Trọng Sinh [Edit] Bảo Bối Của Anh - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Sun Ny Lê, Jul 30, 2021.

  1. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 10: Bản tính của người đàn ông này đa nghi quá mức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng của người đàn ông còn chưa vang lên, người con gái đứng ở ngoài cửa lại đột nhiên vùng ra khỏi sự dìu dắt của người hầu, sải bước, chậm rãi đi vào bên trong phòng ăn.

    Nghe lời không gì có thể so sánh được.

    Thậm chí, anh còn chưa bắt đầu mở miệng uy hiếp cô.

    "..."

    Cổ họng của người đàn ông đang chuẩn bị thốt ra điều gì đó, cũng đột nhiên khựng lại.

    Anh nhướng mày, nhìn cô gái đi thẳng đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười ấm áp dịu dàng với anh..

    Biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên trở nên ngây ngẩn, lộ ra một biểu cảm dị thường.

    ?

    Từ lúc nào cô đã trở nên ngoan ngoãn nghe lời anh như thế rồi.

    Trước đây.. Cô ghét nhất là dùng bữa cùng với anh, mỗi lần đều bắt anh phải buông ra lời uy hiếp, ép buộc thì cô mới chịu đồng ý ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng mỗi lần như thế thì khuôn mặt đều lạnh lùng vô cảm.

    Nhưng lúc này đây..

    Anh còn chưa kịp nói ra những lời để uy hiếp cô, thì cô đã nghe lời đi đến bên cạnh anh, còn cười với anh nữa..

    Nụ cười đó còn xinh đẹp như thế, lại có thế khiến cho anh không tìm ra bất cứ kẽ hở nào.

    Quý Mộ Thâm nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của cô, ánh mắt đứng hình mất hai giây, sau đó, khuôn mặt anh lại dấy lên biểu cảm phức tạp.

    "Bắt đầu thôi." Triệu Vãn Y mềm mại nói một tiếng, khẽ vươn tay ra cầm đôi đũa trên bàn lên

    Quý Mộ Thân mím chặt môi không nói, chỉ cau mày nhìn cô.

    Thấy anh vẫn còn chưa chịu động đũa, chỉ đưa mắt nhìn mình chằm chằm, thì Triệu Vãn Y vừa mới bỏ một miếng sườn rim vào miệng mình đột nhiên sững người lại.

    Người đàn ông này trời sinh đã có bản tính đa nghi, chắc chắn là đang hoài nghi cô vẫn đang còn có mưu đố muốn nhày lầu bỏ trốn gì đó.

    Nhưng cô cũng biết, chỉ dùng lời nói đầu môi để giải thích, cho dù cô có nói toác miệng thì anh cũng sẽ không tin một chữ mà cô nói.

    Cho nên.. Có một số chuyện, chỉ có thể để nó đến từ từ.

    Nghĩ thế, cô vội vàng cầm đũa lên, gắp một miếng sườn rim, đặt vào trong bát của anh, sau đó mềm giọng nói.

    "Món này ngon lắm, anh cũng ăn thử một miếng đi."

    Giọng nói mềm mại ngọt ngào bất thường của cô vang lên, thân hình của người đàn ông lại hơi hơi cứng đờ.

    Đôi con ngươi tràn đầy sự kinh ngạc hạ xuống nhìn miếng thịt sườn cô vừa mới gắp đặt vào bát cho anh kia, màu sắc của con người cũng dần trở nên sâu thằm.

    Anh mím chặt môi không nói, im lặng một lúc lâu, động tác trên tay mới có chút không được tự nhiên lắm mà nâng lên, cầm lấy đũa.

    Cuối cùng, Triệu Vãn Y dùng xong bữa tối dưới ánh mắt lạnh lùng, bức bách kia của Quý Mộ Thâm.

    Quả nhiên là người đã từng chết qua một lần, mức độ chịu đựng của tâm lý đã được nâng lên một tầm cao mới.

    Lúc trước đừng nói là dùng bữa dưới cái nhìn đầy gai góc của anh, cho dù là ngồi cùng chỗ với anh, thì cô cũng có thể cảm nhận được sự áp bức khiến cho người ta không thoải mái.

    "Em ăn no rồi." Triệu Vãn Y nhìn người đàn ông bên cạnh cô một cái, đặt bát đũa xuống.

    Nói xong lời này, cô đang định đứng lên thì ánh mắt của người đàn ông lại trở nên lạnh lẽo, đột nhiên duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của cô.

    "Muốn đi đâu?" Anh nhướng mày lên, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác mà nhìn cô.

    Lúc chạm vào ánh mát của anh, trái tim của của Triệu Vãn Y khẽ thắt chặt lại.

    Không ngờ rằng sự phòng bị trong lòng anh lại nhiều như thế.

    "Em muốn đi ra ngoài vườn hoa đi dạo bộ một chút." Cô chỉ đành phải nhỏ giọng nói. "

    " Sẽ không bỏ chạy đâu. "Vì sợ anh sẽ đa nghi, cô lại nói thêm một câu.

    Nghe thấy cô nói muốn đi ra ngoài, ánh mắt vừa mới trở nên lạnh lẽo khó tả của người đàn ông mới dần dần bình tĩnh trở lại.

    Bàn tay đang nắm chặt lấy cô cũng thả lỏng ra.

    Thấy thế, Triệu Vãn Y thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông lại từ tốn vang lên.

    " Bên ngoài căn biệt thự này chỗ nào cũng có người của tôi, em có chạy đằng trời cũng không thể thoát được. "

    Triệu Vãn Y cũng không phản bác lời của anh, mà chỉ khẽ gật đầu, rồi lại nghĩ đến cái gì đó, nói với anh.

    " Đúng rồi, em muốn có một chiếc điện thoại. "

    Cô vừa mới quay trở lại, cũng không nhớ được điện thoại cũ của mình đã bị làm rơi ở đâu mất rồi.

    " Tí nữa tôi sẽ cho người đưa tới."Quý Mộ Thâm mím môi, đồng ý một cách vô cùng hào phòng
     
  2. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 11: Thậm chí không ngại chủ động chỉ để khiến anh vui lòng sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Vãn Y gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng dường như cô chợt nhận ra mình quên cái gì đó nên xoay người đi ngược về, cô đứng trước mặt anh.

    Quý Mộ Thâm ngờ vực nhìn cô.

    Anh thấy cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp kia, nhìn về phía mình, đột nhiên lại ôn nhu hỏi anh.

    "Anh cũng muốn tới đó sao?"

    "..."

    Sắc mặt Quý Mộ Thâm khẽ biến đổi, nét lạnh lùng trên gương mặt bỗng kinh ngạc thêm vài phần.

    Anh không đáp gì, lúc này Triệu Vãn Y mới nhận ra bản thân có hơi đường đột, nếu như lấy lòng anh rõ ràng quá, người đàn ông đa nghi này chắc chắn sẽ lại nghĩ cô đang âm mưu cái gì cho mà xem.

    Cô khẽ thở dài một hơi, tự nói với chính mình.

    Hay là thôi đi.

    Nghĩ vậy, cô lập tức trực tiếp xoay người đi, chậm rãi đi ra ngoài.

    Mà ngay lúc này đây, thân hình của người đàn ông kia cứng nhắc ngồi trên ghế ăn, nhìn theo bóng dáng cô gái đang rời đi.

    Nét lạnh lùng trên gương mặt che đi tâm tình có chút phức tạp không thể nào nói rõ.

    Vừa nãy.. cô ấy muốn mời anh hẹn hò sao?

    Nghĩ đến đây, sắc mặt anh hơi thay đổi, vậy nhưng vẫn cảnh giác mấy phần.

    Cái cô bé hư này.. chắc lại đang tính toán cái gì rồi đây, thậm chí không ngại chủ động chỉ để khiến anh vui lòng sao?

    Triệu Vãn Y rời khỏi nhà hàng kia, cô đi vào sân cỏ bên ngoài biệt thự.

    Sắc trời bên ngoài đã chập tối, nhiệt độ không còn oi bức như ban ngày nữa mà khá mát mẻ.

    Cô đi tới cửa, vừa lúc tình cờ gặp phải Hạ Sơn đang đi vào trong, Hạ Sơn nhìn thấy Triệu Vãn Y thì vội dừng bước, cung kính gọi một tiếng.

    "Triệu.." Anh ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp: "Cô chủ."

    Triệu Vãn Y cũng dừng bước, cô nhìn về phía Hạ Sơn, chào anh một câu.

    "Buổi tối tốt lành." Nói xong, cô theo bản năng mà mỉm cười nhìn anh.

    Hạ Sơn chính là người trung thành nhất, luôn ở bên cạnh Quý Mộ Thâm, trước đây cô hiểu lầm Hạ Sơn rất nhiều chuyện, nhưng sau này.. dù có nhiều người phản bội Quý Mộ Thâm, thế nhưng Hạ Sơn chưa bao giờ dao động quá nửa, cuối cùng anh và Quý Mộ Thâm đều không tiếc cả mạng sống chỉ để bảo vệ cô.

    Cho nên từ tận sâu trong lòng, cô rất kính nể, cũng rất áy náy với Hạ Sơn.

    Bất chợt thanh âm ôn nhu đó khiến Hạ Sơn hơi sửng sốt, anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ý cười ấm áp trên gương mặt cô gái kia.

    "..."

    Gương mặt chửng chạc, thận trọng kia cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

    Triệu Vãn Y xoay người đi ra ngoài tản bộ, Hạ Sơn nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, nhìn thấy dáng vẻ quang minh chính đại của cô không giống như có ý định chạy trốn, lúc này anh mới xoay người đi vào trong.

    Một đường đi thẳng đến nhà hàng, sau khi gặp được Quý Mộ Thâm, Hạ Sơn mới hồi thần.

    "Cậu chủ, hình như cô chủ có hơi kỳ lạ."

    Trước đây mỗi lần cô chủ nhìn thấy anh ta, chẳng khác nào anh ta nợ cô ấy tám triệu vậy, hôm nay vậy mà lại nở nụ cười với anh ta..

    Hạ Sơn nói xong, Quý Mộ Thâm lạnh lùng ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, khó chịu nói.

    "Tôi không có bị mù."

    Biểu tình trên gương mặt Hạ Sơn có hơi lúng túng, anh ta vội vàng nói sang chuyện khác.

    "Tôi vừa mới phát hiện trong khoảng thời gian gần đây nhà họ Triệu rất hay qua lại với Quý Viễn Tùng." Hạ Sơn tạm ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.

    "Không biết có phải đang bàn cách đối phó với cậu chủ không nữa."

    Nghe xong lời Hạ Sơn nói, Quý Mộ Thâm vẫn không đáp tiếng nào, sắc mặt anh hơi trầm xuống nhưng không hề có chút kinh ngạc nào.

    "Nếu đúng như vậy thì chuyện hiện giờ cô chủ có chút khác thường, không biết có liên quan với nhà họ Triệu không." Giọng Hạ Sơn tiếp tục vang lên.

    Mặc dù Hạ Sơn không nói rõ, nhưng Quý Mộ Thâm chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra nỗi lo lắng của anh ta, hàng mày lập tức nhíu chặt lại, anh lạnh lùng nói.
     
  3. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 12: Cô ấy vẫn muốn bỏ trốn sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ấy sẽ không làm tổn thương tôi."

    Cho dù đột nhiên cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu là vì giúp nhà họ Triệu đối phó anh, vậy thì cũng có làm sao đâu.

    Căn bản anh không hề để tâm những chuyện này.

    Nghe Quý Mộ Thâm nói xong, Hạ Sơn hơi sửng sốt vài giây, sắc mặt lộ ra chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

    "Để an toàn, chúng ta nên cảnh giác một chút vẫn hơn."

    Anh ta không thể nào hiểu được vì sao cậu chủ nhà mình lại cố chấp với cô chủ như vậy, trong khi lúc nào cô ấy cũng cố chấp làm trái lời cậu ấy, làm tổn thương cậu ấy.

    "Ngôi nhà trên đảo tư nhân đã được sửa xong theo sở thích của cô chủ, chi bằng tạm thời đưa cô ấy sang đảo trước, như vậy người của nhà họ Triệu sẽ không tìm được cô ấy, mà nếu cô ấy có muốn bỏ trốn cũng không dễ dàng gì." Hạ Sơn lại nói tiếp.

