

Nhật kí của Gina
Tác giả: Porcus Xu
Thể loại: Truyện ngắn
Link thảo luận - góp ý: Những tác phẩm của Porcus Xu
Tác giả: Porcus Xu
Thể loại: Truyện ngắn
Link thảo luận - góp ý: Những tác phẩm của Porcus Xu

Chương I - Tuổi thơ đau thương
Xin chào, em là Gina, một cô bé 10 tuổi sống trong một gia đình gồm có ba mẹ và các anh chị rất yêu thương nhau. Thật ra em đã đổi ba mẹ khá nhiều lần từ lúc 5 tuổi. Em không hiểu tại sao lại như thế nữa, rõ ràng em là một đứa con khá ngoan ngoãn. Em chẳng làm điều gì phiền lòng ba mẹ cả. Em còn nhớ ba mẹ đầu tiên của em rất yêu công việc. Dù bận rộn với nó thì ba mẹ vẫn yêu thương em lắm. Thường cuối tuần nào ba mẹ cũng chở em đi gặp người em sinh đôi để em chơi với nó.
Bỗng một ngày em ngủ dậy thì không thấy ba mẹ đâu nữa. Cũng từ lúc đó em không còn được gặp em của mình nữa. Em buồn lắm, em muốn chơi trò bác sĩ bệnh nhân với nó. Nhưng không sao, ba mẹ bây giờ của em rất thích chơi trò bác sĩ với em. Có lẽ em đã làm sai gì đó nên ba mẹ hết yêu thương em mà bỏ rơi em rồi.
Sức khỏe em từ nhỏ đến giờ khá yếu nhưng em thích chạy nhảy lắm, em chạy cũng nhanh nữa. Có nhiều bữa em chơi trốn tìm thì ba mẹ đã rất lo lắng mà tìm em khắp nơi. Ba mẹ khá bận nên chơi với em chỉ một tuần một lần thôi. Mỗi lần làm ba mẹ tức giận thì em được chơi nhiều hơn một lần lận. Chắc ba mẹ biết em chán nên dù có tức giận thì vẫn dành thời gian cho em. Dù biết làm như vậy là không nên, ba mẹ sẽ lo lắng lắm nhưng em muốn được chơi. Sau khi chơi hả hê thì em mệt mà thiếp đi. Lúc đó ba đưa em cho chú Suzan chăm sóc và ba mẹ lại tiếp tục đi làm. Nghe tên chú như tên con gái nhỉ, chú tốt bụng lắm như bảo mẫu của em vậy. Nhà chú lạnh lắm chắc do bật điều hòa số nhỏ quá. Chú thấy em lạnh là sưởi ấm cho em liền, không để em bị lạnh đâu.
Em là út trong nhà, và có khoảng mười anh chị. Chị Hana có kể cho em nghe về chuyện những người em trước của chị bỏ đi. Sao lại vậy nhỉ? Ở đây có gia đình yêu thương đến vậy mà. Em cũng không quan tâm lắm mà chỉ quan tâm đến việc ngày mai sinh nhật lần thứ 11 của em. Chắc ba mẹ sẽ cho em một bất ngờ lớn.
Đúng thật! Em đã có một bữa ăn ngon cùng với gia đình của mình. Vì mọi ngày gia đình em không ăn chung với nhau bao giờ. Ba mẹ hôm nay không đi làm mà dành trọn một ngày để chơi với em và các anh chị. Nhưng có vẻ anh chị không vui lắm, chị Hana còn lén khóc nữa. Chả lẽ mọi người lại không thích sinh nhật em đến vậy sao..
Ngày hôm sau, ba mẹ đưa em đến một nơi rất lạ lẫm, căn nhà rất đẹp nhưng nhỏ hơn căn nhà của ba mẹ. Ở đây có khá nhiều người và em lại một lần bị bỏ rơi. Tại sao vậy? Em đã rất ngoan ngoãn mà.. Em phải làm những công việc của người lớn và không được chơi đùa nữa. Em cảm thấy rất mệt và khó chịu nhưng không khóc vì em là bé ngoan mà. Sau một tháng ở căn nhà này thì em dần thoải mái hơn rồi, người ở đây dần ít đi và hôm nay không còn ai nữa.
Gần sang đông rồi nên trời khá lạnh, em muốn được ai đó sưởi ấm như hồi trước chú Suzan sưởi ấm cho em. Em lang thang ngoài đường và không biết phải tìm ba mẹ nào nữa. Lang thang đến một nơi có khá nhiều cây và có cả ghế ngồi nữa. Em chưa bao giờ thấy nơi nào nhiều cây cỏ đến vậy. Cũng đã chập tối rồi cho nên trời cũng lạnh hơn. Em tình cờ gặp chú Suzan, em vui lắm. Và chú lại sưởi ấm cho em như hồi trước còn ở với ba mẹ. Sau đó em không còn nhớ gì nữa, em ngủ một giấc rất ngon. Hình như đã rất lâu rồi em không được ngủ ngon đến vậy.
- Này cháu bé, bây giờ con cảm thấy thế nào?
Giọng của một người đàn ông khá lớn tuổi làm em tỉnh giấc. Xung quanh bây giờ có khá nhiều người, em cảm thấy người cứng đờ và rất khó di chuyển. Ở đây chẳng có ba mẹ nào cả, nhưng mọi người rất thích chơi trò bác sĩ với em. Sau vài tuần tập luyện thì em lại chạy nhảy được như bình thường. Nhưng em cảm thấy có khá nhiều người thấp hơn khi em đi trên hành lang, chỉ một giấc ngủ thôi mà đã cao đến vậy sao. Em lại chơi trò trốn tìm với các cô chú và nấp sau chậu cây cảnh rất to.
- Đã 5 năm từ khi tìm được cháu bé rồi, cái lũ man rợ lấy trẻ em mồ côi để thử nghiệm thuốc ấy cũng bị bắt và tử hình..
- Điều tra được gia đình cũ của cô bé không?
- Được chứ! Cô bé tên Gina, có người em trai sinh đôi tên là Gara. Ba mẹ là hai bác sĩ nổi tiếng trong nghành y. Em trai của Gina phát hiện mắc bệnh ung thư máu từ lúc 3 tuổi. Và người có tủy phù hợp với Gara là Gina. Ba mẹ tụi nó đã tự quyết định sẽ lấy tủy của Gina ghép cho Gara dù con bé chỉ mới 3 tuổi.
- Thật là tàn nhẫn tàn nhẫn quá..
- Nhưng không hiểu sao tủy dù đã được ghép nhưng vẫn không thể chữa khỏi được. Cứ 1 tháng 1 lần là phải ghép thêm tủy mới. Năm Gina 4 tuổi thì tần suất hiến tủy cho em trai 1 tuần 1 lần. Tôi không hiểu sao cô bé có thể sống được tới bây giờ nữa. Hồ sơ của con bé này, ông cứ đọc từ từ đi..
Sau khi nghe cuộc nói chuyện đó, em thấy khá tò mò nên lấy cắp và đọc lén. Phải rồi, chẳng có ba mẹ nào yêu thương em cả, họ chỉ lừa dối thôi. Em đã không thể chịu đựng được việc ba mẹ cứ bắt em ra để lấy tủy ghép cho Gara. Trong hồ sơ họ bảo em bị tâm thần sau 2 năm bị bắt ép lấy tủy. Em đã giết ba mẹ.. Đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác, những ba mẹ sau này nhận nuôi em do không thể thỏa mãn được mong muốn của em nên em cũng cho họ đi chung với ba mẹ trước. Còn thằng em Gara không biết còn sống không khi mà không có em cho tủy. Lần cuối em được nhận nuôi vào năm 10 tuổi là bọn ác nhân kia. Lúc đó em đã bị tổn thương tâm lí nặng nên không thể nhận thức rõ ràng được những gì xảy đến tồi tệ với em như thế nào. Do em không đủ thể chất để thử nghiệm thuốc nên họ nuôi em để lấy máu. Em lại được hành hạ và cảm thấy mãn nguyện về điều đó. Các anh chị thì chết dần chết mòn vì thuốc thử nghiệm. Bọn chúng sẽ không để tụi em chết, khi đã cảm giác được bọn em hết khả năng lợi dụng thì bán tụi em vào các nhà chứa, không cho tiếp xúc với bên ngoài. Bọn người đó vắt kiệt con người chúng em đến khi chết vì bệnh tật thì thôi.
Sau khi em được đem đi lấy máu và ngất đi thì chú Suzan đem em vào phòng chú và hãm hiếp em khá nhiều lần. Nhớ lại thì thật ghê tởm. Bước sang tuổi 11 em bị họ bán vào nhà chứa và phục vụ khách. Cơn điên lại ập tới và em cho họ đi chung với những người không thể thỏa mãn được cơn đau của em trước đó, em đẩy họ xuống lầu, lấy dao đâm vào hạ bộ, hay dùng bình hoa để đập vỡ sọ bọn thối tha đấy. Em trút cơn giận lên người cuối cùng trong nhà chứa thì em đi lang thang và gặp chú Suzan ở công viên. Họ đã tìm thấy em trong bộ dạng không thể nào đáng thương hơn và bắt đầu điều tra về tổ chức ấy.
- _Còn nữa__
Chỉnh sửa cuối: