Chương 10: Gia Kiệt và Hoàng Bách..
Sau khi kết thúc buổi học, tôi lại đi bộ về nhà như mọi ngày. Từng bước chân tôi đi đều dưới ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh. Vừa qua được cái cổng trường trước đám người tệ hại kia tôi lại bị một tốp "nam thanh nữ tú" chả quen biết gì vây chặn. Nhìn đứa con gái đứng đầu, ăn mặc sexy hết chỗ, xỏ khuyên tai, khuyên mũi, dáng đứng kiểu bố đời hất cằm về phía tôi:
- Mày là con Tuệ An đúng không?
Xung quanh như đánh mùi thấy sắp có chuyện hay liền xúm xít vào hóng hớt. Lại được là trung điểm của mọi người, tôi chẳng lẽ lại thất lễ không đáp:
- Phải.
Mọi người "ồ" lên tiếng, nghĩ tôi sẽ sợ hãi mà im lặng sao, hay nghĩ tôi khóc lóc van xin chứ. Ai cũng ngạc nhiên thấy tôi trả lời thản nhiên như vậy. Đứa con gái kia thấy vậy gật gật đầu, đi gần lại chỗ tôi, ghé sát mặt thì thầm nói:
- Cứng miệng lắm con chó.
Nó toan định túm tóc tôi nhưng bị tôi giữ tay lại:
- Nước sông không phạm nước giếng, Tao làm gì mà mày gây sự với tao?
- Ồ, biết kháng cự, tao thích. Tao lại sợ mày khóc lóc van xin thì tao cũng mệt mỏi lắm. Còn lí do à, tao thích.
Nó định giơ tay tát tôi, tôi theo phản xạ né sang bên, tiền tay tặng cho nó cái tát kèm thêm cái đạp bụng. Tôi Quên không "khoe" cho mọi người biết là tôi học karate, cũng lên đai đen được khoảng 2-3 năm gì rồi, nói chung tôi cũng không nhớ lắm. Ngày đấy tôi học võ để rèn sức khoẻ, nhưng ai dè đâu giờ lại thành có đất dụng võ. Thấy tôi đánh trả con nhỏ đó giận tím mặt, nó hét mấy bọn sau cùng lên đánh tôi. Oki, mời các chú, tôi đây không ngán, lâu lâu vận động thân thể chút. Từng đứa một bị tôi hạ gục xuống, đúng là thấy hổ không gầm tưởng là mèo hello kitty à. Hạ hết bọn nó, tôi đi gần đến con nhỏ kia, nó sợ hãi đi lùi dần về sau, tôi giữ vai nó ghé sát tai thì thầm:
- Chuyển lời hộ tới Gia Kiệt, kêu cậu ta thích thì đối mặt với tôi, đừng mang mấy người ra chơi mèo vờn chuột. Bẩn tay tôi.
Nói xong tôi định toan đi về thì như thấy đây là một cơ hội tốt, đang trong lúc mọi người mắt chữ A mồm chữ O tôi nghĩ nhân cơ hội nói luôn:
- Như mọi người thấy có người kiếm chuyện với tôi, tôi cũng không biết vì lí do gì nhưng có gì thì gặp trực tiếp giải quyết hòa bình, còn nếu thích bạo lực thì oke, tôi tiếp. Vụ sáng nay tôi cũng nghĩ mọi người biết thừa chân tướng như nào, vậy nên bớt đồn đoán thêu dệt câu chuyện đi, cười người chớ vội cười lâu, cười lâu không biết bao lâu lại cười.
Nhìn một lượt xung quanh thấy không ai ò e gì, tôi cắp mông đi thẳng, oai cóc vậy thôi chứ chuồn mau. Đi được nửa đoạn đường, đúng đoạn con hẻm oan nghiệt mà tôi gặp tên khốn kia có một người mặc vest đen đứng đó chặn đường tôi:
- Cậu chủ tôi muốn gặp cô.
Rồi ông ta hướng tay về phía chiếc xe ô tô đen gần đó. Đúng là đời mà, cái ô tô trước muốn đâm tôi nó đang đậu lù lù đó. Nhìn phong thái này tôi không muốn gặp cũng không được rồi. Hồn nhiên vào trong xe ngồi ghế phía sau, cạnh tên khốn mà chắc cả đời này tôi không muốn gặp. Không khí trong xe im lặng đến mức lạnh sống lưng cho những tên đàn ông đứng gác bên ngoài. Cuối cùng tên khốn đó cũng lên tiếng:
- Tôi không ngờ vụ việc này lại không ảnh hưởng gì đến cô.
- Quá khen, tôi cũng không nghĩ lại có người bày ra cái trò mèo này này để vấy bẩn người khác. Đúng là cách thức đê hèn.
- Đê hèn? - Tên khốn đó nhìn tôi với ánh mắt phẫn lộ.
- Chẳng lẽ không sao? Chèn ép tâm lí, bôi nhọ nhân phẩm, dựng vụ tai nạn để hãm hại bố mẹ tôi. Đó không là đê hèn thì là gì?
- Người gây tai nạn cho bố mẹ cô không phải tôi.
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu ư? Chẳng lẽ đây là trùng hợp à? Nếu cậu không ưa tôi thì cứ nhắm tôi mà tiến, đừng lôi người xung quanh tôi xuống cùng. Nếu họ có mệnh hệ gì thì tôi cũng không tha cho cậu đâu.
- Vậy thì cậu cũng nên bảo những người không liên quan đến việc này tránh xa ra, đừng làm chó cản đường.
- Cậu nói ai cơ?
- Tên Hoàng Bách.
- Hoàng Bách chả liên quan gì đến chuyện này cả, cậu ta cũng chưa nhúng tay vào việc gì.
- Hừm, cậu ta nói chưa nhúng tay vào là chưa nhúng sao? Cậu ngây thơ quá rồi. Tôi nói cho cậu biết Hoàng Bách không như vẻ ngoài của cậu ta đâu. Đừng tưởng cậu ta là anh hùng.
- Anh hùng hay không cũng không đến lượt cậu phán xét, ít ra cậu ta không là người đê tiện như cậu. Tôi nhắc lại, tránh xa người bên cạnh tôi ra.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta rồi rời khỏi xe, đi một mạch về nhà. Lúc này trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ: Rốt cuộc Hoàng Bách và Gia Kiệt có quan hệ gì mà những gì họ nói như thể họ nói như thể họ quen biết nhau từ trước, hiểu rõ đối phương và quan trọng hơn là giữa họ có hận thù gì với nhau.
- Mày là con Tuệ An đúng không?
Xung quanh như đánh mùi thấy sắp có chuyện hay liền xúm xít vào hóng hớt. Lại được là trung điểm của mọi người, tôi chẳng lẽ lại thất lễ không đáp:
- Phải.
Mọi người "ồ" lên tiếng, nghĩ tôi sẽ sợ hãi mà im lặng sao, hay nghĩ tôi khóc lóc van xin chứ. Ai cũng ngạc nhiên thấy tôi trả lời thản nhiên như vậy. Đứa con gái kia thấy vậy gật gật đầu, đi gần lại chỗ tôi, ghé sát mặt thì thầm nói:
- Cứng miệng lắm con chó.
Nó toan định túm tóc tôi nhưng bị tôi giữ tay lại:
- Nước sông không phạm nước giếng, Tao làm gì mà mày gây sự với tao?
- Ồ, biết kháng cự, tao thích. Tao lại sợ mày khóc lóc van xin thì tao cũng mệt mỏi lắm. Còn lí do à, tao thích.
Nó định giơ tay tát tôi, tôi theo phản xạ né sang bên, tiền tay tặng cho nó cái tát kèm thêm cái đạp bụng. Tôi Quên không "khoe" cho mọi người biết là tôi học karate, cũng lên đai đen được khoảng 2-3 năm gì rồi, nói chung tôi cũng không nhớ lắm. Ngày đấy tôi học võ để rèn sức khoẻ, nhưng ai dè đâu giờ lại thành có đất dụng võ. Thấy tôi đánh trả con nhỏ đó giận tím mặt, nó hét mấy bọn sau cùng lên đánh tôi. Oki, mời các chú, tôi đây không ngán, lâu lâu vận động thân thể chút. Từng đứa một bị tôi hạ gục xuống, đúng là thấy hổ không gầm tưởng là mèo hello kitty à. Hạ hết bọn nó, tôi đi gần đến con nhỏ kia, nó sợ hãi đi lùi dần về sau, tôi giữ vai nó ghé sát tai thì thầm:
- Chuyển lời hộ tới Gia Kiệt, kêu cậu ta thích thì đối mặt với tôi, đừng mang mấy người ra chơi mèo vờn chuột. Bẩn tay tôi.
Nói xong tôi định toan đi về thì như thấy đây là một cơ hội tốt, đang trong lúc mọi người mắt chữ A mồm chữ O tôi nghĩ nhân cơ hội nói luôn:
- Như mọi người thấy có người kiếm chuyện với tôi, tôi cũng không biết vì lí do gì nhưng có gì thì gặp trực tiếp giải quyết hòa bình, còn nếu thích bạo lực thì oke, tôi tiếp. Vụ sáng nay tôi cũng nghĩ mọi người biết thừa chân tướng như nào, vậy nên bớt đồn đoán thêu dệt câu chuyện đi, cười người chớ vội cười lâu, cười lâu không biết bao lâu lại cười.
Nhìn một lượt xung quanh thấy không ai ò e gì, tôi cắp mông đi thẳng, oai cóc vậy thôi chứ chuồn mau. Đi được nửa đoạn đường, đúng đoạn con hẻm oan nghiệt mà tôi gặp tên khốn kia có một người mặc vest đen đứng đó chặn đường tôi:
- Cậu chủ tôi muốn gặp cô.
Rồi ông ta hướng tay về phía chiếc xe ô tô đen gần đó. Đúng là đời mà, cái ô tô trước muốn đâm tôi nó đang đậu lù lù đó. Nhìn phong thái này tôi không muốn gặp cũng không được rồi. Hồn nhiên vào trong xe ngồi ghế phía sau, cạnh tên khốn mà chắc cả đời này tôi không muốn gặp. Không khí trong xe im lặng đến mức lạnh sống lưng cho những tên đàn ông đứng gác bên ngoài. Cuối cùng tên khốn đó cũng lên tiếng:
- Tôi không ngờ vụ việc này lại không ảnh hưởng gì đến cô.
- Quá khen, tôi cũng không nghĩ lại có người bày ra cái trò mèo này này để vấy bẩn người khác. Đúng là cách thức đê hèn.
- Đê hèn? - Tên khốn đó nhìn tôi với ánh mắt phẫn lộ.
- Chẳng lẽ không sao? Chèn ép tâm lí, bôi nhọ nhân phẩm, dựng vụ tai nạn để hãm hại bố mẹ tôi. Đó không là đê hèn thì là gì?
- Người gây tai nạn cho bố mẹ cô không phải tôi.
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu ư? Chẳng lẽ đây là trùng hợp à? Nếu cậu không ưa tôi thì cứ nhắm tôi mà tiến, đừng lôi người xung quanh tôi xuống cùng. Nếu họ có mệnh hệ gì thì tôi cũng không tha cho cậu đâu.
- Vậy thì cậu cũng nên bảo những người không liên quan đến việc này tránh xa ra, đừng làm chó cản đường.
- Cậu nói ai cơ?
- Tên Hoàng Bách.
- Hoàng Bách chả liên quan gì đến chuyện này cả, cậu ta cũng chưa nhúng tay vào việc gì.
- Hừm, cậu ta nói chưa nhúng tay vào là chưa nhúng sao? Cậu ngây thơ quá rồi. Tôi nói cho cậu biết Hoàng Bách không như vẻ ngoài của cậu ta đâu. Đừng tưởng cậu ta là anh hùng.
- Anh hùng hay không cũng không đến lượt cậu phán xét, ít ra cậu ta không là người đê tiện như cậu. Tôi nhắc lại, tránh xa người bên cạnh tôi ra.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta rồi rời khỏi xe, đi một mạch về nhà. Lúc này trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ: Rốt cuộc Hoàng Bách và Gia Kiệt có quan hệ gì mà những gì họ nói như thể họ nói như thể họ quen biết nhau từ trước, hiểu rõ đối phương và quan trọng hơn là giữa họ có hận thù gì với nhau.
Last edited by a moderator: