Chap 70: Án mạng liên hoàn. Bấm để xem Cũng may trước đó nhận lấy viên dược từ nam nhân ngỗ tác ngậm vào, mùi hôi thối ban đầu trong phòng dần không còn quá khủng khiếp. - Quận chúa, thi thể các nữ nhân này không như thường lệ, một nữ nhân cao quý như ngài, có lẽ nên tránh mặt? Nghe Trác Viên dò hỏi, Liễu Thanh Thanh xua tay. - Ta không xem, không xem, ta chỉ muốn biết chân tướng thế nào, đừng quan tâm đến ta! Trác Viên nghiêm túc nghĩ ngợi, đoạn chàng chăm chú bắt tay vào việc. Không khí im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng sột soạt làm việc của vị ngỗ tác. Hoàng Phủ Minh Khôi liếc nhìn Liễu Thanh Thanh đứng cạnh, đột ngột lên tiếng. - Mai là đến hạn ba ngày. Liễu Thanh Thanh còn bận suy tư, chợt nghiệm ra ý trong câu chữ, cô quay sang Hoàng Phủ Minh Khôi tròn mắt. - Vương gia, lúc nào rồi ngài còn nhắc đến chuyện này? - Hôn nhân đại sự của bổn vương, chẳng lẽ không đáng nhắc đến? - Ngài.. Trác Viên cố gắng tịnh tâm. Nơi này khám nghiệm tử thi, Chiến Vương điện hạ nói chuyện tâm tình, có quá không thích hợp không a? Chẳng trách mang danh Chiến Vương băng lãnh, quả là một xíu lãng mạn cũng không có a! Nhìn vương gia cùng quận chúa trong căn phòng âm u mắt to trừng mắt nhỏ, Trác Viên khó xử ho nhẹ. - Vương gia, quận chúa, hạ thần phát hiện vài chi tiết đáng chú ý, không biết hai vị có hứng thú? - Nói đi. Hoàng Phủ Minh Khôi lạnh lùng. Trác Viên bắt đầu giảng giải. - Những thi thể này đều là nữ nhân, độ tuổi từ 14 đến 18, theo dấu vết trên người, có thể thấy là bá tánh thường dân, theo lời người phát hiện, tất cả các thi thể đều không còn y phục trên người, toàn thân còn có dấu hiệu bị hành hạ tra tấn, đáng chú ý hơn là.. Ngẩng mặt nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, Trác Viên chần chừ. Liễu Thanh Thanh nghiêm nghị nhìn chàng chờ đợi. Nhận ánh mắt ra hiệu từ Hoàng Phủ Minh Khôi, Trác Viên tiếp tục. - Vùng kín của các nạn nhân bị tổn hại nghiêm trọng, có khả năng bị người dùng vật cứng đâm vào. Nguyên nhân tử vong ban đầu xác định do mất máu quá nhiều mà chết. Liễu Thanh Thanh kinh ngạc mở to mắt. Hoàng Phủ Minh Khôi lâm trào trầm tư. - Trác ngỗ tác, tổng cộng phát hiện bao nhiêu thi thể? Nghe Liễu Thanh Thanh hỏi han, Trác Viên thành thật. - Quận chúa, hiện tại có tổng cộng bốn thi thể, cách thức ra tay giống nhau, có thể xác định cùng một người làm. - Không có thi thể nào khoảng 12 tuổi sao? - Không có. Liễu Thanh Thanh thở mạnh, nữ nhi Tam tẩu, tú nương chính trong phục y quán của cô vừa mới tròn 12 tuổi, không lẽ.. - Dựa vào dấu vết trên thi thể, có thể xác định được nơi gây án sao? Trác Viên ngạc nhiên nhìn Liễu Thanh Thanh. - Quận chúa, chuyện này.. làm sao người biết? Ti chức có nói qua đại ca, nhưng huynh ấy không tin, khăng khăng khẳng định ti chức làm việc vô căn cứ. Trác Viên đột ngột trở nên hào hứng. - Mặc dù các thi thể được tìm thấy từ những nơi khác nhau, nhưng qua các dấu vết để lại, ti chức khẳng định hung thủ gây án cùng một nơi, sau đó tẩu tán thi thể, hòng đánh lạc hướng điều tra. Liên tục chỉ vào các thi thể, Trác Viên say sưa. - Người xem, trong móng tay những nạn nhân này, người nào cũng có không nhiều thì ít dấu vết giống nhau, đều là rơm rạ, mùn cưa, còn có bột than, những vết trầy xước ở tay chân cũng giống nhau, xác định là cùng bị đưa đến một nơi. Oa, tên này là Sherlock Holmes xuyên không tới sao? Liễu Thanh Thanh tròn mắt cảm thán. Hoàng Phủ Minh Khôi nhíu mày. Liễu Thanh Thanh quay sang Hoàng Phủ Minh Khôi, kiên định. - Vương gia, vụ án này có thể cấu thành được rồi, phải không? Hoàn toàn có thể dựa vào nhận định của Trác ngỗ tác đây tiến hành điều tra, tìm ra nơi gây án, qua đó truy vết hung thủ. Hơn nữa cần bố cáo thiên hạ, hạ lệnh nữ nhân hạn chế ra ngoài vào ban đêm, tránh trở thành nạn nhân tiếp theo. Tên khốn kiếp biến thái này, ngày nào còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ngày đó dân chúng còn không thể ăn no ngủ yên. Hoàng Phủ Minh Khôi yên lặng nhìn nàng. Trác Viên ngạc nhiên. - "Tên khốn kiếp biến thái", đúng là không thể bỏ qua. Hoàng Phủ Minh Khôi thản nhiên lặp lại. Liễu Thanh Thanh nhíu mày khó hiểu, chợt nhận ra vấn đề, cô vội vã hạ ánh mắt quay đi. Một tiểu thư khuê các như cô, trong lúc tức giận lỡ lời tuôn ra những từ không phải phép, hai người bọn họ không phải nghĩ cô hành xử kì lạ chứ. * * * Ngày hôm sau, nhận được tin báo từ Trác Viên, Liễu Thanh Thanh từ sớm đã ra ngoài, vụ án giết người dã man liên hoàn này, ngày nào còn chưa có lời giải đáp, ngày đó Liễu Thanh Thanh còn khó an. Nhìn xe ngựa Chiến Vương phủ dừng ngay trước cổng, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc nghiêng đầu. - Liễu tiểu thư, hay tin ngươi muốn ra ngoài, vương gia chúng ta đến đón! Phong Ảnh nhận nhiệm vụ xa phu cười cười. Liễu Thanh Thanh không nhiều lời lặng lẽ lên xe. Bên trong, Hoàng Phủ Minh Khôi lẳng lặng xem sách trong tay, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh tiến vào cũng không lên tiếng. Xe ngựa di chuyển, hé tấm màn che nhìn ra ngoài, Liễu Thanh Thanh trầm ngâm, theo tin báo nhận được, lại phát hiện thêm một thi thể khu vực ngoài kinh thành. Lần này Trác Viên muốn đến tận hiện trường xem xét. Đường xấu làm xe ngựa xốc nảy, chợt vấp phải chướng ngại khiến xe ngựa lắc mạnh, Liễu Thanh Thanh không kịp phản ứng ngã về phía sau. Rơi vào vòm ngực rắn chắc, Liễu Thanh Thanh xoay đầu nhìn nam nhân kịp thời đỡ lấy mình. Hai người nhìn nhau, trong phút chốc không khí bên trong xe ngựa đầy ám muội. - Vương gia, phía trước đường xấu không thể đi vào, chúng ta chỉ có thể dừng ở đây. Nghe giọng Phong Ảnh từ bên ngoài, Liễu Thanh Thanh vội vàng thoát khỏi vòng tay Hoàng Phủ Minh Khôi, giở màn che bước ra ngoài. Hoàng Phủ Minh Khôi lẳng lặng theo sau.
Chap 71: Trác ngỗ tác. Bấm để xem Bước vào khu vực vắng vẻ đồng không mông quạnh, mấy lần phải cố gắng nâng váy tránh những hòn đá lớn chắn giữa lối đi, Liễu Thanh Thanh chậm rãi từng bước chân. Trong lúc cúi đầu cẩn thận xem xét lối đi dưới chân, chợt phát hiện bóng người trước mặt, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc ngẩng đầu. Hoàng Phủ Minh Khôi không nói không rằng đưa bàn tay ra trước mặt nàng. Liễu Thanh Thanh dù khó hiểu vẫn đặt tay mình lên tay chàng. Thoắt cái, Hoàng Phủ Minh Khôi ôm lấy Liễu Thanh Thanh, chỉ bằng một cái nhún người đưa cả hai đến nơi nhóm người Trác Viễn tụ tập. Nhìn thấy hai người xuất hiện, nhóm người nhanh chóng cúi người hành lễ. Trác Viễn nhẹ nhàng tiến lên trước. - Vương gia, quận chúa, lần này thi thể được phát hiện dưới đầm lầy. Liễu Thanh Thanh nhíu mày. - Vẫn cách thức sát hại như cũ sao? - Lần này hung thủ có vẻ khá vội vàng, trên thân thể nạn nhân không có quá nhiều dấu vết bị hành hạ, nguyên nhân tử vong do vết thương chí mạng nơi cổ bằng tay. Trong lúc giảng giải, Trác Viễn xoay người tiến về phía thi thể bao phủ bởi bùn đất không xa, tiếp tục chăm chú quan sát. Liễu Thanh Thanh tiến lên một bước chợt khựng lại. Nhìn trực tiếp thi thể thế này, vẫn là chưa đủ can đảm a! Lần trước bất đắc dĩ nhằm phá án oan, phải mất một thời gian dài mới có thể vượt qua nỗi ám ảnh, còn lần này.. Trong lúc còn lưỡng lự có nên bước tiếp về phía trước, Hoàng Phủ Minh Khôi đã nhẹ nhàng đứng ngay trước mặt, Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn chàng. - Không cần phải nhìn. Nhìn vị vương gia băng lãnh đến cả cách quan tâm cũng kiệm lời, Liễu Thanh Thanh mỉm cười. - Ừm. Phong Ảnh đứng ngay sau cả hai chỉ có thể giả vờ lơ đễnh. Ta là bóng đèn, ta lúc nào cũng chỉ là bóng đèn a! Trong khi đó, Trác Viễn chợt phát hiện có vật thể lạ lẫn dưới lớp bùn, chàng lập tức cố gắng chồm người với tay cố lấy. Không may bùn đất trơn trượt xung quanh khiến chàng trượt chân, nắm chắc bản thân rơi vào đầm lầy nhớp nháp, Trác Viễn nhắm mắt chấp nhận số mệnh. Phong Ảnh nhanh chóng bay đến đỡ lấy người nam nhân nhỏ bé, xoay một vòng đáp xuống phần đất khô ráo không xa. - Vị huynh đệ này, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất có cần yếu xìu vậy không? Ngươi luyện tập kiểu gì có mỗi cơ bắp phần ngực, những chỗ khác xương cốt yếu như que củi thế kia? Trác Viên đứng trước nam nhân nhìn có vẻ kém tuổi hơn mình khiển trách không hề nể nang, quá xấu hổ, chàng đỏ hết mặt lầm lũi quay đi. - Ta nói có gì sai sao? Phong Ảnh gãi đầu lầm bầm. Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn cả hai, đoạn cô quay sang Hoàng Phủ Minh Khôi bên cạnh. - Phong Ảnh năm nay bao nhiêu tuổi rồi a? - Bằng tuổi ta. - Chắc là trước giờ ít tiếp xúc cùng nữ nhân đi? - Không nhiều. - Thảo nào. Liễu Thanh Thanh thở dài. Hoàng Phủ Minh Khôi khó hiểu nhìn nàng. - Ngài cũng không nhận ra? Liễu Thanh Thanh nhìn chàng chất vấn. - Nhìn ra cái gì? Hoàng Phủ Minh Khôi nhíu mày. - Chiến Vương, lần trước ngài nói thủ thân như ngọc vì ta? Nhưng chẳng phải các hoàng tử đến tuổi đều được cung nữ dạy chuyện chăn gối cho sao? - Ta 12 tuổi đến biên cương, nàng quên? Chợt nhớ ra, Liễu Thanh Thanh vờ ho nhẹ. - Cái ta nói là, chẳng phải trong quân doanh còn có quân kỹ sao? - Năm ta 13 tuổi thích khách giả dạng quân kỹ đột nhập vào lều hành thích, đã bị ta chém đầu làm gương, phần còn lại ném vào rừng nuôi sói, từ đó không nữ nhân nào dám đến gần. Liễu Thanh Thanh mở to mắt ngạc nhiên. - Hơn nữa.. Hoàng Phủ Minh Khôi trầm ngâm. - Từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, ta không thể có ấn tượng tốt với nữ nhân. Quay sang nhìn Liễu Thanh Thanh, ánh mắt Hoàng Phủ Minh Khôi trở nên nhu hòa. - Ngoại trừ nàng. Chìm đắm trong ánh mắt chân thành của chàng, Liễu Thanh Thanh im lặng. Nam nhân này, cũng không dễ dàng gì. Phong Ảnh ho vài tiếng ra hiệu. - Vương gia, Liễu tiểu thư, trời không còn sớm, có phải nên thay đổi địa điểm tâm tình không a? * * * Về đến Liễu phủ không được bao lâu, nhận được tin báo từ nha hoàn của Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh lại vội vã ra ngoài. Trước cổng phủ, Trác Viên đứng đợi từ khi nào vội vàng hành lễ. - Tham kiến quận chúa. Liễu Thanh Thanh nhanh chóng đỡ lấy chàng. - Trác ngỗ tác, có chuyện gì sao? - Quận chúa, nữ hài mất tích mà người đề cập trước đó cách đây không lâu đột ngột xuất hiện gần kinh thành, hoàn toàn lành lặn, có điều trải qua biến cố lớn đâm ra sợ hãi, không thể nói chuyện, vừa hay ti chức dỗ dành nói ra được vài vấn đề nghiêm trọng, hiện cần xác thực một việc. Chẳng hay quận chúa có muốn tham gia? Liễu Thanh Thanh suy tư, đoạn cô nhìn Trác Viên dứt khoát. - Trác ngỗ tác, hiện ta có việc rất quan trọng phải làm, nhưng ta có thể cho người theo giúp ngươi. Phong Ảnh! Ngẩng đầu gọi lớn, Phong Ảnh từ phía trên đột ngột xuất hiện. - Ta có việc phải đến Ngô phủ, ngươi theo Trác ngỗ tác điều tra. Có gì cứ đến Ngô phủ tìm ta! Không đợi Phong Ảnh kịp phản ứng, Liễu Thanh Thanh lên xe ngựa đi mất. Phong Ảnh đành đứng yên nhìn Trác Viên. Trác Viên ngay lập tức ngoảnh mặt sang hướng khác.
Chap 72: Liễu Thanh Thanh gặp nạn. Bấm để xem Cầm lấy lá thư gởi riêng cho mình từ nha hoàn của Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh tiến vào bên trong tòa viện đổ nát ngoài kinh thành. Tuyết Nhi cả ngày không rõ tung tích, ngay cả Ngô Tôn báo lên quan phủ huy động người đi khắp nơi tìm kiếm vẫn không mấy khả quan. Theo lời nha hoàn kể lại, người cuối cùng gặp Tuyết Nhi đáng ngạc nhiên lại là Tần Uyển Ca. Từ sau sự kiện nơi chính điện, Tần Quốc công phủ xuống dốc thê thảm, lại còn việc liên quan đến Vũ Vương, dù có tình với nàng, Hoàng Phủ Minh Phong cũng chỉ có thể nạp Tần Uyển Ca vào phủ với danh phận thiếp thất. Tuy nhiên, Hoàng Phủ Minh Phong cực sủng ái nàng, bất kì mong muốn nào của nàng đều được chàng không quản khó khăn đáp ứng. Có được nam nhân đối tốt như vậy, Tần Uyển Ca này còn muốn gì nữa đây? Bất an nhìn quanh tòa viện, Liễu Thanh Thanh nắm chặt bàn tay. Trong thư có nói, chỉ muốn một mình Liễu Thanh Thanh đến nơi này, nếu có bất kì ai khác biết được, Tuyết Nhi sẽ khó bảo toàn tính mạng. Không còn cách nào khác, việc này rõ ràng là nhắm vào Liễu Thanh Thanh, vô cớ liên luỵ đến Tuyết Nhi, cô chỉ có thể tự mình giải quyết. Bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện phía sau đột ngột chụp khăn tẩm mê dược lên mặt Liễu Thanh Thanh để cô ngất đi, hắn nhẹ nhàng vác cô lên vai, biến mất không dấu vết. * * * Ở một nơi khác, Phong Ảnh nắm lấy Trác Viên đáp xuống tòa viện rộng lớn. Nhanh chóng cách xa khỏi Phong Ảnh, Trác Viên không nói không rằng tìm đến bụi cây bên cạnh, nôn hết ra ngoài. So với Liễu Thanh Thanh đến từ thời hiện đại quen thuộc cách di chuyển nhanh bằng tàu xe, máy bay, Trác Viên người cổ đại chính thống không quen với cách di chuyển này, không khỏi cảm thấy khó chịu, cảm giác buồn nôn trong người. Nhìn tên nam nhân yếu ớt trước mặt, Phong Ảnh khoanh tay trước ngực cau mày. - Này huynh đài, ngươi nói tới đây tìm manh mối, tìm ở đâu nói luôn ta đưa ngươi đi! Dùng khăn lau sạch sẽ bản thân, Trác Viên giọng yếu ớt. - Ta tự đi được. Dứt câu, Trác Viên cẩn thận nhìn quanh, lần mò tìm đến tận hậu viện bước vào căn phòng chứa củi tối tăm. Dùng than lửa trong người thắp sáng căn phòng, Trác Viên nghiêm túc dò xét xung quanh. Phong Ảnh nghi hoặc nhìn chàng. Tên nam nhân này thay đổi thái độ nhanh thật, mới vừa rồi bên ngoài còn yếu ớt thổi cái đã bay, giờ trong này dáng vẻ hoàn toàn khác, toát lên thần thái nghiêm trang không thể xem thường. Nhặt lên thanh gỗ dưới đất, Trác Viên chăm chú xem xét. Đang đăm chiêu nghĩ ngợi, khuôn mặt phóng đại nam nhân đột ngột xuất hiện khiến chàng không khỏi hoảng hồn. - Cái này có gì hay sao? Phong Ảnh tò mò tiến sát lại từ lúc nào. Trác Viên bối rối lùi ra sau. - Là vết máu. Nhìn quanh căn phòng, chàng hùng hồn lên tiếng. - Nơi này không còn nghi ngờ gì chính là hiện trường gây án đầu tiên. - Ngươi khẳng định? - Ngươi xem, ở đây không những vết máu khác nhau, thời gian đông máu khác nhau, xung quanh còn có tóc của các nữ nhân khác nhau. Dù có dọn dẹp sạch sẽ thế nào, những thứ khó thấy như thế này cũng khó mà dọn hết đi được. - Lợi hại. Phong Ảnh giơ ngón tay cái tán dương. - Ngươi làm sao phân biệt được những thứ này? Chẳng phải nhìn thế nào vẫn thấy giống nhau sao? Trác Viên đỏ mặt hạ ánh mắt. - Ta từ nhỏ đã say mê nghiên cứu những thứ này. Phong Ảnh thản nhiên gác hai tay sau đầu. - Ta từ nhỏ đã ham mê võ nghệ, quyết không muốn thua đại ca ta! Trác Viên yên lặng. Phong Ảnh nhíu mày. - Mà này, ngươi nói đây là hiện trường gây án đầu tiên, đây chẳng phải Tần Quốc công phủ sao? Vậy hung thủ không phải chính là.. - Phong tướng quân, Thanh Bình quận chúa.. hi vọng là không có thù oán gì với người này? - Nguy! Phong Ảnh hoảng hốt. Không những thù oán, e là tên nam nhân kia không lóc da lột xương nàng hắn không cam tâm a! Vừa dứt lời, bóng dáng Phong Ảnh nhanh như cơn gió biến mất dạng. Một mình trong căn phòng chứa củi tối tăm, Trác Viên chỉ có thể đứng ngẩn ra. Tên Phong Ảnh này, ít nhất cũng phải đưa chàng ra khỏi nơi này trước đã a! * * * Ngoại ô kinh thành. Phong Ảnh xuống ngựa, quỳ hành lễ trước Hoàng Phủ Minh Khôi ngồi trên lưng ngựa. - Vương gia, Phong Vương chỉ bị thương nhẹ, may không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhìn về phía xe ngựa Phong Vương phủ phía trước, Hoàng Phủ Minh Khôi nghi hoặc. Đột ngột nhận được tin báo Hoàng Phủ Minh Phong gặp nạn trên đường trở về từ công vụ ngoài kinh thành, Hoàng Phủ Minh Khôi lập tức mang theo thuộc hạ lên đường ứng cứu. Kì lạ hơn là, tàn quân Xích Linh quốc khi nhìn thấy nhóm người Hoàng Phủ Minh Khôi đã vội vàng chạy nhanh rời khỏi, không hề có dấu hiệu ứng chiến. Dự cảm có chuyện chẳng lành, Hoàng Phủ Minh Khôi đổi hướng dây cương, thúc mạnh ngựa hướng về phía kinh thành phóng nhanh đi. Vô Ảnh dặn dò những thuộc hạ còn lại dọn dẹp sắp xếp ổn thỏa, nhanh chóng thúc ngựa vội vã theo sau.
Chap 73: Thi thể không đầu. (Chap có chứa nội dung ghê rợn, cân nhắc trước khi đọc) Bấm để xem Tỉnh dậy trong căn phòng bốn vách là đất, Liễu Thanh Thanh đề phòng đứng dậy xem xét xung quanh. Là một mật thất. Dùng tay thăm dò vách tường đất đá, Liễu Thanh Thanh không khỏi hoang mang. Mặc dù trước đó trên đường đi Liễu Thanh Thanh cố tình thả hạt dưa trong người xuống đất, tin rằng khi Trác Viên cùng Phong Ảnh tìm đến Ngô phủ, với khả năng quan sát tinh tường của Trác Viên, không bao lâu sẽ tìm đến nơi. Giờ lại bị nhốt trong mật thất dưới lòng đất thế này, bọn họ tìm ra kiểu nào đây a! Cúi đầu khổ não nghĩ ngợi, chợt nghe có tiếng động lạ, Liễu Thanh Thanh giật mình lùi về sau. Cánh cửa đá nặng nề mở ra, Tần Ân vẻ hả hê bước vào. Nhìn thấy hắn, Liễu Thanh Thanh mở to mắt kinh ngạc. - Liễu Thanh Thanh, không ngờ tới phải không? Nhìn dáng vẻ bàng hoàng của nàng, Tần Ân càng hả dạ. - Hại bổn thế tử ra thế này, ngươi nghĩ ngươi có thể ung dung tự tại sống trong nhung gấm sao? Sợ hãi tiếp tục lùi về sau, Liễu Thanh Thanh gượng cười chống chế. - Tần thế tử, ngài nói gì tiểu nữ không hiểu? Là kẻ nào dám hại ngài a? Tần Ân lập tức sa sầm nét mặt, không nói không rằng tiến nhanh về phía Liễu Thanh Thanh, dùng tay nâng cổ nàng lên cao, hài lòng nhìn nàng hô hấp khó khăn. Đợi đến khi Liễu Thanh Thanh không còn sức chống trả, Tần Ân lấy ra viên dược trong người bỏ vào miệng nàng, đoạn ném thật mạnh nàng ra xa, cười vẻ hài lòng. - Giết ngươi quá dễ dàng cho ngươi, từ từ đùa giỡn ngươi trong tay, không phải vui vẻ hơn nhiều sao? Khó khăn cố nhổ viên dược trong miệng nhưng không thành, Liễu Thanh Thanh lê lết tiếp tục lùi về sau. - Ngươi dùng dược hại bổn thế tử, ngươi muốn biết vừa rồi bổn thế tử cho ngươi ăn gì sao? Trừng mắt nhìn Tần Ân, Liễu Thanh Thanh im lặng. - Là xuân dược loại thượng hạng! Dù sao cũng từng là nữ nhân bổn thế tử ưa thích, so với những nữ nhân kia, bổn thế tử muốn ngươi tận hưởng nhiều hơn. Nhìn dáng vẻ Tần Ân ngửa mặt cười đắc ý, Liễu Thanh Thanh cắn răng tức giận. Dùng tay lần mò xung quanh, chợt đụng phải vật gì, Liễu Thanh Thanh xoay đầu nhìn lại. Nằm trên nền đất, thi thể không đầu không y phục, toàn thân đầy vết máu cùng những thương tích kì dị đến khó tả, kinh khủng hơn, phần dưới giữa hai chân hoàn toàn bị phá nát không còn hình dạng. Liễu Thanh Thanh lấy tay bịt miệng cố không để bản thân nôn mửa, cô vội vàng xoay mặt đi không dám nhìn lại. - Sao vậy? Không nhận ra tì nữ trung thành của mình sao? Tần Ân lên tiếng giọng mỉa mai, nhìn về hướng thi thể không đầu trong phòng như ác quỷ ngắm nghía tác phẩm vĩ đại. - Ngươi.. vừa nói gì? Liễu Thanh Thanh sững người nhìn hắn. - Ngươi nên thấy bộ dạng của nàng lúc bổn thế tử yêu chiều nàng, dáng vẻ kiên nghị không một lời van xin, đáng tiếc, vậy mà dám cắn bổn thế tử, chặt đầu của nàng xem như bỏ được thứ bổn thế tử ghét bỏ trên người nàng. Toàn thân mất hết sức lực, Liễu Thanh Thanh không muốn tin vào tai mình, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Xoay người lại nhìn thi thể lạnh ngắt không còn hơi ấm, cầm lấy bàn tay lên xem xét, nhận ra vết bớt thuộc về Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh đau đớn ôm lấy thi thể không còn nguyên vẹn của nàng, không nhịn được toàn thân run rẩy. Nghe tiếng nấc nghẹn không kiểm soát từ nàng, Tần Ân tỏ vẻ không vui. - Chủ tớ gặp nhau, đáng lẽ là chuyện vui, ngươi khóc làm gì? Không lâu nữa ngươi cũng sẽ đi theo nàng ta thôi. Cảm nhận được toàn thân nóng dần lên, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt thi thể xuống. Xuân dược bắt đầu phát tác, nếu không sớm làm gì, Liễu Thanh Thanh sẽ bắt đầu mất kiểm soát bản thân. Cắn răng cố chịu đựng sự dày vò tâm trí, Liễu Thanh Thanh lặng lẽ lấy trâm ngọc trên đầu, dùng hết sức đâm thật mạnh vào cánh tay mình, đau đớn sẽ khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Xoay người nhìn về phía Tần Ân, Liễu Thanh Thanh cười giọng mỉa mai. - Chẳng phải ngươi muốn chơi đùa với ta sao? Còn không mau lại đây? Tần Ân nở nụ cười hài lòng. - Tiểu yêu tinh, bổn thế tử dù không thể giúp ngươi theo cách thông thường, nhưng bổn thế tử có hàng trăm cách khác khiến ngươi tận hưởng cảm giác hưởng lạc là thế nào. Dứt lời, Tần Ân chậm rãi tiến về phía Liễu Thanh Thanh. * * * Theo hai tên hộ vệ tiến vào mật thất, nhìn thấy Tần Ân gục mặt nằm trên bàn, Tần Uyển Ca nghi hoặc nhìn quanh. Phát hiện Liễu Thanh Thanh toàn thân đầy máu nằm trên đất, Tần Uyển Ca nở nụ cười hài lòng tiến lại gần. Liễu Thanh Thanh đột ngột chồm dậy cầm mũi tên trong tay muốn đâm vào cổ Tần Uyển Ca, hộ vệ bên cạnh ngay lập tức tiến lại, đá Liễu Thanh Thanh một cước đập mạnh vào vách đá, khiến cô thổ huyết ngay tại chỗ. - Liễu Thanh Thanh, ngươi còn sống? Tần Uyển Ca ngạc nhiên. - Vậy ca ca ta.. Tần Uyển Ca bất an lại gần Tần Ân, chỉ một cái chạm vào người khiến hắn ngã lăn ra đất. Nhìn bộ dạng Tần Ân, Tần Uyển Ca không khỏi hoảng hốt. Khuôn mặt đầy máu với một bên mắt bị đâm sâu, miệng bị xé rộng, lưỡi không còn, toàn bộ hai tai, bàn tay, bàn chân đều bị chặt đứt, phần da trên ngực bị cào nát, sâu đến thấy xương, bộ phận giữa hai chân dưới bị đập nát đến không còn hình dạng. Quan trọng hơn là, hắn vẫn còn sống. Nhìn hai hàng nước mắt trên mặt ca ca như không chịu được nỗi thống khổ, Tần Uyển Ca nghiến răng tức tối. Quay sang nhìn Liễu Thanh Thanh bị hai tên thuộc hạ dẫn đến trước mặt, Tần Uyển Ca tát mạnh lên mặt nàng. - Liễu Thanh Thanh, ngươi dám khiến ca ca ta ra thế này? - So với những gì những nữ nhân khác đã chịu, chỉ thế này còn chưa đủ. Liễu Thanh Thanh kiên cường nhìn nàng. - Ha, ngươi nghĩ làm vậy ta sẽ tức giận đến mức muốn giết ngươi một cách thống khoái, nhanh chóng kết thúc mọi chuyện? Ngươi quá ngây thơ. Nở nụ cười châm chọc, Tần Uyển Ca dùng tay nâng mặt Liễu Thanh Thanh. - Liễu Thanh Thanh, nếu không phải vì ngươi mê hoặc Thái tử, tỷ tỷ của ta đã không chết, nếu không phải vì ngươi mê hoặc Khôi lang, ta đã sớm trở thành thê tử của chàng, nếu không phải vì ngươi, Tần quốc công ta sẽ không suy tàn! Tất cả đều do ngươi! Một nữ tử không tài không sắc như ngươi, lấy gì so sánh với bổn tiểu thư? Liễu Thanh Thanh yên lặng nhìn nữ tử phát điên trước mặt, chọn không lên tiếng, cái triết lý đổ hết mọi tội lỗi lên người kẻ khác thế này, Liễu Thanh Thanh cô tiếp thu không nổi. - Người người nghĩ ta sống sung sướng trong Phong Vương phủ, có ai nghĩ được, với thân phận thiếp thất nhỏ bé, tất cả các thiếp thất khác trong phủ đều trèo lên đầu ta, hãm hại ta, ức hiếp ta. Ngay khi hay tin ta mang hài tử của Phong Vương, bọn chúng ngay lập tức bày mưu tính kế khiến ta mất đi đứa con trong bụng. Những bất hạnh này, đều nhờ ngươi ban cho ta! Liễu Thanh Thanh cúi đầu thở dài. - Vậy còn Tuyết Nhi, nàng đã làm gì ngươi? Tần Uyển Ca nhìn Liễu Thanh Thanh, nhíu mắt hả dạ. - Nàng ta là nha hoàn của ngươi, chủ làm tớ chịu, không phải sao? Ngươi có biết, để khiến ngươi trả giá, ta đã phải hi sinh thân thể của mình, khiến bao nhiêu người vấy bẩn. - So với thân thể, ta cảm thấy tâm hồn của ngươi bẩn thỉu hơn nhiều. - Liễu Thanh Thanh, ngươi còn kiêu ngạo như vậy, là nghĩ chàng sẽ mau chóng đến cứu ngươi phải không? Ta nói ngươi biết.. Tiến sát lại Liễu Thanh Thanh, Tần Uyển Ca nắm mạnh tóc khiến nàng ngẩng mặt nhìn mình. - Ta đã lập kế khiến chàng rời khỏi kinh thành, giờ thần tiên cũng không cứu được ngươi. Ra hiệu thuộc hạ ném mạnh Liễu Thanh Thanh trên đất, Tần Uyển Ca nhàn nhã ngồi xuống. - Ta muốn ngươi trước khi chết, thân thể không còn trong sạch, vậy thì Khôi lang chắc chắn sẽ vất bỏ ngươi. Hai người các ngươi, chăm sóc nàng ta thật chu đáo. Nhìn hai tên hộ vệ hả hê tiến về phía mình, Liễu Thanh Thanh toàn thân không còn sức lực cố gắng cử động. Ít nhất trước khi bị bọn chúng vũ nhục, Liễu Thanh Thanh cô chí ít cũng phải tự giải thoát lấy mình, biết đâu sau khi chết đi ở thế giới này, khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Chap 74: Động phòng hoa chúc. Bấm để xem Từ từ cố gắng hé mở đôi mắt nặng trĩu, Liễu Thanh Thanh rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng mờ ảo trước mặt. Nhắm mắt lại lần nữa, lần này mở mắt, cảnh tượng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, Liễu Thanh Thanh khó khăn thở đều, yếu ớt ngồi dậy. Nhìn quanh căn phòng rộng rãi bày đầy vật dụng quý giá, nhìn lại chiếc giường gỗ cao quý cùng màn che bằng lụa tiến cống quý hiếm, Liễu Thanh Thanh đau đầu. Cách bài trí kiểu quý tộc cổ điển thế này khiến Liễu Thanh Thanh nhận ra cô vẫn ở thời cổ đại, nhưng đây là đâu, còn cô lại là ai? - Vương phi! Vương phi người tỉnh rồi! Nhìn người nha hoàn lạ lẫm tiến vào hành lễ cùng mình, Liễu Thanh Thanh càng thêm mù mịt. Cô không phải là, lại xuyên không rồi chứ? Lần này thân phận vương phi là thế nào đây? Liễu Thanh Thanh thật muốn khóc ra tiếng. - Thanh Thanh, nàng tỉnh? Hoàng Phủ Minh Khôi vội vã bước vào, nhìn Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn mình trên giường, chàng tiến lại gần ôm chặt lấy nàng. - Hoàng Phủ Minh Khôi? Liễu Thanh Thanh ngơ ngác không kịp phản ứng. - Ta xin lỗi, Thanh Thanh, ta xin lỗi. Là ta không cẩn thận trúng kế nàng ta, khiến nàng chịu khổ, là ta không tốt, không có mặt kịp thời bảo vệ nàng. Hoàng Phủ Minh Khôi thật không dám nghĩ, nếu Liễu Thanh Thanh không đủ bản lĩnh xử lý tên biến thái Tần Ân, chàng phải đối mặt với việc nàng bị hắn hành hạ như thế nào. Nhờ tài quan sát hơn người của Trác Viên, Hoàng Phủ Minh Khôi cùng những người khác nhanh chóng tìm được lối vào mật thất. Tiến vào bên trong, Hoàng Phủ Minh Khôi không hề nghĩ ngợi hạ gục tên hộ vệ lớn mật muốn chạm vào Liễu Thanh Thanh, tên còn lại dùng khói cay đánh lạc hướng mang theo Tần Uyển Ca dùng lối ra bí mật kịp tẩu thoát. Lại gần ôm lấy Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi đau lòng phát hiện nàng nới lỏng mũi tên trong tay dự định tự cứa vào cổ, nhìn nàng trước khi kiệt sức bất tỉnh còn nở nụ cười cùng mình, Hoàng Phủ Minh Khôi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi sợ hãi. Cảm giác trên vai đột nhiên ướt đẫm, Liễu Thanh Thanh mở to mắt ngạc nhiên. Chàng đây là.. đang khóc sao? Chiến Vương lừng lẫy vang danh thiên hạ, sứ giả địa ngục người người khiếp sợ, ngay tại đây trong căn phòng này, khóc vì nàng sao? Choàng tay ôm lấy nam nhân cao lớn trước mặt, Liễu Thanh Thanh thả lỏng bản thân, vùi mặt mình vào chàng, nức nở. - Minh Khôi, Tuyết Nhi mất rồi!.. Nàng ấy mất rồi!.. Nghe thấy nàng đột ngột ôm lấy mình khóc nấc từng tiếng, Hoàng Phủ Minh Khôi đôi mắt đỏ hoe lẳng lặng nhẹ nhàng vỗ tóc nàng. * * * Sau tang lễ Tuyết Nhi, Ngô Tôn dâng sớ từ chức hồi hương, mang theo tro cốt Tuyết Nhi ngao du tứ hải, thực hiện nguyện vọng khi còn dương thế của nàng. Đứng trên cổng thành tiễn biệt Ngô Tôn, Liễu Thanh Thanh buồn bã nhìn xa xăm. Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ nhàng khoác áo choàng lên người nàng. - Trời mùa đông còn lạnh. - Minh Khôi, vẫn chưa tìm ra tung tích Tần Uyển Ca sao? - Theo thuộc hạ báo lại, nàng ta đã thành công trốn thoát sang Xích Linh quốc. Nhưng nàng đừng lo, dù nàng ta có chạy tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra nàng ta mang về cho nàng. - Đa tạ chàng, ta muốn tự tay xử lý nàng ta. Nâng cằm muốn Liễu Thanh Thanh nhìn thẳng vào mắt mình, Hoàng Phủ Minh Khôi kiên định. - Dù nàng muốn làm bất cứ chuyện gì, ta cũng luôn ở bên nàng. Liễu Thanh Thanh nhìn chàng, mệt mỏi dựa vào người chàng. * * * Liễu Thanh Thanh bất tỉnh ba ngày ba đêm, Hoàng Phủ Minh Khôi vì quá lo lắng, đến tận cửa Liễu phủ hành đại lễ cùng Liễu Trình, xin phép người được tổ chức hôn lễ đón Liễu Thanh Thanh về Chiến Vương phủ, nhằm thuận tiện việc chàng tự mình chăm sóc. Nghe nha hoàn kể lại, suốt buổi lễ thành hôn, Hoàng Phủ Minh Khôi luôn bế Liễu Thanh Thanh trên tay, ba ngày sau đó đều túc trực bên giường không rời nửa bước, trừ những lúc tự tay lấy thuốc cho nàng. Theo thông lệ, ba ngày sau hôn lễ là ngày lại mặt, Hoàng Phủ Minh Khôi theo Liễu Thanh Thanh về Liễu phủ. Sau màn ôm nhau khóc về sự tình Tuyết Nhi, Liễu Thanh Thanh lại theo Hoàng Phủ Minh Khôi trở về vương phủ. Đêm đến, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay y phục ngủ lên giường, nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi nằm cạnh, Liễu Thanh Thanh đột nhiên căng thẳng. Đoan chính nằm được một lúc lâu, Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ lên tiếng. - Thanh Thanh. - Ân? - Nàng chưa ngủ? - Ân. - Ta.. không ngủ được. Xoay người về phía nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng, ánh mắt tha thiết. - Sau việc vừa rồi, ta nhận ra, ta thật sự không thể mất nàng. Liễu Thanh Thanh im lặng nhìn chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên má nàng, từ từ tiến lại gần, khẽ hôn nàng. Liễu Thanh Thanh nhắm mắt đón nhận nụ hôn của chàng. Đến lúc cao trào, Hoàng Phủ Minh Khôi đưa tay muốn cởi bỏ y phục trên người nàng. Cảm nhận được bàn tay Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi tháo bỏ y phục, những hình ảnh tàn nhẫn trước đó đột ngột hiện lên trong đầu, Liễu Thanh Thanh trong vô thức dùng hai tay đẩy mạnh nam nhân trên người mình. - Thanh Thanh? Hoàng Phủ Minh Khôi ngơ ngác. - Ta.. ta xin lỗi.. ta không cố ý.. ta.. Liễu Thanh Thanh khó khăn lên tiếng. Lại gần ôm chầm lấy nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi lo lắng. - Là ta không đúng, ta quá vội vàng. Nhẹ nhàng đặt Liễu Thanh Thanh nằm lại xuống giường, đắp chăn lên người nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi vòng tay ôm nàng, nhắm mắt. - Nào, không còn sớm nữa, nàng ngủ đi. Vùi đầu vào vòng tay của chàng, Liễu Thanh Thanh nhắm mắt mình lại.
Chap 75: Vương phi không dễ làm. Bấm để xem Theo Hoàng Phủ Minh Khôi vào cung tạ ơn hoàng thượng, Liễu Thanh Thanh nghiêm cẩn chuẩn bị quỳ hành lễ trong chính điện. Hoàng Phủ Minh Khôi nắm chặt tay Liễu Thanh Thanh kéo lại, thản nhiên nhìn nàng ý nói không cần. Nhìn bộ dạng thân thiết của cả hai bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang trầm ngâm. Nghe bộ nội ty* báo lại, dù đã thành hôn được nhiều ngày, nhưng cả hai đến nay vẫn chưa thật sự viên phòng. *Bộ nội ty: Có nhiệm vụ ghi chép lại sinh hoạt hậu viện của các thành viên trong hoàng thất. Thế này.. không phải là có vấn đề sao? Vui vẻ nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khang mỉm cười. - Đều là người nhà, không cần hành đại lễ. Thanh nhi, sức khỏe của muội đã ổn định sao? - Thần đã hoàn toàn bình phục, tạ hoàng thượng hỏi han. Hoàng Phủ Minh Khôi liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Khang, lạnh giọng. - Nàng giờ đã là vương phi của bổn vương, hoàng thượng chẳng phải nên thay đổi cách xưng hô? Gọi nhau thân mật thế kia, còn ra thể thống gì. Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hoàng Phủ Minh Khôi bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang có chút ngỡ ngàng, đoạn chàng nhanh chóng lấy lại nụ cười, lên tiếng. - Ngũ đệ, trước giờ trẫm cùng Thanh nhi xưng hô vốn đã quen, Thanh nhi không cảm thấy phiền hà, đệ hà tất so đo? - Bổn vương thấy phiền. Hoàng Phủ Minh Khang nở nụ cười khó coi. Là bậc quân vương, trẫm nhịn. Đệ dục cầu bất mãn*, trẫm không so đo. *Dục cầu bất mãn: Không được thỏa mãn dục vọng. Nhìn hai nam nhân xung quanh phát ra tia lửa điện, Liễu Thanh Thanh cúi đầu vờ câm điếc. * * * Trở lại Chiến Vương phủ, Hoàng Phủ Minh Khôi sau nhiều ngày bận rộn chăm sóc Liễu Thanh Thanh bỏ bê công vụ, toàn bộ thuộc hạ từ Hình bộ tìm đến vương phủ khóc lóc ỉ ôi, không còn cách nào, chàng đành phải rời đi xử lý sự vụ. Ngồi trong chính điện nghe Hình ma ma, ma ma quản sự trong vương phủ, cũng là nhũ mẫu từ nhỏ của Hoàng Phủ Minh Khôi, báo cáo liệt kê hạ nhân cùng giảng giải các viện có trong phủ. Chiến Vương phủ nhân khẩu nhìn sơ không quá phức tạp, hạ nhân toàn bộ trên dưới trăm người. Hậu viện xưa nay vẫn luôn trống rỗng, chính viện vốn là nơi sinh hoạt chính của Chiến Vương, Chiến Vương phi theo thông lệ được cấp tòa viện riêng biệt, nhưng theo lệnh Chiến Vương, tân vương phi được phép dọn vào chính viện, cùng Chiến Vương sử dụng chung không gian sinh hoạt, không phân biệt phu phụ*. *Thời phong kiến địa vị của nữ tử luôn thấp hơn nam tử, dù là vợ chồng trong hoàng thất, vẫn có vài nơi vương phi không được phép vào, vài việc vương phi không được phép làm. Hoàng Phủ Minh Khôi muốn nâng địa vị vương phi trong vương phủ ngang hàng mình, không phân biệt cao thấp. Hạ nhân trong vương phủ trước đa số là nam bộc, các nha hoàn đều được điều đến làm việc trong viện khác nhau, chỉ tuyệt không được phép bén mảng đến chính viện của Chiến Vương. Trước đã từng có trường hợp sai phạm, nha hoàn tìm cách giả vờ lẻn vào chính viện tìm cách mê hoặc chủ tử mong bay lên cành cao, chẳng may bị hộ vệ phát hiện, không những bị phạt trượng, còn bị bán đi thanh lâu làm kỹ nữ. Từ sau khi tân vương phi vào cửa, trừ hai nha hoàn hồi môn bên người, Chiến Vương đặc biệt phân phó Hình ma ma chuẩn bị thêm hai nha hoàn nhanh nhẹn phục vụ riêng cho vương phi, lần lượt là Tiểu Thuý, Tiểu Linh. Tân vương phi vào cửa theo thông lệ đảm nhận xử lý mọi việc trong phủ, nhưng do muốn Liễu Thanh Thanh được thoải mái tâm trí, Hoàng Phủ Minh Khôi dặn dò Hình ma ma tiếp tục tự xử lý mọi việc, nếu không thật sự cần thiết không cần phải làm phiền đến nàng. Nghe Hình ma ma báo cáo hết sự tình, Liễu Thanh Thanh lặng lẽ uống chung trà. Biết rằng trước sau cũng phải gánh lấy trọng trách, tránh trời không khỏi nắng a. Giờ đã là thê tử của người, danh hiệu vương phi vốn dĩ không dễ làm, nhưng vừa vào cửa đã muốn dùng quyền thế chèn ép, khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng. Thôi thì thời gian này cứ thoải mái tận hưởng làm một con sâu gạo, đến lúc thích hợp lại bàn đến việc lấy lại toàn bộ quyền hành một vương phi nên có đi. Nhắc tới phải nói Hoàng Phủ Minh Khôi không hổ danh Chiến Vương, rất biết cách áp dụng trật tự từ quân doanh vào vương phủ, bằng chứng là hạ nhân vương phủ ai cũng giữ vững phép tắc quy củ, bớt không ít việc cho Liễu Thanh Thanh cô a. Ra lệnh giải tán toàn bộ hạ nhân trong hoa viên trở về làm việc, Liễu Thanh Thanh nhàn nhã trở lại chính viện. * * * Cuối cùng cũng xử lý xong xuôi sự vụ trong Hình bộ, Hoàng Phủ Minh Khôi nhanh chóng bước vào chính viện. Liễu Thanh Thanh thoải mái nằm dài trên trường kỷ hướng về phía cửa sổ đọc sách trong phòng. Tiểu Hồng, Tiểu Đào đứng hầu bên cạnh nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Khôi bước vào, vội vàng muốn hành lễ. Hoàng Phủ Minh Khôi đưa tay ra hiệu im lặng, phất tay để cả hai ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lại gần Liễu Thanh Thanh, đứng yên ngắm nhìn nàng. Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh với tay muốn lấy quả nho trên bàn, mắt vẫn chăm chú xem sách, Hoàng Phủ Minh Khôi tiến lại giúp nàng. Nhận ra có người giúp, Liễu Thanh Thanh mắt vẫn chăm chú đọc sách, miệng lại khẽ há về phía người bên cạnh. Hoàng Phủ Minh Khôi khẽ mỉm cười, dịu dàng đút quả nho vào miệng nàng. - Ừm.. rất ngọt, cám ơn em Tiểu Đào. - Rất ngọt sao? Nghe giọng nói quen thuộc, Liễu Thanh Thanh giật mình xoay đầu nhìn chàng. - Vương gia, chàng khi nào thì.. Đột ngột tiến thật sát lại, Hoàng Phủ Minh Khôi nhẹ giọng. - Ta cũng muốn thử. Dứt lời, không đợi Liễu Thanh Thanh kịp phản ứng, Hoàng Phủ Minh Khôi chậm rãi hôn nàng.
Chap 76: Đối phó trà xanh: Tương kế tựu kế. Bấm để xem Trải qua cuộc sống yên ả nơi Chiến Vương phủ, Liễu Thanh Thanh vui vẻ cho cá ăn trong hồ nước ở hoa viên. - Vương phi, nghe hạ nhân vương phủ nói lại, toàn bộ mọi thứ trong chính viện này đều được Chiến Vương hạ lệnh sửa sang lại theo sở thích của người. Tiểu Đào hào hứng đứng hầu bên cạnh. Liễu Thanh Thanh mỉm cười. Chiến Vương băng lãnh cũng biết lấy lòng nữ nhân nha. - Vương phi.. Nhìn dáng vẻ ấp úng của Tiểu Hồng, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc. - Tiểu Hồng, là chuyện gì? - Gần đây nô tì bắt gặp nha hoàn Tiểu Linh đêm nào cũng đến thư phòng dâng trà cho vương gia.. - Có chuyện vậy sao? - Nô tì không dám đặt điều. Trầm tư nghĩ ngợi, Liễu Thanh Thanh phủi sạch thức ăn trong tay. - Ta đã biết. * * * Đêm tối, khu viện dành cho hạ nhân trong vương phủ. - A di, kế hoạch này liệu phải làm đến bao giờ? Chất nữ dù đã cố hết sức gần gũi vương gia, ngài vẫn chưa một lần ngẩng mặt nhìn con. Nhìn chất nữ Tiểu Linh buồn bã mặt ủ mày cau, Hình ma ma nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng. - Con là chất nữ ruột thịt của ta, dù là vì mẫu thân con hay vì con, ta đều muốn giúp con chiếm lấy tâm của ngài. Trước đây cứ ngỡ vương gia không gần nữ sắc không còn cơ hội, nhưng nay ngài đã chịu cưới vương phi, còn sợ không đến lượt con được ngài để mắt tới hay sao? Nhìn ngắm dung nhan chất nữ trước mặt, Hình ma ma mỉm cười hài lòng. - Luận nhan sắc luận biết cách hầu hạ, con hơn nàng ta không chỉ một bậc, nhờ nàng ta vào cửa con mới có cơ hội được đến gần vương gia, con còn không biết tận dụng? Tiểu Linh lắc tay Hình ma ma nũng nịu. - A di, người nói vương gia cưới vương phi chỉ vì lợi lộc, nhưng chẳng phải có bất cứ đồ quý giá gì ngài cũng ban thưởng cho vương phi sao? Ngay cả việc tuy a di người nắm mọi quyền hành trong phủ, vương gia vẫn hạ lệnh người vương phi có muốn làm bất cứ chuyện gì, người cũng đều phải phục tùng tuyệt đối sao? Hình ma ma vỗ nhẹ đầu nàng. - Nha đầu ngốc, nàng ta dù sao cũng là quận chúa, phụ thân còn là Quốc công, kế mẫu trưởng công chúa, xuất thân cao quý đến nhường nào, vương gia chẳng lẽ không cho nàng ta mấy phần mặt mũi? Xoay người ngồi xuống bàn bên cạnh, Hình ma ma nở nụ cười mai mỉa. - Nhưng dù dựa vào xuất thân thì thế nào? Nàng ta vẫn không có được tâm của vương gia, bằng không thì thành hôn đã một thời gian, vương gia còn chưa hề viên phòng cùng nàng, quyền hành trong phủ không phải vẫn nằm trong tay ta sao? - A di hảo hảo, chất nữ sẽ tiếp tục cố gắng chiếm lấy tâm của vương gia. Nhìn hai người thân thiết trò chuyện trong phòng, Liễu Thanh Thanh đứng trên mái nhà phồng má suy gẫm. - Cái này.. chúng ta nên báo cho vương gia biết a. Quay sang nhìn Phong Ảnh bên cạnh, Liễu Thanh Thanh ánh mắt nguy hiểm. - Phong Ảnh, huynh nếu dám hó hé nửa lời.. Phong Ảnh lập tức lùi ra xa vài bước. - Ta không nói, ta không nói! Giỡn sao chứ? Dù từ nhỏ theo phụ thân xông pha chiến trận, sớm nhìn quân lính đổ máu nơi chiến trường mà lớn, nhưng khi nhìn thấy những gì nữ nhân trước mặt đã làm với tên Tần Ân kia, Phong Ảnh không tránh khỏi hoảng hốt. Nữ nhân này, có gì mà nàng ta không làm được a? Phong Ảnh ấp úng hỏi dò. - Vậy.. chuyện này người dự định thế nào? - Ta tự có cách. Liễu Thanh Thanh đáp lại ngắn gọn. * * * Thư phòng Chiến Vương phủ. Xem xét công vụ được gởi tới từ Hình bộ, còn có hàng xấp tấu chương xin ý kiến từ các vị đại thần được công công bên cạnh hoàng thượng gởi tới, Hoàng Phủ Minh Khôi nghiêm túc phê duyệt. Tiểu Linh chỉnh trang bản thân trong bộ dạng xinh đẹp nhất bước vào, nàng thướt tha hành lễ đoạn lại gần dâng trà. Như thường lệ, Hoàng Phủ Minh Khôi không hề ngẩng mặt, phất tay hạ lệnh nàng lui ra ngoài. Lần này Tiểu Linh chỉ nhẹ nhàng cúi người. - Vương gia, đau lòng vương gia ngày đêm làm việc vất vả, hôm nay vương phi đặc biệt chuẩn bị canh tẩm bổ cho vương gia, mời vương gia dùng khi còn nóng. Dừng bút trong tay, Hoàng Phủ Minh Khôi nghi hoặc nghĩ ngợi. Đã cho người hằng đêm dâng thêm trà, hôm nay còn chuẩn bị thêm canh, chẳng phải vừa dùng bữa tối cùng nhau sao? Vương phi của chàng thật biết lo nghĩ cho chàng. Hạ bút trong tay, Hoàng Phủ Minh Khôi đứng dậy. - Được rồi, cứ để đó, ngươi lui ra ngoài. Tiểu Linh ngoan ngoãn lùi vài bước, đợi đến khi Hoàng Phủ Minh Khôi yên vị nhìn chén canh trên bàn, nàng thướt tha lại gần muốn giúp chàng. - Vương gia, vương phi còn căn dặn nô tì phải cẩn thận chăm sóc cho vương gia. Vờ không cẩn thận vấp chân té ngã, Tiểu Linh hài lòng nhắm mắt nghĩ đến cảnh bản thân rơi vào vòng tay của chàng. Cảm giác đau đớn khiến nàng thức tỉnh, nhận ra bản thân nằm dài trên đất, Tiểu Linh xoay đầu nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi đứng ngay trước mặt, tỏ vẻ đáng thương. - Vương gia, nô tì rất đau. Hoàng Phủ Minh Khôi vẻ mặt lạnh băng. - Là ai cho phép ngươi vào? - Vương gia, là vương phi.. Hoàng Phủ Minh Khôi dứt khoát xoay người đi. - Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài, dụng hình. Hộ vệ nhanh chóng đi vào, Tiểu Linh hoảng sợ vội vã bò quỳ trên đất. - Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! - Vương gia? Có chuyện gì sao? Liễu Thanh Thanh đột ngột bước vào, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chap 77: Đối phó trà xanh: Phu thê đồng tâm. Bấm để xem -Vương phi, cứu nô tì, cầu xin người cứu nô tì. Tiểu Linh khóc lóc hướng về phía Liễu Thanh Thanh liên tục dập đầu. - Tiểu Linh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Nô tì.. nô tì.. Tiểu Linh vội vã dập đầu thật mạnh. - Xin vương phi làm chủ cho nô tì. - Ngươi đừng lo, bổn vương phi sẽ thay mặt làm chủ cho ngươi. Tiến vào trong thản nhiên ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, thở dài lên tiếng. - Để một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc hoa lê đái vũ* thế này, vương gia người thật không phải nha! *Hoa lê đái vũ: Diễn tả cảnh người đẹp khóc. Bình thản tiến lại gần ngồi cạnh nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi cầm lấy tay nàng, nhỏ nhẹ. - Để vương phi phải bận tâm đến những chuyện thế này, là ta không phải. Nhìn nam nhân tuyệt mỹ ánh mắt đầy chân tình trước mặt, Liễu Thanh Thanh ngỡ ngàng. Oa, đây là cảm giác được phu quân sủng ái a! Đỏ mặt cúi đầu vờ ho nhẹ lấy lại bình tĩnh, Liễu Thanh Thanh quay về chuyện chính. - Tiểu Linh không phải là chất nữ của Hình ma ma sao? Muốn xử lý nàng thế nào, không phải nên thông báo Hình ma ma một tiếng sao? Tiểu Hồng, em cho mời Hình ma ma đến đây. Tiểu Hồng hành lễ lui ra ngoài. Liễu Thanh Thanh dựa ra sau, nhàn nhã lên tiếng. - Vừa rồi chưa kịp dùng trà tối, có hơi khát rồi a! Tiểu Đào định tiến lại châm trà, Hoàng Phủ Minh Khôi giơ tay ra hiệu lui xuống. - Để bổn vương. Nhận lấy ly trà từ tay chàng, Liễu Thanh Thanh mỉm cười. - Đa tạ chàng. - Nên làm. Nhìn dáng vẻ thân thiết của đôi phu thê trước mặt, Tiểu Linh không cam lòng nắm chặt bàn tay. Liễu Thanh Thanh nhìn thấy trong mắt, vờ lơ đãng. - Nô tì tham kiến vương gia, vương phi. Hình ma ma chậm rãi tiến vào, cúi người hành lễ. - Hình ma ma, Tiểu Linh không may chọc giận vương gia, khiến ngài muốn phạt nặng nàng, bổn vương phi mặc dù không nỡ, vẫn không có cách nào a! Nhìn chất nữ quỳ bò dưới đất dáng vẻ thê lương, Hình ma ma quỳ xuống dập đầu. - Xin vương gia nể tình nô tì theo hầu nhiều năm, tha cho chất nữ một mạng. Hoàng Phủ Minh Khôi ánh mắt sắc lạnh. - Quy định trong phủ ma ma là người rõ nhất, nàng ta giả danh vương phi tìm cách tiếp cận, nếu không may theo lời thích khách muốn hành thích bổn vương, vậy chẳng phải tính mạng bổn vương khó bảo toàn? Người đâu, mang nàng ta ra ngoài phạt 100 trượng. Toàn bộ hạ nhân xung quanh sợ sệt. 100 trượng, đây chẳng phải muốn lấy mạng người sao? Tiểu Linh vội vàng gào lên thảm thiết. - Xin vương gia khai ân! Xin vương gia khai ân! - Vương gia, không nên tức giận tổn hại thân thể. Liễu Thanh Thanh dùng tay vuốt nhẹ ngực chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi thoáng ngạc nhiên, đoạn chàng hài lòng im lặng để yên. - Chuyện này biết đâu còn có uẩn khúc. Tiểu Linh, ta tin ngươi không phải hạng người nông cạn, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi làm chuyện này? - Nô tì.. - Nếu ngươi không muốn nói, bổn vương phi cũng không có cách nào. Liễu Thanh Thanh buồn bã thở dài. - Người đâu, dụng hình. - Nô tì nói, nô tì xin nói! Nhìn hai tên hộ vệ tiến lại gần, Tiểu Linh bất chấp dập đầu gào lớn. - Là a di! A di muốn tiểu nữ trèo lên cành cao, lệnh nô tì giả khẩu dụ vương phi hằng đêm tìm cách tiếp cận vương gia, chiếm lấy tâm của ngài. Vương phi, nô tì biết sai, nô tì không dám tái phạm, cầu vương phi tha mạng! Liễu Thanh Thanh chuyển ánh mắt về phía Hình ma ma, mở miệng chất vấn. - Hình ma ma, chuyện này là thật? Từng nhiều năm làm cung nữ trong cung cấm, chưa chuyện gì là chưa thấy qua, Hình ma ma dáng vẻ điềm tĩnh. - Thứ nô tì nói thẳng, vương gia thân phận cao quý, trước sau cũng phải nạp thêm người mới giúp ngài sớm sinh hài tử. Nô tì theo hầu vương gia nhiều năm, nhận lệnh nương nương coi sóc trong ngoài, có bổn phận thay ngài phân ưu, chất nữ tuy thân phận không cao, nhưng nhan sắc hơn người, nghe lời hiểu chuyện. Nô tì cũng vì nghĩ cho vương phi, thay vì để nữ nhân xa lạ kề bên hầu hạ vương gia, sắp xếp người quen bên người không phải dễ kiểm soát hơn sao? Liễu Thanh Thanh im lặng. Luôn giữ chặt tay Liễu Thanh Thanh đặt trên ngực mình, Hoàng Phủ Minh Khôi khuôn mặt biến sắc. - Hình ma ma, nhiều năm nay để ngươi nắm quyền hành trong phủ, thì ra ngươi sớm đã quên thân phận của mình. Hình ma ma vội vã dập đầu. - Nô tì không dám! Liễu Thanh Thanh nhàn nhã nhấp li trà, thở dài ngao ngán. - Thì ra là Hình ma ma suy nghĩ cho ta, nhưng biết làm sao, bổn vương phi không hề có ý định nạp thêm người cho vương gia, dù thêm một người cũng không. Hình ma ma ngạc nhiên ngẩng đầu. - Vương phi, từ cổ chí kim nữ nhân có trách nhiệm nạp thêm người giúp trượng phu khai chi tán diệp. Vương gia còn là người trong hoàng tộc, theo thông lệ phải có ít nhất hai phòng trắc phi, năm phòng thiếp thất. Người làm thế này không sợ mang danh.. - Đố phụ? Bổn vương phi chính là đố phụ! Liễu Thanh Thanh thản nhiên đứng dậy. - Hình ma ma, từng sống trong hoàng cung hoa lệ, kết cục của những nữ nhân phải chia sẻ cùng một người nam nhân, người chẳng lẽ chưa nhìn thấy qua? Các nàng không phải đấu nhau đến đầu rơi máu chảy thì cũng phải chịu cảnh giường không chiếc bóng. Cảnh tượng này, bổn vương phi không muốn trải qua. Quay người xoay đầu đi, Liễu Thanh Thanh kiên định. - Bằng nếu như vương gia thay lòng đổi dạ có ý cùng nữ nhân khác, bổn vương phi lập tức thành toàn cho ngài, ban tặng hưu thư*, rời khỏi nơi này không bao giờ quay lại. *Hưu thư: Thư bỏ chồng hoặc vợ. Hoàng Phủ Minh Khôi toàn thân phát ra hàn khí, không nói không rằng lại gần bế bổng Liễu Thanh Thanh trên tay. - Nha hoàn âm mưu mê hoặc chủ tử, phạt 50 trượng, bán vào thanh lâu. Hình ma ma biết tội phạm tội, vô lễ vương phi, phạt 20 trượng, thu hồi toàn bộ quyền hành, phê chuẩn hồi hương dưỡng lão. Tất cả hạ nhân lấy đó làm gương. Dứt lời, Hoàng Phủ Minh Khôi trước ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân xung quanh, hùng hồn bế Liễu Thanh Thanh trở về tẩm phòng.
