Tiểu Thuyết [Dịch] Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính - Kin, 킨

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ellie1306, 1 Tháng chín 2021.

  1. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính

    Tên khác: How to Protect the Heroine's Older Brother, 여주인공의 오빠를 지키는 방법

    Tác giả: Kin, 킨

    Thể loại: Huyền Ảo, Hành Động, Tâm Lí, Lãng Mạn, Light Novel

    [​IMG]


    Văn án:

    Tôi vô tình chuyển sinh thành một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn 19+.

    Vấn đề ở chỗ, tôi đã trở thành Roxana Agriche, chị gái của nhân vật phản diện phụ. Cha tôi đã bắt cóc anh trai của nữ chính. Bây giờ, điều đang đợi tôi trước mắt là cái kết bi thảm vì phải gánh chịu sự trả thù của nữ chính sao?

    Nhưng nếu tôi có thể tránh được điều kinh khủng đó?

    "Con cũng thích món đồ chơi này."

    "Tôi sẽ bảo vệ anh cho đến khi anh an toàn rời khỏi đây."

    Anh trai của nữ chính, Cassis Pedalian, sau này chắc chắn sẽ phải trả ơn tôi.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Điềm chết chóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện này bắt đầu khi tôi chào mừng cha mình trở về nhà sau khi ông ta bắt cóc một chàng trai trẻ tuổi.

    "Cha, người đó..". Tôi lên tiếng. "Trông hắn ta có vẻ khác với những món đồ chơi trước đó mà cha mang về."

    "Nó là con của một thằng khốn ngạo mạn". Ông ta nói chuyện như thể chàng trai đó không xứng đáng với từ "người" của tôi. Tên tù nhân này chỉ có thể là một giống loài khác với chúng tôi. "Ta mang nó về để dạy dỗ lại nó".

    Chỉ nhìn thoáng một cái, tôi đã nhận ra người đàn ông này. Diện mạo cùng khí thế áp bức đó chỉ có thể là của một nhân vật chính trong thế giới này.

    "Con có thể chơi với món đồ này không?". Tôi nói."Con sẽ dạy dỗ nó cẩn thận».

    « Con nữa, con nữa! ». Hai giọng nói đồng loạt vang lên.

    Hai người em của tôi chợt xuất hiện, chúng đều thừa hưởng cái bản tính tàn bạo đáng sợ của cha tôi. Chúng mỉm cười nhìn món đồ mới đến bằng ánh mắt ham mê, như thể những con thú đi săn đã nhìn thấy con mồi trước mắt.

    « Nhốt nó dưới hầm cho đến khi nó học được cách biết điều hơn ». Cha tôi nói.

    Ông ta vừa ra lệnh, lính canh đã nắm lấy tóc của chàng trai trẻ.

    Người tù nhân ấy bước đi lảo đảo. Anh ta bị bịt miệng và hai tay thì bị trói bởi một sợi dây thừng, nhưng ánh mắt thì thể hiện rõ sự không khuất phục. Sự kiêu hãnh phát ra từ trong xương tủy khi anh ta không hề nao núng đứng tại chỗ. Dường như dòng máu đang chảy ở cánh tay và chân chẳng hề hấn gì với anh. Anh ta nhìn chằm chằm tôi và gia đình tôi thật dữ tợn cho đến khi bị kéo ra khỏi tầm nhìn.

    Ánh mắt thách thức và coi thường ấy khiến tôi khẽ rùng mình.

    « Chà, món đồ chơi này sẽ rất thú vị đây ». Một đứa em của tôi lên tiếng.

    « Con muốn sớm được chơi với nó ». Đứa còn lại nói tiếp.

    Đúng vậy, kẻ tù nhân. Anh ta là Cassis Pedelian, anh trai của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

    Trong khi hai đứa em tôi vẫn còn phấn khích trước sự xuất hiện của kẻ tù nhân, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

    * * *Thế là xong.

    Việc mang người đàn ông này về nhà, cha tôi đã khởi đầu một điềm báo chết chóc. Điềm báo về cái chết của tất cả mọi người trong gia đình này.
     
  4. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Quá khứ của Roxana – Khởi đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu, tôi chẳng biết rằng mình đã chuyển sinh thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.

    Tôi nhớ được kiếp trước của mình. Tôi là một sinh viên đại học năm cuối, và đang trên đường về nhà sau một buổi tối học tập mệt mỏi tại thư viện. Tâm trí tôi vẫn còn đang lơ lửng vì bận nghĩ về luận văn mà tôi đang làm dở. Tôi vẫn lê chân từng bước mặc kệ cơn bão tuyết đang ập đến. Thật là không may khi một chiếc xe trượt bánh và đâm thẳng vào tôi.

    Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã là một người khác.

    Lúc đầu thì chuyện này cũng chẳng tệ lắm.

    "Lần này là một bé gái. Đúng là bất ngờ đáng mừng mà». Giọng của mẹ tôi thật ấm áp và dịu dàng làm sao. Tôi đã cảm nhận được tình thương trong vòng tay của mẹ khi tôi chỉ là một đứa bé mới chào đời. Câu nói đó của mẹ cũng có nghĩa là trong gia đình mới này, có vẻ như tôi còn có anh trai.

    Tất nhiên, tôi cũng giật mình khi nhận ra mình đã chết và phải sống một cuộc đời khác, nhưng tôi cũng phải nhanh chóng chấp nhận số phận của mình thôi.

    Tôi có thể làm gì khác được chứ? Kiếp trước của tôi cũng đã kết thúc như thế và dù cho có nhớ thương tiền kiếp thế nào thì tôi cũng chẳng thể trở lại được nữa. Ở nơi đó, tôi cũng đã được dạy là phải sống thực tế, chứ không phải khờ dại mà bám vào người khác.

    Mẹ mới của tôi ở thế giới này là một người phụ nữ xinh đẹp với nét lai Á Âu. Mái tóc vàng óng buông thả trên bờ vai tỏa sáng lung linh và đôi mắt xanh biếc khiến tôi liên tưởng đến một chiếc hồ sâu tĩnh lặng. Vẻ đẹp ấy chắc hẳn sánh ngang với một cô công chúa trong truyện cổ tích.

    «Chà». Tôi nghĩ. «Chắc hẳn cha tôi sẽ thấy hạnh phúc lắm khi cưới được một người vợ xinh đẹp đến nhường này ». Khi còn nhỏ ngày nào tôi cũng phải cảm thán trước khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy.

    Mấy thành viên còn lại của gia đình tôi có đẹp thế này không nhỉ? Tôi càng ngày càng thấy phấn khích và muốn nhìn thấy những người anh, người chị như thế.

    « Ra là đứa nhỏ này à». Một người đàn ông nói chuyện với mẹ tôi. « Con bé giống nàng đó».

    Hóa ra là cha tôi còn đẹp hơn mẹ tôi, nhưng mà đẹp theo cách khác. Vì lí do gì đó mà vẻ đẹp ấy lại không thu hút tôi mấy khi tôi mới thấy ông. Tôi thờ ơ liếc nhìn khuôn mặt dưới mái tóc đen tuyền ấy. Không biết vì sao, nhưng khí chất toát ra từ ông ấy lại mang sự nguy hiểm ngay cả khi ông ấy đang thoải mái đứng giữa căn phòng tối tăm này.

    « Đôi mắt của con bé lại rất giống chàng », mẹ tôi dịu dàng nói.

    Lúc này bỗng dưng tôi muốn được sớm thấy hình ảnh bản thân mình. Cả ba mẹ tôi đều rất đẹp. Và họ lại lấy nhau và sinh ra tôi, không phải là quá hiển nhiên rằng tôi cũng sẽ xinh đẹp sao?

    « Roxana ». Giọng nói của cha tôi thật trầm mà mạnh mẽ. « Tên của nó sẽ là Roxana ». Sau khi đặt tên cho tôi, thì ông ta rời khỏi phòng.

    Tôi liền hiểu ra con người thật sự của ông ấy. Ông ta đã quen với việc ra lệnh rồi. Khi cha tôi nhìn tôi đang được ôm trong vòng tay mẹ, rõ ràng ánh mắt ấy, ông ta xem tôi như một sinh vật tầm thường, không hề có giá trị gì. Tôi chẳng hề được coi như con gái ông ta.

    « Roxana, đứa con đáng yêu của mẹ », mẹ tôi mỉm cười buồn bã. Dường như mẹ chẳng bất ngờ mấy trước hành động đó của cha tôi. « Hãy lớn lên và trở thành một người tộc Agriche thật mạnh mẽ và tuyệt vời nhé con ».

    Tôi bỗng cảm thấy có điềm gì đó khi nghe được họ của mình là Agriche.

    Agriche sao.. cái tên này nghe rất quen.

    Rõ ràng là một cái tên nước ngoài. Tôi đang ở đâu nhỉ? Cha mẹ tôi không nói tiếng Anh hay tiếng Hàn nhưng mà tôi lại hiểu hết những gì họ nói. Đó là điều tốt duy nhất mà sau khi chuyển sinh qua đây tôi nhận được đó.

    Dần dần tôi không thể ngăn được cơn buồn ngủ. Em bé ngủ rất nhiều mà, và cảm giác mệt mỏi tôi cảm nhận được thật đến nỗi đây chẳng thể là mơ. Tay tôi cuộn tròn bên dưới cổ mẹ, còn mẹ thì nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.

