đi theo dìu đại ca. Hạo Hạo cũng nhất quyết đi bắt cua tiếp tục, thế là một nhà ba người đi hết, bỏ lại Tiểu Kiều ở nhà.

    Trước khi đi còn không quên dăn dò nàng thật kỹ hai việc.

    Thứ nhất, không được đi ra khỏi cửa lớn nửa bước.

    Thứ hai, không được đi tới gần căn phòng phía đông căn nhà.

    Chắc chắn rằng Tiểu Kiều nghe lọt lỗ tai, gia đình đại ca mới đi khỏi. Tiểu Kiều cũng không có việc gì làm, nàng quyết đi tham quan căn nhà mà sắp tới nàng sẽ sinh sống một thời gian này.

    Đinh gia trước kia gia cảnh không hề khó khăn như hiện tại, không đến mức phú hộ nhưng cũng có đất đai ruộng nương màu mỡ. Thành ra căn nhà Đinh gia xây phòng ốc cũng rất rộng rãi, ngoài căn phòng phía đông hình như đã được trùng tu lại thì toàn bộ căn nhà mang một vẻ hơi cũ kỹ.

    Căn phòng phía đông đặc biệt lớn, có khả năng đã xây thêm cách đây không lâu, tuy nhiên xung quanh mang nặng ám khí khiến cây cỏ dường như không mọc gần được. Lời cảnh cáo của đại tẩu làm nàng chắc chắn rằng căn phòng này chứa một bí mật gì đó rất lớn, khi ở gần ám khí khiến người ta rất khó thở mà muốn tránh xa. Đó là lý do tại sao đại tẩu chỉ cảnh cáo nàng chứ không ở lại giám sát nàng, vì đứa trẻ "Lý Tiểu Kiều" sẽ không ngu ngốc đến nổi vì tò mò mà bước vào lãnh địa cấm này.

    Đương nhiên, một người hiện đại như Tiểu Kiều tất nhiên càng không cố gắng bước vào đây.

    Loanh quanh vài vòng rồi nàng bắt đầu thí nghiệm trên các loại rau củ khác. Nàng đi ra ngoài vườn, đến mớ rau cải con, nàng không ngắt lên mà chỉ nắm hờ thân rau. Nàng hít thở sâu một cái, mắt nhắm lại rồi tập trung vận chuyển nguồn năng lượng, kết quả là cọng rau này biến lớn cực kì hệt như cây rau trưởng thành vậy, ngoài ra toàn thân nó xanh mướt trông rất tươi ngon. Ngoài sức tưởng tượng làm Tiều Kiều vô cùng vui vẻ.

    Ở một nơi phía đông, khi Tiểu Kiều vận dụng dị năng của mình, thân thể của Đinh Tử Khuê lại run rẩy một hồi, cảm giác như một làn gió quét qua cơ thể làm chàng không khỏi rùng mình, một cảm xúc lạ lạ dần dâng lên trong ngực.

    Nàng dùng dị năng một hồi thì biết sức lực đã đến giới hạn, cũng không cậy mạnh nữa mà nghỉ ngơi. Thoáng một cái mà trời đã sẩm tối, đường nhỏ ngoài cửa lớn chủ yếu là trai tráng vác cuốc vác lưỡi hái trở về, làm nổi bật lên bóng dáng mảnh mai gầy yếu của Đinh mẫu.

    Đinh gia quây quần ăn tối bên bàn lớn, ngoại trừ "phu quân truyền thuyết" vẫn không hề xuất hiện, thậm chí trên bàn luôn có một cảm giác né tránh không ai nhắc về chàng. Điều này làm cho Tiểu Kiều trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, mặc dù nàng có thể đoán được tình cảnh người phu quân này của nàng thân thể bị bệnh không nhẹ, đều làm cho cả nhà kinh sợ không muốn nhắc đến.

    "Nương, trưa nay nương tử con đã sáng hỏi Danh thúc, ngày mai con theo Danh đại ca và Danh tam ca lên núi đốn củi, nếu gặp gà rừng con sẽ bắt về cho nương hầm thuốc cho nhị đệ."

    "Tiểu Sâm à chân con chưa khỏe đâu, sáng mai nhà Tào chủ hộ không cần phải coi sóc cây lúa, ta theo con vào rừng lần trước còn không đủ nguy hiểm sao?"

    Đinh mẫu nghe lão đại Đinh Sâm nhắc về lão nhị thì liền trầm xuống, nghe hắn nhắc đến việc lên núi, trái tim bà đập từng tiếng mạnh, đau như cắt vào da thịt. Không khí bỗng dưng trầm xuống, hai tức phụ không dám lên tiếng cúi đầu nhìn vào chén cháo.

    "Bà ơi, ngày mai cháu cũng sẽ lên núi với phụ thân, cháu muốn đi hái Bồ Đàn Tử về cho tụi Đản Đản ăn." Hạo Hạo chỉ về chuồng gà mà kéo tay Đinh mẫu, Đinh mẫu biết thừa Hạo Hạo đi lên núi chủ yếu là do muốn đỡ cho lão đại Đinh Sâm lúc chân phải mệt mỏi vì đi đường dài.

    Tiểu Kiều nghe tới đây thì giật mình, khi nàng học Y, một giáo sư trong viện dạy về Đông y cực kì kỹ lưỡng, mỗi tiết học đều thay đổi giáo án, khiến người ta thay đổi cái nhìn về ngành Y khô khan này. Đặc biệt một điều, vị giáo sư mà nàng học vô cùng được lòng Tiểu Kiều nàng, mỗi tiết đều học chăm chỉ nghiêm túc, nàng cũng là một học sinh ưu tú của ngành Đông y.

    Tuy nhiên, cha mẹ nàng phản đối kịch liệt chuyện nàng muốn đi theo con đường Đông y học, chỉ vì muốn đi theo chính quy, làm trong bệnh viện lớn sẽ làm rạng danh gia đình.

    Bởi vì gia đình nàng làm nông suốt bao đời, "bán mặt cho đất bán lưng cho trời" chính là dùng để nói về người nông dân khổ cực. Cha nàng muốn làm rạng danh dòng họ tổ tiên, muốn có một người thi đỗ làm bác sĩ y tá nên tích hết tiền của trong nhà nuôi nàng ăn học.

    Thôi suy nghĩ về gia đình, trở về cái ổ nhỏ khi nàng vừa xuyên đến đây, nó nằm sát căn phòng phía đông, hèn chi nơi đây cực kì lạnh lẽo âm u.

    Nhắc đến Bồ Đàn Tử, đây là một trong hai muơi sáu loại dược quý mà giáo sư luôn treo trên miệng. Ước mơ của giáo sư chính là sưu tập đủ hai mươi sáu loại dược phẩm này trước khi về hưu, nhưng mà cuối cùng ước mơ cũng không thành công được, rất nhiều loại đã đạt giá trị cao ngất ngưỡng còn một số thì đã bị khai thác quá nhiều đã dẫn đến việc trở nên khan hiếm cực độ.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy, hoa phi hoa, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  8. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 6: Bồ Đàn Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hai mươi sáu loại đó, Bồ Đàn Tử không hề dễ kiếm vì nó phải được gieo trồng và chăm sóc một cách vô cùng nghiêm ngặt mới có thể ra đời loại dược phẩm quý hiếm này. Vì thế khi nghe nhắc đến Bồ Đàn Tử, Tiểu Kiều cũng không có mấy phần chắc chắn nó chính là loại dược phẩm quý giá mà trong sách Đông y hay nhắc đến.

    Dường như vì cả ngày đã dùng quá nhiều dị năng, cả người nàng vô cùng đau nhức, gió đêm thổi từ cửa sổ làm cả căn phòng nhỏ chật hẹp của Tiểu Kiều trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Đêm nay là đêm đầu tiên nàng xuyên đến đây, cảm xúc trong lòng nàng mỗi khi nghĩ đến việc mình xuyên không thì luôn không thể tin được.

    Mí mắt nàng nặng nề làm tan ý định sẽ luyện thêm một chút năng lực nữa trước khi ngủ, Tiểu Kiều dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Đêm nay có người ngủ rất ngon, lại có người thức trắng.

    Tiếng gà gáy ò ó o lại vang lên lần nữa, lần này khiến cho Tiểu Kiều giật cả mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh mất một lúc lâu nàng mới tiêu hóa được sự thật là nàng đã xuyên qua ngày thứ hai rồi.

    Tiểu Kiểu đứng dậy đi ra ngoài sân trước, cửa lớn Đinh gia vẫn đóng nên nàng xuống gian bếp nhóm củi nấu nước rửa mặt. Khi Đinh mẫu đi xuống liền thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang chụm củi đốt lò liền vô cùng kinh ngạc.

    "Bữa nay nhà ngươi biết khôn không lười nữa sao?"

    "Con gả về đây thì đã là con dâu của Đinh gia mình rồi mà nương." Nàng cười cười ngượng ngùng, biết làm sao được, nàng muốn sống tốt thì tất nhiên phải làm hài lòng vị bà bà trước mặt đây đã.

    "Chuẩn bị nước ấm cho gia đình đại ca ngươi rửa mặt đi, hôm nay ta cùng đại ca và Hạo Hạo vào rừng, ngươi chuẩn bị thức ăn sáng nhanh đi."

