Ngôn Tình [Edit] Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh - Thanh Phong Vãn Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Giang Uyển Quỳnh, 19 Tháng mười một 2020.

  1. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 30: Khẩu vị của bà xã nặng như vậy phải làm sao bây giờ? Online chờ, đây

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhưng em có xem qua tủ lạnh trong nhà, trong đó có lê mà.

    Giang Tiểu Vũ khó xử trả lời.

    Thứ nhất là đúng là cô thích ăn lê.

    Thứ hai là cô cảm thấy chỗ này bày biện lê quá mê hoặc khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng.

    "Rất muốn mua, nhưng mua nhiều để lâu sẽ không thơm ngọt nữa."

    Đừng hỏi vì sao Giang Tiểu Vũ đi tham quan phòng tân hôn nhưng đến cái tủ lạnh cũng không buông tha.

    Bản thân là đồ tham ăn mà cái tủ lạnh có những gì cũng không biết thì không có khả năng rồi.

    - Tủ lạnh không có trái cây. Em thích ăn thì chọn mua thức mới đi.

    Nhuận Lăng ngầm bực vì tính sai.

    Anh một bên hấp dẫn lực chú ý của bà xã, một bên nhanh chóng đem mấy túi đồ ăn bỏ lại chỗ cũ.

    Anh dễ dàng sao?

    - Hình như không có sầu riêng, chúng ta đi mua sầu riêng thôi.

    Giang Tiểu Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

    Đôi mắt tròn, cô hưng phấn chạy về chỗ có sầu riêng gai nhọn. Đừng nói có bao nhiêu nhảy nhót cả.

    Nhuận Lăng hóa đá tại chỗ.

    "Sầu riêng là cái quỷ gì? Là trái cây sao?"

    "Giang Tiểu Vũ, khẩu vị của em có thể đàng hoàng lại không?"

    Nhuận Lăng có điểm nghĩ trừu chính mình miệng xúc động.

    - Nhuận Lăng, anh mau tới đây xem nè. Trái này bao nhiêu cân chúng ta cũng mua nó được không? Về nhà cùng Như Yên ăn cũng ổn mà.

    Giang Tiểu Vũ không biết nội tâm Nhuận Lăng tan vỡ. Tay cô giơ về phía Nhuận Lăng.

    Khóe miệng Nhuận Lăng run rẩy, anh cứng đờ đi qua, đem tay Giang Tiểu Vũ cầm xuống, rét lạnh mở miệng:

    - Vỏ có gai, cẩn thận một chút.

    Đừng nói sau vỏ sầu riêng là hương vị gì, bà xã dính vỏ sầu riêng một chút anh cũng chịu không nổi rồi.

    Anh thích thanh đạm, ân.

    - Không sao. Cầm nhẹ nhàng sẽ không bị đâm.

    Giang Tiểu Vũ yêu thích muốn đem nó cầm lên đi tính tiền.

    "Không đâm tay, nhưng đâm tâm, lão thiết."

    Nhuận Lăng nhớ tới từ trên internet, với tình huống hiện tại này lại quá chuẩn xác.

    - Tay anh có hơi đau. Hay là chúng ta không mua cái này. Vậy mua những thứ đó đi.

    Nhuận Lăng quyết định giả bộ đáng thương.

    Giang Tiểu Vũ không biết nội tâm của Nhuận Lăng đang đau khổ, hào phóng mở miệng:

    - Không vấn đề, trái này em cầm cho.

    Vấn đề không phải ai đề, Nhuận Lăng không còn lời gì để nói.

    - Em đi trả tiền.

    Giang Tiểu Vũ không nói nhiều liền đem sầu riêng đi trả tiền.

    - Một trăm tám, hình như anh không có nhiều tiền mặt như vậy.

    Nhuận Lăng nói lại giãy giụa một chút.

    Ác mộng đem sầu riêng về nhà tốt nhất đời này đều không nên làm.


    - Không sao cả, em trả. Anh tặng cho em vòng cổ, em cũng nên mua cho anh đồ vật gì đó.

    Giang Tiểu Vũ tiếp tục hào phóng nói.

    Lễ thượng vãng lai, nhận lễ vật là phải trả lễ. Tuy là cô không mua nổi lễ vật có giá trị ngang nhau, nhưng tâm ý của cô rất đầy đủ.

    Nhuận Lăng không còn lời gì để nói, cả người đều đắm chìm trong bóng đêm, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh.

    - Chào ngài, tổng cộng là 1820 nguyên, xin hỏi là dùng tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?

    Nhân viên thu ngân quét xong mã, giọng nói điềm mỹ hỏi Nhuận Lăng.

    Hai người đi cùng nhau thường là con trai tính tiền.

    - Quẹt thẻ đi.

    Giang Tiểu Vũ thanh thúy trả lời. Cô mở túi lấy thẻ ngân hàng.

    Đi dạo một ngày, Giang Tiểu Vũ không thấy Nhuận Lăng lấy ra bóp tiền khi nào cả.

    Đồ vật anh muốn đều là cầm lên là đi. Có thể là người quen biết anh đến tìm tài vụ của anh để thanh toán.

    Nhưng đây là siêu thị nên đương nhiên là không thể ghi sổ được.

    - Đây.

    Trong lúc nhân viên thu ngân có biểu hiện khác thường thì Nhuận Lăng lấy ra một thẻ ngân hàng.

    Anh tất nhiên sẽ không để cho Giang Tiểu Vũ trả tiền.

    - Cảm ơn đã ghé thăm. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.

    Nhân viên thu ngân đem thẻ ngân hàng đưa lại cho Nhuận Lăng.

    Trong giọng nói điềm mỹ còn có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thẻ kim đỉnh cấp trong truyền thuyết.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  2. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 31: Chú chó nhỏ lông xù

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi thứ đã đóng gói xong nhưng ba túi lớn đồ ăn vặt và trái sầu riêng cồng kềnh kia còn chưa được bỏ vào.

    Nhuận Lăng cầm lấy ba cái túi đồ ăn vặt. Giang Tiểu Vũ để tiền lại vào bóp rồi cầm sầu riêng.

    Cô vẫn không quên là tay Nhuận Lăng đau.

    - Đưa anh xách cho.

    Nhuận Lăng nâng tay phải, ở đó còn có một cái túi.

    Giang Tiểu Vũ lắc đầu:

    - Em làm được rồi.

    Nhuận Lăng liếc nhìn cái túi của mình:

    - Di động của anh có số của nhà ăn Phương Nam, em gọi qua nói họ để người lái thay chạy xe tới đây đi.

    Giang Tiểu Vũ gật đầu, cẩn thận lấy di động ra khỏi túi Nhuận Lăng, rồi gọi cho nhà ăn Phương Nam.

    Trong thời gian đó, sầu riêng tất nhiên đã ở trên tay Nhuận Lăng. Giang Tiểu Vũ nói chuyện điện thoại xong thì chạy chậm đuổi theo Nhuận Lăng:

    - Đây, di động của anh nè.

    - Để ở chỗ em đi.

    Hiển nhiên Nhuận Lăng không còn tay để nhận lấy, Giang Tiểu Vũ cũng không tiện đụng vào túi anh nữa.

    Khi cô tới gần Nhuận Lăng thì theo bản năng mà khẩn trương.

    Hai người đến cửa, xe cũng đã tới rồi. Hai người để đồ vật vào trong xong Nhuận Lăng lái xe về nhà.

    Đi xe lâu nhưng Giang Tiểu Vũ cũng không cảm thấy mệt nhọc. Cô mở to mắt nhìn đông nhìn tây ngắm phong cảnh.

    Đây chính là khu nhà trong truyền thuyết của người giàu có. Kiến trúc hoa mỹ, thường xuyên có siêu xe đi qua, trên đường người tản bộ đều dẫn theo thú cưng.

    - Cẩn thận!

    Xe chạy không nhanh không chậm thì đột nhiên một chú chó màu vàng từ ven đường chạy tới đây liền lăn đến phía trước.

    Giang Tiểu Vũ thất thanh kêu to, tim như nhảy tới cổ họng.

    Nhuận Lăng ấn còi, phanh lại, chỉ trong một giây đã chuyển xe qua.

    Thanh âm bén nhọn làm cho chú chó nhỏ chạy lung tung lùi xa một đoạn ngắn.

    Nhuận Lăng phanh lại thực ổn, chỉ ngã về phía trước một chút, lại nói phía sau không có xe nên anh chọn chuyển hướng xe.

    Chú chó nhỏ chấn kinh nhưng không bị nguy hiểm, bình yên vô sự.

    Nhuận Lăng ngồi ngay ngắn ở trên xe nhìn chú chó nhỏ bị dọa ngốc ở phía xa, ánh mắt anh lạnh lẽo.

    Tay chân Giang Tiểu Vũ mềm nhũn. Cô vội vàng mở cửa chạy xuống xe, ngồi xổm cẩn thận bế chú chó, nhìn trái nhìn phải:

    - Chó nhỏ ơi, em có bị thương ở đâu không?

    Chú chó kêu "Ô ô" như đáp lời, mắt to ngập nước rất đáng thương. Thân mình nhỏ hướng trong lòng Giang Tiểu Vũ muốn được an ủi.

    - May quá, may quá, không bị thương.

    Giang Tiểu Vũ nhìn toàn thân chú chó nhỏ không có vết thương thì thở phào nhẹ nhõm.

    Ánh mắt Nhuận Lăng lạnh hơn, "Vật nhỏ này là từ đâu tới đây."

    Nhuận Lăng thấy lát nữa cũng đi không được nên dứt khoát đem xe ngừng ở một bên để cho xe khác đi qua.

    - Nhuận Lăng, chó nhỏ bị dọa rồi.

    Giang Tiểu Vũ bế chú chó đi đến trước mặt Nhuận Lăng. Nó lông xù xù lên, ánh mắt cũng trở nên rất đáng thương.

    Mặt Nhuận Lăng đen sì nhìn hai mắt đáng thương kia, anh không còn gì để nói, "Vì sao hai loại sinh vật này lại có biểu tình giống nhau đến thế?"

    - Để anh gọi điện thoại cho Như Yên đến. Đây là giống Bác Mỹ thuần chủng, chắc chắn là có chủ nhân. Như Yên sẽ liên hệ cho chủ nhân của nó.

    Nhuận Lăng nói xong thì gọi điện thoại để cho Như Yên chạy đến.

    Chỗ này cách chung cư không xa, hỏi người cũng rất tiện.

    Giang Tiểu Vũ ôm chú chó không ngừng hỏi người qua đường:

    - Chào ngài, xin hỏi ngài có gặp qua chủ nhân của chú chó này không?

    Có người lắc đầu.

    Có người không kiên nhẫn.

    Có người nhìn thấy giống chó Bác Mỹ màu vàng thì ánh mắt tham lam thiếu chút nữa liền nhận là của mình.

    Hắn muốn mở miệng thì ánh mắt Nhuận Lăng băng hàn nhìn qua.

    Người đó hoảng hốt, bước nhanh chạy mất.

    Giang Tiểu Vũ cũng chú ý ánh mắt người nọ có dị:

    - Ấy, ngài đừng đi. Ngài có phải từng gặp qua chủ nhân của chú chó nhỏ này không?

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  3. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 32: Chú chó phẫn nộ

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Giang Tiểu Vũ ngăn trở, tham niệm của người đó lại gợi lên, hắn thầm mắng chính mình, "Ở trên đường lăn lộn mười mấy năm đến cả cái ánh mắt cũng không tiếp chiêu được nữa."

    Vì vậy, ánh mắt của người đó từ lập lòe biến thành kinh ngạc, vui mừng:

    - Ôi, đây không phải là Lông Vàng nhà tôi sao? Tao tìm rất vất vả đó, mày như thế nào lại chạy tới đây?

    Nói xong, người đó muốn đem chú chó ôm lấy. Giang Tiểu Vũ cũng không phải là không cảnh giác với người khác, nghe vậy, cô lui một bước.

    - Đây là chó nhà ngài, vậy có thể cho tôi xem bằng chứng một chút không?

    Bây giờ thú cưng cũng được nằm trong hộ khẩu, đặc biệt là khu vực này thì khỏi phải nói.

    Có người nhận thì phải có bằng chứng.

    Người đó không bắt được chó thì có chút không kiên nhẫn:

    - Ra cửa gấp quá không mang theo. Tôi tìm lông vàng cả một ngày rồi. Tiểu cô nương mau đưa Lông Vàng cho gia.. Không, nhanh lên.

    Thiếu chút nữa người đó buột miệng thốt ra ngày thường bản thân tự xưng.

    - Ngài nói nó kêu là Lông Vàng sao?

    Giang Tiểu Vũ càng ngày càng hoài nghi.

    Người trước mắt, trên dưới 30. Trời nóng nhưng hắn mang áo ngắn tay, quần xà lỏn, quần áo tối màu, trên người có mùi rất nồng, một ông chú bình thường cũng đều như thế này.

    Nhưng biểu tình của hắn không thể qua nhiều như: Lập loè, không kiên nhẫn, mắt lộ ra hung quang, nhìn chú chó cũng không thân thiết.

    Xem ra hắn rất muốn chú chó, nhưng cũng không đại biểu cho việc nó là của hắn.

    "Là nha, nó kêu kim mao." Người tới xem Giang Tiểu Vũ một chút cũng chưa đem tiểu mao cầu cho hắn ý tứ.

    - Đúng rồi, nó gọi là Lông Vàng.

    Người tới nhìn Giang Tiểu Vũ chưa có ý đưa chó cho hắn thì ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây: "Chỗ này quản lý nghiêm ngặt, thường xuyên có bảo vệ đi tuần tra. Ở đây càng lâu càng bất lợi với mình."

    Người đó cảm thấy Giang Tiểu Vũ rất dễ lừa lại không nghĩ tới cô cũng bắt đầu hoài nghi rồi.

    Giang Tiểu Vũ cúi đầu đem chó nhỏ để ở trước mặt nhìn mắt nó, nhẹ giọng kêu:

    - Lông Vàng, Lông Vàng.

    Động vật rất có linh tính, nghe được tên quen thuộc sẽ có phản ứng. Giang Tiểu Vũ muốn thử phản ứng của chó nhỏ.

    Chú chó kêu "ô ô", trong mắt nó tràn đầy khinh thường: "Ai đặt tên cho tôi tầm thường như vậy chứ. A! Không thể tha thứ."

    Giang Tiểu Vũ nghi hoặc: "Chó nhỏ phản ứng quá lớn rồi."

    - Đưa cho tôi!

    Người đó nhìn thấy hai bảo vệ ở chỗ xa xa thì chờ không nổi, hắn duỗi tay túm lấy cổ chó nhỏ, ý định muốn đem nó bắt xong rồi chạy trốn.

    - A!

    - A!

    - Ô ô!

    Một tiếng thét chói tai là của Giang Tiểu Vũ kinh hoảng hô to.

    Một tiếng hét thảm là của người kia, hắn bị chó nhỏ cắn một cái, đau qua nên kêu to rồi buông tay.

    Cơn đau còn chưa qua, người đó chỉ thấy trước mắt tối sầm lại. Nhuận Lăng nhuệ khí đầy người nâng chân đá hắn.

    Người kia bị đá ngã xuống đất, kêu thảm thiết. Hắn đang muốn đứng dậy cùng Nhuận Lăng đánh một trận thì bị một người con gái đạp một chân lên ngực.

    - Làm gì vậy? Trên đường đánh người, luật pháp có còn hay không thế?

    Người đó cảm thấy không phải một cái chân mà là một ngọn núi đè trên ngực. Hắn sắp bị đập vụn.

    - Cứu mạng! Bảo vệ đại ca mau cứu người. Người này vô duyên vô cớ liền đá tôi đó.

    Người kia bắt đầu lớn tiếng kêu bảo vệ cầu cứu.

    "Bắt không được Bác Mỹ lông vàng thì lừa bịp tống tiền thuốc men cũng khá được."

    Sau một trận hỗn loạn, chó nhỏ cắn người kia một cái liền bị hắn ném xuống đất.

    Giang Tiểu Vũ đau lòng, vội vàng chạy tới muốn đem chó nhỏ bế lên.

    Chú chó cũng muốn tìm kiếm an ủi, lấy đà nhảy vào trong lòng thơm mềm của Giang Tiểu Vũ.

    Nhuận Lăng vẻ mặt băng hàn, tay không nắm lên tiểu mao cầu ẩn ở nhung lông tơ sau móng vuốt, tùy tay một ném.

    Mặt Nhuận Lăng băng hàn. Anh bắt chó nhỏ, ẩn trong đám lông tơ mềm mượt là móng vuốt, tùy tiện ném nó đi.

    Tống Như Yên chụp được. Chó nhỏ liền nằm trong tay cô. Cô cũng xách theo chú chó, biểu tình bất động như núi.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  4. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 33: Sầu riêng là cái quỷ gì?

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng là con gái nhưng Tống Như Yên không giống với Giang Tiểu Vũ khách khí như vậy. Cô xách chú chó lên, nếu mà đem nó ôm trong ngực thì đúng là không có khả năng.

    "Ô ô.." Chú chó nhỏ giãy giụa. Nó không muốn bị một người phụ nữ băng lạnh xách lên đâu.

    Cứu mạng, nó muốn về với cái ôm ấp ôn nhu kia thôi.

    Chú chó nhìn về phía Giang Tiểu Vũ mà kêu.

    Giang Tiểu Vũ định bước qua ôm chó nhỏ. Tuy cô biết Như Yên sẽ không làm chó nhỏ bị thương nhưng cô vẫn cảm thấy bộ dáng của nó rất đáng thương.

    - Đi thôi. Chúng ta về. Sự việc còn lại, Như Yên sẽ xử lý ổn thỏa.

    Nhuận Lăng kéo cánh tay Giang Tiểu Vũ hướng về phía xe dừng mà đi.

    Nói đùa, vừa rồi chú chó cắn người, máu còn ở trong miệng, động vật vừa dơ vừa tanh như vậy anh đương nhiên không muốn Giang Tiểu Vũ bị dính bẩn rồi.

    - Nhưng mà..

    Cô không muốn đi. Cô muốn ở lại giúp chó nhỏ tìm chủ nhân.

    Nó còn nhỏ lại đáng yêu như vậy lỡ như bị người ăn hiếp thì phải làm sao bây giờ.

    Nhuận Lăng đẩy Giang Tiểu Vũ lên xe. Anh còn rất tốt mà giúp cô đeo dây an toàn, sau đó khởi động xe lái đi.

    Giang Tiểu Vũ rầu rĩ vịn cửa sổ nhìn chó nhỏ cách cô ngày càng xa.

    Cô còn có thể nghe thoang thoáng tiếng chó nhỏ "ô ô" cầu cứu.

    Nhuận Lăng bất đắc dĩ: "Bà xã có tình yêu tràn đầy như vậy. Thế thì làm cách nào để sửa đây? Thực sự là dễ bị lừa mà."

    - Em yên tâm đi. Như Yên sẽ giúp nó tìm chủ nhân, cũng sẽ mang người xấu kia giao cho cảnh sát. Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt.

    Nhuận Lăng không muốn thời gian tiếp theo của Giang Tiểu Vũ đều nhớ mãi chú chó không quên, nên anh chỉ có thể lại lần nữa mở miệng.

    Giang Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng, nhưng đối với Như Yên cô thực sự rất tin tưởng. Giang Tiểu Vũ tin cô ấy chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện này, giúp chó nhỏ nhanh chóng tìm được chủ nhân.

    Hai người không nói chuyện gì nữa, trầm mặc về phòng tân hôn. Đồ vật thì tạm đặt ở phòng khách.

    - Em thích ăn sầu riêng?

    Nhuận Lăng chủ động mở miệng.

    Tuy là bà xã nhăn mặt giống bánh bao nhỏ nhưng anh vẫn không đành lòng chút nào.

    - Dạ, khi còn nhỏ dạ dày em không tốt mà lại ăn sầu riêng được.

    Giang Tiểu Vũ đáp.

    - Nhưng hình như anh không thích ăn phải không?

    Giang Tiểu Vũ nhớ tới việc Nhuận Lăng kháng cự, tâm tình cô lại càng buồn.

    "Mình sau này không thể ăn sầu riêng ư? Buồn quá!"

    Trán Nhuận Lăng xuất hiện một đường đen.

    "Đột nhiên bà xã trở nên hậm hực thế này là có chuyện gì vậy?"

    - Không có. Anh cũng thích ăn lắm.

    Nhuận Lăng đành phải cho thân thể của bản thân chịu thiệt. Tim không chịu thiệt là được.

    - Thật sao?

    Quả nhiên tâm tình Giang Tiểu Vũ dần ổn lại, ánh mắt sáng lên, "Có người cùng chung sở thích cảm giác thật không tồi." Cô vui vẻ hỏi lại.

    "Giả.."

    Nhuận Lăng nuốt lời nói thật lại.

    - Anh đem nó cắt ra, rất nhanh em có thể ăn rồi đó.

    Nhuận Lăng cầm túi sầu riêng đi về hướng phòng bếp.

    Giang Tiểu Vũ cũng đi theo.

    - Nhuận Lăng, tay anh còn đau không? Hay là để em cắt đi.

    Giang Tiểu Vũ rốt cuộc cũng nhớ đến người nào đó đau tay.

    Nhuận Lăng để sầu riêng lên bệ lưu li. Đôi mắt nhạy bén quan sát liền tìm được chỗ mở.

    Giang Tiểu Vũ nghi ngờ Nhuận Lăng chưa từng cắt sầu riêng bao giờ. Thoạt nhìn anh không giống người sẽ xuống bếp.

    - À chỗ này, anh theo đường này chẻ xuống, sau đó bẻ ra là được.

    Giang Tiểu Vũ thấy Nhuận Lăng cầm dao liền mở miệng nói.

    - Anh biết rồi, em lui ra một chút.

    Trong lòng Nhuận Lăng nắm chắc, anh để Giang Tiểu Vũ tránh ra là không muốn cô bị vấy bẩn.

    "Dù sao đây cũng là lần đầu xử lý sầu riêng nên cẩn thận một chút cho chắc."

    Giang Tiểu Vũ nho nhỏ lui một bước, lưu trữ Nhuận Lăng thi triển, nước miếng có điểm tràn lan.

    Giang Tiểu Vũ lui một bước nhỏ để Nhuận Lăng bắt đầu. Nước miếng cô có chút tràn lan.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  5. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 34: Tâm trạng cũng muốn phụ trách

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy là Nhuận Lăng không nắm chắc một trăm phần trăm không có chuyện gì xảy ra nhưng đến cuối cùng may mắn đã đứng về phía anh.

    Sầu riêng được mở ra, nó rất thuận lợi được đặt trên mâm đựng trái cây.

    - Òa, Nhuận Lăng, anh thật là lợi hại. Chẻ đẹp mà bày ra cũng đẹp nữa.

    Giang Tiểu Vũ vỗ tay không tiếc mà khen lấy khen để.

    Dao kia Nhuận Lăng đưa cho Giang Tiểu Vũ đi rửa sạch sẽ. Anh khoanh tay đứng ở rất xa.

    Sau khi được cắt ra sầu riêng tỏa ra một mùi hương nồng đậm khiến cho ngực anh có điểm buồn.

    Giang Tiểu Vũ dọn dẹp, cô để đồ vật lại chỗ cũ, rồi đem vỏ sầu riêng bỏ vào thùng rác.

    Sau đó cô bưng sầu riêng đi qua phòng khách để ăn.

    Thấy Nhuận Lăng không theo kịp, Giang Tiểu Vũ dùng bả vai đâm cánh tay anh:

    - Nhuận Lăng, anh lại đây cùng ăn đi.

    Nhuận Lăng đành phải đi theo Giang Tiểu Vũ tới phòng khách trống vắng.

    Giang Tiểu Vũ đứng chờ Nhuận Lăng chậm rì rì lại đây ngồi xuống. Sau đó cô đem sầu riêng đặt ở trước mặt anh, còn mình thì ngồi ở kế bên.

    Hít sâu mùi hương độc nhất của sầu riêng, nước miếng của Giang Tiểu Vũ tràn lan.

    Cô hận không thể ăn một ngụm tiêu diệt sạch sẽ chúng.

    Nhưng thứ tốt nhất định phải chia sẻ cùng người khác, đặc biệt là người thích ăn sầu riêng như Nhuận Lăng.

    - A, há mồm nào!

    Giang Tiểu Vũ nhiệt tình cắt một miếng to, dùng nĩa cắm đưa đến bên miệng Nhuận Lăng.

    Dạ dày Nhuận Lăng bắt đầu co rút lại. Mùi lạ càng nồng khiến dạ dày của anh trở nên yếu ớt.

    Nếu sầu riêng đối với Giang Tiểu Vũ là thuốc giải thì đối với Nhuận Lăng mà nói, nó chính là thuốc độc.

    - Nôn..

    Cuối cùng Nhuận Lăng vẫn không khống chế được cảm xúc buồn nôn mà bắt đầu nôn khan một trận.

    Giang Tiểu Vũ hoảng sợ, vội bỏ sầu riêng qua, lo lắng đứng lên, vuốt lưng cho anh:

    - Anh vẫn ổn chứ? Anh bị làm sao vậy?

    Nhuận Lăng đứng dậy đi toilet cách vách. Bây giờ anh chỉ cần không khí tươi mát.

    Giang Tiểu Vũ đi theo phía sau, dừng ở cửa nhìn Nhuận Lăng ở trước bồn rửa tay dùng tinh dầu rửa tay, hô hấp trầm trọng.

    Cô quay đầu nhìn sầu riêng bị bỏ rơi ở bàn ăn thì chậm chạp hiểu được.

    Nhuận Lăng không thích sầu riêng, anh chỉ cần ngửi mùi sầu riêng là lại dị ứng buồn nôn.

    - Nhuận Lăng, anh không sao chứ, em đem sầu riêng để vào trong tủ lạnh nha.

    Giang Tiểu Vũ tuy hận không thể đem sầu riêng một ngụm nuốt hết nhưng cô quan tâm đến tình huống của Nhuận Lăng hơn. Cô liền đem sầu riêng về phòng bếp đặt vào tủ lạnh.

    "Như Yên về, không biết cô ấy có ăn không nữa. Nếu như không ăn mà đem nó vứt đi thì quá lãng phí."

    Nhuận Lăng buồn nôn cũng chỉ là nhất thời, rất nhanh thì tốt lên, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

    - Anh uống miếng nước nè.

    Giang Tiểu Vũ đem nước ấm đặt ở trước mặt Nhuận Lăng, trong lòng cô vô cùng áy náy.

    "Nếu không phải mình một hai đòi mua sầu riêng về thì cũng sẽ không làm cho Nhuận Lăng đang khỏe mạnh đột nhiên khó chịu một trận."

    - Anh không sao đâu.

    Ngồi lại bàn ăn, Nhuận Lăng cầm ly uống nước.

    "Thật đúng là thất sách mà, mình cũng không nghĩ tới là bản thân lại kháng cự hương vị sầu riêng như vậy."

    - Anh không ăn được sầu riêng, vì sao lại nói thích?

    Giang Tiểu Vũ không đành lòng quở trách người bị hại, nhưng là rất buồn bực.

    Vừa rồi khi chuẩn bị ăn sầu riêng tâm trạng rất tốt, mà hiện tại thì ngược lại rồi.

    - Giang Tiểu Vũ, tâm trạng của em có phải lại không tốt không?

    Nhuận Lặng quyết định nói chuyện.

    Nhất thời nhân nhượng, khả năng đổi lấy bà xã sẽ cười, nhưng này không thể từ căn bản giải quyết vấn đề.

    - Dạ?

    Giang Tiểu Vũ không hiểu ý của Nhuận Lăng.

    Cái gì kêu lại, tâm trạng cô đã không đến loại tình trạng này?

    - Anh với em ở bên nhau. Tâm trạng em không tốt, tâm trạng anh cũng sẽ không tốt, em phải có trách nhiệm.

    Mặt Nhuận Lăng lạnh lẽo mang nhè nhẹ ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng chầm chậm như khiến người khác cùng nỗ lực.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  6. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 35: "Răng rắc" nhai không thể dừng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thật xin lỗi, em hại tâm trạng anh không tốt.

    Giang Tiểu Vũ áy náy cúi đầu. Tay nhỏ trắng nõn bất an nắm lại.

    Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười tươi:

    - Như vậy được không anh?

    Nhuận Lăng sợ run.

    Từ trước đến nay anh chưa thấy qua nụ cười gượng ép. Nhưng gượng ép khuôn mặt như vậy lại có chân thành cùng một đôi mắt sáng ngời.

    Anh hiểu rõ là cô rất muốn cười, rất muốn hào hứng, rất muốn làm cho anh vui vẻ.

    Nhuận Lăng có nồng đậm tội, ác cảm, anh đang làm gì vậy?

    - Đồ ngốc, cười thật khó xem. Khóc một lần đi.

    Bàn tay to của anh nâng lên, đè lên đầu nhỏ của bà xã.

    Thật là làm người đau lòng, không đành lòng tra tấn.

    Giang Tiểu Vũ cầm ma trảo của Nhuận Lăng, buồn bực:

    - Không được đè đầu của em. Nó sắp bị đè hư rồi. Vốn dĩ em đã không cao rồi mà.

    Nhuận Lăng buông Giang Tiểu Vũ ra. Di động để trên bàn vang lên, anh giơ tay cầm lấy, nói:

    - Tôi đã biết.

    Người ở đầu dây bên kia như là báo cáo cái gì đó. Sau khi Nhuận Lăng trả lời xong thì cúp điện thoại.

    Giang Tiểu Vũ còn đang dùng tay chải lại đầu tóc rối loạn.

    - Cục Cảnh Sát không tìm được hồ sơ của chó nhỏ đó. Sự việc có chút khó giải quyết, chó nhỏ không có người nhận.

    Nhuận Lăng suy xét rồi cũng nói thẳng.

    "Chó nhỏ không ai nhận." Tâm Giang Tiểu Vũ quýnh lên:

    - Vậy chó nhỏ phải làm sao bây giờ?

    - Đăng kí rồi, giao cho cảnh sát xử lý.

    Nhuận Lăng nói ngắn gọn.

    Đây là phương thức xử lý chính xác, nhưng kết quả sẽ như thế nào thì thật sự khó mà đoán trước được.

    - Nhuận Lăng, anh có thể để cho Như Yên đăng ký rồi đem chó nhỏ về nuôi không? Chờ chó nhỏ tìm được chủ nhân, chúng ta sẽ trả lại cho họ.

    Giang Tiểu Vũ không muốn chó nhỏ chưa tìm được chủ nhân mà đã bị đưa đi hộ sở chuyên môn trông coi.

    "Chó nhỏ còn bé như vậy thì làm sao mà bảo vệ bản thân được đây."

    - Được.

    Nhuận Lăng trả lời rất nhanh.

    Anh cầm di động nói vài câu, tóm lại ý chính là để cho Như Yên đem chó nhỏ ôm về.

    Sau khi Nhuận Lăng nói chuyện điện thoại xong, Giang Tiểu Vũ ngồi ở phòng khách chờ, thuận tiện cầm một gói khoai lát ăn.

    Nhuận Lăng ngồi ở bên cạnh, mở tạp chí ra nhàn nhã mà xem.

    - Nhuận Lăng, anh ăn khoai lát không?

    Giang Tiểu Vũ "răng rắc" ăn mấy miếng, cô nuốt khoai lát xong mới hỏi Nhuận Lăng ở một bên.

    Nhuận Lăng hơi gật đầu.

    Khoai tây làm khoai lát tuy là không tốt cho sức khỏe nhưng anh có thể ăn được.

    - Cho anh một miếng nè.

    Giang Tiểu Vũ cầm một miếng đưa đến bên miệng Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng há mồm ăn khoai lát, "răng rắc" mấy tiếng rồi nuốt xuống bụng, gật đầu.

    "Ừm, hương vị không tồi."

    - Ăn ngon không?

    Giang Tiểu Vũ mở to mắt, nhìn Nhuận Lăng chờ mong.

    Nhuận Lăng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ non mềm, ăn uống thật tốt, giọng nói bình đạm đáp:

    - Ừ, một miếng nữa đi.

    - Được nha, được nha.

    Giang Tiểu Vũ gật đầu không thể dừng, lại cầm một miếng đút cho Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng cắn một ngụm, nhân tiện anh cũng cắn nhẹ luôn tay của cô.

    Giang Tiểu Vũ giống như bị điện giật rụt tay. Tay đứt ruột xót, gặp phải ma ma mà.

    Khoai lát như dính vị ngọt trên người Giang Tiểu Vũ nên làm cho Nhuận Lăng ăn rất vừa lòng.

    Sau khi ăn xong, Nhuận Lăng còn muốn ăn nữa. Anh liền đem ánh mắt dừng ở khoai lát trong tay Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ không cho, nâng tay đem khoai lát để vào miệng.

    "Răng rắc, răng rắc" không ngừng.

    Cô đắc ý nhìn Nhuận Lăng: "Hừ, không cho anh ăn đó, cho anh thèm chết."

    Nhuận Lăng nhìn bộ dáng khoe khoang của Giang Tiểu Vũ thì đôi mắt âm u. Hầu kết lăn vài cái, anh nguy hiểm tới gần Giang Tiểu Vũ khoe khoang.

    Giang Tiểu Vũ muốn trốn nhưng không kịp. Nhuận Lăng sớm đã khóa chặt cái miệng nhỏ đầy khoai lát. Sau đó anh cường thế đè lên.

    "Muốn chạy trốn, không dễ vậy đâu" Nhuận Lăng rất là có lòng tin.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  7. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 36: Kinh ngạc bởi sổ hồng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ý xấu của Nhuận Lăng là đem khoai lát trong miệng Giang Tiểu Vũ đều cuốn đi hết. Sau đó, anh bất chính cười, nuốt hết vào trong bụng mình.

    Giang Tiểu Vũ thở hổn hển, đỏ mặt lên án người nào đó:

    - Anh không thấy ghê tởm sao? Đồ dính nước miếng mà cũng ăn được nữa.

    "Rõ ràng đều là đồ trong miệng mình mà, ô ô."

    - Kiếp sau đều đến ăn, trước làm quen.

    Nhuận Lăng khinh phiêu phiêu đáp, khóe miệng câu lấy như một con mèo nhỏ làm được việc gì.

    "Hương vị không tồi."

    - Ăn..

    Giang Tiểu Vũ đem túi khoai lát đặt ở trên tạp chí của Nhuận Lăng, tức giận đáp lời:

    - Anh thích ăn. Vậy đều cho anh hết.

    Chỉ biết ăn hiếp cô.

    Giang Tiểu Vũ nghiêng người, cái ót đối diện với Nhuận Lăng, cô tức giận rồi.

    Tiếng bước chân truyền đến, Tống Như Yên bước vào phòng khách. Cô nhìn hai người đang lưng tựa lưng mà ngồi.

    Nhưng là một người mặt phồng lên, còn một người thì cong môi, tâm trạng có chút vi diệu.

    - Như Yên, cô đem chó nhỏ ôm về rồi.

    Giang Tiểu Vũ giương mắt nhìn chó nhỏ trong lòng Tống Như Yên, vui vẻ kêu lên. Bỗng nhiên cô đứng dậy, chạy như bay đi qua.

    Đột nhiên sau lưng điểm dựa không còn, thiếu chút nữa Nhuận Lăng ngã xuống sô pha. Cũng may là anh phản ứng nhanh, khó khăn lắm anh mới bắt được sô pha không thì đã mất mặt rồi.

    Nhuận Lăng ngồi xong, ánh mắt bất thiện nhìn Giang Tiểu Vũ chạy như bay đến chỗ chó nhỏ mà cô nhớ mong.

    Mắt thấy Giang Tiểu Vũ chuẩn bị ôm vật nhỏ kia, Nhuận Lăng băng hàn. Bỗng nhiên anh đứng dậy, đem cánh tay Giang Tiểu Vũ kéo xa khỏi chó nhỏ.

    - Làm sao thế?

    Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng cảm thấy không thể hiểu được.

    Lý do sao, đối với Nhuận Lăng mà nói là đặt bút thành văn.

    Nhuận Lăng liếc mắt một cái liền tìm ra lý do. Anh âm thầm điều chỉnh hô hấp, bày ra biểu tình trầm ổn:

    - Chó nhỏ đã đưa đi kiểm tra chưa? Tiêm vắc - xin phòng bệnh chưa?

    Đương nhiên là chưa rồi, khóe miệng nó còn có vết máu.

    Tống Như Yên tuyệt đối không phải là kiểu con gái thương tiếc vật nuôi.

    - Còn chưa có.

    Tống Như Yên lạnh băng trả lời.

    - Để em mang chó nhỏ đi bệnh viện thú cưng đi.

    Giang Tiểu Vũ cũng chú ý thấy trên người chó nhỏ chật vật ra sao.

    Tuy là lông nó vàng đẹp nhưng lại rất hỗn độn, còn có chút hôi và có máu.

    Giang Tiểu Vũ muốn mang chó nhỏ đi tắm rửa, đi xem bệnh, đi mua quần áo mới.

    - Cô đi.

    Nhuận Lăng tích cực ngăn Giang Tiểu Vũ lại, mệnh lệnh cho Tống Như Yên ôm chó nhỏ đi xử lý.

    Tống Như Yên hơi mở mắt, không nói gì, hơi khom người ôm chó nhỏ liền đi.

    - Như Yên, từ từ, cô và tôi cùng đi đi.

    Giang Tiểu Vũ còn chưa từ bỏ ý định, cô muốn đi theo Tống Như Yên.

    Tống Như Yên dừng chân, quay đầu nhìn Giang Tiểu Vũ.

    Mặt Giang Tiểu Vũ vui vẻ, liền chạy tới.

    - Một mình cô đi thôi.

    Nhuận Lăng nắm lấy Giang Tiểu Vũ, đối với Tống Như Yên nói.

    Tống Như Yên nhìn Giang Tiểu Vũ giãy giụa không có kết quả thì xoay người đi mất.

    - Vì sao không cho em đi chứ?

    Giang Tiểu Vũ quay đầu hỏi người đang nắm lấy cánh tay cô - Nhuận Lăng.

    - Nhà của chúng ta có quy định, ngày thành hôn đầu tiên không thể vào bệnh viện.

    Nhuận Lăng buông Giang Tiểu Vũ ra.

    Anh đem sổ hồng đặt trên bàn lùn.

    "Ai nha, một ngày, sổ hồng sao lại còn ở trong túi của anh ấy chứ. Nếu là mình thì mình đã sớm bỏ vào ngăn tủ rồi." Giang Tiểu Vũ kinh ngạc.

    - Ha, em suýt chút quên mất hôm nay chúng ta kết hôn.

    Giang Tiểu Vũ 囧 囧 ngồi lại.

    Ở chung có mấy giờ mà trí nhớ đã không tốt rồi.

    Tống Như Yên không nói chuyện, mặt cũng rất lãnh đạm. Nhưng Giang Tiểu Vũ cảm thấy cô ấy so với Nhuận Lăng tốt lắm, nghĩ xong cô liền an tâm.

    Giang Tiểu Vũ cầm di động chơi trò chơi, ngẫu nhiên ăn mấy miếng khoai lát.

    Thời gian chậm rãi trôi qua. Sắc trời tối sầm. Thoáng chốc đã tới 7 giờ tối.

    Nhuận Lăng nhìn đồng hồ đeo tay, anh bỏ tạp chí xuống.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  8. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 37: Đánh chết ngạo kiều

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh đói bụng.

    Nhuận Lăng cướp di động trong tay Giang Tiểu Vũ, đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

    Giang Tiểu Vũ đang ở thời điểm mấu chốt trong trò chơi thì di động đột nhiên biến mất.

    - Ấy, anh mau trả cho em. Em sẽ bị người ta đánh chết đó.

    Giang Tiểu Vũ vội vàng muốn lấy lại: "Thật là thêm phiền mà."

    Nhuận Lăng xem tên của trò chơi là "Trung Vũ Tiểu Giang" xong thì đem điện thoại ném trên bàn, lạnh lạnh mở miệng:

    - Đã chết.

    Giang Tiểu Vũ kêu rên một tiếng, rồi nhìn nhân vật trong trò chơi của mình bị chết không được chết lại.

    Vì không bị đồng đội vây công, Giang Tiểu Vũ lựa chọn khẩn cấp tuyến dưới.

    - Nhuận Lăng, anh nói đi.

    Giang Tiểu Vũ đứng lên, chống hông từ trên cao nhìn xuống Nhuận Lăng:

    - Vì sao anh lại giật di động của em?

    "Ha ha, cảm giác từ trên cao nhìn xuống thật tuyệt. Khó trách nhiều người đều muốn cao."

    - Giang Tiểu Vũ, 7 giờ, đi nấu cơm.

    Nhuận Lăng dựa sô pha. Tuy là ngước nhìn nhưng khí thế của anh cũng không thua.

    Nháy mắt Giang Tiểu Vũ cảm thấy tự hào vừa rồi là ảo giác.

    "Vậy chắc là do cô không đủ cao thôi. Ừm, nhất định là thế rồi."

    Giang Tiểu Vũ đá dép lê, nhấc chân đứng lên sô pha, lại từ chỗ cao hơn nhìn xuống Nhuận Lăng:

    - Em không đi đâu. Anh đi đi.

    "Làm hại mình thua trong trò chơi, lại còn muốn sai mình đi nấu cơm. Nghĩ rất hay đó."

    Nhuận Lăng nhướng mày nhìn Giang Tiểu Vũ chân trần đứng trên sô pha. Bộ dáng ngạo kiều này thật sự là làm cho anh muốn kéo người lại gần.

    - Anh không làm.

    Nhuận Lăng lạnh lùng trả lời ba chữ.

    Giang Tiểu Vũ không còn gì để nói: "Không làm thì thôi, anh giận cái gì chứ. Anh còn ở đó lạnh lùng thì có tin em khiến cho anh đói chết không hả?"

    - Em cũng không làm.

    "Anh kiêu ngạo nói 'không' thì sao em phải nói 'được' chứ."

    Giang Tiểu Vũ đứng yên, nâng cao cằm, tròng trắng mắt đều muốn trợn ngược.

    Nhuận Lăng chỉ nhìn đến cổ duyên dáng của Giang Tiểu Vũ mà hoàn toàn không nhìn được khuôn mặt cô.

    - Giang Tiểu Vũ, em xuống dưới mau.

    Nhuận Lăng nhịn ý nghĩ muốn đem Giang Tiểu Vũ đá xuống.

    Nhưng giọng nói trầm thấp của anh cùng hơi thở âm trầm quanh quẩn đã làm ý nghĩ của anh bại lộ.

    Giang Tiểu Vũ lạnh lùng, chớp mắt nhảy xuống sô pha, đeo dép lê vào.

    - Em sẽ không nấu cơm.

    Khí thế thua nhưng Giang Tiểu Vũ cũng nhất quyết không vào phòng bếp.

    Nhuận Lăng lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Vũ chống chế.

    - Anh nhớ giữa trưa trước khi đi ra ngoài, em nói em muốn nấu cơm?

    Đừng tưởng rằng trí nhớ của anh không tốt. Anh nhớ rõ Giang Tiểu Vũ đã từng nói qua.

    - Có sao? Em không nhớ rõ.

    Giang Tiểu Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một mực phủ nhận.

    Nhuận Lăng cầm di động, ngón tay tung bay. Một đoạn mân mê hoa cả mắt liền xuất hiện một khúc giọng nói.

    Đúng là giọng của Giang Tiểu Vũ. Chứng cứ rõ ràng.

    Giang Tiểu Vũ tò mò nhìn qua, mặt mày suy sụp:

    - Sao ở nhà anh còn dùng máy theo dõi nữa thế?

    Nói xong, Giang Tiểu Vũ nhìn về phía các phòng nhưng cô cũng không phát hiện bất cứ dấu vết nào của cameras cả.

    - Máy theo dõi đều là vô tuyến cả. Nó bao trùm cả chỗ này, em nhìn không ra đâu.

    Nhuận Lăng thong thả đi tới sau Giang Tiểu Vũ.

    - A!

    Giang Tiểu Vũ hoảng sợ:

    - Anh làm gì mà đột nhiên lại đứng gần vậy.

    Cô đang tìm cameras thì sau lưng xuất hiện giọng nói lạnh băng có cảm giác như quỷ tàn nhẫn quen thuộc.

    - Đi nấu cơm.

    Nhuận Lăng cầm cánh tay Giang Tiểu Vũ kéo vào phòng bếp.

    - Nhưng em chỉ biết xào rau xanh thôi.

    Giang Tiểu Vũ bị đẩy đến trước kệ lưu li, mặt cô đau khổ.

    Cô khổ học hai mươi năm nên đều ăn trong nhà ăn của trường học. Vào nghề ba năm cô vẫn ăn ở nhà ăn.

    Đời này cô cùng nhà ăn có duyên. Cô cũng rất bất đắc dĩ.

    - Những món khác đều không làm được sao?

    Nhuận Lăng thấy Giang Tiểu Vũ buồn rầu thật thì cũng tin.

    "Còn muốn nếm thử tay nghề của bà xã, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi."

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  9. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 38: Không cẩn thận ngã gãy eo

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Phu thê phổi phiến, rút ti củ mài, canh gà nấm hương. Tối nay làm ba món này.

    Nhuận Lăng đối với bữa cơm chiều sớm đã có kế hoạch.

    Ai bảo anh có một quản gia lợi hại chứ.

    Giang Tiểu Vũ nghe xong thì ngốc: "Ba món này mình đã ăn qua, nhưng mình không biết cách nấu."

    - Đây là thực đơn. Em nhìn trước đi, sau đó theo vậy mà làm là được.

    Nhuận Lăng đem thực đơn đặt trên kệ lưu li đưa đến trước mặt Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ cầm mấy tờ thực đơn lên, rất nhanh liền nhớ toàn bộ cách làm.

    Chỉ có thể nói là phu thê phổi phiến quá khó làm.

    Mắt Giang Tiểu Vũ sáng lấp lánh nhìn Nhuận Lăng nhàn nhã:

    - Nhuận Lăng, nếu chúng ta đều là người mới chi bằng chúng ta cùng làm đi?

    Nhuận Lăng sắc bén nhìn đôi mắt Giang Tiểu Vũ.

    Ánh mắt Giang Tiểu Vũ trốn tránh một chút, lại mạnh miệng mở miệng:

    - Em làm hai món, anh cũng làm giống vậy. Như thế anh cũng không có hại mà.

    Nhuận Lăng rất dễ lừa? Đương nhiên là không rồi.

    - Em là phụ nữ, sao có thể để em làm hai món. Em làm phu thê phổi phiến là được rồi. Món khác anh làm.

    Nhuận Lăng một hơi đem lời nói của Giang Tiểu Vũ nuốt vào bụng.

    Giang Tiểu Vũ không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cái này có tính là cô có lợi hơn không?

    * * *

    Ba phút sau, Giang Tiểu Vũ sẽ biết kết quả.

    Từ tủ lạnh anh lấy nguyên liệu nấu ăn ra. Củ mài chuẩn bị sẵn sàng, gà đã chặt khúc, nước cốt canh đều làm xong.

    Nhuận Lăng làm giỏi, rất nhanh từ hai chảo đã nghe thấy hương thơm.

    Chỉ có Giang Tiểu Vũ phu thê phổi phiến gia vị, tất cả đều là vừa lấy lòng bộ dáng.

    Tay Giang Tiểu Vũ nóng rát, cái này còn chưa phải là khổ nhất.

    Phu thê phổi phiến là món cay Tứ Xuyên, loại này là cay nhất, ớt cay đều là thức hoang dại.

    - Anh giúp em cắt nó đi.

    Một bên Giang Tiểu Vũ nói, một bên rơi nước mắt vì cay.

    Nhuận Lăng tốt bụng đứng một bên cầm khăn giấy ở phòng bếp lau nước mắt cho Giang Tiểu Vũ.

    - Không cần gấp. Em cắt nát thì xào càng ngon.

    Anh không có chút nào là muốn hỗ trợ.

    Giang Tiểu Vũ phẫn uất băm tỏi: "Nói là người không biết nấu cơm, vậy mà còn nói ngon miệng cái gì chứ."

    Nhuận Lăng nhẹ nhàng lui về phía sau, anh đưa lưng về phía Giang Tiểu Vũ rồi mở nắp canh gà, nhân tiện bỏ thêm gia vị mới.

    - Em không ổn rồi. Em ra ngoài thay đổi không khí đã.

    Giang Tiểu Vũ buông dao, chạy như bay ra khỏi phòng bếp. Toàn bộ phòng bếp đều vị cay, cô như muốn chết mất.

    Nào ngờ, cô không để ý dưới chân, trên nền có hành tây băm phi mà cô dùng để phát giận.

    Dép lê dẫm lên, có chút trơn trượt. Giang Tiểu Vũ phát hiện ra thì đã ngã trên nền.

    - Ai da, đau quá.

    Tay chân Giang Tiểu Vũ ngay ra giống như ếch xanh, không thể động đậy gì.

    Nhuận Lăng chạy đến bên người Giang Tiểu Vũ. Anh ngồi xuống, nhanh chóng hỏi:

    - Đau ở chỗ nào?

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy cả người đều đau:

    - Eo của em ngã như muốn gãy rồi.

    "Trước đừng nhúc nhích, ta gọi điện thoại kêu xe cứu thương." Nhuận Lăng theo Giang Tiểu Vũ nói, nhẹ ấn nàng eo, đã bị nàng thét chói tai dọa tâm trầm xuống.

    - Trước tiên em đừng nhúc nhích để anh gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

    Nhuận Lăng nói với Giang Tiểu Vũ, rồi ấn nhẹ eo của cô. Cô thét chói tai khiến cho tâm anh trầm xuống.

    "Xem ra là ngã không hề nhẹ."

    Xe cấp cứu rất nhanh liền đến. Sau khi trị liệu một loạt xong, Giang Tiểu Vũ nằm trên giường bệnh. Cô chính thức nằm viện.

    * * *

    Mười ngày sau.

    - A..

    Giang Tiểu Vũ hé miệng chờ Nhuận Lăng đút đồ ăn.

    Cô dựa vào đầu giường, mặc đồ bệnh nhân màu lam. Nhưng sắc mặt của cô thì hồng nhuận, sáng ngời, trắng trẻo mập mạp, không giống như một người bệnh chút nào.

    Ánh mặt trời chiếu trên người cô. Từ xa nhìn lại cô giống như một con mèo được nuôi dưỡng kĩ càng.

    Sau khi bị thương, cô được cung phụng, ăn ngon uống tốt, ở phòng bệnh xa hoa như khách sạn. Trừ điểm đau ra, Giang Tiểu Vũ không thể không thừa nhận rằng cô vui đến mức quên cả trời đất.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta thích bài này.
  10. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 39: Quả thực không thể thật là vui

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười ngày trước, cô gả cho một ông xã như kim cương tỏa sáng, ngây thơ mờ mịt.

    Trải qua một ngày ở chung vui vẻ, cô vẫn là khá hoảng hốt.

    Thấy trời đã khuya, đêm tân hôn cũng sắp đến.

    Trong lòng cô kháng cự, ai bảo cô là một người chậm nóng làm chi.

    Lúc này, người nào đó không cẩn thận làm gãy eo, nếu muốn hỏi tâm tình hiện tại của Giang Tiểu Vũ thì quả thật cô sẽ trả lời là rất vui.

    - Tâm trạng của em rất tốt nhỉ?

    Trong mười ngày này Nhuận Lăng đều hỏi một vấn đề, sắc mặt âm trầm.

    Chưa từng có người bệnh nào có thể vui vẻ như vậy. Quả thực là quá kì lạ.

    So sánh một hồi, tâm trạng của Nhuận Lăng liền không tốt. Bà xã mềm mại thơm tho bay mất nên tìm ai hỏi đây.

    - Em muốn uống canh.

    Giang Tiểu Vũ mở miệng trực tiếp yêu cầu.

    Cô đối với tâm trạng có vấn đề của Nhuận Lăng thì luôn lựa chọn tránh né mà không nói. Đắc tội với người đưa cơm của cô là không tốt.

    Nhuận Lăng âm trầm nhưng vẫn đem cháo ngọt nóng trên tay đổi thành canh gà.

    Anh múc một một muỗng canh đưa đến bên miệng Giang Tiểu Vũ.

    Đồ tham ăn Giang Tiểu Vũ há miệng đem canh gà bổ dưỡng nuốt vào trong bụng mình.

    - Hương vị ngon lắm. Anh tự mình làm sao?

    Người ăn nương tay khen Nhuận Lăng một chút.

    Cô nhìn mặt Nhuận Lăng âm trầm mặt đã mười ngày thì cảm thấy bây giờ đặc biệt rất thuận mắt: "Đúng thì tốt rồi."

    - Không phải, anh không rảnh.

    Nhuận Lăng lạnh lùng đáp, không cho Giang Tiểu Vũ có cơ hội kiêu ngạo.

    Giang Tiểu Vũ cũng không thất vọng gì. Trừ ngày làm giấy tờ đó ra, Nhuận Lăng sau khi thăm cô xong thì liền chạy về công ty rất vội.

    Mà sau khi cô gọi điện thoại đến trường xin nghỉ thì chủ nhiễm buồn rầu.

    - Anh không cần đưa cơm cho em mỗi ngày đâu. Để Như Yên đưa đến là được rồi.

    Giang Tiểu Vũ hiểu chuyện nói.

    Tống Như Yên tới sẽ mang theo chó nhỏ, cô có thể chơi với nó.

    Nhuận Lăng sắc bén thấy biểu tình vi diệu của Giang Tiểu Vũ.

    Đừng tưởng rằng anh không biết, anh là bị người ghét bỏ. Thói đời mà, người không bằng chó mà lại ứng nghiệm với anh.

    - Cô ấy cũng bận.

    "Hừ, muốn cùng con chó kia chơi sao? Không có cửa đâu. Hôm nào bán nó kiếm tiền trả viện phí cho Tiểu Vũ."

    - À.

    Giang Tiểu Vũ có thể có có thể không hồi.

    Cô tiếp tục vui vẻ anh cơm.

    Nhuận Lăng lòng dạ không thuận đút đồ ăn cho Giang Tiểu Vũ đến no. Anh đem mâm đồ ăn trên giường bệnh dọn xuống, thuần thục bỏ vào hộp giữ ấm.

    Ừm, anh rất có tiềm năng làm bảo mẫu.

    Trải qua mười ngày an dưỡng, eo của Giang Tiểu Vũ tốt đến nỗi không còn gì để tốt nữa.

    Sau khi ăn no, cô rất thoải mái nhưng lại mệt rã rời.

    Nhuận Lăng dọn dẹp xong xuôi liền nhìn thấy đầu nhỏ của người phụ nữ nào đó.

    Anh ngồi trên ghế bên mép giường. Nhuận Lăng âm trầm mở miệng:

    - Ba mẹ từ nước Pháp đã về rồi. Hôm qua là về đến nhà.

    - À.

    Giang Tiểu Vũ vô tình đáp.

    "Buồn ngủ quá! Buồn ngủ quá!"

    - Hôm nay em phải xuất viện. Ngày mai đi nhà chính ăn cơm.

    Nhuận Lăng tiếp tục mở miệng.

    "Một, hai, ba.."

    Nhuận Lăng đếm trong lòng.

    - Hả?

    Đột nhiên Giang Tiểu Vũ mở mắt đang buồn ngủ ra, lập tức đã bị dọa tỉnh.

    Nhuận Lăng không có chút nào ngạc nhiên cả. Anh biết là sẽ như vậy.

    - Giang Tiểu Vũ, thay ra đồ bệnh nhân đi nào. Bây giờ xuất viện.

    Nhuận Lăng nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực.

    Anh cũng không có ý muốn hỗ trợ.

    Nhưng chuyện quan trọng không phải cái này.

    - Nhuận Lăng, Nhuận đổng, anh nói ngày mai đi đâu cơ?

    Hy vọng là không như cô nghe được.

    - Nhà chính.

    Nhuận Lăng nói thật rõ ràng, còn thêm một câu:

    - Liên hoan lớn dành cho người nhà.

    Giang Tiểu Vũ tâm lạnh lạnh: "Người nhà của Nhuận Lăng. Vậy là rất nhiều người tới. Ruột thịt đã có tới mấy chục người rồi chớ đừng nói họ hàng xa. Nghĩa là hàng ngàn hàng vạn quý tộc rồi."

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    banta thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...