Ngôn Tình [Edit] Ta Xác Chết Không Bị Trói Buộc - Tuyết Nguyên U Linh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngocanh97, 6 Tháng năm 2021.

  1. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 27: Trụ sở bí mật của mèo chủ tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một nhà hàng chay được trang hoàng lịch sự tao nhã, An Bộ cùng Trầm Mục Nhiên ngồi đối diện nhau, gọi phần ăn chay của riêng mình trong bầu không khí hài hòa nói chuyện phiếm.

    "An lão sư, tôi phi thường thưởng thức năng lực của cô, không biết cô có nguyện ý đến công ty của tôi làm không?" Trầm Mục Nhiên thật sự nhìn trúng tài năng của cô, hi vọng có thể thu nạp cô dưới trướng của mình.

    "Trầm tiên sinh nâng đỡ, tôi đối với sinh hoạt trước mắt rất hài lòng, tạm thời không có ý muốn thay đổi." An Bộ nghề nghiệp hóa trả lời. Nếu như Giản Ninh Huyên ở đây, nhất định sẽ phát hiện dáng vẻ hiện tại của cô, cùng dáng vẻ ở nhà, hoàn toàn khác biệt.

    "Kia thật là đáng tiếc." Trầm Mục Nhiên rót cho cô một ly trà, "Nếu là An lão sư thay đổi chủ ý, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến công ty của tôi."

    "Được rồi, cảm ơn." An Bộ nâng chung trà lên, con mắt không để lại dấu vết quan sát tử khí trên người hắn. Mặc dù còn không nồng đậm, nhưng chỉ cần hiển hiện liền đại biểu trong ba ngày nhất định sẽ xảy ra chuyện.

    Trầm Mục Nhiên phát giác được tầm mắt của cô, nhếch miệng lên một vòng.

    Đặt chén trà xuống, An Bộ hỏi: "Trầm tiên sinh gần đây dự định đi xa nhà sao?"

    Trầm Mục Nhiên sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ có câu hỏi như thế, trả lời: "Đúng vậy, sáng mai phải bay một chuyến đến nước F. Cô có cái gì muốn sao? Tôi mang lễ vật về cho cô."

    "Không cần." An Bộ suy nghĩ phương thức chết của hắn, hắn còn có tâm tình mang lễ vật! Dù cho xác định kiếp nạn của hắn là bởi vì chuyến đi lần này, cô cũng không có biện pháp ngăn chặn hắn. Nếu đoán sai, vậy thì càng lúng túng.

    An Bộ lâm vào trầm tư, Trầm Mục Nhiên cũng không có quấy rầy, chỉ cười nhẹ nhàng nhìn qua cô, tựa hồ đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.

    Đúng lúc này, một loạt âm thanh của giày cao gót từ xa truyền đến, lập tức truyền tới một giọng nữ bén nhọn đầy tức giận: "An Bộ! Không nghĩ tới thật là cô!"

    An Bộ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

    "Tư Kỳ, cô tại sao lại ở đây?" Trầm Mục Nhiên nhíu nhíu mày.

    "Cũng bởi vì cô ta sao?" Kỷ Tư Kỳ chỉ vào An Bộ, chất hỏi nói, "cho nên gần đây anh không đến gặp em?"

    "Cô đang nói cái gì?" Trầm Mục Nhiên thu liễm sắc mặt, dùng ánh mắt cảnh cáo cô nên có chừng có mực.

    Kỷ Tư Kỳ lại đem biểu hiện của hắn coi là ngầm thừa nhận, càng là lên cơn giận dữ, lấy kính râm trên mặt xuống, xông về phía An Bộ chửi ầm lên: "Cô cái tiểu tam này không muốn mặt mũi sao, mình có đàn ông rồi còn muốn đoạt của người khác, cô còn có hay không một điểm xấu hổ!"

    Thanh âm bén nhọn chói tai, truyền khắp nhà hàng, tựa hồ tận lực muốn An Bộ mất mặt, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh.

    Trầm Mục Nhiên vụt đứng lên, tức giận trừng mắt Kỷ Tư Kỳ, một chỉ vào cửa nhà hàng: "Cút!"

    "Anh bảo em cút? Vì để bảo vệ một cái tiểu tam này, anh lại bảo em cút ư?" Kỷ Tư Kỳ nhấc chén trà trên bàn lên, chuẩn bị dội lên mặt An Bộ, ai ngờ vừa giơ lên một nửa, liền bị một cánh tay lạnh như băng nắm lấy, lập tức đối đầu một đôi ánh mắt lạnh như băng.

    "Cô mới vừa nói ai là Tiểu Tam?" An Bộ ngữ khí bình tĩnh đến tựa như một tảng băng.

    "Nói chính là cô!" Kỷ Tư Kỳ mắng, "làm sao, tôi nói sai sao? Đã có đàn ông rồi, còn câu dẫn đàn ông của người khác.. Ngô!"

    Lời còn chưa nói hết, liền bị An Bộ tiện tay nắm một nắm đậu hà lan đập vào trong miệng, khiến cô một mặt mộng bức, hạt đậu lẻ tẻ từ khóe miệng rơi ra cũng không chú ý.

    "Trời sinh cô có một khuôn miệng đẹp, cô lại dùng để đánh rắm, thật sự là phung phí của trời." An Bộ lại lấy một trái Thanh Tiêu từ trên mâm, "Cũng may miệng còn có một cái công năng, đó chính là ăn, nếu như cô không biết nói chuyện, vậy liền hảo hảo phát huy công năng khác của nó đi." Muốn cùng một cỗ thi thể so da mặt, quả thực không biết sống chết.

    Kỷ Tư Kỳ vừa mới há mồm, một trái Thanh Tiêu lại bị nhét vào, sặc đến mức kém chút ngất đi, che ngực dùng sức nôn ra bên ngoài. Cô lúc này, miệng đầy dầu mỡ, sắc mặt đỏ bừng, son môi đều nhòe ra, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiều chật vật.

    An Bộ lại không quan tâm mỡ đông trên tay, chậm rãi đem cánh tay vươn tới một mâm đồ ăn khác, dù sao cô cũng không có ý định ăn, liền làm rác rưởi lợi dụng.

    Trầm Mục Nhiên bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm, lần thứ nhất nhìn thấy dáng vẻ cục súc đặc sắc như thế. Rõ ràng không có chút mỹ quan nào, nhưng phối hợp với gương mặt xem thường chúng sinh cùng động tác nhược khinh kia, quả thực là biểu hiện ra khí tràng xưng bá một phương. Kỷ Tư Kỳ ở trước mặt cô, tựa như một cái tiểu nha đầu hèn mọn.

    Sau khi đem người chỉnh lý một phen về, An Bộ buông tay ra, rút ra mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, lập tức nói với Trầm Mục Nhiên yếu ớt: "Quản tốt người phụ nữ của anh đi, không nên tùy tiện thả ra cắn người linh tinh."

    Nói xong, cô cầm đồ của mình lên, giữa ánh mắt mông lung của mọi người, như nữ vương đi ra nhà hàng.

    Công việc buổi chiều ở nhà hàng, An Bộ cũng lười đi, lái xe trở về chỗ ở của mình.

    Đi ra thang máy, qua hành lang, khi đi tới cửa, cửa chính căn phòng sát vách bỗng nhiên bị người mở ra, từ bên trong một thân ảnh quen thuộc đi ra, vừa vặn đối mặt với An Bộ.

    An Bộ: "..."

    Giản Ninh Huyên: "..."

    "Giản tiên sinh, anh làm sao.." An Bộ ánh mắt quét qua phòng cách vách rồi lại chuyển đến trên người đàn ông vừa đi ra mấy lần, kỳ quái hỏi, "Anh đến nhà hàng xóm chơi sao?"

    Mặc dù hỏi như vậy, nhưng An Bộ cũng không cho là như vậy. Bởi vì lúc này Giản Ninh Huyên, mồ hôi đầy người, làn da đỏ lên, hô hấp dồn dập, một bộ dáng như đi dầm mưa về, ai đi nhà hàng xóm lại có thể biến mình thành dạng này?

    "Cô.. Làm sao sớm như vậy liền trở lại rồi?" Giản Ninh Huyên trên mặt có một nháy mắt mất tự nhiên, bước lên trước một bước, trở tay chuẩn bị đóng cửa lại.

    An Bộ khẽ vươn tay, nắm lại khung cửa, sau đó đem đầu xuyên qua tầm chắn của Giản Ninh Huyên nhìn vào, thấy được toàn cảnh căn phòng này.

    "A? Như thế nào là một gian phòng tập thể thao?" An Bộ một mặt kinh ngạc.

    Các bức tường của căn hộ này đều bị đả thông, trưng bày các loại máy tập thể hình, trong đại sảnh ở giữa còn trải một khối nệm êm, thoạt nhìn như là dùng để luyện tập đấu vật.

    An Bộ đem đầu rút về, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Giản Ninh Huyên, chờ hắn giải thích.

    Giản Ninh Huyên nhếch miệng, trả lời: "Căn hộ này là tôi mua."

    "Cho nên?"

    "Tôi liền đem nó cải tạo thành một gian phòng tập thể thao."

    Ai sẽ đem một căn hộ chung cư cải tạo thành phòng tập thể thao a? Có cái công phu này, đi nửa giờ không phải tiết kiệm nhiều việc?

    "Vì cái gì?" An Bộ lại hỏi.

    Giản Ninh Huyên thật sâu nhìn qua cô: "Cô nói tôi béo."

    An Bộ: "..."

    Giản Ninh Huyên: "Tôi nghĩ giảm béo, lại không nghĩ rời nhà (ngươi) quá xa."

    Cho nên ngươi liền đem căn hộ sát vách mua lại, vụng trộm cải tạo thành phòng tập thể thao, làm thành căn cứ bí mật của mình? Chủ căn hộ sát vách kia anh giải quyết như thế nào? (Giản Ninh Huyên: Tiền)

    An Bộ: "..."

    Đột nhiên bị hắn đạp manh ra một mặt máu.

    Giản Ninh Huyên tránh đi con mắt léo sáng lấp lánh của An Bộ, đóng cửa căn hộ lại, lôi kéo cô đi vào nhà.

    Cởi giày, Giản Ninh Huyên chuyện thứ nhất chính là đứng lên cân điện tử, sau đó ra hiệu An Bộ sang đây xem.

    76.7, một tuần giảm 1.8 kg, thành quả nổi bật. Nguyên bản hắn còn nghĩ chờ khi giảm đủ mười cân, lại để cho cô "Đột nhiên" phát hiện bên người có một người đàn ông thân thể khỏe mạnh cân đối.

    An Bộ nhếch lên ngón tay cái: "Tốt!"

    Giản Ninh Huyên bước xuống cân điện tử, nghiêng đầu, khóe miệng giương lên, khi hắn quay lại, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

    "Lấy ra." An Bộ đột nhiên hướng hắn mở tay ra.

    "Cái gì?" Giản Ninh Huyên không hiểu.

    "Chìa khóa căn phòng tập thể thao sát vách."

    Giản Ninh Huyên yên lặng lấy ra một cái chìa khóa, đển vào trong lòng bàn tay cô.

    "Về sau chúng ta cùng một chỗ tập thể dục đi!"

    "Ừm."

    "Bất quá," An Bộ lại có chút lo lắng nói, "Sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm dưới lầu trái phải chứ?"

    "Không có việc gì, tôi mua đều là thiết bị âm thanh nhỏ, lại sử dụng tường gạch cách âm, trừ phi tôi rơi trên mặt đất, nếu không sát vách tuyệt đối không nghe được bất kì âm thanh gì." Giản Ninh Huyên trả lời khẳng định. Vì bố trí những thứ này, hắn bỏ ra hơn bảy triệu, so với phòng nhỏ hắn mua còn đắt hơn.

    "Vậy là tốt rồi." An Bộ nhìn Giản Ninh Huyên một thân đầy mồ hôi, thúc giục nói, "Anh nhanh đi tắm đi, một thân mồ hôi, nhìn thấy đã khó chịu."

    Giản Ninh Huyên gật gật đầu, chân trần đi tới phòng tắm, những nơi đi qua, đều lưu lại một mảng ướt át.

    An Bộ mang đồ lau nhà tới, ra sức kéo kéo kéo, thanh lý dấu chân của mèo chủ tử.

    Hắn đã bắt đầu kiện thân, kia cũng không cần phải tận lực khống chế ẩm thực! Từ hôm nay trở đi, khởi động lại thực đơn dinh dưỡng đầy màu sắc!

    Sàn nhà rất nhanh bị An Bộ lau đến sáng loáng, tâm tình cũng đi theo một mảnh sáng rực. Quả nhiên vẫn là mèo chủ tử của cô tri kỉ nhất, so với những thứ yêu diễm bên ngoài tốt hơn nhiều.

    Vừa rồi bữa cơm kia một chút cũng không ăn, An Bộ vì cố gắng kiện thân giảm béo của Giản Ninh Huyên làm một bữa cơm trưa phong phú.

    Chờ hắn tắm rửa xong ra, nghênh đón hắn chính là cả bàn mỹ vị đủ mọi màu sắc.

    Giản Ninh Huyên chẳng mấy chốc sẽ phát hiện, mỗi lần giảm đi mấy cân, sau đó không cần mấy ngày lại sẽ bị người nào đó nuôi trở về.

    "Cho nên, tập thể dục có làm được cái gì?"

    "Có thể đem mỡ biến thành khối cơ a."

    Câu trả lời này, Giản Ninh Huyên không cách nào phản bác, bỏ mặc mình trong vòng tuần hoàn tập thể dục kiện thân rồi lại hưởng thụ mỹ thực.

    Ban đêm, An Bộ lại nghĩ tới sự tình của Trầm Mục Nhiên, hắn ngày mai sẽ phải xuất ngoại, nếu là bỏ mặc, hắn nhất định phải chết.

    Suy nghĩ một lát, An Bộ bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, chạy vào phòng Giản Ninh Huyên.

    Vừa đem chính mình thoát đến chỉ còn lại một cái quần lót Giản Ninh Huyên: "..."

    An Bộ đối với "Sắc đẹp" trước mặt làm như không thấy, bước nhanh đi vào trước mặt hắn, hỏi: "Giản tiên sinh, anh có phải rất tinh thông kỹ thuật Hacker?"