    Sau khi anh ta nói xong, biểu tình trên gương mặt người đàn ông kia trở nên ngưng trọng hơn.

    Sau bữa cơm, Triệu Vãn Y đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, đi dạo một vòng trong sân cỏ của biệt thự.

    Trước đây cô rất ghét nơi này, cô cảm thấy nơi này chỗ nào cũng lạnh như băng, khiến cô vô cùng khó chịu.

    Nhưng bây giờ, một lần nữa được đứng ở nơi đây, tâm tình cô đã có thể buông lỏng, thư thái hơn nhiều rồi.

    Cô đi một vòng, đang định quay về thì gặp phải vài người làm đang xách mấy rương hành lý ra ngoài.

    "Cô chủ." Người làm nhìn thấy cô thì lễ phép gọi một tiếng.

    "Ai phải đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Y hơi kinh ngạc nhìn họ xách rương hành lý đi.

    Đám người làm nhìn nhau một cái nhưng không ai dám trả lời cô.

    Ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên.

    Quý Mộ Thâm mặt không đổi sắc đi ra, còn có Hạ Sơn luôn đi bên cạnh anh.

    Cùng lúc đó, vài chiếc xe hơi màu đen cũng từ từ lái đến dừng trước cổng biệt thự.

    Nhìn cảnh này, hình như muốn ra khỏi nhà một chuyến.

    Ngay lúc Triệu Vãn Y đang kinh ngạc đứng ở cổng nhìn hàng xe bên ngoài thì Quý Mộ Thâm cũng đi ra tới cửa rồi, anh dừng bước bên cạnh cô.

    Hạ Sơn đi đến, mở cửa xe ra.

    "Mộ Thâm, anh phải đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Y ngờ vực nhìn anh, dùng thanh âm êm dịu hỏi anh.

    Người đàn ông khẽ cau mày lại, anh hạ mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mới mấp máy đôi môi mỏng, khẽ nói.

    "Lên xe, tôi đưa em đến một nơi."

    Nói xong, anh đưa tay lên, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đưa cô vào trong xe.

    Triệu Vãn Y hơi ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng lại.

    Anh muốn đưa cô đến sống trong một căn phòng rộng lớn lạnh lẽo trên đảo à?

    Nghĩ đến đây, lòng cô khẽ xiết lại, cô dừng bước.

    Thấy cô bỗng nhiên dừng lại, người đàn ông bên cạnh cô khẽ hạ mắt, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu hun hút.

    "Anh muốn đưa em đi đâu?" Triệu Vãn Y nhìn anh, cô hỏi.

    "Đến một nơi an toàn." Đôi mắt lạnh lùng của anh hơi híp lại, chậm rãi nói.

    "Đến đó sẽ không ai có thể cướp em đi cả."

    Sắc mặt Triệu Vãn Y lập tức thay đổi.

    Bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo cô cũng căng thẳng theo.

    "Em không muốn sao?" Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt kia lạnh lẽo mà nguy hiểm vô cùng.

    Cô ấy vẫn muốn chạy trốn sao?

    Triệu Vãn Y ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, trong lòng cô vô cùng không biết phải làm sao.

    Không một người phụ nữ nào muốn bị đối xử như thế này cả.

    Nhưng lúc này cô mới vừa đào hôn xong, e là đã kích thích anh ấy, vốn dĩ tâm tình của anh không quá ổn định, nếu như bây giờ cô biểu hiện ra thái độ không muốn, với cái tính đa nghi kia của anh, sợ rằng lại bị kích thích thêm, sẽ lại càng cố chấp hơn nữa.

    Cả người anh như giấu một quả bom hẹn giờ đáng sợ vậy, chỉ cần cô kích thích anh một chút, chắc chắn sẽ nổ tung..
     
  4. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 13: Đưa cô trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến lúc đó thì không chỉ anh và cô đau khổ mà ngay cả những người thân liên quan đến họ cũng sẽ gặp rắc rối.

    Những sai lầm của kiếp trước không thể lặp lại lần nữa.

    Nghĩ đến đó, Triệu Vãn Y liếc nhìn chiếc xe trước mặt rồi cúi người ngồi vào trong.

    Quý Mộ Thâm đứng ở bên cạnh trông giữ, anh nhìn chằm chằm cô gái ôn nhu dịu dàng trước mặt nhưng không thấy cô lộ ra bất kỳ vẻ không tình nguyện nào, sau đó anh giơ tay đóng cửa rồi xoay người sang bên kia xe đi vào.

    "Lái đi." Theo lệnh của anh, chiếc xe lái đi rời khỏi biệt thự.

    * * *

    Xe dừng ở một cảng biển ở thành phố J. Triệu Vãn Y đi theo Quý Mộ Thâm xuống xe rồi sau đó lại lên thuyền đi đến hòn đảo riêng của Quý Mộ Thâm.

    Mặt biển về đêm khá tĩnh lặng, Triệu Vãn Y đứng trên boong tàu nhìn hòn đảo nhỏ phía xa.

    Ngôi nhà trên đảo đang được thắp sáng, căn biệt thự kia rất đẹp, nó giống như một tòa lâu đài nguy nga trong câu chuyện cổ tích mà cô từng đọc hồi nhỏ, lúc này nó đang được thắp sáng rực rỡ tương phản rõ ràng với biển đen xung quanh.

    Thuyền chậm dần và dừng lại ở bến tàu nhỏ trên đảo.

    Quý Mộ Thâm đưa Triệu Vãn Y xuống thuyền, cả đoàn người lên đảo rồi đi vào căn biệt thự kia.

    Những người giúp việc đã mang hành lý lên phòng ngủ trên lầu hai.

    Quý Mộ Thâm liếc nhìn căn biệt thự to lớn được xây dựng đúng theo sở thích của cô, anh hơi cúi người xuống rồi nhỏ giọng hỏi bên tai cô.

    "Có thích không?"

    Triệu Vãn Y nhìn anh một cái, mặc dù cô cảm thấy bất lực trước hành vi biến thái của anh nhưng để tránh cho anh càng biến thái hơn thì cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

    "Ừm, em thích."

    Thấy cô gật đầu thì trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ hài lòng, anh muốn đưa cô lên lầu hai thăm phòng ngủ.

    Đúng lúc này thì Hạ Sơn mới đi ra ngoài một lúc để trả lời điện thoại đã vội vàng chạy vào nói với anh.

    "Cậu chủ, tổng giám đốc Tiêu mới vừa gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng muốn cậu trở về càng sớm càng tốt."

    Nghe được lời nói của Hạ Sơn thì Quý Mộ Thâm nhíu mày có chút không vui.

    Anh vừa mới kết hôn mà mấy người này đều không có mắt nhìn!

    "Nếu như anh có chuyện thì cứ về trước, đừng lo lắng cho em." Triệu Vãn Y mở to mắt nhìn anh rồi nói với vẻ mặt hiểu chuyện, cô hy vọng lần này anh sẽ có lương tâm một chút mà không để cô ở đây nữa.

    Nói xong cô vô thức chớp mắt bày ra vẻ mặt đáng thương.

    Quý Mộ Thâm ngạc nhiên, anh im lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

    "Được rồi, anh sẽ để tất cả người giúp việc ở lại đây."

    "Ừ." Triệu Vãn Y khẽ gật đầu nhưng trong lòng có chút thất vọng.

    Mong anh tự nhiên có lương tâm không bằng cô tự nghĩ cách để anh đưa cô đi.

    "Cậu chủ, chúng ta hãy nhanh chóng trở lại." Hạ Sơn liếc nhìn thời gian rồi nói.

    Quý Mộ Thâm mím môi rồi quay người bước ra ngoài cùng Hạ Sơn.

    Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Y cũng vội vàng đi theo.

    "Em sẽ tiễn anh."

    Quý Mộ Thâm cũng không từ chối, hai người giúp việc cũng đồng thời đi theo.

    Đoàn người lại tới bến tàu nhỏ, thuyền cũng đã lặng lẽ chờ ở đó chờ đợi.

    Trước khi lên thuyền, Quý Mộ Thâm liếc nhìn người giúp việc mà mình mang đi theo rồi nhẹ giọng ra lệnh.

    "Đưa cô ấy trở về." Trên biển có gió lớn.

    "Vâng, thưa cậu chủ." Người giúp việc vội vàng trả lời.

    Người đàn ông kia quay lại và sải bước về phía thuyền.

    Nhìn thấy anh thật sự muốn rời đi và không có ý đưa cô đi thì Triệu Vãn Y cảm thấy thất vọng, cô vội vàng chạy về phía anh.
     
  5. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 14: Người đàn ông vô tình!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến người đàn ông dừng lại, anh vừa định quay đầu lại thì.. cô đã dựa vào lưng anh và vươn tay ôm chặt lấy vòng eo anh từ phía sau.

    Hơi thở nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện phía sau khiến bóng dáng cao lớn của người đàn ông sững sờ.

    Đến khi anh kịp phản ứng thì cánh tay trắng nõn của cô đã ôm lấy eo anh.

    Sắc mặt anh thay đổi, anh cúi đầu tỏ vẻ không tin nhìn đôi tay mềm mại ôm lấy eo mình.

    Khuôn mặt lạnh lùng mang đầy vẻ phức tạp.

    Lúc này, giọng nói không muốn và có phần tủi thân của cô vang lên từ phía sau lưng anh.

    "A Thâm.." Vãn Y mang vẻ mặt tủi thân dựa vào lưng anh.

    Anh ấy thực sự không mang cô đi sao?

    Cô biết rất rõ một khi anh rời đi thì cô sẽ phải ở lại nơi này rất lâu vì anh muốn đề phòng cô có thể trốn thoát.

    Nhưng cô ấy mới sống lại và còn nhiều việc phải làm, sao cô có thể lại mắc kẹt ở đây như kiếp trước được.

    Cơ thể anh cứng đờ, cứng đờ hồi lâu.. thật lâu

    Một lúc sau thì cuối cùng anh đã khôi phục lại ý thức, cuống họng khẽ di chuyển phát ra lời tàn nhẫn.

    "Cầu xin tôi cũng không có ích gì, tôi sẽ không để em đi."

    Ngay cả khi cô làm vậy thì anh cũng sẽ không mềm lòng thả cô đi.

    Lời nói tàn nhẫn của người đàn ông kia khiến Triệu Vãn Y sửng sốt.

    "Em không muốn ở lại đây." Cô sụt sịt, giọng nói có chút đáng thương.

    "Anh đưa em trở về được không." Trong giọng nói nhẹ nhàng còn cẩn thận mang theo chút tủi thân.

    Anh thoáng giật mình và trái tim chợt.. nhói đau một cách kỳ lạ!

    Anh sửng sốt một chút rồi sau đó mấp máy môi mỏng nói lời lạnh lùng.

    "Không thể."

    Nếu anh để cô trở về thì cô gái xấu xa này có thể sẽ bỏ trốn.. sẽ trốn đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy.

    Nghe thấy giọng nói cảnh giác của người đàn ông, Vãn Y cảm thấy trong lòng có chút yếu ớt, cô khẽ thở dài, sau đó thả lỏng eo anh, cong môi.

    "Vậy thì em sẽ không đi, em ở đây một mình sẽ ổn thôi, em sẽ không sợ." Cô chớp chớp đôi mắt to và đẹp, giọng nói hiểu chuyện mang đầy vẻ xót xa.

    Nghe lời nói hiểu chuyện của cô ấy thì ánh mắt Quý Mộ Thâm chìm xuống.

    Vị trí nơi ngực trái bất ngờ dao động không kịp phòng bị, suýt chút nữa anh đã thốt ra lời muốn mang cô đi..

    Sau một lúc im lặng, anh rời ánh mắt đi rồi tàn nhẫn quay người, đôi chân dài của anh tiếp tục sải bước rời đi..

    "..."

    Triệu Vãn Y nhìn bộ dáng tuyệt tình của anh, có chút kinh ngạc.

    Anh vẫn không tin tưởng cô..

    "Thưa cô, chúng ta quay về đi." Người giúp việc đi tới và đưa tay đỡ cô quay về.

    Triệu Vãn Y liếc họ một cái, cô không để họ giúp mình mà khập khiễng bước trở về.

    Những người giúp việc không còn cách nào khác là đi theo sau cô.

    Nhưng mà chỉ mới đi có mấy bước, khi vừa đi xuống bến tàu thì Vãn Y liền cảm thấy thân thể có chút suy yếu, bước chân trên bãi biển lại càng yếu hơn, hai chân đột nhiên mất đi sức lực rồi cơ thể bất ngờ ngã xuống.

    "Cô chủ!" Người giúp việc bị dọa sợ vội vàng chạy về phía trước.

    Mà đúng lúc này, người trên boong tàu đang chuẩn bị xuất phát đã nhìn thấy cảnh tượng trên bến, sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.

    * * *

    Trên bãi biển, hai người giúp việc vây quanh Triệu Vãn Y lo lắng đưa tay ra đỡ cô dậy.

    Nhưng họ chưa kịp đỡ cô dậy thì đã có tiếng bước chân từ bến tàu.

    Người đàn ông mang vẻ mặt kinh hãi không biết đã nhảy khỏi thuyền vừa mới khởi động từ lúc nào, anh lao về phía bên này nhanh như gió.

    "Cậu chủ." Những người giúp việc đều ngạc nhiên.

    Người đàn ông đã chạy đến chỗ họ rồi trực tiếp cúi xuống và bế người đã ngất xỉu trên bãi biển.

    Người con gái trong tay anh có vẻ mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến anh cảm thấy đau lòng.
     
  6. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 15. Sắc mặt trắng bệch như thế này mà lại không có chuyện gì sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt lạnh lùng càng trở nên âm trầm vô cùng.

    "Cô ấy bị sao vậy!"

    "Thưa cậu chủ, chúng tôi không biết, cô ấy vừa bước đi liền ngất luôn." Người giúp việc mang vẻ vô tội.

    Lúc này, Hạ Sơn ở trên thuyền nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng chạy đếm, khi nhìn thấy người đã ngất đi trong vòng tay của Quý Mộ Thâm thì anh ta cũng sửng sốt rồi vội vàng nói.

    "Cậu chủ, tôi sẽ bảo người đến đón bác sĩ ngay."

    Lời nói của anh ta vừa vang lên thì Quý Mộ Thâm đã từ chối.

    "Không cần." Anh cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay mình, sắc mặt đông cứng mím môi.

    "Trở về đất liền!"

    Sau khi nói xong, anh không đợi Hạ Sơn nói cái gì đã bế người trên tay xoay người đi về phía thuyền.

    Hạ Sơn sững người tại chỗ, anh ta kinh ngạc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của người đàn ông kia.

    * * *

    Một lúc lâu sau thì con thuyền đã quay về đất liền, Quý Mộ Thâm bế cô lên xe chuẩn bị đến bệnh viện gần nhất.

    Dọc đường đi, người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình.

    Lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.

    Cuối cùng xe dừng trước một bệnh viện tư nhân gần nhất.

    "Cậu chủ, tới rồi." Giọng của Hạ Sơn truyền tới từ phía trước.

    Ngay sau đó cửa xe bị vệ sĩ mở ra.

    Quý Mộ Thâm mím môi, anh bế cô tựa vào ngực rồi xuống xe sải bước đi về phía bệnh viện.

    * * *

    Một lúc sau, trong phòng tư vấn.

    Bác sĩ đang khám bệnh cho Vãn Y, chẩn đoán ban đầu không phát hiện ra cô ấy có gì bất thường nhưng cũng không đoán được tại sao cô ấy lại ngất xỉu.

    Thấy bác sĩ nhìn cô kiểm tra đã một lúc lâu, người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô đột nhiên hỏi.

    "Như thế nào rồi?"

    "Chắc cô Quý không sao đâu, có lẽ cô ấy ngất xỉu vì quá mệt." Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói.

    Không có việc gì?

    Nghe vậy thì Quý Mộ Thâm cau mày tỏ vẻ không vừa lòng.

    "Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?"

    Không có việc gì sao cô lại ngất xỉu? Khuôn mặt lại khó chịu như vậy?

    "Ừm.." Giọng nói người đàn ông vừa rơi xuống thì bác sĩ cũng sửng sờ nhìn cô gái trẻ nằm yên lặng trên giường bệnh.

    Da của cô ấy rất trắng, trắng tự nhiên đến mức trong suốt và mịn màng, nước da của cô ấy tuy có vẻ kém sắc nhưng vẫn có chút hồng hào nhìn không ra một người bệnh nặng.

    Khi bác sĩ đang lúng túng thì Hạ Sơn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

    "Bác sĩ, chúng ta hãy kiểm tra cẩn thận một lần nữa."

    "Vậy thì tôi chỉ có thể kiểm tra lại một lần nữa." Bác sĩ gật đầu và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

    Lúc này cô gái trên giường bệnh mới động đậy mi mắt.

    "Khụ.. khụ" Cô yếu ớt ho khan.

    Vãn Y từ từ vở mắy mà nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông kia, đôi mắt anh lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

    Trong lòng cô có chút áy náy, thật ra lúc nãy khi ở trên đảo cô không hề ngất, chỉ là chân cô mất lực nên ngã xuống nhưng không ngờ Quý Mộ Thâm sẽ quay lại, sợ anh nghĩ cô giả vờ nên cô đành nhắm mắt lại.

    Và cô không ngờ rằng khi mình giả bộ bất tỉnh thì Quý Mộ Thâm đã đưa cô về đất liền vì quá lo lắng cho mình.

    "Không thoải mái sao?" Quý Mộ Thâm nhìn cô, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy.

    Vãn Y nhìn dáng vẻ quan tâm lo lắng của anh thì trái tim khẽ thắt lại rồi sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.

    Cô đưa tay ra theo bản năng và xoa xao vào huyệt thái dương của mình, giọng yếu ớt vang lên.

    "A Thâm, em không sao.."

    Âm thanh tính toán của bàn tính ở trong lòng cô vang lên.

    Cô nghĩ nếu cô ốm thế này thì anh ấy sẽ không nhẫn tâm đuổi cô trở lại đảo.

    Quả nhiên, khi nghe thấy giọng nói của cô thì lông mày của anh lại nhíu chặt, vẻ lo lắng trên gương mặt anh càng ngày càng đậm.

