Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miltonduff, 22 Tháng tám 2021.

  1. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu - Nam Phương Lệ Chi

    Tác giả: Nam Phương Lệ Chi

    Số chương:
    397

    Thể loại: Ngôn tình , Cận đại, Làm giàu, Trọng sinh, Ngọt Sủng , HE

    Editor: Miltonduff

    Lịch đăng: Ít nhất 2 chương/tuần

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Miltonduff

    Cam kết: Hoàn thành truyện, chịu mọi trách nhiệm về truyện mình edit.


    Văn án:

    Sở Sở là con gái của gian thần. Trên đường lưu đày cả nhà thiếu chút nữa bị ăn hiếp, là Thành Vương thế tử cứu cô, đồng thời giữ cô ở bên mình. Quyền thế tranh đấu, vì bảo vệ con trai út của Tiên đế, thế tử đứng ra cản trúng kỳ độc. Trong lễ tang, Sở Sở đâm đầu vào trên quan tài gỗ. Nhưng không ngờ lúc mở mắt ra, cô lại đi tới thập niên 70 của nước Hoa.

    Triệu Văn Thao: Cọp cái nhà tôi biến thành con mèo dịu dàng, ông nói đông cô ấy không dám nói tây, ông nói tây cô ấy không dám nói đông!

    Sở Sở: Cha đứa bé, đi thay tã và tắm cho con. Tối nay em làm đồ ngon cho anh!

    Triệu Văn Thao vui mừng như đi điên đi nấu nước: Được thôi!

    Mọi người: . Hai vợ chồng nhà này thật là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, ngọt muốn chết người!
     
  2. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Sở Sở cho là mình đã chết.

    Dẫu sao thế tử cũng đã mất, một mình cô sống còn ý nghĩa gì chứ?

    Cả đời này là thế tử cho cô cái mạng thứ hai, cho nên nửa đời sau cô chỉ có thể sống vì thế tử.

    Thế tử đi rồi, cái thế giới vốn muôn màu muôn vẻ này đối với cô mà nói không khác nào là mất đi màu sắc vốn có.

    Cho nên cô không hề do dự, trực tiếp đâm đầu vào quan tài gỗ.

    Thế tử gia, trên đường đến âm phủ có Sở Sở đi cùng người, người không cô đơn đâu.

    Trước đi cô ngừng thở đã suy nghĩ như vậy.

    Nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô cảm giác mình đã chết, nhưng mà không biết vì sao, bên tai lại có thể nghe được tiếng người.

    "Ngày thượng vợ tôi cất giọng chửi tôi như sấm rền, không nghĩ tới lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn thỏ, cây gậy kia không đánh trên người cô ấy, tôi cũng chịu đòn thay cô ấy mà cô ấy đã sợ ngất đi." Người này có chút chê bai nói.

    "Văn Thao à, mau đi mời Dương bà tới đi!" Đây là tiếng nói của một bà cụ.

    "Mẹ, mấy năm trước còn đòi phá bỏ tứ cựu* phong kiến, mẹ còn dám tìm bà ấy tới đây, không biết chừng lại bị bà ta kéo theo, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bị dính líu đó." Triệu Văn Thao nói.

    *Phá tứ cựu là là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.

    "Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lại nói bây giờ để ý chuyện này, Sở Sở có tỉnh được không?" Bà Triệu nói.

    "Phải phải, đúng là mắc nợ con mụ này, con len lén rời đi, lúc này còn chưa xong việc nữa, mẹ đừng đi nói với bên ngoài đó." Triệu Văn Thao nói.

    Tiếng bước chân truyền đi, đại khái là đi ra ngoài mời lão thần trong miệng anh.

    Sở Sở tìm lại ý thức sau khi Triệu Văn Thao vừa rời đi.

    Cô cảm giác thân thể mình vô cùng nặng nề, giống như bị cái gì đè lên, mất sức lực lớn mới chậm rãi mở mắt ra được.

    "Ai yêu, Sở Sở à, con đã tỉnh rồi, mới vừa rồi là Văn Thao cõng con trở về, dọa mẹ sợ muốn chết!" Bà Triệu vội vàng nói.

    Diệp Sở Sở nhìn bà cụ ngẩn người: "Văn Thao?"

    Hễ là thế tử, cô luôn trở nên rất nhạy cảm, bao gồm hai chữ Văn Thao bình thường không có gì lạ này.

    Mỗi lần cô thu dọn bút mực cho thế tử, cô luôn mơ mộng sờ lên chỗ ký tên trên bức tranh mấy cái.

    Bên trên đề chính là tên chữ của thế tử, Văn Thao.

    Nhưng mà sau khi hai chữ 'Văn Thao' kia ra khỏi miệng cô, một cơn đau đớn chợt ập đến, hàng loạt trí nhớ vốn không thuộc về cô chui vào đầu, khiến Diệp Sở Sở không nhịn được mà ôm cái đầu đau nhức.

    Bà Triệu bị dọa sợ, vội vàng nói: "Sở Sở không sợ, Sở Sở không sợ, có mẹ ở đây, năm đó mẹ đã dụ bọn quỷ kia vào trong núi tiêu diệt rồi!"

    Mặc dù Diệp Sở Sở nhức đầu, nhưng mà đi đôi với trí nhớ được tiếp nạp, trước ngực Diệp Sở Sở tựa như bị chất đầy tức giận.

    Lúc Triệu Văn Thao mang lão Dương bà tới liền thấy vợ mình ngồi ở trên giường, dáng vẻ trông ngây ngốc, cứ nhìn hắn lệ rơi đầy mặt.

    "Dương bà bà, bà mau làm phép đi, bà nhìn vợ tôi đi, hồn còn chưa về chỗ cũ, còn sợ đến mức như thế kia kìa!" Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình như vậy, sắc mặt hắn cũng căng thẳng theo, lập tức thúc giục.

    "Đúng đúng, mau làm phép, mau làm phép!" Bà Triệu cũng cho rằng con dâu mình bị dọa sợ.

    Sau khi mở mắt ra hết nhức đầu rồi lại khóc lóc, không hề bình thường!

    Sợ là bị kinh hãi quá độ rồi!

    Lão Dương bà lập tức bắt đầu lẩm bẩm, cuối cùng còn đi ra bên ngoài nhìn một chút, có chút sợ hãi, không còn dám làm ầm ĩ như những năm trước!

    Chắc chắn không có ai, lúc này bà ta mới lén lén lút lút lấy ra một tờ bùa đốt ném vào trong chén, sau đó rót một chén nước, dùng một ngón tay khuấy đều rồi nói: "Văn Thao, đưa cho vợ cháu uống đi là được!"

    Triệu Văn Thao vội vàng làm theo, dụ dỗ nói: "Vợ, đây là nước thần đó, uống vào sẽ không sao nữa."

    Diệp Sở Sở kinh ngạc nhìn hắn, thế tử đút nước cho cô uống đừng nói là nước thần mà cho dù là thuốc độc cô cũng không chút do dự uống vào!

    Nhìn cô ngoan ngoãn uống, Triệu Văn Thao mới nói: "Đỡ hơn chưa?"

    Diệp Sở Sở thấy vẻ ân cần trong mắt hắn, mặc dù trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng cô vẫn nhịn xuống không hỏi, chỉ gật đầu một cái: "Đúng vậy.. Tốt hơn nhiều rồi."

    Triệu Văn Thao hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

    Bà Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi móc ra một đồng tiền kín đáo đưa cho lão Dương bà, nói: "Chờ lát nữa tôi đem thêm trứng gà qua cho chị nhé."

    "Không cần không cần, đám thanh niên này khỏe mạnh là được rồi." Lão Dương bà cũng rất hài lòng với uy lực của nước thần của mình, nói.

    Bà Triệu liền đưa bà ta đi ra bên ngoài nói nhỏ.

    Trong phòng đầu chỉ còn lại Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở.

    Diệp Sở Sở giương mắt nhìn Triệu Văn Thao, cô gần như là dùng một loại ánh mắt như sói đói nhìn hắn.

    Đây là thế tử gia khỏe mạnh.

    Cô còn chưa từng thấy thế tử tràn đầy sức sống như vậy bao giờ. Từ sau khi thế tử trúng độc, thân thể luôn không tốt, không rời khỏi chén thuốc, bệnh yếu nên da cũng tái nhợt.

    Không giống như lúc này, cánh tay và mặt đều mang màu lúa mạch.

    Nhưng mà cả người trên dưới đều mang một loại hơi thở phấn chấn, tràn đầy sức sống.

    Quan trọng là lúc này hắn còn lại gần, khí phách đàn ông kia ập vào mặt khiến cô mắc cỡ, gương mặt đỏ bừng, sờ trán cô, trong mắt hắn còn mang theo vẻ ân cần.

    Ngực Diệp Sở Sở phập phồng, cô thật sự không nghĩ tới cả đời này còn có thể gặp lại thế tử.

    Cô vẫn luôn cảm thấy số mình không tốt, bằng không sao cha cô lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

    Nhưng mà hôm nay cô thật sự cảm thấy, mình là người may mắn nhất cõi đời này.