    Agriche. Tôi đã nhớ cái tên này.

    Nếu như gia tộc Agriche này liên quan đến cái gia tộc mà tôi đã đọc qua thì giờ tôi đang trong tình huống cực kì tồi tệ. Thật là chẳng thể tin nổi khi được chuyển sinh vào một thế giới viễn tưởng thế này, nhưng mà nếu đã thế này rồi thì bây giờ tôi cũng chẳng thể làm gì.
     
  5. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Quá khứ của Roxana – Khởi đầu (tt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không chỉ có một người anh trai.

    Ở thế giới này, đàn ông có nhiều vợ là chuyện bình thường. Khi tôi chào đời, cha tôi đã có tổng cộng năm đứa con, bao gồm cả tôi. Người vợ đầu tiên cũng là lớn tuổi nhất, có một người con trai. Mẹ tôi là người vợ thứ 4, bà đã sinh ra tôi và anh trai tôi, Asil.

    "Xana, em gái đáng yêu của anh. Anh sẽ bảo vệ em". Asil nói nhỏ với tôi.

    Asil chính là hình ảnh hoàn hảo của mẹ tôi khi ở phiên bản nam. Còn tôi thì lại khác. Tôi có mái tóc vàng óng của mẹ nhưng đôi mắt màu đỏ thẫm thì lại giống cha.

    Anh Asil mang vẻ nhút nhát, rụt rè và quá ngây thơ để có thể tồn tại trong cái gia đình độc ác đáng sợ này. Anh ấy có trái tim ấm áp và nụ cười dịu dàng như tiếng chuông reo trước gió. Khi tôi chỉ mới là một đứa trẻ còn nằm trong nôi, anh ấy không ngại dành thời gian ở cạnh chơi với tôi dù những gì tôi làm chỉ là thở mà thôi. Nghĩ lại thì tôi thấy anh ấy khá buồn cười khi mới 4 tuổi mà đã muốn chịu trách nhiệm về tôi. Con người của Asil lúc nào cũng rộng lượng hào phóng như thế, và anh ấy luôn nghiêm túc trong việc bảo vệ tôi.

    Với sự giúp đỡ ấy từ Asil, tôi đã dần bắt đầu làm quen với cuộc sống mới mẻ nhưng cũng kinh khủng này.

    Gia tộc Agriche rất đặc biệt. Chúng tôi chính là một gia tộc tội phạm giật dây phía sau của thế giới: Trộm cắp, lừa đảo, đe dọa, và cho thuê lính đánh thuê.. Chúng tôi buôn bán ma túy và thuốc độc ở chợ đen. Hay nếu cần thiết thì việc giết người cũng không nao núng.

    Tất nhiên, những việc làm ấy của gia tộc tôi không phải là bị mọi người trong vương quốc này làm ngơ, nhưng chúng tôi chưa phải trải qua sự phản đối dữ dội nào cả. Tôi khá là bất ngờ khi gia tộc này lại có thể xuất hiện công khai như bao gia đình quý tộc chính thống khác. Tất cả những đứa trẻ được sinh ra dưới cái họ Agriche phải tuân thủ theo lối sống vô nhân đạo và phải chịu sự giáo dục hà khắc từ rất sớm.

    Đã từng là một người Hàn sống ở thời hiện đại thì việc tuân thủ theo những điều man rợ của gia tộc này đối với tôi rất khó khăn. Học thuộc lòng mọi thứ thì khá dễ dàng. Nhưng phải chạm vào vũ khí, dùng ma túy hay thuốc độc để hiểu tính hiệu quả của nó cũng như giúp tạo ra kháng thể miễn dịch, hoặc học cách tiếp cận người khác một cách tự tin hay trong âm thầm lặng lẽ.. thì mấy chuyện đó lúc nào cũng khó và tôi thì chẳng ưa thích gì mấy môn học hay kĩ năng liên quan đến chúng.

    "Mình không thể thành công nếu chẳng chịu cố gắng", tôi thường hay tự nhủ bản thân như thế.

    Vào sinh nhật năm tôi 8 tuổi, cha tôi đã xuất hiện và gặp tôi lần nữa.

    Cha tôi, Lant Agriche.

    Dưới thời ông, gia tộc tôi đã phát triển và ông càng có thêm nhiều vợ. Đến giờ, tôi đã có 7 người mẹ và hơn 10 người anh em khác. Mặc dù ông ta làm tốt nhiệm vụ của một người cha có trách nhiệm, nhưng ông ta chẳng bao giờ dành thời gian quan tâm chăm sóc chúng tôi. Trong mắt ông ta thì đứa con nào có ích mới xứng đáng được ông ta chú ý đến, tất cả những thành viên khác thì sẽ bị lờ đi và lãng quên. Tính đến bây giờ thì tôi chỉ mới gặp ông ta có 8 lần trong suốt bao năm cuộc đời này.

