Truyện Ngắn Cái Chết Được Thiên Thần Níu Giữ - Annh Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Annh Anh, 12 Tháng bảy 2021.

  1. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Cái Chết Được Thiên Thần Níu Giữ

    Ảnh bìa

    [​IMG]

    Tác giả: Annh Anh

    Thể loại: Truyện Ngắn

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Annh Anh

    Thật là một buổi sáng đẹp trời. Chưa bao giờ ánh nắng chói chang như lúc này, tán cây lại xanh đến tuyệt diệu như thế, những con gà s au vườn lại tràn đầy sức sống đến như vậy. Như là mùa xuân vậy nhưng chẳng phải sẽ tuyệt vời hơn nếu không có những tiếng khóc

    Đáng giật mình?

    Ôi! Những điều tuyệt đẹp thường đi chung với những kết thúc thảm khốc.

    - Chị Emily thân yêu! Xin hãy mở mắt ra nhìn em này - Tôi ôm chầm lấy chị như thể đây sẽ là lần cuối.

    Người chị lạnh ngắt nhưng đôi môi chị vẫn luôn đẹp đẽ như thế. Nó vẫn cứ hồng hào, tuyệt diệu như thế đấy nhưng sao đôi mắt chị vẫn cứ nhắm nghiền.

    - Emily con yêu, nhìn mẹ này, mẹ đau lòng biết bao! - Bà cúi xuống, dịu dàng ôm lấy chị, những giọt nước mắt rơi lã chã

    - Mọi chuyện.. - Tôi ngập ngừng chẳng dám nói tiếp -.. sẽ đâu và đấy thôi ạ. - Đó là điều nên an ủi bà lúc này.

    Chị cứ nằm đấy chẳng biết gì về ý niệm thời gian. Phải chăng nàng đang chờ một thiên sứ? Nàng sẽ được thiên sứ gọi tên và đưa nàng lên thiên đàng như nàng mong đợi?

    Mọi thứ cứ bất thình lình như thế, chẳng báo trước, chị như bừng tỉnh trong thứ ánh sáng chói lòa, rực rỡ.

    - Mẹ.. - Chị thì thào, giọng đong đầy yêu thương

    - Ôi, Emily con yêu ơi! Thật nhẹ nhõm khi con đã ở mắt ra nhìn mẹ - Nói xong, bà nhẹ nhàng mơn xuống mép giường.

    Bà chưa lúc nào chợp mắt được từ lúc chị lâm bênh, cả đêm bà chỉ khóc ; đôi mắt bà đỏ hoe, thâm sì, sâu hóm. Giờ chiếc khăn của bà đã ướt sũng.

    - Ổn rồi mẹ ạ. - Chị lấy chiếc khăn, vỗ về bà.

    - Ổn sao được con yêu, con đã "ngủ" được một tuần rồi đấy - Bà xuýt xoa

    - Job! Cảm ơn em nhé! - Chị quay sang tôi, cười.

    * * *

    Sao tôi dám trở lời chị đây, tôi vui mừng vì chị mở mắt nhưng tôi biết chắc rằng - Chị biết - Chị sẽ chẳng được thế này bao lâu

    Tôi kéo chiếc rèm cửa, ngay cả không khí vẫn luôn muốn níu chị lại ở đây - Ít nhất là ở đây.

    Bà lặng lẽ ra khỏi phòng khi chị đã đi vào giấc ngủ nhưng sao chị có thể ngủ được, giấc ngủ đối với chị lúc này chẳng quan trọng

    - Chị đã nhìn thấy thiên sứ, Job yêu quý của chị - Vẫn cứ hiền hậu như thế, chị nhìn tôi

    Chị bắt đầu câu chuyện của chị và tôi.. chỉ im lặng nghe.

    "Tôi hiểu rằng tôi đã sang thế giới bên kia.

    - Đừng Emily! Xin em đừng như thế! - Giọng thiên sứ hoảng loạn, kêu lên.

    Tại sao thiên sứ lại hét lên? Thiên sứ sẽ không đưa tôi lên thiên đàng sao? Tôi cố gắng tập trung vào giọng của thiên sứ.

    - Xin em Emily, xin em, mở mắt ra đi, xin em!

    Tôi muốn ngắm nhìn gương mặt chàng nhưng sao chẳng thể mở mắt ra được, đôi môi tôi không cử động được!