Chap 78: Vương gia sủng phi. (Chap có chứa nội dung 18+, cân nhắc trước khi đọc) Bấm để xem Liên tục nhận nụ hôn cuồng nhiệt từ Hoàng Phủ Minh Khôi trên giường ngủ, Liễu Thanh Thanh bị ép đến không kịp thở, cố hết sức lên tiếng đàm phán. - Vương gia bình tĩnh, chàng bình tĩnh đã. - Bổn vương không cho phép. Nhìn thái độ nghiêm túc của nam nhân trước mặt, Liễu Thanh Thanh ngẩn mặt khó hiểu. - Ban hưu thư, rời khỏi nơi này không bao giờ quay lại, Liễu Thanh Thanh, cả đời này nàng là người của bổn vương, nàng còn nuôi ý định rời khỏi bổn vương? Liễu Thanh Thanh ngơ ngác. - Ta nuôi ý định rời khỏi chàng khi nào? - Vừa rồi nàng chẳng phải nói vậy? - Ta rõ ràng nói nếu chàng có ý cùng nữ nhân khác! Hoàng Phủ Minh Khôi, không rời đi chẳng lẽ bắt ta nhìn chàng cùng nữ nhân kia oanh oanh yến yến? Nhìn Liễu Thanh Thanh cau mày giận dỗi, bao nhiêu phẫn nộ trước đó đều tan biến, Hoàng Phủ Minh Khôi vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ giọng. - Cả đời ta chỉ có mình nàng, không dung được nữ nhân khác, nàng không được rời khỏi ta. - Chàng mới bao tuổi, chuyện cả đời này chàng biết hết được sao? Ta nếu không tự tạo đường lui cho mình, sau này xảy ra chuyện, ta biết cáo trạng cùng ai? Ngẩng mặt nhìn nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi thái độ kiên định. - Chuyện cả đời này ta có thể không biết hết, nhưng Hoàng Phủ Minh Khôi ta nói là làm, tâm ta chỉ có nàng, tuyệt không thay lòng. Nhìn ánh mắt kiên quyết của chàng, Liễu Thanh Thanh thoáng chốc mềm lòng. Choàng tay ôm chặt lấy cổ chàng, Liễu Thanh Thanh vui vẻ. - Tâm chàng có ta, tâm ta có chàng, tuyệt không thay lòng! Hoàng Phủ Minh Khôi mỉm cười ôm lấy nàng. Đột ngột dùng cả hai tay nâng mặt Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh chằm chằm nhìn chàng. - Nam nhân của ta tuấn mỹ thế này, hoa đào vây quanh như mây, ta phải đánh dấu a! Dứt lời, Liễu Thanh Thanh hăng hái hôn lên khắp mặt chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi vẻ khó xử. - Thanh Thanh, nàng thế này, ta e không kềm chế được.. Ngưng lại nhìn chàng, Liễu Thanh Thanh đỏ mặt hạ ánh mắt. - Lần này ta.. sẽ không đẩy chàng ra nữa.. - Nàng nói thật? Hoàng Phủ Minh Khôi ngạc nhiên. Liễu Thanh Thanh ngại ngùng khẽ gật đầu. Trong phút chốc không kịp phản ứng, Hoàng Phủ Minh Khôi đơ người bất động. Khẽ liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi, phát hiện chàng vẫn không hề có ý định tiến tới, Liễu Thanh Thanh trán đầy hắc tuyến. Xoay mặt đi, Liễu Thanh Thanh đẩy chàng muốn ngồi dậy. - Nếu chàng không muốn.. - Ta muốn! Vội vã kéo Liễu Thanh Thanh nằm lại trên giường, Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng, vẻ căng thẳng. Ngay cả trước khi đánh trận chàng cũng chưa bao giờ có cảm giác này. Nhìn dáng vẻ nữ nhân trong lòng đỏ mặt e thẹn, Hoàng Phủ Minh Khôi cúi người chậm rãi hôn nàng. Liễu Thanh Thanh cố gắng thả lỏng bản thân đón nhận chàng. Ánh nến leo lắt trong phòng hắt lên hai bóng người hòa vào nhau trên màn che, một đêm triền miên. * * * Ngày hôm sau tỉnh dậy trên giường, Liễu Thanh Thanh mệt mỏi dụi đôi mắt. - Nàng tỉnh? - Ân. Mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi trước mặt, Liễu Thanh Thanh thoải mái vùi đầu vào lòng chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi dùng tay nâng cằm tiếp tục hôn nàng. Liễu Thanh Thanh choàng tay ôm lấy chàng. Cảm nhận bàn tay nam nhân không yên phận trên người, Liễu Thanh Thanh ngăn cản tay chàng, cau mày. - Vương gia, hại ta đến gần sáng mới được ngủ, chàng còn muốn? Hoàng Phủ Minh Khôi vô tội nhìn nàng. - Là ta không biết tiết chế, nàng không khoẻ? Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ đáng thương. - Vẫn còn đau a. Hoàng Phủ Minh Khôi ôm lấy nàng. - Được, được, ta không muốn, không muốn nữa. Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Liễu Thanh Thanh cắn nhẹ đôi môi. Hoàng Phủ Minh Khôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, sau khi giúp cả hai cởi bỏ y phục, phải mất một lúc lâu mày mò chàng mới thật sự hòa cùng nàng làm một. Xử nam lần đầu nếm trái ngọt đâm nghiện, mãi đến khi Liễu Thanh Thanh không chịu nổi thiếp đi, Hoàng Phủ Minh Khôi mới để yên cho nàng. Mới ngủ dậy đã lại muốn, thiếu niên 18 tuổi quả nhiên ăn kiểu nào cũng không no a! * * * Sau khi khoác y phục lên người, Hoàng Phủ Minh Khôi mở cửa cho nha hoàn vào trong hầu hạ. Để nha hoàn bưng chậu nước vào phòng, chàng lại phất tay lệnh các nàng lui ra ngoài. Nhìn chàng tự tay làm ướt khăn tiến lại gần mình, Liễu Thanh Thanh nghi hoặc. - Vương gia, chàng là đang làm gì? - Thê tử của bổn vương, bổn vương muốn tự mình hầu hạ. Liễu Thanh Thanh mở to mắt nhìn chàng. Tỉ mỉ giúp Liễu Thanh Thanh lau sạch sẽ, Hoàng Phủ Minh Khôi mỉm cười hài lòng. - Vương gia, chàng không phải nên thiết triều sao? Liễu Thanh Thanh đỏ mặt chất vấn. - Không có việc quan trọng, ta thiết triều trễ không vấn đề. Nhìn chàng tự mình vệ sinh thân thể, Liễu Thanh Thanh e ngại. - Chàng.. không cần giúp sao? Xoay người nhìn Liễu Thanh Thanh, Hoàng Phủ Minh Khôi nở nụ cười vui vẻ. - Lần sau sẽ để nàng giúp, giờ nàng cần được nghỉ ngơi. Nằm yên quan sát chàng khoác bộ vương phục lên người, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng tiến lại giúp chàng cài áo. Hoàng Phủ Minh Khôi nhìn nàng đầy trìu mến. - Sau buổi thiết triều ta sẽ sớm quay trở về bên nàng, nương tử. Hôn nhẹ lên môi nàng, Hoàng Phủ Minh Khôi xoay người rời đi. Còn lại một mình trong phòng, Liễu Thanh Thanh đặt hai tay lên má mình, mỉm cười hạnh phúc. * * * Chính điện hoàng cung Đại Đường quốc. Nhìn dáng vẻ thần thanh khí sảng của Hoàng Phủ Minh Khôi bên dưới, Hoàng Phủ Minh Khang chợt cảm thấy tiểu tử này nhìn không thuận mắt. Sáng nay bộ nội ty thông báo nhận được lạc hồng* từ Chiến Vương phủ, Hoàng Phủ Minh Khang không nén được thất vọng. *Lạc hồng: Dấu máu chứng nhận thân trong sạch của nữ tử thời cổ đại. Thảo nào tiểu tử này đến thiết triều khi toàn bộ văn võ bá quan ra về hết, buổi chầu triều sớm đã kết thúc từ khi nào. Hoàng Phủ Minh Khang dáng vẻ không thiết tha gì phất tay ra hiệu công công bên cạnh. Để tên tiểu tử này về đi, đi đi, mắt không thấy, tâm không phiền. Công công len lén lắc đầu phiền não. Hoàng thượng, dòm ngó thê tử của huynh đệ đã là việc đại tối kỵ, ngài còn ra vẻ đau khổ khi phu thê người ta hòa hợp, mặt mũi còn đâu a! Công công cúi người nhắc nhở. - Hoàng thượng, chẳng phải người có vài vấn đề muốn bàn luận cùng Chiến Vương điện hạ? Sực nhớ ra đúng là có việc, Hoàng Phủ Minh Khang cố rặn ra nụ cười thân thiện. - Ngũ đệ, biết đệ nhiều việc vất vả không thể dự buổi chầu triều sáng, giờ cũng không còn sớm, không bằng đệ cùng ta dùng bữa, từ từ bàn chuyện? Hoàng Phủ Minh Khôi bình thản. - Đêm qua cùng thê tử làm việc quả là có chút vất vả, nhưng thần cảm thấy cực kì thoải mái. Nếu không còn việc gì, thần mạn phép cáo lui, vương phủ còn có thê tử chờ về cùng dùng bữa. Dứt lời, Hoàng Phủ Minh Khôi chắp tay hành lễ rời đi. Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Minh Khang cứng đờ. Đệ ấy cố ý, đệ ấy rõ ràng cố ý đúng không? Trẫm cũng muốn có thê tử a.
Chap 79: Nàng là nữ ngỗ tác. Bấm để xem Không có Hình ma ma trong phủ, Liễu Thanh Thanh bắt tay vào xử lý mọi chuyện, nắm hết mọi quyền hành của một vương phi. Theo ý vương gia, khi vương phi muốn tự tay quản lý toàn bộ gia sản vương phủ, Phong Ảnh có nhiệm vụ giao lại hết khế đất sổ sách cho nàng. Nhìn hàng loạt gia sản trải dài từ kinh thành ra đến biên giới Đại Đường, Liễu Thanh Thanh ngỡ ngàng chớp chớp mắt. Cô chính là chuột sa chĩnh gạo, thế này có nằm mơ cũng mỉm cười nha! Dù là tài sản trước đó trong tay Liễu Thanh Thanh có không ít, nhưng so với độ giàu có của Chiến Vương, Liễu Thanh Thanh chỉ được ví như nhà giàu mới nổi, hơn thua không chỉ một, hai bậc. Ôm trúng đùi lớn vị Chiến Vương điện hạ này, Liễu Thanh Thanh cô phát tài rồi a! Tập trung toàn bộ hạ nhân trong hoa viên chính viện, Liễu Thanh Thanh bắt đầu sắp xếp lại thứ tự từ trên xuống. Công sức cả ngày hì hục vẽ sơ đồ phân bổ, Liễu Thanh Thanh chia hạ nhân thành từng bộ phận riêng biệt, mỗi bộ phận đảm nhiệm các công việc khác nhau, việc có liên quan mật thiết đến nhau được gộp thành một bộ. Mỗi bộ đều có người đứng đầu, Liễu Thanh Thanh chọn ra người làm việc lâu năm, nắm rõ ràng từng tiến độ công việc. Ngoài người đứng đầu, bên cạnh còn có người giám sát, ngoài nhiệm vụ giám sát, người này còn phải cùng người đứng đầu đảm nhiệm hoàn toàn trách nhiệm, có vấn đề phát sinh cùng nhau gánh vác. Ngoài ra, toàn bộ hạ nhân đều có thể lên tiếng khi phát hiện có vấn đề, sau khi xem xét vấn đề đúng sai lớn nhỏ, hạ nhân hoặc được cân nhắc tăng vị, hoặc phạt trượng trục xuất khỏi vương phủ, mục đích để các hạ nhân tự giám sát lẫn nhau, tránh tình trạng lạm dụng chức quyền. Hai nha hoàn Tiểu Thuý, Tiểu Linh bên cạnh được giao nhiệm vụ kiểm tra báo cáo từ người của các bộ, chỉ khi có chuyện không thể tự giải quyết mới trình lên vương phi. Hệ suất làm việc của hai nha hoàn xuất thân từ hoàng cung được trưởng công chúa lựa chọn cho Liễu Thanh Thanh không có gì phải bàn cãi, Liễu Thanh Thanh yên tâm giao hết trọng trách cho các nàng. * * * Thoáng chốc lại đến năm mới, cùng Hoàng Phủ Minh Khôi trở về Liễu phủ dự buổi tiệc thôi nôi tiểu đệ đệ do kế mẫu trưởng công chúa sinh ra. Trong khi Hoàng Phủ Minh Khôi cùng khách khứa trong phủ thưởng rượu bên ngoài, Liễu Thanh Thanh vui vẻ ôm đệ đệ trong phòng, sung sướng hôn liên tục lên má hài tử. Trưởng công chúa Hoàng Phủ Minh Nguyệt cười nhìn nàng. - Thanh nhi, con thích hài tử như vậy, mau chóng sinh một tiểu oa nhi cho vương gia không phải là được rồi sao? Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ bất ngờ, quay sang nhìn tiểu đệ đáng yêu bụ bẫm trong tay, trầm ngâm nghĩ ngợi. Trưởng công chúa Hoàng Phủ Minh Nguyệt nghi hoặc cho nha hoàn lui hết ra ngoài, đoạn nàng kéo tay Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, cẩn thận hỏi han. - Thanh nhi, vương gia đối với con thế nào? - Chàng đối con rất tốt a. - Ta nghe nói vương phủ không hề có trắc phi thiếp thất, vậy chuyện viên phòng của các con hẳn không có vấn đề mới phải. - Chàng rất khỏe, bất kể ngày đêm đều muốn, con có lúc không chịu được giận chàng mấy ngày a! Trưởng công chúa Hoàng Phủ Minh Nguyệt đỏ mặt. - Ây da, nam nhân 18, 19 tuổi tinh lực dồi dào, con sao có thể trách ngài? Hơn nữa ngài vì con tuyệt không màng đến nữ nhân khác, con không phải nên thấy vui sao? Liễu Thanh Thanh gật đầu đồng tình. - Ân, mẫu thân nói phải. - Con đã để thái y khám qua sao? - Chàng đã lệnh thái y khám qua, không có vấn đề gì, còn kê thuốc để con uống mỗi ngày. Hai mẫu tử say sưa trò chuyện, chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài, Liễu Thanh Thanh đứng dậy xin phép kế mẫu rời đi. * * * - Trác Viên tỷ tỷ! Nghe tiếng gọi, Trác Viên xoay người nhìn lại, nhận ra người đến là Liễu Thanh Thanh, nàng mỉm cười. - Thanh Thanh. Kể từ sau lần gặp nạn nhờ có Trác Viên ra mặt giúp đỡ, Liễu Thanh Thanh thường xuyên tìm đến nàng. Bằng hữu tốt vốn có hai người chỉ còn lại một, Hàn Thiên Mạn có phu quân là hoàng thương nên thường theo phu quân phiêu bạt khắp nơi, Liễu Thanh Thanh mỗi khi không có việc gì làm trong vương phủ lại chạy đến Đại lý tử tìm Trác Viên trò chuyện. Ban đầu vì lễ nghĩa quân thần Trác Viên còn e ngại, sau khi Liễu Thanh Thanh nhiều lần không quản thân phận vương phi một mực muốn cùng nàng kết bằng hữu, Trác Viên cuối cùng cũng mở lòng. - Tỷ cũng có mặt ở đây, thật hay quá! Nhưng mà.. sao tỷ vẫn ăn vận thế này? Nhìn Trác Viên vẫn vận một thân nam trang, Liễu Thanh Thanh nhíu mày nghi hoặc. Trác Viên gượng cười. - Ta cùng ca ca đến đây, chốn đông người không tiện tiết lộ thân phận. - Đại lý tự khanh Trác Bình cũng đến đây, huynh ấy mang theo thê tử, nhi nữ cùng nhi tử sao? - Ân. - Nói thật, nhìn huynh ấy trẻ như vậy, có ai ngờ huynh ấy đã gần 30 rồi chứ, lại còn có cả thê tử lẫn hai hài tử. Trác Viên cười vui vẻ. - Nhiều nữ nhân vẫn lầm tưởng đấy thôi, nhưng tẩu tử của ta rất lợi hại nha, huynh ấy không dám trăng hoa. Liễu Thanh Thanh cười lớn. - Phải rồi Viên tỷ, tỷ am hiểu nhiều như vậy, có thể giúp ta bắt mạch sao? - Muội không khỏe? - Không, là ta vào cửa vương phủ đã gần một năm nay vẫn chưa có tin tức, mặc dù ta không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ, nhưng bá quan văn võ lại viện lí do này nhiều lần cống nạp mỹ nhân vào vương phủ. Ta biết vương gia đã âm thầm xử lý toàn bộ, thậm chí có lần chàng còn công khai bán hết những mỹ nhân được cống nạp ngay trước triều đình, xé rách mặt bọn họ. Khẽ xoay người, Liễu Thanh Thanh thở dài. - Ta là nghĩ, sinh một tiểu oa nhi kháu khỉnh đáng yêu cũng tốt, vương gia hẳn cũng thích hài tử của chàng a! Trác Viên im lặng tiến lại gần bắt mạch cho nàng. - Thanh Thanh, dược mà muội đang dùng.. - Là chính tay vương gia mang về từ Thái y viện cho ta, chàng còn cẩn thận căn dặn nha hoàn trong phủ nấu dược để ta dùng hằng ngày. Trác Viên vẻ khó xử. Nếu là vương gia tự mình mang về từ Thái y viện, vậy thì việc này.. - Viên tỷ, có vấn đề gì sao? - Thanh Thanh, dược này rõ ràng là.. Chưa kịp nói dứt câu, Phong Ảnh từ đâu xuất hiện kéo Trác Viên ra xa. Nhìn Trác Viên dáng vẻ ngơ ngác, Phong Ảnh nghiêm túc. - Người huynh đệ, bổn tướng quân nể tình bằng hữu nhắc nhở ngươi, vương gia nhà ta là đại bình dấm, ngươi tốt nhất nên giữ khoảng cách cùng ái phi của ngài! Quan sát cả hai ngay từ đầu, nhìn bộ dạng trò chuyện thân thiết của hai người, Phong Ảnh đã thấy bất an, tên nam nhân này còn cả gan nắm tay nữ nhân của vương gia, là chê sống quá lâu sao? Trác Viên bất ngờ nói không nên lời. Liễu Thanh Thanh lấy tay ôm đầu. * * * Lần đầu gặp mặt quả thật Liễu Thanh Thanh cũng nghĩ Trác Viên là nam tử, nhưng sau khi tiếp xúc không lâu cô đã nhanh chóng nhận ra nàng là nữ nhi. Trác Viên thân nữ tử gặp chuyện không may, từ bé say mê nghiên cứu tử thi, ngay cả hôn phu được đính hôn từ bé cũng xem thường nàng ra mặt xa lánh. Nhiều năm chậm trễ chuyện hôn sự, đến cuối cùng hắn lại lấy cớ Trác Viên không giữ lễ nghĩa, hủy hôn nàng cưới thanh mai trúc mã, hại Trác Viên mãi đến giờ đã 22 tuổi vẫn một thân xử nữ. Tinh ý phát hiện Trác Viên có ý cùng Phong Ảnh, Liễu Thanh Thanh lập mưu tính kế, để Hoàng Phủ Minh Khôi điều Phong Ảnh tới Đại lý tự làm việc. Lửa gần rơm lâu ngày cũng không thấy cháy, thì ra cho đến giờ, Phong Ảnh vẫn chưa nhận ra thân phận thật sự của Trác Viên, tên này mắt có vấn đề sao? * * * Cảm thấy nam nhân trước mặt vẫn không nhìn ra mấu chốt, Phong Ảnh nghiêm nghị nói nhỏ vào tai Trác Viên. - Cho ngươi biết, vừa rồi ta phát hiện thấy vương gia bên kia nhìn ngươi ánh mắt cực kì nguy hiểm, nếu không nhờ bổn tướng quân nhanh chân, ngài đã đến tận đây xử phạt ngươi rồi. Nhìn Phong Ảnh tiến lại quá gần, Trác Viên đỏ mặt cúi đầu. Ngài ấy làm vậy là vì sợ ta nói ra bí mật của ngài ấy a. Liễu Thanh Thanh vẻ sung sướng hóng chuyện, tiểu tử này rốt cuộc cũng nhận ra sao, đang nói gì vậy, là tỏ tình sao? Phong Ảnh thản nhiên lùi ra xa, đập mạnh tay lên vai Trác Viên. - Được rồi huynh đệ, nhớ lấy lời ta, giữ khoảng cách. Cau mày nhìn Phong Ảnh, Liễu Thanh Thanh nhịn hết nổi tiến lại kéo Trác Viên về phía mình, bình thản đổ ly nước lên người nàng. Quay sang Phong Ảnh, Liễu Thanh Thanh giọng đe dọa. - Trác ngỗ tác y phục không may bị ướt, phải đi thay. Huynh đứng đợi ngay tại đây cho bổn vương phi! Nhìn Liễu Thanh Thanh hùng hồn kéo Trác Viên rời đi, Phong Ảnh hoàn toàn ngơ ngác. * * * Thướt tha bước ra ngoài trong bộ y phục nữ nhân cùng cách trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, Trác Viên khiến toàn bộ người trong hoa viên trầm trồ ngạc nhiên. Người người kinh ngạc trước vẻ ngoài kinh diễm của nàng, liên tục hỏi han nhau về nữ nhân tuyệt sắc vừa xuất hiện. Dẫn Trác Viên đến trước mặt Phong Ảnh, Liễu Thanh Thanh hất mặt ý thăm dò. Hoàn toàn không để tâm đến nữ nhân bên cạnh Liễu Thanh Thanh, Phong Ảnh nhìn về phía sau nàng, nghi hoặc. - Vương phi, người ở đây, tên Trác Viên kia đâu? Liễu Thanh Thanh mở to mắt. - Huynh còn nhìn đi đâu? Người chẳng phải đang đứng trước mặt huynh sao? Đây này! Đẩy Trác Viên đến trước mặt Phong Ảnh, Liễu Thanh Thanh bất bình lớn tiếng. Nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, Phong Ảnh ngạc nhiên nói không nên lời. Trác Viên đỏ mặt e thẹn. Liễu Thanh Thanh gật gù hài lòng. - Trác ngỗ tác, ngươi biến thái sao? Đường đường nam nhân lại vận y phục nữ nhân, còn ra thể thống gì. Phong Ảnh hồn nhiên lên tiếng. Liễu Thanh Thanh muốn thổ huyết. Trác Viên thất vọng hạ ánh mắt, quá xấu hổ, nàng vội vã xoay người chạy đi. Phong Ảnh nhìn theo khó hiểu. Liễu Thanh Thanh tức tối tiến lên trước. - Phong Ảnh, đầu của huynh chứa toàn đất sao? Người ta là nữ nhân, là nữ nhân đó! Suốt thời gian qua sớm tối cạnh nhau, người ta có ý gì huynh thật sự không nhìn ra sao? Nhìn Phong Ảnh vẻ mặt ngơ ngác, Liễu Thanh Thanh cau mày. - Cái tên đầu đất huynh, còn không mau đuổi theo nàng? Nhìn theo Phong Ảnh dáo dác chạy đi, cảm thấy vẫn chưa yên tâm, Liễu Thanh Thanh nâng váy muốn đuổi theo. - Vương phi, nàng là cảm thấy bổn vương quá nhàm chán? Nữ nhân không biết tốt xấu, bỏ chàng một mình giữa bữa tiệc, cả ngày chạy đi đâu không thấy bóng dáng. Ngạc nhiên nhìn Hoàng Phủ Minh Khôi ngay trước mặt, Liễu Thanh Thanh vội nở nụ cười. - Vương gia, chàng sao lại ở đây rồi? - Bổn vương không ở đây thì ở đâu? - Thì ở.. Đưa tay chỉ về phía diễn ra tiệc, nhìn ánh mắt không vui của Hoàng Phủ Minh Khôi, Liễu Thanh Thanh nhanh chóng rụt tay lại. - Tướng công, ta nhớ chàng chết đi được a! Liễu Thanh Thanh thuận theo thời thế tiến lại gần khoác lấy tay chàng, dụi dụi đầu mình vào lòng chàng. Hoàng Phủ Minh Khôi mặt giãn ra, vẻ hài lòng.