    "Từ đầu, ta chẳng nghĩ là con có tài cán gì cả", ông ta nói với tôi.

    Ha, sao hồi đó tôi có thể nghĩ rằng được đầu thai vào nhà này là điều may mắn nhỉ?

    Tôi muốn trả lời lại ngay cho ông ta biết nhưng tôi phải kiềm chế bản thân vì nghĩ cho mẹ và anh Asil. Hai người họ lúc đó đang đứng kế bên tôi. Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi và lo lắng.

    Cha quan sát khuôn mặt bình tĩnh của tôi một lúc rồi nói tiếp. "Tuy nhiên, ta đã thay đổi suy nghĩ của mình. Lần này, việc dạy dỗ con sẽ đặc biệt một chút". Ông ta bắt đầu nói cho tôi biết những yêu cầu cụ thể.

    Bao gồm cả "Nghệ thuật quyến rũ và quan hệ".

    Lão già điên khùng ấy. Tôi biết vì sao ông ta lại bảo tôi phải học cái thứ đó. Tôi thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp của mẹ mình. Nói đúng hơn là tôi rất lộng lẫy và tuyệt đẹp. Nhưng tại sao điều đó lại có nghĩa rằng tôi phải thảo luận về việc quan hệ và kĩ năng quyến rũ người khác với ông ta, khi tôi chỉ mới là một đứa trẻ 8 tuổi?

    Gia tộc này thật kinh tởm. Cốt yếu của việc đó, chính là tôi phải biết quyến rũ đàn ông để tìm cách ám sát hoặc cố gắng tìm ra bí mật của người đó. Chỉ là một đứa con nít mà tôi phải biết tầm quan trọng của việc tự làm đẹp bản thân để được đàn ông yêu thích, và rồi còn phải biết cách để mua vui cho hắn vào những buổi tối.

    "Mẹ, con không muốn học mấy thứ đó. Tại sao con phải học mấy môn học như thế?". Tôi nói.

    "Xana, con không được nói như vậy.", mẹ bảo tôi. "Hãy biết ơn rằng con là một người tộc Agriche xinh đẹp như vầy. Con phải học thật tốt để xứng đáng với cái họ ấy".

    Lúc đó, tôi thấy trong ánh mắt mẹ lóe lên sự tuyệt vọng. Mẹ ôm chặt vai tôi. Và tôi chẳng thể tranh cãi với mẹ khi nhìn vào đôi mắt buồn và đáng thương ấy.

    Trong thời đại phong kiến này, việc chống lại yêu cầu và mệnh lệnh của cha tôi, người đứng đầu gia tộc, là điều không thể. Mặc dù rất sai trái và ghê tởm, nhưng cuối cùng tôi phải chấp nhận rằng bản thân chẳng thể chống lại những mệnh lệnh ấy. Tuy nhiên, tôi chẳng thể chấp nhận được những kiến thức mà gia sư dạy cho tôi. Vì thế tiến độ học tập của tôi rất tệ so với những người anh em khác. Tuy tôi học rất chậm nhưng cũng rất cố gắng.

    Trong khi đó, người anh trai đáng mến Asil của tôi lại được coi là "rác rưởi".

    Chuyện đó xảy ra vào năm tôi 11 tuổi.
     
  6. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Quá khứ của Roxana (tt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Asil!". Tiếng thét của mẹ vang lên bên tai tôi.

    Asil, người cách đây vài ngày vẫn còn mỉm cười rạng rỡ, giờ cũng vẫn đang giữ nụ cười ấy trên môi, nhưng chỉ khác là cơ thể anh giờ đã trở thành cái xác đông cứng lạnh lẽo. Tôi không thể cử động nổi. Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt lấp lánh và đôi môi mỉm cười cứng đờ trên khuôn mặt anh tôi cho đến khi thi thể anh ấy được đưa ra khỏi tầm nhìn.

    Một người đàn bà tự giới thiệu mình là người hành pháp của gia tộc, thanh minh rằng anh Asil đã không thể hiện mình xứng đáng với dòng dõi quý tộc. Cái chết của anh ấy như một lời nhắc nhở chúng tôi; một đứa trẻ có thể bị xử tử bất cứ lúc nào nếu nó dám làm gia tộc thất vọng hay trở nên vô dụng.

    Tôi run rẩy như thể có ai đó đã tạt một gáo nước lạnh vào người mình.

