[Edit] Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi - Phù Tử

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi ninhvu281, 3 Tháng bảy 2021.

  1. ninhvu281

    Bài viết:
    0
    Chương 110: Hắn còn rất có đoán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Phượng Tân mà nói thì đây có lẽ là lần đầu tiên mà hắn tiếp xúc thân mật với người khác phái như thế.

    Nỗi sợ lúc này đã được thay thế bằng một cảm giác ngọt ngào mà khó có thể dùng lời để diễn tả.

    Trong lúc môi kề môi, trong lòng chỉ có một cảm giác đặc biết khó tả.

    Động tác của Diệp Lăng Nguyệt cứng đờ, nàng nhận ra nhịp tim của Phượng Tân đã khôi phục, hơn nữa nhịp tim còn đập nhanh hơn bình thường, sắc mặt của Phượng Tân cũng đỏ ửng.

    Nhìn thêm chút nữa, lông mi của hắn còn dài hơn so với của nữ nhi, đang chớp chớp liên tục.

    "Phượng Tân, ngươi tỉnh rồi?" Diệp Lăng Nguyệt vô cùng vui vẻ.

    Phương pháp phục hồi tim này đúng là có tác dụng.

    Lúc này nàng chỉ biết vùi đầu vào cứu người, căn bản là chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ khác biệt.

    Đáy lòng Phượng Tân có một loại cảm giác mất mát, hắn mở mắt ra nhìn gương mặt thanh tú của Diệp Lăng Nguyệt gần trong gang tấc.

    Hắn thậm chí có thể thấy rõ hình ảnh mình trong mắt của Diệp Lăng Nguyệt.

    "Lăng Nguyệt! Ngươi làm gì vậy!" Sau lưng vọng đến tiếng kêu ngạc nhiên của Lam Thải Nhi khiến cho Diệp Lăng Nguyệt và Phượng tân đều giật mình.

    Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới nhớ tới chính mình lúc nãy đã phát ra tín hiệu.

    Lam Thải Nhi sau khi nhận được tin hiệu thì vội vàng chạy tới, không ngờ lại thấy được tình cảnh này.

    Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân thấy phản ứng của Lam Thải Nhi thì cũng biết nàng nhất định đã hiểu lầm.

    Lam Thải Nhi hiểu lầm cũng khó trách, tư thế của hai người thật sự là quá mức mập mờ.. Quần áo của Phượng Tân bị cởi ra, hai tay của Diệp Lăng Nguyệt đè ở trên ngực của Phượng Tân, thân thể hai người gần như là hoàn toàn sát nhau.

    "Ta cứu hắn. Hàn chứng của hắn vừa mới phát tác.." Diệp Lăng Nguyệt đang muốn giải thích, chợt phát hiện những vết màu đen lúc nãy trên người Phượng Tân đều đã biến mất.

    "Tại sao lại không thấy nữa?" Diệp Lăng Nguyệt còn cho là mình nhìn lầm, khó có thể tin được nên lại ghé mắt tỉ mỉ nhìn vào ngực của Phượng Tân.

    Nhìn một hồi Diệp Lăng Nguyệt chợt phát hiện, thân thể của Phượng Tân vốn không hề gầy gò như bình thường hay thấy.

    Lần trước, lúc chết chìm, người cởi quần áo cho Phượng Tân là biểu ca Diệp Thánh nên nàng không phát hiện.

    Lần này, nàng mới để ý, Phượng Tân không hề gầy nhỏ yếu ớt giống lúc hắn mặc quần áo, dáng người của hắn so với những người cùng tuổi cũng thuộc dạng cao to.

    Tứ chi thon dài, bắp thịt rắn chắc, không hề có một tí thịt dư nào.

    Thấy Diệp Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm thân thể mình, Phượng Tân cảm giác vô cùng căng thẳng, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, có một cảm giác nóng rực kì dị ở trong người, miệng lưỡi cũng cảm thấy khô hơn.

    "Lăng Nguyệt.." Phượng tân mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng nóng rực lên.

    Thấy thay đổi của Phượng Tân cùng với ánh mắt của Lam Thải Nhi đang đứng cách đó không xa, Diệp Lăng Nguyệt giống như giẫm phải đuôi mèo vậy, vội vàng đứng dậy.

    "Tại sao có thể như vậy, ta rõ ràng lúc nãy còn thấy trên người.. Ta không phải là muốn xem ngươi.." Diệp Lăng Nguyệt ngày thường vô cùng lanh lợi, nhưng lúc này lưỡi cứ như bị cứng lại vậy, càng nói càng không rõ ràng.

    "Nếu ngươi muốn nhìn.. Ta có thể cho ngươi nhìn khi ở trong phòng riêng." Phượng tân vừa nói vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mấy lợn tóc trên trán của Diệp Lăng Nguyệt.

    Nếu như là nàng thì cho dù có bị hiểu lầm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

    Đáy mắt của hắn đầy vẻ ôn nhu khiến cho nhịp tim của Diệp Lăng Nguyệt cũng trở nên nhanh hơn bình thường.

    Không nói còn đỡ, nói như thế khiến Lam Thải Nhi không nhịn được mà cười lớn.

    Về phần Diệp Lăng Nguyệt, vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ, ngay cả tay cũng không biết để vào đâu.

    Sau khi tìm thấy Phượng Tân, chuyến đi đến Vân Mộng Chiểu của Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cuối cùng cũng kết thúc.

    Diệp Lăng Nguyệt cũng đêm chuyện xảy ra vào chiều tối hôm qua nói đại khái cho Lam Thải Nhi biết, bao gồm việc nàng cướp Chiểu Chu Nguyên Hạch cua An Mẫn Hà, nhưng nàng không có nhắc đến việc nàng lấy được một quả trứng Phượng Hoàng.

    Về phần Phượng Tân, hắn chỉ nói đêm qua lúc ở trong sương trắng hắn bị lạc đường, khi tỉnh lại thì thấy Diệp Lăng Nguyệt..

    Chuyện liên quan tới Phượng Hoàng, cứ như vậy mà qua đi.

    Lúc đi tới phía ngoài Vân Mộng Chiểu cũng đã là giữa trưa.

    Ba người vừa nói vừa cười đi tới.

    "Tạ ơn trời đất, thiếu gia, người ở hiền được trời phù hộ, cuối cùng cũng trở lại." Mục lão tiên sinh mang theo một đám thị vệ của Phượng phủ, vui mừng chạy đến.

    Ở bên cạnh Mục lão tiên sinh là Lam Thái Thú còn đang cảm thấy lo sợ.

    Phượng tân thoát khỏi thị vệ Phượng phủ, cùng đám người Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Vân Mộng Chiểu, Mục lão tiên sinh bị dọa sợ đến thiếu chút nữa thì bất tỉnh.

    Ông chạy thẳng vào phủ Thái Thú, yêu cầu Lam Thái Thú phái binh tiến vào Vân Mộng Chiểu để lục soát.

    Lam Thái Thú đáng thương sau khi bị Mục lão tiên lải nhải thì buộc phải mang theo 3000 tinh nhuệ đến Vân Mộng Chiểu, lúc đến nơi đã là đêm khuya ngày hôm sau, đến lúc bọn họ muốn đi vào Vân Mộng Chiểu thì chợt xuất hiện một làn sương mù kì quái, quân của phủ Thái và người của Phượng phủ chỉ có thể trú đóng ở bên ngoài.

    Nghe lam Thái Thú nói, sau khi trời sáng không bao lâu, người An Quốc Hầu Phủ cũng đến, bọn họ đã mang An quận chúa đang bị thương, còn có mấy cỗ thi thể của thị vệ An Quốc Hầu Phủ rời đi.

    "Đúng là làm càn mà, sao lại có thể không thông báo một tiếng nào đã đưa Phượng Vương vào Vân Mộng Chiểu. Nếu các con ở trong đó xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao, chuyện này còn có thể liên quan đến mối bang giao giữa hai nước!" Lam Thái Thú trợn mắt, trách móc Lam Thải Nhi.

    Lam Thải Nhi cũng tự biết là mình đã gây họa, le lưỡi.

    "Cha, con gái biết sai rồi, con cũng không ngờ Phượng Vương điện hạ sẽ phát tác hàn chứng, nhưng mà không sao, Lăng Nguyệt đã chữa khỏi cho ngài ấy rồi." Lam Thải Nhi vô tâm nói nhưng Mục lão tiên sinh lại là người nghe hữu ý.

    "Chờ một chút, Lam quận chúa, ngươi nói thật sao? Hàn chứng của thiếu gia phát tác? Là Diệp tiểu cô nương đã chữa? Nàng ta chữa được sao?" Mục lão tiên sinh mấy ngày nay đều không có chợp mắt, ông chỉ lo thiếu gia ở Vân Mộng Chiểu phát tác hàn chứng.

    Vừa mới nhìn thấy thiếu gia bình yên vô sự, ông còn đang cảm thấy vui mừng, nào biết thiếu gia lại phát tác hàn chứng, nhưng hàn chứng của thiếu gia phát tác ngày càng khó chữa, ngay cả Liêu hội trưởng cũng nói nếu như lại phát tác thì có thuốc tiên cũng vô dụng.

    Chẳng lẽ vị Diệp cô nương này còn có chỗ nào hơn người?

    "Đương nhiên là thật, ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy Phượng Vương đã bất tỉnh nhân sự, nhờ có Lăng Nguyệt, dùng miệng.." Lam Thải Nhi theo bản năng muốn nói ra phương pháp cứu chữa của Diệp Lăng Nguyệt.

    "Lam tỷ tỷ!"

    "Lam quận chúa!"

    Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân trong tình thế cấp bách cùng đồng thời lên tiếng, Lam Thải Nhi ngơ ngác, chợt nhớ tới việc Lăng Nguyệt là một cô nương chưa gả chồng, nếu nói ra nàng và Phượng Vương "cái đó cái đó" thì nàng ta sau này sao có thể lập gia đình được nữa.

    "Mục lão tiên sinh, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, ta đã tốt bụng đem Phượng Vương trả lại cho ngài rồi đấy thôi." Lam Thải Nhi cười ha hả, không muốn nói thêm.

    "Mục lão tiên sinh xin hãy tha lỗi, tiểu nữ của ta đã thất lễ. Cũng may thân thể của Phượng Vương không có gì đáng ngại." Lam Thái Thú thật ra thì cũng rất tò mò Diệp Lăng Nguyệt làm thế nào cứu được Phượng Vương, nhưng mà việc của đám trẻ, những người cổ hũ như bọn họ cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua là tốt nhất.
     
  2. ninhvu281

    Bài viết:
    0
    Chương 111: Mảnh ngũ hành chi thủy đỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù Phượng Tân nhiều lần nói rõ cơ thể mình không còn đáng ngại. Nhưng Mục lão tiên sinh vẫn cứ vội vàng đi tìm Liêu hội trưởng kiểm tra trong ngoài cho Phượng Tân một lần nữa.

    "Cơ thể Phượng thiếu không có vấn đề gì cả, hơn nữa khí sắc so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều." Liêu hội trưởng đi ra khỏi cửa phòng nói chuyện với Mục lão tiên sinh.

    "Điều này thật kỳ lạ, không dùng đan dược, cũng không có biện pháp trị liệu đặc biệt. Chẳng lẽ là Diệp tiểu cô nương kia thật sự có y thuật hơn người?" Mục lão tiên sinh suy nghĩ mãi mà không có cách nào lý giải nổi.

    Mục lão tiên sinh hầu hạ Phượng Tân nhiều năm như vậy, chứng kiến Phượng Tân lớn lên từ nhỏ. Ông cũng để ý rằng, thiếu gia nhà mình đối xử rất khác với vị cô nương Diệp Lăng Nguyệt này.

    Giống như là mới vừa rồi, bộ dáng của thiếu gia rõ ràng là muốn bảo vệ Diệp Cô Nương.

    Ở trong Vân Mộng Chiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Diệp Lăng Nguyệt có lai lịch ra sao.

    Mục lão tiên sinh thay đổi dáng điệu hòa nhã ngày thường. Ông hạ bút viết một bức thư đưa cho một tên thị vệ.

    "Lập tức đi điều tra thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, càng rõ ràng càng tốt."

    Bất luận đối phương có lai lịch như thế nào, nhưng cũng đều là người của Đại Hạ. Ông nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, mục đích tiếp cận thiếu gia của người này rốt cuộc là gì.

    Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cùng nhau trở về Ly thành. Vừa vào đến thành, các nàng đã nghe ngóng được An Mẫn Hà đã trở lại Đế Đô.

    Lần đi này của nàng rất vội vàng, đừng nói là Ngũ Trân Nhưỡng, ngay cả cổ phần ở Túy Tiên Cư trước đây cũng đều thuộc về Diệp Lăng Nguyệt.

