Xuyên Không [Edit] Mị Vương Sủng Thê - Quỷ Phi Hoàn Khố Phi - Cố Mẫn Nhiễm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mộc Hạ Nguyên, 7 Tháng chín 2021.

  1. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Lấy thân báo đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt đen sâu của Bách Lý Hồng Trang sáng rực lên, quả nhiên là giống như nàng đã dự đoán, Hiên Viên Hoàn không nhận ra thân phận của nàng!

    Trong một tháng, tướng mạo của nàng đã thay đổi rất nhiều.

    Trong Tướng quân phủ, trước đây nàng luôn luôn bị người ta ngược đãi, từ sau khi bị từ hôn càng không được coi trọng, thậm chí đồ ăn do hạ nhân đưa tới cũng càng ngày càng tệ, hơn nữa buồn bực không vui, cả người đều xanh xao vàng vọt, xấu xí.

    Sau khi trải qua một tháng tu luyện, lúc này da thịt nàng mới bắt đầu căng tràn, khí chất và thần thái đều hoàn toàn khác với trong quá khứ, tin rằng cho dù là Bách Lý Ngọc Nhan nhìn thấy nàng cũng sẽ rất khó xác định, nàng chính là Bách Lý Hồng Trang.

    Bước nhanh đến bên cạnh Đế Bắc Thần. Giờ phút này hai trái mao cầu đen trắng đã sớm không ngừng oán hận ở trong tai nàng, không ngờ ngày đầu tiên ra cửa đã bị Bách Lý Hồng Trang dùng làm đệm mềm!

    "Công tử, đệm mềm của ta đã cứu ngươi, ngươi có nên.."

    Bách Lý Hồng Trang còn chưa dứt lời, thân hình màu vàng đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên xoay người, một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt nàng.

    Vừa nhìn thấy, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên ngừng nói, mặc dù nàng đã nghe nói thần Vương gia tuấn mỹ vô song từ lâu, lúc được chứng kiến vẫn có một cảm giác kinh ngạc.

    Nét mặt nam tử tuấn mỹ, mặt mày mắt mũi đều hoàn hảo cực độ, đôi mắt giống như ánh trăng sáng chói, trong suốt mà lộng lẫy.

    Nụ cười ấm áp mê người nở rộ trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đẹp như một vị thần, cứ như in dấu và trong lòng người, nhìn qua sẽ rất khó quên.

    Một bộ cẩm phục màu vàng mặc ở trên người hắn, tôn quý chói mắt, khí chất cũng vượt xa đám người Hiên Viên Hoàn.

    "Cô nương, cảm ơn đệm mềm của ngươi."

    Giọng nói ấm áp dễ nghe truyền đến, Đế Bắc Thần nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Bách Lý Hồng Trang, đôi mắt thâm thuý sáng ngời cũng xẹt qua một ánh hào quang vàng chói.

    Bách Lý Hồng Trang nghe tiếng thì nhanh chóng hồi phục tinh thần, mặc dù rơi xuống từ lầu ba nhưng dường như Đế Bắc Thần không hề kinh ngạc. Xem ra, có vẻ như nàng đã đánh giá thấp về hắn.

    Năm ngón tay xoè ra, trên mặt Bách Lý Hồng Trang nở một nụ cười rạng rỡ: "Công tử, tốt xấu gì đệm mềm của ta cũng đã cứu ngươi, có phải nên có chút thù lao hay không? Một trăm đồng vàng!"

    Nghe lời này, chỗ sâu trong đôi mắt của Đế Bắc Thần có dấu một tia ranh mãnh, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại rất nghiêm túc: "Xin cô nương giúp đỡ thêm một chút nữa."

    Bách Lý Hồng Trang nghi ngờ, tên gia hỏa này còn muốn mình giúp gì nữa?

    Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hồng Trang, Đế Bắc Thần đã nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất và nói: "Cô nương có thể ngã lầu một lần, tại hạ sẽ làm đệm mềm cho ngươi, chúng ta không ai nợ ai."

    Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang giật giật, có ai không có việc gì làm lại đi nhảy xuống từ lầu ba không chứ!

    Gia hỏa này lớn lên mang một vẻ ngoài tuấn mỹ, nhưng thực sự là một kẻ chơi xấu khôn ngoan!

    "Ngươi tốt xấu cũng là Vương gia, nên chắc không có ý định đi quỵt nợ chứ?"

    Bách Lý Hồng Trang trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Đế Bắc Thần, vốn định mượn cơ hội vớt chút đồng vàng từ trong tay người này, không nghĩ tới gia hỏa này lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả cách vô sỉ như thế cũng có thể nghĩ ra.

    Không sai! Chính là vô sỉ!

    "Ta cũng không phải là người quỵt nợ!" Đế Bắc Thần nói thẳng.

    Lúc này sắc mặt Bách Lý Hồng Trang mới giãn ra một chút, nhưng mà, lời nói kế tiếp của Đế Bắc Thần lại khiến nàng phải bức xúc mà dậm chân.

    "Tuy nhiên.. Ta cũng không có vật gì đáng giá." Đế Bắc Thần mang một khuôn mặt suy tư khổ não: "Hay là.. Lấy thân báo đáp nha?"

    "Dưới lớp da này, trông tại hạ miễn cưỡng cũng tạm được."

    Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy lên, Đế Bắc Thần bên cạnh cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng giống nữ tử trong đêm tân hôn của mình, rốt cuộc hắn đang muốn quậy kiểu gì thế?
     
  2. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Người ta đã là người của ngươi rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ có một trăm đồng vàng, không đáng để ngươi bán mình, đúng không?" Kìm nén sự xúc động muốn bùng phát, Bách Lý Hồng Trang nói với giọng vững vàng.

    Đế Bắc Thần thẹn thùng gật đầu: "Không! Nhân gia đã là người của ngươi, còn nói đến việc có tiền hay không làm gì? Nói về tiền sẽ khiến tình cảm bị tổn thương đó!"

    Nhìn Đế Bắc Thần như vậy, sắc mặt Bách Lý Hồng Trang trở nên đờ đẫn, nàng quả thực không tài nào tưởng tượng được, đường đường là Vương gia mà lại vô sỉ như thế!

    Chỉ vì một trăm đồng vàng cũng có thể đã diễn ra một tiết mục làm nũng như trẻ con. Xem ra, nàng muốn lấy được một trăm đồng vàng này là không có khả năng.

    "Xem như ta xui xẻo!" Bách Lý Hồng Trang tức giận lên tiếng, lúc trước là bị khuôn mặt gia hỏa này lừa gạt!

    Trong khi nói, Bách Lý Hồng Trang bế hai quả mao cầu lên đi về phía đám người bên ngoài, nàng thật sự không muốn nhiều lời với người này, nếu không nàng sợ mình không thể nào kìm nén nổi rồi lại đẩy người này xuống từ trên lầu ba!

    "Cô nương, nhân gia đã là người của ngươi, tốt xấu cũng nên nói cho ta biết tên và nơi ở của ngươi chứ!" Đế Bắc Thần hô lớn phía sau.

    Nghe vậy, chân của Bách Lý Hồng Trang lập tức bước nhanh hơn, tên gia hỏa này thật sự là quá mất mặt, tốt nhất vẫn không nên quen biết!

    "Vô sỉ! Đây là tên gia hỏa vô sỉ nhất mà ta từng gặp mà!"

    Khi đi trên đường phố, Bách Lý Hồng Trang luôn mang vẻ mặt căm giận, từ trước đến nay nàng luôn chiếm lợi của người khác, hôm nay nàng lại bị Đế Bắc Thần chiếm lợi, thật sự là đáng giận!

    "Người nào đó mới càng vô sỉ hơn, nói là sẽ mang chúng ta đi ra ngoài chơi, chỉ trong chớp mắt đã biến chúng ta trở thành đệm mềm, hừ!"

    "Làm đệm mềm cũng thôi đi, còn không thèm mời chúng ta ăn ngon, càng vô sỉ hơn nữa ấy! Hừ!"

    Nghe sự bất mãn của hai mao cầu, Bách Lý Hồng Trang mỉm cười lúng túng, sau đó nói: "Cái này cũng không nên trách ta, vốn là muốn kiếm thêm một trăm đồng vàng để mua đồ ăn cho các ngươi, không ngờ tên kia lại quỵt nợ!"

    "Hừ, ta không tin!" Tiểu Hắc hừ nói.

    "Ta cũng không tin!" Tiểu Bạch phụ họa.

    Thấy hai tên gia hỏa mang một bộ dạng quỷ tinh như vậy, trên khuôn mặt đẹp của Bách Lý Hồng Trang hiện lên một sự bất lực, thuận tay mua hai cái bánh bao ở bên đường đưa cho mao cầu: "Ăn đi!"

    Nhìn bánh bao trước mắt, hai đôi mắt như quả nho trong nháy mắt biến thành ánh sao lấp lánh. Hai bàn tay mỏng, ngắn vươn ra từ thân thể đầy lông, lập tức bắt lấy chiếc bánh bao!

    Đáy mắt Bách Lý Hồng Trang mang ý cười, hai tên gia hỏa này thật sự rất dễ lấy lòng!

    Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn luôn sống ở trong Thế Giới Hỗn Độn, dựa vào nguyên lực để sinh tồn, đã lâu không được ăn gì, cho nên sau khi ra ngoài thì đã hoàn toàn biến thành hai kẻ tham ăn!

    Sau khi Bách Lý Hồng Trang ngây ngốc tại một góc phố không người chú ý để chờ cho hai quả mao cầu ăn bánh bao xong, lúc này mới tiếp tục đi dạo trên đường phố.

    "Chủ nhân, nam nhân vô sỉ vừa rồi không hề đơn giản!"

    Ngay khi Tiểu Hắc được ăn bánh bao thì sớm đã quên mất chuyện mình trở thành đệm mềm lúc trước, nghiêm túc nhìn về phía Bách Lý Hồng Trang và nói.

    Bách Lý Hồng Trang nhướng lông mày lên hỏi: "Không đơn giản thế nào?"

    "Tinh thần lực của tên kia rất mạnh, nếu ta đoán không sai, năng lực của hắn cũng rất mạnh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã áp chế tu vi của hắn xuống." Tiểu Bạch bổ sung.

    Mắt phượng híp lại, đối với kết quả này Bách Lý Hồng Trang cũng không ngạc nhiên, chẳng trách tên kia rơi xuống từ lầu ba cũng không hề có chút hoảng loạn, bởi vì căn bản tên gia hỏa này không sợ!

    "Tu vi bị áp chế sao?" Đôi mắt thâm sâu giống như một cái hồ sâu không đáy: "Từ khi Đế Bắc Thần xuất hiện cho đến bây giờ, ta vẫn luôn không thể nào hiểu được. Hai chân đều bị tàn tật, tu vi cũng bị áp chế, chỉ sợ là hắn có không ít bí mật."

    "Thực lực của hắn vốn mạnh bao nhiêu?" Bách Lý Hồng Trang hỏi.
     
  3. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 12: Y sư Bách Lý Hồng Trang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rất mạnh!"

    Tiểu Hắc Tiểu Bạch trăm miệng một lời trả lời khiến Bách Lý Hồng Trang càng thêm khẳng định phán đoán của mình, Đế Bắc Thần cũng lắm chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, thực lực lại mạnh như thế, có thể thấy được thiên phú tu luyện rất cao.

    Ngay cả thiên tài có tiếng của nước Phong Bác cũng không thể nào so sánh được, điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng Đế Bắc Thần không hề đơn giản!

    "Thôi, tên kia thế nào cũng không còn chuyện gì liên quan tới ta, đúng không?" Bách Lý Hồng Trang nhún vai, đi vào tiệm bán thuốc.

    Vạn Dược Phường, là tiệm bán thuốc lớn nhất bên trong Hoàng Thành, đầy đủ các loại dược liệu, dược liệu cơ bản cần tìm đều có thể tìm thấy tại nơi này.

    Bách Lý Hồng Trang vừa mới đi vào, đã ngửi thấy được mùi hương của các dược liệu, lập tức có thể phán đoán ra đây là mùi hương của những loại dược liệu nào.

    "Tụ Linh thảo, Hoạt Khí quả, Ngưng Huyết thảo.."

    Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang phủ lên một nụ cười nông cạn, một loại cảm giác quen thuộc bao quanh nàng. Trước kia nàng thích nhất là nghiên cứu y thuật, hàng năm đều đắm mình trong đó, cho nên giờ phút này nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy rất quen thuộc.

    Chưởng quầy Vạn Dược Phường là Quý Văn Bân đang sắp xếp lại các loại dược liệu, sau khi nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang nhắm hai mắt và chỉ dựa vào hương dược đã nói ra được tên dược liệu, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc lẫn cảm thán.

    "Cô nương quả thực rất lợi hại, phán đoán về dược liệu không sai một phân nào!" Quý Văn Bân tán thưởng.

    Hắn ta đã quản lý cửa tiệm bán thuốc bao nhiêu năm qua, đã tích lũy bao nhiêu tháng ngày mới luyện được bản lĩnh ngửi hương đoán tên dược liệu. Cô nương trước mắt này cùng lắm chỉ mới 15 tuổi, thế nhưng cũng có thể phán đoán ra được, điều này còn không khiến người kinh ngạc hay sao?

    Bách Lý Hồng Trang hơi mỉm cười: "Chưởng quầy quá khen."

    "Không biết cô nương còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có hiểu biết về dược liệu tốt như thế?"

    Quý Văn Bân tò mò đánh giá Bách Lý Hồng Trang, hắn ta luôn thiên về dược liệu, giờ phút này nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang cũng am hiểu rất sâu về dược lý thì cảm thấy như đang gặp một người bạn cũ.

    Nhìn bộ dạng hưng phấn của Quý Văn Bân, Bách Lý Hồng Trang liền biết chưởng quầy này là một người có đam mê với dược lý, hỏi chuyện như thế cùng lắm cũng vì tò mò một chút mà thôi.

    "Từ nhỏ ta đã nghiên cứu về dược lý, cho nên vô cùng hiểu biết những thứ này." Bách Lý Hồng Trang nhẹ nhàng cười nói.

