Chương 10.
Cuộc sống hiện giờ quả thật còn hơn là giấc mơ, nhưng cứ như vậy khiến cô cảm thấy cứ có cảm giác giống như trở lại năm 18 tuổi của mình, hào quan sáng chói, mà yêu một cách điên cuồng một cách không hề suy nghĩ, nhưng là ngày hôm đó không phải anh ấy sai, cũng không phải cô sai chỉ là họ không thể nào vô trách nhiệm với bản thân mình như vậy. Cho nên cô buôn tha cho hai người, nhưng chuyện đó lại là cú sốc của cô.
- Làm gì mà thất thần vậy.
Khi cô ngước mắt lên nhìn thấy anh, cô như nhìn ngoài cửa sổ.
- Sao anh về sớm thế, chưa tối mà.
- Trưa nay tôi có hẹn với mấy ông anh họ của em.
- Vậy ư.
- Em đi không.
- Hả, ở nhà cũng buồn mà.
- Được.
Khi cô vào thay đồ ra thì hai người ra ngoài, trên đường đi hôm nay có sự nhộn nhịp của một đô thị phồn hoa.
Khi họ bước vào căn phòng xa hoa thì nhìn thấy bốn ông anh họ của cô, và ba nam nhân xa lạ, và hai người con gái, một người là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, còn một người là ai thì cô không biết.
- Anh họ.
- Em họ cũng tới sao, ngồi đây ngồi đây.
- Chị cũng tới sao?
- Thì ra Hoan Hoan cũng tới.
Khi không khí đang giả vờ tốt như vậy lại bị có người phá đám.
- Thì chỉ là con ngốc mà thôi, chỉ là có chút tiền nên nghỉ mình làm gì cũng được sao.
Mọi người đang chờ xem kịch vui, chỉ là bốn người anh họ của cô lại không được vui, cùng với anh chồng của cô.
- Vị tiểu thư này, cô không muốn ở đây sao? Tôi hiểu mà có tiền thì phải sài, còn những người không có tiền thì xem người có tiền tiêu tiền thì ghen tỵ ghen ghét mà thôi.
Trong sự ồn ào của căng phòng lại nghe ra được giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.
- Cô.
Ý của cô ta là nói cô không có tiền sao, đường đường là tiểu thư của giang gia mà bị coi như là người không có tiền sao?
- Tôi đói rồi, gọi đồ ăn đi.
- Em muốn ăn gì?
- Anh cứ tùy tiện gọi đi, nhớ phải gọi đồ mắt nhất ngon nhất, tôi không thiếu tiền.
- Ha ha, em họ, một vài món đồ ăn không thể chứng minh điều gì.
- Nói cũng phải, hay là em đi đầu tư một số phim ảnh nhỉ.
- Em họ em không đùa chứ.
- Đùa thôi, dù sao có chồng của em ở đây thì em không sợ thiếu tiền.
Để phá bỏ bầu không khí thì phải nhờ tiểu Oanh lên tiếng.
- Thôi đừng nói chuyện tiền bạc nữa chúng ta hát vài bài đi. Khả Như chúng ta hát một bài đi, lễ mặt tớ đừng gậy chuyện với Hoan Hoan mà.
- Cậu thật ngốc.
- Ha ha.
Mấy người đàn ông quay đầu nhìn cô, sao cô lại cười.
- Được rồi, các người nhìn cái gì, bộ tôi cười không được sao.
Hai người con gái kia lên hát,
- Giọng của bọn họ càng ngày càng hay ha, nếu cả hai vào ngành giải trí thì sẽ nổi lắm.
Nhìn người con gái cạnh bên nghịch điện thoại, thì hỏi.
- Làm sao lại thay đổi lớn như vậy.
- Không biết.
- Làm sao có thể như vậy được, đúng là tra nam mà, đàng ông mà như thế này nên thiến.
Lời cô nói làm bao người đàng ông trong phòng rùng mình, hắn nhìn điện thoại nhìn thấy tin tức trên màng hình điện thoại của cô thì cũng thấy chướng mắt.
- Xem những cái đó làm gì, hại mắt còn làm mình tức giận.
Cô định nói gì đó, thì thấy hai người con gái vừa hát xong đi xuống nhìn cô bằng ánh mắt tính kế.
- Hoan Hoan cô cũng hát một bài đi.
Mọi người nhíu mày, cô ấy làm gì biết hát.
- Được thôi, mở bài thiên địa hữu tình nhân đi.
- Tôi hát cùng em.
- Không cần, anh cứ uống rựu của mình đi.
Như chờ đợi giọng hát khó nghe của cô thì ai cũng sững sờ.
Giọng hát nhẹ nhàng êm dịu của cô khiến cho mọi người sững sờ, lúc trước là ai rống hát như vậy, khi cô chuyển sang giọng nam càng làm mọi người sững sờ.
- Đây, đây còn là Hoan Hoan trước đây sao? Sao lại thay đổi như này.
Khi giọng hát êm dịu ngưng lại thì cô bước đến bên hắn.
- Về được chưa.
- Sao vậy.
- Hơi mệt.
- Mệt thì không hát nữa, ngồi ăn thôi.
- Tôi chưa từng nghĩ muốn làm điều mình thích lại khó như vậy, chỉ hơi mệt thôi. Một cảm giác rằng đã quyên người nhiều năm như vậy khi cảm giác nhớ lại tại sao lại vì một người mà bỏ lỡ thanh xuân của mình như vậy.
Không thể không thừa nhận rằng cái giá cô phải trả là tuổi học sinh và cuộc hôn nhân không tình yêu của cô mà còn không nhìn được đứa con sẽ chào đời của mình, thật là buồn cười, vậy mà bây giờ cô lại đi hơn thua với người khác, thì ra cuộc sống của cô luôn nhàm chán như vậy, để rồi hôm nay lại đi so đo với hai cô gái đáng tuổi của em mình nữa.
Hết chương 10
- Làm gì mà thất thần vậy.
Khi cô ngước mắt lên nhìn thấy anh, cô như nhìn ngoài cửa sổ.
- Sao anh về sớm thế, chưa tối mà.
- Trưa nay tôi có hẹn với mấy ông anh họ của em.
- Vậy ư.
- Em đi không.
- Hả, ở nhà cũng buồn mà.
- Được.
Khi cô vào thay đồ ra thì hai người ra ngoài, trên đường đi hôm nay có sự nhộn nhịp của một đô thị phồn hoa.
Khi họ bước vào căn phòng xa hoa thì nhìn thấy bốn ông anh họ của cô, và ba nam nhân xa lạ, và hai người con gái, một người là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, còn một người là ai thì cô không biết.
- Anh họ.
- Em họ cũng tới sao, ngồi đây ngồi đây.
- Chị cũng tới sao?
- Thì ra Hoan Hoan cũng tới.
Khi không khí đang giả vờ tốt như vậy lại bị có người phá đám.
- Thì chỉ là con ngốc mà thôi, chỉ là có chút tiền nên nghỉ mình làm gì cũng được sao.
Mọi người đang chờ xem kịch vui, chỉ là bốn người anh họ của cô lại không được vui, cùng với anh chồng của cô.
- Vị tiểu thư này, cô không muốn ở đây sao? Tôi hiểu mà có tiền thì phải sài, còn những người không có tiền thì xem người có tiền tiêu tiền thì ghen tỵ ghen ghét mà thôi.
Trong sự ồn ào của căng phòng lại nghe ra được giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.
- Cô.
Ý của cô ta là nói cô không có tiền sao, đường đường là tiểu thư của giang gia mà bị coi như là người không có tiền sao?
- Tôi đói rồi, gọi đồ ăn đi.
- Em muốn ăn gì?
- Anh cứ tùy tiện gọi đi, nhớ phải gọi đồ mắt nhất ngon nhất, tôi không thiếu tiền.
- Ha ha, em họ, một vài món đồ ăn không thể chứng minh điều gì.
- Nói cũng phải, hay là em đi đầu tư một số phim ảnh nhỉ.
- Em họ em không đùa chứ.
- Đùa thôi, dù sao có chồng của em ở đây thì em không sợ thiếu tiền.
Để phá bỏ bầu không khí thì phải nhờ tiểu Oanh lên tiếng.
- Thôi đừng nói chuyện tiền bạc nữa chúng ta hát vài bài đi. Khả Như chúng ta hát một bài đi, lễ mặt tớ đừng gậy chuyện với Hoan Hoan mà.
- Cậu thật ngốc.
- Ha ha.
Mấy người đàn ông quay đầu nhìn cô, sao cô lại cười.
- Được rồi, các người nhìn cái gì, bộ tôi cười không được sao.
Hai người con gái kia lên hát,
- Giọng của bọn họ càng ngày càng hay ha, nếu cả hai vào ngành giải trí thì sẽ nổi lắm.
Nhìn người con gái cạnh bên nghịch điện thoại, thì hỏi.
- Làm sao lại thay đổi lớn như vậy.
- Không biết.
- Làm sao có thể như vậy được, đúng là tra nam mà, đàng ông mà như thế này nên thiến.
Lời cô nói làm bao người đàng ông trong phòng rùng mình, hắn nhìn điện thoại nhìn thấy tin tức trên màng hình điện thoại của cô thì cũng thấy chướng mắt.
- Xem những cái đó làm gì, hại mắt còn làm mình tức giận.
Cô định nói gì đó, thì thấy hai người con gái vừa hát xong đi xuống nhìn cô bằng ánh mắt tính kế.
- Hoan Hoan cô cũng hát một bài đi.
Mọi người nhíu mày, cô ấy làm gì biết hát.
- Được thôi, mở bài thiên địa hữu tình nhân đi.
- Tôi hát cùng em.
- Không cần, anh cứ uống rựu của mình đi.
Như chờ đợi giọng hát khó nghe của cô thì ai cũng sững sờ.
Giọng hát nhẹ nhàng êm dịu của cô khiến cho mọi người sững sờ, lúc trước là ai rống hát như vậy, khi cô chuyển sang giọng nam càng làm mọi người sững sờ.
- Đây, đây còn là Hoan Hoan trước đây sao? Sao lại thay đổi như này.
Khi giọng hát êm dịu ngưng lại thì cô bước đến bên hắn.
- Về được chưa.
- Sao vậy.
- Hơi mệt.
- Mệt thì không hát nữa, ngồi ăn thôi.
- Tôi chưa từng nghĩ muốn làm điều mình thích lại khó như vậy, chỉ hơi mệt thôi. Một cảm giác rằng đã quyên người nhiều năm như vậy khi cảm giác nhớ lại tại sao lại vì một người mà bỏ lỡ thanh xuân của mình như vậy.
Không thể không thừa nhận rằng cái giá cô phải trả là tuổi học sinh và cuộc hôn nhân không tình yêu của cô mà còn không nhìn được đứa con sẽ chào đời của mình, thật là buồn cười, vậy mà bây giờ cô lại đi hơn thua với người khác, thì ra cuộc sống của cô luôn nhàm chán như vậy, để rồi hôm nay lại đi so đo với hai cô gái đáng tuổi của em mình nữa.
Hết chương 10
Chỉnh sửa cuối: