Đam Mỹ [Dịch] Xuyên Thành Vợ Chưa Cưới Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế - Lâm Áng Tư

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hiểu Sương Sương, Aug 15, 2021.

  1. Chương 20: Tát vào mặt, xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yến Thanh Trì rất chắc chắn sẽ thắng chính diện PK Liêu Tư Bác vô cùng tự tin.

    Liêu Tư Bác ôm cánh tay đứng đối diện y, "Cậu trước."

    Yến Thanh Trì suy nghĩ, "Cũng được."

    Sau đó, y phát bóng.

    Nhậm Tự chọc Giang Mặc Thần, "Ai, đối tượng của cậu còn rất thú vị a, vừa nãy còn cố ý hôn cậu một chút, Liêu Tư Bác sắp tức chết rồi."

    Hắn nhìn Giang Mặc Thần, "Lại nói tiếp, sao cậu ấy lại phản ứng lớn như vậy, mẹ nó, không phải Liêu Tư Bác yêu thầm cậu chứ?"

    Giang Mặc Thần câm nín nhìn hắn một cái, "Từ nhỏ đến lớn cậu chưa đạt ngữ văn bao giờ sao?"

    "Bậy bạ, rõ ràng tôi không đạt tiếng Anh."

    "Không khác lắm, dù sao cũng là đọc hiểu."

    "Đó là vì tôi không nhớ từ vựng, nên mới đọc không hiểu."

    "Cho nên, không nhớ từ vựng rất vinh quang sao?"

    Nhậm Tự đang định phản bác, đã nghe thấy Liêu Tư Bác cười nói, "Nha, xem bộ dáng cậu lúc nãy còn tưởng rằng rất lợi hại, thì ra cũng như thế thôi sao."

    Nhậm Tự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng trên bàn đã đổi người, đến phiên Liêu Tư Bác.

    "Ai, cậu yên tâm, chờ một lát Liêu Tư Bác chơi xong, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi, thằng điên này hôm nay bị gì đấy, quả thật thiếu đánh."

    "Vậy đánh nó thôi."

    Nhậm Tự suy nghĩ, "Cũng đúng, chỉ cần không đánh mặt là được, bằng không mẹ nó thấy lại khóc."

    Giang Mặc Thần cười lạnh, "Vậy không được, hôm nay tôi chỉ muốn đánh mặt."

    Nhậm Tự vỗ vai hắn, "Hy vọng đối tượng của cậu không tức giận."

    Giang Mặc Thần nghe xong lời này, quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, chỉ thấy y nhìn chằm chằm động tác của Liêu Tư Bác. Yến Thanh Trì tức giận sao? Hắn cẩn thận nhớ lại, lại nhìn không thấu, nhìn qua y không khác gì ngày thường, cũng như cũ hiền lành, lãnh đạm, không có phẫn uất cũng không có lửa giận.

    Giang Mặc Thần không hiểu cảm xúc của y, tựa như không hiểu giờ phút này Yến Thanh Trì đang nghĩ gì.

    Kỳ thật Yến Thanh Trì nghĩ rất đơn giản, bởi vì y cảm thấy xúc cảm của mình cũng không tệ lắm, gần như, hẳn là sắp thắng.

    Liêu Tư Bác liên tiếp đánh trúng nhiều quả, mới kiêu căng tự phụ mang theo chút khinh thường, nói: "Chờ lát nữa thua, đừng khóc nha."

    Yến Thanh Trì cười cười, quay đầu nói, "Những lời này, tặng hết cho anh."

    "Hừ, còn mạnh miệng."

    Yến Thanh Trì không có để ý đến hắn, cầm vợt, đi tới bên bàn. Y đè thấp người, chọn xong tư thế, hơi híp híp mắt, sau đó, phát cầu.

    Trong trí nhớ của Yến Thanh Trì, chuyện mình chơi bóng bàn đã là chuyện rất lâu trước kia. Lúc ấy, y còn không phải chơi bóng bàn, mà là đi theo phụ thân chơi bida. Sau đó, vì theo kịp thời đại, y và bạn bè cùng nhau chơi Snooker mới nổi lên.

    Bởi vì nguyên nhân gia tộc, cho nên rất nhiều trò chơi Yến Thanh Trì đều phải chơi thật tốt -- đương nhiên y phải chơi thật giỏi, bởi vì y chính là con trai của phụ thân, phụ thân y xa xa không phải người bình thường, mà y may mắn được người như vậy nhận nuôi, tất nhiên sẽ đặt cho mình rất nhiều mục tiêu. Y hy vọng mình đủ ưu tú, ưu tú đến mức cho dù phụ thân có tẩy trắng, thành một ông chú bình thường nuôi chim chăm cún, y cũng có thể trở thành người trẻ tuổi xuất sắc, bảo vệ em trai, bảo vệ tốt xí nghiệp mới của gia tộc.

    Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, không khỏi thở dài nói, may mắn còn có thằng em trai, bằng không mình không thể hiểu được sao mà xuyên qua, cha mẹ làm sao có thể chấp nhận.

    Y nghĩ như vậy, hơi hoài niệm đánh phát cuối cùng.

    Sau đó quay đầu nhìn về mọi người đã ngốc một bên, hơi nghiêng đầu, thật tự nhiên nói, "Tôi thắng."

    Khoé môi y treo nụ cười mỉm, giọng điệu bình thản, tựa như đây là một chuyện đương nhiên, chỉ là những người khác hiển nhiên không thờ ơ được như y.

    Liêu Tư Bác đi tới, nhìn y lại nhìn mặt bàn, một bộ không dám tin tưởng.

    Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Muốn chơi lại một ván không?"

    "Tới." Liêu Tư Bác hô.

    "Tôi trước hay anh trước?"

    "Tôi trước."

    Lần này Liêu Tư Bác không nói nhiều nữa, hơi phát run cầm vợt của mình, nhìn trái bóng trên bàn một lần nữa.

    Nhậm Tự quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Đối tượng của cậu còn có một chiêu như vậy, lợi hại a."

    Khuôn mặt Giang Mặc Thần nghiêm túc, hắn nói, "Tôi không biết."

    Đúng là hắn không biết, tư liệu của Yến Thanh Trì mà hắn xem không có viết, những lần tiếp xúc trước cũng không có chơi cái này với Yến Thanh Trì, tuy rằng trước lúc đấu Yến Thanh Trì kêu hắn yên tâm, nhưng hắn biết thực lực của Liêu Tư Bác, chỉ cho rằng Yến Thanh Trì trấn an hắn, không nghĩ tới, kêu hắn yên tâm vậy mà là ăn ngay nói thật -- thực lực của hắn, bỏ xa Liêu Tư Bác.

    Liêu Tư Bác liên tiếp phát mấy phát cầu, bởi vì sai lầm rồi kết thúc, nhìn Yến Thanh Trì bắt đầu chơi bóng.

    Yến Thanh Trì nhìn mặt hắn, không nhanh không chậm đi đến vị trí mình chọn, sau đó đè thấp thân mình, bắt đầu tiến công.

    Dáng người y vô cùng đẹp mắt, sườn mặt yên tĩnh phảng phất như một bức tranh, ngón tay y thật thon dài, Giang Mặc Thần nhìn đôi tay này vẽ tranh, bây giờ nhìn y cầm vợt.

    Hình như là Yến Thanh Trì chú ý tới tầm mắt của hắn, hơi nhướng mi về phía hắn, khuôn mặt rực rỡ, quyến rũ và mị hoặc, y mỉm cười, có chút hiền lành, có chút quyến rũ, lại đẹp như một bức tranh.

    Sau đó, Yến Thanh Trì thu hồi ánh mắt, chuyên tâm đánh bóng.

    Liêu Tư Bác nhìn y một đường tiến công, bình tĩnh tự nhiên lại tính sẵn trong lòng, thần trí hắn cũng theo từng tiếng đánh, chậm rãi vỡ vụn. Cho đến cuối cùng, Yến Thanh Trì thu vợt, lần nữa nói ra câu kia tự nhiên giống như theo sự thật hẳn là tôi thắng, rốt cuộc khôi phục chút tỉnh táo, ngơ ngẩn nhìn y.

    Yến Thanh Trì đứng bên bàn bóng bàn, hỏi hắn, "Còn so không?"

    Liêu Tư Bác không nói gì.

    "Nếu không so nữa, thì xin lỗi tôi đi."

    Liêu Tư Bác khó tin, không nghĩ tới y sẽ nói ra một câu như vậy.

    Hắn nhìn Yến Thanh Trì, lại thấy vẻ mặt Yến Thanh Trì lạnh lùng, lời nói lại nghiêm túc không bỏ qua, "Hạ tiện, ghê tởm, loại từ ngữ vũ nhục này, mặc kệ thế nào cũng không nên làm trò nói ra trước mặt người ta. Miệng mọc trên người của anh, anh không thích tôi, muốn mắng tôi, này cũng rất bình thường, cũng không có gì, dù sao ai mà không có người yêu người ghét đâu, nhưng mà đánh người không đánh mặt, anh không nên nói ra trước mặt tôi, anh nói như vậy không chỉ là vũ nhục tôi mà còn là vũ nhục Giang Mặc Thần. Hai người là bạn bè, cho nên chuyện giữa anh và anh ấy, tự hai người giải quyết, nhưng mà tôi ở đây, anh phải xin lỗi, bởi vì tôi không thích, tôi cũng không có lí do để nhận những lời nhục mạ của anh như vậy."

    Liêu Tư Bác ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào y.

    Tất cả mọi người không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ nói những lời như vậy ngay lúc này, tựa như tất cả mọi người không nghĩ tới y sẽ thắng Liêu Tư Bác.

    "Xin lỗi." Giang Mặc Thần dẫn đầu lên tiếng, đánh vỡ không khí ngưng trọng.

    Giang Mặc Thần đi tới trước mặt Liêu Tư Bác, nhìn chăm chú vào Liêu Tư Bác, ngữ khí nghiêm túc, "Mặc kệ hôm nay cậu vì nguyên nhân gì, luôn nhằm vào em ấy. Nhưng Yến Thanh Trì không làm chuyện gì có lỗi với cậu, cũng không mở miệng nói cái gì có lỗi với cậu, cậu không có lí do mắng em ấy như vậy. Nếu là vì tôi, hôm nay cậu quậy đủ rồi, như vậy sau này, chúng ta cũng không cần thiết phải liên hệ."

    Liêu Tư Bác khiếp sợ nhìn về phía hắn, "Cậu vì cậu ta mà cắt đứt quan hệ với tôi."

    "Người trưởng thành, nói cắt đứt quan hệ không khỏi quá trẻ con, tôi chỉ là trưởng thành, tôi và em ấy hiện tại là vợ chồng, là bạn đời được pháp luật thừa nhận, cậu vũ nhục em ấy trước mặt mọi người là vũ nhục tôi, hôm nay cậu đánh mặt tôi còn chưa đủ sao?"

    Liêu Tư Bác há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lại không nói được gì.

    "Được rồi, mọi người đều là anh em, sao càng nói càng nghiêm trọng." Vu Hi Hòa đi tới khuyên nhủ, "Tư Bác, chuyện hôm nay vốn dĩ là cậu sai, xin lỗi không quá đáng, nói như thế nào cũng là vợ Mặc Thần, chính cậu cảm thấy cậu nói những lời đó thích hợp sao?"

    "Đúng vậy, cậu nói xin lỗi đi, tẩu tử lại không tính người ngoài, không tính mất mặt." Nhậm Tự bổ sung nói.

    Liêu Tư Bác nhìn bọn họ, lại nhìn về phía Giang Mặc Thần mặt nghiêm túc, cuối cùng mới chuyển hướng Yến Thanh Trì nhìn qua rất bình tĩnh.

    Hắn quay đầu, sau đó nói một cách cộc cằn, "Thật xin lỗi."

    "Còn có?"

    "Tôi không nên nói cậu như vậy."

    Yến Thanh Trì gật đầu, "Được." Y nói, "Xem anh là bạn của Giang Mặc Thần, tôi tha thứ cho anh."

    Liêu Tư Bác nhìn y, nghiến răng, đột nhiên xoay người, quay đầu đi về phía cửa.

    * * *
     
    Last edited: Aug 28, 2021
  2. Chương 21: Thêm một ngày nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, đây là Liêu Tư Bác bị Yến Thanh Trì hạ mặt mũi trước mặt mọi người, nên xấu hổ, ở không nổi nữa.

    Vu Hi Hòa thấy vậy, không khỏi nhìn Giang Mặc Thần, chỉ thấy Giang Mặc Thần cau mày.

    Giang Mặc Thần nhìn bóng dáng Liêu Tư Bác, trong lòng càng tức giận, hắn muốn đuổi theo Liêu Tư Bác giải quyết chuyện đêm nay, lại băn khoăn dù sao Yến Thanh Trì cũng không quen biết người khác, mình cứ đi như vậy, trong khoảng thời gian hắn đi ra ngoài, không biết Yến Thanh Trì có thể xấu hổ hay không.