    "Nếu nói như thế, cô nương là một vị y sư à?"

    Bách Lý Hồng Trang hơi gật đầu, khẳng định suy đoán của Quý Văn Bân.

    Kiếp trước, vài vị trưởng bối của nàng rất thích nghiên cứu về dược lý, cho nên cả ngày nàng cũng trà trộn ở trong dược liệu, rồi sau đó được các chư vị trưởng bối chân truyền, tuổi còn trẻ đã có thể xưng là thần y.

    Đối với y thuật, nàng luôn luôn tự tin.

    Trong mắt Quý Văn Bân, sự kinh ngạc cảm thán lại càng thêm sâu, cô nương này trẻ tuổi như thế cũng đã là một y sư, thành tựu trong tương lai nhất định sẽ càng không đơn giản.

    "Cô nương muốn mua gì?" Thấy Bách Lý Hồng Trang xem xét trong quầy dược liệu, Quý Văn Bân lên tiếng dò hỏi: "Dược liệu trong Vạn Dược Phường của ta luôn luôn đầy đủ hết, đại đa số các loại dược liệu chỗ của ta đều có."

    Bách Lý Hồng Trang cười nhạt, nhìn tên dược liệu cùng với giá niêm yết, trong mắt lại yên lặng hiện lên sự nghi ngờ.

    "Sao ta cảm thấy giá cả không được hợp lý lắm nhỉ?"

    Khuôn mày đẹp nhíu lại, nhưng Bách Lý Hồng Trang vẫn không nói ra những lời nói đó. Nếu Vạn Dược Phường đã niêm yết giá rõ ràng như vậy, chắc là sẽ không sai, chẳng lẽ giá cả thị trường của dược liệu ngàn năm sau lại thay đổi so với ngàn năm trước nhiều như vậy?

    Bạch Lộ thảo và Thiên Tiên tử trước kia rõ ràng là dược liệu rẻ nhất, nhưng ở chỗ này giá cả lại cao hơn gấp mười lần. Trái lại, một số dược liệu giá cả đáng ra rất cao, ở chỗ này lại rất rẻ tiền, thật là quá kỳ quái.

    Đột nhiên, tầm mắt Bách Lý Hồng Trang dừng lại ở phía trên một loại dược liệu đặc biệt. Toàn thân phía trên dược liệu có màu xanh biếc, lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời, đây đúng là Tinh Linh thảo rồi!
     
  4. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 13: Có người theo dõi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chưởng quầy, một phần Tinh Linh thảo chỉ bán một đồng thôi sao?" Bách Lý Hồng Trang kiềm chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh hỏi.

    Quý Văn Bân gật đầu: "Đúng vậy, tinh linh thảo luôn vô dụng, mặc dù ngày thường tương đối hiếm, ta đang định lấy xuống cất đi, nếu như cô nương muốn, ta có thể tặng cho ngươi."

    Lời này vừa nói ra, Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá bất chợt. Tinh linh thảo chính là dược liệu cần dùng để khi luyện chế rất nhiều đan dược, nếu đây là quá khứ thì nó luôn là bảo bối được đặt ở nhà đấu giá cho mọi người tranh đoạt!

    Vì sao ngàn năm sau lại biến thành rác rưởi không ai cần? Thế hệ này cũng quá không biết nhìn hàng gì hết!

    "Như vậy sao được? Ta đây sẽ mua chúng." Bách Lý Hồng Trang mỉm cười: "Ngoài ra, ta còn muốn Bạch Lộ thảo, Thiên Tiên Tử.."

    "Ngươi chờ một lát, ta bốc thuốc giúp ngươi." Quý Văn Bân cười nói.

    Cho đến khi ra khỏi Vạn Dược Phường, Bách Lý Hồng Trang mới tin rằng mình thật sự đã mua Tinh Linh thảo chỉ với giá một đồng bạc!

    "Từ sau khi ta xuyên qua, thế giới này cũng trở nên huyền huyễn hẳn." Bách Lý Hồng Trang âm thầm cảm khái, khóe miệng lại không ngăn được độ cong đang nhếch lên, đây thật đúng là một may mắn lớn!

    Từ cuộc nói chuyện của nàng với Quý Văn Bân, nàng hiểu được ngàn năm trước kia, rất nhiều đan phương đã thất truyền, hiện tại số lượng đan dược rất ít, luyện dược sư là thân phận cực kỳ tôn quý!

    Đúng là bởi vì đan phương thất truyền, Tinh Linh Thảo vốn là dược liệu trân quý một thời, giờ lại trở nên vô dụng, giá cả dược liệu cũng có thay đổi theo thời gian.

    Nghĩ về điều này, tâm tình Bách Lý Hồng Trang cực kỳ tốt, những người khác không biết đan phương, nàng biết!

    Bằng cách này, tất cả những dược liệu trân quý nàng cần sẽ không còn ai tranh đoạt với nàng. Điều này quả thực là đơn giản như một chiếc bánh có nhân rơi xuống từ trên trời!

    "Tuy bánh có nhân ngon, nhưng cũng cần phải có tiền!" Bách Lý Hồng Trang nhăn mày lại, nàng đang muốn luyện chế một viên Tụ Nguyên Đan để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nàng đã mua hầu hết dược liệu nhưng còn thiếu một loại là Cốt Linh Hoa.

    Giá của Cốt Linh Hoa có thể cao, hơn nữa nàng muốn mua đan lô cũng cần phải có tiền, chút tiền nàng gom góp để dành căn bản là không đủ dùng!

    Cho tới nay, nàng đóng cửa ở trong Tướng Quân phủ mà không ra ngoài, tiền thưởng căn bản không đến trên tay nàng, vì thế nàng chỉ tích cóp được toàn bộ là năm đồng tiền vàng, có thể nói đã đạt tới cảnh giới nghèo rớt mồng tơi.

    "Người nghèo, không đủ khả năng!"

    Bách Lý Hồng Trang thở dài một hơi, việc cấp bách của nàng vẫn là kiếm thêm chút tiền, nếu không thì triển khai kế hoạch nào cũng không được.

    Nói đến tiền, trong đầu Bách Lý Hồng Trang lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ mà vô lại kia, đường đường là Vương gia mà cũng keo kiệt như vậy. Nếu như cho nàng một trăm đồng vàng thì giờ cũng không đến mức thất vọng khốn cùng thế này!

    Giành chút thời gian, nàng lại tới thợ rèn và chế tạo một số ngân châm, Bách Lý Hồng Trang đã nghèo đến nỗi không còn tiền, lập tức quay về Tướng Quân phủ.

    Tuy nhiên, ngay khi nàng bước đi, mặt đẹp của Bách Lý Hồng Trang lại khẽ biến, bởi vì nàng phát hiện ra phía sau lưng có người đang theo dõi nàng!

    Từ từ đẩy nhanh bước chân, Bách Lý Hồng Trang đi về phía trong hẻm nhỏ, nàng muốn nhìn xem là người nào đang theo dõi nàng!

    Chuyển qua một con đường, thân thể Bách Lý Hồng Trang bỗng chốc biến mất.

    "Ủa, sao không thấy người nữa?"

    "Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn ở đây, đây chính là người Thái Tử điện hạ coi trọng. Nếu chúng ta mất dấu, quay về có thể sẽ rất thảm đó!"

    Phía trên nóc nhà, Bách Lý Hồng Trang thờ ơ nhìn hai người phía dưới nôn nóng giống như con kiến trong lửa nóng, đáy mắt lập loè ánh sáng châm chọc.

    Nàng không xa lạ gì hai người này, đúng là hạ nhân của Thái tử Hiên Viên Hoàn! Ngày xưa đều luôn nói móc và chế giễu nàng không ít!

    "Bịch! Bịch!"

    Cơ thể Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nhảy xuống, chỉ nghe hai tiếng động mạnh vang lên, Chương Bình và Tống Tập đã bị nàng đánh bất tỉnh.
     
  5. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 14: Kiếm tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Hồng Trang vỗ hai tay, sau đó dò xét hai tên gia hỏa đã té xỉu trên mặt đất.

    Hai người chỉ có một chút công phu quyền cước, thiên phú tu luyện cũng không cao, chẳng qua ngày thường có thể đưa ra không ít chủ ý cho Hiên Viên Hoàn, vì thế nên Hiên Viên Hoàn mới cho bọn họ đi theo.

    "Đúng lúc không có tiền lại có người đưa tới cửa!"

    Đáy mắt Bách Lý Hồng Trang mỉm cười xấu xa, lấy ra túi tiền của hai người, nhìn vào bên trong thấy ánh vàng rực rỡ của đồng vàng, ngay cả những con chó săn nhỏ cũng giàu có hơn cả nàng!

    Bách Lý Hồng Trang im lặng không một tiếng động về tới Tướng Quân phủ, nàng lục tung tất cả đồ vật và bắt đầu tìm kiếm, cũng may nàng còn có một ít trang sức, nếu đem đi cầm đồ hẳn là có thể kiếm được một ít tiền.

    Dù sao cũng là tiểu thư của Tướng quân phủ, mặc dù ngày thường Tướng quân khắt khe với nàng, nhưng trang sức cơ bản cũng vẫn phải có.

    Nhìn trang sức được đặt lên bàn, hai tay Bách Lý Hồng Trang chống cằm: "Cho dù bán những thứ này đi cũng không đủ để mua hết tài nguyên mà ta cần để tu luyện."

    Tu luyện vốn là một chuyện đốt tiền, nếu không có đủ tài nguyên tu luyện mà muốn trở thành cao thủ thì thật ra không hề dễ dàng, huống chi nàng còn phải mau chóng đuổi theo đám người Bách Lý Ngọc Nhan, càng không thể trì hoãn thêm được nữa.

    "Có cách nào có thể kiếm tiền đây?"

    Bách Lý Hồng Trang suy tư, vốn định luyện chế ra một số đan dược sau đó đem bán, như thế mới kiếm được một ít tiền. Tuy nhiên, tài lực hiện giờ của nàng căn bản không thể nào luyện chế ra đan dược.

    Đột nhiên, đôi mắt Bách Lý Hồng Trang mở to và sáng lên: "Bắt đầu dùng thân phận là Thần Y Phường cũng không tệ lắm!"

    Nàng luôn luôn tự tin đối y thuật của mình, chỉ cần mở cửa Thần Y Phường, tài nguyên nhất định sẽ lăn vào!

    Thần Vương phủ.

    Gió thổi, trúc diệp nhảy múa trong không khí theo nhịp điệu tạo thành một bức màn che chắn, một bóng hình màu vàng nhạt đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn đá.

    Khuôn mặt tuấn mỹ vô song hội tụ sự nhạo báng giống như giả tạo, thay thế bằng một vẻ mặt khôn ngoan sắc sảo mà thờ ơ, duy nhất không biến đổi chính là hơi thở vô cùng tôn quý ấy.

    "Hắc Mộc, ngươi đã tra ra được thân phận của cô nương kia chưa?"

    Môi mỏng khẽ mở, con ngươi đen nhánh như than lập loè ý cười lạnh lùng, thật ra hắn rất hiếm khi nhìn thấy một cô nương thú vị như vậy.

    "Thiếu chủ, thân phận cô nương kia có hơi đặc biệt." Biểu cảm của Hắc Mộc hiện lên vẻ quỷ dị. Trên thực tế, lúc hắn tra ra được thân phận của Bách Lý Hồng Trang, cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

    Đế Bắc Thần nhướng mày lên, cười nhẹ: "Vì sao lại đặc biệt?"

    "Nàng là tiểu thư Tướng quân phủ - Bách Lý Hồng Trang!" Hắc Mộc trả lời đúng sự thật.

    "Hồng Trang, Bách Lý Hồng Trang." Đế Bắc Thần lặp lại cái tên này hai lần, độ cong trên khóe miệng dần dần mở rộng: "Khó trách, lúc Hiên Viên Hoàn mới vừa nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang lại có biểu hiện kỳ quái như thế."

    "Người mà Hiên Viên Hoàn phái đi theo Bách Lý Hồng Trang thế nào rồi?"

    "Sau khi Bách Lý Hồng Trang đánh hai người nọ bất tỉnh thì lập tức cầm lấy túi tiền của bọn họ rời đi, hơn nữa.. hơn nữa còn viết mấy chữ ở sau lưng bọn họ."

    Nghĩ lại những chuyện Bách Lý Hồng Trang đã làm, khóe miệng của Hắc Mộc cũng không nhịn được tiết lộ vài phần ý cười.

    "Chữ gì?" Đế Bắc Thần tràn đầy hứng thú, từ khi bắt đầu nhìn thấy đáy mắt ranh ma của Bách Lý Hồng Trang, hắn đã biết đây là một nữ tử cổ linh tinh quái!

    "Mông của Cảnh Vương gia thật là trắng! Mông của Thái Tử điện hạ lại càng trắng hơn!"

    "Phụt!"

    Đế Bắc Thần vừa mới uống một ngụm nước, lúc nghe lời nói này suýt nữa đã phun ra, cách làm việc của nữ nhân này thật sự là không giống người thường mà!

    Đáy mắt Hắc Mộc cũng giữ một ý cười, ngày thường thiếu chủ luôn luôn bình thản ung dung, rất hiếm khi có biểu cảm như vậy. Bách Lý Hồng Trang này thật đúng là một kẻ dở hơi!

    "Thiếu chủ, Thái tử vẫn luôn nhằm vào người, có muốn bọn ta ra tay hay không?"

    Sắc mặt Hắc Mộc nghiêm túc lại, thiếu chủ bọn họ là một sự tồn tại cao quý cỡ nào, hiện tại lại bị một tên Thái tử ức hiếp mọi nơi, bọn họ sớm đã không thể nào nhìn xem được nữa!

    U là trời: >
     
  6. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 15: Tin đồn thú vị trong Hoàng Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không thể hành động thiếu suy nghĩ." Đôi mắt thâm thúy như đại dương tỏa sáng với sự thông minh cứng cỏi: "Tuy rằng ta đã tới nước Phong Bác được ba năm, nhưng cơ sở ngầm của bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn rút lui, chỉ có thể kiên nhẫn thôi."

    "Bọn ta cũng không thể cứ nhìn thiếu chủ luôn bị người vũ nhục như thế!" Hắc Mộc nhíu mày nói: "Bọn ta có thể lặng lẽ giải quyết tên Thái tử này, sẽ không bị người khác phát hiện!"

    "Hiện giờ ở nước Phong Bác ta chính là Vương gia tàn phế bị mọi người khinh nhục. Ngay cả khi Hiên Viên Hoàn đã chết thì cũng sẽ xuất hiện kẻ tiếp theo. Điều này không có ý nghĩa gì cả, ngược lại sẽ khiến người hiềm nghi hơn." Đế Bắc Thần nói với giọng lạnh lùng, tầm mắt dừng ở trên hai chân hắn: "Có tin tức gì của Phong Thần Y không?"

    Ánh mắt Hắc Mộc hơi trầm xuống, lắc đầu nói: "Không có."

    Nếu không phải hai chân thiếu chủ đột nhiên bị tê liệt, tu vi lại bị áp chế, bọn họ cũng không cần nén giận như vậy!

    Sẽ có một ngày, bọn họ sẽ trả lại tất cả món nợ này!

    Thần sắc Đế Bắc Thần vẫn như bình thường, mặc dù tất cả thủ hạ đều cảm thấy không thể chịu được vì hắn, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh chống đỡ, sự trưởng thành đã vượt xa so với tuổi của hắn.

    Ngày hôm sau, một tin đồn thú vị bắt đầu được lưu truyền ở bên trong Hoàng Thành.

    Hai hạ nhân của Thái tử là Chương Bình và Tống Tập không biết ăn gan hùm mật gấu hay là bị làm sao, dám viết chữ đánh giá về mông của Cảnh Vương gia và Thái tử ở sau lưng!

    Mông của Cảnh Vương gia thật là trắng!

    Mông của Thái Tử điện hạ lại càng trắng hơn!

    Hai câu nói này nghiễm nhiên trở thành trò cười của mọi người nơi trà dư tửu hậu. Một số người thậm chí còn háo hức về cách hai người Chương Bình so sánh cái mông trắng tuyết của Cảnh Vương gia. Rốt cuộc, ngày đó rất nhiều người vây xem đều đã nhìn thấy mông của Cảnh Vương gia, nhưng bọn họ nào biết mông của Thái tử liệu có trắng hơn không?

    Với sự theo đuổi miệt mài này, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên bốn chữ được đúc kết một cách tự nhiên: Đoạn tụ chi tích (đồng tính luyến ái). Chẳng trách, khi Thái tử ra cửa đều luôn mang theo hai người Chương Bình và Tống Tập bên cạnh!

    Trong khi đó, kể từ sau khi việc này bị truyền ra, Thái tử và Cảnh Vương gia đã không hề bước nửa bàn chân ra khỏi cửa phủ, hành vi trốn tránh như vậy càng khiến mọi người thêm xác định và quay sang phỏng đoán, không ngừng cười nhạo.

    Thanh danh của Hiên Viên Hoàn và Hiên Viên Cảnh vốn đã không tốt, khó khi nhìn thấy bọn họ gặp phải chuyện bị chê cười như thế, mọi người càng thêm mắm thêm muối bôi đen, chỉ mong hai tên gia hỏa này tốt nhất nên ở luôn trong phủ, bớt ra ngoài gây tai họa!

    Sáng sớm Bách Lý Hồng Trang đã rời khỏi Tướng quân phủ, từ sau khi Bích Thanh bị đánh chết, Tướng quân phủ cũng không sắp xếp nha hoàn khác tới hầu hạ nàng.

    Từ chuyện đó, thật ra đã cứu nàng tránh khỏi không ít phiền toái, không còn có người quan tâm đến sống chết của nàng, cho dù nàng ra khỏi Tướng quân phủ cũng không có người phát hiện.

    Đầu tiên là đến hiệu cầm đồ một chuyến, Bách Lý Hồng Trang bán hết tất cả trang sức để lấy tiền, thành công đổi được hơn một ngàn đồng vàng. Tuy nhiên, nàng nói với hiệu cầm đồ tạm thời giữ lại đồ của nàng, vì không lâu sau nàng sẽ tới chuộc lại tất cả.

    Dù sao, đa số toàn bộ trang sức này đều là của mẫu thân nàng, không thể cứ bán hết để lấy tiền mặt như thế.

    Để mở Thần Y Phường cũng không cần phải chuẩn bị nhiều. Có lẽ không cần nói nhiều, tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là phải tìm một địa điểm tương đối thích hợp để mở nó ra.

    "Một địa điểm thích hợp.." Bách Lý Hồng Trang thì thầm với chính mình. Trước mắt, nàng cũng không hiểu biết nhiều về thị trường Hoàng Thành, cần phải tìm một người có hiểu biết về giá thị trường đến hỗ trợ: "Chưởng quầy của Vạn Dược Phường cũng không tệ!"

    Tiệm bán thuốc và y quán thường xuyên giao tiếp, tin rằng hẳn là Quý Văn Bân vô cùng hiểu biết về vấn đề này.

    Kiếp trước nàng thân là gia chủ thế gia, gặp qua không ít người, tuy Quý Văn Bân là thương nhân, nhưng tâm địa không tồi, nếu không phải là gian thương, lúc cần đến hỗ trợ của hắn ta, hẳn là sẽ đáp ứng.

    Quả nhiên, sau khi Bách Lý Hồng Trang đưa ra ý tưởng, Quý Văn Bân không chút do dự mà lập tức đồng ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2021
  7. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Hiên Viên Hoàn thăm dò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nương, chỉ có một mình ngươi mở y quán này sao?"

    Quý Văn Bân kinh ngạc đánh giá Bách Lý Hồng Trang, cô nương này thật sự quá nhỏ tuổi.

    Ngay cả khi Thần Y Phường được mở ra, chỉ sợ cũng không có uy tín, dù sao tuổi của nàng còn quá nhỏ.

    Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu, trên mặt đẹp hiện lên ánh sáng của sự tự tin: "Đúng vậy, về phương diện uy tín thì không cần phải lo lắng, chỉ là ta mới đến nên không hiểu nhiều lắm về Hoàng Thành, hy vọng chưởng quầy có thể giới thiệu giúp ta một phen."

    "Sau này, toàn bộ dược liệu cần thiết của Thần Y Phường đều mua từ chỗ này của ngươi, như thế nào?"

    Nghe lời nói như vậy, Quý Văn Bân liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề! Đúng lúc ta biết một gian y quán đang muốn bán, nếu Hồng Trang cô nương có thể thu mua y quán này, cũng có thể tránh bớt không ít phiền toái."

    Đôi mắt Bách Lý Hồng Trang tỏa sáng rực rỡ: "Đương nhiên, điều đó tất nhiên là quá tốt."

    Nếu như mua một cửa hàng khác nàng còn phải lo lắng về việc trang hoàng, nhưng nếu mua lại một gian y quán, phần trang hoàng có thể tiết kiệm được một số bước về phần trang trí!

    "Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ đưa ngươi đi xem sao." Quý Văn Bân cười nói.

    "Vậy đa tạ chưởng quầy."

    Dưới sự dẫn dắt của Quý Văn Bân, Bách Lý Hồng Trang đi tới y quán đang cần bán. Sau khi biết được Bách Lý Hồng Trang tới để mua y quán, thái độ của lão y sư rõ ràng nhiệt tình hơn một chút.

    Trước mắt y quán không được gọi là quá lớn, nhưng có bố cục thanh nhã và rõ ràng, tạo cảm giác vô cùng thoải mái.

    "Nơi này của ta có vị trí địa lý rất tốt, vừa lúc cô nương cũng đang muốn mở y quán, nếu mua nơi này xong, một số khách nhân cũ cũng sẽ tiếp tục tới thăm nơi này đó." Lão y sư giới thiệu.

    Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu, nàng rất vừa lòng với chỗ này, nó đã được mở hơn mười mấy năm qua, dĩ nhiên sẽ có địa vị nhất định trong Hoàng Thành.

    Mặc dù lão y sư đi rồi, nhưng rất nhiều người sẽ có thói quen đi vào nơi này. Tuy nhiên, với y thuật của nàng, nàng cũng không lo lắng về những vị khách này.

    Hiển nhiên là Quý Văn Bân có giao tình với lão y sư, dưới sự trợ giúp của hắn ta, Bách Lý Hồng Trang đã thuận lợi mua toàn bộ y quán chỉ với ba trăm đồng vàng.

    Sau đó, Bách Lý Hồng Trang sắp xếp một số chuyện cần được trang trí lại rồi mới quay về Tướng quân phủ. Nếu tiến độ đủ nhanh, không cần đến bảy ngày, Thần Y Phường lập tức có thể khai trương!

    Hiện tại, tu luyện là chuyện quan trọng nhất của Bách Lý Hồng Trang, chỉ cần hồi phủ là nàng lập tức tập trung vào tu luyện.

    Hoàng thất sẽ cử hành một cuộc săn thú lớn vào mỗi năm, hiện giờ chỉ còn lại ba tháng, nàng muốn tỏa sáng trong hội thi săn thú lớn ba tháng sau!

    Tuy nhiên, Bách Lý Hồng Trang vừa mới tu luyện chưa được bao lâu, Tiểu Hắc đã vội vàng chạy trốn từ bên ngoài phòng vào đây: "Chủ nhân, Bách Lí Ngọc Nhan và Hiên Viên Hoàn đang tới kìa!"

    Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang ngưng tụ lại, hai tên gia hỏa này đột nhiên cùng nhau đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt!

    Nhanh chóng dịch dung một phen, Bách Lý Hồng Trang lại khôi phục lại bộ dạng xanh xao vàng vọt trong quá khứ.

    "Ầm!"

    Một chân hung hăng đá văng cửa phòng, cánh cửa vốn đã lung lay sắp đổ, giờ đã vỡ nát dưới áp lực của cái chân này!

    "Là ai?" Bách Lý Hồng Trang ra vẻ không biết, mặt đẹp hiện lên vẻ lo lắng.

    Hiên Viên Hoàn dò xét Bách Lý Hồng Trang trước mắt vẫn gầy yếu khó coi, hoài nghi trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tán.

    Gia hỏa này rõ ràng chính là một người mù, sao có thể là Hồng Trang ngày ấy đã gặp được trên phố chứ?

    "Thái Tử điện hạ, ngươi làm sao vậy?"

    Bách Lý Ngọc Nhan cũng đang nghi ngờ nhìn Hiên Viên Hoàn. Nàng ta vốn tưởng rằng hôm nay Hiên Viên Hoàn tới là để tìm nàng ta, chưa từng nghĩ đến lúc sau lại đưa nàng ta đi tới Nhã Huyên Các, chẳng lẽ Thái Tử điện hạ còn ôm hoài niệm đối với Bách Lý Hồng Trang, không phải chứ?
     
  8. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 17: Cách của mao cầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có gì."

    Hiên Viên Hoàn trả lời một cách thờ ơ, duỗi tay cầm lấy một chén trà và ném về phía Bách Lý Hồng Trang!

    Hắn ta cần phải khẳng định sự thật này, hai người Chương Bình và Tống Tập theo dõi Hồng Trang đã bị đánh gục. Nếu như Hồng Trang thật sự không phải là Bách Lý Hồng Trang, vì sao lại viết ra những lời khiến hắn bị người chế nhạo như thế?

    Bởi vì chuyện này, hiện giờ hắn ta đã trở thành trò cười trong toàn bộ Hoàng Thành, ngay cả phụ hoàng cũng rất bất mãn đối với hắn ta.

    Nhìn động tác của Hiên Viên Hoàn, trong mắt Bách Lý Hồng Trang xẹt qua một tia sáng lạnh lùng. Không ngờ tên hỗn đản này lại nghĩ ra cách này để thăm dò nàng!

    Boong!

    Bách Lý Hồng Trang không nghiêng không lệch, chén trà kia nặng nề nện trúng ngay trên trán của nàng!

    "..."

    Bách Lý Hồng Trang thuận thế ngã về phía sau, nàng hiểu nếu như hôm nay nàng không làm như vậy, Hiên Viên Hoàn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng!

    Trước khi thực lực chưa đủ mạnh để có thể tự bảo vệ mình, nàng chỉ có thể tiếp tục diễn vai một phế vật mù.

    Nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang bị chén trà ném trúng, đáy mắt Hiên Viên Hoàn hiện lên sự hài lòng, cái gì cũng có thể ngụy trang, nhưng phản ứng theo bản năng thì không thể nào ngụy trang.

    Bách Lý Hồng Trang vẫn là một phế vật mù, hắn ta thật sự suy nghĩ quá nhiều mà thôi!

    "Thái Tử điện hạ."

    Bách Lý Ngọc Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu Hiên Viên Hoàn đối đãi với Bách Lý Hồng Trang như vậy, chắc là sẽ không có bất cứ tình cảm nào đối với nàng ấy.

    "Không có việc gì, chúng ta đi thôi!"

    Hiên Viên Hoàn cười đắc ý, lần này hắn ta đến chỉ vì muốn xác nhận, Bách Lý Hồng Trang vẫn người mù như cũ.

    Nếu hiện tại đã xác định được, hắn ta căn bản không muốn liếc mắt nhìn phế vật này lâu hơn nữa.

    Nghe thấy lời này, tuy Bách Lý Ngọc Nhan nghi ngờ khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn chuẩn bị rời đi theo Hiên Viên Hoàn.

    Bách Lý Hồng Trang ngã trên mặt đất trừng mắt nhìn kẻ bại hoại Hiên Viên Hoàn. Đôi mắt phượng thâm sâu giống như hồ không đáy, loé lên một ánh sáng lạnh lẽo, mười ngón tay nhẹ búng, bắn Hắc Bạch mao cầu ra ngoài!

    "Ta khinh, lần trước biến chúng ta thành đệm mềm, lúc này lại biến chúng ta thành ám khí!"

    Hắc Bạch mao cầu bất mãn dậm chân, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn nhảy lên trên người Bách Lý Ngọc Nhan và Hiên Viên Hoàn.

    Sau một lúc lâu, hai người kia rời khỏi Nhã Huyên Các, Hắc Bạch mao cầu cũng đã lăn về nhà.

    "Thành công chứ?" Bách Lý Hồng Trang nhướng mày nhìn hai tiểu gia hỏa trước mắt, khóe môi lại câu ra một độ cong mờ nhạt.

    "Điều đó là đương nhiên, nếu bọn ta đã hành động, còn có chuyện gì không trị được?" Tiểu Hắc nói một cách đắc ý, hiển nhiên muốn học nhướng lông mày Bách Lý Hồng Trang, đáng tiếc, nó căn bản không có lông mày, thoạt nhìn đôi mắt giống như co rút lại.

    Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang hiện lên một nụ cười quyến rũ: "Bây giờ không phải là lúc để trả thù, ta cần phải thu một chút lời lãi trước đã!"

    Bách Lý Ngọc Nhan vừa mới trở lại Uyển Hân Các, thời điểm đang chuẩn bị hầu hạ Hiên Viên Hoàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sao trên người lại ngứa như vậy?

    Hiên Viên Hoàn nhìn thấy Bách Lý Ngọc Nhan ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích, lập tức hỏi: "Ngọc Nhan, nàng làm sao vậy?"

    "Không sao, không sao." Bách Lý Ngọc Nhan cố gắng chịu đựng tươi cười nói, cơ thể lại không nhịn được mà đong đưa, cơn ngứa trên người phát triển càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất như có vô số con sâu nhỏ đang bò ở trên người nàng ta.

    "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?"

    Hiên Viên Hoàn nhíu mày, tâm trạng hắn ta vốn đã không tốt do bị phụ hoàng trách cứ, giờ phút này lại nhìn thấy Bách Lý Ngọc Nhan không ngừng vặn mông, giống như đang mỉa mai hắn ta, trong lòng càng tức giận không có lời nào có thể giải thích.

    "Chẳng lẽ nàng cũng muốn cười nhạo ta phải không?"

    Bách Lý Ngọc Nhan liên tục xua tay: "Thái Tử điện hạ, ta không có ý này."

    "Vậy nàng có ý gì!"

    "Ta.." Bách Lý Ngọc Nhan lo lắng đỏ mặt: "Người ta thật sự rất ngứa."

    Trong khi nói, Bách Lý Ngọc Nhan căn bản không thể nào chịu đựng được cơn ngứa trên người, bắt đầu không ngừng gãi.

    Một khi gãi lên, Bách Lý Ngọc Nhan chỉ cảm thấy thật sự rất thoải mái, chẳng qua càng gãi lại càng ngứa, căn bản không dừng lại được!
     
  9. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 18: Phấn ngứa lợi hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới tình huống ngứa gãi tận tâm, Bách Lý Ngọc Nhan căn bản không thể để ý đến sự hiện diện của Hiên Viên Hoàn, cả người đều hận không thể lăn lộn trên mặt đất.

    "Ngứa quá, thật sự rất ngứa!"

    Nhìn Bách Lý Ngọc Nhan như vậy, Hiên Viên Hoàn nhíu mày lại: "Ngọc Nhan, nàng vẫn ổn chứ?"

    "Thái Tử điện hạ, người ta ngứa quá." Bách Lý Ngọc Nhan ngứa đến nổi nước mắt rơi xuống: "Mau giúp ta!"

    Hiên Viên Hoàn giật mình nghi ngờ, nói: "Nàng chờ một chút, ta đi tìm y sư giúp nàng!"

    Tướng quân phủ vốn yên tĩnh trở nên bận rộn và náo nhiệt hẳn lên. Ban đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy tình hình của Bách Lý Ngọc Nhan không nghiêm trọng lắm, nhưng sau khi nhìn thấy cơ thể Bách Lí Ngọc Nhan có đầy vết máu, huyết nhục mờ nhạt, bọn họ mới ý thức được đây đúng là không phải việc nhỏ!

    Bách Lý Hồng Trang nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nở ra nụ cười quyến rũ, phấn ngứa kia cùng lắm chỉ là một chút giáo huấn mà thôi.

    Nếu không phải tâm địa Bách Lý Ngọc Nhan ác độc, không chỉ hạ độc khiến nguyên chủ Bách Lý Hồng Trang bị mù, lại còn khuyên nàng ấy tự sát, Bách Lý Hồng Trang cũng sẽ không chết. Món nợ một mạng này, sớm hay muộn cũng phải trả lại!

    "Chủ nhân, phấn ngứa này của ngươi có công hiệu lớn như vậy!"

    Trong mắt Tiểu Hắc lộ ra kinh ngạc sâu sắc. Ban đầu khi chủ nhân sai nó rải phấn ngứa trên người Bách Lý Ngọc Nhan, nó vốn cảm thấy rất bất mãn.

    Nữ nhân này đáng giận như thế, chỉ có một chút tiểu xiếc như vậy căn bản không có gì đáng quan tâm.

    Mà giờ nó nghe nói mặt của Bách Lý Ngọc Nhan đều bị cào phá trầy xước, da thịt trên người hình như không có chỗ nào còn nguyên vẹn, nó mới hiểu được là mình đã xem nhẹ uy lực của phấn ngứa.

    Bách Lý Hồng Trang mỉm cười: "Phấn ngứa do ta phối chế ra tất nhiên không phải là phấn ngứa tầm thường."

    "Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bách Lý Ngọc Nhan có chết hay không?" Tiểu Hắc tò mò hỏi, loại nữ nhân này, có chết cũng là trừ hại vì dân!

    "Điều đó sẽ không xảy ra, phấn ngứa cũng có thời gian hạn chế. Đó chỉ là phấn ngứa bậc trung, hiệu quả chỉ có một canh giờ, sau một canh giờ sẽ tự động mất đi hiệu lực."

    "Nếu nàng ta có thể nhịn mà không cào gãi thì sẽ không có việc gì, nhưng nếu càng dùng sức cào, cảm giác ngứa sẽ càng tăng mạnh." Bách Lý Hồng Trang nhún vai: "Rất rõ ràng, Bách Lý Ngọc Nhan không thông minh như vậy."

    Khóe miệng Tiểu Bạch run rẩy, chủ nhân thật tuyệt vời!

    Thiết kế này thật sự rất tuyệt, nhịn ngứa mà không gãi, điều này có mấy ai có thể làm được!

    "Vì sao Hiên Viên Hoàn không xuất hiện vấn đề này?" Tiểu Hắc nghi ngờ, khinh thường nhìn về phía Tiểu Bạch: "Đừng nói là ngươi không thành công chứ?"

    Tiểu Bạch vội vàng xua tay: "Chút việc nhỏ như vậy làm sao ta có thể thất bại?"

    "Trên người Hiên Viên Hoàn không phải là phấn ngứa."

    Đôi mắt đen nhánh sâu như giếng cổ loé lên một ánh sáng lạnh lẽo. Nếu ai đó cố gắng giải mã những suy nghĩ trong đôi mắt đen vô hạn của nàng, họ sẽ chỉ tìm thấy ý định phá hoại. Từ đầu đến cuối, Hiên Viên Hoàn chưa từng xem nàng là một con người!

    Đối với loại bại hoại như vậy, phấn ngứa là quá đơn giản!

    Sở dĩ hiện giờ nàng không muốn chống lại Hiên Viên Hoàn, chính là vì muốn sau này sẽ cho Hiên Viên Hoàn một cái tát vang dội hơn!

    "Đó là cái gì?" Tiểu Bạch tò mò hỏi.

    Sau khi chủ nhân trở về từ Vạn Dược Phường, lập tức phối chế không ít đồ vật ở trong phòng, nó nhìn nhưng không thể hiểu rõ nên cũng không hỏi nhiều. Hiện tại biết được hiệu quả khiến nó rất có hứng thú đối với những chai lọ vại bình đó.

    "Hiên Viên Hoàn đã đập vỡ một tách trà trên đầu ta, ta sẽ khiến cho hắn nếm thử mùi vị đau đớn đó." Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang lạnh lùng: "Qua mấy ngày sau sẽ biết."

    Nhìn cửa phòng bị vỡ vụn trên mặt đất, trên mặt đẹp của Bách Lý Hồng Trang lại bao phủ một lớp sương mù. Cửa này không thể nào sửa chữa được nữa, vì thế chỉ đành để nó lại như vậy mà thôi.

    Sau khi xử lý miệng vết thương trên trán một chút, Bách Lý Hồng Trang lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, hai mao cầu cũng quay về Thế Giới Hỗn Độn.
     
  10. Mộc Hạ Nguyên

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Khai trương Thần Y Phường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảy ngày sau.

    Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong vắt.

    Đường phố Hoàng Thành náo nhiệt hơn bao giờ hết, tiếng rao bán hàng vang vọng từ đầu đường đến cuối phố, sự khác biệt chính là hôm nay, Thần Y Phường khai trương!

    Những quả pháo đỏ vang vọng, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Bách Lý Hồng Trang cũng sắp xếp vũ sư biểu diễn nhảy rồng và múa sư tử, thu hút lượng người trong Hoàng Thành tới trước Thần Y Phường.

    Trong một khoảng thời gian ngắn, trước cửa Thần Y Phường đã bị vây chật như nêm cối, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá y quán mới mở này.

    "Thần Y Phường?" Một nam tử kinh ngạc nhìn ký tự trên bảng hiệu, tên này không khỏi có chút kiêu ngạo.

    "Đây vốn là y quán của Thẩm y sư, sau đó Thẩm y sư cáo lão hồi hương nên đã chuyển nhượng y quán, người mới tiếp nhận đã mở ra Thần Y Phường."

    "Không biết là người nào đã tiếp quản nó, chỉ là nghe tên này là cảm thấy không hề đơn giản!"

    Từng tiếng thảo luận quay quanh Thần Y Phường truyền ra bên ngoài. Cái tên này thật sự chính là một đề tài, nếu đó thật sự là một thần y, tất nhiên bọn họ cảm thấy vui sướng, nhưng nếu không phải thần y, vậy đây chính là một sự chê cười.

    Trong y quán, Quý Văn Bân cũng bất lực nhìn Bách Lý Hồng Trang: "Hồng Trang cô nương, tên y quán này của ngươi có hơi quá.."

    Lúc trước hắn ta chưa từng hỏi về tên y quán của Bách Lý Hồng Trang, hôm nay nhìn thấy tên y quán, hắn ta cũng không giấu được sự xấu hổ. Người khác không rõ lắm, nhưng hắn ta biết y quán này chỉ có một mình Bách Lý Hồng Trang là y sư!

    Tuy rằng hắn ta tin tưởng Bách Lý Hồng Trang nhất định biết y thuật, nhưng để trở thành thần y còn có một khoảng cách cực xa!

    Đúng thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, vừa mới mở một y quán đã kiêu ngạo như thế, nếu như ngày sau mọi thứ không ổn, nó sẽ trở chê cười của toàn bộ Hoàng Thành!

    "Gì vậy?" Bách Lý Hồng Trang mỉm cười: "Quá kiêu ngạo à?"

    Quý Văn Bân thở dài một hơi: "Hồng Trang cô nương, chính ngươi cũng hiểu rất rõ, bộc lộ tài năng quá mức cũng không phải chuyện tốt."

    Lúc trước từng tiếp xúc với Bách Lý Hồng Trang, hắn ta cảm thấy Bách Lý Hồng Trang tuổi còn trẻ nhưng rất trưởng thành và sâu sắc. Hiện giờ xem ra tuổi còn nhỏ, tóm lại không phải lúc nào cũng hiểu rõ về đạo lý làm người.

    Nhìn bộ dạng thở dài của Quý Văn Bân, đáy mắt Bách Lý Hồng Trang mang ý cười nhàn nhạt. Cho tới bây giờ, nàng thật sự cảm thấy Quý Văn Bân là một người tốt.

    "Quý đại ca, ngươi yên tâm đi, ta tự có chừng mực mà."

    Nàng không phải là nha đầu mới ra đời, sở dĩ lấy tên Thần Y Phường, vì danh hiệu đó xứng với hiệu quả của nó.

    Không có năng lực nhất định, lấy tên như vậy thì chính là trò cười, nhưng có đủ năng lực và lấy tên như vậy, đó chính là danh xứng với thực!

    Thấy biểu cảm của Bách Lý Hồng Trang rất kiên định, Quý Văn Bân cũng không cần phải nhiều lời nữa, y quán là của Bách Lý Hồng Trang, nếu Bách Lý Hồng Trang muốn làm như vậy thì là tự do của nàng.

    Biểu diễn kết thúc, bá tánh vây xem sôi nổi đánh giá Thần Y Phường, y quán to như vậy được bao phủ toàn màu trắng, trang trí thêm bồn cây cảnh màu xanh, thoạt nhìn khiến người trước mắt sáng ngời.

    "Hôm nay là ngày khai trương Thần Y Phường, ba vị khách đầu tiên sẽ được khám bệnh miễn phí, những khách nhân còn lại được giảm nửa giá như nhau!"

    Sắc mặt Bách Lý Hồng Trang rất bình thản, tuyên bố Thần Y Phường sẽ bắt đầu từ hoạt động kể từ ngày hôm nay.

    "Ngươi là y sư của Thần Y Phường sao?"

    Mọi người nhìn cô nương trước mắt cùng lắm chỉ 15-16 tuổi, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên.

    Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu: "Tại hạ xuất thân từ thế gia y dược, từ nhỏ đã nghiên cứu về y thuật, có kỹ năng đối với y thuật, mọi người cứ việc yên tâm!"

    Tuy nhiên, ngay cả khi Bách Lý Hồng Trang nói rất có chứng cứ, mọi người vẫn cảm thấy khó có thể tin. Dù sao, tuổi của Bách Lý Hồng Trang thật sự không có sức thuyết phục lắm!

    Nếu như bị Bách Lý Hồng Trang khám sai bệnh, chẳng phải bọn họ là người sẽ chịu đau khổ hay sao?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...