    "Thật là sảng khoái, Lăng Nguyệt, bắt đầu từ hôm nay muội chính là đại cổ đông thứ hai của Túy Tiên Cư. Từ nay về sau, chúng ta phải song kiếm hợp bích tranh thủ sớm tối giúp Túy Tiên Cư phát triển thành Đại Hạ đệ nhất tửu lâu." Lam Thải Nhi nói, trong lòng không giấu nổi sự sung sướng.

    Từ sau khi theo cha đến Ly thành, đã rất lâu rồi nàng mới được hả giận như vậy.

    Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười không nói. Túy Tiên Cư chỉ là bước đầu tiên của nàng, Đế Đô Hồng phủ mới là mục đích chính.

    Sau khi tạm biệt Lam Thải Nhi. Diệp Lăng Nguyệt quay về phòng.

    Vừa về tới phòng, Diệp Lăng Nguyệt liền bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc thu hoạch được của chuyến đi Vân Mộng Chiểu lần này.

    Tính ra chuyến đi Vân Mộng Chiểu lần này, thật đúng là thu hoạch không nhỏ.

    Giáo huấn cho An Mẫn Hà bài học để đời, không tốn công sức có thể lấy được tiền của Túy Tiên Cư, còn có Chiểu Chu Nguyên Hạch, trứng Phượng Hoàng.. Những thứ này đều đồ tốt hiếm gặp.

    Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt chợt phát hiện ngoài Chiểu Chu Nguyên Hạch và trứng Phượng Hoàng ra thì vẫn còn một vật nữa.

    Đó là một món đồ hình vuông kích thước cỡ viên gạch.

    Ước chừng dày bằng nửa ngón tay, màu xanh đen, bề mặt toàn rêu, nhìn qua là biết cũng đã lâu năm.

    Diệp Lăng Nguyệt lại không nhớ, trong bọc hành lý của nàng lại có đồ vật tầm thường đến vậy.

    Chợt trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, nàng nhớ ra.

    Đây là thứ nàng có được từ trong tổ Phượng Hoàng. Lúc đó, nàng đang chuẩn bị trộm trứng, nào biết Kim Giác Đại Mãng và vợ chồng Phượng Hoàng vừa xuất hiện, nàng liền vớ bừa một thứ ở trong tổ Phượng Hoàng.

    Tình huống lúc đó khẩn cấp, Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhìn kỹ, đem đồ cho vào Hồng Mông Thiên.

    Sau chuyện này nghĩ lại, nàng liền nhớ ra, thứ lúc ấy nàng lấy ra từ trong tổ Phượng Hoàng, chính là viên đá không biết là gì này.

    "Đây rốt cuộc là thứ gì?" Diệp Lăng Nguyệt cầm viên đá trong tay, lật qua lật lại xem xét.

    Chính vào lúc nàng buồn bực, Càn Đỉnh phát ra một âm vang "pu pu".

    Đỉnh Tức tràn ra làm vỡ vụn viên đá, thoáng cái đã bị hút vào trong Càn Đỉnh.

    Trong chớp mắt, mảnh vụn của viên đá bị hút vào trong Càn Đỉnh. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy Nguyên Lực trong người đang dần dần tăng lên.

    Cảm giác này, nàng đã từng gặp phải, đây là muốn đột phá?

    Nàng đột phá Luyện Thể Cửu Trọng chưa lâu, nếu muốn đột phá đến Hậu Thiên, ít nhất còn cần cả tháng, thậm chí lâu hơn. Không ngờ rằng, Càn Đỉnh sau khi nuốt viên đá thần bí này lại nhanh chóng đột phá.

    Diệp Lăng Nguyệt sợ hãi. Nàng không chần chờ chút nào, nhanh chóng tiến vào Hồng Mông Thiên.

    Ngay sau khi tiến vào Hồng Mông Thiên. Diệp Lăng Nguyệt lập tức vắt chéo chân ngồi xuống.

    Trong Càn Đỉnh, Đỉnh Tức đang ôm trọn miếng Đỉnh Phiến, lúc này trên Đỉnh Phiến, lớp rêu bong ra, lộ ra mặt bên trong của viên đá.

    Một mảnh linh lực màu xanh lam, trong nháy mắt tràn đầy Càn Đỉnh.

    Đỉnh Tức đang tiêu hóa linh lực màu xanh lam, nhanh chóng chuyển đổi thành Nguyên Lực.

    Lượng lớn linh lực không ngừng di chuyển trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt, cọ rửa tĩnh mạch và tạng phủ của nàng, ước chừng hơn nửa ngày, Diệp Lăng Nguyệt mới mở được mắt ra.

    Hậu Thiên Tiểu Thành.. Nàng thoắt cái đã vượt qua Cửu Trọng và Bích Lũy của Hậu Thiên, đột phá đến Tiên Thiên Tiểu Thành.

    Diệp Lăng Nguyệt vui mừng nhìn tứ chi mình. Chỉ trong nửa ngày, cơ thể Diệp Lăng Nguyệt giống như cây xuân liễu sau cơn mưa, thoáng cái đã bình phục rất nhanh.

    Da thịt nàng càng trở nên trắng nõn, eo nhỏ đi rất nhiều. Dáng người càng thêm yểu điệu, cả người giống như lớn thêm hai ba tuổi.

    Trong khi Càn Đỉnh luyện hóa "viên đá" thần bí. Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, đây không phải là một viên đá thông thường.

    Thủy Chi Linh nồng đậm như vậy, vậy thì rõ ràng là Ngũ Hành Chi Thủy Đỉnh Phiến trước đây Thái Tổ Diệp Vô Danh từng nói với mình.

    Trước đây Thái Tổ Diệp Vô Danh từng nói với nàng, người từng sử dụng Đỉnh Phiến của Ngũ Hành Thủy Đỉnh bị thất lạc ở Vân Mộng Chiểu. Nếu có cơ hội sẽ đến Vân Mộng Chiểu tìm một chuyến.

    Chỉ tiếc lần này, gặp chuyện trứng Phượng Hoàng nên Diệp Lăng Nguyệt không có cơ hội đi tìm kiếm mảnh Thủy Đỉnh.

    Không ngờ rằng vô tình lại có được mảnh Thủy Đỉnh ở trong tổ Phượng Hoàng.

    Vốn dĩ hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng, lúc làm tổ ở Vân Mộng Chiểu, đã chọn lấy một ít đồ gì đó dùng để lấp đầy tổ Phượng Hoàng.

    Bọn chúng vô tình phát hiện ra mảnh vụn Thủy Đỉnh này. Dĩ nhiên, vợ chồng Phượng Hoàng không biết tác dụng kỳ diệu của mảnh vụn này. Bọn chúng chỉ có cảm giác, Thủy Chi Linh của "viên đá" này rất dồi dào, phù hợp với sinh trưởng của trứng Tiểu Phượng Hoàng, nên lót ở dưới tổ Phượng Hoàng mà thôi. Nào ngờ, bị Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị trộm trứng tiện tay cầm đi.

    Cũng bởi vì mảnh vụn này, đã giúp ích rất nhiều cho Diệp Lăng Nguyệt.

    Lại nhìn Càn Đỉnh trong tay, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, Đỉnh Ấn vốn dĩ là màu đen thui, lúc này trên thân Đỉnh có thêm đường vân nước màu xanh lam. Điều đó chứng tỏ Càn Đỉnh của nàng đã có một phần năng lực của Ngũ Hành Thủy Chi Đỉnh.

    Lại nhìn Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh, ban đầu cũng là màu trắng lại biến thành màu xanh lam nhạt.

    Lúc này Diệp Lăng Nguyệt vẫn không biết, Thủy Chi Đỉnh Phiến ngoại trừ đem đến sự biến hóa cho bản thân nàng và Càn Đỉnh ra, còn mang đến cho nàng một điều bất ngờ lớn.

    Diệp Lăng Nguyệt đang than thở, bên tai, tiếng chó sủa kích động.

    Diệp Lăng Nguyệt vừa nãy chỉ lo đột phá. Trong lúc nhất thời, cũng không để ý trong Hồng Mông Thiên phát sinh dị biến.

    Mà loại dị biến này, cũng là bởi vì nàng đạt được Ngũ Hành Thủy Chi Đỉnh Phiến.

    Diệp Lăng Nguyệt theo tiếng kêu của Đại Hoàng, do dự nhìn về phía cách đó không xa.

    Diệp Lăng Nguyệt phát hiện một điều không thể tin được, trong Hồng Mông Thiên thoáng cái đã có thêm một dòng suối nhỏ.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...