    Tôi bỗng nhớ về 3 năm trước, lúc đó cha tôi cũng đã nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi không phải là một con người đang sống, ánh mắt vô vọng ấy giống với ánh mắt lúc này của Asil. Mẹ của tôi giờ cũng đang run bần bật giống lúc đó. Tôi đã sớm biết rằng cái gia đình này thối nát và ghê ghớm, nhưng đến mức này thì..

    Người mẹ đáng thương của tôi đột nhiên bất tỉnh khi tay vẫn đang ôm chặt thi thể anh Asil. Mười ngày tiếp theo, bà ấy đã bị bệnh và phải nằm mãi trên giường.

    Tôi cũng đã rất sốc. Khi tôi đến thăm mẹ, tôi mới hiểu tại sao bà ấy lại hà khắc với việc học hành của tôi như thế. Nước mắt của bà ấy cứ tuôn mãi như sắp cạn đến nơi. Asil đã bị loại bỏ như thế, và rất có thể tôi sẽ là người tiếp theo nếu tôi tiếp tục là một đứa bất tài. Những đợt ớn lạnh cứ lướt qua cơ thể tôi khi nghe những lời mẹ nói.

    Cha tôi, Lant Agriche, chỉ cho phép những người có năng lực thật sự sống ở gia tộc này. Tôi đã phải cố gắng học tập chăm chỉ hết sức có thể, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Tôi đánh giá lại hoàn cảnh của mình khi đầu óc đã tỉnh táo hơn.

    "Xana, dạo này con học có tốt không?". Mẹ tôi hỏi chuyện.

    "Dạ vâng thưa mẹ. Con đang làm rất tốt". Tôi trả lời.

    "Đúng vậy, con phải học những giá trị làm nên gia tộc ta và hãy trở thành một người tộc Agriche tuyệt vời, vĩ đại". Bà ấy bảo.

    "Vâng, thưa mẹ".

    Tôi cũng không còn thắc mắc với bà ấy về những thứ mà tôi phải học.

    Kể từ khi tôi lên 8 tuổi, môn học chính của tôi vẫn là nghệ thuật quyến rũ đàn ông, nhưng tôi cũng được yêu cầu là phải học những môn học khác. Kiến thức của tôi mở rộng trên nhiều lĩnh vực như vũ khí, thực vật học phục vụ cho thuốc độc và thuốc giải, tâm lí học và kĩ năng tranh luận.

    Thời gian dần qua thì tôi cũng biết thêm một truyền thống của cái gia đình bệnh hoạn, độc ác này. Mỗi tháng, cha tôi sẽ tổ chức một buổi ăn tối cùng với 3 đứa con « giỏi nhất » của mình khi chúng đạt được những thành tựu lớn. Tất nhiên, anh Asil chưa bao giờ được mời tới bữa ăn tối nào cả.

    Từ sau cái chết của anh ấy, lại có thêm hai đứa trẻ bị loại bỏ. Một đứa trong số đó đã nghĩ rằng mình là người tiếp theo nên tìm cách để chạy trốn khỏi lãnh địa này. Nhưng cuối cùng, con bé cũng bị giết bằng cách man rợ nhất; bị tra tấn hành hạ và bị chặt tay chân trước khi được mang lên giàn thiêu.

    Tôi thường tự hỏi về tính lương tri của cái thế giới này. Cuối cùng tôi đi đến kết luận rằng chỉ có cha tôi, Lant Agriche, mới có thể chỉ cho tôi cách để sinh tồn, tại nơi mà ông ta chiếm quyền kiểm soát.

    Khi tôi 12 tuổi, mùa hè sau khi Asil qua đời, tôi đã được mời đến bàn ăn tối cùng cha tôi, lần đầu tiên. Tôi đã từng thắc mắc và nghi ngờ nhiều lần, nhưng những cuộc trò chuyện chân thực nơi thế giới này khiến tôi hiểu rằng tôi đã chuyển sinh vào một quyển tiểu thuyết tôi từng đọc kiếp trước; cuốn tiểu thuyết mà ở đó, nhân vật của tôi đã chết khi vẫn còn trẻ tuổi.
     
  7. ellie1306

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Gặp gỡ Cassis

    Bấm để xem
    Đóng lại
    4 năm sau..

    HIỆN TẠI

    Từng giọt nước len lỏi qua những khe hở trên bức tường nơi ngục tối, không khí ngập tràn mùi ẩm mốc. Luồng khí lạnh va chạm vào da thịt ngay khi tôi bước xuống cầu thang. Đi sâu vào phía trong tòa lâu dài, đến trước cánh cổng sắt tôi gặp một người đàn ông đang đứng canh gác.

    "Ngươi sẽ để cho ta qua chứ?". Tôi lên tiếng.

    "Không ạ, ngài Agriche đã căn dặn rằng không ai được phép vào trong". Hắn ta nói.

    "Thật à? Kể cả ta luôn sao?". Tôi mỉm cười.

    Gã gác cổng giật mình dù hắn chắc đã sớm biết tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi giả vờ do dự, hơi nghiêng nghiêng đầu để tỏ vẻ ngây thơ và rồi nhìn hắn bằng đôi mắt khép hờ.

    Tôi đã luôn là người được mời đến dùng bữa tối cùng cha từ khi tôi 12 tuổi đến nay. Nói nhẹ thì tôi chính là ngôi sao đang lên của gia tộc Agriche. Còn nói đúng hơn, giờ tôi là một trong số ít đứa con được cha yêu thích và hơn hết là một ứng cử viên tiềm năng cho vị trí dẫn đầu gia tộc trong tương lai.

    Tất nhiên, tôi chẳng lấy làm tự hào gì với những thành tích của bản thân. Tôi vẫn chẳng thật tâm muốn trở thành kẻ phản diện, nhưng việc tôi đi đến được vị trí này cũng không phải là do ngẫu nhiên hay may mắn. Nếu tôi có thể nói thật với ai đó thì, lí do duy nhất tôi cố gắng đến vậy trong việc học tập là để được cha tôn trọng. Tôi nhận ra rằng đến khi ông ta không còn sức ảnh hưởng trong gia đình này nữa thì trước tiên tôi phải có được sự ủng hộ và chấp thuận của ông ta để tồn tại và sống thật tốt trong cái thế giới mục nát này.

    "Tiểu thư à". Người gác cổng đã hơi do dự. 'Chỉ chút nữa thôi .'

    Giờ mình nên tiếp tục tỏ vẻ dịu dàng e lệ hay là ỷ thế chèn ép luôn nhỉ? Mắt tôi vẫn dán lên khuôn mặt hắn trong khi đầu thì đang cân nhắc kĩ lưỡng lựa chọn. Tôi cũng cần phải có chìa khóa để vào được phòng giam nữa.

    Giống như một bông hoa đang nở rộ, gương mặt của kẻ gác cổng dần dần đỏ rực lên.

    'Hmm, gì đây?'. Tôi nghĩ. Tôi mới chỉ 16 tuổi và còn chưa trưởng thành nữa. Tên này là yêu râu xanh sao?

    Tôi nghĩ rằng cũng khó để mấy tên rác rưởi này không thích thú tôi. Mặc dù vẫn còn trong tuổi vị thành niên nhưng tôi đã vốn xinh đẹp thế này. Chắc có lẽ hắn chưa quen nhìn thấy tôi hoặc có lẽ là do chưa quen với việc thấy được một thứ đẹp đẽ nào đó trong cái hầm ngục dơ bẩn này.

    Mà, như vậy thì càng tốt.

    Tôi lấy chìa khóa từ tay tên gác cổng khi hắn đang cố gắng che dấu sự xấu hổ ngại ngùng của mình.

    "Ta muốn chơi đùa với tên tù nhân. Chỉ một chút thôi mà." Tôi thì thầm kiều mị và mỉm cười quyến rũ. "Không cần phải báo cáo với cha ta đâu".

    Hắn ta đành chịu và nhanh chóng mở cổng. Khi tôi đi ngang qua, hắn xin tôi hãy nhanh chóng ra ngoài nhanh nhất có thể trước khi bị phát hiện.

    Kẻ gác cổng đó đúng là quá mềm yếu. Rồi sớm muộn gì hắn cũng không thể tồn tại nổi trong căn nhà này.

    Khí lạnh càng tăng thêm khi tôi đi ngang qua hành lang tối tăm. Mùi hôi thối càng lúc càng nặng; cái mùi như xác phân hủy lâu ngày ấy chắc hẳn là từ những hành động tàn bạo diễn ra tại nơi đây. Đã từ lâu rồi, nơi đây được dùng để tra tấn, hành hạ hay là giết những con tin và tù nhân.

    Mặt tôi đanh lại khi nhìn thấy một bóng người đang bị còng phía sau cổng gai sắt. Tôi lấy chìa khóa mở cửa.

    Kéeeet. Cánh cửa hoen gỉ nặng nề mở ra.

    Tôi bước vào phòng giam. Anh ta đang quỳ gối, cả tay và chân đều bị cột bằng dây xích cố định vào một hòn đá nặng. Tư thế này có vẻ không mấy dễ chịu vì anh ta phải gục đầu xuống trước ngực. Mái tóc bạc ánh lên màu xanh nhè nhẹ dưới ánh đuốc mờ ảo. Đôi mắt vàng khiến tôi ấn tượng từ lần đầu gặp mặt, lúc này vẫn đang nhắm chặt. Dường như anh ta đã mất ý thức.

    Tôi đứng ngay cửa và nhẹ nhàng lên tiếng. "Này".

    Anh trai của nữ chính.

    "Cassis Pedelian."

    Người đàn ông vẫn không hề dịch chuyển khi tôi gọi tên anh ta. Tôi im lặng, cân nhắc rồi bước lại gần hơn.

    Tình trạng hiện tại của anh ta có vẻ tệ hơn lần trước tôi thấy. Cái còng ấn sâu vào da thịt quanh vùng cổ tay và mắt cá chân, để lại những vết hằn.

    Những vết sẹo trắng bệch cùng vô số vết thương đang rỉ máu, quần áo thì rách rưới chứng tỏ anh ta đã bị quất roi không thương tiếc.

    Nhưng mà tôi không thấy có chỗ nào xương trắng lồi ra hay có miếng thịt nào bị cắt mất. Tay chân của anh ta vẫn còn lành lặn trên cơ thể và cũng không có vết thương nào bị thối rữa vì nhiễm trùng. Người thẩm vấn chắc hẳn đã phải kìm mình để không dùng đến cây roi mà hàng ngày hắn thích, chính là cây roi được tẩm chất độc và có gai nhọn ở đỉnh đầu. Cha chắc đã bảo hắn rằng chưa được giết chết tên tù nhân này.

    Cassis được đối xử giống như một tù nhân hoàng tộc trong cái nhà này vậy. Tôi cũng thấy biết ơn thay. Vì sẽ rất khó để tôi có thể giúp anh ta nếu như anh ta đã bị tàn phế hay bị thương nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta cần phải còn sống thì tôi mới có thể sống. Vận mệnh của tôi gắn liền với anh ta.

    Tôi lấy ra một viên thuốc mà tôi đã giấu trong tay áo và nắm tóc anh ta giật về phía sau. Đầu anh ta hơi nghiêng và yết hầu trên cổ bị kéo căng ra.


    Chà, chà.

    Cassis đúng là trẻ trung đẹp trai. Những vết trầy và sẹo trên mặt chỉ càng tăng thêm vẻ nam tính ấy. Có một sự thúc đẩy nào đó khiến tôi muốn chạm vào và chọc tức anh ta nhiều hơn.

    Khi lần đầu tiên gặp gỡ, chính cái nhìn của anh ta đã khiến tôi lạnh sống lưng. Giờ thì mắt anh ta đang nhắm, trông chàng trai trẻ lại có vẻ dịu dàng, hiền lành và vừa ý tôi. Làn da mịn màng ấy khiến tôi sực nhớ chúng tôi cùng tuổi, hoặc chênh lệch một hai tuổi gì đó. Theo như cuốn tiểu thuyết có viết thì khi bị bắt anh ta chỉ mới 17 tuổi.

    Thật đáng tiếc. Tôi nghĩ thế.

    Nếu trong một hoàn cảnh nào khác thì tôi chắc sẽ dành thời gian ra ngắm nghía khuôn mặt điển trai của anh ta nhưng bây giờ thì tôi phải hành động thật nhanh. Bởi vì xui xẻo thay Cassis lại là con mồi phù hợp với sở thích của Charlotte.

    Charlotte là đứa vừa nãy đã cầu xin, năn nỉ cha để được chơi với Cassis. Sở thích tàn bạo và tính cách nóng nảy của con bé đó khiến nó trở thành một ác nữ chính hiệu. Nó nhỏ hơn tôi 3 tuổi và sở thích là được chơi đùa cùng những món đồ chơi mà cha tôi thường mang về nhà.

    Một tay tôi nâng cằm anh ta, ngón tay thì nhẹ nhàng cậy mở đôi môi đang dính máu. Anh ta hơi giật mình trước sự động chạm của tôi và cau mày, nhưng vẫn yên lặng như trước. Tôi ngừng lại một chút suy nghĩ không biết có phải anh ta đã tỉnh rồi không.

    Mà, chuyện bất tỉnh này cũng không phải là bất ngờ gì. Hầu hết tù nhân ở đây cũng chẳng khá hơn mấy.

    Hơi trầm ngâm một chút rồi tôi nhét một viên thuốc vào miệng anh ta. Nếu như anh ta tỉnh táo thì chắc hẳn anh ta sẽ không dễ dàng gì khuất phục mà nhận sự trợ giúp từ tôi.

    "Ư..". Anh ta rên rỉ.

    Lần này thì chắc anh ta tỉnh rồi nhỉ? Mí mắt anh ta hơi run run và tôi cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt vàng ấy lần nữa. Ánh mắt anh ta có vẻ không tập trung và phải chầm chậm chớp mắt để có thể nhìn rõ hơn.

    Tệ thật. Tôi đã mong anh ta không tỉnh lại mà.

    Chúng tôi đã chạm mắt nhau.

    "A, chào buổi sáng." Tôi mỉm cười.

    Anh ta không trả lời. Một lát sau, ánh mắt anh ta lóe sáng và dường như đã nhận ra có thứ gì đó bị kẹt trong cổ họng.

    "Cái.. quái..". Anh ta khó khăn mở miệng, có lẽ khả năng vận động đã bị suy giảm.

    Tôi đặt một ngón tay lên trước miệng anh ta để bảo anh ta không cần gắng sức. Đây chỉ là phản xạ tự nhiên của tôi.

    Mắt anh ta dường như muốn rớt ra ngoài ngay khi tôi vừa chạm vào. Anh ta nghiêng đầu dữ dội né tránh.

    Bộ tôi trông giống kẻ biến thái lắm sao? . Tôi nghĩ và chợt cảm thấy buồn cười.

    Ôi trời ơi, anh chàng tù nhân này vẫn tràn đầy sức sống đấy. Mặc dù tôi không ngờ anh ta còn nhiều sức lực đến vậy nhưng tôi cũng chẳng thấy bị ngạc nhiên hốt hoảng gì. Những sợi dây xích kìm hãm hành động của anh ta và buộc anh phải ngồi một cách thảm thương trên nền gạch.

    Anh ta bắt đầu ho và muốn nôn ra thứ thuốc mà tôi vừa mới đưa vào miệng.

    "Đừng nhổ ra. Tôi đưa cho anh thuốc giải độc". Tôi nói.

    "Ưm."

    "Hãy nghe này. Nếu muốn giết anh thì tôi đã có thể dùng cách thức dễ dàng hơn"

    Anh ta vẫn tiếp tục vùng vẫy và khạc cổ họng để nhổ viên thuốc ra ngoài. Cũng dễ hiểu thôi. Anh ta đã bị bắt cóc và giam giữ bởi một gia tộc điên khùng, tàn bạo và đã xém bị đánh chết. Giờ thì một tiểu thư sống tại căn nhà đó lại cố gắng cứu sống anh ta. Nghe có hợp lí không?

    Dù cho anh ta có cảm thấy thế nào thì tôi cũng phải bắt anh ta uống viên thuốc đó. Viên thuốc cần phải được nuốt vào bụng. Anh ta có thể hỏi hay phàn nàn gì cũng được nhưng là sau khi tôi đã kiểm tra và thấy không có chất độc nào được người tra tấn đưa vào cơ thể anh ta.

    "Tôi xin lỗi trước". Tôi bình tĩnh lên tiếng. Mọi chuyện sẽ chẳng được gì nếu anh ta cứ kháng cự thế này.

    Tôi thúc lòng bàn tay kẹp quai hàm anh ta lại và ấn ngón tay vòng quanh cổ bằng tay còn lại. Cassis dù không tình nguyện cũng phải nuốt hết vào. Tôi có thể cảm nhận được viên thuốc bị kẹt nơi cổ họng anh ta. Hai mắt anh ta trợn ngược như thể anh ta lại sắp ngất xỉu.

    "C-Cô đang làm g!". Anh ta thở hổn hển.

    "Xin lỗi anh nha. Cố nuốt xuống lần nữa nào". Tôi từ tốn nói.

    Tôi lấy tay ra khỏi cổ họng anh ta và đấm vào bụng anh một phát. Giờ thì tôi đã nghe thấy tiếng viên thuốc được nuốt xuống bụng. Cassis rên nhẹ một tiếng rồi lại bất tỉnh.


    Mình đấm mạnh quá sao?

    Mặc dù tôi không phải là quá mạnh nhưng cũng có học qua mấy kĩ năng đấm đá cơ bản như mấy người anh em khác. Tôi cũng có thể áp đảo một đứa con trai hay con gái cùng tuổi nếu tận dụng kĩ năng của mình. Hơn nữa, giờ Cassis đang ở trong thế yếu hơn và cả tay chân đều bị xích.

    Tôi muốn anh ta phải tin tưởng tôi thì mới có thể đưa anh ta ra khỏi đây an toàn. Có phải tôi đã nên lựa chọn cách thức tốt hơn?

    Mà thôi cũng trễ quá rồi, tôi nghĩ vậy rồi rời khỏi hầm ngục. Cassis thì vẫn bất tỉnh trên sàn và người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
     
    Cổ Ngữ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...