    - Emily, Emily, ôi không, Emily, không - Chàng nức nở, tiếng kêu nghe thật thảm thiết.

    Thiên sứ không nên khóc, tại sao lại khóc vì em? Hãy đưa em lên thiên đàng! Tôi muốn nói rằng tôi ổn nhưng không, tôi khó thở quá

    - Emily! - Thiên sứ gào tên tôi, giọng vẫn bi thiết.."

    Chị ngập ngừng không nói tiếp, câu chuyện kết thúc rồi ư?

    - Rồi chị mở mắt ra nhưng chẳng thấy thiên sứ, chị đã ngỡ đó là mẹ - Vừa nói mắt chị vừa đăm chiêu nhìn ra bầu trời xanh kia.

    Tôi vẫn im lặng.

    Cơn đau của chị lại tới, nó mạnh hơn bao giờ hết. Chị hét lên, hơi thở bắt đầu dồn dập hơn, chị bắt đầu đạp chân để ngồi dậy. Trong cơn mơ hồ, tôi bừng chạy đi tìm bác sĩ.

    (Mẹ Emily) Bà chạy vào, đầu bà ướt sũng, trên trán vẫn còn ít bọt xà phòng chưa gột rửa.

    - Ôi không Emily con yêu! Không thể như thế được - Vừa nói bà vừa lay lay vào chiếc áo trắng muốt của người bác sĩ, những giọt nước trên đầu bà rơi xuống ướt nhèm hai tay áo.

    Ông không nói gì, lắc đầu, cầm lấy tay bà.

    - Tôi xin lỗi! - Ông buông tay, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

    Lặng người, bà khuỵu xuống, mắt đã ngấm những giọt lệ dài.

    - Ôi! Emily con ơi! Sao lại thế hả con? Con ơi - Tôi đỡ lấy bà.

    Chị thở dốc, mỉm cười không nói gì.

    - Mẹ yêu, con sẽ gặp lại thiên sứ, mẹ ạ - Đôi mắt chị ửng đỏ, tiếng thở ngày dồn dập hơn

    - Con yêu, con cho mẹ đi với. Mẹ sống sao nếu không có con. Điều này quả là một sự trừng phạt, không thể thế được - Giọng nói bà hoảng loạn

    - Con xin mẹ, mẹ yêu, con xin mẹ, hãy cho con được lên thiên đàng.

    Bà không nói gì, tiếng khóc ngày một nức nở

    Tôi nhìn chị, lòng đầy phẫn nộ rồi cứ thế òa lên khóc.

    - Chị Emily thân yêu ơi, em quả là một đứa trẻ hư, em đã cược mạng sống mình và khiến chị ra nông nỗi này - Tôi khóc nấc lên.

    - Hãy chăm sóc mẹ chị! - Chị lại mỉm cười hiền hậu như thế dù đôi má chị hóp lại và tiếng thở chị lạ rõ.


    "Cái chết nhẹ nhàng hơn tôi nghĩ"

    Đêm xuống, đôi mắt chị nhắm nghiền, chị lịm đi và cứ thế chìm vào vô định.

    _ Annh Anh _

    END.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Cảm ơn ạ em sẽ ra phần ấy sớm thôi!
     
  4. bé Ú0805 HI MỌI NGƯỜI LIKE BÀI CHO Ú NHA . Ú YÊU, Ú THƯƠNG

    Bài viết:
    2
  5. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Ỏ iu Ú thế!
     
  6. Bạch quỷ Kodoku Bạch Quỷ kẻ ngự trị trên Đất Quỷ

    Bài viết:
    39
  7. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Hehe cảm ơn nhìu nà ^^ hoạt động nhanh ghê ta :))
     
  8. hang2k9

    Bài viết:
    53
    Thật ra em cũng không phải người thích những câu chuyện như kiểu thiên thần, thiên sứ châu âu lắm nhưng em thấy chị viết truyện này khá hay, không quá dài nhưng lại vô cùng chứa nhiều ý nghĩa, chúc chị một buổi tối viu vẻ *boni 106*
     
  9. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Ỏ Iu em thế! Cảm ơn em nhìu nha! 1 chúc em bủi tối tràn ngập niềm vui và mơ về thiên thần nà hehe ^^
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...