    Dứt lời thì đại tẩu liền xuất hiện ngoài cửa, hốc mắt nàng đỏ au, quầng thâm dưới mắt đậm hơn hôm qua một tầng làm cả người mất đi sức sống.

    "Mới sớm mà nhà ngươi bị làm sao?" Giọng nói bà cao hơn vài âm lượng về phía đại tẩu, nhìn nàng như thế tám phần đều liên quan đến thân thể của lão đại.

    "Lúc tối phu quân bắt đầu than đau chân, con mới lấy nước ấm cho phu quân rửa chân thì thấy chân chàng sưng lên. Sáng nay xem lại thì chàng lại đau hơn nữa."

    "Nhà ngươi sao chẳng nói cho ta nghe, cái chân đó của Sâm nhi mời bao nhiêu thầy lang mới cứu về được nhà ngươi có biết không hả?" Đinh mẫu rống to về phía đại tẩu, vọt nhanh vào phòng của lão đại Đinh Sâm.

    Căn phòng nhập nhòe ánh sáng, Đinh Sâm nằm bất động trên giường, khuôn mặt vì đau đớn mà tái nhợt đi. Mắt cá chân trước đây bị cây đè lên làm biến dạng hiện tại đang bị sưng đỏ lên khiến chàng đau đến mức muốn cắt nó đi. Tiểu Kiều không bước vào mà đứng ngoài cửa nhìn, bệnh nghề nghiệp của nàng nổi lên muốn vào xử lý vết thương nhưng nàng biết làm như vậy sẽ bị người trong Đinh gia nghi ngờ thân phận nàng.

    Đúng rồi, Bồ Đàn Tử có công dụng làm giảm đau tức thời, đặc biệt sử dụng với liều lượng vừa đủ sẽ làm cho tinh thần minh mẫn, sức khỏe hồi phục nhanh chóng. Tuy nhiên nàng không biết liệu nó có phải Bồ Đàn Tử mà nàng biết hay không?

    "Nương, trước đây khi con ở nhà mẹ, một vị thúc thúc của con lên rừng bị heo rừng húc vào bụng, cả nhà đều lo lắng mời thầy lang về chữa cũng không hết, ngay lúc đó có một vị thầy thuốc lang bạt khắp chốn ghé đến, nói là lên núi hái một loại cây rễ rất to, củ màu đen đậm thì có thể chữa khỏi."

    Tiểu Kiều vừa dứt lời thì mọi người đều quay phắt lại nhìn nàng, ngay cả đại ca đang nằm trên giường cũng hé mắt nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập mong đợi.

    "Rồi thúc thúc ngươi thế nào?" Đinh mẫu nâng cao giọng lên hỏi hàng, hơi thở dồn dập nhưng ánh mắt thì lóe sáng lên.

    "Thúc ấy dùng cây thuốc đó mà sắc uống, thời gian ngắn sau thì khỏi hẳn."

    "Có thật không? Sâm nhi con nghe thấy không, có cách chữa cho con rồi kìa." Mặt Đinh mẫu tràn đầy vui mừng, chợt bà quay sang Tiểu Kiều gấp rút hỏi:

    "Thế cây thuốc đó tên gọi là gì, mau cho ta biết hôm nay ta sẽ lên núi hái thật nhiều về cho Sâm nhi dùng."

    Tiểu Kiều ngập ngừng đáp với Đinh mẫu:

    "Cây thuốc đó tên gọi là Bồ Đàn Tử, củ to màu đen sậm, rễ cây rất lớn dùng làm thuốc."

    "Bồ Đàn Tử sao? Sao nhà ngươi không nói sớm, Hạo Hạo đâu mau đi lấy cho bà lại đây." Hạo Hạo nhanh như một cơn gió lốc vào kho chứa thóc trong nhà lấy Bồ Đàn Tử bé đem về lần trước cho bọn Đản Đản ăn, trong lòng bé nghĩ: Thế là lần này cha giành mất đồ ăn của Đản Đản rồi, bé không muốn lắm nhưng mà nếu cha ăn mà khỏe lại thì bé sẽ sẵn sàng bỏ đói bọn Đản Đản. Lấy xong bé chạy qua chuồng gà, bé nhìn bọn Đản Đản mà thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.

    Bọn Đản Đản nằm trong chuồng: "..."