    "Mặc Thần." Tôn Tầm kêu hắn một tiếng, giương mắt nhìn cửa, như đang dò hỏi thái độ của hắn.

    "Để cậu ta đi." Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, "Nếu cậu ta vẫn không học được cách nói chuyện tôn trọng người khác, sau này cũng không cần tới nữa."

    Tính tình hắn từ trước đến nay đều ôn hòa, đối với nhiều chuyện đều mang theo chút lạnh nhạt không liên quan đến mình, lúc này lại vì Yến Thanh Trì nói ra lời nói lạnh lùng như vậy, Vu Hi Hòa và Nhậm Tự không khỏi yên lạnh trao nhau ánh mắt, thầm nói, xem ra tuy rằng kết hôn gấp gáp, nhưng không chỉ có hiệu lực về mặt pháp luật, còn có hiệu quả về mặt tình cảm, ít nhất bản thân Giang Mặc Thần, tình nguyện che chở.

    "Được, được." Nhậm Tự mở miệng hòa giải, "Thằng nhóc chọc người phiền đã đi rồi, chúng ta đừng vì nó mà tức giận, chị dâu lần đầu tiên gặp chúng ta, tới tới tới, chúng ta cùng nhau uống một chén, coi như bồi tội với chị dâu, chị dâu cũng đừng nóng giận."

    "Đúng vậy, buổi tối êm đẹp vậy không lẽ nào vì một người mà mất hết tâm trạng." Vu Hi Hòa vừa nói vừa cho Tôn Tầm một ánh mắt, Tôn Tầm rất nhanh cầm ly rượu lại đây.

    Tính cách Yến Thanh Trì từ trước đến nay không phải người khép nép, tươi cười, tiếp rượu bọn họ, cùng bọn họ uống một ly.

    Chuyện này xem như cứ như vậy mà qua.

    Chờ mọi người chơi không sai biệt lắm, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tính toán rời đi, hai người bọn họ đều uống rượu, không thể lái xe. Giang Mặc Thần lại là nhân vật của công chúng, bởi vậy đơn giản kêu trợ lý lại đón.

    Trong xe an tĩnh, Yến Thanh Trì ngồi dựa vào cửa sổ, ở trong bóng tối thoáng mở cửa sổ, nhìn gió thổi ngoài cửa sổ.

    Giang Mặc Thần yên lặng nhìn y.

    Sau khi tới nơi, trợ lý và Giang Mặc Thần nói mấy câu thì rời khỏi.

    Yến Thanh Trì hơi choáng, duỗi tay đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên nghe được Giang Mặc Thần nói: "Thật xin lỗi."

    Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Giang Mặc Thần nghiêm túc, "Chuyện hôm nay, Liêu Tư Bác là bạn của anh, lại làm khó xử em trước mặt mọi người, thật xin lỗi."

    Yến Thanh Trì không nghĩ tới hắn sẽ nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, y cho rằng chuyện này đã qua, mình vả mặt Liêu Tư Bác hơn nữa đã bắt hắn xin lỗi thì qua chuyện, không nghĩ tới Giang Mặc Thần còn để ý.

    Chuyện này có quan hệ gì tới Giang Mặc Thần sao? Đương nhiên là có, đó là bạn hắn, lại trực tiếp nói những lời ác độc với mình, hắn không quản lí tốt bạn mình, hắn đương nhiên có sai. Nhưng mà, cũng chỉ có chút sai thôi. Miệng là mọc trên người Liêu Tư Bác, cho dù hắn từng thề son sắt với Giang Mặc Thần không phát sinh xung đột với mình, ai có thể đảm bảo hắn sẽ không đột nhiên thay đổi, trực tiếp nhục mạ đâu?

    Xét đến cùng, Liêu Tư Bác bất mãn cũng chỉ bởi vì mình không phải Nguyên Minh Húc, không có quan hệ gì với Giang Mặc Thần, cũng không có quan hệ gì với mình, hôm nay đổi thành bất kì ai không phải Nguyên Minh Húc xuất hiện bên người Giang Mặc Thần, đều sẽ có kết quả này. Cho nên, cũng không cần tính toán chi li.

    Yến Thanh Trì không phải rất người thích so đo, đối với y mà nói, ai có lỗi với y, y chỉ cần giáo huấn lại là được rồi, y có năng lực giải quyết, cho nên không cần vì loại chuyện đã giải quyết này mà tiếp tục lãng phí thời gian và sức lực.

    Y mỉm cười, "Cho nên, anh nhìn chằm chằm em nãy giờ, chính là vì cái này?"


    "Đương nhiên không phải." Giang Mặc Thần quen miệng phản bác.

    Hắn nhìn Yến Thanh Trì, không biết đối phương sao lại đột nhiên hỏi cái này, lại nghĩ tới vừa rồi đúng là mình nhìn chằm chằm y hồi lâu, nhất thời lại xấu hổ buồn bực, nhưng ngại mình mới quan tâm, chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay, anh và Liêu Tư Bác đều có trách nhiệm, sẽ không có lần sau, anh cam đoan với em."

    "Được." Yến Thanh Trì ngữ điệu dứt khoát.

    Giang Mặc Thần nghi ngờ, "Em không tức giận?"

    "Tức giận đương nhiên tức giận, nhưng em cũng đã giáo huấn anh ta, anh ta cũng xin lỗi em, một đi một về, chuyện này coi như là chấm dứt."

    "Tâm thái em ngược lại khá tốt."

    "Bằng không thế nào?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Chẳng lẽ muốn tức giận mãi, chất vấn bạn anh chuyện này là thế nào sao? Anh hy vọng em như vậy sao?"

    "Anh hy vọng em không tức giận thật, mà không phải bởi vì băn khoăn anh, cho nên có lệ anh."

    Yến Thanh Trì không biết vì sao, thế nhưng từ những lời xuôi tai này mà hơi ôn nhu.

    Y nghĩ nghĩ, hỏi: "Cho nên, anh thật sự không muốn làm em tức giận, muốn làm em vui vẻ chút phải không?"

    "Ừ."

    "Không bằng như vậy đi, anh đồng ý với em một chuyện, em sẽ hoàn toàn quên chuyện này, chờ lần sau gặp bạn anh, em coi như lần đầu tiên gặp bọn họ."

    "Chuyện gì?"

    "Ngày mai đi công viên trò chơi cùng em và Kỳ Kỳ đi." Yến Thanh Trì ngữ điệu vui sướng nói.

    Giang Mặc Thần sửng sờ một chút, hồi lâu, lại cười một tiếng, "Chỉ cái này?"

    "Chỉ cái này."

    Giang Mặc Thần nhìn y, không biết vì sao, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn vốn tưởng rằng Yến Thanh Trì sẽ đưa một yêu cầu có quan hệ với y hoặc là với tiền, không nghĩ tới vậy mà là bồi Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi. Hắn suy nghĩ, hình như mình thật sự chưa từng mang Kỳ Kỳ đi công viên, công viên trò chơi linh tinh.

    Hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ không lâu, công việc của hắn bận, đa số thời gian đều là dì Trương và cha mẹ chăm. Hắn chỉ là ngẫu nhiên về nhà, cùng bé xem TV, trò chuyện, thậm chí bởi vì Kỳ Kỳ không thích nói chuyện, rất nhiều thời gian, hắn cũng chỉ là nhìn bé, biểu đạt một chút quan tâm của mình, rồi rời khỏi.

    Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì lại muốn dẫn bé đi công viên trò chơi.

    Giang Mặc Thần hổ thẹn, lại không biết vì sao lại vui vẻ.

    Hắn quay đầu nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cũng nhìn hắn. Trong xe yên lặng, hắn lẳng lặng ngồi, không có ánh sáng, giống như hai bức tranh cuộn tròn, che một tầng mông lung, thần bí mê người.

    "Em thật để bụng Kỳ Kỳ." Hắn nói.

    "Kỳ Kỳ còn nhỏ, chỉ là đứa bé, chúng ta làm ba ba, đương nhiên phải để bụng một chút."

    "Em nói rất đúng." Hắn nói, "Cho nên anh đồng ý với em."

    "Em thay Kỳ Kỳ cảm ơn anh." Yến Thanh Trì cười cười, "Chờ ngày mai, em lại nói Kỳ Kỳ tin tức này. Không đúng, như vậy, chẳng phải ngày kia chúng ta mới đi?"

    Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười, không nói gì.

    "Vậy ngày kia đi, như vậy, ngày mai nói cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng có thể vui vẻ hơn một ngày."

    "Em thì sao, em cũng vui vẻ hơn một ngày sao?" Giang Mặc Thần quay đầu hỏi y.

    Yến Thanh Trì vốn định nói em đã lớn như vậy, làm sao vì loại chuyện này mà vui vẻ, kết quả nhìn ánh mắt hắn dịu dàng dò hỏi, lại đem câu này đến miệng nuốt trở vào.

    "Phải, em cũng vui vẻ hơn một ngày." Y cong đôi mắt, quả nhiên, nhìn thấy trên mặt Giang Mặc Thần mang theo chút ý cười.

    "Đi thôi." Giang Mặc Thần đẩy cửa xe ra, "Trễ rồi, nên về nhà."

    * * *
     
    Last edited: Aug 28, 2021
  3. Chương 22: Nói sai rồi, sẽ không thích con sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, Kỳ Kỳ nghe nói sắp đi công viên trò chơi, quả nhiên rất vui vẻ.

    Bé cầm cái muỗng, đôi mắt mèo mở to, ngữ điệu cũng cao lên, "Thật vậy không? Chúng ta cùng đi sao? Ba ba và chú Yến đều đi sao?"

    "Đúng vậy, cùng đi." Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé.

    Kỳ Kỳ vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cong cong.

    "Nhưng mà," Giang Mặc Thần nhìn Kỳ Kỳ, "Lúc trước không chú ý, Kỳ Kỳ sau này con không thể gọi là chú Yến."

    Kỳ Kỳ không hiểu, chớp chớp mắt, hỏi: "Tại sao ạ?"

    "Bởi vì chú Yến kết hôn với ba, cho nên chú ấy cũng là ba ba con." Giang Mặc Thần dịu dàng nói.


    Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì mỉm cười, Kỳ Kỳ suy nghĩ một lúc, "Con sẽ có hai ba ba?"

    "Đúng vậy."

    "Nhưng mà đều gọi ba ba, sẽ không phân biệt rõ ràng đi." Giang Mặc Thần lại mở miệng.

    "Có thể thêm họ a." Yến Thanh Trì cho hắn ý kiến, "Kêu anh Giang ba ba, kêu em Yến ba ba."

    "Làm gì có đứa con nào lại kêu cha mẹ như vậy." Giang Mặc Thần không đồng ý, hắn suy nghĩ, "Sau này con kêu ba là phụ thân đi, kêu Yến Thanh Trì là ba ba, như vậy cũng có thể phân biệt."

    "Phụ thân cũng quá nghiêm túc đi? Hoặc là một cái kêu ba ba, một cái kêu cha?"

    "Nghiêm phụ từ mẫu, tuy rằng hai chúng ta đều là đàn ông, nhưng trong quá trình nuôi dạy con sau này cần một bên nghiêm khắc một bên ôn nhu. So với anh, hiển nhiên em càng thích hợp bên ôn nhu, cho nên anh sẽ đảm nhiệm bên nghiêm túc, loại phân phối nhân vật như vậy, luôn có đạo lí."

    Yến Thanh Trì thấy hắn kiên trì, cũng không phản bác nữa, y cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, chỉ thấy Kỳ Kỳ tò mò nhìn hai người bọn họ, "Vậy sau này con kêu ba là ba ba, kêu anh ấy phụ thân đi."

    Kỳ Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, ba ba."

    Yến Thanh Trì xoa xoa tóc bé, "Thật ngoan."

    Ăn cơm xong, Yến Thanh Trì lấy sách vở đã mua bắt đầu dạy Kỳ Kỳ biết chữ, Kỳ Kỳ rất thông minh, rất nhiều chữ dạy một lần bé đã biết. Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, nói với bé, "Kỳ Kỳ, chúng ta chơi một trò chơi đi."

    Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức buông bút chì, vui sướng hỏi y, "Trò chơi gì ạ?"

    Vừa lúc Giang Mặc Thần đi ngang qua, lặng lẽ mở cửa, đã nghe Yến Thanh Trì nói với Kỳ Kỳ, "Chúng ta chơi một trò chơi con hỏi ba đáp, hai chúng ta trên tay đều có hai tấm card, một bảng là thích, một bảng là không thích, sau đó ba nói một đồ vật, chúng ta cùng nhau giơ bảng, nhìn xem chúng ta có giống nhau không."

    Kỳ Kỳ nghe y nói xong, tâm tình vui sướng tuột xuống một chút, bé đối với việc nói mình thích cái gì từ trước đến nay luôn mâu thuẫn, sợ bởi vì khác với người khác, mà làm đối phương không thích bé. Bé cúi đầu, siết chặt ngón tay mình, không nói gì.

    "Không muốn chơi sao?"

    Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Chúng ta chơi cờ nhảy được không ạ?"

    Yến Thanh Trì nhìn bé cẩn thận nói những lời này, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.

    Mấy hôm trước y và người đại diện nói chuyện giải ước, tuy rằng Lý Giang hơi tiếc nuối, nhưng vì tiền đồ của y, cũng đồng ý rồi, chờ thêm mấy ngày nữa Lý Giang từ nước ngoài về, y sẽ chính thức giải ước với Tinh Duyệt, ký Nam Tranh. Lúc ấy, có lẽ y và Giang Mặc Thần giống nhau, không có quá nhiều thời gian ở nhà, cũng không có cách làm bạn và hướng dẫn Kỳ Kỳ.

    Tới tháng chín, không chỉ y nhận công việc mới, Kỳ Kỳ cũng sẽ đi học, bé không nói lời nào thích trầm mặc, này cũng không có gì, nhưng nếu bé vẫn trước sau như một không biểu đạt cảm xúc của mình, Yến Thanh Trì lo lắng, bé có lẽ sẽ bị các bạn nhỏ khác khi dễ.

    Cái này không phải thứ y muốn nhìn.

    Y suy nghĩ, cầm cục tẩy trên bàn lên, nắm trong tay, sau đó duỗi tay tới trước mặt Kỳ Kỳ, "Con đoán, trong tay nào của ba có cục tẩy a?"

    Kỳ Kỳ ngẩng đầu, nhìn hai tay y, sau đó duỗi tay chạm vào tay phải y.

    Yến Thanh Trì mở tay ra, cái gì cũng không có, "Đã đoán sai nha~"

    Nói xong, y mở tay trái, "Ở chỗ này."

    Kỳ Kỳ duỗi tay lấy cục tẩy, cẩn thận nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, hình như không hiểu tại sao y đột nhiên chơi cái này.

    Yến Thanh Trì không có trực tiếp trả lời bé, mà hỏi bé, "Con biết vì sao con đoán sai không?"

    Kỳ Kỳ lắc đầu.

    "Bởi vì con không phải ba, cho nên con không biết ba suy nghĩ cái gì, chỉ đoán thôi, vĩnh viễn sẽ có lúc đoán sai."

    "Con không hiểu."

    "Con có thể hiểu thành, cho dù ba lớn hơn con, ba là ba con, không đúng, là phụ thân con cũng lớn hơn con, các ba ba đều là người lớn, nhưng các ba ba cũng không phải mỗi lần đều có thể hiểu được tâm tư của con." Y chọc ngực Kỳ Kỳ, "Cho nên có lúc, các ba ba cần con trợ giúp."

    "Trợ giúp?"

    "Đúng vậy." Yến Thanh Trì mỉm cười, "Con nói cho các ba biết con nghĩ gì muốn gì, con muốn làm cái gì, các ba ba mới có thể biết, mới có thể làm."

    Kỳ Kỳ nghe từng câu từng chữ từ miệng y, lẳng lặng nhìn y, không nói gì.

    "Kỳ Kỳ không muốn trợ giúp các ba ba sao?" Yến Thanh Trì hỏi bé.

    "Không phải." Bé nhỏ giọng nói.

    "Ba biết mà, Kỳ Kỳ thông minh đáng yêu như vậy, khẳng định là tiểu thiên sứ thiện lương nhất, nhất định sẽ trợ giúp các ba ba."

    Kỳ Kỳ nhấp môi, hình như bé muốn nói cái gì, vẫn là không nói ra.

    Yến Thanh Trì ôm bé vào ngực, hỏi bé, "Làm sao vậy?"

    Kỳ Kỳ nhìn y, một đôi mắt ngập nước, mênh mông sương mù.

    "Con muốn nói cái gì?" Yến Thanh Trì dịu dàng hỏi bé.

    Kỳ Kỳ chớp chớp mắt, trong mắt có gợn nước đong đưa, lại như cũ không nói gì.

    Yến Thanh Trì nhắm hai mắt lại, "Như vậy đi, con lặng lẽ nói vào tai ba, lặng lẽ nói cho ba, như vậy, những người khác cũng không biết."

    Y nhắm mắt lại đợi một lát, mới cảm giác có dòng khí mỏng manh chậm rãi áp vào vành tai y, âm thanh vô cùng non nớt, mang theo chút thấp thỏm và sợ hãi, âm thanh bị áp rất yếu ớt, hỏi y, "Nói sai rồi, sẽ không thích con sao?"

    * * *
     
    Last edited: Aug 27, 2021
  4. Chương 23: Ý nghĩa của từ Chi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yến Thanh Trì mở mắt, chỉ thấy Kỳ Kỳ nhìn y, miệng mím chặt, lông mày nhẹ nhàng nhăn, đôi mắt bé mở lớn, đôi mắt mèo đen trắng tràn đầy khổ sở, thoáng chạm vào, tựa như có nước sắp chảy xuống. Yến Thanh Trì nhìn bé, trong lòng tràn đầy đau lòng.

    Y lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Làm sao có thể, nói chuyện vốn không có đúng sai tuyệt đối, cho nên sao lại không thích Kỳ Kỳ đây?"

    Kỳ Kỳ không nói lời nào, chỉ là khổ sở nhìn y.

    "Kỳ Kỳ." Yến Thanh Trì hỏi bé, "Con thích con sao? Con cảm thấy người khác, ba ba hoặc phụ thân con, thích con sao?"

    Kỳ Kỳ không biết, bé không biết Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì có thích bé không, thích bé bao nhiêu, mẹ bé cũng từng nói những lời đó với bé, nói yêu bảo bảo nhất, nhưng cũng bỏ rơi bé. Tình yêu của người lớn hình như rất khó nghĩ, luôn có người tới viện nói thích bọn nó nhất, nhưng rồi cũng rời khỏi, đang nói sẽ dẫn bọn nó về nhà lại đột nhiên đổi ý, cho nên Kỳ Kỳ cũng không biết người lớn nói thích rốt cuộc có phải thật không, cũng không biết người khác có thích bé thật không.

    Bé mê mang nhìn Yến Thanh Trì, nói không nên lời, bộ dáng sắp khóc.

    "Kỳ Kỳ, con nhớ rõ tên của mình là gì không?"

    "Giang Chi Kỳ."

    "Đúng vậy, vậy con có biết chữ" Chi "có nghĩ gì không?"

    Kỳ Kỳ lắc đầu.

    "Chi" có nghĩa, Giang Chi Kỳ chính là Kỳ Kỳ của Giang Mặc Thần. "Y sờ sờ tóc bé," Cho nên, con vĩnh viễn là con của phụ thân con, là Kỳ Kỳ của phụ thân, con của phụ thân, con hiểu không? "

    Kỳ Kỳ cũng không hiểu lắm," Vĩnh viễn là rất xa? "

    " Chính là rất xa, cả đời con, phụ thân con cả đời. "

    " Cả đời là rất xa? "

    Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ," Bây giờ con chỉ có 5 tuổi, sau này sẽ lớn lên, 15 tuổi cũng là Kỳ Kỳ của phụ thân, là con của phụ thân, 50 tuổi cũng là Kỳ Kỳ của phụ thân. "

    " 500 tuổi cũng phải phải không? "

    Yến Thanh Trì bị lời nói ngây thơ của bé chọc cười," Đúng vậy, nếu Kỳ Kỳ có thể sống đến 500 tuổi. "

    " Kỳ Kỳ có thể sống đến 500 tuổi sao? "Kỳ Kỳ hỏi y.

    " Có thể. "Yến Thanh Trì trợn mắt nói dối," Kỳ Kỳ có thể sống thật nhiều tuổi đó. "

    " Giống trí tuệ ông nội sống đến 1000 tuổi cũng có thể sao? "

    " Ừm. "Yến Thanh Trì mỉm cười gật đầu," Mặc kệ con lớn bao nhiêu, con vĩnh viễn đều là Kỳ Kỳ của phụ thân. "

    Kỳ Kỳ nghe vậy, lúc này mới chậm rãi lộ ra nụ cười thẹn thùng vui vẻ.

    " Cho nên Kỳ Kỳ, ba cũng vậy, phụ thân con cũng vậy, các ba ba đều rất thích con. Con biết không? "

    Kỳ Kỳ nhìn y hồi lâu, mới chậm rãi, chậm rãi gật đầu.

    " Nhưng mà, chỉ có các ba ba thích con cũng không đủ, con cũng phải thích con nha. "

    " Con làm sao thích mình nha? "Kỳ Kỳ hỏi y," Con không phải là con sao? Sao con thích con được nha? "

    " Rất đơn giản a, đối với mình tốt một chút, tin tưởng mình một chút, cũng dũng cảm một chút. Mỗi ngày phải nói với mình, phụ thân và ba ba đều rất thích con, ông nội bà nội cũng rất thích con, cô cô cũng rất thích con, cho nên Kỳ Kỳ cũng phải thật thích mình. Gặp được đồ vật mình thích, có thể nói cho người khác, nếu thẹn thùng nói, thì nói nhỏ cho ba ba, gặp được đồ vật mình không thích, cũng có thể nói cho người khác. Có phải rất đơn giản không? "

    Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, bò lên vai y, nhỏ giọng hỏi:" Nếu con thích ba ba không thích thì sao? "

    " Không sao cả, Kỳ Kỳ là bạn nhỏ, ba ba là bạn lớn, bạn nhỏ và bạn lớn đương nhiên thích không giống nhau. Giống như Kỳ Kỳ thích Dorayaki, nhưng ba ba thích bánh bao thịt, ba ba sẽ vì Kỳ Kỳ không thích ăn bánh bao mà tức giận sao? "

    Kỳ Kỳ lắc đầu.

    " Vậy sẽ vì Kỳ Kỳ thích ăn Dorayaki tức giận sao? "

    Kỳ Kỳ vẫn lắc đầu.

    " Cho nên, con xem, không phải không có chuyện sao? "

    Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, ngạc nhiên phát hiện," Thật sự nha. "

    Bé ngồi trên đầu gối Yến Thanh Trì, nghiêng đầu suy nghĩ," Phụ thân không thích xem hoạt hình, Kỳ Kỳ xem hoạt hình, phụ thân cũng không tức giận. "

    " Anh ấy là phụ thân con, đương nhiên sẽ không vì việc đó mà tức giận. "

    Hình như lúc này Kỳ Kỳ mới ý thức được, ngoài miệng bé không nói, nỗ lực thuận theo hai người lớn trong nhà yêu thích, nhưng trên thực tế, vẫn làm những việc khác bọn họ. Bé xem hoạt hình, ngủ sớm, thích ăn đồ ngọt, còn thích chơi, nhưng phụ thân cũng vậy, ba ba cũng vậy, đều không vì chuyện này chuyện đó mà nói bé. Rốt cuộc bé cũng giải quyết bối rối của mình, cả người đều sáng sủa lên," Nhưng mà, "Bé không hiểu," Mẹ của Tiểu Thần không thích Tiểu Thần thích bà không thích. "

    Bé nói hơi lòng vòng, nhưng Yến Thanh Trì biết bé muốn nói gì, y hôn Kỳ Kỳ một chút, dùng đáp án đơn giản nhất trả lời vấn đề này," Bởi vì ba ba không phải mẹ của Tiểu Thần, ba ba là ba ba Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ thích cái gì, ba ba thích cái đó. "

    Kỳ Kỳ nghe y nói lập tức thẹn thùng, yên lặng cúi thấp đầu xuống, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy y.

    Ngoài phòng, Giang Mặc Thần nhẹ nhàng khép cửa lại, không có đi vào. Hắn dựa vào tường, cúi đầu không dấu vết cười một cái, rời khỏi.

    Kỳ Kỳ giải quyết bối rối từ đó giờ của mình, lại nghĩ đến mình ngày hôm sau phải đi công viên trò chơi, cả ngày đều rất vui vẻ. Buổi tối ngủ còn nhỏ giọng dặn dò Yến Thanh Trì," Ba ba ngày mai nhớ kêu con dậy sớm một chút nha. "

    Yến Thanh Trì nhéo mặt bé," Đã biết, mau ngủ đi. "

    Kỳ Kỳ lay tay của y, nhắm mắt," Ba ba ngủ ngon, con ngủ. "

    " Ngủ ngon. "Yến Thanh Trì hôn bé, giúp bé đắp lại chăn.

    Y vừa mới đứng lên, đã thấy Kỳ Kỳ vì được hôn ngủ ngon mà mở bừng mắt, đôi mắt lại vui mừng nhìn y.

    " Mau ngủ đi. "Y dỗ.

    Kỳ Kỳ đem đầu mình rút vào chăn một chút, âm thanh ngọt ngào," Ba ba ngủ ngon. "

    " Ngủ ngon."

    Yến Thanh Trì tắt đèn, đi ra ngoài.

    * * *
     
    Last edited: Aug 27, 2021
  5. Chương 24: Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Mặc Thần đang nói chuyện với đạo diễn bộ phim mới, thấy y trở về, nên kết thúc câu chuyện, treo điện thoại, hỏi: "Kỳ Kỳ ngủ?"

    "Ừm, còn muốn ngày mai em kêu nó sớm một chút, sợ đi trễ."

    Giang Mặc Thần mỉm cười, "Nếu nó thích, sau này có thời gian có thể thường dẫn nó đi."

    Yến Thanh Trì lấy áo ngủ của mình từ trong ngăn tủ, quay đầu nhìn về Giang Mặc Thần, "Anh? Có thời gian? Thường đi?" Y khẽ cười một chút, "Người bận rộn như anh sao có thể có nhiều thời gian như vậy, lại nói tiếp, mấy ngày nay sao anh lại có thời gian ở nhà? Không đóng phim sao?"

    "Thời gian trước vừa mới đóng máy, cho nên thời gian này dùng để bổ sung một ít đại ngôn quảng cáo và tạp chí, tháng sau phim mới mới khởi động máy. Bên em thì sao, giải ước với Tinh Duyệt chưa?"

    "Chờ Lý Giang về nước làm một số thủ tục, trả tiền vi phạm hợp đồng là xong việc."

    "Cần bao nhiêu tiền, tiền vi phạm hợp đồng của em Nam Tranh sẽ giúp em gánh."

    Yến Thanh Trì suy nghĩ, dù sao sau này mình cũng làm công cho Nam Tranh, để Nam Tranh trả cũng không tính là chiếm tiện nghi, y duỗi tay làm một con số, Giang Mặc Thần cười một cái, "Chỉ một chút như vậy?"

    Hắn đánh giá Yến Thanh Trì một lát, rất đau lòng nói: "Em cũng thật không đáng tiền."

    Yến Thanh Trì ha hả, "Tục ngữ nói cá tìm tôm, tôm tìm tôm, em không đáng tiền như vậy, không phải anh cũng tìm người không đáng tiền vậy sao?"

    "Em thật đúng là trợn mắt còn có thể nói dối."

    Yến Thanh Trì mỉm cười, "Bình thường, bình thường."

    Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Yên tâm đi, rất nhanh em sẽ rất đáng giá, đến lúc đó chắc là Tinh Duyệt phải khổ sở."

    "Mượn lời tốt của anh." Yến Thanh Trì vừa nói vừa đi vào phòng tắm.

    Chờ đến lúc Yến Thanh Trì đi ra, đã thấy Giang Mặc Thần đọc sách cạnh đèn giường.

    "Sao anh còn chưa ngủ a?" Y xốc chăn lên giường, "Đang xem cái gì?"

    Giang Mặc Thần cho y nhìn nhìn bìa sách, là 《 Bá tước Monte Cristo 》.

    "Nhìn thấy cuốn này, em lại nhớ tới nỗi sợ đọc bút kí năm cấp ba."

    "Vẫn rất thú vị, nhìn qua cũng rất thoải mái."

    "Vậy anh tiếp tục xem đi, em ngủ trước." Yến Thanh Trì nói, đã muốn nằm xuống ngủ, lại bị Giang Mặc Thần ngăn cản.

    Giang Mặc Thần đặt sách trên tay lên tủ cạnh đầu giường, quay đầu nhìn về phía y, "Tâm sự."

    Yến Thanh Trì dựa vào đầu giường, "Nói cái gì?"

    Giang Mặc Thần cũng dựa sát vào.

    Dưới ánh sáng mờ nhạt, Giang Mặc Thần suy nghĩ một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Nhà của chúng ta đặt tên, là theo thế hệ. Cho nên chị anh tên Tinh Thần, anh tên Mặc Thần, đồng lứa của bọn anh, thế hệ là Thần, chỉ là đem chữ Thần đặt sau mà thôi. Kỳ Kỳ đồng lứa vừa vặn đến chữ Chi, cho nên anh đặt tên nó là Giang Chi Kỳ. Tên này, thật ra chỉ là đơn thuần vừa vặn đến chữ" Chi ". Nếu đến phiên chữ" Nhược ", Kỳ Kỳ có lẽ phải tên Giang Nhược Kỳ."

    "Nhưng mà," Giang Mặc Thần nhìn về phía y, "Anh thật thích cách em giải thích cho Kỳ Kỳ, em cho cái tên này một ý nghĩa mới, mà ý nghĩa này, anh rất thích."

    Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc, tuy rằng lúc ấy y cảm giác được Giang Mặc Thần đứng ở cửa, cũng biết hắn hẳn là nghe được, nhưng không nghĩ rằng hắn sẽ vì vậy mà trò chuyện đêm khuya với mình.

    "Em chỉ thuận miệng nói thôi, chính là muốn Kỳ Kỳ tin tưởng chúng ta thích nó, để nó có thể tin tưởng chúng ta, có thể nói ra một ít cảm xúc nó giấu trong lòng."

    Giang Mặc Thần gật đầu, "Anh biết, chỉ là mặc kệ thế nào, chuyện này, thật cảm ơn em."

    "Không cần khách khí, dù sao Kỳ Kỳ cũng là con của em."

    "Đây là đương nhiên. Anh muốn nói chỉ là cái này, hiện tại nói xong, ngủ đi."

    Yến Thanh Trì nghe vậy, không nhịn được cười, y còn tưởng rằng buổi tối mà Giang Mặc Thần chính thức tâm sự với mình như vậy, tưởng rằng sẽ nói chính sự gì, không nghĩ tới chỉ là nói cảm ơn. Yến Thanh Trì cảm thấy hắn không khỏi đứng đắn quá mức, rồi bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua, lúc Giang Mặc Thần xin lỗi y hình như cũng nghiêm túc đứng đắn như vậy.

    Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, không biết vì sao, thế nhưng cảm thấy Giang Mặc Thần đứng đắn xin lỗi và cảm ơn như vậy có hơi đáng yêu.

    "Được rồi, thấy anh nghiêm túc cảm ơn em như vậy, em nói cho anh một bí mật nhỏ."

    "Cái gì?"

    "Anh có hôn Kỳ Kỳ bao giờ chưa?"

    Giang Mặc Thần không nghĩ tới y sẽ hỏi cái này, hắn nhớ lại một chút, lắc đầu.

    "Lần sau anh có thể hôn hôn nó chút, ngoài miệng Kỳ Kỳ không nói, nhưng thật ra rất thích thân mật như vậy. Anh hôn nó, nó sẽ rất vui vẻ. Bạn nhỏ a, gần như đều như vậy, khi còn nhỏ ba anh hôn anh anh không cảm thấy thật vui vẻ sao."

    Lúc y nói nửa câu đầu Giang Mặc Thần còn khẽ gật đầu, chờ tới nửa câu sau, lại là hừ lạnh một tiếng, "Ba anh mới không hôn anh."

    "..."

    "Tình thương của cha như núi a, anh thấy ngọn núi nào chủ động hôn du khách chưa?" Hắn mang theo chút bất đắc dĩ, bình tĩnh nói: "Ba anh, chính là điển hình của phụ thân Trung Quốc, dù là thích em, cũng không chủ động biểu hiện ra ngoài, vĩnh viễn một bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, hôn anh? Trong mộng còn có đi."

    Yến Thanh Trì nghiêng đầu nhìn hắn, "Cho nên, bây giờ anh phàn nàn, là đang oán hận, hay muốn em hôn anh?"

    Giang Mặc Thần nháy mắt thẹn quá thành giận, "Em nói lung tung cái gì, chúng ta không phải đang nói đến đề tài này sao, anh chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi." Thật là phát thần kinh, Giang Mặc Thần nghĩ thầm, thế nào đột nhiên nói cái này với y, mình thật là điên rồi mới nói với em ấy những lời này!

    "Bây giờ là anh thẹn quá thành giận sao, thật ra lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, nếu anh muốn em hôn anh, em.."

    "Em câm miệng đi." Giang Mặc Thần thô thân thô khí ngắt lời y, sau đó chuyển đầu tắt đèn, "Ngủ."

    Yến Thanh Trì nhìn loạt động tác thình lình của hắn, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được cười ha hả lên, "Giang Mặc Thần, bây giờ anh có hơi đáng yêu đấy."

    Giang Mặc Thần mở đèn, "Em lại không ngủ, tin anh làm em đêm nay đều không ngủ được không?"

    "Nói giống như em không ngủ, anh có thể ngủ."

    Giang Mặc Thần bị y tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, kéo chăn, trực tiếp đẩy ngã người xuống giường, chuẩn bị để y tự mình trải nghiệm kết cục một chút.

    Kết quả hắn mới đẩy ngã người, đã thấy Yến Thanh Trì ngẩng đầu, thật mềm mại hôn lên trán hắn một cái.

    Giang Mặc Thần nhất thời sửng sốt.

    Yến Thanh Trì mỉm cười, "Đây là hôn chút ngủ ngon, ngủ đi."

    "Em lúc này còn muốn ngủ? Chậm!"

    "Đừng như vậy." Yến Thanh Trì chỉ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, "Ngày mai còn phải đi công viên với Kỳ Kỳ, lại không ngủ, ngày mai không có tinh thần."

    "Bây giờ mới biết ngủ? Vừa nãy là ai quậy phá không chịu ngủ?"

    "Là em, là em." Yến Thanh Trì biết nghe lời phải, "Em sai rồi, lần sau em không dám nữa, ngài đại nhân đại lượng, buông tha em lần này đi." Yến Thanh Trì vẻ mặt vô tội.

    Giang Mặc Thần quả thật bị kĩ thuật diễn cường hãn của y làm cay mắt, hắn trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì một cái, không nói chuyện, xoay người ngủ bên cạnh Yến Thanh Trì.

    Yến Thanh Trì duỗi tay tắt đèn, "Ngủ ngon."

    "Ngủ ngon." Giang Mặc Thần nói xong, nhắm hai mắt lại.

    Nhưng mà không bao lâu, hắn lại hơi bực bội mở mắt, sờ sờ nơi Yến Thanh Trì hôn qua, chỉ cảm thấy nới đó dường như có cái gì, ẩn ẩn nóng rực, hắn duỗi tay xoa xoa, lại càng lau càng nhớ lại bộ dáng Yến Thanh Trì đột nhiên hôn mình, đã nói chỉ là thuận miệng nói thôi, đã muốn mượn cớ hôn mình như vậy sao! Không thể ngủ đàng hay sao!

    Giang Mặc Thần cắn chặt răng, cưỡng bách mình nhắm mắt lại.

    * * *
     
  6. Chương 25: Chơi công viên và cuộc gọi nước ngoài từ Nguyên Minh Húc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau Yến Thanh Trì kêu Kỳ Kỳ thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị xuất phát đi công viên trò chơi.

    Giang Mặc Thần là nhân vật của công chúng, trước lúc xuất phát đã lấy đồ trang điểm và mắt kính nguỵ trang một chút, chờ hắn bước ra khỏi trong phòng, quả thật làm Yến Thanh Trì sợ ngây người. Y bước lên trước, tỉ mỉ nhìn người trước mặt, "Soái ca, anh là ai?"

    "Em nói anh là ai?"

    Yến Thanh Trì không trả lời hắn, duỗi tay chọc chọc Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, con xem anh ấy là ai?"

    "Là phụ thân ạ." Kỳ Kỳ thật nghiêm túc nói.

    "Vậy mà con cũng nhận ra." Yến Thanh Trì kinh ngạc, "Hỏa nhãn kim tinh."

    Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Anh từng hóa trang dẫn nó ra ngoài, trước lạ sau quen, nó đã thấy hai ba lần, sao có thể không nhớ rõ."

    Yến Thanh Trì đảo mắt liếc hắn, sao cũng cảm thấy người trước mặt và Giang Mặc Thần mình quen biết không giống nhau, thay đổi phong cách quần áo, có vẻ càng trẻ tuổi hoạt bát một ít, tân trang lại dung mạo, biến bản thân anh tuấn thành thanh tú, hơn nữa cặp mắt kính gọng đen nhìn qua vô cùng đoan chính, thêm một cổ phong độ tri thức, đúng là rất khó liên hệ Giang Mặc Thần như vậy và Giang Mặc Thần trên TV với nhau.

    "Lúc anh đi học, chính là dạng này sao?" Yến Thanh Trì hiếu kì hỏi.

    "Nghĩ cái gì vậy." Giang Mặc Thần nhìn y, "Đây là nguỵ trang thôi, bộ dáng lúc anh đi học đẹp trai hơn nhiều."

    "Phải không? Vậy chờ sau khi về, em xem ảnh chụp thời học sinh của anh."

    "Mơ đẹp."

    Giang Mặc Thần từ chối y xong, kéo Kỳ Kỳ, "Đi thôi."

    Công viên trò chơi Thịnh Phi là công viên trò chơi lớn nhất thành phố X, bất kì lúc nào, nơi này luôn không thiếu du khách, đặc biệt là nghỉ đông và nghỉ hè.

    Giang Mặc Thần nhìn biển người tấp nập phía trước, "Anh nói để Tôn Thịnh đóng cửa công viên một ngày, em không cho, bây giờ tốt rồi, nhiều người như vậy."

    "Anh biết cái gì, thú vui của công viên trò chơi chính là người nhiều náo nhiệt, hơn nữa, Tôn Thịnh không phải đã cho anh giấy thông hành VIP sao, chúng ta lại không cần xếp hàng, anh không cảm thấy nhìn mọi người một bên xếp hàng, chúng ta trực tiếp cầm thẻ VIP đi chơi, cảm giác càng sướng sao?"

    "Cho nên, vui sướng của em là thành lập trên đau khổ của người khác?"

    "Ai nha, dù sao cũng không tai họa người khác a, chỉ cần nguyện ý tiêu tiền, ai đều có thể là VIP, chúng ta cũng là bằng bản lĩnh của mình lấy VIP, đi thôi." Yến Thanh Trì vẫy tay, "Chọn trò chơi chơi đi."

    Nhưng mà, mặc kệ trước đó Yến Thanh Trì nghĩ tốt đẹp bao nhiêu, chơi với trẻ con và không chơi với trẻ con, thật có thể nói là khác nhau như trời với đất. Yến Thanh Trì ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, cảm nhận ngựa bay của mình trầm bổng, rất là phiền muộn ngẩng đầu nhìn tàu lượng siêu tốc cách đó không xa, y chẳng thể nghĩ tới, mình cũng có một ngày, lại cách tàu lượn siêu tốc gần như vậy lại xa như vậy, tựa như y chẳng thể nghĩ tới mình đã một bó tuổi, còn phải bồi Kỳ Kỳ chơi vòng xoay ngựa gỗ.

    Yến Thanh Trì phiền muộn, đã thấy Giang Mặc Thần đứng cách đó không xa, tay cắm túi, vẻ mặt hưu nhàn, thấy y và Kỳ Kỳ bay tới, còn lấy di động chuẩn bị chụp ảnh cho hai người, Yến Thanh Trì buồn bực quay đầu đi, đã thấy Kỳ Kỳ đang ngồi trên lưng ngựa, vui vẻ nhìn ngựa bay nhỏ của bé.

    "Chơi vui không?" Y hỏi.

    Kỳ Kỳ gật đầu.

    Yến Thanh Trì cười duỗi tay xoa xoa đầu bé, "Con thích là được."

    Chơi xong vòng quay ngựa gỗ xuống dưới, Giang Mặc Thần đem ảnh mình chụp cho Kỳ Kỳ xem, Kỳ Kỳ hỏi hắn, "Ba ba đâu? Không có chụp ba ba sao?"

    Giang Mặc Thần kéo qua mấy tấm, lúc này mới tìm được tấm ảnh mình đã chụp Yến Thanh Trì trong lúc vô ý, trên ảnh chụp Yến Thanh Trì cúi đầu, chỉ lộ ra nửa sườn mặt, mặt mày an tĩnh, nhưng cũng có vài phần dịu dàng.

    Kỳ Kỳ xem xong, ngẩng đầu hỏi hắn, "Không có phụ thân sao?"

    Yến Thanh Trì nghe vậy, nảy ra ý hay, "Kỳ Kỳ, con mang phụ thân con chơi vòng xoay ngựa gỗ một lần, ba ba chụp ảnh cho hai người."

    Kỳ Kỳ vừa nghe có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ lại một lần, lập tức hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Giang Mặc Thần.

    Giang Mặc Thần: .

    "Hay là ba ba con mang con đi đi."

    "Kỳ Kỳ là muốn ảnh chụp của anh, em đi thì anh không có ảnh chụp a, anh mau đi đi."

    "Em câm miệng đi."

    "Anh nhận mệnh đi."

    Giang Mặc Thần câm nín, nhưng cúi đầu đã nhìn thấy Kỳ Kỳ chờ mong nhìn mình, quả thật Giang Mặc Thần không có cách nào, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì một cái, "Em diễn quá nhiều."

    "Không diễn tốt như anh a."

    "Anh phát hiện em thật biết nói chuyện a, anh nói một câu, em có thể trả lời mười câu."

    "Có thể do hai chúng ta phá lệ ăn ý."

    "Có thể do em quá thiếu đánh."

    "Gia bạo là không đúng, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý trầm trọng cho con."

    Giang Mặc Thần: . Anh cảm thấy anh mới sắp có bóng ma tâm lý!

    Hắn trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì một cái, sau đó đội mũ lên, ôm Kỳ Kỳ đi vòng xoay ngựa gỗ lần nữa.

    Yến Thanh Trì đứng tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhã nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Giang Mặc Thần ở vòng xoay ngựa gỗ, chỉ cảm thấy tâm tình rất thoải mái, y lấy di động ra giơ về phía Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần lạnh nhạt nhìn y một cái xoay đầu, Yến Thanh Trì cũng không nhụt chí, không ngừng chụp hình cho hắn, cuối cùng cũng chụp được vài tấm có thể xem.

    Chờ Kỳ Kỳ chơi xong vòng xoay ngựa gỗ đi xuống, nhìn tấm ảnh có mình và cả Giang Mặc Thần, vừa lòng cong mắt cười.

    Yến Thanh Trì bấm bấm, cho bọn họ xem tấm ảnh có cả ba người, Kỳ Kỳ chỉ vào di động y, vui vẻ nói: "Ba ba, con, phụ thân, ba người chúng ta."

    Yến Thanh Trì gật đầu, "Một nhà ba người."

    Kỳ Kỳ, "Ừm ừm" phụ họa.

    "Đi thôi." Yến Thanh Trì kéo bé, "Mang con đi chơi xe điện đụng."

    So sánh với vòng xoay ngựa gỗ, xe điện đụng thật là một trò chơi thú vị cực kì. Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ lên một chiếc xe, Giang Mặc Thần tự mình một xe, bọn họ cũng không đi tai họa người khác, chỉ nhắm chuẩn mục tiêu là đối phương, tàn nhẫn đâm nhau. Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ, thể trọng nhẹ, mỗi lần bọn họ đâm nhau, bé sẽ bị bắn văng ra một đoạn rất nhỏ, đâm hai ba lần, bé phát hiện chuyện này, nhịn không được bật cười, hơi chờ mong hai chiếc xe đâm vào nhau.

    Một lần chơi xe điện đụng cũng không tính dài, Kỳ Kỳ chơi xong một lần, còn muốn chơi.

    Bé nhìn Yến Thanh Trì muốn mở miệng nói, rồi lại ngượng ngùng, vẫn là Yến Thanh Trì chú ý tới bé muốn nói lại thôi, hỏi bé, "Làm sao vậy?"

    Giang Mặc Thần nghe vậy, cũng dừng lại nhìn bé.

    Kỳ Kỳ thấy hai người bọn họ đều ngừng lại, càng thẹn thùng hơn.

    "Là muốn chơi nữa sao?" Giang Mặc Thần hỏi bé.

    Kỳ Kỳ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chứ?"

    Giang Mặc Thần xoa xoa đầu bé, "Đương nhiên có thể."

    Kỳ Kỳ nháy mắt cao hứng lên.

    Ba người lần nữa về tới sân chơi xe điện đụng, lúc này, đổi lại Giang Mặc Thần ôm Kỳ Kỳ.

    Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói với hắn, "Phụ thân, lúc hai xe đâm nhau, Kỳ Kỳ lập tức bị bắn lên."

    "Bắn lên chơi vui hay không vui a?" Giang Mặc Thần đoán không ra bé thích hay không thích.

    Kỳ Kỳ cong mắt nhìn hắn, "Chơi vui, bắn lên Kỳ Kỳ chính là tiểu lò xo. Phanh, phóng ra, rầm!"

    Giang Mặc Thần nghe bé miêu tả sinh động, khoé môi mang chút ý cười, "Vậy Kỳ Kỳ phải ngồi vững, đừng để chốc lát bắn ra xa, phụ thân và ba ba con phải đi tìm con đấy."

    "Sẽ không." Kỳ Kỳ thật nghiêm túc trả lời hắn, "Chỉ là bắn lên tới một chút." Bé duỗi tay làm một khoảng cách, "Chỉ nhiều như vậy, văng không được."

    "Vậy thì tốt rồi."

    Tuy nói như vậy, chờ sau khi Kỳ Kỳ lên xe, lại giống như thật sự sợ bị bắn ra, vẫn luôn nắm lấy cánh tay Giang Mặc Thần, nhỏ giọng nói: "Phụ thân cố lên."

    "Được."

    Rất nhanh, lại bắt đầu vòng va chạm mới.

    Kỳ Kỳ tìm được thú vui ở xe điện đụng, sau lần thứ hai chơi xong, nhỏ giọng tỏ vẻ mình còn muốn chơi một lần. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đối với việc rốt cuộc bé cũng dám nói ý nghĩ của mình với bọn họ mà vui sướng, vì thế lại cùng bé chơi mấy lần.

    "Chơi xong xe điện đụng, Yến Thanh Trì thấy cách đó không xa có bán bắp rang và coca, để cho Giang Mặc Thần mang Kỳ Kỳ ngôi trên ghế dài trước, mình đi xếp hàng.

    Giang Mặc Thần nhìn đám người vây quanh chỗ bán bắp rang, đồng ý. Hắn lôi kéo Kỳ Kỳ đi tới ghế dài ngồi xuống, hỏi Kỳ Kỳ muốn chơi cái tiếp theo. Kỳ Kỳ cũng đang tự hỏi, điện thoại Giang Mặc Thần đã vang lên ngay lúc này.

    Hắn thuận tay bắt máy," Alo. "

    Bên kia dừng một chút, hồi lâu, mới có âm thanh truyền tới," Mặc Thần, là em."

    Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, là Nguyên Minh Húc.

    * * *
     
  7. Chương 26: Cuối cùng thì bắt đầu quay phim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em nghe Tư Bác nói anh kết hôn?" Nguyên Minh Húc hỏi.

    "Ừ."

    "Sao lại đột nhiên như vậy a, cũng chưa nói cho em một tiếng, em cũng chưa gửi anh tiền mừng."

    "Còn chưa làm hôn lễ, mọi người đều chưa đưa tiền mừng, chờ đến hôn lễ lại đưa đi."

    "À." Nguyên Minh Húc đáp.

    Hai người nhất nhất thời im lặng.

    "Lại nói tiếp, đối tượng kết hôn của anh là ai?"

    "Em không quen biết, là khi còn nhỏ trong nhà định ra."

    "Hôn ước từ bé a? Anh vậy mà định hôn ước từ bé."

    Giang Mặc Thần trầm mặt xuống, hỏi: "Em còn việc gì không?"

    Nguyên Minh Húc sửng sốt một chút, gập ghềnh nói: "Em chỉ là, chỉ là hơi tò mò thôi."

    "Không có gì để tò mò, em không quen biết, chờ em trở về, đến lúc đó mọi người gặp mặt một lát, em sẽ biết."

    "Người đó là kiểu người gì a?"

    "Người khá tốt."

    "Phải không, vậy chúc mừng anh."

    "Cảm ơn."

    Nguyên Minh Húc lại im lặng lần nữa, hắn không biết nói gì, nắm di động, chậm rãi nói: "Thật ra, kết hôn cũng tốt, dù sao nào có ai mà không thành gia, chỉ là," Hắn cụp mắt xuống, "Em cảm giác mình có thể sắp không kiên trì nổi nữa, em có thể, đời này cũng không có một ngôi nhà thuộc về mình."

    Giang Mặc Thần cảm thấy lời này của hắn hơi buồn cười, cũng nhàm chán, thầm nghĩ, cậu nói với tôi lời này có ích lợi gì sao?

    "Nguyên Minh Húc, bên này tôi còn có việc, nếu cậu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước."

    Chỉ để lại Nguyên Minh Húc một người, hắn không thể tin được nắm di động, vậy mà Giang Mặc Thần treo điện thoại của hắn, trước nay Giang Mặc Thần đều đối với hắn dịu dàng bảo vệ vậy mà treo điện thoại của hắn! Quả thật Nguyên Minh Húc không thể tin được, hắn nhìn điện thoại, nội tâm đột nhiên hoảng loạn lên.

    Giang Mặc Thần treo điện thoại, cúi đầu, hắn chớp chớp mắt, khe khẽ thở dài.

    Trong lúc hắn đang thở mấy cái, đột nhiên cảm thấy sườn mặt bị người đông lạnh, hắn phản xạ có điều kiện quay đầu, còn không kịp tức giận, chỉ thấy Yến Thanh Trì đứng sau ghế dài, mi mắt cong cong đưa coca cho hắn, "Cho, mời anh uống coca."

    Cái gọi là duỗi tay không đánh mặt người cười, Giang Mặc Thần chỉ có thể một bên bất đắc dĩ tiếp nhận, một bên nói: "Em năm tuổi a, chỉ lớn như Kỳ Kỳ, còn chơi cái này, Kỳ Kỳ còn không chơi."

    Kỳ Kỳ nghe được tên của mình, ngẩng đầu hỏi hắn, "Chơi cái gì?"

    Yến Thanh Trì áp lon nước trái cây lên mặt bé, Kỳ Kỳ co rúm lại lui về phía sau một chút, lại cảm thấy lạnh lạnh thật thoải mái, vì thế ha ha ha nở nụ cười.

    "Anh xem, Kỳ Kỳ còn không chê lạnh, anh còn ngại lạnh. Chú Giang chú 50 tuổi sao? Cần pha trà dưỡng sinh long nhãn cẩu kỷ vào bình giữa ấm cho chú sao?"

    Giang Mặc Thần đối với kỹ năng mỗi lần đều có thể dỗi trở về của y rất tò mò, "Trước kia em vào đội biện luận phải không? Anh thấy tài ăn nói của em không tồi, hoặc là em đổi nghề đi chương trình biện luận đi, tuyệt đối nổi hơn bây giờ"

    "Vậy phải xem anh nha ông chủ, chờ thêm hai ngày em ký hợp đồng với Nam Tranh, quy hoạch lộ tuyến là do công ty quyết định, đến lúc đó nếu ông chủ quyết định để em đi chương trình biện luận, em cũng chỉ có thể nghe anh a."

    "Em còn biết anh là ông chủ, anh thấy em không sợ anh chút nào."

    "Anh hy vọng em sợ anh làm gì? Mỗi ngày nhìn thấy anh như nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm sao?"

    "Cũng không phải không thể."

    "Nhưng mà giáo viên chủ nhiệm lái xe với học sinh là bất hợp pháp."

    Giang Mặc Thần một ngụm coca thiếu chút nữa phun ra, "Con còn ở đây đấy, em nói chuyện chú ý chút đi, sao muốn nói là nói."

    Yến Thanh Trì cười cười, "Kỳ Kỳ nào hiểu được ý đó, anh đừng suy nghĩ vớ vẩn là được."

    Giang Mặc Thần không nói gì, hắn cảm thấy nếu có ngày nào đó mình chết sớm, nhất định là bị Yến Thanh Trì tức chết, chỉ cần y há mồm, sớm hay muộn cũng có ngày đó!

    Ba người uống xong đồ uống, ăn xong bắp rang, lúc này mới không chút hoang mang bắt đầu chơi trò tiếp theo. Dù sao Kỳ Kỳ cũng còn nhỏ, chơi đến chiều đã hơi mệt mỏi, nhưng bé khó được đến công viên trò chơi, luôn muốn chơi thêm một lát, vì thế ba người đã tìm gian nhà ăn ăn cơm, chờ đến trời tối, mới mang theo Kỳ Kỳ rời khỏi.

    Kỳ Kỳ thật sự mệt mỏi, còn hơi buồn ngủ, ở trên xe đã dựa vào Yến Thanh Trì ngủ rồi. Giang Mặc Thần nhìn kính chiếu hậu thấy Yến Thanh Trì kéo thảm trên xe đắp cho Kỳ Kỳ, vừa nhấc đầu vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

    "Mệt sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Nếu anh mệt thì nói, đến lượt em lái."

    "Em vẫn là ngồi cho tốt đi."

    Yến Thanh Trì mỉm cười, "Hôm nay Kỳ Kỳ rất vui vẻ."

    "Ừ, đã nhìn ra."

    "Chờ vài hôm nữa, tháng chín khai giảng, Kỳ Kỳ đi nhà trẻ hay là tiểu học?"

    "Tiểu học."

    Yến Thanh Trì gật đầu, y cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, "Đi học tiểu học, làm quen một ít bạn mới, cũng coi như một bắt đầu mới."

    "Ừ."

    Thật tốt, Yến Thanh Trì nghĩ, bắt đầu mới, tương lai mới, trời đất rộng lớn, đi một bước, bắt đầu tương lai tốt đẹp thuộc về mình.

    Sau hai ngày, rốt cuộc Lý Giang cũng về tới thành phố X, Yến Thanh Trì chính thức giải ước với Tinh Duyệt, cùng ngày giải ước, y chính thức ký hợp đồng với Nam Tranh, người đại diện thâm niên của Nam Tranh - Quản Mai, trở thành người đại diện mới của y. Cũng cùng một ngày, rốt cuộc Yến Thanh Trì cũng nghênh đón nhân vật thứ nhất trên con đường minh tinh của y -- "Lạc Đường" nam số 3, con trai người bị hại kiêm hung thủ cuối cùng của vụ án, sinh viên trẻ tuổi Mạnh Lạc.

    Ban đầu Yến Thanh Trì nghe thấy nhân vật này là từ trong miệng Giang Mặc Thần, y nhìn Giang Mặc Thần, "Cho nên ý của anh là nam số 3 đoàn phim các anh hiện tại chưa định ra, để em đi thử vai?"

    "Ừ."

    "Nhưng mà không phải bộ phim này còn nửa tháng nữa phải khởi động máy sao? Sao đột nhiên không định ra được nhân vật?"

    "Theo kịch bản Mạnh Lạc là sinh viên, vì tuổi tác, cho nên trước đó định một diễn viên trẻ tuổi, nhưng hai tháng trước, bộ phim truyền hình diễn viên này đóng nam số 2 chiếu ra, hiệu quả cũng không tệ lắm, cũng vì vậy cậu ta nhận được một ít lời mời, trong đó có nam chính một bộ phim truyền hình. Nam chính đấy, đương nhiên mỗi người đều muốn diễn. Cố tình Vương đạo không thích trong phim của mình có người cán diễn, mà bộ phim hắn làm nam chính cũng sắp bắt đầu quay, cho nên sau khi Vương đạo biết, lộ thái độ với người đại diện diễn viên tuổi trẻ này. Hai bên giao thiệp rất lâu, diễn viên này vẫn không muốn từ bỏ nam chính, cho nên Vương đạo quyết định từ bỏ hắn, tìm người thích hợp khác. Em cũng biết, bộ phim này sắp khởi động máy, lúc này thay đổi người, thời gian gấp nhiệm vụ nặng, đạo diễn hỏi anh có có đề cử ai không, anh suy nghĩ, không phải em cũng đang ở độ tuổi này sao, nhìn qua cũng giống sinh viên, cũng không biết kĩ thuật diễn em thế nào, cho nên mới nói cho em đi thử vai thử xem, trúng tuyển đương nhiên là tốt nhất, không trúng," Giang Mặc Thần đánh giá y từ trên xuống, "Vậy em phải cố gắng nỗ lực."

    "Khi nào em đi?"

    "Ngày mai, Quản Mai mang em đi."

    "Nhân vật kia nhân thiết thế nào?"

    Giang Mặc Thần suy nghĩ, đơn giản nói với y, "Anh cũng chỉ có thể nói với em đại khái, nhưng mà không cần lo lắng, ngày mai em đi thử vai, sẽ có người nói diễn cho em, đến lúc đó không hiểu có thể hỏi hắn."

    "Tốt rồi." Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Cảm ơn."

    "Không cần khách sáo, hy vọng chúng ta có thể gặp lại ở đoàn phim."

    Yến Thanh Trì cười một cái, "Sẽ."

    * * *
     
  8. Chương 27: Thử vai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, Quản Mai đã xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì, đón y đến chỗ thử vai trước. Lần thử vai này có ba người, đều là người quen của Vương đạo đề cử, Yến Thanh Trì xếp thứ ba, vị trí này không tốt lắm, nếu hai người trước có người biểu hiện thật xuất sắc, như vậy, trên cơ bản Yến Thanh Trì sẽ bị đào thải.

    Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn nhìn đối thủ cạnh tranh, không xem còn tốt, vừa thấy thật đúng là hoảng sợ, sao Vệ Lam cũng ở chỗ này?

    Quản Mai theo ánh mắt y nhìn qua. "Sao vậy, các cậu quen biết?"

    Yến Thanh Trì suy nghĩ, "Xem như quen biết đi."

    "Xem như?"

    Yến Thanh Trì đang nghĩ ngợi nên trả lời cô thế nào, đã thấy Vệ Lam quay đầu lại, lập tức thấy được y.

    "Nha, cậu cũng tới thử vai a." Vệ Lam vừa nói vừa đi về phía y.

    Yến Thanh Trì bất đắc dĩ đáp, "Đúng vậy."

    "Giang Mặc Thần đề cử?"

    "Ừ."

    "Này." Vệ Lam ôm cổ y, để sát vào y, nhỏ giọng nói, "Cậu thật sự kết hôn với Giang Mặc Thần?"

    Yến Thanh Trì nhớ rõ lúc ấy rõ ràng mình chỉ là nói đã kết hôn, lại không nói là ai, cho nên, "Cậu làm sao biết là Giang Mặc Thần?"

    "Giang Mặc Thần tự mình nói với anh tôi. Bằng không, đánh chết tôi cũng không thể tin được vậy mà Giang Mặc Thần lại ở bên cậu? Anh ta mù sao? Hay đơn thuần chỉ là xem mặt?"

    Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Cậu làm trò trước mặt đương sự làm thấp người ta vậy mà được sao?"

    "Chẳng lẽ không phải tôi ăn ngay nói thật." Vệ Lam nhìn y, "Bằng không cậu cảm thấy cậu có chỗ nào xứng với Giang Mặc Thần? Gia thế? Tài hoa? Hay là tính cách? Cậu chỉ có cái mặt là xứng với anh ta."

    Yến Thanh Trì auy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tài hoa và tính cách của tôi đều không tệ lắm."

    "Mười hạng không toàn tài và tính cách thích nói bậy sau lưng người khác?"

    "Người xưa có câu, cây cao đón gió, nói ra có thể cậu không tin, tôi chỉ là cố ý áp chế mà thôi."

    Vẻ mặt Vệ Lam không tin, "À, vậy cơ hội triển lãm mình của cậu tới rồi, lần này thử vai cậu không cần áp chế đi."

    Yến Thanh Trì nghe vậy, không nói gì.

    Vệ Lam lắc lắc đầu, "chậc chậc" lè lưỡi, "Vốn dĩ tôi còn cảm thấy tôi không có khả năng thông qua lần này, bây giờ nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy tôi có khả năng tám chín phần mười rồi."

    "Vậy cũng không nhất định."

    "Được a, chúng ta đánh cuộc, nếu cậu thử vai thành công, tôi sẽ bỏ qua thành kiến trước kia của tôi với cậu, thừa nhận tài hoa và tính cách của cậu không tồi. Nhưng nếu cậu không được, tôi thành công, như vậy," Vệ Lam nhìn y, "Cậu phải cùng tôi và anh tôi ăn một bữa cơm."

    Yến Thanh Trì: ".. Tôi chỉ là nói sau lưng cậu một lần, cậu đừng đuổi cùng giết tuyệt như vậy."

    "Bây giờ anh tôi là người làm ăn đứng đắn, cậu sợ cái gì?"

    "Bây giờ?" Yến Thanh Trì cường điệu.

    Vệ Lam cười tủm tỉm, "Yên tâm, có Giang Mặc Thần chống lưng cho cậu, anh ấy sẽ không động đến cậu."

    Quả thật Yến Thanh Trì không rõ sao mình lại lọt vào vũng nước đục của anh em họ Vệ, y đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Vệ Lam lấy di động nghiêng đầu chụp hai người họ một tấm.

    "Cậu làm gì vậy?"

    "Khó được gặp nhau, chụp chung một tấm lưu niệm."

    "Không đơn giản vậy đi."

    Y vừa nói xong, đã có người tới kêu Vệ Lam, nói là đến phiên cậu, Vệ Lam lập tức cất điện thoại vào túi, "Bye bye, chờ tôi đón cậu đi ăn cơm."

    Yến Thanh Trì đỡ trán, mau cút mau cút.

    Cho đến khi Vệ Lam rời đi, Quản Mai nhìn y bất lực ngồi trên ghế, mới mở miệng nhắc nhở, "Cậu biết Giang Mặc Thần là ông chủ sau màn của Nam Tranh đi."

    "Biết."

    "Cho nên, tuy rằng tôi là người đại diện của cậu, nhưng có một số việc tôi cần báo cáo cho cậu ấy."

    "Ví dụ?"

    "Hình như Vệ Lam rất ân cần với cậu." Quản Mai nghiêm mặt nói: "Vệ Lam ở trong giới được xưng tiểu vương tử điện đụng, trừ mấy người bạn của mình, thấy ai cũng hờ hững, nếu ai không có mắt trêu chọc cậu ta, cậu ta trực tiếp công khai dỗi. Thế mà lại muốn cùng ăn cơm với cậu còn có Vệ Huân, cậu biết Vệ Huân là ai không, vậy cậu cũng nên biết địa vị của Vệ Huân ở Vệ gia đi, ngay cả bạn bè của Vệ Lam cũng chưa gặp mặt Vệ Huân."

    "Cho nên?"

    "Cho nên, cho dù có một ngày trên đầu Giang tổng vạn mã lao nhanh, một mảnh thảo nguyên, tôi cũng không hy vọng là lúc tôi mang cậu."

    Yến Thanh Trì: ".. Tôi cảm thấy chị nghĩ hơi nhiều."

    "Hy vọng như thế." Quản Mai mỉm cười.

    Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, con gái đều mẫn cảm như vậy sao? Y lắc đầu, nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần: Em gặp được Vệ Lam, cậu ấy cũng tới thử kính, lại nói vài câu với em, hình như còn muốn tiếp tục dùng em làm anh trai cậu ấy tức giận. Quản Mai đã bị kinh sợ, lo lắng em trồng cỏ trên đầu anh, để anh thành một mảnh thảo nguyên, cho nên em nói trước với anh một tiếng. "

    Giang Mặc Thần: . Đã biết.

    Yến Thanh Trì giơ di động về phía Quản Mai," Chị nhìn xem, tôi đã nói chị nghĩ hơi nhiều rồi. "

    Quản Mai không nhìn di động của y, nhưng lại bị hiệu suất làm việc của y làm cho kinh sợ, nghệ sĩ này, không bình thường..

    Yến Thanh Trì thấy Quản Mai không nói nữa, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

    Kết quả vừa nhắm mắt lại, di động lại vang lên một tiếng, Yến Thanh Trì mở ra, đã thấy là Giang Mặc Thần nhắn: Cố gắng thử vai.

    Yến Thanh Trì mỉm cười, gửi cho hắn một cái moah moah, sau đó cất di động.

    Bên kia, Giang Mặc Thần nhìn tiểu racoon trên di động phun ra một bong bóng tình yêu hồng nhạt, bên cạnh nhảy nhót ba chữ to hồng nhạt -- moah moah." Ầm "một tiếng, Giang Mặc Thần nhanh chóng quăng điện thoại lên bàn, bây giờ hắn cảm giác sâu sắc, đối tượng kết hôn của hắn thích hắn, không chỉ thích hắn, còn thích thả thính hắn! Mọi người đều là đàn ông, thính gì mà thính, không thể làm việc cho đàng hay sao! Quăng ngã!

    Một lát sau, rốt cuộc Vệ Lam cũng xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì, sắc mặt cậu cũng coi như bình tĩnh, nhìn qua không buồn không vui," Đi thôi, đến phiên cậu."Cậu nói.

    Yến Thanh Trì nói cảm ơn, cũng không hỏi nhiều, ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh, sau đó đi vào.

    Lần này giám khảo phỏng vấn chỉ có ba người, Vương đạo, Trương phó đạo và Liễu biên kịch. Yến Thanh Trì đi vào, chuyên viên trang điểm dẫn y đi thử trang trước, bởi vì nhân vật trong kịch bản vốn là một sinh viên, Yến Thanh Trì lại vừa mới tốt nghiệp đại học, cho nên chỉ đơn giản vẽ hai nét, giảm vẻ đẹp kinh diễm của y, thêm chút cảm giác thanh thuần.

    Biên kịch cho y một đoạn miêu tả ngắn -- Mạnh Lạc ở dưới lầu gặp cảnh sát, cảnh sát dò hỏi cái chết của cha hắn, Mạnh Lạc trả lời nhẹ nhàng và lịch sự. Sau đó đi về nhà, hắn vào cửa, đi vào phòng ngủ của mình, sau đó đẩy cửa sổ, nhìn cảnh sát dưới lầu đặt nghi vấn với những người khác, sắc mặt Mạnh Lạc rất bình tĩnh, thậm chí còn chống cằm dửng dưng nhìn một lát, sau đó hắn đóng cửa sổ, lúc cúi đầu, chậm rãi cười.

    Đoạn biểu diễn này thật ra cũng không khó, cái khó chính là thân phận của Mạnh Lạc không chỉ là sinh viên bình thường, con trai người bị hại, còn là hung thủ cuối cùng của toàn bộ vụ án. Liễu Manh hy vọng y có thể diễn ra một Mạnh Lạc yên tĩnh và kìm nén trước mặt người khác, đồng thời cũng vì mở đường cho đoạn cuối hắn xoay ngược bị vạch trần là hung thủ.

    Yến Thanh Trì gật đầu, chỉ là đoạn diễn này thật sự yên bình, thậm chí thiếu khuyết màn bùng nổ, điểm tương phản duy nhất, chính là nụ cười cuối cùng kia, Yến Thanh Trì nghe biên kịch nói lời kịch cho y, trong lòng nảy ra một ý tưởng.


    - ------------------
     
  9. Chương 28: Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì hôm nay không có diễn viên khác có mặt nên phó đạo diễn phụ trách làm vai phụ cho các vai chính, Yến Thanh Trì đứng trước mặt phó đạo diễn, nghe hắn hỏi mình lần cuối nhìn thấy phụ thân mình là khi nào, lúc ấy Mạnh Văn có gì khác thường không, ngày thường có kẻ thù hay không. Mạnh Lạc bình tĩnh trả lời, thậm chí từ trong biểu tình còn có thể nhìn ra chút khổ sở. Cảnh sát an ủi hắn, chuẩn bị dò hỏi những người khác, Yến Thanh Trì hỏi cảnh sát: "Tôi có thể đi với chú không?"

    Những lời này không có trong kịch bản, lúc phó đạo diễn nghe được sửng sốt một lát, nhanh chóng đáp lời: "Cậu về trước đi, chờ có manh mối, chúng tôi lại đến tìm cậu."

    "Vậy được rồi." Yến Thanh Trì nói xong, nói câu "vất vả", lúc này mới xoay người rời đi.

    Hắn đi về phía trước, thở dài, làm như giải tỏa được những buồn khổ lúc nói chuyện, sau đó mới thu liễm đau thương trước đó, bình tĩnh vào nhà.

    Hắn đi tới một góc bên trái sân, làm động tác kéo ra ngoài, đây là hắn mở cửa nhà. Sau đó hắn đóng cửa lại, đi vào, giống như cầm một đồ vật hình trụ. Hắn vặn vặn nắp bình không tồn tại trong tay, sau đó uống một ngụm, cúi đầu chớp chớp mắt. Sau đó hắn đi tới bên kia, làm tư thế đẩy ra ngoài, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong yên lặng mang theo chút nỗi buồn hững hờ, những nỗi buồn đó không phải hiện rõ, chỉ tồn tại trong chớp mắt, nhưng trên khuôn mặt thì hững hờ.

    Hắn nhìn ngoài cửa sổ, yên tĩnh không tiếng động.

    Hồi lâu, mới duỗi tay đóng cửa sổ lại, khi cúi đầu thật nhẹ nhàng mà nhếch
    lên khoé môi.

    Yến Thanh Trì diễn xong, trong phòng yên lặng trong chốc lát, Liễu Manh dẫn đầu mở miệng, bà hỏi: "Tại sao cậu muốn thêm một câu như vậy? Lời kịch tôi nói với cậu cũng không có câu này."

    "Tôi biết." Yến Thanh Trì bình tĩnh nói: "Nhưng tôi cũng biết nhân thiết của Mạnh Lạc là hung thủ cuối cùng, hơn nữa trước lúc nam chính vạch trần, không có bất cứ kẻ nào phát hiện, đoạn này là một đoạn xoay ngược, là một bộ phim điện ảnh lớn, cho nên trước đó, hành động của Mạnh Lạc hẳn là hợp lí, không có điểm đáng ngờ. Nhưng đối với một đứa con mà nói, cha cậu ta chết, còn là bị người ta mưu sát, lúc cậu ta biết cảnh sát muốn đi điều tra người khác thì không tò mò sao? Không muốn đi theo xem sao? Không dò hỏi tin tức liên quan sao? Nếu chỉ là sau khi cảnh sát nói cậu có thể đi rồi, lập tức lạnh nhạt rời khỏi, quá không phù hợp lẽ thường."

    Liễu Manh suy nghĩ, lại cười, bà nói: "Cậu nói có vài phần đạo lí."

    Vương đạo nhìn sơ lược lý lịch của y, lại nhìn y, "Tốt nghiệp chính quy."

    Yến Thanh Trì gật đầu, "Vâng."

    Đúng là nguyên chủ là tốt nghiệp chính quy, chỉ là kỹ thuật diễn không tốt lắm.

    "Biểu diễn còn có thể coi là vững chắc."

    Yến Thanh Trì rất ngạc nhiên khi nhận được đánh giá này, chính y cũng không phải xuất thân diễn kịch, chỉ là khả năng đồng cảm mạnh, hơn nữa bản thân tương đối nỗ lực, bởi vậy, có thể được đánh giá là vững chắc, thực sự làm y vui mừng khôn xiết.

    "Cảm ơn đạo diễn khích lệ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực."

    "Ừ, cậu đi về trước đi."

    "Vâng."

    Yến Thanh Trì cúi chào ba người bọn họ, yên lặng rời khỏi.

    Vương đạo cũng không để bọn họ chờ lâu, vào ban đêm, Yến Thanh Trì đã nhận được điện thoại của Quản Mai.

    "Cậu thử vai thành công." Quản Mai lời ít ý nhiều, "Kịch bản đã gửi vào hòm thư của cậu, trên đó có ghi thời gian khởi động máy, cậu chú ý một chút. Đúng rồi, đọc kịch bản thêm mấy lần, học thuộc lời kịch, Vương đạo là đạo diễn lớn, cậu diễn tốt, đối với tương lai của cậu cũng có lợi."

    "Tôi biết rồi, cảm ơn."

    "Không cần khách sáo, đây là tự cậu giành được, cậu hẳn nên cảm ơn cậu và Giang thiếu."

    "Tôi biết cũng cảm ơn chị đi với tôi một chuyến."

    Nội tâm Quản Mai hơi vi diệu: Cái này và tư liệu cô sưu tập được lúc trước không giống nhau a, sao lại dịu dàng ân cần như vậy?

    Cô lại dặn dò vài câu thì treo điện thoại, đi sắp xếp công việc khác.

    Yến Thanh Trì treo điện thoại, đã thấy Vệ Lam nhắn Wechat cho y: Vậy mà Vương đạo chọn cậu! Cậu nói thật đi, có phải Giang Mặc Thần chào hỏi trước không?

    Yến Thanh Trì đối với việc mình PK rớt Vệ Lam cũng hơi kinh ngạc, nhưng mà ngón tay y gõ di động: Cậu suy nghĩ nhiều.

    Vệ Lam cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng: Tôi vậy mà thua dưới tay cậu, trời ơi, thế giới này làm sao vậy! Sắp mạt thế sao!

    Yến Thanh Trì cảm thấy cậu sắp hỏng mất, trả lời cậu: Còn nhớ rõ chúng ta đánh cuộc không, nếu tôi thành công, cậu sẽ bỏ qua thành kiến lúc trước với tôi, thừa nhận tôi là người có tài hoa và tính cách không tồi.

    Vệ Lam: .

    Yến Thanh Trì: Cậu ngay thẳng như vậy, nhất định sẽ nói được làm được mà [mỉm cười] .

    Vệ Lam: .

    Yến Thanh Trì: Tôi tin tưởng cậu [mỉm cười] .

    Vệ Lam: Người này đã chết, có việc hóa vàng mã. JPG

    Yến Thanh Trì nhìn tiểu nhân nằm yên trên màn hình, nhịn không được cười, kỳ thật, lúc Vệ Lam không đột nhiên có mấy ý tưởng kỳ quái, vẫn rất thú vị.

    Y vừa nghĩ, vừa nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần: Em thử vai thành công [vui vẻ] .

    Chắc là Giang Mặc Thần là đang bận, cách một lúc mới trả lời y: Vương đạo đã nói với anh, em xem kịch bản cho tốt, tháng sau sẽ khởi động máy. "

    " Được. "Yến Thanh Trì trả lời.

    " Không hiểu chỗ nào hỏi anh. "Giang Mặc Thần rất hào phóng.

    Yến Thanh Trì suy nghĩ, hỏi:" Thật ra bây giờ em có vấn đề không hiểu lắm, tuy rằng thử vai thành công làm em rất kinh hỉ, nhưng vì sao chọn em vậy? Em mạnh hơn Vệ Lam chỗ nào? Vương đạo có nói với anh không? "

    " Nói đại khái, cái này tương đối phức tạp, chờ chúng ta gặp mặt anh nói với em. "

    " Anh còn đang bận sao? "

    " Ừ, đang chụp quảng cáo, phỏng chừng không kịp lúc Kỳ Kỳ khai giảng, chỉ có thể mình em đưa nó đi. "

    " Không có việc gì. "Yến Thanh Trì đánh chữ, đột nhiên nghĩ tới câu nói trên mạng," Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa~ "

    Giang Mặc Thần: .

    " Em nói sai rồi sao? Anh không thể kiếm tiền hay là em không đẹp? "Yến Thanh Trì đùa hắn.

    " Giữ chút mặt mũi đi Giang phu nhân, khoảng cách em kiếm tiền nuôi gia đình cũng không xa. "

    " Vậy đến lúc đó em kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa, anh xem, em tình nguyện thừa nhận anh lớn lên xinh đẹp. "

    " Đây là sự thật. "

    " Nhưng anh không muốn thừa nhận em lớn lên đẹp. "

    " Bởi vì da mặt em quá dày. "

    Yến Thanh Trì cười," Giữ chút mặt mũi đi Giang tiên sinh, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "đây là sự thật" phía trên xem, da mặt anh cũng không mỏng như anh tưởng có được không? "

    Giang Mặc Thần còn muốn tiếp tục trả lời y, chuyên viên trang điểm đã hóa trang cho hắn xong," Thầy Giang, xong rồi. "

    Giang Mặc Thần đáp lại, nhắn cho Yến Thanh Trì: Anh đi chụp ảnh, khi nào về lại nói.

    " Được, chúc anh sớm kết thúc công việc."Yến Thanh Trì trả lời hắn xong, cất điện thoại vào túi, tâm tình sung sướng kể chuyện trước khi ngủ cho Kỳ Kỳ.
     
  10. Chương 29: Kỳ Kỳ bắt đầu đi học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng cả nước, cuối cùng cũng tới ngày Kỳ Kỳ cõng cặp nhỏ của mình chuẩn bị mở ra kiếp sống tiểu học. Quả nhiên Giang Mặc Thần không kịp trở về, chỉ có một mình Yến Thanh Trì đưa bé đến trường.

    Yến Thanh Trì giúp bé sửa sang quần áo lại, dặn dò nói, "Nhớ rõ lời ba ba nói với con sao?"

    "Nhớ rõ." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

    Yến Thanh Trì lặp lại lần nữa cho bé, "Không được để người khác xốc quần áo con, không được để người khác hôn con, nếu có người bắt nạt con, con phải nói cho ba ba hoặc cô giáo, nếu có người muốn cởi quần áo con, mặc kệ là cô giáo hay là bạn học, con đều phải nói cho ba ba, có người muốn hôn con cũng không được."

    Kỳ Kỳ "Dạ dạ" đáp lời.

    Yến Thanh Trì sờ sờ tóc bé, lại nhìn cổng trường gần trong tầm tay, loại tiểu học tư nhân quý tộc này, giáo viên đều biết bé con tới đây học không giàu thì cũng quý, chắc là cũng không dám làm ra chuyện trái pháp luật đi.

    Y thoáng yên tâm, "Đi thôi, ba ba đưa con đi phòng học."

    Yến Thanh Trì vẫn nhìn Kỳ Kỳ ngồi trong lớp, vẫy tay với mình, y cũng vẫy tay, có chút không nỡ nhưng vẫn xoay người rời khỏi.

    Ngày đầu tiên đi học, Kỳ Kỳ rất ngoan, không khóc cũng không quậy, chỉ là buổi chiều lúc Yến Thanh Trì đến đón bé, dựa vào lòng ngực y ôm y.

    Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, hỏi bé: "Ngày đầu tiên đi học, vui không?"

    Kỳ Kỳ suy nghĩ, "Cũng vui, cũng không vui ạ"

    "Tại sao không vui?"

    Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Đi học thì không thấy được ba ba."

    Yến Thanh Trì nhìn bé, thở dài, "Vậy làm sao bây giờ?"

    "Vẫn phải đi học thôi." Kỳ Kỳ nói, "Trong TV, bạn nhỏ đều đi học, Kỳ Kỳ cũng là bạn nhỏ, cũng phải đi học."

    Lời này cũng không sai, thật là một bài luận ba đoạn tiêu chuẩn, chẳng qua Yến Thanh Trì nhìn đứa bé nho nhỏ nói ra một bài luận ba đoạn tiêu chuẩn như vậy, còn một khẩu khí không thể không làm theo, không biết sao, hơi buồn cười.

    Y ôm Kỳ Kỳ ngồi trên đùi mình, hôn mặt bé, "Kỳ Kỳ nói rất đúng."

    Kỳ Kỳ rất thích người khác hôn bé, bị Yến Thanh Trì hôn lập tức vui vẻ, cười nói: "Tuy rằng không thấy được ba ba, nhưng con sẽ nhớ ba ba."

    "Ba cũng sẽ nhớ Kỳ Kỳ." Yến Thanh Trì xoa đầu bé.

    Kỳ Kỳ cười lăn trong ngực y, Yến Thanh Trì ôm bé, rất nhanh, cùng bé lăn thành một đoạn.

    Đưa Kỳ Kỳ đi học xong, không bao lâu, "Lạc Đường" đã khởi động máy.

    "Lạc Đường" là một bộ phim văn học đề tài tội phạm, chuyện xưa bắt đầu từ cái chết của một người đàn ông trung niên. Mạnh Văn là quản lí tài vụ của một xí nghiệp tư nhân, tính tình hiền lành, đối với mọi người nhiệt tình, lại ở một buổi tối tự sát. Bắt đầu từ hắn, thành phố S liên tục xuất hiện vụ án tự sát, cảnh sát thông qua kiểm tra thi thể, kết luận người chết không phải tự sát, mà là bị giết, nhưng trong quá trình điều tra lại không phát hiện đối tượng khả nghi, cho đến khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự nam chính Hạ Vũ trong lúc vô tình phát hiện lá thư từ mười năm trước, nguyên nhân cái chết của những người đó mới từ từ bị đưa ra.

    Mười năm trước, Mạnh Văn là hiệu trưởng một trường tư thục, Mạnh Văn và giáo viên trong trường, đánh cờ hiệu trợ giúp cha mẹ giáo dục đứa trẻ, dựa vào phương pháp ngược đãi, làm đứa nhỏ sinh ra cảm xúc sợ hãi, do đó trở nên ngoan ngoãn, nghe lời. Những đứa nhỏ này, sau khi ngoan ngoãn nghe lời chính là đánh mất nhân tính, trở nên đỡ đần ngây dại, thậm chí thu mình lại và hoảng sợ, có một ít trẻ vì không chịu nổi ngược đãi, mà nhảy lầu tự sát. Sau việc hai đứa nhỏ liên tiếp tự sát, Mạnh Văn bị bắt ngừng hoạt động trường tư thục này, tìm công việc khác, thành một viên chức xí nghiệp, các giáo viên khác cũng tìm đường ra khác.

    Bọn họ không liên hệ nhau mười năm, rồi lại đúng giờ xác định địa điểm gặp nhau, đặc biệt là sau khi vài người trong bọn họ liên tục tử vong, bọn họ càng hoảng sợ và hoảng loạn. Nhưng không ai dám tới tìm cảnh sát giúp đỡ, bởi vì hai đứa nhỏ tự sát năm đó, tuy nói không phải chính tay bọn họ giết chết, nhưng là đang sống sờ sờ bị bọn họ bức chết, bọn họ lo lắng sự tình năm đó bị kéo ra, cho nên chỉ có thể thật cẩn thận tránh né hung thủ, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

    Cảnh sát thông qua điều tra, đặt hiềm nghi trên người giáo viên hóa học Chu Phóng, cha mẹ Chu Phóng ly hôn mười năm trước, em gái đi theo mẹ, hắn đi theo cha. Nhưng lúc em gái học lớp 8, bởi vì yêu đương với bạn cùng bàn mà bị mẹ đưa đến tư giáo, em gái không chịu nổi ngược đãi thân thể, tinh thần hỏng mất mà tự sát, mẹ vì thế cảm thấy tự trách, truy vấn trường học không được, cũng tự sát.

    Chỉ còn lại hắn cùng cha sau khi em gái và mẹ mất, lúc ấy hắn mới 18 tuổi, vẫn là một sinh viên vừa vào đại học, không có năng lực báo thù, hắn nhớ kỹ bộ dáng những người này, mười năm sau, một lần nữa trở về thành phố này.

    Cảnh sát trải qua thăm viếng, điều tra, lấy được bằng chứng, xác định tội danh của giáo viên hóa học Chu Phóng, nhưng thời điểm viết báo cáo kết án, Hạ Vũ đột nhiên phát hiện có một người chết là Chu Phóng không có cách nào làm được. Hắn một bên cẩn thận hồi ức chi tiết hiện có, một lần nữa sửa sang suy nghĩ, một bên lật xem ký lục của mình, rốt cuộc, phát hiện, từ đầu đến đuôi mình đều xem nhẹ một người, con trai Mạnh Văn -- Mạch Lạc.

    Mạnh Lạc là con trai Mạnh Văn, 20 tuổi, đang học năm 3, tính cách trầm mặc, làm người lễ phép, do một tay Mạnh Văn nuôi lớn. Hắn lên sân khấu cũng không nhiều, mỗi lần cảnh sát điều tra đều yên lặng phối hợp, tính cách hướng nội không cách nào biểu hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài.

    Mỗi lần hắn được hỏi chuyện đều rất phối hợp, cho dù là sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của Mạnh Văn, quan hệ giao tiếp hay mười năm trước Mạnh Văn làm hiệu trưởng, đều rất nghiêm túc phối hợp. Nhưng cũng vì như thế, mỗi lần cảnh sát đi một bước, kỳ thật ít nhiều đều bị hắn ảnh hưởng, thành người trong kế hoạch của hắn.

    Hạ Vũ đi gặp hắn, đơn độc trò chuyện với nhau rồi bắt hắn, Mạch Lạc chỉ ngồi trên sô pha trong nhà, yên lặng như bình thường, rồi lại cũng không giống bình thường, hắn trẻ tuổi như vậy, tự tin như vậy, giống như cây thủy tiên yên lặng bên hồ.

    Hắn nói, "Không sai, là tôi làm, là tôi giết bọn họ."

    Hắn nhìn Hạ Vũ, khinh thường mà kiêu ngạo, dỡ xuống nguỵ trang thường ngày, tuỳ ý phát ra sự rực rỡ của người trẻ tuổi.

    Cuối cùng, Hạ Vũ bắt Mạch Lạc.

    Nhưng mà, cái gì là lạc đường? Khi Hạ Vũ phá án đi nhầm đường là lạc đường; thủ đoạn của Mạch Lạc và Chu Phóng không dựa vào pháp luật, tự mình trả thù là lạc đường; Mạch Văn ngược đãi hàng loạt học sinh là lạc đường; gia trưởng đưa con đến trường học của Mạnh Văn cũng là lạc đường. Trong phim mỗi người xuất hiện đều tự mình lạc đường.

    Trong kịch bản, không hề nghi ngờ Hạ Vũ thân là nam chính có nhiều suất diễn nhất, tính cách hắn chính nghĩa, nghiêm túc, đoan chính, trách nhiệm, có được trí thông minh và thể lực xuất sắc, là nhân thiết tốt nhất trong phim điện ảnh.

    Chu Phóng thân là nam số 2, hung thủ vẫn luôn bị Hạ Vũ hoài nghi, đấu trí đấu dũng cùng Hạ Vũ, thông minh xảo trá, rồi lại duy trì dịu dàng với người nha, nhân thiết cũng cực kì sáng mắt.

    Nữ chính số một Tôn Quyên bởi vì tình tiết có hạn, suất diễn cũng không nhiều bằng Chu Phóng, nhưng Tôn Quyên dịu dang cẩn thận, quả cảm giỏi giang, vẫn luôn ủng hộ quyết định của Hạ Vũ, xem như một chút màu sắc tươi sáng trong bộ phim này.

    Đến nỗi Mạnh Lạc, suất diễn của hắn không nhiều, giai đoạn trước chỉ có khi cảnh sát điều tra mới xuất hiện qua, nên vậy giai đoạn trước hắn cũng không được người chú ý, tình thế xoay ngược càng thêm xuất sắc, khiến cho kết cục bộ phim giống như nắp bình nắp có ga khi mở, "Phụt" một tiếng, làm người kinh ngạc cảm thán.

    Yến Thanh Trì rất vừa lòng nhân vật này của mình, tuy rằng suất diễn không nhiều lắm, lại có đường phát huy, diễn tốt, có thể xoát cảm giác tồn tại một đợt.

    Y đi theo đoàn phim tham gia nghi thức khởi động máy, dâng hương, sau đó chính thức bắt đầu bộ phim đầu tiên của mình.
     
    Porcus Xu likes this.
    Last edited: Aug 28, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...