    Kỹ thuật Hacker so thân hình của hắn còn có mị lực hơn sao? Giản Ninh Huyên một vạn cái không phục, nhưng lại trả lời một tiếng: "Ừm."

    "Quá tốt rồi, có thể giúp tôi một chuyện hay không?" An Bộ mong đợi nhìn qua hắn.

    Giản Ninh Huyên nhàn nhàn liếc cô một cái: Nhiều câu hỏi này.

    Nói đi, gấp cái gì? Chỉ cần hắn có thể làm được, coi như làm không được, hắn cũng sẽ sáng tạo điều kiện đưa nó làm được.

    Cho nên chuyện này, hắn nhất định giúp.

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
  2. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 28: Đưa người một khối biểu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Muốn để tôi hỗ trợ cái gì?" Giản Ninh Huyên đem bản bút ký của mình lấy tới, chuẩn bị đại triển thân thủ.

    An Bộ tới bên cạnh hắn ngồi xuống, nói ra: "Anh có thể giúp tôi tra Trầm Mục Nhiên sáng mai ngồi chuyến bay đi nước F mấy giờ được không?"

    Giản Ninh Huyên động tác dừng lại: "Trầm Mục Nhiên? Phó tổng tập đoàn Kim Hải? Người đàn ông mà chúng ta gặp ở buổi tiệc sinh nhật kia?"

    "Đúng vậy a, anh biết sao?"

    "Cô cùng hắn là quan hệ như thế nào, tại sao muốn tra hành tung của hắn?" Giản Ninh Huyên cảm giác đến kỹ thuật của mình mới chỉ chập chững, bất kỳ tin tức của đàn ông liên quan đến An Bộ, hắn đều tra không được, cũng không nghĩ tra! Trước đó còn lời thề son sắt nhất định phải hỗ trợ, đảo mắt liền tự đánh mặt mình.

    "Là như vậy." An Bộ bắt đầu lâm tràng phát huy, "Nữ nhân của hắn làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi, cho nên tôi muốn trả thù hắn, để hắn không kịp chuyến bay ngày mai, uổng phí hết mấy nghìn tiền vé máy bay!"

    Giản Ninh Huyên: Phương thức trả thù này thật sự là tươi mát độc đáo..

    "Nữ nhân của hắn làm sao tổn thương cô rồi?" Vì cái gì người phụ nữ của hắn tổn thương cô, cô muốn trả thù chính là hắn mà không phải người phụ nữ kia? Giản Ninh Huyên một mặt tức giận khi có người làm tổn thương An Bộ, một mặt khác lại lo lắng bất an sợ vợ có tư tình với người khác.

    "Hôm nay tôi không phải về rất sớm sao? Đó là bởi vì tôi cùng Trầm Mục Nhiên đi ăn cơm.."

    Giản Ninh Huyên đánh gãy: "Cô cùng hắn ra đi ăn cơm."

    "Đây không phải trọng điểm."

    Giản Ninh Huyên: Không, cái này rất trọng điểm!

    An Bộ không để ý đến ánh mắt hắn tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, nói tiếp: "Còn chưa bắt đầu ăn, bạn gái của hắn liền xuất hiện, sau đó chỉ vào mặt tôi mắng tôi là 'Tiểu Tam', anh nói có tức hay không?"

    Quá mẹ nó khinh người!

    Giản Ninh Huyên sâm nhiên hỏi: "Người phụ nữ kia là ai? Có phải là cái ngôi sao giải trí lần trước gặp không?"

    "Hừm, chính là cô ta." An Bộ gật đầu, "Tôi về sau nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này đều là Trầm Mục Nhiên sai, trước khi hắn hẹn tôi đi ăn cơm, không có thông báo hỏi ý kiến bạn gái hắn, bình thường tác phong cũng không quá chính phái, vì thế mới khiến bạn gái hắn hiểu lầm, hại tôi không công bị mắng một trận."

    Giản Ninh Huyên: Luôn cảm thấy cái này logic có chỗ nào không đúng?

    An Bộ thở dài: "Cuối cùng bữa cơm kia đương nhiên ăn không thành, tôi buổi chiều cũng nghỉ việc, tiền lương tự nhiên cũng ngâm nước nóng, chỉnh một chút hơn 2000, vừa vặn dùng tiền vé máy bay của hắn để bồi."

    Giản Ninh Huyên: Cho ngươi 200000, về sau cũng không đề cập tới người đàn ông kia nữa thế nào?

    "Cô dự định dùng phương pháp gì để hắn trễ chuyến bay?" Giản Ninh Huyên một bên hỏi thăm, một bên đánh bàn phím, ngón tay thon dài như đánh đàn, trên bàn phím lưu lại từng đạo tàn ảnh.

    An Bộ sớm có phương án: "Sau khi tra được thời gian cụ thể, gửi một tin nhắn nặc danh trước chuyến bay hai giờ, nói cho hắn biết có người dự mưu bắt cóc hắn, để hắn lâm thời chỉnh lại lịch trình hoặc là hủy bỏ chuyến bay."

    Giản Ninh Huyên ngón tay dừng lại nửa giây, sau đó lại tiếp tục lốp bốp.

    Bất quá một lát, hắn dừng lại động tác, công bố kết quả: "Buổi sáng 10h35."

    "Nhanh như vậy!" An Bộ mới vừa rồi còn nghĩ đến pha cho hắn một ly trà để hắn chậm dãi điều tra.

    "Hừm, rất đơn giản." Giản Ninh Huyên thận trọng hồi phục, hoàn toàn không biết mình bởi vậy bỏ qua một chén trà An Bộ tự tay pha.

    "Việc còn lại là mua sim dung một lần, sáng mai 9 giờ, gửi cho hắn một tin nhắn nặc danh." Đối với cái thân phận như Trầm Mục Nhiên, bất luận tin nhắn này là thật hay giả, đều có tâm thái thà tin chứ không bỏ qua, vì vậy nhất định sẽ sửa đổi lịch trình của mình.

    An Bộ có thể làm cũng chỉ chút này, nếu như hắn đủ may mắn, có lẽ có thể tránh thoát một kiếp, nếu như cách này vô dụng thì cô cũng bất lực. Dù sao cô chỉ có thể dự báo đại khái thời gian chết, nhưng không cách nào dự báo cụ thể về việc chết như thế nào. Trừ phi cô bỏ ra một chút giá trị sinh khí, trở thành Âm Thi, liền có thể nhìn thấy cái chết của mỗi người.

    "Không cần mua sim dung một lần." Giản Ninh Huyên nói, "tôi giúp cô gửi, đảm bảo hắn không tra được người gửi tin nhắn."

    "Vậy liền nhờ anh." An Bộ hướng hắn xán lạn cười một tiếng, sau đó ngồi thẳng người, hỏi, "nói đi, muốn được ban thưởng cái gì?"

    Giản Ninh Huyên ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô dừng lại chốc lát, nói ra: "Qua mấy ngày, cùng tôi đi biển chơi đi."

    "Đi biển, anh xác định?"

    Giản Ninh Huyên gật đầu.