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy, hoa phi hoa, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  9. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 7: Bí mật ba ngày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng vốn lạnh lẽo và u ám nhưng giờ đây lại tràn ngập chờ đợi Hạo Hạo quay trở lại. Phu thê nhà đại ca đại tẩu nắm chặt tay nhau ánh mắt tràn đầy hi vọng, Đinh mẫu sốt ruột đi qua đi lại khắp phòng, nếu thật sự như lời Tiểu Kiều nói thì Đinh Sâm sẽ chữa được rồi.

    Hạo Hạo đem Bồ Đàn Tử đưa cho Tiểu Kiều, rễ cây không to nhưng chắc chắn nó là loại dược phẩm hiếm gặp trong sách Đông y. Tâm trạng nàng lâng lâng mà sờ vào cây dược quý giá, dù đất đai ở Kì Đại Lập Quốc khô cằn nhưng Bồ Đàn Tử sinh trưởng được đã là một điều kì lạ. Cây Bồ Đàn Tử trong tay nàng rễ không to nên chắc chắn không thể phơi khô được, chỉ có thể sắc ra nấu thuốc.

    "Ngươi nhanh xem loại này có đúng hay không?" Tiếng thúc giục từ Đinh mẫu vang lên bên tai. "Đúng là nó đấy nương."

    "Vậy muội xem xử lí nó thế nào?"

    "Rễ cây thì dùng để chữa bệnh nên sắc ra nấu thuốc, còn thân cây thì đem hầm với đồ bổ." Tiểu Kiều chỉ dẫn đại tẩu mức lửa để nấu thuốc, chỉ cần ninh trong nửa canh giờ một lần. Đại tẩu nghe xong gật đầu hiểu rõ thì lập tức xuống phòng bếp, bà bà nàng vẫn ở trong phòng nhưng nhìn nàng thật lâu một cái.

    "Từ tối nay trở đi ngươi đến căn phòng phía đông ngủ đi." Đinh mẫu nhìn nàng rồi nói. Tiểu Kiều nhìn bà rồi đồng ý, nàng đoán vị phu quân của nàng đang ở trong căn phòng kia, nàng biết chuyện này sẽ tới nhưng không ngờ lại đến sớm như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng may mắn vì không phải gặp ngay phu quân của "Lý Tiểu Kiều" khi vừa xuyên đến đây, làm nàng cũng được chuẩn bị tâm lý.

    "Nương để muội ấy vào chăm sóc nhị đệ tối nay luôn sao? Con thấy muội ấy còn nhỏ làm sao chịu được nhị đệ cơ chứ?"

    Tiếng nói của đại ca Đinh Sâm từ trong phòng thì thầm cùng Đinh mẫu vang lên, nàng không phải cố tình nghe lén, chỉ là nàng đang đứng nhìn về phía chỗ ngủ mới của nàng thôi.

    "Ta mất một lượng bạc để cưới nó về đây, nếu như không phải bà Vương bảo rằng mạng nó hợp với nhị đệ con, làm cho nhị đệ con khỏe lên thì ta mà thèm mua nó về! Bà ta mà không dặn dò kỹ rằng phải để ba ngày mới cho nó lại gần Khuê nhi thì ngay hôm cưới về ta đã quăng nó vào phòng rồi. Tướng tá yếu ớt còn thân thể gầy tong teo mà tốn tận một lượng bạc cơ đấy, nhà lão Lý lợi quá đi mất." Bà tức tối nghĩ nghĩ, nếu không phải do Khuê nhi bị như vậy làm bà không dám mời thầy lang về chữa thì bà làm gì phải tốn tiến cưới mà còn phải nuôi thêm một miệng ăn.

    "Nhưng nhị đệ vì con mà bị như thế, nếu muội ấy giúp đệ đệ tốt lên được thì con sẽ mang ơn muội ấy suốt đời." Chàng cười chua chát mà nói. Suốt đời này Đinh Sâm chàng thiếu nợ nhị đệ của mình một ân tình lớn.

    "Được rồi, được rồi không nói nữa, con nằm xuống đi, ta xuống xem thê tử con."

    Vì lượng rễ Bồ Đàn Tử rất ít và chất lượng không cao nên thời gian ninh thuốc không bao nhiêu, Đinh Sâm dùng một chén canh thuốc thì sắc mặt tốt hơn, cơn đau dần giảm nhẹ đi. Khi mặt trời lên hẳn thì Danh Thúc Siêu và Danh Ngũ Siêu sang cửa lớn Đinh gia gọi Đinh Sâm cùng đi lên núi. Đáng lẽ phải lên núi từ rất sớm, cơ mà mấy năm trước trưởng tử Danh gia vì lên núi sớm và đi ít người nên bị thương trên núi không ai hay biết, kéo theo nhi tử Danh Tử Khuê vì lên cứu ca ca mà bệnh tình sắp chết đến nơi làm ai nấy trong thôn đều kinh sợ, không dám cho trưởng nam thứ nữ đi ra ngoài sáng sớm.

    Vì chuyện này mà Đinh gia tại thôn luôn bị dòm ngó đàm tiếu, dân làng truyền miệng nhau rằng Đinh gia bị trúng lời nguyền, chứ khi không đang yên đang lành thì cả hai nhi tử mạnh khỏe trong nhà đều gặp nạn quấn thân. Gặp người Đinh gia đều tỏ thái độ né tránh đầu tiên, sau đó thì nghi thần nghi quỷ mà bàn tán sau lưng. Duy chỉ có một vài đương gia trong thôn còn tỉnh táo, họ giúp đỡ hai bà tức Đinh mẫu trong lúc khó khăn, Danh gia là một trong số đó.

    Đinh mẫu từ trong nhà đi ra, trên lưng quải sọt tre mà nhìn hai huynh đệ Danh gia cười nói hỏi thăm.

    "Lần này ta lên núi cùng hai ngươi, tiểu Sâm thương thế ngay chân bỗng tái phát, hai tức phụ ở lại nhà trông nôm."

    "Sâm đệ không sao chứ thẩm, trưa hôm qua nghe đệ ấy muốn đi, phụ thân còn kêu sáng nay đi trễ một lúc sẵn đem theo bữa trưa nhiều một tí cho đệ ấy." Thúc Siêu ái chà một tiếng đầy tiếc nuối làm Đinh mẫu vừa buồn cười vừa ấm áp trong lòng.

    Núi Liên Tuyết sau thôn đặc biệt sâu và khó đi, trai tráng đi còn mất sức huống chi một phụ thân lớn tuổi như Đinh mẫu, về đến nhà trời đã nhá nhem tối. Bữa tối được hai tức phụ dọn lên bày bản, Đinh Sâm uống ba chén canh thuốc thì đã có thể cử động đi lại trong nhà dù vẫn cần người đỡ nên bữa tối diễn ra cũng rất ấm áp. Bọn Đản Đản lúc trước nhờ ăn Bồ Đàn Tử trông bọn chúng to khỏe hơn so với gà nuôi trong thôn, vì bồi bổ cho Đinh Sâm nên làm thịt một con gà trống, đem nửa con đi hầm từ trưa đến tối vớt ra, chia cho mỗi người một ít nước hầm gà. Với một người từ khi xuyên tới còn chưa nếm được tí vị thịt nào thì đây chính là mỹ vị nhân gian làm Tiểu Kiều rất muốn khóc vì hạnh phúc.

    Tư vị hạnh phúc trải qua nhanh rồi đến một sự thật rằng, tối nay cô sẽ phải ngủ cùng phu quân trên danh nghĩa của mình làm nàng vô cùng lo lắng. Đinh mẫu đi theo nàng kết cửa đông, dừng lại trước ván cửa u ám đợi Tiểu Kiều bước vào.

    "Vào trong đó chăm sóc cho phu quân của ngươi đi." Bà vỗ vai Tiểu Kiều một cái, thật ra hôm nay vì Tiểu Kiều đưa phương thuốc để cứu Sâm nhi nên bà nhìn nàng cũng thuận mắt hơn nhiều, chỉ cần nàng chăm sóc tốt cho Khuê nhi của bà thì bà sẽ không so đo với nàng và nhà mẹ đẻ nàng đâu. Tiểu Kiều nhìn nhìn Đinh mẫu, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch trong ngực, nàng mở cửa ra bước vào.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    hoa phi hoachiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  10. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 8: Tiếp xúc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mở cửa ra đập vào mắt nàng là một khung cảnh tối đen, nhờ một chút ánh sáng từ màn đêm chiếu vào mà Tiểu Kiều nhìn thấy một bóng đen nằm trên sàn cực lớn làm chân nàng bủn rủn đi.

    Nàng rất muốn quay lưng lại rời đi khỏi căn phòng quái dị này, tuy nhiên việc rời đi đồng nghĩa với việc nàng từ chối trách nhiệm chăm sóc phu quân, liệu Đinh mẫu có thẳng tay ném nàng lên núi cho hổ cho cọp ăn hay không chứ? Hai ngày sống ở Đinh gia nàng đã biết được tầm quan trọng của Đinh Tử Khuê tại Đinh gia, chưa kể đến việc hắn đã cứu Đinh Sâm một mạng, hắn hoàn toàn là "vảy ngược" của gia đình này. Dù thế nào đi nữa nàng cũng không được chống đối quyết định này của Đinh mẫu nếu nàng muốn yên ổn sống tiếp tại nơi này, phải chăm sóc thật tốt vị "lão đại" trong đó.

    Dư vị lạnh lạnh ẩm ướt trong phòng làm nàng nổi da gà, sau lưng bà bà nàng đã bỏ đi từ bao giờ. Ánh sáng lập lòe làm nàng không thể nào hình dung rõ tướng tá của Đinh Tử Khuê, chỉ thấy nằm yên bất động trên sàn.

    Ngược lại hoàn toàn với Tiểu Kiều, trong bóng tối các giác quan của hắn trở nên nhạy bén và mẫn cảm hơn từ sự việc kia. Từ xa khi nàng chưa đặt chân đến căn phòng, chàng đã ngửi được hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ, đặc biệt khi bước chân vào lãnh địa này, một mùi thuốc thoang thoảng bay trong không khí trái ngược hẳn với sự hôi hám và bẩn thỉu của hắn làm hắn không thể không chú ý.

    Trong bóng tối hai thân thể xa lạ đều tồn tại suy nghĩ riêng, tâm trạng Tiểu Kiều thì phức tạp hơn hẳn. Nàng có nên lên tiếng hỏi thăm vị chủ nhân đang bất động của căn phòng kia hay không, nhưng nàng vẫn không dám lên tiếng làm ồn đánh thức chủ nhân đang nằm ở đó. Cuối cùng dưới sự giằng co của suy nghĩ, nàng quyết định lặng lẽ lùi vào một góc tạm coi là khô ráo nhất của căn phòng, chọn góc nhỏ này ngủ tạm một đêm, sáng mai sẽ chào hỏi sau với Đinh Tử Khuê.

    Một đêm đánh dấu sự thay đổi cứ thế trôi qua. Khi nắng sáng tràn ngập khắp phòng, chiếu thẳng vào gương mặt đang ngủ say làm nàng tỉnh giấc. Kỳ lạ là nơi đây không hề có một tiếng gà gáy nào, sáng sớm vô cùng yên tĩnh. Chẳng biết do Đinh mẫu động lòng cho nàng ngủ thêm một giấc hay sao mà không đến đây lôi nàng dậy dù mặt trời đứng bóng. Ánh mắt nàng theo bản năng quét khắp căn phòng, đụng vào ánh mắt lạnh lẽo cực độ.

    Một cơ thể rắn to đùng đầy sặc sỡ hoa văn to lớn đang nằm nhìn nàng!

    Sàn lớn đó dường như không đủ chỗ cho "nó", cái đuôi to lớn thòng xuống dưới, cả cơ thể to lớn nằm bất động chỉ có cặp đồng tử dán chặt vào nàng. Tại sao nơi phu quân nàng tối qua nằm sáng nay lại xuất hiện một con rắn khổng lồ? Hay chính nó đã ăn mất phu quân của nàng rồi giành luôn căn phòng làm lãnh địa của nó? Đôi đồng tử đỏ rực đứng thẳng quan sát nàng làm nàng rợn tóc gáy, cứ như một giây sau nó sẽ lao vào cắn nàng một phát.

    Mà trên thực tế thì Đinh Tử Khuê đúng là đang quan sát Tiểu Kiều. Tối hôm qua vì sợ nàng kinh hoảng khi đồng tử rắn của hắn sáng rực trong màn đêm, nên hắn quay đầu vào tường không dám quan sát nàng. Thêm những bùa chú càng ngày càng nặng giới hạn từng cử động của hắn ở trạng thái hình rắn, ăn mòn cơ thể làm hắn đau đớn đến bất tỉnh. Hắn vừa tỉnh lại sớm hơn nàng một lúc, lặng lẽ quan sát thiếu nữ gầy yếu nằm co ro một chỗ trong góc nhỏ kia. Lần đầu tiên kể từ hắn bị hóa hình rắn, có một "giống cái" đến gần hắn như vậy làm rắn lớn vô cùng bối rối.

    Thật buồn khi rắn lớn hắn lại cảm nhận được sự sợ hãi qua mùi hương và hơi thở dồn dập của Tiểu Kiều, hắn hiểu được vì khi cơ thể chưa bị ăn mòn làm hắn bất động, hắn từng di chuyển ra sau núi gặp một người đi săn thú rừng, hắn ta đã hoảng hốt đi mức té xỉu. Lúc đó hắn mới biết được Đinh mẫu kìm chế sự sợ hãi thế nào mới đến phòng đưa cho hắn thức ăn. Hắn không còn hy vọng gì đến cơ thể tàn phế này hết, dần dần hắn thu mình ở yên nơi này không ra ngoài nữa, chỉ sợ nhất nhìn thấy sự chán ghét và sợ hãi của nương, của ca ca đại tẩu và Hạo Hạo.

    Thế mà tối qua một thiếu nữ tự động bước vào lãnh thổ hắn trú ẩn, ở chung với hắn một đêm làm hắn vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ, sáng nay tỉnh dậy lại kinh sợ hắn làm hắn rất không vui. Rắn lớn nhắm mắt lại nghĩ.

    Thật ra nói Tiểu Kiều không sợ thì không đúng, nàng sợ rắn nhưng đó là lúc chưa học đông y. Đông y có vô vàn loại thuốc dụng nọc độc rắn làm thuốc, tiếp xúc nhiều cũng quen, không còn kinh khủng như trước khi mỗi khi nhìn thấy nữa. Con rắn trước mặt lại quá lớn, gấp 7 8 lần loại hổ mang, nếu ở hiện đại thì sẽ có những biện pháp khi bị rắn cắn, ít nhất còn có thuốc chữa. Còn nơi này thì thô sơ, chỉ có nàng độc lại độc vãng thì chết do rắn cắn là hoàn toàn có thể.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy, hoa phi hoachiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  11. Ngự Đại An Yên

    Bài viết:
    32
    Chương 9: Tiếp xúc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn con rắn đang chiễm chệ nằm đó, Tiểu Kiều bỗng có cảm giác như nó đang ủy khuất, nàng kinh ngạc và sợ hãi với suy nghĩ này của mình, làm gì có con rắn nào sẽ như thế. Nàng chậm rãi đứng dậy thật nhẹ nhàng, dằng xuống sợ hãi mơ hồ trong lòng mà lại gần cửa. Tuy biết rằng tối qua nó không làm gì nàng cũng không chắc được nếu nàng tiếp cận làm nó sinh ra cảm giác nguy hiểm mà cắn nàng hay không? An toàn bản thân trước đã rồi mới tìm cách đuổi nó đi.

    Bước ra khỏi cửa mà chân nàng run lẩy bẩy, xuyên vào thân thể này làm lá gan nàng dường như cũng nhỏ hơn hẳn. Nàng chưa kịp tìm thì Đinh mẫu từ xa đã hớt hải chạy về phía nàng.

    Đinh mẫu: "Nhà ngươi thế nào rồi? Khuê Nhi ở trong có sống tốt không?"

    Tiểu Kiều: "..."

    Nàng có thể nói là làm gì có Khuê nhi nào ở trong đó, chỉ có một con rắn to đang lăm le ăn thịt nàng thôi đấy!

    Tiểu Kiều: "Hôm qua đến giờ con chưa gặp được phu quân, chỉ thấy một vị khá kì lạ ở trong phòng thôi." Có khi phu quân nàng bị con rắn kia ăn luôn rồi cũng nên.

    Không nhắc thì thôi, nhắc đến Đinh mẫu liền nước mắt chảy ròng ròng, khóc vô cùng thương tâm mà nói:

    "Nhà ngươi đừng kinh sợ, trong kia chính là Khuê nhi của ta. Nó bị người ta hãm hại bằng thuốc độc, đến giờ bị hóa thành rắn tinh. Khuê nhi tuyệt đối không làm hại người khác, ngươi chăm sóc nó tốt ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

    Tiểu Kiều hết biết nói gì, nếu không phải nàng từ hiện đại xuyên đến mà là Lý Tiểu Kiều hay Vương Tiểu Kiều sáng sớm thấy trong phòng có con rắn lớn vậy không bất tỉnh hay té chết thì thôi đi. Nàng không rõ

    Kỳ Đại Lập Quốc có bắt giết cả nhà khi giữ nuôi một con con rắn khổng lồ, dù rằng đây là Đinh Tử Khuê, nhưng liệu có mấy ai tin?

    Hôm nay Đinh mẫu và đại tẩu đi bán đồ trong họp chợ phiên mỗi tháng. Hai bà tức xách theo hai con gà trống lớn cùng một rổ trứng, trứng gà nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn rất mê người. Đại tẩu đeo giỏ củi trên lưng, tay ôm giỏ rau tươi mát mà Tiểu Kiều dùng dị năng biến lớn. Đi chung là hai anh em nhà Danh thúc, họ lên chợ bán củi và măng rừng sẵn tiện cho bà bà và tẩu nàng ngồi ké xe bò.

    Tiểu Kiều muốn đi, Đinh mẫu lại không cho, nói nàng phải ở nhà chăm sóc cho phu quân nàng.

    Bất ngờ hôm nay khi tỉnh dậy, thân thể nàng nhẹ tênh đi. Tiểu Kiều đoán điều này có liên quan đến dị năng mà nàng sở hữu.

    Sân sau có tiếng thì thầm của trẻ con, Hạo Hạo hôm nay ở nhà, lúc này đang chăm sóc cho bọn Đản Đản ăn.

    "Tiểu thẩm thẩm ơi, tối qua thẩm ở cùng tiểu thúc thúc sao? Thúc thúc của con có khỏe không ạ?" Bé chưa gặp mặt tiểu thúc thúc nhưng bé nghe được qua lời nói của người lớn trong nhà, mỗi lần nói đến đều làm bé tò mò chẳng biết hình dáng của thúc thúc ra sao.

    Nhìn đôi mắt to tròn lóng lánh vừa ngây thơ vừa mong đợi nhìn nàng, nàng thật sự không nỡ lừa gạt đứa bé.

    "Thúc thúc con khỏe lắm, tối qua tiểu thúc thúc còn hỏi thăm con có ngoan không đó."

    Ánh mắt Hạo Hạo sáng lên, nở nụ cười thật tươi với tiểu thẩm thẩm trước mặt. Bé sực nhớ lời mẹ nói mà chỉ tay vào một góc sân nhỏ sát chuồng gà.

    "Nương kêu con trồng Bồ Đàn Tử còn sót ở đó, nương nói thẩm thẩm chăm giúp nương con hôm nay." Bồ Đàn Tử ngày hôm qua còn dư đều được Hạo Hạo trồng vào góc sân nhỏ này để chúng phát triển tiếp, việc này vô cùng thuận lợi cho Tiểu Kiều nâng cấp dị năng nàng lên cao.

    Nàng để Hạo Hạo chơi với bọn Đản Đản, còn bản thân đi tới chỗ mấy gốc rễ Bồ Đàn Tử nhìn xem, rễ cây hoàn toàn không to hơn cây đã sắc cho Đinh Sâm uống là bao, bàn tay nàng nhẹ nhàng đụng vào rễ cây, lần này Tiểu Kiều mở mắt mà truyền năng lượng cho nó. Vì lúc truyền rất yên ắng nên Hạo Hạo không hay biết gì, chỉ nghĩ nàng đang đào đất lên trồng lại mấy cây mà nhóc trồng dang dở.

    Rễ cây vì được truyền năng lượng vào như thêm một vạn chất dinh dưỡng rồi nhanh chóng biến lớn lên, rễ cây to dài ngoằng nghoèo như con rắn bò trên mặt đất dần bám chặt xuống đất hút chất dinh dưỡng. Kết quả này làm nàng hết sức kinh ngạc, chỉ trong một đêm mà dị năng của nàng hình như phát triển rất nhanh.

    Nhìn rễ cây ngoằng nghoèo như con rắn làm nàng nảy sinh một ý tưởng hết sức kinh hoàng. Nếu con người nhờ loại cây này để chữa bệnh thì liệu rắn cũng có thể chữa được đúng không?

    Nàng trước đâu học dược chứ không học chăm sóc động vật, đặc biệt là động vật to lớn lạnh lùng như rắn thì càng chưa từng.

    Ngây ngốc một lát nàng lấy chút rau dại ăn với cháo loãng lót dạ, lột cái hai cái trứng gà cho Hạo Hạo và đại ca Đinh Sâm ăn, rót một chén thuốc kêu Hạo Hạo bưng vào cho phụ thân bé.

    Nàng đem theo tâm trạng mơ hồ trở về phòng, nhìn con rắn lớn đang nằm trên sàn đất ẩm ướt, dường như nàng cảm giác được nó đang vô cùng đau đớn.

    Đầu con rắn dẹt chứa đôi đồng tử sắc lạnh, thấy nàng trở về cũng chỉ mở mắt liếc một cái, dường như trong mắt ánh lên câu hỏi: Sao bây giờ ngươi mới trở lại, có biết ta đợi lâu lắm rồi không?

    Nàng lắc đầu xua tan suy nghĩ nàng hiểu được ý nghĩ của con rắn lớn này, không lẽ nàng xuyên về được ưu ái cho cái "bàn tay vàng" còn một tặng một thêm cách đọc suy nghĩ của rắn? Ha ha.

    Nhìn thiếu nữ đang ngẩn người ngoài cửa, rắn lớn có chút vui vẻ vì nàng còn trở về đây. Ở Kỳ Đại Lập Quốc này, hắn biết có rất nhiều nghi kỵ, chưa ai dám sống với loài máu lạnh như hắn, mặc dù trước đây hắn cũng là người bình thường, nhưng thời gian hắn sống dưới hình hài này lâu dần, làm hắn sinh ra một sự tự ti to lớn khi không thể nào trở về hình dáng vốn có của mình được nữa.

    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
    Enlyyy, hoa phi hoachiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...