    Đời này cô còn có thể gặp được thế tử gia.

    Hơn nữa còn trở thành thê tử của thế tử, ở thời đại này người ta gọi thê tử là vợ.

    Cô trở thành vợ thế tử rồi, điều này khiến Diệp Sở Sở không nhịn được gò má đỏ lên, ánh mắt vừa sóng sánh ánh nước vừa mê ly.

    Cô suy nghĩ rồi mừng thầm.

    Triệu Văn Thao bị ánh mắt nháy nháy chớp chớp này của vợ mình mà sợ hãi trong lòng, mặc dù bọn họ mới chỉ kết hôn ba tháng, nhưng cũng không cần dùng ánh mắt này nhìn hắn chứ?

    Còn nữa đó là cô chưa từng dùng ánh mắt này nhìn hắn lần nào. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của thuốc thần?

    Cho nên đầu óc còn chưa ổn định?

    "Anh.. anh có lời nào, muốn nói với em không?" Mới gặp lại thế tử, Diệp Sở Sở vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng, nhẹ giọng nói.

    Cô rất muốn nói chuyện với thế tử.

    Giọng nói dịu dàng này lại khiến Triệu Văn Thao giật mình.

    Cô vợ cọp cái không chửi hắn là tốt rồi, còn dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn sao?

    Vừa giật mình một cái, Triệu Văn Thao liền nhớ ra, lập tức thấp giọng nói: "Vợ, vợ yên tâm, anh đã giữ được số tiền hai ta bán sơn sam (tên một vị thuốc), không bị bọn họ cướp đi, một đồng cũng không thiếu, vợ cứ ngồi trên giường đừng củ động, chờ anh đi hỏi mẹ đưa cho vợ!"

    Diệp Sở Sở cho là mình đã chết.

    Dẫu sao thế tử cũng đã mất, một mình cô sống còn ý nghĩa gì chứ?

    Cả đời này là thế tử cho cô cái mạng thứ hai, cho nên nửa đời sau cô chỉ có thể sống vì thế tử.

    Thế tử đi rồi, cái thế giới vốn muôn màu muôn vẻ này đối với cô mà nói không khác nào là mất đi màu sắc vốn có.

    Cho nên cô không hề do dự, trực tiếp đâm đầu vào quan tài gỗ.

    Thế tử gia, trên đường đến âm phủ có Sở Sở đi cùng người, người không cô đơn đâu.

    Trước đi cô ngừng thở đã suy nghĩ như vậy.

    Nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô cảm giác mình đã chết, nhưng mà không biết vì sao, bên tai lại có thể nghe được tiếng người.

    "Ngày thượng vợ tôi cất giọng chửi tôi như sấm rền, không nghĩ tới lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn thỏ, cây gậy kia không đánh trên người cô ấy, tôi cũng chịu đòn thay cô ấy mà cô ấy đã sợ ngất đi." Người này có chút chê bai nói.

    "Văn Thao à, mau đi mời Dương bà tới đi!" Đây là tiếng nói của một bà cụ.

    "Mẹ, mấy năm trước còn đòi phá bỏ tứ cựu* phong kiến, mẹ còn dám tìm bà ấy tới đây, không biết chừng lại bị bà ta kéo theo, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bị dính líu đó." Triệu Văn Thao nói.

    *Phá tứ cựu là là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.

    "Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lại nói bây giờ để ý chuyện này, Sở Sở có tỉnh được không?" Bà Triệu nói.

    "Phải phải, đúng là mắc nợ con mụ này, con len lén rời đi, lúc này còn chưa xong việc nữa, mẹ đừng đi nói với bên ngoài đó." Triệu Văn Thao nói.

    Tiếng bước chân truyền đi, đại khái là đi ra ngoài mời lão thần trong miệng anh.

    Sở Sở tìm lại ý thức sau khi Triệu Văn Thao vừa rời đi.

    Cô cảm giác thân thể mình vô cùng nặng nề, giống như bị cái gì đè lên, mất sức lực lớn mới chậm rãi mở mắt ra được.

    "Ai yêu, Sở Sở à, con đã tỉnh rồi, mới vừa rồi là Văn Thao cõng con trở về, dọa mẹ sợ muốn chết!" Bà Triệu vội vàng nói.

    Diệp Sở Sở nhìn bà cụ ngẩn người: "Văn Thao?"

    Hễ là thế tử, cô luôn trở nên rất nhạy cảm, bao gồm hai chữ Văn Thao bình thường không có gì lạ này.

    Mỗi lần cô thu dọn bút mực cho thế tử, cô luôn mơ mộng sờ lên chỗ ký tên trên bức tranh mấy cái.

    Bên trên đề chính là tên chữ của thế tử, Văn Thao.

    Nhưng mà sau khi hai chữ 'Văn Thao' kia ra khỏi miệng cô, một cơn đau đớn chợt ập đến, hàng loạt trí nhớ vốn không thuộc về cô chui vào đầu, khiến Diệp Sở Sở không nhịn được mà ôm cái đầu đau nhức.

    Bà Triệu bị dọa sợ, vội vàng nói: "Sở Sở không sợ, Sở Sở không sợ, có mẹ ở đây, năm đó mẹ đã dụ bọn quỷ kia vào trong núi tiêu diệt rồi!"

    Mặc dù Diệp Sở Sở nhức đầu, nhưng mà đi đôi với trí nhớ được tiếp nạp, trước ngực Diệp Sở Sở tựa như bị chất đầy tức giận.

    Lúc Triệu Văn Thao mang lão Dương bà tới liền thấy vợ mình ngồi ở trên giường, dáng vẻ trông ngây ngốc, cứ nhìn hắn lệ rơi đầy mặt.

    "Dương bà bà, bà mau làm phép đi, bà nhìn vợ tôi đi, hồn còn chưa về chỗ cũ, còn sợ đến mức như thế kia kìa!" Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình như vậy, sắc mặt hắn cũng căng thẳng theo, lập tức thúc giục.

    "Đúng đúng, mau làm phép, mau làm phép!" Bà Triệu cũng cho rằng con dâu mình bị dọa sợ.

    Sau khi mở mắt ra hết nhức đầu rồi lại khóc lóc, không hề bình thường!

    Sợ là bị kinh hãi quá độ rồi!

    Lão Dương bà lập tức bắt đầu lẩm bẩm, cuối cùng còn đi ra bên ngoài nhìn một chút, có chút sợ hãi, không còn dám làm ầm ĩ như những năm trước!

    Chắc chắn không có ai, lúc này bà ta mới lén lén lút lút lấy ra một tờ bùa đốt ném vào trong chén, sau đó rót một chén nước, dùng một ngón tay khuấy đều rồi nói: "Văn Thao, đưa cho vợ cháu uống đi là được!"

    Triệu Văn Thao vội vàng làm theo, dụ dỗ nói: "Vợ, đây là nước thần đó, uống vào sẽ không sao nữa."

    Diệp Sở Sở kinh ngạc nhìn hắn, thế tử đút nước cho cô uống đừng nói là nước thần mà cho dù là thuốc độc cô cũng không chút do dự uống vào!

    Nhìn cô ngoan ngoãn uống, Triệu Văn Thao mới nói: "Đỡ hơn chưa?"

    Diệp Sở Sở thấy vẻ ân cần trong mắt hắn, mặc dù trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng cô vẫn nhịn xuống không hỏi, chỉ gật đầu một cái: "Đúng vậy.. Tốt hơn nhiều rồi."

    Triệu Văn Thao hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

    Bà Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi móc ra một đồng tiền kín đáo đưa cho lão Dương bà, nói: "Chờ lát nữa tôi đem thêm trứng gà qua cho chị nhé."

    "Không cần không cần, đám thanh niên này khỏe mạnh là được rồi." Lão Dương bà cũng rất hài lòng với uy lực của nước thần của mình, nói.

    Bà Triệu liền đưa bà ta đi ra bên ngoài nói nhỏ.

    Trong phòng đầu chỉ còn lại Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở.

    Diệp Sở Sở giương mắt nhìn Triệu Văn Thao, cô gần như là dùng một loại ánh mắt như sói đói nhìn hắn.

    Đây là thế tử gia khỏe mạnh.

    Cô còn chưa từng thấy thế tử tràn đầy sức sống như vậy bao giờ. Từ sau khi thế tử trúng độc, thân thể luôn không tốt, không rời khỏi chén thuốc, bệnh yếu nên da cũng tái nhợt.

    Không giống như lúc này, cánh tay và mặt đều mang màu lúa mạch.

    Nhưng mà cả người trên dưới đều mang một loại hơi thở phấn chấn, tràn đầy sức sống.

    Quan trọng là lúc này hắn còn lại gần, khí phách đàn ông kia ập vào mặt khiến cô mắc cỡ, gương mặt đỏ bừng, sờ trán cô, trong mắt hắn còn mang theo vẻ ân cần.

    Ngực Diệp Sở Sở phập phồng, cô thật sự không nghĩ tới cả đời này còn có thể gặp lại thế tử.

    Cô vẫn luôn cảm thấy số mình không tốt, bằng không sao cha cô lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

    Nhưng mà hôm nay cô thật sự cảm thấy, mình là người may mắn nhất cõi đời này.

    Đời này cô còn có thể gặp được thế tử gia.

    Hơn nữa còn trở thành thê tử của thế tử, ở thời đại này người ta gọi thê tử là vợ.

    Cô trở thành vợ thế tử rồi, điều này khiến Diệp Sở Sở không nhịn được gò má đỏ lên, ánh mắt vừa sóng sánh ánh nước vừa mê ly.

    Cô suy nghĩ rồi mừng thầm.

    Triệu Văn Thao bị ánh mắt nháy nháy chớp chớp này của vợ mình mà sợ hãi trong lòng, mặc dù bọn họ mới chỉ kết hôn ba tháng, nhưng cũng không cần dùng ánh mắt này nhìn hắn chứ?

    Còn nữa đó là cô chưa từng dùng ánh mắt này nhìn hắn lần nào. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của thuốc thần?

    Cho nên đầu óc còn chưa ổn định?

    "Anh.. anh có lời nào, muốn nói với em không?" Mới gặp lại thế tử, Diệp Sở Sở vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng, nhẹ giọng nói.

    Cô rất muốn nói chuyện với thế tử.

    Giọng nói dịu dàng này lại khiến Triệu Văn Thao giật mình.

    Cô vợ cọp cái không chửi hắn là tốt rồi, còn dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn sao?

    Vừa giật mình một cái, Triệu Văn Thao liền nhớ ra, lập tức thấp giọng nói: "Vợ, vợ yên tâm, anh đã giữ được số tiền hai ta bán sơn sam (tên một vị thuốc), không bị bọn họ cướp đi, một đồng cũng không thiếu, vợ cứ ngồi trên giường đừng củ động, chờ anh đi hỏi mẹ đưa cho vợ!"
     
    Oa NhaTrần Ngọc Phong thích bài này.
  3. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Hiền như mèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại nói đến chuyện Diệp Sở Sở ngất đi, nguyên nhân nằm ở chỗ sơn sam mà Triệu Văn Thao nói.

    Đây là Triệu Văn Thao bất ngờ phát hiện ở trên núi, thế là hắn moi ra đem về cho nguyên chủ nhìn, nguyên chủ nhìn xong thì vui mừng quá đỗi.

    Hai vợ chồng nhỏ lén lén lút lút thảo luận.

    Hôm nay vốn là phải đi làm nhưng mà nguyên chủ mượn cớ bụng mình không thoải mái, không chừng đã mang thai, muốn vào thành phố xem một chút!

    Lúc này đã là hơn tháng tám, không lâu sau nữa sẽ bắt đầu vào mùa thu hoạch, Đại đội trưởng cũng chê hai vợ chồng son bọn họ phiền phức, thế là viết một tờ giấy cho về sớm, tránh ảnh hưởng đến vụ thu hoạch phía sau!

    Nhưng mà không đi xe bò mà chỉ dựa vào đi bộ thì sẽ không nhanh. Trời chưa sáng, hai vợ chồng son đã ra ngoài, đi bộ tới huyện thành cũng phải hơn chín giờ rồi.

    Nhưng mà bất kể đường bao xa, vợ chồng son hai người đều vô cùng kích động.

    Triệu Văn Thao đi vào chợ đen bán sơn sam, trải qua một phen trả giá, cuối cùng bán được khoảng ba mươi mốt đồng, không chỉ như vậy, hắn còn đòi người ta phiếu gạo, phiếu thịt và những phiếu khác. Sau khi có được tiền, hai vợ chồng đi vào trong quán cơm ăn một bữa sủi cảo thịt heo và rau hẹ.

    Nghĩ tới hương vị kia, bất cứ lúc nào cũng muốn chảy nước miếng.

    Hơn nữa cũng không chỉ có sủi cảo thịt heo rau hẹ, còn mua mấy miếng bánh trứng gà để ăn trên đường về nhà nữa.

    Hai vợ chồng son hoàn thành kế hoạch, vừa ăn bánh trứng gà vừa đi về nhà, không tính đóng khoản tiền này vào quỹ, mà muốn giấu đi để vào thành phố tiêu xài.

    Nhưng mà trên đường về nhà lại gặp cướp.

    Trước bọn họ cũng có một người phụ nữ bị cướp. Mắt thấy căn bản không chạy thoát, hắn đi nhanh có thể chạy được, nhưng vợ hắn chắc chắn là chạy không bằng người ta.

    Triệu Văn Thao còn có thể làm gì? Đương nhiên là dùng sức mạnh!

    Triệu Văn Thao từ nhỏ không phải là loại hiền lành gì, đánh nhau với những người trong thôn không ít, đừng nói là trong thôn mà ngay cả thôn bên cạnh, bên cạnh nữa cũng đã từng đánh nhau với bọn họ rồi.

    Cho nên dù đối phương có ba bốn người, nhưng mà Triệu Văn Thao vẫn bình tĩnh như thường!

    Quá trình không rườm rà, nhưng lúc người ta dùng gậy muốn đánh nguyên chủ, Triệu Văn Thao lấy lưng mình chịu một gậy này thay cô.

    Nhưng dù vậy, nguyên thân cũng bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.

    Mà ngay lúc này, chồng của người phụ nữ bị cướp kia cùng bạn mình cưỡi xe đạp đi ngang qua, hai người hét to một tiếng dọa bọn cướp đường bỏ chạy.

    Chồng của người phụ nữ kia liền chở hai vợ chồng bọn họ về, còn nói ngày mai sẽ trịnh trọng tới cửa cảm ơn đàng hoàng.

    Đây chính là chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

    Lúc này Diệp Sở Sở cũng nhớ ra, vội vàng nói: "Anh cho em nhìn sau lưng anh một chút."

    Triệu Văn Thao liền thuận miệng nói: "Anh không sao, từ nhỏ bị cha đánh không ít gậy, cũng không phải chưa từng bị đánh."

    Nhưng mà mới nói như vậy xong, liền thấy vợ hắn rưng rưng nước mắt, nước mắt lăn dài trên má.

    Triệu Văn Thao sợ hết hồn, mẹ ơi, cô vợ hiền giống như mèo con này có phải là sư tử hà đông nhà hắn không vậy?

    Hắn đâu biết Diệp Sở Sở nghe thấy câu bị đánh không ít kia thì lòng cô đau như cắt.

    Diệp Sở Sở đã tiếp nhận trí nhớ, đương nhiên biết nhà nghèo, không có bao nhiêu tiền, có thể ăn được một bữa no đã là tốt lắm rồi.

    Thế tử gia nhà cô, ăn cháo chỉ ăn cháo ngọc bích, sơn hào hải vị cũng không thể khiến hắn ăn nhiều thêm một miếng, vậy mà kiếp này lại dấn thân vào một gia đình nghèo khổ như vậy.

    "Vợ đừng khóc, anh thật sự sợ em rồi, được được được, cho em nhìn được chưa." Triệu Văn Thao vừa nói vừa trực tiếp cởi áo, sau đó xoay người.

    Diệp Sở Sở thấy hắn đột nhiên cởi áo ra, vốn dĩ còn muốn mắc cở đỏ mặt nhắm mắt lại, nhưng mà trước khi cô nhắm mắt lại thì thấy lằn gậy trên lưng hắn.

    Sau đó Triệu Văn Thao liền nghe được tiếng nước mắt của cô gái sau lưng rơi tí tách tí tách.

    "Anh đã nói không sao rồi, em đừng khóc nữa có được không." Triệu Văn Thao mệt mỏi nói.

    "Anh vì bảo vệ em nên mới bị người đánh." Diệp Sở Sở nghẹn ngào nói.

    Cô không quan tâm mình có phải là cô hồn dã quỷ tới chiếm đoạt thân xác này hay không, cô chỉ coi mình chính là Diệp Sở Sở của kiếp này, bởi vì ai bảo ngay cả tên cũng giống nhau như vậy chứ?

    Thế tử gia cũng vậy, cô cảm thấy đây là kiếp trước kiếp này của cô và thế tử gia rồi.

    Chỉ nhưng mà cô bị một đánh một gậy mới nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, còn thế tử gia thì chưa nhớ lại.

    Triệu Văn Thao nghe lời này thì cười một cái, nói: "Em là bà nội của anh, anh có thể trơ mắt nhìn em bị đánh sao? Anh da thô thịt dày, ai cũng không làm gì được."

    Thật ra thì hôm nay hắn bị không ít đòn, hai tay khó mà địch được tám tay, một người đánh nhau với bốn người làm sao thắng được? Nhưng mà không còn cách nào cả, muốn giữ tiền trên người, nhất định phải chịu đánh.

    Nếu không bị cướp đi thì cũng như lóc thịt hắn ra mà thôig.

    Diệp Sở Sở nghe lời này thì vô cùng cảm động, trong lòng có muôn vàn lời nói cuối cùng lại hóa thành một câu: "Sau này em và anh sống vui vẻ qua ngày có được không?"

    "Anh cũng không mong được sống vui vẻ, em chỉ cần để anh còn sống đi làm là được." Triệu Văn Thao nói.

    "Làm việc cực khổ như vậy, sau này em đi làm là được, anh ở nhà nghỉ ngơi đi!" Diệp Sở Sở vừa xuống giường vừa nói.

    Triệu Văn Thao ngạc nhiên nhìn cô.

    "Nhà có rượu thuốc không?" Diệp Sở Sở nhìn trái phải một chút, hỏi.

    "Bên chỗ cha có đó, nhưng mà chỗ nào cần thoa rượu thuốc?" Triệu Văn Thao nói.

    Lúc này bà Triệu từ bên ngoài tiến vào, cũng mang theo thuốc rượu tới, là lấy từ tiền viện.

    "Cảm ơn.. Mẹ." Diệp Sở Sở vừa nhìn thấy bình rượu thuốc thì vui vẻ nói.

    "Con xoa cho Văn Thao đi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối, đoàn người sắp đi làm về rồi." Bà Triệu thấy con dâu đã khỏe rồi thì cười nói.

    Vốn dĩ Diệp Sở Sở muốn nói cho làm chút món ngon để chồng bồi bổ, nhưng nghĩ đến tình hình trong nhà hiện tại thì cũng chỉ có thể "dạ" một tiếng.

    Bà Triệu đi rồi, Diệp Sở Sở liền bắt đầu cho thoa rượu thuốc cho Triệu Văn Thao.

    Dùng tay mình dán dán lên lưng chồng, sắc mặt Diệp Sở Sở còn hơi đỏ lên, nhưng mà trong mắt lại tràn đầy vẻ đau lòng.

    Lúc lau sau lưng, Triệu Văn Thao không thấy được, sau khi cô quay sang lau cánh tay cho hắn, hắn mới có thể thấy dáng vẻ đau lòng của cô gái kia.

    Trong lòng Triệu Văn Thao khó hiểu, không phải là thay cô chịu một gậy thôi sao, là một người đàn ông thì ai cũng sẽ làm như vậy, nhưng không nghĩ một gậy này lại khiến sư tử hà đông nhà hắn biến thành con mèo ngoan.

    Quan trọng là cảm giác này cũng không tệ lắm.

    Cho nên sau khi Diệp Sở Sở xoa rượu thuốc cho hắn xong, Triệu Văn Thao liền lanh lẹ nhảy xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy tiền bán sơn sam hôm nay ra.

    Không chỉ có tiền, còn có phiếu, mặc dù không nhiều nhưng cũng coi là không ít.

    "Vợ, trừ đi chi tiêu ở trong thành hôm nay, đây là ba mươi đồng lẻ hai hào ba xu còn dư lại, đây là phiếu thịt và phiếu gạo, còn đây là phiếu đường đỏ, đều là thứ quý giá, vợ cất hết đi." Triệu Văn Thao kiểm tra lại giúp cô, nhỏ giọng nói.

    *Quy đổi tiền tệ: 1 đồng bằng 10 hào, 1 hào bằng 10 xu.

    "Không đưa cho mẹ sao?" Diệp Sở Sở cảm thấy nếu cất đi thì hơi xấu hổ.
     
    Oa NhaTrần Ngọc Phong thích bài này.
  4. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Cô vợ biết nóng biết lạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không đưa cho mẹ sao?" Diệp Sở Sở cảm thấy nếu cất đi thì hơi xấu hổ.

    Triệu Văn Thao nhất thời nhìn cô bằng biểu cảm 'Có phải em bị ngu không', nói: "Mấy phòng chúng ta còn chưa tách ra, giao cái này cho mẹ sẽ bị chị hai, chị ba và chị tư xông vào chia ra, em chịu không? Bình thường bọn họ nói bóng nói gió vợ chồng chúng ta ăn không ngồi rồi, dựa vào cái gì phải chia cho họ?"

    Nhà lão Triệu là một đại gia đình không nhỏ, ba Triệu và mẹ Triệu đều còn sống.

    Vợ chồng hai người sinh được hai con gái bốn con trai.

    Con gái lớn nhất dĩ nhiên đã lập gia đình từ sớm, đứa thứ hai, thứ ba và thứ tư đều là con trai, rồi đến đứa thứ năm mới lại sinh được một con gái.

    Mãi sau này bọn họ mới sinh được một đứa con trai út là Triệu Văn Thao.

    Người xưa hay bảo, hoàng đế yêu con trưởng, lão nông thương con út.

    Từ nhỏ Triệu Văn Thao đã được lớn lên trong sự cưng chiều, ai bảo hắn là nhỏ nhất chứ? Bởi vì có anh và chị cưng chiều nên trong nhà không cần làm gì cả.

    Không làm việc thì cũng thôi đi, ăn vẫn là hắn ăn no nhất, ngon nhất.

    Nhưng mà lúc một nhà sống với nhau qua ngày thì thật tốt, sau khi chị dâu vào cửa thì mọi chuyện đã khác.

    Đầu tiên là chị dâu thứ hai vào cửa, sau đó thì chị dâu thứ ba và chị dâu thứ tư cũng lần lượt vào cửa. Sau khi có chị dâu, vốn dĩ Triệu Văn Thao vẫn rất vui vẻ.

    Cho rằng chị dâu sẽ giống như các anh yêu thương hắn, tương đương với có thêm mấy người chị.

    Nhưng mà thực tế thì lại hung hăng tát cho hắn một bạt tai.

    Vốn dĩ trông cậy bọn họ gả vào sẽ yêu thương đứa em chồng này, nhưng mà ngược lại, bọn họ vừa gả vào, ba người anh của hắn cũng thay đổi.

    Thậm chí hắn còn bất ngờ nghe được, không là cố ý nghe lén mà là tình cờ nghe được, là chị dâu thứ tư kéo chị dâu thứ hai thầm thì nói xấu hắn.

    Nói gì mà thứ gì tốt cả nhà đều cho chú em chiếm hết, nhất định chính là một con lừa lười biếng, không làm gì cũng được ăn no.

    Hắn còn tưởng rằng chị dâu thứ hai của hắn sẽ giúp hắn nói chuyện, phản bác lại lời của chị dâu thứ tư, nào ngờ lại nghe thấy chị dâu thứ hai tán thành, nói cha mẹ thiên vị một mình hắn!

    Hơn nữa nghe thấy không chỉ một lần, chị dâu thứ hai lặng lẽ nói với anh hai của hắn, chị dâu thứ ba cũng nói với anh ba của hắn, chị dâu thứ tư chê bai hắn với anh tư, hắn đều nghe được hết.

    Ngoài mặt thì khách sáo với hắn nhưng sau lưng lại toàn là đao. Đây chính là những bà chị dâu của hắn, còn các anh trai của hắn cũng khiến hắn đau lòng!

    Trước kia không hay kêu hắn làm việc, nhưng từ sau khi chị dâu vào cửa, bị giật dây, sai sử hắn không ít!

    Triệu Văn Thao cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc.

    Uổng công trước kia hắn ngày ngày dẫn đám cháu ra ngoài kiếm đồ ăn, hắn đây là người thích ăn ngon, tìm được trứng chim cũng không nỡ ăn, ăn hai quả, còn lại đem vè cho cháu trai cháu gái mỗi đứa một quả, kết quả bọn họ lại đối xử với hắn như vậy!

    Hôm nay còn muốn tới chia tiền của hắn, đừng nói không có cửa, mà ngay cửa sổ cũng không có, đừng nghĩ có thể cầm được một đồng nào của hắn.

    "Vậy được, vậy em sẽ giữ, hiện tại còn chưa tách ra, số tiền này cũng không thể làm đồ ngon cho anh được, anh giữ lại một chút. Nếu như làm việc mệt mỏi thì anh đi vào huyện thành bồi bổ nhé?" Diệp Sở Sở vừa nói, lấy ra một phần tiền và phiếu gạo phiếu thịt đưa cho hắn.

    Hành động này khiến Triệu Văn Thao cảm động, rất cảm động, hắn cảm thấy vợ hắn thật sự thương hắn, quan tâm hắn.

    "Không trách trước đó mẹ anh nói với anh, nhất định phải có vợ mới được, có vợ mới có người biết lo biết thương anh." Triệu Văn Thao nói.

    Gò má Diệp Sở Sở ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

    "Tiền em cứ giữ, cứ để ở chỗ em, hai vợ chồng chúng ta là một, người cùng một thuyền, sao anh có thể ăn một mình để em nhìn chứ? Muốn ăn thì phải cùng nhau đi ăn." Triệu Văn Thao cũng rất hiểu chuyện, nói.

    Diệp Sở Sở cảm động nhìn hắn, trong lòng ngọt hơn uống mật ong, sao số cô lại tốt như vậy chứ?

    "Anh nằm nghỉ đi, em đi giúp mẹ." Diệp Sở Sở cảm động xong thì cất tiền, nói.

    Triệu Văn Thao gật đầu: "Được, anh nghỉ một lát."

    Chờ Diệp Sở Sở đi, Triệu Văn Thao mới nhìn nơi cô nàng giấu tiền, đúng là cô gái ngốc, cũng không biết tránh hắn mà cất, giấu trước mặt hắn, không sợ ăn cầm đi ra ngoài ăn chơi vơi người khác sao?

    Nhưng mà cảm giác được vợ mình tin tưởng, thật sự khỏi nói, rất tốt.

    Triệu Văn Thao nhắm mắt lại ngủ một lát, hôm nay bị trận đòn thật sự không thoải mái cho lắm.

    Diệp Sở Sở cũng biết cho nên mới tới đây giúp bà Triệu làm việc, đồng thời nhỏ giọng nói: "Mẹ, có thể nấu cho Văn Thao nhà con một quả trứng gà được không. Hôm nay anh ấy chịu cực khổ, những cây gậy kia rơi vào trên người anh ấy mà anh ấy cũng muốn che chở con."

    Diệp Sở Sở vừa nói, hốc mắt không nhịn được liền đỏ lên.

    Bà Triệu vội vàng an ủi: "Không sao không sao, nó chịu đòn không ít, mấy cây gậy như vậy không ăn nhằm gì đâu."

    Trong lòng thì nói đừng nhìn cô con dâu nhỏ chửi mắng con trai nhỏ của bà không ít lần, nhưng lúc cần vẫn thương đàn ông của mình nhất, lúc này nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, vì vậy bà Triệu rất hài lòng.

    Cô con dâu thông cảm và thương yêu chồng như vậy đúng là không tệ một chút nào.

    Cho nên bà Triệu trực tiếp nấu hai quả trứng gà, cho hai vợ chồng bọn họ mỗi người một quả.

    Diệp Sở Sở vô cùng ngượng ngùng nói: "Mẹ, con không cần, cho Văn Thao ăn là được."

    "Hôm nay con cũng bị dọa sợ, bồi bổi cho tốt. Nhưng mà hôm nay hai đứa lên bệnh viện, bác sĩ có nói gì không?" Bà Triệu nói.

    "Không có, chỉ nói thân thể rất tốt, chẳng qua là thời điểm chưa tới." Diệp Sở Sở nhỏ giọng nói.

    Có chút xấu hổ, dẫu sao đây là nói láo, cô và Văn Thao nhà cô cũng không đi bệnh viện mà trực tiếp đi ăn một bữa. Bởi vì trời nóng nên bọn họ còn lấy số tiền bà cho đi khám bệnh để mua kem ăn, mỗi người một cây.

    Xem bệnh gì chứ, toàn chui vào trong bụng.

    "Đừng vội, hai đứa mới kết hôn chưa bao lâu, nhưng mà sắp tới là mùa thu hoạch, hai đứa kiềm chế một chút, nếu có thể thì qua mùa thu hoạch hẵng có bầu, vậy thì tốt nhất, đến lúc đó cũng rảnh rỗi, không phải mệt mỏi." Bà Triệu nói.

    Đang lúc nói chuyện, trứng gà đã nấu chín, bà Triệu nhanh nhẹn bỏ qua nước lạnh cho nguội rồi kín đáo đưa cho cô: "Mau cầm về đi, nếu không lát nữa các chị dâu của con sẽ trở lại đó."

    Diệp Sở Sở cũng biết, cho nên liền giấu kỹ hai quả trứng gà lén lút trở về trong phòng.

    Nhà lão Triệu có không ít người cho nên cũng chen lấn nhau, vốn dĩ Triệu Văn Thao là ở phía trước, nhưng sau đó đám cháu của hắn thật sự quá nhiều.

    Thế là hắn sửa lại hậu viện, đưa căn phòng của mình cho mấy đứa cháu.

    Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì không ở chung với anh chị, hậu viện này còn tương đối độc lập.

    Diệp Sở Sở vừa phòng liền thấy Triệu Văn Thao đã ngủ, cô cũng không gọi hắn mà cất trứng gà đi để lại cho hắn ăn tối, sau đó cô ra ngoài làm những chuyện lặt vặt khác.

    Đừng nghĩ cô xuất thân là con gái của gian thần mà lầm, chuyện gì cô cũng biết làm cả, chính vì vậy kiếp trước cô mới có thể thành công ở lại bên cạnh thế tử gia.

    Ăn uống và sinh hoạt thường ngày của thế tử gia đều do một mình cô phụ trách, không mượn tay người ngoài.
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
  5. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Gia đình nhà lão Triệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc cha Triệu dẫn vợ chồng các anh chị về, cả viện đã được quét dọn sạch s ẽ.

    Nhìn thấy mọi người cùng trở lại, Diệp Sở Sở lập tức lấy bình nước ra rót nước cho bọn họ.

    Thấy vợ lão sáu ân cần như vậy, mấy chị em dâu đều nhịn không được trố mắt nhìn nhau.

    Chẳng lẽ nước này tốn tiền sao?

    Chị ba và chị tư không tỏ thái độ gì, nhưng chị hai thân là chị dâu cả trong nhà, nhìn Diệp Sở Sở nói: "Em sáu, hôm nay hai vợ chồng em vào thành kiểm tra sức khỏe thế nào rồi?"

    Diệp Sở Sở cũng biết hôm nay mình không đi làm, những chị em dâu này khẳng định sẽ có ý kiến, nói: "Cảm ơn chị hai quan tâm, em đã khám xong, cũng không vấn đề lớn lao gì, chỉ nói sức khỏe hơi kém."

    Vóc người này của cô không cần nói cũng biết chắc là không tốt hơn chút nào, nhưng mà bây giờ người cũng thế này rồi, Diệp Sở Sở chỉ muốn dưỡng cho thân thể mình tốt lên thôi.

    Như vậy cũng có thể sớm sinh cho thế tử một đứa bé.

    Nghĩ tới đây, Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng, nhưng nói đến trẻ con, Diệp Sở Sở liền nhìn về phía đám trẻ ngoài sân.

    Anh hai và chị hai năm nay đã hơn ba mươi, có hai trai một gái.

    Anh ba chị ba có một trai một gái.

    Còn anh tư và chị tư trước mắt chưa có con trai, hai đứa đều là con gái.

    Bởi vì điều kiện gia đình cũng tương đối có hạn, bọn nhỏ không phải ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều giống như khỉ con.

    Chẳng qua là khỉ con cũng tốt, cô cũng muốn sinh khỉ con cho thế tử.

    Nhưng mà cô nói ra lời này khiến chị tư bĩu môi một cái, nói: "Nếu sức khỏe của em còn yếu như vậy thì bọn chị không phải chịu thiệt à?"

    Chị tư cảm thấy cực kỳ nguy cơ.

    Bởi vì sau khi cô ta gả vào, sinh liên tiếp hai đứa đều là con gái. Nếu nhà lão sáu có một đứa con trai thì há chẳng phải trong đám anh em nhà họ Triệu chỉ có một mình cô ta không có con trai à.

    Đến lúc đó chẳng khác nào bị coi nhẹ, không có tiếng nói trong nhà cả.

    "Lời này của chị tư cũng không sai, trước khi em gả qua, mẹ em có cố gắng bồi bổ cho em, đặc biệt giết một con gà hầm cho em ăn, mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nhưng bây giờ em còn chưa có bầu, em cảm thấy duyên phận còn chưa tới." Diệp Sở Sở liền nói.

    Cha mẹ ruột của cô kiếp này không giống như kiếp trước. Kiếp này, cha mẹ rất thương cô.

    Chị tư nghe vậy thì nói không ra lời.

    Những chị dâu khác nhất thời cũng không thể nói gì hơn.

    Nhà mẹ đẻ của em dâu thứ sáu này cũng không phải là tiểu hộ gì, người ta là con gái cưng, cha mẹ đều rất thương yêu, trước khi xuất giá bọn họ đúng là có nghe nói chuyện nhà lão Trương giết gà bồi bổ thân thể cho con gái yêu.

    Một ngày một trứng là chuyện ai cũng biết.

    Mà sở dĩ em sáu gả tới đây có tiếng nói trong nhà như vậy cũng là vì người ta còn đem theo không ít đồ tới.

    Ví dụ như trong phòng của hai vợ chồng son, trừ tủ ra còn có một cái mền, thậm chí còn có một chậu nước rửa mặt và một bình nước bằng gốm!

    Đồ mang theo tới như vậy đã là quá nhiều rồi, người bình thường có nhà nào chịu đưa nhiều của hồi môn như vậy chứ?

    Ví dụ như ba chị em dâu bọn họ, ban đầu lúc gả vào, mỗi người chỉ có hai bộ quần áo cũ, những thứ khác gì cũng không có.

    Cho nên người ta có tiếng nói là đúng rồi.

    Thật ra nếu so với người ngoài, khí sắc này của Diệp Sở Sở phải nói là vô cùng tốt, chẳng qua là tiêu chuẩn của Diệp Sở Sở cao, cô cảm thấy khí sắc này của mình không tốt, vẫn phải nghĩ cách bổ thân thể mới được, nếu không làm sao có thể sinh được một thằng nhóc mập mạp được chứ?

    "Ba anh đi rửa mặt một chút, còn đám Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản, Đại Nha cũng vậy, đã có thể ăn cơm tối rồi." Diệp Sở Sở không quan tâm đến suy nghĩ của đám chị em dâu, mà cười nói.

    Đám người anh hai nghe vậy thì lần lượt đi rửa mặt.

    Thiết Đản, Lư Đản là con trai của anh hai, Mã Đản là con trai của anh ba, đây là tên ở nhà của các cháu, cháu gái tên là Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha.

    Mặc dù vừa mới đến, nhưng trí nhớ cũng không khó mà dễ tiếp nhận hơn nữa.

    Đại Nha là con của anh hai, Nhị Nha là con của anh ba, Tam Nha và Tứ Nha là hai đứa con gái nhà anh tư.

    Mọi người thì đều đi rửa mặt hết.

    Cha Triệu là được đối xử tốt nhất, bởi vì Diệp Sở Sở dùng một cái chậu riêng múc nước cho ông, còn để một cái khăn lông ở bên cạnh cho ông rửa mặt và lau tay.

    Chị tư thầm bỉu môi, chê cô cứ thích làm màu làm mè!

    Lúc này là thời điểm nóng nhất trong năm, buổi trưa tiếng huýt sáo vang lên thì đi làm, cho tới bây giờ mới xong việc về nhà, thật là mệt muốn chết.

    Diệp Sở Sở vào trong giúp bà Triệu bưng cơm nước tối nay ra.

    Thật ra thì cũng không có cơm nước gì cả mà chỉ là cháo bắp.

    Kiếp trước lúc Diệp Sở Sở bị lưu đày cũng không sống tốt, cho nên cô ăn khổ sống khổ rồi, nồi cháo bắp này cũng không khác khi đó là bao.

    Chẳng qua là sau khi vào vương phủ đi theo hầu thế tử gia, cô ăn uống còn tốt hơn cả tiểu thư nhà quan.

    Bên người thế tử cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ có một mình cô mà thôi, có lúc cô sẽ không nhịn được tự mình đa tình mà nghĩ, trong lòng là thế tử gia không phải là.. Thích cô đó chứ?

    Dĩ nhiên, kiếp trước, mãi cho đến chết thế tử gia cũng chưa nói với cô điều đó, cô chỉ nhớ đêm hôm đó thế tử gia rời đi, hắn đã cho cô rất nhiều ngân phiếu, đủ cho cô mua nhà sống cả đời, sắp xếp cô rời khỏi cuộc sống của hắn.

    Chẳng qua là cô nào chịu rời đi chứ? Thế tử gia vừa đi, cô đã lập tức bám theo đến cùng.

    "Sở Sở, đi kêu Văn Thao dậy ăn cơm." Bà Triệu nói.

    "Lại đang ngủ?" Cha Triệu liền cau mày nói.

    "Cha, hôm nay trên đường chúng con đi về nhà không biết ở đâu nhảy ra một bọn cướp, cướp bóc đồ của một đại tẩu, Văn Thao thấy vậy đi tới cứu người nhưng mà bị đánh một trận, con vừa xoa rượu thuốc cho anh ấy, trên lưng và cánh tay đều là vết thương!" Diệp Sở Sở vội nói.

    "Còn có chuyện này?" Mấy anh trai nghe vậy đều sửng sốt.

    Đám chị dâu cũng nhìn cô.

    "Dạ." Diệp Sở Sở gật đầu một cái, nói: "Không tin mọi người hỏi mẹ, chồng của người ta còn cảm kích bọn em, cưỡi xe đạp đưa chúng em về nhà."

    "Người trong thôn đều biết, các người ra hỏi thăm một chút thì sẽ biết, sự việc xảy ra ở thôn sau núi kia." Bà Triệu nói.

    "Anh ấy bị đả thương cho nên con mới bảo anh ấy đi nghỉ ngơi một chút." Diệp Sở Sở nói.

    "Vậy đi kêu chú sáu dậy đi, dậy ăn cơm, nếu không chờ lát nữa đồ ăn sẽ nguội." Anh ba nói.

    Diệp Sở Sở liền đi kêu Triệu Văn Thao dậy.

    Triệu Văn Thao đang mơ được ăn bánh bao, bánh bao thịt lớn vừa được nhân viên tiệm cơm Quốc Doanh bưng lên, hắn đang muốn cầm lên ăn thì liền bị tiếng kêu của vợ làm cho tỉnh mộng.

    Triệu Văn Thao liền cảm thấy thất vọng.

    "Văn Thao, trước dậy ăn cơm, ăn xong ngủ tiếp được không?" Diệp Sở Sở ân cần nhìn hắn nói.

    Triệu Văn Thao còn có thể làm gì? Chỉ có thể dậy chứ sao, bánh bao thịt màu trắng trong mơ cứ thế một đi không trở lại.

    Hắn quyết định lần sau vào trong thành sẽ đi nếm thử hương vị của bánh bao thịt màu trắng này!

    Lúc Triệu Văn Thao mặc quần áo xong định đi ra ngoài thì Diệp Sở Sở lại kêu hăn lại, từ dưới gối mò ra hai quả trứng gà, nhỏ giọng nói: "Mẹ nấu cho anh, anh ăn hết đi, ăn xong rồi thì ra ăn cơm."
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
  6. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Các phòng cẩn thận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai trứng gà không cần hỏi cũng biết, mẹ hắn là cho mỗi người một quả, nhưng mà vợ hắn không nỡ nên để lại cho hắn ăn hết đó mà.

    Triệu Văn Thao cười nhìn vợ mình, đúng thật, hắn cảm thấy chịu một gậy này quả thật quá đáng giá.

    Nhìn vợ hắn bây giờ mà xem, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn anh hùng, khiến hắn có cảm giác thành tựu bội phần.

    Dĩ nhiên hắn cũng sẽ không ăn một mình, Triệu Văn Thao trực tiếp nhét vào dưới gối, thấp giọng nói: "Buổi tối về ăn sau."

    Diệp Sở Sở bị hắn mỉm cười nhìn mình thì ánh mắt mê mang, tâm hồn lâng lâng, đương nhiên là cái gì cũng nghe hắn, cô nhẹ giọng ừ một tiếng, cùng hắn đi ra ngoài ăn cháo.

    Lúc ăn cơm, cháu trai lớn Thiết Đản còn hỏi chuyện dám làm việc nghĩa hôm nay.

    Chuyện này Triệu Văn Thao tất sẽ kể cho mọi người nghe một chút.

    Vừa ăn cháo vừa nhấn giọng kể sự tích anh hùng của hắn, cuối cùng còn vén quần áo lên cho tất cả mọi người nhìn một chút.

    Sau khi lau rượu thuốc, máu bầm cũng tan ra, cho nên những vết thương kia càng trở nên dữ tợn khiến trong lòng Diệp Sở Sở cực kỳ đau xót.

    Đừng nhìn lúc trước hắn ba hoa khoác lác luôn mồm, nói chuyện tào lao lên trời xuống đất, Mấy chị dâu cũng không tin lắm, chú út gì cũng không có chỉ có khoác lác là giỏi nhất.

    Miệng lưỡi cả nhà cộng lại cũng không bằng một mình hắn.

    Ngay cả đám người anh hai cũng giữ thái độ.

    Nhưng bây giờ thấy những dấu vết này xong, ai nấy đều kinh sợ.

    "Chú sáu, chú lấy một địch bốn, vậy mà chú cũng dám lên hả?" Anh tư nói.

    "Đương nhiên!" Triệu Văn Thao nói: "Người ta nhiều người đàn ông lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ, đây là muốn làm gì? Em thấy mà có thể xem như không thấy à? Hơn nữa còn là từ nhỏ đánh nhau đến lớn, em có cách hết. Nhưng mà mấy đứa nhóc nghe kỹ cho chú, gặp chuyện lượng sức mà làm biết chưa? Mình không có bản lĩnh gặp chuyện đừng tham gia vào, nếu không không cứu được người mà mình còn bị đánh, chạy đi kêu người khác mới là các hay!"

    Khoác lác vẫn là khoác lác, những lời sau là nói với đám cháu, có dũng không có mưu trí cũng vô dụng, dùng trí mới là thứ quan trọng.

    Tình cảnh lúc ấy nếu không phải có vợ hắn ở đó thì hắn nhất định đã xoay người chạy rồi, dĩ nhiên là chạy đi kêu người.

    Chẳng qua thật sự không còn cách nào khác, vợ ở lại, không chạy thoát được.

    Mọi người nghe được lời hắn nói cũng đều gật đầu, ba đứa nhỏ Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản vốn đang còn nhao nhao muốn thử, cũng muốn dám làm việc nghĩa, nghe vậy thì như bị tạt một chậu nước lạnh.

    Cha Triệu hừ một tiếng, nói: "Con cũng giỏi nhỉ, bị người ta đánh ra nông nổi này."

    "Hết cách, con chỉ có một mình, người ta có bốn mình lận." Triệu Văn Thao nói.

    "Có biết người ở đâu không?" Bà Triệu hỏi.

    "Không biết, nhưng mà không phải người chỗ chúng ta, nghe khẩu âm không giống, hình như là bên kia sông." Triệu Văn Thao nói.

    "Chỗ chúng ta nào có người dám làm chuyện này, dĩ nhiên phải là người ở nơi khác tới rồi." Cha Triệu nói.

    Triệu Văn Thao cũng không nói chuyện này nữa, vừa ăn cháo vừa chờ vợ mình ăn xong, thấy cô ăn xong rồi thì nói: "Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, ăn nhanh một chút rồi còn nghỉ ngơi, vợ, ta về thôi."

    Diệp Sở Sở cười với hắn: "Anh đi về trước đi, em dọn bát đũa đã."

    "Đây không phải là có mấy đứa nhỏ Đại Nha sao." Triệu Văn Thao nói.

    Đại Nha Nhị Nha đều không còn nhỏ nữa, nhưng bởi vì hôm nay bọn chúng đi nhổ cỏ heo ngày đầu tiên nên rất mệt mỏi!

    Diệp Sở Sở cảm động nhưng vẫn kiên trì, cười nói: "Anh cầm quần áo ra sông tắm trước đi, trở về em lại bôi rượu thuốc cho anh."

    Đàn ông ở đây đều rất ít khi tắm ở nhà, tất cả đều đi ra sông tắm, dĩ nhiên phụ nữ nhất định là phải tắm ở trong nhà mình.

    "Vậy được." Tiết trời nóng bức thế này, Triệu Văn Thao cũng muốn ra sông bơi lội, nhất là hắn còn chưa kịp ra ngoài rêu rao chuyện dũng cảm hôm nay nữa, vừa về đã mệt mỏi ngủ mất.

    Nhân lúc này, những vết thương trên người còn chưa lặn, coi như là chứng cứ, đi ra ngoài rêu rao một chút mới được.

    "Chú sáu, anh đi với chú." Anh tư lập tức nói.

    Sau đó anh hai anh ba và ba đứa cháu trai đi theo, cha Triệu cũng chậm rãi cầm quần áo sạch ra sông.

    Hôm nay Diệp Sở Sở không đi làm cho nên tự nhận việc dọn dẹp chén đũa, cũng không nhiều lắm, không bao lâu đã làm xong rồi.

    Cô dùng chậu nước rửa mặt của mình và Triệu Văn Thao đi múc nước vào trong nhà lau mình.

    Dù sao cũng không thể để mình quá lôi thôi được đúng không? Phải tắm thật sạch sẽ mới được.

    Thay khoảng ba chậu nướ, lúc này mới thay quần áo sạch, cô còn thuận tay giặt quần áo bẩn treo ở mái hiên bên ngoài.

    Mà bên kia chị tư đang kéo chị ba nói nhỏ, sắc mặt đen thui: "Chị ba, không phải em nói chứ, em thật sự sắp không sống nổi cái cuộc sống này nữa rồi!"

    "Sao vậy?" Chị ba sững sốt một chút, nhìn nàng nói.

    "Em mới vừa nghe Tam Nha nói, lúc mẹ nấu cơm em sáu đi vào, mẹ luộc cho cô ta hai quả trứng gà rồi len lén đưa cho cô ta!" Chị tư nói.

    "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà nói, nhưng mà sao Tam Nha biết được." Chị ba nói.

    "Em dặn Tam Nha mà, nếu như thím sáu vào phòng bếp thì theo dõi, quả nhiên sẽ nghe được!" Chị tư nói.

    Chị ba nói: "Không phải chúng ta quản gia, trong phòng bếp do mẹ định đoạt, chj cũng không can thiệp được."

    Chị tư thiếu chút nữa bị cô ta làm cho phát cáu, cả gia đình làm việc ở bên ngoài, mệt mỏi muốn sống muốn chết, nhưng mà hai vợ chồng chú sáu ăn không ngồi rồi, bà cụ lại luộc trứng gà cho hai người họ bổ thân thể.

    Ai mà có thể chịu đựng được chứ?

    Chị ba không nói gì với cô ta, nhưng mà ban đêm lúc ngủ, chị ba lại nói nhỏ với anh ba chuyện này.

    "Nhà cũng không phải chúng ta quản lý, là mẹ quản lý, mẹ cho ai ăn thì cho, trừ phi chúng ta mình làm nhà." Anh ba hừ nhẹ nói.

    "Mình làm nhà? Anh muốn tách ra?" Chị ba không nhịn được nhỏ giọng nói.

    "Em không phải nghĩ như vậy sao? Em không muốn làm nhà riêng à?" Anh ba hỏi ngược lại.

    Chị ba không nói gì, nhưng đúng là cô ta có suy nghĩ này.

    Chuyện trứng gà hôm nay, chị hai cũng là nghe hai đứa em dâu kể lại.

    Nhưng mà chị hai nghe xong làm như không có nghe thấy, ít nhất ở trước mặt chị ba chị tư là như vậy.

    Thật ra thì chị hai không phải là không quan tâm.

    Lúc này ở trong phòng, chị ta đang nói với anh hai chuyện này đó. Anh hai nghe xong thì nói: "Đó là mẹ thương chú sáu, hơn nữa không phải em không biết, vợ chú sáu cũng ngất đi, được người ta chở về, cho nên lúc này mới cần bồi bổ. Thường ngày tất cả đều được đối xử bình đẳng cả mà, thôi được rồi, lúc này không còn sớm, mau đi ngủ sớm một chút, đừng nhỏ nhen với em dâu làm gì."

    Chị hai không nhịn được mà đánh hắn hai cái, chị làm gì mà gọi là nhỏ nhen cơ chứ? Chị cũng không nói gì, nhưng trong lòng chị nghĩ cái gì chồng chị đều biết hết, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

    Hai đứa con trai và một đứa con gái của chị đã lớn hết rồi, cũng có thể kiếm công điểm, cái nhà này mà chia ra ở riêng thì nhà chị nhất định có thể sống tốt!

    Nào giống như bây giờ, công điểm có được lại đi nuôi một gia đình lớn!

    Dĩ nhiên trong mấy chị em dâu, người cảm thấy bất bình trong lòng nhất là chị tư.

    Anh tư và chị ta còn đang làm việc, làm xong buồn ngủ thì nghe thấy vợ mình nhỏ giọng khóc, anh tư liền hỏi chị ta bị sao vậy?

    "Mẹ nhất định là xem thường em sinh toàn con gái cho nên mới không cho Tam Nha Tứ Nha ăn một quả trứng gà nào mà cho hai vợ chồng chú sáu ăn hết." Chị tư nói.
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
  7. Miltonduff

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Buông chị kia ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh tư ngẩn người, không hiểu chị ta đang nói gì.

    Chị tư lại còn nói với anh ta chuyện hai quả trứng gà nữa chứ.

    Anh tư nói: "Đó là hôm nay chú sáu làm chuyện dũng cảm, còn bị đánh ra nông nổi như vậy, mẹ đau lòng cho nó trứng gà bồi bổ cũng là chuyện bình thường."

    Nói xong anh tư cũng không quan tâm chị ta, trực tiếp ngủ một mình.

    Chị tư thấy hắn xoay người đã truyền tới tiếng ngáy, nhanh chóng ngủ mất, chị ta thiếu chút nữa lại bị chọc tức tới khóc.

    Là bởi vì chị ta sanh con gái, cho nên ngay cả chồng mình cũng không thích nghe mình nói chuyện!

    Mà lúc này ở hậu viện, Triệu Văn Thao đang thoải mái cùng vợ mình ăn trứng gà.

    Hai quả trứng gà, hai vợ chồng son mỗi người một quả, ăn rất vui vẻ.

    Ăn xong, Triệu Văn Thao liền nằm trên giường, Diệp Sở Sở rót nước cho hắn uống rồi bảo hắn ra ngoài đánh răng hẵng ngủ tiếp.

    "Buổi tối đánh răng cái gì?" Triệu Văn Thao nói.

    "Đánh chứ, phải đánh cho sạch sẽ." Diệp Sở Sở nhẹ giọng nói.

    Đây là kiếp trước thế tử gia dạy cô, thế tử gia biết rất nhiều, trước kia mọi người đều dùng cành cây đánh răng, nhưng thế tử gia thì tự chế tạo ra bàn chải đánh răng.

    Đúng vậy, cái đó tên là bàn chãi đánh răng, chuyên dùng để đánh răng, nói cô buổi sáng buổi tối đều phải đánh.

    Đồng thời hắn cũng tạo ra rất nhiều thứ khác, ví dụ như xà bông, bán rất tốt, người ngoài đều nói thế tử gia giàu nứt vách đổ tường nữa đó.

    Nhưng thế tử gia cho tới bây giờ không giữ nhiều tiền, hắn thích sửa cầu lót đường, sửa cầu cho rất nhiều nơi nghèo khổ, lát đường cho rất nhiều nơi ở nông thôn.

    Triệu Văn Thao có chút không vui, nói: "Trước kia không thói quen này, hơn nữa tốn nhiều kem đánh răng, bây giờ chị năm kết hôn, không có cách nào thường xuyên đưa cho nhà mình được."

    Kem đánh răng này là sau khi chị năm vào thành phố làm ở nhà máy kem đánh răng, lúc này trong nhà mới bắt đầu dùng kem đánh răng. Trong thôn có rất nhiều người không có thói quen đánh răng, nhưng mà không phải ai cũng bị sâu răng, hư răng cả.

    Chị năm của hắn về nhà phổ cập khoa học, cho nên cả gia đình đều phải đánh răng, nhưng buổi tối còn muốn đánh rằng thì có hơi quá đáng.

    "Đi đánh đi, em cũng phải đánh." Diệp Sở Sở dịu dàng nói.

    Triệu Văn Thao nhìn vợ mình một cái, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền nói: "Vậy được, đi đánh răng với em!"

    Hôm nay vợ quá quyến rũ, hắn muốn 'làm việc', cho nên sẽ nghe theo cô.

    Hai vợ chồng liền đi đánh răng, sau đó mới lên giường đi ngủ.

    Rửa mặt xong rồi thì tiếp theo dĩ nhiên là phải ngủ, gương mặt của Diệp Sở Sở ửng hồng, cô.. cô phải cùng thế tử gia ngủ chung một cái giường sao?

    Cái này thật là thật là.. Cực kỳ ngượng ngùng nha.

    "Vợ, lên giường thôi." Triệu Văn Thao nhíu mày nhìn cô nói.

    Chuyện kế tiếp, Diệp Sở Sở chỉ có thể nói là dùng từ lên trời xuống đất cũng không đủ để hình dung.

    Triệu Văn Thao còn kích động nghĩ, cô vợ này của hắn làm sao còn xấu hổ hơn cả hôm tân hôn ấy nữa chứ? Tiếng rên rỉ trầm thấp kia thật là muốn mạng của hắn mà.

    "Vợ yêu, sớm sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp nhé." Triệu Văn Thao hài lòng nói.

    Diệp Sở Sở ngượng ngùng vô cùng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

    Triệu Văn Thao nhìn thấy cô như vậy, liền cười ôm cô và trong ngực, nói với vợ hắn những lời trong lòng: "Nếu chúng ta có thể tách ra thì thật là tốt biết bao."

    "Tách ra?" Diệp Sở Sở nghe nói như vậy thì sững sờ, không hiểu nhìn hắn.

    "Vợ, em không nghĩ đến chuyện tách ra sao?" Triệu Văn Thao thấy cô như vậy, cảm thấy hắn nên nói rõ ràng với vợ mình: "Nếu chúng ta tách ra thì tự làm tự ăn, đến lúc đó hai chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn sống như thế nào thì sống thế đó, không đi làm thì nghỉ ngơi, tự tại biết bao? Còn không cần nhìn sắc mặt của các anh và chị dâu!"

    "Nhưng mà rốt cuộc cũng là người một nhà, cha và mẹ còn ở đây, chúng ta sao có thể tách ra chứ?" Diệp Sở Sở nói.

    Đạo lý cha mẹ còn sống thì con cái không ở riêng, cô hiểu cái này.

    Triệu Văn Thao nói: "Ta có gia đình riêng rồi, làm sao lại không thể tách ra chứ. Hơn nữa em không cảm thấy chị ba thì còn đỡ, chị hai và chị tư vô cùng coi thường chúng ta."

    "Chuyện tách ra sợ là không dễ dàng đâu, hơn nữa em cảm thấy chắc chị tư sẽ không muốn tách ra, hai đứa con nhà chị ấy đều là con gái, tách ra cũng phải tự nuôi." Diệp Sở Sở nói.

    "Kệ chị ta, cả nhà chỉ có chị ta là tính toán chi li, lòng dạ nhỏ nhen, tách ra là tốt nhất. Tách ra để cho tự chị ta nuôi con đi, đừng hi vọng chúng ta giúp chị ta nuôi!" Triệu Văn Thao bỉu môi nói.

    "Em nghe anh hết, nếu như anh muốn chia nhà thì tìm cơ hội nói với cha mẹ đi." Diệp Sở Sở dịu dàng tựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Cho dù chia, em cũng có thể kiếm tiền nuôi anh."

    Triệu Văn Thao nghe lời này một cái thì vui vẻ: "Được được, anh sẽ để vợ nuôi anh."

    "Dạ, anh yên tâm đi." Diệp Sở Sở nghiêm túc gật đầu nói.

    Triệu Văn Thao nào cần vợ nuôi chứ, nhưng mà không sao, hiếm khi vợ hắn mới một lòng một dạ yêu thương hắn như vậy.

    Hôm nay chịu một gậy này, thái độ của vợ đối với hắn thật sự phải nói là thay đổi một trăm tám mươi độ.

    Không hiểu được, thật sự không hiểu được.

    Hắn cũng không ngại nóng, ôm chặt vợ mình chìm vào giấc ngủ.

    Diệp Sở Sở cũng đã mệt, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

    Trước khi ngủ cô suy nghĩ, bất kể có ở riêng hay không, cô cũng phải chăm sóc kỹ Văn Thao nhà cô mới được.

    Nhưng mà ra ở riêng hiển nhiên sẽ tốt hơn một chút, bởi vì có thể thường xuyên làm đồ ăn ngon cho Văn Thao nhà cô, cũng không cần giấu giếm tránh né người ngoài.

    Đám con trai con dâu lớn rồi có đủ loại tâm tư, hai vợ chồng cha Triệu cùng bà Triệu ở trong phòng thật ra cũng nói nhỏ với nhau.

    Cha Triệu nói có chưa làm chút gì bồi bổ cho chú sáu, hôm nay bị người đánh ra nông nổi thế này.

    Cha Triệu hiển nhiên là thương đứa con út này của mình.

    Bà Triệu liền nói luộc trứng gà rồi, cha Triệu lúc này mới không nói gì, bảo bà đi ngủ sớm một chút.

    Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rạng sáng, bà Triệu thức dậy làm điểm tâm, chị hai, chị ba, chị tư cũng lần lượt thức dậy.

    Lại nhìn một cái, nhà chú sáu còn chưa dậy, chị hai chưa nói gì, nhưng chị tư thì thầm cảm thấy bất công, nhỏ giọng nói: "Em sáu còn chưa dậy nữa hả? Trong phòng còn có một bộ quần áo chưa giặt!"

    "Việc này cần bao nhiêu thời gian đâu chứ, có mấy người dùng đâu, lát nữa Đại Nha Nhị Nha đi tắm là được." Chị ba đang ở bên cạnh chị ta đánh răng, nghe vậy thì nói.

    Chị tư cũng không muốn nói chuyện với mấy bà chị em dâu thiếu đầu óc này.

    "Gia đình nhà lão Triệu ơi?" Lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng kêu.

    "Ai vậy?" Chị hai đang quét sân liền đi ra mở cửa.

    Người đứng ngoài kêu cửa là Thái đồ tể*, chị hai không quen biết hắn, mở cửa thấy hắn thì nói: "Anh tới tìm ai vậy?"

    *Đồ tể: Người làm nghề giết thịt gia súc.

    Vừa nói xong, ánh mắt của chị hai liền rơi vào miếng thịt heo trong tay Thái đồ tể.

    Hay lắm, một miếng thịt heo này chính là thịt ba rọi mỡ có nạt có, đoán chừng phải cỡ một cân!

    Đây không phải là thân thích gì đó chứ?

    "Tôi tới cảm ơn chú em Văn Thao, ngày hôm qua về nhà trong tay cũng không có gì, sáng sớm hôm nay tôi liền tới đưa cho cậu ấy một miếng thịt!" Thái đồ tể cười nói.

    "Chính là chuyện hôm qua chú em tôi đã dùng cảm làm ra?" Chị hai nghe vậy thì lập tức hỏi lại.

    "Đúng đúng, thật sự rất cảm ơn chú em Văn Thao!" Thái đồ tể trịnh trọng nói.

    Ngày hôm qua bên trong túi của vợ anh ta chính là tiền lương tháng này của anh ta đó, hai mươi tám đồng đều ở bên trong.

    Nếu không phải có chú em Triệu Văn Thao không sợ kẻ ác thì tiền trong túi vợ anh ta khó mà đảm bảo là một chuyện, mấu chốt là ngày hôm qua chỉ có một mình vợ anh ta ở đó, bên kia là bốn người đàn ông.

    Chuyện này nguy hiểm cỡ nào chứ?

    Ngày hôm qua sau khi đi về nhà, vợ anh ta kéo tay nói cho anh ta rằng nhất định phải cảm ơn người ta cho thật tốt, cô ấy thật sự bị cảm động bởi phẩm đức cao thượng của anh em nhà họ Triệu!

    Tại sao ư?

    Bởi vì Triệu Văn Thao tự biết mình và vợ không chạy khỏi, cho nên vừa bắt đầu đánh nhau đã nghiêm giọng hét lớn, buông chị kia ra, nhằm vào tôi đây!

    Mà lúc lấy một địch bốn, lại hô to chị gái chạy đi mau, tôi chống đỡ cho!
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...