    "Tốt, anh sắp xếp đi, đến lúc đó nói cho tôi là được rồi." An Bộ đứng người lên, "Tôi về phòng trước, sáng mai chờ tin tức của anh." Đi tới cửa, đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay gõ lên cửa ba lần, cười nói: "Bổ sung vừa rồi quên gõ cửa, ngủ ngon, Giản tiên sinh, ngủ ngon."

    Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, lại khôi phục lại là một phòng ấm áp yên tĩnh.

    Giản Ninh Huyên khép notebook lại, luôn cảm thấy An Bộ lần này nhằm vào Trầm Mục Nhiên không hề đơn giản giống như cô nói, nhưng ngoài tín nhiệm ra, hắn không có ý định truy hỏi, đùa ác một lần, không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần cô không hứng thú gì với người đàn ông kia là được rồi.

    Nghiêng người nằm xuống, ánh mắt vô thức rơi vào bên cạnh trống không, lần thứ nhất cảm thấy một người ngủ giường lớn 2m, tựa hồ có chút lãng phí..

    Buổi sáng 9 giờ, Trầm Mục Nhiên thu thập xong hành lý, đang chuẩn bị xuất phát, vừa đi đến cửa nhà, điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn. Hắn cũng không lập tức xem, sau khi lên xe, mới đưa tay lấy ra.

    Tùy ý quét qua, con ngươi bỗng nhiên co vào, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lúc này gọi lại vào số đó, lại nhận được nhắc nhở "Số máy này không tồn tại".

    Lúc này, xe đã đi được nửa đường, Trầm Mục Nhiên trầm tư một lát, rốt cục vẫn mở miệng nói: "Lão Tiêu, hành trình ngày hôm nay hủy bỏ, chúng ta trở về."

    Lái xe lão Tiêu mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đánh tay lái tại ngã tư đường, quay đầu trở về.

    Vừa mới đi khoảng một trăm mét, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ầm nổ vang, theo đó là tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng cảnh báo, vang lên liên mien trên đường phố.

    Trầm Mục Nhiên quay đầu nhìn lại, xuyên qua tấm kính xe, có thể nhìn thấy tại ngã tư cách đó không xa, sáu, bảy chiếc xe hơi xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào nhau, hai chiếc xe ở giữa lại càng thảm hơn, giống như tờ giấy mỏng manh, hoàn toàn vặn vẹo biến hình, người trong xe cơ bản đã không còn khả năng sống.

    Tai nạn xe liên hoàn?

    Trầm Mục Nhiên thu tầm mắt lại, vốn không để ý mấy, lại nghe lão Tiêu lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nguy hiểm thật, may mắn Trầm tiên sinh đổi phương hướng kịp thời, nếu không chúng ta đã gặp phải tai ương."

    Trầm Mục Nhiên sắc mặt đột biến, bỗng nhiên quay đầu, tính toán một chút thời gian chuyến đi ban đầu của mình, nếu như không phải đột nhiên thay đổi phương hướng, tai nạn xe cộ liên hoàn này hắn cũng ở trong đó!

    Nghĩ đến đây, mà lấy định lực của hắn, cũng không khỏi cảm thấy một trận hoảng sợ, vô thức đem tay vươn vào túi, cầm thật chặt điện thoại di động của mình. Bất kể là ai, cái tin nhắn ngắn này thật sự là cứu hắn một mạng.

    Một bên khác, An Bộ nhận được 295 điểm giá trị sinh khí không chỉ Trầm Mục Nhiên, tính cả tài xế của hắn cũng trốn qua một kiếp. Trong trận tai nạn này số người thiệt mạng chuyển từ 7 người giảm xuống còn 5 người.

    Ba ngày sau, An Bộ cùng Giản Ninh Huyên ngồi máy bay đến Ngân Á.

    Ngân Á là thành thị nhiệt đới ven biển, cũng là thắng địa du lịch được hoan nghênh, phong quang tú lệ, nhiệt độ không khí thích hợp. Kế hoạch hành trình ba ngày hai đêm, Giản Ninh Huyên tạm thời buông bỏ công việc, bồi An Bộ hảo hảo buông lỏng một chút.

    Hắn sớm liền phát hiện, An Bộ luôn luôn không ngừng học tập, không ngừng làm việc, mặc dù trôi qua rất phong phú, nhưng có đôi khi nhìn cũng quá mệt mỏi.

    Giản Ninh Huyên cũng là người cuồng công việc, nhưng sau khi biết An Bộ, hắn quyết định thay đổi cách sống của mình, vì cô mà bỏ công việc để ra nhiều thời gian trống hơn.

    Lúc đến khách sạn, đã hơn 10 giờ tối. Giản Ninh Huyên dự định đặt một phòng thoáng đẹp, lại bảo đảm riêng tư. Dù sao người ta cũng là một cô gái, hắn không thể biểu hiện được quá không thân sĩ.

    An Bộ ngủ trên lầu, một bên xoát web page, một bên gửi tin nhắn cho Giản Ninh Huyên: 【 ngày hôm nay « khuynh thành tuyệt đại » chiếu tập mới, cùng đi xem a. 】

    Giản Ninh Huyên yên lặng mở tập mới nhất « khuynh thành tuyệt đại » ra.

    An: 【 bên trong Vương gia rất đẹp trai đi~~ (≧v≦) 】

    Giản: 【.. 】 đẹp trai ở đâu? Vóc dáng không cao bằng hắn, dáng người cũng không tốt bằng hắn.

    An: 【 nữ hai quá ngu, vì một người đàn ông không yêu mình mà phản bội gia tộc. 】

    Giản: 【 tình yêu sẽ khiến trí thông minh của con người giảm xuống. 】

    An: 【 nếu như Giản tiên sinh yêu đương, sẽ không biến thành một con mèo ngốc chứ? (>^ω^

    Giản: 【 không thể nào, nếu như tôi yêu đương, tôi sẽ ở giữ trí thông minh tình, đề cao EQ. 】

    An: 【 vậy tôi kiểm tra anh một chút. Nếu có một ngày, người con gái anh yêu, muốn cùng anh chia tay, anh sẽ làm thế nào? 】

    Giản: 【 đưa cô ấy một khối xấu biểu. 】

    An: 【 đây là muốn thay đổi không khí? 】 đưa biểu vậy thì thôi, vẫn là một khối xấu biểu!

    Giản: 【 đợi thời gian đến ngày 1 tháng 4 ngày cá tháng tư, ngày này lời nói gì cũng không tính, chỉ có kim đồng hồ là không thay đổi. 】

    Lúc nhận được tin nhắn, Giản Ninh Huyên trong đầu một cách tự nhiên thay vào hoàn cảnh giữa anh và An Bộ.

    An Bộ xem xong tin tức, lúc đầu không cảm thấy cái gì, về sau đột nhiên nghĩ đến, có thể làm như vậy, giá cả chí ít cũng từ một vạn trở lên, đây là vừa thể hiện được sự lãng mạn vừa khoe được tài lực! Không nghĩ tới một người giống như vạn năm không thay đổi như Giản tiên sinh, cũng có thiên phú về chuyện yêu đương.

    Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người liền chuẩn bị đi ra biển bơi lội.

    Giản Ninh Huyên thay quần bơi, đang muốn mặc thêm áo ngoài, An Bộ bỗng nhiên chạy tới, trên tay ôm hai cái bình lớn.

    "Đó là cái gì?" Giản Ninh Huyên kỳ quái hỏi.

    An Bộ đem một cái trong đó đưa tới trước mặt hắn: "Đây là kem chống nắng! Vì để tránh cho anh bị phơi thành người Châu Phi, đây để anh bôi toàn thân."

    Giản Ninh Huyên: "..."

    Toàn thân cao thấp đều thoa à.. Loại cảm giác chờ mong dập dờn này là chuyện gì xảy ra..

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
  3. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 29: Muốn làm bạn trai của em
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Ninh Huyên chỉ mặc quần bơi, đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất, dáng người khỏe khoắn cân đôi được ánh nắng chiếu rọi. Sau lưng hắn, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, đang thoa kem lên trên da hắn, bả vai, cánh tay, phía sau lưng, vòng eo.. Chỗ đi qua, như có một khối bang vậy, một mảnh thấm lạnh.

    An Bộ vốn chỉ muốn bôi lưng cho hắn, còn lại để chính hắn tự bôi, bất quá sau khi chạm vào da hắn, giá trị sinh khí của cô bắt đầu vụt vụt dâng lên, mà tùy chỗ cô chạm vào mà tăng lên, biên độ cũng không giống nhau.

    Lúc chạm vào vai tăng 2, 3 điểm; mà lúc chạm vào lưng lập tức tăng 4, 6 điểm; lúc chuyển đến đùi lập tức tăng mạnh lên 12 điểm!

    An Bộ âm thầm suy đoán, những bộ vị này có thể là bộ phận mẫn cảm của Giản tiên sinh, nếu như cô bôi nhiều lên mấy lần, có thể hay không đột nhiên xuất hiện một cái bạo kích?

    An Bộ lại lấy một đống kem chống nắng vào tay, ánh mắt quét một lần trên người hắn, sau đó không có ý tốt vươn tay, từ hông bên cạnh đi vòng qua, tìm được bụng của hắn, hiện lên tư thế nửa vây quanh, đồng thời nhón chân lên, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: "Giản tiên sinh, đằng sau đều thoa xong, bộ phận còn lại, anh tự thoa hay để tôi hỗ trợ?"

    Giản Ninh Huyên chỉ cảm thấy phía sau lưng một mảnh mát lạnh, trong cơ thể lại dâng lên một ngọn lửa rực nóng, lấy liệu nguyên chi thế càn quét toàn thân, sau đó hội tụ đến một chỗ. Quần bơi bỗng nhiên kéo căng, phảng phất như một giây sau liền sẽ phá kén mà ra.

    Giản Ninh Huyên bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đặt ở eo hắn, hướng về phía trước một chút, lập tức lập tức cảm giác hai đoàn mềm mại dán lên phần lưng của hắn, xuyên qua lớp vải mỏng, truyền đến để cảm xúc của hắn cơ hồ mất khống chế.

    Một cỗ khí tức ấm áp chậm rãi rót vào da thịt buốt lạnh của An Bộ, giá trị sinh khí tại thời khắc này, thần kỳ đột phá 30 điểm.

    Nhưng là, tư thế hiện tại của bọn họ có vẻ như có chút quá thân mật, nhìn như An Bộ từ phía sau ôm lấy eo Giản Ninh Huyên.

    "Giản tiên sinh, tư thế này không tiện bôi kem chống nắng." An Bộ cảm thấy mình khiến mèo chủ tử nhà mình thất kinh.

    Giản Ninh Huyên hiện tại cái kem quỷ gì đều không nghĩ bôi, chỉ muốn bổ nhào vào người phụ nữ phía sau lưng.

    Đang lúc hắn nghẹn đủ hỏa khí chuẩn bị biến thành hành động, một tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên không biết thời thế vang lên đến: "Sự cô đơn nhất, chính là ta sống, mà ngươi đã chết; kết cục bi ai nhất, chính là ta chết rồi, mà ngươi còn sống.."

    "A, điện thoại di động của tôi." An Bộ kiếm mấy lần, Giản Ninh Huyên chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, hai đạo ánh mắt lợi hại bắn thẳng về phía chiếc điện thoại kia.

    An Bộ một bên nghe, một bên đem kem chống nắng đưa cho Giản Ninh Huyên, ra hiệu tự hắn thoa.

    "Vũ Hạo, xin chào."

    Nghe được cái danh tự thuộc về đàn ông này, ánh mắt Giản Ninh Huyên trầm xuống.

    "Ăn cơm? Không có gì, tôi hiện tại ngay ở Ngân Á nghỉ ngơi.. Ân, cùng bạn cùng một chỗ.. Thật sao? « khuynh thành tuyệt đại » đã quay xong? Chúc mừng.. Tốt, nhất định, chờ tôi trở về lại.." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một mảnh bóng đen để lên đến, bờ môi bị ngăn chặn, cả người rơi vào vòng tay hữu lực.

    An Bộ ngẩng đầu lên, đối diện một đôi mắt màu lam, tóc trên trán rủ xuống nhẹ nhàng đảo qua mắt của cô, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có giọng nói trong điện thoại di động vang lên hỏi: "Uy? An Bộ? Cô còn đang nghe sao?"

    Một cánh tay đưa đến, nhẹ nhàng đem điện thoại từ trong tay An Bộ điện thoại rút đi, ấn kết thúc trò chuyện, ném tới trên ghế sa lon. Thân thể nghiêng về phía trước, càng thêm quấn quýt hôn sâu.

    An Bộ cực lực ngửa ra sau, thân hình hiện ra một đường cong duyên dáng, hai tay hư ngừng giữa không trung, toàn bộ thân thể đều bị khảm thật sâu vào trong ngực hắn.

    Giản Ninh Huyên nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, khí nóng nhiễm lên trên mặt An Bộ khiến gương mặt cô xuất hiện một tầng nhàn nhạt màu hồng. Lạnh nóng giao hòa ở giữa, xung quanh hai người hiện ra một mảnh sương mờ.

    Không biết qua bao lâu, Giản Ninh Huyên thoáng thối lui, nhìn chăm chú bờ môi đỏ bóng kia, chuyên chú mà sáng tỏ.

    "Tôi có chút đã đợi không kịp." Giản Ninh Huyên thấp giọng nói, "chờ không nổi muốn trở thành bạn trai của em."

    An Bộ hóa đá bên trong: "..."

    "Em nguyện ý không, Bộ Bộ?" Hai chữ cuối cùng, giống như là bơ, tại đầu lưỡi mềm nhẵn quanh quẩn.

    An Bộ có chút hé miệng, lần thứ nhất không biết làm sao phản ứng.

    Giản Ninh Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cứ quyết định như vậy đi."

    Vừa dứt lời, một vòng huyễn thải bỗng nhiên hiển hiện, đem cả người An Bộ chiếu rọi, phảng phất như pháo hoa nở rộ, lấp lánh động lòng người.

    ".. Không phải muốn đi ra biển bơi sao?" Qua thật lâu, An Bộ mới tìm được thanh âm của mình, "Chúng ta lên đường đi?"

    "Ừm." Giản Ninh Huyên tùy ý mặc vào một kiện áo sơmi, sau đó cầm tay An Bộ rời phòng, đi về phía bờ biển.

    Nhìn qua bóng lưng của hắn, An Bộ trong mắt vẫn một mảnh tử khí. Vô luận cô biểu hiện được có bao nhiêu nhiệt tình, đều không thay đổi được cô là một cỗ thi thể. Vì che giấu tung tích, cô sẽ không ở cùng một nơi dừng lại mười năm trở lên, chờ đến đúng lúc, dù cho dù tiếc đến đâu, cô cũng sẽ rời đi. Như vậy, trước khi đi, phải chăng muốn tự đem hắn lưu tại bên cạnh mình, chiếm lấy mười năm quý giá của hắn?

    "Phát ngốc cái gì dấy?" Giản Ninh Huyên dùng ngón tay chọc nhẹ một chút lên trán cô, "Không đi bơi sao?"

    "Du lịch!" An Bộ đem váy cởi một cái, cất bước chạy về phía sóng lớn cuồn cuộn.

    Váy bị quăng trên đầu Giản Ninh Huyên, chờ hắn lột xuống, chỉ kịp nhìn thấy một người mặc bikini, trực tiếp nhìn về phía bóng lưng yểu điệu.

    Giản Ninh Huyên: Quả nhiên mặc bikini..

    Thời điểm hai người tiếp xúc thân mặt, Giản Ninh Huyên liền đối với dáng người của An Bộ từng có ngắn ngủi mà thiết thực "Nắm giữ". Bây giờ nhìn thấy cô mặc bikini, lại càng cực kỳ mê người.

    An Bộ lặn dưới nước một hồi, đợi cô từ chui ra mặt nước, liếc mắt liền phát hiện Giản Ninh Huyên ngay cách đó không xa, bởi vì trên cánh tay hắn kẹp lấy phao cứu sinh thực sự quá cay mắt, chẳng những so người khác lớn gấp hai, hình dạng còn đặc biệt kỳ quỷ, là một chỉ có được ba cái đầu Q bản ma thú.

    An Bộ thấy buồn cười, lặng lẽ nấp đi qua, nhịn không được tiện tay chọc chọc cơ bụng của hắn.

    Giản Ninh Huyên thân thể cứng đờ, nhanh chóng đem mặt vùi vào trong nước, vừa vặn nhìn thấy hai cặp đùi đẹp trượt ra hắn ánh mắt, bơi về phía phía sau hắn, lập tức chỉ nghe "Soạt" một tiếng, một bóng người ở bên cạnh hắn chui ra.

    Giản Ninh Huyên tay mắt lanh lẹ, một thanh nắm eo của cô.

    An Bộ vỗ vỗ phao cứu sinh, hỏi: "Anh không biết bơi?"

    "Biết."

    "Vậy anh ôm phao cứu sinh làm gì? Còn chọn một cái như thế.. Có sáng tạo."

    Giản Ninh Huyên: "Anh ôm phao cứu sinh, em liền sẽ chủ động bơi tới bên cạnh anh. Anh lựa chọn một cái bắt mắt nhất, liền không cần lo lắng em tìm không thấy anh." An Bộ không nhìn thấy màu sắc, cho nên hắn hay dùng hình dạng đến hấp dẫn cô.

    An Bộ: "Anh không có chút nào bận tâm hình tượng của mình sao?"

    "Hình tượng loại vật này, chỉ trước mặt người mình coi trọng mới có giá trị."

    An Bộ: "Tôi là người anh coi trọng sao?"

    Giản Ninh Huyên: "Phải."

    "Kia hình tượng của anh trước mặt tôi đã bị hủy, trong lòng tôi Giản tiên sinh là người cao lạnh tinh anh, tuyệt đối sẽ không tại trước mặt mọi người ôm một con ma thú (phao cứu sinh) vẩy nước."

    Chính ôm An Bộ Giản tiên sinh: "..."

    "Cho nên," An Bộ xụ mặt nói, "Chia tay đi."

    Vừa xác định quan hệ yêu đương bất quá một canh giờ liền bị chia tay Giản tiên sinh: "..."

    Lý do cự tuyệt Giản Ninh Huyên, An Bộ cũng không có cảm giác thở phào, ngược lại có loại ngột ngạt không nói ra được.

    Lúc này, Giản Ninh Huyên bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sau khi chia tay, em sẽ còn để anh và em ở cùng nhau sao?"

    An Bộ gật đầu.

    "Sẽ còn làm đồ ăn ngon cho anh sao?"

    An Bộ gật đầu.

    "Sẽ còn theo anh đi tập sao?"

    An Bộ gật đầu.

    "Sẽ còn vẩy anh sao?"

    An Bộ gật đầu.. Hả?

    "Anh hiểu được." Giản Ninh Huyên sờ sờ đầu cô, "Anh sẽ chờ em." Chờ em đến tỏ tình, sau đó lại chính thức kết giao. Thật đúng vậy, không phải liền là bị hắn đoạt cơ hội tỏ tình sao, sớm biết cô để ý như vậy, hắn liền nhịn thêm..

    An Bộ nhìn hắn: Anh đến cùng hiểu cái gì rồi?

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
  4. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 30: Thua thiệt lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ bãi biển trở về, hai người về phòng tắm riêng tắm qua, sau đó đi đến phòng ăn hướng ra biển ăn một bữa hải sản, tôm, cua, bào ngư, sò biển tất cả cơ bản đều bị Giản Ninh Huyên bao trọn, An Bộ chỉ ăn đậu hũ, cơm nắm cùng rong biển rau quả salad. Cô cũng không phải là hoàn toàn không thể ăn ăn mặn, mà là món ăn mặn không dễ phân giải, không giống thức ăn chay thuần thiên nhiên, dù cho muốn ăn, cũng chọn cháo canh các loại đồ ăn nhẹ nhàng.

    Giản Ninh Huyên cùng cô sinh hoạt lâu như vậy, tự nhiên biết thói quen ăn uống của cô. Trước đó, hắn cũng lấy thức ăn chay thanh đạm làm chủ, bởi vì vấn đề thể chất, đồ ăn nhiệt lượng quá cao sẽ làm hắn khó chịu. Thẳng đến khi quen biết An Bộ, hắn rốt cục có thể không cần ăn kiêng.

    Ăn cơm tối xong, hai người đi dạo trong thành phố, chụp ảnh, nhìn ca múa tú, không có lịch trình cụ thể, cảm thấy chỗ nào không tệ thì đi chỗ đó. Trên đường đi, An Bộ mua rất nhiều đồ vật nhỏ, treo đầy người, đinh đinh thùng thùng, tựa như một cái giá treo di động. Nếu gặp các bạn nhỏ đáng yêu, cô thuận tay liền sẽ đưa cho người ta một kiện. Chờ lúc trở lại khách sanh, đồ vật nhỏ treo trên người chỉ còn lại có.. Bốn, năm mươi kiện "Mà thôi".

    An Bộ đem đồ cất vào trong vali, ở trong lòng lại suy nghĩ đồ này cho ai, cái này đưa cho ai, món kia đưa cho ai.. Thậm chí ngay cả thú nuôi của nhà cách vách đều có một cái vòng cổ, còn có thừa liền đăng lên webo rút thưởng, ngẫu nhiên tặng cho ai đó.

    "An Bộ, tôi cắt hoa quả, có muốn ăn hay không?" Giản Ninh Huyên thanh âm từ dưới lầu truyền đến.

    "Lập tức tới ngay." An Bộ là sẽ không cự tuyệt ăn trái cây. Cô thu thập một chút, đi dép lê cộc cộc cộc chạy xuống.

    Kĩ thuật gọt hoa quả của Giản Ninh Huyên tuyệt đối là cấp lập trình viên, mấp mô tất cả đều là "Code", cũng may phần lớn hoa quả đều không cần gọt, tránh cho bọn nó bị tổn thương.

    An Bộ tiện tay cắm một miếng, bỏ vào trong miệng, sau đó ngồi trên ghế sa lon, mở ti vi, vừa ăn vừa nhìn.

    Một cốc sữa bò nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trước mặt cô, cô nói một tiếng "Cảm ơn", thuận tiện nhìn người đàn ông bên cạch, hắn chỉ bọc một cái khăn tắm, bên trên cơ bắp mạnh mẽ còn chảy xuống vài giọt nước, cho người ta một loại "Quyến rũ" gợi cảm.

    An Bộ đang chuẩn bị thu tầm mắt lại, lại bỗng nhiên hướng hắn nhìn lại.

    "Thế nào?" Giản Ninh Huyên cầm lấy áo ngủ, vừa mặc được một nửa, liền thấy An Bộ quăng một ánh mắt kỳ dị cho hắn.

    "Trước đừng mặc vội." An Bộ nửa quỳ ghé vào ghế sô pha, khoát tay ra hiệu hắn cởi áo ngủ.

    Giản Ninh Huyên đem áo ngủ để qua một bên, mặt không đổi sắc để lộ ra thân hình của mình, trong lòng lại suy nghĩ chẳng lẽ cô lại phát hiện cơ của mình chắc hơn rồi? Vô ý thức hướng bụng của mình nhìn thoáng qua, rắn chắc tráng kiện, hoàn mỹ!

    "Anh di chuyển một chút đi." An Bộ mở miệng nói.

    Giản Ninh Huyên không rõ ràng cho lắm đi chuyển nửa bước, nghiêng người nhìn An Bộ.

    An Bộ chống xuống ghế sô pha, hướng về phía trước thò người ra, nhìn chằm chằm thân thể của hắn nhìn kỹ nửa ngày, sau đó chính là: "Ha ha ha.. Nguyên lai thật không phải là mắt của tôi hoa, ha ha ha.."

    Giản Ninh Huyên: "..."

    Em đang cười cái gì, nói ra chúng ta cùng một chỗ thảo luận.

    An Bộ từ trên ghế salon xoay người nhảy lên, đem Giản Ninh Huyên đẩy đến trước gương to: "Anh xem một chút, có phát hiện hay không anh hôm nay không giống bình thường?"

    Giản Ninh Huyên nhìn mình trong gương, hoàn toàn như trước đây coi như lớn lên đẹp trai, đứng bên cạnh An Bộ, đặc biệt có khí chất bạn trai.. Hả? Ánh mắt của hắn ngưng lại, thoáng nghiêng người, hướng phía sau mình nhìn một chút, lúc này mới phát hiện, trước sau màu da có chút không đúng. Trước mặt màu da rõ ràng tương đối tối, đằng sau thì tương đối tráng, lấy eo làm đường ranh giới, so sánh hết sức rõ ràng.

    "Giản tiên sinh, anh căn bản không xoa kem chống nắng a?" Phần lưng Giản Ninh Huyên là An Bộ xoa, phía trước giao cho chính hắn, kết quả hắn bởi vì một cú điện thoại liền tiêu cực biếng nhác, không làm việc đàng hoàng chạy tới hôn cô, hiện tại xuất hiện bi kịch, phơi một ngày liền biến thành âm dương nhân.

    Giản Ninh Huyên: "..."

    An Bộ lại bổ sung: "Tôi dám khẳng định, ngươi cái rắm - cỗ, hiện tại tuyệt đối là chỗ trắng nhất."

    Khuôn mặt Giản Ninh Huyên nhìn về phía ánh mắt của cô mơ hồ lộ ra mấy phần Tiểu U oán.

    "Tốt, đừng khổ sở, trở về nuôi một đoạn thời gian liền tốt, tôi còn có các loại mĩ phẩm dưỡng trắng da, cam đoan sau khi anh dùng, liền có thể trực tiếp đi chụp quảng cáo mĩ phẩm dưỡng da." An Bộ cười an ủi.

    Ánh mắt Giản Ninh Huyên lướt qua da thịt trắng nõn của cô, trong lòng có chút tán thành.

    Ngày thứ hai, kế hoạch của hai người là leo núi, trên lưng lầ một cái bọc lớn, ngồi xe buýt tiến về núi Lưng hổ. Núi Lưng hổ cây cối thanh thúy tươi tốt, núi đá trùng điệp, u cốc kỳ quỷ, kéo dài 20 cây số, đi bộ cần hai ba ngày mới có thể đi đến. Du khách bình thường sẽ chỉ lựa chọn mấy cảnh quan đẹp nhất trong đó để tham quan, sau khi đi đến đỉnh núi, lại ngồi xe cáp xuống núi.

    Lần này đi ra ngoài, Giản Ninh Huyên rất tự giác bôi kem chống nắng, đỉnh núi tia tử ngoại mạnh, không cẩn thận sẽ bị phơi đến lột một tầng da.

    Hai người theo tốp năm tốp ba du khách cùng một chỗ bước vào núi lưng hổ, một đường vừa đi vừa nghỉ, vận động kiện thân, thưởng thức cảnh quan thiên nhiên.

    Nửa đường, Giản Ninh Huyên đi một chuyến đến nhà vệ sinh, An Bộ ngồi trong đình nghỉ ngơi.

    Làm một cỗ thi thể, chỗ tốt lớn nhất đại khái chính là không cần giải quyết lỗi buồn. Cô ăn hết đồ ăn đều sẽ bị năng lượng trong cơ thể phân giải thành dinh dưỡng, còn tạp chất liền lại biến thành tử khí, cho nên, cô bình thường nhất định phải tận lực dung thức ăn xanh không bị ô nhiễm, nếu không sẽ làm tăng giá trị tử khí đồng thời cũng làm giảm giá trị sinh khí.

    Đúng lúc này, có mấy du khách đi qua trước mặt cô, một người trong đó tản ra một cỗ tử khí nồng đậm. Xem ra, đoán chừng trong vòng năm phút nữa liền sẽ chết.

    An Bộ đứng lên, nhanh chóng gửi cho Giản Ninh Huyên một tin nhắn ngắn, sau đó đuổi theo.

    Thân ảnh của cô vừa vừa biến mất tại chỗ rẽ đường núi, Giản Ninh Huyên liền từ nhà vệ sinh đi tới, thấy được tin nhắn cô lưu lại: 【 tôi đột nhiên có việc đi trước một bước, gặp nhau ở đỉnh núi 】, nhíu nhíu mày, nhanh chân hướng đỉnh núi đi đến.

    Người mà An Bộ đi theo là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo phổ thông, nhưng tính tình hướng ngoại, trên đường đi đều biểu hiện được mười phần sinh động, cùng bạn bè bên cạnh cười cười nói nói. Bất tri bất giác đi vào địa hình hiểm trở Phá Lãng giác, mấy người hưng phấn hướng sơn cốc la to, tên thanh niên kia là người kích động nhất, mà trên người hắn tử khí cũng càng thêm nồng đậm.

    An Bộ lúc này đã có thể đoán được phương thức hắn chết, đó chính là..

    "Cẩn thận!" Một tiếng cảnh cáo phát ra, An Bộ nhanh chóng tiến lên, đưa tay túm cánh tay tên thanh niên kia lại.

    Thanh niên vừa rồi vì chụp ảnh, mà tìm đường chết bò lên trên hàng rào, kết quả một cái trượt tay, mà rơi xuống sơn cốc. Đồng bạn của hắn chỉ tới kịp quay đầu, nhìn thấy một cô gái nửa người nhô ra hàng rào, bắt lấy cánh tay tên thanh niên, lại bị hắn kéo theo, bị mang theo té ra hàng rào.

    "..."

    Vài tiếng thét lên lần lượt vang lên.

    Giản Ninh Huyên vừa bò lên, liền thấy tình cảnh như vậy khiến trái tim của hắn như ngưng lại. Chờ hắn tiến lên, An Bộ đã cùng người thanh niên kia cùng một chỗ rơi xuống dưới sơn cốc.

    "An Bộ!" trong sơn cốc cành lá trùng điệp, thấy không rõ lắm. Giản Ninh Huyên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cứu viện, sau đó tiếp tục la lên tên An Bộ, bạn bè của thanh niên kia cũng đứng bên cạnh hàng rào lo lắng hô hào, chung quanh du khách đều bị hấp dẫn tới, nghị luận ầm ĩ, không ít người nhỏ giọng biểu thị hai người kia hẳn là không cứu được, nghe được tim Giản Ninh Huyên xuất hiện một trận đau thắt, hai tay bám vào lan can nổi gân xanh.

    Từng tiếng la lên từ phía trên truyền đến, An Bộ mặc dù nghĩ đáp lại, nhưng cổ họng của cô bị một cái nhánh cây đâm xuyên qua, nhất thời không phát ra được thanh âm nào. Trừ cái đó ra, đùi phải của cô bị gãy xương, xương sườn cũng gãy mất hai cây, làn da bị nhánh cây cào đến vết thương chồng chất.

    Trái lại người thanh niên kia, trên thân trừ một chút trầy thương, đầu bị đụng một cái chỗ thủng bên ngoài, không còn vết thương chí mạng nào khác.

    Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thoáng nhìn một cô gái ngồi bên cạch vết thương chồng chất, đùi phải vặn vẹo thành hình dáng kỳ quái, yết hầu bên trên còn cắm một cái nhánh cây.

    Đây không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, cô lại còn còn sống, chẳng những còn sống, biểu hiện còn đặc biệt bình tĩnh!

    Thanh niên cảm thấy mình hẳn là đụng choáng váng, cho nên mới sẽ nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như thế.

    Nhưng mà, mà hình ảnh càng kinh sợ hơn xuất hiện, cô gái đưa tay cầm nhánh cây cắm ở yết hầu, bỗng nhiên rút ra, trong chốc lát, máu tươi phun tung toé, tựa như hiệu quả khoa trương của kĩ xảo điện ảnh, tạo nên một cảnh huyết tinh kinh khủng đánh vào thị giác.

    Một màn trước mắt thực sự quá kích thích, vượt xa khỏi phạm vi thừa nhận của trái tim nhỏ bé, hắn mắt trợn trắng lên, hạnh phúc hôn mê bất tỉnh.

    An Bộ là cố ý, vì cứu gia hỏa này, cô lần này lại thua thiệt lớn! Chỉ là chữa trị thương thế trên người, chỉ sợ cũng muốn tiêu hao mấy trăm điểm giá trị sinh khí mà cứu gia hỏa này, tối đa cũng chỉ có thể đạt được khoảng một trăm điểm. Mà lại cô nhất định bị đội cứu viện đuổi tới, tăng tốc chữa trị vết thương trí mạng trên người, nếu không liền giải thích không rõ.

    Duỗi tay vịn chặt xương gãy đùi phải, răng rắc một tiếng, lưu loát mà đưa nó trở lại vị trí cũ, An Bộ kiên - đĩnh mà thuần thục tự mình xử lý thương thế. Một màn này nếu như bị những người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ giống người thanh niên kia đồng dạng bị dọa ngất đi, thực sự quá.. Cuồng dã.

    Dừng lại một lát, An Bộ lại từ trong ba lô lấy ra nước cùng khăn mặt, đem khăn mặt thấm ướt, đem vết máu trên yết hầu lau sạch sẽ, bởi vì tiêu hao lượng lớn giá trị sinh khí, vết thương đã nhanh chóng khỏi, đùi phải cũng phục hồi như cũ, trên người chỉ lưu lại một chút vết trầy. Dù sao từ chỗ cao đến rơi xuống, không có một chút vết thương là không thể nào. Phiền phức chính là, đợi chút nữa còn phải cân nhắc như thế nào tránh đi kiểm tra của bác sĩ.

    Nghĩ tới đây, An Bộ quay đầu nhìn về phía thanh niên té xỉu bên cạnh, trên người hắn tử khí đã biến mất, nhưng mình còn không có thu được giá trị sinh khí nên được, kỳ quái.. Gia hỏa này sẽ không liền một chút cũng không cho cô a? Kia cô thật muốn để hắn một lần nữa đi chết!

    Lúc này, phía trên lại truyền tới tiếng la của Giản Ninh Huyên: "An Bộ --"

    Từ vừa mới bắt đầu, hắn không dừng kêu gọi, cuống họng đều có chút khàn khàn.

    "Giản tiên sinh, tôi không sao." An Bộ ngẩng đầu, đưa tay đặt ở bên miệng làm loa hình, lớn tiếng đáp lại.

    Phía trên đầu tiên là một trận trầm mặc, sau đó là âm thanh kinh hỉ của Giản Ninh Huyên: "An Bộ, em còn tốt chứ? Bị thương có nặng hay không?"

    "Không có việc gì, giống như chơi nhảy dù thôi."

    Giản Ninh Huyên: "..."

    Em chơi không phải là nhảy dù, là tim của tôi!

    Bất quá, còn nói đùa được, xem ra xác thực không có gì đáng ngại.

    Giản Ninh Huyên ngẩng đầu, đối bầu trời Thâm Thâm hô thở ra một hơi: Quá tốt rồi, cô còn sống..

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
    Okbaby, Gafkhoongngur, TramBui43 người khác thích bài này.
  5. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 31: Cái thứ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili69 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2021
  6. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 32: An Bộ vô địch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili62 người khác thích bài này.
  7. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 33: Quả nhiên là thi thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili47 người khác thích bài này.
  8. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili37 người khác thích bài này.
  9. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 35: Đối với ngươi rất tốt

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili24 người khác thích bài này.
  10. ngocanh97

    Bài viết:
    41
    Chương 36: Chay mặn phối hợp

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    linh1110, Okbaby, Nauranili6 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...