Bài thơ: Tôi ngoảnh đầu nhìn thế gian Tác giả: Om Trên chiếc điện thoại cạn nguồn pin Nghe đi nghe lại một bài hát Có thể không phải vì nó hay Hợp tâm trạng ngay lúc đó thôi Rưng rưng giọt nước mắt rơi Dựa lưng nơi cạnh giường Suy nghĩ những hoài niệm Tôi dường như được sáng tỏ Người đi, tôi sẽ để Nhưng hãy đem trái tim xơ xác này đi cùng Vứt nó ở nơi mà người muốn Tôi biết người không quan tâm Bởi vốn dĩ, nó cũng đã khô cằn rồi Không yêu tôi, xin người đừng gieo rắc tương tư Tôi không muốn phải sống về đêm đâu Đừng để tôi đem theo nỗi nhớ ấy lên giường ngủ Đêm nay tôi chỉ muốn sự tĩnh lặng vô hình này Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được Sự ấm áp của làn nước đang bao trùm Có lẽ Đây chính là Chiếc giường thoải mái nhất tôi từng nằm Trên cây cầu ấy Bầu trời đầy sao Giọt mưa rơi nơi khoé mắt Tôi ngoảnh đầu nhìn thế gian..