Chương 10: Đụng đến ta?
Phất Linh nhìn thấy Bạch Khinh Yên sợ hãi lui về phía sau, khóe môi giương lên, làm độ cung trên môi càng thêm sâu sắc, sau đó buông ra tay đang nắm tay Phượng Chước ra, đi về phía nàng.
Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt.
Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái.
"Đinh linh linh.."
Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo.
Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh.
Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất.
Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc).
Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm.
Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi.
Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện.
Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng.
Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc.
Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.."
Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây.
"Ngô.."
Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt.
Một màn trước mắt, so với nhìn thấy
Phất Linh nhìn thấy Bạch Khinh Yên sợ hãi lui về phía sau, khóe môi giương lên, làm độ cung trên môi càng thêm sâu sắc, sau đó buông ra tay đang nắm tay Phượng Chước ra, đi về phía nàng.
Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt.
Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái.
"Đinh linh linh.."
Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo.
Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh.
Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất.
Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc).
Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm.
Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi.
Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện.
Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng.
Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc.
Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.."
Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây.
"Ngô.."
Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt.
Một màn trước mắt, so với nhìn thấy quỷ đều muốn kích thích người hơn!
Ai cũng biết Phất Linh là một phế vật ngu ngốc lại yếu ớt, mà Bạch Khinh Yên đã là cấp bốn Linh Sư, tình huống bình thường, Phất Linh liền Bạch Khinh Yên thân thể đều không lại gần được, nhưng bây giờ..
Phất Linh chẳng những tới gần, còn bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên!
Phất Linh nhìn Bạch Khinh Yên, khẽ cười nói: "Đụng đến ta?"
"Phất Linh, ngươi.. ngươi điên rồi sao?" Bạch Khinh Yên muốn sử dụng lực lượng, nhưng nàng lại phát hiện, lực lượng của nàng bị áp chế sít sao.
Bị áp chế gắt gao, nàng căn bản không có cách nào vận dụng.
"Phất Linh, ngươi làm gì?" Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc thấy cảnh này, quát lớn: "Ngươi điên rồi sao?"
"Mau buông Bạch Khinh Yên ra!"
Phất Linh nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Diệc.
Đối đầu cặp mắt mang theo ý cười kia của Phất Linh, Thẩm Hoài Diệc chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lẻn đến đỉnh đầu, tự dưng rùng mình một cái!
"Cứu, cứu mạng.." Bạch Khinh Yên đau khổ nhìn xem Thẩm Hoài Diệc.
"Thời điểm ngươi để người giết ta, ngươi nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy sao?" Phất Linh cười hỏi.
"Không, không phải ta, chú ý của ta.." Bạch Khinh Yên thống khổ nói: "Không phải ta, ta nghĩ giết ngươi, cầu, cầu ngươi, bỏ, bỏ qua ta.."
"Đương nhiên muốn thả ngươi." Phất Linh xích lại gần bên tai Bạch Khinh Yên, thấp giọng nói: "Thả ngươi đi Hoàng Tuyền."
"Ngươi yên tâm, những người khác rất nhanh liền sẽ đi cùng ngươi."
Dứt lời, trên tay Phất Linh dùng sức một cái.
"Rắc" một tiếng vang lên, mọi người nhìn thấy, Phất Linh thu tay lại, Bạch Khinh Yên phịch một tiếng ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh.
Đến tìm Phất Linh có tám người..
Không, chính xác mà nói, hiện tại chỉ có bảy người.
Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt.
Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái.
"Đinh linh linh.."
Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo.
Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh.
Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất.
Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc).
Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm.
Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi.
Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện.
Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng.
Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc.
Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.."
Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây.
"Ngô.."
Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt.
Một màn trước mắt, so với nhìn thấy
Phất Linh nhìn thấy Bạch Khinh Yên sợ hãi lui về phía sau, khóe môi giương lên, làm độ cung trên môi càng thêm sâu sắc, sau đó buông ra tay đang nắm tay Phượng Chước ra, đi về phía nàng.
Bạch Khinh Yên nhìn người đang đi tới, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Phất Linh vừa đi, một bên hướng đến vết thương trên bàn tay bên phải hung hăng cào một cái, để nơi vốn có miệng vết thương lại thương càng thêm thương, máu tươi chảy ra ào ạt.
Sau khi máu tươi chảy ra, tay phải nhuốm máu cầm lên cổ tay trái.
"Đinh linh linh.."
Trong khi đi lại đều chưa từng phát ra tiếng vang chuông bạc (lục lạc) ngay sau khi dính vào huyết của nàng, phát ra hàng loạt thanh âm linh hoạt kỳ ảo.
Phượng Chước nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc), mờ mịt nhìn Phất Linh.
Thanh âm chuông bạc thanh linh kỳ diệu lại mờ ảo, giống như thiên âm xuyên thấu thiên cổ vang lên trong trời đất.
Nhưng mà bao gồm tất cả người ở chỗ này, trừ Phượng Chước, không có bất kỳ người nào nghe được âm thanh của chuông bạc (lục lạc).
Đản Đản phát hiện Phất Linh khởi động Thiên Linh, hơi há hốc mồm.
Thiên Linh là Thiên Khí, vật có thể cùng thiên câu thông (liên lạc, dẫn đường), là Thiên Khí có thể hướng thiên mượn lấy lực lượng, cũng là vũ khí duy nhất mà Thiên Đạo không thể thu hồi.
Nhưng mỗi lần mượn dùng Thiên Lực, chủ nhân đều cần giúp Thiên Đạo làm một chuyện.
Những việc kia thực sự là có những việc làm người ta cạn lời, cho nên không không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ chủ nhân căn bản là sẽ không sử dụng.
Trước đó tại bên trong núi lửa, nó nói chủ nhân có biện pháp, chính là biết chủ nhân có thể hướng lên thiên mượn lực, vô luận như ra sao đều có thể còn sống rời đi chỗ kia, lúc đó chủ nhân đều không có ý định ngay lập tức dùng, bây giờ lại dùng, xem ra Bạch Khinh Yên chết là cái chắc.
Thiên Lực rót vào thân thể, trong nháy mắt Phất Linh cảm giác cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
Bạch Khinh Yên nhìn Phất Linh mỉm cười đi tới, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn.."
Phất Linh giật giật ngón tay, ở khi Bạch Khinh Yên nói xong, động tác nhanh chóng như sấm sét, bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên, đưa nàng đè ép về sau, va chạm tại trên một thân cây.
"Ngô.."
Bạch Khinh Yên cả người hung hăng đâm vào trên thân cây, phát ra rên rỉ đau khổ.
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Ngay cả Diệp Minh Hiên đều trợn tròn mắt.
Một màn trước mắt, so với nhìn thấy quỷ đều muốn kích thích người hơn!
Ai cũng biết Phất Linh là một phế vật ngu ngốc lại yếu ớt, mà Bạch Khinh Yên đã là cấp bốn Linh Sư, tình huống bình thường, Phất Linh liền Bạch Khinh Yên thân thể đều không lại gần được, nhưng bây giờ..
Phất Linh chẳng những tới gần, còn bóp lấy cổ Bạch Khinh Yên!
Phất Linh nhìn Bạch Khinh Yên, khẽ cười nói: "Đụng đến ta?"
"Phất Linh, ngươi.. ngươi điên rồi sao?" Bạch Khinh Yên muốn sử dụng lực lượng, nhưng nàng lại phát hiện, lực lượng của nàng bị áp chế sít sao.
Bị áp chế gắt gao, nàng căn bản không có cách nào vận dụng.
"Phất Linh, ngươi làm gì?" Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc thấy cảnh này, quát lớn: "Ngươi điên rồi sao?"
"Mau buông Bạch Khinh Yên ra!"
Phất Linh nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Diệc.
Đối đầu cặp mắt mang theo ý cười kia của Phất Linh, Thẩm Hoài Diệc chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lẻn đến đỉnh đầu, tự dưng rùng mình một cái!
"Cứu, cứu mạng.." Bạch Khinh Yên đau khổ nhìn xem Thẩm Hoài Diệc.
"Thời điểm ngươi để người giết ta, ngươi nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy sao?" Phất Linh cười hỏi.
"Không, không phải ta, chú ý của ta.." Bạch Khinh Yên thống khổ nói: "Không phải ta, ta nghĩ giết ngươi, cầu, cầu ngươi, bỏ, bỏ qua ta.."
"Đương nhiên muốn thả ngươi." Phất Linh xích lại gần bên tai Bạch Khinh Yên, thấp giọng nói: "Thả ngươi đi Hoàng Tuyền."
"Ngươi yên tâm, những người khác rất nhanh liền sẽ đi cùng ngươi."
Dứt lời, trên tay Phất Linh dùng sức một cái.
"Rắc" một tiếng vang lên, mọi người nhìn thấy, Phất Linh thu tay lại, Bạch Khinh Yên phịch một tiếng ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh.
Đến tìm Phất Linh có tám người..
Không, chính xác mà nói, hiện tại chỉ có bảy người.