    "Cô Quý, cô có cảm thấy khó chịu trong người không?" Thấy cô đã tỉnh thì bác sĩ vội hỏi.

    "Chỉ là thân thể hơi mệt nên có chút đau đầu." Triệu Vãn Y suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đáp.

    "Ngoài ra còn có khó chịu ở đâu nữa không?", Bác sĩ hỏi.
     
  7. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 16. Đáng thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có." Cô lắc đầu.

    Nghe vậy, bác sĩ nói:

    "Gần đây chắc là do cơ thể suy nhược và quá mệt mỏi. Tôi sẽ kê một ít thuốc, cô nên nghỉ ngơi cho tốt."

    "Cảm ơn bác sĩ." Vãn Y lễ phép nói với bác sĩ rồi sau đó chống người ngồi dậy.

    Lúc này, thanh âm của Hạ Sơn vang lên.

    "Cậu chủ, nếu cô chủ không sao nữa thì cậu còn việc bận cứ đi đi, tôi sẽ đưa cô chủ trở lại đảo."

    Nghe thấy lời nói của Hạ Sơn, sắc mặt của Vãn Y đột nhiên thay đổi, cô vừa ngồi dậy đã đột nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt rồi sau đó nhẹ giọng nói.

    "Không sao, có vẻ hơi chóng mặt."

    Nhìn thấy cô trông yếu ớt như vậy, mắt Quý Mộ Thâm nhíu chặt, anh vội vàng giơ tay đỡ lấy thân thể cô để cô dựa vào vòng tay anh.

    "Sao lại yếu như vậy?" Anh cau mày lo lắng nhìn cô.

    "Khụ.. khụ" Vãn Y nhẹ nhàng che môi rồi ho khan một tiếng, sau đó cô ngước ánh mắt dịu dàng đáng thương nhìn anh.

    "Em không sao, Hạ Sơn nói đúng, anh mau đi làm đi, em ở trên đảo nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Cô khịt mũi nói nhỏ.

    Khi cô nói xong thì khuôn mặt suy yếu của cô lại hiện lên vẻ ủy khuất.

    Anh rũ mắt nhìn cô gái thanh tú trong tay như gió thổi qua cũng bay thì vẻ mặt càng thêm ngưng trọng và tràn đầy vẻ xót xa không cách nào che giấu!

    Hạ Sơn nhìn người lúc này đang dựa vào người cậu chủ mình, cô giống như ốm rất nặng thì rất, sắc mặt kinh ngạc tràn đầy vẻ khó hiểu.

    Chiều nay cô chủ đang ổn mà sao bỗng dưng yếu đuối thế này..

    Ngay khi Hạ Sơn còn đang nghi ngờ điện thoại trên người anh lại rung lên.

    Anh ta lấy điện thoại ra nhìn vội vào màn hình rồi bấm trả lời đưa cho người đang đau lòng ôm cô vợ mới cưới của mình.

    "Cậu chủ, là tổng giám đốc Tiêu.." Anh ta nhẹ giọng nhắc nhở.

    Quý Mộ Thâm không cầm lấy điện thoại mà liếc nhìn màn hình điện thoại với vẻ không vui, sau đó lạnh lùng nói.

    "Nói với anh ta rằng chuyện nhỏ này không thể xử lý tốt được thì cút đi càng sớm càng tốt."

    Hạ Sơn sửng sốt nhìn xuống cuộc gọi đang được kết nối rồi thầm thở dài.

    "Vâng.."

    Nói xong, anh ta lại cất điện thoại vào túi quần rồi Quý Mộ Thâm, nhỏ giọng hỏi.

    "Vậy thì.. Bây giờ trở lại hòn đảo không, hay là.."

    "Khụ.." Ngay khi nghe thấy từ "hòn đảo" thì cô gái đang dựa vào vòng tay Quý Mộ Thâm lại yếu ớt ho khan một tiếng.

    Anh nhíu mày thật chặt rồi lạnh lùng ra lệnh.

    "Quay lại Nam Nguyệt Loan."

    "Vâng." Hạ Sơn gật đầu.

    * * *

    Mãi đến tận khuya thì xe của Quý Mộ Thâm mới trở lại khu chung cư cao cấp Số 1 Nam Nguyệt Loan.

    Sau khi xe dừng lại, anh bước xuống xe rồi bế cô trong tay sải bước lên lầu hai.

    Sau khi trở về phòng ngủ, anh nghiêng người đặt cô lên giường rồi đưa tay thăm dò trán cô, sau khi xác định cô không có sốt hay các triệu chứng khác thì lông mày cau lại mới dần giãn ra.

    Cuối cùng Vãn Y cũng thở phào nhẹ nhõm khi được nằm trên chiếc giường êm ái.

    Người đàn ông kia ngồi ở mép giường nhìn chăm chú vào cô, khi thấy cô nằm im anh lại thấp giọng hỏi.

    "Vẫn không thoải mái sao?"

    "Đã khá hơn rồi." Vãn Y nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười với anh nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi.

    "Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ mang em trở lại đảo sao?"

    Anh cau mày nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói.
     
  8. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 17. Chỉ cần em ngoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ cần em ngoan anh sẽ cho em ở lại." Giọng nói lạnh lùng tràn đấy ý muốn mạnh mẽ chiếm hữu cô.

    Nhưng cô chỉ có thể ở bên cạnh anh.

    Khi anh nói xong thì im lặng nhìn cô, anh không nhịn được nâng lòng bàn tay lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.

    Cảm nhận được sự đụng chạm của anh, cô không còn lộ ra vẻ chán ghét như trước mà vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay hơi thô ráp của anh..

    Ánh mắt anh chuyển động thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng sau đó lại bị lu mờ bởi sự lạnh lùng theo thói quen.

    "Được." Cô tựa mặt vào lòng bàn tay anh rồi nhẹ nhàng đáp lại.

    Nhìn thấy vẻ bình tĩnh hiếm có của anh lúc này thì cô cũng an tâm phần nào.

    Nếu có thể, lần này cô muốn xoa dịu tính cách thô lỗ trong lòng anh để anh cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn của người bình thường.

    Kiếp trước cô bị hủy dung và bị liệt nhưng anh cũng sẽ không rời khỏi cô nửa bước..

    Nghĩ đến đây, Vãn Y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dày vò nửa ngày nên cô có chút mệt mỏi lại nằm trên giường thoải mái nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

    Ở đầu giường, ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của cô.

    Đôi mắt anh hiện lên dấu vết nghi ngờ.

    Thật lâu sau khi cô chìm vào giấc ngủ say thì anh chậm rãi nâng bàn tay to sờ lên mặt cô, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt khẽ chớp.

    "Em.. rốt cuộc em muốn làm cái gì vậy." Anh cau mày và nói với giọng u trầm.

    Một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta.

    Dù biết cô đang giả vờ, nhưng.. sao anh vẫn mềm lòng không tự chủ được.

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Vãn Y tỉnh dậy nhìn phòng ngủ quen thuộc, cô lo lắng tất cả chỉ là mơ nhưng cuối cùng cô cũng yên tâm rồi sau đó vô thức nhìn về phía bên cạnh mình.

    Chỗ bên cạnh cô trống không nhưng gối và ga trải giường có nếp gấp và bị lún xuống.

    Cô chống người đứng dậy khỏi giường theo bản năng, khi định liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường thì cô chợt nhận ra.

    Trên bàn cạnh giường ngủ có một chiếc điện thoại di động màu hồng bạc.

    Cô đưa tay cầm lấy điện thoại rồi nhìn qua.

    Phong cách và thiết kế của điện thoại di động rất đặc biệt, nó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp.

    Quý Mộ Thâm thường sử dụng thương hiệu điện thoại di động này.

    Đây hẳn là chiếc điện thoại anh đã hứa với cô hôm qua.

    Nghĩ đến đó, Vãn Y duỗi ngón tay ấn nút nguồn, điện thoại khởi động rất nhanh và đã được lắp sim vào, trong đó có một số phần mềm thường dùng.

    Trước tiên Vãn Y đăng nhập vào tài khoản WeChat và nhận được rất nhiều tin nhắn ngay khi vừa đăng nhập.

    Anh cả và anh hai đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm nơi ở của cô và thậm chí người anh ba là người thường xuyên đấu khẩu với cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô.

    Vãn Y sững sờ, khi đang định trả lời từng tin nhắn thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

    Đó là bạn học đại học của Vãn Y, là Tiểu Mạn gọi.

    Khi nhìn thấy lại tên và avatar quen thuộc trên WeChat, Vãn Y có chút phấn khích và vội vàng nhận điện thoại.

    "Alo, Tiểu Mạn.."

    Kiếp trước, mãi về sau cô mới biết Tiểu Mạn tốt bụng đã bị một tên cặn bã lừa gạt khi còn học đại học, đã mất tiền còn mang thai, lúc cô biết mình mang thai thì cái thai đã không nhỏ rồi sau này lại vì sinh non mà chết.

    "Vãn Y, sao cậu không đến lớp nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ không thể tốt nghiệp." Giọng nói lo lắng của Tiểu Mạn phát ra từ điện thoại.
     
  9. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 18. Giống như Lâm Đại Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để thoát khỏi Quý Mộ Thâm thì cô đã xa gia đình và bạn bè, từ bỏ việc học và sự nghiệp.

    Trở thành cô tư vô dụng, không biết cái gì của nhà họ Triệu trong miệng mọi người.

    Cũng tạo cơ hội cho những người có tâm tư nham hiểm.

    Sau một lúc ngây ngẩn thì Vãn Y mới mở miệngđáp lại.

    "Gần đây mình hơi bận nhưng mình đã giải quyết xong rồi."

    "Tốt rồi, sáng nay cậu có đến không? Buổi sáng có tiết học."

    "Được, mình sẽ đến, chúng ta gặp lại sau." Vãn Y trả lời.

    Nói chuyện xong, Vãn Y cúp điện thoại và đi đến phòng quần áo ở sâu trong phòng ngủ của Quý Mộ Thâm.

    Kể từ khi kết hôn thì hầu hết đồ trong phòng quần áo của Quý Mộ Thâm đều là đồ của cô, quần áo, giày dép và phụ kiện nhưng trước đây cô chưa bao giờ để ý những thứ này.

    Bây giờ đột nhiên cô ấy bình tĩnh xem xét thì thấy rằng quần áo của cô ấy thực sự phong phú và đa dạng, tất cả đều là bộ sưu tập mới theo mùa.

    So với quần áo phong phú của cô thì quần áo của Quý Mộ Thâm đơn điệu hơn nhiều và chỉ chiếm một phần nhỏ trong phòng, nhìn sơ qua thì hầu như đều là áo sơ mi trắng đen mà anh thường mặc ở nơi làm việc, quần áo đều là đặt may, rất gọn gàng và không có nếp nhăn trên áo.

    Mặc dù trang phục của anh đơn điệu nhưng gu thẩm mỹ của anh rất tốt, hầu hết những chiếc áo sơ mi và bộ vest nam này đều rất đẹp về mẫu mã và họa tiết, đặc biệt bắt mắt khi khoác lên người anh, anh cao gần 1, 9 mét và có dáng người đạt tỉ lệ cân đối.

    Vãn Y đứng ở trước tủ quần áo của Quý Mộ Thâm ngây người một lúc, sau đó cô mới hoàn hồn quay đầu tìm một chiếc quần dài denim và áo phông chữ T đơn giản cùng đôi giày bệt thoải mái rồi đi thay quần áo..

    * * *

    Khi cô mặc quần áo và đi xuống nhà thì người giúp việc lo lắng đi theo.

    "Cô chủ, cô đi đâu vậy." Giúp việc sợ cô nhân cơ hội bỏ chạy.

    Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người giúp việc thì Vãn Y cảm thấy bất đắc dĩ.

    "Hôm nay tôi có tiết học, tôi muốn đi học."

    Người giúp việc rất đề phòng không dám để cô đi mà vội vàng đi lấy điện thoại.

    "Cái này.. cô đợi một chút để chúng tôi đi hỏi."

    Một lúc sau, người giúp việc cầm điện thoại đang kết nối cuộc gọi quay lại và đưa điện thoại cho cô.

    "Cô chủ, cậu chủ có chuyện muốn hỏi cô."

    "Alo." Cô vừa nói thì nghe thấy giọng nói nguy hiểm của người đàn ông qua điện thoại di động.

    "Em đi đâu vậy?"

    "Sáng nay em có tiết học, em muốn đi học." Cô vội vàng trả lời.

    Đầu dây bên kia trở nên im lặng.

    Một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của người đàn ông vang lên.

    "Thân thể của em không còn khó chịu sao?"

    Triệu Vãn Y giật mình rồi sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua cô cố ý giả bộ chóng mặt để rời khỏi đảo, vì vậy cô lại giả bộ ho khan một tiếng nói.

    "Khụ.. Em đã khỏe hơn rồi, đầu không còn cảm giác choáng váng nhưng cổ họng hơi khó chịu, chân cũng không đau nhiều. Chỉ cần em đi từ từ thì sẽ không sao."

    "Nếu còn khó chịu thì ở nhà nghỉ ngơi đi!" Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ điện thoại.

    Nghe giọng điệu mạnh mẽ rất quen thuộc kia thì Vãn Y khẽ thở dài trong lòng.

    "Ừ, nếu anh không vui thì em sẽ không đi ra ngoài. Em sẽ ở nhà chờ anh trở về." Vãn Y nói với vẻ tiếc nuối, bộ dạng đượm buồn như Lâm Đại Ngọc, vẻ mặt nhu nhược, đáng thương..

    Người giúp việc bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy cô như thế này.

    Trước đây cô Triệu chỉ chỉ suốt ngày tranh cãi với cậu chủ nhưng giờ cô ấy lại ngoan ngoan hiểu chuyện như vậy là do trúng tà gì.
     
  10. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 19: Nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu dây bên kia, Quý Mộ Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, anh cau mày nghiêm nghị cầm điện thoại.

    Trong đầu anh không khỏi hiện lên dáng vẻ của cô gái với sắc mặt tái nhợt đêm qua.

    Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng anh bỗng trở nên rối loạn.

    Trước đây cô luôn không nghe lời và đối đầu với anh ở khắp mọi nơi, mỗi lần cô đều chọc giận anh đến mức không thể chấp nhận!

    Nhưng lúc này.. anh nắm chặt điện thoại trong tay và trong đầu chỉ toàn là giọng nói yếu ớt ngoan ngoãn của cô và cảnh cô ngủ bên cạnh anh đêm qua.

    Anh ấy đã thức cả đêm qua.

    Lần đầu tiên anh ngủ với cô, anh không thể khống chế nổi mà nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm

    Thậm chí không biết trời sáng lúc nào!

    Ngay khi anh đang cầm điện thoại và tâm trạng bỗng trở nên phức tạp đến lạ thì giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ lại vang lên trong điện thoại.

    "Vậy thì anh làm việc đi, em lên lầu nghỉ ngơi."

    Giọng cô trầm xuống, anh mím chặt môi mỏng rồi cuối cùng vẫn buột miệng nói.

    "Tôi sẽ để Hạ Sơn đưa em đi."

    Anh vừa nói xong thì cô không kìm được cất lên giọng nói vui vẻ, anh lại lạnh lùng sẵng giọng nhắc nhở cô.

    "Em nên biết rõ ràng hậu quả của việc chạy trốn, anh không cần nhắc nhở lại cho em."

    Nếu cô dám nói dối anh và lại dám bỏ chạy thì anh nhất định sẽ khiến nhà họ Triệu phải trả giá.

    "A Thâm, đừng lo lắng, em nhất định sẽ không chạy trốn." Giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trong điện thoại truyền ra.

    Quý Mộ Thâm mím môi mỏng không nói thêm lời nào, anh cúp điện thoại rồi sau đó chậm rãi nhíu mày và lập tức cầm điện thoại bấm số Hạ Sơn.

    * * *

    Vãn Y đợi một lúc ở Số 1 Nam Nguyệt Loan, Hạ Sơn tự mình đến đón cô rồi chở cô đến trường.

    Buổi sáng, sau một tiết học thì Vãn Y mới biết rằng tiết học thứ hai đã tạm thời bị hủy bỏ do sức khỏe của giáo viên.

    Vãn Y chuẩn bị về sớm thì Lâm Mạn liền vui vẻ nắm tay cô kéo cô lại rồi nói.

    "Hôm nay chỉ có một tiết thôi. Thật là tuyệt. Vãn Y, chúng ra phố gần trường đi. Có nhiều cửa hàng bán quần áo đẹp lắm"

    "Chân mình hơi đau. Tiểu Mạn, xin lỗi, tôi không đi với cậu được rồi." Vãn Y suy nghĩ một chút, sau đó bất lực nói.

    Chắc chắn lúc này Hạ Sơn đang canh gác ở cổng trường, nếu cô ấy mà đi nơi khác thì 80% bọn họ sẽ gặp rắc rối.

    Cô mới bị bắt lại sau khi trốn hôn nên không thể chọc tức Quý Mộ Thâm nữa.

    Khi nghe tin cô bị thương thì Lâm Mạn liền cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của cô.

    "Chân của cậu không phải là bị ông chồng biến thái của cậu làm đấy chứ!" Lâm Mạn lộ ra vẻ tức giận trên mặt khi cô nói về ông chồng biến thái luôn kiểm soát Vãn Y.

    "Không, là tự mình làm ra." Vãn Y mỉm cười. Thuật ngữ "ông chồng biến thái" này dùng để mô tả Quý Mộ Thâm hóa ra lại khá thích hợp.

    "Vậy sao.. vậy được rồi, nếu cậu không đi cùng mình thì mình chỉ có thể đồng ý hẹn hò với người khác." Lâm Mẫn thở dài tiếc nuối nói.

    "Hẹn hò?" Vãn Y sửng sốt, kinh ngạc hỏi cô.

    "Ừ, gần đây mình đã gặp một chàng trai rất tốt. Anh ấy đã theo đuổi mình một tháng và đối xử với mình rất tốt nhưng mình vẫn ngại chưa đồng ý đi hẹn hò với anh ấy." Lâm Mạn xấu hổ cười.

    Nghe Lâm Mạn nói thì vẻ mặt Vãn Y lập tức trở nên phức tạp.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...